Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1931: Ôn lại chuyện cũ

Cướp?

Diệp Quân nghe cô gái thanh tú nói vậy, mặt lập tức tối sầm.

Cô gái thanh tú do dự một chút rồi nói: “Công tử à, đây là Tiên Bảo Các, cướp ở đây… rất nguy hiểm… Hay là công tử suy nghĩ lại đi?”

Diệp Quân tiến lên một bước, sau đó nghiêm túc nói: “Cô không biết ta à?”

Cô gái thanh tú quan sát Diệp Quân, khuôn mặt đỏ lên, tim đập thình thịch, hai ngón tay xoay tròn, ngượng ngùng nói: “Công tử… Tiên Bảo Các chúng ta không cho phép nói chuyện yêu đương trong lúc làm việc, công tử… Ta vẫn còn một canh giờ nữa mới tan làm…”

Diệp Quân: “???”

Lúc này, một người đàn ông mập mạp đi tới, nhìn thấy người đàn ông, cô gái thanh tú chợt biến sắc, cô ta vội chắp tay cung kính hành lễ: “Tần quản sự”.

Người đàn ông mập mạp gật đầu: “Đi xuống đi!”

Cô gái thanh tú vội lui đi.

Người đàn ông mập mạp nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cũng nhìn y, một lúc sau hai người ôm chặt lấy nhau. Người đàn ông mập mạp cười lớn: “Diệp huynh, đã lâu không gặp!”

Diệp Quân cười: “Đúng thế, đã lâu không gặp, Tần huynh”.

Người trước mắt chính là Tần Phong lúc trước khi còn ở hạ giới đã giúp đỡ hắn, sau này Tần Phong được mẫu thân của y đích thân thăng chức thành trưởng lão của Tiên Bảo Các.

Mộc lúc sau, hai người đi đến tầng cao nhất của Tiên Bảo Các, đây là nơi tiếp khách tiêu chuẩn cao nhất của Tiên Bảo Các, chỉ có số ít người có tư cách đến đây.

Từ cửa sổ nhìn ra ngoài, tầm nhìn rất rộng, có thể nhìn thấy một nửa hoàng thành Đại Chu. Tần Phong rót cho Diệp Quân một ly rượu rồi cười bảo: “Từ lần từ biệt ấy, chúng ta đã phải mấy năm rồi không gặp ấy nhỉ?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Tần Phong cười: “Thực lực của Diệp huynh bây giờ đã thâm sâu không thể dò được rồi. Nào, uống một ly đi”.

Nói rồi y cầm ly rượu lên.

Diệp Quân cầm ly rượu lên, ly rượu chạm vào nhau, hai người một ngụm uống cạn.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tần huynh, sao huynh lại tới Đại Chu?”

Tần Phong đáp: “Vũ trụ Đại Chu là một nơi cực kỳ quan trọng, Trưởng Lão Các và Tiểu Ái cô nương rất coi trọng, vì thế họ đích thân cử ta tới”.

Diệp Quân gật đầu: “Thì ra là vậy”.

Tần Phong cười: “Trước khi tới ta đã nghĩ có khi nào gặp được huynh không, nào ngờ thật sự gặp được rồi!”

Nói xong y lại nâng ly.

Diệp Quân mỉm cười, hai người lại cụng ly rồi uống cạn.

Tần Phong chần chừ một chút rồi bảo: “Diệp huynh, có chuyện này ta không biết có nên nói với huynh không…”

Diệp Quân nói: “Huynh cứ nói đi”.

Tần Phong bảo: “Huynh còn nhớ Tịch Huyền cô nương không?”

Diệp Quân sửng sốt, sau đó một cô gái phi đao hiện lên trong đầu hắn.

Đương nhiên hắn không quên được cô gái này, khi ở Thanh Châu, để bảo vệ hắn, cô ấy đã suýt bỏ mạng ở thư viện Thanh Châu…

Sau đó khi đến hệ Ngân Hà, hắn cứ tưởng cô ấy sẽ đến đó, nhưng không phải.

Hắn biết cô ấy đang cố ý tránh mặt mình.

Diệp Quân nhìn Tần Phong: “Bây giờ cô ấy thế nào?”

Tần Phong đáp: “Lúc trước ta gặp cô ấy ở thư viện Quan Huyên tại vũ trụ Tiểu Quân một lần, nhưng hình như cô ấy đã quên chuyện quá khứ”.

Diệp Quân cau mày.

Tần Phong nói: “Tình hình cụ thể thế nào ta cũng không rõ nữa”.

Trong mắt Diệp Quân hiện lên vẻ phức tạp: “Khi nào giải quyết xong chuyện này, ta sẽ đi tìm cô ấy”.

Tần Phong cười: “Nào nào, uống rượu đi, hiếm lắm mới gặp được huynh mà!”

Diệp Quân cười: “Được!”

Hai người đã lâu không gặp, đương nhiên có rất nhiều điều muốn nói, thoáng cái đã tới khi trời tối.

Đêm khuya, trên lầu các chỉ còn lại một mình Tần Phong, trước mặt y có một chiếc nhẫn không gian, trong nhẫn có hàng vạn viên tinh thể Vĩnh Hằng, ngoài ra còn có một số bảo vật.

Vẻ mặt Tần Phong khá phức tạp.

Thật ra phần nhiều vẫn là cảm khái.

Y cũng không ngờ tiểu kiếm tu Nam Châu chẳng ai coi trọng khi xưa lại là con trai của Các chủ Tiên Bảo Các. Y lại càng không ngờ mình lại vì một vài việc tốt trước đây mà đi được tới ngày hôm nay. Phải biết rằng bây giờ y đang nắm quyền rất lớn ở Tiên Bảo Các, chắc chắn là nhân vật có máu mặt một phương.

Tuy thực lực của y không cao, nhưng y có thể điều động vô số cường giả hàng đầu đáng gờm.

Y không phải trưởng lão của một phân viện, y là trưởng lão của tổng viện Tiên Bảo Các.

Đương nhiên y biết rất rõ không phải y giỏi giang nhường nào, mà vì Tiên Bảo Các mạnh hơn y quá nhiều. Sở dĩ y có thể đi tới ngày hôm nay là vì khi xưa y đã lựa chọn đúng!

Tần Phong lắc đầu cười, nâng ly rượu trước mặt lên, uống một hơi cạn sạch.

Diệp Quân không đến thư viện Quan Huyên mà đến hoàng cung Đại Chu. Trong đại điện, Chu Phạn đang ngồi trên hoàng vị, trước mặt cô ta là tấu sớ chất cao như núi.

Sau khi lên ngôi, cô ta bắt đầu thực hiện cải cách rộng rãi, còn kết nối với vũ trụ Quan Huyên nên có rất nhiều việc phải làm.

Đúng lúc này, bàn tay cầm bút của Chu Phạn chợt khựng lại, cô ta chậm rãi ngẩng đầu thì thấy một người đàn ông đang đứng cách đó không xa.

Chính là Diệp Quân.

Chu Phạn nở nụ cười: “Về rồi à?”

Diệp Quân gật đầu, đi tới bên cạnh Chu Phạn rồi ngồi uống, rất tự nhiên ôm lấy vòng eo thon gọn của cô ta, dịu dàng nói: “Vất vả cho muội rồi”.

Chu Phạn dựa vào vai Diệp Quân, khẽ cười: “Có gì vất vả đâu? Không biết có bao nhiêu người muốn ngồi vào vị trí của ta kia kìa”.

Nói xong cô ta dừng một chút rồi nói tiếp: “Không lâu trước đây có một nhóm cường giả bí ẩn đến nền văn minh Thiên Hành…”

Diệp Quân nói: “ Người của nền văn minh Thiên Hành”.

Sắc mặt Chu Phạn đột nhiên thay đổi, cô ta quay đầu lại nhìn Diệp Quân, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Diệp Quân vuốt nhẹ mái tóc xõa sau vai Chu Phạn, dịu dàng bảo: “Đừng lo, ta sẽ giải quyết ổn thỏa”.

Chu Phạn trầm giọng: “Sau đó lại có một cường giả nữa tới, người đó có lẽ không phải người của nền văn minh Thiên Hành”.

Diệp Quân nói: “Đến từ Ly Hận Thiên, tất cả đều là kế hoạch của vị Điện chủ Ác Đạo Minh, ông ta muốn liên thủ với mấy thế lực hàng đầu để giết ta.”

Sự lo lắng trong mắt Chu Phạn lại hiện lên, cô ta nắm chặt tay Diệp Quân.

Diệp Quân nói: “Thời gian này muội đừng rời khỏi Đại Chu’.

Chu Phạn gật đầu: “Ta biết, nhưng huynh…”

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện: “Đến lúc ta đáp trả rồi”. Lần này Nhất Niệm đã suýt chết ở nền văn minh Thiên Hành, sao hắn có thể bỏ qua chuyện này được? Nợ máu phải trả bằng máu!

Hơn nữa chắc chắn Ác Đạo Minh sẽ không chịu dừng lại, mà hắn cũng không muốn ngồi yên chờ chết.

Chiến đấu thôi!
Chương 1932: Một đám lâu la

Diệp Quân không ở lại Đại Chu lâu, sau khi giải quyết xong chuyện cần làm, hắn bèn rời khỏi Đại Chu.

Diệp Quân chợt gọi: “Tịnh An”.

Tịnh An xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, trong tay cô ta đang cầm một cây kẹo hồ lô. Diệp Quân nói: “Giúp ta điều tra xem vị Nhị điện chủ kia đang ở đâu”.

Tịnh An gật đầu, cô ta búng tay, thời không bên cạnh chợt rung lên, sau đó một đốm lửa chậm rãi bay ra.

Tịnh An nói: “Điều tra Nhị điện chủ của Ác Đạo Minh”.

Đốm lửa cung kính hành lễ, rồi lặng lẽ biến mất.

Tịnh An quay đầu nhìn Diệp Quân, do dự giây lát rồi nói: “Sư phụ nói Ác Đạo Minh không đơn giản như vẻ bề ngoài, có cần gọi cô cô không?”

Diệp Quân lắc đầu khiến Tịnh An cảm thấy khó hiểu.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Một đám lâu la thôi, không đáng để cô cô ra tay”.

Tịnh An chớp mắt, trong mắt có những ngôi sao nhỏ.

Ở một tinh không nào đó, thời không bỗng tách ra, một bóng người đi ra. Chính là Nhị điện chủ của Ác Đạo Minh – Khâu Bạch Y!

Khâu Bạch Y đi ra xong vỗ vào ngực mình, thở hổn hển. Ông ta bị Thượng Thần Thiên Huyên đuổi theo cả mấy vạn vũ trụ tinh vực! Đúng là khó tin!

Khâu Bạch Y lau mồ hôi trên trán, quay đầu nhìn thời không tinh vực sau lưng. Thấy thời không tinh vực ấy không có động tĩnh, ông ta mới thở phào nhẹ nhõm, phải công nhận rằng người phụ nữ này quá khó đối phó.

Dọc đường đi, ông ta đã sử dụng mọi cách mới có thể thoát thân. Lúc này, thời không cách đó không xa bỗng sục sôi, sau đó thời không tách ra, một ông lão tóc trắng từ từ đi ra.

Đằng sau ông lão còn có một nhóm cường giả đông đảo tới mấy chục người.

Nhìn thấy ông lão tóc trắng, Khâu Bạch Y nở nụ cười nhưng cũng chỉ thoáng qua trong giây lát.

Ông lão tóc trắng bước tới trước mặt Khâu Bạch Y rồi hỏi: “Sao Thần Trạch lại chết?”

Khâu Bạch Y khẽ thở dài: “Thực lực của tên Diệp Quân kia quá mạnh”.

Ông lão tóc trắng sầm mặt, một luồng sát ý đáng sợ dâng lên. Khâu Bạch Y chớp mắt rồi lùi lại mấy bước, trong mắt có vẻ kinh ngạc, rất kinh ngạc. Một lúc sau, ông lão tóc trắng từ từ nhắm mắt lại: “Thần Trạch và Diệp Quân không thù không oán, sao Diệp Quân lại giết ông ấy?”

Khâu Bạch Y im lặng.

Ông lão tóc trắng nhìn Khâu Bạch Y, Khâu Bạch Y khẽ thở dài: “Là lỗi của ta, Thần Tông ông cũng biết Ác Đạo Minh ta và Diệp Quân có nợ máu. Hôm ấy ông ta thấy ta và Thần Trạch thế tử đi cùng nhau nên đã… Ầy, đều là lỗi của ta”.

Thần Tông im lặng.

Khâu Bạch Y lại thở dài: “Diệp Quân dựa vào người sau lưng, chẳng thèm coi thế lực nào ra gì, ầy…”

Thần Tông nhìn thẳng vào Khâu Bạch Y: “Hắn đang ở đâu?”

Khâu Bạch Y vội nói: “Thần Tông, ông đừng kích động. Thực lực của Diệp Quân không yếu, sau lưng hắn lại có mấy chỗ dựa. Ông đi tìm hắn có khác nào đâm đầu vào chỗ chết?”

Thần Tông âm trầm nói: “Vậy ông nghĩ thế nào?”

Khâu Bạch Y suy nghĩ rồi đáp: “Nói thật, gần đây Ác Đạo Minh ta cũng chuẩn bị ra tay với hắn, nhưng bên ta vẫn chưa đủ người, vì thế ông có thể chờ một thời gian, lâu nhất là vài ngày thôi, đến lúc đó chúng ta cùng nhau giết hắn”.

Thần Tông nắm chặt hai tay, khẽ run lên.

Khâu Bạch Y nghiêm túc nói: “Thần Tông đại nhân, phải bình tĩnh, bình tĩnh”.

Thần Tông im lặng một lát rồi chậm rãi buông tay ra: “Nhị điện chủ, ta có một thỉnh cầu”.

Khâu Bạch Y bảo: “Ông nói đi”.

Thần Tông nói: “Ly Hận trường đồ… có thể trả lại cho Ly Hận Thiên ta không?”

Khâu Bạch Y hơi do dự.

Thần Tông nói tiếp: “Người sau lưng Diệp Quân mạnh như vậy, ta mà không có Ly Hận trường đồ thì không có tự tin đấu cùng hắn…”

Khâu Bạch Y nói: “Được”. Nói xong ông ta đưa Ly Hận trường đồ cho Thần Tông. Thần Tông mau chóng nhận lấy, ông ta nhìn Ly Hận trường đồ trong tay bằng ánh mắt phức tạp, sau đó lại nhìn Khâu Bạch Y: “Vậy ta chờ tin tức của Nhị điện chủ”.

Nói xong ông ta quay người đưa đoàn người rời đi, biến mất ở cuối tinh không.

Một ông lão bên cạnh Thần Tông trầm giọng bảo: “Thần Tông, ông tin lời của Nhị điện chủ này à?”

Hai mắt Thần Tông lạnh đi: “Ta tin ông ta mới lạ đấy. Lão tử sống mấy triệu năm rồi mà lại bị ông ta lừa ư? Đúng là nằm mơ giữa ban ngày!”
Chương 1933: Công lý ở đâu!!

Thần Tông đương nhiên không tin lời Khâu Bạch Y, Diệp Quân và Ly Hận Thiên không thù không oán, sao có thể giết người của Ly Hận Thiên một cách vô cớ thế được? Hơn nữa, Diệp Quân còn có mối quan hệ tốt với một cường giả của Ly Hận Thiên. Vì thế ông ta đoán chắc cái chết của Thần Trạch có liên quan đến Nhị điện chủ.

Nhưng ông ta biết mình chỉ có thể giả vờ như không biết chuyện này, bởi vì dù là Diệp Quân hay Nhị điện chủ thì Ly Hận Thiên cũng không thể động vào.

Không giả ngu thì sẽ chết.

Sở dĩ lần này ông ta đưa cường giả của Ly Hận Thiên tới không phải để trả thù cho Thần Trạch, mà vì Ly Hận trường đồ.

Còn lời nói “chờ tin tức của ông” vừa nãy ông ta nói với Khâu Bạch Y đương nhiên chỉ để kéo dài thời gian.

Thần Tông quay đầu nhìn nơi sâu trong tinh không, sau đó dẫn đoàn người rời đi.

Nhưng ông ta không phát hiện ra rằng trong Ly Hận trường đồ lóe lên một tia sáng yếu ớt, nhưng cũng chỉ lóe lên rồi biến mất, Thần Tông đang giận dữ nên không phát hiện ra điều này.



Sau khi nhóm Thần Tông rời đi, Khâu Bạch Y mỉm cười rồi cũng đi.

Ông ta vừa quay người đã bước qua vô số vũ trụ tinh hà.

Không lâu sau, ông ta đến một tinh hà. Trong tinh hà này có một Tuế Nguyệt trường hà, Tuế Nguyệt trường hà này kéo dài cả tinh vực, không nhìn thấy điểm cuối. Dưới ánh sáng của vô số vì sao xung quanh, cả Tuế Nguyệt trường hà trở nên rực rỡ chói mắt, đẹp đẽ vô cùng.

Dưới đáy Tuế Nguyệt trường hà này có một người phụ nữ đang nằm, cô ta mặc chiếc váy dài màu tím, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhắm nghiền, không có dao động khí tức.

Mà xung quanh Tuế Nguyệt trường hà còn có không ít cường giả.

Mọi người đều đang vây quanh.

Đây là nơi có tên Tuế Nguyệt Mỹ Nhân Giới.

Không ai biết Tuế Nguyệt trường hà này xuất hiện ở đây từ khi nào, cũng không ai biết người phụ nữ tuyệt đẹp dưới đáy Tuế Nguyệt trường hà này là ai.

Cũng từng có người muốn vào trong Tuế Nguyệt trường hà, nhưng hầu như những người đi vào đều không sống sót trở về.

Tuy vậy vẫn có rất nhiều người không tin ma quỷ, muốn vào trong xem có tìm được cơ duyên truyền thừa nào không.

Vì thế mỗi năm đều sẽ có cường giả đi vào.

Lúc này, một thiếu niên đến với tinh không này. Thiếu niên mặc cực kỳ sang trọng, trên mặt không hề che giấu vẻ bướng bỉnh, sau lưng y còn có hai ông lão.

Hai ông lão này đều là cảnh giới Khai Đạo.

Vẻ mặt hai ông lão nghiêm túc, thi thoảng mắt lại nhìn xung quanh, hết sức cảnh giác.

Thiếu niên nhà giàu nhìn Tuế Nguyệt trường hà, khẽ cười: “Tuế Nguyệt Mỹ Nhân… Quả nhiên người phụ nữ này rất tuyệt”.

Sau lưng thiếu niên, một ông lão trịnh trọng nói: “Nơi này khá kỳ quái, thiếu gia, chúng ta nhìn qua rồi đi nhé”.

Thiếu niên nhìn chằm chằm người phụ nữ trong Tuế Nguyệt trường hà, cười nói: “Nếu ta đoán không nhầm thì người phụ nữ này là một vị đại lão tuyệt thế, cô ấy ở đây chắc chắn là để tìm một yêu nghiệt tuyệt thế với thiên phú xuất chúng… Vậy chẳng phải là đang chờ ta ư?”

Hai ông lão sau lưng thiếu niên nhà giàu nhìn nhau không nói.

Thiếu niên nhà giàu lại nói: “Hai vị tôn lão, ta muốn vào trong xem thử”.

Nghe vậy, hai ông lão đều kinh hãi biến sắc, một ông lão vội nói: “Thiếu gia, nơi này cực kỳ nguy hiểm, không thể vào trong được”.

Ông lão còn lại cũng nói ngay: “Đúng thế thiếu gia, Tuế Nguyệt trường hà này vô cùng quỷ dị. Đừng nói là chúng ta, cho dù là những cường giả Diệt Đạo trước đây đi vào cũng khó ra được. Không thể mạo hiểm đâu”.

Thiếu niên nhìn Tuế Nguyệt trường hà xa xa: “Ta nhất định phải có được cơ duyên mới, nếu không cả đời này cũng không thể cạnh tranh được với Trần Tuế Nguyệt và Diệp Quân”.

Trong vũ trụ hiện tại, người yêu nghiệt nhất thế hệ trẻ đương nhiên phải kể đến Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên và Trần Tuế Nguyệt của Quang Âm Tuế Nguyệt Tông. Hai người là mục tiêu được vô số người trẻ tuổi theo đuổi.

Hai ông lão còn muốn nói gì đó nữa nhưng thiếu niên lại nói: “Hai vị tôn lão, Thái Thượng Tông ta và Quang Âm Tuế Nguyệt Tông bọn họ vẫn luôn nổi danh ngang nhau, nhưng mấy năm nay vì bọn họ có Trần Tuế Nguyệt nên Thái Thượng Tông ta luôn bị đàn áp… Các ông có cam lòng không?”

Trần Tuế Nguyệt!

Nghe thấy cái tên này, hai ông lão đều thở dài.

Thái Thượng Tông và Quang Âm Tuế Nguyệt Tông vẫn luôn nổi tiếng ngang nhau, cho đến khi Quang Âm Tuế Nguyệt Tông có Trần Tuế Nguyệt, sự cân bằng này đã lập tức bị phá vỡ.

Vừa ra đời đã có Đại Đạo che chở, ai có thể so sánh được?

Ngay cả Diệp Quân của vũ trụ Quan Huyên sợ rằng cũng không sánh được!

Nhưng hai người biết rõ dù là Diệp Quân hay Trần Tuế Nguyệt đều không phải người mà thiếu gia của họ có thể so sánh. Thiếu gia của họ thế nào, họ biết rõ hơn ai hết. Vì thế hai người định khuyên một lần nữa, nhưng vào lúc này, thiếu niên bất chợt biến mất, khi xuất hiện lần nữa, y đã vào trong Tuế Nguyệt trường hà.

Nhìn thấy cảnh này, hai ông lão đều kinh hãi, vội vàng lao tới, nhưng vừa vào Tuế Nguyệt trường hà, họ và thiếu niên đều trở nên hư ảo, hơn nữa chẳng thể ra được. Hai ông lão đều tuyệt vọng.

Mẹ kiếp!

Cứ vậy chui đầu vào chỗ chết à?

Đúng là ngu ngốc!

Thiếu niên cầm đầu nhìn người phụ nữ chỗ sâu trong Tuế Nguyệt trường hà, y cảm giác đối phương nhất định sẽ cứu mình.

Nhất định!

Nhưng người phụ nữ đó không có động tĩnh gì.

Nhận thấy tuổi thọ của mình đã sắp hết, thiếu niên cũng sắp chết.

Lúc này, một luồng sức mạnh bí ẩn đột nhiên bao phủ lấy họ, sau đó kéo họ ra ngoài.
Chương 1934: Công lý ở đâu!

Mà lúc này, thiếu niên đã bạc đầu, trở thành một ông lão tuổi xế chiều.

Hai ông lão phía sau y lúc này đã biến thành xương khô.

“Ngươi là người của Thái Thượng Tông?”

Một giọng nói bỗng vang lên bên tai thiếu niên đã trở thành ông lão tuổi xế chiều. “Thiếu niên” ngơ ngác quay đầu lại nhìn thì thấy một người đàn ông trung niên đứng cách đó không xa.

Người này chính là Nhị điện chủ Khâu Bạch Y.

Khâu Bạch Y cười: “Cô ta không thích ngươi đâu, dù Trần Tuế Nguyệt có tới, cô ta cũng chẳng thích”.

Nói xong ông ta quay người rời đi.

“Thiếu niên” mờ mịt nhìn về Tuế Nguyệt trường hà phía xa…

Khâu Bạch Y ngông nghênh đi vào Tuế Nguyệt trường hà, ông ta chẳng quan tâm sức mạnh lưu thệ của thời gian Tuế Nguyệt trong Tuế Nguyệt trường hà, đi thẳng tới trước mặt người phụ nữ.

Ông ta xòe tay, một con ấn to bằng bàn tay chầm chậm bay lên từ lòng bàn tay ông ta.

Con ấn sáng trong như ngọc, phía dưới khắc hai chữ “Tuế Nguyệt”, khi con ấn xuất hiện, sức mạnh Tuế Nguyệt trong Tuế Nguyệt trường hà đều gợn sóng lăn tăn như sóng nước.

Lúc này người phụ nữ đột nhiên mở mắt ra.

Ầm!

Trong nháy mắt, Tuế Nguyệt trường hà hóa thành từng luồng sáng bay vào mắt cô ta. Tất cả cường giả xung quanh đều kinh hãi, liên tục lùi về phía sau.

Người phụ nữ từ từ bay lên, cô ta nhìn Khâu Bạch Y trước mắt không nói gì, trong hai mắt cô ta là hai Tuế Nguyệt trường hà.

Khâu Bạch Y khẽ mỉm cười: “Tuế Nguyệt Nữ, đã lâu không gặp”.

Tuế Nguyệt Nữ!

Đến từ nền văn minh vũ trụ Tuế Nguyệt xa xôi, sống nhờ ăn thời gian Tuế Nguyệt, đã từng du hành khắp vũ trụ, ăn sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt cả triệu năm, tu luyện thành thân xác Tuế Nguyệt Bất Diệt thần thể thứ hai của vũ trụ.

Mà sở dĩ cô ta ngủ tại đây là vì muốn dùng sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt của mình tu luyện linh hồn thành linh hồn Tuế Nguyệt Bất Diệt.

Thân xác bất diệt chưa đủ, linh hồn cũng phải bất diệt mới được. Nhưng rất chậm. Có điều nếu như có ấn Tuế Nguyệt trong truyền thuyết này thì sẽ có thể tăng tốc độ tu luyện lên rất nhiều. Nhất là bây giờ, cô ta chỉ còn cách linh hồn Tuế Nguyệt Bất Diệt một bước, nếu không có ấn Tuế Nguyệt, có lẽ cô ta còn phải cần mấy chục triệu năm nữa. Nhưng có con ấn này, ít nhất cô ta cũng có thể rút ngắn được mấy chục lần thời gian.

Tuế Nguyệt Nữ không nói gì, chỉ đưa tay ra, Khâu Bạch Y lắc đầu. Cô ta nhìn thẳng vào ông ta.

Khâu Bạch Y cười: “Cô biết cô không giết được ta”.

Tuế Nguyệt Nữ nhìn Khâu Bạch Y không chớp mắt, một lúc sau cô ta rút tay về: “Cần ta làm gì?”

Khâu Bạch Y cười khẽ: “Giết một người”, Tuế Nguyệt Nữ cau mày.

Khâu Bạch Y nói: “Như cô nghĩ, không phải người bình thường. Đương nhiên, nếu là người bình thường thì ta cũng không cần phải lấy ấn Tuế Nguyệt ra tìm cô, đúng không?”

Tuế Nguyệt Nữ vẫn đưa tay ra.

Khâu Bạch Y nhìn Tuế Nguyệt Nữ: “Cô phải thề, bây giờ xã hội ngày một tệ đi, rất nhiều người đã nuốt lời, ta thật sự rất sợ”.

Tuế Nguyệt Nữ nhìn thẳng vào Khâu Bạch Y: “Ta chưa thất hứa bao giờ”.

Im lặng một lúc, Khâu Bạch Y nói: “Ta tin cô”.

Nói xong, ấn Tuế Nguyệt trong tay ông ta từ từ bay vào lòng bàn tay Tuế Nguyệt Nữ.

Sau khi lấy được ấn Tuế Nguyệt, trong đôi mắt bình tĩnh của Tuế Nguyệt Nữ cuối cùng cũng gợn sóng. Một lúc sau, cô ta chậm rãi nhắm mắt, ấn Tuế Nguyệt trong tay bắt đầu hóa thành từng luồng sức mạnh Tuế Nguyệt bay vào đầu mày của cô ta.

Khâu Bạch Y nói: “Ngày khai chiến, ta sẽ thông báo cho cô sau”. Nói rồi ông ta quay người rời đi.

Sau lưng ông ta, hơi thở của Tuế Nguyệt Nữ bắt đầu dần dần điên cuồng tăng lên…

Sau khi Khâu Bạch Y đi, không bao lâu, ông ta đã đi qua hàng tỷ vũ trụ tinh hà, đến một vùng tinh không, cuối tầm mắt của ông ta có một hành tinh màu xanh.

Hệ Ngân Hà!

Khâu Bạch Y nhìn hành tinh màu xanh ấy rồi quay sang nhìn bên phải, cuối tầm mắt ông ta lại có một hành tinh màu đỏ khác.

Khâu Bạch Y mỉm cười: “Đã lâu không gặp”.

Trên hành tinh màu đỏ ấy có một giọng nói ngưng tụ thành một đường thẳng, bay tới trước mặt Khâu Bạch Y: “Có chuyện gì?”

Khâu Bạch Y gật đầu: “Ta muốn nhờ ngươi giúp một việc”.

Giọng nói ấy đáp: “Không giúp được”.

Sắc mặt Khâu Bạch Y trầm xuống ngay tức khắc.

Giọng nói ấy tiếp tục cất lên: “Mọi thứ trong tương lai đều đã được định trước”.

Khâu Bạch Y cười rồi quay lại nhìn hành tinh màu xanh kia: “Ta đến đó dạo chơi nhé?”

Giọng nói kia: “Không được”.

Khâu Bạch Y nhíu mày: “Vì sao Diệp Quân đến được còn ta thì không? Ngươi đừng phân biệt đối xử”.

Giọng nói kia vang lên: “Phía sau hắn có chỗ dựa, sao ta phải tìm phiền phức cho mình?”

Khâu Bạch Y trầm giọng bảo: “Sau lưng ta cũng có chỗ dựa”.

Giọng nói kia: “Sau lưng hắn không chỉ có một người mà là rất nhiều người”.

Khâu Bạch Y nổi trận lôi đình: “Công lý ở đâu!! Công lý ở đâu!!”
Chương 1935: Quy Vô đại sư, lâu rồi không gặp

Công lý ở đâu!

Khâu Bạch Y rất tức giận, nhưng giọng nói ở hành tinh màu đỏ không đáp lại.

Khâu Bạch Y im lặng.

Một lát sau, ông ta lại nhìn hành tinh màu đỏ rồi nghiêm túc nói; “Ta biết ngươi thiếu một thứ, ta đã mang đến cho ngươi rồi”.

Nói rồi ông ta xòe tay ra, một chiếc tế đàn nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay.

Giọng nói hơi kinh ngạc: “Tế đàn Phong Thiền, ngươi có bản lĩnh đấy, đến thứ này mà cũng tìm được”.

Khâu Bạch Y hỏi: “Có làm không?”

Giọng nói đáp ngay: “Không làm”.

Khâu Bạch Y cũng không nhiều lời nữa, lập tức quay lưng bỏ đi.

Giọng nói: “Đợi đã”.

Khóe miệng Khâu Bạch Y nhếch lên tạo thành nụ cười, lúc này giọng nói chợt bảo: “nếu ngươi đưa nó cho ta, tuy ta sẽ không giúp ngươi đi đánh Diệp Quân, nhưng ta có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không giúp Diệp Quân đánh ngươi”.

“Mẹ kiếp!”

Khâu Bạch Y quay người, nổi cơn tam bành: “Ngươi điên rồi à? Hả?”

Giọng nói bình tĩnh cất lời: “ Nếu ngươi không đưa thì bây giờ ta sẽ lập tức đi thông báo cho Diệp Quân, nói với hắn kế hoạch thật sự của ngươi, để kế hoạch của ngươi xôi hỏng bỏng không, để mọi điều ngươi làm đều đổ sông đổ bể”.

Khâu Bạch Y nhìn chằm chằm hành tinh màu đỏ với ánh mắt lạnh lùng, đầy sát khí.

Giọng nói: “Ngươi có đưa không?”

Khâu Bạch Y trầm giọng bảo: “Ngươi ép người quá đáng rồi đấy”.

Giọng nói hời hợt bảo: “Dù sao cũng không có ai biết ta, ta sợ cái gì?”

Khâu Bạch Y: “…”

Giọng nói tiếp tục: “Một câu thôi, có đưa không?”

Khâu Bạch Y im lặng, không biết đang nghĩ gì.

Giọng nói ấy phát ra tiếng cười: “Đừng nghĩ đến việc giết người diệt khẩu. Ngươi biết đấy, đừng nói là ngươi, cho dù người phía trên ngươi cũng không giết được ta. Nếu Ác Đạo đó có thể thoát được, dung nhập tu vi vạn thế, có lẽ có thể giết được ta”.

Khâu Bạch Y im lặng một lúc rồi khẽ thở dài: “Ngươi làm như thế không thấy cắn rứt lương tâm à?”

Giọng nói bảo: “Nhị điện chủ, làm người phải làm sao cho có tâm. Ngươi tới đây tìm ta, mục đích vốn đã không thuần khiết, muốn kéo ta vào chuyện này, sao ngươi không nghĩ tới chuyện ngươi có cắn rứt lương tâm hay không?”

Khâu Bạch Y nhìn hành tinh màu đỏ, không nói gì.

Giọng nói kia lại vang lên: “Ta và Diệp Quân không thù không oán, cũng không thù không oán với Ác Đạo Minh của ngươi. Ta cũng không muốn kết thù với các ngươi, nhưng hôm nay ngươi đến tìm ta, hành vi này của ngươi hơi quá đáng đấy. Vẫn là câu nói đó, nếu ngươi đưa tế đàn Phong thiền cho ta thì ta sẽ không giúp cả hai bên. Nếu ngươi không đưa thì ta chỉ có thể bán đứng ngươi, đi xin lợi ích từ phía Diệp Quân thôi”.

Khâu Bạch Y im lặng một lúc rồi bật cười: “Đúng là gừng càng già càng cay, hôm nay được cho một bài học rồi”.

Nói rồi ông ta xòe tay, tế đàn Phong Thiền trong tay bay vào trong hành tinh màu đỏ.

Khâu Bạch Y nhìn hành tinh màu đỏ rồi quay người rời đi.

Giọng nói đột nhiên vang lên: “Nhị điện chủ”.

Khâu Bạch Y dừng bước.

Giọng nói kia bảo: “Tuy biết ngươi sẽ không nghe, nhưng ta vẫn muốn khuyên một câu, người có thể diệt được Dương gia chỉ có…”

Giọng nói còn chưa dứt, Khâu Bạch Y đã biến mất ở cuối tinh không vũ trụ.

Rõ ràng là ông ta không muốn nghe.



Trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân đứng dưới cây sinh mệnh Thiên Hành, xung quanh hắn có luồng linh khí màu xanh nhạt, đây là linh khí của cây sinh mệnh Thiên Hành, năng lượng của nó vượt xa tinh thể Vĩnh Hằng.

Lúc này, Tịnh An và Nhất Niệm đi tới bên cạnh Diệp Quân, Tịnh An liếm kẹo hồ lô, ngửa đầu nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành trước mặt rồi khẽ nói: “Không biết ăn cây này thì sẽ thế nào nhỉ?”

Diệp Quân: “…”

Nhất Niệm lườm Tịnh An: “Tịnh An, không ngờ cô lại có suy nghĩ này, đúng là đại nghịch bất đạo”.

Tịnh An cười hì hì: “Ta chỉ nói vậy thôi mà”.

Diệp Quân hỏi: “Nhị điện chủ có động tĩnh gì không?”

Tịnh An trầm giọng đáp: “Vừa nhận được tin ông ta đến Tuế Nguyệt Mỹ Nhân Giới, khi chúng ta tới nơi thì ông ta đã không còn ở đấy nữa”.

Nhất Niệm nói: “Ông ta đang tìm người giúp đỡ”.

Tịnh An gật đầu: “Đúng thế”.

Nói xong cô ta nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Ám U”.

Một hư ảnh xuất hiện sau lưng Diệp Quân, chính là Ám U.

Lần này ngoài Tần Phong ra, Ám U cũng tới đây.

Diệp Quân nói: “Liên lạc với mẹ ta”.

Ám U cung kính hành lễ: “Tuân lệnh”.

Nói xong ông ta lặng lẽ lui đi.



Sau khi Khâu Bạch Y rời khỏi hệ Ngân Hà thì tới một dãy núi rộng lớn, núi non trùng điệp, không nhìn thấy điểm tận cùng.

Khâu Bạch Y tiến lên một bước, chỉ một bước ông ta đã lên tới đỉnh một ngọn núi. Trên đỉnh núi chỉ có một túp lều tranh, trước lều có một vườn rau, trong vườn rau có một hòa thượng mặc áo cà sa thô đang nhổ cỏ.

Khâu Bạch Y tới trước vườn rau, hơi cúi đầu hành lễ: “Quy Vô đại sư, đã lâu không gặp”.

Hòa thượng dừng nhổ cỏ, quay đầu nhìn Khâu Bạch Y, thấp giọng thở dài: “Nhị điện chủ, vùng đất yên tĩnh nhỏ này của ta không gánh nổi nhân quả của ông đâu”.

Nhị điện chủ xòe tay ra, một cuốn sách cổ ố vàng xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta.

Nhìn thấy cuốn sách cổ ố vàng này, trong mắt hòa thượng hiện lên gợn sóng, tay ông ta vô thức siết chặt.

Gió bất chợt nổi lên.

Nhị điện chủ nói: “Tâm kinh do Ma Kha Bất Diệt Phật năm xưa viết, từ khi Phật pháp của Phật vũ trụ đột nhiên biến mất, kinh này cũng biến mất theo. Có thể là ta có duyên, khi xưa rơi vào tay ta, nhưng ta lại không có duyên với Phật môn, kinh thư này vẫn phải đưa cho người thật sự có duyên mới được”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK