Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 851: Cha hiền con thảo

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lăng cô nương, thực ra tôi cũng không đặc biệt chú ý đến thanh kiếm kia đâu”.

Hiên Viên Lăng hơi cúi đầu im lặng.

Diệp Quân tiếp tục: “Cô nói chỉ cần là bạn trai bạn gái là được, nhưng tôi có thể nhận ra, bọn họ đã cho rằng tôi và cô đã có…”

Nói đến đó, hắn khẽ lắc đầu: “Lăng cô nương, làm như thế sẽ có ảnh hưởng không tốt với cô đấy. Cô không cần phải…”

Hiên Viên Lăng nhẹ nhàng ngắt lời hắn: “Tôi gây phiền toái cho anh sao?”

Diệp Quân cười khổ: “Không ngờ tôi nói bao lâu thế mà vẫn chẳng ích gì à? Tôi chỉ sợ chuyện đó ảnh hưởng đến danh dự của cô thôi…”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Tôi không quan tâm”.

Diệp Quân nhìn cô ấy: “Vì sao?”

Hiên Viên Lăng cười nói: “Trước kia chẳng phải anh đã nói anh bị ai đó phong ấn thực lực sao? Tôi đã nói với anh, thanh Kiếm Tổ này của gia tộc tôi vô cùng lợi hại, nó chính là thanh kiếm sắc bén nhất lịch sử Hoa Hạ, tự bản thân có sức mạnh hủy diệt đất trời, nếu anh có được thanh kiếm này, chưa biết chừng có thể giết chết được kẻ đã phong ấn thực lực của anh đấy!”

Nghe thấy thế, sắc mặt Diệp Quân tức thì thay đổi, hắn vội vã nắm chặt tay Hiên Viên Lăng, khẩn trương nói nhanh: “Chớ có nói lung tung… Tôi chưa bao giờ có ý định giết người đó cả… Nghĩ thôi cũng không có… chưa từng có…”

Bị Diệp Quân nắm chặt tay, sắc mặt Hiên Viên Lăng chợt ửng hồng, muốn giãy ra nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại thành cầm ngược tay Diệp Quân.

Diệp Quân lúc này đang hơi hoảng loạn vì những lời Hiên Viên Lăng mới nói.

Thật đáng sợ!

Giết cha?

Không không, người nhà họ Dương, cha hiền con thảo, vĩnh viễn sẽ không bao giờ gây nên loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế!

Sau đó, Diệp Quân chợt phát hiện mình còn nắm tay người ta, bèn vội vã buông ra, cười cười gượng gạo: “Tôi không cố ý đâu”.

Hiên Viên Lăng lặng lẽ cúi đầu. Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt, lòng cảm động, hắn không ngờ rằng, chỉ một câu bâng quơ của hắn lại khiến cô ấy để tâm đến thế. Nhưng đồng thời, hắn cũng thấy băn khoăn, bởi vì cô gái này đang hi sinh sự trong sạch của mình…

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt có tiếng bước chân vọng lại.

Hiên Viên Lăng lập tức biến sắc, vội vã lên giường, nằm cạnh Diệp Quân.

Diệp Quân ngây mặt nhìn cô ấy.

Hiên Viên Lăng nói: “Là đại trưởng lão và những người khác, hẳn là họ sợ tôi lừa họ… Kiếm Tổ của gia tộc Hiên Viên chúng tôi là vật rất quan trọng, cũng là một vật biểu trưng, dù con cháu của gia tộc Hiên Viên không thể rút nó lên thì gia tộc Hiên Viên cũng không thể đem nó cho người ngoài được, trừ khi, người đó chính là con rể của gia tộc Hiên Viên. Vì vậy, bọn họ mới thận trọng đến thế, phải kiểm tra chúng ta…”

Diệp Quân cười khổ: “Vậy phải làm sao đây?”

Hiên Viên Lăng cúi đầu: “Tôi… đêm nay tôi ngủ ở đây…”

Nói đến những lời sau cùng, giọng cô ấy đã nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Hả?”

Diệp Quân trợn mắt nhìn Hiên Viên Lăng như không thể tin vào tai mình.

Hiên Viên Lăng vẫn gục đầu: “Nếu không như thế thì biết làm sao”.

Diệp Quân cười khổ: “Cô không sợ tôi làm bậy sao?”

Hiên Viên Lăng nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ không làm thế”.

Diệp Quân không biết phải nói sao: “Trông tôi giống một kẻ quân tử chính trực à?”

Hiên Viên Lăng cười bảo: “Tôi chỉ biết là anh sẽ không như thế”.

Diệp Quân nghiêm nghị nói: “Lăng cô nương, làm như vậy, đối với cô rất…”

Hiên Viên Lăng bình tĩnh ngắt lời: “Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Ở nơi này, một cô gái từng có vài người bạn trai là chuyện rất bình thường, anh không nên giữ tư tưởng bảo thủ như thế”.

Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Có nghĩa là, cô cũng sẽ làm vậy đối với người đàn ông khác, phải không?”

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Hiên Viên Lăng lập tức trở nên lạnh như băng, cô ấy nhìn Diệp Quân chằm chằm, sắc đỏ ngượng ngùng trên mặt đã biến mất sạch sẽ, thay vào đó là vẻ băng giá thấu xương.

Hiên Viên Lăng quay người, đưa lưng về phía Diệp Quân: “Mai tôi giúp anh lấy được Hiên Viên Kiếm, sau đó, chúng ta không ai nợ ai điều gì nữa”.

Giọng cô ấy lúc này không có bất kì một tia cảm xúc nào.

Diệp Quân biết mình nói lỡ lời. Hắn nhẹ nhàng kéo ống tay áo Hiên Viên Lăng, khẽ bảo: “Lăng cô nương… xin lỗi cô”.

Hiên Viên Lăng không nói lời nào.

Diệp Quân lại gọi: “Lăng cô nương?”

Nhưng Hiên Viên Lăng vẫn không hề đáp lại.

Diệp Quân khe khẽ thở dài, tự trách, sao mình lại nói những lời như vậy được?

Nhất định là do huyết mạnh phong ma rồi.

Huyết mạch phong ma: “???”

Diệp Quân gọi mấy tiếng, Hiên Viên Lăng vẫn không chịu đáp lại.

Do dự giây lát, Diệp Quân bèn đặt tay lên hông cô ấy: “Nếu cô không nói gì là tôi sẽ làm bậy với cô đấy nhé”.

Hiên Viên Lăng vẫn không hề hé răng.

Diệp Quân đột nhiên lật người sang phía đối diện với Hiên Viên Lăng. Nhưng khi nhìn vào mặt cô ấy, hắn lập tức sửng sốt cả người, bởi vì lúc này, viền mắt Hiên Viên Lăng đã đỏ bừng, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Diệp Quân bối rối không biết phải làm sao, hắn đang định nói gì đó, Hiên Viên Lăng đã xoay người, lại đưa lưng về phía hắn, nói gọn: “Ngủ đi”.

Diệp Quân chỉ đành thở dài khe khẽ.

Rượu vào hỏng việc!

Một đêm trôi qua.

Khi Diệp Quân mở mắt nhìn sang, bên cạnh đã không còn bóng dáng Hiên Viên Lăng, nhớ tới chuyện tối qua, hắn lại thở dài.

Trầm ngâm hồi lâu, hắn quyết định xuống giường, rửa mặt và sửa sang lại quần áo, hắn mở cửa phòng, hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời rất rạng rỡ.

Đúng lúc này, Hiên Viên Lăng đột nhiên từ bên kia đi tới. Cô ấy đã thay một bộ váy dài màu xanh lục, vẫn đeo mạng che mặt như trước, Diệp Quân chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt cô ấy lộ ra, nhưng lúc này, cặp mắt đó không còn ôn hòa thân thiết như trước, thay vào đó là vẻ lạnh lẽo xa cách.

Diệp Quân đang định nói gì, Hiên Viên Lăng đã lên tiếng trước: “Chúng ta đến Kiếm Tháp thôi”.

Nói xong, cô ấy quay đầu đi trước.

Diệp Quân đành lắc đầu cười khổ, nối gót cô ấy.

Hai người đi về phía Kiếm Tháp, dọc đường đi đều không có tương tác qua lại.

Diệp Quân nhiều lần chủ động bắt chuyện, nhưng Hiên Viên Lăng vẫn luôn giữ im lặng.

Khi hai người đi tới trước Kiếm Tháp, Diệp Quân chợt nhíu mày, bởi vì sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn lại bắt đầu trào dâng.

Diệp Quân nhìn chằm chằm vào Kiếm Tháp, lẽ nào kiếm trong này có liên quan gì đến huyết mạch của mình sao?
Chương 852: Chiến trường Hỏa Tinh?

Càng lại gần Kiếm Tháp, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể Diệp Quân càng xao động mãnh liệt hơn.

Với ba loại huyết mạch trong người Diệp Quân, quen thuộc hơn cả với hắn chính là huyết mạch phong ma, hai loại huyết mạch kia thì hắn chưa được tiếp xúc nhiều, bởi vì hắn chưa hề kích hoạt chúng lần nào.

Thực ra, nghiêm chỉnh mà nói, ngay cả huyết mạch phong ma, hắn cũng chưa đạt tới mức kích hoạt đúng nghĩa.

Bởi vì hắn chưa từng triệt để điên cuồng lần nào!

Chỉ khi triệt triệt để để điên cuồng thì mới có thể phát huy uy lực của huyết mạch đó đến mức cao nhất.

Còn hai loại huyết mạch kia, hắn chưa hề có hiểu biết gì về uy lực của chúng.

Song, hai loại huyết mạch đó có thể tồn tại cùng huyết mạch phong ma, chứng tỏ đó cũng không phải dạng huyết mạch tầm thường, nếu không, chúng đã sớm bị huyết mạch phong ma xử lý rồi.

Chỉ trong chốc lát, hai người đã đi tới trước Kiếm Tháp. Tòa tháp này trông rất cổ xưa, bề ngoài còn được vẽ một ít phù văn thần bí, những phù văn này có hình thù rất lạ, giống như một thanh kiếm treo ngược, như là đang trấn áp thứ gì.

Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn sang phía Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Lăng vẫn lạnh mặt dửng dưng, bước vào trong Kiếm Tháp.

Đi được mấy bước, như thể vừa nhận ra điều gì, cô ấy chợt quay người nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân vẫn đứng đó, không hề động đậy.

Hiên Viên Lăng chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân chậm rãi bước tới trước mặt Hiên Viên Lăng, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nghiêm túc nói: “Lăng cô nương, tôi xin lỗi vì chuyện tối qua”.

Hiên Viên Lăng chỉ lắc đầu: “Không có gì, chúng ta vào xem thanh kiếm kia thôi”.

Nói xong, cô ấy quay người đi vào trong Kiếm Tháp.

Diệp Quân trầm mặc một lát rồi cũng cất bước theo sau.

Tháp có chín tầng, hai người chậm rãi đi lên.

Diệp Quân phát hiện, mỗi tầng đều có rất nhiều bích họa, những bức bích họa đó đều có cảm giác rất cổ xưa, như đang kể ra điều gì.

Lúc này, Hiên Viên Lăng bỗng lên tiếng: “Những bức họa đó là mấy trang lịch sử năm xưa”.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Lịch sử năm xưa?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Nền văn minh Thần của ngày trước”.

Diệp Quân hỏi: “Ngày đó, ngôi sao màu xanh cũng từng có rất nhiều nhân vật vô cùng hùng mạnh, đúng không?”

Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Vậy hiện giờ bọn họ ra sao?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Tôi cũng không biết”.

Diệp Quân trầm mặc.

Chủ nhân bút Đại Đạo có lẽ sẽ biết, cái tay dở hơi đó còn biết hệ Ngân Hà từng có 150 loại nền văn minh cơ mà.

Diệp Quân còn định hỏi thêm điều gì, hai người đã lên tới tầng thứ chín. Ngay giữa tầng này có một thạch đài, trên thạch đài lơ lửng một thanh kiếm.

Thanh kiếm kia toàn thân ánh màu vàng kim, dài ba thước, rộng hơn hai ngón tay, vô cùng chói mắt.

Hiên Viên Lăng chợt nói: “Kiếm này tên gọi Hiên Viên, là thanh kiếm Thánh Đạo, thân kiếm có một mặt khắc trăng sao và mặt trời, mặt kia khắc núi đồi hoa cỏ, chuôi kiếm có một mặt khắc thuật Nông Canh Súc Dưỡng, mặt kia khắc sách lược Tứ Hải Nhất Thống, bên trong chất chứa sức mạnh vô tận”.

Kiếm Hiên Viên!

Diệp Quân chậm rãi bước tới trước thanh kiếm, đúng lúc này, thanh kiếm bỗng hơi chấn động.

Thấy thế, Hiên Viên Lăng siết chặt nắm tay, lòng khẩn trương vô cùng.

Diệp Quân chợt thấy đáy lòng nảy lên một cảm giác lạ, hắn đột nhiên gọi: “Tới!”

Ong!

Một tiếng kiếm kêu từ trong tháp ngân lên, thoáng cái, vạn luồng kiếm quang màu vàng kim đã đâm rách tháp cao, phóng lên trời.

Cùng lúc đó, thanh kiếm Hiên Viên bay thẳng vào lòng bàn tay Diệp Quân.

Hiện tượng dị thường này khiến toàn bộ gia tộc Hiên Viên phải khiếp sợ, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía Kiếm Tháp.

Bọn họ không ai theo Diệp Quân và Hiên Viên Lăng vào Kiếm Tháp, vì không ai nghĩ Diệp Quân có thể thành công rút kiếm.

Thanh kiếm này vốn đã ở đó, phủ bụi vô số năm, gia tộc Hiên Viên kinh qua bao thế hệ, chưa từng có một người khiến nó thần phục.

Một người ngoài sao có thể khiến kiếm báu của gia tộc Hiên Viên thần phục được?

Bởi vậy, họ đều không quá để ý đến chuyện hôm nay Diệp Quân tới Kiếm Tháp.

Nhưng vào lúc này, khi mọi người thấy vạn luồng kiếm quang màu vàng kim vọt lên cao, tất cả đều bối rối.

Thánh kiếm thần phục rồi?

Tại núi Phạn Tịnh.

Trước cửa, một người đàn ông đang quét rác đột nhiên quay người liếc về một phương, trầm mặc một hồi, đáy mắt thoáng lóe lên một tia phức tạp, nhẹ giọng lầm bầm: “Hiên Viên…”



Tại sơn trang Hiên Viên, bên trong Kiếm Tháp, Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, sắc mặt cũng vô cùng phức tạp.

Cô ấy đã sớm biết, người đàn ông này nhất định có thể khiến thánh kiếm thần phục.

Trực giác của cô ấy quả không sai!

Diệp Quân nắm thanh kiếm trong tay, giờ khắc này, sắc mặt hắn lại có vẻ căng thẳng, bởi hắn vừa cảm nhận được sức mạnh hùng hậu vô tận bên trong thanh kiếm.

Thanh kiếm này không phải một thanh kiếm bình thường!

Trong số những thanh kiếm hắn từng tiếp xúc, thanh kiếm này gần giống với kiếm Hành Đạo và Thanh Huyên.

Diệp Quân cũng phải giật mình khiếp sợ, hắn không thể ngờ, ngôi sao màu xanh này lại có một thần khí như thế.

Đúng lúc này, thanh kiếm đột nhiên hơi rung động, ngay sau đó, nó bộc phát một luồng ánh sáng rực rỡ màu vàng kim, bao trùm lấy Diệp Quân.

Con ngươi Diệp Quân thoáng co rút lại.

Hiên Viên Lăng cũng lập tức biến sắc, vọt thẳng tới chỗ Diệp Quân.

Ầm!

Giây lát, hai người đã bị luồng sáng rực rỡ kia bao phủ, cùng biến mất khỏi đó.

Khi hai người xuất hiện lại một lần nữa, chân đã đứng trên một cánh đồng hoang vu, nhìn quanh chỉ thấy bát ngát vô biên, không khí khô nóng, nhiệt độ cực cao.

Nơi này là nơi nào?

Diệp Quân nhăn mày.

Hiên Viên Lăng đột nhiên kinh hãi kêu lên: “Đây là chiến trường Hỏa Tinh trong lời đồn!”

Diệp Quân nhíu mày: “Chiến trường Hỏa Tinh?”

Hiên Viên Lăng gật đầu, mặt đầy khiếp sợ, cô ấy đang định nói thêm điều gì, bỗng lại sửng sốt, chỉ về hư không xa xa, run run nói: “Anh xem!”

Diệp Quân nhìn về phía đó, trên hư không đang có một rừng cường giả nhân loại đang đứng.

Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, thân mặc bộ chiến giác màu vàng kim, tay cầm thanh kiếm vàng, thần sắc uy nghiêm trang trọng, trông hệt một vị thiên thần, toàn thân tản ra một loại hơi thở trang nghiêm và thần thánh khủng khiếp.

Hiên Viên Lăng nhìn thanh kiếm vàng trong tay người đàn ông trung niên kia, run giọng: “Đó là… tổ tiên…”

Tổ tiên!

Hiên Viên Lăng nói đến đó, chân vô thức tiến lên, nhưng Diệp Quân đã nhanh tay kéo lại: “Cái cô thấy chỉ là ảo ảnh thôi”.

Ảo ảnh!

Hiên Viên Lăng ngây người.

Diệp Quân nhìn về phía người đàn ông trung niên cầm thanh kiếm vàng, dưới thân ông ta còn có một con rồng. Con rồng này thân thể to lớn, có hai móng vuốt, lưng mọc hai cánh, trên cánh còn có hoa văn Ứng Long.

Con rồng khổng lồ nằm trước mặt người đàn ông kia, ánh mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trong hư không sâu thẳm, trong con mắt tràn đầy hung ác.

Bên phải người đàn ông này, cách ông ta vài trượng, có một người đàn ông với vóc dáng cao lớn vạm vỡ, mặt mũi hung hãn, tay trái cầm thuẫn, tay phải cầm một thanh Khai Thiên Cự Phủ, đứng ở đó tựa như một vị Ma Thần, vô cùng kinh người.

Nhìn thấy người đàn ông này, Hiên Viên Lăng run rẩy thốt lên: “Tổ tiên Xi tộc…”

Sau lưng ông ta, cách một quãng không xa còn có bốn yêu thú có hình thể khổng lồ, bốn con yêu thú này có diện mạo dữ dằn, ánh mắt hung hãn, toàn thân tản ra một hơi thở hung ác khủng bố, như chực chờ cắn chết đối phương, trông vô cùng kinh khủng.

Ánh mắt Diệp Quân rơi vào bốn con yêu thú này, sắc mặt căng thẳng tột cùng, bởi hơi thở hung ác phát ra từ bốn con yêu thú đó vô cùng khủng bố, gần tiếp cận với Nhị Nha.

Diệp Quân nổi cơn tò mò: “Lăng cô nương, bốn con yêu thú này là gì?”

Hiên Viên Lăng cũng nhìn chằm chằm bốn con yêu thú: “Bốn hung thú mạnh nhất thượng cổ, Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột…”

Bốn hung thú của thượng cổ?
Chương 853: Trấn áp Đại Đạo, nói ra là thành hiện thực!

Diệp Quân nhăn mày, ánh mắt lại dời ra phía sau bốn yêu thú, nơi đó còn có tám mươi người, những người này đều mang vẻ mặt hung hãn, hơi thở hùng hồn vô cùng.

Bên phía đối diện cũng có một đám người, người cầm đầu vận bộ áo bào vải thô, tay cầm một thần đỉnh màu đồng xanh.

Hiên Viên Lăng cũng dời mắt nhìn sang người đàn ông trung niên vận áo vải, nói khẽ: “Đó là tổ tiên của nhà họ Viêm… Chỉ tiếc, nhà họ Viêm nay đã…”

Nói đến đó, cô ấy lắc đầu, im lặng.

Sau lưng người đàn ông vận áo vải cũng có một loạt cường giả cực kì mạnh, đặc biệt có một vị tay cầm thuẫn phủ, toàn thân tản ra một chiến ý ngập trời, chiến ý đó cho người ta cảm giác có thể nghiền nát cả đất trời.

Chứng kiến cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân vô cùng nặng nề, chiến ý của người nọ thậm chí còn mạnh hơn cả Chiến Đế trước kia nữa.

Lòng hắn chấn động vô cùng.

Những người này, hẳn là nhóm cường giả mạnh nhất trên ngôi sao màu xanh khi xưa, từng người đều mang hơi thở cực kì hùng hậu, thực lực cũng vô cùng khủng bố.

Diệp Quân nhìn họ, ánh mắt phức tạp, mình đã quá coi thường ngôi sao màu xanh này rồi, nơi này cũng từng có nền văn minh Võ Đạo hùng mạnh và rực rỡ của nó.

Chỉ là, chẳng biết vì sao, nó lại suy sụp.

Diệp Quân lại nhìn về phía đám cường giả kia, lúc này, bọn họ trông như đang đợi điều gì.

Đúng lúc này, thời không nơi xa xa đột nhiên rung chuyển.

Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt.

Cùng lúc với sự rung chuyển của thời không, sắc mặt những vị cường giả trên không trung kia cũng dần trở nên căng thẳng.

Bất chợt, thời không nứt vỡ, ngay sau đó, một lối đi như được làm bằng ánh sáng xuất hiện trước mắt mọi người.

Người đàn ông cầm thanh kiếm vàng nheo mắt: “Tuế Nguyệt Thông Đạo!”

Tuế Nguyệt Thông Đạo!

Nghe cái tên này, Diệp Quân nhăn mày, chợt nhớ tới điều gì, con ngươi hắn bỗng co rút lại, lòng đầy khiếp sợ, đây… chẳng lẽ chính là Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả trong truyền thuyết?

Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả!

Trước kia hắn từng nghe chủ nhân bút Đại Đạo đề cập tới một câu, nhưng khi đó hắn không quá để tâm.

Từng có Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả xâm lấn ngôi sao màu xanh?

Ngay khi Diệp Quân còn đang nghi hoặc, từ trong lối đi có một cô gái chậm rãi bước ra, người này vận bộ áo bào màu trắng, bên hông buộc một sợi dây lưng bằng ngọc, tóc dài xõa vai, trên mặt đeo mặt nạ vàng kim, mặt nạ che từ trán tới mũi, chỉ để lộ khuôn miệng và chiếc cằm.

Sau lưng cô gái áo bào trắng nọ có hai gã cường giả thần bí, hai gã này có hình thể cực kì cao lớn, phải cao hơn người thường mấy lần, cả hai đều vận áo bào đen, đầu trùm mũ rộng, thân thể lơ lửng nhìn không rõ, trông vô cùng quỷ dị.

Sau lưng hai gã cường giả này còn có vô số hơi thở hùng mạnh khác, nhưng những cường giả kia không bước ra.

Diệp Quân nhìn cô gái vận áo bào trắng đi đầu, sắc mặt vô cùng căng thẳng, dù người này chỉ là một ảo ảnh, không hề đứng trước mặt hắn ở thực tại, nhưng khi nhìn thấy người đó, lòng hắn vẫn nảy sinh một nỗi bất an cùng với đôi chút… sợ hãi!

Sợ hãi!

Diệp Quân nắm chặt tay, điên cuồng đè tia hoảng sợ trong đáy lòng xuống.

Nhưng hắn kinh hãi nhận ra, mình không thể đè ép nó xuống được.

Hoàn toàn không thể đè xuống được!

Không chỉ có thế, nỗi sợ dường như càng ngày càng mãnh liệt hơn.

Chuyện gì thế này?

Diệp Quân nhăn nhíu mày, sắc mặt tái nhợt, hắn muốn chống cự lại nỗi sợ đó, nhưng càng chống trả, càng sợ hãi.

Lúc này, Hiên Viên Lăng cũng đã phát hiện sự bất thường của Diệp Quân, cô ấy do dự giây lát rồi nhẹ nhàng hỏi thăm: “Anh sao thế?”

Diệp Quân trợn mắt nhìn cô gái vận áo bào trắng chòng chọc, đáy mắt đầy kinh ngạc.

Hiên Viên Lăng quay đầu nhìn về phía cô gái áo bào trắng, ánh mắt hết sức kinh ngạc.

Đúng lúc này, một vị cường giả thần bí sau lưng cô gái áo bào trắng đã lên tiếng: “Bọn ngươi đã muốn phản kháng thì còn chờ gì nữa? Tới đi, để ta xem xem chủ nhân bút Đại Đạo liệu có thể giúp đỡ các ngươi bảo vệ ngôi sao màu xanh này không”.

Phía dưới, người đàn ông cầm kiếm vàng đột nhiên cười lớn: “Các vị, hãy bảo vệ Hoa Hạ ta!”

Dứt lời, ông ta chợt xông lên.

Sau lưng ông ta, vô số cường giả cũng đồng loạt xông lên theo.

Khí thế hừng hực vô song!

Ngay trong khoảnh khắc đám cường giả kia xông lên, toàn bộ ảo ảnh chợt mờ đi, sau đó từ từ tan biến.

Hai gã cường giả thần bí sau lưng cô gái áo bào trắng cũng trở nên mờ nhạt rồi biến mất.

Nhưng…

Cô gái đó lại không tan biến.

Lúc này, cô gái áo bào trắng đột nhiên chậm rãi quay người, nhìn về phía Diệp Quân và Hiên Viên Lăng.

Thấy thế, con ngươi Diệp Quân co rút lại, vô thức kéo Hiên Viên Lăng ra sau lưng.

Chính trong khoảnh khắc này…

Tại núi Phạn Tịnh.

Người đàn ông đang quét rác ngẩng lên nhìn chăm chú vào một điểm nào đó, đáy mắt có khẩn trương, cũng có hưng phấn, như đang mong đợi điều gì.

Mà tại một khu dân cư, trước bàn sách, Từ Chân đang ngồi viết lách chợt dừng bút, quay đầu nhìn về một phương, hai mắt híp lại, không nói một lời, trên đầu ngón tay cô tay, cây bút như có sinh mạng, nhảy nhót xoay tròn liên tục.

Trong hư không, cô gái áo bào trắng kia nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, nói: “Trong người có khí vận vượt trên cả Đạo Vận!”

Diệp Quân nhăn mày, không hiểu ý người nọ nói gì.

Nhưng lúc này, cô gái áo bào trắng đó chợt hô to: “Chết!”

Ầm!

Thân thể Diệp Quân bốc cháy phừng phừng!

Một lời trấn áp Đại Đạo, nói ra là thành hiện thực!

“Hả?”

Đúng lúc này, một giọng nói như sấm sét xé không vọng tới, ngay sau đó, một thanh kiếm rạch ngang trời bay đến.

Cuộc chiến bất đồng thời không!

Khi thanh kiếm kia lao tới trước mặt cô gái áo bào trắng, cô gái đó lạnh nhạt và thờ ơ hô: “Định!”

Ầm!

Kiếm bị định tại chỗ.

Cô gái áo bào trắng lại nói: “Vỡ!”

Rắc!

Thanh kiếm chợt nứt vỡ.

Kiếm này có tên… Thanh Huyên!


Chương 854: Anh là người đầu tiên

Kiếm Thanh Huyên vỡ rồi!

Diệp Quân đứng bên dưới, trong khi thân thể còn đang hừng hực cháy, nhìn thấy cảnh tượng đó thì càng sững sờ.

Kiếm Thanh Huyên vỡ rồi?

Cũng vào lúc này, chợt có một tờ giấy đang viết dở dang từ đâu bay tới, nhẹ nhàng phủ lên đỉnh đầu hắn, thoáng chốc, ngọn lửa đang thiêu đốt thân thể hắn chợt tắt ngấm.

Diệp Quân đã vã mồ hôi đầy đầu, sắc mặt nhợt nhạt, suýt thì ngã quỵ.

Hiên Viên Lăng vội đỡ lấy hắn, run run nói: “Anh…”

Diệp Quân không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn chòng chọc vào cô gái áo bào trắng nơi chân trời kia.

Phía xa xa, cô gái áo bào trắng không để ý thanh kiếm Thanh Huyên đã biến mất trước mắt mà quay đầu nhìn về một hướng, đó chính là hướng trông về một khu dân cư nọ.

Trước bàn đọc sách, Từ Chân lặng lẽ mỉm cười.

Cô gái áo bào trắng lạnh nhạt nói: “Đợi đấy!”

Dứt lời, cô ta dời mắt, liếc qua phía Diệp Quân một cái rồi quay người, biến mất.

Tuế Nguyệt Thông Đạo cũng biến mất!

Ở một nơi nào đó, người đàn ông áo trắng lẳng lặng đứng bên hồ, kiếm Thanh Huyên lơ lửng trước mặt ông.

Nhìn thanh kiếm đã rạn nứt, người đàn ông áo trắng cau mày, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, vốn định đích thân đến so tài với đối phương một phen nhưng ngẫm kĩ lại, nhớ ra bản thể của đối phương cũng chẳng ở nơi này, bèn thôi.

Bấy giờ, một người phụ nữ váy trắng bỗng đi tới, trên tay còn có hai miếng dưa.

Người phụ nữ váy trắng chậm rãi bước tới bên cạnh ông, liếc nhìn thanh kiếm lơ lửng trước mặt, nhưng không nói gì, chỉ đưa miếng dưa ra.

Người đàn ông áo trắng mỉm cười, cầm một miếng dưa, cắn một cái rồi cười bảo: “Ngon lắm”.

Người phụ nữ váy trắng cũng cười, cầm miếng dưa kia ăn.

Người đàn ông áo trắng lại nhìn thanh kiếm Thanh Huyên trước mặt, cong ngón tay bắn vào thân kiếm.

Ong!

Một tiếng kiếm kêu vang lên, kiếm lại khôi phục như ban đầu.

Người đàn ông áo trắng nhìn về phía chân trời xa xa, nhẹ giọng nói: “Xem ra, cũng đến lúc phải đi rồi”.

Người phụ nữ váy trắng đứng cạnh ông cũng quay đầu nhìn vào một nơi sâu thẳm trong hư không, ánh mắt tĩnh lặng, không nói lời nào.



Trong Kiếm Tháp.

Diệp Quân nằm trong lòng Hiên Viên Lăng, sắc mặt bệch bạc như giấy, vừa rồi, tuy đã được tờ giấy thần bí kia cứu mạng nhưng hắn cũng đã bị trọng thương, hiện giờ chỉ cảm thấy sức lực toàn thân dường như đã bị rút sạch, yếu ớt vô cùng.

Hiên Viên Lăng ôm Diệp Quân, bối rối không biết phải làm sao. Cô ấy lo lắng hỏi: “Anh… không sao chứ?”

Diệp Quân khẽ lắc đầu, không chết được, nhưng quả thực rất mệt và yếu quá.

Hiên Viên Lăng đang muốn nói gì, Hiên Viên Kỳ cùng những người khác trong gia tộc cũng đã tới tầng thứ chín. Thấy được thanh kiếm trong tay Diệp Quân, sắc mặt bọn họ đều trở nên hết sức nặng nề.

Hiên Viên Kỳ bước tới trước mặt Diệp Quân và Hiên Viên Lăng, đang định hỏi gì đó, Hiên Viên Lăng đã nói: “Trước cứ để anh ấy chữa thương xong đã”.

Hiên Viên Kỳ do dự giây lát rồi gật đầu: “Cũng phải”.

Nói đoạn, ông ta cùng đám người kia rời khỏi tháp.

Hiên Viên Lăng lấy ra hai viên Khí Lực Đan đưa cho Diệp Quân dùng. Nuốt Khí Lực Đan, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt, bắt đầu hấp thu linh khí trong trời đất.

Hiện giờ hắn đã bị thương rất nặng, chỉ dựa vào Khí Lực Đan thì không thể đủ, cần tự hấp thu một chút linh khí mới được.

Hiên Viên Lăng vẫn ôm lấy Diệp Quân, ánh mắt nhìn hắn vô cùng phức tạp.

Thực ra, chính cô ấy cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi.

Cảnh tượng vừa rồi khiến cô ấy hiểu được một điều, thân phận của người đàn ông trước mắt đây tuyệt đối không bình thường.

Rốt cuộc anh là ai?

Hiên Viên Lăng khẽ lắc đầu, lòng tràn đầy nghi hoặc và buồn bực.

Cô ấy cứ ôm Diệp Quân như vậy trong suốt quá trình hắn chữa thương, đến tận tối, sắc mặt Diệp Quân mới khá lên đôi chút.

Diệp Quân chậm rãi mở mắt, Hiên Viên Lăng nhẹ nhàng hỏi: “Tỉnh rồi?”

Diệp Quân gật đầu.

Hiên Viên Lăng bèn hỏi: “Không sao chứ?”

Diệp Quân cười khổ: “Vẫn còn rất yếu, nhưng đã không còn gì đáng ngại”.

Nói đoạn, hắn đứng lên.

Hiên Viên Lăng cũng định đứng lên theo, nhưng vừa động đậy đã nhíu mày thật sâu, cô ấy giữ nguyên tư thế ôm Diệp Quân từ sáng đến tối, giờ đây, hai chân đã tê cứng.

Thấy thế, Diệp Quân bèn cúi người bế cô ấy lên, xuống tầng rời khỏi tháp.

Hiên Viên Lăng chỉ liếc nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Ra khỏi tháp, hai người chạm mặt với đám người Hiên Viên Kỳ vẫn đang chờ ở đó. Hiên Viên Kỳ cùng những người khác đều nhìn họ bằng ánh mắt đầy nghi hoặc và tò mò.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Thưa bác, hay là thế này, để ngày mai Lăng cô nương sẽ kể lại mọi việc cho mọi người nghe nhé”.

Hiên Viên Kỳ liếc nhìn Hiên Viên Lăng, gật đầu: “Được”.

Dứt lời, ông ta dẫn đám người quanh đó rời khỏi nơi này.

Diệp Quân bế Hiên Viên Lăng về phòng, nhẹ nhàng đặt cô ấy lên giường rồi hỏi: “Chân đã đỡ chưa?”

Hiên Viên Lăng gật đầu.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, nhẹ nhàng nói: “Tôi rất xin lỗi về chuyện tối qua, cô đừng giận được không?”

Hiên Viên Lăng chỉ lặng lẽ nhìn Diệp Quân, rồi bất chợt, nước mắt cô ấy chảy dài.

Theo bản năng, Diệp Quân vươn tay tính lau nước mắt cho cô ấy, nhưng lại nhận ra cô ấy đang đeo khăn che mặt, vì thế, hắn định gỡ tấm khăn xuống, nhưng nửa chừng, tay hắn dừng giữa không trung như thể vừa nghĩ tới điều gì: “Khăn che mặt này có phải có tác dụng đặc biệt gì không?”

Ngay từ ban đầu, Hiên Viên Lăng vẫn luôn dùng khăn che mặt như vậy, chưa từng để lộ mặt trước người khác, bởi vậy, Diệp Quân rất tò mò.

Hiên Viên Lăng hơi cúi đầu: “Anh muốn tháo ra thì cứ việc, tôi đâu có ngăn cản”.

Diệp Quân trầm mặc, lời này làm hắn cảm thấy có gì đó không ổn.

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân: “Sao thế?”

Diệp Quân mỉm cười, không nghĩ ngợi nhiều nữa, tay nhẹ nhàng gỡ tấm khăn che mặt Hiên Viên Lăng xuống. Khi nhìn thấy dung mạo Hiên Viên Lăng, mặc dù hắn đã từng được gặp rất nhiều người đẹp xuất chúng nhưng lúc này cũng không tránh khỏi thất thần.

Đẹp quá!

Sau lớp khăn che là một dung nhan tuyệt thế, đường nét tinh xảo, da trắng như tuyết, đẹp đẽ hoàn mỹ không một tì vết, không ai có thể so bì.

Mặc dù Diệp Quân cũng từng gặp gỡ nhiều người đẹp nhưng lúc này cũng phải ngây người trước vẻ đẹp xuất chúng của Hiên Viên Lăng.

Diệp Quân cười bảo: “Thật xinh đẹp!”

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân: “Thật chứ?”

Diệp Quân gật đầu: “Thật”.

Khóe miệng Hiên Viên Lăng hơi cong lên rất nhẹ.

Diệp Quân lại nói: “Nhưng cô xinh đẹp đến thế, vì sao cứ luôn phải mang khăn che mặt?”

Hiên Viên Lăng đáp: “Ngại phiền”.

Diệp Quân gật đầu, cười bảo: “Cũng phải, quá xinh đẹp chắc chắn sẽ khiến nhiều người theo đuổi”.

Hiên Viên Lăng nói: “Sau khi tôi thành niên, anh là người đầu tiên nhìn thấy gương mặt thật của tôi”.

Diệp Quân sửng sốt.
Chương 855: Chúng ta là anh em?

Hiên Viên Lăng nhìn hắn, hỏi: “Rồi sẽ có một ngày anh rời khỏi ngôi sao màu xanh này , đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Hẳn cũng sớm thôi”.

Hiên Viên Lăng lại cụp mắt, trầm mặc hồi lâu, cô ấy ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Anh… có thể ở lại nơi này không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Nơi này tuy rất tốt nhưng rốt cuộc thì hắn vẫn không thể ở lại mãi được.

Gánh nặng vũ trụ Quan Huyên vẫn đang là trách nhiệm của hắn.

Thấy Diệp Quân lắc đầu, Hiên Viên Lăng siết chặt hai tay, nhìn thẳng vào hắn: “… Tô Tử thì phải làm sao? Anh muốn dẫn cô ấy cùng đi?”

Tô Tử!

Diệp Quân trầm mặc không đáp.

Hiên Viên Lăng nói tiếp: “Anh đừng nói với tôi rằng anh không biết cô ấy thích anh”.

Diệp Quân gật đầu: “Tôi biết”.

Hiên Viên Lăng chăm chú nhìn hắn: “Vì thế, anh sẽ mang cô ấy đi theo?”

Diệp Quân chỉ im lặng.

Hiên Viên Lăng bắt đầu tức giận: “Chẳng lẽ anh định bội tình bạc nghĩa? Cô ấy thích anh đến thế, nếu anh cứ quyết tuyệt rời đi, anh có từng nghĩ tới, cô ấy sẽ thế nào không?”

Diệp Quân chỉ cười cười không đáp. Hắn cầm tay Hiên Viên Lăng bỏ vào trong chăn, dặn cô ấy: “Ngày hôm nay cô cũng mệt mỏi rồi, hãy nghỉ ngơi cho tốt”.

Nói đoạn, hắn đứng dậy định rời khỏi phòng.

Hiên Viên Lăng đột nhiên túm chặt tay hắn kéo lại: “Tôi muốn biết một vài chuyện cũ của anh”.

Diệp Quân im lặng nhìn cô ấy.

Hiên Viên Lăng hỏi: “Không thể nói sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Tôi sợ cô không tin”.

Hiên Viên Lăng bèn bảo: “Anh cứ nói đi”.

Diệp Quân suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi thực sự từng ăn thịt rồng, hơn nữa còn từng ăn khá nhiều”.

Hiên Viên Lăng nhìn hắn chằm chằm: “Còn gì nữa?”

Diệp Quân mỉm cười: “Vì sao lại muốn biết chuyện của tôi?”

Hiên Viên Lăng trầm mặc một hồi mới nói: “Chỉ là muốn biết”.

Diệp Quân cười bảo: “Đợi khi nào tôi khôi phục thực lực sẽ nói cho cô biết sau, được chứ?”

Hiên Viên Lăng liếc nhìn hắn: “Cũng được. Nhưng anh có định đi mà không từ giã không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không đâu”.

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Vậy tốt”.

Diệp Quân đột nhiên lấy thanh kiếm Hiên Viên ra, giây lát sau, kiếm hơi rung động, cùng lúc đó, sức mạnh huyết mạch thần bí trong cơ thể hắn cũng bắt đầu sôi sục lên.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên nghiêm nghị, hắn vội thu kiếm vào, nhìn về phía Hiên Viên Lăng: “Lăng cô nương, tôi có chuyện này muốn hỏi cô, điều này vô cùng quan trọng với tôi”.

Hiên Viên Lăng ngạc nhiên: “Chuyện gì thế?”

Diệp Quân nói: “Sức mạnh huyết mạch!”

Mặt Hiên Viên Lăng bỗng chốc đỏ bừng.

Thấy thế, Diệp Quân cười khổ: “Lăng cô nương, trong cơ thể tôi cũng có một loại sức mạnh huyết mạch rất thần bí, khi tôi tới nơi này, sức mạnh huyết mạch của tôi bắt đầu trào dâng lên, đặc biệt là khi tôi nắm thanh kiếm Hiên Viên, tôi luôn cảm thấy, sức mạnh huyết mạch đó sắp sửa thức tỉnh hoàn toàn”.

Hiên Viên Lăng nhíu mày: “Anh cũng có sức mạnh huyết mạch?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy, hơn nữa, tôi thấy có khả năng nó có liên quan gì đến sức mạnh huyết mạch trong cô”.

Hiên Viên Lăng ngồi phắt dậy: “Anh có thể cho tôi xem sức mạnh huyết mạch trong anh được không?”

Diệp Quân gật đầu, hắn lấy kiếm Hiên Viên ra, thoáng chốc, luồng sức mạnh huyết mạch kia lại một lần nữa trào dâng.

Hắn vươn tay trái nắm tay Hiên Viên Lăng, sau đó dẫn sức mạnh huyết mạch đó tràn sang Hiên Viên Lăng.

Vừa tiếp xúc với sức mạnh đó, con ngươi Hiên Viên Lăng đã co rút lại: “Anh… Anh…”

Diệp Quân hỏi: “Sao rồi?”

Hiên Viên Lăng trợn to mắt như không thể tin nổi: “Đó là huyết mạch Viêm Hoàng! Anh có huyết mạch Viêm Hoàng! Lại còn thuần khiết đến thế… Sao có thể như vậy được…”

Diệp Quân nhíu mày: “Huyết mạch Viêm Hoàng?”

Hiên Viên Lăng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ánh mắt vẫn bàng hoàng không tin nổi: “Làm sao có thể như thế… Anh đâu phải người của ngôi sao màu xanh này, sao lại có huyết mạch Viêm Hoàng được, anh…”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Mẹ tôi là người ở ngôi sao màu xanh này”.

Hiên Viên Lăng ngạc nhiên: “Mẹ anh là người ở đây?”

Diệp Quân gật đầu.

Hiên Viên Lăng thì thào nói khẽ: “Chẳng trách…”

Nói đến đó, cô ấy đột nhiên nắm chặt tay Diệp Quân, hưng phấn bảo: “Anh cũng có huyết mạch Viêm Hoàng, mà huyết mạch Viêm Hoàng của anh còn vô cùng thuần khiết, chí ít cũng phải thức tỉnh 9/10 rồi”.

Diệp Quân nói: “Cô cùng có huyết mạch Viêm Hoàng?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng vậy, huyết mạch của tôi cũng là huyết mạch Viêm Hoàng”.

Diệp Quân sửng sốt: “Chúng ta là anh em?”

Hiên Viên Lăng ngạc nhiên, sau đó gõ đầu hắn một cái, nổi giận nói: “Nghĩ linh tinh gì đấy, con cháu Hoa Hạ chúng tôi, ai mà chẳng có huyết mạch Viêm Hoàng”.

Diệp Quân nghi hoặc: “Là sao?”

Hiên Viên Lăng cười cười, giải thích: “Ở Hoa Hạ, mọi người đều là con cháu đời đời của Viêm Hoàng, có điều, rất hiếm trường hợp có thể đánh thức huyết mạch Viêm Hoàng, đặc biệt là sau khi ngôi sao màu xanh tiến vào thời kì Võ Đạo sa sút. Ngay cả gia tộc Hiên Viên chúng tôi cũng cực kì ít người có thể thức tỉnh huyết mạch Viêm Hoàng”.

Nói đến đó, cô ấy dừng một chút mới tiếp tục: “Hơn nữa, qua vô số năm sinh sôi nảy nở, huyết mạch Viêm Hoàng trong mỗi người cũng khác đi, bởi vì… đây chỉ là một loại sức mạnh mà tổ tiên để lại cho con người, anh có thể gọi nó là huyết mạch Viêm Hoàng, cũng có thể gọi nó là một huyết mạch khác, giống như gia tộc Hiên Viên chúng tôi chẳng hạn, hiện giờ chúng tôi gọi đó là huyết mạch Hiên Viên chứ không phải huyết mạch Viêm Hoàng”.

Diệp Quân thì thào: “Ra là thế…”

Hiên Viên Lăng cười bảo: “Thì ra anh cũng là người của ngôi sao màu xanh, chẳng trách kiếm này lại thần phục anh”.

Diệp Quân chỉ cười cười không nói.

Mẹ hắn, Tần Quan, cũng là người Hoa Hạ, tất nhiên hắn cũng được coi là một nửa người Hoa Hạ.

Chợt nhớ tới điều gì, Diệp Quân lại hỏi: “Tôi có thể thử xem huyết mạch của cô không?”

Nhưng hắn vừa nói thế, Hiên Viên Lăng đã lập tức đỏ mặt, nổi giận trừng mắt với hắn một cái.

Diệp Quân cười khổ.

Xem thử huyết mạch mà thôi… sao lại tỏ thái độ như thế chứ?

Hiên Viên Lăng bỗng hạ giọng hỏi nhỏ: “Anh thực sự muốn xem?”

Diệp Quân không suy nghĩ nhiều, chỉ gật đầu.

Hiên Viên Lăng đột nhiên kéo hắn lên giường, đè hắn nằm xuống, mặt đỏ như ráng chiều.

Diệp Quân lập tức khẩn trương hẳn lên.

Ủa gì?

Tôi chỉ muốn xem huyết mạch của cô, cô… lại thèm muốn thân thể tôi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK