Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1851: Chết hay đấy!

Khi cô gái áo xanh đi vào nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cô ta thoáng chốc thay đổi, cô ta vội vàng đi tới trước mặt người phụ nữ, khi chắc chắn thần hồn của người phụ nữ đã tan biến, sắc mặt cô ta thoáng chốc trở nên tái mét, run rẩy nói: “Mẹ?”

Như nghĩ đến điều gì, cô ta chợt quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, giận dữ nói: “Ngươi đã làm gì mẹ ta”.

Diệp Quân biết cô ta hiểu lầm, nhưng cũng không biết nên giải thích thế nào, lúc này hắn chợt thấy trên bàn sách có một bức thư, hắn vội nói: “Cô nương, trên bàn có một bức thư, có lẽ là để lại cho cô”.

Thư!

Cô gái áo xanh vội quay đầu nhìn về phía bàn, cô ta cầm thư lên mở ra xem, dần dần, sắc mặt cô ta trở nên cực kỳ khó coi, sau đó, cô ta bất chợt rơi nước mắt.

Một lúc sau, cô gái áo xanh ngồi xụi lơ trên ghế, đôi mắt vô hồn, lẩm bẩm: “Tại sao, tại sao…”

Diệp Quân khẽ thở dài, vì hắn đã nhìn thấy nội dung trong bức thư, hắn cũng đoán không sai.

Cô gái đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Ông ta chết rồi à?”

Diệp Quân gật đầu.

Cô gái áo xanh gật nhẹ đầu: “Chết hay đấy!”

Dứt lời, cô ta đứng dậy ôm lấy thi thể người phụ nữ, sau đó đi về phía xa.

Diệp Quân thoáng chần chừ rồi đuổi theo.

Sau núi.

Cô gái áo xanh chôn cất thi thể của người phụ nữ xong thì cứ quỳ trước mộ mãi như thế, không nói một lời, còn bội kiếm của Đường Thiếu Khanh thì vẫn luôn đi theo cô ta, nhưng cô ta lại không thèm quan tâm đến nói, điều này khiến thanh kiếm kia cực kỳ nôn nóng, nó liên tục phát ra tiếng kiếm reo.

Cô gái áo xanh quỳ trước mộ từ sáng đến chạng vạng tối, trong khoảng thời gian đó, cô ta chưa từng nói một lời.

Trời ngày càng tối hơn, còn đổ mưa.

Diệp Quân đứng bên cạnh cô gái, vì kiếm ý ngăn cách nên họ cũng không bị ướt mưa.

Lúc này, cô gái đột nhiên đứng dậy, cô ta xoay người rời đi.

Diệp Quân cất lời: “Diệp cô nương”.

Cô gái áo xanh dừng bước.

Diệp Quân đi tới trước mặt cô ta, đưa nhẫn không gian cho cô ta: “Đây là thứ mẹ cô bảo ta đưa cho cô”.

Cô gái nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Tại sao ngươi phải đến tìm chúng ta chứ?”

Diệp Quân nói: “Xin lỗi, ta không biết sự việc sẽ trở thành thế này”.

Hắn thật sự không ngờ người phụ nữ xinh đẹp lại chọn tự kết liễu đời mình, nếu sớm biết mọi chuyện sẽ trở thành thế này, hắn đã không xuất hiện để gặp hai người mà sẽ đưa đồ của tiền bối Diệp Tu Nhiên cho hai người bằng một cách nào đó, sau đó lặng lẽ rời đi.

Cô gái áo xanh chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt liên tục tuôn rơi.

Diệp Quân đặt nhẫn không gian vào tay cô gái, sau đó nói: “Thanh Hàn cô nương, ta biết cô thấy hận, nếu là ta thì ta cũng sẽ hận, ta có thể hiểu”.

Cô gái chợt cười thê lương: “Ngươi biết ông ta ích kỷ đến mức nào không? Ông ta vốn có thể không đến làm phiền mẹ ta nữa, nhưng ông ta lại cứ…”

Diệp Quân ngắt lời cô ta: “Có lẽ mấy năm qua, mẹ cô vẫn luôn đợi một câu xin lỗi của ông ấy”.

Cô gái im lặng, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi.

Diệp Quân khẽ thở dài.

Nếu người phụ nữ kia thật sự không yêu không hận thì sẽ không làm ra lựa chọn như thế, mấy năm qua đối phương vẫn luôn chờ đợi, đợi một câu xin lỗi của Diệp Tu Nhiên tiền bối, mà sau khi đợi được rồi, có lẽ trong lòng bà ấy cũng xem như được giải thoát.

Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt với nét mặt phức tạp.

Chuyện này đã xong, hắn cũng không muốn nhiều lời để phiền lòng thêm.

Diệp Quân lại nói: “Thanh Hàn cô nương, ta có một thư viện, nếu cô muốn ta có thể cho người dẫn cô đến thư viện của ta, ở nơi đó, cô còn có một chốn yên thân. Còn nếu cô không muốn, mấy thứ trong nhẫn không gian của cô cũng đủ để cô trở thành cao thủ nhất đẳng trên thế gian rồi, cô tự chọn đi”.

Cô gái lắc đầu: “Ta muốn ở lại nơi này”.

Diệp Quân gật đầu, hắn mở lòng bàn tay, một lá bùa truyền âm xuất hiện trước mặt cô gái: “Sau này nếu cô gặp phải nguy hiểm không thể chống lại thì có thể dùng thứ này liên hệ với ta”.

Cô gái nhìn Diệp Quân: “Cảm ơn”.

Diệp Quân gật đầu, hắn không nói gì thêm, xoay người biến thành một tia kiếm quang bay lên cao, chẳng mấy chốc đã biến mất ở cuối tinh hà.

Ở vị trí ban đầu, cô gái áo xanh nhìn thanh kiếm vẫn đang rung lên trước mặt, sau một hồi im lặng, cô ta đột nhiên giơ tay cầm lấy nó.

Ong!

Một tiếng kiếm reo vang vọng khắp đất trời.


Chương 1852: Mạnh vào…

Diệp Quân cũng không trở về Đăng Thiên Vực luôn mà đi đến Đại Chu.

Bây giờ Đại Chu đã bắt đầu kết nối toàn diện với thư viện Quan Huyên, không chỉ thế mà trận pháp dịch chuyển giữa hai vũ trụ cũng đã thành lập, bây giờ đi lại giữa hai nơi chỉ mất khoảng một ngày.

Còn thư viện Quan Huyên, sau khi có mấy cao thủ trong Đăng Thiên Vực gia nhập, thực lực cũng đã tăng cường rất nhiều, dù cao thủ tầm trung vẫn chưa đủ, nhưng cao thủ cấp cao của thư viện Quan Huyên đã không thua kém bất cứ một nền văn minh vũ trụ cấp bốn nào nữa rồi.

Trong một vườn hoa, Diệp Quân và Chu Phạn chậm rãi bước đi, xung quanh có vô số hoa cỏ tranh nhau đua nở, đẹp không thể tả.

Chu Phạn đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “Huynh phải đi rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Chu Phạn quay đầu nhìn Diệp Quân: “Khi nào trở lại?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Không thể chắc chắn được”.

Nét mặt Chu Phạn trở nên u ám.

Diệp Quân kéo tay Chu Phạn, sau đó nhẹ giọng nói: “Ta nghe nói Đại Chu đã bắt đầu phổ biến Quan Huyên Pháp rồi à?”

Chu Phạn gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân hỏi: “Hiệu quả thế nào?”

Chu Phạn cười đáp: “Lúc đầu đương nhiên không thuận lợi cho lắm, nhưng bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Mấy năm gần đây, thư viện Quan Huyên phát triển rất nhanh, điều này khiến ta hơi lo lắng…”

Chu Phạn gật đầu: “Nội bộ thư viện bây giờ đúng là có rất nhiều tai hoạ ngầm, ví dụ như thế lực các nơi rắc rối phức tạp, muốn để các thể lực này hoàn toàn hoà nhập với thư viện Quan Huyên thì cần phải có thời gian, hơn nữa trong thư viện bây giờ đã bắt đầu có thế lực kết bè kết phái rồi…”

Nói đến đâu, cô ta nhìn Diệp Quân: “Huynh phải tranh thủ thời gian trở về chỉnh đốn thư viện mới được”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Chu Phạn nói tiếp: “Ta có một ý kiến, huynh nghe thử xem có được không”.

Diệp Quân cười đáp: “Muội nói đi”.

Chu Phạn gật đầu, sau đó nói: “Vũ trụ rộng lớn, có quá nhiều thế lực, nếu tập trung tất cả thế lực với nhau chắc chắn sẽ có ai hoạ. Hơn nữa thực lực của các thế lực ở các vũ trụ chênh lệch quá lớn, ở cùng với nhau, những thế lực nhỏ kia hoàn toàn không có khả năng phát triển. Vì sinh tồn, bọn họ cũng chỉ có thể phụ thuộc vào một vài thế lực mạnh, như thế sau này nội bộ thư viện sẽ xuất hiện rất nhiều nhóm nhỏ”.

Nói đến đây, cô ta dừng lại một lát mới tiếp tục: “Ý kiến của ta là chia khu vực quản lý”.

Diệp Quân dừng bước, hắn quay đầu nhìn về phía Chu Phạn: “Chia khu vực quản lý?”

Chu Phạn gật đầu: “Giống như một quốc gia, có thôn, trấn, huyện, thành phố… Thật ra cũng chỉ có thể như thế, nếu không phân chia khu vực, thế lực lớn mạnh ở chung với thể lực nhỏ yếu là rất bất công với thế lực nhỏ yếu. Cũng như bây giờ, nếu Đại Chu ta dời đến thư viện Quan Huyên, có mấy thế lực có thể chống lại Đại Chu ta chứ?”

Diệp Quân im lặng.

Chu Phạn nói tiếp: “Chia khu vực quản lý có thể tránh được rất nhiều vấn đề, cũng có thể giảm bớt hiện tượng nội bộ chia bè chia phái, đương nhiên tất cả vẫn phải xem thư viện là chính, thư viện là cầu nối giữa các vũ trụ”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lát, sau đó nói: “Như thế thật sự có thể giảm thiểu rất nhiều phiền phức, cũng khá phù hợp cho thế lực phát triển, nhưng việc quản lý…”

Chu Phạn cười nói: “Sẽ không phiền phức đâu, vũ trụ rộng lớn, chỉ cần mỗi thế lực trông chừng kỹ vùng đất của mình thì sẽ không có quá nhiều vấn đề, nếu một thế lực nào đó muốn phát triển hơn thì chỉ có thể cố gắng. Sau khi thực lực của bọn họ đạt tới một trình độ nhất định, địa vị của vũ trụ bọn họ đương nhiên cũng sẽ được nâng lên. Dĩ nhiên bây giờ chúng ta chỉ đang nói theo lý thuyết, sau này có rất nhiều chi tiết có thể chậm rãi cải thiện, nếu huynh cảm thấy ổn thì ta có thể lo liệu chuyện này, đương nhiên cần phải có quyền của huynh”.

Dù bây giờ cô ta là phụ nữ của Diệp Quân, nhưng thật ra cô ta không có quyền lực quản lý thư viện Quan Huyên.

Diệp Quân cười nói: “Bắt đầu từ bây giờ, muội sẽ là một thành viên của nội các”.

Nội các!

Tổ chức quyền lực tối cao của thư viện Quan Huyên.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Được”.

Diệp Quân lại nói: “Chuyện này hoàn toàn có khả năng, cũng phù hợp với phương hướng phát triển của thư viện chúng ta bây giờ, muội có thể đi đến thư viện Quan Huyên thương lượng với Tiểu Ca và mấy người dì Lý”.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, cười nói: “Huynh bảo ta đi đến thư viện Quan Huyên, không sợ nội bộ lục đục à?”

Diệp Quân khẽ mỉm cười không nói gì, chỉ kéo cô ta đi về phía xa: “Vũ trụ rất rộng lớn, thư viện muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ không phải một chuyện nhỏ, điều ta lo lắng là chính sách bên trên tốt, nhưng đến bên dưới lại hoàn toàn biến chất…”

Chu Phạn mỉm cười: “Huynh không cần lo lắng những chuyện vụn vặt này, để chúng ta xử lý, bước đầu tiên của chúng ta bây giờ là thống nhất tất cả thế lực của nền văn minh dưới nền văn minh vũ trụ cấp năm. Chỉ cần thư viện đủ lớn mạnh, cho nhiều lợi ích, những thế lực kia sẽ tự động gia nhập. Cho nên thư viện là nòng cốt nhất, lần này sau khi đến thư viện Quan Huyên, ta sẽ bàn bạc kỹ lưỡng với thê tử của huynh, chúng ta phải không ngừng cải tiến mô hình của thư viện, để thư viện Quan Huyên trở thành thánh địa của người tu luyện toàn vũ trụ…”

Diệp Quân đột nhiên nói khẽ: “Muội cũng là thê tử của ta”.

Chu Phạn liếc Diệp Quân: “Ba hoa”.

Tuy nói thế, nhưng trong lòng cô ta rất vui vẻ, trong mắt hiện lên ý cười và sự vui mừng, xinh đẹp động lòng người.

Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay, một chiếc nhẫn không gian xuất hiện trước mặt Chu Phạn.

Chu Phạn hơi tò mò: “Đây là?”

Diệp Quân nói: “Bên trong có một gốc Tiên Đạo Thụ, trên cây đã có hơn một trăm quả Đạo Linh, ngoài ra còn có một ít tinh thể Vĩnh Hằng và Tổ Mạch, muội muốn làm việc, không có tiền sao mà làm? Ngoài ra còn có hai quyển công pháp, một quyển là ‘Vũ Trụ Quan Huyên Pháp’, một quyền là ‘Chiêu Võ Kinh’ của Chiêu Võ Đạo Đế, đều là công pháp tu luyện không tệ. Muội giữ ‘Vũ Trụ Quan Huyên Pháp’ lại tu luyện, đây là do mẹ ta sáng chế ra, tốt hơn ‘Chiêu Võ Kinh’ kia rất nhiều…”

Chu Phạn đột nhiên ôm lấy Diệp Quân, hắn còn chưa kịp phản ứng thì đôi môi đã cảm nhận được sự ẩm ướt và mềm mại.

Một lúc lâu sau, đôi môi rời đi.

Chu Phạn đột nhiên kề sát vào tai Diệp Quân, sắc mặt ửng đỏ, nhẹ giọng nói: “Mạnh vào…”
Chương 1853: Tại sao ta phải cho ngươi biết?

“A!”

Trong thế giới bị Kiếm Vực ngăn cách, có hai người đang đánh nhau vô cùng kịch liệt.

Người đàn ông nổi gân xanh, nhưng không phải ở cánh tay.

Cô gái bị đánh đến mức quỳ hai chân xuống đất, nhưng không phải đang cầu xin tha thứ…

Trận chiến này diễn ra rất lâu, mãi đến khi hai người đều kiệt sức mới dừng lại.

Mấy “ngày” sau.

Diệp Quân rời khỏi Đại Chu.

Chu Phạn mặc váy phượng màu vàng nhạt đứng trên tường thành Đại Chu, cô ta nhìn kiếm quang dần biến mất nơi chân trời, một lúc lâu sau đó vẫn không nói một lời.



Diệp Quân trở về Đăng Thiên Vực lần nữa, lần này hắn đi thẳng đến Bát Trọng Thiên.

Nhưng vừa mới tiến vào đã thấy nơi này trống không.

Bên trong Bát Trọng Thiên không có gì cả.

Diệp Quân tỏ vẻ vô cùng nghi ngờ.

Vì thế Diệp Quân lại đi tới Cửu Trọng Thiên, Cửu Trọng Thiên cũng không khác gì.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn cánh cửa đá phía chân trời: “Tiền bối?”

Một lúc lâu sau đó, có giọng nói truyền ra từ bên trong: “Có chuyện gì?”

Diệp Quân tò mò hỏi: “Tại sao Bát Trọng Thiên lại không có ai cả?”

Giọng nói kia đáp: “Đã đi rồi”.

Diệp Quân lại hỏi: “Vậy Cửu Trọng Thiên thì sao?”

Giọng nói kia nói: “Cũng đi rồi”.

Diệp Quân im lặng.

Giọng nói kia lại nói: “Ngươi muốn đến đây để rèn luyện à?”

Diệp Quân gật đầu, hắn vẫn muốn nâng cao thực lực của mình trước rồi mới đi tới nền văn minh Thiên Hành, tránh lúc đến đó sẽ bị bắt nạt.

Giọng nói kia nói: “Thực lực vị cao thủ của Bát Trọng Thiên và Cửu Trọng Thiên vượt xa ngươi, ngươi tìm bọn họ để rèn luyện không có chút ý nghĩa nào cả, nếu ngươi thật sự muốn nâng cao thực lực của mình thì có thể đi tới địa ngục A Tì một chuyến”.

Diệp Quân nhất thời hơi tò mò: “Tiền bối, địa ngục A Tì này là nơi nào?”

Giọng nói kia đáp: “Nơi đó từng là một vùng đất trật tự luân hồi, dù bây giờ đã không lớn bằng lúc trước nhưng chiến trường địa ngục ở nơi đó rất phù hợp để lịch luyện”.

Diệp Quân lại hỏi: “Tiền bối, vì sao địa ngục A Tì này lại sa sút thế?”

Giọng nói kia giải thích: “Có người muốn thành lập trật tự mới, đương nhiên trật tự này sẽ ngày càng đi xuống, đây chẳng phải là chuyện rất bình thường à?”

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ: “Tiền bối, chuyện này chắc không liên quan đến ta đâu nhỉ? Ta chỉ mới ra đời hai mươi mấy năm mà thôi”.

Giọng nói kia đáp: “Có lẽ là liên quan đến cha của ngươi”.

Diệp Quân: “…”

Giọng nói kia nói tiếp: “Nói một cách công bằng thì dù không có nhà ngươi, trật tự cổ xưa này cũng sắp không duy trì nổi nữa”.

Diệp Quân thắc mắc: “Tại sao?”

Giọng nói kia giải thích: “Người không phục tùng trong nội bộ ngày càng nhiều, bên ngoài còn có nền văn minh Thiên Hành, có thể nói là loạn trong giặc ngoài, hầy…”

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Tiền bối, ngài cũng không thắng được nền văn minh Thiên Hành ư?”

Giọng nói kia đáp: “Không thắng được”.

Diệp Quân sa sầm mặt.

Chết tiệt!

Nếu hắn cứ thế này đi tới nền văn minh Thiên Hành, dưới tình huống không gọi người thì chẳng phải sẽ bị đánh thành chó à?

Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, có thể nói cho ta biết về các thế lực lớn của vũ trụ trước mắt không? Ta không rõ lắm”.

Giọng nói kia im lặng một lát rồi nói: “Vũ trụ hiện hữu của chúng ta có bốn thế lực ngươi cần đề phòng, đầu tiên là thế lực đại diện trật tự cũ, cũng chính là ta, ta đại diện một bên thế lực. Thứ hai là địa ngục A Tì, trong mười tám tầng địa ngục ở nơi đó nhốt một vài cao thủ đến từ thời đại của ta, có một vài người trong bọn họ còn mạnh hơn cả Tam điện chủ Ác Đạo và Diệp Tu Nhiên kia”.

Nói đến đây, nó im lặng một lúc rồi mới tiếp tục: “Thứ ba là Ly Hận Thiên, một vài cựu thần đến từ thời đại của ta đang ở trong đó, những cựu thần kia cũng có thực lực rất mạnh, đặc biệt là người đứng đầu cựu thần, ông ta từng là đệ tử của chủ nhân ta, là người có thiên phú đáng sợ nhất trong các cựu thần, cũng là người có thực lực mạnh nhất…”

Diệp Quân chợt nói với giọng điệu ngạc nhiên: “Tiền bối, chủ nhân của ngài?”

Giọng nói kia nói: “Ta là Đại Đạo được khai phá ra, đương nhiên phải có chủ nhân rồi”.

Diệp Quân nhất thời vô cùng tò mò: “Tiền bối, trước khi chủ nhân của ngài khai phá ra ngài, thế giới này đang theo Đạo gì?”

Giọng nói kia đáp: “Cựu Đạo, khi đó vũ trụ này rất hỗn loạn, Cựu Đạo ra đời, chủ nhân của ta đánh bại Cựu Đạo, sau đó khai phá ra một Đạo mới dựa trên nền tảng của Cựu Đạo, cũng chính là ta bây giờ, Đại Đạo hiện hữu”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Chủ nhân của ngài mạnh thế”.

Đại Đạo hiện hữu đáp: “Cả Ly Hận Thiên và địa ngục A Tì đều do chủ nhân của ta thiết lập, sau đó chủ nhân phát hiện nền văn minh Thiên Hành, đánh một trận với nền văn minh Thiên Hành… Không có thua”.

“Nói phét!”

Lúc này, Tịnh An đột nhiên xuống hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ta liếm kẹo hồ lô, sau đó lạnh lùng nói: “Đại Đạo hiện hữu, năm đó chủ nhân của ngươi không thua à?”

Đại Đạo hiện hữu không chịu yếu thế: “Năm đó Cựu Đạo bị chủ nhân của ta đánh bại đã giết chết một quan chấp hành đứng đầu Thiên Hành các ngươi, có phải không?”

Tịnh An lạnh lùng nói: “Chẳng lẽ chủ nhân của ngươi không bị quan chấp hành đứng đầu Thiên Hành của chúng ta đánh bại à?”

Đại Đạo hiện hữu nói: “Vậy ta nói chúng ta ngang tài ngang sức thì có vấn đề gì không?”

Tịnh An nói: “Sau đó Thiên Hành Chủ của chúng ta đến tìm chủ nhân các ngươi, chủ nhân của các ngươi đã bỏ chạy mà! Không phải sao?”

Đại Đạo hiện hữu nói một cách giận dữ: “Chủ nhân của ta không bỏ chạy, ngài ấy…”

Tịnh An bình tĩnh hỏi: “Ông ta thế nào?”

Đại Đạo hiện hữu im lặng một lát rồi nói: “Tại sao ta phải cho ngươi biết?”
Chương 1854: Cô cô của ngươi đến giết lung tung...

Tịnh An liếm kẹo hồ lô, cười nói: “Đại Đạo hiện hữu, nền văn minh Thiên Hành của chúng ta bây giờ đã khác trước kia rồi. Quan chấp hành đứng đầu của chúng ta bây giờ đã mạnh hơn năm đó rất rất nhiều, người là quan chấp hành đứng đầu mạnh nhất của nền văn minh Thiên Hành chúng ta từ trước đến giờ, loại như ngươi người chỉ cần vung tay một cái là có thể đánh chết một trăm người!”

Đại Đạo hiện hữu lạnh lùng nói: “Cô ta lợi hại như thế thì ngươi bảo cô ta đánh chết cô cô của Diệp thiếu đi!”

Diệp Quân: “…”

Tịnh An sa sầm mặt: “Không đánh bà ta, chỉ đánh ngươi thôi, sau khi trở về, ta sẽ bảo quan chấp hành đứng đầu đến đánh ngươi”.

Đại Đạo hiện hữu im lặng.

Đúng là muốn chửi tục mà!

Con mẹ nó, sao ông đây cứ gặp phải mấy kẻ điên thế này?

Tịnh An chợt nói thêm: “Nếu ngươi chịu bỏ chút tiền mua chuộc ta thì ta có thể xem như chưa từng gặp ngươi”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Tịnh An, sợ đến mức ngây người.

Sao cô nương này giống cướp thế?

Cướp của quang minh chính đại luôn?

Đại Đạo hiện hữu chợt trầm giọng nói: “Diệp công tử, ngươi mặc kệ cô ta à?”

Diệp Quân đang định đáp lời thì Tịnh An đột nhiên nhìn về phía hắn: “Chia ngươi một nửa”.

Diệp Quân thoáng chần chừ, sau đó nói: “Tịnh An cô nương, Đại Đạo hiện hữu tiền bối, oan oan tương báo đến khi nào mới hết? Thư viện Quan Huyên của ta trước giờ vẫn luôn kiên trì bảo vệ vũ trụ hoà bình ổn định, cho nên tiền bối, hay là ngài đồng ý với cô ấy đi? Cô ấy chia cho ta một nửa, ta lại chia cho ngài một nửa”.

Đại Đạo hiện hữu: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Tịnh An trợn to mắt nhìn Diệp Quân, quên cả việc liếm kẹo hồ lô.

Lúc này, Đại Đạo hiện hữu chợt nói: “Ngươi còn lợi hại hơn cả cha ngươi”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối từng gặp cha của ta à?”

Đại Đạo hiện hữu đáp: “Phải, hơn nữa cha ngươi còn từng vay tiền ta, nói là để con trai trả”.

Diệp Quân: “???”

Đại Đạo hiện hữu nói: “Nếu ngươi không tin thì ta còn có chứng cứ đấy”.

Sau đó, một tờ giấy nợ xuất hiện trước mặt Diệp Quân, trên đó viết: Hôm nay vay Đại Đạo hiện hữu một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng, con trai trả. Ký tên Diệp Huyên.

Bên trên còn có một vân tay máu, máu kia đúng thật là máu phong ma.

Thấy tờ giấy nợ này, Diệp Quân chỉ cảm thấy da đầu tê dại.

Một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng?

Mẹ kiếp?

Nhiều thế?

Khó tin nhất là cái câu con trai trả kia?

Trời ạ!

Sao cha hắn có thể làm ra chuyện không phải người như thế chứ?

Mẹ kiếp.

Lúc này Đại Đạo hiện hữu lại nói: “Bây giờ bảo ngươi trả thì vẫn chưa khả thi lắm. Hầy…”

Diệp Quân: “…”

Tịnh An đột nhiên đi tới bên cạnh Diệp Quân, cô ta kéo ống tay áo của hắn, sau đó nghiêm túc hỏi: “Ngươi là con ruột của cha ngươi à?”

Diệp Quân im lặng một lúc lâu mới đáp: “Ta cũng nghi ngờ, làm gì có ai hãm hại con trai như thế chứ?”

Không thể không nói, hắn thật sự hơi sửng sốt, đây đã không phải là lần một lần hai nữa, mà là rất nhiều lần rồi. Cha hắn vay tiền khắp nơi, sau đó đều bảo con trai trả, thật sự quá khó tin. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, có phải hắn cũng có thể vay tiền để cha trả không?

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Tịnh An bật cười, dường như nhớ đến điều gì, cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá: “Đại Đạo hiện hữu, đừng có đánh trống lảng, ngươi có muốn mua chuộc ta không?”

Đại Đạo hiện hữu trầm giọng nói: “Mấy năm qua nền văn minh Thiên Hành không ngừng huỷ diệt vũ trụ, làm chuyện ác như vậy không sợ báo ứng à?”

Tịnh An mỉm cười nói: “Pháp tắc tối cao của vũ trụ là cao thủ được sống, năm đó khi chủ nhân của ngươi thành lập vũ trụ và trật tự hiện hữu chẳng phải cũng đã huỷ diệt vô số thế lực à? Bất cứ trật tự và vương triều nào cũng đều thành lập trên vô số thi hài, dù gì ngươi cũng là một Đại Đạo, sao ngay cả chút giác ngộ này cũng không có thế?”

Đại Đạo hiện hữu im lặng.

Diệp Quân cười nói: “Tịnh An cô nương, thôi đi, hay ta nướng thêm cho cô mấy cái đầu dê nhé?”

Tịnh An lập tức sáng mắt lên: “Thật à?”

Diệp Quân gật đầu: “Thật”.

Tịnh An cười nói: “Được!”

Dứt lời, cô ta quay lại trong Tiểu Tháp, từ sau khi vào trong Tiểu Tháp, nhìn thấy thời không bí ẩn, cô ta cũng thích nghiên cứu thời không đặc biệt và bí ẩn kia giống như Nhất Niệm, nhờ đó mà nâng cao thực lực của mình lên rất nhiều.

Sau khi Tịnh An quay về Tiểu Tháp, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá, sau đó nói: “Tiền bối, một thế lực còn lại là gì?”

Đại Đạo hiện hữu đáp: “Chính là Ác Đạo Minh có thù oán với ngươi”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối có thể giới thiệu về Ác Đạo Minh này không?”

Đại Đạo hiện hữu trầm giọng nói: “Ta cũng không hiểu biết quá nhiều về bọn họ, ta chỉ biết Nhất điện chủ của bọn họ là một người ngoại lai”.

Diệp Quân nhíu mày: “Người ngoại lai?”

Đại Đạo hiện hữu giải thích: “Lai lịch của người này rất bí ẩn, thực lực cũng vô cùng đáng sợ, nếu ngươi gặp phải thì ta đề nghị ngươi nên lập tức gọi người”.

Diệp Quân: “…”

Đại Đạo hiện hữu nói tiếp: “Thật ra thực lực của ngươi bây giờ cũng không phải yếu, nhưng kẻ thù của ngươi đều là cao thủ đứng đầu thế gian, vì thế nếu gặp phải người không thể chống lại ở bên ngoài thì đừng liều mạng, tránh bị giết chết”.

Diệp Quân nhất thời hơi cảm động: “Tiền bối quan tâm ta như thế…”

Đại Đạo hiện hữu ngắt lời hắn: “Không phải ta quan tâm ngươi, ta sợ ngươi chết ở vũ trụ này, cô cô của ngươi đến giết lung tung, huỷ diệt vũ trụ hiện hữu… Dù ta không sợ chết, nhưng ta không muốn chết oan một cách nhảm nhí”.

Diệp Quân: “…”
Chươn 1855: Kiếm Hành Đạo!

Đại Đạo hiện hữu cũng hơi bất đắc dĩ, gặp phải một gia đình như thế đúng là xui xẻo.

Năm đó khi gặp cha của thiếu niên trước mắt, ban đầu còn cảm thấy đối phương là một người ngay thẳng, nhưng không ngờ đối phương lại là một kẻ mặt dày.

Một trăm nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng!

Đó gần như là một nửa tiền tiết kiệm cả đời nó rồi!

Ngoài tinh thể Vĩnh Hằng, nó còn bị lừa mất mấy món thần vật nữa…

Đúng thế, đều là con trai trả.

Nhưng bây giờ gặp đứa con trai này, nó càng tuyệt vọng hơn, cả mẹ của hắn cũng là một kẻ gian trá.

Cả gia đình đều quái gở.

Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay ra, tờ giấy nợ kia xuất hiện trong tay hắn, hắn nhìn về phía cửa đá, nghiêm túc nói: “Tiền bối, cha ta mượn ngài một trăm nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng, ta thật sự không trả nổi, nhưng nhà họ Dương của ta không phải kiểu không giữ chữ tín”.

Nghe thấy thế, Đại Đạo hiện hữu vốn đã sắp tuyệt vọng lập tức bùng lên hy vọng, vội hỏi: “Ngươi muốn làm thế nào?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Tiền bối, nếu ngài tin tưởng ta thì cho ta vay thêm một trăm nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng!”

Đại Đạo hiện hữu: “???”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tiền bối, ngài cũng biết đấy, mục đích của gia đình ta là thống nhất toàn vũ trụ, trong quá trình đó ta cần có một nguồn vốn khổng lồ. Mà một khi thống nhất được toàn bộ vũ trụ, ta sẽ không chỉ trả lại số đã mượn ngài, còn trả lại cả số mà cha ta mượn, ngài thấy sao?”

Đại Đạo hiện hữu im lặng một lúc rồi đáp: “Ngươi tìm một người để đảm bảo đi, nhưng không được là cha ngươi”.

Diệp Quân thấy có hy vọng, vội nói: “Ông nội ta đảm bảo”.

Đại Đạo hiện hữu giận dữ nói: “Ông cháu ba đời? Ngươi đang chơi trò trẻ con với ta à?”

Diệp Quân cười ngượng ngùng: “Nhân phẩm ông nội ta rất tốt, thật đấy”.

Đại Đạo hiện hữu trầm giọng nói: “Để cô cô ngươi đảm bảo”.

Diệp Quân im lặng.

Để cô cô đảm bảo?

Nếu hắn thật sự làm như thế thì e rằng sẽ bị đánh cho một trận.

Đại Đạo hiện hữu lại nói: “Nếu ngươi không thể để cô cô của ngươi đảm bảo thì vẫn còn một cách, là ta dùng một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng vào cổ phần tại Tiên Bảo Các của nhà ngươi, trăm năm sau, Tiên Bảo Các phải cho ta tiền hoa hồng”.

Diệp Quân hỏi: “Chia bao nhiêu?”

Đại Đạo hiện hữu đáp: “Mỗi năm ta muốn một phần trăm tiền hoa hồng, không quá đáng chứ?”

Diệp Quân im lặng.

Dùng một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng đổi lấy một phần trăm tiền hoa hồng hàng năm, xem tình hình trước mắt rõ ràng là hắn lãi to, vì bây giờ thu nhập của Tiên Bảo Các đa số đều là Tổ Mạch, vẫn chưa bắt đầu kiếm được tinh thể Vĩnh Hằng. Nhưng trăm năm sau, chắc chắn Tiên Bảo Các sẽ bắt đầu kiếm tinh thể Vĩnh Hằng.

Tiên Bảo Các có thể xem là độc quyền việc buôn bán của cả vũ trụ.

Lợi nhuận của Tiên Bảo Các trăm năm sau chắc chắn là rất kinh khủng.

Không có lợi lắm!

Nghĩ vậy, Diệp Quân cất lời: “Nhất Niệm”.

Nhất Niệm xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ta mở lòng bàn tay, một ngọn lửa Thiên Hành xuất hiện, cô ta nhướn mày: “Có phải muốn cướp không? Ta có thể ra tay ngay bây giờ!”

Đại Đạo hiện hữu: “…”

Diệp Quân đen mặt, sao nha đầu này lại trở thành một nữ tặc rồi?

Diệp Quân hỏi: “Bây giờ muội có bao nhiêu tinh thể Vĩnh Hằng?”

Nhất Niệm nhìn túi vải nhỏ bên hông mình, sau đó đáp: “Khoảng hai mươi nghìn viên”.

Hai mươi nghìn viên!

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Tiền bối, chuyện cổ phần ta có thể đồng ý với ngài, nhưng có một điều kiện là ngài phải trở thành cung phụng của thư viện Quan Huyên ta”.

“Đồng ý!”

Đại Đạo hiện hữu không do dự chút nào.

Diệp Quân sa sầm mặt.

Mẹ kiếp!

Có gì đó sai sai.

Lúc này, một chiếc nhẫn không gian chậm rãi bay đến trước mặt hắn, trong nhẫn không gian có một trăm nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng, hơn nữa còn đều là tinh thể Vĩnh Hằng cực phẩm, chất lượng chỉ thua kém tinh thể Vĩnh Hằng của Nhất Niệm một chút thôi.

Một trăm nghìn viên tinh thể Vĩnh Hằng!

Diệp Quân nhếch môi, có một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng này, hắn có thể làm được rất nhiều điều.

Hắn cất một trăm nghìn tinh thể Vĩnh Hằng đi, sau đó nói: “Tiền bối, nếu cao thủ của Ác Đạo Minh gây chuyện với Đại Chu và vũ trụ Quan Huyên, mong ngài sẽ ra tay giúp đỡ”.

Đại Đạo hiện hữu đáp: “Được, nhưng ta muốn nhắc nhở ngươi, nếu là Nhất điện chủ hoặc Nhị điện chủ kia đến thì ta không ngăn cản bọn họ được đâu”.

Diệp Quân nói: “Ngài chỉ cần cố hết sức là được”.

Đại Đạo hiện hữu đáp: “Được”.

Diệp Quân lại nói: “Tiền bối, làm sao mới có thể đi đến địa ngục A Tì?”

Lúc này, một quyển trục chậm rãi bay ra từ trong cửa đá: “Đây là quyển trục truyền tống để đi tới địa ngục A Tì, ngoài ra thì còn có một cái Đạo Lệnh, có lệnh này, Địa Ngục Chủ sẽ không làm khó ngươi, ngươi có thể tập trung tu luyện ở đó”.

Diệp Quân gật đầu: “Tạm biệt”.

Dứt lời, hắn cất quyển trục và Đạo Lệnh đi, xoay người biến thành một tia kiếm quang rồi biến mất.

Sau khi Diệp Quân đi không lâu, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, người đàn ông nhìn theo hướng Diệp Quân rời đi, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía cửa đá: “Ngươi cứ thế chịu thua à?”

Đại Đạo hiện hữu hờ hững đáp: “Nếu không thì sao? Chẳng lẽ đi đấu với hắn?”

Người đàn ông cười nói: “Năm đó chủ nhân của ngươi vì thành lập trật tự mới mà chiến đấu suốt mười nghìn năm với đám người Cựu Đạo kia, đó là một chuyện khó khăn đến mức nào, vậy mà bây giờ…”

Nói đến đây, ông ta lắc đầu.

Đại Đạo hiện hữu hỏi: “Ngươi đang hâm mộ hay ghen tị đấy?”

Người đàn ông hờ hững đáp: “Ta cần hâm mộ ghen tị hắn à? Nếu không có cha và cô cô của hắn, ta muốn bóp chết hắn cũng chỉ đơn giản như đè chết một con kiến thôi…”

Xoẹt!

Thời không trên đầu người đàn ông đột nhiên nứt ra, có thanh kiếm chém thẳng xuống.

Con ngươi người đàn ông co lại, ông ta mở lòng bàn tay, một thần ấn bay lên cao đỡ lấy thanh kiếm kia, nhưng thần ấn đã lập tức vỡ tan.

Vụt!

Thanh kiếm chém thẳng về phía đầu người đàn ông.

Người đàn ông trợn tròn mắt tỏ vẻ khó tin.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên xuất hiện một lần nữa: “Tiền bối, ta còn quên một chuyện…”

Nói đến đây, hắn đột nhiên khựng lại. Hắn quay đầu nhìn về phía người đàn ông bên phải, khi nhìn thấy thanh kiếm đang cắm vào người ông ta, hắn nhất thời sửng sốt.

Kiếm Hành Đạo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK