Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 804:Một câu quyết định sự sống chết

Lời này của Hiên Viên Lăng khiến mọi người hóa đá tại chỗ.

Mắng người?

Cô chủ gia tộc Hiên Viên lại mắng người?

Đây là điều mọi người không hề ngờ tới.

Bị sỉ nhục giữa ban ngày ban mặt như vậy, Vương Nhạc vô cùng tức giận, chỉ vào Hiên Viên Lăng nói: “Tiện nhân, cô dám sỉ nhục tôi, cô muốn chết sao?”

Gã đến muộn nên không biết thân phận thật của Hiên Viên Lăng.

Lúc Vương Nhạc mắng mỏ Hiên Viên Lăng, những người xung quanh đều nhìn Vương Nhạc với vẻ thương hại.

Nhà họ Vương xong đời rồi.

Đây là những gì mọi người nghĩ vào lúc này.

Lúc này, ông lão phía sau Hiên Viên Lăng bước lên, Vương Nhạc còn chưa kịp phản ứng, một chưởng đã đánh lên ngực gã,

Rầm!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Vương Nhạc đã bị đánh bay ra xa vài mét, cuối cùng nặng nề ngã xuống đất, phun ra máu.

Vương Nhạc sững sờ.

Dám động tay thật!

Vương Nhạc tức giận bò dậy, đang định nói thì một ông lão từ xa chạy tới, người này chính là Vương Thiên - gia chủ hiện giờ của nhà họ Vương.

Vương Thiên bước nhanh đến trước mặt Vương Nhạc, nhìn thấy Vương Thiên, Vương Nhạc kích động đứng lên, đang định lên tiếng thì Vương Thiên đã tát mạnh vào mặt gã.

Bốp!

Tiếng bạt tai nghe rõ mồn một!

Vương Nhạc sửng sốt.

Vương Thiên không thèm để ý tới Vương Nhạc, nhanh chóng bước tới trước mặt Hiên Viên Lăng, cung kính hành lễ rồi run rẩy nói: “Cô chủ Lăng…”

Nói xong, ông ta quỳ xuống đất.

Nhà họ Vương cũng có thế lực ở thành Bạch Vân, nhưng ở trước mặt gia tộc Hiên Viên lại chỉ như con kiến, thậm chí còn không bằng con kiến.

Hiên Viên Lăng không để ý đến ông cháu Vương Thiên, ánh mắt cô ấy vẫn nhìn vào viên đá Nữ Oa kia, trong mắt cô ấy tràn đầy sự kinh ngạc và khó tin.

Lúc này, cô ấy thật sự vô cùng kinh ngạc.

Đá Nữ Oa!

Một trong mười thần khí của Hoa Hạ!

Viên đá Nữ Oa này đã biến mất mấy nghìn năm, cô ấy không ngờ lại nhìn thấy nó ở đây, càng không ngờ viên đá này lại là quà sinh nhật.

Đá Nữ Oa đấy!

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân với vẻ mặt nghiêm nghị: “Anh Diệp, anh có biết đây là gì không?”

Diệp Quân gật đầu: “Tôi biết!”

Vẻ mặt Hiên Viên Lăng vô cùng phức tạp: “Biết mà anh vẫn tặng sao?”

Diệp Quân mỉm cười, không nói gì.

Lúc này, mọi người đều nhìn đá Nữ Oa, dù có ngốc thì bọn họ cũng biết viên đá này không hề đơn giản.

Có thể khiến cô chủ của gia tộc Hiên Viên kinh ngạc đến vậy, vật này có thể bình thường được sao?

Đáng tiếc là ngoại từ Hiên Viên Lăng thì không ai nhận ra thứ này.

Tô Tử nhìn Hiên Viên Lăng, rồi lại nhìn viên đá Nữ Oa trong tay Diệp Quân, trong lòng cũng thấy tò mò.

Cô ấy biết, có thể khiến Hiên Viên Lăng mất bình tĩnh như vậy, chứng tỏ viên đá này không tầm thường.

Nhưng chỉ cần là Diệp Quân tặng thì cô ấy đều thích.

Tô Tử nhìn Diệp Quân, trong lòng vô cùng vui mừng, ánh mắt tràn đầy vẻ dịu dàng.

Lúc này, Hiên Viên Lăng nói: “Anh Diệp…”

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Lăng do dự một lúc rồi nói: “Nửa tháng sau là sinh nhật tôi!”

Mọi người: “…”

Diệp Quân: “???”

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân: “Thật đấy, anh nhất định phải tới nhé”.

Diệp Quân không nói nên lời.

Tô Tử nhìn Hiên Viên Lăng, trong lòng lập tức cảnh giác, cô gái này có vấn đề.

Nghe Hiên Viên Lăng nói vậy, mọi người đều thất thần nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc, lúc này bọn họ mới phát hiện ra thái độ của cô chủ gia tộc Hiên Viên đối với chàng trai trước mặt không hề bình thường.

Vì vậy càng nhiều người tò mò về thân phận của Diệp Quân hơn.

Cố Vân Mạn nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, lai lịch của chàng trai trước mặt phức tạp hơn cô ta tưởng tượng.

Lúc này, Vương Thiên đang quỳ trên mặt đất, run rẩy nói: “Cô chủ Lăng…”

Hiên Viên Lăng nhìn Vương Thiên, khẽ nhíu mày, đang định nói thì nghĩ ra điều gì đó, cô ấy nhìn Diệp Quân: “Anh Diệp, nhà họ Vương này và anh…”

Diệp Quân nhìn ông cháu Vương Thiên: “Từng xảy ra vài xung đột!”

Hiên Viên Lăng gật đầu, quay lại nói với ông lão: “Trong một ngày, khiến nhà họ Vương biến mất khỏi thành Bạch Vân!”

Nghe vậy, Vương Thiên chết lặng, ngã quỵ xuống đất.

Sắc mặt của những người khác đều vô cùng phức tạp.

Một câu quyết định sự sống chết của của một gia tộc!

Đây chính là gia tộc Hiên Viên!

Bọn họ không cần đích thân ra tay thì cũng có vô số người muốn giết nhà họ Vương, nhà họ Vương cũng không phải gia tộc chân chính gì, luôn dùng nguyên tắc ngầm, muốn hủy diệt loại thế lực này cũng không đơn giản.

Tô Mục nhìn Diệp Quân sau đó nhìn Vương Thiên, phất tay: “Lôi gia chủ Vương ra ngoài đi”.

Ngay sau đó, hai vệ sĩ đến khiêng người ra ngoài.

Tô Mục nhìn Diệp Quân và Hiên Viên Lăng, cười nói: “Mời hai vị vào trong ngồi”.

Ánh mắt ông ấy chủ yếu nhìn Hiên Viên Lăng.

Còn Hiên Viên Lăng lại nhìn Diệp Quân: “Anh Diệp, mời vào!”

Đồng tử Tô Mục co rút lại, lúc này ông ấy đã hiểu toàn bộ.

Hiểu vì sao Hiên Viên Lăng lại nể mặt nhà họ Tô đến vậy.

Đó là vì Diệp Quân!

Tô Mục quay lại nhìn Diệp Quân với vẻ bất ngờ, chàng trai này rốt cuộc là ai mà lại được cô chủ gia tộc Hiên Viên đối đãi như vậy.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Được!”

Hắn cũng đói rồi.
Chương 805: Nịnh nọt

Sau khi vào bàn, Diệp Quân ngồi bên cạnh Hiên Viên Lăng, còn Tô Tử không thể ngồi xuống vì hôm nay cô ấy là nhân vật chính, phải làm rất nhiều việc.

Món ăn được dọn lên, nhưng không ai động đũa.

Diệp Quân nhìn mọi người, nghi ngờ hỏi: “Sao mọi người không ăn?”

Mọi người nhìn Diệp Quân, không nói gì, Diệp Quân không động đũa thì ai dám ăn đây?

Lúc này, Hiên Viên Lăng nói: “Cùng ăn đi!”

Nói xong, cô ấy cầm đũa lên, vì đang đeo mạng che mặt nên ăn hơi bất tiện nên cô ấy chỉ gắp một miếng thịt bỏ vào bát mình.

Diệp Quân không quan tâm nhiều nữa mà bắt đầu ăn.

Sau khi đến hệ Ngân Hà, hắn phát hiện món ăn ở nơi này không chỉ ngon mà còn rất phong phú, tốt hơn nhiều so với vũ trụ Quan Huyên.

Chủ yếu là do người tu luyện ở vũ trụ Quan Huyên không cần ăn cơm, cho nên không có ai tốn công để ý đến món ăn.

Trong cả bữa tiệc chỉ có Diệp Quân nghiêm túc ăn uống, còn những người khác đến đây đều là để kết giao và lôi kéo quan hệ.

Nhiều người thường xuyên liếc nhìn Diệp Quân và Hiên Viên Lăng, muốn làm quen nhưng họ không dám.

Cô gái xăm trổ bên cạnh Cố Vân Mạn cũng nhìn Diệp Quân, trong mắt vẫn còn sự sợ hãi.

Trước đó, cô ta đã bị Diệp Quân dọa sợ.

Hiên Viên Lăng cũng nhìn Diệp Quân.

Phải nói rằng Hiên Viên Lăng vô cùng tò mò về Diệp Quân.

Đá Nữ Oa!

Một trong mười thần khí hàng đầu của Hoa Hạ sao tại ở trên người Diệp Quân? Quan trọng nhất là Diệp Quân còn tặng nó cho người khác.

Thật hào phóng!

Cô ấy thấy hơi ghen tị!

Sau khi Tô Tử phát biểu cảm nhận xong, chiếc bánh sinh nhật khổng lồ được đẩy ra, Tô Tử đi đến tước chiếc bánh, trên bánh cắm ba ngọn nến.

Ước nguyện!

Tô Tử tựa như nghĩ tới gì đó, liếc nhìn về phía Diệp Quân, thấy Diệp Quân đang chăm chú ăn uống, cô ấy mỉm cười rồi chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu ước.

Một lát sau, Tô Tử mở mắt ra rồi thổi tắt nến.

Mọi người đồng loạt vỗ tay.

Tô Tử định đi gặp Diệp Quân, nhưng lại bị Tô Mục ngăn lại, nhỏ giọng nói: “Nhóc con, hôm nay cháu phải cùng ông đi làm quen vài người”.

Vì Hiên Viên Lăng, những người tới đây hôm nay đều rất nể mặt nhà họ Tô, thậm chí còn có ý nịnh nọt.

Lúc này, với tư cách là người thừa kế của nhà họ Tô, Tô Tử đương nhiên phải đi tiếp đãi, cô ấy cũng không cần lấy lòng người khác, một câu nói của cô ấy với người khác đã là nể mặt lắm rồi.

Trên bàn ăn.

Diệp Quân vẫn chuyên tâm ăn cơm, mọi người trên bàn đều vô cùng ngại ngùng. Vì Hiên Viên Lăng, bọn họ đều không dám động đũa, chỉ có thể nhìn Diệp Quân ăn uống no say.

Diệp Quân cầm một con tôm hùm lên, nhưng lại nhìn con tôm hùm với vẻ băn khoăn.

Ăn thế nào?

Hắn chưa từng ăn thứ này!

Hiên Viên Lăng bên cạnh nói: “Anh Diệp chưa ăn tôm hùm bao giờ sao?”

Diệp Quân gật đầu, thành thật nói: “Tôi từng ăn rồng rồi, nhưng chưa được ăn tôm hùm!”

Ăn rồng!

Nghe vậy, mọi người trên bàn khẽ lắc đầu, chàng trai này sắp chém gió thành bão rồi.

Nhưng vì nể mặt Hiên Viên Lăng nên không ai dám vạch trần hắn.

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, khẽ mỉm cười, cô ấy không để bụng những gì Diệp Quân nói, chỉ thấy Diệp Quân rất hài hước.

Rồng!

Đó là sinh vật trong truyền thuyết!

Hiên Viên Lăng cầm tôm hùm lên, bắt đầu lột vỏ, lột xong bỏ vào bát Diệp Quân: “Anh Diệp, mau ăn thử đi”.

Nhìn thấy cảnh này, người trên bàn đều hóa đá.

Hiên Viên Lăng bóc tôm hùm hả?

Chết tiệt!

Ngay cả Cố Vân Mạn cũng bất ngờ, nếu trước đây Hiên Viên Lăng chỉ cung kính với Diệp Quân thì bây giờ đã không còn là cung kính nữa, mà là… nịnh nọt!

Nịnh nọt?

Cố Vân Mạn nhìn Diệp Quân với vẻ choáng váng.

Khiến người nhà Hiên Viên phải lấy lòng ư?

Sao có thể chứ?

Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, hắn do dự rồi nói: “Cô Lăng, cô làm vậy khiến tôi hơi ngại”.

Hiên Viên Lăng cười nói: “So với ân tình của anh Diệp dành cho tôi, đây chỉ là chuyện nhỏ thôi”.

Tâm pháp và kiếm pháp mà Diệp Quân cho cô ấy không chỉ có thể thay đổi vận mệnh của cô ấy mà còn thay đổi cả vận mệnh của gia tộc Hiên Viên.

Lột vỏ tôm hùm chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc tới.

Diệp Quân cười nói: “Chúng ta là bạn bè, không cần khách khí như vậy!”

Bạn bè!

Dưới tấm mạng che mặt, Hiên Viên Lăng nở nụ cười.

Diệp Quân căn miếng tôn hùm, thịt mềm thơm rất ngon.

Diệp Quân vô cùng thích thú.

Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Hiên Viên Lăng mỉm cười, lại chủ động bóc thêm con tôm hùm nữa.

Người trên bàn nhìn hai người họ, một người bóc vỏ, một người ăn…

Hiên Viên Lăng không để ý tới ánh mắt của người khác, chỉ là bóc vỏ tôm hùm thôi mà, với sự rộng lượng của Diệp Quân dành cho cô ấy, đừng nói là một con tôm hùm, cho dù là trăm nghìn con cũng đáng.

Lúc này, một cô gái đi tới bên cạnh Diệp Quân, nhìn thấy người tới, Diệp Quân sững sờ: “Cô Uyển Du?”
Chương 806: Người của hai thế giới

Là Mộc Uyển Du!

Hôm nay cô ấy ăn mặc một bộ đồ thể thao trông vô cùng thoải mái, dù vậy vẫn không giấu được vẻ đẹp của mình.

Con gái đã đẹp thì mặc gì cũng đẹp.

Không mặc gì cũng đẹp!

Mộc Uyển Du chần chừ nói với Diệp Quân: “Chúng ta trò chuyện một chút được không?"

Cô ấy biết hôm nay hắn sẽ đến, vì vậy đã có mặt từ sớm để đợi.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hắn đặt con tôm hùm trong tay xuống, đứng dậy theo cô gái đi sang một bên.

Hiên Viên Lăng nhìn theo với vẻ tò mò.

Hai người đi tới vườn hoa, Diệp Quân giữ im lặng trên suốt quãng đường.

Mộc Uyển Du thấp giọng hỏi: “Anh còn giận tôi?"

Hắn lắc đầu cười: “Không đến nỗi”.

Mộc Uyển Du dừng bước nhìn hắn.

Diệp Quân cười: “Thế giới nơi tôi sống khác với cô, vậy nên quan niệm đối nhân xử thế của chúng ta cũng sẽ khác nhau. Hành động của tôi ở nơi này đúng là có phần cực đoan, cô không chấp nhận được cũng là bình thường”.

Mộc Uyển Du siết chặt hai tay, cắn nhẹ môi dưới, nhìn hắn với đôi mắt dần ướt át.

Diệp Quân thở dài: “Uyển Du, cô là người tốt, nhưng hai chúng ta không đến từ cùng thế giới. Nói vậy không có nghĩa là ai thượng đẳng hơn ai, mà là hoàn cảnh sinh sống của chúng ta khác nhau. Thế giới của tôi không cho phép mềm lòng, một khi gặp kẻ địch thì phải lập tức trừ khử, bằng không sẽ gặp hậu hoạn vô cùng”.

Mộc Uyển Du lắc đầu: “Anh vẫn còn giận”.

Diệp Quân không đáp.

Cô gái ngẩng đầu nhìn hắn, nước mắt trào ra: “Tôi biết anh giận vì tôi không tin anh. Nếu lúc đó tôi không lập tức chỉ trích mà từ tốn hỏi han nguyên nhân, tôi biết anh sẽ giải thích. Nhưng tôi lại không làm vậy, là tôi không tin anh...”

Hai dòng lệ càng trào ra mãnh liệt.

Diệp Quân rút khăn giấy ra, vừa định đưa lên lau khô cho cô ấy thì sực nhớ ra điều gì mà dừng lại. Một hồi sau, hắn đặt tờ giấy vào tay cô, nhẹ giọng nói: “Hai chúng ta không hợp nhau, Uyển Du, vì tôi còn tàn nhẫn hơn những gì cô thấy gấp trăm nghìn lần!"

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Để lại Mộc Uyển Du ngây ngốc đứng tại chỗ như người mất hồn, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

...

Vừa trở về chỗ ngồi, Diệp Quân đã thấy Tô Tử xuất hiện trước mặt: “Chúng ta đi dạo một chút”.

Hắn gật đầu: “Được thôi”.

Tô Tử mỉm cười, hết sức tự nhiên khoác lấy tay hắn, rời khỏi nhà họ Tô.

Cô gái có hình xăm bên cạnh Cố Vân Mạn thấp giọng nói: “Cô ơi, tên đó... hình như mê gái lắm!"

Cố Vân Mạn hỏi: “Con thấy hắn đẹp trai không?"

Cô gái gật đầu.

Tuy giữa hai bên đã xảy ra một số chuyện không vui, nhưng có sao nói vậy, dung mạo Diệp Quân không phải hạng tầm thường, làm cô gái không cách nào nói trái lương tâm được.

Cố Vân Mạn nhìn người thanh niên đang đi xa: “Lam nhan họa thủy!"

Cô gái: “...”

Hiên Viên Lăng nhìn theo đầy tò mò.

...

Rời khỏi nhà họ Tô rồi, Diệp Quân và Tô Tử dạo bước trên đường.

Hôm nay Tô Tử khoác một bộ lễ phục trắng muốt, tôn lên vóc dáng tuyệt đẹp, đầy đặn đúng chỗ khiến vô số đàn ông phải động lòng.

Cô ấy thì thầm hỏi: “Anh và Uyển Du...”

Diệp Quân chỉ lắc đầu.

Tô Tử: “Mấy ngày qua cậu ấy đau buồn cực kỳ, tôi chưa từng thấy cậu ấy như thế bao giờ”.

Diệp Quân không nói gì.

Tô Tử: “Anh giận thật sao?"

Sau một hồi im lặng, Diệp Quân mới thở dài: “Nói mấy thứ này cũng không có ý nghĩa gì đâu. Ngày mai chúng ta khởi hành đến Yến Kinh à?"

Tô Tử gật đầu: “Tôi sắp xếp cả rồi, sáng mai đi ngay”.

Diệp Quân gật đầu rồi ngẩng lên nhìn bầu trời. Cha và cô cô chắc chắn cũng đang ở nơi ấy, phải tìm cách gặp mặt mới được.

Mà một khi gặp họ rồi, hắn chắc chắn sẽ tìm được người hắn muốn tìm.

Quan trọng nhất là phải nói cha nhanh chóng giải trừ phong ấn.

Có Chân Thần ở đây, an nguy của Từ Kính, Từ Thụ và những người khác cũng không còn là vấn đề.

Tô Tử bỗng hỏi: “Anh biết Hiên Viên Lăng?"

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ: “Biết”.

Tô Tử tò mò: “Biết khi nào?"

Diệp Quân cười: “Cô ấy tặng tôi một thanh kiếm cách đây không lâu, tôi đáp trả bằng hai quyển phương pháp tu luyện”.

Tô Tử nghe thế thì ồ lên.

Diệp Quân: “Cô thích món quà ấy chứ?"

Tô Tử vội vàng cầm đá Nữ Oa ra, rạng rỡ nói: “Thích! Thích vô cùng!"

Như nghĩ đến điều gì, cô ấy lại nói: “Thứ này không phải đá thường đúng không? Tại tôi thấy Hiên Viên Lăng có ý muốn giành”.

Diệp Quân chỉ nói: “Cô mang theo trên người sẽ được lợi nhiều”.

Tô Tử liếc nhìn hắn, cười mỉm chi: “Được!"

Hai người vừa đi vừa chuyện trò rôm rả.
Chương 807: Ân xá

Diệp Quân thích cảm giác an tĩnh này. Cho đến bây giờ, hắn có rất nhiều suy nghĩ trong lòng. Nơi này khác với vũ trụ Quan Huyên, con người sống trên đời không nên chỉ biết mỗi tu luyện và chiến đấu...

Ở vũ trụ Quan Huyên, một khi tu luyện thì có thể kéo dài từ mấy chục đến mấy trăm năm, cứ thế mà ngồi đả tọa, tuy sức mạnh tăng lên nhưng đồng thời cũng đánh đổi rất nhiều.

Mà đáng sợ nhất, chính là mất đi nhân tính của mình.

Đặc biệt là vị cô cô váy trắng nhà hắn.

Vì có cha nên cô cô mới giữ lại nhân tính, bằng không thì... vị này mà không còn nhân tính thì không biết sẽ đáng sợ đến cỡ nào.

Nhân tính.

Diệp Quân vươn tay, gọi một thanh kiếm xuất hiện. Hắn chợt nhận ra kiếm đạo của mình vẫn đang miệt mài theo đuổi hai chữ vô địch, cũng chính là theo đuổi Thần tính, trong khi đó nhân tính còn chưa tu luyện xong!

‘Phàm’ ư?

Diệp Quân nhắm mắt lại.

Hắn... đã thật sự nhập phàm chưa?

Chưa thì nói gì đến nhập Thần?

Nghĩ đến đây, hắn bất ngờ bật cười.

Bởi vì đã thông suốt rồi!

Thứ mà kiếm đạo của hắn còn thiếu chính là chưa bao giờ thật sự nhập phàm, đã vậy thì làm sao có thể nhập Thần?

Thanh kiếm trong tay hắn bỗng rung lên.

Diệp Quân ngẩng đầu, thấy luồng sức mạnh bí ẩn kia lại ập đến thì cả kinh, vội vàng áp kiếm ý xuống.

Sức mạnh kia thấy kiếm ý không còn thì cũng tan đi.

Diệp Quân thở phào nhẹ nhõm.

Kiếm ý của hắn đã xảy ra chất biến, nhưng vẫn không thể đối kháng với thứ ấy.

Chỉ có thể nhịn vậy!

Hảo hán không ngại chút khó khăn!

Nhưng hắn cũng tò mò muốn biết, một khi giải phong ấn thì hắn sẽ đạt đến trình độ nào?

Bên cạnh hắn, Tô Tử cảm nhận được kiếm ý vô cùng đáng sợ kia thì trân trối nhìn sang.

Thấy ánh mắt hãi hùng của cô ấy, Diệp Quân cười nói: “Thật ra thì tôi là kiếm tu đấy”.

Tô Tử càng trợn mắt: “Kiếm tu?!"

Diệp Quân gật đầu: “Chính xác”.

Tô Tử: “Vậy anh biết ngự kiếm phi hành không?"

Diệp Quân: “Tạm thời không làm được”.

Tô Tử mỉm cười: “Nghĩa là sau này có thể?"

Thấy hắn gật đầu, cô ấy cười hì hì: “Vậy khi ấy dẫn tôi bay lên cùng được không?"

Diệp Quân phá ra cười: “Đương nhiên rồi!"

Tô Tử mỉm cười nhìn sang, đoạn ôm chặt lấy cánh tay hắn, thì thầm trong lòng: “Vậy anh biết tôi thích anh không?"

Người này đang đứng ngay cạnh cô, nhưng cô lại thấy cách xa quá đỗi.

Làm cô không dám thổ lộ cõi lòng, chỉ sợ sẽ không được như ý.

Nhưng nếu cứ chôn giấu... thì cô lại sợ một ngày nào đó hắn sẽ đột ngột rời đi.

Cảm giác ấy, mãnh liệt vô cùng!

Tô Tử buột miệng: “Tôi nói cho anh nghe câu này!"

Thấy Diệp Quân quay lại, cô hô to: “I love you!"

Diệp Quân lặp lại đầy khó hiểu: “Ai lớp diu?"

Tô Tử gật đầu: “Đúng thế!"

Diệp Quân càng không hiểu: “Nghĩa là gì?"

Tô Tử vịn tay hắn, khúc khích cười: “Là một cách chào hỏi của hệ Ngân Hà”.

Diệp Quân lầm rầm lặp lại: “Ai lớp diu...”

Khóe môi cô gái cong lên thành một nụ cười xinh đẹp tuyệt trần.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện, trong lúc vô tình đã đi đến một góc phố vắng vẻ ít người.

Đúng lúc này, có một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt họ.

Tô Tử vừa nhìn thấy người này thì biến sắc.

Diệp Quân chỉ nắm lấy tay cô, khẽ mỉm cười.

Nụ cười khiến bao lo âu trong lòng cô gái đều bốc hơi.

Chỉ còn lại cảm giác an toàn.

Cô cũng không biết vì sao, chỉ biết sự hiện diện của người này làm mình an tâm vô cùng.

Diệp Quân nói với gã đàn ông kia: “Tao đang tự hỏi. Nhà họ Lý đã bị diệt, nhà họ Vương thì không rảnh hơi đâu mà tìm tới báo thù, nên rốt cuộc mày là do ai phái tới?"

Đối phương hừ cười: “Mày quên những gì mày đã làm nhanh vậy à?"

Diệp Quân cau mày: “Tao làm gì?"

Gã đàn ông quắc mắt: “Người của bọn tao mà cũng dám giết, gan mày to bằng trời rồi!"

Diệp Quân càng khó hiểu: “Người của bọn mày?"

Gã đàn ông không giải thích thêm nữa mà cầm thanh trường đao đeo sau lưng ra, chân trái bước tới nửa bước, vận khí trong người. Lưỡi đao trong tay gã sáng lên tia sáng lạnh lùng.

Diệp Quân chỉ im lặng quan sát.

Chỉ thấy đối phương bước tới, gầm lên: “Khai Thiên Tích Địa!"

Nhưng thứ hạ xuống không phải đao, mà là một khẩu súng nhằm thẳng Diệp Quân mà bóp cò.

Tô Tử biến sắc kịch liệt, vội vàng nhào tới che cho hắn, hai mắt nhắm nghiền.

Đoàng!

Tiếng súng nổ vang lên.

Khi Tô Tử mở mắt ra, gã đàn ông đã bay ngược ra sau mấy trượng với một thanh kiếm cắm giữa trán.

Vào khoảnh khắc gã móc súng, kiếm của Diệp Quân cũng đã đâm phập vào mục tiêu, khiến phát đạn đi chệch hướng.

Trong vòng mười trượng, kiếm nhanh hơn súng.

Ngoài mười trượng, chỉ cần dùng Huyền khí, kiếm vẫn nhanh hơn!

Thấy Diệp Quân bình an vô sự, Tô Tử thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Quân liếc nhìn gã đàn ông rồi kéo cô gái rời đi, nào ngờ lại nghe gã cất giọng khàn đặc: “Vị Lai Tông của tao sẽ không tha cho mày!"

Vị Lai Tông?!

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân biến sắc: “Ưng Thanh!"

Đoạn hắn chạy lại, nói với gã đàn ông: “Ông biết Ưng Thanh không? Bảo bà ấy đến gặp tôi, tôi có thể ân xá cho...”

Gã đàn ông trợn trừng nhìn hắn, dữ tợn gằn ra: “Tổ sư sẽ không tha cho mày! Sẽ giết cả nhà mày!"

Nói rồi nằm vật ra tắt thở.

Diệp Quân: “...”

Ưng Thanh: “...”
Chương 808: Vị Lai Tông

Chết rồi!

Sắc mặt Diệp Quân khó xem cực kỳ.

Hắn không ngờ hai người này lại là người của Vị Lai Tông.

Là thủ hạ của Ưng Thanh.

Một người không hề xa lạ gì với hắn, thậm chí còn từng xảy ra hiềm khích.

Sau lần đó, bà ấy đã bị mẹ hắn là Tần Quan cách chức, đuổi về hệ Ngân Hà.

Vậy mà lần này đến đây hắn lại quên khuấy!

Tô Tử đi tới cạnh hắn, nhỏ giọng hỏi: “Anh biết lai lịch người này?"

Diệp Quân gật đầu: “Nếu gã không nói dối thì thủ lĩnh của gã là người quen của tôi”.

Tô Tử: “Vị Lai Tông?"

Diệp Quân: “Đúng”.

Tô Tử: “Vậy có thể đi hỏi thăm cái cô Hiên Viên Lăng kia thử xem!"

Hai mắt Diệp Quân sáng lên. Đúng rồi, Hiên Viên Lăng đến từ Yến Kinh, học sâu biết rộng, chắc chắn sẽ biết về Vị Lai Tông.

Hắn đáp ngay: “Không biết cô ấy có đi Yến Kinh luôn không?"

Tô Tử: “Để tôi đi hỏi”.

Nói rồi thì rút điện thoại ra bấm bấm.

Một hồi sau, cô ấy cất nó vào, nói với Diệp Quân: “Đi rồi, nhưng tôi biết cô ấy ở đâu”.

Diệp Quân cười: “Vạn Kiếm Sơn Trang”.

Tô Tử gật đầu: “Chính xác”.

Diệp Quân: “Tôi nhờ Tiểu Tuyết dẫn đi là được”.

Tô Tử: “Tôi đi cùng anh”.

Diệp Quân lắc đầu: “Ngày mai đã phải lên đường rồi, mà cô còn nhiều việc cần xử lý. Để tôi đi hỏi thăm trước rồi trở về nhà họ Tô, ngày mai chúng ta cùng đi Yến Kinh”.

Về nhà họ Tô?

Tô Tử mừng thầm trong bụng, mỉm cười đáp: “Được”.

Mà cô ấy quả thật cũng còn rất nhiều việc phải làm.

Diệp Quân: “Ừm”.

Tô Tử gọi Tiểu Tuyết đến. Diệp Quân đưa Tô Tử về nhà rồi cùng Tiểu Tuyết đến Vạn Kiếm Sơn Trang.

Không lâu sau đã đến nơi.

Hắn vừa mới xuất hiện đã được một ông lão tóc trắng ra tiếp đón: “Diệp công tử”.

Diệp Quân gật đầu: “Cô Lăng có ở đây không?"

Ông lão: “Có, nhưng hiện đang tắm rửa. Mời cậu đến phòng khách đợi trong chốc lát, cô ấy sẽ đến ngay”.

Diệp Quân: “Được”.

Hắn được dẫn đến phòng khách, bên trong bài trí cực kỳ trang nhã, nào là tranh thủy mặc treo trên tường và kệ gỗ chất đầy những quyển sách cổ.

Đúng lúc này, Hiên Viên Lăng xuất hiện. Cô ấy không mặc váy dài nữa, thay vào là một bộ trường bào màu trắng giản dị, không có họa tiết trang điểm, để tóc xõa tung sau vai.

Trông trang nhã vô cùng.

Gương mặt cô lại bị che phủ bởi một lớp khăn lụa, chỉ còn nhìn thấy ánh mắt.

Hiên Viên Lăng chậm rãi đi đến, ngồi xuống đối diện dh, tự mình pha trà, cười nói: “Không ngờ anh Diệp lại đến đây”.

Diệp Quân mỉm cười: “Tôi đến để hỏi thăm một vài huyện”.

Hiên Viên Lăng: “Mời anh”.

Diệp Quân nghiêm túc hỏi: “Cô có biết Vị Lai Tông không?"

Vị Lai Tông?

Một tia kinh ngạc lóe lên trong mắt cô gái: “Anh biết?"

Diệp Quân gật đầu: “Có thể nói tường tận cho tôi không?"

Hiên Viên Lăng: “Vị Lai Tông là một trong hai tông môn lớn ở hệ Ngân Hà chúng tôi, cái còn lại là Ngân Hà Tông. Dưới hai tông môn này là bốn gia tộc lớn: Dương, Tần, Hiên Viên và Xi”.

Nói đến đây, cô ấy ngẩng lên nhìn Diệp Quân: “Anh từ hệ Ngân Hà hay bên ngoài hệ Ngân Hà?"

Diệp Quân đáp: “Bên ngoài”.

Đáy lòng Hiên Viên Lăng khẽ run, bàn tay cầm tách trà cũng siết lại.

Diệp Quân: “Vậy tộc Hiên Viên của cô Lăng đây chính là một trong bốn gia tộc lớn?"

Hiên Viên Lăng gật đầu, rót một tách cho hắn: “Mời anh”.

Diệp Quân cầm lên nhấp một ngụm: “Cô có thể liên lạc với Vị Lai Tông hay người phụ trách Ngân Hà Tông không?"

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Trụ sở chính của hai thế lực này nằm ở tinh vực Ngân Hà chứ không ở Lam Tinh. Tôi tạm thời không thể đến đó, cho dù có thể cũng không gặp được những người đứng đầu”.

Diệp Quân gật gù: “Tôi hiểu rồi”.

Hiên Viên Lăng nhìn hắn: “Anh Diệp có quen biết với Tông chủ Vị Lai Tông?"

Diệp Quân gật đầu: “Biết”.

Hiên Viên Lăng không nói gì thêm, chỉ nâng tách lên uống trà.

Diệp Quân nói: “Tôi có một chuyện muốn nhờ cô giúp đỡ”.

Hiên Viên Lăng: “Mời nói”.

Diệp Quân: “Tôi có một người bạn tên Mộc Uyển Du, sắp lên đường đến Yến Kinh nhưng thân cô thế cô, dễ bị ức hiếp. Cô có thể giúp tôi chăm sóc cô ấy không?"

Hiên Viên Lăng nhìn hắn: “Chuyện nhỏ”.

Diệp Quân: “Nhưng đừng nói là tôi nhờ”.

Hiên Viên Lăng thắc mắc: “Vì sao?"

Diệp Quân chỉ cười không đáp.

Hiên Viên Lăng cũng không hỏi thêm.

Diệp Quân đứng dậy: “Sau này gặp lại, cô Lăng”.

Hiên Viên Lăng bỗng hỏi: “Ngày mai anh đến Yến Kinh?"

Hắn gật đầu: “Phải”.

Hiên Viên Lăng khẽ cười: “Vậy chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại thôi”.

Diệp Quân hỏi: “Cô cũng đến đó?"

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân cười: “Vậy hẹn gặp ở Yến Kinh!"

Hiên Viên Lăng: “Đến đó rồi, mời anh Diệp đến nhà chúng tôi làm khách một chuyến”.

Diệp Quân gật đầu: “Được thôi”.

Hiên Viên Lăng nhìn vào mắt hắn: “Tôi thật lòng đấy”.

Diệp Quân thoáng ngẩn ra: “Ừ”.

Hiên Viên Lăng mỉm cười: “Vậy chúng tôi sẽ cung kính chờ anh đến”.

Diệp Quân ôm quyền: “Cáo từ”.

Nói rồi xoay người rời đi.

Hiên Viên Lăng nhìn theo, khẽ thì thầm: “Sao tôi lại có cảm giác anh sẽ thu phục được thanh kiếm của nhà Hiên Viên nhỉ...”

Nói xong thì xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK