Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1841: Tâm ma

Diệp Quân nghi ngờ nhìn nhẫn không gian trước mặt, cao thủ Ngũ Trọng Thiên này làm gì vậy?

Lúc này một ông lão xuất hiện trước mặt hắn, ông lão mặc trường bào màu đen, râu tóc bạc trắng, mặt đầy nếp nhăn, trên mặt là nụ cười lấy lòng không hề có ý định giấu đi, thậm chí còn hơi nịnh hót.

Diệp Quân chợt hiểu được chút chút.

Trận chiến với Chiêu Võ Đạo Đế và Tam điện chủ Ác Đạo diễn ra ngay tại Đăng Thiên Vực, cao thủ trong này ở gần như thế sao có thể không nhìn thấy được?

Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn không gian kia, bên trong có gần mười nghìn Tổ Mạch, hơn nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu: “Tiền bối không cần làm vậy, hai chúng ta không thù không oán, sao ta có thể cướp của ông được?”

Dù hắn hám của nhưng vẫn là người có đạo đức, không thù không oán với đối phương mà nhận như thế thì đúng là ỷ thế hiếp người.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, trong mắt ông lão lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không thay đổi, ông ta nói bằng giọng điệu nhẹ nhàng: “Không giấu gì cậu, tại hạ có chuyện muốn nhờ”.

Diệp Quân hỏi: “Ông muốn rời khỏi nơi này sao?”

Ông lão vội vàng gật đầu: “Đúng vậy”.

Nói xong, ông ta cúi thấp người với Diệp Quân: “Mong Diệp thiếu ra tay giúp đỡ, tại hạ sẵn lòng đi theo Diệp thiếu nghìn năm”.

Diệp Quân im lặng không nói gì.

Ông lão hơi do dự rồi nói: “Vạn năm cũng được”.

Diệp Quân vẫn im lặng.

Ông lão khẽ thở dài rồi nói: “Chỉ cần Diệp thiếu ra tay giúp đỡ, Diệp thiếu muốn thế nào cũng được”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “So với Ung Đế thì thực lực của tiền bối thế nào?”

Ông lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Trước khi ông ta đột phá, ta và ông ta có thể nói là ngang bằng nhau, sau khi ông ta đột phá thì ta không bằng ông ta”.

Ngang bằng nhau!

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, phải biết rằng trước khi chưa đột phá, Ung Đế đã có thể chiến đấu với cao thủ Diệt Đạo rồi.

Quả nhiên người bị giam ở đây không ai là tầm thường.

Diệp Quân lại nói: “Lúc trước Ung Đế tiền bối từng bảo ta tuyệt đối đừng tới Trọng Thiên này, cao thủ ở Trọng Thiên này tính tình nóng nảy, không dễ tiếp xúc…”

Nhân phẩm!

Hắn kêu gọi cao thủ không chỉ xem thực lực, đương nhiên còn phải chú trọng nhân phẩm, nhân phẩm không tốt giữ ở bên cạnh thì chẳng khác nào một quả bom hẹn giờ.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, ông lão cười khổ: “Diệp thiếu, thật ra cao thủ có thể đi tới cấp bậc Khai Đạo này, trên tay ai không từng dính máu tươi của sinh mệnh vô tội chứ? Một người là tốt hay xấu quyết định khi người đó đối mặt với ai, cũng như lúc này, người ta đối mặt là Diệp thiếu, thì đương nhiên ta sẽ là người tốt, vì ta hoàn toàn không có tư cách, cũng không dám làm chuyện xấu với Diệp thiếu, ngay cả suy nghĩ làm chuyện xấu cũng không dám có”.

Diệp Quân im lặng.

Ông lão lại nói: “Đương nhiên ta cũng có thể hiểu sự lo lắng của Diệp thiếu, sợ để người có ý đồ xấu ở bên cạnh sau này sẽ rước hoạ vào thân, nhưng Diệp thiếu hoàn toàn có thể yên tâm, ta đi ra ngoài là vì muốn sống, chứ không phải sống đủ rồi nên muốn chết”.

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, thế này đi, thư viện Quan Huyên của ta đang cần tìm một vài cung phụng, chỉ uất ức để tiền bối làm một cung phụng ở thư viện Quan Huyên, bình thường không cần làm gì, nhưng khi phải đánh nhau, tiền bối ra tay giúp đỡ là được, có được không?”

Ông lão lập tức gật đầu: “Được”.

Diệp Quân gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, đang muốn sử dụng kiếm Thanh Huyên thì tù ấn Đại Đạo kia đột nhiên xuất hiện, sau đó thì biến mất.

Ông lão trở lại tự do.

Diệp Quân: “…”

Ông lão cười khổ nhìn Diệp Quân.

Ông ta bị tù ấn Đại Đạo này nhốt biết bao nhiêu năm, cả đời ông ta đều nghĩ đủ mọi cách chạy ra khỏi nơi này, nhưng cuối cùng vẫn phí công, mà bây giờ thiếu niên này chỉ ngẩng đầu nhìn lên, tù ấn Đại Đạo đã tự động tản đi, tan biến trong đất trời.

Tâm trạng của ông lão rất xúc động và phức tạp.

Sao chênh lệch giữa người với người lại lớn thế chứ?

Diệp Quân chợt nói: “Tiền bối, ta muốn rèn luyện thân thể, thần tính và kiếm ý của mình, vì thế ta muốn đánh một trận với tiền bối, không biết tiền bối thấy sao”.

Nhưng ông lão lại lắc đầu: “Thần tính không phải rèn luyện bằng chiến đấu”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Không phải rèn luyện bằng chiến đấu?”

Ông lão gật đầu: “Đương nhiên rồi, đúng là liên tục chiến đấu có thể tăng cường thần tính của cậu, nhưng nếu cậu đạt tới thần tính hoàn mỹ thì chỉ có thể rèn luyện bằng thất tình lục dục, chỉ khi hiểu rõ thất tình lục dục, thần tính mới có thể hoàn mỹ được”.

Diệp Quân im lặng, thất tình lục dục? Chẳng lẽ còn phải tìm thêm mấy cô vợ nữa à? Có phải… như thế không được ổn lắm không?

Diệp Quân bật cười…

Ông lão nói tiếp: “Diệp thiếu, bây giờ thần tính của cậu trông như đã chín phần, nhưng thật ra có rất nhiều khuyết điểm, vì phần nhân tính còn lại của cậu rất phức tạp, không thuần tuý, hơn nữa còn rất do dự. Cậu muốn mười phần thần tính, nhưng dường như đang kiêng dè nó, sợ không khống chế được nó, sau đó làm tổn thương người bên cạnh mình, đúng không?”

Nghe thấy lời ông lão nói, Diệp Quân rất ngạc nhiên: “Tiền bối, sao ông lại biết thế?”

Ông lão cười nói: “Cảm nhận được”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Cảm nhận được?”

Ông lão muốn nói lại thôi.

Diệp Quân cất lời: “Tiền bối nói đi đừng ngại”.

Ông lão trầm giọng nói: “Diệp thiếu, cậu rất tài giỏi, hiếm có trên thế gian, chỉ nói về thiên phú, cậu đã là một trong ba người kinh khủng nhất ta từng gặp rồi, nhưng cậu có hai khuyết điểm trí mạng…”
Chương 1842: Sống vui vẻ!

Nói đến đây, ông ta ngừng lại, sau đó nhìn nét mặt của Diệp Quân.

Diệp Quân cúi chào, cung kính nói: “Xin tiền bối chỉ bảo”.

Ông lão gật đầu, bây giờ mới nói thêm: “Một, cả nhân tính và thần tính của cậu đều không đủ thuần tuý, không đủ thuần này này còn chưa đáng sợ, đáng sợ là lòng cầu đạo của cậu không đủ thuần tuý, giống như lời ta vừa nói, cậu muốn theo đuổi thần tính hoàn mỹ, nhưng cậu lại sợ sau khi thần tính hoàn mỹ sẽ làm tổn thương người bên cạnh mình, vì thế sâu trong lòng cậu vẫn luôn băn khoăn, tự giày vò mình… Nhưng không biết rằng nó đã trở thành tâm ma”.

Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi: “Tâm ma?”

Ông lão gật đầu: “Tâm ma bình tĩnh dễ phát hiện ra, nhưng có một vài tâm ma không thể nhận ra được, vì những tâm ma này chính là một mặt khác của nhân tính. Ví dụ như hèn nhát, tham lam, tự cao, bi quan, không có giới hạn, theo đuổi hoàn mỹ, dễ dàng tức giận vân vân, đây đều là mặt khác của nhân tính, những cảm xúc tiêu cực này sẽ ảnh hưởng đến chúng ta trong lúc vô tình, sau đó dần trở thành tâm ma điều khiển suy nghĩ của chúng ta”.

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Tâm ma của Diệp công tử là muốn theo đuổi hoàn mỹ, vừa muốn thần tính hoàn mỹ lại không muốn bản thân thay đổi, sợ làm hại đến người bên cạnh, khiến ngươi muốn nhưng lại không dám làm hết mình. Nhưng Diệp công tử nên biết, một người có thể chiếm được lợi ích, nhưng không thể chiếm hết lợi ích, thế gian không có chuyện tốt đẹp như thế đâu, rất nhiều lúc đều là có mất mới có được”.

Diệp Quân im lặng.

Ông lão nói tiếp: “Thứ hai, thiếu sót của Diệp công tử là cuộc đời quá thuận lợi, không trải qua kiếp nạn lớn, kiếp nạn rèn giũa đạo tâm, chưa từng trải qua đại nạn khổ sợ thì đạo tâm sao có thể cứng rắn và thuần tuý như bàn thạch được? Cũng giống như một viên ngọc, nếu không mài sao có thể thành trang sức? Hoặc là tượng Phật được thờ trong chùa, nếu không chịu nỗi khổ chạm trổ, sao nó có thể ngồi trong chùa để người đời bái lạy chứ?”

Nói đến đây, ông ta hơi dừng lại, sau đó mới tiếp tục: “Diệp công tử có thể nghĩ tới cuộc đời của mấy vị trưởng bối vô địch trong nhà”.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn tiền bối giải thích nghi hoặc, ta hiểu rồi”.

Ông lão cười khẽ, không nói gì thêm, sở dĩ ông ta nói nhiều như vậy là vì muốn thể hiện thiện chí, cũng muốn thể hiện chút khả năng của mình để tránh đến chỗ Diệp Quân bị khinh thường.

Tâm ma!

Diệp Quân chợt bật cười: “Thật ra ta đã nhận ra vấn đề tâm ma này của mình rồi, nhưng vẫn luôn trốn tránh nó, không muốn đối mặt với nội tâm của mình. Vì thế nên vẫn luôn trì hoãn, muốn tìm một cách hoàn mỹ để giải quyết, nhưng cũng như lời tiền bối đã nói, sao ta có thể chiếm hết tất cả lời ích trên thế gian được? Là ta hồ đồ rồi”.

Ông lão cười nói: “Thật ra tiểu hữu có thể đạt tới Khai Đạo, sau đó hẳn theo đuổi thần tính hoàn mỹ”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Vậy cũng được à?”

Ông lão gật đầu: “Được chứ, hoàn toàn không ảnh hưởng gì, hơn nữa sau khi Khai Đạo, nếu thần tính hoàn mỹ thì thực lực sẽ trở nên càng mạnh hơn. Vả lại tiểu hữu cũng không quá kiêng dè với mười phần thần tính, mười phần thần tính không có nghĩa là con người vô tình vô nghĩa, chỉ là trong lòng chỉ biết đến Đại Đạo mà thôi. Cũng có cao thủ sau khi đạt tới mười phần thần tính còn càng thể hiện tính cách của mình không chút kiêng nể, ví dụ như một người vốn háo sắc, sau khi đạt tới mười phần thần tính sẽ càng háo sắc hơn, không kiềm chế một chút nào”.

Diệp Quân: “…”

Ông lão mỉm cười: “Mười phần thần tính của mỗi người đều khác nhau, đương nhiên có thể chắc chắn một điều trong lòng người mười phần thần tính là chỉ chú trọng Đại Đạo, vì đến cảnh giới đó… Ta cho một ví dụ không lịch sự lắm nhé, ví dụ như ở thế giới bình thường, khi cậu có một số tiền nhất định, thì cô gái xinh đẹp đến mấy cũng chỉ là một cái giá mà thôi. Mà chắc chắn là cậu sẽ không bị ràng buộc bởi một người phụ nữ. Sâu trong lòng cậu sẽ rất tỉnh táo, vì cậu biết chỉ cần cậu có tiền thì muốn cô gái thế nào cũng được”.

Diệp Quân im lặng.

Ông lão cười nói: “Thật ra phụ nữ cũng thế, sau khi có một lượng tài sản nhất định, cô ta cũng sẽ không ngu đến mức yêu đương cả ngày, mỗi ngày một cậu em vừa trẻ tuổi vừa đẹp trai, sống vui vẻ…”

Nói đến đây, ông ta cười khẽ rồi nói tiếp: “Thật ra nói một cách đơn giản thì trong lòng người tu luyện Đại Đạo là trường sinh, trong lòng người bình thường Đại Đạo chính là tiền, kiếm tiền, người sáng suốt đều hiểu có tiền là có tất cả, ai cũng sẽ tốt bụng, không có tiền thì đừng nói người ngoài mà người bên cạnh đều là kẻ xấu, mọi thứ đều rất thực tế”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, không thể phản bác.

Lúc này Tiểu Tháp chợt nói: “Ông già, ông sống sáng suốt như thế sao lại bị nhốt ở đây?”

Diệp Quân: “…”

Nụ cười trên mặt ông lão dần biến mất, một lúc lâu sau đó, ông ta khẽ thở dài: “Thật ra ta bị oan, ta vô tội…”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”
Chương 1843: Ngươi còn lợi hại hơn cha ngươi!

Nghe ông lão nói thế, Diệp Quân chợt hơi tò mò: “Bị oan ư?”

Ông lão gật đầu, lại thở dài một hơi, trên mặt lộ ra vẻ buồn bã: “Chuyện này kể ra thì buồn lắm. Người thực sự muốn nghịch thiên không phải ta, tuy thực lực của ta khi xưa cường đại, nhưng ta chưa từng muốn nghịch thiên, đi ngược lại Đại Đạo. Người thực sự muốn nghịch thiên, đi ngược lại Đại Đạo là người ở trên ta”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Lục Trọng Thiên?”

Ông lão gật đầu: “Đúng thế, ta và ông ta không cùng thời đại, năm xưa khi ta xuyên qua vũ trụ thì chợt phát hiện có một hơi thở rất mạnh xuất hiện trong một vũ trụ. Vì tò mò và cũng rất tự tin nên ta bèn chạy tới xem. Nào ngờ người trên ta lại chiến đấu một mình với Đại Đạo hiện hữu, vừa đánh vừa chửi, còn chửi cực kỳ khó nghe nữa…”

Nói tới đây, ông ta lắc đầu liên tục.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Rồi sao nữa?”

Ông lão đáp: “Sau đó ông ta đã bị trấn áp! Ta vốn định chạy nhưng không kịp nữa, vì thế ta cũng bị trấn áp ở đây luôn. Ta đúng là đáng thương, chỉ tới hóng hớt thôi mà lại suýt nữa bị giam cầm tới chết ở đây… Ta thật sự oan uổng lắm”.

Nói tới đây, ông ta chợt trở nên vô cùng kích động, suýt thì rơi lệ.

Diệp Quân nhìn ông lão kích động căm phẫn, trong lòng cũng rất thương cảm, chỉ tới hóng chuyện thôi mà cũng bị giam cầm ở đây, đúng là rất oan uổng.

Tiểu Tháp lên tiếng: “Ông không biết đường trình bày với Đại Đạo à?”

Nghe Tháp gia nói thế, ông lão lại càng buồn hơn: “Ta đã trình bày không biết mấy chục nghìn năm rồi! Đại Đạo còn chẳng thèm để ý đến ta…”

Nói tới đây, ông ta khẽ thở dài, lắc đầu: “Ngươi không thể hiểu được những người dân thường ở tầng lớp thấp muốn bảo vệ quyền lợi của mình khó khăn thế nào đâu”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân: “…”

Ông lão đột nhiên cúi đầu thật sâu hành lễ với Diệp Quân: “Nếu hôm nay không gặp được Diệp thiếu, có lẽ ta sẽ thật sự bị giam cầm đến chết ở nơi này. Ơn cứu giúp của Diệp thiếu lớn như ơn của trời đất, không gì có thể báo đáp, sau này nếu Diệp thiếu cần gì, lão hủ đều sẽ tuân theo”.

Diệp Quân cười khẽ: “Sau này thư viện vẫn cần tiền bối giúp đỡ nhiều, nếu được thì tiền bối có thể dạy mấy học sinh xuất sắc trong thư viện, để cho họ được thấy thế giới vũ trụ bên ngoài”.

Ông lão cười nhẹ: “Lão hủ cũng đang định tìm mấy đệ tử đây. Không phải ta nói khách sáo đâu, nhưng ta kinh nghiệm đầy mình về đạo thống thế này mà lại không được truyền dạy cho ai thì phí. Vì vậy, đến thư viện ta sẽ tìm mấy đệ tử giỏi, hy vọng sau này ta cũng có một vị trí trong các Đạo chính thống của chư thiên vạn giới”.

Diệp Quân gật đầu: “Thế thì tốt quá rồi”.

Nói rồi hắn lấy ra ba quả Đạo Linh đưa cho ông lão: “Tiền bối, thứ này có thể giúp ông mau chóng chữa lành vết thương đấy”.

Ông lão do dự một chút rồi nhận lấy quả Đạo Linh: “Đa tạ Diệp thiếu”.

Diệp Quân nói: “Ta vẫn chưa biết tên của tiền bối là gì?”

Ông lão đáp: “Mọi người đều gọi ta là Trăn Lão, Diệp thiếu cũng gọi ta như vậy đi”.

Diệp Quân cười: “Trăn Lão, chuyện của thư viện Quan Huyên đành nhờ ông nhé”.

Ông lão đáp ngay: “Chuyện ta nên làm mà”.

Diệp Quân chỉ tay, một quyển trục xuất hiện trước mặt Trăn Lão: “Trong này có địa chỉ của vũ trụ Quan Huyên, tiền bối đến đó có thể tìm thê tử Nạp Lan Ca của ta, cô ấy sẽ sắp xếp cho tiền bối”.

Trăn Lão nhận lấy quyền trục rồi nói: “Hẹn gặp lại Diệp thiếu”.

Nói xong ông ta định rời đi.

Diệp Quân chợt cười bảo: “Tiền bối chờ chút”.

Trăn Lão nhìn Diệp Quân, hắn chỉ vào nhẫn không gian trước mặt rồi cười: “Mong tiền bối nhận lấy”.

Trăn Lão do dự một chút rồi cất nhẫn không gian, chắp tay sau đó biến mất tại chỗ.

Diệp Quân hít sâu một hơi rồi nói: “Tháp gia, so với cha và ông nội, có phải ta vô dụng lắm không?”

Tiểu Tháp đáp: “Cũng không phải, có đôi khi ngươi không biết xấu hổ thì còn lợi hại hơn cả cha ngươi”.

Sắc mặt Diệp Quân lập tức tối sầm lại.

Tiểu Tháp lại nói: “Trăn Lão nói có lý, nhưng ngươi phải hiểu, nóng vội không làm được chuyện gì cả, đừng nghĩ tới chuyện có thể lên trời ngay được, năm xưa cha ngươi và ông nội ngươi đều phải trải qua muôn vàn gian khổ mới có được ngày hôm nay, việc ngươi phải làm bây giờ là xác định mục tiêu, sau đó từng bước tiến tới mục tiêu này, đừng nghĩ đến việc một bước lên trời luôn”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Tiểu Tháp lại nói: “Ngươi thật sự định đến nền văn minh Thiên Hành à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta muốn đi xem thử, sao thế?”

Tiểu Tháp đáp: “Theo như kinh nghiệm trước đây của ta khi đi theo cha ngươi thì ta cho ngươi một lời khuyên, ngủ ở nơi này một lát trước đi, à không đúng, là tu luyện nhiều hơn ở nơi này trước đã, sau khi nâng cao thực lực thì hãy tới nơi tiếp theo, nếu không tới nơi tiếp theo, ngươi sẽ bị đánh rất thảm đấy”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp tiếp tục nói: “Ta nói nghiêm túc với ngươi đấy, với thực lực bây giờ của ngươi, đến nền văn minh Thiên Hành chắc chắn ngươi sẽ bị đánh khóc gọi mẹ. Hơn nữa vì Nhất Niệm, ngươi tới đó chắc chắn sẽ không được ai quý mà sẽ chỉ có mâu thuẫn thôi. Ngươi đã nghĩ ra cách giải quyết những mâu thuẫn này chưa?”

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Tháp lại nói: “Trong thời bình phải nghĩ đến thời loạn, chuẩn bị tính toán trước. Ngươi phải suy nghĩ thật kỹ cho mỗi bước đi của mình trong tương lai, có thể sẽ gặp phải những vấn đề gì, có năng lực giải quyết những vấn đề ấy không. Nếu ngươi không có năng lực giải quyết những vấn đề này thì ngươi có còn đi nữa không?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đương nhiên ta đã từng nghĩ đến những vấn đề này, nhưng Tháp gia à, ta không thể từ chối đến nền văn minh Thiên Hành được”.

Tiểu Tháp hỏi: “Nhất Niệm?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Tiểu Tháp im lặng.
Chương 1844: Nếu ta có thể đấu được thì có còn bị nhốt ở đây nữa không?

Đương nhiên là nó có thể hiểu, điều này giống như chàng trai nghèo đến gặp cha vợ mẹ vợ trong thế tục, đúng thế, ngươi không thể vì bây giờ ngươi còn nghèo mà không đi gặp phụ huynh nhà gái được đúng không?

Đây không phải vấn đề có thực lực hay không, mà nó là vấn đề về thái độ.

Nếu Diệp Quân không cùng Nhất Niệm đến nền văn minh Thiên Hành thì đến lúc đó người phải gánh chịu hết mọi áp lực chính là Nhất Niệm.

Tiểu Tháp nói: “Thật ra cũng tốt, tuy lần này đến nền văn minh Thiên Hành chắc chắn sẽ gặp khó khăn, nhưng nhìn từ một góc độ khác thì thật ra cũng không có gì”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Góc độ nào?”

Tiểu Tháp nói: “Đương nhiên chuyện hôn nhân do cha mẹ quyết định, ngươi và Nhất Niệm đến nền văn minh Thiên Hành, chuyện nhỏ có thể tự quyết được thì tự quyết, chuyện gì không làm được thì để cha mẹ nói. Nghĩ như vậy có phải áp lực đã biến mất ngay rồi không?”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp cười: “Thật ra cha ngươi nói rất đúng, đời người quan trọng nhất là sống vui vẻ, có thể phấn đấu, có thể nỗ lực, nhưng đừng tạo cho mình quá nhiều áp lực, ngươi giống như ta, ta không có áp lực”.

Diệp Quân lắc đầu cười: “Tháp gia, ngươi lạc quan thật đấy”.

Tiểu Tháp nói: “Là do ta đã hiểu ra thôi. Hầy, ngươi không biết ban đầu khi ta đi theo ông nội ngươi, ngày ngày bị ông nội ngươi đưa đi tự nổ… Cuộc sống trước đây quá gian khổ, bây giờ ta muốn được hưởng thụ, được ra vẻ nhiều hơn nữa!”

Diệp Quân: “…”

Hắn không tán phét với Tháp gia nữa mà đến Lục Trọng Thiên.

Bên hồ có một người đàn ông trung niên đang câu cá, bất động như một pho tượng.

Người đàn ông trung niên đắp trên người một chiếc chăn mỏng, bên cạnh đặt một quả dưa hấu. Ông ta nhắm hờ hai mắt như đang ngủ.

Diệp Quân nhìn hồ nước, nước hồ rất trong, không có một con cá.

Diệp Quân chậm rãi đi về phía người đàn ông trung niên, khi cách ông ta vài trượng, hắn khom người hành lễ: “Tiền bối”.

Người đàn ông trung niên không nói gì, như không nghe thấy.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi bảo: “Làm phiền rồi”.

Nói xong hắn quay người rời đi.

Ông muốn ra vẻ, nhưng ta không có hứng chơi cùng ông.

“Chờ đã, chờ đã!”

Ngay khi Diệp Quân định đi thì người đàn ông trung niên chợt ngồi bật dậy, vội nói: “Diệp công tử, chờ đã, chờ đã!”

Diệp Quân quay người lại nhìn ông ta: “Có việc gì à?”

Người đàn ông trung niên bước nhanh đến trước mặt Diệp Quân, cười gượng bảo: “Diệp công tử, vừa nãy không phải ta cố ý phớt lờ Diệp công tử đâu, là do ta đang suy nghĩ một chuyện khác, nhất thời thất thần, không nghe thấy Diệp công tử gọi, cậu đừng để bụng nhé!”

Diệp Quân nói: “Tiền bối tên gì?”

Người đàn ông trung niên đáp: “Trấn Ngục Đại Đế!”

Diệp Quân gật đầu: “Nghe danh đã lâu!”

Khóe miệng người đàn ông trung niên khẽ giật, ta đã bị giam ít nhất trăm triệu năm rồi mà ngươi còn nghe danh được hả?

Tiểu tử này hơi khó đối phó đây!

Người đàn ông trung niên gạt mọi suy nghĩ, cười nói: “Diệp công tử, không giấu gì cậu, tại hạ cũng muốn nhờ Diệp công tử giúp đỡ…”

Diệp Quân trầm giọng: “Tiền bối, ta nghe Trăn Lão nói khi xưa ông từng giao đấu cùng Đại Đạo hiện hữu à?”

Người đàn ông trung niên cười ngượng: “Xưa rồi, đều đã là chuyện của quá khứ rồi. Không nhắc tới nữa! Không nhắc tới nữa!”

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông trung niên khẽ thở dài: “Đời người khó tránh khỏi phạm phải một số sai lầm, có những lỗi sai có thể phạm, nhưng có những lỗi sai tuyệt đối không thể phạm. Năm xưa ta cũng nhất thời hăng máu, không biết trời cao đất dày, luôn muốn chứng minh bản thân, muốn làm người độc nhất vô nhị…”

Nói đến đây, ông ta lắc đầu, lại thở dài lần nữa: “Nói ra cũng chỉ toàn chuyện buồn”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối là cảnh giới Diệt Đạo à?”

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Không phải, nhưng ta cũng được coi là Bán Bộ diệt Đạo. Ầy, ta làm lỡ cũng chính là ở chỗ này”.

Diệp Quân tò mò: “Là thế nào?”

Người đàn ông trung niên trầm giọng đáp: “Muốn đạt tới Diệt Đạo có hai cách. Thứ nhất là diệt đạo trong lòng mình, điều này khá đơn giản, nhưng khi xưa ta kiêu căng ngạo mạn, không muốn diệt đạo của mình mà muốn diệt đạo của người khác, diệt loại đạo mạnh nhất đã được biết đến…”

Vẻ mặt Diệp Quân cứng ngắc, ông già này đúng là lợi hại.

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Kết quả là ta đã tự chui đầu vào chỗ chết”.

Nói rồi ông ta hơi cúi đầu trước Diệp Quân: “Diệp thiếu, chỉ cần cậu chịu cứu ta ra ngoài, cậu muốn ta làm gì cũng được, ta thật sự không ở chỗ này nổi nữa rồi”.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Ông có muốn đến nền văn minh Thiên Hành cùng ta không? Bởi vì lần này ta đến đó có thể sẽ gặp phải một số rắc rối, ta đang thiếu vệ sĩ”.

Người đàn ông trung niên im lặng một lúc rồi nói: “Diệp thiếu, nếu ta có thể đấu với nền văn minh Thiên Hành thì có còn bị nhốt ở đây nữa không?”

Diệp Quân: “…”
Chương 1845: Đến Trọng Thiên thứ bảy

Người đàn ông trung niên cười khổ, nói tiếp: “Diệp thiếu, nói thật ta cũng muốn đến nền văn minh Thiên Hành lắm, nhưng ta tự biết mình tới đâu, tuy ta ở cảnh giới Bán Bộ Diệt Đạo, thực lực cũng mạnh hơn Bán Bộ Diệt Đạo bình thường không ít, nhưng kiểu người như ta mà đến nền văn minh Thiên Hành chắc cũng chỉ bị đánh thảm hại thôi. Đừng nói là ta, cho dù là Đại Đạo hiện hữu đến nền văn minh Thiên Hành e rằng cũng chỉ là…”

Nói tới đây ông ta không dám nói tiếp nữa.

Đại Đạo hiện hữu sợ Diệp thiếu chứ không sợ ông ta, nếu ông ta lỡ lời, rất có khả năng sẽ chuốc lấy tai họa cho mình.

Bị giam cầm nhiều năm, ông ta thấu hiểu sâu sắc đạo lý làm người nhất định phải khiêm tốn, nhất định phải khiêm tốn, không được khoe khoang thể hiện bừa bãi.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Là ta suy nghĩ chưa cặn kẽ”.

Như người đàn ông trung niên nói, dù là Đại Đạo hiện hữu đến nền văn minh Thiên Hành e rằng cũng chẳng là gì.

Nghĩ tới đây, Diệp Quân không khỏi lắc đầu cười, chuyến đi tới nền văn minh Thiên Hành lần này của hắn có lẽ sẽ khó khăn đây. Hay là cứ làm như lời Tháp gia nói, ở lại đây tu luyện một thời gian rồi đến nền văn minh Thiên Hành sau?

Dù sao bây giờ có đến thì chắc chắn cũng sẽ bị đánh thôi.

Kiếm Thanh Huyên thêm Tháp gia có thể hù được cường giả ở vũ trụ này, nhưng đến nền văn minh Thiên Hành thì chắc chắn không được hiệu quả như vậy.

Người đàn ông trung niên chợt nói: “Diệp thiếu, vì sao Ác Đạo Minh lại muốn dồn cậu vào chỗ chết?”

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, hắn nhìn người đàn ông trung niên: “Tiền bối biết Ác Đạo Minh à?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Biết, khi xưa vũ trụ của ta cũng từng bộc phát Vũ Trụ Kiếp, vì thế ta đã tiếp xúc với họ rồi”.

Diệp Quân trầm giọng bảo: “Thời đại đó của tiền bối đã có Ác Đạo Minh rồi à?”

Người đàn ông trung niên nói: “Lịch sử tồn tại của họ có lẽ còn sớm hơn cả Đại Đạo hiện hữu đấy”.

Diệp Quân thảng thốt: “Còn sớm hơn cả Đại Đạo hiện hữu ư?”

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Phải, khi xưa bọn họ từng lôi kéo ta, nhưng khi ấy ta muốn đấu đơn với Đại Đạo hiện hữu nên không đồng ý…”

Nghĩ đến đây, ông ta chợt cảm thấy có vẻ mình bị giam cầm ở đây cũng không phải chuyện xấu, bởi vì nếu không bị giam ở đây, có lẽ ông ta sẽ gia nhập Ác Đạo Minh, sau khi gia nhập Ác Đạo Minh, cấp bậc chắc chắn sẽ không thấp, nói cách khác, có thể lần này ông ta cũng sẽ tham gia vào việc giết Diệp công tử này.

Vừa nghĩ tới thực lực đáng gờm của người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng, ông ta lại thấy sởn gai ốc.

Ông ta đã chứng kiến toàn bộ trận chiến ngày hôm đó.

Sau khi xem xong, ông ta chỉ có một suy nghĩ: Mẹ nó, quá đỉnh!

Diệp Quân đột nhiên tò mò hỏi: “Tiền bối từng tiếp xúc với vị điện chủ nào của Ác Đạo Minh thế?”

Người đàn ông trung niên dẹp mọi suy nghĩ rồi bảo: “Nhị điện chủ Ác Đạo, cũng là một vị Ác Đạo”.

Diệp Quân hỏi: “Thực lực thế nào?”

Người đàn ông trung niên trầm giọng đáp: “Vô cùng thâm hậu”.

Diệp Quân lại hỏi: “So với cô cô của ta thì sao?”

Người đàn ông trung niên lắc đầu: “Ta không biết, dù sao ta cũng không đánh lại”.

Diệp Quân gật đầu, không nói gì, vẻ mặt hơi nặng nề, hắn phát hiện hắn vẫn còn biết quá ít về Ác Đạo Minh này.

Mặc dù lần này Ác Đạo Minh chịu tổn thất nặng nề, nhưng trực giác nói cho hắn biết sợ rằng bọn chúng sẽ không bỏ cuộc.

Người đàn ông trung niên hơi tò mò: “Diệp thiếu, vì sao bọn chúng lại muốn đánh chết cậu?”

Diệp Quân gác lại suy nghĩ, sau đó nói về Vũ Trụ Kiếp của Chân vũ trụ một lượt.

Người đàn ông trung niên nghe xong, vẻ mặt chợt trở nên cực kỳ nghiêm nghị: “Mạnh thật, không ngờ lại có thể trấn áp được Vũ Trụ Kiếp mãi như thế, quá khó tin”.

Nói đến đây, ông ta không khỏi nhìn Diệp Quân, chết tiệt, sao cả nhà cậu ai cũng kinh khủng vậy?

Diệp Quân cười: “Tiền bối, thế này được không? Thư viện ta vẫn thiếu một vài cung phụng, tiền bối đến thư viện Quan Huyên làm cung phụng, không cần lâu đâu, một trăm năm là được. Sau một trăm năm, tiền bối có thể rời đi, cũng có thể ở lại, ngoài ra tiền bối còn cần chọn ra và dạy cho vài đệ tử của thư viện Quan Huyên nữa. Tiền bối thấy sao?”

Hiện tại thư viện Quan Huyên dang thiếu nhất những cường giả hàng đầu như thế này, nếu những người này có thể gia nhập thư viện Quan Huyên thì dù chỉ làm cung phụng cũng giúp cho thư viện rất nhiều.

Người đàn ông trung niên gật đầu: “Được!”

So với điều kiện đến nền văn minh Thiên Hành mà Diệp Quân nói lúc nãy thì độ khó của việc này không quá lớn.

Đến nền văn minh Thiên Hành, ông ta thật sự không trụ nổi.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên trời, nơi ấy xuất hiện một tù ấn Đại Đạo, sau đó chậm rãi biến mất.

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt người đàn ông trung niên không khỏi hiện lên vẻ phức tạp.

Mẹ nó chứ!

Đại Đạo hiện hữu này đúng là biết nhìn mặt đặt cỗ!

Lúc này, Diệp Quân lấy ra ba quả Đạo Linh đưa cho người đàn ông trung niên: “Tiền bối, thứ này có thể giúp ông mau chóng khôi phục cơ thể”.

Người đàn ông trung niên không từ chối, nhận lấy ba quả Đạo Linh rồi chắp tay: “Diệp thiếu, đại ân này không thể nói bằng lời cảm tạ, cậu yên tâm, Trấn Ngục ta không phải kẻ vô ơn, ta sẽ cố gắng làm việc ở thư viện Quan Huyên một trăm năm, ta nói được làm được”.

Diệp Quân cười: “Đa tạ”.

Người đàn ông trung niên lại chắp tay, sau đó xoay người biến mất tại chỗ.

Sau khi người đàn ông trung niên rời đi, Diệp Quân đến Trọng Thiên thứ bảy.

Cả Trọng Thiên thứ bảy này là một tinh không, một tinh không tĩnh mịch.

Không có gì hết!

Diệp Quân chợt thấy khó hiểu.

Mà vào lúc này, một tiếng bước chân vang lên sau lưng hắn.

Diệp Quân hơi híp mắt lại, hắn từ từ quay người, cách đó không xa có một người đàn ông đang chậm rãi đi tới, người đàn ông mặc trường bào rộng rãi, tóc dài ngang vai, tay phải cầm một bầu rượu hồ lô, tay trái cầm một thanh kiếm, toàn thân tỏa ra mùi rượu nồng nặc.

Diệp Quân nhìn người đàn ông, chắp tay chào: “Tiền bối”.

Người đàn ông chợt vung kiếm lên.

Con ngươi Diệp Quân co rụt lại, hắn phóng kiếm ý vô địch trong người ra.

Ầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK