Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2216: Giết hắn trước

Mặt ‘Tông Võ’ không cảm xúc nói: “Diệp Quan Chỉ, ta lười nói với cô mấy lời nhảm nhí này, ta đã xuống nước trước nhưng cô lại không chịu, nếu đã thế thì cô đừng trách bọn ta không nể mặt cô. Trữ Giáp, đánh chết Bác Thiên Đạo trước đi”.

“Đánh chết con mẹ ngươi đấy”.

Bác Thiên Đạo tức đến mức buồn cười: “Mẹ kiếp, tên khốn kiếp nhà ngươi, nghĩ ông đây ta chỉ là người qua đường bình thường thôi sao? Tốt xấu gì năm đó ông đây cũng từng làm nhân vật phản diện mạnh nhất mà nhỉ? Nếu lúc đầu không phải nể mặt cậu Diệp thì bây giờ vũ trụ này đã là của ông đây rồi, có hiểu không?”

Diệp Quân: “…”

‘Tông Võ’ nhìn Bác Thiên Đạo, tức giận nói: “Cái thứ lỗi thời có là cái thá gì?”

“Lỗi thời rồi”.

“Đệch!”, nghe vậy Bác Thiên Đạo tức đến mức phổi gần như muốn nổ tung, lắc mình lao về phía ‘Tông Võ’.

Thực lực của Bác Thiên Đạo cực kỳ mạnh, ông ta vừa lao đến, cả Thanh Châu đều cảm nhận được khí tức mạnh mẽ đáng sợ.

Mí mắt ‘Tông Võ’ khẽ giật, tất nhiên gã đánh không lại Bác Thiên Đạo nên lui về phía sau một bước, lúc này Trữ Giáp bỗng tiến lên một bước, tung ra một quyền.

Ý chí võ đạo!

Ầm!

Ngay khi sức mạnh của hai người tiếp xúc với nhau, một làn sóng xung kích đáng sợ bỗng nổ tung, làn sóng xung kích đáng sợ này lập tức lan rộng ra đến cả trăm vạn trượng.

Cả Thanh Châu đều chấn động.

Cũng may Thanh Châu là nơi sinh ra của Kiếm Chủ Nhân Gian nên thời không ở đây đã được tổng viện thư viện gia cố, nếu không với thực lực của hai người này cũng đủ để dễ dàng hủy diệt thời không Thanh Châu.

Nhưng dù vậy, thực lực của hai người vẫn ảnh hưởng không nhỏ đến Thanh Châu, rất nhiều người Thanh Châu sợ hãi nhìn về phía Kiếm Tông, xảy ra chuyện gì vậy?

Kiếm Tông!

Sau khi đối đầu với cú đấm của Bác Thiên Đạo, Trữ Giáp lùi về sau gần cả ngàn trượng, sau khi dừng lại sắc mặt ông ta trở nên nghiêm trọng.

Bác Thiên Đạo lạnh lùng nhìn Trữ Giáp, sau đó nhìn ‘Tông Võ’: “Còn có người mạnh hơn không? Gọi ra đây, ha ha…”

‘Tông Võ’ nhìn Trữ Giáp, ông ta lắc đầu: “Ta không giết được người này”.

‘Tông Võ’ gằn giọng nói: “Vậy thì gọi người, gọi thuộc hạ của ngươi đến đi”.

Trữ Giáp im lặng không nói.

‘Tông Võ’ nhìn Trữ Giáp: “Không cược thì đừng cược, muốn cược thì phải cược tất cả”.

Trữ Giáp không do dự nữa, lấy một lệnh bài ra: “Người đâu đến đây”.

Đến đây!

Thời không xung quanh lập tức rung chuyển dữ dội.

Diệp Quan Chỉ nhìn chằm chằm Trữ Giáp, sắc mặt sa sầm: “Quan Huyên Vệ là vũ khí chung, không phải quân đội riêng của ông, sao ông dám lấy của công làm của riêng hả?”

Trữ Giáp bình tĩnh nói: “Diệp các viên, với tính cách của cô, nếu không phải năm đó được viện trưởng đồng ý thì cô đã không đến được vị trí bây giờ, bởi vì cô quả thật quá cứng nhắc và rập khuôn”.

Mặc dù năm đó tài năng của ông ta rất tốt, nhưng sở dĩ ông ta đi được nhanh như vậy là vì ông ta ủng hộ đúng người.

Ở một nơi như thư viện, không biết có bao nhiêu người thèm muốn một vị trí thống lĩnh Quan Huyên Vệ của ông ta, sở dĩ ông ta có thể làm được điều này không phải là vì năng lực của ông ta quá xuất sắc, có biết bao nhiêu người xuất chúng đấy thôi. Sở dĩ ông ta có thể lên được vị trí này là vì có những người đứng sau ủng hộ ông ta.

Mà điều này cần phải trả giá.

Trữ Giáp muốn tiến thêm một bước thì chỉ có thể dựa vào họ, bây giờ họ chính là một thể lợi ích chung.

Bác Thiên Đạo nhìn Diệp Quan Chỉ, cười nói: “Cô nương, đến lúc này rồi thì Quan Huyên Pháp và chế độ gì đó đều là hư không thôi, chỉ có sức mạnh mới là thật”.

Ánh mắt Diệp Quan Chỉ lóe lên tia phức tạp: “Ta chỉ không ngờ họ có thể giẫm đạp lên Quan Huyên Pháp không kiêng dè như vậy”.

Bác Thiên Đạo cười nói: “Quan Huyền Pháp rất nhiều ý hay, nhưng với rất nhiều người có quyền có thế thì đây dùng để ràng buộc người bên dưới, lúc này cô chỉ có thể nói chuyện với họ bằng nắm đấm, những cái khác vô dụng rồi”.

Diệp Quan Chỉ im lặng.

Rắc!

Lúc này thời không xung quanh bỗng nứt ra, sau đó hàng trăm cường giả Quan Huyên Vệ đỉnh cấp đồng loạt bước ra.

Những Quan Huyên Vệ này đều đến từ tổng viện thư viện, cho dù là thực lực hay trang bị đều là những thứ hàng đầu.

Hơn nữa họ còn đại diện cho thư viện Quan Huyên.

Ra tay với họ tức là tuyên chiến với Quan Huyên Vệ.

Thân phận chính phủ được xác nhận.

Sau khi mấy Quan Huyên Vệ xuất hiện, lúc này các đệ tử Kiếm Tông đó đều đã không phân biệt được ai là kẻ phản diện.

Diệp Quan Chỉ nhìn chằm chằm vào các Quan Huyên Vệ xuất hiện đó, sắc mặt sa sầm, tất nhiên cô ấy thất vọng nhiều hơn, những người này đều được thư viện chuyên tâm đào tạo, mà bây giờ họ đã trở thành vũ khí riêng của vài người nào đó.

‘Tông Võ’ bỗng nhìn Diệp Quân: “Giết hắn trước”.

Cốt lõi của sự việc này là cuộc thi Vạn Châu, chỉ cần giết người trước mặt này, thư viện sẽ không có bằng chứng nào để chứng minh họ giở trò mờ ám, đến lúc đó không có bất kỳ bằng chứng nào thì họ có thể thành công.

Trữ Giáp nhìn Diệp Quân: “Giết”.

Vừa dứt lời, các Quan Huyên Vệ đó định ra tay, lúc này Diệp Quan Chỉ bỗng nói: “Quan Huyên Vệ không có lệnh của nội các thì không thể tự ý ra tay được”.

Cô ấy vẫn muốn cứu vãn tình hình một chút.

Các Quan Huyên Vệ đó nhìn Diệp Quan Chỉ, hơi do dự.

Trữ Giáp không cảm xúc nói: “Hôm nay ai không ra tay thì không còn là huynh đệ của Trữ Giáp ta nữa”.

Nghe Trữ Giáp nói thế, sắc mặt các Quan Huyên Vệ đó thay đổi, họ không còn do dự nữa, đều lao đến chỗ Diệp Quân.

Ngay lúc này một tiếng kiếm vang lên từ bầu trời phía xa.

“Hỗn láo!”

Sau đó một giọng nói tức giận vang lên, mọi người đều quay đầu nhìn sang, chỉ thấy hàng trăm kiếm quang bắn đến bên này.

Kiếm Tông đến rồi.
Chương 2217: Yêu thú đến

Kiếm Tông!

Việt Kỳ nhìn thấy những vệt kiếm quang kia thì thở phào nhẹ nhõm, nếu bọn họ không đến kịp thì bà ta chỉ còn cách gọi đệ tử tới thôi.

Sắc mặt Tông Võ thì lại sa sầm.

Kiếm Tông.

Cái đám khó xơi nhất vũ trụ Quan Huyên.

Trữ Giáp nhíu mày.

Kiếm Tông tuy thuộc thư viện Quan Huyên nhưng lại là một bộ phận độc lập, chỉ nghe lệnh Tông chủ và Viện trưởng - mà đôi khi hai người này là một.

Ngay cả Nội các cũng chỉ đàm phán thương lượng chứ không có quyền ra lệnh trực tiếp cho họ.

Khó chơi rồi đây.

Người thứ ba cau mày là Chu Khưu, bởi ông ta biết Kiếm Tông đến đồng nghĩa với đau đầu.

Mấy trăm vệt kiếm quang lao tới thần tốc.

Người đi đầu là một người phụ nữ váy xanh.

Đại Kiếm Đế Diệp Vũ của nhà họ Diệp.

Mấy trăm kiếm tu theo sau cô ấy, thấp nhất cũng đã là Kiếm Thánh, vừa xuất hiện đã mang đến khí tức và vẻ sát phạt hùng hậu áp đảo Quan Huyên Vệ.

Quan Huyên Vệ là quân đội được vũ trụ Quan Huyên bí mật đào tạo, nhưng máu chiến và mạnh mẽ nhất vũ trụ này hiện nay chính là Kiếm Tông.

Ánh mắt Diệp Vũ nhìn Tông Võ sắc như một thanh kiếm: “Muốn đụng vào người của Kiếm Tông ta?"

Gã đáp: “Đại Kiếm Đế, đây là người Ngoại các đang truy nã, cô...”

Diệp Vũ ngắt lời gã: “Đừng có dông dài. Ta hỏi ngươi, có phải ngươi muốn đụng vào người của Kiếm Tông ta không?"

Tông Võ sầm mặt: “Đúng thì sao?"

Diệp Vũ vung kiếm.

Tông Võ biến sắc, không ngờ người này nói đánh là đánh.

Uỳnh!

Gã bị đánh bay tận nghìn trượng.

Tông Võ dừng lại, trừng mắt nhìn Diệp Vũ: “Ngươi muốn chết đúng không?"

Cô ấy nhướng mày: “Ngon thử xem”.

Tông Võ gầm lên: “Người đâu!"

Uỳnh!

Thời không khắp nơi chấn động, sau đó là mấy trăm luồng khí tức ồ ạt tụ lại một điểm, khiến không gian nơi Kiếm Tông bắt đầu sôi trào.

Diệp Vũ khẽ nheo mắt.

Ba nhóm cường giả bước ra từ bốn phía. Bên trái là đám yêu thú hình dạng như rùa, trên lưng úp mai, mỗi bước đi đều khiến đất trời rung chuyển.

Chúng là Thần Huyền Vũ.

Hơn một trăm con với khí tức yêu thú khiến người khác biến sắc.

Bên phải là một đám yêu thú khổng lồ trông tựa hổ, móng sắc như dao, lóe lên ánh sáng khiến lòng người khiếp đảm, như thể rạch được cả bầu trời.

Chúng là Liệt Thiên Thần Hổ.

Quân số cũng chừng trăm con.

Ngay phía trên Tông Võ hóa thành một biển lửa với mấy trăm con Chu Tước bay lượn, khiến nhiệt độ Thanh Châu tăng lên theo cấp số nhân như đang bị nhốt trong lò luyện đan.

Ba yêu tộc lớn nhất yêu giới.

Thần Huyền Vũ.

Chu Tước.

Liệt Thiên Thần Hổ.

Thật ra năm xưa vốn có bốn tộc, còn lại là Thiên Long, nhưng bọn chúng bây giờ đã sa sút rất nhiều.

Sự xuất hiện của ba tộc yêu thú khiến Diệp Vũ bất ngờ nheo mắt.

Tông Võ hùng hổ chỉ vào Diệp Quân: “Hôm nay ta sẽ giết tên này, cho dù là Kiếm Tông cũng đừng mong giữ được”.

Diệp Vũ đã nghe Chu Vũ kể hết tiền căn hậu quả trước khi đến đây.

Nên không thèm nói gì nữa mà phóng một tấm kiếm lệnh lên cao.

Uỳnh!

Nó hóa thành kiếm quang biến mất ở xa.

Diệp Vũ ngoái lại nói với các cường giả sau lưng: “Đệ tử Kiếm Tông nghe lệnh, kẻ nào dám manh động, giết chết không luận tội”.

Giết chết không luận tội!

Cô ấy vừa dứt lời, các kiếm tu đã thả ra kiếm thế và kiếm ý hùng hậu dâng tràn như thủy triều.

Trữ Giáp và các yêu thú thấy vậy thì đanh mặt lại.

Bọn chúng chiếm ưu thế về số lượng, nhưng nếu thật sự phải đánh nhau thì khó mà nói được trước dàn kiếm tu hung hãn này.

Mỗi người đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, mà Kiếm Tông lại là đối tượng đào tạo trọng điểm của vũ trụ Quan Huyên, cho dù có thẳng thì cũng sẽ gặp rất nhiều phiền toái.

Ai bảo Kiếm Tông có nhiều vị tay to mặt lớn làm chi.

Mấy người đó mà điên lên chạy tới báo thù thì Viện trưởng thư viện cũng chưa chắc cản được, lại còn có những người sống từ thời của Kiếm Chủ Nhân Gian, Viện trưởng bây giờ gặp còn phải cúi đầu chào cô.

Đã vậy, chỗ dựa lớn nhất của Kiếm Tông chính là Viện trưởng.

Cảm thấy có chút khó nhằn, Trữ Giáp và các yêu thú đồng loạt nhìn Tông Võ.

Chỉ thấy mặt gã khó coi vô cùng. Không ngờ gã đã gọi ba yêu tộc tới rồi mà Diệp Vũ không hề sợ, ngược lại còn càng hăng máu hơn.

Một lũ khùng!

Tông Võ hít vào một hơi thật sâu: “Đại Kiếm Đế, chúng ta không có thù oán gì với nhà họ Diệp của cô, cô thật sự muốn vì một kẻ ngoại lai mà liều mạng với chúng ta à?"

"Ngươi đang uy hiếp đấy thôi”.

Không làm gì được Kiếm Tông, chẳng lẽ cũng không làm gì được nhà họ Diệp các ngươi?

Diệp Vũ chỉ nói: “Giỏi thì đi diệt cả họ nhà ta xem”.

Sắc mặt Tông Võ trở nên dữ tợn: “Ngươi thật sự định làm vậy vì một kẻ không quan hệ máu mủ?"

Diệp Vũ lắc đầu: “Kiếm Tông không hành sự vô lý. Việc gì cũng có đúng sai, nếu thật sự là lỗi của hắn thì không cần thư viện ra mặt, chính Kiếm Tông chúng ta sẽ không khoan nhượng. Nhưng hắn không sai, hắn bị thiệt thòi trong tỉ thí vạn châu, nếu chúng ta để mặc cho hắn bị hà hiếp thì còn mặt mũi nào đi gặp Viện trưởng và Kiếm Chủ Nhân Gian?"
Chương 2218: Kết thúc đánh cược

Tông Võ không nói gì, nhưng ánh mắt đã trở nên lạnh như băng.

Diệp Vũ: “Đúng là đúng, sai là sai. Đệ tử Kiếm Tông hôm nay thà tử trận chứ không lùi bước!"

Các kiếm tu đứng sau nghe vậy thì đồng loạt bước tới, thả kiếm thế kiếm ý ra khiến cường giả Quan Huyên Vệ lùi bước, trấn áp bầy yêu thú.

Tông Võ bật cười: “Ngươi nói đúng sai, vậy ta cho ngươi biết. Ngoại các ra lệnh chúng ta đến bắt hắn, chúng ta chỉ thay mặt Tổng viện thư viện Quan Huyên làm việc thì sai chỗ nào?"

Diệp Vũ nói ngay: “Lệnh của Ngoại các có vấn đề”.

"Diệp Vũ!"

Tông Võ gầm lên: “Ta đã cho ngươi mặt mũi rồi đấy!"

Diệp Vũ khinh thường: “Ai cần ngươi cho? Ngay cả tộc trưởng cũng không có tư cách nói vậy với ta”.

Cô ấy tung người lên, hóa thành kiếm quang biến mất.

U u!

Kiếm minh vang lên, kiếm quang lao về phía Tông Võ làm gã biến sắc.

Gã đang nấp trong cơ thể của Tông Võ thật nên không thể xuất hiện để tung hết sức mạnh, mà có ra mặt thì cũng không đánh lại.

Vì Đại Kiếm Đế là những người mạnh nhất vũ trụ Quan Huyên.

Bỗng thấy Trữ Giáp xuất hiện trước mặt Tông Võ, lấy ra một tấm khiên Quan Huyên dày cui chặn lại.

Uỳnh!

Kiếm hạ xuống, Trữ Giáp lẫn tấm khiến bay ngược đi mấy trăm trượng. Diệp Vũ lại hóa thành kiếm quang đánh tiếp khi ông ta dừng lại.

Trữ Giáp biến sắc.

Ầm!

Tấm khiên bị kiếm chém vỡ, Trữ Giáp lùi bước, lại thấy kiếm quang lao tới.

Nó nhanh tới nỗi ông ta chỉ thấy nó lóe lên.

Sau đó là cảm giác của cái chết cận kề.

Đến lúc này ông ta mới thật sự nhận ra Đại Kiếm Đế kinh khủng thế nào.

Trữ Giáp cũng không ngồi chờ chết mà siết tay lại, triệu hồi thần giáp xuất hiện trên người.

Giáp Quan Huyên.

Đây là thứ được Tiên Bảo Các tạo ra riêng cho Quan Huyên Vệ, là bộ giáp tối tân nhất vũ trụ Quan Huyên, giáp dành cho Đại thống lĩnh càng mạnh hơn.

Mũi kiếm của Diệp Vũ đâm vào áo giáp của Trữ Giáp.

Uỳnh!

Sức mạnh khổng lồ khiến ông ta phải lùi lại vài bước và để lại một vết rạch trên giáp, nhưng nó nhanh chóng lành lại.

Trữ Giáp vẫn sầm mặt, phát hiện mình đã đánh giá thấp vị Đại Kiếm Đế đến từ thời đại của Kiếm Chủ Nhân Gian này.

Thật ra Diệp Vũ là một Đại Kiếm Đế vô cùng khiêm tốn, ít khi nổi giận nên người của vũ trụ Quan Huyên hiện nay không có ấn tượng gì nhiều, còn cho rằng cô ấy dễ bị bắt nạt.

Nhưng ít ai biết rằng cô ấy đã theo học Kiếm Chủ Nhân Gian.

Đường kiếm vừa rồi đã là nương tay rất nhiều.

Bởi vì Trữ Giáp tốt xấu gì cũng là Quan Huyên Vệ, thân vệ của Viện trưởng Tổng viện nên cô không muốn giết.

Chưa đến bước cuối cùng, cô ấy sẽ không ra tay hạ sát người của bên mình.

Diệp Vũ chỉ lạnh lùng nói với Tông Võ: “Ngươi dám ra tay thì đừng trách ta vì sao đại khai sát giới”.

Lời cảnh cáo sau cuối.

"Đại khai sát giới?"

Bỗng có một giọng nói vọng tới từ nơi xa xôi: “Đại Kiếm Đế Diệp Vũ, khẩu khí lớn phết”.

Uỳnh!

Đi kèm giọng nói là vũ trụ nơi xa sôi trào khi mấy trăm khí tức hủy thiên diệt địa cuồn cuộn kéo tới.

Những người khác ngẩng đầu, nhìn thấy hàng trăm con quái vật khổng lồ.

Là rồng!

Chúng nó xuất hiện trên bầu trời Thanh Châu, vóc dáng to lớn đến nỗi không gian cũng chẳng chứa nổi.

Che khuất cả bầu trời.

Khiến toàn bộ Thanh Châu tối sầm.

Người dân bân dưới hốt hoảng, ngẩng đầu lên mà không biết chuyện gì đang xảy ra.

Một con rồng cúi đầu xuống, miệng mở ra như muốn nuốt chửng cả vùng đất, cất tiếng nói: “Không biết Đại Kiếm Đế định đại khai sát giới thế nào? Giết cả tộc Thiên Long chúng ta sao?"

Tộc Thiên Long!

Ba chữ này khiến bốn bề tĩnh lặng.

Là gia tộc đứng đầu vũ trụ Quan Huyên chỉ sau nhà họ Dương, hoàng thân quốc thích hàng thật giá thật, sở hữu thế lực kinh người vượt xa nhà Nạp Lan.

Không ai dám làm bừa trước mặt tộc Thiên Long.

Bởi vì có Ngao Thiên Thiên.

Tộc trưởng đương nhiệm, vợ của Viện trưởng, ký khế ước ngang hàng, hưởng chung thần hồn, nhục thân và cảnh giới. Hai người họ là một, mà Ngao Thiên Thiên còn suýt mất mạng vì Diệp Quân, là một đôi vợ chồng son sắt.

Nếu cô ấy sinh con thì Viện trưởng thư viện Quan Huyên đời sau rất có thể mang một nửa dòng máu tộc Thiên Long.

Thử hỏi ai dám đụng đến tộc này?

Ai dám làm càn trước mặt họ?

Cho dù là thủ phu Lý Bán Tri của Nội các cũng phải nể mặt tộc Thiên Long bảy phần, Nạp Lan các chủ cũng nhường nhịn ba phần. Vì vậy nên tộc Thiên Long trở thành gia tộc phát triển nhanh nhất vũ trụ Quan Huyên khi được ưu tiên hưởng vô số tài nguyên và giúp đỡ, hoàn toàn xếp trên các gia tộc khác.

Diệp Vũ thấy đối phương là ai thì sầm mặt: “Tộc trưởng Ngao Thành, ông nhất quyết phải...”

Ngao Thành ngắt lời cô ấy: “Đại Kiếm Đế, tộc Thiên Long chúng ta hôm nay muốn giết tên này, Kiếm Tông của ngươi có bản lĩnh thì đồ sát chúng ta xem”.

Sắc mặt Diệp Vũ trở nên xấu xí hẳn.

Việt Kỳ thì quay sang nhìn Tông Võ: “Ngươi là người tộc Thiên Long?"

"Ha ha!"

Gã điên cuồng bật cười: “Bây giờ Việt tông chủ mới nhìn ra à? Ta cho bà biết, tộc Thiên Long sẽ không bỏ qua cho tên này, ai dám cản đường thì chúng ta giết kẻ đó. Có bất kỳ hậu quả gì, chúng ta sẽ gánh hết. Giết!"

Nghe Tông Võ ra lệnh, các cường giả tộc Thiên Long và Quan Huyên Vệ không còn kiêng kỵ nữa, đồng loạt nhào về phía Diệp Quân.

Trước đó còn rén chân rén tay, nhưng bây giờ tộc Thiên Long đã đứng ra đảm bảo thì thần chắn giết thần, phật cản giết phật, không phải sợ nữa.

Việt Kỳ lộ vẻ dữ tợn. Vốn không sợ tộc Thiên Long, bà ta bước tới hòng liều chết. Nào ngờ Diệp Quân vẫn luôn im lặng bỗng đi tới, nhắm mắt thì thầm: “Tịnh tông chủ, chúng ta kết thúc đánh cược tại đây”.

U u u!

Tiếng kiếm minh vang vọng chân trời, một thanh kiếm rơi xuống ngay tầm tay hắn.

Thanh Huyền!

Diệp Quân vừa cầm lấy nó, tu vi và dung mạo đã khôi phục lại bình thường.

Bốn bề im lặng như một nấm mồ.
Chương 2219: Tháo mặt nạ

Diệp Quân ư?

Các Quan Huyên Vệ, cường giả yêu tộc đang lao tới vội vã thắng gấp. Ai nấy hoảng sợ giương mắt nhìn thanh niên kia, đầu óc trống rỗng.

Ngay cả Việt Kỳ, Diệp Vũ và những người khác cũng khó mà tin được.

Đây là Diệp Quân?

Là Viện trưởng?

Tất cả hóa đá.

Trên cột đá gần đó là Dương Dĩ An và thím Kiều. Người phụ nữ nhìn xuống dưới với ánh mắt khó tin: “Cậu ấy...”

Sợi dây chuyền bảo thạch dưới cổ áo Dương Dĩ An sáng lên.

Tộc trưởng tộc Thiên Long vừa thấy Diệp Quân thì lập tức khôi phục hình người, sững sờ thốt lên: “Ngươi...”

Tông Võ thì như người mất hồn: “Sao... sao lại có thể...”

Gã điên cuồng thét lên: “Ngươi là giả! Ngươi không phải Viện trưởng! Chắc chắn là giả! Đừng tưởng rằng ngươi biến thành hình dạng của Viện trưởng thì ta sợ ngươi! Người đâu! Giết hắn! Giết!!"

Nhưng không ai vọng động.

Có người hoảng sợ, có người mừng.

Bên mừng là Chu Vũ, trong khi ban nãy thấy tộc Thiên Long xuất hiện thì ông ấy còn thấy tuyệt vọng.

Tiêu đời rồi.

Ông ấy không nghĩ rằng Diệp Dương chính là Diệp Quân, bởi vì nếu là thật thì sao tộc Thiên Long lại không biết, trong khi Ngao Thiên Thiên và Diệp Quân vốn là một.

Nào ngờ lại là sự thật.

Mọi người có mặt đều nhìn Diệp Quân đầy bối rối.

Diệp Quân không nói gì, chỉ ngẩng đầu lên gọi: “Ám U”.

Ám U.

Lời vừa dứt, thời không ở chân trời vỡ đôi, để Ám U bước ra.

Cung kính thi lễ với hắn: “Thiếu chủ”.

Lưu Trung thấy Ám U xuất hiện thì sắc mặt xám xịt, vội vã lui xuống.

Đó là Ám U.

Truyền thuyết của Tiên Bảo Các, thâu tóm mọi thông tin tình báo, phụ trách việc xử lý phản đồ, nhân vật có tiếng làm người khác sợ vỡ mật.

Diệp Quân ra lệnh: “Điều tra tất cả những ai có liên quan đến tộc Thiên Long, bao gồm ở Tổng viện, tra ra cho hết”.

Ám U do dự một thoáng rồi gật đầu: “Tuân lệnh”.

Rồi lặng lẽ thối lui.

Diệp Quân lại gọi: “Dì Lý”.

Giọng hắn rất nhẹ, nhưng khắp Tổng viện thư viện Quan Huyên đều nghe rõ mồn một.

Hàng loạt khí tức hùng hậu phóng lên cao, vọt tới Thanh Châu.

Ở Chân vũ trụ.

Từ Nhu đang miệt mài làm việc thì cảm nhận được điều gì đó, bèn đứng bật dậy. Không lâu sau, đã có rất nhiều cường giả nơi này phá vỡ hư không để đi đến Thanh Châu.

Ở Thanh Châu.

Thời không quanh Kiếm Tông sôi trào khi rất nhiều khí tức kinh khủng không ngừng tràn ra.

Rắc!

Thời không ở nơi nào đó nứt vỡ, để một người phụ nữ bước ra.

Là Lý Bán Tri.

Theo sau bà ấy là các thành viên Nội các và nhiều cường giả cấp cao thuộc Tổng viện, nhóm Lý Tùy Phong được Diệp Quân chiêu mộ từ Đăng Thiên Vực cũng có mặt.

Ngoài ra còn có mấy trăm kiếm tu ngự kiếm tới dưới sự lãnh đạo của Kiếm Đế Thính Vân.

Bên khác là các cường giả Chân vũ trụ do Từ Nhu dẫn đến.

Từ Nhu nhìn thấy Diệp Quân thì dợm muốn bước tới, nhưng thấy hoàn cảnh xung quanh thì chần chừ đứng lại.

"Tham kiến viện trưởng!"

Các cường giả thư viện Quan Huyên đều đồng loạt hành lễ.

Thấy Lý Bán Tri đi tới, Diệp Quân hỏi: “Dì đã biết về những vấn đề trong nội bộ thư viện này rồi đúng không?"

Bà ấy gật đầu: “Ta vốn định đợi con rảnh rỗi rồi nói chuyện riêng sau, không ngờ con lại... Đây là lỗi của ta”.

Diệp Quân lắc đầu: “Không, là lỗi của con”.

"Tiểu Quân!"

Tộc trưởng Ngao Thành của tộc Thiên Long run rẩy lên tiếng.

Diệp Quân không để ý mà quay sang hỏi Bác Thiên Đạo: “Tiền bối phát hiện ra ta từ khi nào?"

Ông ta cười đáp: “Chủ yếu là đoán cả. Ta cũng từng tạo ra trật tự nên ta hiểu về nó, lại thấy ngươi có kiếm ý Trật Tự, thiên phú lại đáng sợ đến bất thường như vậy nên mới dùng bản thể xuất hiện để thử xem, mà ngươi cũng phản ứng lại thật”.

Diệp Quân cười cười: “Ra là thế”.

Bác Thiên Đạo hạ giọng: “Sau sự kiện năm xưa, tộc Bác Thiên chúng ta không gượng dậy nổi, hôm nay không có đất dung thân. Ta cả gan xin tiểu hữu tha tội, cho phép thư viện Quan Huyên thu nhận tộc ta, để bọn họ được phát triển bình thường”.

Rồi ông ta hành lễ thật sâu.

Diệp Quân gật đầu: “Chuyện này dễ mà”.

Lý Bán Tri thấy hắn nhìn sang thì gật đầu: “Ta sẽ xử lý”.

Bác Thiên Đạo chân thành nói: “Cảm ơn nhiều”.
Chương 2220: Liệu sẽ được công bằng?

Năm xưa tộc Bác Thiên thua trận trước thư viện Quan Huyên, ông ta vẫn luôn dẫn theo số tộc nhân còn lại lưu lạc khắp nơi. Đi ra khỏi vũ trụ Quan Huyên thì càng nguy hiểm hơn, bọn họ không thể sống nổi.

Muốn tiếp tục sống chỉ còn cách dựa vào thư viện Quan Huyên.

Nhưng vì chuyện năm ấy mà bọn họ không dám tìm đến đối phương.

Thế nên ông ta mới bám vào người một thiếu niên thiên tài, hy vọng có thể đào tạo ra một yêu nghiệt tiến vào Tổng viện để ngày sau lo lót cho cả tộc. Con đường này có thể sẽ vô cùng dài lâu, nhưng ông ta cũng không còn cách nào. Ai mà ngờ lại gặp được Diệp Quân thật.

Trời không tuyệt đường họ!

Diệp Quân liếc nhìn Tông Võ, chỉ thấy mặt gã trắng bệch như tờ giấy, cả người run cầm cập như phiến lá khô trước gió.

Trữ Giáp và các Quan Huyên Vệ cũng mặt cắt không còn hột máu.

Lưu Trung và Chu Khưu suýt nữa ngã ngồi ra đất.

Người trước thì hối hận tràn ngập, chợt nhớ lại những lời Diệp Quân nói với mình ở Tiên Bảo Các chính là đang cho một cơ hội cuối cùng, vậy mà ông ta còn mỉa mai hắn.

Ba yêu tộc cũng đã hối hận xanh ruột. Năm xưa họ lựa chọn sai lầm trong chiến tranh nên suýt bị diệt tộc, nhưng Diệp Quân không tiêu diệt mà cho phép họ đi theo tộc Thiên Long. Đây là một cơ hội trời ban, nào ngờ bây giờ lại chọn sai phe nữa.

Thôi xong.

Xong thật rồi.

Ba tộc xám ngoét mặt mày.

Càng lúc càng có nhiều cường giả Tổng viện thư viện đi tới, nào là Diệp Trúc Tân của nhà họ Diệp, An Mộc Cẩn của nhà họ An.

Hai người này thấy Diệp Quân thì lộ vẻ phức tạp, không ai ngờ người này chính là Viện trưởng cả.

Chợt nhớ đến Diệp Quân từng nói gì trong ngôi miếu cũ, An Mộc Cẩn không khỏi lắc đầu cười, khi ấy y còn tưởng hắn nói đùa.

Mà Diệp Trúc Tân bây giờ mới hiểu ra vì sao Diệp Quân muốn đến viện kia.

Cũng thấy vui mừng vì cho dù trước đó cô ấy cho rằng Diệp Quân có điều mờ ám nhưng vẫn không làm gì quá tuyệt tình.

Thật ra cô ấy cảm thấy tiếc nuối nhiều hơn, vì Diệp Quân đến Diệp phủ làm công hơn một tháng, lại đến Kiếm Tông hai ba tháng. Giá như có thể tiếp xúc và học hỏi từ hắn nhiều hơn thì đã tiết kiệm được trăm năm khổ tu rồi!

Chẳng phải An Mộc Cẩn và Phó Cát đều là thế sao?

An Mộc Cẩn chậm rãi đi đến, chần chừ mở miệng: “Viện trưởng, đường tỷ của ta từ thư viện đến đây chi viện nhưng bị một cường giả lạ mặt chạn đường, ta không biết tỷ ấy thế nào...”

Diệp Quân gật đầu, liếc sang Lý Bán Tri. Bà ấy lên tiếng: “Người đâu”.

Một cường giả lạ mặt xuất hiện sau lưng bà.

Lý Bán Tri: “Về tổng viện nhìn xem”.

Người kia gật đầu rồi biến mất.

Diệp Quân lại nói: “Hôm nay ta cực kỳ thất vọng”.

Hắn vừa cất tiếng đã khiến bốn bề yên tĩnh.

Diệp Quân: “Nhưng cũng thấy yên tâm”.

Hắn nhìn về phía nhóm Việt Kỳ và Diệp Quan Chỉ: “Các người đã cho ta thấy được hy vọng”.

Hai người này im lặng không đáp.

"Viện trưởng!"

Một giọng nói run run vang lên từ phía sau.

Diệp Quân quay lại, thấy một cường giả Kiếm Tông và Dương Dĩ An đang đỡ thím Kiều tập tễnh đi tới.

Diệp Quân nhìn thấy bà thì chỉ biết cúi đầu.

Thím Kiều vừa đến gần hắn thì quỳ xuống, làm Diệp Quân vội vã đỡ bà dậy: “Thím...”

Bà nắm lấy tay hắn, cất giọng run run: “Phó Cát và ông nhà ta... Liệu họ có được công bằng không?"

Diệp Quân gật đầu: “Sẽ được”.

Hắn đỡ bà dậy rồi quay lại, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tông Võ: “Xử tử ngay lập tức”.

Xử tử!

Tông Võ nghe vậy thì biến sắc, dùng bản thể hiện hình ra rồi quỳ mọp xuống: “Viện trưởng, ta là em họ của Thiên Thiên, mong Viện trưởng nương nhẹ...”

Ngao Thành cũng dè dặt chen vào: “Tiểu Quân, tộc Thiên Long ta có thể đền bù cho người đã chết kia, không biết có thể đổi lấy một cơ hội cho Ngao Trấn không”.

Diệp Quân chém đinh chặt sắt: “Đền bù thế nào? Nếu không có Phó Cát, người chết hôm ấy chính là ta!"

Ngao Thành tái mặt, môi mấp máy như muốn nói gì, nhưng thấy thái độ lạnh lùng của Diệp Quân thì nuốt xuống.

Ngao Trấn đứng phắt dậy, mắt long lên sòng sọc: “Ta không phục!"

Gã nói với Ngao Thành: “Cha đừng xin hắn nữa! Con đã nhìn thấu rồi, hắn muốn giết con để thị uy tộc Thiên Long, cầm chân chúng ta lại! Đừng nói con, hôm nay cả tộc ta sẽ không được yên bình!"

Ngao Thành cả kinh, hốt hoảng hỏi: “Tiểu Quân, ngươi... định xử lý tộc Thiên Long thế nào?"

Diệp Quân không đáp.

Mọi người đều đang nhìn hắn.

Kể cả Tịnh tông chủ ở trên cao.

Diệp Quân quay sang hỏi Lý Bán Tri: “Theo Quan Huyên Pháp thì nên xử lý thế nào?"

Bà ấy chần chừ: “Ai can thiệp vào tỉ thí Vạn Châu, nhẹ thì hủy tư cách, không cho phép dự thi trong mười năm; nặng thì lập tức xử tử”.

Diệp Quân lại hỏi: “Xem thường Quan Huyên Pháp, công khai khiêu khích quyền uy của thư viện, lạm sát người vô tội, xử thế nào?"

Lý Bán Tri: “Tộc Thiên Long xem thường Quan Huyên Pháp, công khai khiêu khích quyền uy của thư viện, muốn diệt khẩu Kiếm Tông và Nội các. Tội nặng tày trời, lập tức xử tử”.

Ngao Thành nghe vậy thì mặt xám ngoét như tro tàn.

Ngao Trấn lại phá ra cười: “Xử tử! Lại là xử tử! Viện trưởng ngươi định tru diệt cả tộc Thiên Long sao?"

Diệp Quân nhìn gã: “Làm theo Quan Huyên Pháp, xử tử ngay lập tức”.

Lời này khiến bốn bề sục sôi.

"Tiểu Quân...”

Bỗng một giọng nói vang lên bên tai hắn, sau đó là một luồng sáng trắng lóe lên trước mặt.

Từ nơi đó, Ngao Thiên Thiên đi ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK