Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2666: Tu vi trở lại

Nhất Niệm không chút do dự: “Con đồng ý”.

Người phụ nữ váy trắng nhìn cô ta: “Thằng bé sẽ hận ngươi, vô cùng vô cùng hận ngươi”.

Nhất Niệm hơi thấp thỏm: “Rất hận con sao?”

Người phụ nữ gật đầu: “Ừ”.

Nhất Niệm suy nghĩ một lúc lâu, sau đó cắn răng nói: “Chỉ cần có thể giúp được tướng công, con… con làm được…”

Người phụ nữ dịu dàng xoa đầu Nhất Niệm.

Nhất Niệm lén nhìn bà ấy, hơi căng thẳng nói: “Tiền bối, con…”

Người phụ nữ dịu dàng vuốt ve gò má mềm mại của cô ta: “Gọi cô cô”.

Nhất Niệm lập tức cười tươi như hoa.

Người phụ nữ váy trắng bỗng chậm rãi quay đầu nhìn về hướng nào đó, bà ấy dịu dàng nói một câu….

“Nhất Niệm!”

Lúc này, Tịnh An bỗng dưng hô to: “Cô nhìn kìa, nhìn kìa…”

Nhất Niệm ngẩng đầu nhìn lên, trong thiên địa bỗng xuất hiện vô số sức mạnh Ác Đạo, theo sự xuất hiện của chúng, toàn bộ nền văn minh Thiên Hành cũng trở nên đỏ thẫm, nhưng chỉ ngay sau đó, một sức mạnh bí ẩn đã tràn vào thế giới này.

Sức mạnh Thiện Đạo!

Nhất Niệm sửng sốt.

Lúc này, vô số sức mạnh Ác Đạo và Thiện Đạo tràn hết vào trong cơ thể cô ta, trong nháy mắt, tu vi của cô ta đã trở lại thời kỳ đỉnh cao.

Đỉnh cao chân chính!

Thiện Đạo và Ác Đạo cùng tồn tại! Một mặt ác! Một mặt thiện!

Lúc ác là Phạn Chiêu Đế, lúc thiện là Nhất Niệm!

Thiện ác thay đổi chỉ trong nháy mắt!

Nhất Niệm hơi nghi ngờ, vì thực lực của cô ta thật sự đã trở về thời kỳ đỉnh cao, không chỉ có sức mạnh Ác Đạo mà ngay cả sức mạnh cúng tế chúng sinh của Tổ Đạo cũng có mặt, hơn nữa còn có sức mạnh Thiện Đạo hoàn toàn mới.

Nhưng đáng lý thì lúc tướng công loại bỏ tu vi, những sực mạnh này cũng phải trả về cho Tổ Đạo mới đúng.

Vì có một vài sức mạnh không thuộc về cô ta!

Chuyện gì thế này?

Nhưng chỉ trong nháy mắt, cô ta lại bật cười, cô ta nhìn về phía cuối tầm mắt, nơi đó có một người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn cô ta.

Rõ ràng là cô cô tặng cho cô ta.

Ác Đạo, Thiện Đạo và sức mạnh khi cúng tế chúng sinh của Tổ Đạo cũng đều thuộc về cô ta!

Cô ta trở lại thời kỳ đỉnh cao.

Sức mạnh dồi dạo!

Tịnh An cũng cảm nhận được khí thế của Nhất Niệm thay đổi, cô ta hưng phấn nói: “Nhất Niệm, có phải bây giờ cô lợi hại lắm không?”

Nhất Niệm nhếch môi, cất giọng kiêu ngạo: “Bắt đầu từ bây giờ, ta chính là quan chấp hành đứng đầu mạnh nhất từ trước đến giờ của nền văn minh Thiên Hành!”

Nghe thấy thế, hai mắt Tịnh An sáng lên: “Hay quá, cảnh giới của cô là cảnh giới của ta, cô vô địch thì ta cũng vô địch!”

Ngay sau đó, hai cô gái ôm nhau cười to dưới cây Thiên Hành.

Một lát sau, Tịnh An bỗng nói: “Nhất Niệm, bây giờ cô lợi hại như thế, có thể giúp người khác sống lại không?”

Nhất Niệm lắc đầu: “Không được, lúc trước ta có thể giúp đại hoà thượng kia của Đại Thiện Tự sống lại là nhờ có cô cô giúp đỡ…”

Tịnh An cạp trái cây: “Được rồi! Vậy cậu cố trở nên mạnh mẽ nhé… Đi thôi, chúng ta đi gặp mọi người ở nền văn minh Thiên Hành, mọi người rất muốn gặp cô”.

Nhất Niệm cười nói: “Được, sau khi gặp bọn họ xong, ta còn có chuyện quan trọng phải làm”.

Tịnh An tò mò hỏi: “Chuyện quan trọng gì vậy?”

“Bí mật!”, Nhất Niệm cười hì hì.

Tịnh An hừ một tiếng.

“Nhưng mà…”, Nhất Niệm lại nói: “Chúng ta lớn lên cùng một cây, nên ta có thể cho cô biết, ta phải đi làm một việc lớn…”

Hai cô gái nắm tay nhau giẫm lên mặt cỏ đi về phía xa, tiếng cười đùa vẫn liên tục vang lên.

Cây Thiên Hành ở phía sau im lặng nhìn hai người chăm chú.



Biển Khổ Giới, Diệp Quân đang hưng phấn dường như nghĩ đến điều gì, hắn cau mày: “Tháp gia, ta gạt đi tu vi trên người mình, vậy có phải sức mạnh Ác Đạo và sức mạnh Thiện Đạo kia sẽ trả lại cho Phạn Chiêu Đế không?”

Hắn còn nhớ ngày đó Phạn Chiêu Đế được một sức mạnh bí ẩn bảo vệ rồi cứu đi.

Tiểu Tháp trầm giọng đáp: “Không biết…”

Diệp Quân im lặng, nét mặt u ám, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại bật cười, hắn nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, tự tin nói: “Gặp lại cô ta, ta chắc chắn sẽ đâm chết cô ta”.

Bây giờ hắn không có tu vi, nhưng chỉ cần rút kiếm, hắn sẽ là Đại Đế!

Hắn hiện tại không cần sợ Phạn Chiêu Đế.

Đương nhiên hắn cũng sẽ không coi thường người phụ nữ này, sức mạnh bí ẩn đã cứu cô ta lúc trước không đơn giản, rõ ràng sau lưng Phạn Chiêu Đế còn có người chống lưng.

Người chống lưng cho Phạn Chiêu Đế là ai?

Hắn cảm thấy rất thắc mắc.

Vì chủ nhân bút Đại Đạo bị phong ấn ở hệ Ngân Hà, có nghĩa người ra tay không phải là ông ta.

Không phải chủ nhân bút Đại Đạo, vậy ai là người cứu Phạn Chiêu Đế?

Diệp Quân im lặng một lúc lâu, sau đó híp mắt lại: “Phạn Chiêu Đế, dù người ở sau lưng ngươi là ai, thì ta cũng sẽ giết hết!”

Lúc này, Tổ Đạo bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, y run rẩy nói với Diệp Quân: “Không phải ngươi đã không còn tu vi rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Tổ Đạo khó hiểu hỏi: “Vậy ta thì sao, tu vi của ta đâu?”

Diệp Quân nhìn Tổ Đạo: “Không biết”.

“Sao có thể không biết được!”, Tổ Đạo nôn nóng đến nổi nhảy cẫng lên: “Ta… Ta vẫn có thể cảm nhận được tu vi của mình, tu vi của ta vẫn còn… Ngươi đẩy tu vi của ta cho ai rồi”.

Diệp Quân nhìn y: “Ta thật sự không biết”.

“Đại ca à!”, Tổ Đạo bỗng nhào tới trước mặt Diệp Quân, sau đó quỳ xuống: “Cha ơi, ông nội ơi… Cậu lại tản tu vi một lần nữa, thử một lần nữa đi, đẩy tu vi của ta lại cho ta, đẩy lại cho ta!”

Diệp Quân bất đắc dĩ nói: “Ta không còn chút tu vi nào nữa cả, sao có thể đẩy cho ngươi được, yêu cầu này của ngươi có hơi quá đáng đó!”

Tổ Đạo ngồi khuỵu xuống đất, lẩm bẩm như mất hồn: “Chúng sinh của vũ trụ cấp mười sống lại, mấy người Lăng Tiêu cũng sẽ sống lại… Từ khi bắt đầu trận chiến với vũ trụ cấp mười đến nay, mọi người đều sống yên ổn với nhau, bây giờ… lại chỉ có mình ta chịu khổ…”

Nói đến đây, y tự thấy đau khổ, sau đó nằm thẳng xuống đất khóc to.
Chương 2667: Đạo thống Trật Tự

Nhìn Tổ Đạo lăn lộn dưới đất, Diệp Quân đi tới vỗ vai an ủi y: “Đừng khóc, không phải chỉ là không có tu vi thôi à, ngươi nhìn ta đi, không phải ta cũng không có tu vi sao, ta có hoảng hốt chút nào đâu, có một câu tục ngữ rất đúng, mỗi lần thất bại đều là khởi đầu mới, chỉ cần kiên trì không từ bỏ thì sẽ có ngày thành công, A Tổ, ta tin ngươi làm được!”

Tổ Đạo nằm dưới đất khóc to: “Cút, ngươi cút cho ta, ta hiểu rồi, gặp phải các ngươi là xui xẻo tám đời của ta”.

Diệp Quân nhìn Tổ Đạo, lắc đầu thở dài: “A Tổ, dù gì ngươi cũng là Tổ Đạo, mới gặp thất bại một tí mà đã chán chường lười biếng, không chịu cố gắng thì sao này làm sao làm được việc lớn, tốt xấu gì bây giờ ngươi cũng còn có chút tu vi, ngươi nhìn ta đi, ta làm gì còn chút tu vi nào, cứ khóc lóc như thế thì còn thể thống gì nữa?”

Tiểu Tháp: “…”

Tổ Đạo ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân, run rẩy nói: “Ngươi là ma quỷ phải không?”

Diệp Quân: “…”

Diệp Quân không quan tâm đến Tổ Đạo đang khóc lóc nữa, hắn cũng không thông cảm cho tên này được, lúc trước y từng giết hại chúng sinh, còn ác hơn cả Phạn Chiêu Đế nữa.

Đương nhiên hắn cũng tò mò là tại sao hắn đã đẩy tu vi đi rồi, nhưng nó lại không quay lại chỗ y…

Chẳng lẽ vì làm nhiều chuyện ác quá nên gặp báo ứng sao?

Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn xoay người nhìn về phía bờ đối diện, hắn mở lòng bàn tay, biển Khổ Giới hơi dao động, sau đó, mặt nước của biển Khổ Giới bỗng di chuyển, trong nháy mắt, vô số nước biển dâng lên cao, cuối cùng biến thành một giọt nước lơ lửng trong lòng bàn tay của hắn.

Hắn có thể thu nước biển Khổ Giới vào tay không phải nhờ vào tu vi, hiện tại hắn không có tu vi, mà là nhờ thuyền Bỉ Ngạn.

Diệp Quân bỏ giọt nước biển Khổ Giới vào trong thuyền Bỉ Ngạn, hắn xoay người đi về phía xa, chỉ trong nháy mắt, hắn đã tới bờ đối diện.

Lúc này, Tịnh tông chủ cũng không còn ở đây, chỉ còn lại vụn đá rơi đầy dưới đất.

Diệp Quân cau mày, Tịnh tông chủ đâu rồi?

Hắn đưa mắt nhìn xung quanh, không thấy Tịnh tông chủ đâu cả, chẳng lẽ cô ta đi rồi…

Tiểu Tháp bỗng hỏi: “Tiếp theo ngươi định thế nào?”

Diệp Quân nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay: “Tu luyện”.

Dù kiếm Thanh Huyên đã đạt đến cảnh giới Đại Đế, nhưng bản thân hắn thì chưa…

Dù gì cũng có chút khác biệt!

Nếu bản thân hắn cũng đạt đến Đạo Chi Ngoại, cũng có nghĩa là cảnh giới Đại Đế, lại kết hợp với kiếm Thanh Huyên…

Thì có thể nói hắn sẽ trở thành một tồn tại vô địch trong cảnh giới Đại Đế!

Hơn nữa tình hình hiện tại của hắn không tốt chút nào, lúc trước khi trở thành Đại Đế, thần thức của hắn di chuyển qua vô số thời không tuế nguyệt, nhìn thấy cao thủ cao cấp của vô số nền văn minh, nếu hắn là Đại Đế thì không cần gì phải lo lắng với những nền văn minh và những cao thủ kia nữa.

Nhưng hiện tại hắn đã không còn là Đại Đế.

Khi hắn loại bỏ tu vi, tất cả cao thủ của các nền văn minh đều đã cảm nhận được, cô cô nói đúng, mỗi thời đại của vũ trụ này chỉ có thể xuất hiện một Đại Đế, bây giờ hắn loại bỏ tu vi, những gia tộc, Tiên Tông muốn có Đại Đế xuất hiện và vô số cao thủ của các nền văn minh sao có thể bỏ qua cho hắn được.

Lúc thành Đế, mọi người không thể không phục tùng.

Nhưng bây giờ hắn đã không còn là Đại Đế nữa.

Ai mà chịu phục tùng hắn chứ.

Hơn nữa, giết hắn rồi sẽ có thể giành được số mệnh Đại Đế mới.

Những gia tộc Đại Đế, Tiên Tông và những nền văn minh bí ẩn đã cam chịu vô số năm kia sao có thể từ chối cám dỗ này được.

Chưa nói đến việc hiện tại hắn còn có thần khí là thuyền Bỉ Ngạn.

Đáng sợ nhất là người phụ nữ Phạn Chiêu Đế này còn sống, sau lưng cô ta còn có một cao thủ bí ẩn.

Nhớ đến Phạn Chiêu Đế này, hắn cũng cảm thấy hơi áp lực.

Từ khi tu luyện đến nay, hắn còn chưa gặp một kẻ thù nào như Phạn Chiêu Đế, dù có tự tìm đường chết đến mức nào cũng sẽ không chết, thực lực còn ngày càng lớn mạnh hơn.

Thật sự quá khó tin!

Đặc biệt là khi cô ta khiêu khích cô cô, cô cô cũng luôn không phản ứng.

Lúc này, Tiểu Hồn bỗng cất lời: “Tiểu chủ, ta muốn nói với người một sự thật tàn khốc”.

Diệp Quân hoảng hốt: “Ngươi đừng có doạ ta”.

Tiểu Hồn cười hì hì: “Không phải doạ người đâu, chủ nhân, thật ra đây là một chuyện tốt, đó là ta cần bế quan một khoảng thời gian”.

Nét mặt Diệp Quân cứng đờ.

Tiểu Hồn giải thích: “Ta vì người mà sống lại một kiếp, sau khi lột xác, ta phải thành lập đạo thống của riêng mình”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Ngươi muốn thành lập đạo thống của riêng mình?”

Tiểu Hồn đáp: “Đúng thế”.

Nét mặt Diệp Quân trở nên kỳ lạ.

Tiểu Hồn lại nói: “Tiểu chủ, đến cấp bậc này, ta đã không còn là một thanh kiếm nữa nói. Nói hơi bất kính một tí thì chỉ cần ta muốn, ta cũng có thể trở thành chủ nhân của người”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp cạn lời, cả nhà này đều có máu phản bội cả.

“Hì hì”, Tiểu Hồn cười đùa: “Đùa thôi, ta sẽ mãi mãi trung thành với tiểu chủ, tiểu chủ chính là ông trời của ta”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ.

Tiểu Hồn nói tiếp: “Ta muốn bế quan thành lập đạo thống Trật Tự, đợi sau khi chủ nhân đạt đến Đại Đế, thành lập đạo thống của mình, chúng ta hợp nhất với nhau, hai người hợp nhất, ầm… tồn tại vô địch! Đừng nói là vũ trụ này, dù với cha ngươi, chúng ta cũng có thể đấu tay đôi”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân sa sầm mặt.

Tiểu Hồn hơi tự tin quá rồi.

Tiểu Hồn nói một cách khí phách: “Nếu chúng ta hợp đạo, đến lúc đó chúng ta chắc chắn có thể đánh cho kiếm Hành Đạo và Kiếm Tổ tè ra quần…”

Diệp Quân càng nghe càng sợ hãi, mẹ kiểm, Tiểu Hồn này có tự tin quá không vậy.

Tiểu Tháp nhẹ giọng nói: “Tiểu Hồn đúng là có lý tưởng…”

Sau đó, nó bỗng khẽ thở dài, những năm qua mình thật sự quá thảm hại, còn không bằng cả Tiểu Hồn, cả Tiểu Hồn có lý tưởng như thế, còn nó cả ngày chỉ muốn ăn hại, đúng là quá thật bại!

Diệp Quân vội nói: “Lúc ngươi bế quan, có phải ta không thể sử dụng ngươi không?”

Tiểu Hồn đáp: “Có thể sử dụng, nhưng vũ trụ này đã không còn cao thủ đáng để ta ra tay nữa rồi, ta cho người một tia kiếm ý, người cầm kiếm ý của ta, chỉ cần là thời đại không có Đại Đế xuất hiện, tiểu chủ người hoàn toàn có thể tự vệ”.

Ngay sau đó, một tia kiếm ý bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, kiếm ý ngưng tụ thành một thanh kiếm Thanh Huyên…
Chương 2668: Đại ca!

Kiếm Thanh Huyên cấp thấp!

Diệp Quân nhìn thanh kiếp Thanh Huyên cấp thấp này, chỉ cảm thấy rất đau đầu, chuyện gì thế này?

Nhưng hắn cũng chỉ có thể chấp nhận, nếu không có Đại Đế, hắn sử dụng thanh kiếm Thanh Huyên cấp thấp này, nếu không gặp cao thủ như Chân Thánh Hạo Nhiên hay Quân Vũ, thì đối phương hoàn toàn không thể làm gì hắn cả.

Nghĩ vậy, Diệp Quân cất lời: “Vậy ngươi mau đi thành lập đạo thống đi!”

Hắn rất chờ mong với việc Tiểu Hồn muốn thành lập đạo thống, vì Tiểu Hồn muốn thiết lập đạo thống Trật Tự, cũng có thể xem là đạo của hắn, sau này hắn cũng sẽ thành lập một đạo thống Trật Tự, một người một kiếm hợp đạo… Chắc chắn là một chuyện vô cùng đáng sợ.

Tiểu Hồn nói: “Ta vào Tiểu Tháp bế quan đây”.

Dứt lời, nó biến thành một tia kiếm quang tiến vào trong Tiểu Tháp.

Tiểu Tháp bỗng cảm thán: “Nó thật sự công nhận ngươi rồi”.

Phải biết rằng Tiểu Hồn không phải là kiếm của Diệp Quân, mà là kiếm của cha hắn, những năm gần đây, dù vẫn luôn đi theo Diệp Quân, nhưng nói một cách nghiêm chỉnh thì thật ra nó vẫn chưa từng thật sự công nhận Diệp Quân. Có điều bây giờ thì khác, nó có thể cảm nhận được Tiểu Hồn đã thật sự công nhận Diệp Quân.

Đương nhiên cũng là bình thường thôi, vì Diệp Quân mà Tiểu Hồn sống lại một đời, đột phá giới hạn của bản thân!

Có thể nói bây giờ hai người họ thật sự là một thể.

Kiếm vì người mà vinh, người vì kiếm mà mạnh!

Diệp Quân bật cười: “Đi, đi gặp mấy đại ca đi”.

Vũ trụ cấp mười tái sinh, vô số sinh linh sống lại, ký ức của họ cũng không biến mất, vì thế vô số sinh linh đều biết mình sống lại là nhờ ai.

Diệp Quân!

Cái tên này như một hạt giống trồng sâu trong lòng vô số sinh linh.

Thiên Mộ Giới.

Lúc Diệp Quân đi tới nơi này, mấy người Lăng Tiêu đã đợi đây từ lâu, rõ ràng là đang đợi hắn.

Thấy mọi người, Diệp Quân lập tức chạy tới, hưng phấn nói: “Đại ca, Nhị ca, Tam tỷ…”

Lăng Tiêu cười to, tiếng cười hào sảng giống hết trước đây, nhóm Quân Đế sau lưng hắn cũng đồng loạt bật cười.

Bọn họ không ngờ lại có ngày gặp lại nhau lần nữa, điều này thật sự rất giống một giấc mơ.

Diệp Quân ôm chặt lấy nhóm người Lăng Tiêu… Thấy mọi người xuất hiện trước mặt mình một lần nữa, hốc mắt của hắn lập tức đỏ lên.

Mấy người họ tán gẫu một lát thì Lăng Tiêu chợt nói: “Chúng ta phải đi rồi”.

Diệp Quân sửng sốt: “Đi á?”

Lăng Tiêu gật đầu: “Ta muốn đi lịch luyện để đột phá lên Đế Cảnh”.

“Đế Cảnh!”

Diệp Quân hơi khiếp sợ: “Đại ca, huynh…”

Lăng Tiêu chớp mắt: “Đệ không biết à?”

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Lúc này, Tam tỷ ở bên cạnh khẽ mỉm cười: “Bây giờ Đại ca là Bán Bộ Đạo Chi Ngoại”.

Diệp Quân vội vàng nhìn về phía Lăng Tiêu, nhưng vì hắn đã không còn tu vi nữa, nên hoàn toàn không thể nhìn thấu được cảnh giới tu vi của Lăng Tiêu, nhưng hắn biết Tam tỷ sẽ không lừa hắn, vì thế nói: “Đại ca, chuyện gì thế này”.

Lăng Tiêu cười nói: “Đều nhờ đệ cả”.

Tam tỷ ở bên cạnh tiếp lời: “Tiểu Cửu, đệ không biết thôi, sau khi chúng ta sống lại, không chỉ tu vi và thực lực tăng mạnh mà hơn nữa còn lột xác, mệnh cách, căn cơ và thiên phú đều thay đổi… Mạnh gấp mười lần trước đây,… Đặc biệt là Đại ca, huynh ấy là người đầu tiên dâng tế bản thân và sống lại, vì thế vào khoảnh khắc sống lại, huynh ấy đã tăng thẳng đến Bán Bộ Cảnh Chi Ngoài, với thiên phú của Đại ca, chắc chắn sẽ có một ngày huynh ấy có thể thành Đế!”

Nghe thấy lời của Tam tỷ, Diệp Quân vui vẻ vô cùng, hắn không ngờ sau khi sống lại, mệnh cách, căn cơ và thiên phú của những huynh đề này đều thay đổi, đây thật sự là một chuyện rất tốt.

Tiểu Tháp thầm nói nhỏ trong lòng: “Hôm nay… những người từng chết vì tiểu tử này đều được báo đáp rồi…”

Lăng Tiêu bỗng cười to: “Tiểu Cửu, mục tiêu của đệ cũng là trở thành Đế đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Vào lúc kiếm của hắn thành Đế, thật ra thì những người khác hoàn toàn không biết.

Diệp Quân cười nói với Lăng Tiêu: “Đại ca, vậy huynh phải cố gắng lên, mục tiêu của ta cũng là thành Đế, nghe nói trong toàn bộ vũ trụ chỉ có một ngươi được thành Đế thôi, ta cũng sẽ cố gắng hết sức!”

Lăng Tiêu cười vỗ vai Diệp Quân: “Nếu ta thành Đế, ta sẽ bảo vệ đệ, nếu đệ thành Đế, đệ phải bảo vệ ta, huynh đệ chúng ta ai thành Đế cũng như nhau thôi!”

Nghe thấy thế, Diệp Quân thầm thấy ấm áp/

Lăng Tiêu lại nói: “Bây giờ Nhị ca và Tam tỷ của đệ đều đã đạt tới Chân Thánh đỉnh cao, ta quyết định dẫn họ đi lịch luyện, để họ đạt đến Đạo Chi Ngoại”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Sau đó, hắn lấy một ít tinh thạch đặc biệt ra đưa cho mọi người, đây là thứ lấy được khi hấp thu tim Ác Đạo của Phạn Chiêu Đế, trong trái tim ngoài sức mạnh Ác Đạo và sức mạnh Thiện Đạo vô cùng vô tận còn có rất nhiều thần vật, có một bộ giáp rất đặc biệt, hắn còn chưa kịp nhìn kỹ.

Diệp Quân cũng không biết những tinh thạch đặc biệt này là Linh Tinh gì, linh khí ẩn chứa bên trong vô cùng nồng đậm, là Linh Tinh tốt nhất mà hắn từng thấy.

Lăng Tiêu cũng không từ chối, ông ta nhận láy những tinh thạch kia, cười nói: “Tiểu Cửu, gặp lại sau!”

Dứt lời, ông ta dẫn theo nhóm Quân Đế bay lên cao, biến mất cuối tinh hà.

Tam tỷ không đi, cô ta đi tới trước mặt Diệp Quân, mỉm cười hỏi: “Cô cô của đệ đâu?”

Diệp Quân cười đáp: “Hình như đi rồi”.

Tam tỷ gật đầu: “Bà ấy rất tốt với đệ”.

Dứt lời, cô ta vỗ vai Diệp Quân: “Bảo trọng”.

Sau đó, cô ta xoay người biến thành một tia sáng bay lên cao, nhanh chóng biến mất cuối tinh hà.

Diệp Quân đứng im tại chỗ một lúc lâu, sau đó bỗng nở nụ cười.

Hắn xoay người đi tới vương triều Thiên Mộ…
Chương 2669: Câu lạc bộ Vô Biên!

Vương triều Thiên Mộ.

Thiên Thần đứng trước đại điện, mờ mịt nhìn cảnh tượng trước mắt. Không phải mình đã chết rồi sao? Chuyện gì xảy ra vậy?

Thiên Thần cảm thấy có chút không chân thực, gã nhéo mình một cái thật mạnh, cơn đau dữ dội khiến gã hiểu rõ không phải mình đang nằm mơ.

Gã còn sống!

Đúng lúc này, cửa đại điện cách đó không xa đột nhiên mở ra, tiếp đó, một người phụ nữ mặc đồ trắng chậm rãi bước vào, vẻ mặt bà cũng vô cùng mờ mịt.

Tần nương nương!

"Mẹ!"

Thấy người phụ nữ kia, Thiên Thần đột nhiên run giọng gọi lên.

Mà khi nhìn thấy Thiên Thần, cơ thể của Tần nương nương cũng thoáng run lên, bà ta vội chạy đến trước mặt Thiên Thần rồi ôm chặt lấy con trai mình vào lòng, nước mắt lưng tròng.

Vẫn còn sống!!

"Là Diệp huynh!"

Lúc này, Thiên Thần đột nhiên nói: "Là huynh ấy, là huynh ấy..."

Diệp Quân tiêu tán tu vi của bản thân để chúng sinh được sống lại một đời, khoảnh khắc hắn tiêu tán tu vi đó, đã tạc ghi mãi mãi trong đầu chúng sinh.

Tần nương nương gật đầu, vẻ mặt phức tạp, bà ta cũng không ngờ thiếu niên kia lại tự tiêu tán tu vi vô địch của mình...

"Thần huynh!"

Lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.

Thiên Thần và Tần nương nương cùng nhau nhìn lại, khi thấy là Diệp Quân thì cả hai mẹ con đều ngẩn ra, Thiên Thần vội bước đến trước mặt Diệp Quân rồi ôm chặt lấy hắn, cười ha ha.

Tần nương nương cũng bật cười: "Để mẹ đi nấu ăn cho hai đứa".

Diệp Quân nhìn về phía Tần nương nương, cười nói: "Làm phiền bá mẫu rồi".

Tần nương nương khẽ mỉm cười rồi xoay người rời đi.

Một lát sau, Diệp Quân và Thiên Thần đã ngồi đối diện nhau, Tần nương nương làm vài món ăn, không phải là sơn hào hải vị gì, chỉ là một vài món đơn giản để ăn sáng.

Diệp Quân lấy hai bình rượu ra, hắn rót cho Thiên Thần một chén, mình một chén rồi nói: "Thần huynh, cạn!"

Thiên Thần cười ha ha: "Cạn!"

Hai người uống một hơi cạn sạch.

Thiên Thần lau khóe miêng, sau đó đánh giá Diệp Quân một lượt: "Không còn tu vi nữa?"

Diệp Quân gật đầu: "Không còn".

Thiên Thần tắt dần nụ cười: "Vậy sau này huynh có tính toán gì không?"

Diệp Quân cười nói: "Đi được bước nào thì tính bước nấy, huynh thì sao, sau này có định làm gì không?"

Thiên Thần trầm giọng nói: "Tu luyện".

Diệp Quân gắp một miếng thịt cho vào miệng rồi cười nói: "Không muốn làm Thiên Cổ Nhất Đế nữa à?"

Thiên Thần lắc đầu: "Ta phát hiện mình không hợp làm hoàng đế lắm, ta vẫn thích tự do phiêu lưu hơn..."

Nói rồi, gã đưa mắt nhìn Tần nương nương vẫn đang ngồi bên yên lặng rót rượu cho hai huynh đệ: "Ta muốn trước tiên dẫn mẹ đi ngao du khắp nơi, sau đó bắt đầu tu luyện lại, trở thành cường giả mạnh nhất thế gian, ta cũng không thể làm kì đà cản mũi huynh mãi được".

Gã biết tuy Diệp Quân không còn tu vi, nhưng với thiên phú của Diệp Quân thì tu luyện lại cũng chẳng phải chuyện gì khó khăn.

Diệp Quân gật gật đầu: "Có việc gì cần ta giúp một tay không?"

Thiên Thần cười nói: "Giới thiệu nơi nào tốt cho huynh đệ đi!"

Diệp Quân đáp: "Vậy thì đến hệ Ngân Hà đi! Nơi đó có một câu lạc bộ Vô Biên, huynh có thể đến đó rồi báo tên ta ra, ở đó sẽ có một người huynh đệ tốt tiếp đón huynh".

Thiên Thần lại uống một chén rượu, cười nói: "Được, vậy trước hết ta sẽ dẫn mẹ đến câu lạc bộ Vô Biên".

Diệp Quân dưới một lúc rồi nói: "Huynh đi một mình đi!"

Thiên Thần lắc đầu: "Nhưng năm gần đây ta cứ lang bạt phất phơ, chưa từng tận hiếu một lần, lần này muốn dẫn mẹ đi ngao du một khoảng thời gian".

Diệp Quân nhìn Thiên Thần: "Vậy chúc huynh nhiều may mắn".

Cứ như vậy, hai huynh đệ người rót kẻ uống qua lại đến nửa đêm, Thiên Thần không sử dụng tu vi nên chỉ một chốc đã uống đến say mèm, bắt đầu ăn nói linh tinh, Diệp Quân thì không có tu vi nên uống nhiều rồi cũng bắt đầu nói năng loạn xạ.

"Ta muốn treo cha lên đánh một trận..."

"Ta muốn trói ông nội lại đá một phen..."

"Ta muốn cột đại bá lại đấm một lần..."

"Còn cô cô... ợ... thôi để đánh lại cha thêm một lần nữa đi..."

Lúc hửng sáng.

Khi Thiên Thần tỉnh lại thì đã không thấy Diệp Quân đâu nữa.

Thiên Thần lắc lắc đầu, huyền khí trong cơ thể trào ra, trong tích tắc cảm giác say đã biến mất.

Bấy giờ, Tần nương nương đi vào, bà ta bưng một tách trà nóng đưa đến trước mặt Thiên Thần: "Hắn đi rồi".

Thiên Thần nhận lấy tách trà nóng nhưng không vội uống, gã nhìn ra ngoài điện, khẽ nói: "Mẹ, con muốn trở nên mạnh mẽ, chỉ khi trở nên mạnh mẽ con mới có thể bảo vệ được những người ở bên cạnh".

Tần nương nương gật đầu: "Ừ".

Thiên Thần đột nhiên đứng dậy: "Đi thôi, chúng ta đến hệ Ngân Hà dạo chơi".

Tần nương nương nhoẻn miệng cười: "Nghe theo con".

Sau khi sống lại một đời, bà ta đã hiểu ra rất nhiều chuyện, lúc trước ở trong hoàng cung ngày ngày đều phải tính kế lừa người, những năm tháng đó chẳng có gì hay ho, bây giờ bà ta chỉ muốn sống một cuộc đời thật trọn vẹn.

Như nghĩ đến điều gì đó, Tần nương nương nói: "Đi chào tạm biệt với đại ca con đi".
Chương 2670: Gia nhập thư viện Quan Huyên

Thiên Thần gật đầu, gã đứng dậy đi ra ngoài điện, vừa ra ngoài đã thấy Thiên Hình đang đi đến từ đằng xa.

Thiên Thần cười chào: "Đại ca, lâu rồi không gặp".

Thiên Hình hỏi: "Đệ sắp đi?"

Thiên Thần gật đầu: "Muốn đến nơi nào đó dạo chơi".

Thiên Hình nhìn gã: "Không muốn làm hoàng đế nữa à?"

Thiên Thần cười ha ha: "Không làm nữa, làm hoàng đế chẳng có gì hay ho, đệ thích tự do khoáng đạt, phiêu lưu khắp nơi!"

Nói rồi, gã nhìn Thiên Hình rồi nghiêm mặt lại: "Đại ca, huynh thích hợp làm hoàng đế hơn đệ, đệ tin dưới sự dẫn dắt của huynh, vương triều Thiên Mộ chắc chắn sẽ ngày một tốt đẹp hơn, vượt xa tổ tiên năm đó".

Thiên Hình im lặng một lúc rồi khẽ gật đầu: "Nhớ thường xuyên về thăm huynh đấy".

Thiên Thần cười nói: "Tất nhiên rồi, đây cũng là nhà của đệ mà".

Thiên Hình nở nụ cười.

Thiên Thần cũng cười lên.

Ân oán nhiều năm giữa hai huynh đệ đều tan biến vào giờ phút họ cũng bật cười này.

Sau khi Thiên Thần dẫn Tần nương nương rời đi, Thiên Hình rời khỏi Tiểu Tháp để đi tìm Diệp Quân, gã biết rõ vương triều Thiên Mộ không thể cứ mãi ở trong Tiểu Tháp được.

Linh khi trong Tiểu Tháp không phải vô cùng vô tận, nhiều sinh linh sống ở đây như vậy, chẳng mấy chốc linh khí trong Tiểu Tháp cũng sẽ bắt đầu dần cạn kiệt.

"Huynh muốn để vương triều Thiên Mộ gia nhập thư viện Quan Huyên?"

Diệp Quân nhìn Thiên Hình trước mắt, nghiêm túc hỏi.

Thiên Hình gật đầu, gã biết rõ thời đại bây giờ có hàng ngàn gia tộc đang mọc lên như nấm, nguy cơ tứ phía, nếu vương triều Thiên Mộ không gia nhập thư viện Quan Huyên thì căn bản không có đường sống.

Ngược lại, chỉ cần gia nhập thư viện Quan Huyên thì vương triều Thiên Mộ sẽ có thể phát triển nhanh chóng.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Không phải là không thể, nhưng huynh nên hiểu nếu gia nhập thư viện Quan Huyên thì có ý nghĩa như thế nào?"

Thiên Hình cười nói: "Tất nhiên rồi".

Gia nhập thư viện Quan Huyên có nghĩa là phải tuân theo trật tự, tuân theo Quan Huyên Pháp!

Thiên Hình lại nói: "Thật ra ta đã sớm phổ cập Quan Huyên Pháp, bây giờ Quan Huyên Pháp đã thay thế luật pháp vương triều Thiên Mộ ta, thêm vào vương triều Thiên Mộ cũng nhờ vào Diệp huynh mới có thể tránh thoát được kiếp nạn Tổ Đạo tế chúng sinh, bởi vậy bây giờ vương triều Thiên Mộ ta không chút bài xích nào với việc gia nhập thư viện Quan Huyên".

Diệp Quân gật gật đầu: "Được, có thời gian ta sẽ phái người đến bàn bạc với huynh".

Thiên Hình cười nói: "Được".

Nói xong, gã định rời đi nhưng như chợt nhớ đến điều gì đó, nên quay lại nhìn Diệp Quân: "Diệp huynh, huynh thật sự không có chút tu vi nào hết à?"

Diệp Quân gật đầu: "Ừ".

Thiên Hình cười nói: "Không có tu vi không đồng nghĩa với việc không có sức chiến đấu, đúng không?"

Diệp Quân cười ha ha.

Thiên Hình không nói gì nữa, xoay người rời đi.

Sau khi Thiên Hình sau khi rời đi, Diệp Quân đi tới trước nền thế giới văn minh cấp chín lúc trước, hắn xòe tay ra, Tiểu Tháp xuất hiện trong tay hắn, chẳng mấy chốc, từng luồng ánh sáng vàng tuôn ra ngoài, trong chớp mắt, vương triều Thiên Mộ đã trở về với vũ trụ hiện thực.

Sau khi sắp xếp xong những chuyện này, hắn rời khỏi Tiểu Tháp, sau đó mượn sức mạnh của Tiểu Tháp đã đến văn minh Bỉ Ngạn, bây giờ nền văn minh Bỉ Ngạn đã hoàn toàn khôi phục lại như trước. Bây giờ chúng sinh kiếp sau của văn minh Bỉ Ngạn đã hoàn toàn tín ngưỡng Diệp Quân một cách thuần túy, nếu như ban đầu họ tín ngưỡng Diệp Quân là vì thuyền Bỉ Ngạn, thì bây giờ họ tín ngưỡng Diệp Quân là vì hắn đã chiến đấu vì nền văn minh Bỉ Ngạn, xua đi sự xâm chiếm của Đế tộc!

Tất nhiên cũng không thể không phủ công của giáo chủ.

Khoảng thời gian này ông ta vẫn luôn làm công tác tư tưởng cho chúng sinh của nền văn minh Bỉ Ngạn...

Nền văn minh Bỉ Ngạn, bên trong Thánh Đường.

Diệp Quân ngồi ở ghế chính giữa, giáo chủ đứng cung kính ở một bên, mà phía dưới là một nhóm Đại chủ giáo và một nhóm cường giả của Bỉ Ngạn Giới.

Tuy rằng Diệp Quân hiện tại không còn tu vi, nhưng tất cả mọi người đều cung kính đứng chờ hắn.

Diệp Quân đột nhiên cười nói: "Lần này nhờ có chư vị giúp đỡ, cảm ơn rất nhiều".

Giáo chủ vội hỏi: "Thánh tử, ngài nói gì vậy? Nếu lần này không nhờ có ngài thì e là nền văn minh Bỉ Ngạn đã sớm hóa thành tro tàn, chúng ta mới là người nên tạ ơn..."

Nhóm chủ giáo còn lại cũng dồn dập tỏ cùng thái độ, đối với Diệp Quân, bọn thật sự cảm kích từ tận xương tủy.

Diệp Quân nở nụ cười, sau đó nói: "Đều là người một nhà, chúng ta đừng khách sáo với nhau như vậy".

Người một nhà!

Diệp Quân vừa nói câu này thì đã khiến cho mọi người có mặt ở đây như mở cờ trong bụng, ai nấy cũng đều nở nụ cười.

Diệp Quân đột nhiên nhìn về phía Trú Hàn cách đó không xa: "Các ngươi đã nghiên cứu thời không đặc thù này đến mức nào rồi?"

Trú Hàn cười nói: "Thu hoạch được rất nhiều, bây giờ chúng ta lợi dụng một ít thần khí để chuyển hóa sức mạnh thời gian đặc thù trong đó đi ra, rất thành công. Mà bây giờ chúng ta đã bắt đầu hòa trộn sức mạnh thời gian đặc thù đó vào các loại công pháp cùng võ kĩ, chỉ cần thêm thời gian, thực lực tổng hợp của nền văn minh Bỉ Ngạn sẽ được nâng lên rất nhiều".

Nói đến đây, cô ta nhìn Diệp Quân một cái rồi nói tiếp: "Chúng ta có thể tiếp tục nghiên cứu không?"

Mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Quân, ai cũng có chút sốt ruột, Diệp Quân chỉ cười nói: "Tất nhiên là được rồi".

Nghe vậy, mọi người đều nở nụ cười.

Cuối cùng, Diệp Quân đưa ra yêu cầu của mình, hắn hi vọng nền văn minh Bỉ Ngạn cũng sẽ gia nhập thư viện Quan Huyên, sau khi nghe Diệp Quân nói vậy, mọi người đều rơi vào im lặng.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, lúc này, giáo chủ đột nhiên lên tiếng: "Thánh tử, chúng ta thì không có vấn đề gì, nhưng người ngoài thì... Ngài cũng biết cho tới bây giờ, thuyền Bỉ Ngạn là tín ngưỡng của chúng ta..."

Nói đến đây, ông ta đi đến trước mặt Diệp Quân, nghiêm túc nói: "Thánh tử, nếu ngài tin tưởng ta thì cứ giao chuyện này cho ta. Chỉ cần một chút thời gian, ta đảm bảo sẽ sắp xếp ổn thỏa được chuyện này, dân chúng của chúng ta có tính giác ngộ rất cao".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK