Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1076: Sức mạnh thật của Tiểu Bạch

Gọi tiếp đi!

Thời không vỡ ra sau khi Hàn Lăng dứt lời, để một nhóm kỵ binh xuất hiện.

Bọn họ chỉ gồm tầm ba trăm người.

Ai nấy đều cao to vạm vỡ hơn người thường gấp mấy lần, thân khoác áo giáp màu vàng sậm, tay vác trường thương bạc, đầu đội mũ sắt, cả người tản ra khí tức của sự hủy diệt.

Con ngựa dưới thân họ không phải vật thường mà chính là ngựa Cổ Long - chi thứ của Long tộc. Chúng nó thân tựa rồng, có sáu cánh, mắt như sét, vó như lửa, đi đến đâu đều để lại những ngọn lửa lập lòe trong thời không.

Họ chính là kỵ binh Cổ Long.

Sự xuất hiện của họ khiến các Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả biến sắc, trông nặng nề vô cùng.

Bởi những kỵ binh này thuộc về truyền thuyết!

Họ không đến từ Quá Khứ Tông mà từ Cổ Long tộc trong truyền thuyết. Tuy không thuộc một trong bốn Cổ tộc Tuế Nguyệt nhưng sức mạnh cũng không hề thua kém gì.

Ngược lại, lai lịch của họ còn sâu xa hơn bốn tộc kia.

Kỵ binh Cổ Long từng được xem là những chiến binh đứng đầu Tuế Nguyệt trường hà, tức đứng đầu suốt mọi thời đại trong trăm tỉ năm qua.

Khi ấy còn có một câu nói được lưu truyền trong Tuế Nguyệt trường hà: Kỵ binh Cổ Long không quá hàng trăm, vượt qua thì sẽ vô địch.

Sở dĩ số lượng họ ít ỏi đến vậy là vì ngựa Cổ Long họ cưỡi là yêu vật hiếm thấy, quá trình đào tạo cũng rất khó khăn.

Chúng nó còn hiếm hơn cả Ác Long của Cổ tộc, đương nhiên cũng mạnh hơn.

Nhưng không biết vì sao mà tộc Cổ Long này dần biến mất trong Tuế Nguyệt trường hà.

Không ai ngờ rằng họ lại đầu quân vào Quá Khứ Tông, số lượng lại còn lên đến ba trăm.

Ba trăm kỵ binh Cổ Long.

Nếu đồng thời xông lên thì ai cản nổi?

Hàn Lăng nhìn người phụ nữ váy xanh bên kia với vẻ khiêu khích.

Muốn so tài với nhau ư?

Quá Khứ Tông chưa từng thua ai!

Người phụ nữ váy xanh thấy vậy chỉ mỉm cười, khẽ gọi: “Bạch”.

Tiểu Bạch xuất hiện từ trong cơ thể Diệp Quân, bay đến trước mặt bà ấy.

Chỉ thấy người phụ nữ ghé vào tai nó thì thầm điều gì làm hai mắt Tiểu Bạch mở to rồi gật đầu. Nó chuyển hướng sang nhìn Hàn Lăng, đưa móng lên quơ quơ rồi hé mồm, phát ra một thứ sóng âm bí ẩn lan tràn bốn phía.

Hàn Lăng nhíu mày, không hiểu nó đang làm gì.

Bỗng đồng tử bà ta rụt lại khi cảm nhận được gì đó.

Uỳnh uỳnh...

Một luồng khí tức đáng sợ dồn dập ùa đến từ khắp nơi trong thiên địa như thủy triều dào dạt.

Hàn Lăng quắc mắt trừng Tiểu Bạch: “Thiên Đạo!"

Thiên Đạo ư?

Tiểu Bạch đúng là đã gọi Thiên Đạo, nhưng không phải Thiên Đạo thường mà là Thiên Đạo trong Tuế Nguyệt trường hà.

Có vô số thời đại tồn tại trong dòng sông mênh mông này, mỗi một thời đại đều có thiên kiêu hùng mạnh.

Tương tự, cũng có Thiên Đạo của riêng mình.

Thiên Đạo vốn thuộc về Đại Đạo, nhưng vì Đại Đạo đã chia làm hai phe nên Thiên Đạo trở thành bên trung gian.

Họ không có hứng thú với những phân chia tranh đấu.

Nhưng lại có hứng thú với Tiểu Bạch.

Vì nó là Linh Tổ.

Thiên Đạo xem Linh Tổ là người bên mình. Nói một cách nghiêm túc thì đúng là vậy, chỉ có điều Tiểu Bạch mang hơi nhiều nhân tính một chút.

Khi nghe nó kêu la không dứt, vô số cường giả Thiên Đạo trong Tuế Nguyệt trường hà đều rối rít chạy tới.

Sự xuất hiện của họ khiến các cường giả có mặt đều cảm nhận được uy áp khủng khiếp.

Hàn Lăng lạnh lùng hỏi: “Thiên Đạo các ngươi muốn đối đầu với Quá Khứ Tông bọn ta à?"

Quá Khứ Tông?

Ba chữ này khiến các Thiên Đạo giật mình.

Nếu có thế lực nào trong Tuế Nguyệt trường hà khiến họ kiêng kỵ, thì đó chính là Quá Khứ Tông.

Đặc biệt là vị Tông chủ với sức mạnh nghịch thiên kia.

Quá Khứ Tông, thế lực duy nhất mà Thiên Đạo không dám trêu vào.

Không tính Dương tộc.

Không ngờ lần này hai thế lực ấy lại đánh nhau.

Phải làm gì đây?

Các Thiên Đạo bối rối.

Hàn Lăng thấy mình uy hiếp được bọn họ thì nhếch mép cười lạnh. Thiên Đạo mạnh thì mạnh đấy nhưng còn lâu mới dám đối đầu với Quá Khứ Tông.

Bỗng Tiểu Bạch lại vung vuốt lên.

Không biết nó nói gì mà các Thiên Đạo lập tức thả uy áp kinh khủng về phía các kỵ binh Cổ Long.

Đồng tử Hàn Lăng rụt lại, phẫn nộ quát lên: “To gan! Các ngươi không sợ thân tử đạo tiêu chắc?"

Các Thiên Đạo bỏ ngoài tai lời uy hiếp. Uy áp của họ tụ hội thành một dòng sông rồi thành dây thừng lao về phía các kỵ binh.
Chương 1077: Không ngừng dùng Thần vật

Bên kia cảm nhận được uy áp này thì đanh mặt lại.

Có phần khó xơi rồi đây.

Thống lĩnh kỵ binh mở miệng: “Lên!"

Tấn công!

Đứng trước uy áp này, họ chỉ còn cách tấn công trực diện.

Ba trăm kỵ binh lập tức nghe lệnh lao tới với tốc độ khủng khiếp, mắt thường nhìn vào chỉ thấy như hàng loạt tia lửa.

Họ thả ra uy áp ngập trời, trực tiếp đối kháng với bên Thiên Đạo.

Ầm!

Hai bên vừa va chạm đã khiến trời long đất lở, sao trời sụp đổ.

Các cường giả khác đang đánh nhau ở khắp nơi bị vụ nổ ảnh hưởng, đành phải vừa lui vừa phòng thủ.

Diệp Quân đang giao thủ với người phụ nữ váy gai cũng phải lùi lại, thả kiếm thế ra để chống đỡ uy áp.

Dừng lại rồi, hắn nhìn các kỵ binh bằng ánh mắt nghiêm trọng.

Bọn họ mạnh thật!

Hắn như sực nhớ ra mà hỏi: “Thiên Thiên, bọn họ có khí tức của rồng, muội trấn áp được không?"

Ngao Thiên Thiên: “Để muội thử”.

Ầm!

Cô ấy hóa thành một tia sáng vàng chui ra từ người Diệp Quân, khôi phục bản thể ở chân trời rồi vươn cổ gầm lên về phía các kỵ binh Cổ Long.

Uỳnh!

Uy áp Long tộc khổng lồ lao tới.

Đúng hơn là uy áp rồng tổ.

Nhưng các kỵ binh không chút sợ hãi, xem nó như gió thoảng bên tai.

Diệp Quân sa sầm mặt.

Ngao Thiên Thiên trở về trong cơ thể hắn: “Không được rồi”.

Diệp Quân sa sầm mặt nhìn các kỵ binh.

Thống lĩnh kỵ binh lại la lên: “Giết!"

Giết!

Ba trăm kỵ binh rầm rập lao tới. Uy áp tuôn trào ép Thiên Đạo phải rút lui.

Diệp Quân sầm mặt, không ngờ họ lại có thể làm vậy.

"Lên!"

Thống lĩnh kỵ binh lại la lên, ba trăm kỵ binh đồng thanh góp giọng, điên cuồng thả sức mạnh ra, đánh tan uy áp Thiên Đạo.

Tiểu Bạch bỗng bay lên cao, khua khoắng vuốt loạn xạ. Vô số năng lượng bí ẩn ùa tới từ trong thời không, chảy về phía các Thiên Đạo.

Chúc phúc từ Linh Tổ!

Uy áp của bên Thiên Đạo tăng lên, áp chế ngược lại kỵ binh Cổ Long.

Hàn Lăng nhăn mặt, vươn tay gọi một tế đàn xuất hiện. Kích thước nó tăng vọt, trở thành một thứ dài mấy vạn trượng bắc ngang chân trời, vang lên từng âm thanh xa xưa, mang theo sức mạnh thần bí đến trao cho các kỵ binh.

Ầm!

Những ngọn lửa kéo dài bùng cháy từ thân thể các kỵ binh, khí thế rào rạt trấn áp bên Thiên Đạo.

Tình thế nghịch chuyển.

Diệp Quân sa sầm mặt. Thế quái nào lại còn dùng trang bị thế kia?

Có tế đàn hỗ trợ, sức mạnh và khí thế bên kỵ binh tăng vọt, trấn áp lại Thiên Đạo.

Tiểu Bạch lại vung vuốt gọi ra một cái trống lớn mấy vạn trượng. Một cái bóng mờ bay ra, vung hai cái dùi khổng lồ gõ vào mặt trống.

Thùng thùng...

Từng tiếng trống vang lên như gõ vào linh hồn những người có mặt như đang khơi gợi sức mạnh trong lòng họ.

Diệp Quân hết hồn.

Thứ gì đây?

Các Thiên Đạo một lần nữa được chúc phúc, bùng phát sức mạnh đáng sợ.

Chưa hết, Tiểu Bạch lại vung vuốt, phóng ra một tia sáng vàng. Một vòng sáng vàng xuất hiện dưới chân nhóm Diệp Quân và các Thiên Đạo.

Từng luồng sức mạnh bí ẩn tuôn trào bay vào cơ thể họ.

Ầm.

Sức mạnh bọn họ không ngừng tăng vọt.

Lại được chúc phúc.

Tiểu Bạch chưa dừng lại, không ngừng vung vuốt. Hàng loạt món Thần vật không rõ tên bay ra, không ngừng gia tăng sức mạnh cho Diệp Quân và các Thiên Đạo.

Sắc mặt Hàn Lăng xấu xí vô cùng, giống như sắp bước chân xuống mồ.
Chương 1078: Tỷ đệ

Dưới sự giúp đỡ từ vô số Thần trang của Tiểu Bạch, sức mạnh của nhóm Diệp Quân tăng lên vùn vụt.

Đặc biệt là các Thiên Đạo.

Khí tức của họ đã mạnh hơn trước đó gấp mấy lần, uy áp không ngừng tuôn ra đẩy lùi các kỵ binh Cổ Long.

Ánh mắt Hàn Lăng rơi xuống trên người Tiểu Bạch, khẽ nói: “Giết!"

Hàng loạt tia sáng lạnh lẽo ập đến Tiểu Bạch từ bốn phía.

Sát thủ Quá Khứ Tông!

Diệp Quân thấy vậy thì biến sắc. Nhưng trước khi hắn kịp ra tay, Tiểu Bạch đã vung vuốt lên, gọi một quyển sách cổ xuất hiện. Quyển sách gia tăng kích thước, hóa thành một bộ giáp bao phủ nó.

Xoẹt xoẹt!

Mấy chục tia sáng chém vào bộ giáp, không để lại được bất kỳ dấu vết nào.

Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lưu luyến trên bộ giáp, không biết đang nghĩ gì.

Ở bên kia, sắc mặt Hàn Lăng còn khó coi hơn khi thấy kỵ binh Cổ Long liên tiếp bị Thiên Đạo đẩy lùi.

Tình hình rất xấu rồi!

Người phụ nữ váy gai đứng bên cạnh chợt chuyển hướng nhìn Tiểu Bạch: “Giải quyết nó trước”.

Con Linh Tổ này mới là mấu chốt!

Hàn Lăng cũng nói: “Các lão”.

Lời vừa dứt...

Phập!

Một tia sáng lẳng lặng phóng đến trước mặt Tiểu Bạch.

Khí tức của nó mạnh hơn lần trước đó ít nhất là chục lần!

Diệp Quân giật mình, lập tức nhào tới. Nhưng trước khi hắn kịp ra tay, đã có mười mấy tia sáng khác ập đến cản đường.

Một tia ác liệt lóe lên trong mắt, Diệp Quân vung kiếm.

Rầm!

Những sát thủ ẩn nấp bị hắn đánh bay.

Bên kia, bộ giáp bảo vệ Tiểu Bạch lại bị chém rách một đường.

Diệp Quân phát hoảng.

Tiểu Bạch cũng ngạc nhiên, không ngờ Thần khí của mình lại bị phá hỏng được, nhưng rồi nhanh chóng lấy ra một tấm khiên tròn.

Cũng là lúc tia sáng kia quay lại.

Ầm!

Tấm khiên thay Tiểu Bạch chắn được nó.

Diệp Quân cũng vọt đến bên Tiểu Bạch đúng lúc này, đẩy nó ra sau lưng để bảo vệ rồi nhìn bốn phía, đáng tiếc không phát hiện được gì.

Tựa như sát thủ chưa từng xuất hiện!

Diệp Quân nói ngay: “Tiểu Bạch, cho tí ánh sáng bắt hắn ra!"

Tiểu Bạch vội lấy ra một tấm gương tròn. Gương lơ lửng trên đầu họ, tỏa ra ánh sáng chói lòa khắp bốn phía.

Ấy vậy mà không soi ra được gì.

Chợt, Diệp Quân như cảm nhận được gì mà quay phắt về phía người phụ nữ váy xanh. Chỉ thấy thời không cạnh bà ấy vỡ ra, để một tia sáng lao tới.

Diệp Quân biến sắc. Hắn đang cách bà ấy quá xa, có muốn cứu viện cũng không kịp!

Nhưng đối phương không chút hoảng loạn. Khi tia sáng còn cách bà nửa trượng, một cái bóng đã vọt tới.

Ầm!

Có tiếng kêu rên phát ra, tia sáng kia bị đẩy lùi.

Một cô gái áo đỏ xuất hiện bên cạnh người phụ nữ váy xanh. Diệp Quân lập tức sửng sốt.

Hắn biết đây là ai!

Là tỷ tỷ của hắn!

Diệp An!

Trước đây hắn nghe nói tỷ tỷ đi theo một người thân, còn tưởng đó là ai, nào ngờ lại là người của ông nội.

Đúng hơn là người phụ nữ váy xanh chủ động tìm đến Diệp An.

Bởi vì chút xích mích xảy ra trước kia khi Diệp An gặp Kiếm Chủ Thanh Sam.

Nên bà ấy mới cố tình phái người đến đón cô gái này.

Dưới sự đào tạo của Dương tộc, tài nguyên của Diệp An không hề thua kém gì Diệp Quân, mà sức mạnh cũng thuộc hàng nghịch thiên.

Đánh bay sát thủ kia rồi, Diệp An quay sang nhìn Diệp Quân. Hắn vội vẫy tay: “Tỷ tỷ!"

Diệp Quân rất có hảo cảm với người chị đã cùng mình vào sinh ra tử này.

Nhưng Diệp An chỉ lãnh đạm nhìn một cái rồi thu tầm mắt về.

Làm Diệp Quân có chút hụt hẫng.

Tỷ tỷ gì mà lạnh lùng ghê!

Hắn không nghĩ nhiều nữa mà nói với Tiểu Bạch: “Giải quyết đám kỵ binh này trước!"

Tiểu Bạch gật đầu, vung móng lên. Các Thiên Đạo nhanh chóng tấn công tiếp tục.

Nhờ vô số chúc phúc nên sức mạnh của họ mạnh hơn trước đó rất nhiều, không ngừng giáng uy áp xuống các kỵ binh Cổ Long.

Thống lĩnh kỵ binh thấy vậy bèn chĩa thương về trước, hô to: “Giết!"

Giết!

Toàn bộ kỵ binh đồng loạt lao về phía các Thiên Đạo.

Đại chiến sắp xảy ra!

Diệp Quân lại gọi: “Tỷ!"

Nói rồi lập tức hóa thành kiếm quang vọt về phía Hàn Lăng.

Gần như cùng lúc, Diệp An phóng lên cao về phía người phụ nữ váy vải đứng kế bên.

Tỷ đệ cùng ra tay!
Chương 1079: Cha! Cho con mượn kiếm!

Tốc độ của Diệp Quân rất nhanh, chẳng mất bao lâu đã tiếp cận Hàn Lăng. Đối phương vẫn bình chân như vại, khi chỉ còn cách mũi kiếm một chút thì bước tới, để một thanh kiếm bay ra từ giữa trán.

Uỳnh!

Diệp Quân bị đánh bay.

Hàn Lăng tiếp tục bước tới. Hơn mười triệu tia kiếm khí bay ra từ giữa trán, hóa thành một dòng sông đáng sợ.

Đồng tử Diệp Quân rụt lại, thân hình nhòe đi. Hàng loạt kiếm khí lao ra từ thời không trước mặt hắn.

Đánh trực diện!

Đây là biện pháp duy nhất của hắn, bởi vì đường lui đã không còn.

Hai kiếm kỹ hùng hậu va chạm nhau khiến trời long đất lở. Kiếm khí vỡ toang bắn đi bốn phía, xé nát đất trời thành nhiều mảnh.

Hai bên đồng thời lui bước, nhưng chỉ một khắc sau lại lao vào nhau.

Uỳnh!

Hai loại kiếm quang lại va chạm rồi nổ tung, lần nữa xé rách thời không vừa mới khôi phục.

Hàn Lăng dừng lại rồi phóng lên cao, đưa tay phải lên chạm vào giữa trán. Nơi ấy nứt ra, để một thanh kiếm trong suốt xuất hiện. Nó xoay tròn một vòng trong tay chủ nhân trước khi cắm phập xuống.

Roạt!

Một tia kiếm khí dài đến vạn trượng ầm ầm lao xuống.

Xé nát đất trời.

Diệp Quân không dám khinh thường nhát chém khủng bố này mà đưa tay nắm chuôi kiếm, sau đó bước tới, liên tục rút kiếm.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm.

Hai nghìn nhát, chồng năm lần.

Ầm!

Hai loại kiếm quang nổ tung. Diệp Quân lui lại hơn mấy nghìn trượng, một khắc sau đã vung kiếm lao về phía Hàn Lăng như đạn đại bác.

Bùm!

Kiếm quang nổ tung ở chân trời, đánh bay Hàn Lăng.

Diệp Quân nhìn lại, thấy Diệp An đang chiến đấu kịch liệt với người phụ nữ váy vải. Hai người không phân cao thấp, không làm gì được nhau.

Hắn lại nhìn tiếp, thấy kỵ binh Cổ Long đang tháo chạy khi bị Thiên Đạo áp chế hoàn toàn.

Họ đang có ưu thế!

Diệp Quân lại nhìn Hàn Lăng, thấy đối phương cũng đang nhìn mình với kiếm thế không ngừng trào ra từ giữa trán.

Cho dù thấy phe mình đang ở thế hạ phong, Hàn Lăng cũng không hề nao núng.

Diệp Quân nhíu mày.

Đối phương có thể vẫn còn tuyệt chiêu!

Hắn dùng huyền khí truyền âm cho người phụ nữ váy xanh.

Bà ấy nhìn lên Hàn Lăng, khẽ cong môi.

Bỗng nhiên, Hàn Lăng biến mất. Một tia kiếm quang lao về phía Diệp Quân.

Kiếm thế như sấm, đáng sợ vô cùng.

Thấy sát ý trần trụi trong mắt đối phương, Diệp Quân biết Hàn Lăng đã quyết tâm muốn giết hắn.

Hắn lại rút kiếm.

Nhưng vẫn âm thầm phòng bị, vì hắn biết đối phương chắc chắn còn giấu chiêu, bằng không đã không thể bình tĩnh như vậy dù rơi vào hoàn cảnh xấu.

Rõ là bất thường!

Hai thanh kiếm nện vào nhau, kiếm quang bùng nổ, hóa thành kiếm khí bắn tung tóe.

Kiếm khí đi đến đâu, thời không bị xé nát tới đó. Các cường giả vội vàng tránh né, không dám bén mảng lại gần.

Đang lúc Diệp Quân lùi lại, dị biến xảy ra. Thời không sau lưng hắn vỡ ra, để một tia lửa ập tới.

Diệp Quân nheo mắt, do đã chuẩn bị từ trước mà vung tay trái gọi một tấm khiên xuất hiện, kéo nó ra trước mặt.

Phừng!

Tia lửa kia hóa thành biển lửa bao phủ lấy hắn. Một khắc sau, một tia kiếm quang xẻ đôi biển lửa, sau đó là tấm khiên hấp thụ nó hoàn toàn.

Diệp Quân lập tức cảm nhận được cảm giác nóng cháy truyền tới.

Làm hắn vừa khiếp sợ lại vừa động lòng.

Không ngờ tấm khiên Tiểu Bạch đưa cho lại là Thần khí cảnh giới Tạo Hóa!

Đúng là báu vật!

Hắn vội vàng giơ khiên về phía một lão già áo đen gần đó, đang cầm một ngọn lửa trong tay.

Sức nóng bắt đầu lan tràn bốn phía, làm thời không cũng hòa tàn.

Diệp Quân nhếch mép nhìn Hàn Lăng: “Có thế thôi à?"

Hàn Lăng: “Ta có nói sẽ đấu tay đôi với ngươi sao?"

Diệp Quân nhíu mày: “Bà muốn chơi dơ chứ gì?"

Hàn Lăng khiêu khích: “Thế thì sao?"

Diệp Quân gật đầu: “Đã chơi dơ... Thì ta chiều!"

Hắn vung tay lên cao, hét lên: “Cha! Cho con mượn kiếm!"

Không có gì xảy ra.

Diệp Quân sượng trân.

Bên kia, Tiểu Bạch chớp mắt nhìn hắn rồi vung vuốt. Một thanh kiếm phá không lao tới rơi vào tay nó, nó bèn bay tới đưa kiếm Thanh Huyên cho Diệp Quân.

Diệp Quân: “...”
Chương 1080: Chúng Thần Điện

Diệp Quân im lặng nhìn thánh kiếm Hiên Viên trong tay.

Không ngờ hắn lại không mượn được thanh kiếm này!

Đau lòng quá.

Tiểu Bạch nhìn Diệp Quân, nó cười khẽ, sau đó dùng móng vuốt chỉ về phía Hàn Lăng ở cách đó không xa.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, lắc đầu cười khẽ, sau đó ngẩng đầu nhìn Hàn Lăng: “Xông lên!”

Dứt lời, hắn cầm kiếm Thanh Huyên trong tay, lập tức biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Vụt!

Thời không thoáng chốc vỡ ra!

Trong mắt Hàn Lăng phía xa loé lên sát khí, cô ta đột nhiên xông về phía trước, trong nháy mắt, hàng nghìn hàng vạn tia kiếm quang bay ra từ giữa chân mày của cô ta, cùng lúc đó, một tia kiếm thế đáng sợ bao phủ lấy Diệp Quân.

Nhưng lần này, kiếm thế của cô ta thoáng chốc bị kiếm của Diệp Quân chém tan.

Oanh!

Tất cả kiếm quang thoáng chốc tan biến!

Hàn Lăng lập tức lùi lại mấy chục nghìn trượng.

Khi cô ta dừng lại, trong mắt cô ta tràn đầy nỗi sợ hãi: “Thanh kiếm này của ngươi…”

Diệp Quân ở phía xa nhìn thoáng qua cô ta, không hề nhiều lời, lập tức biến thành một tia kiếm quang biến mất.

Nếu ngươi đã không biết xấu hổ, thì ta cũng không cần thể diện nữa!

Nếu so độ mặt dày thì hắn thắng chắc.

Thấy Diệp Quân lại cầm kiếm lao tới một lần nữa, nét mặt Hàn Lăng trở nên dữ tợn, cô ta cầm kiếm bằng tay phải, dựng thẳng ở giữa chân mày, một tia kiếm thế mạnh mẽ lập tức cuộn ra từ trong cơ thể cô ta.

Khi Diệp Quân cầm kiếm xông về phía cách cô ta mười trượng, cô ta đột nhiên mở mắt, bước về phía trước một bước, một sức mạnh bí ẩn lập tức bao phủ xung quanh.

Kiếm Vực!

Hàn Lăng cầm kiếm phẫn nộ chỉ vào Diệp Quân: “Giết!”

Giết!

Dứt lời, trong cơ thể Hàn Lăng lập tức bộc phát ra khí thế kiếm đạo đáng sợ, sau đó, hàng nghìn hàng vạn thanh kiếm đột nhiên bay ra từ trong Kiếm Vực, chém thẳng về phía Diệp Quân.

Dưới sự gia trì của Kiếm Vực bí ẩn, uy lực của vô số thanh kiếm này đều trở nên mạnh hơn.

Nếu là trước đây, có lẽ Diệp Quân sẽ tạm thời tránh đi, nhưng lúc này, hắn đang sử dụng kiếm Thanh Huyên.

Chỉ cần chém là được!

Diệp Quân vung một kiếm, chỉ trong nháy mắt, tất cả thanh kiếm chém tới trước mặt hắn đều bị chém vỡ, chẳng những thế mà Kiếm Vực bí ẩn của Hàn Lăng cũng thoáng chốc vỡ tan.

Thấy khung cảnh trước mắt, sắc mặt Hàn Lăng lập tức thay đổi, cô ta vội tránh về phía sau, kéo giãn khoảng cách với Diệp Quân.

Thấy Hàn Lăng lùi lại, Diệp Quân cau mày: “Cô còn đánh nhau nữa không?”

Nếu đối phương liên tục lùi lại thì hắn thật sự hết cách, vì tốc độ của đối phương còn nhanh hơn cả hắn.

Hàn Lăng nhìn chằm chằm kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, sắc mặt vô cùng khó coi.

Thấy ánh mắt đối phương, Diệp Quân cười khẩy, biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Vụt!

Một tia kiếm quang thoáng chốc bay tới trước mặt Hàn Lăng.

Đối diện với thanh kiếm này, thời không như trở nên yếu như giấy.

Hàn Lăng không đám đối đầu trực diện với chiêu kiếm này của Diệp Quân, cô ta xoay chân phải, dưới chân có kiếm quang loé lên, sau đó lùi lại cả nghìn trượng.

Vụt!

Kiếm của Diệp Quân chém vào không khí!

Diệp Quân không đuổi theo nữa, hắn cứ nhìn Hàn Lăng như thế mà không nói một lời.

Hàn Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Có bản lĩnh thì đừng sử dụng thanh kiếm kia”.

Diệp Quân cười nói: “Không phải cô muốn mặt dày à? Bây giờ cô tự chọn mặt dày lại muốn người khác không mặt dày? Người của Quá Khứ Tông các cô tiêu chuẩn kép thế à?”

Hàn Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân, sát khí trong mắt như hoá thành thực thể.

Diệp Quân không quan tâm đến sát khí trong mắt cô ta, hắn quay đầu nhìn xung quanh, lúc này đám kỵ binh Cổ Long kia đã bị mấy Thiên Đạo áp chế.

Ông lão Tuế Nguyệt cũng dẫn theo một nhóm cao thủ ngắn cản cao thủ Kiếm Các và Thức Thần Vệ.

Bọn họ đang chiếm lợi thế!

Diệp Quân lạnh lùng nhìn thoáng qua Hàn Lăng, hắn cũng không ra tay với người phụ nữ trước mắt nữa mà di chuyển, biến thành một tia kiếm quang lao về phía đám cao thủ kiếm tu của Kiếm Các phía xa.

Thấy cảnh này, sắc mặt Hàn Lăng thoáng chốc thay đổi, lập tức biến thành một tia kiếm quang đuổi theo Diệp Quân.

Nếu dưới tình huống bình thường, Diệp Quân sẽ không thể mang đến uy hiếp quá lớn với cao thủ Kiếm Các, nhưng lúc này thì khác, thanh kiếm trong tay Diệp Quân quá kinh khủng, nếu tấn công đám cao thủ Kiếm Các kia, không ai trong những kiếm tu này là đối thủ của hắn cả.

Mà lúc này, Diệp Quân vốn muốn đi giết cao thủ Kiếm Các phía xa đột nhiên xoay người, sau đó chợt chém một kiếm về phía Hàn Lăng đã xông đến trước mặt hắn.

Nhìn thấy cảnh này, con ngươi Hàn Lăng chợt co lại, lúc này cô ta mới hiểu, mục tiêu thật sự của Diệp Quân vẫn là cô ta.

Hoa Linh không dám suy nghĩ nhiều, cô ta chắp ngón tay trái đặt giữa chân mày, sau đó hét lên: “Mở!”

Ong!

Một tiếng kiếm reo chợt vang vọng từ trong cơ thể cô ta, sau đó những tia phi kiếm bay ra, chém thẳng về phía Diệp Quân.

Đối đầu trực diện với chiêu kiếm của Diệp Quân!

Oanh!

Mà sau khi Diệp Quân chém kiếm xuống, hàng nghìn hàng vạn kiếm quang thoáng chốc vỡ tan, Hàn Lăng ngã bay ra xa, vào khoảnh khắc cô ta bay ra, cơ thể Diệp Quân run lên, biến thành một tia kiếm quang lao đến chỗ Hàn Lăng.

Chiêu kiếm này đẩy Hàn Lăng đến bước đường cùng!

Thấy chiêu kiếm của Diệp Quân chém tới, con ngươi Hàn Lăng co lại, cô ta biết là mình không thể đỡ được.

Nhưng lúc này, tình huống bất ngờ chợt diễn ra.

Diệp Quân vốn có thể giết chết Hàn Lăng chợt cảm nhận được điều gì, lập tức cảm thấy sởn tóc gáy, sau đó, một giọng nói cổ xưa đột nhiên vang lên trong đầu hắn: “Diệp Quân chết đi”.

Dứt lời, còn không đợi hắn kịp phản ứng, chỉ trong nháy mắt, thời không xung quanh hắn đã trở nên hư ảo.

Oanh!

Thời không vỡ tan!

Ngay sau đó, Diệp Quân lập tức biến mất một cách khó hiểu.

Người phụ nữ váy xanh bên dưới nhíu mày: “Chúng Thần Điện…”

Dứt lời, bà ấy xoay người nhìn về phía nào đó: “Cô nương, làm phiền rồi”.

Người phụ nữ váy trắng vẫn luôn theo dõi trận chiến trong bóng tối gật nhẹ đầu, sau đó, bà ấy lập tức biến mất…

Khi Diệp Quân xuất hiện một lần nữa, hắn đã ở trong một tinh không mênh mông không biết tên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK