Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1861: Khóa chặt

Trong chiến trường địa ngục, Diệp Quân phóng tà khí và sát khí ra.

Lúc thần tính của hắn đạt đến mức hoàn hảo, huyết mạch phong ma và khí tức kiếm ý của hắn cũng tăng lên theo.

Bây giờ khí tức của hắn đã hơn hẳn cảnh giới Khai Đạo bình thường.

Tiểu Tháp bỗng khẽ giọng nói: “Sau này vẫn phải để tên này điên cuồng vài lần”.

Mặc dù Diệp Quân thừa kế huyết mạch phong ma, nhưng từ đầu đến giờ hắn gần như chưa từng điên cuồng, mà đặc điểm của huyết mạch phong ma là càng điên cuồng, uy lực càng mạnh, cho nên nếu không ở trạng thái điên cuồng hoàn toàn thì Diệp Quân sẽ không bao giờ có thể giải phóng được uy lực thực sự của nó.

Lúc này, Diệp Quân mới được xem là đã thật sự phát huy hết sức mạnh của huyết mạch phong ma, đương nhiên ở cực hạn của giai đoạn hiện giờ, huyết mạch phong ma hoàn toàn không có cực hạn với hắn.

Đầu nguồn của huyết mạch này là ai?

Kiếm Chủ Thanh Sam.

Chỉ cần ông ấy chưa chết, huyết mạch này không có cực hạn, không có điểm cuối, còn có thể phát huy được bao nhiêu đều phải phụ thuộc vào bản lĩnh của Diệp Quân.

Lúc này vì huyết mạch phong ma mà thần tính của Diệp Quân đạt đến mức hoàn hảo.

Lúc này trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ là tàn sát, không có bất kỳ cảm xúc nào, đây là sự tàn sát cực điểm.

Trong chiến trường địa ngục, khí tức của Diệp Quân vẫn đang điên cuồng tăng lên, sức mạnh huyết mạch và khí tức kiếm ý cực mạnh làm chấn động khiến thời không đặc biệt xung quanh, giống như nước sôi trào, cực kỳ đáng sợ.

Thần tính hoàn hảo!

Nhưng lúc này thần tính hoàn hảo này của hắn không phải là Đại Đạo duy nhất trong lòng, mà trong lòng chỉ có tàn sát.

Sát niệm đã đến mức cực hạn, sau đó mọi thứ trong thế gian đều có thể bị giết.

Đúng lúc này, nơi sâu nhất chiến trường địa ngục, một ngọn núi cao cả ngàn trượng bỗng sụp đổ, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi bước ra, người đàn ông trung niên mặc một bộ trường bào, khí tức được khống chế. Sau khi ông ta bước ra, nhìn thấy Diệp Quân, ông ta lập tức cau mày.

Lúc nhìn thấy người đàn ông trung niên này, Địa Ngục Chủ cũng sầm mặt, chẳng phải người này đang bế quan ư? Sao lại chạy ra đây rồi?

Người đàn ông trung niên bỗng ngẩng đầu lên cách thời không nhìn Địa Ngục Chủ: “Địa Ngục Chủ, tên này là ai thế?”

Địa Ngục Chủ nói: “Cậu Diệp”.

Người đàn ông trung niên nhíu mày: “Cậu Diệp?”

Địa Ngục Chủ gật đầu: “Thiên Kình, luyện tập với cậu Diệp một lúc đi”.

Sắc mặt người đàn ông tên Thiên Kình sa sầm: “Ngươi bảo ta làm người luyện cùng hả?”

Địa Ngục Chủ bình tĩnh nói: “Hôm đó cô cô hắn tiêu diệt một vị cảnh giới Diệt Đạo rồi”.

Thiên Kình hơi sững sờ, sau đó lắc đầu: “Không thể nào, tuyệt đối không thể, trên đời tuyệt đối không có cường giả nào làm được, trừ khi chủ cũ xuất hiện hoặc chủ nhân Đại Đạo hiện hữu của các ông quay về…”

Địa Ngục Chủ nói: “Ta cần phải gạt ngươi à? Ngươi có cần nhìn thử huyết mạch này của hắn xem hắn bình thường không?”

Nghe thế, Thiên Kình nhìn Diệp Quân ở đằng xa, lúc nhìn thấy huyết mạch phong ma toát ra từ trên người Diệp Quân, ông ta lại nhíu mày.

Quả thật không bình thường.

Lần đầu tiên ông ta nhìn thấy sức mạnh huyết mạch cực mạnh như vậy.

Địa Ngục Chủ bỗng nói: “Không đúng, với thực lực hiện giờ của ngươi, chưa chắc có thể giết được hắn”.

Nghe thế Thiên Kình cười mỉa: “Hắn chẳng qua chỉ là cường giả cảnh giới Bình Đạo, mà ta đã là cường giả cảnh giới Diệt Đạo, ta đánh không lại hắn ư? Ngươi đang đùa đấy à?”

Địa Ngục Chủ nói: “Vậy ngươi thử đi?”

Thiên Kình nhìn Diệp Quân, tràn đầy ý chí chiến đấu: “Thử thì thử, ta cũng muốn xem thử thiên tài đời sau này yêu nghiệt thế nào”.

Nói rồi ông ta tiến về trước một bước, sau đó chỉ vào Diệp Quân.

Khu vực thời không chỗ Diệp Quân rung lên, sau đó trở nên mờ ảo.

Lồng nhốt thời không.

Đây là một kiểu áp chế không gian, cường giả cảnh giới cao thi triển áp chế với cường giả cảnh giới thấp, đó gần như là sự áp chế tuyệt đối.

Thế nhưng lúc này Diệp Quân bỗng vung ra một nhát kiếm.

Ầm!

Lồng nhốt thời không đó lập tức bị vỡ tung.

Thấy thế ánh mắt Thiên Kình lóe lên vẻ ngạc nhiên, lúc này Diệp Quân bỗng biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi đó.

Thấy Diệp Quân còn muốn chủ động tấn công, Thiên Kình lập tức quyết định dạy cho hắn một bài học, tiến lên một bước rồi tung ra một quyền.

Đối đầu trực diện.

Vù!

Hai người vừa chạm vào nhau là tách ra, Diệp Quân lui về vị trí ban đầu, Thiên Kình cũng liên tục lùi về sau gần ngàn trượng. Sau khi dừng lại, ông ta cúi đầu nhìn xuống tay phải của mình, trên nắm đấm có thêm một vết kiếm khá sâu.

Thấy thế sắc mặt Thiên Kình sa sầm.

Kiếm của hắn có thể làm mình bị thương ư?

Thiên Kình ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, vừa ngẩng đầu lên, một thanh kiếm màu máu chém thẳng về phía ông ta.

Thiên Kình lại tung ra một quyền.

Vèo!

Kiếm quang bị phân tán.

Nhưng ngay sau đó vô số ý kiếm màu máu bỗng bay đến xung quanh Thiên Kình.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Mặt Thiên Kình không đổi sắc, giơ tay phải lên, sau đó nhẹ nhàng đè xuống, tất cả ý kiếm xung quanh ông ta bỗng bị khóa chặt lại một chỗ.

Ngay sau đó ông ta tung ra một quyền.

Ầm!

Vô số ý kiếm bị chấn động văng ra xa.

Nhưng lúc này, Diệp Quân bỗng cầm kiếm đánh đến trước mặt ông ta, khi nhát kiếm này xuất hiện ở trước mặt, Thiên Kình lập tức nhíu mày, vì trên người Diệp Quân còn có sát khí và tà khí cực kỳ đáng sợ, sát khí và tà khí này quả thật quá mạnh, ngay cả tâm thần của ông ta cũng bị nó ảnh hưởng.
Chương 1862: Thần tính hoàn hảo

Thiên Kình cảm thấy kinh ngạc, vội ổn định lại tâm trạng, sau đó đánh một quyền.

Ầm!

Đòn tấn công lại khiến Diệp Quân lùi về sau.

Nhưng Thiên Kình lại nhíu chặt mày, vì ông ta thấy sát khí và tà khí toát ra từ trên người Diệp Quân có ảnh hưởng cực lớn với ông ta.

Phải nói là ông ta rất quan ngại.

Ông ta vốn dĩ là cường giả cảnh giới Diệt Đạo, cả đời đánh vô số trận chiến, tâm trí kiên định như đá, mà lúc này ông ta lại bị huyết mạch quái dị này ảnh hưởng đến tâm trí.

Thiên Kình ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, lúc này khí tức và kiếm ý của Diệp Quân vẫn đang tăng lên.

Ngay lúc này Diệp Quân bỗng hét lên một tiếng, sau đó lao về phía Thiên Kình.

Xung quanh vài trăm vạn dặm biến thành biển máu.

Trong mắt Thiên Kình hiện lên vẻ nghiêm trọng, không dám khinh thường thêm nữa.

Trận đại chiến nổ ra.

Chẳng mấy chốc từng tiếng xé toạc đáng sợ của kiếm khí vang lên trong biển máu đó.

Lúc đầu Thiên Kình còn có thể áp chế Diệp Quân, nhưng dần dà Diệp Quân lại bắt đầu áp chế ngược lại.

Thấy thế sắc mặt Địa Ngục Chủ ở bên ngoài lại trở nên nghiêm trọng, dĩ nhiên nhiều hơn vẫn là sự kinh ngạc.

Ông ta không ngờ Diệp Quân lại có thể trấn áp Thiên Kình này, phải biết lai lịch của người này cũng không nhỏ, năm đó ông ta là một trong những bộ tướng đắc lực của Cựu Đạo, mặc dù vì bị trấn áp, thực lực không mạnh bằng thời kỳ đỉnh cao, nhưng cũng không phải là người mà các cường giả cảnh giới Diệt Đạo bình thường có thể so sánh.

Hơn nữa Diệp Quân mới chỉ là cường giả cảnh giới Bình Đạo, cảnh giới giữa hai người cách nhau đến mấy bậc.

Soạt!

Ngay lúc này một tiếng nổ bỗng vang lên ở phía xa, sau đó Thiên Khải bị văng ra xa cả ngàn trượng.

Ngay khi Thiên Kình dừng lại, vô số kiếm ý bỗng xuất hiện xung quanh ông ta, đồng tử Thiên Kình co rụt, tay phải siết chặt lại, sau đó khẽ đè xuống, tất cả ý kiếm bỗng bị cố định một chỗ, nhưng ngay sau đó tất cả ý kiếm rung lên dữ dội, phá vỡ sức mạnh bí ẩn đó, sau đó Thiên Kình bị tất cả ý kiếm nhấn chìm.

Ầm!

Đúng lúc này, một nguồn sức mạnh đáng sợ bỗng bộc phát ra từ trong biển máu, sau đó Thiên Kình lui ra ngoài mấy vạn trượng, trên người còn có mấy trăm vết kiếm…

Lúc này Diệp Quân lại giờ một thanh kiếm lao đến.

Đồng tử Thiên Kình bỗng co rút lại, lúc này một luồng sáng vàng bỗng phóng lên trời từ trong người Diệp Quân, Diệp Quân dừng lại tại chỗ.

Sau đó Diệp Quân nhíu chặt mày, khí tức huyết mạch phong ma trên người hắn quay ngược lại vào trong người hắn như thủy triều.

Trấn áp huyết mạch phong ma!

Không lâu sau, được Tiểu Tháp trấn áp, thần trí Diệp Quân dần bình thường lại.

Tất cả tà khí và sát khí xung quanh cũng bắt đầu phân tán đi.

Diệp Quân nhắm mắt lại, một lúc lâu sau hắn mới chậm rãi mở mắt ra, lúc này mắt hắn đã tỉnh táo hoàn toàn.

Thiên Kình nhíu mày: “Nhân tính… sao có thể…”

Vừa rồi lúc đánh nhau với ông ta, Diệp Quân không hề có bất kỳ nhân tính, thần tính đã đạt tới mức hoàn hảo, nhưng lúc này thần tính trong cơ thể Diệp Quân cũng không ở trong trạng thái hoàn hảo, mà lại có nhân tính tồn tại.

Như nghĩ đến điều gì, đồng tử Thiên Kình co rụt lại, thất thanh nói: “Áp chế thần tính bằng nhân tính? Sao có thể?”

Không chỉ Thiên Kình mà Địa Ngục Chủ cũng khó tin nói: “Nhân tính áp chế thần tính? Đây…”

Cho đến bây giờ, họ đều rất ít khi thấy có người có thể áp chế thần tính bằng nhân tính, phải biết rằng sau khi hoàn toàn thần tính, muốn áp chế thần tính bằng nhân tính quả thật khó như lên trời.

Nhưng rất nhanh hai người đã nhận ra có gì không đúng.

Không phải là áp chế thần tính bằng nhân tính, mà hắn khôi phục lại dáng vẻ ban đầu.

Lúc này, Địa Ngục Chủ bỗng trầm giọng nói: “Hắn dùng huyết mạch phong ma đạt đến thần tính hoàn hảo, mà sau khi tỉnh táo, hắn lại quay trở lại trạng thái nhân tính… Mẹ nó chứ, còn có thể như thế à?”

Nghe Địa Ngục Chủ như thế, sắc mặt Thiên Kình cũng trở nên kỳ lạ, mẹ kiếp, cái này có khác gì gian trá đâu?

Năm đó họ từ nhân tính đạt đến thần tính hoàn hảo phải trải qua vô vàn gian truân, mà tên này chỉ cần kích hoạt huyết mạch là đạt đến thần tính hoàn hảo?

Hoang đường nhất là sau khi huyết mạch bị trấn áp, hắn lại còn có thể khôi phục lại trạng thái có nhân tính?

Thần tính, nhân tính có thể tự do thay đổi hả?

Đây chẳng phải là gian trá sao?

Lúc đánh nhau là thần tính hoàn hảo, sức chiến đấu vô hạn.

Lúc hưởng phúc thì hồi phục nhân tính…

Mẹ nó chứ!

Hai người càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng.

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó nói: “Thiên Thiên, trước đó đã xảy ra chuyện gì thế?”

Ngao Thiên Thiên kể lại chuyện vừa xảy ra.

Nghe xong, Diệp Quân cảm thấy kinh ngạc, mình thế mà lại đạt đến thần tính hoàn hảo?

Nhưng sau đó hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.

Hắn biết thần tính hoàn hảo của mình đều dựa vào huyết mạch phong ma, một khi huyết mạch phong ma được kích phát hoàn toàn thì hắn sẽ chẳng còn nhận ra ai nữa, thêm nữa bản thân hắn tiếp cận thần tính hoàn hảo vô hạn nên sau khi hắn mất đi lý trí, hắn có thể dễ dàng bước đến bước cuối cùng.

Thần tính hoàn hảo!

Mà muốn hồi phục nhân tính thì phải nhờ đến Tháp gia giúp đỡ trấn áp.

Nghĩ đến đây trong đầu Diệp Quân bỗng có suy nghĩ, nếu mình có thể dựa vào bản thân để trấn áp khi rơi vào trạng thái điên cuồng hoàn toàn, có phải cũng xem như áp chế thần tính bằng nhân tính không?

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, phải nói là chuyện này vô cùng khó, vì một khi rơi vào điên cuồng hoàn toàn, muốn tự mình tỉnh tảo quả thật quá khó, trừ khi người đối diện mình là một người mà cho dù mình có điên cuồng cũng sẽ không giết.

Không nghĩ nhiều nữa, Diệp Quân nhìn Thiên Kình ở phía xa, chắp tay lại, không nói gì nhiều, sau đó xoay người rời đi.

Đến nền văn minh Thiên Hành.


Chương 1863: Cược một lần

“Chàng trai đợi đã”.

Lúc Diệp Quân định đi, Thiên Kình bỗng nói.

Nghe thế Diệp Quân dừng lại, xoay người ngờ vực nhìn Thiên Kình.

Thiên Kình trầm giọng nói: “Chàng trai, mạo phạm hỏi một chút, sức mạnh huyết mạch đó của cậu là?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Huyết mạch phong ma”.

Phong ma!

Thiên Kình nhìn Diệp Quân, sau đó lại nói: “Huyết khí ác hồn đó có tác dụng với cậu à?”

Diệp Quân gật đầu: “Cực kỳ có tác dụng”.

Sở dĩ hắn có thể đạt được thần tính hoàn hảo sau khi hoàn toàn điên cuồng một phần là nhờ hấp thụ những ác hồn đó, vì sau khi hấp thụ những ác hồn đó, huyết mạch phong ma này của hắn trở nên mạnh hơn.

Thật ra nếu hắn đánh loạn thì huyết mạch phong ma của hắn sẽ trở nên đáng sợ hơn nữa.

Nhưng hắn không muốn làm thế, dù sao thời đại cũng đã thay đổi.

Thiên Kình bỗng nói: “Chàng trai, có một nơi có nhiều ác niệm và huyết khí hơn, cậu có muốn tới đó không?”

Diệp Quân sửng sốt, sau đó hỏi: “Nhiều ác niệm và huyết khí hơn hả?”

Thiên Kình gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó cười nói: “Đương nhiên là muốn”.

Thiên Kình nói: “Đi theo ta”.

Nói rồi ông ta dẫn Diệp Quân xoay người rời đi.

Diệp Quân cũng không nghĩ nhiều bèn đi theo ông ta, dĩ nhiên hắn không sợ đối phương giở trò gì xấu xa, một đánh một hắn cũng không sợ, nếu là đánh hội đồng, trong người hắn còn có Nhất Niệm và Tịnh An.

Hai người này không chỉ ăn khỏe, nếu lao vào đánh nhau thật, trong vũ trụ này ngoài cha và những người kia ra thì không ai có thể chịu được họ, dù sao hai người này cũng biết phóng hỏa.

Chẳng mấy chốc Diệp Quân đi theo Thiên Kình đến một vùng hoang vu.

Lúc đến đây, Diệp Quân nhíu mày, vì hắn nhận thấy vùng đất trước mặt hắn có một màu máu.

Ngoài ra huyết mạch phong ma trong người hắn bỗng bắt đầu xao động.

Thiên Kình nhìn vùng đất đó, trong mắt hiện lên tia phức tạp: “Nơi này là khu vực trọng tâm của trận đại chiến năm đó, ở sâu trong lòng đất chôn vùi hàng trăm triệu ác hồn, chúng chết trận ở đây, vì nơi này có cấm chế phong ấn đặc biệt nên cả đời đều không thể thoát ra được…”

Nói đến đây ông ta nhìn Diệp Quân: “Nếu cậu có thể hấp thụ chúng thì cũng xem như là giải thoát cho chúng”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối, trận đại chiến năm đó là?”

Thiên Kình im lặng một lúc rồi nói: “Năm đó chủ nhân của Đại Đạo hiện hữu và Cựu Đạo đã đánh một trận lớn vì tranh giành Đại Đạo, sau đó Cựu Đạo thất bại, Độc Khai Nhất Đạo đó cũng chính là Đại Đạo hiện hữu ngày nay, sau đó đối phương đã thiết lập một trật tự hoàn toàn mới. Tuy nhiên, sau khi đối phương đánh nhau với nền văn minh Thiên Hành một trận, thì không còn thấy tung tích nữa, thế là trật tự Đại Đạo hiện hữu của vũ trụ này bắt đầu sụp đổ…”

Diệp Quân khẽ gật đầu, lại hỏi: “Vị Cựu Đạo đó đã chết chưa?”

Thiên Kình hơi kích động nói: “Sao có thể chứ? Mặc dù chủ nhân Đại Đạo hiện hữu khá mạnh nhưng cũng không có khả năng giết chết Cựu chủ được”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Vậy sao các ông lại thua?”

Sắc mặt Thiên Kình bỗng trở nên bất thường, một lúc sau ông ta trầm giọng nói: “Lúc đầu Cựu chủ rút lui theo tính chiến lược”.

Diệp Quân nhìn Thiên Kình không nói gì.

Con mẹ nó!

Ông đúng là có tài, chỉ có việc bỏ chạy thôi mà lại nói đến mức mỹ miều như thế.

Thiên Kình lại nói: “Nhưng cũng sẽ có ngày Cựu chủ quay lại thôi”.

Diệp Quân hỏi: “Khoảng bao lâu mới trở lại?”

Thiên Kinh lặng thinh.

Diệp Quân nói: “Chi bằng đi theo ta đi, bây giờ ta có thể dẫn ông ra ngoài”.

Thiên Kình cúi người thật thấp với hắn: “Sẵn lòng đi theo cậu Diệp”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ…

Thiên Kình bỗng trở nên kích động: “Cậu Diệp, ngoài những ác hồn này, ta còn biết nơi Cựu… Cựu Đạo cất giấu một số bảo vật, sau khi cậu hấp thu những ác hồn này, ta sẽ dẫn cậu đi…”

Bảo vật của Cựu Đạo.

Diệp Quân cảm thấy hứng thú: “Là những thứ gì vậy?”

Thiên Kình lắc đầu: “Ta không biết, vì nơi đó có phong ấn nên ta không vào được”.

Diệp Quân gật đầu: “Vậy đợi lát nữa dẫn ta đi”.

Thiên Kình cười nói: “Được được”.

Diệp Quân nhìn vùng đất trước mặt, hai mắt nhắm lại, thần thức thẩm thấu vào trong lòng đất, không lâu sau sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ nghiêm trọng, vì hắn cảm nhận được ác hồn vô tận trong lòng đất, hơn nữa chúng nó đều vô thường hung ác, tà khí rất nặng.

Diệp Quân bỗng cảm thấy phấn khích, hắn đánh thức huyết mạch phong ma.

Ầm!

Một cột huyết bắn lên trời, lập tức biến thành vùng biển máu.

Ngay khi phong ma hoàn toàn, Diệp Quân nhảy lên đi vào sâu trong lòng đất.

Chẳng mấy chốc, từng khí tức huyết mạch đáng sợ truyền đến từ sâu trong lòng đất.

Nhìn thế vẻ mặt của Thiên Kình dần trở nên nghiêm trọng, vì ông ta nhận ra huyết mạch phong ma của Diệp Quân đã trấn áp tất cả ác hồn bên dưới.

Huyết mạch quá đáng sợ.

Thiên Kình cực kỳ kinh ngạc.

Lúc này Địa Ngục Chủ bỗng nói: “Thiên Kình, ngươi cứ thế phản bội Cựu chủ à?”

Thiên Kình bình tĩnh nói: “Không phải ta phản bội ông ta, là ông ta vứt bỏ ta trước, dĩ nhiên ta cũng có thể hiểu được trong lòng ông ta, ta chỉ như đám tôm tép, đáng để cho ông ta nhớ đến sao?”

Nói rồi ông ta nhìn sâu lòng đất, lại nói: “Hắn là cơ hội duy nhất ta có thể ra khỏi đây”.

Ông ta không biết Diệp Quân là ai, nhưng ông ta biết thiếu niên trước mặt này là cơ hội ra ngoài duy nhất của ông ta.

Bỏ lỡ cơ hội này, Thiên Kình phải bị nhốt đến chết ở đây.

Thế nên ông ta phải nắm chắc cơ hội này.

Mất mặt?

So với mất mạng thì chẳng là gì cả.

Hơn nữa ông ta không cảm thấy mất mặt, thiếu niên này không tầm thường, có lẽ đây là vận may của mình.

Bất kỳ lựa chọn nào trên con đường Đại Đạo đều có cả phúc và họa, không phải họa thì là phúc, ông ta quyết định cược một lần.
Chương 1864: Chém Tiểu Tháp

Ngay lúc này sâu dưới mặt đất bỗng toát ra khí tức huyết mạch đáng sợ.

Sắc mặt Thiên Kình trở nên nghiêm trọng, vì khí tức huyết mạch này quả thật quá mức đáng sợ, còn mạnh hơn lúc mạnh nhất của Diệp Quân trước đó gấp trăm lần.

Quá không bình thường.

Phải nói Thiên Kình thật sự kinh ngạc với sức mạnh huyết mạch này của Diệp Quân.

Không chỉ Thiên Kình mà sắc mặt Địa Ngục Chủ bên ngoài cũng trở nên nghiêm trọng, Diệp Quân hấp thu như thế quả thật vô lý.

Phải biết rằng, đám ác hồn đó có tà khí và oán khí cực lớn là vì chúng bị trấn áp ở đây, cho dù là cường giả cảnh giới Diệt Đạo như ông ta cũng không dám làm thế, bởi vì hấp thụ quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến thần trí, chứ đừng nói Diệp Quân chỉ là cảnh giới Bình Đạo.

Huyết mạch phong ma.

Đây là do người nào tạo ra đấy?

Địa Ngục Chủ cực kỳ kinh ngạc và tò mò.

Cứ thế kéo dài khoảng ba ngày, mặt đất bỗng nổ tung, sau đó một huyết nhân bay lên từ dưới mặt đất.

Diệp Quân!

Lúc Diệp Quân xuất hiện, cả chiến trường địa ngục bỗng trở thành một vùng biến máu vô tận.

Nhưng vào lúc này, cả người Diệp Quân bị huyết khí bao bọc, toàn thân tản mát ra tà khí và sát ý ngút trời, tà khí và sát ý nồng nặc khiến Thiên Kình biến sắc, vội lùi về sau cả vạn trượng, ông ta nhìn Diệp Quân.

Quả thật là hoang đường.

Ông ta nhận ra ông ta vẫn đánh giá huyết mạch phong ma trên người cậu Diệp này quá thấp.

Người tạo ra huyết mạch phong ma này chắc chắn không phải là người gì tốt lành.

Ngay lúc này, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn ông ta, lúc nhìn thấy đôi mắt màu đỏ, Thiên Kình biến sắc vội nói: “Mẹ kiếp… ê, mau làm cho cậu ta tỉnh táo lại đi”.

Ngay lúc Diệp Quân định ra tay, một tia sáng vàng bỗng bắn ra từ trong người Diệp Quân.

Thấy thế Thiên Kình thở phào, bây giờ ông ta không muốn đánh một trận ác liệt với Diệp Quân đâu.

Cậu Diệp này quá mức bất thường.

Nhưng sau đó ông ta lại biến sắc.

Vì ông ta phát hiện tia sáng đó căn bản không ngăn được Diệp Quân.

Gì đây?

Thiên Kinh ngây người.

“Tháp gia?”

Ngao Thiên Thiên bỗng ngạc nhiên nói: “Đây…”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Chủ mẫu, hắn có vẻ không ổn, hắn hút quá nhiều ác hồn và khí tức, ta… ta không áp chế được”.

Sắc mặt Ngao Thiên Thiên trở nên nghiêm trọng, không áp chế được hả? Vậy Tiểu Quân chẳng phải sẽ phát điên sao?

Ngay lúc này Diệp Quân bỗng biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi chỗ đó.

Vèo!

Nhát kiếm này khiến thời không bí ẩn bên trong nứt ra.

Thấy thế, Thiên Kình biến sắc, đối mặt với Diệp Quân, ông ta không dám sơ suất, lập tức giơ tay phải ra đè xuống phía trước.

Ầm!

Thời không trước mặt ông ta bỗng ngưng tụ lại từng lớp, tốc độ của Diệp Quân chậm lại nhưng ngay sau đó chỉ thấy tay phải Diệp Quân cầm kiếm xoay một vòng.

Rầm!

Thời không đó bị phá vỡ.

Thiên Kình biến sắc, tay phải siết chặt thành nắm đấm, sau đó đánh mạnh về phía trước.

Ầm!

Kiếm quang máu màu nổ tung, Thiên Kình bị chấn động văng ra xa cả vạn trượng, vừa dừng lại một tia kiếm quang màu máu vạn trượng bỗng chém đến trước mặt ông ta.

Vèo!

Thiên Kình lập tức văng ra xa cả vạn trượng, nhưng ông ta vẫn còn chưa dừng lại thì một tia kiếm quang nữa lại lao về phía ông ta.

Sắc mặt Thiên Kình hết sức khó coi, vì hai mắt ông ta cũng bắt đầu hơi đỏ.

Bị huyết mạch phong ma ảnh hưởng rồi.

Sau khi Diệp Quân nuốt chửng các ác hồn dưới lòng đất đó, huyết mạch phong ma của hắn đã đạt đến mức độ rất đáng sợ, ngay cả cường giả cảnh giới Diệt Đạo cũng có thể bị ảnh hưởng.

Thiên Kình cũng không nghĩ nhiều vì kiếm của Diệp Quân đã chém đến trước mặt ông ta, lần này ông ta không đối đầu trực diện mà liên tục lui về phía sau.

Còn Diệp Quân vẫn muốn tiếp tục đuổi theo, nhưng vào lúc này trên người hắn lại toát ra một luồng sáng vàng cố gắng áp chế huyết mạch phong ma của hắn.

Diệp Quân dừng lại, nhíu chặt mày, tay phải hắn nắm chặt ý kiếm trong tay như đang giãy giụa.

Thấy thế Thiên Kình thầm thở phào, xem ra sự tồn tại bí ẩn trong người cậu Diệp có thể trấn áp được cậu Diệp.

Ngay lúc này Diệp Quân bỗng ngẩng đầu tức giận gào lên.

Ầm!

Vô số tia sáng vàng bị phá vỡ.

Sau đó Diệp Quân kéo Tiểu Tháp ra khỏi cơ thể mình, Tiểu Tháp hoảng hốt: “Khốn kiếp, ngươi định làm gì? Ta là tháp gia của ngươi đấy! Ta đi theo nhà ngươi ba đời, ngươi…”

Nó vừa dứt lời, Diệp Quân chém mạnh một nhát…
Chương 1865: Trấn áp

Vèo!

Tiểu Tháp bị nhát kiếm của Diệp Quân chém văng ra xa cả vạn trượng, nó vẫn chưa dừng lại thì Diệp Quân lại lao đến trước mặt nó, sau đó vô số kiếm quang chém mạnh về phía nó…

“Tên khốn này!”

Tiểu Tháp vừa chạy vừa hét lên: “Ngươi tỉnh táo lại đi! Ta là Tháp gia của ngươi này”.

Diệp Quân phớt lờ nó, vẫn đuổi theo nó rồi chém.

Thấy thế cả người Thiên Kình ở cách đó không xa cứng đờ.

Cậu Diệp này mất kiểm soát rồi.

Làm sao đây?

Lúc này, Diệp Quân ở phía xa chém hồi lâu đột nhiên dừng lại, thấy thế Tiểu Tháp thở phào nhẹ nhõm: “Ngươi, ngươi tỉnh táo lại rồi à?”

Diệp Quân bỗng rút kiếm Thanh Huyên ra.

“Ôi chết tiệt!”

Tiểu Tháp hoảng sợ nhảy lên, sợ hãi nói: “Con mẹ nó, ngươi điên thật hay giả vờ đấy? Còn đổi kiếm? Khốn kiếp, ngươi đừng qua đây…”

Nói rồi nó xoay người bỏ chạy.

Diệp Quân cầm kiếm đuổi theo Tháp gia.

Lúc này Tiểu Tháp không dám đối đầu, ý kiếm của Diệp Quân vẫn khó làm nó bị thương nhưng kiếm Thanh Huyên thì khác, kiếm Thanh Huyên có thể phá vỡ phòng vệ của nó.

Nếu bị Diệp Quân chém chết ở đây thì cũng oan quá.

Ngay lúc này Thiên Kình ở cách đó không xa bỗng nói: “Cậu Diệp, cậu bình tĩnh lại đi…”

Nghe Thiên Kình nói thế, Diệp Quân bỗng quay phắt lại, ngay sau đó hắn biến thành kiếm quang rồi biến mất khỏi chỗ đó.

Thiên Kình biến sắc vội vung quyền ra.

Vù!

Thiên Kình bị văng ra xa cả vạn trượng, vừa dừng lại, cả cánh tay phải của ông ta nổ tung…

Thiên Kình ngây người.

Sau khi đổi kiếm, uy lực lại mạnh đến thế?

Lúc này Diệp Quân lại biến mất khỏi đó.

Thấy thế sắc mặt Diệp Quân thay đổi: “Mẹ kiếp…”

Ông ta xoay người bỏ chạy.

Ngay lúc này hai người phụ nữ bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Chính là Nhất Niệm và Tịnh An.

Là Ngao Thiên Thiên bảo họ ra, nếu không trấn áp Diệp Quân nữa thì hắn sẽ cầm kiếm Thanh Huyên có thể sẽ giết hết cả địa ngục A Tì.

Nhìn thấy bộ dạng của Diệp Quân, Nhất Niệm cả kinh, vội vàng tiến lên một bước, vừa định nói gì đó thì Diệp Quân đã chém một nhát kiếm, nhìn thấy Diệp Quân không chút do dự tung ra một nhát, Nhất Niệm đứng sững tại chỗ, nhất thời quên tránh đòn.

Ngay khi kiếm Diệp Quân chỉ còn cách cô ta vài tấc, kiếm quang của Diệp Quân đột nhiên chuyển hướng chém về phía Tịnh An ở một bên.

Tĩnh An trợn tròn mắt: “Không có đạo đức võ đạo”.

Nói rồi cô ta bỗng giờ một quyển sách cổ màu vàng lên chắn trước mặt.

Vèo!

Một tia sáng màu vàng tỏa ra, cả người Diệp Quân lùi về sau cả ngàn trượng.

Tịnh An nhìn quyển sách cổ màu vàng trong tay, lúc nhìn thấy có một vết kiếm nông trên đó, đôi mắt xinh đẹp hiện lên một vẻ ngạc nhiên, đúng lúc này Diệp Quân bỗng cầm kiếm đánh đến trước mặt cô ta, cô ta bỗng giơ quyển sách cổ màu vàng trong tay lên, thầm niệm.

Ầm!

Một luồng sáng vàng bỗng từ trên trời rơi xuống, bao phủ Diệp Quân, Diệp Quân bị giam tại chỗ, khi cô ta vừa định rút kiếm ra, Tịnh An bỗng tiến lên trước một bước, chỉ vào giữa trán Diệp Quân.

Ầm!

Một tia sáng vàng đi vào trong người Diệp Quân.

Diệp Quân bỗng tức giận gào lên, vung mạnh kiếm chém.

Bùm!

Tia sáng vàng vỡ tan, sức mạnh cực lớn lập tức khiến Tịnh An lùi về sau.

Tịnh An hơi ngạc nhiên: “Sức mạnh huyết mạch này mạnh quá…”

Còn chưa dứt lời, Diệp Quân đã chém một nhát kiếm đến trước mặt cô ta, toàn bộ chiến trường địa ngục biến thành biển máu vô tận, tà khí và sát khí ngút trời lập tức nhấn chìm cô ta.

Tịnh An vẫn rất bình tĩnh, cô ta bỗng giơ quyển sách cổ màu vàng trong tay lên, sau đó mở đến một trang, thầm niệm.

Ầm! Một tia sáng vàng bỗng bắn ra từ trong cuốn sách cổ màu vàng, thoáng chốc đã nhấn chìm Diệp Quân, sau đó cưỡng ép Diệp Quân tiến vào một thế giới màu vàng hư ảo, nhưng ngay sau đó, sau khi Diệp Quân vung kiếm lên, thế giới này bỗng chốc tan thành mây khói.

Tịnh An trợn tròn hai mắt, trong mắt đầy vẻ khó tin…

Như thế mà bị phá vỡ rồi à?

Ngay lúc này Tiểu Tháp ở đằng xa bỗng nói: “Để ta giúp ngươi”.

Vừa dứt lời, nó lập tức biến thành tia sáng vàng đi vào trong cơ thể Diệp Quân, thoáng chốc khí tức cực mạnh bắt đầu trấn áp huyết mạch phong ma của Diệp Quân.

Thấy thế Tịnh An vội bước lên trước, lại giơ tay chỉ vào hắn lần nữa, tia sáng vàng lập tức đi vào giữa trán Diệp Quân.

Ầm!

Tà khí và sát khí toát ra từ cơ thể Diệp Quân đã bị áp chế trong khu vực mà hắn đang đứng, dần dần sát khí và tà khí đó cũng bắt đầu quay lại vào trong cơ thể Diệp Quân dưới sự áp chế của hai sức mạnh cực lớn.

Diệp Quân dần bình thường lại.

Lúc này Tịnh An bỗng chạy đến cạnh Diệp Quân, sau đó lặng lẽ lấy kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân, cất vào trong không gian đặc biệt của mình.

Tiểu Tháp: “…”

Nhất Niệm bỗng đi đến trước mặt Tịnh An, cô ta nhìn chằm chằm Tịnh An rồi giơ tay phải ra.

Tịnh An chớp mắt, không nói gì.

Nhất Niệm nhìn cô ta: “Đó là kiếm của ta”.

Tịnh An bĩu môi: “Ta cũng chẳng cần, ta chỉ muốn lấy về nghiên cứu chơi thôi”.

Cuối cùng sau khi Nhất Niệm năm lần bảy lượt yêu cầu, Tịnh An cực kỳ không tình nguyên giao kiếm Thanh Huyên lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK