Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 893: Đoán

Tần Tịch Chỉ nói: “Bọn họ thông báo cho Vị Lai Tông bên ngoài rồi!”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Vậy đợi xem!”

Tần Tịch Chỉ nhìn Diệp Quân, nói: “Diệp công tử muốn để lại một phần truyền thừa cho nhà họ Tần phải không?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy!”

Tần Tịch Chỉ nói: “Nhưng tôi không phải người nhà họ Tần!”

Diệp Quân nói: “Lẽ nào Tịch Chỉ cô nương không muốn trở thành người nhà họ Tần sao?”

Tần Tịch Chỉ trầm mặc.

Diệp Quân nhìn Tần Tịch Chỉ, hỏi tiếp: “Không muốn sao?”

Tần Tịch Chỉ nói: “Anh Diệp, dù sao tôi cũng phải gả đi, con gái lấy chồng như bát nước hất đi, đời này của tôi còn có thể nhớ đến nhà họ Tần, nhưng đời sau thì sao?”

Diệp Quân im lặng.

Tần Tịch Chỉ nói: “Tôi không có ý gì khác, Diệp công tử tặng tôi đương nhiên rất vui, bởi vì tôi biết, đây là cơ hội của đời ta, nhưng tôi nghĩ làm vậy là cướp đi tài nguyên của nhà họ Tần”.

Diệp Quân nhìn Tần Tịch Chỉ: “Tịch Chỉ cô nương, cô muốn nói gì?”

Tần Tịch Chỉ hơi cúi đầu: “Lúc nãy Tần Lão gửi tin cho ta, ông ấy... ông ấy hy vọng tôi có thể kết thân với Diệp công tử!”

“Hả?”

Diệp Quân sững sờ: “Cô nói gì cơ?”

Tần Tịch Chỉ nhìn Diệp Quân: “Ông ấy hy vọng tôi có thể kết thân với Diệp công tử!”

“Đùa gì vậy!”

Diệp Quân hơi tức giận: “Cái gì chứ? Ông ấy đang nghĩ gì vậy?”

Tần Tịch Chỉ tự nhiên nói: “Tiên tổ Tần Quan đã rời khỏi nhà họ Tần rất lâu rồi, nhà họ Tần hiện giờ không còn là thân thích của bà ấy nữa, cũng vì vậy mấy năm gần đây bà ấy mới không trở về. Mặc dù Diệp công tử đã trở về, nhưng thành thật mà nói, Diệp công tử có được mấy phần tình cảm với nhà họ Tần chứ?”

Diệp Quân trầm mặc.

Hắn thật sự không có tình cảm gì với nhà họ Tần.

Nếu ông ngoại còn sống thì sẽ khác, nhưng bây giờ dòng dõi nhà họ Tần đã truyền qua nhiều đời, nói cách khác, bây giờ hắn là người có huyết mạch nhà họ Tần thuần túy nhất.

Tần Tịch Chỉ nói tiếp: “Tần Lão hy vọng thông qua cách này, tiếp tục gắn kết tiên tổ Tần Quan với Diệp công tử, dù sao tôi cũng không phải người nhà họ Tần, nếu con của tôi sinh ra ở lại nhà họ Tần thì sẽ hoàn toàn khác, như vậy thì anh Diệp sẽ không từ bỏ được”.

Diệp Quân khẽ lắc đầu, nhìn Tần Tịch Chỉ: “Sao cô lại nói với tôi chuyện này?”

Tần Tịch Chỉ nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tần Lão tự cho rằng mình mưu kế thâm sâu, nhưng tôi biết Diệp công tử không phải kẻ ngốc, nếu tôi có ý gì trước mặt anh Diệp, cuối cùng cũng chỉ khiến Diệp công tử mất đi chút tình cảm cuối cùng với nhà họ Tần!”

Diệp Quân nhìn Tần Tịch Chỉ: “Tần cô nương, chắc cô biết rõ, cô nói với tôi những điều này, tôi đã không còn tình cảm gì với nhà họ Tần nữa, nhưng cô vẫn nói. Tôi nghĩ không phải vì cô không muốn lừa dối ta, mà là vì cô muốn có được cái nhìn tốt của ta, từ đó có được nhiều ưu ái hơn, đúng không?”

Trong mắt Tần Tịch Chỉ hiện lên sự hoảng loạn, nhưng rất nhanh đã khôi phục vẻ bình tĩnh.

Nhưng sao cô tôi có thể qua mắt được Diệp Quân.

Nhìn cô gái trước mặt, Diệp Quân khẽ thở dài: “Hủy hoại cơ hội của nhà họ Tần chỉ vì muốn mình có nhiều cơ hội hơn… Tần Chỉ cô nương, tôi thấy cô rất dịu dàng, cứ nghĩ cô là một cô gái tốt, không ngờ cô lại nhiều mưu mô như vậy”.

Tần Tịch Chỉ trầm mặc một lát, cũng không phản bác, chỉ nhẹ nhàng nói: “Thật xin lỗi!”

Diệp Quân khoát tay nói: “Ngày tháng ăn nhờ ở đậu thật không dễ dàng gì, nếu không cô cũng sẽ không như vậy… đi thôi! Có chút tài nguyên tôi cho, cô đủ để sống một cuộc sống mới rồi”.

Tần Tịch Chỉ cúi người trước Diệp Quân, nói: “Mục đích của tôi đúng là muốn bán đứng nhà họ Tần, sau đó giành cho mình cơ hội nhiều hơn, thậm chí còn hy vọng Diệp công tử sẽ đưa tôi đi… Nhưng, tôi còn tưởng mình che giấu rất tốt, Diệp công tử làm sao nhìn thấu được?”

Cô ta nói thẳng là để Diệp Quân cảm thấy cô ta rất thẳng thắn, từ đó có tình cảm với cô ta hơn, nhưng cô ta không ngờ người này lại có thể nhìn thấu mục đích của cô ta.

Cô ta đã đánh giá thấp chỉ số thông minh của người trước mặt!

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Tôi đoán thôi!”

Tần Tịch Chỉ sững sờ.

Diệp Quân nhìn Tần Tịch Chỉ: “Nếu cô không thừa nhận, tôi cũng sẽ cho rằng cô không có mục đích khác, có thể sẽ đúng như cô mong muốn, cho cô nhiều cơ hội hơn, thậm chí là sẽ dẫn cô đi, cho cô một thân phận mới”.

Đoán!

Tần Tịch Chỉ cười khổ, trong lòng hơi chua xót.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Cô giống một cô nương tên Từ Nhu, có quá nhiều tâm tư! Nhiều khi thành thật một chút cũng tốt!”

Tần Tịch Chỉ khẽ gật đầu: “Tôi sẽ ghi nhớ lời Diệp công tử chỉ dạy!”

Cô ta nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử là người tốt, hy vọng sau này chúng ta có thể gặp lại’.

Nói xong, cô ta quay người rời đi.

Diệp Quân lắc đầu thở dài, trong lòng hơi phức tạp.

Nhân tính!

Nhiều khi lòng tham của con người vượt ngoài sức tưởng tượng, cho người ta thứ gì tốt, người ta sẽ càng muốn nhiều hơn, có lúc còn muốn có tất cả.

Lúc này, hắn mới hiểu tại sao mẹ hắn không tới đây.

Bởi vì bà ấy tới đây chắc chắn sẽ vì tình thân, nhưng nhà họ Tần ở đây chỉ nghĩ đến lợi ích, mặc dù đây là chuyện thường tình nhưng không ai thích cả.

Hắn cũng không thích.

Sau khi rời khỏi đây e là hắn cũng không trở về nhà họ Tần nữa.

Lúc này, hơn chục đạo khí tức mạnh mẽ từ trên trời giáng xuống.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn, lông mày nhíu lại, khí tức mạnh mẽ kia không bình thường.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân sững sờ, bởi vì hắn phát hiện người đi đầu là một người phụ nữ.

Đó là Ưng Thanh.

Ưng Thanh đến rồi.

Tông sư Mục bên dưới vô cùng vui mừng, phấn khích nói: “Đến rồi! Đến rồi! Sư tổ đích thân đến rồi, ha ha…”

Ông ta nhìn Diệp Quân, hung tợn nói: “Dám đắc tội với Vị Lai Tông, sư tổ sẽ diệt cả tộc ngươi!”

Nghe tông sư Mục nói vậy, Ưng Thanh đang đi thì suýt ngã nhào…
Chương 894: Lời dạy của tổ tiên

Ưng Thanh trong không trung nhanh chân bước đến trước mặt Diệp Quân, khi tông sư Mục nghĩ Ưng Thanh sắp ra tay thì bà ấy lại quỳ xuống đất, cung kính nói: “Thiếu chủ…”

Nhìn thấy Ưng Thanh quỳ xuống, tông sư Mục như bị sét đánh trúng, đầu óc trống rỗng, miệng há to có thể nhét vừa một quả trứng.

Không chỉ có tông sư Mục mà các cường giả Vị Lai Tông đi theo Ưng Thanh cũng ngơ ngác.

Thiếu chủ?

Người có thể khiến Ưng Thanh gọi thiếu chủ là ai?

Diệp Quân!

Vua của vũ trụ Quan Huyên hiện giờ.

Mặc dù Vị Lai Tông ở hệ Ngân Hà nhưng thật ra cũng thuộc quyền quản lý của thư viện Quan Huyên.

Sau khi hoàn hồn lại, mọi người vội quỳ xuống, run rẩy không thôi.

Diệp Quân nhìn Ưng Thanh trước mặt, không nói gì.

Mấy người Ưng Thanh cảm nhận được cảm giác áp bức vô hình ập đến, ngực như bị một tảng đá đè nén đến nghẹt thở.

Ưng Thanh quỳ trước mặt Diệp Quân cười khổ.

Hôm đó sau khi bị đưa về hệ Ngân Hà, bà ấy vẫn luôn bế quan tu luyện, chưa từng quan tâm đến chuyện gì của Vị Lai Tông.

Bà ấy không ngờ Diệp Quân lại đến hệ Ngân Hà, càng không ngờ được Vị Lai Tông ở ngôi sao màu xanh này còn đuổi giết hắn.

Bà ấy như sắp suy sụp.

Tông sư Mục ở một bên nhìn Ưng Thanh đang quỳ dưới đất, mặt xám như tro tàn, cả người mềm nhũn ngã xuống đất, ông ta biết ông ta đã mất hết rồi.

Bây giờ ông ta nhớ lại câu nói “Bảo tổ sư Ưng Thanh của ông đến gặp ta…” của Diệp Quân.

Hóa ra không phải người ta đang ra oai mà người ta lợi hại thật.

Diệp Quân nhìn Ưng Thanh, lạnh nhạt nói: “Đứng lên đi”.

Ưng Thanh do dự một lát, sau đó chậm rãi đứng lên.

Diệp Quân nói: “Vị Lai Tông ở hệ Ngân Hà là sao đây?”

Ưng Thanh cung kính nói: “Là một cứ điểm mà Vị Lai Tông thiết lập ở ngôi sao màu xanh, mục đích là để tập hợp vài nhân tài có thiên phú ở ngôi sao màu xanh”.

Diệp Quân lắc đầu: “Ý kiến cũng hay đấy nhưng bà có biết bây giờ bọn hắn đã thành cái dạng gì rồi không? Bây giờ chúng là một tổ chức sát thủ, ai đưa tiền thì chúng giúp người đó giết người, hơn nữa còn ỷ vào cái danh Vị Lai Tông mà chẳng xem ai ra gì”.

Ưng Thanh vội nói: “Là do ta dạy dỗ không nghiêm, mong thiếu chủ trừng phạt”.

Diệp Quân vung tay lên, Vị Lai Tông bên dưới biến thành tro bụi, tông sư Mục đó cũng biến mất.

Diệp Quân nhìn Ưng Thanh: “Nghĩ lại thì bà đã lâu rồi không tiếp quản việc của Vị Lai Tông, chuyện này cũng không thể trách bà nhưng chúng đều gọi bà là tổ sư, lợi dụng danh nghĩa của bà để ra ngoài làm càn, cho nên bà cũng không thoát khỏi tội trong chuyện này, trừng phạt bà…”

Lúc này một người đàn ông trung niên bỗng bước ra, ông ta nhìn Diệp Quân: “Thiếu chủ, chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi, thiếu chủ đã tiêu diệt Vị Lai Tông ở ngôi sao màu xanh rồi, tại sao lại khăng khăng muốn đuổi cùng giết tận?”

Diệp Quân nhìn người vừa nói: “Ông là?”

Người đàn ông trung niên bình tĩnh nói: “Tông chủ của Vị Lai Tông. Thiếu chủ, nói một cách nghiêm túc thì Vị Lai Tông bọn ta không thuộc quyền quản lý của thư viện Quan Huyên, thiếu chủ không có quyền can thiệp vào chuyện nội bộ của Vị Lai Tông”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ông nói hay lắm... Nếu ông đã không thừa nhận là thế lực của thư viện Quan Huyên, vậy thì ta cũng chỉ có thể xem Vị Lai Tông của ông là kẻ thù. Dù sao Vị Lại Tông cũng hết lần này đến lần khác đuổi giết ta, mà đối phó với kẻ thù…”

Nói rồi hắn nheo mắt lại: “Người đâu!”

Rầm!

Vừa dứt lời, một bóng người bỗng xuất hiện ở đằng sau Diệp Quân.

Người đến chính là Ám U.

Diệp Quân không cảm xúc nói: “Tiêu diệt Vị Lai Tông đi”.

Ám U cung kính nói: “Tuân lệnh”.

Nói rồi ông ta biến mất.

Sắc mặt tông chủ Vị Lai Tông thay đổi: “Ngươi…”

Diệp Quân phất tay, tông chủ Vị Lai Tông đó biến mất.

Diệp Quân nhếch môi tỏ vẻ khinh thường: “Trò gì đây?”

Hắn vừa nói vừa nhìn Ưng Thanh, Ưng Thanh cúi đầu không nói gì.

Bà ấy đã tuyệt vọng rồi.

Thật ra bà ấy đã không còn quá nhiều quan hệ với Vị Lai Tông, vì trước kia bà ấy luôn đảm nhiệm chức vị ở Tiên Bảo Các, đã mấy ngàn vạn năm chưa quay về hệ Ngân Hà.

Vì bà ấy làm phó các chủ ở Tiên Bảo Các, quyền lợi quá lớn nên Vị Lai tông đặt bà ấy ở vị trí đầu tiên trong tông phả.

Bà ấy cũng rất bất lực.

Diệp Quân nhìn Ưng Thanh: “Tự thu xếp cho ổn thoả đi”.

Nói xong, hắn xoay người đi.

Ưng Thanh im lặng một lúc lâu, thấp giọng thở dài, rồi xoay người đi.

Lần này bà ấy quyết định tránh xa một chút.



Ở một bên khác, Diệp Quân lấy điện thoại ra bấm số gọi đi, đầu bên kia nhanh chóng vang lên một giọng nói: “Cháu trai, ngươi ở đâu rồi?”

Là giọng của Nhị Nha.

Diệp Quân hơi cạn lời.

Mười mấy phút sau, Diệp Quân đến trước một phủ đệ.

Dương phủ!

Vừa đến Dương phủ, Nhị Nha dẫn Tiểu Bạch chạy ra.

Nhị Nha nhìn Diệp Quân một lúc, sau đó nói: “Khôi phục thực lực rồi à?”

Diệp Quân gật đầu.

Nhị Nha nói: “Đi thôi, chúng ta vào trong rồi nói”.

Cô bé vừa nói vừa dẫn Diệp Quân đi vào phủ đệ.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, vì hắn nhận ra trong Dương phủ có rất nhiều khí tức khá mạnh.

Ngay lúc này, cách đó không xa một nhóm người nhanh chân bước đến, đi đầu là một ông lão mặc bộ đồ thời Đường, bên cạnh ông lão là một đám nam nữ.

Ông lão đồ Đường dẫn đám người nhanh chân bước đến trước mặt Diệp Quân, sau đó đồng loạt quỳ xuống, vui mừng nói: “Gia chủ đương nhiệm của nhà họ Dương – Dương Liêm kính chào thiếu chủ”.

Diệp Quân mỉm cười: “Mời đứng dậy”.

Dương Liêm đứng lên, ông ta nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ phấn khích và vui mừng.

Thiếu chủ!

Vị này là vua của vũ trụ Quan Huyên bây giờ.

Nhà họ Dương có thể nói là gia tộc lớn đứng đầu ở ngôi sao màu xanh bây giờ, dù sao Dương Liêm Sương cũng là tông chủ đương nhiệm ở hệ Ngân Hà, thế nên tin tức mà họ nắm chắc, nhà khác không thể so được.

Đám người Dương tộc ở đằng sau Dương Liêm đều tò mò nhìn Diệp Quân.

Dương Liêm vội nói: “Mời thiếu chủ”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Dương Liêm dẫn Diệp Quân đến một đại điện, ông ta để Diệp Quân và Nhị Nha ngồi ở hai bên vị trí chính, còn mình đứng bên cạnh.

Ông ta biết mặc dù người trước mặt này cũng họ Dương nhưng không có quan hệ huyết thống gì với nhà họ Dương ở ngôi sao màu xanh, chẳng qua vì Dương Liêm Sương nên mọi người cũng được xem là họ hàng.

Diệp Quân bỗng hỏi: “Bà cô Liêm Sương về chưa?”

Bà cô!

Lúc nói câu này, bản thân hắn cũng không khỏi lắc đầu khẽ cười.

Cách gọi này quả thật hơi kỳ cục nhưng chẳng còn cách nào khác, cũng không thể gọi thẳng tên mà nhỉ?

Dương Liêm mỉm cười: “Thỉnh thoảng sẽ về”.

Diệp Quân gật đầu: “Vốn dĩ nên đến từ trước nhưng lại xảy ra vài việc nên không thể đến được”.

Dương Liêm cười nói: “Chúng tôi cũng vừa mới nhận được tin thiếu chủ đến Yến Kinh, nếu không đã đi đón thiếu chủ rồi”.

Diệp Quân định nói gì đó, Nhị Nha bỗng nói: “Mọi người đều là người của mình, các ngươi đừng tỏ ra nho nhã như thế nữa”.

Diệp Quân lắc đầu khẽ cười.

Dương Liêm cũng cười nói: “Nhị Nha cô nương nói phải”.

Ông ta cũng cực kỳ kính trọng vị Nhị Nha cô nương này, ông ta không biết Nhị Nha là ai nhưng biết Nhị Nha cô nương đã tồn tại từ thời đại tổ tiên của ông ta.

Nhà họ Dương có một lời dạy của tổ tiên, đó căn phòng ở phía Tây phải luôn được giữ lại… mà viện bên đó chính là chỗ Nhị Nha ở.

Mỗi ngày đều được quét dọn.

Gia chủ nhà họ Dương đều đã thay rất nhiều đời, nhưng cái viện đó vẫn còn giữ nguyên.

Vẫn luôn giữ lại cho Nhị Nha.
Chương 895: Vĩnh Sinh Đại Đế đến rồi

Lời dạy của tổ tiên còn nói rõ, chỉ cần chủ nhân của viện đó quay lại thì phải phục vụ cho tốt.

Dương Liêm cũng không ngờ thế hệ này của ông ta, chủ nhân của viện lại quay về.

Dĩ nhiên đây là chuyện cực tốt với ông ta, vì Nhị Nha cô nương cho một chút lợi ích thì có thể làm cho ông ta sống thêm mấy trăm tuổi.

Dĩ nhiên ông ta không ngờ không chỉ có Nhị Nha cô nương về, lần này thiếu chủ vũ trụ Quan Huyên cũng đến.

Diệp Quân bỗng nhìn đám nam nữ bên ngoài điện, sau đó nói: “Cho họ vào trong đi”.

Nghe thế, Dương Liêm thầm vui mừng, vội xoay người nhìn đám người bên ngoài điện: “Mau vào đây”.

Mọi người bước vào, sau đó quỳ xuống nhưng lại bị một nguồn sức mạnh êm dịu kéo lại.

Diệp Quân cười nói: “Không cần quỳ”.

Mọi người nhìn Diệp Quân, trong mắt đầy vẻ tò mò.

Thật ra họ không có khái niệm gì với vị thiếu chủ vũ trụ Quan Huyên, vì họ chưa từng bước ra ngoài, thậm chí còn không biết đến vũ trụ Quan Huyên nhưng họ biết người trước mặt họ cũng tôn quý hệt Nhị Nha cô nương.

Diệp Quân nhìn mọi người, mỉm cười, sau đó vung tay lên, mấy mươi chùm ánh sáng đi vào giữa trán mọi người: “Đây là cách tu luyện, có lẽ sẽ có ích với mọi người”.

Hắn vừa nói vừa nhẹ nhàng vung tay, mấy chục chiếc nhẫn xuất hiện trước mặt mọi người: “Trong mỗi chiếc nhẫn có số lượng linh nguyên nhất định”.

Linh nguyên!

Đó không phải là thứ mà linh thạch có thể so được.

Diệp Quân đưa linh nguyên cho họ hệt như một người giàu có về quê phát tiền lì xì, thứ hắn phát không phải là tiền Hoa Hạ mà là vàng.

Trong điện, tất cả người nhà họ Dương đều vui mừng khôn xiết, thứ thiếu nhất ở ngôi sao màu xanh chính là linh thạch. Nhà họ Dương là gia tộc đứng đầu, mặc dù mỗi tháng đều có thể phát một chút nhưng cũng không nhiều, hơn nữa đều là linh thạch có cấp bậc tương đối thấp, không thể so được với linh nguyên mà Diệp Quân đưa cho bọn họ.

Không lâu sau mọi người đều hành lễ với Diệp Quân.

Lần này hành lễ là thật tâm thật ý.

Ngay lúc này, một thanh niên bỗng kéo một cô gái bước ra, cậu ta cung kính chào Diệp Quân: “Chào thiếu chủ”.

Diệp Quân nhìn hai người, tuổi của hai người cũng không lớn lắm, chỉ mới mười ba mười bốn tuổi, thanh niên lớn hơn một chút, lúc nói hơi căng thẳng, Cô gái bên cạnh cậu ta càng căng thẳng hơn, trốn ở phía sau cậu ta, hai tay nắm chặt váy của mình, hơi rụt rè.

Thanh niên lấy can đảm, lại cung kính chào: “Thiếu chủ, em… em gái tôi rất thích kiếm, bây giờ nó đã là kiếm tu cảnh giới Cửu Đoạn, hơn nữa còn có kiếm ý… xin thiếu chủ chỉ dạy cho nó”.

Nói rồi cậu ta quỳ xuống.

Thấy anh trai quỳ xuống, cô gái cũng vội quỳ theo.

Diệp Quân giơ tay phải lên, kiếm ý dịu nhẹ đỡ hai người đứng dậy, hắn nhìn cô gái cười nói: “Cô qua đây”.

Cô gái do dự một chút, sau đó nhìn thanh niên, thanh niên mừng rỡ, vội kéo cô gái đến trước mặt Diệp Quân: “Thiếu chủ, em gái tôi rất giỏi, nó không có người dạy nhưng vẫn lĩnh hội được kiếm ý”.

Diệp Quân cười nói: “Sao cậu biết tôi là kiếm tu?”

Thanh niên vội nói: “Là em tôi nói, nó nói nó cảm nhận được kiếm ý trên người thiếu chủ, hơn nữa còn nói thiếu chủ là một vị kiếm tu cực kỳ mạnh”.

Nghe thế, Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn nhìn cô gái, đúng như thanh niên nói quả thật là cảnh giới Cửu Đoạn, hơn nữa cũng có kiếm ý thật.

Không có ai dạy nhưng lại có thể lĩnh hội được kiếm ý, tức là không thầy tự lĩnh hội, tự học thành tài.

Diệp Quân cười nói: “Phóng thích kiếm ý của cô thử”.

Cô gái không dám lên tiếng, chỉ nhìn thanh niên bên cạnh, thanh niên mỉm cười: “Đừng sợ, thiếu chủ là người tốt, Linh Nhi, em phóng kiếm ý cho thiếu chủ xem đi”.

Nghe thanh niên nói thế, cô gái do dự, sau đó gật đầu, cô gái phóng kiếm ý của mình ra.

Khi nhìn thấy kiếm ý của cô gái, Diệp Quân sửng sốt, kiếm ý này khác hẳn kiếm ý hắn từng thấy, mềm dịu như nước.

Kiếm ý mà hắn từng thấy đa phần đều có sát khí, áp bức người khác, nhưng kiếm ý mềm dịu giống cô gái này là lần đầu hắn thấy.

Diệp Quân nhìn cô gái, cười nói: “Cô thích tu kiếm à?”

Cô gái nhìn Diệp Quân, hai tay siết chặt váy mình, một lúc sau mới gật đầu: “Vâng”.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó xòe tay ra, một tia kiếm quang đi vào giữa trán cô gái.

Diệp Quân nhìn cô gái: “Đây là vài truyền thừa của kiếm đạo, có lẽ sẽ có lợi với cô”.

Cô gái hơi ngơ ngác, truyền thừa kiếm đạo này kích thích mạnh với cô gái.

Thanh niên đó lập tức quỳ xuống: “Cảm ơn thiếu chủ, cảm ơn thiếu chủ”.

Diệp Quân nhìn thanh niên đang quỳ trước mặt mình mỉm cười, sau đó xòe bàn tay ra, một tia sáng trắng tiến vào trong cơ thể người thanh niên: “Đây cũng là một phần truyền thừa, cậu tu luyện cho tốt, sau này chắc chắn sẽ có lợi”.

Thanh niên ngơ ngác với cơ hội đột ngột này, mình cũng có truyền thừa à?

Không lâu sau, cậu ta hoàn hồn, lại vội dập đầu cảm ơn, cậu ta biết truyền thừa này có ý nghĩa thế nào.

Diệp Quân dùng kiếm ý đỡ thanh niên lên, cười nói: “Tu luyện thật tốt với em gái nhé”.

Thanh niên gật đầu: “Tôi và em ấy nhất định sẽ tu luyện thật tốt”.

Diệp Quân đứng dậy, sau đó nhìn Nhị Nha: “Ta đi đây”.

Nhị Nha chớp mắt: “Không ở thêm một lát à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Còn rất nhiều việc”.

Nhị Nh gật đầu: “Lúc sắp đi thì báo cho ta một tiếng”.

Diệp Quân cười nói: “Nhất định sẽ báo”.

Tất nhiên hắn sẽ dẫn theo Nhị Nha và Tiểu Bạch, đùa à, một người là yêu thú mạnh nhất, một người là trợ lực mạnh nhất, không dẫn theo trừ khi đầu hắn có vấn đề.

Diệp Quân cũng để lại một ít linh nguyên cho Dương Liêm, sau đó rời đi.

Lúc này cô gái đó bỗng nói: “Thiếu… chủ…”

Diệp Quân xoay người nhìn cô gái, cô gái thấy Diệp Quân nhìn lại bèn vội cúi đầu xuống, do dự một lúc mới thấp giọng nói: “Tôi… tên là Dương Tử Linh”.

Diệp Quân cười nói: “Tôi nhớ rồi”.

Nói rồi hắn xoay người đi.

Cô gái nhìn Diệp Quân rời đi, một lúc lâu sau cô gái kéo tay anh trai, khẽ nói: “Anh à… thiếu chủ… rất tốt”.

Thanh niên gật đầu: “Chúng ta phải cố gắng tu luyện, sau này báo đáp ơn tri ngộ của thiếu chủ”.

Cô gái khẽ gật đầu: “Ừ”.



Sau khi ra khỏi Dương phủ, Ám U xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân nói: “Đã giải quyết xong rồi sao?”

Ám U gật đầu: “Đã giải quyết xong rồi”.

Ông ta nhìn Diệp Quân: “Thiếu chủ, Vĩnh Sinh Đại Đế đã đến”.

Vĩnh Sinh Đại Đế!

Diệp Quân híp mắt lại.

Cuối cùng cũng đến rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK