Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1516: Ông nội, cô cô!

Mọi người nhìn về phía ông lão, ông lão nhìn chằm chằm Nhị Nha, sau đó nói tiếp: “Có lẽ con yêu thú trước mắt là cường giả mạnh nhất của nền văn minh Quan Huyên này rồi”.

Mọi người gật đầu, đa số bọn họ đều là cường giả chín phần thần tính, sau khi đến đây, bọn họ đều không cảm nhận được một khí thế mạnh mẽ nào, đều là một đám yếu đuối.

Chỉ có cô bé này và cô gái kia mạnh một chút mà thôi.

Lúc này, có cường giả của nền văn minh Sâm Lâm cất lời: “Diệp Quân kia còn chưa xuất hiện, chẳng lẽ là chạy mất rồi?”

Nghe thấy thế, một vài cường giả của nền văn minh Sâm Lâm sa sầm mặt, chuyện này cũng không phải là không có khả năng.

Ở phía xa, sau khi Minh Quân vừa bị cú đấm của Nhị Nha đánh lui dừng lại, ông ta nhìn cánh tay phải của mình, cánh tay phải đã nứt ra, còn có thể nhìn thấy cả xương trắng.

“Sức mạnh quá đáng sợ!”

Minh Quân ngẩng đầu nhìn Nhị Nha với nét mặt nặng nề, đã lâu rồi ông ta không nhìn thấy sức mạnh thuần tuý như thế.

Lúc này, Nhị Nha lấy một que kẹo hồ lô ra, sau khi liếm một lúc, cô bé ngẩng đầu nhìn Minh Quân: “Tiếp tục đi”.

Dứt lời, cô bé đột nhiên biến mất.

Minh Quân híp mắt, nâng tay phải lên chắn phía trước.

Kim quang loé lên.

Ngay sau đó.

Oanh!

Kim quang vỡ tan, Minh Quân lại bị đánh lui một lần nữa.

Nhị Nha xông tới, lại đấm một quyền về phía Minh Quân.

Đòn tấn công của Nhị Nha không có chút kỹ xảo nào, chỉ đấm hết phát này đến phát khác, đơn giản và thẳng thắn, cú đấm của cô bé rơi xuống như mưa, Minh Quân kia chỉ có thể vất vả ngăn cản, dù thi thoảng có thể đánh trả nhưng sức mạnh của ông ta hoàn toàn không thể làm Nhị Nha bị thương.

Nhị Nha chỉ có tấn công, không có phòng ngự.

Thấy Minh Quân bị áp đảo, sắc mặt những cường giả của nền văn minh Sâm Lâm ở xung quanh đều hơi khó coi.

Ầm!

Lúc này, Minh Quân kia đột nhiên bị Nhị Nha đánh lui cả vạn trượng.

Nhị Nha đang muốn ra tay một lần nữa nhưng đột nhiên có một hư ảnh dừng lại trước mặt Minh Quân, hư ảnh chỉ tay tới.

Oanh!

Nhị Nha bị hư ảnh này làm cho dừng lại!

Đất trời rơi vào yên tĩnh.

Mà lúc này, vô số cường giả của nền văn minh Sâm Lâm đang có mặt vội cung kính hành lễ: “Bái kiến Nguyên tổ”.

Nguyên tổ!

Lão đại của nền văn minh Sâm Lâm hiện tại.

Thần Kỳ nhìn Nguyên tổ kia, nét mặt cô ấy vô cùng nặng nề, dù người trước mặt không phải bản thể, nhưng khí thế của ông ta lại áp đảo tất cả mọi người xung quanh.

Mười phần thần tính!

Đây mới thật sự là cường giả mười phần thần tính, thần tính viên mãn.

Vào khoảnh khắc nhìn thấy đối phương, cô ấy đã biết mình không thể nào chống lại được.

Cường giả đẳng cấp này đã đạt tới một cấp bậc khác rồi!

Nét mặt Thần Kỳ phức tạp.

Cô ấy chỉ cách mười phần thần tính nửa bước, nhưng nửa bước này lại cách nhau một trời một vực.

Nhị Nha ở cách đó không xa đột nhiên xuất hiện trước mặt Nguyên tố, trong mắt cô bé loé lên ánh sáng lạnh lẽo. Cô bé đang định ra tay một lần nữa thì thời không ở cách đó không xa đột nhiên khẽ run lên, sau đó Diệp Quân chậm rãi bước ra, hắn mặc áo choàng màu đen, tóc dài buông xoã, sợi tóc hơi bạc, so với trước đó, Diệp Quân lúc này có vẻ từng trải hơn.

Thần Kỳ nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Cảnh giới Thần Đạo!”

Diệp Quân lúc này đã đạt đến cảnh giới Thần Đạo rồi!

Nhị Nha nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó hỏi: “Không sao chứ?”

Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Không sao”.

Dứt lời, hắn ngẩng đầu nhìn Nguyên tổ phía xa, mà lúc này, Nguyên tổ kia cũng đang nhìn hắn.

Nguyên tổ quan sát Diệp Quân một lúc rồi lắc đầu: “Con kiến”.

Con kiến!

Giọng điệu rất bình tĩnh, còn có hơi khinh thường.

Nguyên tổ nhìn xung quanh, ông ta có thể nhìn được rất xa, một lúc lâu sau đó, ông ta thu hồi tầm mắt, lắc đầu: “Ban đầu ta còn thấy hơi chờ mong, không ngờ người của vũ trụ này lại yếu như thế, đúng là nhàm chán…”

Lúc này, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại: “Ông nội ơi?”

Oanh!

Thời không bên cạnh Diệp Quân nứt ra, một người đàn ông mặc trường bào màu xanh chậm rãi bước tới.

Tất cả mọi người xung quanh đều nhìn về phía người đàn ông áo xanh.

Sau khi người đàn ông áo xanh xuất hiện, Nguyên tổ nhìn thoáng qua ông ta, sau đó nói: “Không phải vẫn còn một người phụ nữ váy trắng à? Gọi một lượt đi, tránh để ta phải xử lý từng người một, lãng phí thời gian”.

Diệp Quân lắc đầu: “Một mình ông nội ta đã…”

Oanh!

Thời không bên cạnh Diệp Quân chợt nứt ra, sau đó, một người phụ nữ váy trắng xuất hiện…
Chương 1517: Hai kẻ vô dụng

Một bộ váy trắng, tóc dài buông xoã, tao nhã xinh đẹp.

Thấy người phụ nữ váy trắng xuất hiện, Diệp Quân hơi ngạc nhiên, vì hắn không gọi bà ấy nên không ngờ bà ấy sẽ xuất hiện.

Thần Kỳ ở bên cạnh tò mò quan sát người đàn ông áo xanh và người phụ nữ váy trắng vừa xuất hiện, trong mắt cô ấy tràn đầy sự nghi ngờ, vì cô ấy hoàn toàn không cảm nhận được hai người.

Hai người này đứng trước mặt cô ấy, nhưng lại như không tồn tại.

Dần dần, sắc mặt Thần Kỳ trở nên nặng nề.

Nhị Nha nhìn người phụ nữ váy trắng, cô bé liếm kẹo hồ lô rồi ôm Tiểu Bạch đi đến gần người đàn ông áo xanh.

Sau khi người phụ nữ váy trắng xuất hiện, bà ấy nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Cô cô”.

Cô gái váy trắng gật đầu, đang định lên tiếng thì Nguyên tổ ở phía xa chợt cất lời: “Hai người xông lên cùng một lúc đi!”

Xông lên cùng một lúc!

Diệp Quân: “…”

Nguyên tổ chắp hai tay sau lưng, nét mặt bình tĩnh, trong mắt không có chút dao động.

Ông ta cũng không cảm nhận được sự xuất hiện của hai người trước mặt, ông ta hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không thèm quan tâm.

Tự tin!

Ông ta có sự tự tin của thực lực này.

Cao thủ mười phần thần tính không thể nói là vô địch, nhưng chắc chắn có thể tung hoành trong vũ trụ rộng lớn, hơn nữa thực lực của ông ta còn vượt xa cao thủ mười phần thần tính bình thường.

“Ha ha!”

Người đàn ông áo xanh đột nhiên cười to.

Nguyên tổ nhìn về phía ông ấy, giơ tay phẩy vạt áo: “Buồn cười lắm à?”

Người đàn ông áo xanh chớp mắt: “Trông ta không giống cao thủ à?”

Nguyên tổ nhìn chằm chằm người đàn ông áo xanh: “Có Độc Khai Nhất Đạo không?”

Người đàn ông áo xanh lắc đầu.

Nguyên tổ lại nhìn về phía người phụ nữ váy trắng: “Còn cô thì sao?”

Người phụ nữ cũng lắc đầu.

Nguyên tổ cười khẽ: “Vậy các người có khác gì hai kẻ vô dụng không?”

Diệp Quân: “…”

Người đàn ông áo xanh cười to, đang định cất lời thì người phụ nữ váy trắng đột nhiên chắp ngón tay lại đè xuống.

Oanh!

Nguyên tổ còn chưa kịp phản ứng đã lập tức quỳ xuống.

Im lặng như đã chết!

Quỳ xuống?

Đầu óc mọi người trống rỗng.

Nguyên tổ tỏ vẻ khó tin: “Đây là…”

Thần Kỳ kia nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng, hai tay vô thức nắm chặt lại, vừa kinh ngạc vừa hưng phấn.

Lúc này, sắc mặt Minh Quân kia đã vô cùng khó coi rồi.

Ông ta biết ông ta đã đánh giá thấp người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo xanh.

Lúc này, ông ta đang muốn nuốt sống Triệu thành chủ kia.

Minh Quân vội vàng bước tới, ông ta chắp tay nói với người phụ nữ váy trắng: “Các hạ, chúng ta có thể thương lượng không?”

Người phụ nữ lắc đầu: “Không muốn thương lượng”.

Minh Quân híp mắt: “Các hạ thực lực hơn người, nhưng dù sao cũng chỉ có một mình, còn nền văn minh Sâm Lâm chúng ta thì có mấy trăm nghìn người, nếu hai bên thật sự quyết chiến thì đều sẽ thiệt hại nặng nề…”

Đông người chính là lợi thế hiện tại của nền văn minh Sâm Lâm.

Người phụ nữ váy trắng đột nhiên vẫy tay với Diệp Quân: “Đến đây”.

Diệp Quân vội đi tới bên cạnh người phụ nữ váy trắng, bà ấy nhìn hắn: “Có sợ trong lòng có thần không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không sợ, vì cô cô đã là thần trong lòng con rồi”.

Người phụ nữ váy trắng hơi nhếch môi, bà ấy chợt vung tay áo, trong nháy mắt có mấy trăm nghìn cái đầu rơi xuống, mấy trăm nghìn cột máu bắn thẳng lên bầu trời, vô cùng nguy nga.

Minh Quân: “…”

Diệp Quân thay đổi sắc mặt, trong lòng có sóng gió cuộn trào.

Kiến!

Ở trước mặt cô cô, toàn bộ nền văn minh Sâm Lâm thật sự chỉ là kiến.

Chỉ cần vẫy tay là có thể tiêu diệt.

Lúc này, dù là những cao thủ chín phần thần tính cũng không có khả năng đánh trả.

Lúc nhìn thấy cảnh này, Thần Kỳ kia như bị điện giật, hoàn toàn sững sờ.

Mấy trăm nghìn cao thủ cứ thế bị giết chết trong nháy mắt?

Thật sự quá điên cuồng!

Sắc mặt Minh Quân u ám.

Đông người?

Lúc này, ông ta chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, một cảm giác sợ hãi lan ra khắp toàn thân.

Nguyên tổ bị trấn áp phải quỳ xuống kia nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng với vẻ khó tin: “Cô…Cô… đã Độc Khai Nhất Đạo rồi…”

Người phụ nữ váy trắng nhìn Nguyên tổ: “Độc Khai Nhất Đạo… không phải cũng chỉ là rác rưởi à?”

Diệp Quân: “…”

Nguyên tổ: “???”

Diệp Quân đột nhiên nhắc nhở: “Cô cô, ông ta không phải bản thể”.

Nguyên tổ: “...”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Đơn giản”.

Dứt lời, bà ấy chắp ngón tay lại, một tia kiếm quang bay vào giữa chânn mày của Nguyên tổ.

Con ngươi Nguyên tổ co lại, như cảm nhận được điều gì, sắc mặt ông ta thoáng chốc thay đổi: “Cô… Cô giết chết bản thể của ta, cô… Thuỷ tổ cứu ta…”

Oanh!

Một khí thế bí ẩn lập tức xuất hiện xung quanh mà không hề báo trước.

Lúc này, Đạo Cổ Thụ chợt xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, Đạo Cổ Thụ nhìn chằm chằm về phía sâu trong tinh không bằng ánh mắt lạnh lùng: “Ông ta đến rồi”.

Diệp Quân nói: “Việt Cổ Thị đã phản bội cô lúc trước à?”

Đạo Cổ Thụ gật đầu.

Diệp Quân im lặng.
Chương 1518: Còn chưa đánh nhau mà

Việt Cổ Thị.

Người sáng lập ra nền văn minh Sâm Lâm.

Lúc này, thời không phía xa chợt nứt ra, sau đó một người đàn ông trung niên chậm rãi xuất hiện.

Người đàn ông trung niên mặc áo trắng, khí chất hơn người.

Khi nhìn thấy Việt Cổ Thị, Nguyên tổ kia lập tức thở phào nhẹ nhõm, được cứu rồi.

Việt Cổ Thị nhìn về phía Đạo Cổ Thụ, ông ta mỉm cười nói: “Đạo Cổ, lại gặp nhau rồi”.

Đạo Cổ Thụ nhìn chằm chằm Việt Cổ Thị, không nói một lời, nhưng sát khí trong mắt lại như biến thành thực thể.

Việt Cổ Thị cười khẽ, sau đó nhìn người phụ nữ váy trắng ở bên cạnh: “Đạo hữu nói Độc Khai Nhất Đạo chỉ là rác rưởi à? Tại hạ vô dụng, còn Độc Khai Nhất Đạo, xin các hạ chỉ bảo”.

Dứt lời, ông ta chợt mở tay phải, sau đó nhẹ nhàng nắm chặt lại.

Oanh!

Toàn bộ vũ trụ tinh không bắt đầu sụp đổ và ngưng tụ với tốc độ rất nhanh.

Sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc thay đổi, lúc này, hắn lại cảm nhận được hơi thở tử vong.

Sắc mặt của Thần Kỳ cũng thay đổi.

Độc Khai Nhất Đạo!

Chuyện này đã hoàn toàn vượt khỏi nhận thức của cô ấy.

Lúc này, người phụ nữ váy trắng đột nhiên mở lòng bàn tay, một tia kiếm quang bay ra…

Xoẹt!

Việt Cổ Thị lập tức bị cố định tại chỗ.

Vũ trụ tinh không bình thường trở lại!

Xung quanh vô cùng yên tĩnh.

Lại đánh bại trong nháy mắt.

Hoàn toàn không có khả năng đánh trả!

Người phụ nữ váy trắng bình tĩnh nói với Việt Cổ Thị: “Độc Khai Nhất Đạo thật sự rất rác rưởi”.

Mọi người: “…”

Minh Quân đã xụi lơ dưới đất, lúc này ông ta vô cùng tuyệt vọng.

Ông ta biết nền văn minh Sâm Lâm thật sự toi đời rồi.

Hoàn toàn toi đời rồi!

Thực lực của người phụ nữ váy trắng trước mặt đã vượt khỏi nền văn minh cấp ba, nền văn minh Sâm Lâm hoàn toàn không thể chống lại được.

Như nghĩ đến điều gì, Minh Quân đột nhiên quay đầu nhìn một cái góc ở bên phải bằng đôi mắt đỏ thẫm, gào thét như dã thú: “Triệu thành chủ! Triệu thành chủ!”

Sau đó, ông ta xông về phía Triệu thành chủ như phát điên.

Triệu thành chủ ở trong góc cũng tỏ vẻ ngơ ngác.

Mạnh như thế sao?

Khi thấy Minh Quân lao đến, Triệu thành chủ xoay người bỏ chạy.

Trong mắt Việt Cổ Thị ở cách đó không xa cũng tràn đầy sự mơ hồ; “Sao có thể…”

Đạo Cổ Thụ chậm quay đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng đang đứng trên không trung như đang nhìn quái vật.

Lúc trước cô ấy đã biết thực lực của người phụ nữ này không tầm thường, nhưng cô ấy không ngờ bà ấy lại mạnh đến như thế.

Độc Khai Nhất Đạo cũng chỉ là kiến trước mặt cô ấy.

Việt Cổ Thị đột nhiên nở nụ cười, nói với giọng điệu châm chọc: “Thì ra mình mới là ếch ngồi đáy giếng”.

Vốn cứ tưởng người ta giả vờ, không ngờ người ta lợi hại thật.

Độc Khai Nhất Đạo cũng tựa như kiến!

Lúc này, Việt Cổ Thị mới hiểu mình ngu dốt đến mức nào.

“Đợi đã!”

Lúc này, người đàn ông áo xanh bên cạnh chợt cất lời: “Cứ đợi đã”.

Mọi người nhìn về phía người đàn ông áo xanh, người đàn ông nhìn Việt Cổ Thị: “Ta còn chưa ra oai… À không phải, còn chưa đánh nhau mà!”

Dứt lời, ông ấy vung tay áo, Việt Cổ Thị lập tức bị một sức mạnh bao phủ, trong nháy mắt Việt Cổ Thị đã trở lại bình thường.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Nào, mau ra tay đi, chúng ta đánh một trận”.

Mọi người: “…”

Việt Cổ Thị nhìn chằm chằm người đàn ông áo xanh: “Các hạ nói vậy là có ý gì?”

Người đàn ông áo xanh cười đáp: “Không có ý gì cả, chỉ muốn đánh một trận với ngươi thôi, ngươi mau ra tay đi”.

Việt Cổ Thị nhíu mày.

Người đàn ông áo xanh lại nói: “Chỉ cần ngươi có thể đỡ được một chịu thì hôm nay chúng ta sẽ tha cho ngươi”.

Nghe thấy thế, Việt Cổ Thị híp mắt, trong mắt ông ta loé lên sát khí, đang sỉ nhục ông ta à?

Việt Cổ Thị mở lòng bàn tay, một tia sáng đen xuất hiện, sau đó, những khí thế đáng sợ lan ra khắp xung quanh tựa như thuỷ triều.

Nhưng lúc này, người đàn ông áo xanh đột nhiên rút kiếm.

Xoẹt!

Một tia kiếm quang thoáng chốc đâm xuyên qua Việt Cổ Thị, khiến ông ta không thể cử động.

Mọi người: “…”

Việt Cổ Thị: “…”

Người đàn ông áo xanh lắc đầu: “Yếu, ngươi thật sự quá yếu, còn không lợi hại bằng cháu ta ấy chứ!”

Diệp Quân: “…”

Đạo Cổ Thụ và Thần Kỳ nhìn người đàn ông áo xanh, lúc này họ mới phát hiện ông ấy cũng rất mạnh.

Không ngờ nền văn minh Quan Huyên này lại có hai cao thủ đáng sợ như thế!

Đúng là lợi hại!

Thấy ánh mắt kinh ngạc của mấy người nhóm Dạ Chí Thần, người đàn ông áo xanh cười to: “Mọi người không cần phải kinh ngạc, đây chỉ là những động tác cơ bản thôi…”

Mọi người: “…”

Nhị Nha nhìn người đàn ông áo xanh đang cười to, sau đó nói: “Dương ca bây giờ huênh hoang quá”.

Tiểu Bạch chớp mắt, sau đó cười to.

Việt Cổ Thị chợt cất lời: “Hai vị có thể tha cho tại hạ một con đường sống không?”

Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân lắc đầu.

Thấy thế, Việt Cổ Thị đột nhiên cười khẽ, trong tay ông ta xuất hiện một cái la bàn, trong la bàn chợt bộc phát một chùm sáng chói mắt, chùm sáng này thoáng chốc bay vào nơi sâu trong vũ trụ tinh hà, toàn bộ vũ trụ đều được chiếu sáng.

Lúc này, Đạo Cổ Thụ ở cách đó không xa chợt nói với vẻ sợ hãi: “Mau ngăn ông ta lại, ông ta đang gửi toạ độ vũ trụ ra bên ngoài… Nhanh lên…”

Lúc này, Việt Cổ Thị đột nhiên cười to: “Không còn kịp nữa rồi…”

Dứt lời, ông ta nhìn về phía người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo xanh, trở nên cực kỳ điên cuồng: “Các người huỷ diệt nền văn minh Sâm Lâm của ta, ta cũng muốn huỷ diệt nền văn minh Quan Huyên của các người… Chờ đợi sự huỷ diệt của nền văn minh Thiên Hành đi! Ha ha…”

Dứt lời, thân thể ông ta biến thành tro bụi.
Chương 1519: Ngoan ngoãn như mèo

Nền văn minh Thiên Hành!

Sắc mặt Diệp Quân trở nên u ám, hắn không ngờ Việt Cổ Thị lại gửi tọa độ của vũ trụ này ra ngoài.

Hành động này tương đương với việc tiết lộ vũ trụ Quan Huyên với toàn vũ trụ.

Nền văn minh Thiên Hành.

Đó là nền văn minh cấp năm.

Năm đó chỉ dùng một đốm lửa Thiên Hành đã có thể hủy diệt được cả nền văn minh Đạo Cổ.

Nền văn minh Sâm Lâm đã đáng sợ như vậy nhưng vẫn chỉ là nền văn minh cấp ba, thử nghĩ mà xem, nền văn minh vũ trụ cấp năm đáng sợ đến mức nào?

Diệp Quân không thể tưởng tượng được.

Sắc mặt của Đạo Cổ Thụ bên cạnh trắng bệch, run giọng nói: “Thôi xong rồi…”

Nền văn minh Thiên Hành!

Năm đó nền văn minh Đạo Cổ còn chẳng thể gặp được người ta, cứ thế mà bị hủy diệt.

Nếu để nền văn minh Thiên Hành biết vị trí của nền văn minh Quan Huyên…

Nghĩ đến đây, Đạo Cổ Thụ quay sang nhìn người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo xanh, thấy hai người vẫn rất bình tĩnh, cô ấy cảm thấy hơi khó hiểu hỏi: “Hai vị không biết về nền văn minh Thiên Hành sao?”

Người đàn ông áo xanh chớp mắt: “Không biết”.

Đạo Cổ Thụ nhíu mày, mặt đầy vẻ ngờ vực và khó hiểu: “Không phải chứ…”

Người đàn ông áo xanh bật cười, sau đó nhìn Diệp Quân cười nói: “Ông nội đi đây”.

Dứt lời, ông ấy nhìn Nhị Nha và Tiểu Bạch ở một bên, Nhị Nha nói: “Ta ở lại đây giúp cho cháu trai”.

Tiểu Bạch cũng gật đầu tỏ ý muốn ở lại, nó vẫn muốn ở đây.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Cháu trai ta rất đơn thuần, không thể bị hai người làm hư được, đi thôi”.

Dứt lời, ông ấy vung tay lên, ép buộc dẫn Nhị Nha và Tiểu Bạch đi.

Nhị Nha và Tiểu Bạch: “…”

Thấy ông nội mình đi rồi, Diệp Quân quay sang nhìn người phụ nữ váy trắng bên cạnh: “Cô cô cũng phải đi sao?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu.

Diệp Quân cười nói: “Nói thật thì con rất bất ngờ, không nghĩ cô cô cũng đến”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn tóc Diệp Quân, sau đó nói: “Thần tính?”

Diệp Quân gật đầu.

Người phụ nữ váy trắng khẽ gật đầu: “Tin vào bản thân”.

Diệp Quân cười nói: “Vâng ạ”.

Ngay lúc này, người phụ nữ váy trắng như cảm nhận được gì, bà ấy bỗng ngẩng đầu lên nhìn phía xa tinh không. Từng nguồn năng lượng bí ẩn cuồn cuộn lao đến từ tận cuối tinh không đó.

Lúc này Đạo Cổ Thụ ở một bên bỗng run giọng nói: “Đến rồi! Họ đã phát hiện ra nền văn minh vũ trụ Quan Huyên”.

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn tận sâu tinh không vũ trụ, hắn mơ hồ nhìn thấy một ngọn lửa ở tận cuối tầm nhìn.

“Lửa Thiên Hành”.

Mặt Đạo Cổ Thụ trắng bệch, cả người run rẩy như thể nhìn thấy ma.

Từng cảnh tượng trước đó bỗng chốc hiện lên trong tâm trí cô ấy như thủy triều.

Năm đó chính ngọn lửa này đã hủy diệt cả nền văn minh Đạo Cổ.

Mà bây giờ ngọn lửa này lại xuất hiện.

Diệp Quân nhìn ngọn lửa đó, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng.

Ngọn lửa không lớn, nhỏ như một hạt bụi trong toàn bộ vũ trụ tinh không, thế nhưng sau khi ngọn lửa này xuất hiện, tất cả mọi người trong nền văn minh vũ trụ Quan Huyên đều bị bao phủ trong một luồng khí tức đáng sợ.

Khí tức chết chóc!

Tất cả sinh vật đều cảm thấy tuyệt vọng.

Diệp Quân nhìn ngọn lửa đó, bỗng cảm thấy mờ mịt vì hắn phát hiện hắn chẳng bằng một con kiến khi đứng trước ngọn lửa này.

Phản kháng ư?

Không có sức lực phản kháng.

Cả nền văn minh vũ trụ đều cực kỳ nhỏ bé.

Dù là cường giả mười phần thần tính cũng nhỏ bé khi đứng trước ngọn lửa này.

Áp chế nền văn minh.

Bị đánh tả tơi.

Chỉ có tuyệt vọng.

Chỉ có cái chết!

Lúc này Diệp Quân mới nhận ra mình nhỏ bé thế nào, dù bây giờ hắn là cường giả mười phần thần tính, Độc Khai Nhất Đạo cũng không thể ngăn được ngọn lửa này.

Cứ tưởng dù không ở đỉnh cao nhưng cũng đã ở giữa sườn núi, nhưng giờ xem ra hắn còn chẳng lên được chân núi.

Đúng là cực kỳ yếu.

Diệp Quân chưa từng cảm thấy mình yếu ớt như lúc này.

Ngay lúc này người phụ nữ váy trắng bỗng giơ một ngón tay ra, sau đó điểm nhẹ vào không trung, không gian nơi ngón tay chạm vào dập dờn như sóng nước.

Tận sâu trong tinh không, ngọn lửa Thiên Hành đó bỗng dừng lại, thoáng chốc đã xuất hiện trên đầu ngón tay người phụ nữ váy trắng, nó run rẩy không thôi, cực kỳ sợ hãi.

Thấy thế, Đạo Cổ Thụ tròn xoe hai mắt như thể nhìn thấy quỷ, đầu óc trống rỗng.

Người phụ nữ váy trắng xoay người, bà ấy đưa lửa Thiên Hành đó cho Diệp Quân: “Tặng cho con”.

Diệp Quân sửng sốt.

Người phụ nữ váy trắng đặt ngọn lửa bầu trời vào lòng bàn tay của Diệp Quân, sau đó dịu dàng nói: “Con người cảm thấy sợ không phải là chuyện xấu, vì cảm giác sợ hãi có thể khiến con nhận ra được bản thân nhưng cũng không nên quá coi thường bản thân, hướng về tương lai, làm tốt hiện tại”.

Dứt lời, cả người bà ấy dần trở nên mờ ảo.

Diệp Quân nhìn lửa Thiên Hành trong tay, lặng im không nói.

Một ngọn lửa có thể dễ dàng hủy diệt nền văn minh cấp ba, thậm chí là nền văn minh cấp bốn.

Thế nhưng lúc này lại ngoan ngoãn như mèo ở trước mặt cô cô váy trắng.
Chương 1520: Dự tính mới

Diệp Quân bỗng mỉm cười.

Mục tiêu của mình là cô cô váy trắng, ông nội và cha, nếu mình bị nền văn minh cấp năm dọa sợ thì còn nói cái gì mà vượt qua các tiền bối chứ?

Phải biết rằng, một nền văn minh cấp năm cũng nhỏ bé như kiến trước mặt cô cô váy trắng thôi.

Nhập Thần thì dễ.

Phá Thần mới khó.

Có tâm Phá Thần lại càng khó.

Diệp Quân từ từ nhắm mắt lại, hắn hiểu ý của cô cô váy trắng, mặc dù hiện giờ không thể phá được thần nhưng nhất định phải có tâm Phá Thần.

Lúc này người phụ nữ váy trắng đã hoàn toàn biến mất.

Đạo Cổ Thụ ở một bên nhìn lửa Thiên Hành trong tay Diệp Quân, lặng thinh không nói gì.

Từ lúc bắt đầu đến giờ người phụ nữ váy trắng cứ cho cô ấy cảm nhận được những nhận thức mới.

Vốn tưởng người phụ nữ váy trắng là cường giả mười phần thần tính nhưng bà ấy có thể giết chết cường giả mười phần thần tính trong tích tắc, khi cô ấy nghĩ người phụ nữ váy trắng là Độc Khai Nhất Đạo, người phụ nữ váy trắng lại giết chết cường giả Độc Khai Nhất Đạo trong chốc lát.

Lúc này bà ấy lại có thể thu phục được lửa Thiên Hành đó.

Đáng sợ nhất là lửa Thiên Hành không thể phản kháng lại.

Nói cách khác, bà ấy không chỉ mạnh hơn lửa Thiên Hành một chút…

Thần Kỳ nhìn Diệp Quân ở bên cạnh, vẻ mặt hơi phức tạp.

Cô ấy không ngờ hai kiếm tu đằng sau Diệp Quân lại mạnh đến mức này.

Đồng thời cô ấy cũng cảm thấy may mắn, nếu chọn đứng về phía nền văn minh Sâm Lâm thì bây giờ cô ấy chắc cũng đã biến mất rồi.

Lúc này, Diệp Quân bỗng nhìn Minh Quân quay về ở cách đó không xa: “Ta luôn thắc mắc tại sao nền văn minh Sâm Lâm các ông lại quay lại?”

Nghe Diệp Quân nói thế, Minh Quân im lặng một lúc lâu mới nói: “Vì một nền văn minh khác”.

Diệp Quân nhíu mày: “Một nền văn minh khác ư?”

Minh Quân gật đầu: “Lúc đầu nền văn minh Sâm Lâm bọn ta gặp phải một nền văn minh vũ trụ khác trong vũ trụ Đạo Cổ, bọn ta đã đánh với đối phương nhưng thực lực của bọn ta không bằng chúng, nên bọn ta chỉ có thể lựa chọn rời khỏi vũ trụ đó…”

Diệp Quân khẽ nói: “Thì ra là thế”, Thần Kỳ bỗng cảm thấy hơi tò mò: “Các ông đã gặp nền văn minh nào?”

Minh Quân trầm giọng nói: “Nền văn minh Tu La, một nền văn minh cực kỳ hiếu chiến, mặc dù chúng cũng là nền văn minh vũ trụ cấp ba nhưng thực lực lại hơn bọn ta rất nhiều”.

Diệp Quân quay sang nhìn Đạo Cổ Thụ, Đạo Cổ Thụ lắc đầu: “Chưa từng nghe đến”.

Thần Kỳ nói: “Nói thế là các ông quay về để lánh nạn”.

Sắc mặt Minh Quân cực kỳ khó coi.

Đúng thật là họ quay về để lánh nạn.

Chỉ là không ngờ ở đây còn có người đáng sợ hơn.

Phải nói rằng, lúc này ông ta thật sự bị nghẹn uất.

Nền văn minh Sâm Lâm cứ thế biến mất.

Nghĩ đến đây, Minh Quân thầm thở dài, vẻ mặt hết sức bi thương.

Diệp Quân bỗng nói: “Nền văn minh Tu La biết nơi này không?”

Minh Quân do dự, sau đó nói: “Trước đó thì chắc là không biết, nhưng bây giờ…”

Diệp Quân sầm mặt.

Vừa nãy, Việt Cổ Thị đã gửi thẳng tọa độ nơi này đến vũ trụ bên ngoài, bây giờ chắc hẳn đã có nhiều nền văn minh vũ trụ biết đến nền văn minh vũ trụ Quan Huyên.

Lúc này Đạo Cổ Thụ bỗng nói: “Ngươi phải chuẩn bị tâm lý thật tốt”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn ngọn lửa trong tay, lúc này hắn không cảm nhận được bất kỳ năng lượng nào, ngọn lửa Thiên Hành này cứ như một ngọn lửa bình thường.

Phải nghiên cứu!

Diệp Quân nói: “Thần Kỳ cô nương, nơi này giao lại cho cô xử lý”.

Dứt lời, hắn quay lại trong Tiểu Tháp.

Thần Kỳ cảm thấy vui mừng, như vậy là Diệp Quân đang muốn trọng dụng cô ấy.

Thần Kỳ quay sang nhìn Minh Quân: “Rừng sâu Thần Hư còn có người của nền văn minh Sâm Lâm không?”

Minh Quân lắc đầu: “Không còn nữa, đều chết cả rồi”.

Thần Kỳ khẽ gật đầu: “Mặc dù mọi người đã chết nhưng những thứ của nền văn minh Sâm Lâm vẫn còn ở đó. Ông hãy thu dọn chúng rồi đưa cho ta, kể cả tất cả các thần vật và công nghệ đổi mới của các ông, ta muốn mọi thứ”.

Minh Quân: “…”

Thần Kỳ nhìn Minh Quân: “Có vấn đề gì sao?”

Minh Quân lắc đầu: “Không có”.

Thần Kỳ khẽ gật đầu: “Ông đi đi”.

Dĩ nhiên cô ấy không lo Minh Quân sẽ bỏ chạy, vì nếu đối phương muốn chạy thì sẽ không chủ động quay lại.

Nền văn minh vũ trụ Quan Huyên này còn có thể thu phục được lửa Thiên Hành của nền văn minh Thiên Hành… Điều này có nghĩa là gì? Tức là thực lực của hai kiếm tu đó rất có thể đã đạt đến trình độ của nền văn minh vũ trụ cấp năm.

Đây là một cây cột cực kỳ lớn.

Minh Quân gật đầu, sau đó xoay người đi. Đúng như Thần Kỳ nghĩ, ông ta không có ý định bỏ trốn, sở dĩ ông ta quay lại là vì có một dự tính mới.

Còn nền văn minh Sâm Lâm…

Chỉ cần có đủ lợi ích, ông ta có thể trở thành người của nền văn minh Quan Huyên bất cứ lúc nào.

Sau khi Minh Quân đi, Thần Kỳ quay đầu sang nhìn Đạo Cổ Thụ nãy giờ không lên tiếng: “Có cảm nghĩ gì không?”

Đạo Cổ Thụ im lặng một hồi rồi nói: “Lợi hại thật”.

Thần Kỳ bật cười: “Đúng thế”.

Đạo Cổ Thụ khẽ lắc đầu: “Không ngờ nơi này lại có người lợi hại đến thế”.

Thần Kỳ ngẩng đầu nhìn tận sâu trong tinh không khẽ nói: “Bây giờ vị trí của vũ trụ Quan Huyên đã bị tiết lộ trong các nền văn minh vũ trụ khác, hơn nữa nền văn minh Thiên Hành chắc sẽ không dừng lại như thế này…”

Đạo Cổ Thụ quay đầu nhìn Thần Kỳ: “Làm ơn, ngươi nên lo lắng cho những nền văn minh vũ trụ đó chứ không phải là nền văn minh vũ trụ Quan Huyên. Người phụ nữ đó chắc chắn có thể chém giết trong vũ trụ vô tận này, được chứ?”

Thần Kỳ: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK