Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đều lựa chọn cái chết!

Nhìn thấy cảnh này, các thiên tài của vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đều ngơ ngác.

Họ đều không ngờ rằng đến giây phút này rồi, hai người vẫn muốn tiếp tục chiến đấu!

Đốt cháy linh hồn để chiến đấu!

Cuộc chiến sinh tử!

Không chết không thôi!

Từ khi hai người bắt đầu thiêu đốt linh hồn, khí thế vốn đã yếu ớt của cả hai bất chợt tăng vọt.

Oanh!

Oanh!

Hai khí thế đáng sợ bay lên cao, khiến hư không chấn động, thời không bị xé rách.

Dung Nhược cầm đao bằng tay phải nhìn chằm chằm Diệp Khải phía xa, sau đó, nét mặt hắn ta trở nên dữ tợn, đột nhiên biến thành một tia đao quang biến mất khỏi vị trí ban đầu!

Oanh!

Lúc này, dù Dung Nhược đã trở thành linh hồn yếu ớt, nhưng đao thế của hắn ta lại mạnh hơn bao giờ hết!

Một đao liều mạng!

Chiêu đao này như đang muốn chết!

Đao thế phá không, hư không thiên địa sụp đổ!

Diệp Khải ở đối diện Dung Nhược đột nhiên nhẹ giọng nói: “Sư phụ, ơn tình của người, có lẽ kiếp sau đệ tử sẽ trả!”

Dứt lời, y chợt hét to, mang theo chín Pháp Tắc xông lên.

Ầm!

Lúc này, khí thế của Diệp Khải cũng đã đạt đến giới hạn của bản thân.

Y cũng liều mạng để đánh ra đòn này!

Chiến đấu!

Dưới ánh nhìn của mọi người, hai người va vào nhau theo cách hung tàn nhất.

Oanh!

Một tiếng nổ chấn động đất trời vang vọng khắp xung quanh, sau đó, một làn sóng xung kích năng lượng đáng sợ bộc phát ra từ trong hư không, trong nháy mắt đã lan ra mấy nghìn trượng, thời không nơi nó đi qua đều sụp đổ, rất kinh khủng.

Sức mạnh này vừa bộc phát đã khiến Diệp Khải và Dung Nhược lùi lại tận nghìn trượng.

Hai người vừa dừng lại, linh hồn còn đang cháy lên lập tức biến mất bằng tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Ngay lúc này, trong đường hầm thời không màu vàng đột nhiên có một tàn ảnh bay ra. Sau đó, một thiếu niên áo trắng xuất hiện trước mặt Dung Nhược, gã mở lòng bàn tay, một hồn mộc màu đen xuất hiện, sau đó, một tia sáng đen bay ra từ trong hồn mộc, bao phủ lên linh hồn đã sắp tan biến của Dung Nhược.

Cùng lúc đó, thiếu niên áo trắng lại mở một tay khác, thiên địa đột nhiên nứt ra, sau đó, một năng lượng linh hồn thần bí lập tức bay về phía gã!

Chỉ cần nhìn kỹ sẽ phát hiện, những năng lượng linh hồn kia là linh hồn vừa tan đi của Dung Nhược!

Mà lúc này, thiếu niên áo trắng lại có thể nghịch chuyển sinh cơ, kéo năng lượng linh hồn đã tan biến trở về.

Thấy cảnh này, sắc mặt mấy người nhóm Tào Bạch lập tức trở nên rất nặng nề.

Chẳng mấy chốc, linh hồn của Dung Nhược đã bắt đầu trở nên ổn định lại.

Mà ở một nơi khác, có một hư ảnh bay ra từ trong cơ thể Diệp Khải.

Chính là sư phụ của y!

Sư phụ của Diệp Khải vung tay phải, một luồng sức mạnh khổng lồ bay vào trong cơ thể y, linh hồn vốn sắp tan biến của y lập tức ổn định lại, sau đó chậm rãi hồi phục.

Thấy cảnh này, mấy người nhóm Tào Bạch bên phía vũ trụ Quan Huyên lập tức thở phào nhẹ nhõm!

Nhìn Diệp Khải trước mặt mình, nét mặt sư phụ của y rất phức tạp, ông ta không ngờ thiếu niên trước mắt lại có khí phách như thế.

Có chuyện, y thật sự dám chết!

Ngoài đau lòng, ông ta thấy tự hào nhiều hơn!

Trọng tình trọng nghĩa!

Như nghĩ đến điều gì, sư phụ của Diệp Khải chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía xa, khi thấy thiếu niên áo trắng kia, sắc mặt ông ta lập tức trở nên nặng nề.

Người này đúng là không đơn giản!

Mà lúc này, tất cả mọi người xung quanh đều đang chú ý đến thiếu niên áo trắng.

Bên phía Chân vũ trụ có thiếu niên thần linh nhận ra thân phận của thiếu niên áo trắng, lập tức cất lời: “Gia Cát Hạo Nguyệt!”

Gia Cát Hạo Nguyệt!

Nghe thấy lời này, sắc mặt một vài thần linh đang có mặt thoáng thay đổi!

Cường giả đứng thứ mười lăm trên bảng Chân Võ!

Một cổ thần Thánh sư trẻ tuổi nhất đến từ Chân vũ trụ!

Cổ thần sư!

Cũng tương đương với thần thuật sư của vũ trụ Quan Huyên, thật ra cả hai vốn có cùng nguồn gốc từ một tông môn.

Vì trước đây, vào thời đại Chân Thần còn chưa xuất hiện thì Thần Đạo là thế lực thống trị vũ trụ, cổ thần sư này chính là một nghề do chủ nhân bút Đại đạo sáng tạo ra, chủ yếu tu luyện thuật pháp, cực kỳ đáng sợ.

Sau khi chủ nhân bút Đại đạo rời khỏi Chân vũ trụ, ông ta cũng truyền bá một vài truyền thừa của mình đến vũ trụ Quan Huyên, trong đó cũng có thuật pháp.

Ở vũ trụ Quan Huyên, cấp bậc của thần thuật sư được chia từ cấp một đến cấp chín, sau cấp chính là thần thuật sư Thiên Cảnh, thần thuật sư Tiên Cảnh, thần thuật sư Thánh Cảnh, thần thuật sư Đế Cảnh, thần thuật sư Đại Đế Thần.

Còn ở Chân vũ trụ, cấp bậc của cổ thần sư được chia từ cấp một đến cấp mười, sau đó là cổ thần Thiên sư, cổ thần Pháp sư, cổ thần Tiên sư, cổ thần Thánh sư, cổ thần Thần sư, cổ thần Đế sư, Đại Đế cổ thần sư.

Cảnh giới hai bên không khác nhau quá nhiều, nhưng sự phát triển sau đó của hai bên lại khác nhau một trời một vực.

Hiện tại, Chân vũ trụ đang tu luyện Thần Pháp mà chủ nhân bút Đại đạo để lại, bọn họ mượn Thần Pháp làm nền tảng, sáng tạo ra một hệ thống tu luyện phù hợp với thần linh.

Còn bên phía vũ trụ Quan Huyên thì vẫn tu luyện Thần Pháp của chủ nhân bút Đại đạo!

Chính tông nhất!

Về việc bên nào mạnh hơn thì phải giao thủ mới biết được!

Dung Nhược chậm rãi mở mắt, khi nhìn thấy thiếu niên áo trắng, hắn ta nhẹ giọng nói: “Hạo Nguyệt huynh!”

Gia Cát Hạo Nguyệt gật nhẹ đầu: “Nghỉ ngơi một lát đi, tiếp đến để bọn ta đánh!”

Dung Nhược im lặng, nét mặt u ám.

Gia Cát Hạo Nguyệt khẽ mỉm cười an ủi: “Ngươi vẫn chưa thua, cũng không khiến Chân vũ trụ của chúng ta mất mặt!”

Dứt lời, gã mở lòng bàn tay, sau đó chỉ sang bên cạnh, linh hồn của Dung Nhược lập tức được một luồng sức mạnh dịu dàng đặt sang một bên.

Dung Nhược nhìn thoáng qua Gia Cát Hạo Nguyệt, sau đó ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu chữa thương.

Gia Cát Hạo Nguyệt nhìn Diệp Khải phía xa, lúc này, linh hồn của y vẫn đang trong trạng thái hư ảo.

Gia Cát Hạo Nguyệt đột nhiên quay đầu nhìn về phía mấy người nhóm Tào Bạch, sau đó nói: “Mời một người bước ra đánh một trận với ta!”

Lại đánh nhau!

Lúc này, Tào Bạch dẫn đầu đám người tiến lên một bước, kiếm quang loé sáng, sau đó, y đã xuất hiện trước mặt Gia Cát Hạo Nguyệt.

Tào Bạch nhìn Gia Cát Hạo Nguyệt: “Ta chiến đấu với ngươi!”

Gia Cát Hạo Nguyệt gật đầu: “Được!”

Tào Bạch chợt chắp ngón tay chỉ về phía trước.

Ong!

Ba tiếng kiếm reo vang vọng, ngay sau đó, trong hộp đựng kiếm sau lưng y có ba thanh kiếm bay ra với tốc độ rất nhanh, chỉ trong nháy mắt đã chém tới trước mặt Gia Cát Hạo Nguyệt.

Đối mặt với thiếu niên áo trắng này, đương nhiên là Tào Bạch không dám coi thường, vì thế, vừa mới ra tay đã sử dụng ba thanh kiếm.

Dốc hết toàn lực!

Nhìn ba thanh phi kiếm chém tới, nét mặt Gia Cát Hạo Nguyệt vẫn rất bình tĩnh, gã đột nhiên mở lòng bàn tay, một tia thần quang bay lên cao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK