Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1261: Là cái thá gì?

Mọi người nhìn theo hướng giọng nói vang lên, trên không trung ở cách đó không xa có một người đàn ông trung niên đi tới.

Người đàn ông trung niên mặc trường bào màu đne, bên ngoài khoác áo khoác màu bạc, tay cầm một thành trường mâu, trên ngực trái của ông ta có khắc hai chữ màu vàng rất to là: Tư Pháp.

Tư Pháp Thiên Quân!

Nhìn thấy người này, sắc mặt ba đạo binh còn lại lập tức thay đổi, sau đó bọn họ vội quỳ một chân xuống, cung kính nói: “Cung nghênh Tư Pháp Thiên Quân”.

Lúc này xung quanh đã tập trung không ít cao thủ, lúc nhìn thấy tư pháp thiên quân này, sắc mặt những người trong bóng tối đều trở nên nặng nề.

Tư Pháp Thiên Quân này là một cao thủ cảnh giới Thần Đạo chân chính, dù chỉ mới bước vào cảnh giới Thần Đạo nhưng cũng đã hình thành thần tính, thực lực chắc chắn hơn hẳn người bình thường.

Tư Pháp Thiên Quân nhìn chằm chằm Diệp Quân với cơ thể như máu ở phía xa, nói với giọng điệu châm chọc: “Đạo Thị ta còn cần sự đồng ý của nhà họ Dương các ngươi à? Các ngươi là cái thá gì chứ?”

Diệp Quân không thèm nói nhảm, hắn mở lòng bàn tay ra: “Kiếm đến”.

Ong!

Một tiếng kiếm reo vang lên, một thanh kiếm rơi xuống từ trên trời, dừng lại trong tay Diệp Quân.

Kiếm Thanh Huyên.

Diệp Quân vung tay lên.

Oanh!

Phong ấn bí ẩn của Đạo Thị lập tức bị chém vỡ!

Thấy cảnh này sắc mặt của Tư Pháp Thiên Quân thoáng chốc thay đổi.

Sắc mặt của những người trong bóng tối cũng thay đổi.

Phong ấn bị phá rồi?

Phải biết rằng những phong ấn đó là do một vào cao thủ cao cấp cùng nhau lập ra, vậy mà lại bị phá vỡ bằng một kiếm?

Đoàn trưởng Mục ở cách đó không xa nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi, sớm biết thiếu niên này mạnh như thế thì bà ta đã không độc chiếm thứ kia một mình rồi. Vì yêu nghiệt cấp bậc thế này còn có lai lịch không tầm thường, phải lôi kéo mới đúng.

Lúc này, bà ta thấy hơi hối hận!

Sau khi phá vỡ phong ấn bằng một kiếm, Diệp Quân nhìn về phía Tư Pháp Thiên Quân kia, hắn không hề nhiều lời mà biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi chỗ vừa đứng.

Lập tức khai chiến!

Thấy Diệp Quân thẳng thừng ra tay, Tư Pháp Thiên Quân híp mắt lại, ông ta cũng không nhiều lời mà lập tức xông về phía trước, đánh một quyền nhằm vào Diệp Quân, vào khoảnh khắc đánh ra, một khí thế quyền pháp cổ xưa thoáng chốc bao phủ khắp Đạo Thị.

Kiếm chém đến!

Xoẹt!

Dưới ánh nhìn của tất cả mọi người, kiếm của Diệp Quân đánh tan quyền ấn, thanh kiếm dài chém thẳng về phía Tư Pháp Thiên Quân!

Sắc mặt Tư Pháp Thiên Quân thoáng chốc thay đổi, ông ta vội nâng trường mâu lên đỡ đòn.

Ầm!

Thanh trường mâu thần bảo vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên đã vỡ tan thành, biến thành bụi phấn, sức mạnh kiếm đạo cường đại đánh bay Tư Pháp Thiên Quân, khi dừng lại, ông ta cũng chỉ còn lại mỗi linh hồn, mà lúc này kiếm Thanh Huyên lại bay tới.

Tư Pháp Thiên Quân thầm thấy sợ hãi, ông ta vung tay áo, vô số sức mạnh linh hồn đáng sợ kéo đến. Nhưng những sức mạnh linh hồn này vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên đã như tuyết gặp dầu sôi, thoáng chốc tan biến.

Trong nháy mắt, kiếm Thanh Huyên đã đâm thẳng vào giữa chân mày của Tư Pháp Thiên Quân, cố định ông ta lại tại chỗ.

Xung quanh hoàn toàn trở nên yên tĩnh!

Diệp Quân xuất hiện trước mặt Tư Pháp Thiên Quân, hắn nhìn chằm chằm ông ta: “Bây giờ ta sẽ cho ông biết nhà họ Dương của ta là cái thá gì…”

Dứt lời, hắn búng tay một cái.

Oanh!

Kiếm Thanh Huyên hấp thu toàn bộ linh hồn của Tư Pháp Thiên Quân.

Diệp Quân động tâm niệm, kiếm Thanh Huyên bay ra, trong nháy mắt, đầu của ba tên đạo binh ở phía xa lập tức rơi xuống!

Thấy cảnh này, tất cả mọi người trong bóng tối đều vô cùng khiếp sợ.

Thiếu niên này muốn liều mạng với Đạo Thị à.

Sau khi giải quyết xong ba người kia, Diệp Quân xoay người nhìn đoàn trưởng Mục ở phía xa. Lúc này, chân trời ở sau lưng bà ta có những khí thế đáng sợ kéo đến.

Cảm nhận được điều này, đoàn trưởng Mục lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Mười mấy người nhanh chóng xuất hiện, dẫn đầu là một ông lão áo đen, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa: “Ai cho ngươi lá gan đuổi giết người nhà họ Mục chúng ta vậy hả?”

Sắc mặt mọi người xung quanh lập tức trở nên kỳ lạ.

Ông già này còn chưa nhìn rõ tình huống à?

Lúc này đoàn trưởng Mục vội nói: “Tam thúc, chúng ta rút lui tước đã”.

Ông lão áo đen kia hơi không vui: “Rút lui gì mà rút lui? Người này dám đuổi giết người nhà họ Mục chúng ta, đúng là ăn gan hùm mật gấu, lão phu muốn khiến cậu ta…”

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất.

Ông lão áo đen kia giận quá hoá cười: “Một cảnh giới Thiên Quân nho nhỏ mà cũng dám ra tay, đúng là buồn cười…”

Dứt lời, ông ta đánh một quyền về phía Diệp Quân.

Vụt!

Kiếm Thanh Huyên đánh tan quyền ý của ông lão áo đen, sau đó thuận thế đâm vào người ông ta.

Ông lão áo đen trợn tròn mắt tỏ vẻ khó tin: “Ngươi…”

Diệp Quân giơ tay chém ra một kiếm.

Đầu của ông lão áo đen lập tức rơi xuống!

Máu tươi bắn tung toé!

Giết chết trong nháy mắt.
Chương 1262: Muốn giở thủ thuật gài mồi à?

Lại là giết chết trong nháy mắt.

Mọi người đang có mặt đều nhìn Diệp Quân bằng nét mặt nặng nề chưa từng có.

Có người nhanh mắt nhìn về phía kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân, thanh kiếm này khá là đáng sợ, đương nhiên thực lực của Diệp Quân cũng rất mạnh.

Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên trong tay, có cảm giác tự tin hơn bao giờ hết, cảm giác tự tin này khiến hắn rất thoải mái, nhưng hắn cũng không vì thế mà quên mất bản thân. Hắn biết đây không hoàn toàn là thực lực của riêng hắn, đây là thực lực của kiếm Thanh Huyên.

Nhưng hắn lại phát hiện một điều đó là cảnh giới kiếm đạo của hắn càng cao, uy lực của kiếm Thanh Huyên này sẽ càng mạnh, đặc biệt là sau khi kết hợp với kiếm ý vô địch của bản thân hắn.

Cho nên suy đi nghĩ lại, hắn muốn phát huy nhiều sức mạnh của kiếm Thanh Huyên hơn thì phải dựa vào chính hắn.

“Rút lui!”

Lúc này, đoàn trưởng Mục kia dẫn theo mọi người xoay người bỏ chạy.

Mà những cao thủ nhà họ Mục cũng lấy lại tinh thần, biết bọn họ không thể nào chống lại thiếu niên kiếm tu trước mặt, nên lập tức chạy trốn theo đoàn trưởng Mục.

Lúc này đương nhiên Diệp Quân sẽ không bỏ qua cho bọn họ, hắn lập tức di chuyển, biến thành một tia kiếm quang đuổi theo.

Vụt!

Kiếm Thanh Huyên phá không bay đi, lập tức giết chết một cao thủ nhà họ Mục.

Diệp Quân lúc này gần như là vô địch, những cao thủ nhà họ Mục kia cũng chỉ là tôm tép trước mặt hắn, hoàn toàn không có khả năng chống cự.

Có thể nói dù Diệp Quân không sử dụng kiếm Thanh Huyên, những người này cũng không phải là đối thủ của hắn, mà bây giờ hắn còn cầm kiếm Thanh Huyên, rõ ràng tàn sát một phương.

Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, mười mấy cao thủ nhà họ Mục đã bị giết chết, đoàn trưởng Mục kia thì đã tiến vào một trận pháp dịch chuyển trên trấn.

Trận pháp dịch chuyển khởi động, bà ta lập tức biến mất, bà ta vốn định huỷ diệt trận pháp dịch chuyển nhưng đã không kịp nữa rồi.

Diệp Quân cũng nhanh chóng đi vào trận pháp dịch chuyển, trận pháp khởi động, Diệp Quân cũng biến mất.

Trong trấn.

Mọi người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, lúc này bọn họ đều thấy ngơ ngác.

Phong ấn của trấn bị người khác phá huỷ, không chỉ có thể mà đạo binh và Tư Pháp Thiên Quân của Đạo Thị còn bị giết chết…

Tình huống bất ngờ khiến mọi người xung quanh đều hơi bất đắc dĩ.

“Nhà họ Dương!”

Lúc này chợt có người hỏi: “Mọi người từng nghe nói đến gia tộc này không?”

Nhà họ Dương?

Tất cả mọi người trong bóng tối đều thấy mơ hồi, vì bọn họ cũng chưa từng nghe nói đến gia tộc này.



Ở một nơi khác, đoàn trưởng Mục sử dụng trận pháp dịch chuyển chạy trốn đến La Giới, mà La Giới chính là căn cứ của nhà họ Mục.

Lúc đi vào trận pháp dịch chuyển, đoàn trưởng Mục cũng đã truyền âm thông báo với nhà họ Mục, vì thế cao thủ của nhà họ Mục đã đợi ở chỗ trận pháp dịch chuyển từ lâu.

Người dẫn đầu chính là Tộc trưởng nhà họ Mục – Mục Thành.

Bên cạnh Mục Thành là một nhóm cao thủ hàng đầu của nhà họ Mục.

Ông lão bên cạnh Mục Thành trầm giọng nói: “Thiếu niên kia đuổi theo rồi”.

Mục Thành híp mắt lại: “Có điều tra được lai lịch của người này không?”

Ông lão lắc đầu: “Chỉ biết hắn ta đến từ nhà họ Dương gì đó… Nhưng trong các thế lực lớn trên thế giới cũng không có nhà họ Dương”.

Mục Thành cau mày: “Người này không chỉ dám giết người trong Đạo Thị còn rất mạnh, lai lịch chắc chắn không tầm thường…”

Ông lão định đáp lời thì trận pháp dịch chuyển phía xa chợt rung động, sau đó đoàn trưởng Mục chạy ra từ bên trong.

Ngay sau đó lại có một tia kiếm quang nhanh chóng bay ra.

Người đó chính là Diệp Quân đang đuổi theo.

Thấy Diệp Quân, sắc mặt mấy cao thủ nhà họ Mục đang có mặt đều trở nên lạnh lẽo, đúng là to gan, không ngờ hắn còn dám đuổi giết tới tận La giới.

Đoàn trưởng Mục nhìn chằm chằm Diệp Quân vừa đuổi đến với sắc mặt vô cùng khó coi, bà ta không ngờ người đàn ông lại đuổi theo không rời, hơn nữa còn dám đuổi tới La Giới.

Mục Thành đi tới trước mặt Diệp Quân, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Các hạ, nơi này là La Giới”.

Diệp Quân chĩa trường kiếm về phía đoàn trưởng Mục ở cách đó không xa: “Giết người này xong ta sẽ đi”.

Mục Thành híp mắt lại: “Nếu ta không cho ngươi giết thì sao?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Người của các ông giết bạn của ta, giết người phải đền mạng, cho nên ta muốn giết bà ta, giết bà ta xong ta sẽ rời khỏi đây”.

Mục Thành nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ta sẽ không cho phép ngươi giết chết bất cứ người nhà họ Mục nào ở nơi này”.

Diệp Quân gật đầu, không nhiều lời nữa, hắn đột nhiên biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí vừa đứng.

Nếu không thể đàm phán thì giết thôi.

Thấy cảnh này, sắc mặt Mục Thành thoáng chốc trở nên lạnh lẽo, ông ta xoay tay phải, một tia sáng đen thoáng chốc đánh về phía Diệp Quân.

Diệp Quân chém một kiếm xuống.

Xoẹt!

Tia sáng màu đen kia thoáng chốc vỡ tan, biến thành hư vô.

Mục Thành thầm thấy sợ hãi, ông ta vội vàng lùi về sau tránh đi chiêu kiếm kinh khủng của Diệp Quân, Diệp Quân cũng không tiếp tục nhằm vào ông ta mà lại xoay người, tấn công đoàn trưởng Mục ở phía xa.

Thấy Diệp Quân cầm kiếm lao tới, sắc mặt đoàn trưởng Mục lập tức thay đổi, bà ta không còn đường lui nữa, cầm trường kiếm bằng hai tay chém về phía trước.

Nhưng kiếm của bà ta vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân đã ầm ầm vỡ tan, sau đó kiếm của Diệp Quân cũng đâm vào giữa chân mày của bà ta, khiến bà ta không thể di chuyển.

Đoàn trưởng Mục gằn giọng nói: “Di vật của cao thủ cảnh giới Thần Đạo kia đã nằm trong tay ngươi, ngươi cần gì phải dồn người khác đến bước đường cùng như thế?”

Diệp Quân chậm rãi đi tới trước mặt đoàn trưởng Mục, hắn nhìn chằm chằm bà ta: “Bà cho rằng ta quan tâm Tổ Mạch kia à?”

Dứt lời, hắn vung tay áo, bảy Tổ Mạch xuất hiện trước mặt người phụ nữ.

Diệp Quân nhìn chằm chằm bà ta: “Ta thiếu tiền sao?”

Bảy Tổ Mạch!

Thấy cảnh này, đoàn trưởng Mục hoàn toàn sững sờ.

Mà lúc này những cao thủ nhà họ Mục ở xung quanh cũng sửng sốt, không ngờ bọn họ lại có thể nhìn thấy bảy Tổ Mạch… Ngay sau đó, ánh mắt của rất nhiều người trở nên nóng bỏng, không thể nào giấu đi vẻ tham lam trong mắt…

Mục Thành dẫn đầu cũng nhìn chằm chằm bảy Tổ Mạch kia bằng ánh mắt hừng hực lửa, nhưng sau đó không biết nghĩ đến điều gì, con ngươi của ông ta chợt co lại: “Không đúng, người này cố ý để lộ bảy Tổ Mạch… Mẹ kiếp, hắn ta muốn giở thủ thuật gài mồi, tiêu diệt Mục tộc của chúng ta…”
Chương 1263: Con số bảy

Sau khi hoàn hồn trở lại, Mục Thành toát mồ hôi lạnh.

Bảy Tổ Mạch!

Bình thường thì mỗi người nắm trong tay một Tổ Mạch đã là nghịch thiên, ngay cả Mục tộc trước mắt cũng chỉ có một cái.

Vậy mà thanh niên này có tận bảy!

Đã vậy, đối phương còn công khai mang chúng ra trước mặt họ.

Điều này có nghĩa là gì?

Hắn đang khoe của ư?

Mục Thành không cho là vậy, nhìn thanh niên này không giống với kiểu con nhà giàu thích lấy le.

Trực giác mách rằng hắn lấy bảy Tổ Mạch ra là để khích Mục tộc ra tay cướp đoạt, cho hắn lý do diệt tộc đường hoàng.

Đúng!

Chính là vậy!

Ông ta trợn mắt nhìn Diệp Quân, ánh mắt ngày càng vững vàng.

Mà Diệp Quân chỉ thấy đoàn trưởng Mục kia tròn mắt đầy vẻ khó tin.

Cô ta đã rơi vào hoang mang kể từ lúc hắn lấy bảy Tổ Mạch ra.

Bảy Tổ Mạch!

Cô ta không ngờ khi hắn đang hoàn toàn nói thật khi bảo mình không thiếu tiền chứ chẳng phải nói đùa.

Đoàn trưởng Mục hối hận đến xanh cả ruột. Nếu ngay từ đầu không nảy lòng tham muốn một mình vơ vét tất cả, bọn họ hoàn toàn có thể kết thiện duyên, mà làm quen được với người như vậy thì sẽ được lợi biết bao nhiêu.

Tiếc rằng cô ta lại chọn đối đầu với hắn.

Như nghĩ đến điều gì, đoàn trưởng Mục ngẩng đầu nhìn Diệp Quân.

Vì sao hắn lại lấy bảy Tổ Mạch ra?

Vì sao lại dám làm vậy?

Rõ ràng đây là hành động có chủ đích. Hắn không sợ Mục tộc đánh cướp, thậm chí còn mong họ đánh cướp.

Đoàn trưởng Mục nhìn các cường giả trong tộc, quả nhiên thấy những ánh mắt nóng rực thèm thuồng không chút giấu diếm.

Cô ta lại nhìn Mục Thành, thấy ông ta đã khôi phục vẻ trấn tĩnh.

Đáy lòng cô ta phát lạnh.

Bởi vì điều này có nghĩa là Tộc trưởng sẽ không can thiệp nữa.

Đây là một cái bẫy!

Đúng lúc này, Diệp Quân vung kiếm.

Thủ cấp đoàn trưởng Mục bay vèo đi với một cột máu phun lên.

"Làm càn!"

Có cường giả Mục tộc gầm lên, đang muốn ra tay thì bị Mục Thành cản lại.

Ông ta liếc nhìn Diệp Quân: “Để hắn đi”.

Các cường giả còn lại trợn mắt khó tin, một người cả giận nói: “Tộc trưởng!"

Mục Thành chỉ quắc mắt liếc một cái làm đối phương giật mình, không dám lên tiếng nữa.

Rồi ông ta nói với Diệp Quân: “Giết người thì đền mạng. Ngươi đã giết nó, mọi ân oán đã trả xong”.

Hắn không đáp lời, chỉ thu Tổ Mạch về rồi rời đi.

Tư thế nghênh ngang của hắn khiến các cường giả Mục tộc tức giận không thôi.

Bị sỉ nhục trắng trợn!

Mục Thành chỉ xoay lại, lạnh lùng hỏi: “Dùng cái đầu suy nghĩ đi! Hắn lấy bảy Tổ Mạch ra làm gì?"

Bọn họ sửng sốt. Đúng vậy, lấy ra làm gì, chẳng lẽ chỉ để khoe?

Mục Thành tiếp tục: “Nghĩ tiếp mà xem, vì sao hắn dám làm vậy?"

Bọn họ liếc nhau, đầu óc dần thanh tỉnh.

Mục Thành: “Cuối cùng, nghĩ xem hắn làm sao mà có được bảy… bảy Tổ Mạch!”

Bảy Tổ Mạch!

Đã có một ít cường giả hoàn toàn tỉnh ngộ.

Con số này có ý nghĩa gì?

Ngay cả gia tộc cao cấp như Mục tộc mà cũng chỉ có một mạch, nhưng người kia lại có đến bảy!

Gia cảnh hắn liệu sẽ tầm thường được sao?

Đương nhiên là không thể.

Mục Thành lại nói: “Nếu chúng ta đồng loạt lao lên thì hẳn có thể bắt hắn lại, nhưng chẳng lẽ các ngươi cho rằng hắn không có chống lưng?"

Không ai hé răng.

Mục Thành thở dài: “Hơn nữa, hắn không chỉ dám giết người của Mục tộc ta mà còn giết cả một cường giả Thần Đạo Cảnh của Đạo Thị cách đây không lâu... Nếu chúng ta tùy tiện ra tay trước khi điều ra lai lịch hắn rõ ràng, rất có thể sẽ vạn kiếp bất phục”.

Mục tộc cũng được gọi là có số má trong Chư thế giới, nhưng không có nghĩa là vô địch.

Nếu đụng trúng ổ kiến lửa thì cơ nghiệp mấy chục triệu năm của họ có thể sẽ tan thành mây khói trong chớp mắt.

Vì vậy, càng vào những lúc như thế này, gia chủ như ông ta càng phải bình tĩnh, không được hấp tấp, càng không được để lòng tham che mờ mắt.

Ông ta cũng rất khao khát có được bảy Tổ Mạch, đồng thời cũng hiểu người sở hữu được con số này chính là một ổ kiến lửa.

Nghe Mục Thành nói vậy, các cường giả Mục tộc mới tỉnh ngộ rồi bắt đầu suy nghĩ lại.

Đúng thế!

Đã dám lấy ra bảy Tổ Mạch trước mặt họ, còn giết cả người của Mục tộc, chứng tỏ đối phương căn bản không sợ họ.

Mục Thành lầm bầm: “Chúng ta lấy tĩnh chế động, trước tiên điều tra hắn rồi hãy hành động”.

Một trưởng lão chợt nói: “Tộc trưởng, ta nuốt không trôi cơn tức này”.

Mục Thành thờ ơ: “Không trôi cũng phải trôi”.

Sắc mặt trưởng lão kia sa sầm.

Mục Thành: “Không chỉ phải nuốt, mà nếu lai lịch của hắn thật sự vượt quá tầm Mục tộc, chúng ta còn phải tìm cách xin lỗi...”

Thế đạo này chính là vậy, kẻ yếu thì không ai thèm nói phải trái, nhưng gặp kẻ mạnh thì đối thủ sẽ cầu xin được nói lý lẽ.

Mục Thành rất rõ điều này, vì vậy tuy trong lòng vẫn còn tức tối nhưng vẫn sẽ làm ra lựa chọn thỏa đáng nhất.

...
Chương 1264: Nói phải trái?

Rời khỏi La giới rồi, Diệp Quân chỉ có thể trở lại Đạo Thị, dùng truyền tống trận nơi đó trở về vũ trụ Thần Nhất.

Vừa đặt chân vào Đạo Thị, hắn là bị một luồng khí tức bí ẩn bao trùm lại.

Hắn nắm chặt kiếm Thanh Huyên trong tay, thong thả quay lại, thấy một ông lão mặc áo vải rách nát ngồi trong một quán rượu bên tay phải, đang phun mây nhả khói.

Ông lão đón lấy ánh mắt hắn, phun một luồng khói ra: “Sang đây nói chuyện không?"

Diệp Quân đi đến rồi ngồi xuống đối diện, đặt kiếm lên bàn, sau đó lại nghĩ gì mà thu kiếm vào.

Ông lão bỗng bật cười: “Thú vị!"

Hắn hỏi lại: “Có gì thú vị?"

Ông lão nhìn hắn: “Đặt kiếm lên bàn là bản năng, thu kiếm là lựa chọn, tức ngươi không muốn dùng nó để dọa ta. Thanh kiếm này là của trưởng bối trong nhà, nhưng ngươi không muốn dựa dẫm vào danh tiếng của họ, đúng chứ?"

Diệp Quân chậm rãi rót cho mình một chén trà, nhấp lấy một ngụm: “Ông định nói phải trái hay dùng nắm đấm, ta chiều”.

Ông lão chỉ nhìn mà không nói.

Nếu ra tay, ông ta nắm chắc tám phần có thể giết thanh niên này. Nhưng một cường giả Thần Đạo Cảnh với ba phần Thần tính lại đi giết một thằng ranh Thiên Quân Cảnh lại chỉ dám chắc tám phần... nếu truyền ra thế nào cũng bị cười đến thối mũi.

Mà ông ta cũng biết... có lẽ cơ hội còn không lên nổi tám phần.

Hai phần còn lại, một là biến số, hai là thanh kiếm trong tay đối phương.

Sau một hồi trầm tư, ông lão lắc lắc tàn thuốc: “Vậy thì... nói phải trái thử?"

Diệp Quân nhìn lên: “Hay thôi dùng nắm đấm luôn?"

Ông lão rít vào hai hơi thuốc, cười cười: “Tự tin vậy à?"

Diệp Quân lắc đầu: “Không hẳn, chỉ là trông ông không phải kiểu người biết phải trái”.

Ông lão khạc khói ra: “Ta biết phải trái hay không còn phải xem đối phương là ai. Thế nên chúng ta có thể nói chuyện trước, không được thì nói bằng quả đấm vậy”.

Diệp Quân gật đầu: “Được, vậy nói đi”.

Ông lão: “Ta không quan tâm ân oán giữa ngươi và nhà họ Mục là gì, nhưng ngươi cũng biết quy định không được ẩu đả trong Đạo Thị, mà ngươi lại vi phạm cả hai lần, thế nào đây?"

Diệp Quân: “Lần đầu tiên là ta giết người nhà họ Kỳ vì bị đổ thừa ăn cắp Tổ Mạch. Nói đúng ra thì là ân oán giữa ta và nhà họ Kỳ, không liên quan đến Đạo Thị, ông thấy đúng chứ?"

Ông lão trầm ngâm một phen: “Lần thứ hai?"

Diệp Quân kể lại một năm một mười, không thêm thắt gì.

Nghe xong, ông lão lại phun ra một luồng khói: “Nói vậy là Đạo Thị của ta bất công vô lý trước nên ngươi mới ra tay giết người?"

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Ông lão lại suy nghĩ hồi lâu: “Ta đã hiểu rõ mọi chuyện, vậy thì... chuyển qua nói chuyện bằng quả đấm chứ hả?"

Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng thấy nói chuyện là vô tác dụng...”

Ông lão lắc đầu ngắt lời hắn: “Có chứ. Nói có lý hay không là một chuyện, nhưng chấp nhận hay không là chuyện khác”.

Diệp Quân: “Đổi nơi khác chứ?"

Ông lão: “Đương nhiên”.

Rồi ông ta vung tay, di dời cả hai ra một vùng tinh không.

Ông lão tiếp tục hút thuốc, nói: “Đến đi, để ta xem kiếm của kiếm tu Thiên Quân Cảnh mạnh đến đâu”.

Thoáng dừng lại một chút: “Ngươi phải dùng thanh kiếm đặc biệt kia đấy, bằng không thì chẳng có nổi phần thắng đâu”.

Diệp Quân: “Đương nhiên!"

Hắn gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện.

Ông lão liếc nhìn nó: “Kiếm tốt”.

Diệp Quân không nói gì thêm, bước tới trước, kiếm quang lóe lên.
Chương 1265: Gặp mẹ ta mà nói

Chiến!

Nhát kiếm này của Diệp Quân không sử dụng bất kỳ kiếm kỹ nào, chỉ là một kiếm bình thường, thế nhưng cũng đã có uy lực hủy thiên diệt địa. Cảnh giới kiếm đạo bây giờ của hắn đã khác trước đây, kiếm ý vô địch hiện tại cộng thêm kiếm Thanh Huyên, uy lực bộc phát ra đến cảnh giới Thần Đạo cũng không dám coi thường.

Nhìn thấy kiếm này của Diệp Quân, ông lão đột nhiên cầm điếu thuốc gõ nhẹ về phía trước.

Vù!

Vô số làn khói tuôn ra từ điếu thuốc, sau đó hóa thành một tấm kết giới bí ẩn bao vây Diệp Quân tại chỗ, nhưng thoáng chốc kiếm của Diệp Quân đã phá vỡ kết giới bí ẩn ấy, kiếm dài đâm thẳng vào, chém về phía ông lão.

Vẻ mặt ông lão bình tĩnh, ông ta cầm điếu thuốc chỉ về phía trước.

Bùm!

Diệp Quân lập tức văng xa cả mấy vạn trượng, nhưng kiếm ý của hắn vẫn chưa vỡ.

Ông lão cúi đầu nhìn điếu thuốc của mình, đầu điếu đã vỡ ra.

Thấy vậy, ông lão cau chặt lông mày.

Xa xa, Diệp Quân cầm kiếm đứng đó, trong mắt đầy chiến ý, hắn không nói gì mà bỗng biến mất tại chỗ.

Vụt!

Tinh không bị một luồng kiếm quang xé rách.

Phía xa, ông lão xòe tay, trong nháy mắt xung quanh xuất hiện vô số tia sét đỏ như máu, những tia sét này lan ra rồi hình thành một chiếc lồng giam bao quanh Diệp Quân tại chỗ, nhưng giây tiếp theo, Diệp Quân vung kiếm lên, những tia sét đỏ máu đáng sợ ấy đã hóa thành tro bụi.

Ông lão cau mày, người lóe lên, lùi về sau cả nghìn trượng.

Phập!

Diệp Quân chém xuống một nhát, nhưng sau một giây, một cột trụ sấm sét màu đỏ máu đã phóng thẳng tắp từ đầu hắn xuống.

Diệp Quân thản nhiên vung tay.

Roẹt!

Cột trụ màu máu đã bị chém vỡ.

Sức công phá thực sự quá mạnh.

Nhìn thấy cảnh này, ông lão phía xa một lần nữa cau mày: “Kiếm của ngươi…”

Ông ta còn chưa dứt lời, Diệp Quân đã lại biến mất một lần nữa.

Một luồng kiếm quang lóe lên.

Ông lão không lùi lại nữa mà tiến lên một bước rồi ấn điếu thuốc xuống, trong điếu lập tức có vô số tia sét màu máu phóng ra.

Lấy cứng đối cứng!

Ầm!

Những tia sét đó vừa tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên đã vỡ tan ngay, cùng bị vỡ nữa còn có điếu thuốc của ông lão.

Ông ta lại lùi về phía sau, tránh được một kiếm nữa của Diệp Quân.

Diệp Quân dừng lại, nhìn ông lão: “Nếu ông tiếp tục chạy trốn thì không đánh được nữa đâu”.

Ông lão không vui bảo: “Ngươi có bản lĩnh thì đừng dùng kiếm này nữa”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm ông ta: “Vậy ông tự giáng cấp xuống cảnh giới Thiên Quân đi?”

Khóe miệng ông lão hơi giật giật.

Lúc này trong lòng ông ta hơi kinh hãi, bởi vì ông ta không ngờ kiếm của Diệp Quân lại đáng gờm đến mức này, thực sự thuộc loại “không thể công phá”.

Hơn nữa cảnh giới kiếm đạo của Diệp Quân còn không yếu, kết hợp hai yếu tố lại, dù là ông ta cũng phải tạm thời tránh né.

Kiếm này thật sự không thể tiếp xúc.

Điếu thuốc trong tay ông ta là thần bảo siêu cấp, thế nhưng lúc này lại dễ dàng bị chém vỡ thành từng mảnh như thế.

Thực sự quá khó tin.

Diệp Quân hỏi: “Có đánh nữa không?”

Ông lão nhìn Diệp Quân, im lặng không nói.

Ông ta phải thừa nhận một sự thật là ông ta không thể làm gì được thanh niên cầm thần kiếm trước mặt này, đương nhiên hắn cũng không làm gì được ông ta.

Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng một thanh kiếm mà lại có thể đáng sợ đến mức này.

Ông lão hơi buồn bực bảo: “Chúng ta nói chuyện tiếp đi”.

Nói xong ông ta phất tay áo, hai người lại quay về quán rượu nhỏ đó.

Hai người ngồi đối diện nhau.

Diệp Quân cất kiếm Thanh Huyên đi sau đó đứng dậy: “Ta thấy chúng ta không cần phải nói thêm gì nữa đâu”.

Nói xong hắn quay người rời đi.

Ông lão đột nhiên lên tiếng: “Nói về Chúng Thần Điện, nói về nhà họ Kỳ thì sao?”

Diệp Quân dừng lại, hắn quay người nhìn ông lão, ông lão lại lấy ra một điếu thuốc khác, bỏ vào đó một ít lá thuốc: “Đạo Thị của ta với ngươi, nói một cách nghiêm khắc thì không có ân oán sinh tử nào không thể hóa giải, nhưng Chúng Thần Điện và nhà họ Kỳ với ngươi thì khác, nhất là Chúng Thần Điện, bọn chúng đã chờ ngươi ở ngoài, chuẩn bị cho một cuộc tiến công lớn rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết”.

Ông lão nhìn hắn nói tiếp: “Ân oán giữa Đạo Thị của ta và ngươi, ngươi chỉ cần xin lỗi chúng ta một tiếng rồi bồi thường cho chúng ta một chút là chúng ta sẽ bỏ qua chuyện này, ngươi thấy sao?”

Cuối cùng ông ta vẫn không lựa chọn tăng cường mâu thuẫn, bởi vì kiếm kia quá đáng sợ, chỉ một thanh kiếm thôi mà đã kinh khủng như thế, có thể tưởng tượng được chủ nhân của nó đáng gờm nhường nào.

Lai lịch của thanh niên này không đơn giản!

Cho nên ông ta lựa chọn nói lý, dàn xếp ổn thỏa, đương nhiên cần xin lỗi vẫn phải xin lỗi, cần bồi thường vẫn phải bồi thường, nếu không Đạo Thị sẽ mất sạch mặt mũi.

Thể diện rất quan trọng!

Diệp Quân nhìn ông lão: “Ân oán giữa ta và Đạo Thị… Ông muốn xin lỗi và bồi thường à… Thế này được không? Lát nữa mẹ ta sẽ đến đó, tới lúc đó các ông nói chuyện với bà ấy được không?”

Ông lão chau mày.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Không phải ta uy hiếp ông đâu, nhưng người quản lý chuyện nhà của ta là mẹ, các ông nói với bà ấy đi, kết quả thế nào ta cũng chấp nhận”.

Ông lão nhìn Diệp Quân một lúc lâu mới đáp: “Được”.

Diệp Quân gật đầu sau đó quay người bỏ đi.

Ở chỗ cũ, ông lão ngồi trên ghế đấu rít mạnh điếu thuốc, vẻ mặt âm trầm, không biết đang suy nghĩ gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK