Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 421: Động phòng trước cũng được mà

Tiểu Tháp đột nhiên hơi tò mò: “Chủ nhân bút Đại Đạo ngoại trừ lần bị Thiên Mệnh Tỷ Tỷ đánh, còn bị người khác đánh nữa sao?”

Giọng nói bí ẩn bình tĩnh đáp: “Tiểu Tháp, ngươi chắc chắn muốn hỏi những chuyện này chứ?”

Tiểu Tháp: “...”

Giọng nói bí ẩn tiếp tục nói: “Bây giờ ở vũ trụ Quan Huyên, quả thật ngươi là người đứng đầu, nhưng ngươi phải hiểu rằng, hiện giờ ngươi phải đối mặt với Chân vũ trụ - bá vương siêu cấp suy nhất trong toàn bộ vũ trụ, vì vậy ngươi tuyệt đối không được khinh thường”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta biết rồi!”

Người đứng đầu thế hệ trẻ ư?

Diệp Quân lắc đầu, người đứng đầu vũ trụ Quan Huyên cũng chỉ như vậy!

Hắn phải là người đứng đầu thế hệ trẻ trong toàn bộ vũ trụ!

Nghĩ đến đây, Diệp Quân nhìn về phía An Nam Tịnh: “Tiền bối, ta đi với tiền bối tới Chư Thần Vực!”

Tu luyện!

An Nam Tịnh gật đầu: “Được!"

Diệp Quân hỏi: “Khi nào đi?”

An Nam Tịnh nói: “Ngày mai đi luôn!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

An Nam Tịnh nói: “Mau chóng xử lý việc riêng đi!”

Nói xong, bà ấy xoay người rời đi.

Đám người Thiên Tú liếc nhìn Diệp Quân rồi cũng xoay người rời đi.

Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Nạp Lan Ca, Nạp Lan Ca khẽ mỉm cười, không nói gì.

Diệp Quân đi tới trước mặt Nạp Lan Ca, hắn kéo tay cô xoay người đi tới đại điện Hư Chân cách đó không xa.

Mọi người đều liếc nhìn hai người họ.

Đặc biệt là đám cường giả Tiên Bảo Các, mặc dù Tần Quan không nói gì, nhưng bọn họ biết, từ nay về sau, cô nương này chính là chủ nhân Tiên Bảo Các.

Các chủ mới của Tiên Bảo Các.

Người trong gia tộc Nạp Lan giờ phút này vô cùng kích động, kể từ hôm nay, gia tộc Nạp Lan sẽ trở thành đại tộc siêu cấp ở vũ trụ Quan Huyên!

Nạp Lan Ca không chỉ là chủ mẫu của thư viện Quan Huyên, mà còn là các chủ của Tiên Bảo Các, có thể nói, với quan hệ này, việc tộc Nạp Lan bay xa hơn chỉ là vấn đề thời gian.

Thấy bộ dạng của đám người tộc Nạp Lan, Nạp Lan Danh cau mày.

Giờ phút này, ông ấy ngoài kích động, còn có chút cảnh giác!

Người ngông cuồng nhất định sẽ gặp họa!

Ông ấy phải kiềm chế tốt người trong tộc mới được, nếu không, một khi tộc Nạp Lan bành trướng thì tai họa nhất định sẽ giáng xuống đầu họ.

Diệp Tiêu ở một bên lúc này cũng hơi đề phòng, bởi vì gia tộc họ Diệp lúc này cũng đã bắt đầu hơi bành trướng.

Đây cũng là chuyện bình thường!

Dù sao, Diệp Quân vẫn luôn coi mình là người gia tộc họ Diệp!

Hôm nay Diệp Quân là vua của vũ trụ Quan Huyên, chắc chắn gia tộc họ Diệp sẽ phất lên như diều gặp gió!

Diệp Tiêu và Nạp Lan Danh liếc mắt nhìn nhau, trong mắt hai người đều mang theo vẻ lo âu.

Tiếp theo, làm thế nào để kiềm chế người trong tộc cũng là một vấn đề lớn!

Sau khi Diệp Quân và Nạp Lan Ca rời đi, đám cường giả thư viện Quan Huyên đều lần lượt rút lui.

Lý Bán Tri nhìn thoáng qua bầu trời, trầm mặc không nói gì.

Người đàn ông kia có lẽ sẽ không quay lại nữa!

Sau khi im lặng một lúc lâu, Lý Bán Tri lắc đầu cười khẽ rồi xoay người rời đi.

Bây giờ, vũ trụ Quan Huyên đã có chủ nhân mới, viện phó nội các như bà ấy cũng tới lúc nên nghỉ hưu rồi.

Phía xa, Tịch Huyền nhìn Diệp Quân và Nạp Lan Ca rời đi, sau khi im lặng một lúc, cô ấy cũng xoay người đi.

Ngao Thiên Thiên nhìn Diệp Quân và Nạp Lan Ca, vẻ mặt phức tạp.

Buông bỏ?

Nhưng lại không cam lòng!

Cách đó không xa, Nam Lăng Nhất Nhất im lặng mỉm cười rồi xoay người rời đi.

Không nghĩ nhiều, tim sẽ không chua xót và đau đớn!

Phí Bán Thanh nhìn Nạp Lan Ca và Diệp Quân ở phía xa, trên mặt nở một nụ cười.

Cuối cùng hai đứa này cũng nếm được mật ngọt sau những đắng cay rồi.

Phí Bán Thanh im lặng một lúc, cũng xoay người rời đi.

...

Diệp Quân kéo Nạp Lan Ca đi tới một chỗ xa, hắn cứ vậy kéo chặt Nạp Lan Ca, không nói gì cả.

Nạp Lan Ca đột nhiên nhẹ giọng nói: “Mọi chuyện giống như mơ vậy!”

Diệp Quân khẽ gật đầu, trong lòng hơi bùi ngùi, khoảng thời gian này, những chuyện xảy ra với hắn cũng tựa như một giấc mơ!

Kiếm Chủ Nhân Gian là cha của hắn!

Các chủ Tiên Bảo Các là mẹ của hắn!

Nếu là trước kia thì đây là chuyện căn bản không dám nghĩ tới!

Nhưng bây giờ đều đã xảy ra với bản thân hắn!

Nạp Lan Ca đột nhiên dừng bước, cô nhìn về phía Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân cũng dừng chân, hắn nhìn Nạp Lan Ca, nhẹ giọng nói: “Sao vậy?”

Nạp Lan Ca đột nhiên nở nụ cười, cô nhẹ nhàng vuốt ve gò má Diệp Quân, dịu dàng nói: “Khoảng thời gian này chịu khổ nhiều rồi đúng không?”

Diệp Quân cầm tay Nạp Lan Ca, nhếch miệng cười: “Vẫn ổn!”

Nạp Lan Ca đột nhiên lấy túi vải nhỏ mà Tần Quan cho cô, nhìn về phía Diệp Quân, nhẹ giọng nói: “Tiên Bảo Các vẫn là của huynh...”

Diệp Quân đột nhiên nói: “Của huynh và của muội có khác gì đâu chứ?”

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân, không nói gì, nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.

Diệp Quân kéo Nạp Lan Ca đi tiếp về phía xa, cười nói: “Mẹ huynh là một người thông minh, bà ấy giao Tiên Bảo Các cho muội nhất định có ý riêng”.

Nạp Lan Ca ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu: “Ừ!”

Diệp Quân đột nhiên nói: “Nếu theo hôn ước thì chúng ta sớm đã thành thân rồi!”

Nạp Lan Ca hơi sửng sốt, quay đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cười nói: “Thành thân ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Thành thân!”

Nạp Lan Ca mở to mắt nhìn: “Thành thân, sau đó làm gì?”

Diệp Quân nghĩ, sau đó nói: “Dựa theo thủ tục cổ xưa, sau khi thành thân chính là động phòng!”

Gương mặt Nạp Lan Ca dần đỏ bừng, cô đột nhiên nở nụ cười ranh mãnh: “Thật ra, cũng có thể động phòng trước khi thành thân mà!”

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó nói: “Ừ thì... Mặc dù không hợp quy củ, nhưng huynh... huynh nghĩ cũng không phải là không thể!”

Nghe Diệp Quân nói thế, Nạp Lan Ca bỗng trở nên thẹn thùng, cô dùng sức nhéo lòng bàn tay Diệp Quân: “Sao huynh có thể muốn những chuyện này chứ?”

Nhìn Nạp Lan Ca yêu kiều xinh đẹp trước mặt, trong lòng Diệp Quân đột nhiên nóng hừng hực, sau đó nói: “Hay là... chúng ta thử xem sao? Huynh lúc nào cũng có thể!”

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Có phải ngươi không xem hai người chúng ta là người phải không?”

Diệp Quân: “...”
Chương 422: Hạc giấy

Nghe Tháp gia nói vậy, Diệp Quân hơi ngượng ngùng.

Hắn quên mất còn có Tháp gia và đại lão thần bí!

Không biết làm thế nào mới giấu được Tháp gia đây?

Nạp Lan Ca mỉm cười nhìn Diệp Quân trước mặt rồi tiến lên, Diệp Quân chưa kịp phản ứng, cô đã hôn nhẹ lên môi Diệp Quân.

Cả người Diệp Quân cứng đờ tại chỗ.

Nạp Lan Ca lập tức tách ra, cô nhìn thanh niên trước mặt, cười rồi khóc.

Diệp Quân ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của Nạp Lan Ca, nhẹ nhàng nói: “Sao vậy?”

Nạp Lan Ca mỉm cười: “Muội vui quá!”

Diệp Quân ôm Nạp Lan Ca trong lòng, nói: “Huynh sẽ không để muội bị thương nữa!”

Nạp Lan Ca vòng tay ôm Diệp Quân, vùi đầu vào vai Diệp Quân, từ từ nhắm mắt lại: “Vâng!”

Nói xong, cô ôm Diệp Quân chặt hơn.

Thực ra trong khoảng thời gian cô trở thành linh hồn, cô đã biết rất nhiều chuyện, chẳng hạn như một vài cô gái nào đó…

Một lúc lâu sau, Diệp Quân đẩy Nạp Lan Ca ra.

Tinh không của chiến trường Hư Chân xám xịt, không có bất kỳ ánh sao nào, mang theo cảm giác ngột ngạt nặng nề.

Trong bóng tối xung quanh hai người, có vô số cường giả đang bảo vệ họ.

Cả đoạn đường, Diệp Quân vốn trầm mặc nhưng hôm nay lại nói rất nhiều, nói mãi không dứt.

Còn Nạp Lan Ca bị hắn kéo đi lại nói rất ít, nhưng trên mặt lại nở nụ cười tươi.

Tiểu Tháp nói: “Thằng nhóc kia, ngươi có muốn đến biển tinh không không?”

Diệp Quân hơi bất ngờ: “Biển tinh không ư?”

Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy, trước đây cha ngươi đã để lại hai con hạc giấy ở đó, ngươi không muốn đi xem thử sao?”

Diệp Quân chớp chớp mắt: “Cái này… không ổn lắm nhỉ?”

Tiểu Tháp nói: “Có lẽ sẽ có vài lợi ích gì đó!”

Diệp Quân gật đầu: “Đi xem thử đi!”

Ngộ nhỡ cha để lại cho hắn bảo vật tuyệt thế nào đó thì sẽ kiếm được một khoản lớn.

Diệp Quân hỏi: “Đến biển tinh không bằng cách nào?”

Tiểu Tháp đáp: “Bây giờ ngươi là thiếu chủ của thư viện Quan Huyên, ngươi nói với bọn họ một tiếng, bọn họ sẽ dẫn ngươi đi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, quay người lại nói: “Người đâu!”

Vừa dứt lời, một ông lão áo đen đột nhiên xuất hiện bên người Diệp Quân, cung kính nói: “Tiểu chủ có gì cần dặn dò?”

Diệp Quân nói: “Ta muốn đến biển tinh không!”

Ông lão nói: “Xin chờ chút, ta sẽ dọn đường ngay!”

Nói xong, ông ta định rời đi.

Diệp Quân hơi bất ngờ.

Dọn đường!

Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Không cần làm loạn lên như vậy!”

Ông lão vội vàng nói: “Ta hiểu rồi!”

Vị thiếu chủ này không thích chủ nghĩa hình thức.

Ông lão phất tay phải, cách đó không xa, thời không tách ra: “Thiếu chủ, thiếu chủ mẫu, mời!”

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn Nạp Lan Ca, cười nói: “Huynh đưa muội đến một nơi!”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Được!”

Diệp Quân dẫn Nạp Lan Ca vào đường hầm thời không, hai người vừa biến mất, ba mươi sáu vị cường giả thần bí áo đen tay cầm lưỡi xích xuất hiện, rồi đồng loạt phá vỡ thời không, lập tức biến mất luôn.

Ông lão vẫn nghiêm túc tại chỗ.

Ba mươi sáu người Tần các chủ của Tiên Bảo Các để lại thật đáng sợ.

Ông lão do dự một lát rồi không đi theo nữa, bởi vì có ba mươi sáu người này bảo vệ, sẽ không có ai trong vũ trụ Quan Huyên dám làm hại Diệp Quân.



Biển tinh không.

Khi Diệp Quân và Nạp Lan Ca bước vào biển tinh không, cả hai đều sững sờ.

Đẹp quá!

Cả hai không khỏi trầm trồ.

Trong biển tinh không, những vì sao tỏa sáng rực rỡ, ánh sao vô tận đủ màu sắc, xung quanh là những cây cổ thụ.

Ở đây có khá nhiều người.

Hơn nữa, đều là cặp đôi.

Sau khi Diệp Quân và Nạp Lan Ca xuất hiện, mọi người đều nhìn hai người họ.

Trai tài, gái sắc!

Phải nói rằng ngoại hình của Diệp Quân và Nạp Lan Ca thật sự rất nổi bật.

Hai người vừa xuất hiện đã trở thành cặp đôi đẹp nhất.

Dưới sự chỉ dẫn của Tháp gia, Diệp Quân và Nạp Lan Ca đến dưới một gốc cây, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn lên, trên cành cây treo những con hạc giấy nhỏ.

Chẳng mấy chốc, ánh mắt của Diệp Quân đã dừng lại ở một cành cây treo ba con hạc giấy nhỏ.

Diệp Quân hỏi: “Tháp gia, đây là hạc giấy do cha ta để lại sao?”

Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy!”

Diệp Quân mỉm cười, xòe bàn tay ra, ba con hạc giấy khẽ lay đưa.

Lúc này, một người đàn ông bỗng đi tới, gã còn ôm theo hai cô gái xinh đẹp, đi thẳng đến chỗ Diệp Quân và Nạp Lan Ca, gã nhìn chằm chằm Nạp Lan Ca, cười nói: “Cô nương, chúng ta làm quen đi, ta…”

Lúc này, không gian vô cùng tĩnh lặng, một lưỡi đao chém ngang cổ người đàn ông, một giây sau…

Xẹt!

Đầu và cổ người đàn ông lập tức tách rời.

Máu còn chưa kịp bắn ra, khoảnh khắc đầu và cổ người đàn ông bị tách rời, gã đã chết tức tưởi.

Như thể chưa từng xuất hiện.

Hai cô gái xinh đẹp kia kinh ngạc, một giây sau lập tức quay người bỏ chạy.

Diệp Quân không thèm để ý đến đối phương, hắn xòe bàn tay ra, ba con hạc giấy nhỏ bay vào trong tay hắn.

Trên ba con hạc giấy nhỏ vẫn còn lưu lại một tia kiếm quang, nhưng khi gặp hắn, tia kiếng quang kia khẽ rung động, sau đó từ từ tiêu tan.

Diệp Quân mở con hạc giấy bên trái ra, trên đó chỉ có một câu: Hy vọng ca ca luôn luôn vui vẻ!

Diệp Quân hơi tò mò: “Tháp gia, đây là cái gì?”

Tháp gia nhẹ nhàng nói: “Cái này là cô cô váy trắng của ngươi để lại!”

Cô cô váy trắng!

Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, ta nhớ trước đây ngươi từng nói ta có rất nhiều cô cô, chuyện này là thật sao?”

Tháp gia đáp: “Thật! Hơn nữa còn đánh nhau rất giỏi!”

Diệp Quân cười toe toét: “Có nhiều họ hàng thật tốt!”

Tháp gia: “…”

Giọng nói bí ẩn nói: “Hình như hắn thích cảm giác gọi người đến rồi”.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Phải cho hắn chịu khổ, phải nghĩ cách khiến hắn chịu khổ!”
Chương 423: Rửa sạch nỗi nhục

Diệp Quân bật cười, cất con hạc giấy đi, sau đó mở con hạc giấy thứ hai, trên đó viết: “Hy vọng các Thanh Nhi đều vui vẻ mỗi ngày!”

Diệp Quân trầm mặc.

Hiển nhiên, đây là do cha hắn viết!

Một lúc sau, hắn mở con hạc giấy cuối cùng ra, trên đó là một lá thư:

“Cuộc đời của Diệp Huyền ta, nửa đời đầu quá khổ cực, ta luôn nghĩ nếu không có Thanh Nhi cùng bầu bạn thì cuộc sống này thật không có ý nghĩa. Nửa đời sau, ta không ngừng nỗ lực theo bước chân của Thanh Nhi và cha, muốn đạt đến tầm cao như họ, nhưng kẻ thù của ta rất mạnh, không gọi Thanh Nhi đến thì chết, gọi Thanh Nhi đến thì trở thành vua dựa dẫm. Đương nhiên ta không muốn chết, vì vậy thế giới này đã có thêm một vua dựa dẫm vào người khác! Nhưng cũng không sao cả, được sống là tốt lắm rồi”.

“Chỉ những người có cùng huyết thống với ta mới đọc được bức thư này. Khi ngươi đọc bức thư này, có nghĩa là thời đại của Diệp Huyên ta đã thật sự kết thúc. Mặc dù hơi buồn nhưng không sao, bởi vì ta không cần mệt mỏi nữa. Con trai à, khi theo đuổi đỉnh cao, con đừng bỏ lỡ những người bên cạnh mình, cũng đừng quá mệt mỏi, ta sẽ đến giúp con đánh kẻ thù mạnh nhất, cho dù cha không phá thần thành công, nhưng cha cũng muốn cùng con đối mặt với tất cả, không ai bắt nạt được con trai ta! Nếu có, thì có nghĩa ta đã chết rồi!”

Diệp Quân đọc thư rồi trầm mặc.

Lúc này, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao cha hắn luôn trì hoãn đến bây giờ mới phá thần.

Giờ khắc này, mười tám năm không cam lòng cùng oán hận trong nháy mắt tiêu tan.

Hai cha con cùng gánh vác!

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nhẹ nhàng gấp thư lại, thu vào trong nhẫn không gian.

Nạp Lan Ca nắm lấy tay Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Cho dù con đường phía trước khó đi thế nào, muội cũng sẽ đi cùng huynh!”

Diệp Quân nắm chặt tay Nạp Lan Ca, gật đầu: “Được!”

Hắn nhìn cây tinh không, cười nói: “Hay là chúng ta lưu lại một con hạc giấy nhé?”

Nạp Lan Ca cười nói: “Được!”

Diệp Quân xòe bàn tay ra, hai con hạc giấy ở trên bàn phía xa bay tới trước mặt Diệp Quân, hắn đưa Nạp Lan Ca một con rồi cầm bút lên, trầm tư một lúc mới viết.

Nạp Lan Ca cũng bắt đầu viết.

Một lúc sau, cả hai đã viết xong.

Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca, cười nói: “Tiểu Ca, muội viết gì vậy?”

Nạp Lan Ca đang định nói thì Diệp Quân nói tiếp: “Ta biết rồi, bí mật!”

Nạp Lan Ca lắc đầu, cô mở hạc giấy ra, trên đó viết: “Yêu Diệp Quân, mãi mãi!”

Diệp Quân sững sờ.

Nạp Lan Ca nhìn con hạc giấy nhỏ của Diệp Quân, chớp mắt, không nói gì.

Diệp Quân mỉm cười, mở hạc giấy ra, bên trên viết: “Yêu Lan Ca, mãi mãi!”

Nhìn thấy dòng chữ này, Nạp Lan Ca mỉm cười, cô nhìn Diệp Quân bằng ánh mắt dịu dàng.

Diệp Quân xòe bàn tay, hạc giấy của hắn và Nạp Lan Ca từ từ bay lên cây tinh không.

Hai người quay người rời đi.

Biển tinh không, nơi này không còn bí mật nào nữa!



Diệp Quân đưa Nạp Lan Ca về thần điện Hư Chân, hai người cũng không thành thân vì không có thời gian.

Bây giờ, hắn rất cần thời gian.

Trước cổng đại điện của thần điện Hư Chân, Diệp Quân nhìn Nạp Lan Ca, bên cạnh hắn là An Nam Tịnh.

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Huynh đi đây!”

Nạp Lan Ca gật đầu: “Ta sẽ bảo vệ thư viện Quan Huyên và Tiên Bảo Các cho huynh!”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Nói xong, hắn nhìn An Nam Tịnh, nói: “Tiền bối, chúng ta đi thôi!”

An Nam Tịnh gật đầu.

Vào lúc hai người định rời đi, thời không phía xa mở ra, sau đó, một con đường vàng kim trải dài.

Thế giới Hư Chân!

Diệp Quân nhìn con đường vàng kim, nheo mắt lại.

Nhanh vậy đã tới rồi sao?

Đúng lúc này, một thanh niên chậm rãi đi ra từ trong con đường Hư Chân, thanh niên mặc gấm bào, tay phải cầm thương.

Phía sau gã, vài thanh niên nữa lần lượt đi ra.

Thiên tài yêu nghiệt của Chân vũ trụ.

Sau khi thanh niên áo bào đi ra, gã nhìn xung quanh một lượt rồi cau mày, linh khí vũ trụ này thật tệ hại.

Một thanh niên áo trắng bên cạnh cười nói: “Thế giới này thật thấp kém!”

Những thần linh khác cũng gật đầu, vũ trụ này thật sự quá thấp kém!

Vậy mà Âm Thần lại treo tưởng một trăm triệu linh nguyên để giết Diệp Quân.

Bọn họ đều đang tự hỏi có phải Âm Thần đang đùa hay không!

Thanh niên áo bào đứng đầu nói: “Đừng coi thường thế giới này, Kiếm Chủ Nhân Gian sinh ra ở thế giới này đấy!”

Kiếm Chủ Nhân Gian!

Nghe vậy, sắc mặt của những người khác nghiêm túc.

Bọn họ không quen thuộc vũ trụ Quan Huyên, dù sao bọn họ cũng không sinh ra từ ba nghìn vạn năm trước, nhưng vẫn biết đến Kiếm Chủ Nhân Gian.

Đây là người duy nhất tiến vào khu vực trung tâm của Chân vũ trụ trong lịch sử.

Đây là điều mà trước đây tộc Bác Thiên cũng không làm được.

Thanh niên áo bào nói tiếp: “Âm Thần là linh hồn của vũ trụ, thực lực và trí tuệ đều không thể nghi ngờ, bà ấy đã đưa ra một trăm triệu linh nguyên, chứng tỏ Diệp Quân này, cũng chính là con của Kiếm Chủ Nhân Gian, không hề đơn giản, vì vậy mọi người không được khinh thường!”

Một vị thần linh trẻ gật đầu.

Thanh niên áo bào nhìn về phía xa, hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên vẻ phấn khích: “So với một trăm triệu linh nguyên, ta có hứng thú với Diệp Quân hơn, nếu ta giết được hắn, rồi đem đầu hắn về Chân vũ trụ, tương đương với việc rửa sạch nỗi nhục của việc Kiếm Chủ Nhân Gian đánh giết Chân vũ trụ”.

Nghe vậy, đám thiên tài của Chân vũ trụ phía sau gã cũng trở nên phấn khích.

Nếu thật sự có thể mang đầu của Diệp Quân trở về Chân vũ trụ, bọn họ không chỉ có thể rửa sạch nỗi nhục năm đó, mà còn nổi danh khắp Chân vũ trụ.

Nỗi nhục do Kiếm Chủ Nhân Gian mang đến cho Chân vũ trụ, sẽ do con trai ông ấy trả, đây là điều đương nhiên!

Thanh niên áo bào tiến lên, một bước này bước xa ngàn trượng gã nhìn xuống thần điện Hư Chân, cười lớn: “Diệp Quân, ta đến lấy đầu ngươi đây!”
Chương 424: Bất Khuất Cốt

Đến lấy đầu mình sao?

Trước cổng thần điện Hư Chân, ánh mắt Diệp Quân lóe lên vẻ lạnh lùng, đang định giơ tay ra thì lúc này một luồng ánh sáng màu đen bỗng lao lên trời, xuất hiện trước mặt thanh niên áo bào.

Người đến chính là Diệp Khải.

Diệp Khải nhìn thanh niên áo bào trước mặt, cười nói: “Ta sẽ đánh với ngươi”.

Thanh niên áo bào nhìn Diệp Khải: “Ngươi không phải Diệp Quân”.

Diệp Khải cười nói: “Ta là Diệp Khải, huynh đệ của huynh ấy, giết ta thì ngươi có thể đánh với Diệp Quân”.

Thanh niên áo bào bình tĩnh nói: “Được”.

Nói rồi gã bỗng biến mất khỏi đó.

Vèo!

Thời không bỗng nổ tung, một tia sáng xuất hiện trước mặt Diệp Khải.

Diệp Khải bật cười: “Đến đây nào”.

Nói rồi y bỗng biến thành một tia lôi quang bắn ra xa.

Ầm!

Không lâu sau, khu vực thời không đó nứt ra từng chút một.

An Nam Tịnh đứng trước thần điện Hư Chân bỗng nhìn Diệp Quân: “Đi thôi”.

Diệp Quân im lặng không nói.

An Nam Tịnh nói: “Thực lực vị huynh đệ này của cậu không hề yếu, đừng lo”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, sau đó hắn nhìn Nạp Lan Ca: “Tiểu Ca, nơi này giao cho muội”.

Nạp Lan Ca gật đầu: “Huynh yên tâm”.

Diệp Quân cũng không nhiều lời nữa, lập tức biến mất khỏi đó cùng với An Nam Tịnh, bây giờ không phải lúc để bày tỏ tình cảm tình chàng ý thiếp.

Còn chuyện động phòng cứ hoãn lại trước đã, dĩ nhiên cũng không thể hoãn quá lâu, sinh ra Tiểu Tiểu Quân sớm một chút, sau đó bảo Tháp gia dẫn dắt nó giúp mình.

Nạp Lan Ca nhìn Diệp Quân rời đi ở đằng xa, hai tay chậm rãi siết chặt lại.

Lúc này Lý Bán Tri bỗng bước đến trước mặt Nạp Lan Ca, bà ấy nhìn Nạp Lan Ca rồi hơi cúi người xuống, sau đó lấy một tập sách nhỏ ra đưa cho Nạp Lan Ca.

Đơn thôi việc!

Nạp Lan Ca nhìn đơn thôi việc trước mặt, không nói gì.

Lý Bán Tri mỉm cười, cũng im lặng.

Nạp Lan Ca bỗng cúi người với Lý Bán Tri, sau đó nói: “Dì Tri, con và Diệp Quân có làm gì sai chọc giận dì sao?”

Lý Bán Tri lắc đầu cười nói: “Con nghĩ đâu thế, ta chỉ cảm thấy hơi mệt thôi”.

Nạp Lan Ca bỗng nắm lấy tay Lý Bán Tri nói: “Dì Tri, con biết tỏ ra giả tạo trước mặt dì đều chỉ là tự rước nhục thôi nên con sẽ nói ngắn gọn, con và Diệp Quân cần sự giúp đỡ của dì”.

Vũ trụ Quan Huyên rất nhỏ so với Chân vũ trụ, nhưng đó cũng là nơi có rất nhiều thế giới.

Cả vũ trụ Quan Huyên có đến trăm triệu vạn sinh linh.

Có thể nói Lý Bán Tri đã có công rất nhiều vào việc vũ trụ Quan Huyên có thể phát triển vững vàng trong ba nghìn vạn năm trở lại đây.

Nếu bây giờ bà ấy từ chức chắc chắn sẽ là một tổn thất cực kỳ lớn với thư viện.

Hơn nữa Nạp Lan Ca vừa tiếp nhận Tiên Bảo Các và thư viện, thiếu nhất là nhân tài như Lý Bán Tri.

Lý Bán Tri nhìn Nạp Lan Ca trước mặt, không nói gì.

Nạp Lan Ca nắm chặt tay Lý Bán Tri khẽ nói: “Dì Tri, nếu dì nhất quyết từ chức cũng không phải là không thể, nhưng có một việc dì phải hứa với con, đó là làm người chủ hôn cho con và Diệp Quân, trước lúc đó dì không thể đi được”.

Lý Bán Tri lắc đầu khẽ cười: “Con bé này thật là”.

Nạp Lan Ca mỉm cười: “Dì Tri, con còn rất nhiều thứ muốn nhờ dì dạy bảo. Đi thôi, chúng ta vào điện rồi nói”.

Bà ấy kéo Nạp Lan Ca đi vào thần điện Hư Chân.



Trong con đường thời không.

Diệp Quân và An Nam Tịnh đang cấp tốc đi xuyên qua thời không.

Diệp Quân bỗng hỏi: “Tiền bối, tiền bối đã từng đến Chân vũ trụ chưa?”

An Nam Tịnh gật đầu: “Ta từng đến rồi”.

Diệp Quân lại chẳng hỏi thêm gì nữa.

Bây giờ nghĩ quá nhiều không phải là chuyện tốt với hắn, việc hắn nên làm bây giờ là làm sao để nâng cao thực lực của bản thân.

Một năm!

Chỉ có một năm phát triển quả thật quá thảm.

An Nam Tịnh bỗng nói: “Cậu là Võ Thần à?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng!”

An Nam Tịnh khẽ gật đầu: “Hãy phát triển cho tốt”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Tu luyện kiếm và võ cùng lúc.

Không phải là không được.

Đúng lúc này, phía xa bỗng xuất hiện một luồng sáng trắng, ngay sau đó hai người xuyên qua luồng sáng trắng đi đến một vùng đất hoang vu, phía cuối tầm nhìn là một ngọn núi. Khắp nơi trên núi là thi thể được chất thành đống như núi, xương cốt dày đặc, thi thoảng trên đỉnh núi còn vang lên những tiếng kêu thảm thiết, vô cùng chói tai.

Cả ngọn núi đều có màu đỏ như máu, dưới chân núi là một biển máu.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân bỗng trở nên khó coi.

An Nam Tịnh nhìn đỉnh núi khẽ nói: “Có một vị đại đế Bất Khuất được chôn ở trên đỉnh núi, người này đến từ vũ trụ Bất Khuất của mấy tỷ năm trước, năm đó ông ta dẫn dắt tộc của mình chống cự linh hồn của vũ trụ, cuối cùng đã thành công. Theo ghi chép, ông ta là người đầu tiên giết chết linh hồn của vũ trụ chỉ bằng một cơ thể phàm trần. Sau đó một mình ông ta đã giết chết hàng trăm vị Thần Đế, gần mười thần linh trong trận đại chiến với Chân vũ trụ, cuối cùng Chân Thần đích thân ra tay, đánh mười trận thì đều thua dưới tay Chân Thần nhưng không chịu nhượng bộ, trong trận chiến thứ mười một bỗng được khai ngộ, tiến thêm một bước, cốt hóa Bất Khuất Cốt, ý hóa Bất Diệt Ý…”

Thấy An Nam Tịnh không có ý nói tiếp, Diệp Quân vội hỏi: “Sau đó thì sao?”

An Nam Tịnh bình tĩnh nói: “Sau đó bị Chân Thần giết, xương cốt vỡ nát thành một trăm linh tám miếng, ý chí bị trấn áp vô thời hạn, không bao giờ được luân hồi chuyển thế”.

Diệp Quân lau mồ hôi trên tán, Chân Thần vẫn nên giao cho cha đánh thì hơn.

Như nghĩ đến gì đó, Diệp Quân thầm hỏi: “Tháp gia, ngươi có thể chống đỡ được những đòn của Chân Thần không?”

Tiểu Tháp nói: “Ngươi đừng nghĩ ra cho ta mấy trò bạo gan như vậy nữa, nhanh chóng đi tu luyện đi”.

Mẹ nó chứ!

Tên khốn này cứ nghĩ ra mấy ý nghĩ nguy hiểm thế này.

An Nam Tịnh bỗng gõ vào đầu Diệp Quân: “Không được phân tâm, nghe ta nói”.

Diệp Quân cười nói: “Vâng!”
Chương 425: Mơ đẹp

An Nam Tịnh nói tiếp: “Một trăm linh tám miếng Bất Khuất Cốt này là vật vô giá với các tu sĩ ở thế gian này, có được một trong số đó thì có thể dựa vào đó để trở thành đế, thậm chí chứng đạo trở thành thần”.

Diệp Quân nhíu mày: “Chứng đạo thành thần? Thần Đế?”

An Nam Tịnh lắc đầu: “Trên Thần Đế là Hư Thần, Hư Thần là một cảnh giới do chủ nhân bút Đại Đạo tạo ra, đạt đến Hư Thần tức là ngưng tụ được thần cách của mình, cường giả ở cấp bậc này chỉ đứng sau linh hồn của vũ trụ”.

Diệp Quân hỏi: “Linh hồn của vũ trụ mạnh lắm sao?”

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân, Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Trước đây Âm Thần đó còn chưa đỡ được một chiêu của cha cậu”.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân không nói nữa.

Diệp Quân cười nói: “Ta nói gì sai sao?”

An Nam Tịnh lắc đầu, bình tĩnh nói: “Không, lần sau gặp phải Âm Thần thì cậu cứ đánh với bà ta”.

Diệp Quân: “…”

An Nam Tịnh nói: “Đi thôi”.

Diệp Quân nhìn đỉnh núi rồi nói: “Lên đến trên đó là có thể lấy được Bất Khuất Cốt sao?”

An Nam Tịnh nói: “Nghe nói là thế nhưng cụ thể thế nào thì ta cũng không biết”.

Diệp Quân sa sầm mặt mày.

An Nam Tịnh nhìn Diệp Quân: “Đi nhanh đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nói rồi hắn xoay người đi đến ngọn núi Bất Khuất.

An Nam Tịnh bỗng nói: “Khoan đã”.

Diệp Quân xoay người nhìn An Nam Tịnh, bà ấy nói: “Không được phép gian lận”.

Gian lận!

Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Gian lận? Gian lận thế nào?”

An Nam Tịnh nói: “Không được phép dùng thanh kiếm đó của cậu”.

Diệp Quân sửng sốt, sau đó vội lấy kiếm Hành Đạo ra: “Kiếm này à?”

An Nam Tịnh gật đầu.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiền bối, chủ nhân của thanh kiếm này với đại đế Bất Khuất, ai mạnh hơn?”

An Nam Tịnh nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Cậu còn không đi nữa thì ta đánh cậu đấy”.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, không dám nói gì thêm nữa, xoay người đi theo.

Trực giác mách bảo rằng tiền bối này không đùa với hắn đâu.

Bà ấy sẽ đánh thật đấy.

Tiểu Tháp bật cười.

Phải là An Nam Tịnh mới có thể chỉnh đốn được tên này.

Mặc dù không phô trương nhưng lại có quá nhiều tâm tư xấu xa, không lúc nào là không muốn nghe ngóng thực lực của Thiên Mệnh Váy Trắng.

Mặc dù tên này không gọi người đến nhưng lại có tiềm năng gọi người.

Không thể có ý nghĩ này.

Phải tiêu trừ ngay.

Phải để tên này chịu chút khổ sở.

Trên đường đi, Diệp Quân thầm nói: “Tháp gia, chắc chắn đại đế Bất Khuất rất lợi hại nhưng vẫn chưa từng đánh bại được Chân Thần, mà cha ta lại có thể một mình khiêu khích Chân Thần, nói cách khác cha ta mạnh hơn đại đế Bất Khuất, đúng không?”

Tiểu Tháp nói: “Ngươi muốn nói gì?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Có thể tìm cha ta để lấy xương cốt không? Ta không cần nhiều, chỉ lấy hai cái xương sườn thôi”.

Tiểu Tháp run giọng nói: “Chết tiệt, ngươi đừng nói là ta dạy ngươi… ngươi quá đáng sợ”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp toát mồ hôi lạnh.

Mẹ nó chứ!

Tên khốn này đáng sợ quá!

Cảm giác còn đáng sợ hơn cả cha hắn.

Cha hắn còn chưa từng có suy nghĩ đáng sợ này đấy.

Như nghĩ đến điều gì, Tiểu Tháp bỗng nói: “Thật ra ông nội ngươi cũng rất mạnh”.

Diệp Quân nhíu mày: “Ông nội ta?”

Tiểu Tháp nói: “Đúng thế, lần tới khi ngươi gặp ông ấy thì có thể tìm ông ấy lấy hai cái xương sườn, chắc ông ấy sẽ cho ngươi thôi”.

Giọng nói bí ẩn: “Ngươi muốn bẫy hắn sao?”

Tiểu Tháp nói: “Tên khốn này muốn ăn đòn”.

Giọng nói bí ẩn: “Ta khuyên ngươi đừng bẫy hắn, vì ngươi không mưu mẹo bằng hắn đâu, đến lúc đó người bị thiệt chỉ có ngươi thôi”.

Tiểu Tháp: “…”

Xương của ông nội!

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lát.

Trong lúc suy nghĩ hắn đã đi đến trước vùng biển máu, mùi máu tanh nồng nặc ập đến nhưng hắn lại không cảm thấy khó chịu, ngược lại nhìn biển máu trước mặt, hắn cảm thấy hơi phấn khích.

Cảm nhận được thế, Diệp Quân cũng giật mình.

Hắn biết trong người mình có huyết mạch phong ma đặc biệt, huyết mạch này hơi biến thái, một khi giết người thì sẽ cảm thấy phấn khích, hơn nữa càng giết càng phấn khích.

Hắn vẫn luôn nghi ngờ.

Nghi ngờ ông nội trước kia không phải là người tốt.

Dĩ nhiên chuyện này vẫn nên giấu trong lòng là tốt nhất, không thể nói ra ngoài, người của ông nội đều giỏi đánh đấm.

Thu lại suy nghĩ, Diệp Quân nhìn vùng biển máu trước mặt, người hắn khẽ run lên, một Kinh Lôi trồi lên từ dưới chân, sau đó cả người xuất hiện ở dưới chân núi đằng xa.

Trước mắt là một bãi thi thể, xương cốt.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn đỉnh núi, trên đỉnh núi loáng thoáng có thể nhìn thấy có vài người đang chậm rãi đi đến kiếp sau.

Tất nhiên hắn không ngự kiếm bay lên núi, người ta đang đi rất chậm chắc chắn có nguyên nhân cả.

Diệp Quân tìm được một lối đi nhỏ, sau đó đi lên núi, lúc này hắn hết sức phòng bị.

Bất Khuất Cốt!

Chắc chắn không dễ lấy đâu.

Diệp Quân lén quan sát người trên núi, hắn phát hiện vẻ mặt của đám người ở trên núi này tỏ ra vô cùng cảnh giác, thi thoảng sẽ ngẩng đầu lên nhìn trên đỉnh núi.

Đỉnh núi!

Diệp Quân nhìn đỉnh núi, nhíu mày.

Hắn biết nguy hiểm ở trên đỉnh núi.

Diệp Quân lướt mắt nhìn, lúc này trên núi có khoảng một trăm người, trông đều rất trẻ tuổi.

Đi một lúc lâu cũng thấy không có gì khác thường, Diệp Quân bắt đầu chậm rãi tăng tốc nhưng đúng lúc này đột nhiên phát sinh biến hóa, một tiếng gầm bỗng vang lên từ trên đỉnh núi. Trong tiếng gầm tức giận này kèm theo sự đau đớn và tức giận vô tận, còn có cả sự không cam lòng, cùng lúc đó một ý chí đáng sợ như một làn sóng ập xuống từ đỉnh núi.

Thấy thế sắc mặt đám người trên núi đó lập tức thay đổi, ngay sau đó mọi người đều lấy các thần bảo được trang bị có thực lực mạnh bắt đầu chống lại ý chí này.

Ý chí Bất Diệt!

Diệp Quân cũng biến sắc, hắn vừa định lấy Tiểu Tháp ra, Tiểu Tháp bỗng nói: “Muốn để ta chắn giúp ngươi à?”

Diệp Quân vội gật đầu.

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Ngươi mơ đẹp thế”.

Diệp Quân: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK