Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2641: Thông đạo thần bí

Thế giới sau cánh cửa là một không gian sâu thẳm tối tăm, xung quanh tỏa ra một luồng áp lực bi thương.

Trước mặt bọn họ có một thềm đá rộng tầm mấy trăm trượng, uốn lượn từ dưới chân bọn họ, dẫn về phía nơi sâu thẳm trong tinh không cho đến cuối tầm mắt.

Thềm đá này có màu đỏ như được tưới máu lên, trông vô cùng kinh khủng.

Yêu tổ Man Hoang nhìn thềm đá đỏ như máu kia, vẻ mặt căng thẳng chưa từng thấy, vì khi ông ta nhìn thấy thềm đá kia, trái tim như bị một bàn tay nào đó siết chặt vậy, cảm giác vô cùng bí bách, hít thở không thông.

Phía cuối thềm đá có một tấm bình phong vô hình che chắn.

Vẻ mặt yêu tổ Man Hoang đầy nghi hoặc, đây rốt cuộc là nơi nào?

Nhưng vào lúc này, Phạn Chiêu Đế đột nhiên đi tới thềm đá, khi cô vừa bước lên thềm đá, nó đột nhiên rung lên kịch liệt, tiếp đó, từng ý chí cổ xưa đột nhiên dâng lên từ trên những thềm đá này, sau đó hung hăng cuốn về phía Phạn Chiêu Đế như dòng nước lũ.

Vẻ mặt Man Hoang yêu đột nhiên thay đổi, ông ta nhìn cảnh tượng trước mắt một cách khó tin, thất thanh nói: “Đây là ý chí chân thánh.”

Trên thềm đá có hơn mười vạn ý chí này!

Mỗi một ý chí đều là ý chí chân thánh!

Hơn mười ngàn luồng ý chí chân thánh!

Điều này có thể sao?

Yêu tổ Man Hoang nhìn thềm đá trước mắt một cách khó tin, chỉ cảm thấy không thể tin được.

Nền văn minh Bỉ Ngạn bây giờ để xuất hiện thêm một vị chân thánh nghe có vẻ đơn giản nhưng lại khó như lên trời, vậy mà nơi này lại có hơn mười ngàn ý chí chân thánh.

Đây rốt cuộc là nơi nào?

Giờ phút này, đầu óc ông ta ong ong, bị những ý chí chân thánh trước mắt dọa sợ ngây người.

Ngay lúc này, Phạn Chiêu Đế trên thềm đá đột nhiên nâng tay phải lên, nhẹ nhàng ấn một cái, vừa ấn, hơn mười ngàn ý chí chân thánh đã bị sức mạnh Ác Đạo của cô ta trấn áp.

Thấy cảnh này, con ngươi yêu tổ Man Hoang bỗng nhiên co lại, trong lòng kinh hãi vô cùng, chỉ cần giơ tay nhấc chân một cái là có thể trấn áp được hơn mười ngàn ý chí chân thánh.

Phạn Chiêu Đế chậm rãi đi tới cuối thềm đá, trên thềm đá có hơn mười ngàn ý chí chân thánh điên cuồng chống lại Phạn Chiêu Đế, muốn ngăn cản không cho cô ta tiến về phía trước, nhưng không có tác dụng, tất cả chân ý đều bị trấn áp, hoàn toàn không thể nào phản kháng.

Yêu tổ Man Hoang hơi do dự, sau đó vội vàng đi theo.

Nhưng khi ông ta bước lên thềm đá, ông ta phát hiện, những ý chí chân thánh kia không hề nhắm vào mình, ngược lại còn rất thân cận với ông ta.

Điều này khiến ông ta rất khó hiểu.

Mặt Phạn Chiêu Đế không cảm xúc, chậm rãi bước lên thềm đá, càng lên cao, ý chí chân thánh lại càng mạnh, nhưng vẫn không thể chống lại ác niệm của cô ta.

Yêu tổ Man Hoang theo sau Phạn Chiêu Đế càng đi càng ngạc nhiên, vì ông ta phát hiện, ý chí chân thánh vô cùng kinh khủng, dù chỉ có một luồng ý chí nhưng trong đó cũng ẩn chứa một luồng sức mạnh khủng bố khiến ông ta có cảm giác chấn động, hơn nữa, trong số đó, một số luồng khí tức cũng khiến ông ta cảm thấy rất quen thuộc.

Đây rốt cuộc là nơi nào?

Yêu tổ Man Hoang vô cùng thắc mắc.

Không bao lâu sau, Phạn Chiêu Đế đã đi tới cuối thềm đá, cô ta chỉ tay một cái, tấm bình phong vô hình che chở lập tức tan ra như giấy gặp nước.

Khi tấm bình phong che chắn hoàn toàn tan hết, từng luồng khí tức đáng sợ phả vào mặt, yêu tổ Man Hoang bất ngờ chưa kịp đề phòng lập tức bị những luồng khí tức này bóp nghẹt.

Phạn Chiêu Đế nhẹ nhàng vung tay, những luồng khí tức kia đều bị đẩy lùi, yêu tổ Man Hoang thở phào nhẹ nhõm, hít một hơi thật sâu.

Phạn Chiêu Đế bước qua cánh cửa đá, ở sau lưng cô ta, yêu tổ Man Hoang cũng vội vàng bước vào theo, sau khi ông ta bước quá cánh cửa đá, toàn thân lập tức hóa đá tại chỗ.

Trên đỉnh đầu là một tinh không.

Ở sâu trong tinh không đó, từng Quần Tinh cháy bỏng không ngừng rơi xuống chỗ bọn họ, dày đặc chằng chịt như mưa rơi thác đổ, vô cùng vô tận.

Ở phía trước Quần Tinh có một người đàn ông cao lớn đang đứng trên bầu trời, nhìn vũ trụ tinh hà, giữ đám Quần Tinh, dùng sức mình chống đỡ Quần Tinh rơi xuống.

Cách đó mấy trăm trượng về phía bên phải có một người đàn ông khôi ngô, dáng người cao lớn như ngọn núi, hai tay cầm búa vung ra trước mặt, mỗi lần búa đập xuống, tinh hà sẽ rung chuyển như một trận động đất lớn, phía sau ông ta có một thông đạo thời không dài mấy chục ngàn trượng mà ông ta dùng nắm đấm tạo ra.

Thời không này như bị một sức mạnh thần bí nào đó phong ấn, mỗi lần ông ta đấm xuống, thời không trước mặt sẽ chỉ bị phá vỡ một chút.

Cách mấy trăm trượng về phía trước có mười ba người đứng ở đó, dẫn đầu là một người đàn ông áo đen, chỉ thấy cơ thể người đàn ông thẳng tắp như thương như kiếm, trên tay ông ta cầm kiếm, đứng ngạo nghễ.

Chính là chân thánh Hạo Nhiên!

Phía trước bọn họ có một thông đạo thần bí, nó trông như một vòng xoáy, nhìn qua không thấy đáy, nhưng từ sâu trong vòng xoáy, những luồng khí tức mạnh mẽ không ngừng tuôn ra.

Mười hai người cứ đứng trông chừng ở đó như những bức tượng.

Yêu tổ Man Hoang nhìn cảnh tượng trước mắt mà bối rối.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Đây rốt cuộc là nơi nào?

Phạn Chiêu Đế đột nhiên chậm rãi tiến về phía thông đạo thần bí.

Trên tinh hà, người đàn ông cao lớn lấy sức mình chống đỡ Quần Tinh cúi đầu nhìn Phạn Chiêu Đế, khẽ nhíu mày.

Bên kia, người đàn ông khôi ngô điên cuồng đào thời không kia cũng quay đầu nhìn Phạn Chiêu Đế, khẽ nhíu mày.

Yêu tổ Man Hoang ngây ngốc chậm rãi đi theo đằng sau Phạn Chiêu Đế, rất nhanh, Phạn Chiêu Đế đã đến phía bên phải đám người Hạo Nhiên, đám người Hạo Nhiên đồng loạt quay đầu nhìn Phạn Chiêu Đế.

Phạn Chiêu Đế không nhìn bọn họ, đi thẳng về phía thông đạo thần bí.

Yêu tổ Man Hoang đang định đi theo, ngay tại lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên bên tai ông ta: “Man Hoang.”

Yêu tổ Man Hoang quay đầu lại nhìn, sau lưng Hạo Nhiên, một ông lão mặc áo vải đang nhìn ông ta, yêu tổ Man Hoang khó hiểu, nhưng một lát sau, ông ta như nghĩ ra điều gì, vẻ mặt đột nhiên thay đổi, kinh hãi nói: “Người là thánh tổ Man Hoang!”

Thánh tổ Man Hoang!”

Vị chân thánh đầu tiên từ trước tới nay của Tổ Điện Man Hoang!

Thánh tổ Man Hoang khẽ gật đầu.

Yêu tổ Man Hoang khó hiểu, run giọng nói: “Lão tổ, tại sao người lại ở chỗ này?”
Chương 2642: Hợp tác thế nào?

Thánh tổ Man Hoang không trả lời ông ta, mà nhìn Phạn Chiêu Đế đang tiến về phía thông đạo thần bí, thấy Phạn Chiêu Đế cách thông đạo càng ngày càng gần, ông ta nhíu mày, tay phải ông ta chậm rãi siết chặt lại, định ra tay, nhưng Hạo Nhiên dẫn đầu khẽ lắc đầu.

Thánh tổ Man Hoang hơi do dự, cuối cùng vẫn quyết định không ra tay.

Dưới ánh mắt quan sát của mọi người, Phạn Chiêu Đế đã tới trước thông đạo thần bí, cô ta nhẹ nhàng đưa tay phải lên, thông đạo thần bí lập tức sục sôi, một lát sau, bên trong thông đạo có một giọng nói già nua truyền tới: “Mời.”

Phạn Chiêu Đế lập tức bước vào trong đó.

Thấy cảnh này, đám người Hạo Nhiên phía sau đều nhíu mày.

Sau khi Phạn Chiêu Đế biến mất, bên cạnh Hạo Nhiên, một ông lão trầm giọng nói: “Cô gái này thật mạnh.”

Mọi người đều căng thẳng, cảm giác áp bức mà người phụ nữ này mang lại thật sự quá kinh khủng.

Hạo Nhiên nhìn thông đạo thần bí, không nói gì, ngay lúc này, ông ta như cảm nhận được điều gì đó, quay đầu nhìn nền văn minh Bỉ Ngạn, ánh mắt kinh ngạc, ngay sau đó, ông ta mỉm cười.

Dường như ngay lúc đó, tất cả cường giả trong đất trời đồng loạt nhìn về phía nền văn minh Bỉ Ngạn, tất cả đều thay đổi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác.

“Tốt rồi!”

Lúc này, sau lưng Hạo Nhiên, một người đàn ông tay cầm trường thương đột nhiên cười lớn: “Nền văn minh bỉ ngạn của ta lại có thêm một vị chân thánh rồi, lại còn là kiếm tu.”

Chân thánh kiếm tu!

Mọi người trong sân đều mỉm cười.

Nhiều năm như vậy, nền văn minh Bỉ Ngạn mới chỉ xuất hiện một vị chân thánh kiếm tu, đó chính là Hạo Nhiên, những năm gần đây, nếu không có Hạo Nhiên, bọn họ sớm đã không chống đỡ nổi rồi.

Bọn họ không ngờ rằng, ở thời đại này lại có thể xuất hiện thêm một vị chân thánh kiếm tu nữa.

Điều này khiến bọn họ vừa vui vừa bất ngờ, lại cảm thấy không thể tin nổi.

“Ha ha!”

Đằng xa, người đàn ông khôi ngô cười lớn: “Vui rồi!”

Nói xong, ông ta điên cuồng huy động hai tay, từng quyền đập về phía trước, khiến đất trời rung chuyển.

Trên bầu trời, người đàn ông cao lớn cũng nở một nụ cười hiếm thấy.

Ở thời đại này của nền văn minh Bỉ Ngạn lại có thể xuất hiện thêm một vị chân thánh, hơn nữa còn là kiếm tu, điều này đối với bọn họ mà nói thì nó thật sự là một niềm vui bất ngờ.

Bên cạnh, yêu tổ Man Hoang đi tới bên thánh tổ Man Hoang, vẻ mặt hoài nghi: “Thánh tổ, nơi này rốt cuộc là nơi nào?”

Vẻ mặt thánh tổ Man Hoang phức tạp, nhẹ giọng nói: “Chiến trường Bỉ Ngạn.”

Bên trong Tiểu Tháp.

Vào giờ phút này, tất cả mọi người đều ngừng lại, rốt rít quay đầu sang phải, ở đó, từng luồng kiếm ý không ngừng phóng ra từ thời không thần bí kia.

Kiếm ý trật tự!

Trong một khoảng thời gian ngắn, kiếm ý đã bao phủ toàn bộ thế giới Tiểu Tháp.

Trừ bản thân kiếm đạo Trật Tự, bên trong kiếm ý này còn ẩn chứa một luồng sức mạnh mới.

Ý chí chân thánh!

Chân thánh!

Khi nhận ra đây là ý chí chân thánh, toàn bộ cường giả nền văn minh Bỉ Ngạn bên trong Tiểu Tháp lập tức sôi nổi, tất cả mọi người mừng như điên, rối rít hoan hô.

Cách nhiều năm như vậy, nền văn minh Bỉ Ngạn cuối cùng cũng xuất hiện thêm một vị chân thánh, hơn nữa còn lại kiếm tu chân thánh.

Kiếm tu chân thánh!

Từ trước tới nay, nền văn minh Bỉ Ngạn chỉ có đúng một vị xuất hiện!

Bây giờ lại có thêm một vị nữa xuất hiện.

Ở một nơi nào đó, Đại chủ giáo cảm nhận chân thánh kiếm ý tràn ngập trong đất trời, trên khuôn mặt già nua của ông ta nở ra một nụ cười.

Chân thánh!

Cách nhiều năm như vậy, dưới sự thống trị của ông ta, nền văn minh Bỉ Ngạn cuối cùng cũng có chân thánh xuất hiện.

Ông ta dạy dỗ đúng cách rồi!

Trên sách sử của nền văn minh Bỉ Ngạn sau này, ông ta sẽ để lại một dấu ấn lớn.

Nghĩ tới đây, nụ cười trên mặt Đại chủ giáo càng tươi như hoa, rực rỡ xán lạn.

Chân thánh đột nhiên xuất hiện quả thật khiến toàn bộ nền văn minh Bỉ Ngạn đều rất vui mừng, vô số cường giả nền văn minh Bỉ Ngạn hưng phấn nhảy cẫng hoan hô, đặc biệt là vào lúc nào, dưới tình huống có dị đoan xâm nhập, chân thánh đột nhiên xuất hiện, điều này thật sự khiến người ta phấn chấn.

Vào thời khắc này, cũng không còn ai dám hoài nghi thân phận đại thánh tử của Diệp Quân nữa.

Ở một thời không đặc biệt.

Diệp Quân đứng giữa đất trời, đôi mắt khép hờ, quanh thân tỏa ra luồng kiếm ý mạnh mẽ, trên đỉnh đầu hắn, Vân Kiếp không hề biến mất.

Không chỉ vậy, sau khi hắn đạt tới chân thánh, luồng sức mạnh kiếp đạo ẩn chứa trong Vân Kiếp càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhưng bây giờ, nó không còn là kiếp bình thường nữa mà là Kiếp Chân Thánh.

Vượt qua nó là có thể trở thành chân thánh thật sự, nếu không qua được thì hồn bay phách tán, trả lại tu vi cho đất trời.

Rầm!

Ngay tại lúc này, vô số Lôi Kiếp như vũ bão rơi về phía Diệp Quân.

“Ha ha!”

Bên dưới, Diệp Quân đột nhiên cười lớn, ngay sau đó hóa thành một luồng kiếm quang phóng lên cao nghênh đón kiếp.

Trong thông đạo thần bí, Phạn Chiêu Đế đi sâu vào trong, không biết đã qua bao lâu, cô ta ngừng lại, cách cô ta không xa có một người đàn ông trung niên áo trắng, sau lưng ông ta là một tinh vực thần bí, trong đó ẩn chứa vô vàn khí tức kinh khủng, tàn bạo.

Người đàn ông trung niên nhìn Phạn Chiêu Đế trước mặt, ánh mắt bình tĩnh.

Phạn Chiêu Đế bình tĩnh nói: “Hợp tác.”

Người đàn ông trung niên cười khẽ: “Ngươi dựa vào cái gì?”

Phạn Chiêu Đế đột nhiên xòe lòng bàn tay, chỉ trong nháy mắt, một luồng Ác Đạo đáng sợ cuốn ra ngoài, nó không nhằm vào người đàn ông trung niên mà cuốn về phía tinh không thần bí. Khi luồng Ác Đạo này xuất hiện bên trong tinh không thần bí, trong chốc lát, tinh không thần bí lập tức sục sôi, cùng lúc đó, vô số ác niệm như thủy triều hội tụ lại ở nơi sâu thẳm bên trong vũ trụ tinh không.

Một ý niệm, vạn kiếp khuất phục!

Nụ cười của người đàn ông trung niên dần biến mất, vẻ mặt căng thẳng, ông ta yên lặng, lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu ông ta, ông ta ngẩng đầu nhìn Phạn Chiêu Đế: “Hợp tác thế nào?”

Phạn Chiêu Đế thu tay lại, trong một khoảng thời gian ngắn, tất cả sức mạnh Ác Đạo biến mất.

Phạn Chiêu Đế bình tĩnh nói: “Ta giúp đế tộc của ông có được thuyền Bỉ Ngạn.”

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế: “Ngươi muốn có thứ gì?”

Phạn Chiêu Đế chậm rãi nhắm mắt lại, sát ý quanh người không ngừng tuôn ra: “Giết Thanh Sam, diệt Váy Trắng!”
Chương 2643: Trân trọng

Giết Thanh Sam, diệt Váy Trắng!

Nghe thấy lời của Phạn Chiêu Đế, lông mày người đàn ông trung niên nhíu lại, "Người bên trong nền văn minh Bỉ Ngạn, hay người bên ngoài nền văn minh này?"

Phạn Chiêu Đế hít sâu một hơi, đè nén tất cả sát ý và tức giận, "Người trong nền văn minh này."

Người đàn ông trung niên gật đầu: "Ừ."

Nếu là người bên ngoài nền văn minh thì phải thận trọng.

Nhưng nếu là người trong nền văn minh thì không cần cân nhắc gì cả.

Bởi vì đối với họ, những người trong nền văn minh đều thuộc về Đạo, và những cường giả Nội Đạo dù mạnh mẽ tới đâu thì cũng sẽ có giới hạn. Mặt khác, những người đến từ bên ngoài nền văn minh đều thuộc về Ngoại Đạo, loại cường giả có cấp bậc như thế, cho dù bọn họ thuộc đế tộc thời viễn cổ cũng khó có thể xem thường, bởi vì cường giả Ngoại Đạo cực kì mạnh, năng lực rất khó lường.

Tất nhiên, ông ta sẽ không đánh giá thấp họ vì điều này, ông ta nhìn Phạn Chiêu Đế, "Với thực lực của ngươi, nếu trong nền văn minh thì ngoại trừ thuyền Bỉ Ngạn chắc không có ai có thể sánh ngang với ngươi. Tại sao ngươi không thể tự mình xử lý hai người đó?”

Phạn Chiêu Đế nhẹ giọng nói: "Nếu một chọi một, với thực lực hiện tại của ta, ta đương nhiên có cơ hội chiến thắng. Tuy nhiên, bọn chúng có hai người, phía sau còn có những người khác."

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, "Không có ngươi, chúng ta cũng có thể phá hủy thuyền thánh."

Rõ ràng là ông ta muốn có nhiều lợi ích hơn.

Phạn Chiêu Đế chế nhạo: "Bọn ta đã chiến đấu hàng tỷ năm mà vẫn chưa thắng một trận nào, ngươi nói rằng các ngươi có thể thắng ư? Ngươi không thấy nực cười sao?"

Ánh mắt người đàn ông trung niên hơi nheo lại, vẻ mặt không thân thiện mấy.

Phạn Chiêu Đế nói tiếp: "Hai người mà ta đã đề cập trước đó, ngay cả khi không có ta, các ngươi vẫn sẽ phải đối đầu với chúng. Bởi vì người mà bọn chúng bồi dưỡng đã gia nhập Thánh Đường Bỉ Ngạn, đứng bên phe của thuyền Bỉ Ngạn rồi hiểu không?"

Lông mày người đàn ông trung niên nhíu lại.

Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm vào ông ta, "Điều gì sẽ xảy ra nếu đế tộc không thể sinh ra được đại đế nào nữa?"

Sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức thay đổi, ông ta nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, hơi kinh ngạc, "Ngươi là người của nền văn minh này, sao lại biết những thứ đó?"

Phạn Chiêu Đế vô cảm, "Đây không phải chuyện ngươi cần quan tâm."

Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, trong lòng đột nhiên cảnh giác.

Dưới sự phong tỏa của đế tộc bọn họ, nền văn minh Bỉ Ngạn hiện tại là một cái lồng khổng lồ, tất cả những cường giả trong nền văn minh này hoàn toàn không thể thoát ra khỏi nền văn minh Bỉ Ngạn, vì vậy người dân trong nền văn minh này tuyệt đối không thể biết về thế giới bên ngoài.

Nhưng vào lúc này, người phụ nữ trước mặt bất ngờ vạch trần động cơ và tình hình lùng túng mà họ hiện đang phải đối mặt của đế tộc bọn họ.

Điều này sao có thể?

Người đàn ông trung niên nghĩ rằng điều này thật kỳ lạ!

Phạn Chiêu Đế nói tiếp: "Điều các ngươi muốn là thuyền Bỉ Ngạn, điều ta muốn là hiến tế tất cả chúng sinh trong vũ trụ ở Bỉ Ngạn, giết hai người đó, và phá vỡ tâm ma trong lòng ta, mục tiêu của chúng ta là như nhau, không phải sao?"

Người đàn ông trung niên im lặng như đang suy ngẫm.

Phạn Chiêu Đế nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ông ta, nói: "Hoặc có lẽ ta sẽ tạm dừng. Các ngươi có thể liều mạng với nền văn minh Bỉ Ngạn trước, sau đó ta sẽ can thiệp."

Nói xong, cô ta xoay người rời đi.

Người đàn ông trung niên vội vàng nói: "Các hạ đợi đã."

Phạn Chiêu Đế dừng lại.

Người đàn ông trung niên trầm giọng nói: "Cô nương thật sự không có hứng thú với thuyền Bỉ Ngạn sao?"

Phạn Chiêu Đế nhìn người đàn ông trung niên, không lên tiếng.

Vẻ mặt của người đàn ông trung niên trở nên khó chịu, ông ta hiểu ý của đối phương, nhưng ông ta không có quyền quyết định.

“Nếu cô nương đồng ý không chạm vào thuyền Bỉ Ngạn, ta, đại diện cho ác niệm Đế Vực sẽ để mặc cho cô nương hấp thu.”

Đúng lúc này, một giọng nói cổ xưa đột nhiên chậm rãi truyền đến từ tinh không.

Phạn Chiêu Đế liếc nhìn vũ trụ tinh không, sau đó, cô ta chậm rãi đi về phía mảnh tinh không, "Nghe đồn trong Đế Vực có một bảo vật tên là đế giáp, thứ này có thể bù đắp khuyết điểm trong cơ thể của ta, không biết Đế Vực có thể mượn được không? Sau khi trận chiến kết thúc, ta sẽ trả lại."

Đế giáp!

Nghe được lời nói của Phạn Chiêu Đế, người đàn ông trung niên phía sau sửng sốt, không ngờ Phạn Chiêu Đế còn biết về bộ đế giáp này.

Đây là bảo vật của Đế Vực, được rèn giũa bởi bàn tay của một vị đại đế vĩ đại đã từng ở trên Đạo, và là một trong những bảo vật nòng cốt của đế tộc bọn họ.

Trong tinh không, giọng nói im lặng.

Ngươi muốn mượn đồ, dựa vào đâu?

Phạn Chiêu Đế nói: "Ngoài bộ giáp này, trong thuyền Bỉ Ngạn, biển Khổ Giới cũng nên thuộc về ta."

Nghe Phạn Chiêu Đế bảo vậy, sắc mặt người đàn ông trung niên sau lưng cô ta đột nhiên trở nên vô cùng khó coi, thậm chí còn có chút tức giận.

Đã mượn đế giáp!

Còn muốn biển Khổ Giới!

Dựa vào đâu chứ?

Ngươi dựa vào đâu?

Ông ta suýt chút nữa đã ta tay!

Trong Đế Vực, giọng nói vẫn im lặng.

Mà đúng lúc này, Phạn Chiêu Đế bước lên tinh không, khi cô ta tiến vào mảnh tinh không này, trong nháy mắt, toàn bộ Đế Vực sôi trào, vô số ác niệm phá vỡ uy lực Pháp Tắc Đại Đạo của Đế Vực, hội tụ về phía mảnh tinh không này.

"Cảnh giới Bán Bộ Đạo Chi Ngoại!”

Nhìn thấy cảnh này, trong thông đạo thời không, người đàn ông trung niên đã hóa đá tại chỗ, giọng nói có chút run rẩy.

Ở thời đại cuối cùng của pháp luật, do đại đế không xuất hiện, cho nên đạt tới cảnh giới Bán Bộ Đạo Chi Ngoại đồng nghĩa với việc vô địch.

Ngay cả một đại gia tộc có danh là đế tộc, đối mặt với một cường giả Bán Bộ Đạo Chi Ngoại cũng phải cực kì thận trọng.
Chương 2644: Đánh một chọi một nhé

Ông ta không ngờ rằng người phụ nữ trước mặt đã vượt qua cảnh giới Chân Thánh, đạt tới cảnh giới Bán Bộ Đạo Chi Ngoại!

Sau cơn khiếp sợ là niềm vui sướng, cũng may vừa nãy không ra tay, nếu không e là ông ta đã chết rồi. Nếu bị giết, đế tộc tuyệt đối không thể đắc tội đến một cường giả vô song đạt tới cảnh giới Bán Bộ Đạo Chi Ngoại.

Đúng lúc này, trước mặt Phạn Chiêu Đế, thời không đột nhiên nứt ra, khoảnh khắc tiếp theo, một ông lão tóc bạc chậm rãi bước ra.

Nhìn thấy ông lão, sắc mặt người đàn ông trung niên đột nhiên thay đổi, ông ta vội vàng hành lễ.

Ông lão này không ai khác chính là tộc trưởng hiện tại của đế tộc bọn họ, tộc trưởng Đế Minh.

Đế Minh ôm quyền về phía Phạn Chiêu Đế, "Thất kính rồi!"

Nếu người phụ nữ trước mặt ông ta chỉ là một vị Chân Thánh đỉnh cấp thì ông ta cũng sẽ không đích thân ra mặt. Một Chân Thánh đỉnh cấp có thể mạnh, nhưng chỉ cần họ không đạt tới cảnh giới Bán Bộ Đạo Chi Ngoại thì sẽ không được công nhận trong giới này.

Cảnh giới Bán Bộ Đạo Chi Ngoại!

Một cường giả ở cấp độ này, đối với đế tộc mà nói vô cùng quan trọng, sẽ phải cực kì coi trọng.

Phạn Chiêu Đế nhìn Đế Minh trước mặt, "Thế nào?"

Đế Minh mỉm cười nói: "Không có vấn đề gì."

Nếu người phụ nữ trước mặt ông ta chỉ là Chân Thánh đỉnh cấp thì khi cô ta muốn biển Khổ Giới và đế giáp sẽ bị coi là không biết điều.

Nhưng nếu là Bán Bộ Đạo Chi Ngoại thì yêu cầu này cũng không quá đáng, ngược lại, đế tộc vẫn kiếm được lời.

Nhận được câu trả lời của Minh Đế, Phạn Chiêu Đế gật đầu, đôi mắt từ từ nhắm lại, ác niệm từ bốn phía ùn ùn kéo đến tập trung về phía cô ta như thủy triều.

Cô ta đang hấp thu toàn bộ ác niệm của Đế Vực!

Có thể nói, với thực lực hiện tại của cô ta, dù đi đến bất cứ vũ trụ nào, chỉ cần người mạnh nhất trong vũ trụ đó không thể đánh bại cô ta thì cô ta có thể hấp thu hết ác niệm của vũ trụ đó, nếu cô ta hiến tế tất cả sinh vật trong vũ trụ đó thì thực lực cũng sẽ càng trở nên đáng sợ hơn.

Bây giờ cô ta, Đại Đạo đã thành, ở lãnh vực trong Đại Đạo của cô ta, tất cả những thứ liên quan đến tà ác đều là thuốc bổ đối với Phạn Chiêu Đế.

Đế Minh nhìn Phạn Chiêu Đế đang điên cuồng hấp thu cách đó không xa, mặc dù vẻ mặt rất bình tĩnh, nhưng trong lòng đã thấy hơi nghiêm trọng.

Trước đây ông ta đã từng nhìn thấy những ác niệm đáng sợ như vậy!

Ông ta đã từng nhìn thấy loại Đại Đạo này, những người như thế vốn có rất nhiều trong vũ trụ rộng lớn. Vũ trụ không thiếu những kẻ ác nhân. Tuy nhiên, ông ta chưa bao giờ thấy ai phát triển Ác Đạo đến mức này. Nó mạnh đến nỗi khiến ông ta cảm thấy có gì đó bất thường.

Những ác niệm vô tận hội tụ, cuối cùng rót vào trong cơ thể Phạn Chiêu Đế, và vào cùng với dòng ác niệm này, khí tức của Phạn Chiêu Đế đột nhiên bắt đầu trải qua những thay đổi long trời lở đất, toàn bộ vũ trụ tinh hà đột nhiên trở nên giống như sóng nước gợn sóng.

Lột xác!

Ác Đạo Lực của cô ta đang lột xác!

Nhìn thấy cảnh này, tất cả cường giả của đế tộc trong lĩnh vực đều sửng sốt.

Đế Minh im lặng, vẻ mặt nghiêm túc.

Giờ phút này, ông ta hơi hối hận vì đã đồng ý cho người phụ nữ trước mặt nuốt chửng ác niệm của Đế Vực.

Bởi vì vào lúc này, khí tức ác niệm áp đảo tỏa ra từ cơ thể của Phạn Chiêu Đế cực kì mạnh, dù là ông ta cũng cảm thấy bất thường.

Nhưng hiện tại, ông ta tất nhiên không thể hối hận.

Bây giờ hối hận chẳng khác nào gây thù chuốc oán.

Đúng lúc này, Phạn Chiêu Đế cách đó không xa, đột nhiên nắm chặt tay phải. Trong sự kìm kẹp này, sức mạnh vô tận của Ác Đạo trong cơ thể trào dâng về trái tim cô ta. Trong thời gian ngắn, vô số sức mạnh Ác Đạo tràn vào tim cô ta.

Trong phút chốc, toàn bộ tinh vực hóa thành một biển máu, vô số cường giả đế tộc xung quanh rối rít rút lui, cách xa khu vực trung tâm này.

Tim Ác Đạo!

Giờ phút này, trong cơ thể Phạn Chiêu Đế, trái tim đó đã trở thành tim Ác Đạo, do vô số sức mạnh Ác Đạo ngưng tụ mà thành.

Sức mạnh Ác Đạo ngự trị trong tim, chỉ một ý niệm, có thể tiêu diệt tất cả.

Sau khi nuốt chửng ác niệm của toàn bộ Đế Vực, thực lực của cô ta lại một lần nữa được cải thiện rất nhiều.

Còn đối diện với Phạn Chiêu Đế, sự nghiêm túc trong mắt Đế Minh đã lặng lẽ biến thành sợ hãi, sức mạnh Ác Đạo của người phụ nữ trước mặt này đúng là không thể tưởng tượng nổi, khiến ông ta cảm thấy đáng sợ, người phụ nữ này thật sự đã tích trữ tất cả sức mạnh Ác Đạo trong một trái tim. Điều khủng khiếp nhất là trái tim của cô ta vẫn có thể chứa đựng toàn bộ số sức mạnh Ác Đạo này.

Người phụ nữ này muốn làm gì?

Trong thời đại không có pháp luật này, khó sinh ra Đại Đế, chẳng lẽ cô ta muốn mở ra một con đường hoàn toàn mới để trở thành Đại Đế sao?

Vẻ mặt của Đế Minh nghiêm túc vô cùng.

Phạn Chiêu Đế chậm rãi mở mắt ra, trong mắt cô ta, biển máu đang cuộn tròn như thủy triều, lúc này thực lực của cô ta đã đạt tới trình độ chưa từng có, chỉ cần một ý nghĩ cũng đủ dễ dàng xóa sổ vô số nền văn minh vũ trụ cấp mười.

Vô số cường giả đế tộc xung quanh đều chấn động, giờ phút này, Phạn Chiêu Đế cho bọn họ cảm giác thật sự rất đáng sợ.

Lúc này, Đế Minh đột nhiên mỉm cười nói: "Chúc mừng."

Khi nói, ông ta dừng lại một chút rồi lại nói, "Nếu các hạ muốn hiến tế nền văn minh Bỉ Ngạn..."

Phạn Chiêu Đế đột nhiên nói: "Ta muốn ác niệm của thuyền Bỉ Ngạn."

Đế Minh không chút do dự, mà rất vui vẻ, "Được.”

Nếu người phụ nữ trước mặt không yêu cầu bất cứ điều gì khác, ông ta ngược lại sẽ có chút sợ hãi.

Mục tiêu của đế tộc trong việc có được thuyền Bỉ Ngạn là vì một số thứ bên trong nó chứ không phải vì bản thân thuyền Bỉ Ngạn. Chỉ cần có được những thứ đó, đế tộc có thể có cơ hội thay đổi vận mệnh của mình. Khi đó Phạn Chiêu Đế sẽ trở nên tầm thường như con kiến hôi trong mắt họ.

Đừng nhìn sức mạnh khủng khiếp của Phạn Chiêu Đế lúc này mà lầm. Suy cho cùng, cô ta vẫn chưa thực sự thực hiện được bước đi đó. Nếu không thực hiện được bước đó, cô ta không thể tạo ra mối đe dọa thực sự cho đế tộc. Nếu đế tộc có thể sinh ra một Đại Đế mới, một trăm Phạn Chiêu Đế cũng sẽ trở nên vô nghĩa.

Phạn Chiêu Đế chậm rãi quay đầu lại, cô ta nhìn nền văn minh Bỉ Ngạn, chỉ cần một cái liếc mắt, cô ta đã xuyên thủng vô số thời không, cuối cùng, ánh mắt rơi vào tòa tháp nhỏ bên trong Diệp Quân.

Diệp Quân dường như cảm nhận được gì đó, hắn mở mắt ra nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phạn Chiêu Đế.

Phạn Chiêu Đế nhìn chằm chằm hắn, "Đánh một trận một chọi một nhé? Ta sẽ cho ngươi sử dụng cả hai tay!"

Vừa nói, cô ta vừa cười nhẹ rồi nói thêm: "Hoặc bỏ qua quá trình này đi. Chỉ cần gọi ông nội và cô của ngươi ra là được. Dù sao cuối cùng thì ngươi cũng phải gọi bọn họ mà thôi?"

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế xuyên thời không, "Cô tự tin như vậy, vì sao không tự mình gọi bọn họ?"

Phạn Chiêu Đế cười nhẹ: "Được!"

Sau đó, cô ta ngẩng đầu nhìn không gian sâu thẳm và bầu trời, ánh mắt đông cứng lại, "Thiên Mệnh Váy Trắng, Kiếm Chủ Thanh Sam dám đến đây đánh một trận không?"

Một luồng sức mạnh Ác Đạo đáng sợ bao phủ giọng nói này, lao vào sâu trong tinh hà vũ trụ.
Chương 2645: Cũng chỉ đến thế mà thôi!

Có dám đến đấu một trận không!

Trong vũ trụ vô tận, âm thanh này xuất hiện như sấm giật, nơi nó đi qua tinh hà sôi trào, chư thiên run rẩy, vô số sinh linh trên vũ trụ đều nghe thấy rõ ràng.

Nhưng lại không có một lời đáp nào!

Toàn bộ tinh hà vũ trụ vô cùng yên tĩnh!

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân dần thay đổi.

Tiểu Tháp run rẩy nói: “Sao có thể… Sao có thể được…”

Diệp Quân cũng cảm thấy khó hiểu.

Vì trong thế giới của hắn, cô cô váy trắng và ông nội là một tồn tại vô địch.

Đến tận bây giờ chưa một kẻ thù nào có thể sống sót sau khi gây hấn với hắn!

Chưa bao giờ có!

Nhưng bây giờ lại không có chút hồi âm nào.

Chẳng lẽ thực lực của Phạn Chiêu Đế này…

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng thấy hơi sợ hãi, Phạn Chiêu Đế từng nhìn thấy thực lực của cô cô, nhưng khi đó Phạn Chiêu Đế yếu kém hơn bây giờ rất nhiều, có thể nói Phạn Chiêu Đế bây giờ đã vượt xa ngày xưa nhiều!

Phạn Chiêu Đế không phải một kẻ ngốc!

Cô ta dám khiêu khích cô cô váy trắng và ông nội như thế chắc chắn là có đủ tự tin!

Lúc này, một suy nghĩ bỗng hiện lên trong đầu hắn.

Nếu cô cô váy trắng và ông nội không còn vô địch nữa… Suy nghĩ này vừa xuất hiện, cảm giác sợ hãi lập tức lan ra trong lòng hắn tựa như thuỷ triều.

“Không!”

Diệp Quân bỗng siết chặt hai tay, nếu cô cô và ông nội không còn vô địch nữa thì lẽ nào hắn phải sợ hãi, sau đó hoàn toàn tuyệt vọng à?

Nếu đặt niềm tin của bản thân vào ông nội và cô cô thì hắn sẽ mãi mãi không thể nào vượt qua được họ, dù thành lập một trật tự mới thì nền tảng của trật tự đó cũng thành lập dựa vào ông nội và cô cô, dưới tình huống này, sao có thể bảo cô cô váy trắng và ông nội tuân thủ theo trật tự này được?

“Ha ha!”

Diệp Quân bỗng cười to, tiếng cười vang vọng khắp vũ trụ tinh không như sấm rền, khiến vũ trụ tinh hà liên tục rung động.

Tất cả mọi người đều nghi ngờ.

Tên này cười gì vậy?

Diệp Quân cười to nói: “Thì ra là thế, thì ra là thế… Thì ra niềm tin từ trước đến giờ của Diệp Quân ta đều được xây dựng dựa vào cô cô và ông nội, nhưng ta chưa từng suy nghĩ sâu xa, Phạn Chiêu Đế, nếu không nhờ những lời này của cô thì ta thật sự không phát hiện ra ấy chứ!”

Nói đến đây, hắn bỗng cầm kiếm chỉ về phía Phạn Chiêu Đế từ xa: “Phạn Chiêu Đế, bây giờ Diệp Quân ta sẽ cho cô biết, ở trong lòng ta, tương lai sẽ có một ngày cô cô và ông nội phải nghe theo trật tự do ta xây dựng, Diệp Quân ta sẽ đứng trước mặt bọn họ, chính miệng nói rằng kiếm đạo của bọn họ cũng chỉ đến thế mà thôi!”

Oanh!

Trong cơ thể Diệp Quân thoáng chốc có một tia kiếm ý đáng sợ cuộn trào khắp chư thiên vạn giới.

Đó không phải là kiếm ý trật tự!

Mà là kiếm ý vô địch!

Lúc này, kiếm ý vô địch im lặng đã lâu của hắn xuất hiện một lần nữa, hơn nữa còn trở nên mạnh hơn với một tốc độ khủng khiếp!

Kiếm tâm bị che phủ, một khi phát hiện sẽ trở nên sáng như tuyết!

Không dám vượt qua cả suy nghĩ trong lòng mình thì sao dám có ý vô địch chứ?

Trước đây hắn vẫn luôn che giấu suy nghĩ thật trong lòng mình, thật ra bản thân hắn cũng biết đây là một điều không thực tế.

Cô cô váy trắng và ông nội quá vô địch.

Nếu chỉ dám lén so sánh cũng giống như việc mình thầm mến một cô gái váy, ngay cả nói cũng không dám thì yêu đương cái gì?

Hôm nay, Diệp Quân hắn muốn lớn tiếng nói ra suy nghĩ chân thực nhất trong lòng hắn!

Hắn muốn một ngày nào đó trong tương lai đứng trước mặt ông nội và cô cô, quang minh chính đại nói với họ rằng: Cô cô, ông nội, kiếm đạo của hai người cũng chỉ đến thế mà thôi!

“Ha ha!”

Diệp Quân cười to một cách điên cuồng, lúc này, tâm kiếm đạo của hắn không còn chút bụi mờ nào nữa, sáng như tuyết như trăng.

Kiếm ý vô địch điên cuồng dâng trào, trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, khí thế của kiếm ý vô địch đã không thua kém gì kiếm ý trật tự của hắn nữa!

Nhất Kiếm Song Ý!

Cả hai ý đều đã đạt đến cấp bậc Chân Thánh!

Nhìn thấy khung cảnh này, lúc này vô số giáo chủ của nền văn minh Bỉ Ngạn cũng vô cùng hưng phấn, bọn họ không ngờ kiếm này của Diệp Quân lại là song ý, hơn nữa ý thứ hai còn đáng sợ như thế.

Nhất Kiếm Song Ý!

Sức chiến đấu đó…

Giáo chủ dẫn đầu đó kích động đến mức nước mắt tuôn rơi: “Thuyền thánh, giáo chủ các đời, mọi người có nhìn thấy không? Dưới sự chăm sóc dạy dỗ của ta, thời đại của ta đã xuất hiện một yêu nghiệt như thế đó, các ngươi đều không bằng ta được!”

Mọi người: “…”

Tổ Đạo trong bóng tối nhìn chằm chằm Diệp Quân, không thể không nói lúc này y cảm thấy cực kỳ rung động.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK