Chẳng bao lâu Diệp Quân đã tìm thấy Dương Dĩ An trên con đường dẫn xuống núi, lúc này cô bé vừa chạy vừa lau nước mắt, không ngừng nức nở, dáng vẻ vô cùng đau lòng.
Lúc này Diệp Quân chặn trước mặt cô bé.
Dương Dĩ An tức giận nhìn hắn: “Làm gì đó?”
Diệp Quân khẽ nói: “Ta xin lỗi”.
Dương Dĩ An quay đầu đi: “Huynh không cần xin lỗ, kiếm đó vốn dĩ là ta trộm đấy”.
Nói xong, cô bé cảm thấy uất ức, nước mắt lại trào ra như vỡ đê.
Thấy thế Diệp Quân vội nói: “Ta xin lỗi, là lỗi của ta, muội đánh ta là được”.
Dương Dĩ An lẳng lặng rơi nước mắt, cũng không nói gì.
Diệp Quân biết lần này cô bé thực sự rất đau lòng, hắn cũng vô cùng hối hận, tại sao lúc đó mình lại nói ra những lời ngu ngốc như vậy?
Thấy Dương Dĩ An khóc không ngừng, Diệp Quân thấp giọng thở dài, sao lần này mình lại ngu ngốc như thế?
Diệp Quân rút thanh kiếm Dương Dĩ An tặng hắn ra, hắn nhìn một lúc rồi mỉm cười nói: “Ta rất thích thanh kiếm này”.
Dương Dĩ An cúi đầu xuống không nói gì.
Diệp Quân khẽ nói: “Lần này là lỗi của ta, ta không nên nghi ngờ muội, ta hứa với muội sau này sẽ không có tình trạng này nữa”.
Dương Dĩ An ngẩng đầu nhìn hắn, mặt đầy nước mắt.
Diệp Quân nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô bé, sau đó nói: “Ta hứa”.
Dương Dĩ An nhìn hắn chằm chằm: “Sau này cho dù ta muốn giết huynh, huynh cũng sẽ tin ta sao?”
Diệp Quân cười nói: “Tin chứ”.
Dương Dĩ An nói: “Thật à?”
Diệp Quân gật đầu: “Thật”.
Dương Dĩ An nhìn hắn một hồi nói: “Ta tha cho huynh đấy”.
Diệp Quân bật cười, hắn nhìn thanh kiếm trong tay, sau đó nói: “Thanh kiếm này có tên không?”
Dương Dĩ An lắc đầu: “Không có”.
Diệp Quân cười nói: “Vậy muội đặt tên cho nó đi?”
Dương Dĩ An lắc đầu: “Ta không được đi học nhiều, huynh đặt đi”.
Diệp Quân nhìn thanh kiếm, im lặng không nói.
Dương Dĩ An bỗng hơi căng thẳng hỏi: “Huynh sẽ luôn dùng nó chứ?”
Nhìn ánh mắt đầy mong đợi của Dương Dĩ An, Diệp Quân mỉm cười: “Dùng chứ”.
Dương Dĩ An cười toe toét: “Vậy huynh phải đặt cho nó một cái tên rất rất lợi hại, dù sao sau này huynh cũng sẽ trở thành kiếm tu mạnh nhất thế giới, tên của thanh kiếm nhất định phải rất lợi hại mới được”.
Diệp Quân bật cười: “Được”.
Nói rồi hắn nhìn thanh kiếm trong tay, im lặng một lúc, hắn khẽ nói: “Vậy gọi là Trật Tự đi”.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Trật Tự?”
Diệp Quân gật đầu: “Tay cầm Trật Tự, những nơi ta nhìn thấy đều Trật Tự”.
Vèo!
Thanh kiếm trong tay Diệp Quân bỗng rung lên, sau đó một tiếng kiếm vang vọng khắp trời.
Kiếm vốn dĩ bình thường nhưng trở nên có linh tính vì người.
Thấy kiếm trong tay có phản ứng, Diệp Quân bật cười: “Từ nay trở đi, ngươi đi theo ta cùng nhau tạo ra trật tự”.
Kiếm trong tay hắn rung chuyển.
Thấy thanh kiếm có phản ứng như thế, Dương Dĩ An còn vui hơn cả Diệp Quân, vì cô bé có thể nhìn ra được Diệp Quân rất thích thanh kiếm này.
Diệp Quân bỗng nói: “Chẳng phải muội muốn ngự kiếm bay lên sao?”
Dương Dĩ An chớp mắt: “Bây giờ có thể chứ?”
Diệp Quân gật đầu: “Có sợ không?”
Dương Dĩ An lắc đầu, nhưng nhanh chóng gật đầu.
Diệp Quân cười ha ha: “Đừng sợ, ta dẫn muội ngự kiếm”.
Dương Dĩ An gật đầu: “Được”.
Trong đầu Diệp Quân thoáng nghĩ, kiếm Trật Tự trong tay bỗng biến thành một thanh kiếm lớn rơi xuống đất, hắn nhảy lên, sau đó đưa tay về phía Dương Dĩ An.
Dương Dĩ An nắm lấy tay hắn, sau đó nhảy ra sau hắn.
Diệp Quân mỉm cười nói: “Ôm chặt lấy ta”.
Dương Dĩ An do dự, sau đó hai tay ôm chặt eo Diệp Quân, cô bé hơi sợ.
Diệp Quân mỉm cười: “Lên”.
Vừa dứt lời, thanh kiếm biến thành một tia kiếm quang lao thẳng lên trời.
Dương Dĩ An khiếp sợ mặt mày trắng bệch, hai tay cô bé ôm chặt lấy Diệp Quân, hai mắt nhắm chặt không dám mở ra.
Hai người ngự kiếm bay lên, Kiếm Tông và dãy núi phía sau bỗng nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cô bé ở phía sau Diệp Quân nhắm chặt mắt lại, nhịp tim đập nhanh hơn như sắp nghẹt thở.
Sau khi lên đến tầng mây, Diệp Quân cười nói: “Có thể mở mắt ra rồi”.
Lúc này hắn đã để kiếm dừng lại.
Nghe Diệp Quân nói thế, Dương Dĩ An mở một mắt ra, lúc nhìn thấy bên dưới, cô bé hoảng sợ, vội nhắm mắt lại.
Diệp Quân mỉm cười: “Đừng sợ”.
Dương Dĩ An lắc đầu: “Ta không!”, nói rồi cô bé ôm chặt hơn.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, dịu giọng nói: “Có ta ở đây, đừng sợ”.
Dương Dĩ An vẫn lắc đầu liên tục, cô bé rất sợ.
Diệp Quân cười nói: “Muội không thể cứ nhắm mắt thế chứ?”
Nói rồi hai tay hắn nắm chặt lấy tay Dương Dĩ An, cười nói: “Không sao, nào, có ta ở đây”.
Dương Dĩ An do dự một lát, sau đó chậm rãi mở mắt ra, khi nhìn thấy dãy núi phía dưới, cô bé chỉ cảm thấy hơi choáng váng, lại nhắm mắt lại theo bản năng.
Chứng sợ độ cao.
Diệp Quân khẽ cười: “Nào, từ từ thôi, không sao”.
Được Diệp Quân khích lệ, Dương Dĩ An lại mở mắt ra, lần này mặc dù vẫn hơi sợ hãi nhưng cô bé không nhắm mắt lại nữa.
Diệp Quân mỉm cười: “Đi thôi”.
Chương 2172: Đau lòng
Vừa dứt lời, thanh kiếm dưới chân hắn lập tức bay ra, nhưng hắn khống chế được tốc độ, vì nếu nhanh quá, cô bé này sẽ không chịu nổi.
Phi kiếm đi chậm rãi dưới tầng mây, lúc này Dương Dĩ An cũng không còn sợ nữa, cô bé nhìn xuống dãy núi rộng lớn, lúc này Kiếm Tông dường như thật nhỏ bé.
Cô bé bắt đầu thấy phấn khích.
Diệp Quân cười nói: “Chúng ta lên trên”.
Nói rồi hắn ngự kiếm bay lên, thanh kiếm xuyên qua tầng mây dày đặc, đến trên tầng mây, đỉnh đầu là vầng trăng sáng cao chót vót.
Dương Dĩ An nhìn vầng trăng, cảm thán: “Ôi… mặt trăng lớn quá”.
Diệp Quân bật cười.
Dương Dĩ An ôm chặt lấy hắn, cô bé tò mò nhìn xung quanh, vô cùng phấn khích.
Một lúc sau, Diệp Quân và Dương Dĩ An ngồi lên thanh kiếm, hai chân Dương Dĩ An bồng bềnh, rất hài lòng.
Diệp Quân lấy một cuốn sách cổ ra, cười nói: “Đọc sách ở đây, thế nào?”
Dương Dĩ An gật đầu: “Được”.
Diệp Quân lấy cuốn sách cổ ra, mở một trang rồi đọc: “Muốn làm điều tốt phải nâng cao bản thân, danh tiếng hơn người, ban ơn thì phải có danh tiếng và kết giao, tu nghiệp thì phải làm thế tục chấn động, đức tính của mình phải khác với mọi người, đây đều giáo, mâu trong thiện niệm, là thứ dễ mắc bẫy nhất và khó nhổ nhất trên con đường lý. Chỉ có dọn sạch cặn bã, cắt bỏ tận gốc mới có thể nhìn thấy hình dạng thật sự của mình…”
Dương Dĩ An chớp mắt: “Có ý gì?”
Diệp Quân mỉm cười, sau đó giải thích: “Khi làm việc tốt thì luôn muốn nhân cơ hội nâng cao bản thân để vượt qua người khác; khi giúp đỡ người khác thì luôn muốn kết bạn với người đó, làm chút chuyện có công đức luôn muốn khiến mọi người sửng sốt, cái cây có đức tính luôn muốn tạo ra sự khác biệt, những điều này đều là những xu hướng xấu trong những tư tưởng tốt, cũng là những trở ngại trên con đường theo đuổi đạo lý, dễ lẫn lộn nhất, khó thoát khỏi nhất…”
Nói đến đây, hắn quay đầu nhìn Dương Dĩ An, mỉm cười: “Cũng giống như tu luyện, tâm phải trong sạch, tư tưởng phải thông suốt, như thế mới có thể nhìn thấy lòng mình, con người thật của mình, hiểu không?”
Dương Dĩ An cái hiểu cái không, gật đầu.
Diệp Quân mỉm cười, hắn tiếp tục dạy Dương Dĩ An đọc sách, Dương Dĩ An chăm chú lắng nghe, thi thoảng hỏi vài câu.
Trên tầng mây, dưới ánh trăng, hai người ngồi trên kiếm, vô cùng ấm áp.
Cứ thế, mãi đến nửa đêm hai người mới ngự kiếm về nội môn Kiếm Tông, vừa quay về nội môn, Ngô quản sự đã xuất hiện trước mặt bọn họ.
Diệp Quân nhìn Ngô quản sự: “Các hạ là?”
Ngô quản sự mỉm cười: “Chào Diệp công tử, ta là Ngô Huy, quản sự ở điện Nhiệm Vụ…”
Nói rồi ông ta lấy một cái hộp ra, sau đó đi đến trước mặt Dương Dĩ An, ông ta mở hộp ra, trong hộp là một sợi dây chuyền bảo thạch.
Dương Dĩ An hơi ngờ vực: “Ngô quản sự…”
Ngô quản sự mỉm cười, sau đó lại lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Dương Dĩ An: “Cô nương, chuyện là thế này…”
Nói rồi ông ta nói lại chuyện cô bé bị gạt.
Khi Diệp Quân nghe tin Dương Dĩ An đã bán sợi dây chuyền duy nhất mà mẹ cô bé để lại để mua kiếm cho mình, tim hắn như có ai đâm vào, cảm giác hối hận dâng lên từ đáy lòng như thủy triều.
Lúc này, Ngô quản sự lấy một lọ đan dược ra đưa cho Dương Dĩ An: “Cô nương, đây là thuốc chuyên dùng để chữa trị vết thương, chắc sẽ có ích cho cô…”
“Bị thương?”
Diệp Quân bỗng nhìn Dương Dĩ An, nói: “Muội bị thương hả?”
Dương Dĩ An vội lắc đầu: “Không… Không có”.
Nói rồi cô bé vội che sau lưng mình.
Diệp Quân đi ra đằng sau cô bé, khi nhìn thấy vết máu khá sâu trên lưng cô bé, sắc mặt hắn sầm lại, vội nhận lấy thuốc từ Ngô quản sự: “Cảm ơn Ngô quản sự”.
Ngô quản sự cười nói: “Việc nhỏ thôi, Diệp công tử, ngươi phải trị thương cho cô nương này trước đi. Ngoài ra, ngày mai là cuộc thi nội môn, chúc Diệp công tử có kết quả tốt”.
Diệp Quân chắp tay lại: “Cảm ơn”.
Ngô quản sự không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Diệp Quân nhanh chóng kéo Dương Dĩ An vào phòng, hắn bảo Dương Dĩ An nằm xuống, sau đó định xé quần áo của cô bé, nhưng Dương Dĩ An nhanh chóng ngồi dậy, căng thẳng nói: “Không… đừng…”
Diệp Quân sửng sốt, lập tức hiểu ra vấn đề, hắn trợn mắt nhìn cô bé: “Muội nghĩ bậy gì đó? Nào, mau nằm xuống”.
Dương Dĩ An do dự, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống giường, Diệp Quân nhẹ nhàng xé quần áo cô bé ra, nhìn vết máu đó, tim hắn bỗng đau nhói, hắn hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc trong lòng, sau đó xoay người đi lấy một chậu nước sạch.
Một lúc sau, Diệp Quân lấy khăn sạch nhẹ nhàng lau vết thương cho cô bé, nhìn vết thương khá sâu đó, tay hắn dần run lên.
“Ôi!”
Dương Dĩ An ớn lạnh.
Diệp Quân nói: “Đau à?”
Dương Dĩ An lắc đầu, cong môi: “Vẫn ổn”.
Diệp Quân nói: “Đừng miễn cưỡng”.
Dương Dĩ An quay đầu lại nhìn hắn, mỉm cười nói: “Trước đây lúc còn làm ăn mày, ta từng đánh nhau với người khác, tay từng bị đánh gãy, chỉ thế này thì có là gì?”
Diệp Quân im lặng không nói.
Dương Dĩ An khẽ nói: “Ta không sợ đau, ta chỉ sợ đói… Thật ra ta cũng không muốn trộm đồ đâu, nhưng không trộm đồ, ta sẽ bị đói… ta cảm thấy rất khó chịu khi đói…”
Chương 2173: Vòng một
Diệp Quân đang bôi thuốc cho Dương Dĩ An thì đột nhiên hơi run lên và dừng lại.
Hắn im lặng.
Hắn không ngờ, bây giờ trong vũ trụ Quan Huyên vẫn có người ăn không đủ no, nếu không gặp Dương Dĩ An, hắn sẽ không bao giờ biết được những phúc lợi mà thư viện Quan Huyên đã đặt ra đều bị các gia tộc và tông môn độc chiếm.
Ngay cả những nơi như Thanh Châu này cũng vậy, huống hồ các châu khác?
Suốt những năm qua, hắn luôn ở bên ngoài chinh phục vũ trụ, trước giờ hắn vẫn ngây thơ cho rằng địa bàn càng lớn thì vũ trụ của hắn sẽ càng tốt hơn, song sự thật lại chứng minh cuộc sống của mọi chúng sinh trong vũ trụ này tốt hay không tốt, hoàn toàn không liên quan đến việc địa bàn có lớn hay không!
Trật tự mà hắn đã tự mình thiết lập đã bắt đầu dần mục nát từ bên trong.
Một lát sau, Diệp Quân khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Sau này sẽ không đói nữa đâu”.
Vừa nói, hắn vừa tiếp tục nhẹ nhàng lau vết thương cho Dương Dĩ An.
Dương Dĩ An quay đầu lại nhìn hắn: “Sau này huynh có đột ngột rời bỏ ta không?”
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Không đâu”.
Dương Dĩ An cười toe toét.
Đêm khuya.
Dương Dĩ An nằm trên giường ngủ thiếp đi, rõ ràng là hôm nay cô bé đã rất mệt mỏi, ngủ rất say.
Sau khi Diệp Quân đắp kín chăn cho cô bé và tắt đèn, hắn ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi lên thềm đá, xung quanh yên tĩnh không có tiếng động nào.
Trăng sáng treo trên cao!
Một lúc sau, Diệp Quân mới nói nhỏ: “Tháp gia, trật tự không phải là kiếm đạo, nó là một loại trách nhiệm”.
Ầm!
Trong tích tắc, kiếm ý trật tự và khí tức của hắn điên cuồng dâng trào, chỉ trong chốc lát, kiếm ý trật tự của hắn đã đạt tới cảnh giới Kiếm Hoàng.
Nhưng Diệp Quân lại không hề cảm thấy vui mừng, hắn nhẹ nhàng vung tay lên, kiếm ý trật tự đó lập tức tiêu tan.
Trật tự càng lớn, trách nhiệm càng lớn!
Ngày hôm sau.
Trời vừa tờ mờ sáng là Dương Dĩ An đã chạy ra khỏi phòng, lúc nhìn thấy Diệp Quân đang ngồi ở cửa, cô bé bỗng giật mình.
Diệp Quân đột nhiên quay lại nhìn cô bé, cười nói: “Dậy rồi sao?”
Dương Dĩ An gật đầu: “Vâng”.
Diệp Quân đứng dậy, đi đến trước mặt Dương Dĩ An rồi đưa tay ra, cười nói: “Hôm nay thi đấu nội môn, muội không thể vắng mặt đâu đấy”.
Dương Dĩ An chớp mắt: “Huynh đang đợi ta à?”
Diệp Quân gật đầu: “Tất nhiên”.
Dương Dĩ An lập tức mỉm cười, như trăm hoa nở rộ.
Một lúc sau, Diệp Quân dẫn theo Dương Dĩ An ngự kiếm rời đi, thanh kiếm xuyên qua bầu trời rồi biến mất ở nơi chân trời.
Sân luyện võ.
Cuộc thi đấu nội môn ngày hôm nay có thể nói là một sự kiện hoành tráng, toàn bộ đệ tử Kiếm Tông đã đến rất sớm và chiếm một vị trí thuận lợi để theo dõi.
Mặc dù chỉ có hơn bảy mươi đệ tử nội môn, nhưng lại có hơn một ngàn đệ tử ngoại môn, ngoài ra còn có đệ tử thân truyền và đệ tử chân truyền, tất nhiên số lượng đệ tử thân truyền và đệ tử chân truyền hơi ít, chỉ có hơn hai mươi người.
Ngoài đệ tử của Kiếm Tông ra, một số người từ các thế gia có tiếng và các thế lực tông môn ở Thanh Châu cũng đã đến đây rất sớm, còn có người nhà của các đệ tử Kiếm Tông,... Tóm lại, ngày hôm nay Kiếm Tông rất náo nhiệt, xung quanh sân luyện võ đã có mấy chục ngàn người ngồi trên ghế đá, hơn thế, người vẫn còn đang ùn ùn kéo đến.
Thi đấu nội môn!
Người chiến thắng sẽ đại diện cho Thanh Châu đến tham gia cuộc thi Vạn Châu!
Diệp Quân và Dương Dĩ An thấy có nhiều người như vậy, cả hai đều hơi ngạc nhiên.
Diệp Quân tìm chỗ cho Dương Dĩ An, cười nói: “Muội ở đây xem nhé”.
Dương Dĩ An gật đầu: “Được”.
Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu cô bé, bật cười, sau đó ngự kiếm đi đến một nơi ở trên bệ đá.
Lúc này, tất cả đệ tử nội môn đều ở trên bệ đá.
Hơn nữa hắn còn nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc, An Mộc Cẩn, Lục Huyền Phong, có cả Phó Cát.
Diệp Quân nhìn Phó Cát một lúc, hắn phát hiện chỉ mới một tháng không gặp mà Phó Cát đã thay đổi rất nhiều so với trước đây, không còn vâng vâng dạ dạ như trước mà đã chín chắn hơn, ánh mắt cũng thâm trầm hơn.
Thấy Diệp Quân tới, Phó Cát nhìn hắn, sau đó bật cười toe toét.
Diệp Quân mỉm cười, nhưng vào lúc này một luồng kiếm quang rơi xuống trước mặt mọi người, kiếm quang tản ra, một cô gái xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Đó chính là chủ tịch Kiếm Tông - Ngu Ngưng. Hôm nay Ngu Ngưng mặc một bộ đầm dài trắng, rất đẹp, nhưng hơi lạnh lùng.
Ngu Ngưng nhìn kiếm tu ở trong sân rồi nói: “Thi đấu nội môn có hai vòng, vòng thứ nhất là thử thách ý chí, chỉ cần kiên trì trong mười lăm phút là được, vòng thứ hai là thực chiến, bắt đầu”.
Không nói nhảm, lập tức bắt đầu luôn!
Giọng nói của Ngu Ngưng vừa dứt, một luồng kiếm ý mạnh mẽ từ trên trời đột nhiên giáng xuống, bao phủ tất cả kiếm tu ở trong sân lại.
Lúc mới bắt đầu, mọi người đều rất ổn, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của đám kiếm tu đã thay đổi.
Bởi vì họ nhận ra kiếm ý này càng lúc càng mạnh.
Bịch!
Ngay sau đó, có người không thể chịu được nữa đã ngã xuống.
Sau đó, càng lúc càng có nhiều người ngã xuống, cùng lúc đó, luồng kiếm ý bao phủ mọi người vẫn càng mạnh hơn.
Trên sân, các kiếm tu lần lượt ngã xuống.
Đã hết mười lăm phút, trên sân chỉ còn lại chín kiếm tu.
Diệp Quân nhìn về phía bên phải, hắn thấy Phó Cát cũng đã kiên trì đến cùng.
Lúc này, Ngu Ngưng đột nhiên nói: “Người bị loại, lùi ra ngoài”.
Trên bệ đá, các kiếm tu bị loại dù không cam lòng nhưng vẫn nhanh chóng đứng dậy, sau đó cung kính cúi đầu rồi đi ra ngoài.
Chương 2174: Oan gia ngõ hẹp
Ngu Ngưng nhìn đám người Diệp Quân: “Thực chiến, rút thăm”.
Vừa nói cô ấy vừa xòe bàn tay ra, trong tay là một hộp gỗ.
Mọi người bắt đầu rút thăm, Diệp Quân rút được một tờ giấy, trên tờ giấy đó lại không có gì, hắn hơi nghi ngờ, nhưng vào lúc này, Ngu Ngưng đột nhiên nói: “Rút được giấy trống bước ra khỏi hàng”.
Diệp Quân bước ra ngoài.
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm hắn: “Vòng đầu tiên vượt qua”, Diệp Quân hơi ngạc nhiên, sau đó cười nói: “Được”.
Dứt lời, hắn bước tới đứng bên cạnh Ngu Ngưng.
Ngu Ngưng quay đầu lại nhìn Diệp Quân, không nói gì.
Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Sao vậy?”
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi tới đây làm người chủ trì hả?”
Diệp Quân: “...”
Chờ đến khi Diệp Quân đi qua một bên, Ngu Ngưng mới nói tiếp: “Nhóm đầu tiên bước ra khỏi hàng”.
Giọng nói vừa dứt, hai kiếm tu bước ra.
Một người trong số đó là An Mộc Cẩn, người còn lại là một thanh niên kiếm tu, khi thanh niên kiếm tu đó nhìn thấy mình bốc thăm trúng đối thủ là An Mộc Cẩn, vẻ mặt lập tức trở nên đau khổ.
An Mộc Cẩn là người đứng đầu trong nội môn!
Bốc thăm trúng y thì chẳng phải là hoàn toàn hết cơ hội rồi sao?
An Mộc Cẩn cười nói: “Trương huynh, mời”.
Thanh niên kiếm tu hít một hơi thật sâu, nói: “An huynh, xin chỉ giáo”.
Dứt lời, gã đột nhiên lao về phía trước, đâm kiếm về phía An Mộc Cẩn đang ở đằng xa, nhát kiếm này nhanh như chớp, cách xa mấy trượng mà trong nháy mắt đã tới gần.
Lúc này, đột nhiên An Mộc Cẩn chỉ tay ra.
Ầm!
Kiếm quang vỡ tan tành, thanh niên kiếm tu lập tức bị mặt đất chấn động phải lùi ra xa mấy chục trượng, gã vừa dừng lại, thanh kiếm trong tay bỗng nứt ra.
“Hay lắm!”
Trên sân, vô số đệ tử Kiếm Tông reo hò.
Ở trong Kiếm Tông, An Mộc Cẩn rất được yêu mến, được rất nhiều thanh niên cô gái ngưỡng mộ.
Ở bên ngoài, vẻ mặt của đám cường giả nhà họ An cũng nở nụ cười.
Thanh niên kiếm tu kia nhìn thanh kiếm gãy nát của mình, gượng cười: “Ta thua rồi”.
An Mộc Cẩn mỉm cười nói: “Cảm ơn vì đã nhường”.
Vừa nói, y vừa chắp tay lại rồi lùi sang một bên.
Thanh niên kiếm tu đó khẽ thở dài, âm thanh mang đầy sự bất lực và tiếc nuối.
Lúc này, Ngu Ngưng ở một bên đột nhiên lên tiếng: “Nhóm tiếp theo”.
Lúc này, có hai thanh niên bước lên đài sinh tử.
Khi nhìn thấy hai người họ, Diệp Quân lập tức sửng sốt.
Người đi lên là Phó Cát, mà đối thủ của y chính là Thác Bạt Cổ.
Oan gia ngõ hẹp.
Thấy đối thủ của mình là Phó Cát, Thác Bạt Cổ đột nhiên cười phá lên: “Lần này ngươi sẽ không may mắn như trước nữa đâu”.
Phó Cát không lộ ra biểu cảm nào, cũng không lên tiếng.
Thác Bạt Cổ cười nói: “Tới đi, đừng nói là ta bắt nạt ngươi, ta cho ngươi đánh trước ba nhát kiếm!”
Phó Cát liếc nhìn Thác Bạt Cổ, đột nhiên giậm nhẹ chân, một giây sau, y đột nhiên biến mất tại chỗ như tia chớp, vẻ mặt Thác Bạt Cổ ở đằng xa lập tức thay đổi, lúc định chống trả, một thanh kiếm đã đâm thẳng vào giữa trán Thác Bạt Cổ.
Kiếm đâm vào tầm nửa tấc, máu chảy ra ngay lập tức!
Xung quanh im lặng không một tiếng động.
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm Phó Cát, khẽ cau mày, vô cùng ngạc nhiên.
Đôi mắt của An Mộc Cẩn cũng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trên mặt Diệp Quân nở nụ cười, có thể thấy được trong khoảng thời gian này Phó Cát đã rất cố gắng.
Thác Bạt Cổ nhìn chằm chằm Phó Cát: “Sao có thể chứ, thực lực của ngươi sao có thể...”
Phó Cát lạnh lùng nhìn y, sau đó thu kiếm lại và quay người rời đi.
Nhưng lúc này, Thác Bạt Cổ đột nhiên nổi giận nói: “Không thể nào...”
Vừa nói, Thác Bạt Cổ vừa đâm một nhát kiếm vào Phó Cát.
Hiện trường náo động cả lên.
Người ta đã giơ cao đánh khẽ rồi mà ngươi còn ra tay?
“Láo xược!”
Phía dưới, Ngu Ngưng giận tím mặt, vừa dứt lời, một thanh kiếm đã bay ra, trong phút chốc, Thác Bạt Cổ lập tức bị ghim một chỗ, không thể nhúc nhích.
Khuôn mặt của Thác Bạt Cổ trắng bạch như tờ giấy, vào lúc này y mới biết mình vừa mới làm gì, vội vàng nói: “Ngu chủ tịch, ta...”
Ngu Ngưng lạnh lùng nhìn chằm chằm Thác Bạt Cổ: “Kiếm Tông không cần một kẻ hèn hạ trơ tráo như vậy, người đâu, lập tức đuổi ra khỏi Kiếm Tông”.
Lập tức đuổi ra khỏi Kiếm Tông!
Nghe thấy Ngu Ngưng nói vậy, vẻ mặt của Thác Bạt Cổ đột nhiên thay đổi, vội vàng nói: “Ngu chủ tịch, cô không có quyền làm như thế, cô...”
Lúc này, hai trưởng lão của Kiếm Tông bỗng xuất hiện ở bên cạnh y.
Thác Bạt Cổ hoảng hốt, một ông lão xuất hiện trước mặt y, người đến chính là tộc trưởng nhà họ Thác Bạt, tên là Thác Bạt Tiêu.
Thác Bạt Tiêu gằn giọng nói: “Ngu chủ tịch, cô không có quyền làm như thế, Thác Bạt Cổ đã thi vào Kiếm Tông...”
Ngu Ngưng lạnh lùng nói: “Dẫn ra ngoài!”
Mạnh mẽ!
Hai cường giả Kiếm Tông sắp dẫn Thác Bạt Cổ đi, nhưng vào lúc này, Thác Bạt Tiêu đột ngột thét lên: “Để ta xem ai dám!”
Ngu Ngưng nhìn chằm chằm Thác Bạt Tiêu: “Sao hả?”
Thác Bạt Tiêu nhìn Ngu Ngưng, tỏ vẻ khinh thường nói: “Ngu chủ tịch, cho cô một chút thể diện mà cô đã lên mặt rồi sao? Ta nói cho cô biết, tổ tiên nhà họ Thác Bạt của ta năm đó có quan hệ thân thiết với Kiếm Chủ Nhân Gian, cô đụng tới nhà họ Thác Bạt bọn ta cũng chính là đụng đến Kiếm Chủ Nhân Gian, Kiếm Chủ Nhân Gian sẽ không tha cho cô!”
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Vẻ mặt Ngu Ngưng đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi.
Ai cũng biết nhà họ Thác Bạt có quan hệ với Kiếm Chủ Nhân Gian....
Mà đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên từ trong sân: “Kiếm Chủ Nhân Gian thì rất ghê gớm sao?”
Chương 2175: Không còn gì để nói
Sắc mặt mọi người đột nhiên thay đổi, sau đó trở nên tức giận, vậy mà lại dám coi thường Kiếm Chủ Nhân Gian?
Cách đó không xa, một người phụ nữ chậm rãi bước đến, người phụ nữ này mặc áo bào đơn giản, trong tay cầm thanh kiếm chưa tuốt vỏ.
Người đến chính là Việt Kỳ - tông chủ Kiếm Tông.
Nhìn thấy người đến, sắc mặt mọi người trở nên kỳ lạ.
Diệp Quân liếc nhìn tông chủ Kiếm Tông trước mặt, trong mắt đầy vẻ tò mò.
Việt Kỳ chậm rãi đi đến trước mặt Thác Bạt Tiêu, bà ấy nhìn chằm chằm Thác Bạt Tiêu nói: “Có cần ta gọi tên nhóc Diệp Huyên ra đây không?”
Với bà ấy mà nói, dù cậu thiếu niên đó có lớn bao nhiêu đi chăng nữa, trong tâm trí bà ấy, vĩnh viễn chỉ là thiếu niên hào nhoáng năm đó.
Thằng nhóc Diệp Huyên!
Nghe thấy tên này, sắc mặt Diệp Quân lập tức thay đổi: “Tháp gia, vị này là?”
Tiểu Tháp nói: “Là sư phụ của cha ngươi năm đó”.
Diệp Quân: “...”
Nghe Việt Kỳ nói vậy, sắc mặt Thác Bạt Tiêu đột nhiên trở nên cực kỳ khó coi: “Việt tông chủ, đây chỉ là chuyện nhỏ, xin hãy nể mặt nhà họ Thác Bạt ta một lần”.
Việt Kỳ trừng mắt nhìn ông ta: "Không!"
Thác Bạt Tiêu: “...”
Việt Kỳ nghiêng đầu nhìn ông lão Kiếm Tông bên cạnh: “Lập tức trục xuất toàn bộ người nhà họ Thác Bạt ra khỏi Kiếm Tông”.
Quy tắc là quy tắc, không ai được phép phá vỡ.
Sở dĩ bà ấy không muốn ở lại tổng viện là vì ở đó, tất cả đều phải xem cách đối nhân xử thế, bà ấy không ngờ rằng, sau khi đi đến Thanh Châu, mọi chuyện vẫn như vậy, cũng chính vì thế nên ban đầu bà ấy mới cầm kiếm giết đến thành Quan Huyên, đe dọa những thế gia tông môn đó.
Vũ trụ này từ lâu đã rất tệ hại, vì những thứ gọi là đối nhân xử thế đó.
Bà ấy không muốn thế giới mà Diệp Huyên từng xây dựng lại trở nên tệ hại như vậy!
Nhưng dù là bà ấy, cũng không thể thay đổi được tổng viện của thư viện, bà ấy chỉ có thể lựa chọn rời khỏi tổng viện, nơi thị phi đó.
Sau khi nghe Việt Kỳ nói vậy, trong sân bỗng xuất hiện vài cường giả Kiếm Tông.
Thẳng tay đuổi người!
Người nhà họ Thác Bạt tuy rất tức giận nhưng không dám phản kháng….
Chẳng mấy chốc, người nhà họ Thác Bạt đã bị đuổi đi.
Trong sân, đám cường giả nhìn Việt Kỳ, trong mắt ẩn chứa vẻ kiêng dè, đương nhiên, cũng có kính phục.
Việt tông chủ này trước giờ vẫn luôn mạnh mẽ vang dội!
Cách đó không xa, trên mặt Diệp Quân hiện lên nụ cười: "Vị Việt tiền bối này thật tốt, nếu trong thư viện có nhiều người như vậy...”
Nói xong, hắn khẽ thở dài.
Khi đối nhân xử thế trở thành tiêu chuẩn trên thế giới, công bằng chính trự trở thành kẻ khác loài.
Tiểu Tháp bỗng nhiên nói: “Cốt lõi của vấn đề vẫn là bản thân ngươi, nếu ngươi ngay thẳng, thì người dưới cũng ngay thẳng, ngươi phải làm gương”.
Diệp Quân gật đầu.
Lúc này, Việt Kỳ đột nhiên nói: “Tiếp tục cuộc tỷ võ”.
Nói xong, bà ấy xoay người bước sang một bên.
Hai nhóm tiếp theo chiến đấu khá quyết liệt, cuối cùng, Lục Huyền Phong và một nữ kiếm tu tên Lý Tuyết giành chiến thắng.
Tiếp theo lại bốc thăm phân nhóm.
Diệp Quân là người đầu tiên rút thăm, khi hắn rút ra tờ giấy, lập tức sửng sốt, bởi nó lại trống rỗng.
Thấy Diệp Quân lại được đi thẳng vào vòng sau, mọi người đều trở nên kỳ quái.
Mẹ nó!
Tên này không phải đút lót gì rồi đấy chứ?
Diệp Quân cũng hơi nghi ngờ, chẳng lẽ có người động tay chân?
Hắn nhìn Việt Kỳ.
Việt Kỳ liếc hắn, nói: “Sang bên cạnh ngồi đi”.
Diệp Quân không đáp, đành đi sang một bên ngồi xuống.
Cách đó không xa, Lục Huyền Phong và Phó Cát bốc thăm cùng một nhóm.
Sau khi lên đài thi đấu, Lục Huyền Phong mỉm cười nói: “Phó huynh, thực lực của huynh tăng lên khá nhanh”.
Phó Cát ôm quyền: “Mong Lục huynh chỉ bảo”.
Lục Huyền Phong gật đầu, sau đó nói: "Mong chỉ bảo!"
Vừa dứt lời, hai người đồng thời biến mất tại chỗ.
Hai luồng kiếm quang chợt lóe lên trong sân.
Ầm!
Trong đó một luồng kiếm quang đột nhiên vỡ vụn.
Xung quanh trở nên yên tĩnh.
Một thanh kiếm ghim vào giữa lông mày Lục Huyền Phong.
Một kiếm đã thua?
Tất cả kiếm tu có mặt đều khó tin nhìn Phó Cát, đặc biệt là đệ tử nội môn, phải biết rằng, một tháng trước, Phó Cát là đệ tử nội môn yếu nhất, ai cũng có thể bắt nạt, vậy à bây giờ, y lại trở nên mạnh như vậy?
Sau khi quan sát Phó Cát, Việt Kỳ liếc nhìn Diệp Quân cách đó không xa.
Trong mắt An Mộc Cẩn cũng lóe lên vẻ kinh ngạc, y không ngờ thực lực của Phó Cát lại trở nên kinh khủng như vậy.
Lục Huyền Phong là một vị Kiếm Tôn đấy!
Một nhát kiếm đã đánh bại?
Chẳng lẽ Phó Cát đã là Kiếm Hoàng?
Cho dù là Kiếm Hoàng, muốn một kiếm đánh bại Lục Huyền Phong cũng rất khó khăn.
An Mộc Cẩn đột nhiên liếc nhìn Diệp Quân cách đó không xa, trầm ngâm suy nghĩ.
Lúc này, xung quanh có rất nhiều người tò mò nhìn Phó Cát, thậm chí có vài thế gia tông môn đã bắt đầu thăm dò thân thế của Phó Cát.
Phó Cát chắc chắn đã trở thành ứng cử viên sáng chói.
Trên võ đài, sau khi Lục Huyền Phong hết kinh hãi, y cười khổ nói: “Phó huynh, lợi hại”.
Phó Cát thu kiếm, chắp tay: “Cảm ơn đã nhường”.
Nói xong, y xoay người rời đi.
Lục Huyền Phong nhìn Phó Cát rời đi, trong mắt lộ ra vẻ phức tạp, y đã tưởng lần này mình thắng chắc, nhưng không ngờ, kiếm đạo của Phó Cát lại khủng bố như vậy.
Đánh bại y chỉ bằng một kiếm!
Lục Huyền Phong khẽ thở dài, xoay người rời đi.
Mặc dù không cam lòng, nhưng kỹ năng không bằng người thì không còn gì để nói.