Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2626: Đào hố

Hạo Nhiên gật gật đầu: "Ngươi trở về đi".

Diệp Quân nói: "Ta không xứng học kiếm đạo của tiền bối sao?"

Hạo Nhiên cười đáp: "Ta không có ý đó, chỉ là kiếm đạo của ngươi đã hình thành rồi, không cần thiết phải đi học thêm kiếm đạo của người khác nữa".

Nói đến đây, ông ta chợt dừng lại.

Diệp Quân vội hỏi: "Sao vậy ạ?"

Hạo Nhiên khẽ nói: "Ngươi là kiếm đạo Trật Tự, đã là trật tự thì tất nhiên là bao hàm tất cả, so với Khổ Nan..."

Diệp Quân gật gật đầu: "Kiếm đạo của tiền bối vô song, ta cũng muốn tìm hiểu cẩn thận về kiếm đạo của tiền bối một phen".

Không thể không nói, hắn vẫn cảm thấy rất khiếp đảm, mặc dù đối phương không hề tiêu diệt kiếm ý trật tự của hắn, nhưng ông ta chỉ điểm nhẹ một cái là đã có thể đánh nát được kiếm ý cực hạn của hắn.

Phải biết rằng, vị trước mắt đây còn chưa phải bản thể! Lúc này đây, hắn mới phát hiện hình như bản thân có chút xem thường cường giả cấp bậc Chân Thánh của Bỉ Ngạn Giới.

Hạo Nhiên im lặng một lúc rồi nói: "Ngươi chưa trải qua khổ cực, khó lòng học được kiếm đạo của ta".

Diệp Quân nghiêm túc nói: "Tiền bối, ta đã trải qua khổ cực".

Hạo Nhiên cười nói: "Vậy ngươi kể cho ta nghe đi".

Diệp Quân gật đầu, sau đó kể lại từ đầu đến cuối hành trình gian nan của mình.

Nghe Diệp Quân nói xong, Hạo Nhiên lại rơi vào yên lặng một lúc lâu.

Diệp Quân khẽ gọi: "Tiền bối?"

Hạo Nhiên khẽ lắc đầu: "Đó mà là cực khổ à? Ngươi rõ ràng là thiếu gia đang chờ kế thừa gia nghiệp, sau đó xưng bá vũ trụ..."

Nói đến đây, ông ta dừng lại.

Diệp Quân: "..."

Tiểu Tháp: "..."

Hạo Nhiên suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Thế này đi, nếu ngươi đã bằng lòng bỏ chút thời gian ra để trải nghiệm thử sự khổ cực và khó khăn ta từng phải chịu, lúc đó người còn có thể tiếp tục kiên trì cố gắng, vậy ta sẽ lấy kiếm đạo của mình... tuân theo trật tự của ngươi".

Hả!

Diệp Quân sững người: "Tuân... tuân theo trật tự của ta?"

Hạo Nhiên gật gật đầu: "Ừ".

Diệp Quân hơi nghi ngờ" "Tại, tại sao?"

Hắn không thể tin được vị cường giả kiếm tu Chân Thánh trước mắt này lại bằng lòng tuân theo trật tự của mình, nếu vậy kiếm đạo Trật Tự của hắn sẽ biến hóa như thế nào chứ!

Chỉ nghĩ thôi cũng thấy đã!

Trước mắt là kiếm tu đó!

Diệp Quân vui đến lức lâng lâng tại chỗ.

Hạo Nhiên khẽ mỉm cười: "Nếu truyền kiếm đạo lại cho ngươi thì ngươi cũng xem như là đệ tử của ta, đã là đệ tử thì có nghĩa là người nhà, đã là người nhà thì ta tuân theo trật tự của ngươi cũng là chuyện rất bình thường thôi mà?"

Diệp Quân đột nhiên có một cảm giác rất quen thuộc!

Là cảm giác đang lừa người vào hố!

Diệp Quân do dự một lúc rồi hỏi: "Tiền bối, có phải là cần điều kiện gì khác không?"

Hạo Nhiên gật gật đầu: "Có một điều kiện nho nhỏ".

Diệp Quân nhìn Hạo Nhiên, không nói lời nào.

Hạo Nhiên mỉm cười nói: "Đối với ngươi mà nói chỉ là chuyện cực kỳ nhỏ mà thôi".

Diệp Quân hỏi: "Là chuyện gì?"

Hạo Nhiên lắc đầu: "Tạm thời không thể nói cho nguơi được, nếu sau này chúng ta vẫn hữu duyên gặp lại thì ta sẽ nói hết cho ngươi nghe. Còn nếu vô duyên, không thể gặp lại thì việc nhỏ đó không cần ngươi làm nữa, ngươi thấy thế nào?"

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Tiền bối, nếu ta hoàn thành được khổ và khó mà ông nói đến, ông sẽ tuân theo trật tự của ta đúng không? Vậy đó là bản tôn tuân theo, hay là phân thân tuân theo?"

Hạo Nhiên cười nói: "Tất nhiên là bản tôn rồi".

Diệp Quân trầm mặc.

Rất hấp dẫn!

Nếu vị tiền bối trước mắt này này tuân theo trật tự của hắn thì hắn sẽ một bước lên mây ngay, thậm chí hắn cảm giác mình còn có thể đánh một trận với Phạm Chiêu Đế, có thể vẫn đánh không lại, nhưng hắn đã có tự tin đánh một trận!

Kiếm tu mạnh nhất trong nền văn minh vũ trụ Bỉ Ngạn! Hơn nữa hắn còn có thể học tập kiếm đạo của đối phương, đối với hắn mà nói, đây là một sự trợ giúp vô cùng to lớn.

Hạo Nhiên đột nhiên cười hỏi: "Ngươi không lo ta đang đào hố chôn ngươi à?"

Diệp Quân vội nói lại: "Không, tiền bối không phải loại người như vậy... đúng không?"

Hạo Nhiên vẫn cười: "Ngươi và ta đều là kiếm tu, làm việc tất nhiên đều phải quang minh chính đại, cây ngây không sợ chết đứng, há có thể làm những việc như gài bẫy người khác, đúng không?"

Diệp Quân im lặng một chốc, sao câu thoại này nghe quen ghê?

Hạo Nhiên hỏi: "Sao rồi?"

Diệp Quân suy nghĩ thêm một chốc rồi hỏi ở trong lòng: "Gia, ngươi cảm thấy thế nào??"

Tiểu Tháp nói: "Đây là chuyện tốt, không phải ông ta đã nói rõ rồi à? Nếu như không gặp lại thì ngươi không cần lo phần nhân tình này nữa, còn nếu gặp lại... ta nghĩ ngươi vẫn sẽ giúp được người ta thôi".

Diệp Quân gật gật đầu: "Nghe Tháp gia hết!!"

Tiểu Tháp nói: "Mẹ kiếp, tại sao ta cảm giác ngươi đang có ý định quỷ quái gì đấy nhỉ? Ngươi có thể đừng không dưng lại nhảy ra làm chuyện hãm hại ta được không?"

Diệp Quân không để ý tới Tháp gia nữa mà nhìn Hạo Nhiên nói: "Tiền bối, ta đồng ý!"

Hạo Nhiên gật gật đầu: "Tiếp theo sẽ hơi tốn thời gian của ngươi một chút, nói trước nhé, sắp tới có lẽ sẽ có chút khó khăn đấy, ngươi nên chuẩn bị tâm lý sẵn sàng".

Diệp Quân cười nói: "Tiền bối yên tâm, đời ta đã trải qua không ít khổ cay, khổ cực bình thường chỉ là chuyện nhỏ với ta thôi".

Hạo Nhiên khẽ mỉm cười: "Được".

Nói rồi, ông ta đột nhiên mở tay ra, một chiếc ấn to bằng lòng bàn tay chợt xuất hiện, Diệp Quân có chút ngạc nhiên, đang định hỏi gì đó, nhưng một khắc sau hắn đã thấy trời đất quay cuồng, ngay sau đấy, ý thức của hắn dần trở nên mơ hồ...
Chương 2627: Trải nghiệm

Sau khi Diệp Quân biến mất, Hạo Nhiên đột nhiên khẽ cười nói: "Tuổi trẻ tốt thật".

Lúc này, phía sau ông ta đột nhiên truyền đến một giọng nói yếu ớt: "Rất ít người được ngươi xem vào mắt, thiếu niên kia chắc hẳn rất ưu tú".

"Rất ưu tú".

Hạo Nhiên cười nói: "Nhìn thấy cậu ta, ta cảm thấy thế giới này vẫn có hi vọng".

Giọng nói kia lại tiếp tục: "Ngươi làm thế là thật sự muốn cho cậu ta trải nghiệm bể khổ?"

Hạo Nhiên khẽ lắc đầu, nói: "Không, trước giờ ta vẫn luôn có một khúc mắc, rằng nếu để những thiên tài và yêu nghiệt chân chính trong đất trời này đến trải qua bể khổ của ta một lần, vậy thì bọn họ có thể càng tốt hơn ta hiện giờ không? Đáng tiếc, qua nhiều năm rồi vẫn không có thiên tài kiếm đạo nào có thể lọt vào mắt ta, bây giờ vất vả lắm mới gặp được một người, tất nhiên là phải thử nghiệm một phen".

Giọng nói kia: "Thiếu niên kia rất khá, ngươi đừng để hắn khổ quá".

Hạo Nhiên cười nói: "Ta đang quan sát đây".

Trong Đồ Thư Điện.

Trong mắt Thời Dư bỗng ánh lên một tia phức tạp: "Hắn được chọn rồi".

Trú Hàn kinh ngạc nói: "Được chân thánh Hạo Nhiên chọn?"

Thời Dư gật gật đầu: "Ừ".

Trú Hàn liếc mắt nhìn Thời Dư: "Sư bá, chẳng lẽ người thấy tiếc sao?"

Thời Dư liếc mắt nhìn Trú Hàn, Trú Hàn cười hì hì rồi xoay người bỏ chạy.

Thật ra có rất ít người biết Thời Dư trước mắt này cũng là một kiếm tu, hơn nữa còn là kiếm tu mạnh nhất Bỉ Ngạn Giới hiện nay.

Mục tiêu của ông ta là chân thánh Hạo Nhiên, nhưng cũng tiếc là chân thánh Hạo Nhiên chưa bao giờ chọn ông ta.

"Đợi đã!"

Ngay lúc Trú Hàn định chạy ra ngoài, Thời Dư đột nhiên lên tiếng.

Trú Hàn vừa dừng lại, một quyển sách cổ đã bay đến trước mặt cô ta, Trú Hàn xoay người nhìn Thời Dư, ngạc nhiên hỏi: "Sư bá, như vậy không hợp quy củ đâu?"

Thời Dư bình tĩnh nói: "Ta sẽ tính lên đầu thằng nhóc ban nãy, nếu bọn họ truy cứu thì chỉ có thể truy ra hắn".

Trú Hàn: "..."

...

Khi Diệp Quân tỉnh lại thì thấy mình đang ở trong một gian nhà tranh, bốn phía đen kịt, lạnh thấu xương.

Diệp Quân khẽ nhíu mày, đang định đứng dậy xem sao, nhưng một chốc sau, hắn đã ngẩn người.

Bây giờ hắn không thể khống chế được cơ thể của mình!

Không đúng!

Diệp Quân vội vàng kiểm tra lại một lượt, bây giờ hắn đang ở trong cơ thể của một thiếu niên xa lạ, ý thức của hắn cắm sâu trong tiềm thức của thiếu niên, hắn có thể cảm nhận được thiếu niên này, nhưng thiếu niên lại không cảm nhận được hắn, không chỉ thế, hắn còn có thể cảm giác được tất cả cảm giác của thiếu niên này.

Xảy ra chuyện gì?

Diệp Quân vô cùng nghi hoặc.

Chẳng mấy chốc, hắn đã bình tĩnh lại.

Hắn đã hiểu chuyện gì đang xảy ra!

Vị thiếu niên trước mắt này chắc hẳn chính là tiền bối Hạo Nhiên!

Tiền bối Hạo Nhiên muốn để hắn trải qua bể khổ của mình một lần sao?

Hắn cẩn thận kiểm tra một lượt thì mới phát hiện, lúc này đây ý thức của thiếu niên đã bị phong ấn, có thể nói, bây giờ hắn chính là thiếu niên này!

Tháp gia vẫn ở đây!

Thế nhưng hắn không còn tu vi nào cả.

Diệp Quân đột nhiên ngồi dậy, nhưng một khắc sau, trên người hắn đã truyền đến một cơn đau nhức tê tâm liệt phế, hắn vội vàng cúi đầu nhìn nhìn xuống mới phát hiện bản thân hắn đâu đâu cũng là vết thương!

Mẹ kiếp, hắn vừa bị đánh một trận nhừ tử!!

Nhớ đến lời khi trước Trú Hàn nói tiền bối Hạo Nhiên khi xưa đã trải qua cuộc sống bi thảm đến chừng nào, hắn lập tức vã mồ hôi lạnh.

Mẹ kiếp!

Đan điền bị phế luôn rồi.

Hai mắt thì mù.

Diệp Quân vội xốc lại tinh thần cho bản thân, không được, mình tuyệt đối không thể bỏ cuộc.

Hắn chậm rãi nhắm hai mắt lại, sau đó bắt đầu tiêu hóa kí ức của thiếu niên.

Trong ký ức của thiếu niên, hắn biết được thiếu niên là Hạo Nhiên, lúc mười một tuổi mẫu thân đột nhiên bị nổ chết, tộc trưởng Hạo tộc là Hạo Nguyên, cũng chính là phụ thân của hắn một lần nữa tái giá, thế là bắt đầu từ đó, vận mệnh bi kịch của hắn bắt đầu.

Bởi vì Hạo Nhiên cho rằng cái chết của mẫu thân chính là do mẹ kế gây ra, nên hắn không ngừng phản đối phụ thân, cũng không ngừng tra hỏi mẹ kế của mình, cũng vì hắn suốt ngày ăn nói lung tung nên khiến phụ thân ngày càng bất mãn, còn mẹ kế thì xem hắn là cái gai trong mắt, cây đinh trong lòng.

Khi hiểu rõ được đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.

Tiền bối Hạo Nhiên quá đáng thật sự!

Hắn bị đánh đập, bị giam vào ngục tối, đều là vì hắn dám vũ nhục mẹ kế trước mặt mọi người, chọc giận cha mình.

Mà mẹ kế của hắn không hề làm gì, ngược lại còn bảo vệ hắn, mà mẹ kế càng ra sức bảo vệ thì hắn lại càng bị đánh thảm.

Xem đến đoạn ký ức này, sắc mặt Diệp Quân tối đi, bà mẹ kế này cũng chả phải người hiền lành gì.
Chương 2628: Con cái nhà ai mà tâm cơ quá vậy

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt có rất nhiều tiếng bước chân.

Diệp Quân vội vàng thu lại suy nghĩ, hắn quay đầu nhìn thì thấy cửa mở ra, một người phụ nữ xuất hiện, người đó mặc một bộ cung trang tinh tế phức tạp, diện mạo dù không thể nói là tuyệt sắc, nhưng cũng thuộc hàng xinh đẹp, môi hơi mỏng, xem ra có chút cay nghiệt.

Phía sau người phụ nữ còn có một đám hạ nhân, rất nhiều, phải đến mười ba người. Trong tay bà ta đang cầm theo một chiếc hộp cơm.

Trong ký ức của thiếu niên, Diệp Quân biết được người phụ nữ này chính là mẹ kế của tiền bối Hạo Nhiên, tên là Chu Nghiên, nhà ngoại cũng là một đại tộc không kém gì Hạo tộc.

Người phụ nữ cầm theo hộp cơm đi vào, gương mặt bà ta vừa hiền lành vừa ân cần, bà ta đến cạnh Diệp Quân: "Nhiên nhi đói bụng không? Nào, di nương đem cơm canh đến cho con".

Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt làm bộ làm tịch, chỉ yên lặng không nói gì.

Người phụ nữ này không chỉ độc ác bình thường thôi đâu!!

Nếu là tiền bối Hạo Nhiên lúc trước thì chắc chắn đã đá văng hộp cơm này đi rồi, hơn nữa còn sẽ rủa xã người phụ nữ trước mặt này một trận, sau đó chuyện này nhất định sẽ truyền đến tai Hạo Nguyên, tiếp đó là có thể tưởng tượng được kết cục của tiền bối Hạo Nhiên.

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, hắn yên lặng nhìn hộp cơm trong tay Chu Nghiên, sau khi ăn hơi miếng thì đột nhiên cuối đầu, bắt đầu "bật khóc".

Cảnh tượng này làm Chu Nghiên thấy mà sững sờ.

Thấy Diệp Quân yên lặng ăn cơm, yên lặng bật khóc, Chu Nghiên chỉ cảm thấy có gì đó không đúng, bà ta do dự một lúc rồi hỏi: "Nhiên nhi, con làm sao thế?"

Diệp Quân và một vài đũa cơm lớn xong rồi mới nói: "Di nương đối xử với con như con ruột, nhưng con lại nhiều lần nhục mà di nương, con, con..."

Nói rồi, hắn nhào vào trong lòng người phụ nữ, khóc không thành tiếng: "Con thật sự là tội đáng chết".

Động tác này của Diệp Quân làm tất cả mọi người có mặt ở đây đều ngây người.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, thiếu gia bị làm sao thế?

Sao tự dưng như thể biến thành người khác vậy?

Chu Nghiên cũng thấy mà sững người, bà ta cũng không ngờ tên nghiệt chủng trước mắt này lại chơi chiêu như thế, làm loạn hết kế hoạch của bà ta.

Nhìn thấy Diệp Quân đang không ngừng khóc lóc trong lòng mình, trong mắt bà ta ánh lên tia căm ghét, nhưng bởi vì từ trước đến nay bà ta luôn diễn vai mẹ kế 'tốt' nên không thể đẩy Diệp Quân ra ngay được, không chỉ không thể buông lời cay nghiệt với Diệp Quân, mà còn phải làm tròn vai 'mẹ hiền', bà ta nhẹ nhàng vỗ vai Diệp Quân rồi dịu dàng nói: "Biết sai là được, biết sai là được rồi".

Thấy thế, các hạ nhân ở bên ngoài đều há hốc mồm.

Thiếu gia mà lại nhận sai!

Từ trước đến giờ vị thiếu gia này cứng đầu vô cùng, dù có suýt bị đánh chết cũng chưa từng chịu cúi đầu, mà bây giờ lại nhận sai một cách thảm thiết như thế, ai cũng bất ngờ. Nhưng tóm lại cũng là chuyện tốt, bởi vì phu nhân đã bỏ ra biết bao tâm huyết cho thiếu gia.

Từ khi chủ mẫu này lên làm chính thất, bà không chỉ đối xử với hạ nhân vô cùng tốt, mà cũng rất sẵn lòng yêu thương vị thiếu gia ngỗ nghịch khó chiều này. Nhưng thiếu gia ngày nào cũng chống đối bà ta, chuyện này khiến bọn họ thấy tức giận thay cho bà ta, cũng xem thiếu gia là thứ vô ơn.

Nhưng bây giờ, thiếu gia lại nhận sai!

Xem ra là do thiện ý từ trước đến giờ của phu nhân đã cảm hóa được hắn.

"Rốt cuộc thiếu gia cũng giác ngộ".

"Rốt cuộc hắn cũng biết được phu nhân tốt thế nào".

"Chúng ta đi báo cho tộc trưởng đi".

"..."

Nghe đám hạ nhân đua nhau nói chuyện, sắc mặt của Chu Nghiên dần sa sầm, bà ta vốn đã tính toán kế hoạch phế bỏ hoàn toàn thằng con hoang trước mặt này một cách cặn kẽ, nhưng bà ta không ngờ rằng thằng con hoang này lại làm trò quỷ quái, phá hỏng toàn bộ kế hoạch của bà ta.

Nhìn Diệp Quân đang khóc lóc trước mắt, ánh mắt Chu Nghiên dần trở nên lạnh lẽo, trực giác nói cho bà ta biết có gì đó không đúng, bởi vì thiếu niên trước mặt này thay đổi quá đột ngột, cũng quá khác biệt.

Chẳng lẽ muốn dùng trò này để bảo vệ bản thân?

Nghĩ tới đây, trong mắt Chu Nghiên chợt lộ ra sát ý, tất nhiên bà ta tò mò nhiều hơn, không biết thứ nghịch chủng ngu xuẩn không có đầu óc này sao lại đột nhiên giác ngộ?

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt truyền đến những tiếng bước chân nặng nề.

Chu Nghiên đột nhiên ôm lấy Diệp Quân, dịu dàng nói: "Biết sai là tốt, chúng ta đều là người một nhà, sau này sống hòa thuận với nhau nhé, đừng làm khó người cha đang phải chưởng quản cả một gia tộc của con nữa, ông ấy cũng không dễ dàng gì, chúng ta là người thân thì phải biết chia sẻ với ông ấy".

Người trung niên vừa bước vào thì đã nghe được câu này, ông ta nhìn Chu Nghiên, trong mắt ánh lên vẻ ôn hòa, sau đó ông ta nhanh chân đi đến trước mặt Diệp Quân, nhìn thấy con mình, sắc mặt ông ta lại trở nên âm trầm.

Diệp Quân biết người trước mặt này là tộc trưởng Hạo tộc, Hạo Nguyên.

Giờ hắn có thể giữ được mạng nhỏ của mình hay không thì phải dựa vào người trước mắt này.

Người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn xuống Diệp Quân: "Biết sai chưa?"

Diệp Quân gật gật đầu: "Lúc trước con bị người ta che mắt, bảo di nương là hung thủ hại mẹ mình, tất cả đều là do con sai, vì còn nhỏ tuổi nên không phân được người tốt kẻ xấu, hiểu lầm di nương, con thật sự là tội đáng muôn chết".

Người đàn ông trung niên nghe được điểm mấu chốt thì liền híp hai mắt lại: "Là ai nói cho con nghe di nương là hung thủ hại chết mẹ?"

Diệp Quân ra vẻ muốn nói lại thôi.

Người đàn ông trung niên nhìn hắn: "Con cứ nói ra, ta sẽ không trách phạt".

Diệp Quân lắc đầu nguẩy nguậy: "Tất cả là lỗi của con, cha cứ phạt con đi!"

"Ngu xuẩn!"

Người đàn ông trung niên cả giận nói: "Người ta muốn hại chết con mà con còn muốn bảo vệ, con, con muốn chọc ta tức chết à".

Diệp Quân có chút mờ mịt nói: "Không đâu, Cố quản sự sẽ không hại con".

Cố quản sự chính là quản gia luôn đánh đập hắn trước kia, sau khi Chu Nghiên đến thì hoàn toàn đầu quân cho bà ta, thường để ý ánh mắt của Chu Nghiên rồi mới làm việc.

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Chu Nghiên lập tức thay đổi hoàn toàn, bà ta định lên tiếng thì -

"Tên súc sinh này!"

Hạo Nguyên giận tím mặt, xoay người rời đi.

Trong tinh không, Hạo Nhiên nhìn một màn diễn ra ở phía dưới, ông ta trầm mặc một lúc lâu rồi mới nói: "Đây là con cái nhà ai thế, sao tâm cơ quá vậy".
Chương 2629: Bà dám chơi như vậy à?

Sau khi Hạo Nguyên rời đi, Chu Nghiên nhìn Diệp Quân với cặp mắt như bắn ra lưỡi kiếm, mà Diệp Quân thì lại cúi đầu, không đối diện với bà ta. Hắn biết rõ tình hình của bản thân bây giờ, hắn căn bản không có năng lực để chống lại người phụ nữ trước mắt này, bây giờ chỉ có thể chịu lép vế thôi.

Chu Nghiên nhìn Diệp Quân đang làm bộ "nhu nhược" trước mặt, ánh mắt đã lạnh tựa hầm băng.

Giả bộ!

Trực giác nói cho bà ta biết, nghiệt chủng này đang giả vờ yếu thế mà thôi.

Nhưng khiến bà ta nghi hoặc là tại sao nghiệt chủng này lại đột nhiên học được làm mấy trò này?

Chẳng mấy chốc, trong Hạo tộc đã truyền đến tiếng kêu la thảm thiết của Cố quản sự.

Bị thẳng tay giết chết!

Xúi giục thiếu chủ, bịa đặt thị phi, ly gián cha con,

Sao Hạo Nguyên có thể chịu được?

Chẳng mấy chốc, Hạo Nguyên đã xuất hiện lại trước mặt Diệp Quân và Chu Nghiên, trên mặt ông ta như được bao bởi một làn sương lạnh, trên người còn mang theo cả sát khí, mọi người xung quanh đều không dám nói gì.

Lúc nhìn về phía Diệp Quân, sự lạnh lùng trong ánh mắt Hạo Nguyên đã bớt đi không ít, ông ta đi tới đỡ con mình đứng lên: "Mẹ con vừa mất, ta lại bận rộn chuyện trong tộc, không ngờ lại có hạ nhân dám ba hoa đặt điều với con, làm ly gián tình cha con của chúng ta, tất cả là do ta sơ xuất".

Diệp Quân vội vàng lắc đầu, tỏ vẻ đau khổ: "Là lỗi của con, là do con bồng bột, không nhìn ra được là ai tốt ai xấu, vậy nên mới nghe lời người ta gièm pha, hiểu lầm di nương, cũng làm khó cha".

Thấy Diệp Quân nhận sai, sự lạnh lùng trong mắt Hạo Nguyên đã tan biến đi hết, thay vào đó là ôn hào dịu dàng, ông ta vỗ nhẹ lên vai Diệp Quân: "Đều là do con cẩu họ Cố kia, kể từ hôm nay người một nhà chúng ta phải hòa thuận vui vẻ đấy".

Nói rồi, ông ta nhìn về phía Chu Nghiên, Chu Nghiên nắm lấy tay ông ta, vẻ mặt dịu dàng: "Tất nhiên rồi".

Diệp Quân đột nhiên nói: "Đau".

Hạo Nguyên vội bảo: "Người đâu, mau chữa thương cho thiếu gia!"

Chẳng mấy chốc đã có người đến dẫn Diệp Quân đi.

Lúc Diệp Quân rời đi còn nhìn sang Chu Nghiên một cái, Chu Nghiên thì vẫn luôn nhìn hắn, khi ánh mắt hai người chạm nhau, trong mắt Chu Nghiên chỉ toàn sự dịu dàng và xót xa.

Diệp Quân cười mỉm, sau đó dời mắt đi.

Sau khi Diệp Quân được dẫn đi, ánh mắt của Chu Nghiên mới dần trở nên lạnh lẽo.

Lúc này đây, bà ta chính thức cảm nhận được sự uy hiếp.

Chỉ là một tên thiếu gia không não, muốn chơi chết hắn chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng bà ta không ngờ rằng tên nghiệt chủng này lại đột nhiên giác ngộ.

Học được cách khôn ngoan rồi.

Phải chết!

Nhất định phải chết!

Diệp Quân nằm trên giường, lúc này hắn đã được cho ăn đan dược, trên người cũng được xoa đầy thuốc nước, thân thể đang khôi phục với tốc độ nhanh chóng.

Diệp Quân khép hờ hai mắt, hắn đang phân tích hoàn cảnh của bản thân hiện tại, Hạo tộc này thật ra cũng không phải tộc lớn gì, chỉ có thể xem là một tộc nhỏ, thực lực tổng hợp còn không sánh được với nhà họ Diệp ở thành Hoang Cổ khi trước.

Sau khi biết thực lực cụ thể của gia tộc này, hắn cũng đã có dự tính riêng.

Hắn bắt đầu tu luyện!!

Mà khi hắn bắt đầu tu luyện thì mới bắt đầu nổi lòng tôn kính với vị tiền bối Hạo Nhiên kia, bởi vì thiên phú của cơ thể gốc của tiền bối Hạo Nhiên thật sự không khả quan lắm.

Thiên phú như vậy cộng với hoàn cảnh sống như kia mà ngày sau vẫn có thể đạt được đến đỉnh cao kiếm đạo, đúng là rất đáng gờm, có thể tưởng tượng được vị tiền bối Hạo Nhiên này chắc hẳn đã ăn vô số trái đắng mà người thường không thể chịu được.

Tuy thiên phú của tiền bối Hạo Nhiên không tốt, nhưng với hắn mà nói đây cũng không phải chuyện gì to tát.

Đối với hắn mà nói, chỉ cần tu luyện qua loa thôi cũng đủ để vô địch ở thế giới này.

Diệp Quân nằm lì ở trên giường, bắt đầu tu luyện Vũ Trụ Quan Huyên Pháp.

Linh khí đất trời nơi đây dày đặc, bởi vậy không đến bao lâu sau, trong thân thể của hắn đã chứa đựng không ít linh khí, mà cùng lúc đó, các vết thương cũng đang khép miệng nhanh chóng.

Không thể không nói, cơ thể này ban đầu bị thương thật sự khá nặng, gân cốt suýt nữa đã bị chặt đứt, cũng may hắn có luyện thể tu, nếu không thân thể này e là đã không thể hồi phục trong vòng mấy tháng tới.

Đúng là thật sự quá thảm!

Qua một đêm được linh khí tẩm bổ cơ thể, nội thương đã khôi phục được bảy tám phần, không chỉ thế, hắn còn tích trữ không ít linh khí trong người, có những linh khí này thì hắn sẽ làm được rất rất nhiều chuyện.

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người phụ nữ bước vào, là Chu Nghiên.

Chu Nghiên bưng một hộp thuốc trong tay.

Sau khi đi vào, bà ta đến cạnh Diệp Quân rồi đặt hộp thuốc xuống, ra vẻ quan tâm nói: "Nhiên nhi đã khá hơn chút nào chưa?"

Diệp Quân chậm rãi ngồi dậy, cười đáp: "Nơi này không có ai cả, không cần phải diễn".

Nụ cười trên mặt Chu Nghiên dần biến mất, bà ta nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói lời nào.

Diệp Quân bình tĩnh nói: "Muốn đánh chết ta đúng không?"

Chu Nghiên nói: "Quả nhiên là ngươi đang giả bộ".

Diệp Quân cười nói: "Chúng ta giống nhau cả mà?"

Chu Nghiên nhìn chằm chằm hắn, bỗng bà ta bật cười: "Ngươi nghĩ ngươi giả ngu như vậy là có thể sống được? Ta nói cho ngươi biết, ta có hàng trăm cách để giết ngươi".

Diệp Quân lạnh nhạt nói: "Bây giờ bà ra tay với ta thì xử lý phía bên cha ta thế nào?"

Khóe miệng Chu Nghiên hơi cong lên: "Ai bảo là ta sẽ giết ngươi?"

Diệp Quân khẽ nhíu mày.

Lúc này, Chu Nghiên đột nhiên xé cổ áo của mình, lộ ra mảng da thịt trắng toát ở bên trong...

Thấy cảnh này, Diệp Quân bỗng sững người: "Bà dám chơi như vậy à??"
Chương 2630: Bằng chứng

Chu Nghiên nở nụ cười xinh đẹp: "Nếu để phụ thân ngươi biết ngươi dám động tay động chân với ta, ngươi biết ăn nói thế nào? Người Hạo tộc sẽ nghĩ thế nào?"

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy bà cởi đi".

Chu Nghiên híp mắt lại.

Diệp Quân nhìn chằm chằm vào ngực bà ta: "Cởi đi! Cởi nhiều hơn đi!"

Sắc mặt Chu Nghiên đột nhiên trở nên hơi khó coi.

Diệp Quân đột nhiên sấn tới lột phăng quần áo của bà ta xuống, trong chớp mắt, toàn thân bà ta đã lồ lộ ra.

"Á!"

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong phòng.

Không phải là của Chu Nghiên, mà là của Diệp Quân, chỉ thấy hắn rướn cổ lên hét thất thanh.

Tiếng kêu lập tức đánh thức hạ nhân ở sát vách, chẳng mấy chốc đã có người lao vào, khi thấy tình cảnh trước mắt thì ai nấy đều sững người.

Chu Nghiên cũng sững sốt.

Không khí chợt lắng đọng lại.

Nhưng chỉ chốc lát sau, Chu Nghiên đã vội vã kéo lại quần áo của mình, bà ta "sợ hãi" nhìn Diệp Quân: "Sao... sao con có thể làm vậy với di nương? Con..."

Nói xong, bà ta lập tức ôm mặt bật khóc.

Xung quanh, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía Diệp Quân.

Mà lúc này, Hạo Nguyên cũng đã xông vào, Chu Nghiên vội vàng lao vào lồng ngực của ông ta, khóc không thành tiếng: "Thiếp thấy thương thế của Nhiên nhi nghiêm trọng quá nên hôm nay muốn đến thăm xem, nhưng không ngờ rằng hắn đột nhiên bộc lộ thú tính, xé rách quần áo của thiếp".

Vừa nói xong, tất cả mọi người ở xung quanh đều nháo nhào lên.

Hạo Nguyên cũng giận tím mắt, ông ta căm tức nhìn Diệp Quân ở trên giường: "Nghịch tử, lão phu đánh chết ngươi!"

Nói xong, ông ta nhanh chân xông tới, định đánh chết Diệp Quân thật.

Diệp Quân lại đột nhiên nói: "Lời của di nương nói mâu thuẫn quá không? Thân thể ta bị trọng thương, sao có thể làm xằng bậy với di nương? Cho dù ta có lòng thì cũng không có sức".

Hạo Nguyên chợt khựng lại.

Đúng vậy!

Bây giờ Hạo Nhiên đang mang trọng thương, sao có thể âm mưu gây rối được?

Nghĩ tới đây, Hạo Nguyên đã hít thở để bình tĩnh lại, ông ta quay đầu nhìn về phía Chu Nghiên: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Chu Nghiên suy nghĩ nhanh một lượt, đang định lên tiếng thì Diệp Quân đã ho khù khụ, làm ra bộ dạng có muốn bò cũng không bò nổi/

Thấy Diệp Quân như thế, sắc mặt Hạo Nguyên lập tức trở nên âm trầm

Tình trạng như thế thì sao có thể đi làm xằng bậy với người khác?

Lẽ nào...

Cũng không biết là nghĩ đến điều gì, sắc mặt Hạo Nguyên dần trở nên càng lúc càng khó coi.

Diệp Quân nằm ở trên giường nói tiếp: "Di nương vừa đi vào thì con vẫn còn đang hôn mê, di nương chợt đánh thức con. Lúc con mở mắt ra thì đã thấy bà ấy cởi quần áo, con bị kinh sợ nên hét to lên, con cũng không biết tại sao bà ấy phải như vậy..."

Nói đến đây, sắc mặt hắn trở nên âm u: "Nếu di nương vẫn chưa tha lỗi cho con thì con rời khỏi Hạo tộc là được, cần gì phải làm đến vậy?"

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt mọi người ở đây đều trở nên kì lạ.

Còn vẻ mặt của Hạo Nguyên thì khỏi nói, vô cùng vô cùng khó coi.

Chu Nghiên không ngờ Diệp Quân lại nhanh mồm nhanh miệng như vậy, sắc mặt cũng thoắt cái trở nên tái nhợt, bà ta đang định nói chuyện thì Hạo Nguyên đột nhiên cả giận gằn lên: "Tất cả lui ra".

Những hạ nhân kia vội vàng lui đi.

Hạo Nguyên đột nhiên quay đầu nhìn về phía Chu Nghiên: "Ngươi cũng lui ra".

Sắc mặt Chu Nghiên lập tức thay đổi: "Chàng..."

Bà ta còn định nói gì tiếp nhưng Hạo Nguyên đã quắc mắt trừng lên, khiến bà ta cả kinh, không dám nói gì nữa, chỉ biết xoay người rời đi, chỉ là lúc sắp rời khỏi, bà ta có quay lại liếc Diệp Quân một cái.

Trong điện chỉ còn lại Diệp Quân và Hạo Nguyên.

Hạo Nguyên nhìn Diệp Quân một lúc, trong mắt ánh lên tia phức tạp, ông ta định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài thườn thượt.

Diệp Quân liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên trước mắt, cũng không lên tiếng trước.

Hạo Nguyên đột nhiên nói: "Ta sẽ cho người đưa con ra khỏi thành".

Diệp Quân hỏi: "Bây giờ cha đã biết mẫu thân chết thế nào rồi, đúng không?"

Hạo Nguyên vô cảm đáp: "Những chuyện này không quan trọng, điều quan trọng là nàng đã chết".

Diệp Quân nhìn chằm chằm Hạo Nguyên: "Gia tộc đứng sau người phụ nữ kia rất mạnh, Hạo tộc cần phải dựa dẫm vào bọn họ đúng không?"

Hạo Nguyên có chút khiếp sợ nhìn Diệp Quân: "Con..."

Diệp Quân vỗ tay một cái, sau đó chậm rãi xuống giường, hắn đi ra ngoài, mở cửa phòng là thấy Chu Nghiên đang đứng trong sân, xung quanh đều là người Hạo tộc.

Chu Nghiên nhìn chằm chắm hắn, vẻ mặt đã không còn ngụy trang như trước nữa.

Diệp Quân đi tới trước mặt Chu Nghiên, hỏi: "Mẹ ta là do bà giết đúng không?"

Chu Nghiên nhìn hắn: "Nói chuyện thì phải có chứng cứ".

Diệp Quân đột nhiên bỗng búng tay một cái, một cành cây trên đất đột nhiên bay lên, lấy tốc độ mắt thường không thể thấy được đâm vào giữa trán Chu Nghiên.

Chu Nghiên trợn tròn hai mắt, vẻ mặt không thể nào tin được: "Ngươi..."

Diệp Quân nhìn bà ta, bình tĩnh nói: "Ta có thể không giết bà, nhưng bây giờ bà phải lấy ra chứng cứ chứng minh bà không giết mẹ ta!"

Mọi người: "..."

Ở trên vùng tinh không nọ, Hạo Nhiên đột nhiên bật cười lớn: "Hay, hay lắm, rất hay!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK