Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1126: Nghiêm túc

Thanh Khưu mỉm cười nói: “Khi đến đó, con có thể đọc mấy cuốn sách thần của học viện Thần, rất nhiều sách trong số đó là do Thần Nhất để lại, không chỉ ghi chép chi tiết lịch sử của năm đó mà còn có những ghi chép về văn mình khác, sẽ có ích cho việc tu luyện của con”.

Diệp Quân gật đầu: “Được ạ”.

Như nghĩ đến điều gì, hắn hỏi: “Cô cô, tông chủ Quá Khứ Tông đó thì sao?”

Thanh Khưu chớp mắt: “Cô ta đi rồi”.

Diệp Quân hơi ngờ vực: “Đi rồi?”

Thanh Khưu gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Thanh Khưu tùy ý nói: “Có lẽ là bận”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ.

Thanh Khưu cười nói: “Con chỉ có thời gian ba ngày, đi tạm biệt họ đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó xoay người đi.

Nhìn Diệp Quân biến mất ở đằng xa, Thanh Khưu lau máu ở khóe miệng, sau đó lắc đầu khẽ cười.

Lúc này ba người phụ nữ chậm rãi bước ra từ đằng sau bà ấy.

Chính là ba người Diệp Thanh Thanh.

Bốn Thiên Mệnh tề tựu.

Diệp Thanh Thanh nhìn Diệp Quân ở đằng xa, ánh mắt lạnh lùng: “Cô gái đó phá vỡ quy tắc, vẫn muốn giữ cô ta lại sao?”

Thanh Khưu cười nói: “Tên nhóc này cần một chút áp lực”.

Diệp Thanh Thanh không nói gì.

Thanh Khưu nói tiếp: “Có thể trải đường cho nó nhưng nó phải tự mình bước đi, nếu không sau này nó sẽ không gánh nổi cả vũ trụ này”.

Diệp Thanh Thanh lạnh nhạt nói: “Ta không hiểu tại sao các ngươi lại muốn nó gánh vác vũ trụ này, quản nhiều như vậy làm gì?”

Thanh Khưu khẽ cười, bà ấy kéo tay Diệp Thanh Thanh, khẽ nói: “Nếu thời đại của chúng ta có trật tự thì ca ca cũng không đến nỗi chết trong tay Thiên Đạo…”

Nghe thế sắc mặt Diệp Thanh Thanh trở nên lạnh băng.

Sắc mặt hai Thiên Mệnh khác cũng trở nên khó coi.

Nhiều lúc cường giả đều bị ép buộc.

Như vài người làm phản trong thế tục, nếu thời đại ổn định, đủ ăn đủ mặc thì có mấy người muốn mạo hiểm đi làm phản?

Nếu năm đó thế gian có trật tự, có lẽ sẽ không có Thiên Mệnh vô địch sau đó.

Diệp Thanh Thanh bỗng nói: “Ta cũng phải đến học viện Thần”.

Đồ cũng nói: “Ừ, đi xem thử”.

Thiên Mệnh váy trắng chớp mắt: “Mọi người đều đi, vậy ta cũng đi”.

Thanh Khưu nhìn ba người, lắc đầu khẽ cười, dĩ nhiên bà ấy biết tại sao ba người họ lại muốn đi, vì bà ấy đã nhận được tin hai người đó cũng sắp đến học viện Thần.

Thanh Khưu bỗng nói: “Mọi người đều đi, vậy thì ta cũng đi”.

Ba người phụ nữ: “…”



Diệp Quân đi đến trước mặt Tần Quan, Tần Quan cười nói: “Cô cô đã nói gì với con?”

Diệp Quân nói: “Cô cô muốn con và tỷ đến học viện Thần”.

Học viện Thần!

Tần Quan cau mày.

Thấy thế Diệp Quân hỏi: “Mẹ biết học viện Thần này sao?”

Tần Quan gật đầu: “Mẹ biết một chút, là mục tiêu kế tiếp của mọi người ở thời đại cũ”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Mục tiêu kế tiếp?”

Tần Quan gật đầu nói: “Đúng thế, nơi này có liên hệ chặt chẽ với Chúng Thần Điện, thế nên tiếp theo, mục tiêu của chúng ta là vũ trụ Chúng Thần và thời đại cũ. Nhưng hiện giờ chúng ta phải chậm lại một chút vì vừa mới tiêu diệt Quá Khứ Tông, mẹ cần hợp nhất cả Tuế Nguyệt trường hà và vũ trụ Chư Thiên Vạn Giới lại”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng là phải thế”.

Bây giờ vũ trụ Quan Huyên vừa đánh bại Quá Khứ Tông, điều phải làm là “tiêu hóa” cả Tuế Nguyệt trường hà trước.

Đấu tranh giành thiên hạ đã khó, trị quốc còn khó hơn.

Tần Quan cười nói: “Chuyến đi đến học viện Thần này, con tiện thể tìm hiểu tình hình bên đó thế nào giúp mẹ, đợi giải quyết ổn thỏa nơi này xong, mẹ sẽ dẫn người đến đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Nếu họ đã muốn lập ra một trật tự mới, dĩ nhiên phải thống nhất vũ trụ trước.

Tần Quan mỉm cười, sau đó nói: “Đi gặp mấy đứa Tiểu Ca đi”.

Diệp Quân gật đầu.

Nhìn Diệp Quân rời đi, Tần Quan im lặng hồi lâu mới nói: “Ám U”.

Bà ấy vừa dứt lời, một người đồ đen bỗng xuất hiện sau lưng bà ấy.

Tần Quan bình tĩnh nói: “Ngươi đích thân đến thời đại cũ”.

Ám U cung kính cúi người, sau đó rời đi.



Ở một bên khác.

Diệp Quân và Nạp Lan Ca sải bước đi trong tinh không.

Cả đường đi, Nạp Lan Ca đều im lặng không nói.

Diệp Quân nắm tay Nạp Lan Ca, thầm thở dài, dĩ nhiên hắn cảm thấy áy náy với cô gái trước mặt này, vì sau khi thành hôn với Nạp Lan Ca, họ rất ít khi gặp nhau.

Diệp Quân bỗng nói: “Tiểu Ca, lần này muội đến học viện Thần với huynh đi”.

Tiểu Ca ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân: “Thật sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân một lúc rồi cười nói: “Không cần đâu”.

Diệp Quân nói: “Huynh nghiêm túc đấy”.

Nạp Lan Ca mỉm cười: “Muội biết”.

Diệp Quân định nói thêm, Nạp Lan Ca bỗng tựa lại gần hắn, nói nhỏ một câu bên tai hắn.

Khi nghe được những lời Nạp Lan Ca nói, Diệp Quân trợn tròn mắt.


Chương 1127: Chia tay

Diệp Quân nhào tới ôm chầm lấy Nạp Lan Ca, nâng cô lên xoay mấy vòng trong tiếng cười sung sướng.

Cô gái chỉ nở nụ cười thẹn thùng động lòng người.

Một hồi sau, hắn đặt cô xuống đất, tròn mắt hỏi: “Là lần trước đúng không?"

Bị Nạp Lan Ca nguýt một cái đầy xấu hổ.

Diệp Quân lại bật cười, vươn tay ôm cô vào lòng.

Nạp Lan Ca rúc vào vòng tay hắn, thì thầm: “Huynh chỉ vừa tiêu diệt xong Quá Khứ Tông, còn rất nhiều việc phải xử lý, ta sẽ ở lại đây giúp mẹ”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Bên mẹ hắn quả thật đang rất cần người vào lúc này.

Tuế Nguyệt trường hà vô cùng vô tận, không biết cất chứa bao nhiêu thế giới.

Mà Tần Quan thì muốn thu tất cả thời đại vào vũ trụ Quan Huyên.

Ai phản đối ư?

Trong trăm tỉ năm ở Tuế Nguyệt trường hà vào lúc này, không có một thế lực nào dám chống đối vũ trụ Quan Huyên.

Trải qua một đêm ấm áp với Nạp Lan Ca xong, Diệp Quân đi đến Chân vũ trụ.

Mục đích đương nhiên là để gặp Từ Thụ.

Từ Nhu và Từ Kính cũng có mặt.

Từ Nhu hỏi: “Ngươi muốn đến Thần Học Viện?"

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Từ Nhu: “Thời đại cũ?"

Diệp Quân gật đầu.

Từ Nhu lo lâu: “Bọn họ...”

Nếu hiện giờ còn thế lực nào có thể gây uy hiếp đến vũ trụ Quan Huyên, thì một là Chúng Thần Điện, hai là thời đại cũ.

Diệp Quân cười: “Không phải lo, ta đến đó để học tập và tìm hiểu về bọn họ”.

Tìm hiểu về Thần Nhất.

Người được chủ nhân bút Đại Đạo tôn sùng tuyệt đối không thể bình phàm, hơn nữa lại còn sáng tạo ra được Đại Đạo. Hắn muốn tìm hiểu về cường giả như thế để nâng cao sức mạnh bản thân.

Từ Nhu gật đầu, không nói gì thêm.

Từ Thụ gọi: “Đại tỷ...”

Diệp Quân nắm tay nàng ta, cười nói: “Yên tâm, tỷ ấy không sao”.

Từ Thụ nắm tay hắn lại: “Ta không muốn tạo áp lực cho huynh, chỉ là ta lo cho tỷ ấy...”

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu mà”.

Rồi hắn nói với cả ba: “Mọi người không cần quá lo lắng. Hãy tin ta, ta sẽ xử lý tốt chuyện của Chân tỷ”.

Từ Thụ gật đầu.

Diệp Quân hơi chần chừ: “Còn về Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên...”

Từ Nhu: “Ngươi không phải bận tâm, ta và mẹ ngươi sẽ xử lý ổn thỏa mọi chuyện ở đây”.

Diệp Quân nhìn sang: “Mẹ ta?"

Từ Nhu khẽ cong môi.

Diệp Quân nắm tay nàng ta: “Là mẹ chúng ta chứ”.

Việc này rất là quan trọng đấy.

Tuy hắn không để tâm lắm nhưng Tần Quan thì lại có, vì vậy không thể qua loa.

Từ Nhu thấy sự chân thành của hắn thì gật đầu.

Rồi Diệp Quân lại quay sang Từ Kính, thấy nàng ta nhướng mày: “Nhìn ta làm gì?"

Hắn đi đến ôm nàng ta, rồi lại ôm Từ Nhu và Từ Thụ, nói: “Ta đi đây”.

Sau đó xoay gót đi.

Không lưu luyến thêm một giây nào.

Bởi vì áp lực đang là quá lớn.

Không phải lúc để tỉ tê chuyện tình cảm.

Đã có Ác Đạo lại có Tông chủ Quá Khứ Tông, cả hai như những ngọn núi khổng lồ đè lên vai, làm hắn không thể không dốc sức nâng cao sức mạnh.

Chuyện tình cảm ư?

Không có hứng nói.

Bây giờ hắn chỉ muốn nâng cao sức mạnh.

Thấy Diệp Quân quả quyết rời đi, Từ Kính nhíu mày, có lời muốn nói ra nhưng không nói được.

Từ Nhu thì thầm: “Hắn trưởng thành rồi”.

Từ Kính rơi vào im lặng. Đúng vậy, so với trước kia thì Diệp Quân đã trưởng thành rất nhiều.

Từ Nhu chợt nói: “Ta muốn đến Kiếp giới thăm đại tỷ”.

Từ Thụ bắt lấy tay nàng, lắc đầu.

Kiếp giới?

Đó là nơi Ác Đạo đang có mặt, lấy sức mạnh hiện nay của họ hoàn toàn không thể chống lại.

Từ Nhu thở dài.

Từ Thụ: “Quá Khứ Tông vừa bị tiêu diệt. Tuế Nguyệt trường hà nay đã không còn ai là đối thủ của vũ trụ Quan Huyên. Tình hình ngổn ngang còn chờ chúng ta giúp sức”.

Từ Nhu gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Từ Thụ đang muốn nói tiếp thì chợt nhíu mày, đưa tay ôm lấy bụng.

Từ Kính và Từ Nhu biến sắc. Từ Nhu hỏi: “Sao vậy?"

Từ Thụ cười khổ: “Đứa nhỏ này lại đạp lung tung”.

Từ Nhu cười: “Muốn ra lắm rồi đấy”.

Từ Thụ dịu dàng vuốt ve bụng mình: “Cũng nhanh thôi”.

Từ Kính chợt hỏi: “Là trai hay gái?"

Từ Nhu nhìn sang: “Sinh một đứa rồi biết”.

Từ Kính giận tím mặt: “Muốn chết hả?!"

Rồi lập tức nhảy chồm về phía Từ Nhu.

...
Chương 1128: Có tỷ bảo kê

Diệp Quân ngự kiếm đi trong Tuế Nguyệt trường hà với Diệp An cạnh bên.

Đích đến của hai tỷ đệ chính là thời đại cũ.

Lần này, chỉ có hai người họ lên đường.

Bỗng Diệp Quân lấy ra chiếc nhẫn do Tần Quan đưa cho mà trước đó chưa kịp xem qua.

Khi thấy bên trong là gì, tim hắn đập thình thịch một trận loạn xạ.

Má ơi!

Là Tổ Nguyên!

Tận một trăm cái trong nhẫn!

Một! Trăm!

Quá mức khó tin!

Mẹ giàu đến vậy thật à?

Diệp Quân bàng hoàng nghĩ. Đây chính là Tổ Nguyên đó, mẹ đi đâu mà tìm được nhiều vậy?!

Diệp An ở bên thoáng liếc nhìn vào nhẫn, không nói gì.

Diệp Quân thấy vậy thì lưỡng lự một hồi rồi đưa chiếc nhẫn khác sang: “Nè tỷ”.

Trong nhẫn có năm mươi Tổ Nguyên.

Đã hứa là có gì tốt đều phải san sẻ mà.

Diệp An không khách khí, thu nhẫn vào tay.

Diệp Quân tuy có hơi xót của nhưng dù sao đây cũng là chị ruột, lại còn là một người chị hào sảng.

Diệp An thản nhiên đáp: “Về sau ta bảo kê đệ”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hắn nộp phí bảo kê đó rồi còn gì!

Diệp Quân lắc đầu cười.

Hai tỷ đệ nhanh chóng biến mất ở cuối Tuế Nguyệt trường hà.

...

Chúng Thần giới.

Nguyên chủ giáo đứng trong Chúng Thần Điện với sắc mặt xấu xí vô cùng.

Ngoài ông ta ra còn có các Đại chủ giáo và trưởng lão, hay đúng hơn là tất cả những thành viên nòng cốt của Chúng Thần Điện.

Sắc mặt ai nấy đều xấu tệ.

Bởi vì vũ trụ Quan Huyên vừa đưa ra thông điệp cuối cùng với họ: Hoặc đầu hàng, hoặc chết.

Chúng Thần Điện đã bao giờ phải chịu nhục nhã thế này?

Nhưng khi biết Quá Khứ Tông bị vũ trụ Quan Huyên tiêu diệt, chẳng ai dám hó hé phản kháng.

Phải làm sao đây?

Sắc mặt Nguyên chủ giáo âm u.

Ông ta thật sự không biết nên làm gì.

Đầu hàng thật ư?

Tuyệt đối không thể, đừng nói đùa. Thần mà cho phép Chúng Thần Điện đầu hàng sao?

Năm xưa cho dù bị Quá Khứ Tông đánh cho nát người, bọn họ cũng chưa từng quỳ gối.

Nhưng nếu không hàng, chẳng lẽ lại đối đầu với vũ trụ Quan Huyên?

Đánh nổi không?

Không là cái chắc.

Thái độ của vũ trụ Quan Huyên cũng vô cùng cứng rắn: không hàng thì chết.

Không có lựa chọn thứ ba.

Đúng lúc Nguyên chủ giáo đang rối rắm, một lão già bước vào điện, cung kính thi lễ rồi kích động nói: “Chủ giáo, chúng ta có Thần dụ!"

Thần dụ!

Hai chữ này khiến ai nấy đều bật dậy.

Đã trăm ngàn năm qua không có Thần dụ, vậy mà bây giờ lại xuất hiện?

Có Nguyên chủ giáo đi đầu, bọn họ nhanh chóng rời khỏi đại điện. Một tia sáng vàng giáng xuống từ trời cao khiến ai nấy đều quỳ xuống.

Nguyên chủ giáo cũng quỳ theo với vẻ mặt thành kính.

Sự xuất hiện của Thần dụ sau ngàn vạn năm này khiến ông ta phấn khích vô cùng.

Mỗi khi Chúng Thần Điện gặp đại nạn, nó đều xuất hiện.

Điều này có nghĩa gì?

Nghĩa là Thần không quên họ.

Thần vẫn ghi nhớ họ.

Một hồi sau, một tấm thiếp vàng bay ra từ tia sáng, dừng lại trước mặt Nguyên chủ giáo.

Ông ta cung kính nhận lấy, nhưng khi đọc được nội dung bên trong thì sửng sốt.

Các Chủ giáo còn lại tò mò nhìn sang.

Một hồi sau, Nguyên chủ giáo đứng dậy. Lập tức có mệnh lệnh truyền ra từ Chúng Thần Điện.

"Rút lui khỏi Chúng Thần giới, di chuyển đến thời đại cũ”.

Đó là nội dung của Thần dụ.

Thần muốn họ từ bỏ Chúng Thần giới.

Nguyên chủ giáo tuy mang lòng hoài nghi nhưng cũng đành làm theo. Ông ta cứ tưởng Thần sẽ xuất hiện, thống lĩnh họ chiến đấu chống lại vũ trụ Quan Huyên, nào ngờ Thần lại muốn họ từ bỏ nơi này, đến thời đại cũ.

Chẳng lẽ Thần cũng không muốn khai chiến với vũ trụ Quan Huyên?

Một tia lo lắng xẹt qua trong mắt ông ta.

Nhưng ông ta không nghĩ nhiều nữa, lập tức hạ lệnh đưa tất cả rời khỏi Chúng Thần giới.

Họ không thể nào mang theo tất cả, mà chỉ có thể đưa đi những người ở trung tâm nòng cốt và một ít thiên tài yêu nghiệt bậc nhất.

Bình dân tầm thường đương nhiên sẽ bị bỏ lại.

Vì bọn họ chỉ là gánh nặng với Chúng Thần Điện.

Không lâu sau, Thần đạo xuất hiện trước Chúng Thần giới. Dựa theo sắp xếp của Chúng Thần Điện, các thiên tài đứng đầu và những người ở trung tâm bắt đầu lên đường đến thời đại cũ.

Cuộc "di cư" khổng lồ này mất chừng mấy ngày.

Đợi tầng lớp trung tâm đi hết rồi, Nguyên chủ giáo im lặng nhìn vô số tín đồ quỳ gối trước Chúng Thần Điện.

Bọn họ hớt hải chạy đến đây khi thấy Chúng Thần Điện rút lui, khẩn cầu được mang theo.

Nếu có thể, Nguyên chủ giáo cũng muốn đưa các tín đồ ốm o gầy guộc này đi, nhưng vũ trụ Quan Huyên lại không cho họ cơ hội này.

Ông ta nhìn vào không trung, thấy một người phụ nữ ở nơi xa xăm.

Mặc áo tay ngắn và váy vải, tay chắp sau lưng.

Là Tần Quan!

Bà ấy tới rồi!

Nguyên chủ giáo thu hồi tầm mắt, không chút do dự bước lên Thần Đạo. Nó chậm rãi biến mất.

Các tín đồ bên dưới thấy vậy thì lộ rõ vẻ tuyệt vọng.

Những tiếng kêu khóc bắt đầu vang lên.

Họ đã biết mình bị Thần vứt bỏ, trở thành những con tốt thí.

Lúc này, Tần Quan dẫn theo một đám cường giả bước vào Chúng Thần Điện, lãnh đạm nhìn năm pho tượng Thần sừng sững: “Vứt chúng đi”.

Khi xoay người đi tới cửa, bà ấy lại nói: “Dựng tượng con ta lên thay thế”.
Chương 1129: Tuế Nguyệt Chi Chủ

Diệp Quân và Diệp An ngự kiếm đi trong Tuế Nguyệt trường hà.

Hai tỷ đệ đã đi đến đoạn mà cần họ phải dùng mọi sức lực, phải hợp sức với nhau mới có thể tiếp tục đi ngược chiều.

Thế là Diệp Quân biết mình đã sắp đến thời đại cũ rồi.

Trong lòng bèn khấp khởi chờ mong.

Cô cô Thanh Khâu dặn hắn đến đây học hỏi tất nhiên có ý nghĩa sâu xa, mà bản thân hắn cũng đã có hứng thú với lịch sử của thời đại này.

Cứ thế, sau mấy ngày đi ngược dòng, hai tỷ đệ cho dù đã hợp sức với nhau nhưng vẫn thấy mệt mỏi rã rời.

Nhưng điều này chỉ càng làm dấy lên ý chí chiến đấu của họ.

Lại một ngày trôi qua, bước đi của họ trong Tuế Nguyệt trường hà như đang lội trong sình lầy, gian nan trắc trở.

Sắc mặt Diệp Quân có phần nặng nề khi nhận ra sức mạnh Tuế Nguyệt ở đây kinh khủng vô cùng, ngay cả hắn cũng phải chật vật mới cản lại được.

Hắn tuy chỉ mới là Mệnh Vận Đại Đế nhưng sức mạnh đã hơn xa một vài Thần Quân.

Ấy vậy mà vẫn không chịu nổi trước sức mạnh Tuế Nguyệt này.

Hắn nhìn sang bên cạnh, thấy Diệp An mặt trắng như vôi, xem ra cũng đang dần đi đến giới hạn.

Diệp Quân bèn ngóng nhìn về phía trước thật xa, thấy được bóng dáng mơ hồ của một cánh cửa đá.

Sắp đến nơi rồi!

Thế là hắn hít vào một hơi thật sâu, cắn răng bước tiếp.

Một ngày sau, Diệp Quân siết chặt hai tay, cả người gồng cứng, cảm thấy mình như bị mắc kẹt trong vũng lầy, bị sức mạnh Tuế Nguyệt nghiền ép đến muốn vỡ ra.

Đáng sợ thật sự.

Hắn không ngờ sức mạnh Tuế Nguyệt ở nơi tận cùng này lại kinh khủng đến thế.

Diệp Quân dừng bước khi nhận ra thân thể mình đã bắt đầu rạn nứt.

Một ánh mắt nhìn sang cho thấy Diệp An cũng đã ngừng lại, trong mắt là vẻ nặng nề.

Hai tỷ đệ liếc nhau, rồi...

Uỳnh!

Uỳnh!

Hai tia máu phóng lên cao.

Sức mạnh huyết mạch!

Bọn họ đồng thời kích hoạt huyết mạch Phong Ma, thổi ra hai khí tức đáng sợ càn quét bốn phía khiến thời không sôi sục.

Rồi họ tiếp tục đi tới.

Tuy vẫn còn khó khăn nhưng ít nhất đã có thể di chuyển tiếp tục.

Khoảng cách giữa họ và cửa đá ngày càng gần.

Khi còn cách khoảng trăm trượng, một tầng mây đen chợt giăng kín trên đầu họ. Vô số tia chớp màu xám lóe lên, để lôi uy khủng bố quét xuống.

Diệp Quân và Diệp An đồng thời biến sắc.

Diệp Quân tự hỏi: Sao lại còn có kiếp ở đây?

Chợt Diệp An nói: “Là Tuế Nguyệt Kiếp!"

Diệp Quân nhìn sang: “Tuế Nguyệt Kiếp?"

Diệp An gật đầu: “Là một loại kiếp do Tuế Nguyệt Chi Chủ khống chế, ta chỉ nghe nói chứ chưa từng nhìn thấy”.

Diệp Quân nhìn tầng mây đen kịt vần vũ trên đầu, thấp giọng nói: “Hai ta hợp tác”.

Nhưng Diệp An lắc đầu.

Diệp Quân trợn mắt: “Tỷ đánh một mình hả?"

Diệp An liếc hắn một cái sắc lẻm rồi gõ nhẹ chân phải: “Tuế Nguyệt Chi Chủ, ra đây”.

Ầm!

Thời không gần đó run lên, để một cái bóng mờ nhạt chậm rãi bước ra.

Đó là Tuế Nguyệt Chi Chủ!

Đối phương cung kính thi lễ với họ: “Tham kiến Diệp đại tiểu thư và... Diệp thiếu”.

Diệp An: “Kiếp này là do ngươi tạo ra?"

Tuế Nguyệt Chi Chủ vội lắc đầu: “Tuyệt đối không phải”.

Tuế Nguyệt Chi Chủ cười khổ: "Có cho ta một vạn cái lá gan, ta cũng không dám làm hai vị khó xử. Kiếp này không phải do ta, mà là chúng Thần ở Chúng Thần Điện tạo nên, hòng ngăn Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả đi đến thời đại cổ”.

Diệp Quân nhíu mày: “Do Chúng Thần Điện làm?"

Tuế Nguyệt Chi Chủ: “Đúng thế”.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn tầng mây đen, hỏi: “Vì sao họ lại ngăn người khác đi đến thời đại cổ?"

Tuế Nguyệt Chi Chủ lắc đầu: “Ta không biết”.

Diệp An: “Ngươi phá được nó không?"

Tuế Nguyệt Chi Chủ cười khổ: “Không thể, nhưng nó đặc biệt ở chỗ chứa đựng rất nhiều năng lượng tinh khiết, nếu có thể hấp thu thì sẽ được lợi rất lớn”.

Hấp thu ư?

Diệp Quân nghe vậy thì gọi ngay: “Thiên Thiên”.

Ngao Thiên Thiên chui ra từ trong cơ thể hắn.

Hắn nhìn tầng mây phía trên rồi cười hỏi cô ấy: “Muội muốn thử không?"

Ngao Thiên Thiên gật đầu: “Được”.

Đúng lúc này, một tia chớp giáng xuống từ mây đen.

Ngao Thiên Thiên hóa thành hình rồng khổng lồ bay lên đón lấy.

Ruỳnh!

Hai bên vừa va chạm, tia sét đã nổ tung. Ngao Thiên Thiên lập tức lao vào đám mây sấm.

Diệp Quân thấy vậy thì mỉm cười, cảm nhận được sức mạnh thân xác của Ngao Thiên Thiên đang tăng lên.

Hắn đã có thể dùng chung sức mạnh và phòng ngự của Ngao Thiên Thiên nên không cần tu luyện thân xác nữa.

Mà Ngao Thiên Thiên thật ra cũng có thể dùng chung sức mạnh huyết mạch với hắn, chỉ là nó quá mức mạnh mẽ nên cô ấy chưa điều khiển được.

Bằng không bọn họ sẽ càng trở nên mạnh hơn.

Sau khi chui vào đám mây sấm, Ngao Thiên Thiên bắt đầu hấp thu sấm sét một cách nhanh chóng.

Cắn nuốt hết thảy.

Bằng thân thể hoàn toàn không sợ lôi kiếp.

Chừng nửa giờ sau, mây đen tan đi, Ngao Thiên Thiên xuất hiện lại trước mặt Diệp Quân với năng lượng sấm sét hùng hậu không ngừng ùa ra quanh người.

Cô ấy nói: “Ta đi tiêu hóa chúng cái đã”.

Sau đó nhanh chóng đi vào Tiểu Tháp.

Diệp Quân quay sang cười hỏi Tuế Nguyệt Chi Chủ: “Ngươi theo phe nào?"

Đối phương đáp ngay tắp lự: “Đương nhiên là theo vũ trụ Quan Huyên”.

Đừng đùa chứ. Quá Khứ Tông bị diệt, Chúng Thần Điện bị ép di dời, thư viện Quan Huyên giờ đây chính là vô địch.
Chương 1130: Cơ thể phàm nhân giả

Diệp Quân nhìn cánh cửa đá phía xa: “Ngươi có từng đến thời đại cổ chưa?"

Tuế Nguyệt Chi Chủ lắc đầu: “Chưa”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?"

Tuế Nguyệt Chi Chủ cười: “Bổn phận của ta là bảo vệ Tuế Nguyệt trường hà này”.

Diệp Quân: “Ai bảo mà ngươi phải làm?"

Tuế Nguyệt Chi Chủ chần chừ: “Không dám giấu gì, ta từng đến từ Chúng Thần Điện, đồng nguyên với Đại Đạo, nhưng chỉ phụ trách bảo vệ Tuế Nguyệt trường hà mà thôi, những thứ khác ta không quan tâm”.

Diệp Quân gật gù: “Ra là thế”.

Rồi nói với Diệp An: “Mình đi thôi tỷ”.

Diệp An gật đầu.

Hai người nhấc chân đi về trước.

Tuế Nguyệt Chi Chủ âm thầm thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chóng biến mất.

Không lâu sau, Diệp Quân và Diệp An đi đến trước cánh cửa đá cao nghìn trượng, nhìn thấy một lốc xoáy bên trong.

Là thời đại cổ!

Bọn họ nhìn nhau một cái rồi hóa thành hai tia sáng bay vào cửa.

Không biết qua bao lâu sau, khi mở mắt, Diệp Quân thấy mình đang ở trong thông đạo thời không.

Kế bên là Diệp An.

Cô ấy chỉ vào vách tường thời không xung quanh: “Đệ nhìn xem”. Diệp Quân làm theo, thấy đang có những hình ảnh xuất hiện trên đó.

Là lịch sử Đại Đạo được thu nhỏ!

Diệp Quân nhìn chúng, thì thầm: “Thời đại cổ này hẳn là một nền văn minh cực kỳ sáng chói”.

Rồi nhìn về phía cuối.

Là thời đại của Thần Nhất.

Theo lời chủ nhân bút Đại Đạo, người này có thể được gọi là Thần.

Diệp Quân biết chủ nhân bút Đại Đạo ít khi kính nể ai, nhưng lại cực kỳ tôn kính người tên Thần Nhất này.

Mà kia, lại là văn minh của Thần.

Diệp Quân cười nói: “Mình tăng tốc đi tỷ”.

Sau đó lập tức ngự kiếm bay lên, biến mất ở nơi xa.

Diệp An cũng biến mất theo.

Không biết qua bao lâu sau, hai tỷ đệ đi qua thông đạo thời không, xuất hiện ở một vùng không gian vô danh.

Họ vừa mới xuất hiện đã bị một luồng thần thức đáng sợ khóa lại. Một ông lão áo đen xuất hiện trước mặt họ.

Ông ta quan sát hai người, hỏi: “Các ngươi theo Tuế Nguyệt trường hà đến đây?"

Diệp Quân gật đầu.

Ông lão: “Để làm gì?"

Diệp Quân: “Gia nhập học viện Thần”.

Thế la ông lão chỉ vào một cột đá cao nghìn trượng ở một bên.

Diệp Quân không hiểu gì hết.

Ông lão: “Khảo thí”.

Diệp Quân chần chừ một hồi rồi đi đến, đặt tay phải vào con dấu hình bàn tay trên cột đá.

Đúng lúc ấy...

Uỳnh!

Một luồng sáng rực rỡ phóng ra từ cây cột, lao thẳng lên bầu trời. Cột đá cũng vỡ nát trong nháy mắt.

Một tia sợ hãi thoáng qua trong mắt ông lão khi nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Đây là gì vậy?"

Ông lão lại nói với Diệp An: “Ngươi cũng thử xem”.

Rồi lại lấy ra một cây cột khảo thí khác.

Diệp An đi đến đặt tay lên. Một luồng sáng rực rỡ phóng ra từ cây cột, lao thẳng lên bầu trời. Cột đá cũng vỡ nát trong nháy mắt.

Ông lão thấy vậy thì đanh mặt.

Diệp Quân càng khó hiểu: “Tiền bối?"

Ông lão chỉ nói: “Các ngươi đã vượt qua”.

Diệp Quân gật đầu. Cũng không có gì ngạc nhiên, lấy sức mạnh của hắn và Diệp An hiện nay thì có đi đâu cũng không nằm ở tầng dưới chót được.

Mấy việc như đi đến đây làm bố thiên hạ, đến nơi khác bị đánh như con sẽ không xảy ra với họ.

Ông lão áo đen nói: “Theo ta”.

Rồi xoay gót đi.

Diệp Quân và Diệp An đi theo.

Trên đường đi, ông lão nói: “Học viện Thần chia làm nội viện, ngoại viện và Thần viện. Hai nơi đầu dành cho đệ tử phổ thông, nơi còn lại dành cho thiên tài và nhân viên đặc biệt. Các ngươi có thể vào Thần viện”.

Diệp Quân hỏi: “Thiên phú của chúng ta ở đây xếp thế nào?"

Ông lão nhìn hắn: “Thượng đẳng”.

Diệp Quân nhíu mày: “Không phải hạng nhất à?"

Ông lão: “Người trẻ tuổi, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. Trên đời này luôn có người yêu nghiệt hơn ngươi. Như trong Thần viện, có ít nhất ba người có thiên phú khủng bố hơn các ngươi”.

Diệp Quân tò mò: “Đó là gì?"

Ông lão: “Một người của Thiên Mệnh, một người có cơ thể phàm nhân”.

Diệp Quân lập tức trợn mắt: “Cơ thể phàm nhân?"

Ông lão gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân chần chừ: “Coi chừng là đồ giả ấy chứ”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK