Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 620: Mạo danh đệ tử Võ Tông

Nhìn mấy chục vị cường giả đỉnh cao trước mặt, vẻ mặt Nam Cung Tuyết trở nên nghiêm nghị, cô ấy nắm chặt tay Diệp Quân, cô ấy biết hai người họ chắc chắn không phải là đối thủ của những người này.

Nhưng cô ấy không hề sợ.

Cùng lắm chỉ là chết thôi mà!

Diệp Quân lại vô cùng bình tĩnh, không phải bởi vì hắn đã có chỗ dựa, mà là vì hắn đã có cách đối phó.

Hắn có ba cách đánh.

Cách thứ nhất, đánh được thì lao vào đánh, không cần nhiều lời. Cách thứ hai, không đánh nổi thì giảng đạo lý trước, sau đó mới đánh. Cách thứ ba là thật sự không thắng nổi thì lẩn tránh.

Ông lão cầm đầu là một vị Đại Đế, cũng là đại trưởng lão của Tuyết tộc, tên Tuyết Phong. Lúc này, sắc mặt của ông ta và đám cường giả Tuyết tộc phía sau vô cùng lạnh lùng, đằng đằng sát khí.

Đánh thế tử Tuyết tộc, còn dám cướp hôn, đây là sỉ nhục Tuyết tộc một cách trắng trợn.

Tuyết tộc chưa bao giờ chịu nỗi nhục lớn như vậy.

Tuyết Phong nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng thì Diệp Quân đã tiến lên một bước, quát lớn: “Các ngươi thật to gan!”

Đám người Tuyết Phong sững sờ.

Nam Cung Tuyết cũng giật mình trước tiếng quát của Diệp Quân, cô ấy nhìn Diệp Quân với vẻ kinh ngạc.

Diệp Quân nhìn Tuyết Phong, cười nhạo: “Tuyết tộc nhỏ bé mà cũng dám truy sát ta sao? Ai cho các ngươi dũng khí này hả?”

Nghe vậy, sắc mặt Tuyết Phong trở nên khó coi, người phía sau ông ta định ra tay nhưng đã bị ông ta chặn lại, ông ta nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ngươi là ai?”

Ông ta cũng vô cùng kinh ngạc, người này thật kiêu ngạo, e rằng phía sau còn có người chống đỡ.

Diệp Quân không nhiều lời, phóng võ ý mạnh mẽ của mình ra.

Bùm!

Khí tức Võ Thần vừa phóng ra, sắc mặt đám người Tuyết Phong lập tức thay đổi, Tuyết Phong run rẩy nói: “Ngươi… khí tức võ đạo này… ngươi là người của Võ Tông ư?”

Diệp Quân khinh thường nói: “Cút!”

Nghe vậy, đám người Tuyết Phong vừa tức giận vừa sợ hãi, Tuyết Phong lập tức nói: “Làm phiền rồi!”

Nói xong, ông ta dẫn đám cường giả Tuyết tộc quay người rời đi.

Không chút do dự.

Diệp Quân nói: “Đợi đã!”

Nghe vậy, Tuyết Phong dừng bước, quay lại nhìn Diệp Quân với vẻ khó hiểu, Diệp Quân nhìn Tuyết Phong: “Cứ đi vậy sao?”

Tuyết Phong trầm giọng nói: “Ngươi có ý gì?”

Diệp Quân nói thẳng: “Để nhẫn không gian lại!”

Đám người phía sau Tuyết Phong vô cùng tức giận, khí tức Thần Đế phóng thẳng lên trời, rung chuyển trời đất.

Tuyết Phong nhìn chằm chằm Diệp Quân, nắm chặt hai tay, không nói gì.

Diệp Quân nhìn ông ta không chút sợ hãi: “Không để lại thì Tuyết tộc sẽ bị diệt, ông tin không?”

Tuyết tộc chưa bao giờ chịu nhục nhã lớn như vậy.

Đám cường giả Tuyết tộc phía sau Tuyết Phong vô cùng tức giận, muốn ra tay nhưng bị Tuyết Phong ngăn lại.

Ông ta nhìn Diệp Quân, cười nói: “Chuyện này là do Tuyết tộc ta sai, nên đền bù tổn thất là phải”.

Nói xong, ông ta tháo nhẫn không gian của mình ra.

Nhưng đám cường giả Tuyết tộc sau lưng ông ta không nhúc nhích, bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Quân với ánh mắt nảy lửa.

Tuyết Phong quay người, liếc nhìn đám cường giả phía sau, mặc dù bọn họ không cam lòng nhưng cũng phải tháo nhẫn không gian ra.

Tuyết Phong quay lại nhìn Diệp Quân, sau đó dẫn theo đám cường giả Tuyết tộc rời đi.

Diệp Quân thu nhẫn không gian lại, hắn nhìn qua trong nhẫn tổng cộng có hơn ba nghìn vạn linh nguyên.

Diệp Quân lắc đầu thở dài: “Tuyết tộc này nghèo thật. Đại Đế mà chỉ có một nghìn vạn linh nguyên, không biết sống thế nào nữa”.

Nam Cung Tuyết bên cạnh Diệp Quân cũng lắc đầu, một nghìn vạn linh nguyên ở Loạn Tinh Giới đã được coi là một khoản tiền lớn lắm rồi.

Diệp Quân nói: “Chúng ta đi thôi!”

Nói xong hắn kéo Nam Cung Tuyết xoay người rời đi.

Trên đường, Nam Cung Tuyết hỏi: “Huynh là người Võ Tông thật sao?”

Diệp Quân cười nói: “Cô đoán xem!”

Nam Cung Tuyết lắc đầu: “Không phải!”

Diệp Quân hơi bất ngờ: “Sao cô biết?”

Nam Cung Tuyết mím môi cười: “Huynh không phải là người Võ Tông, cũng không phải người Loạn Tinh Giới, huynh từ bên ngoài vào phải không?”

Diệp Quân dừng bước, hắn quay lại nhìn Nam Cung Tuyết, Nam Cung Tuyết nhẹ nhàng nói: “Nếu huynh là người của Loạn Tinh Giới thì sẽ không giả mạo người Võ Tông”.

Diệp Quân cười nói: “Võ Tông mạnh lắm sao?”

Nam Cung Tuyết gật đầu: “Rất rất mạnh!”

Cô ấy nắm chặt tay Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: “Chúng ta rời khỏi đây đi”.

Diệp Quân không biết Võ Tông đáng sợ đến mức nào, nhưng Nam Cung Tuyết biết Diệp Quân mạo danh người Võ Tông, hậu quả sẽ nghiêm trọng hơn gấp trăm lần so với việc giết Tuyết Trần. Đây cũng là lý do tại sao Tuyết Phong kia không dám ra tay, bởi vì ở đây không ai dám đắc tội với Võ Tông, chứ đừng nói đến việc giả mạo Võ Tông.

Nhìn Nam Cung Tuyết bồn chồn bên cạnh, Diệp Quân khẽ cười nói: “Ta chưa thể về được!”

Nam Cung Tuyết khó hiểu nói: “Tại sao?”

Diệp Quân nhẹ nhàng nói: “Ta phải trở thành Đại Đế ở đây mới được!”

Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân: “Huynh là thiếu gia của thế lực nào đó xuống núi tu hành sao?”

Diệp Quân cười: “Coi là vậy đi!”

Nam Ngạo Tuyết hơi cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới hỏi: “Nhà các huynh… mạnh đến mức nào?”

Diệp Quân chớp mắt: “Khá mạnh!”

Nam Cung Tuyết nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nghiêm mặt hỏi: “Ông già kia không ngốc, lát nữa có thể sẽ phát hiện ra điều bất thường rồi quay lại giết chúng ta cũng nên, chúng ta màu tìm chỗ tu luyện cho tốt đi!”

Nam Cung Tuyết nói: “Huynh có đá Tỵ Kiếp, chúng ta đến bí cảnh”.

Cô ấy kéo Diệp Quân: “Đi theo ta!”

Chẳng mấy chốc, cả hai đã biến mất trên bầu trời.


Loading in progress...
Chương 622: Đợi

Nghe Thiên Hà nói vậy, Trần Võ nhất thời bật cười ha hả: “Nói hay lắm, nếu hắn không làm chuyện ác, hơn nữa thiên phú cũng không tệ, cứ để hắn làm đệ tử của Võ Tông thì đã sao? Chút mưu mô này Võ Tông ta vẫn có mà! Con đi đi!"

Thiên Hà khẽ cúi đầu hành lễ, xoay người rời đi.

Trần Võ nhìn Thiên Hà rời đi, khẽ mỉm cười, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng.

...

Nam Cung Tuyết đưa Diệp Quân đến một mảnh tinh không, bởi vì có đá Tỵ Kiếp nên mặc dù hai người gặp phải nhiều lôi kiếp trên đường nhưng đều tránh được một cách hoàn hảo.

Trong tinh không, Diệp Quân và Nam Cung Tuyết đi về phía xa, Diệp Quân hỏi: "Đây là đâu?"

Nam Cung Tuyết trả lời: "Bí cảnh Tinh Hải!"

Diệp Quân nhìn Nam Cung Tuyết: “Bí cảnh Tinh Hải ư?"

Nam Cung Tuyết mỉm cười giải thích nói: "Sau trận đại chiến năm đó, rất nhiều thế lực tông môn cổ xưa bị sa sút, sau đó lại vì nguyên nhân lôi kiếp, địa bàn tông môn của bọn họ đều trở thành khu vực cấm. Nếu không có đá Tỵ Kiếp thì dù có là một đám cường giả Đại Đế cũng không dễ dàng bước vào được. Suy cho cùng, những tông môn đó mặc dù sa sút, nhưng không ai dám đảm bảo bọn họ có để lại cường giả tuyệt thế nào hay không”.

Diệp Quân nói: "Tiến vào bí cảnh để tu luyện sao?"

Nam Cung Tuyết gật đầu: “Đúng vậy, sau khi tiến vào bí cảnh, chúng ta sẽ tìm một chỗ yên tĩnh để tu luyện cho đàng hoàng, có lẽ Tuyết tộc không dám tiến vào bí cảnh truy sát chúng ta đâu”.

Diệp Quân cười nói: "Cũng được!"

Dường như nghĩ tới điều gì đó, Diệp Quân lại hỏi: "Võ Tông và Thánh Tông...”

Nam Cung Tuyết nói: "Bọn họ cũng đến từ thế lực ở thời đại Vĩnh Sinh, hơn nữa hiện giờ bọn họ là hai thế lực duy nhất đến từ thời đại Vĩnh Sinh. Trong trận chiến năm đó, vô số thế lực thượng cổ bị tiêu diệt nhưng bọn họ vẫn còn sống sót. Cho nên, nền tảng của bọn họ là thứ mà các thế lực khác không thể nào so sánh được”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Hóa ra là như vậy”.

Nam Cung Tuyết đột nhiên liếc mắt nhìn Diệp Quân, hỏi: "Theo ta được biết, bây giờ bên ngoài là thời đại của Chân vũ trụ, huynh... đến từ Chân vũ trụ sao?"

Diệp Quân lắc đầu: “Ta đến từ vũ trụ Quan Huyên, không phải Chân vũ trụ”.

Nam Cung Tuyết khẽ gật đầu, nhưng không nói gì nữa.

Diệp Quân hỏi: "Cô cũng biết Chân vũ trụ à?"

Sắc mặt Nam Cung Tuyết trở nên nghiêm túc: “Đương nhiên là biết, năm đó Chân vũ trụ đã từng tấn công Loạn Tinh Giới, Võ Tông và Thánh Tông vốn dĩ là kẻ thù không đội trời chung cũng đã liên thủ với nhau. Trận chiến đó vẫn may còn có những lôi kiếp này, nếu không, Loạn Tinh Giới có khả năng đã bị đánh bại”.

Nói đến đây, vẻ mặt của cô ấy càng thêm nghiêm trọng: “Thực lực của đội quân viễn chinh Chân vũ trụ thật sự rất lợi hại, năm đó các vị Đại Đế một chọi một, cuối cùng bên phía bọn ta đã có ba mươi sáu Đại Đế chết trận, còn bọn họ chỉ có hai mươi hai vị”.

Quân viễn chinh!

Diệp Quân trầm mặc, từ trước đến giờ, khi vũ trụ Quan Huyên và Chân Vũ Trụ giao đấu, hắn chưa từng gặp quân viễn chinh, cho nên hắn cũng không rõ thực lực tổng thể của quân viễn chinh này.

Bây giờ, sau khi nghe Nam Cung Tuyết nói vậy, hắn mới ý thức được rằng, thực lực của đội quân này mạnh hơn rất nhiều so với tưởng tượng của hắn. Hơn nữa, còn cực kỳ cực kỳ mạnh. Phải biết rằng, thực lực của Đại Đế ở đây rất cao, vậy mà cũng không đánh thắng được quân viễn chinh của Chân vũ trụ, có thể tưởng tượng được đám cường giả viễn chinh đó khủng bố cỡ nào!

Lúc hai người trò chuyện đã đi tới một đống đổ nát, trên đó có một đám mây đen lớn, trong mây đen thỉnh thoảng có sấm sét lập lòe, chiếu sáng cả tinh không.

Vừa đến gần, Diệp Quân và Nam Cung Tuyết đã cảm nhận được lôi uy ngập trời.

Diệp Quân nhìn đám mây đen, vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng, không thể không nói, những lôi kiếp ở nơi này quá mức khủng bố, nếu so sánh với lôi kiếp ở Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên thì lôi kiếp ở Chân vũ trụ và vũ trụ Quan Huyên chẳng khác gì trò trẻ con!

Nam Cung Tuyết chỉ về phía xa: “Đây là bí cảnh Tinh Hải, nhưng ta cũng không biết bên thế lực bên trong là gì”.

Diệp Quân cười nói: "Chúng ta đi xem thì sẽ biết thôi”.

Vừa nói, cả hai vừa đi về phía xa, càng đến gần, lôi uy càng cường đại, đè ép khiến người ta hơi khó thở.

Diệp Quân cũng hơi thấp thỏm, lôi kiếp ở đây nhiều hơn rất nhiều so với lôi kiếp ở Thượng Thanh Tông. Nếu như những này lôi kiếp đồng loạt giáng xuống thì đừng nói là hắn, e rằng ngay cả Tháp gia cũng không chống đỡ được!

Tuy rằng có đá Tỵ Kiếp nhưng lúc này cả hai đều hơi căng thẳng.

Đúng lúc này, mấy chục khí tức mạnh mẽ đột nhiên truyền đến từ phía sau!

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, là đám người Tuyết Phong đang đuổi theo.

Tiết Phong nhìn chằm chằm Diệp Quân, ánh mắt sắc bén như kiếm, sau lưng ông ta, đám cường giả Tuyết tộc lúc này cũng vô cùng tức giận, tất cả đều lộ ra vẻ hung ác, muốn ăn thịt uống máu của Diệp Quân.

Bọn họ là những cường giả đỉnh cấp, vậy mà lại bị một thằng nhóc lừa gạt! Hơn nữa, nhẫn không gian cũng bị người ta lừa mất.

Đây đúng là nỗi nhục nhã vô cùng lớn với bọn họ!

Nhìn thấy đám người Tuyết Phong, mí mắt của Diệp Quân khẽ giật, cũng không hề do dự, hắn kéo Nam Cung Tuyết quay người bỏ chạy về phía xa.

Lúc đi qua khu vực lôi kiếp, hàng chục đạo lôi kiếp thẳng thừng giáng xuống. Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Diệp Quân và Nam Cung Tuyết đều thay đổi. Ở phía xa, đám người Tuyết Phong vội vàng dừng bước, không dám lại gần khu vực lôi kiếp.

Ngay khi hàng chục đạo lôi kiếp đánh đến đỉnh đầu của Diệp Quân và Nam Cung Tuyết, dường như cảm nhận được điều gì đó, hàng chục đạo lôi kiếp đột nhiên thu lại.

Thấy cảnh tượng này, Diệp Quân và Nam Cung Tuyết đều thở phào nhẹ nhõm, hai người khẽ run lên, rồi biến mất ở cách đó không xa.

Đám người Tuyết Phong ở cách đó không xa cũng sững sờ khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Lúc này, một ông lão trầm giọng nói: "Hắn có đá Tỵ Kiếp!"

Đá Tỵ Kiếp!

Nghe vậy, mấy người Tuyết Phong trố mắt nhìn nhau, trong lòng khiếp sợ không thôi, bọn họ không ngờ rằng Diệp Quân lại có thần vật như vậy.

Một ông lão trong đó trầm giọng nói: "Hắn đã tiến vào bí cảnh Tinh Hải, bây giờ phải làm thế nào?"

Tuyết Phong nhìn xa xăm: “Đợi!"

Đợi!

Tất cả cường giả của Tuyết tộc đều im lặng, mặc dù biết Diệp Quân đã tiến vào bí cảnh Tinh Hải, nhưng bọn họ không dám tiến vào.

Tiết Phong nhìn chằm chằm bí cảnh Tinh Hải đổ nát phía xa: “Hắn sẽ phải đi ra ngoài!"

Đám cường giả Tuyết tộc rối rít gật đầu.

...
Chương 623: Hộ pháp

Sau khi đi qua khu vực lôi kiếp, Diệp Quân và Nam Cung Tuyết bước vào một đống hoang tàn, khắp nơi đều là những bức tường đổ nát, vô cùng hoang vắng, có thể thấy rằng nơi đây đã từng xảy ra trận đại chiến.

Nam Cung Tuyết bỗng nhiên bước nhanh tới trước một tấm bia đá, cô ấy phất tay áo, bụi bặm trên tấm bia đá lập tức bị quét sạch, lộ ra ba chữ lớn: Tinh Hải Tông.

Tinh Hải Tông!

Nam Cung Tuyết quay đầu nhìn Diệp Quân, nhẹ nhàng nói: "Có lẽ Tinh Hải Tông này bị người ta hủy diệt rồi”.

Diệp Quân gật đầu, hắn nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng, ánh mắt rơi vào một nơi cách đó ngàn trượng, nơi đó có một đại điện đổ nát, đại điện chỉ có một nửa, nửa còn lại dường như đã bị thứ gì đó chém đứt.

Diệp Quân nói: "Chúng ta đi xem thử!"

Nam Cung Tuyết gật đầu.

Hai người đi về phía đại điện, dọc theo đường đi, Diệp Quân phát hiện trong đống đổ nát có rất nhiều thi thể. Nhìn những thi thể đó, Diệp Quân thầm kinh ngạc, mặc dù không biết đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng những thi thể này vẫn còn nguyên vẹn, giống như người sống.

Nam Cung Tuyết đột nhiên nói: "Khi còn sống, những thi thể này có lẽ đều đạt tới thực lực Đại Đế”.

Diệp Quân hỏi: "Tại sao?"

Nam Cung Tuyết nói: "Bởi vì chỉ khi đạt tới cấp bậc Đại Đế mới có thể giữ cơ thể vĩnh viễn không bị thối nát”.

Không thối nát!

Diệp Quân khẽ gật đầu, lúc nói chuyện, hai người đã đi tới trước đại điện đổ nát.

Diệp Quân và Nam Cung Tuyết bước vào đại điện, bên trong nửa đại điện chỉ có một pho tượng người phụ nữ váy trắng, tay phải của người phụ nữ váy trắng cầm một quyển sách màu tinh không.

Lúc này, Nam Cung Tuyết đột nhiên cúi đầu thấp xuống.

Diệp Quân hơi kinh ngạc, Nam Cung Tuyết cười nói: "Là huynh từng nói mà! Đến những nơi như thế này thì đầu tiên phải lễ phép!"

Nghe vậy, Diệp Quân đột nhiên bật cười.

Lúc này, pho tượng đột nhiên khẽ rung lên, sau đó, một người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước ra.

Khuôn mặt Diệp Quân đông cứng.

Nam Cung Tuyết vội vàng đi đến bên cạnh Diệp Quân, vẻ mặt đầy cảnh giác.

Sau khi người phụ nữ váy trắng xuất hiện, ánh mắt của bà ấy nhìn thẳng vào Diệp Quân bên dưới, lúc vừa nhìn thấy hắn, lông mày bà ấy lập tức nhíu chặt lại.

Diệp Quân do dự một chút, sau đó khẽ hành lễ: "Tiền bối!"

Người phụ nữ váy trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười nói: "Nhóc con, ngươi thật thú vị”.

Diệp Quân ngờ vực, không hiểu gì.

Người phụ nữ váy trắng đột nhiên chậm rãi bước ra khỏi đại điện, bà ấy liếc nhìn đống hoang tàn xung quanh, ánh mắt hiện lên vẻ mờ mịt, thật lâu sau mới nhỏ giọng nói: “Nền văn minh Thần Đạo của chủ nhân bút Đại Đạo bây giờ thế nào rồi?"

Diệp Quân nói: "Không còn nữa!"

Người phụ nữ váy trắng quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Không còn nữa sao?"

Diệp Quân gật đầu: “Bị Chân vũ trụ hủy diệt rồi”.

Người phụ nữ váy trắng hơi nheo mắt: “Chân vũ trụ ư?"

Diệp Quân gật đầu, sau đó kể lại ngắn gọn về chuyện giữa Chân vũ trụ và nền văn minh Thần Đạo.

Người phụ nữ váy trắng nghe Diệp Quân nói xong, lập tức cười ha hả: “Chủ nhân bút Đại Đạo cũng có ngày hôm nay”.

Diệp Quân không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn người phụ nữ váy trắng, có thể thấy vị tiền bối này vô cùng căm hận chủ nhân bút Đại Đạo.

Người phụ nữ váy trắng mỉm cười, nói: "Đáng tiếc không thể tận mắt nhìn thấy nền văn minh Thần Đạo bị sụp đổ, thật đáng tiếc”.

Diệp Quân im lặng.

Chuyện này hắn không thể nói nhiều, dù sao chủ nhân bút Đại Đạo cũng không dễ đối phó.

Người phụ nữ váy trắng đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, bà ấy đánh giá Diệp Quân, một lúc lâu sau mới khẽ lắc đầu: “Ngươi đã có đạo thống của mình rồi, nếu cho ngươi đạo thống của người khác thì e rằng chỉ có thể làm phông nền! Không được, không được!"

Diệp Quân vội vàng kéo Nam Cung Tuyết đến sát bên: “Cô ấy thích hợp!"

Người phụ nữ mặc đồ trắng nhìn Nam Cung Tuyết, nhưng không nói gì.

Nói thật, bà ấy không hài lòng lắm, xét về phương diện thiên phú, chắc chắn Nam Cung Tuyết không bằng Diệp Quân, hơn nữa Diệp Quân cũng có số mệnh lớn, hoàn hảo nhưng lại là quá hoàn hảo!

Hoàn hảo đến mức truyền thừa Tinh Hải Tông cũng không xứng!

Thấy người phụ nữ váy trắng im lặng, Nam Cung Tuyết hiểu ý của đối phương! Lúc này sắc mặt cô ấy u ám, nắm lấy tay Diệp Quân, cúi đầu xuống.

Nhìn thấy Nam Cung Tuyết nắm tay Diệp Quân, ánh mắt của người phụ nữ váy trắng chợt thay đổi, bà ấy đột nhiên cười nói: "Được!"

Nam Cung Tuyết bỗng nhiên ngẩng đầu lên, người phụ nữ váy trắng cười nói: "Ngươi bằng lòng trở thành tông chủ của Tinh Hải Tông không?"

Nam Cung Tuyết không vội đồng ý, mà liếc nhìn Diệp Quân, hắn nhanh chóng gật đầu.

Nam Cung Tuyết cười nói: "Được!"

Người phụ nữ váy trắng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi giúp bọn ta hộ pháp!"

Diệp Quân khó hiểu: “Hộ pháp ư?"

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Ta muốn truyền hết tất cả thực lực của Tinh Hải Tông và tu vi đời này của ta cho nó, giúp nó trực tiếp trở thành Đế”.

Trực tiếp trở thành Đế!

Diệp Quân dao động: “Có thể trực tiếp trở thành Đế được sao?”

Người phụ nữ váy trắng gật đầu: “Đúng vậy!"

Diệp Quân chấn động, đây chẳng phải là thừa kế di sản sao? Anh do dự một lúc rồi nói: "Có thể cho ta một phần được không? Nói thật, gia tộc ta đối xử với ta rất hà khắc, từ nhỏ ta đã bị nuôi dưỡng ở bên ngoài, ăn không đủ no...”

Tiểu Tháp: "...”
Chương 624: Thẹn thùng

Không thể không nói, Diệp Quân quả thực đã động lòng.

Trực tiếp trở thành Đại Đế!

Nếu thực hiện với hắn thì hắn đã có thể tốt nghiệp luôn rồi!

Mà nếu Diệp Quân trở thành Đại Đế thì đám người bên ngoài là cái thá gì chứ?

Khi đó, trước mặt Đại Đế, những cường giả khác đều như con kiến!

Đừng nói đến Đại Đế, có lẽ ngay cả cô cô cũng sẽ nhìn hắn bằng con mắt khác!

Nghe Diệp Quân nói vậy, người phụ nữ váy trắng lắc đầu: “Không được, không được!"

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?"

Người phụ nữ váy trắng nhoẻn miệng cười, nói thẳng: "Ta không muốn truyền thừa của Tinh Hải Tông trở thành của hồi môn của người khác!"

Bà ấy biết rất rõ, có lẽ đối với người khác, truyền thừa của Tinh Hải Tông vô cùng quý giá, nhưng đối thanh niên kiếm tu trước mắt này thì cũng chỉ vậy mà thôi. Nếu truyền thừa của Tinh Hải Tông giao lại cho hắn, cuối cùng sẽ bị ánh sáng của đạo thống trên người hắn che lấp, mà không bao lâu sau, có khả năng sẽ bị thanh niên này hoàn toàn lãng quên.

Nói một cách đơn giản, không phải hắn không đủ tốt, mà là hắn quá tốt.

Nhưng nếu truyền lại cho cô gái này thì lại hoàn toàn khác.

Với sự giúp đỡ của kiếm tu trẻ tuổi này, tương lai cô gái chắc chắn sẽ có thể phát huy truyền thừa Tinh Hải Tông lên một tầm cao mới, thậm chí có thể gây dựng lại Tinh Hải Tông.

Nghe người phụ nữ váy trắng nói vậy, Diệp Quân cũng cạn lời.

Người phụ nữ váy trắng cười nói: "Nó là người phụ nữ của ngươi, tặng cho nó thì khác gì tặng cho ngươi đâu?"

Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Tuyết lập tức đỏ ửng, cô ấy hơi cúi đầu, ngượng ngùng nói: "Sư phụ, con vẫn chưa phải là người phụ nữ của huynh ấy...”

Người phụ nữ váy trắng cười ha hả, bà ấy liếc mắt nhìn Diệp Quân, sau đó nói: "Ngươi hộ pháp cho bọn ta đi!"

Diệp Quân nói: "Tiền bối, cần bao lâu?"

Người phụ nữ váy trắng nói: "Ít nhất một canh giờ!"

Diệp Quân cười nói: "Được!"

Nói xong, hắn quay người rời đi.

Sau khi Diệp Quân rời đi, người phụ nữ váy trắng nhìn về phía Nam Cung Tuyết trước mặt: “Con biết lai lịch của hắn không?"

Nam Cung Tuyết lắc đầu.

Người phụ nữ váy trắng thấp giọng thở dài, trên mặt lộ ra vẻ phức tạp.

Nam Cung Tuyết chậm rãi siết chặt hai tay, cô ấy nhìn người phụ nữ váy trắng: “Lai lịch của huynh ấy...”

Người phụ nữ váy trắng nhẹ nhàng nói: "Lai lịch của hắn rất không bình thường, vận mệnh tương lai của hắn là trời sinh, cũng đã bị người khác che giấu. Mà trong số những người ta quen biết, người có thể có được những thủ đoạn như vậy cũng chỉ có hai người, một người là Vĩnh Sinh Đại Đế - người vô địch trong số những Đại Đế năm đó, còn một người là chủ nhân bút Đại Đạo”.

Nam Cung Tuyết nắm chặt hai tay, trầm mặc không nói gì.

Người phụ nữ váy trắng nói tiếp: "Tương lai, người này chắc chắn sẽ làm nên nghiệp lớn, nếu con đi theo hắn, hơn nữa đủ khả năng giúp đỡ hắn thì nhất định phải có được thực lực mạnh. Nếu không, cho dù con đi theo hắn, cuối cùng cũng sẽ chỉ trở thành một bình hoa di động, sau đó sẽ dần dần bị lãng quên”.

Nam Cung Tuyết siết chặt hai nắm đấm, mãi lâu sau mới thở dài một hơi, khổ sở nói: “Con có thể cảm nhận được, dường như huynh ấy không... thích con lắm, hoặc là huynh ấy căn bản không hề thích con, chỉ là không nhẫn tâm từ chối con mà thôi, cho nên mới dẫn con theo như vậy”.

Người phụ nữ váy trắng đi tới trước mặt Nam Cung Tuyết, thấp giọng thở dài: "Con bé ngốc, tuyệt đối không được quá nhiệt tình với đàn ông, con từng nghe đến câu nói này chưa? Càng dễ dàng có được thì càng không được quý trọng. Bây giờ việc con nên làm là nâng cao thực lực cho thật tốt, tạo sự nghiệp riêng, bản thân hoàn toàn tự lập, không dựa dẫm vào hắn, chẳng những không dựa dẫm, mà còn có khả năng giúp đỡ được cho hắn!"

Nam Cung Tuyết nhìn người phụ nữ váy trắng: “Nếu như huynh ấy cứ mãi không thích con thì sao?"

Người phụ nữ váy trắng lắc đầu cười nói: "Con bé ngốc, con thích hắn là chuyện của con, hắn thích con hay không là chuyện của hắn. Không phải con cứ thích hắn thì hắn chắc chắn sẽ thích con, thế gian này không có chuyện như vậy đâu”.

Trầm mặc hồi lâu, Nam Cung Tuyết gật đầu nói: "Con hiểu rồi ạ!"

Người phụ nữ váy trắng cười nói: "Việc con nên làm bây giờ là nâng cao thực lực, lập nên sự nghiệp! Con phải nhớ kỹ, phụ nữ chúng ta, cho dù có thích một người đàn ông đến mức nào, cũng không thể đánh mất bản thân và nhân cách độc lập của mình. Một người phụ nữ đánh mất bản thân và nhân cách của mình thì sẽ bị người khác coi thường!"

Nam Cung Tuyết gật đầu: "Con hiểu rồi ạ”.

Khóe môi người phụ nữ váy trắng khẽ nhếch lên: “Sau khi trở thành Đại Đế, con hãy so tài với hắn, đánh hắn một trận”.

Nam Cung Tuyết khó hiểu nói: "Vì sao ạ?"

Người phụ nữ váy trắng nói: "Phải để cho hắn biết, bây giờ con đã là Đại Đế, được một Đại Đế yêu thích thì chắc chắn trong lòng người đàn ông sẽ rất đắc ý. Rất nhiều đàn ông đều có một ý nghĩ khá biến thái, đó là phải chinh phục được người phụ nữ mạnh hơn mình, gọi là khát vọng chinh phục, con phải khơi dậy khát vọng chinh phục của hắn, hiểu không?"

Nam Cung Tuyết chớp mắt: “Sư phụ, người biết nhiều thứ thật đấy!"

Người phụ nữ váy trắng cười nói: "Ta còn biết rất nhiều chiêu khác nữa, sau này sẽ dạy hết cho con!"

Nam Cung Tuyết hơi hiếu kỳ: “Chiêu gì vậy ạ?"

Người phụ nữ váy trắng chớp mắt dí dỏm, bà ấy cúi người thì thầm bên tai Nam Cung Tuyết.

"Ôi!"

Không biết Nam Cung Tuyết đã nghe được gì, sắc mặt bỗng đỏ bừng như lửa đốt, xấu hổ che mặt, run giọng nói: "Nơi... Nơi đó cũng được sao? Cái này, cái này...”

Nhìn Nam Cung Tuyết thẹn thùng trước mặt, người phụ nữ váy trắng cười nói: "Đương nhiên là được...”

Bà ấy lại cúi người thì thầm vài câu bên tai Nam Cung Tuyết.

Nam Cung Tuyết e thẹn, cơ thể lập tức run lẩy bẩy, nắm lấy tay người phụ nữ váy trắng, không dám để cho bà ấy nói tiếp, run giọng lên tiếng: "Sư phụ, xấu... xấu hổ quá đi mất, chúng ta vẫn nên bắt đầu truyền thừa đi ạ!"

Người phụ nữ váy trắng cười nói: "Được!"

Dứt lời, bà ấy phất tay áo, bầu trời bên trên đại điện bỗng bị đánh nát, một giây sau, bà ấy xòe bàn tay ra: “Đi!"

Rầm!

Nói xong, một tấm kính thần đột nhiên phóng lên trời, treo lơ lửng trên tinh không.

Người phụ nữ váy trắng xòe bàn tay ra: “Tới!"

Rầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK