Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2321: Trận pháp không hoạt động

Đại Chu!

Thật ra rất nhiều đại thế gia và tông môn ở Đại Chu đều không phục vũ trụ Quan Huyên, vì trước thời Đại Chu đã có nền văn minh vũ trụ cấp bốn, lúc đó vũ trụ Quan Huyên chỉ có thể miễn cưỡng được coi là nền văn minh vũ trụ cấp một. Bảo một nền văn minh vũ trụ cấp bốn đầu hàng một nền văn minh vũ trụ cấp một chẳng phải là điều vô lý sao?

Đương nhiên, họ vẫn rất coi trọng Diệp Quân, dù sao khi Đại Chu gặp nguy cơ bị diệt vong, Diệp Quân đã đứng ra nhưng trong lòng của nhiều thế lực và tông môn Đại Chu, sự kết hợp giữa Diệp Quân và Chu Phạn được coi là Diệp Quân đã trèo cao.

Một nền văn minh vũ trụ cấp một kết hợp với nền văn minh vũ trụ cấp bốn chẳng phải trèo cao thì là gì?

Thế nên khi Đại Chu muốn gia nhập thư viện Quan Huyên, có rất nhiều sự phản đối từ phía Đại Chu, nhưng vì sự đàn áp mạnh mẽ của Chu Phạn và hoàng thất Đại Chu, cuối cùng rất nhiều thế lực và tông môn phải nhượng bộ, nhưng họ cảm thấy không vui, nhất là khi có sự chênh lệch khá lớn về thực lực giữa các thế lực tông môn lớn ở vũ trụ Quan Huyên và các thế lực tông môn lớn ở Đại Chu, nhưng Đại Chu vẫn phải phục tùng vũ trụ Quan Huyên, điều này khiến nhiều thế lực tông môn ở Đại Chu rất không hài lòng.

Cũng chính vì thế, các thế lực và tông môn lớn ở Đại Chu đều có cảm giác ưu việt với vũ trụ Quan Huyên.

Nhưng cũng may Chu Phạn đưa ra đề nghị chia khu vực để thống trị nên trong nhiều năm qua, mặc dù thi thoảng có xảy ra xích mích nhỏ giữa Đại Chu và vũ trụ Quan Huyên nhưng cũng không có vấn đề gì lớn.

Lần này sở dĩ Chu Lăng tức giận như thế là vì một viện chủ của Đại Chu lại bị người ta giết.

Quả thật là đang xem thường Đại Chu.

Phải giết mười tộc của hắn để cảnh cáo.

Người đồ đen phía sau Chu Lăng vẫn hơi lo lắng, Chu Nhân Sách vi phạm Quan Huyên Pháp, chuyện này…

Chu Lăng vung tay, không cho là thế, không phải chỉ là kiếm chút tiền thôi sao, có gì to tát đâu, còn Quan Huyên Pháp là cái thứ gì.

Nói đến đây, ông ta khinh thường nói: “Ngoài vũ trụ Quan Huyên, còn ai xem cái thứ đó là quan trọng”.

Người đồ đen còn muốn nói thêm gì đó, nhưng Chu Lăng lại lạnh lùng liếc gã một cái nói: “Đừng nói nhiều lời, lập tức phái toàn bộ thám tử, cho dù phải đào ba tấc đất cũng phải tìm được hắn về cho ta”.

Người đồ đen do dự một chốc, thấp giọng thở dài, chỉ đành nói: “Tuân lệnh”. Nói rồi gã lui ra ngoài.

Trong điện, Chu Lăng nhắm mắt lại, dám động vào Đại Chu ta, không biết sống chết…

Đại lục bị vứt bỏ.

Sau khi Diệp Quân dẫn Táng Cương vượt qua hai ngọn núi lớn, trên một ngọn núi cách trước mặt họ cả mấy ngàn trượng, loáng thoáng có thể nhìn thấy vài cung điện hùng vĩ.

Diệp Quân biết đây chắc chắn là một tông môn nào đó từng bị các thế lực ở Đại lục bị vứt bỏ bỏ lại.

Diệp Quân kéo Táng Cương tiếp tục đi về phía trước, hắn nhận thấy thật ra cô bé này rất có khả năng chịu đựng gian khổ, cả một đường trèo đèo lội suối mà cô bé không nói một tiếng nào, hơn nữa khả năng sinh tồn nơi hoang dã của cô bé khiến hắn rất ngạc nhiên.

Táng Cương vừa đi vừa ăn thịt mà hắn đã nướng trước đó, cô bé ăn theo kiểu rất hoang dã, cắn từng miếng lớn, miệng đầy dầu.

Diệp Quân nhìn cô bé, cười nói: “Đừng ăn vội, trong nhẫn vẫn còn đây, đến lúc đó ta ngươi cho ngươi”.

Táng Cương nhìn hắn, không nói gì, nhưng tốc độ ăn chậm lại.

Đúng lúc này, một luồng sáng xanh bay thẳng lên bầu trời từ phía xa, nhưng thoáng chốc lại mờ đi, không lâu sau hoàn toàn biến mất.

Bây giờ khoảng cách rất gần nên hắn nhìn rất rõ, đây là trận pháp, có thể lên Thiên Giới.

Diệp Quân kéo Táng Cương tăng tốc, sau khi vượt qua mấy ngọn núi nhỏ, không lâu sau đã lên đến đỉnh núi, cách đó không xa có mấy tòa kiến trúc nguy nga, những tòa nhà này đều đã rất cổ kính, chắc chắn đã trải qua rất nhiều năm lịch sử, mà ánh sáng xanh đó được phát ra từ phía sau một trong những đại điện.

Có sự dao động của linh khí.

Diệp Quân nhìn chung quanh, sau đó dẫn Táng Cương đi đến phía sau tòa nhà đó, trong khoảng đất trống cách họ mấy chục trượng có một bệ đá cực lớn, phía trên bệ đá là một trận pháp dịch chuyển, lúc này Chiêm Phó đang trên bệ đá suy ngẫm, gã nhíu mày lại.

Ngay lúc này gã bỗng quay đầu lại nhìn Diệp Quân và Táng Cương, nhìn thấy hai người y hơi ngạc nhiên: “Là hai ngươi”.

Diệp Quân nhìn Chiêm Phó, rõ ràng tên này không thể khởi động được trận pháp dịch chuyển, nhưng cũng bình thường, bản thân Chiêm Phó không phải là người tu hành.

Diệp Quân kéo Táng Cương đi đến trước trận pháp dịch chuyển, hắn nhìn qua trận pháp dịch chuyển, chỉ cần liếc nhìn một cái là có thể nhìn thấu trận pháp, dù sao trận pháp ở nơi như vậy không cao siêu chút nào, chỉ là vài trận pháp dịch chuyển đơn giản nhất.

Lúc này Chiêm Phó bỗng cười nói: “Huynh đệ biết về trận pháp dịch chuyển à?”, Diệp Quân gật đầu: “Biết một chút”.

Nghe thế nụ cười trên môi Chiêm Phó càng tươi hơn.

Diệp Quân mặc kệ gã, dẫn Táng Cương đi đến trận pháp dịch chuyển, hắn nhìn chung quanh, cuối cùng tìm được vị trí của mắt trận, hắn kéo Táng Cương đến chỗ mắt trận, sau đó lấy ra một viên linh tinh ném vào trong đó. Ngay khi linh tinh vừa bị mắt trận hút vào, trận pháp hơi rung chuyển, từng làn sóng linh khí lan ra, một ánh sáng xanh mờ nhạt xuất hiện xung quanh trận pháp, nhưng nó nhanh chóng nhạt dần đi.

Diệp Quân lại lấy vài linh tinh ném vào, ánh sáng xanh ngày càng nhiều, một cột sáng xanh nhanh chóng bay lên trời.

Hơn nữa họ cũng bị bao phủ trong một luồng sáng xanh, nhưng chẳng bao lâu ánh sáng xanh đó biến mất, mọi thứ trở lại bình thường, không những vậy, trận pháp dưới chân họ vẫn còn rung chuyển dữ dội, rung chuyển cả dãy núi.

Diệp Quân nhíu mày, hắn nhìn phù văn trận pháp trên mặt đất, hắn nhanh chóng phát hiện ra vấn đề.

Có lẽ trận pháp này đã quá lâu không có người bảo trì, có rất nhiều phù văn đã không còn hoạt động.

Chiêm Phó ở một bên nói: “Huynh đệ, xảy ra chuyện rồi à?”

Diệp Quân gật đầu: “Vài phù văn ở nơi này đã không còn hoạt động”. Nghe thế, sắc mặt Chiêm Phó sa sầm.

Diệp Quân nói: “Chúng ta phải sửa lại, nhưng chúng ta phải tìm dụng cụ trước”, nói rồi hắn nhìn mấy đại điện cách đó không xa.

Diệp Quân kéo Táng Cương đi về phía mấy đại điện đó, Chiêm Phó ở một bên thấy thế thì do dự, sau đó cũng đi theo.
Chương 2322: Uống máu

Ba người đi vào trong một đại điện, Diệp Quân nhìn quanh, đại điện đã xuống cấp, vừa bước chân vào, bụi bay tứ tung.

Trong đại điện có vài bức tượng cũ kỹ, có năm sáu cái đệm cói được đặt trước tượng.

Diệp Quân đi đến trước mấy bức tượng đó, bên dưới bức tượng có một bục hình vuông, trên đó có vài món đồ linh tinh, rất hỗn loạn.

Chiêm Phó ở một bên bỗng nói: “Có thể thấy lúc trước họ đi rất vội vã”.

Diệp Quan khẽ gật đầu, liếc nhìn đồ vật vương vãi dưới đất, ánh mắt lại nhìn đến một cây bút, hắn cầm cây bút lên vung nhẹ, bụi rơi xuống.

Chiêm Phó hỏi: “Huynh đệ, đây là?”

Diệp Quân nói: “Chắc là một cây bút linh, thử xem”, nói rồi hắn kéo Táng Cương xoay người rời đi.

Nhưng lúc họ định ra khỏi đại điện, bức tượng ngồi chính giữa đại điện bỗng động đậy.

Thấy thế Chiêm Phó biến sắc, chợt quay đầu lại chạy ra khỏi đại điện, Diệp Quân xoay người nhìn bức tượng, bức tượng nứt ra, một bóng người chậm rãi bay ra, là một ông lão mặc đồ trắng. Cả người ông lão toát ra khí tức dày đặc, lúc này ông ta đang nhìn chằm chằm Táng Cương ở một bên, sát khí rất nặng.

Nói rồi một luồng khí thế đáng sợ đã bao phủ lấy Táng Cương.

Lúc này, Diệp Quân bỗng kéo Táng Cương ra sau lưng, ông lão nhìn Diệp Quân. Khi nhìn thấy Diệp Quân, ông ta hơi sửng sốt, trong mắt hiện lên tia ngạc nhiên vì Diệp Quân khiến ông ta cảm thấy rất đặc biệt, không thể giải thích được cảm giác đó, cực kỳ quái lạ.

Diệp Quân nói: “Ba người bọn ta đến đây chỉ là vì muốn tìm đường ra, vô ý làm phiền đến ông cụ, xin lỗi”.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Ngươi và người đàn ông đó đi đi, cô bé này ở lại”. Táng Cương nhìn ông lão, không nói gì.

Diệp Quân nhíu mày: “Tại sao?”

Ông lão nhìn Táng Cương: “Ý niệm giết người của cô bé này quá nặng, trong huyết mạch còn chứa ác niệm, là người tà ác, giữ lại thế gian chỉ có gây họa”.

Diệp Quân nhìn Táng Cương bên cạnh rồi nói: “Số mệnh của cô bé không tốt, có thể sống sót và trưởng thành đã không dễ gì, mong ông cụ giơ cao đánh khẽ, cho cô bé một cơ hội, ta sẽ chỉ bảo cô bé đàng hoàng”.

Ông lão híp mắt: “Ngươi muốn giúp một người tàn độc”.

Diệp Quân lắc đầu: “Nếu muốn sống trên thế gian này, ai có thể không nghĩ ác là sai lầm của thế gian chứ”.

Trên người ông lão bỗng toát ra khí tức bao phủ lấy Diệp Quân: “Ngươi có biết thế gian này không dung chứa loại người như cô ta?”

Diệp Quân nhìn thẳng vào ông lão: “Trời đất không dung chứa thì là trời đất sai”. Trời đất sai!

Hắn vừa nói thế, trong đại điện bỗng trở nên yên tĩnh, Táng Cương nhìn Diệp Quân không nói gì.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, lúc này cảm thấy vô cùng kinh hãi, ông ta không ngờ một thiếu niên mà lại dám nói ra lời phản nghịch như vậy.

Thiên đạo là sự tồn tại mà những người tu luyện như họ kính sợ nhất, hắn thế mà lại dám nói thiên đạo sai lầm.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau, một lát sau ông lão nhìn thoáng qua Táng Cương nấp phía sau Diệp Quân, híp mắt lại, ánh mắt lóe lên tia tham lam: “Trên người ngươi lại có khí tức giống cô ta, thảo nào ngươi bảo vệ cô ta như vậy, nếu đều là người tàn độc như nhau thì đáng chết”.

Huyết mạch đặc biệt!

Ông lão không ngờ ở Đại lục bị vứt bỏ này lại có một huyết mạch đặc biệt, huyết mạch đặc biệt này lại giúp ích rất nhiều cho những người tu hành như họ, nhất là vài huyết mạch đặc biệt cực phẩm, quả thật là còn đáng sợ hơn cả thần đan diệu dược, uống vào có thể tăng thêm mấy trăm năm tu hành.

Diệp Quân nhìn chằm chằm ông lão, híp mắt lại.

Ông lão bỗng giơ tay phải lên, sau đó hơi ấn xuống, thoáng chốc một luồng uy lực vô hình đáng sợ bao trùm cả đại điện.

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng cầm con dao trong tay Táng Cương rồi chém thẳng vào lòng bàn tay mình, lòng bàn tay nứt ra, máu phun ra.

Diệp Quân đặt bàn tay chảy máu của mình lên miệng Táng Cương: “Uống”.

Táng Cương chớp mắt, không từ chối, mút mạnh máu vào, khi máu của Diệp Quân tràn vào, mắt Táng Cương lập tức chuyển sang màu đỏ máu, cùng lúc đó máu trong cơ thể cô bé cũng sùng sục như nước sôi, huyết mạch của cô bé bắt đầu thay đổi.

Ầm!

Một luồng khí tức huyết mạch đáng sợ tuôn ra từ trong người Táng Cương – huyết mạch phong ma.
Chương 2323: Đến Thiên Giới

Khi nhìn thấy khí tức huyết mạch lớn mạnh bộc phát trong cơ thể Táng Cương, sắc mặt của ông lão bỗng thay đổi, ông ta giơ tay phải lên định ra tay thì lúc này, Táng Cương bỗng biến mất khỏi đó, lúc xuất hiện lại thì đã ở trước mặt ông ta, cùng lúc đó một con dao găm đâm thẳng vào trán ông ta.

Bình thường ông ta là Hư Thể, Táng Cương không tu vi thì không thể nào gây hại cho ông ta, nhưng lúc này con dao găm của Táng Cương lại đâm vào trán ông ta.

Ông lão mặt đầy vẻ khó tin: “Đây…”

Táng Cương bỗng tức giận gào lên, một luồng khí tức huyết mạch đáng sợ làm cho Hư Thể của ông ta vỡ tan.

Sau khi giết chết ông lão, Táng Cương chậm rãi xoay người lại, cô bé nhìn Diệp Quân cách đó không xa, đôi mắt vẫn đỏ ngầu như máu, cả người toát ra sát khí và tà khí ngút trời.

Hai người cứ thế bốn mắt nhìn nhau.

Ngay lúc này Táng Cương bỗng biến mất khỏi đó, thoáng chốc một thanh dao găm đã để vào cổ Diệp Quân.

Diệp Quân không né đòn.

Táng Cương cũng chỉ cầm dao găm để vào cổ hắn, không đâm vào thật.

Táng Cương nhìn Diệp Quân, cô bé bỗng nắm lấy tay Diệp Quân, sau đó hít thật mạnh.

Diệp Quân rút tay về, Táng Cương lập tức tức giận nhìn hắn, Diệp Quân vỗ đầu cô bé: “Đi”.

Nói rồi hắn xoay người rời đi.

Táng Cương đứng ở đó cực kỳ tức giận.

Sau khi Diệp Quân dẫn Táng Cương ra ngoài, Chiêm Phó đã chạy mất trước đó lại chạy về, gã cười nói: “Huynh đệ…”

Diệp Quân không nói gì, dẫn Táng Cương đi về phía trận pháp dịch chuyển.

Chiêm Phó vội vàng đi theo.

Trên đường đi, Tiểu Tháp bỗng nói: “Hành động vừa rồi của ngươi rất nguy hiểm, với ngươi, cũng là với cô bé”.

Diệp Quân gật đầu.

“Ta biết”.

Dĩ nhiên hắn biết nguy hiểm, vì hắn biết rất rõ huyết mạch phong ma đáng sợ cỡ nào, nếu hắn để cô bé này hút, mặc dù có thể cải thiện huyết mạch của cô bé nhưng cũng có thể sẽ khiến cô bé rơi vào điên cuồng hoàn toàn, mất đi lý trí, mỗi khi cô bé rơi vào điên cuồng, e là hắn sắp xong đời.

Nhưng lúc đó hắn cũng không có sự lựa chọn nào khác.

Chỉ có thể cược một ván.

Hắn thắng rồi.

Mặc dù huyết mạch phong ma rất thích cô bé này, nhưng nó cũng biết rất rõ, nếu bây giờ làm cho cô bé này điên cuồng, cô bé này chắc chắn sẽ chết, thế nên Diệp Quân không cưỡng ép áp chế, huyết mạch phong ma này lựa chọn kiềm chế bản thân.

Điều này khiến Diệp Quân hơi đau lòng.

Vì hắn nhận ra huyết mạch phong ma thật sự rất thích cô bé này…

Một lát sau, đám người Diệp Quân đã đến trận pháp dịch chuyển, Diệp Quân ngồi xổm xuống, bắt đầu sửa phù văn vốn đã bị hỏng.

Táng Cương đứng ở một bên, thi thoảng nhìn Diệp Quân, sau đó liếm đầu lưỡi, cô bé chợt phát hiện máu của Diệp Quân có vị rất ngon, thậm chí còn ngon hơn cả mùi của thịt linh hồn.

Chiêm Phó đứng ở một bên, gã nhìn Táng Cương, sau đó dịch sang bên cạnh, cô bé này khiến người khác rất sợ.

Chẳng mấy chốc, cuối cùng Diệp Quân cũng đã sửa xong phù văn cuối cùng, sau đó hắn lấy vài linh tinh ném vào mắt trận đó.

Ầm!

Cả trận pháp dịch chuyển bỗng rung chuyển dữ dội, sau đó một luồng sáng xanh đột nhiên xuất hiện trong trận pháp dịch chuyển dưới chân họ, ánh sáng xanh dâng lên từng tầng, sau đó bao trùm ba người họ.

Thấy thế Chiêm Phó bỗng phấn khích: “Thành công rồi”.

Diệp Quân cũng nở nụ cười, hắn lại ném thêm vài linh tinh vào mắt trận pháp.

Ầm!

Trận pháp dịch chuyển khởi động, từng ánh sáng xanh nhấn chìm ba người, thoáng chốc hai người biến mất.

Chẳng bao lâu, ba người tiến vào một thông đạo dịch chuyển, thế nhưng cả người Diệp Quân đều tê liệt vì thông đạo dịch chuyển rất không ổn định, thế nên ba người dịch chuyển trong trạng thái bị treo ngược, bức tường ánh sáng của thông đạo dịch chuyển xung quanh vẫn đang nhấp nháy như thể có thể vỡ bất cứ lúc nào…

Rõ ràng là trận pháp dịch chuyển này có vấn đề lớn.

Diệp Quân nắm chặt Táng Cương, thầm nói: “Tháp gia?”

Tiểu Tháp nói: “Làm gì?”

Diệp Quân nói: “Mau nghĩ cách đi”.

Tiểu Tháp nói: “Chịu đựng một chút là được”.

Diệp Quân: “…”

Cứ thế không biết qua bao lâu, Diệp Quân mới cảm thấy khá hơn, nhưng khi mở mắt ra, hắn lại thấy mình đang nằm trong một dãy núi, hắn bật dậy, nhìn xung quanh, cả Táng Cương lẫn Chiếm Phó đều không ở đây.

Thấy Táng Cương không ở đây, sắc mặt hắn sa sầm.

Vì bây giờ họ đã đến Thiên Giới, để một mình cô bé ở bên ngoài rất nguy hiểm cho người khác, cũng nguy hiểm với bản thân cô bé.

Dù sao cách sinh tồn của cô bé không hợp với nơi này.

Diệp Quân lắc mạnh đầu vẫn còn hơi choáng, sau đó đứng lên, hắn nhìn xung quanh, mẹ nó đây là nơi nào vậy?

Tiểu Tháp bỗng nói: “Ngươi phải mau chóng tìm được cô bé đó, để cô bé chạy bên ngoài rất nguy hiểm”.

Táng Cương!

Diệp Quân sầm mặt, bây giờ trên người cô bé có huyết mạch phong ma, nếu giết người thật thì khá đáng sợ.

Hắn lại nhìn xung quanh, leo lên, sau đó đi về phía xa, một lúc sau hắn đến trên một ngọn núi, cách hắn hơn mười dặm có thể loáng thoáng thấy được một thành cổ.

Diệp Quân thầm thở phào, cũng mau không bị dịch chuyển đến chỗ quá xa xôi.

Khoảng nửa canh giờ sau, hắn đến thành cổ đó, sau khi vào thành hỏi thăm một lượt thì biết được nhà họ Long của Long Đại nằm ở thành Thiên Đô của Thiên Giới, thế là hắn lại dùng trận pháp dịch chuyển đến thành Thiên Đô.

Quy mô của thành Thiên Đô lớn và xa hoa hơn nhiều, nhất là bây giờ sau khi có thư viện Quan Huyên gia nhập, cả Thiên Giới đã bắt đầu phát triển nhanh chóng chứ đừng nói là thành Thiên Đô.
Chương 2324: Tăng cường sinh lực nam giới

Thư viện Quan Huyên.

Thư viện quả thật mang đến rất nhiều lợi ích cho thế giới này, đầu tiên là các loại thần thông công pháp võ đạo, đã nâng cao giới hạn trên của nền văn minh võ đạo của Thiên Giới lên rất nhiều, thứ hai là phương diện đào tạo nhân tài, thư viện Quan Huyên có một hệ thống đào tạo nhân tài rất hoàn chỉnh, trong thế giới này, đó là một cú đả kích lớn. Cũng chính vì thế mà Thiên Giới không hề bài xích thư viện Quan Huyên, ngược lại bây giờ các thế lực lớn đều bắt đầu điên cuồng để người trong tộc của gia nhập thư viện Quan Huyên.

Diệp Quân không đến thư viện Quan Huyên hay Tiên Bảo Các, bây giờ hắn đã không tin vào bất kỳ chính phủ nào nữa.

Cực kỳ tồi tệ.

Sau khi tìm một vòng, cuối cùng Diệp Quân cũng tìm được nhà họ Long. Nhà họ Long là một trong bốn gia tộc lớn của Thiên Giới, cực kỳ có danh tiếng nên rất dễ tìm.

Diệp Quân đến trước cửa phủ nhà họ Long, hắn vừa bước đến, một thị vệ mặc đồ đen ngăn hắn lại.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Xin chào, ta là bạn của cô nương Long Đại, mong người vào báo một tiếng”.

Thị vệ nhíu mày, nhìn Diệp Quân: “Bạn của tiểu thư?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Thị vệ do dự một lúc, sau đó nói: “Ngươi đợi một chút”.

Nói rồi y xoay người chạy vào trong.

Một tên thị vệ khác ngăn y lại: “Ngươi tin hắn là bạn của tiểu thư thật sao?”

Thị vệ đồ đen lắc đầu: “Ngộ nhỡ phải thì sao?”

Thị vệ đó nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Người này ăn mặc lôi thôi, ta thấy giống lừa đảo hơn, đuổi đi là được”.

Thị vệ áo đen nhìn Diệp Quân, do dự một lát rồi nói: “Chỉ là thông báo một tiếng thôi, nếu hắn không phải thì cùng lắm chúng ta bị mắng một trận. Nhưng nếu hắn là bạn của tiểu thư, chúng ta lại đuổi hắn đi, vậy chúng ta sẽ phải mất việc đấy”.

Nói rồi y mặc kệ thị vệ đó chạy vào trong phủ.

Thị vệ đó bỗng đi đến trước mặt Diệp Quân, gã nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi quen đại tiểu thư bọn ta à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Thị vệ nhìn Diệp Quân, sau đó khinh thường nói: “Cái tên như ngươi mà cũng xứng quen với đại tiểu thư…”

“Ngươi nói gì đó?”

Lúc này một giọng nói tức giận vang lên sau lưng thị vệ.

Thị vệ xoay người lại, một người phụ nữ đang tức giận nhìn gã.

Chính là Long Đại.

Nhìn thấy Long Đại, thị vệ biến sắc, vội quỳ xuống run giọng nói: “Đại tiểu thư…”

Long Đại nhìn thị vệ, ánh mắt đầy vẻ giận dữ: “Xin lỗi sư… bạn của ta đi”.

Bạn!

Sắc mặt thị vệ không còn chút sắc, vội quay đầu nhìn Diệp Quân, ngạc nhiên nói: “Vị công tử này, ta xin lỗi…”

Diệp Quân nhìn thị vệ đó, sau đó nhìn Long Đại cười nói: “Chúng ta đi chỗ khác nói chuyện”.

Long Đại gật đầu: “Được”.

Hai người rời đi.

Sắc mặt thị vệ đó vẫn không có chút huyết sắc… Gã biết gã không thể tiếp tục làm việc ở nhà họ Long rồi.



Long Đại dẫn Diệp Quân đi về phía xa, trên đường đi Long Đại đánh giá Diệp Quân, mặt đầy vẻ ngờ vực.

Diệp Quân cười nói: “Sao thế?”

Long Đại nhìn mặt Diệp Quân nói: “Sư phụ, diện mạo của sư phụ…”

Diệp Quân sửng sốt, lúc này hắn mới nhớ sau khi khôi phục thực lực, diện mạo của hắn hơi thay đổi nên hắn hơi khác với diện mạo lúc đầu.

Diệp Quân khẽ cười, giải thích: “Lúc luyện công thì hơi tẩu hỏa nhập ma”.

Long Đại chớp mắt: “Tẩu hỏa nhập ma?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Long Đại vỗ vào vai Diệp Quân, cười nói: “Sư phụ vui tính quá, cũng không biết tìm lý do ổn một chút”.

Diệp Quân: “…”

Một lúc sau, Long Đại dẫn Diệp Quân đến Tiên Bảo Các. Vừa đến Tiên Bảo Các, một quản sự đi ra, cười nói: “Long Đại tiểu thư”.

Long Đại gật đầu: “Bọn ta đến ăn cơm”.

Quản sự vội nói: “Sắp xếp ngay đây, đi theo ta”.

Nói rồi ông ta làm động tác mời.

Long Đại dẫn Diệp Quân đi theo, chẳng mấy chốc hai người được dẫn đến một quán ăn sang trong, hai người ngồi sát cửa sổ.

Long Đại cười nói: “Sư phụ, Tiên Bảo Các này thật sự lợi hại, nghe nói họ có chi nhánh ở khắp vũ trụ, kiếm được rất nhiều tiền, không biết ông chủ có tiêu hết được không”.

“Phụt!”

Diệp Quân đang uống nước bỗng phun ra, suýt nữa phun vào Long Đại.

Long Đại vội lấy giấy đưa cho Diệp Quân: “Sư phụ…”

Diệp Quân do dự một chốc, sau đó nói: “Ông chủ cái rắm?”

Long Đại cười ha ha: “Cái rắm là từ của hệ Ngân Hà, ý là… rất tốt, rất đẹp trai”.

Diệp Quân nhìn cô ta không nói gì.

Long Đại cười nói: “Sư phụ đến tìm ta có chuyện gì không? Có phải thiếu tiền không? Thiếu bao nhiêu cứ nói, đệ tử có tiền…”

Nói rồi cô ta lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Diệp Quân, trong nhẫn có đến hơn một ngàn linh tinh.

Diệp Quân khẽ cười, cảm thấy ấm áp, mặc dù thời gian tiếp xúc với người này không lâu nhưng cô ta vẫn rất tốt với sư phụ này.

Lúc này món ăn được bưng lên.

Long Đại bỗng chỉ vào một món, cười nói: “Sư phụ, người biết cái này gọi là gì không? Đây gọi là tôm hùm, người biết tôm hùm không?”

Diệp Quân: “…”

Long Đại nhặt một con tôm hùm lên, cười nói: “Đây là đồ ăn của hệ Ngân Hà, chỉ có Tiên Bảo Các mới có thể làm được… Sư phụ, người có biết ăn con tôm hùm này có thể… tăng cường sinh lực nam giới không?”

Diệp Quân: “…”

Tiểu Tháp: “…”
Chương 2325: Chất vấn

Tôm hùm tăng cường sinh lực nam giới hả?

Diệp Quân bị cô ta làm cho cạn lời.

Bây giờ hắn mới nhận ra cô ta khá vui tính.

Long Đại bóc một con tôm xong, đưa cho Diệp Quân, mỉm cười: “Sư phụ ăn đi”.

Diệp Quân khẽ cười, nhận lấy con tôm cắn một miếng, thịt rất mềm, rất ngon.

Long Đại cũng bóc cho mình một con, cắn một miếng lớn rồi nói: “Sư phụ, thuật ngự kiếm người dạy ta rất tuyệt vời. Sau khi đến thư viện Quan Huyên, ta phát hiện ra những gì họ dạy ta không mạnh bằng người dạy”.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta đến tìm cô là muốn cô giúp ta một chuyện”.

Long Đại gật đầu: “Sư phụ nói đi”.

Diệp Quân lấy hai bức thư ra đưa cho Long Đại, sau đó nói: “Sư phụ mong cô có thể gửi hai bức thư của ta cho vũ trụ Quan Huyên…”

Long Đại nhìn Diệp Quân, hơi ngạc nhiên: “Vũ trụ Quan Huyên?”

Diệp Quân gật đầu.

Long Đại để tôm hùm xuống, cô ta nhìn hai bức thư rồi nói: “Ta có thể đọc nội dung trong bức thư không?”

Diệp Quân gật đầu: “Có thể”.

Long Đại cầm một bức thư trong đó lên, cô ta nhìn Diệp Quân: “Có thể thật à?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Thấy Diệp Quân không tỏ ra tức giận, cô ta đang định xé phong bì, nhưng vừa định xé cô ta lại dừng lại, im lặng một lúc, sau đó đặt bức thư lên bàn.

Diệp Quân cười nói: “Sao thế?”

Long Đại lắc đầu: “Ta vẫn không nên đọc thì hơn”.

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Long Đại nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Đọc đi, sau đó cô hãy quyết định có giúp ta hay không”.

Long Đại lắc đầu: “Cho dù sư phụ muốn làm gì, ta cũng giúp cả”.

Nói rồi cô ta cất thư đi.

Diệp Quân lại nói: “Chuyện này sẽ khá nguy hiểm”.

Long Đại cười nói: “Sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Nụ cười trên môi Long Đại dần biến mất, vì sư phụ trước mặt không giống như đang đùa.

Diệp Quân lại nói: “Cho nên cô nên đọc nội dung thư trước, sau đó hẵng quyết định có giúp ta hay không. Cho dù cô không giúp, sư phụ cũng sẽ không trách cô”.

Long Đại lại lắc đầu: “Sư phụ, không cần đọc đâu”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi gật đầu: “Ừ”.

Long Đại cười nói: “Ăn thôi”.

Diệp Quân nhìn Long Đại: “Bây giờ đi đưa đi”.

Long Đại: “Gấp vậy sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Nhớ là đừng để người ngoài biết”.

Lúc này Long Đại mới nhận ra mọi chuyện có thể không đơn giản như cô ta nghĩ, lúc này cô ta hơi do dự vì vốn tưởng rằng chỉ là chuyện nhỏ, nhưng nhìn vẻ mặt của Diệp Quân, cô biết ta chuyện này có thể là một chuyện rất lớn.

Diệp Quân đang định nói thì Long Đại bỗng nói: “Ta tự đi”.

Nói rồi cô ta đứng lên rời đi.

Diệp Quân bỗng nói: “Nhớ là nhất định phải đưa tin cho hai người sư phụ nói”.

Long Đại gật đầu: “Đã biết ạ”.

Nói rồi cô ta nhanh chóng biến mất ở đằng xa.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Thư viện vẫn còn khá nhiều vấn đề”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Không có vấn đề gì thì cũng không bình thường. Thư viện phát triển nhanh như vậy, hơn nữa trước đây ta luôn tập trung ở bên ngoài, chưa từng để ý tới, mấy năm nay thư viện không bị xáo trộn đã là hiếm lắm rồi”.

Tiểu Tháp nói: “Ta nghĩ ngươi phải mạnh tay một chút”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng là nên như thế”.

Nói rồi hắn đóng gói các món trên bàn vào nhẫn, sau đó đứng dậy rời đi.

Hắn phải đi tìm Táng Cương.

Một mình cô bé ở bên ngoài quả thật quá nguy hiểm.

Hắn vừa rời khỏi Tiên Bảo Các, mấy chục luồng khí tức đáng sợ bỗng ập đến, sau đó một thiếu niên bỗng giáng xuống trước mặt Diệp Quân.

Trần Nhất Thiên.

Nhìn thấy Trần Nhất Thiên, Diệp Quân nhíu mày.

Trần Nhất Thiên nhìn Diệp Quân cười nói: “Dương Tháp, lại gặp nhau rồi”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Sao thế?”

Nụ cười của Trần Nhất Thiên dần biến mất: “Đổi chỗ khác nói chuyện?”

Diệp Quân lùi vào trong Tiên Bảo Các.

Tiên Bảo Các từng có quy định bất kỳ ai cũng không thể động tay động chân ở Tiên Bảo Các.

Nhìn thấy động tác của Diệp Quân, Trần Nhất Thiên bật cười: “Dương Tháp, ngươi thật ngây thơ khi cho rằng mình sẽ an toàn sau khi vào Tiên Bảo Các".

Nói rồi gã định ra tay, nhưng lúc này một quản sự bỗng đi đến từ phía sau Diệp Quân, chính là quản sự trước đó tiếp đãi hắn và Long Đại.

Nhìn thấy người đến, Trần Nhất Thiên nhíu mày: “Lý quản sự”.

Lý quản sự bình tĩnh nói: “Trần công tử, đây là Tiên Bảo Các, ngươi ra tay quang minh chính đại như vậy, có phải là không ổn không?”

Trần Nhất Thiên mỉm cười nói: “Lý quản sự, trước đây người này đã giết Chu viện chủ, bị học viện truy nã. Theo lý thì Tiên Bảo Các cũng có trách nhiệm phối hợp với thư viện bắt giữ hắn”.

Lý quản sự nhìn Diệp Quân, sau đó lại nhìn Trần Nhất Thiên: “Trần công tử, Tiên Bảo Các có quy định bất kỳ ai vào Tiên Bảo Các đều là khách, Tiên Bảo Các có trách nhiệm bảo vệ an toàn cá nhân của họ”.

Trần Nhất Thiên sầm mặt: “Lý quản sự có ý gì?"

Lý quản sự híp mắt: “Trần công tử, ngươi đang chất vấn ta sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK