Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2446: Ý chí Võ Thần

Nói rồi, cô ta lại nhìn sang Diệp Quân: “Chơi với ngươi lâu qua rồi, có nhiều việc nên kết thúc thôi”.

Dứ lời, cô ta lập tức giơ một ngón tay về phía Diệp Quân, hắn co đôi con ngươi lại. Đừng nói là bây giờ, dù hắn khôi phục được tu vi thì cũng không tiếp chiêu được của người này.

Đúng lúc đó, Diệp An chợt che cho Diệp Quân, cô ấy nói với người bí ẩn: “Muốn giết đệ đệ của ta à? Đã hỏi ý kiến ta chưa?”

“Hử?”

Người thần bí cười nói với Diệp An: “Thế giờ ta hỏi nhé, ta có thể giết hắn chưa?”

Diệp An: “Thử xem!”

Người thần bí gật đầu: “Được thôi”.

Nói rồi, cô ta giơ một ngón tay ra, sau đó khẽ điểm một cái.

Uỳnh!

Ngay sau đó, cả thời không đã cuộn dâng.

Các luồng sức mạnh huỷ thiên diệt địa cuốn về phía Diệp Quân và Diệp An. Sức mạnh của chúng đã vượt qua phạm vi của cường giả cảnh giới Thần Tổ.

Nhóm Tả Lâu thấy thế thì vừa ngạc nhiên vừa hào hứng.

Đúng như họ đoán.

Thực lực của Sáng Thế Đạp Điện mạnh hơn họ nghĩ nhiều.

Lần đặt cược này đúng là phải trả bằng máu.

Nhóm Hách Liên Vũ sau khi chứng kiến thực lực khủng khiếp của người thần bí kia xong thì mặt xám như tro tàn.

Tuyệt vọng!

Dù tổ tiên của họ có sống lại thì cũng không phải đối thủ của cường giả ở cấp này.

Phải công nhận là thực lực của Sáng Thế Đạo Điện quá khủng, vượt ngoài hết mọi sức tưởng tượng của họ.

Hách Liên Vũ nhìn người thần bí rồi thở dài nói: “Mưu sự tại nhân, thành sự tại thiên, tộc Hách Liên dám chơi dám chịu”.

Sau đó, ông ta chỉ còn lại vẻ tuyệt vọng.

Diệp An ở phía xa chợt nhắm mắt lại, sau đó xoè tay phải ra: “Mẹ, con không giữ lời hứa được rồi”.

Uỳnh!

Cô ấ vừa nói dứt câu thì có một luồng ý chí bắn ra từ lòng bàn tay.

Ý chí Võ Thần.

Nó bay lên rồi chui vào mi tâm của Diệp An.

Khi ý chí Võ Thần chui vào cơ thể, Diệp An mở mắt ra, sau đó cầm thương chắn trước người.

Sức mạnh mà người thần bí phóng ra đã bị đẩy lùi như thuỷ triều.

Thấy thế, tất cả mọi người đều trố mắt ra nhìn.

Sức mạnh gì đây?

Nhóm Tả Lâu nhíu chặt hàng lông mày lại, sao hai tỷ đệ nhà này lắm con át chủ bài thế?

Họ có xuất thân từ đâu?

Lai lịch thế nào?

Người thần bí ở phía xa chợt bật cười.

“Ý chí Võ Thần, thú vị đấy!”

Diệp An không nói gì mà tiến lên một bước, sau đó một luồng ý chí mạnh mữ đã lan ra khắp cả thời không.

Ý chí Võ Thần!

Nhóm Bùi thần hầu nhìn thấy ý chí ấy xong thì cũng biến sắc mặt.

Họ đều từng trải rồi, vì thế có thể cảm nhận được sự đáng sợ của ý chí này.

Nó không chỉ là một ý chí, mà còn có…

Suy nghĩ tỉ mỉ.

Bùi thần hầu nhìn Diệp Quân và Diệp An, sau đó nói: “Xem ra người đứng sau họ mạnh hơn mình tưởng nhiều đấy”.

Ngự thần hầu cười nói: “Thế mới hay chứ!”

Bùi thần hầu không nói gì, Âm thần hầu tiếp lời: “Đúng, nhiều năm qua, ngoài nền văn minh vũ trụ cấp chín ra, chúng ta chưa từng gặp đối thủ nào hơn trình. Không ngờ lại gặp ở vũ trụ cấp dưới này”.

“Các người không thấy có gì đó là lạ à?”

Bùi thần hầu chợt nói.

Hai thần hầu kia nhìn cô ta, Bùi thần hầu nhìn người thần bí rồi nói: “Hai người biết người đó không?”

Ngự thần hầu: “Cô quen à?”

Âm thần hầu cũng tỏ vẻ đầy ngạc nhiên.

Nhưng Bùi thần hầu chỉ im lặng.

Thức Thần đang nấp một chỗ thấy luồng ý chí mà Diệp An phóng ra xong thì cũng nhíu chặt mày.

Chỉ là một ý chí thôi mà đã mạnh tới vậy, nếu là thực thể thì còn khủng khiếp tới đâu?

Thức Thần nhìn Diệp Quân và Diệp An rồi cười khẩy: “Đúng là khiến người ta trông chờ”.

Trận này càng đánh càng hay.

Ông lão phía sau Thức Thần trầm giọng nói: “Đoàn trưởng, người thần bí này có thực lực thế nào?”

Thức Thần nhìn người thần bí rồi im lặng, nhưng ánh mắt lại chứa đầy vẻ nghiêm nghị.

Diệp An phóng ý chí Võ Thần ra xong thì khí tức đã có sự thay đổi rất lớn.

Đây là cách bảo mệnh mà mẹ đã để lại cho cô ấy, sau khi ra ngoài lăn lộn, cô ấy chưa từng nghĩ sẽ phải dùng tới. Vì cô ấy muốn tự dựa vào sức mình.

Nhưng giờ không dùng không được, vì nếu không dùng thì đệ đệ sẽ bị người ta đánh chết.

Người thần bí cười nói: “Mẹ ngươi để lại cho hả?”

Diệp An híp mắt lại: “Ngươi biết mẹ ta ư?”

Ngui thần bí: “Đương nhiên, có ai không biết đến danh tiếng của An Võ Thần chứ?”

“Không đúng!”

Diệp An: “Mẹ ta chưa từng xuất hiện, người đời này hiếm ai biết đến bà, rốt cuộc ngươi là ai?”

Người thần bí: “Người đến trò chuyện hay đánh nhau?”

Diệp An nắm chặt trường thương trong tay, khí tức tăng vọt.

Người thần bí: “Nào, để ta xem ý chí Võ Thần trong truyền thuyết ra sao”.

Dứt lời, cô ta đã biến mất.

Diệp An tập trung ánh nhìn, sau đó tung trường thương ra.

Một tia sáng lạnh xuất hiện.
Chương 2447: Chiến đấu đến cùng

Nhờ có ý thức Võ Thần mà lúc này, khí tức của Diệp An đã mạnh một cách khác thường, thậm chí còn vượt qua cả cảnh giới Thần Tổ.

Ngay khi cô ấy xuất một thương ra, đã có một bàn tay ngọc ngà đã điểm lên mũi thương.

Ầm!

Thanh trường thương rung lên dữ dội, thương thế vỡ nát, đến ý chí Võ Thần cũng bị áp chế.

Diệp An vội vàng lùi lại.

Sau khi dừng lại, khoé miệng cô ấy đã dính máu, cô ấy ngẩng lên nhìn người thần bí ở phía xa rồi khó tin nói: “Ngươi”.

Người thần bí bình tĩnh nói: “Ý chí Võ Thần này đúng là rất mạnh, nhưng tiếc là với thực lực hiện giờ của ngươi thì không thể hoàn toàn điều động được hết nó. Nói một cách đơn giản thì giờ ngươi vẫn còn kém lắm”.

Diệp An im lặng nhìn người thần bí chăm chăm, nhưng trong mắt đã hằn lên tơ máu.

Sức mạnh huyết mạch.

Sau khi sức mạnh huyết mạch xuất hiện, khí tức quanh người Diệp An lại bùng nổ. Cùng lúc đó, khu vực mà cô ấy đang đứng cũng biến thành một biển máu.

Người thần bí ở gần đó nhìn Diệp An rồi chắp tay ra sau lưng, không hề có ý ra tay.

Bỗng lúc này, Diệp An đã biến mất.

Vù!

Một đường thương màu máu cuộn dâng.

Thương này không chỉ có sức mạnh huyết mạch hỗ trợ, mà còn có ý chí Võ Thần thêm sức. Vì thế, ngay khi nó xuất hiện, thời không đã vỡ nát, luồng uy áp mạnh mẽ lan khắp vực Cửu Châu, các sinh linh ở vực đây đều không thể chịu được, sau đó đều nằm phục xuống.

Vô vàn các sinh linh đều sững sờ rồi nhìn về phía này.

Nhưng, uy lực của thương thế vừa xuất hiện chưa được bao lâu thì đã bị phong ấn của Cửu Châu Chủ để lại áp chế triệt để.

Tuy thương thế đã biến mất, nhưng nhóm Tả Lâu vẫn còn bàng hoàng.

Thực lực gì mà mạnh khiếp vậy!

Chỉ một tia ý chí thôi đã khiến Diệp An có được thực lực của cường giả cảnh giới Thần Tổ, vậy chủ của ý chí này còn mạnh đến đâu?

Sau đó, họ biết mình đã đánh giá thấp thế lực đứng sau lưng Diệp Quân và Diệp An rồi.

Nhưng vẫn còn may chán!

Vì Sáng Thế Đạo Điện vẫn mạnh hơn.

Mọi người đều nhìn về phía người thần bí thì thấy người đó giơ tay phải ra, sau đó khẽ áp lòng bàn tay xuống phía dưới.

Ầm!

Cây thương của Diệp An chỉ còn cách người thần bí nửa trượng nữa thì chợt dừng lại, sau đó không thể bay tiếp được nữa.

Đúng lúc này, Diệp An chợt xuất hiện phía sau cây thương, sau đó đạp thật mạnh vào đế thương.

Oành!

Cây thương tiếp tục bùng nổ sức mạnh đáng sợ, song người thần bí vẫn dửng dưng như không, vậy mà tất cả thương thế cùng sức mạnh huyết mạch lại chẳng thể đến gần cô ta.

Diệp An nhìn người thần bí đăm đăm với vẻ hung dữ, sau đó cô ấy cầm lấy trường thương, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể dâng lên như nước rồi tuôn ra. Nhưng dù cô ấy có làm gì đi nữa thì vẫn không thể áp sát người thần bí được.

Sau đó, người thần bí chợt phất ống tay áo một cái.

Bịch!

Thoáng chốc, ngoài ý chí Võ Thần ra, tất cả sức mạnh huyết mạch cùng thương thế quanh người Diệp An đều tan vỡ, chính cô ấy cũng phải lùi lại thật xa. Diệp An vừa dừng lại thì sức mạnh huyết mạch cùng thương thế lại vỡ nát, đồng thời không thể ngưng tụ lại được nữa.

Hoàn toàn bị chèn ép.

Thấy thế, nhóm Tả Lâu hít vào một hơi lạnh, sau đó nhìn người thần bí với vẻ kính nể.

Thực lực mà Diệp An thể hiện quá mạnh, nhưng người này còn khủng bố hơn.

Vì từ khi bắt đầu đến giờ, lần nào người thần bí ra tay cũng rấ nhẹ nhàng và từ tốn, rõ ràng còn chưa dùng tới mấy sức.

Rốt cuộc thực lực thật sự của người này mạnh tới đâu?

Không ai có thể tưởng tượng nổi!

Vì bản lĩnh mà người thần bí thể hiện ra đã vượt khỏi tầm nhận thức của họ. Phải biết rằng giới hạn hiểu biết của họ chỉ ở cảnh giới Thần Tổ thôi, nhưng thực lực của người này hình như đã vượt qua cảnh giới ấy rồi.

Không chỉ nhóm Tả Lâu, mà đến nhóm Bùi thần hầu cũng đang thấy khiếp đảm.

Thực lực của người thần bí này đến ba bọn họ cũng khó mà nắm bắt được, chính họ cũng thấy người thần bí thâm sâu khó lường.

Diệp Quân ở bên ngoài cũng đang thất kinh, hắn nhìn chằm chằm vào người thần bí, không biết rốt cuộc đó là ai.

Trong ấn tượng của hắn thì người có thực lực mạnh như vậy đồng thời không phải ở phe mình thì chỉ có đúng Tịnh tông chủ thôi.

Nhưng người này chắc chắn không phải Tịnh tông chủ.

Vì hắn hiểu tính cách của Tịnh tông chủ, cô ta không phải kiểu người giấu mình, nếu muốn giết hắn thì cô ta sẽ quang minh chính đại xuất hiện.

Diệp Quân lẩm bẩm: “Tháp gia, ngươi biết đó là ai không?”

Tiểu Tháp: “Ta chỉ là một thứ vô dụng”.

Diệp Quân: “…”

Người thần bí nhìn Diệp An thì thấy sức mạnh huyết mạch cùng thương thế của cô ấy vẫn chưa thể ráp lại được.

Đại Đạo trấn áp.

Nếu không nhờ có ý chí Võ Thần hỗ trợ thì đòn vừa rồi đủ để khiến Diệp An hồn bay phách lạc rồi.

Diệp An hít sâu một hơi, sau đó nắm chặt tay phải, một ý chí võ đạo mạnh mẽ dần xuất hiện trong lòng bàn tay cô ấy.

Lúc này, thật lòng cô ấy cũng đang rất dao động.

Vì cô ấy phát hiện, nếu không có ý chí võ đạo thì khi đối mặt với người thần bí này, cô ấy không thể có bất kỳ một suy nghĩ phản kháng nào.

Mà chỉ như một con kiến nhìn thấy rồng hổ.

Đây không chỉ đơn giản là chèn ép về mặt cảnh giới, mà là Đại Đạo, hiểu biết của người thần bí về Đại Đạo đã vượt qua cô ấy.

Hơn nữa, không chỉ là một tầng.

Diệp An liếc nhìn người thần bí xong thì cầm chặt trường thương bằng tay trái.

Uỳnh!

Huyết mạch phong ma trong người cô ấy lại trào dâng, cùng lúc đó các thương ý liên tục tuôn ra, huyết mạch đã ngưng tụ.

Thương thế cũng ráp lại với nhau.

Thắp sáng vũ khí.
Chương 2448: Người phụ nữ váy trắng

Biết rõ kẻ địch mạnh hơn mình rất nhiều, nhưng cô ấy vẫn làm vậy.

Đánh thua là một chuyện, có dám đánh không lại là chuyện khác.

Diệp An không cho phép mình yếu đuối, dù phải chết thì cũng phải chết một cách vinh quang.

Sức mạnh huyết mạch quanh người cô ấy ngày càng mạnh, khí tức cũng thêm khủng khiếp và có sự biến đổi về chất.

Sắp đột phá rồi!

Thấy vậy, mọi người ở bên ngoài đều tỏ vẻ sững sờ.

Đánh qua đánh lại thế nào lại sắp đột phá rồi?

Người thần bí thấy Diệp An sắp đột phá thì không hề ra tay, trái lại đứng yên chờ.

Đoàn trưởng Thức Thần của binh đoàn đánh thuê Thức Thần nhìn Diệp An rồi khen ngợi: “Đúng là yêu nghiệt!”

Phải công nhận là ông ta phải chấn động trước thực lực của Diệp An, đúng là mạnh không tưởng!

Khi đối diện với người mạnh hơn mình không biết bao nhiêu lần, Diệp An chẳng những không tuyệt vọng, mà còn tăng ý chí chiến đấu.

Ý chí này đúng là vô địch!

Nếu hôm nay Diệp An không chết thì sau này chắc chắn sẽ thống trị một phương.

Đáng tiếc!

Thức Thần ngoảnh nhìn người thần bí, người này dám để mặc cho Diệp An đột phá thì chứng tỏ vô cùng tự tin. Ông ta nhíu mày nhìn người thần bí, không biết rốt cuộc người này mạnh đến đâu?

Sau đó, khí tức của Diệp An cứ mạnh dần lên, thương thế quanh người cô ấy cũng vậy, nhất là sức mạnh huyết mạch phong ma, có lẽ vì ban nãy bị trấn áp nhiều lần nên nó đã nổi cáu, vì vậy càng toả ra khí tức mạnh hơn.

Còn người thần bí thì vẫn chờ Diệp An đột phá.

Cuối cùng, khí tức của Diệp An đã bùng nổ thật sự. So với trước kia thì cô ấy đã mạnh hơn rất nhiều. Thương thế toả ra cũng cuộn dâng như thuỷ triều, làm thời không dập dềnh như nước.

Đột phá rồi!

Diệp An mở mắt ra, trong mắt cô ấy là một biển máu. Ngay sau đó, cô ấy đã hoá thành một đường thương rồi biến mất. Cây trường thương xé không bay về phía người thần bí.

Lần này, sức mạnh của Diệp An đã hơn trước rất nhiều, thêm ý chí Võ Thần nữa, có thể nói uy lực một thương của cô ấy đến vài cường giả cảnh giới Thần Tổ cũng không đỡ được.

Người thần bí chợt giơ tay ra điểm nhẹ một cái.

Uỳnh!

Tất cả thương thế cùng sức mạnh huyết mạch đều tan biến, Diệp An lại bị đẩy lùi.

Vẫn bị trấn áp!

Sự chênh lệch về thực lực quá lớn…

Diệp An vừa dừng lại thì thể xác đã nứt ra ứa máu, thần hồn cũng trở nên mờ ảo.

Người thần bí khẽ lắc đầu nói: “Mẹ ngươi xuất hiện còn chút thú vị, chứ ngươi thì vẫn còn kém lắm!”, nói rồi, cô ta ngoảnh sang nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, chơi lâu qua rồi, kết thúc thôi nhỉ!”

Dứt lời, bàn tay của cô ta khẽ ép xuống khu vực của Diệp Quân từ xa.

Uỳnh!

Cơ thể của Diệp Quân cũng trở nên mờ ảo.

Lúc này, hắn chỉ thấy ý thức của mình dần tan biến, hắn đang thật sự biến mất theo kiểu bị loại trừ.

Vậy mà, hắn chẳng thể làm gì được.

Đúng lúc này, quá khứ ngày xưa lại xẹt qua đầu hắn như ánh chớp.

Thành Hoang Cổ, nhà họ Diệp, Nạp Lan Ca, Ngao Thiên Thiên, Từ Thụ, Từ Nhu, Chân tỷ…

Sau đó, hắn chợt phát hiện, cuộc đời con người thật ngắn ngủi. Trong kiếp này, hắn thấy mình vẫn còn nhiều điều nuối tiếc.

Hắn còn đang chờ Chân tỷ của mình…

Hắn không cam lòng, hắn muốn sống.

Song lúc này, hắn chỉ có thể chờ chết thôi.

Đời người nhiều lúc như vậy, còn trẻ thì ý chí cao hơn trời, tự quyết định số phận của mình. Nhưng sau khi ra ngoài lăn lộn một thời gian thì mới biết thế nào là gian khó, mệnh của mình còn mỏng hơn tờ giấy.

Đành vậy!

Tuyệt vọng!

Khi hắn đang không biết kêu ai thì mới phát hiện mình nhỏ bé tới nhường nào.

Diệp Quân chầm chậm ngẩng đầu lên, sau đó hắn chợt nhớ tới lời cô cô từng nói: “Đã từng thật sự thấy tuyệt vọng bao giờ chưa?”

Tại sao cô cô lại muốn hắn trải qua cảm giác này?

Lẽ nào chỉ để cho vui?

Không!

Cô cô muốn hắn tự nhìn nhận mình.

Nhìn rõ bản thân!

Làm chính mình!

Chứ không phải là cháu của người đàn ông áo xanh, con trai của kiếm chủ hay cháu của cô gái váy trắng.

Tiếc là, hắn đã hiểu ra quá muộn.

Đúng lúc này, Diệp An ở trên cao bỗng đốt cháy thể xác, sau đó cô ấy cầm trường thương tấn công người thần bí.

Người thần bí ngoảnh lại nhìn Diệp An, Diệp Quân tạm thời được buông tha. Sau khi thoát khỏi trói buộc, hắn chạy nhanh tới cạnh Táng Cương, sau đó rạch vào động mạch trên tay mình rồi đưa tay tới miệng Táng Cương, sau đó run giọng nói: “Này, mau hút đi!”

Hắn không muốn chết!

Hắn còn phải gặp con mình.

Chân tỷ vẫn đang chờ hắn.

Hắn phải sống sót!

Táng Cương thấy máu nhỏ thì sáng mắt lên rồi hút lấy hút để.

Uỳnh!

Đúng lúc này, Diệp An lại bị đánh bay. Lần này, khi cô ấy dừng lại thì cơ thể đã vỡ vụn, chỉ còn lại linh hồn mờ ảo.

Thấy thế, Diệp Quân đỏ mắt nói: “Tỷ tỷ, đừng đánh nữa, mau đi đi!”

Diệp An lườm Diệp Quân rồi mắng: “Ta là tỷ tỷ của đệ thì sao bỏ đi được? Ta đã nói rồi, chỉ ta mới được bắt nạt đệ, người khác thì không”.

Nói rồi, linh hồn của cô ấy lại bùng cháy, sau đó cô ấy lại tiếp tục tấn công người thần bí, còn người thần bí thì chỉ khẽ phất ống tay áo.

Bụp!

Diệp An lại bị đánh bay, khi dừng lại được thì linh hồn cùng thể xác đã biến mất một cách nhanh chóng.

Diệp An thều thào: “Đệ đệ, tự bảo trọng!”

Dứt lời, linh hồn của cô ấy đã hoàn toàn biến mất.

“Tỷ tỷ!”

Mắt Diệp Quân như muốn nứt ra.

Người thần bí chợt nhìn sang hắn rồi nói: “Bình tĩnh, sắp được đi cùng nhau rồi”.

Cô ta đang định ra tay thì Diệp Quân chợt nhìn sang Táng Cương: “Táng Cương, ngươi…”

Táng Cương ngẩng đầu lên rồi nói: “Ta không phải Táng Cương, ta là…”

Nói đến đây, cô bé nghiêm giọng: “Ta là Tiểu Tịnh”.

Uỳnh!

Thời không phía sau Diệp Quân nứt ra, một người phụ nữ mặc váy trắng chầm chậm đi tới.
Chương 2449: Quỳ xuống

Người phụ nữ mặc váy trắng trông thoát tục, không nhiễm bụi trần.

Khi nhìn thấy người phụ nữ váy trắng xuất hiện, Diệp Phi Nhiên thở phào một hơi, quả nhiên Táng Cương này chính là mấu chốt.

Sớm biết nha đầu này mà khôi phục ký ức là mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ thì hắn đã cho cô bé uống máu lâu rồi, cần gì chịu nhiều khổ cực thế này.

Đúng là tự làm khó mình.

Khi người phụ nữ váy trắng bước ra, mọi người ở đây đều đổ dồn ánh mắt nhìn.

Ai nấy đều thấy tò mò.

Đây là ai?

Người thần bí ở gần đó nhếch khoé miệng lên nói: “Thiên Mệnh Váy Trắng”.

Thiên Mệnh Váy Trắng?

Khi nghe người thần bí nói vậy, mấy thần hầu ở phía sau đều ngẩn ra. Bùi thần hầu nhìn người phụ nữ váy trắng rồi nói: “Bà chính là nữ kiếm tiên váy trắng đứng sau Diệp Quân ư?”

Cô ta đã từng điều tra về người phụ nữ váy trắng. Trước kia, người này gây sự ở trước Sáng Thế Đạo Điện nên đã thu hút sự chú ý của sư phụ, sau đó sư phụ đã sai cô ta đi điều tra. Có thể nói, mọi căn nguyên đều từ người phụ nữ này mà ra.

Người đứng sau Diệp Quân!

Nghe Bùi thần hầu nói vậy, mọi người lập tức hiểu ra ngay.

Cuối cùng thì người thuộc thế lực đứng sau Diệp Quân cũng xuất hiện rồi.

Mọi người tò mò quan sát người phụ nữ váy trắng, từ gương mặt thì thấy bà ấy rất bình thường, không có điểm nào đặc biệt cả.

Tả Lâu bước ra rồi cười nói: “Các hạ bây giờ mới xuất hiện để nhặt xác hai tỷ đệ Diệp Quân à?”

Người phụ nữ váy trắng liếc nhìn Tả Lâu, ông ta híp mắt lại, sau đó chầm chậm nắm chặt tay phải, âm thầm thôi thúc sức mạnh để ra tay bất cứ lúc nào. Tuy người phụ nữ váy trắng này trông có vẻ bình thường nhưng ông ta cũng không dám sơ suất.

Cẩn thận vẫn hơn!

Người phụ nữ váy trắng chợt giơ một ngón tay ra, thấy thế, Tả Lâu biến sắc mặt rồi nắm chặt đôi tay lại, một luồng khí tức mạnh mẽ tuôn từ trong người ông ta ra ngoài, sau đó thuận theo cánh tay tập trung ở hai nắm đấm.

Ngay khi ông ta định ra tau thì người phụ nữ váy trắng điểm ngón tay một cái rồi nói: “Quỳ xuống!”

Uỳnh!

Loáng cái, Tả Lâu còn chưa kịp phản ứng gì thì đôi chân đã mềm nhũn và quỳ xuống.

Không chỉ Tả Lâu mà mọi người ở đây đều quỳ hết xuống, kể cả người thần bí cùng toàn bộ sinh linh của vực Cửu Châu.

Một lời thốt ra mà trấn áp được vạn vật.

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Diệp Quân cũng ngẩn ra.

Vì chính hắn cũng đang quỳ.

Người phụ nữ váy trắng thờ ơ nhìn nhóm Tả Lâu rồi nói: “Ta ghét nhất kẻ nào dám đứng nói chuyện với mình”.

Mọi người nhìn bà ấy như thấy ma quỷ.

Sau đó, tam quan của họ sụp đổ!

Nhất là khi họ thấy ba vị thần hầu cùng người thần bí cũng đang quỳ, họ cảm giác như mình đã phát điên.

Quỳ hết ư?

Gì vậy?

Không gian im ắng lạ thường.

Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt rồi nhìn người phụ nữ váy trắng với vẻ khó tin.

Thức Thần đang núp cũng đã quỳ xuống, ngoài bàng hoàng ra thì ông ta chỉ thấy khiếp sợ.

Chỉ một câu nói mà có thể khiến chúng sinh quỳ xuống!

Bản lĩnh thần tiên gì vậy?

Đây là người đứng sau Diệp Quân ư?

Thức Thần cảm thấy hơi khó chấp nhận điều này, vì nó đã vượt khỏi nhận thức của ông ta về Đại Đạo.

Đây vốn là điều mà con người không thể làm được.

Nhóm Bùi thần hầu cũng đang trố mắt ra nhìn, ai nấy đều như bị sét đánh, đầu óc thì trống rỗng.

Họ quỳ rồi ư?

Cả ba cứ thế quỳ xuống sao?

Không phải họ chưa thử khảng kháng, vì ban nãy có thử rồi, nhưng không có tác dụng. Dù họ có làm gì thì cũng không đứng lên nổi, tất cả sức mạnh và thần thông đều không thể dùng được.

Sau cơ chấn động, họ chỉ thấy sợ hãi.

Sợ hãi thật sự!

Thực lực của người phụ nữ váy trắng đã vượt khỏi nhận thức của họ, họ mới chỉ từng thấy sự khủng bố này ở một người, đó là sư phụ.

Lẽ nào thực lực của người phụ nữ váy trắng này đã gần bằng cấp bậc của sư phụ họ?

Nghĩ vậy, nhóm Bùi thần hầu chỉ biết lắc đầu và phủ định suy nghĩ hoang đường đó.

Sư phụ là ai cơ chứ?

Sao người bình thường có thể so sánh được?

Bàn Lăng cũng đang tái mét mặt quỳ dưới đất, sau đó nhìn người phụ nữ váy trắng đăm đăm.

Người thấy sợ hãi nhất ở đây là Tả Lâu, ông ta không ngờ người phụ nữ váy trắng này lại đáng gờm đến vậy.

Chưa thấy bà ấy ra tay gì mà mình đã quỳ xuống rồi.

Đúng là khó tin!

Đúng lúc này, Diệp Quân chợt cất tiếng gọi: “Cô cô”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn sang Diệp Quân.

“Đứng dậy đi!”

Bà ấy vừa nói dứt câu thì sức mạnh thần bí trên người Diệp Quân đã biến mất. Hắn vội đứng dậy rồi nói: “Cô cô, tỷ tỷ”.

Người phụ nữ váy trắng im lặng nhìn hắn.

Diệp Quân bị nhìn như vậy thì lo lắng, đương nhiên hắn vẫn nhớ cô cô từng nói sau này sẽ không hồi sinh cho ai khác vì hắn nữa.

Người phụ nữ váy trắng chợt xoè tay ra, kiếm Thanh Huyên vốn vỡ nát đã ráp lại, sau đó khôi phục như cũ và nằm trong tay bà ấy.

Kiếm Thanh Huyên rung lên như muốn nói gì đó.

Người phụ nữ váy trắng nhìn thanh kiếm rồi trầm mặc nói: “Khi khúc cuối sáng, con sẽ thật sự trưởng thành, từ nay trở đi, con phải tự đi một mình, đồng ý không?”

Nói rồi, bà ấy nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân không nghĩ ngợi nhiều mà gật đầu ngay: “Có ạ”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn hắn rồi nói tiếp: “Ta cho con một cơ hội cuối cùng, nếu nằm chơi rồi bước tiếp thì cô cô sẽ bảo vệ con, còn nếu chọn tự đi trên con đường Đại Đạo của mình thì tự đi”.

Diệp Quân trầm mặc.

Bây giờ hắn mới thật sự hiểu ý của cô cô, và cũng biết lần này cô cô thật sự nghiêm túc.

Hắn biết rõ con đường mình phải đi sắp tới có vô vàn khó khăn, không có cô cô và cha hỗ trợ thì chắc hắn chẳng làm được trò trống gì.

Hắn nên chọn nằm chơi ư?

Không cần nghĩ, chắc chắn hắn sẽ một bước lên mây.
Chương 2450: Cách tha thứ kỳ lạ

Đúng lúc này, Tháp gia chợt lên tiếng: “Tự đi đi!”

Diệp Quân không ngờ Tháp gia lại nói vậy nên ngạc nhiên gọi: “Tháp gia?”

Tiểu Tháp nghiêm túc nói: “Này, người khác có mạnh đến mấy thì cũng kệ họ. Sống trên đời, mình phải mạnh thì mới là vương đạo. Nhiều lúc tự mình tìm lại được sự tôn nghiêm mới sướng. Như cha ngươi ở hệ Ngân Hà chẳng hạn, dù cha ngươi có giàu đến mấy thì đó vẫn là tiền của cha ngươi, ông ấy cho bao nhiêu thì ngươi mới được tiêu bấy nhiêu. Ông ấy mà không cho thì ngươi phải đi xin, nhưng nếu ngươi kiếm ra tiền thì khác, muốn tiêu gì thì tiêu, hiểu chưa?”

Trải qua chuyện vừa rồi, Tiểu Tháp mới thật sự hiểu ra một điều, tự mình tìm lại tôn nghiêm mới có ý nghĩa.

Diệp Quân trầm mặc một lát rồi gật gù: “Ta hiểu rồi”.

Dứt lời, hắn cười nói với người phụ nữ váy trắng: “Cô cô, con quyết định tự đi ạ”.

Người phụ nữ váy trắng: “Chắc chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Chắc ạ”.

Như Tháp gia nói, người khác mạnh thì là chuyện của họ, chỉ khi mình mạnh thì mới là vương đạo.

Nghe thấy thế, người phụ nữ váy trắng gật đầu, sau đó không nói gì nữa mà điểm một cái lên kiếm Thanh Huyên.

Sau đó có tiếng kiếm bay vút lên cao, vang vọng cả vực Cửu Châu.

Khúc cuối cùng của kiếm đã sáng.

Tiếp theo, một luồng uy áp kiếm thế vô hình đã lan ra, trấn áp mọi thế.

Mọi người ở đây đều ngỡ ngàng.

Nhóm Bùi thần hầu khí tin nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay người phụ nữ váy trắng. Thanh kiếm này đã khiến ba bọn họ nếm mùi đau khổ, trước đó họ đã thấy thanh kiếm này biến thái lắm rồi, giờ nó còn mạnh tiếp lên nữa.

Vậy nó còn biến thái đến mức nào?

Không thể tưởng tượng nổi!

Người phụ nữ váy trắng đưa kiếm cho Diệp Quân, hắn nhận lấy. Ngay khi cầm lấy thanh kiếm, đôi mắt hắn đã mở to, một luồng ý kiếm khủng khiếp từ trong người hắn xông lên trời, xuyên qua tầng mây.

Khí tức của ý kiếm đã đột phá giới hạn của hắn,nó đã vượt qua khí tức cảnh giới Thần Tổ. Hơn nữa còn đang không ngừng lớn mạnh thêm, luồng uy áp ấy khiến mọi người ở đây đều thấy khó thở.

Mọi người đều bàng hoàng.

Ngoài ra, ý kiếm của Diệp Quân còn có sự thay đổi về chất.

Kiếm đạo tăng lên!

Bây giờ, không chỉ cảnh giới của bản thân Diệp Quân mà đến cảnh giới của kiếm đạo cũng đang có sự thay đổi.

Mọi người nhìn Diệp Quân như nhìn một con quái vật, có thể tăng như vậy ư?

Diệp Quân nắm chặt kiếm Thanh Huyên bằng hai tay, sau đó hắn cảm thấy ý kiếm của mình đang có sự thay đổi vô cùng lớn.

Lột xác!

Diệp Quân rất hào hứng, thậm chí còn thấy cảnh giới Thần Tổ cũng chỉ là muỗi.

Một cảm giác vô địch!

Đã lâu hắn không có cảm giác này rồi.

Hắn cố đè nén sự hưng phấn trong lòng để tập trung cảm nhân quá trình thay đổi.

Không biết bao lâu sau, hắn xoè tay ra thì thấy có một thanh ý kiếm ngưng tụ. Sau đó lại có tiếng kiếm vang lên trời rồi lan khắp vực Cửu Châu, khiến kiếm ở đây đều rung lên khuất phục.

Một kiếm xuất hiện, vạn kiếm khuất phục.

Diệp Quân mở mắt nhìn ý kiếm trong tay, lúc này hắn thấy ý kiếm đã không còn gì khác biệt với kiếm Thanh Huyên.

Kiếm đạo đại thành!

Diệp Quân như nghĩ tới điều gì đó nên vội lấy Tiểu Tháp ra bảo: “Cô cô, Tháp gia”.

Tiểu Tháp lập tức rung lên: “May mà ngươi vẫn còn nhớ đến ta”.

Diệp Quân: “…”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Tiểu Tháp, sau đó nhận lấy rồi điểm nhẹ lên nó.

Uỳnh!

Tiểu Tháp rung lên, một tia sáng trong người nó bắn lên cao, xuyên qua tầng mây. Dần dà, tia sáng ấy đã chuyển sang màu tím, không chỉ vậy mà đỉnh tháp còn xuất hiện phù văn hình thanh kiếm, nhưng ngay khi mũi kiếm xuất hiện thì người phụ nữ váy trắng đã thu về.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ váy trắng với vẻ nghi hoặc, bà ấy bình tĩnh nói: “Phần còn lại cho nó tự tu luyện”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp hào hứng nói: “Được được, ta đã hài lòng lắm rồi, ta sắp vô địch rồi”.

Diệp Quân: “…”

Người phụ nữ váy trắng nhìn sang Táng Cương, lúc này cô bé cũng nhìn bà ấy rồi cười nói: “Người đó đâu?”

Người phụ nữ váy trắng: “Bận rồi”.

Táng Cương hừ một tiếng.

Người phụ nữ váy trắng: “Ông ấy biết tính ngươi không thích người khác can dự vào chuyện của mình nên chưa ra tay”.

Táng Cường thoáng trầm mặc rồi nói: “Ta cũng không trách ông ấy”.

Người phụ nữ váy trắng chợt nói với Diệp Quân: “Ta đi đây”.

Diệp Quân: “Cô cô chờ đã, tỷ tỷ con”.

Người phụ nữ váy trắng: “Nó không chết được đâu”.

Nói rồi, bà ấy ngoái nhìn bây giờ ở gần đó. Tiếp theo, bà ấy đã biến mất, đi cùng còn có Táng Cương.

Khi người phụ nữ váy trắng biến mất, mọi người đều được trả lại tự do. Nhóm Tả Lâu vội đứng dậy, ánh mắt họ nhìn Diệp Quân đã đầy vẻ kiêng dè.

Họ cứ tưởng thế lực phía sau Diệp Quân cũng nhàng nhàng thôi, nhưng sau khi thấy được thực lực của người phụ nữ váy trắng thì họ mới biết thế lực ấy không hề đơn giản.

Họ sơ suất quá rồi.

“Nghiệt súc!”

Đột nhiên có một giọng nói vang lên, sau đó có một người đàn ông trung niên xuất hiện.

Người đó chính là Thức Thần.

Mọi người đều nghi hoặc nhìn ông ta.

Thức Thần tức giận mắng Cổ Lão: “Nghiệt súc, dám nhân lúc ta đi vắng rồi làm bậy. Diệp công tử và binh đoàn ta không thù không oán, sao ngươi lại chĩa vào cậu ấy?”

Cổ Lão ngớ người nhìn Thức Thần, ông ta đang định lên tiếng thì đã thấy Thức Thần tung một quyền tới.

Ầm!

Cổ Lão còn chưa kịp phản ứng thì đã bị đánh chết tại chỗ.

Mọi người: “…”

Thức Thần nhanh chóng quay sang hành lễ với Diệp Quân: “Diệp công tử, thật lòng xin lỗi cậu. Tên này nhân lúc ta bế quan đã đem người đến tấn công cậu. Đúng là tội đáng muôn chết, hi vọng cậu ghi nhận tấm lòng của ta”.

Sau đó có một chiếc nhẫn bay tới gần Diệp Quân.

Bên trong có cả tỷ Tiên Nguyên Tinh, đã thế còn là cực phẩm.

Diệp Quân nhìn Thức Thần và không từ chối: “Còn nữa không?”

Thức Thần không hề tức giận, trái lại thở phào một hơi rồi vội lấy thêm một chiếc nhẫn nữa ra đưa cho Diệp Quân. Bên trong nhẫn có năm trăm triệu Tiên Nguyên Tinh cực phẩm.

Diệp Quân nhận lấy, thấy thế, Thức Thần như trút được gánh nặng, ông ta lại hành lễ với Diệp Quân rồi nói: “Diệp công tử, từ nay về sau có thể giúp được gì cho cậu thì binh đoàn đánh thuê Thức Thần chúng ta sẽ không từ chối”.

Nói xong, ông ta hành lễ tiếp rồi biến mất.

Đương nhiên ông ta sẽ không hết lòng với Diệp Quân thật, tuy người phụ nữ váy trắng mạnh thật đó nhưng Sáng Thế Đạo Điện cũng đâu vừa.

Với ông ta mà nói thì giờ rút quân là sự lựa chọn tốt nhất.

Thức Thần đi rồi, Bàn Lăng chợt xuất hiện, cô ta hành lễ với Diệp Quân rồi nói: “Diệp công tử, ta rất xin lỗi về chuyện ban nãy, hi vọng…”.

Diệp Quân chợt giơ kiếm.

Phụt!

Đầu của Bàn Lăng đã bay đi.

Máu tươi chảy ra như thác.

Diệp Quân nhìn cái đầu rồi bình tĩnh nói: “Ta tha thứ cho cô”.

Mọi người: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK