Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1601: Yêu thú khổng lồ

Khi cánh cổng đá đóng lại, mọi người đều bỗng chợt thấy hoảng.

Nhưng cũng có rất nhiều người không để ý chuyện này, vì ánh mắt của họ đều đổ dồn về phía tám quan tài máu.

Lúc này, cách Diệp Quân không xa, một thiếu niên chỉ về phía xa hưng phấn nói: “Tỷ tỷ, tỷ nhìn tám quan tài máu kia đi, tỷ đoán xem bên trong có gì? Đệ đoán bên trong chắc chắn có người đẹp… Tiểu thuyết hiệp sĩ đều viết như vậy cả”.

Cách thiếu niên không xa có một cô gái đang đứng, cô gái đó trông chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi, mặc chiếc váy dài màu xanh đậm, mặt mũi xinh xắn, môi đỏ răng trắng, rất ưa nhìn.

Nhưng giờ khắc này, cô gái và thiếu niên hoàn toàn khác biệt, sau khi cổng đá đóng lại, trong mắt cô ta lập tức lộ ra vẻ lo lắng.

Thiếu niên lại nói: “Tỷ tỷ, tỷ nghĩ nếu chúng ta có được truyền thừa của nền văn minh vũ trụ cấp bốn thì đúng là vinh hạnh của tổ tiên, mở sang trang mới cho danh sách gia phả”.

Nói đến đây, thiếu niên như cảm nhận được gì, hắn ta quay đầu lại nhìn cô gái, thấy vẻ lo lắng trong mắt cô gái, thiếu niên cười bảo: “Tỷ đừng lo, đệ đùa đấy, ở đây rất nhiều thiên tài yêu nghiệt, đệ biết truyền thừa đó không liên quan đến mình, đệ chỉ tới xem cho biết thôi. Lát nữa nếu có nguy hiểm chúng ta sẽ lập tức chạy, quyết không mạo hiểm”.

Cô gái khẽ gật đầu: “Ừm”.

Thiếu niên quay đầu lại nhìn tám quan tài phía xa, trong mắt vẫn khó che giấu được vẻ hưng phấn và tò mò.

Cô gái nhìn tám quan tài nơi xa, vẻ lo lắng trong mắt không hề đi ngược lại còn ngày càng nhiều hơn, bởi vì trực giác nói cho cô ta biết chuyện này không đơn giản.

Cô ta vốn chỉ đưa đệ đệ tới đây cho biết, kế hoạch ban đầu của cô ta là nhìn từ xa sau đó đưa đệ đệ đi.

Bởi vì cô ta biết rất rõ thực lực của mình, chuyện tốt như có được truyền thừa của vũ trụ Tứ Duy không tới lượt bọn họ, họ cũng không có năng lực đó.

Mà ở ngoài cổng, khi cô ta không chú ý, đệ đệ đã chạy vào, hết cách, cô ta chỉ đành chạy vào theo, sau khi đi vào, cổng đá liền đóng lại, điều này khiến cô ta rất bất an.

Như nghĩ tới điều gì, cô gái chậm rãi quay đầu nhìn xung quanh, quét mắt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt cô ta dừng lại ở ba người phía Diệp Quân.

Không chút do dự, cô ta trực tiếp kéo đệ dệ đi về phía đó, tuy thiếu niên hơi tò mò nhưng cũng không nói gì, vẫn hứng thú nhìn quan tài máu ở nơi xa.

Diệp Quân nhìn cô gái bên cạnh, đương nhiên hắn đã phát hiện ra hành động nhỏ của cô gái và thiếu niên.

Thấy Diệp Quân nhìn lại, cô gái vội nở nụ cười hiền lành.

Diệp Quân cũng mỉm cười, rồi quay đi.

Đúng lúc này, một người thần bí đột nhiên xuất hiện ở phía trước tám quan tài máu.

Sau khi người thần bí xuất hiện, nơi đây đang ồn ào bỗng chốc trở nên yên tĩnh, có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

Mọi người đều nhìn chằm chằm vào người thần bí.

Cường giả vũ trụ nền văn minh cấp bốn.

Đại Tôn nhìn chằm chằm người thần bí, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị.

Người thần bí chậm rãi đi về phía trước, hắn ta nhìn quanh đám đông một lượt, khi nhìn thấy Diệp Quân và Đại Tôn, hắn ta mỉm cười, sau đó hắn ta lại nhìn đoàn người đông đúc trước mặt: “Hoan nghênh mọi người tới đây”.

Thấy người thần bí nhã nhặn như vậy, mọi người vốn đang hơi lo lắng lúc này cũng thở phào nhẹ nhõm.

Người thần bí đột nhiên xòe tay, trong lòng bàn tay hắn ta có một màn sáng chậm rãi bay lên trời, màn sáng dài ngàn trượng tựa như bức tranh cuộn treo lơ lửng giữa không trung.

Mọi người đều hơi nghi hoặc.

Ba người Diệp Quân cũng hơi khó hiểu.

Lúc này Nhất Niệm xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, trong tay cô ta cầm một cây kẹo hồ lô, cô ta đang liếm rất hăng say.

Thấy Nhất Niệm xuất hiện, Diệp Quân mỉm cười sau đó lại lấy ra một cây kẹo hồ lô khác đã bóc đưa cho cô ta, bởi vì cây kẹo trong tay cô ta đã chỉ còn lại một viên cuối cùng.

Nhất Niệm cười tươi nhận lấy sau đó tay trái liếm một cái, tay phải liếm một cái.

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn phát hiện các cô gái đều thích kẹo hồ lô, Tiểu Bạch và Nhị Nha thích, Nhất Niệm cũng thích.

Sau này ra ngoài kiếm Thanh Huyên có thể không mang, nhưng kẹo hồ lô thì nhất định phải mang.

Đúng lúc này, màn sáng phía xa đột nhiên xuất hiện một loạt hình ảnh.

Diệp Quân và Nhất Niệm ngẩng đầu nhìn lên, thấy trong màn sáng có từng tòa đại điện cao vút, những tòa đại điện cao tầng này cực kỳ hùng vĩ và tráng lệ, kéo dài từ mặt đất đến bầu trời, ngoài những tòa đại điện này ra còn có những kiến trúc mà một số người chưa thấy bao giờ, chẳng hạn như tháp thủy tinh. Tháp thủy tinh đó cao mấy vạn trượng, xung quanh tỏa ra những luồng sáng kỳ dị, mà trên đỉnh tháp thi thoảng sẽ có một luồng sáng bí ẩn phóng lên trời, lên tới tận nơi sâu tinh không xa xôi.

Còn có một kiến trúc kỳ lạ nữa, đó là một quầng sáng cực lớn, không biết được làm từ vật liệu gì, đường kính mấy vạn trượng, đứng sừng sững giữa tinh không, chậm rãi xoay tròn, mà khi nó xoay, nơi sâu trong vũ trụ, một số ngôi sao cũng đang xoay cùng với nó.

Khi tầm nhìn trong màn sáng chậm rãi di chuyển, trong một tinh không nào đó có một con yêu thú, con yêu thú này cực kỳ to, còn to hơn cả một hành tinh, nó có ba sừng, mỗi sừng đều cao tới nghìn trượng, khắp người toàn là những lớp vảy dày, mà mỗi lần nó thở đều khiến vũ trụ tinh không rung chuyển.

Nhìn thấy con yêu thú này, mọi người đều há hốc mồm, vẻ mặt đầy khó tin.

Ngay cả ba người phía Diệp Quân lúc này cũng bị sốc.

Diệp Quân chưa thấy con yêu thú nào to thế này, nó thật sự to quá mức khó tin.

Một con yêu thú còn to hơn cả hành tinh.

Nó chỉ cần chộp xuống một cái là một hành tinh sẽ bị hủy diệt ngay!
Chương 1602: Nhị Nha ăn thịt người

Đúng lúc này, Tín Du đột nhiên nhìn sang Nhất Niệm: “Cô nương, hình như cô không ngạc nhiên nhỉ?”

Diệp Quân quay đầu nhìn Nhất Niệm, cô ta nhìn con yêu thú đó mà vẻ mặt vẫn rất bình tĩnh.

Diệp Quân cũng hơi tò mò: “Nhất Niệm, muội không ngạc nhiên à?”

Nhất Niệm liếm kẹo hồ lô, sau đó bình tĩnh nói: “Ta từng thấy yêu thú còn to hơn thế này rồi”.

Tín Du: “…”

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “To hơn ư?”

Nhất Niệm gật đầu, sau đó còn dùng tay áng chừng: “To như này nè”.

Diệp Quân hỏi: “Thấy ở đâu?”

Nhất Niệm đáp: “Nơi làm việc”.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, lúc này hắn chợt nhớ ra có lẽ cô gái này không phải nhân viên làm thuê bình thường.

Tín Du bỗng nói: “Nhất Niệm cô nương, nơi cô làm việc như thế nào?”

Nhất Niệm nhìn Tín Du: “Cô định lừa ta nói à?”

Tín Du: “…”

Diệp Quân: “…”

Nhất Niệm không nói gì nữa, cô ta nhìn màn sáng phía xa, khi Diệp Quân định nói gì đó thì người thần bí kia lại cười bảo: “Mọi người có biết đây là yêu thú gì không?”

Bên dưới, mọi người đều lắc đầu.

Họ chưa bao giờ nhìn thấy con yêu thú nào to thế này.

Người thần bí cười bảo: “Đây là Tinh Không Thôn Phệ thú, nó sống nhờ việc hấp thu tinh thần, có sức mạnh hủy diệt vũ trụ, mà năm xưa nó đã bị nền văn minh Thuật Giả của ta bắt giữ, sau đó trở thành thú gác cổng của chúng ta”.

Thú gác cổng!

Lời này vừa dứt, mọi người đều kinh hãi.

Con yêu thú đáng sợ thế kia mà lại chỉ là thú gác cổng của nền văn minh Thuật Giả ư?

Thật khó tin!

Diệp Quân nhìn con yêu thú đó, sau đó thầm nói tỏng lòng: “Tháp gia, sau này bảo cha ta bắt một con yêu thú kiểu này cho ta, ta thấy ta cần một con thú cưng”.

Tiểu Tháp nói: “Ngươi có thể bảo cha ngươi bắt Nhị Nha về làm thú cưng cũng được”.

Mặt Diệp Quân đen sì: “Ngươi định coi ta là thú cưng của cô ấy đúng không?”

Để Nhị Nha làm thú cưng? Thế thì điên thật rồi.

Trước đây pháp tắc cũng chỉ đám lừa Nhị Nha một chút chứ cũng không dám có suy nghĩ này.

Tiểu Tháp nói: “Tuy yêu thú này mạnh, nhưng chắc chắn không thắng được Nhị Nha, có Nhị Nha, ngươi còn cần yêu thú gì nữa?”

Diệp Quân suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Cũng đúng”.

Dường như nghĩ tới điều gì, Diệp Quân đột nhiên nói: “Tháp gia, bây giờ Nhị Nha coi mình là người hay là yêu thú?”

Tiểu Tháp nói: “Khi cô ấy phạm sai lầm, ở trước mặt An chủ mẫu, cô ấy sẽ coi mình là người, khi cô ấy muốn làm chuyện xấu sẽ coi mình là yêu thú, vì người cần nói lý còn yêu thú thì không cần… Còn ở trước mặt ngươi, cô ấy coi mình là tổ tông”.

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp nói tiếp: “Còn nữa, Nhị Nha ăn thịt người, thật đấy, không phải đùa đâu”.

Diệp Quân: “…”

Lúc này người thần bí lại nói: “Cho mọi người xem thứ khác còn lợi hại hơn nữa”.

Nói rồi hắn ta ấn nhẹ tay phải xuống, hình ảnh trong màn sáng thay đổi, sau đó một chiếc cây cổ thụ xuất hiện trước mắt mọi người, cây cổ thụ đứng trong tinh không, cành cây vươn ra mấy vạn trượng, trên cây còn có quả, những quả này đều có màu tím, xung quanh còn có một chút ánh sáng mờ nhạt.

Mà trên ngọn cây có một ký tự bí ẩn, hình thù kỳ lạ, nửa đen nửa đỏ, nó lơ lửng trên ngọn cây, chậm rãi xoay tròn.

Mọi người đều ngờ vực và tò mò.

Người thần bí cười bảo: “Cây này được hóa thành từ chữ cổ, nền văn minh Thuật Giả chúng ta khi xưa có được trong di tích nền văn minh cổ, cũng chính nhờ có chữ này giúp đỡ nên nền văn minh Thuật Giả của chúng ta mới có thể phát triển nhanh chóng. Bởi vì cây này có công dụng thay đổi thể chất và huyết mạch, chỉ cần ăn một quả trên cây là huyết mạch và thể chất sẽ thay đổi ngay tức khắc, vì thế chúng ta gọi nó là Tiên Đạo Thụ, ăn vào có thể chứng tiên đắc đạo!”

Phía dưới có người nói: “Còn có không?”

Nghe thấy câu này, nụ cười trên mặt người thần bí dần biến mất, hắn ta ấn nhẹ tay phải xuống, thoáng chốc, hình ảnh trong màn sáng thay đổi, đồng thời bắt đầu kịch liệt chấn động.

Mọi người đều thấy khó hiểu.

Lúc này, màn sáng dần dần trở lại bình thường, bầu trời phía trên vô số kiến trúc kia có một ngọn lửa từ từ rơi xuống.

Diệp Quân sững sờ khi nhìn thấy ngọn lửa này, lửa Thiên Hành!

Lúc này người thần bí chợt gằn giọng: “Nền văn minh Thiên Hành chó má này…”

Người thần bí cất tiếng chửi, còn chửi rất khó nghe…

Nghe thấy hắn ta chửi, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, sao lại chửi vậy?

Sau lưng người bí ẩn chợt có một giọng nói vang lên trong một quan tài máu: “Nói cho cẩn thận”.

Người thần bí nghiêm mặt: “Sợ cái gì? Dù sao nền văn minh Thiên Hành cũng không nghe thấy, đánh không lại bọn chúng, chẳng lẽ không cho ta được đã cái miệng à?”

Bên dưới, Nhất Niệm nhìn người thần bí, đến kẹo hồ lô cũng không liếm nữa.
Chương 1603: Cô cô váy trắng mãi đỉnh!

Chẳng mấy chốc, mọi người đã biết vì sao người thần bí lại chửi bới.

Bên trong bức màn sáng, khi ngọn lửa Thiên Hành kia từ từ rơi xuống, toàn bộ nền văn minh Thuật Giả bắt đầu tan chảy.

Mà trong lúc này, vô số luồng thần quang từ nền văn minh Thuật Giả phóng lên trời, tấn công về phía lửa Thiên Hành kia, nhưng những luồng thần quang này còn chưa tới gần lửa Thiên Hành thì đã bị thiêu cháy thành hư vô.

Lúc này, tòa tháp pha lê kia chợt rung chuyển kịch liệt, sau đó từng cột sáng pha lê phóng lên trời, thẳng tới chỗ lửa Thiên Hành kia.

Từng cột sáng pha lê phóng lên trời, từng luồng uy áp mạnh mẽ lan ra khắp thiên địa, nhưng những cột sáng này khi chỉ còn cách ngọn lửa Thiên Hành kia nghìn trượng thì đã vỡ tan thành hư vô.

Phía dưới, mấy chục cường giả mặc thuật bào đều phóng lên trời, lên tới nơi, trong tay mỗi người đều cầm một quyển sách cổ thần thuật, họ cùng mở ra thầm niệm thuật ngữ cổ, thoáng chốc, đất trời xung quanh xuất hiện từng luồng sức mạnh pháp đạo bí ẩn, những luồng sức mạnh ấy hội tụ như sóng triều, cuối cùng hóa thành một đạo nhẫn thuật pháp, sau đó chém lên lửa Thiên Hành.

Thuật Pháp Đại Đạo! Đây là thần thông thuật pháp mạnh nhất của nền văn minh Thuật Giả, người thi triển đều là thần sư thuật pháp tự mở ra một cấp bậc.

Mấy chục người cùng thi triển, uy lực của Thuật Pháp Đại Đạo này có thể nói là mạnh nhất trong lịch sử.

Bởi vì uy lực quá mạnh, đạo nhẫn Đại Đao vừa xuất hiện, cả thiên địa đều trở nên trong suốt.

Tuy nhiên đạo nhẫn vừa phóng lên trời đã bốc cháy, sau đó hóa thành tro bụi rồi tan biến.

Thấy thế, mấy chục thần thuật sư hàng đầu nền văn minh Thuật Giả đều tái mặt, sau đó là tuyệt vọng.

Sau đó nền văn minh Thuật Giả điều khiển vô số pháp trận và sử dụng vô số phương pháp, nhưng cũng không thể tới gần được lửa Thiên Hành đó.

Vô số cường giả tiến lên cũng chẳng ngăn cản được lửa Thiên Hành.

Chẳng mấy chốc, ngày càng nhiều người bắt đầu tuyệt vọng, vì vậy mọi người không còn chống cự nữa mà bắt đầu chạy trốn.

Cả nền văn minh Thuật Giả bỗng chốc trở nên hỗn loạn.

Cuối cùng, ngọn lửa Thiên Hành ấy rơi thẳng xuống, cả nền văn minh Thuật Giả bắt đầu tan chảy và biến mất…

Nhìn thấy cảnh này, mọi người có mặt đều tái mặt kinh hãi.

Rất nhiều người đều chưa nghe nói tới nền văn minh Thiên Hành bao giờ, vì thế bây giờ nhìn thấy sự đáng sợ của lửa Thiên Hành thế này, họ đều bị sốc.

Diệp Quân nhìn màn sáng nơi xa với vẻ mặt phức tạp.

Lúc này hắn nghĩ đến cô cô váy trắng.

Ngày đó, khi ngọn lửa Thiên Hành tới vũ trụ Quan Huyên, cô cô váy trắng nắm lấy một cái, lửa Thiên Hành hủy thiên diệt địa đã ở trong tay bà, sau đó ngoan ngoãn như một con mèo.

Lúc này hắn chỉ muốn hét lên một câu: Cô cô váy trắng mãi đỉnh!

Bên cạnh Diệp Quân, Nhất Niệm nhìn lửa Thiên Hành khẽ cau mày, trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực, vì thế cô ta không nhớ nổi chuyện này đã xảy ra khi nào.

Hoàn toàn không có chút ấn tượng nào!

Chẳng có gì thú vị cả, Nhất Niệm về lại Tiểu Tháp, tiếp tục nghiên cứu thời không Thời Gian.

Trong màn sáng, cả nền văn minh Thuật Giả bắt đầu vỡ vụn, nhưng lúc này cây cổ thụ Tinh Không dường như bị uy hiếp, đột nhiên rung chuyển dữ dội, sau đó từng luồng sáng phóng lên trời hình thành từng hàng rào chắn sáng, mà khi mọi người đều tưởng những màn chắn sáng này sẽ bị phá vỡ thì từng luồng sáng lại chống lại ngọn lửa Thiên Hành ấy. Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn nhìn cây cổ thụ Tinh Không, trên ngọn cây, chữ cổ bí ẩn không ngừng phát ra những luồng sức mạnh bí ẩn rót vào những màn chắn sáng kia.

Lửa Thiên Hành bị chặn lại!

Điều này khiến cho nền văn minh Thuật Giả vốn đã tuyệt vọng chợt có một tia hy vọng, nhưng giây tiếp theo những màn chắn sáng chợt bắt đầu tan chảy.

Giờ khắc này, vô số cường giả nền văn minh Thuật Giả đều đã tuyệt vọng.

Mà lúc này, mấy chục người đột nhiên hóa thành từng luồng sáng bay vào cây cổ thụ Tinh Không, sau đó lửa Thiên Hành giáng xuống.

Ầm!

Toàn bộ nền văn minh Thuật Giả đều hóa thành tro bụi.

Cây cổ thụ Tinh Không cũng cháy thành hư vô!

Nhưng chữ cổ bí ẩn kia không biến mất, nó dừng lại trong hư không, chỉ là nó đã rất mờ nhạt, mất đi ánh sáng linh tinh vốn có.

Người thần bí khẽ vung tay phải, màn sáng biến mất.

Mọi người đều hoàn hồn.

Diệp Quân nhìn người thần bí, trong lòng khá tò mò về chữ cổ bí ẩn kia, có thể chống lại được sức mạnh của lửa Thiên Hành kia, chữ cổ đó rất không đơn giản. Người thần bí từ từ quay người lại nhìn mọi người, lúc này hắn ta không còn phẫn nộ và thất thố như trước nữa, thay vào đó là nụ cười như gió xuân: “Các vị có biết đó là lửa gì không?”

Mọi người lắc đầu.

Người thần bí nói: “Đó là lửa Thiên Hành, đến từ nền văn minh vũ trụ cấp năm”.

Nền văn minh vũ trụ cấp năm!

Mọi người nghe xong đều sững sờ.

Người thần bí lại cười: “Các vị có biết vì sao ta lại cho các vị xem những thứ này không?”

Có người lên tiếng: “Muốn cho chúng ta biết lịch sử của nền văn minh Thuật Giả, để sau khi chúng ta được truyền thừa sẽ phục hưng nền văn minh Thuật Giả, khiến nền văn minh Thuật Giả được huy hoàng một lần nữa…”

“Ha ha!”

Người thần bí bật cười.

Trong hai tỷ đệ cách Diệp Quân không xa, đệ đệ phấn khích nói: “Tỷ à, nền văn minh Thuật Giả mạnh quá… Nếu đệ được họ truyền thừa…”

Nói đến đây không biết nghĩ tới điều gì, vẻ mặt hắn ta chợt tối lại: “Chắc chắn đệ không có cơ hội rồi”.
Chương 1604: Nuốt chửng và trốn chạy

Ánh mắt cô gái bên cạnh thiếu niên đầy lo lắng, cô ta càng cảm thấy có gì đó không ổn, vì thế lại kéo đệ đệ tới gần ba người Diệp Quân hơn.

Diệp Quân quay đầu nhìn cô gái bên cạnh, hắn quan sát cô ta, cô ta mặc váy dài màu xanh lá đậm, tuy mặt còn non nớt nhưng dung mạo đã vạn người mê, hiếm thấy trên đời.

Thấy Diệp Quân nhìn lại, cô gái lại nở nụ cười nhã nhặn.

Diệp Quân cười hỏi: “Chúng ta quen nhau à?”

Cô gái vội lắc đầu, sau đó hơi thấp thỏm lo lắng.

Diệp Quân đang định lên tiếng thì lúc này người thần bí phía xa chợt từ từ xòe hai tay ra, hắn ta bắt đầu niệm chú, trong thiên địa có từng tiếng ca bí ẩn vang lên, dần dần tám quan tài máu phía sau ông ta cũng rung chuyển dữ dội.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người đều khó hiểu.

Rất nhanh, tám nắp quan tài đều mở ra, bảy Huyết Thi chầm chậm bay lên, còn một chiếc còn lại thì không có động tĩnh.

Bảy Huyết Thi trông rất gớm ghiếc, quanh người toàn là máu chảy, nhìn rất đáng sợ, hơn nữa khi bảy Huyết Thi xuất hiện, đất trời đột nhiên tràn ngập hơi thở tà ác.

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người đang có mặt đều trở nên hơi bất an. Người thần bí nhìn dòng người đông đúc phía dưới, bình tĩnh nói: “Bắt đầu thưởng thức đi!”

Bảy Huyết Thi chợt tiến lên một bước, trong nháy mắt, một luồng vực bí ẩn bao trùm hết mọi người.

Mọi người đều kinh hãi!

Không đợi mọi người phản ứng, bảy Huyết Thi đều há miệng ra hút, vô số người đều hóa thành những luồng khí huyết bay về phía bảy Huyết Thi.

“Á!”

Mọi người điên cuồng quay đầu bỏ chạy.

Nhưng cánh cổng đá đã đóng lại, bọn họ không còn nơi nào để trốn, hơn nữa bị luồng vực bí ẩn đó bao trùm, họ cũng không trốn thoát được.

Đúng lúc này, Diệp Quân chợt xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay ra ngoài.

Phụt!

Vực bí ẩn bị hắn chọc thủng một lỗ, sau đó hắn nhẩm niệm, kiếm Thanh Huyên bay ra, trong thoáng chốc chém tan cánh cổng đá có kết giới mạnh mẽ kia.

Nhìn thấy cảnh này, mọi người lập tức nhìn thấy hy vọng hy vọng, nhưng họ lại không di chuyển được.

Vô số người bị hóa thành làn máu, sau đó bị những Huyết Thi kia hấp thu.

Đại Tông bên cạnh Diệp Quân lên tiếng: “Diệp huynh, xung quanh còn có khí tức cường đại bí ẩn, rút thôi”.

Nói xong hắn ta quay người bỏ chạy.

Diệp Quân do dự một chút, sau đó thầm nhẩm niệm, kiếm Thanh Huyên hóa thành kiếm quang rồi chém thành một lỗ hổng trong vực bí ẩn đó.

Rất nhiều người đã nhân cơ hội này vội vàng chạy ra ngoài.

Diệp Quân đang định ngự kiếm bay đi, nhưng lúc này người thần bí phía xa lại ấn nhẹ tay xuống, cấm chế bí ẩn bao trùm bốn phía, một số người đã thoát được ra ngoài bị kéo về chỗ cũ, không thể động đậy.

Trong thời gian ngắn, đã có một nửa số người bị hấp thu và nuốt chửng.

Khi cấm chế xuất hiện, vẻ mặt Diệp Quân cũng thay đổi, bởi vì hắn cũng bị kéo về chỗ cũ.

Mẹ kiếp!

Đánh giá thấp thực lực người thần bí này rồi!

Diệp Quân vội triệu hồi kiếm Thanh Huyên, khi kiếm rơi vào tay hắn, hắn đâm về phía trước, thoáng chốc, cấm chế bí ẩn trước mặt hắn bị xé toạc thành một lỗ hổng.

Ngay khi Diệp Quân định ngự kiếm đi thì chợt có một bàn tay kéo lấy ống tay áo của hắn.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy chính là cô gái mặc váy dài màu xanh lá đậm, một tay cô gái kéo đệ đệ đang ngơ ngác, một tay kéo ống tay áo của hắn.

Cô gái nhìn Diệp Quân với ánh mắt khẩn cầu: “Cứu…”

Cô gái còn chưa nói xong, Diệp Quân đã kéo tay cô ấy, sau đó ngự kiếm bay lên, đưa hai tỷ đệ họ về phía xa.

Mà lúc này người thần bí cũng chú ý tới Diệp Quân, hắn ta nhìn Diệp Quân rồi nâng tay phải lên, sau đó chậm rãi hạ xuống.

Ầm!

Xa xa, ba người Diệp Quân chợt cảm nhận được áp lực vô hình, như hàng vạn ngọn núi đè xuống.

Sắc mặt cô gái và thiếu niên trong khoảnh khắc đều trở nên tái nhợt, cơ thể họ cũng trở nên hư ảo, có thể bị hủy diệt bất cứ lúc nào.

Mắt Diệp Quân lóe lên ánh sáng lạnh, hắn thầm nhẩm niệm, kiếm Thanh Huyên phóng ra, phá tan sức mạnh bí ẩn ấy.

Diệp Quân không dám ở lại, đưa hai tỷ đệ kia hóa thành kiếm quang bay về phía cổng đá, biến mất trên bầu trời.

Thấy Diệp Quân rời đi, trong mắt người thần bí hiện lên vẻ ngạc nhiên: “Thanh kiếm đó…”

Hắn ta không ngờ thanh kiếm ấy lại lợi hại đến vậy, đến cấm chế của hắn ta mà cũng có thể phá được.

Người thần bí gạt mọi suy nghĩ, cười khẽ một tiếng, không để ý nữa, hắn ta quay đầu nhìn xung quanh, bảy tám phần số người có mặt đều đã bị hấp thu hết.

Người thần bí từ từ nhắm mắt, hai tay nâng lên, trong nháy mắt, trong tinh không xung quanh chợt xuất hiện từng pho tượng bí ẩn…

Có tới mấy chục vạn pho tượng.

Người thần bí cười lớn: “Chư quân, thời đại của chúng ta tới rồi…”
Chương 1605: Mau dập đầu!

Sau khi Diệp Quân đưa hai tỷ đệ kia chạy thoát, hắn quay đầu nhìn lại thì thấy cánh cổng đá dưới mặt quỷ kia đã từ từ đóng lại, bên trong còn có những tiếng hét thảm thiết vang lên.

Xung quanh, những người trốn thoát ra ngoài vẫn còn bàng hoàng, vẻ mặt kinh hãi.

Lúc này, cô gái chợt kéo thiếu niên quỳ xuống, run rẩy nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của công tử…”

Nói rồi cô ta ấn gáy thiếu niên xuống: “Mau dập đầu”.

Thiếu niên: “…”

Lúc này, một luồng kiếm ý mềm mại từ từ đỡ hai tỷ đệ dậy.

Diệp Quân quan sát cô gái trước mắt, trong mắt cô ta còn sót lại vẻ kinh hoàng và vui mừng may mắn, nhưng cô ta vẫn cố hết sức giả vờ bình tĩnh.

Diệp Quân cười hỏi: “Cô tên gì?”

Cô gái đáp ngay: “Mục Vân Sơ, người bên cạnh này là đệ đệ của ta, Mục Vân Già”.

Diệp Quân cười: “Ngay từ đầu cô đã dẫn đệ đệ của mình đi về phía ta, ta hơi tò mò, tại sao lại như vậy?”

Cô gái do dự một chút rồi đáp: “Bởi vì ta thấy công tử rất lợi hại”.

Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó cười hỏi: “Sao cô nhìn ra được?”

Cô gái nói: “Hầu hết những người đi vào đều rất hào hứng, rất mong chờ, rất ít người lo lắng… Mà chỉ có công tử là vừa không háo hức, mong chờ, cũng không lo lắng, chỉ có bình tĩnh, ung dung nên ta đoán thực lực của công tử có lẽ rất mạnh, đương nhiên ta cũng không dám chắc, lúc đó ta không còn lựa chọn nào khác chỉ có thể đánh cược”.

Lúc này Đại Tông và Tín Du cũng đã tới, họ cũng nghe thấy lời Mục Vân Sơ nói, trong mắt đều có vẻ hơi ngạc nhiên.

Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, hắn không ngờ tâm tư cô gái này lại tinh tế như vậy, quan sát tỉ mỉ đến thế.

Trong mắt Tín Du cũng có vẻ kinh ngạc, cô ta quan sát cô gái rồi bảo: “Các cô ở nền văn minh nào?”

Thiếu niên Mục Vân Già hơi cảnh giác nói: “Không nói được, khi chúng ta ra ngoài gia gia đã dặn bên ngoài rất nhiều người xấu, không được nói ra gia môn của mình”.

Ba người: “…”

Mục Vân Sơ vội kéo thiếu niên sang bên cạnh rồi ngượng ngùng bảo: “Thưa ba tiền bối, tỷ đệ chúng ta đến từ một gia tộc nhỏ, gia tộc của chúng ta không được coi là một nền văn minh, cho dù nói ra ba vị tiền bối cũng chưa chắc đã nghe tới”.

Tín Du mỉm cười: “Hai người có hứng thú tới học điện tối thượng của ta học tập không?”

Mục Vân Sơ hơi khó hiểu: “Học điện tối thượng là gì ạ? Là…”

Lúc này, Mục Vân Sơ chợt đá vào sau gối thiếu niên, thiếu niên quỳ phịch xuống đất, còn chưa phản ứng lại thì thiếu nữ đã ấn mạnh gáy hắn ta xuống: “Mau dập đầu”.

Thiếu niên: “…”

Thấy vậy, ba người phía Diệp Quân đều lắc đầu cười.

So với tỷ tỷ, đầu óc đệ đệ này kém hơn khá nhiều!

Nếu không phải ngoại hình hai người giống nhau đến sáu bảy phần, họ cũng nghi ngờ hai người có phải tỷ muội ruột hay không.

Tín Du nâng tay phải lên, một luồng sức mạnh nhẹ nhàng nâng hai tỷ đệ dậy, cô ta lấy ra một tấm lệnh bài đưa cho Mục Vân Sơ: “Cô cầm lấy lệnh bài này đi, một tháng sau cô kích hoạt nó, nếu có phản hồi thì cô vào trận pháp dịch chuyển, nó sẽ đón hai người tới học điện tối thượng của ta. Nếu không có phản ứng thì cô lấy thứ trong lệnh bài ra, sau đó tránh xa tinh vực vũ trụ này, về nhà tu luyện cho tốt, sau này cũng sẽ có cơ hội”.

Mục Vân Sơ nhận lấy lệnh bài rồi cúi đầu thật sâu trước Tín Du: “Đệ tử sẽ nhớ kỹ”.

Tín Du mỉm cười: “Đi đi!”

Mục Vân Sơ do dự một lúc rồi nhìn Diệp Quân bên cạnh: “Không biết công tử tên là gì? Tiểu nữ không có ý gì khác, chỉ muốn biết tên của ân nhân để ghi nhớ trong lòng thôi”.

Diệp Quân cười đáp: “Diệp Quân!”

“Diệp Quân!”

Mục Vân Sơ thầm ghi nhớ cái tên này, sau đó nhìn thiếu niên bên cạnh, đang định đá, nhưng lần này thiếu niên đã thông minh hơn, không đợi tỷ tỷ đá đã quỳ xuống trước.

Hai tỷ đệ cung kính dập đầu trước Diệp Quân, sau đó Mục Vân Sơ kéo Mục Vân Già rời đi.

Diệp Quân chợt nói: “Khoan đã”.

Mục Vân Sơ quay lại nhìn Diệp Quân, hắn cười khẽ: “Giúp người thì giúp tới cùng, ta sẽ tặng cô thêm một cuộn công pháp nữa”.

Nói rồi hắn chỉ tay, một luồng sáng trắng bay vào giữa hai lông mày của Mục Vân Sơ.

Đó là Vũ Trụ Quan Huyên Pháp! Mục Vân Sơ định quỳ xuống dập đầu tiếp nhưng lại được một luồng sức mạnh dịu nhẹ đỡ lấy.

Diệp Quân cười bảo: “Mau đi đi!”

Mục Vân Sơ cúi đầu thật sâu trước Diệp Quân, lại quan sát dung mạo hắn một lần nữa rồi mới kéo thiếu niên bên cạnh quay người rời đi.

Sau khi hai tỷ đệ biến mất, Tín Du chợt lên tiếng: “Cô gái đó rất có linh tính”.

Diệp Quân gật đầu: “Tâm tư tinh tế, rất có linh tính, là một hạt giống tốt, không biết sau này sẽ đi được bao xa”.

Tín Du cười: “Diệp công tử có tấm lòng yêu quý nhân tài như vậy, vì sao không nhận làm đồ đệ?”

Diệp Quân lắc đầu cười: “Ta không biết dạy học trò”.

Tín Du đang định lên tiếng thì Đại Tông đã nói: “Hai người nhìn kìa”.

Diệp Quân và Tín Du quay đầu lại nhìn thì thấy không biết từ khi nào cánh cổng đá nơi xa đã biến thành màu đỏ như máu, không chỉ vậy, cả ngọn núi cũng dần dần chuyển sang màu đỏ như máu.

Ngoài ra, mặt đất cũng bắt đầu rung chuyển nhẹ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK