Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2596: Xóa sạch hoàn toàn

Lăng Tiêu từ từ ngẩng đầu nhìn Phạn Chiêu Đế cách đó không xa, nhẹ giọng nói: “Người phụ nữ này đã đạt tới cực hạn của vũ trụ này rồi, dù cho chúng ta cả triệu năm nữa, đời này chúng ta cũng không thể đánh thắng cô ta, nhưng Tiểu Cửu thì có cơ hội đấy.”

Nói rồi, ông ta nhìn nhóm huynh đệ của mình.

Quân Đế lập tức hiểu ý của Lăng Tiêu, ông ta cười, “Đại ca, huynh đệ đi trước một bước đây!”

Nói xong, ông ta đột nhiên mở lòng bàn tay ra, Diệp Quân đã bị đàn áp chìm vào hôn mê lập tức xuất hiện trước mặt ông ta, ông ta cõng Diệp Quân, xoay người nhảy lên một cái, trong nháy mắt, ông ta đã tới biển Khổ Giới. Lúc ông ta vừa bước vào biển Khổ Giới, thân xác của ông ta bắt đầu tan ra, linh hồn bị phai mờ từng chút một, những nhân quả của đời trước hay đời này đều nhanh chóng mai một trong khoảnh khắc này.

Đương nhiên ông ta hiểu ý của Lăng Tiêu!

Phải cứu Diệp Quân!

Chỉ có một con đường!

Đó chính là để Diệp Quân đến được bờ bên kia.

Nhưng mà biển Khổ Giới này khủng bố biết bao nhiêu?

Quân Đế vừa cõng Diệp Quân bước vào trong, cả người ông ta đã bắt đầu bị xóa mờ từng chút một.

Không chỉ vậy, lúc này tất cả tu vi của ông ta đều bị trấn áp, hoàn toàn không thể chống chọi nổi, chỉ đành cõng Diệp Quân đi bộ về phía trước.

“Đại ca! Huynh đệ đi trước một bước đây!”

Đúng lúc này, âm thanh của Lão Bát đột nhiên vang lên trong sân, khoảnh khắc tiếp theo, ông ta khôi phục bản thể, trở thành một con vượn khổng lồ chống trời cao ngất, ông ta bước về trước một bước, sau đó ngã thẳng vào biển Khổ Giới kia.

Tuy nhiên, thân thể to lớn như vậy của ông ta chìm vào trong biển Khổ Giới, lại không khiến nước bắn lên tí nào.

Ông ta lấy thân thể làm cầu, vắt ngang qua hai bờ biển Khổ Giới.

“Nhị ca! Lên đi!”

Đây là câu cuối cùng của Lão Bát, tiếp theo, một bàn tay to lớn xách Quân Đế và Diệp Quân lên lưng ông ta, ngay sau đó, bàn tay to lớn ấy đã tan ra.

Mắt Quân Đế hơi ửng đỏ, ông ta cõng Diệp Quân liều mạng chạy sang bên bờ xa xôi kia, nhưng chưa chạy được bao lâu, cơ thể ông ta cũng bắt đầu biến mất từng chút một.

“Đại ca, huynh đệ đi trước một bước đây.”

Âm thanh của Thượng Thương Chủ đột nhiên vang lên giữa trời đất, khoảnh khắc tiếp theo, ông ta triệu hồi hư tượng Đại Đạo của mình về, sau đó ép buộc đưa tay phải vào trong biển Khổ Giới, tay phải của ông ta nâng Quân Đế và Diệp Quân đi cả trăm trượng về phía trước nhưng chưa được hai hơi thở, toàn bộ hư tượng của ông ta đã hóa thành tro bụi bản thể cũng tan biến theo gió hoàn toàn.

“Đại ca, huynh đệ đi trước một bước đây.”

Khi âm thanh này vừa dứt, một luồng kim quang đột nhiên xuất hiện giữa trời đất, ngay sau đó, một con rồng to lớn hư ảo mạnh mẽ xông vào trong biển Khổ Giới bảo vệ Diệp Quân và Quân Đế, đồng thời, sức mạnh mẽ đó còn đẩy Quân Đế cõng Diệp Quân tiếng về trước hàng trăm trượng nhưng nháy mắt, Thiên Chiêu Đế đứng ở bờ đã tan biến hoàn toàn như khói xanh.

Biến mất triệt để!

“A!”

Trên lưng Lão Bát, Quân Đế đột nhiên hét lớn, ánh mắt đỏ rực, ông ta cõng Diệp Quân chạy về bờ bên kia như điên, nhưng dù mạnh như ông ta, lúc này cũng không chống chọi lại sức mạnh huyền bí trong biển Khổ Giới nổi, phần lớn thân thể của ông ta đã tan chảy rồi.

“Đại ca, huynh đệ đi trước một bước đây.”

Giọng nói của Lão Tứ - Nghịch Đạo Hình Đồ vừa vang lên, ông ta đã nhún người nhảy một cái, mạnh mẽ xông vào biển Khổ Giới, bởi vì ông ta mang theo sức mạnh đi vào trong, do đó, vừa vào đã gặp phải đàn áp khủng bố, nhưng, ông ta cũng mạnh mẽ lợi dụng sinh mạng của mình một lần cuối cùng để đưa Quân Đế và Diệp Quân đi về phía trước hàng trăm trượng.

Nháy mắt, ông ta đã hoàn toàn tan biến trên biển Khổ Giới.

Bị xóa bỏ vĩnh viễn!

Ngay cả nhân quả của đời trước đời này cũng bị xóa bỏ hoàn toàn, không còn kiếp sau!

“Đại ca!”

Lúc này, Lão Lục nhìn Lăng Tiêu đứng ở chân trời, cười lớn nói: “Huynh đệ đi đây.”

Nói xong, ông ta hóa thành dư ảnh lao thẳng vào biển Khổ Giới mà không quay đầu lại, tốc độ của ông ta là nhanh nhất, ông ta nhận lấy Diệp Quân trong tay Quân Đế, nhanh chóng xông về trước gần ngàn trước nhưng chẳng mấy chốc, ông ta và vô số dư ảnh đã biến mất hoàn toàn.

Phía sau, Quân Đế muốn quay đầu nhìn Lăng Tiêu lần cuối, nhưng ngay lúc ông ta quay đầu lại, cả người ông ta đã biến thành tro bụi như một tờ giấy bốc cháy.

Thế gian đã không còn Quân Đế nữa!

“Đại ca!”

Đúng lúc này, Tam tỷ là người cuối cùng, cô ta nhìn Lăng Tiêu ở cuối chân trời đang quay lưng lại với các huynh đệ, “Ta cũng đi đây.”

Nói rồi, cô ta nhảy vào trong biển Khổ Giới.

“Bảo vệ!”

Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên giữa trời đất.

Chính là Tịnh tông chủ.

Khoảnh khắc Ngôn Xuất Pháp Tùy của Tịnh tông chủ xuất hiện, cả biển Khổ Giới bỗng dâng trào.

Hai luồng Đại Đạo va chạm điên cuồng!

Tam tỷ quay đầu nhìn Tịnh tông chủ, Tịnh tông chủ đứng trên bờ biển Khổ Giới, hay tay chắp sau người, nhưng thân thể đã trở nên hư ảo.

Tam tỷ lập tức thu mắt lại, nhanh chóng chạy tới cạnh Diệp Quân, sau đó ôm lấy hắn chạy về bờ bên kia.

“Ha ha!”

Chân trời, Lăng Tiêu đột nhiên cười lớn, ông ta nhìn Phạn Chiêu Đế đối diện đang đi chầm chậm về phía ông ta, thân xác và linh hồn của ông ta bốc cháy, nháy mắt, một đao thế đáng sợ lập tức quét qua trời đất, thế mà đao thế đáng sợ này lại mạnh mẽ chống lại được ác niệm của Phạn Chiêu Đế.

Phạn Chiêu Đế dừng lại, cô ta nhìn chằm chằm vào Lăng Tiêu, hơi bất ngờ.

Lăng Tiêu cười lớn nói: “Ta tự tạo ra một chiêu tên là: thuật Đồ Đạo, vốn dĩ là để chuẩn bị cho Tổ Đạo, nhưng không ngờ ta lại thảm như vậy, đúng là thế sự vô thường mà! Các huynh đệ, đợi Đại ca, Đại ca sắp tới rồi đây, ha ha!”

Nói xong, ông ta đột nhiên nhảy lên, hung hăng chém một đao về phía Phạn Chiêu Đế.

Thuật Đồ Đạo!

Cúng tế thân mình, tàn sát mọi đạo trên thế giới!

Lấy thân thể đối chọi với chúng sinh!

Đây là nhát đao cuối cùng của ông ta, vì tiền đề để thi triển đao này, chính là phải hiến tế thân mình trước!

Đối diện với một đao khủng bố của Lăng Tiêu, hai mắt Phạn Chiêu Đế híp lại, lần đầu tiên trong mắt xuất hiện sự nghiêm trọng, cô ta chỉ ra, vô số ý của Ác Đạo xuất hiện, nháy mắt, chỉ thấy huyết quang vỡ vụn, Phạn Chiêu Đế bị đao này chém cho lùi xa triệu trượng.

Khoảnh khắc khi Phạn Chiêu Đế dừng lại, thế mà ý chí Ác Đạo quanh người cô ta lại bị phai mờ, không chỉ vậy, cơ thể của cô ta cũng trở nên hư ảo theo.

Phạn Chiêu Đế từ từ ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu cuối tầm mắt, “Cùng cảnh giới, không ai có thể địch lại ông.”

Khoảnh khắc âm thanh vừa dứt, người cô ta đã xuất hiện sau Lăng Tiêu.

Vèo!

Giữa lông mày của Lăng Tiêu, một luồng huyết mang lập tức xuyên qua ông ta.

Thân xác tan vỡ!

Linh hồn phai mờ!

Phạn Chiêu Đế không quay đầu lại, cô ta đi từ từ về phía biển Khổ Giới, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, một đao thế khủng bố đã bao phủ cô ta.

Phạn Chiêu Đế cau mày, cô ta dừng chân lại, từ từ quay người, trước mặt không có ai.

Là ý chí!

Là ý chí của Lăng Tiêu!

Thân chết, hồn diệt, ý không mất!

Vẫn có thể chiến đấu!

Chỉ thấy ý chí kia đột nhiên hóa thành một luồng đao mang giết tới trước mặt Phạn Chiêu Đế.

Phạn Chiêu Đế tung một đấm, sức mạnh Ác Đạo ghê gớm lập tức bao phủ cả vũ trụ đen kịt, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, mảnh huyết mang tan vỡ, cơ thể độc ác của Phạn Chiêu Đế lại rách tan!

Trong mắt Phạn Chiêu Đế có một tia dữ tợn xẹt qua, cô ta ngẩng đầu nhìn về nơi không xa, lệ khí lộ ra, cô ta bỗng giơ tay tát một phát.

Nháy mắt, ý chí của Lăng Tiêu xuất hiện ở giữa chân trời xa xôi đã vỡ nát, phai mờ hoàn toàn.

Thế gian không còn Lăng Tiêu nữa!

Phạn Chiêu Đế mở lòng bàn tay ra, thu luồng khí thần bí lại, cô ta quay người nhìn nơi xa, ở biển Khổ Giới, lúc này Tam tỷ đang ôm Diệp Quân chỉ còn cách bờ kia mười trượng.

Nhưng dù có Đại Đạo của Tịnh tông chủ bảo vệ, lúc này cô ta cũng đã không chịu nổi nữa, hai chân cô ta đột nhiên bị lực lượng thần bí đáng sợ xóa sạch, cô ta quỳ xuống nghe tiếng ‘bộp’, cô ta cúi đầu nhìn Diệp Quân trong ngực, nhẹ giọng nói: “Tiểu Cửu, Tam tỷ không thấy được ngày đệ thiết lập trật tự nữa rồi.”

Nói rồi, cô ta tan biến theo gió như khói xanh, bị xóa sạch hoàn toàn.

Ngay khoảnh khắc Diệp Quân sắp rơi xuống đất, một bàn tay bỗng tiếp lấy Diệp Quân!

Là Thiên Thần!

Thiên Thần cõng Diệp Quân chạy tới bờ biển xa xôi, cứ chạy cứ chạy, thân thể của gã trở nên hư ảo, chỉ còn cách mấy bước chân, mà như là cả đời của gã vậy.

Cuối cùng, Thiên Thần cõng Diệp Quân tới bờ bên kia, vừa tới bờ, gã đã quỳ xuống biển Khổ Giới, gã dùng sức lực toàn thân để đẩy Diệp Quân lên bờ, sau đó nhẹ giọng nói: “Huynh đệ, kẻ địch của huynh quá mạnh, ta không đánh thắng được, ta, ta chỉ có thể đưa huynh tới đây thôi.”

Vừa dứt lời, thân thể gã lập tức bị sức mạnh của biển Khổ Giới đè bẹp, linh hồn vừa xuất hiện đã phai mờ, bị xóa sạch triệt để.

Trên đời không còn Thiên Thần nữa.
Chương 2597: Luân hồi

Khi Diệp Quân được Thiên Thần đưa lên bờ đất bên kia, Tịnh tông chủ đứng ở bờ đối diện chậm rãi nhắm mắt lại, trong chốc lát, một luồng sức mạnh đại đạo thần bí từ biển Khổ Giới phóng ra, đối mặt đòn phản công kinh khủng này, Tịnh tông chủ lại không hề chống cự, chỉ trong nháy mắt, cô ta đã bị trấn áp và biến thành tượng đá.

Lúc này, Phạn Chiêu Đế đi tới bên cạnh Tịnh tông chủ, cô ta nhìn Tịnh tông chủ đã bị biến thành một pho tượng, yêu lặng một lát, sau đó bình tĩnh nói: “Cần gì phải làm vậy.”

Nói xong, cô ta chậm rãi đi tới biển Khổ Giới cách đó không xa.

Cô ta lúc này đã là người mạnh nhất vũ trụ cấp mười!

Đương nhiên cô ta không sợ biển Khổ Giới này.

Trong nháy mắt khi cô ta bước vào bên trong biển Khổ Giới, toàn bộ biển Khổ Giới lập tức sục sôi, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên phóng ra từ nơi sâu thẳm của biển Khổ Giới, sau đó hung hăng đánh về phía cô ta, Phạn Chiêu Đế bị luồng sức mạnh này đánh lui trở lại bên bờ.

Phạn Chiêu Đế bị đánh về bờ nhíu mày, cô ta lại tiếp tục bước lên phía trước, ngay khoảnh khắc cô ta bước vào biển Khổ Giới, biển máu Vô Biên tràn về hướng biển Khổ Giới, khi biển máu này tiến vào biển Khổ Giới, không bao lâu sau lại có một luồng sức mạnh thần bí phóng ra, cưỡng ép đẩy lùi biển máu Vô Biên.

Phạn Chiêu Đế lại bị đánh về bờ.

Lần này, Phạn Chiêu Đế hơi bất ngờ, cô ta nhìn biển máu Vô Biên kia, một lát sau, cô ta ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng nhúng xuống biển Khổ Giới, sau đó cô ta khẽ mỉm cười: “Thì ra là như vậy, thì ra là như vậy.”

Dứt lời, tay phải của cô ta từ từ siết chặt lại, ý niệm Ác Đạo đáng sợ đột nhiên hội từ lại từ trong đất trời, áp lực của ác niệm mạnh mẽ này lập tức trấn áp luồng Đại Đạo thần bí trong biển Khổ Giới, nước biển Khổ Giới bị trấn áp không ngừng cuộn trào.

Mà ngay lúc này, không biết cô ta đã cảm nhận được điều gì mà đột nhiên ngẩng đầu nhìn bờ đối diện, ở đó có một người kéo theo Diệp Quân chạy.

Phạn Chiêu Đế cau mày, sau một hồi suy nghĩ, tay phải cô ta chậm rãi thu lại, biển Khổ Giới bị trấn áp cuộn trào dần dần yên ả trở lại, ác niệm và huyết mang tràn ngập trong biển dần tan đi, chỉ trong chốc lát, toàn bộ biển Khổ Giới đã khôi phục lại bình thường, nhưng ở nơi sâu thẳm của biển Khổ Giới vẫn có một luồng khí tức mạnh mẽ đang dao động như kiêng dè Phạn Chiêu Đế.

Phạn Chiêu Đế nhìn phía đối diện biển Khổ Giới, cô ta không tiếp tục cố gắng vượt qua biển Khổ Giới nữa mà xoay người rời đi, vì cô ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Chỉ cần xoay người một cái, cô ta đã tới hệ Ngân Hà.

Núi Phạn Tịnh.

Chủ nhân bút Đại Đạo đang ngồi trước thềm đá, ông ta ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh.

Tổ Đạo tế chúng sinh, toàn bộ vũ trụ cấp mười, ngoại trừ vũ trụ Quan Huyên, Chân vũ trụ và vương triều Thiên Mộ được Diệp Quân bảo vệ, tất cả nền văn minh đều đã bị hủy diệt, nhưng hệ Ngân Hà thì không.

Nơi này vẫn là một vùng đất thanh tịnh.

Đột nhiên, Phạn Chiêu Đế xuất hiện ở bên cạnh chủ nhân bút Đại Đạo.

Chủ nhân bút Đại Đạo thu lại ánh mắt, nhìn cô gái mặc đồ đỏ, cười nói: “Chúc mừng cô đạt cảnh giới Tế Chúng Sinh.”

Phạn Chiêu Đế bình tĩnh nói: “Ta hỏi ông chuyện này.”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Biển Khổ Giới?”

Phạn Chiêu Đế gật đầu.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười mỉm, cũng không nói lời nào.

Phạn Chiêu Đế quay đầu nhìn chủ nhân bút Đại Đạo, không nói gì, xoay người rời đi.

Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: “Chờ một chút.”

Phạn Chiêu Đế dừng bước lại.

Sau một hồi suy nghĩ, chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Nếu ta nói chỗ này là một cái lồng giam, cô có tin không?”

Phạn Chiêu Đế liếc ông ta: “Nếu thật sự là như vậy thì chắc chắn ông đã làm chuyện gì thất đức.”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười ha ha.

Phạn Chiêu Đế nói: “Ông biết ta tìm ông để làm gì mà.”

Nụ cười của chủ nhân bút Đại Đạo chợt tắt, ông ta nhìn nơi sâu nhất của tinh không, sau một lát, ông ta nhẹ giọng nói: “Bàn cờ này, cũng đã đến lúc nên thu lưới rồi.”

Một lát sau, Phạn Chiêu Đế lập tức biến mất ở phía cuối tinh hà mờ mịt.

Không ai biết hai người đã âm mưu điều gì.

Phạn Chiêu Đế tới một tinh không mịt mù, phía đối diện cô ta là một hành tinh màu vàng.

Phạn Chiêu Đế bình tĩnh nói: “Hãy thực hiện lời hứa của ta.”

Giọng nói thần bí kia lại nói: “Không gấp.”

Phạn Chiêu Đế khẽ nhíu mày, nhưng cô ta cũng không nói gì, xoay người biến mất, chỉ trong chốc lát, cô ta tới trước một toà đại điện cổ kính.

Ác Đạo Điện!

Đôi mắt Phạn Chiêu Đế chậm rãi đóng lại, lòng bàn tay phải mở ra, trong chốc lát, trong đất trời có vô số luồng sức mạnh tụ lại, rất nhanh, trước mặt cô ta đột nhiên xuất hiện một vòng xoáy.

Đạo luân hồi!

Dần dần, ở trong một vòng xoáy, vô số mảnh vụn linh hồn hội tụ lại, chỉ trong chốc lát, một luồng hư hồn ngưng tụ lại trong đó.

Nhị điện chủ Ác Đạo Minh, Khâu Bạch Y!

Trừ Nhị điện chủ Khâu Bạch Y, bên trong vòng xoáy còn xuất hiện vô số hư hồn, đều đã từng là cường giả Ác Đạo Minh đã chết.

Cường ép sống lại!

Cô ta lúc này là người mạnh nhất toàn bộ vũ trụ cấp mười, có thể nắm giữ sinh tử, nghịch luân hồi!

Rất nhanh, hồn phách của Khâu Bạch Y hoàn toàn ngưng tụ lại, ánh mắt Khâu Bạch Y có chút mờ mịt, nhưng ông ta nhanh chóng nhìn thấy Phạn Chiêu Đế, ông ta mừng như điên: “Lão đại."

Nói xong, ông ta bước ra từ trong vòng xoáy luân hồi.

Nhưng ông ta vừa mới bước ra, giữa chân mày ông ta đột nhiên xuất hiện một luồng kiếm quang quỷ dị.

Rầm!

Trong thời gian ngắn, Khâu Bạch Y lại bị xóa sổ.

Khâu Bạch Y: “...”
Chương 2598: Hồn bài vỡ nát

Phạn Chiêu Đế vẫn bình tĩnh, ánh mắt không hề do dự.

Luồng kiếm quang kia là của người phụ nữ váy trắng, nhưng lần này người phụ nữ đó lại không hề ra tay!

Luồng kiếm quang đó cũng chính là luồng kiếm đã giết chết Khâu Bạch Y.

Bị người váy trắng giết!

Nhân quả này, không thể giải!

Dù phải trải qua tỉ tỉ năm!

Sống bất cứ lúc nào, chết bất cứ lúc nào!

Trong sân, Phạn Chiêu Đế yên lặng một lát, cô ta xòe lòng bàn tay ra, nhẹ nhàng đảo, rất nhanh, trong đất trời đột nhiên xuất hiện vô số mạnh vụn linh hồn, những mảnh vụn linh hồn này gắn liền với không biết bao nhiêu nhân quả, vô cùng mạnh mẽ, cô ta muốn cưỡng ép những mảnh vụn gắn liền với nhân quả luân hồi này ngưng tụ lại, nhưng điều đó lại vô cùng khó khăn.

Không chỉ có như vậy, những mảnh vụn linh hồn gắn liền với những nhân quả luân hồi kia bắt đầu run rẩy dữ dội và sắp nổ tung.

Thấy cảnh này, vẻ mặt Phạn Chiêu Đế đột nhiên thay đổi, mà ngay lúc này, một luồng sức mạnh thần bí đột nhiên tụ lại từ trong đất trời, chỉ trong nháy mắt, tất cả mảnh vụn linh hồn nhanh chóng ngưng tụ thành một hư hồn, hư ảo vừa mới xuất hiện đã lập tức ngưng tụ lại.

Chính là linh hồn của Đại Thiện Tự Chủ!

Phạn Chiêu Đế nhìn nơi sâu thẳm của tinh không: “Đa tạ.”

Không có bất kỳ hồi âm nào.

Sau khi Đại Thiện Tự Chủ xuất hiện, ông ta mơ hồ nhìn xung quanh, cuối cùng, ông ta nhìn Phạn Chiêu Đế, khi thấy cô ta, ông ta hơi ngẩn người ra, ngay sau đó, hai tay chắp lại: “Chúc mừng Phạn điện chủ.”

Ban đầu, Cửu Châu Chủ làm khoản giao dịch thứ hai với ông ta chính là giúp Phạn Chiêu Đế diệt Tương Đạo!

Đây cũng lý do tại sao ông ta đồng ý ra ngoài hỗ trợ, vì Tổ Đạo thật sự rất tàn ác, nên phải sớm diệt trừ.

Phạn Chiêu Đế nhìn Đại Thiện Tự Chủ: “Từ giờ phút này trở đi, đại sư có thể xây chùa nhận học trò ở bất kỳ vũ trụ hay thế giới nào, đệ tử Ngộ Đạo của đại sư sau khi rời khỏi hệ Ngân Hà cũng không dính phải bất kỳ nhân quả nào ở vũ trụ này.”

Vẻ mặt Đại Thiện Tự Chủ xúc động, lại hành lễ: “Đa tạ Phạn Chủ.”

Ngay tại lúc này, Cửu Châu Chủ đột nhiên xuất hiện ở phía sau lưng Phạn Chiêu Đế, ông ta hành lễ: “Phạn Chủ.”

Người Cửu Châu Chủ thật sự thần phục không phải là Tổ Đạo mà là Phạn Chiêu Đế.

Tại sao không thần phục Tổ Đạo?

Rất đơn giản, thần phục Tổ Đạo thì ông ta mãi mãi sẽ không thể nào đột phá được cực hạn của bản thân, đạt tới một cao độ hoàn toàn mới, vì vậy, người ông thật sự thần phục chính là Phạn Chiêu Đế.

Bây giờ Tổ Đạo đã chết.

Đương nhiên, Cửu Châu Chủ có thể tiến thêm một bước hay không, đều phụ thuộc vào người phụ nữ trước mặt.

Phạn Chiêu Đế chậm rãi nhắm mắt lại: “Ta sẽ không đặt ra bất kỳ hạn chế nào nữa, từ giờ phút này trở đi, bất kỳ sinh linh nào còn sống ở vũ trụ này, đều có thể thành Đạo, lập Đạo, tế chúng sinh.”

Cửu Châu Chủ và Đại Thiện Tự Chủ đều yên tâm, hai người hành lễ với Phạn Chiêu Đế: “Đa tạ Phạn chủ.”

Từ giờ phút này trở đi, toàn bộ vũ trụ đều trở nên vô trật tự!

Phạn Chiêu Đế nói: “Từ bây giờ, vũ trụ này giao cho ông quản.”

Cửu Châu Chủ ngạc nhiên.

Phạn Chiêu Đế ngẩng đầu nhìn nơi sâu thẳm của vũ trụ, ánh mắt cô ta nhìn về biển Khổ Giới, đôi mắt sáng lên: “Cuộc chiến tranh Đại Đạo vẫn còn chưa kết thúc đâu.”

Nói xong, cô ta biến mất.

Bên trong Tiểu Tháp.

Thiên Hình ngồi trên thềm đá, trong tay gã là một phong thư Thiên Thần viết.

“Đại ca, khi huynh thấy lá thư này, cũng có nghĩa là ta đã đi rồi. Ta đã nghĩ rất lâu, ta phát hiện, ta thật sự không thích hợp làm Hoàng đế, tại sao ư? Bởi vì ta phát hiện, sau khi làm Hoàng đế, ta rất ghét bị ràng buộc, cũng rất ghét phải xử lý những chuyện ngổn ngang trong đế quốc, nó thật sự rất phiền phức! Cho nên, ta nghĩ tới nghĩ lui vẫn cảm thấy rằng huynh nên làm Hoàng đế, ta tin rằng huynh phù hợp hơn ta, ta vốn định ra ngoài vũ trụ trải nghiệm một chút, nhưng huynh biết đấy, Diệp huynh đang chiến đấu, thế nên, ta quyết định tới xem xem mình có thể giúp được gì hay không, nếu đối thủ của hắn mạnh quá thì ta sẽ chạy! Ta còn muốn sống thêm mấy năm nữa.”

Sau một hồi lâu, Thiên Hình cũng cất thư đi, đi kèm với bức thư còn có cả ngọc tỷ.

Thiên Hình ngồi trước thềm đá thật lâu không nói gì.

Vì cách đây không lâu, hồn bài Thiên Thần đã bể nát.

Sau khi thành Hoàng đế, cũng sẽ được lập một hồn bài đặt bên trong nhà thờ tổ vương triều để tránh Hoàng đế xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà người của vương triều không biết.

Hồn bài vỡ nát cũng đồng nghĩa với...

Thiên Hình hít một hơi thật sâu, gã chậm rãi đứng dậy, sau đó xoay người đến trước một ngôi đại điện, trong đại điện, Tần nương nương ngồi ở trên ghế, hôm nay bà ta không mặc cung trang mà chỉ mặc một bộ y phục đơn giản, hai tay bà ta cầm hồn bài đã vỡ của Thiên Thần, yên lặng không nói gì.

Thiên Hình nhẹ giọng nói: “Di nương.”

Tần nương nương nhẹ giọng nói: “Ta không sao, chỉ muốn yên tĩnh một chút thôi, con đi đi.”

Thiên Hình do dự chốc lát, sau đó gật đầu, xoay người rời đi.

Thiên Hình vừa đi, Tần nương nương nhẹ nhàng vuốt ve hồn bài đã vỡ của Thiên Thần, nước mặt lặng lẽ rơi xuống: “Con à, từ nhỏ con đã không nghe lời, con chỉ biết mỗi huynh đệ, nhưng chẳng lẽ con chưa từng nghĩ tới mình còn có mẹ sao?”

Ra khỏi đại điện, Thiên Hình như nhận ra điều gì đó, gã xoay người trở lại điện, khi thấy Tần nương nương, gã sững sờ.

Giờ phút này, đôi mắt Tần nương nương khép hờ, hai tay đan trước ngực, đã không còn thở nữa.
Chương 2599: Cơ hội sống

Không biết đã bao lâu, Diệp Quân mới từ từ mở mắt ra, khoảnh khắc tiếp theo, hắn bỗng ngồi xuống.

Mình chưa chết ư?

Diệp Quân quét mắt nhìn xung quanh, lúc này, hắn đang ở trong một hang động, chỗ không xa là một đống lửa đang cháy lay lắt.

Chuyện gì vậy?

Mặt Diệp Quân đầy nghi hoặc.

“Tỉnh rồi à?”

Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên truyền tới từ cửa hang động.

Diệp Quân quay đầu nhìn qua, có một thiếu niên đứng ở cửa hang động, thiếu niên ngồi xổm ở cửa động, toàn thân tả tơi, đặc biệt là cái quần, có mấy có lỗ lớn, nhìn đã thấy giống như không mặc.

Trong lòng Diệp Quân nghi ngờ, “Ngươi là ai?”

Thiếu niên nhìn hắn chằm chằm, cười hề hề, “Còn chưa biết là chuyện gì xảy ra à?”

Diệp Quân cau mày, trong lòng thầm nói: “Tháp gia.”

Lát sau, âm thanh của Tiểu Tháp vang lên, “Ơi.”

Thiếu niên nhìn phần bụng của Diệp Quân, “Cái tháp kia của ngươi không tệ, để nó nói cho ngươi biết là chuyện gì đã xảy ra trước đi.”

Nói rồi, y đứng dậy dựa vào tường, trong miệng không ngừng chửi bới gì đó, như vẫn chưa hả giận, thỉnh thoảng lại đá vào tường vài phát.

Trong hang.

Sau khi nghe Tiểu Tháp nói xong, cả người Diệp Quân như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng, lát sau, hắn chạy ra ngoài như điên, bên ngoài là biển Khổ Giới, hắn chạy đến bờ biển Khổ Giới, nhìn biển Khổ Giới như mảnh nước tù trước mắt, hai chân hắn khuỵu lại, quỳ thẳng xuống.

Chết rồi!

Tất cả đều chết rồi!

Diệp Quân nhìn vào biển Khổ Giới như người mất hồn, trong đầu không ngừng xuất hiện hình ảnh của đám người Tam tỷ, Quân Đế, Lăng Tiêu, nước mắt trong mắt bỗng rơi xuống.

“Đau lòng cũng không có tác dụng đâu!”

Đúng lúc này, thiếu niên lúc trước đi tới, y nhìn biển Khổ Giới cách đó không xa, “Dù ngươi có đau lòng tới chết, bọn họ cũng không sống lại được.”

Đột nhiên Diệp Quân nói: “Ngươi là Tổ Đạo à?”

Thiếu niên nhìn Diệp Quân, cười nói: “Thằng nhóc nhà ngươi cũng không ngốc, chính là ta.”

Y vừa dứt lời, Diệp Quân bỗng xông về phía y.

“Vãi chưởng!”

Sắc mặt thiếu niên bỗng thay đổi, “Ngươi muốn làm gì?”

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân tóm lấy Tổ Đạo, đánh đập dữ dội một trận, tu vi của họ vẫn còn, nhưng tu vi của Tổ Đạo yếu hơn trước rất nhiều, do đó, đối mặt với Diệp Quân trong trạng thái bình thường, bây giờ y hoàn toàn không có tí lực chống chọi nào.

Chính như vậy, nên bên bờ cứ vang lên những tiếng kêu đau khổ của Tổ Đạo.

Không biết qua bao lâu, Diệp Quân dừng lại, lúc này Tổ Đạo đã mặt mũi bầm dập rồi.

Diệp Quân ngồi trên đất, im lặng không nói gì.

Tổ Đạo nhìn Diệp Quân chằm chằm, lạnh lùng nói: “Ngươi đánh ta thì có tác dụng gì? Có bản lĩnh thì đi đánh Phạn Chiêu Đế ấy!”

Diệp Quân nhìn Tổ Đạo, dữ dằn nói: “Nếu không phải ngươi, người phụ nữ đó có thể trở nên mạnh vậy à?”

Nghe xong, trong lòng Tổ Đạo lập tức có một cơn giận xông lên, bực bội nói: “Nếu không phải các người ngăn cản ta, sao người phụ nữ đó có thể có cơ hội mà chiếm đoạt tu vi của ta chứ?”

Diệp Quân nhìn Tổ Đạo chằm chằm: “Cô ta không phải thuộc hạ của ngươi à?”

Tổ Đạo phẫn nộ nói: “Không phải cô ta từng chung một bọn với ngươi ư?”

Hai người đều im lặng.

Bọn họ đều từng đi theo đạo của Phạn Chiêu Đế.

Lát sau, Diệp Quân từ từ quay đầu nhìn biển Khổ Giới, tầm mắt của hắn chợt mờ đi.

Tổ Đạo quay đầu nhìn biển Khổ Giới, sắc mặt phức tạp, đã từng, tất cả thế giới ở biển Khổ Giới đều là của y, nhưng bây giờ, mọi thứ là của người khác rồi.

Y bị đuổi ra ngoài như chó nhà có tang!

Mẹ nó chứ!

Tức chết đi được.

Diệp Quân bỗng nói: “Vì sao lại cứu ta?”

Tổ Đạo thu mắt lại, sau đó nói: “Muốn nghe lời nói thật hay giả?”

Diệp Quân nhìn Tổ Đạo, ánh mắt không mấy thiện cảm.

Trong lòng Tổ Đạo giật mình, vội nói: “Thanh niên à, ngươi đừng xúc động, bây giờ hai ta đều là người lưu lạc ở chân trời, nên hợp tác đối phó với Phạn Chiêu Đế, chứ không phải tự giết lẫn nhau đâu.”

Diệp Quân im lặng.

Tổ Đạo lại nói: “Ngươi nghĩ đi, giữa hai ta thật sự cũng không có thù sâu oán nặng gì, giữa hai ta chẳng qua cũng chỉ là tranh chấp của đại đạo gì, nếu bây giờ hai ta hợp tác, còn có cơ hội đánh với Phạn Chiêu Đế.”

Nói rồi, y nhìn Diệp Quân, không thể không nói, bây giờ y vẫn hơi lo thằng nhóc bỗng phát điên ra tay với y.

Bây giờ y thật sự quá yếu rồi!

Vừa nghĩ tới đây y đã bực mình.

Mẹ nó!

Trước nay y chưa từng bực bội như vậy.

Thấy Diệp Quân không nói gì, Tổ Đạo tiếp tục bảo: “Biển Khổ Giới này không ngăn được người phụ nữ kia đâu, hôm đó ta thấy người phụ nữ kia đánh với biển Khổ Giới một trận, thực lực bây giờ của cô ta đã là mạnh nhất ở vũ trụ cấp mười rồi, hơn nữa, cô ta còn chưa hấp thu hết sức mạnh của chúng sinh, một khi cô ta thật sự tiêu hóa được những sức mạnh của chúng sinh đó, lúc ấy, biển Khổ Giới này sẽ không ngăn được cô ta nữa.”

Thấy Diệp Quân vẫn không nói gì, Tổ Đạo bỗng ném ra một quả bom nặng, “Đám Quân Đế không phải là không còn cơ hội sống đâu.”

Diệp Quân bỗng ngồi xuống, ánh mắt vốn mờ mịt ảm đạm lập tức trở nên phát sáng, “Ngươi nói gì cơ?”

Tổ Đạo trầm giọng nói: “Bọn họ vẫn còn cơ hội sống.”

Diệp Quân nhìn Tổ Đạo chằm chằm: “Nói tiếp đi.”
Chương 2600: Lưu đày

Tổ Đạo quay đầu nhìn biển Khổ Giới, nhẹ giọng nói: “Biển Khổ Giới này, bước vào trong đó, thân chết, hồn diệt, nhân quả của đời trước đời này đều mất hết, nhưng thật ra, có điều người chết không biết, đây còn là một thần khí luân hồi siêu cấp, người chết trong đó, sẽ luân hồi chuyển kiếp, nhưng, thế giới mà bọn họ đầu thai không phải là vũ trụ cấp mười, hơn nữa, nhân quả đời trước đời này đã mất hết, nên tương đương với chuyện, bọn họ đã là một người hoàn toàn mới.”

Diệp Quân ngơ ngác.

“Nhưng...!”

Tổ Đạo lại nói: “Nếu thực lực của ngươi đủ mạnh, là có thể đánh thức kí ức đời trước của bọn họ, nhưng phải nhắc trước, nếu ngươi có thể đảo ngược luân hồi, thì đồng thời phải kiểm soát được cả biển Khổ Giới này, đương nhiên, ta phải nhắc ngươi, đừng nói là ngươi, cho dù là ta trong thời kì đỉnh cao nhất cũng không làm được.”

Diệp Quân bỗng nói: “Vậy người phụ nữ kia có thể không?”

Tổ Đạo lắc đầu: “Ta không biết, vì ta cũng không rõ bây giờ rốt cuộc là người phụ nữ đó đã mạnh tới trình độ nào.”

Diệp Quân im lặng không nói gì.

Tổ Đạo nói tiếp: “Muốn khống chế được biển Khổ Giới này, dùng nó cho mình, chỉ có hai cách, cách một, dùng vũ lực cưỡng ép thu phục nó, nhưng cách này hoàn toàn không thể, đừng nói là ngươi, cho dù người phụ nữ kia, bây giờ cô ta cũng không thể cưỡng ép thu phục biển Khổ Giới này, cách hai, chính là trở thành chủ nhân của thuyền Bỉ Ngạn.”

Diệp Quân cau mày: “Thuyền Bỉ Ngạn?”

Tổ Đạo gật đầu, trong mắt xẹt qua một tia điên cuồng, “Vật quý báu nhất của Bỉ Ngạn, ra đời từ thời kì văn minh tiền sử, chỉ cần ngươi có thể trở thành chủ nhân của thuyền Bỉ Ngạn, thì biển Khổ Giới ắt sẽ coi ngươi là chủ, hơn nữa ngươi cũng có thể đánh bại người phụ nữ kia, vì trong thuyền Bỉ Ngạn có chín loại thần thông của tiền sử, một loại trong đó là tìm đường đến cấp cao! Ngươi muốn đánh bại người phụ nữ kia, hoặc là ngươi cũng đạt tới cảnh giới Tế Chúng Sinh, hoặc là cảnh giới của ngươi phải cao hơn đại đạo của cô ta!”

Diệp Quân nhìn Tổ Đạo chằm chằm: “Vì sao lại nói những cái này với ta?”

Trong mắt Tổ Đạo nhấp nháy một chút, cười hề hề, “Kẻ địch của kẻ địch là bạn, bây giờ chúng ta là đồng bọn mà.”

Diệp Quân nhìn Tổ Đạo, không nói gì.

Tổ Đạo biết người trước mắt không dễ lừa như vậy, nên lập tức cười nói: “Đương nhiên ta cũng có ý đồ riêng, nhưng ta có thể thề với trời rằng, những lời vừa nãy ta nói không có câu nào là lừa ngươi cả, nếu có một câu giả dối, cứ để ta chết không chỗ chôn.”

Sau khi Diệp Quân im lặng một lúc lâu, nói: “Phải làm sao mới có thể lấy được thuyền Bỉ Ngạn?”

Tổ Đạo lập tức hứng thú, y nhanh chóng đi tới cạnh Diệp Quân rồi ngồi xổm, “Trước tiên hai ta vào Bỉ Ngạn Giới, sau khi tới đó rồi, thì bố trí ổn thỏa trước, sau đó mới từ từ tính toán.”

Diệp Quân nhìn Tổ Đạo, sau đó quay đầu nhìn biển Khổ Giới ở nơi xa, hai tay hắn từ từ nắm chặt lại.

Tổ Đạo trầm giọng nói: “Bây giờ chúng ta phải nhanh lên, vì người phụ nữ kia đã vô địch ở bên đó rồi, chắc chắn cô ta sẽ tìm cách qua bên này.”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Các huynh đệ, đợi ta.”

Nói xong, hắn lại nhìn Tổ Đạo, Tổ Đạo lập tức nói: “Đi.”

Dứt lời, y dẫn Diệp Quân đi tới nơi xa.

Trên đường, Diệp Quân nói: “Có thể bay mà."

Tổ Đạo lắc đầu: “Không được, chỗ này vẫn thuộc phạm vi của biển Khổ Giới, hơi đặc biệt, nếu ngươi điều khiển kiếm để bay, ắt sẽ bị biển Khổ Giới đàn áp, do đó, chúng ta chỉ có thể đi bộ ra khỏi khu vực này.”

Diệp Quân gật đầu, không nói gì nữa.

Sau khi đi được một lúc, Diệp Quân đột nhiên nói: “Vì sao biển Khổ Giới lại xuất hiện ở đây?”

Tổ Đạo lạnh nhạt nói: “Vì chủ nhân bút Đại Đạo là tên ngu!”

Diệp Quân cau mày.

Tổ Đạo nói tiếp: “Vũ trụ cấp mười này tương đương với một nhà tù to lớn, biển Khổ Giới chính là lồng giam của nhà tù này, còn chủ nhân bút Đại Đạo chính là người bị lưu đày tới vũ trụ này.”

Diệp Quân không hiểu lắm, “Bị lưu đày?”

Tổ Đạo gật đầu, “Ừ.”

Diệp Quân nói: “Vì sao?”

Tổ Đạo nói: “Tên này muốn lập một trật tự, lúc đầu Bỉ Ngạn Giới là một thế giới thánh thiện, chân thánh là người cai trị tối cao của Bỉ Ngạn Giới, nhưng sau khi tên đó tới, tuyên bố cái gì mà chúng sinh bình đẳng, muốn dẫn mọi người làm cách mạng phản kháng lại những chân thánh kia, sau đó ông ta xong đời luôn.”

Trong mắt Diệp Quân đầy nghi ngờ.

Tổ Đạo nói tiếp: “Sau này ta cũng mới nghe nói tới, nghe đâu lúc đầu tên đó suýt giết hết những chân thánh của bên kia, về sau thuyền Bỉ Ngạn trong truyền thuyết xuất hiện, cuối cùng không biết đã xảy ra chuyện gì, dù sao chủ nhân bút Đại Đạo cũng bị lưu đày tới đây rồi.”

Y tạm dừng, rồi nói: “Nếu nói theo lí, ông ta nên giúp ngươi mới phải, vì trật tự của ngươi và trật tự lúc đầu ông ta muốn thiết lập cực kì tương tự, nhưng tên này lại giúp người phụ nữ kia, ta cảm thấy chuyện này không đúng lắm, ta luôn cảm thấy tên này còn có tính toán sâu xa hơn.”

Diệp Quân nói: “Ngươi đi từ Bỉ Ngạn Giới tới bên đó à?”

Tổ Đạo gật đầu, “Ta cũng bị lưu đày.”

Diệp Quân quay đầu nhìn Tổ Đạo, Tổ Đạo cười hề hề, “Ta khác với chủ nhân bút Đại Đạo, ta không đánh thắng những chân thánh kia được, ta phạm tội trong gia tộc của ta, sau đó lấy ấn Tổ Đạo chạy sang phía đối diện, vốn dĩ muốn ở bên kia tung hoành một phen, đạt đến cảnh giới Tế Chúng Sinh, sau đó quay về như vua, ai ngờ lại theo đạo của người phụ nữ đó chứ, mẹ nó, người phụ nữ đáng chết này.”

Diệp Quân đột nhiên hỏi, “Ngươi phạm tội gì?”

Tổ Đạo lạnh nhạt nói: “Chuyện nhỏ! Chuyện nhỏ thôi!”

Diệp Quân nhìn y, đang muốn nói chuyện, đúng lúc này, một người một đạo đột nhiên cùng quay đầu nhìn sang phải.

Không biết Tổ Đạo nhìn thấy gì, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK