Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1221: Phát tài!

Nghe thấy lời của Trần Du, Mạt Thiên Đô cau mày, không nói gì.

Còn Tần Nguyên kia thì vội nói: “Hoạ không liên quan đến người nhà, hành động như thế có phải hơi quá đáng không?”

Trần Du hờ hững nhìn thoáng qua ông: “Vậy Tần gia chủ có cách nào không?”

Tần Nguyên nghiêm túc nói: “Ta cảm thấy chúng ta có thể chiêu hàng, chỉ cần chúng ta nói hợp lý, dùng tình cảm để thuyết phục, chắc chắn Diệp Quân kia sẽ biết điều, chủ động đưa truyền thừa của Thượng Thần ra”.

Nghe thấy lời của Tần Nguyên, Mạt Thiên Đô nhất thời nhíu mày, nói thật lão ta thấy rất ghét tên nguỵ quân tử Tần Nguyên này.

Cực kỳ dối trá!

Nếu không vì thực lực của ông già này không tệ thì lão ta thật sự muốn đập chết ông ta rồi.

Mẹ kiếp, Diệp Quân bị ngu à?

Còn chủ động đưa truyền thừa ra!

Nói chuyện không gắn não sao?

Chuyện đến nước này, chắc chắn Diệp Quân cũng hiểu dù hắn có đưa truyền thừa ra, chắc chắn bốn gia tộc Thần Linh cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Diệt cỏ phải diệt tận gốc.

Trần Du chợt nói: “Nếu Tần huynh tự tin như thế, vậy không bằng để Tần huynh đi vào động thiên của Thần Nhất, khuyên Diệp Quân đầu hàng nhé?”

Tần Nguyên cười nói: “Nếu các người thấy yên tâm thì ta có thể đi thử”.

Trần Du im lặng.

Đương nhiên là ông ta không yên tâm, lỡ như người này đi vào giết Diệp Quân, một mình độc chiếm truyền thừa của Thần Nhất, vậy chẳng phải bọn họ lỗ nặng sao.

Mà Mạt Thiên Đô ở bên cạnh lại nói: “Ta thì không ngại, Tần huynh có thể tiến vào trong động thiên của Thần Nhất bất cứ lúc nào”.

Tần Nguyên nhìn về phía Mạt Thiên Đô: “Thật sao?”

Mạt Thiên Đô gật đầu.

Tần Nguyên cười to, sau đó nhìn về phía Trần Du bên cạnh.

Trần Du cau mày nhìn Mạt Thiên Đô, không hiểu ý lão ta.

Mạt Thiên Đô không giải thích mà nhìn về phía Tần Nguyên: “Vương Tông chết ở trong động thiên của Thần Nhất, mấy chục nghìn cao thủ của Vương tộc cũng chết cùng lão ta, nếu Tần huynh thật sự không sợ thì có thể đi vào ngay bây giờ, chúng ta không có ý kiến gì cả”.

Nụ cười trên mặt Tần Nguyên dần biến mất.

Đương nhiên thực lực của ông ta không mạnh hơn Vương Tông là bao, ngay cả Vương Tông cũng chết ở trong đó, chuyện này chắc chắn không đơn giản như thế.

Tiến vào đó, có lẽ có cơ hội độc chiếm truyền thừa của Thần Nhất, nhưng cũng có thể sẽ chết bên trong.

Thấy Tần Nguyên không nói gì thêm, Mạt Thiên Đô thu hồi tầm mắt, sau đó nhìn về phía Triệu Thiên Kích vẫn luôn không nói gì: “Ngươi có ý kiến gì không?”

Triệu Thiên Kích im lặng.

Mạt Thiên Đô nói: “Nếu ông nội của ngươi dám giao quyền cho ngươi thì chứng minh ngươi không phải một kẻ tầm thường, đừng nhún nhường trước chúng ta, vì như thế chỉ khiến ngươi trông rất ngu ngốc mà thôi”.

Triệu Thiên Kích gật đầu, sau đó nói: “Việc cấp bách của chúng ta không phải là nghĩ cách lấy được truyền thừa của Thần Nhất, mà là phải làm rõ tại sao nhà họ Vương chết trong động thiên Thần Nhất, đây là chuyện rất quan trọng với chúng ta”.

Mạt Thiên Đô gật đầu: “Nói có lý”.

Tần Nguyên và Trần Du cũng không nói gì.

Mấy người nhóm Vương Tông tại sao lại chết?

Không thể không nói, điều này giống như một cái gai cắm trong cổ họng bọn họ, phải biết rằng Vương Tông là cao thủ Tổ Cảnh, hơn nữa lão ta còn dẫn theo tất cả tinh nhuệ của Vương tộc.

Nhưng những người này đều chết ở động thiên Thần Nhất!

Là ai giết họ?

Diệp Quân sao?

Nếu là Diệp Quân thì sao hắn có thể làm được?

Lúc này, Triệu Thiên Kích kia lại nói: “Thật ra muốn biết rõ chuyện này cũng không khó, chúng ta chỉ cần phái người tiến vào trong điều tra là sẽ biết thôi”.

Mạt Thiên Đô gật đầu: “Có thể”.

Không biết rõ chuyện này, lão ta cũng thấy sợ hãi.

Trần Du chợt nói: “Theo ta được biết người này đến từ bên kia của Tuế Nguyệt trường hà, chúng ta có thể phái người đi tới Tuế Nguyệt trường hà, bắt giữ tộc nhân của hắn để uy hiếp hắn, bắt buộc hắn đi ra từ trong động thiên Thần Nhất, ta không tin hắn có thể mặc kệ sống chết của người trong tộc”.

Mạt Thiên Đô ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Được”. Dù thế nào thì bọn họ cũng sẽ không tuỳ tiện tiến vào động thiên Thần Nhất, nơi đó có phong ấn của Thần Nhất, vì thế bọn họ cần phải nghĩ cách khiến Diệp Quân đi ra từ bên trong.

Mà cách tốt nhất để Diệp Quân đi ra từ trong động thiên Thần Nhất chính là bắt tộc nhân của hắn, sau đó dùng việc này uy hiếp hắn.

Diệp Quân ngươi cũng không thể mặc kệ sống chết của cha mẹ đúng không?

Thấy Mạt Thiên Đô đồng ý, Trần Du gật đầu: “Ta sẽ phái người đi tới Tuế Nguyệt trường hà”.

Mạt Thiên Đô nhắc nhở: “Vì tránh xảy ra sơ suất thì phái nhiều người một chút”.

Trần Du gật đầu: “Ta hiểu”.

Dứt lời, ông ta xoay người rời đi.

Còn Mạt Thiên Đô thì phái người tiến vào động thiên Thần Nhất, tổng cộng có bốn người, mỗi gia tộc phái một người.

Bốn gia tộc đều không tin tưởng nhau.



Tiên Nguyên Tông, động thiên Thần Nhất.

Lúc này toàn bộ Tiên Nguyên Tông đều xôn xao, vì sau khi dọn dẹp chiến trường, bọn họ thu hoạch được rất nhiều của cải, trong đó cũng có không ít Tổ Nguyên.

Phát tài rồi!

Dù Tiên Nguyên Tông cũng tổn thất khá nhiều người, nhưng so với thu hoạch khổng lồ này, mất mấy người thật ra cũng chẳng là bao.

Tư Mã Nho nhìn mọi người đang rất hưng phấn trong điện, trong mắt lại lộ vẻ u sầu, vì ông ta phát hiện không ngờ nhà họ Vương này lại giàu đến thế.

Rõ ràng là ông ta đã đánh giá thấp nhà họ Vương.

Dù nơi này có phong ấn Thần Nhất để lại, nhưng ông ta vẫn thấy lo lắng.

Lúc này, một trưởng lão bước nhanh tới trước mặt Tư Mã Nho, Tư Mã Nho vội hỏi: “Sao rồi?”

Trưởng lão nói: “Tông chủ, thiếu niên kia ở trong dãy núi Vân Long cách đây nghìn dặm, chúng ta làm theo lệnh của ngài, cũng không làm phiền cậu ta”.

Tư Mã Nho gật đầu: “Như thế vẫn tốt hơn, ta sẽ đích thân đi gặp cậu ta”.

Dứt lời, ông ta bèn muốn rời đi, mà trưởng lão kia lại hưng phấn nói: “Tông chủ muốn giết người cướp của ư?”

Rõ ràng là trưởng lão đã có được lợi lộc, thế cũng bình thường, dù sao vừa mới tiêu diệt Vương tộc, tất cả người của Tiên Nguyên Tông đều phát tài.
Chương 1222: Giết người bừa bãi!

Nghe thấy lời của trưởng lão, Tư Mã Nho lập tức lạnh lùng nhìn lão ta, hành động này khiến trưởng lão cảm thấy lạnh lẽo.

Tư Mã Nho thu hồi tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Hiện tại Tiên Vân Tông chúng ta cần đồng mình…”

Hiện tại ông ta đang thấy lo lắng hơn, vì ông ta phát hiện Trương Văn Tú hiện tại hơi tự tin quá. Không đúng, là cực kỳ tự tin.

Đây không phải một chuyện tốt, đương nhiên lúc này ông ta cũng không rảnh để tâm nhiều chuyện như vậy, ông ta đang rất muốn tìm một đồng minh.

Đương nhiên không thể hy vọng vào Võ Tông được, nên chỉ có thiếu niên kiếm tu lai lịch không tầm thường kia thôi.

Tư Mã Nho không nói gì nữa mà xoay người rời đi.



Trước một ao nước trong dãy núi rộng lớn, Diệp Quân ngồi xếp bằng dưới đất, đôi mắt khép hờ, tập trung tinh thần.

Trận chiến với Vương Tông trước đó khiến hắn lĩnh ngộ được rất nhiều điều, lĩnh ngộ sâu sắc nhất chính là sức mạnh phong ấn mà Thần Nhất để lại.

Vì hắn phát hiện đại chiến với người khác khi phải chịu sức mạnh phong ấn của Thần Nhất có thể tăng cường sức mạnh của bản thân rất nhiều.

Cái này cũng giống việc đeo bao cát trên hai chân rồi chạy bộ vậy, dù lúc đó sẽ thấy nặng nề, nhưng lâu dần, khi ngươi quen với gánh nặng này, cũng tương đương với thực lực của ngươi đã mạnh hơn, nếu ngươi gỡ bao cát xuống, thực lực của ngươi sẽ trở nên càng đáng sợ.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân chợt ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hắn hơi nhếch môi, lúc này, hắn không xem sức mạnh phong ấn này như một sự chèn ép nữa, mà là một cách rèn luyện.

Rèn luyện mang vật nặng!

Lúc này, trước mặt Diệp Quân không xa có một cơn gió nhẹ thổi tới, sau đó Tư Mã Nho xuất hiện trước mặt hắn.

Diệp Quân im lặng nhìn Tư Mã Nho.

Tư Mã Nho quan sát Diệp Quân, trong lòng thầm thấy khiếp sợ, dù thiếu niên này hoàn toàn không có tu vi, nhưng lại khiến ông ta cảm thấy hơi nguy hiểm.

Đúng là không đơn giản!

Tư Mã Nho cười nói: “Tiểu hữu tu luyện ở đây à?”

Diệp Quân bình tĩnh hỏi: “Có chuyện gì sao?”

Tư Mã Nho nghiêm túc nói: “Tiểu hữu, người xưa có câu kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, kẻ thù của chúng ta là nhà họ Vương kia, chúng ta phải cùng nhau hợp tác chống lại kẻ thù, cậu nghĩ sao?”

Diệp Quân cười nói: “Có lẽ nhà họ Vương không dám đi vào trả thù đâu”.

Tư Mã Nho cất giọng nặng nề: “Lỡ bọn họ đi vào thì sao?”

Diệp Quân im lặng.

Tư Mã Nho đang định nói tiếp thì Diệp Quân chợt nói: “Có dám làm một ván lớn không?”

Tư Mã Nho hơi ngạc nhiên: “Ván lớn?”

Diệp Quân gật đầu: “Không giấu gì ông, trên người ta có một phần truyền thừa, không chỉ có nhà họ Vương ở bên ngoài muốn có nó mà còn có mấy gia tộc khác, nếu ta đoán không lầm thì chắc chắn bọn họ sẽ không bỏ qua mà tiếp tục vào đây, nếu ông dám chơi một ván lớn, chúng ta có thể gài bẫy lừa bọn họ đi vào, sau đó giết bọn họ, tất cả của cải trên người bọn họ đều thuộc về ông, ta sẽ không lấy bất cứ thứ gì”.

Tư Mã Nho im lặng.

Vẫn còn mấy gia tộc giống nhà họ Vương!

Không thể không nói, nghe thấy lời này của Diệp Quân, ông ta cũng hơi sợ hết hồn hết vía.

Thực lực của nhà họ Vương đã kinh khủng đến thế rồi, mà bây giờ bên ngoài còn có thế lực giống bọn họ, hơn nữa còn sẽ đến giết người này…

Tư Mã Nho nhìn về phía Diệp Quân, tỏ vẻ tò mò: “Truyền thừa kia của cậu thật sự là truyền thừa Thần Nhất à?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Tư Mã Nho im lặng.

Truyền thừa Thần Nhất.

Tuy ông ta chưa từng ra bên ngoài, nhưng cũng có biết chút ít về Thần Nhất, nhưng cũng không biết quá nhiều, dẫu sao Thần Nhất cũng phát triển ở thế giới bên ngoài.

Tư Mã Nho hơi do dự.

Liên thủ với Diệp Quân, rất có thể sẽ tiếp tục bị gia tộc khác nhằm vào, nói thật sau khi thấy sức mạnh kinh khủng của nhà họ Vương, hiện tại ông ta khá kiêng dè với thế lực bên ngoài.

Diệp Quân chợt nói: “Giết một nhà là ta giết, giết năm nhà cũng là ta giết, không có gì khác nhau cả”.

Tư Mã Nho trầm giọng nói: “Điều ta lo lắng là nếu bọn họ nghĩ cách phá vỡ phong ấn ở nơi này…”

Diệp Quân cười nói: “Chắc là không có khả năng đó đâu, bọn họ không thể phá phong ấn do Thần Nhất để lại được, nếu không nhà họ Vương cũng đã không mạo hiểm đến nơi này”.

Tư Mã Nho nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Nói thật thì ông ta hơi lo lắng.

Hợp tác với nhau?

Tuy có thể phát tài, nhưng cũng có thể tan xương nát thịt!

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Quý tông môn cố thể từ từ suy xét, không cần vội”.

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Thấy dáng vẻ dửng dưng của Diệp Quân, Tư Mã Nho nhất thời hơi nghi ngờ, sao người này không có vẻ lo lắng chút nào vậy?

Không hợp lý lắm!

Chắc chắn là có chỗ dựa!

Còn trẻ tuổi đã có thực lực đáng sợ như thế, lai lịch chắc chắn là không tầm thường.

Nghĩ thế, Tư Mã Nho lập tức nói: “Diệp công tử, Tiên Vân Tông chúng ta đồng ý hợp tác với cậu”.

Diệp Quân dừng bước, hắn xoay người cười nói với Tư Mã Nho: “Hợp tác vui vẻ”.

Nếu ở bên ngoài, thực lực của Tiên Vân Tông thật sự không là gì, nhưng ở nơi này, thực lực của họ vẫn khá là kinh khủng.

Tư Mã Nho hỏi: “Diệp công tử, cậu có người chống lưng không?”

Diệp Quân thoáng sửng sốt, sau đó nói với nét mặt nghiêm chỉnh: “Rất nhiều”.

Tư Mã Nho lại hỏi: “Có mạnh không?”

Diệp Quân nghiêm túc đáp: “Chọn bừa một người cũng có thể giết người bừa bãi”.

Tư Mã Nho hé miệng cười: “Thế thì tốt”.

Diệp Quân ngạc nhiên nhìn Tư Mã Nho: “Ông tin thật à?”

Tư Mã Nho nghiêm túc nói: “Cậu không phát hiện là cậu trông giống như có rất nhiều chỗ dựa ư…”

Diệp Quân: “…”
Chương 1223: Trải nghiệm?

Diệp Quân cười to.

Tông chủ của Tiên Nguyên Tông này khá thú vị đấy.

Diệp Quân biết chắc chắn đối phương có hàm ý gì đó, nhưng hắn không quan tâm, hắn vẫy tay nói: “Liên lạc lại sau”.

Dứt lời, hắn biến mất ở phía xa.

Nụ cười trên mặt Tư Mã Nho dần biến mất, sau một hồi im lặng, ông ta quay lại Tiên Nguyên Tông.

Tổ chức hội nghị tông môn!

Tất cả cao thủ của Tiên Nguyên Tông đều tập trung lại.

Tư Mã Nho nhìn mọi người trong điện, sau đó nói: “Các vị, ta đã tiến hành hợp tác với Diệp công tử, sau này chúng ta sẽ là đồng minh, sống chết với nhau”.

Có trưởng lão nhắc nhở: “Tông chủ, hắn chỉ có một mình mà thôi…”

Tư Mã Nho thản nhiên nhìn trưởng lão vừa nói chuyện: “Hồ đồ, ngươi thật sự cho rằng hắn chỉ có một mình à?”

Trưởng lão kia nghi ngờ; “Hắn…”

Tư Mã Nho nghiêm túc nói: “Diệp công tử đã nói rõ với ta rồi, hắn là Thiếu chủ của Diệp tộc ở bên ngoài… Biết Diệp tộc không? Đây là gia tộc hàng đầu ở thế giới bên ngoài, cao thủ đông đảo, một người cũng có thể tàn sát bừa bãi toàn bộ vũ trụ”.

Trưởng lão kia thoáng do dự, sau đó nói: “Vậy vì sao hắn lại bị đuổi giết đến tận đây?”

Tư Mã Nho đang định đáp lời thì trưởng lão hắc bào ở một bên chợt nói: “Có lẽ là nuôi thả, gia tộc lớn thường không hành động như người bình thường mà”.

Tư Mã Nho vỗ đùi: “Đúng là nuôi thả, nghe Diệp công tử này nói Diệp tộc của họ đào tạo gia chủ đều theo cách nuôi thả, vì gia chủ đi lên từ trong gian khổ sẽ mạnh mẽ hơn”.

Có trưởng lão nói: “Vậy hắn đi đến đây… là vì trải nghiệm sao?”

Tư Mã Nho vội gật đầu: “Đúng thế”.

Trưởng lão kia thoáng do dự, sau đó hỏi: “Tông chủ, có thể tin được chứ?”

Tư Mã Nho còn chưa nói gì, trưởng lão hắc bào kia đã cất lời: “Chư vị, lúc trước sau khi tiêu diệt nhà họ Vương, Diệp công tử kia không lấy bất cứ báu vật nào cả, việc này có ý nghĩa thế nào? Nghĩa là người ta coi thường mấy thứ đó, mọi người nghĩ xem, gia cảnh thế nào mới có thể coi thường cả Tổ Nguyên chứ?”

Mấy trưởng lão còn lại cùng đều gật đầu.

Lúc đó Diệp công tử kia đi rất dứt khoát, thậm chí còn không thèm quay đầu.

Vì thế, mọi người càng phân tích càng cảm thấy Diệp công tử kia không đơn giản.

Thấy cảnh này, Tư Mã Nho nhất thời thở phào nhẹ nhõm, dù ông ta là Tông chủ, nhưng hợp tác với Diệp Quân vẫn thấy hơi áp lực, vì dù sao hắn cũng chỉ có một mình.

Tiếp theo, có lẽ họ sẽ phải đối mặt với nhiều kẻ thù hơn, chỉ cần sơ suất người của tông môn sẽ bắt đầu oán trách, cảm thấy không nên liên minh, mà bây giờ, mọi người đều thừa nhận Diệp Quân, vậy sau này sẽ không xảy ra nội loạn.

Đây là lựa chọn của tất cả mọi người!

Không phải lựa chọn của một mình ông ta!

Có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia.

Còn việc rốt cuộc phía sau Diệp Quân có thế lực nào không… Thật ra ông ta cũng không chắc…



Trong dãy núi rộng lớn, Diệp Quân biến thành một tia kiếm quang bay đến tận trời, nhưng trong nháy mắt, một lực lượng vô hình đã rơi xuống từ trên trời, khiến hắn quay lại vị trí ban đầu.

Vào khoảnh khắc rơi xuống đất, mấy ngọn núi lớn xung quanh Diệp Quân lập tức tan nát.

Mà Diệp Quân vẫn tiếp tục bay lên cao.

Cứ thế, Diệp Quân hết lần này đến lần khác đâm thẳng vào phong ấn Thần Nhất để lại kia.

Hiện tại hắn đang dùng phong ấn này để rèn luyện bản thân, không thể không nói sau khi tâm lý thay đổi, hắn cũng không thấy ghét sức mạnh phong ấn này như trước nữa.

Hắn đang dần làm quen với sức mạnh phong ấn này!

Trong quá trình đối chiến với nó, Diệp Quân còn phát hiện sức mạnh phong ấn này sẽ còn mạnh lên theo thực lực cá nhân, nói một cách đơn giản thì thực lực của người càng mạnh, uy lực của phong ấn sẽ càng lớn, hơn nữa gần như là không có giới hạn.

Đây rõ ràng là một đối thủ hoàn mỹ với Diệp Quân.

Diệp An cũng đi ra từ trong tháp, sau đó bắt đầu luyện tập đối kháng với phong ấn này.

Oanh!

Một tia kiếm quang rơi thẳng xuống từ chân trời, kiếm quang vừa rơi xuống đã khiến vùng đất nổ tung, vô số bụi đất bay lên cao.

Trong bụi đất, Diệp Quân vung tay áo, một tia kiếm quang bay ra, bụi đất xong lập tức bay đi mất.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, hắn nhếch miệng cười, giẫm nhẹ chân phải, lại biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Vụt!

Thời không bị tia kiếm chém đôi.

Trên bầu trời, một sức mạnh đáng sợ chiếu xuống, đánh thẳng lên tia kiếm quang kia.

Ầm!

Kiếm quang vỡ tan tành.

Diệp Quân rơi xuống đất, nhưng sau đó, hắn lại bay lên cao một lần nữa, đỡ lấy sức mạnh phong ấn kia, nhưng lần này đã có sự thay đổi. Khi kiếm của Diệp Quân còn cách sức mạnh phong ấy kia mấy trượng, thân thể Diệp Quân chợt trở nên hư ảo.

Thời không chồng chéo!

Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng kiếm kỹ!

Kiếm chém ra…

Oanh!

Sức mạnh phong ấn bí ẩn kia lập tức vỡ tan tành.

Nhìn thấy cảnh này, Diệp Quân nhếch môi, nhưng sau đó, trên bầu trời có một sức mạnh cường đại hơn đánh thẳng xuống.

Ầm!

Kiếm quang vỡ tan, Diệp Quân lại rơi xuống đất một lần nữa.

Lần này, một lúc lâu sau đó Diệp Quân mới bò ra từ sâu trong lòng đất.

Diệp Quân nằm dưới đất, khoé miệng có máu tươi chảy ra.

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, hắn phát hiện thật ra phong ấn này có sơ hở, chỉ cần bất ngơ gia tăng sức mạnh sẽ có thể lập tức phá vỡ nó, nhưng có một vấn đề là sức mạnh phong ấn tiếp theo sẽ mạnh hơn rất nhiều.

Nhưng lúc sức mạnh phong ấn thứ hai đánh xuống, hắn đã là người bình thường, sẽ không bị sức mạnh của nó trấn áp.

Vào khoảnh khắc đó, hắn cũng như đang ở bên ngoài.

Chỉ cần nắm bắt được khoảnh khắc này, hắn sẽ làm được rất nhiều chuyện.

Diệp Quân lau đi máu tươi trên khoé miệng, sau đó đứng lên, hắn biến thành một tia kiếm quang bay lên cao một lần nữa.

Lần này, hắn không sử dụng bất cứ kiếm kỹ nào nữa, chỉ rèn luyện kiếm ý vô địch và kiếm đạo của mình.

Kiếm ý và kiếm đạo mới là nồng cốt của hắn!

Cứ thế, Diệp Quân và Diệp An đối kháng với sức mạnh phong ấn kia hết lần này đến lần khác, mà trong quá trình này, sức mạnh của hai chị em cũng tăng lên rất nhiều.

Không chỉ thực lực của mỗi Diệp Quân, mà thực lực của cả Mộc Nguyên, hai vị Thần Tướng và trâu thần Man Hoang tu luyện trong Tiểu Tháp cũng mạnh hơn rất nhiều, dù sao Diệp Quân cũng liên tục cung cấp Tổ Nguyên cho bọn họ, hơn nữa bọn họ còn ở trong Tiểu Tháp.

Còn những thiên tài nhỏ tuổi như Lâm Bảo Mỹ và Cẩu Đán, dù thực lực của chúng của mạnh hơn rất nhiều, nhưng vì còn quá nhỏ nên không thể so sánh với thế hệ trước được. Có điều tương lai thì chưa biết.



Bên ngoài động thiên Thần Nhất.

Lúc này bốn gia tộc hậu duệ thần linh đã bao vây cửa ra vào động thiên, không chỉ có thế, dưới sự hợp tác của bốn gia tộc, ngoài học viện Thần, không có người và thế lực nào có thể đến gần động thiên Thần Nhất này.
Chương 1224: Cao thủ tiến vào thôn tân thủ!

Đây rõ ràng là muốn độc chiếm, rất nhiều người tức giận nhưng không dám nói gì.

Đành chịu thôi, thực lực của bốn gia tộc thật sự quá kinh khủng, dù có giận cũng phải cam chịu.

Mạt Thiên Đô nhìn lối vào động thiên Thần Nhất phía xa, im lặng không nói một lời.

Thật ra lão ta cũng hơi nôn nóng muốn đi vào động thiên Thần Nhất, nhưng vết xe đổ của nhà họ Vương ở ngay trước mắt, lão ta cũng không dám mạo hiểm.

Đợi!

Đợi người bên trong truyền tin ra.

Bốn gia tộc gần như nhận được truyền âm cùng một lúc.

Một lát sau, mấy người Mạt Thiên Đô nhìn nhau, Trần Du trầm giọng nói: “Thì ra không phải Diệp Quân tiêu diệt nhà họ Vương, mà là một thế lực bên trong động thiên Thần Nhất”.

Mọi người đều thầm thở phào.

Nếu nhà họ Vương bị một mình Diệp Quân tiêu diệt, thì bọn họ thật sự thấy hoảng hốt. Vì Diệp Quân chỉ mới hai mươi mấy tuổi, hơn nữa tu vi của hắn còn đang bị trấn áp.

Nhưng nhà họ Vương là bị một thế lực địa phương trong động thiên Thần Nhất tiêu diệt thì lại khác.

Mục tiêu của bọn họ là Diệp Quân, không phải thế lực địa phương trong động thiên Thần Nhất.

Mạt Thiên Đô cất lời: “Phái người đi vào đàm phán với thế lực địa phương kia xem sao?”

Trần Du lắc đầu: “E rằng sẽ khó đàm phán, thế lực trong đó không hề biết đến gia tộc hậu duệ thần linh chúng ta, mà bên trong còn có sức mạnh phong ấn do Thượng Thần Thần Nhất để lại, vì thế bọn họ hoàn toàn không cần phải nể mặt chúng ta…”

Tần Nguyên nói: “Cho bọn họ lợi lộc, bảo bọn họ bắt Diệp Quân giúp chúng ta?”

Mạt Thiên Đô ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Làm thế cũng được”.

Trần Du cất lời: “Mỗi gia tộc chúng ta bỏ ra năm Tổ Nguyên, hai mươi Tổ Nguyên, có lẽ thế lực bên trong sẽ động lòng”.

Tần Nguyên hỏi: “Phái ai đi đây?”

Mạt Thiên Đô đáp: “Mỗi gia tộc phái một người”.

Tần Nguyên cười đáp: “Được”.

Trần Du và Triệu Thiên Kích cũng gật đầu tỏ vẻ đồng ý, bốn người lập tức phái bốn cao thủ tiến vào động thiên Thần Nhất.

Mạt Thiên Đô đột nhiên nhìn về phía Trần Du: “Người của huynh đã tiến vào Tuế Nguyệt trường hà chưa?”

Trần Du gật đầu: “Đã tiến vào rồi”.

Mạt Thiên Đô gật đầu: “Cho dù thế nào, chúng ta vẫn phải có tính toán cho tình huống tệ nhất, nếu thế lực bên trong động thiên Thần Nhất không muốn hợp tác, thì chỉ có thể lợi dụng người trong gia tộc của Diệp Quân ép hắn ra ngoài thôi”.

Trần Du cười nói: “Tối đa ba ngày, người của ta sẽ bắt người trong gia tộc hắn đến đây. Đến lúc đó ta cũng muốn xem Diệp Quân có thể lòng dạ sắt đá đứng nhìn người trong gia tộc lần lượt chết đi không”.

Mạt Thiên Đô gật đầu, lão ta cũng không cảm thấy hành động này hơi bỉ ổi, từ trước đến giờ, người làm nên chuyện lớn đều chưa từng chú ý chuyện vặt vãnh.



Tuế Nguyệt trường hà.

Hôm nay, có mười mấy cao thủ tiến vào Tuế Nguyệt trường hà từ thời đại cũ, những cao thủ này đều là người nhà họ Trần, người dẫn đầu tên Trần Thanh, là đại trưởng lão của nhà họ Trần.

Vì tránh có sơ suất, nên Trần Du đã phái đại trưởng lão của nhà họ Trần chỉ huy.

Phải biết rằng Trần Thanh là cao thủ cảnh giới Thiên Quân đỉnh cao, mà những người ông ta chỉ huy đều là cảnh giới Đế Quân.

Không thể không nói, đội ngũ này rất phô trương.

Trần Thanh nhìn về phía cuối Tuế Nguyệt trường hà, cười khẽ: “Đi đến nơi này đúng là không dễ dàng”.

Thời đại cũ muốn tiến vào Tuế Nguyệt trường hà là rất khó, vì Chúng Thần trước đây đã để lại phong ấn ở biên giới hai nơi. Lần này bọn họ có thể đi vào đều là vì bốn gia tộc hợp tác, mới phá vỡ được phong ấn trong khoảng thời gian ngắn.

Một ông lão bên cạnh Trần Thanh cười nói: “Cũng không biết nền văn minh võ đạo của Tuế Nguyệt trường hà này thế nào, nếu quá yếu thì đúng là nhàm chán”.

Trần Thanh cười nói: “Chúng ta đến đây, có lẽ được xem là… cao thủ tiến vào thôn tân thủ nhỉ? Ha ha…”

Những người còn lại cũng cười to theo.

Bọn họ cho rằng nhiệm vụ lần này không có gì khá khăn cả.

Bọn họ còn nghĩ mình là cao thủ tiến vào thôn tân thủ, tấn công thế giới có nền văn minh võ đạo thấp hơn.

Lúc này đột nhiên có người nói: “Có người đến”.

Mọi người ngẩng đầu nhìn về phía xa, cuối tầm mắt có một cô bé đang lén lút quan sát gì đó, trên bả vai cô bé còn có một tên nhóc màu trắng lông xù, tên nhóc kia cũng nhìn trái nhìn phải, có vẻ rất đề phòng…
Chương 1225: Đi tìm Diệp Quân

Nhìn thấy bé gái này, Trần Thanh nhíu mày, đương nhiên ông ta sẽ không nghĩ rằng đây là một cô bé bình thường, có thể bước đi ung dung trong Tuế Nguyệt trường hà chắc chắn không tầm thường.

Lúc này, một ông lão bên cạnh Trần Thanh chợt nhìn vào con vật trên vai cô bé, kích động nói: “Đại trưởng lão, đây… là Linh Tổ ư?”

Linh Tổ?

Tổ tiên vạn linh trong thiên hạ!

Nghe thấy ông lão nói thế, ánh mắt các cường giả nhà họ Trần đang có mặt đều nhìn vào vật nhỏ màu trắng ấy, khi thấy nó thật sự là Linh Tổ, mọi người đều trở nên phấn khích.

Ánh mắt Trần Thanh cũng trở nên nóng rực: “Không ngờ vừa tới Tuế Nguyệt trường hà đã gặp được Linh Tổ… Đúng là tổ tiên ưu ái”.

Linh Tổ!

Nghe thấy Trần Thanh xác nhận, những trưởng lão khác cũng rất kích động.

Linh Tổ là thần vật thần bảo cấp cao hiếm có nhường nào, cho dù là trước đây cũng không có Linh Tổ.

Điều kiện để trở thành Linh Tổ thật sự quá khắc nghiệt.

Dưới tình huống bình thường, thời đại bây giờ rất khó có được Linh Tổ, bởi vì Tổ Nguyên thời đại này vô cùng thiếu thốn, đã không còn tài nguyên để biến linh vật thành Linh Tổ được nữa rồi.

Tất nhiên, lúc này họ không nghĩ được nhiều như vậy.

Đưa được Linh Tổ trước mắt này về tay mới là việc quan trọng.

Trần Thanh không chút do dự, tiến lên một bước, lúc này ông ta đã tới trước mặt cô bé.

Cô bé nhìn nhóm Trần Thanh đột nhiên xuất hiện trước mặt với vẻ rất bình tĩnh, cô bé liếm hồ lô rồi nhìn nhẫn không gian trên tay Trần Thanh.

Trần Thanh nhìn Nhị Nha, cười bảo: “Cô bé, chúng ta thích con vật trên vai cháu, có thể tặng cho chúng ta không?”

Nhị Nha lắc đầu: “Không được”.

Nụ cười của Trần Thanh dần trở nên xấu xa: “Nếu ta vẫn muốn có thì sao?”

Nhị Nha giơ nắm đấm ra.

Không hề báo trước!

Bởi vì quá gần, Trần Thanh hoàn toàn không phản ứng kịp nên đã nhận ngay một đấm của Nhị Nha, đương nhiên ông ta cũng không hoảng loạn mấy, bởi vì ông ta nghĩ cú đấm của cô bé này cùng lắm chỉ đủ gãi ngứa cho mình.

Mặc dù ông ta không chủ yếu tu thân thể, nhưng ông ta ở cảnh giới Thiên Quân, cơ thể cũng cường hãn hơn người bình thường.

Thế nhưng…

Bùm!

Ngay lập tức, cơ thể Trần Thanh nổ tung, máu thịt văng tung tóe.

Mọi người đều choáng váng!

Cô bé không dừng lại, sau cú đấm phá vỡ thân thể Trần Thanh, cô bé lại tung ra liên tiếp vài quyền nữa, trong chốc lát, sáu cường giả nhà họ Trần đang có mặt đều nổ tung tại chỗ.

Những người khác phản ứng lại, liên tiếp lùi lại phía sau…

Nhưng cô bé lại lao lên trước, bắn ra như viên đạn đại bác, ở nơi xa, sắc mặt cường giả nhà họ Trần biến đổi, ông ta không màng gì nữa, tung ra một đấm đỡ lại đòn của cô bé.

Cứng đối cứng!

Rầm!

Trong tích tắc, cơ thể của cường giả nhà họ Trần đó nổ tung, chỉ còn lại linh hồn, nhưng cô bé vẫn không dừng lại, quay người tung nắm đấm về phía cường giả nhà họ Trần vẫn đang trốn chạy phía xa…

Chưa tới mười giây, nơi đây đã vang lên những tiếng la hét thê thảm.

Diệt hết toàn bộ!

Tất cả những ai chống lại cô bé đều chết bất đắc kỳ tử!

Chỉ có Trần Thanh vẫn kiên trì được, linh hồn vẫn chưa hoàn toàn tan biến, nhưng cũng sắp rồi.

Lúc này, tất cả cường giả của nhà họ Trần đang có mặt đều ngây ra như ngỗng.

Đây là cái quái gì vậy?

Trần Thanh hoang mang nhìn bé gái đang đếm nhẫn không gian: “Ngươi…”

Bé gái quay đầu lại nhìn Trần Thanh vẫn chưa hoàn toàn tắt thở, kiếm hồ lô rồi nói: “Ông từ nơi đó tới có nhìn thấy thanh niên nào trông rất trung thực, nhưng hơi xấu xa không?”

Trần Thanh nhìn cô bé với ánh mắt kinh hoàng, ông ta không ngờ thực lực của cô bé trước mặt lại đáng sợ đến vậy, bên phía ông ta bao nhiêu người mà đều không đỡ nổi một đòn của cô, đúng là quá khó tin.

Thấy Trần Thanh không nói gì, cô bé cau mày: “Có biết không?”

Trần Thanh suy nghĩ rồi trả lời: “Các hạ, ta là người của nhà họ Trần hậu duệ của Thần Linh Thượng Cổ”.

“Hậu duệ của thần linh Thượng Cổ…”

Cô bé chớp mắt: “Chưa nghe bao giờ”.

Vẻ mặt Trần Thanh cứng ngắc, ông ta đang định nói thì cô bé đã vung chưởng.

Ầm!

Thần hồn của Trần Thanh hoàn toàn biến mất!

Cô bé lắc đầu: “Trả lời quá chậm”.

Nói xong cô bé dẫn theo Tiểu Bạch đi về nơi xa.

Trần Thanh: “…”

Trong Tuế Nguyệt trường hà, Nhị Nha liếm hồ lô: “Chúng ta phải mau chóng tìm được Tiểu Quân Tử…”

Tiểu Bạch gật đầu ngay, tỏ vẻ đồng ý.

Lần này đương nhiên là họ lén chạy ra ngoài, nếu không chắc chắn họ đã không chột dạ thế này.

Nếu không muốn bị trừng phạt thì phải tìm lý do, lý do chính là: Làm trưởng bối, không yên tâm cháu trai một mình lịch luyện ở ngoài, vậy nên họ ra ngoài chăm sóc…

Nhị Nha rất hài lòng với lý do này của mình.

Kín đáo không có kẽ hở!

Tất nhiên để an toàn, họ vẫn phải tìm được cháu trai trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK