Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1676: Vào thẳng vấn đề

Không lâu sau, Chu Phạn đến dưới chân một ngọn núi lớn, bên cạnh cô ta là ông lão mặc đồ trong cung.

Chu Phạn vừa đến dưới chân núi thì nghe được một tiếng chuông, tiếng chuông vang lên từ trên đỉnh núi, ngân vang rất dài.

Chùa Phạm Thiên!

Chùa Phạm Thiên tọa lạc trong một dãy núi, xung quanh là hàng vạn ngọn núi chọc trời, vô cùng hùng vĩ, nhất là giữa núi, những lớp mây bao bọc xung quanh như tiên cảnh.

Chu Phạn không có thời gian để ngắm cảnh đẹp, cô ta nhanh chóng đi đến đỉnh núi, một ngôi chùa cổ xuất hiện trong tầm mắt của cô ta. Ngôi chùa cổ được xây dựng trên một vách núi, nhìn từ xa nó như được gắn vào vách núi, cực kỳ nguy hiểm.

Vì phải tranh giành vị trí Thái tử mà mấy năm nay cô ta chưa từng đến đây, đây là lần đầu tiên.

A Ông bỗng nói: “Điện hạ, không lâu trước đó, Từ Địa đã về chùa Phạm Thiên”.

Chu Phạn mỉm cười: “Vậy chúng ta đợi thêm lát nữa”.

A Ông gật đầu.

Chu Phạn nói: “Nghe nói năm đó Từ Thiên đại sư xuất thân từ thổ phỉ?”

A Ông khẽ gật đầu: “Năm đó cũng là người trên tay dính máu của nhiều người nhất, sau khi được phương trượng đời trước khai sáng, cuối cùng quy y cửa Phật”.

Chu Phạn hơi tò mò: “Xuất thân từ thổ phỉ thì chắc là bản tính hung hăng, sao lại chịu quy y cửa Phật?”

A Ông bình tĩnh nói: “Phương trượng đời trước cũng không phải người tốt lành gì”.

Chu Phạn sửng sốt, sau đó cười nói: “Thì ra là thế”.



Trong chùa Phạm Thiên.

Một nhà sư mặc áo cà sa khoanh chân ngồi trên đệm cói, tay cầm một chuỗi hạt gỗ, thầm niệm kinh cổ.

Trước mặt ông ta là Từ Địa vừa trở về.

Từ Địa bỗng bước đến trước, vẻ mặt hung dữ: “Sư huynh, chúng ta ra tay đi”.

Nhà sư mở mắt ra, ông ta không nói gì mà nhấc ấm trà đã pha bên cạnh lên đưa đến trước mặt Từ Địa, Từ Địa nói: “Sư huynh, ta không uống”.

Nhà sư nhìn Từ Địa: “Ta bảo đệ bưng, không cho phép sử dụng hộ thể thần lực”.

Mặc dù Từ Địa hơi cạn lời nhưng cũng không dám phản kháng, đành phải làm theo, ông ta cầm lấy ấm trà, mà lúc này nhà sư bỗng đè lại tay phải, thoáng chốc tu vi của Từ Địa bị trấn áp, sắc mặt Từ Địa thay đổi, muốn buông ấm trà ra nhưng ấm trà lại dính chặt vào tay ông ta.

Từ Địa hoảng sợ nói: “Sư huynh, huynh làm gì thế?”

Từ Thiên bình tĩnh nói: “Có nóng không?”

Từ Địa hãi hùng nói: “Chết tiệt, sự huynh, huynh nói xem có nóng không? Mau lấy ra…”

Tay phải Từ Thiên hơi nhấc lên, ấm trà rơi xuống đất.

Từ Thiên chắp hai tay thành chữ thập, thấp giọng nói: “Buông được thì không còn đau nữa”.

Từ Địa do dự, sau đó nói: “Ý của sư huynh là chúng ta không cần gây loạn, cứ làm phản thôi à?”

Từ Thiên nổi giận: “Nghiệp chướng…”

Từ Địa: “…”

Từ Thiên chắp hai tay thành chữ thập, thầm niệm: “Tội lỗi, tội lỗi, người xuất gia sao có thể nói lời thô lỗ như vậy, thiện tai…”

Từ Địa do dự một chốc, sau đó nói: “Sư huynh, cứ thế buông bỏ, có thể cam lòng được sao?”

Từ Thiên ổn định lại tâm trạng, sau đó nhìn Từ Địa: “Đệ có đánh lại Hoàng đế bệ hạ không?”

Từ Địa suy nghĩ, sau đó lắc đầu.

Hoàng Đế Đại Chu đó xuất thế vô song, mấy mươi vạn năm trước đã là cường giả cảnh giới Khai Đạo, sao có thể là người ông ta đánh lại được chứ?

Từ Thiên lại hỏi: “Chùa Phạm Thiên ta có thể đánh lại hoàng thất Đại Chu?”

Từ Địa lại lắc đầu.

Từ Thiên nói: “Vậy đệ có gì mà không cam lòng?”

Từ Địa trầm giọng nói: “Sư huynh, mắt ta bị mù, có thể không trả thù này sao?”

Từ Thiên nhìn hai mắt Từ Địa thở dài: “Đệ có từng nghĩ đối phương có thể âm thầm làm hại đôi mắt của đệ, thực lực đó là người mà đệ có thể đối đầu à?”

Từ Địa trầm giọng nói: “Ta biết, thực lực của ta chắc chắn không phải là đối thủ của người sau lưng thiếu niên kiếm tu đó, nhưng sư huynh nhất định làm được. Có huynh ở đây, ta sợ cái quái gì nữa, đánh xong là xong việc”.

Từ Thiên nổi giận: “Đệ khoác lác là việc của đệ, đừng để ta gánh được không vậy?”

Ông ta lại chắp hai tay thành chữ thập, vội nói: “Thiện tai thiện tai, ta ở cùng với đệ không lúc nào là không nổi nóng cả, đúng là tội lỗi”.

Từ Địa: “…”

Từ Thiên niệm vài lần kinh tịnh tâm, lúc này mới khiến mình bình tĩnh lại, ông ta nhìn Từ Địa, sau đó nói: “Đệ nghĩ thử xem thiếu niên đó có lửa Thiên Hành…”

Từ Địa cắt lời Từ Thiên: “Hắn chắc chắn không thể là người nền văn minh Thiên Hành, hắn chẳng qua là đang cáo mượn oai hùm, cho dù là người nền văn minh Thiên Hành, có sư huynh ở đâu, sợ gì chứ…”

“Mẹ kiếp!”

Từ Thiên bỗng nổi nóng, ông ta tức giận chỉ vào Từ Địa, run giọng nói: “Nghiệp chướng, đệ… Nếu không phải năm đó sư phụ đã dặn dò thì hôm nay ta đã đánh chết đệ rồi, kẻo đệ lại gây họa cho chùa Phạm Thiên”.

Từ Địa: “…”

Từ Thiên tức giận nói: “Còn nhìn gì nữa? Mau đi bế quan cho ta, không được ra khỏi núi trong một trăm năm, nếu không ông đây chém chết đệ”.

Thấy Từ Thiên nổi giận thật rồi, Từ Địa không dám nói gì thêm nữa, xoay người chạy đi.

Sau khi Từ Địa đi, Từ Thiên ngồi xuống hít sâu một hơi: “Mẹ kiếp! Ông đây niệm Phật ở ngàn năm là vì muốn tiêu trừ tội nghiệp, đệ thì hay rồi, sợ ông đây chết muộn quá à, hay sao mà lại ra sức tạo nghiệp cho ta”.

Lúc này một chú tiểu bỗng đi đến.

Từ Thiên vội lấy lại vẻ từ bi.

Chú tiểu cung kính nói: “Phương trượng, Cửu điện hạ của hoàng thất Đại Chu đang đợi ở ngoài”.

Từ Thiên nói: “Mau mời vào”.

Chú tiểu đứng lên rời đi, chỉ nghe Từ Thiên lại nói: “Để ta tự đi đón”.

Nói xong, ông ta biến mất khỏi đó.

Ngoài chùa Phạm Thiên, Chu Phạn đang đợi bỗng mở mắt ra, một nhà sư từ xa đi đến.

Chính là Từ Thiên.

Từ Thiên bước chân đến trước mặt Chu Phạn, hai tay chắp lại thành chữ thập: “Phạn điện hạ giá đáo, không thể nghênh đón từ xa, mong thứ tội”.

Chu Phạn mỉm cười nói: “Đại sư, lần này ta đến đây là muốn chùa Phạm Thiên giúp đỡ”.

Đi thẳng vào vấn đề.

Từ Thiên mỉm cười: “Người xuất gia lòng luôn từ bi, rộng lượng với thế giới, chỉ cần là vì Đại Chu, chùa Phạm Thiên sẽ không từ chối…”

Chu Phạn nói: “Ta muốn đấu với Ác Đạo Minh”.

Từ Thiên chớp mắt, sau đó nói: “Ồ”.

Chu Phạn nghiêm túc nói: “Ta muốn Đại sư mở trận pháp Đạo Giáp của chùa Phạm Thiên bảo vệ cho ta”.

Từ Thiên không nói gì.

Chu Phạn định lên tiếng thì lúc này một hư ảnh bỗng xuất hiện trước mặt Chu Phạn, hư ảnh đó nói: “Điện hạ, Ác Đạo Minh muốn ra tay với Diệp công tử đó. Bọn ta điều tra được, đã có năm cường giả cảnh giới Khai Đạo”.

Chu Phạn quay đầu nhìn Từ Thiên: “Đại sư, lập tức mở trận pháp Đạo Giáp, nếu không… ta lập tức chết ở chỗ này”.

Mẹ kiếp!

Cả người Từ Thiên tê cứng.


Chương 1677: Trai nhiều vợ như cây sai quả

Diệp Quân rời khỏi Đại Chu, đến một hành tinh đã đi vào thời kỳ cuối của sự sống, bốn bề tĩnh mịch, không có bóng sinh linh.

Hắn dừng chân trước một thác nước rộng chừng mười nghìn trượng, cao cũng tầm thế. Dòng nước phi từ trên cao xuống trông hùng vĩ vô cùng.

Hắn ngồi xuống một tảng đá, nói: “Tháp gia, giúp ta giấu khí tức”.

Tiểu Tháp: “Đã làm”.

Diệp Quân gật gù. Bỗng Nhất Niệm xuất hiện trước mặt hắn, đôi tay hưng phấn bay múa.

Hắn dịu dàng xoa đầu cô ta, cười nói: “Từ từ, đừng vội”.

Nhất Niệm không đáp gì mà chỉ chạm ngón cái và ngón trỏ vào nhau, rồi kéo sang bên phải.

Xoẹt!

Thời không bị kéo mở, để một dòng sông vàng kỳ lạ chảy ra.

Diệp Quân kinh ngạc: “Tuế Nguyệt Trường Hà?"

Nhất Niệm gật đầu lia lịa.

Diệp Quân tỏ vẻ hoài nghi.

Bỗng nghe Tháp gia nói: “Chưa hiểu hả đại ca? Tuế Nguyệt trường hà cỡ nhỏ đó!"

Đầu óc Diệp Quân có một thoáng trống rỗng.

Nhất Niệm đi qua đi lại với vẻ đăm chiêu trên mặt. Rồi hai mắt sáng lên, cô ta gọi kiếm Thanh Huyên xuất hiện trên tay.

Diệp Quân: “...”

Nhất Niệm vung tay chạm nhẹ vào Tuế Nguyệt trường hà rồi dùng kiếm điểm xuống.

Uỳnh!

Toàn bộ dòng sông bị thu vào thanh kiếm.

Tới đây cô ta mới trả kiếm lại cho Diệp Quân với một nụ cười ngọt ngào trên mặt.

Diệp Quân vừa nắm tay quanh chuôi kiếm đã biến sắc, vội vàng thả nó ra với vẻ sợ hãi.

Hắn vừa cảm nhận được một luồng sức mạnh vô cùng khủng khiếp, vô tận như linh khí trong đất trời.

Đó không phải sức mạnh của kiếm Thanh Huyên!

Nhất Niệm giơ ngón tay lên: “Là sức mạnh Tuế Nguyệt của một thế giới”.

Diệp Quân nhìn sang: “Của cả một thế giới?!"

Nhất Niệm gật đầu, dùng hai tay vẽ một vòng tròn: “Thế giới của chúng ta có vô số thế giới và thời không. Ta học được một phương pháp đặc biệt từ thời không của huynh, rút lấy sức mạnh Tuế Nguyệt từ huynh rồi thông qua thời không kia, rút sức mạnh Tuế Nguyệt từ một số sinh linh để sử dụng...”

Cô ta chỉ vào kiếm Thanh Huyên: “Vung một kiếm là tung ra Tuế Nguyệt của cả một thế giới”.

Diệp Quân hỏi lại: “Đây là thứ muội đang nghiên cứu gần đây à?"

Nhất Niệm gật đầu: “Phải!"

Diệp Quân: “Vì ta?"

Nhất Niệm cười rộ lên thật tươi.

Diệp Quân cảm thấy như có dòng nước ấm chảy qua tim, ôn hòa xoa đầu cô ta, cười nói: “Cảm ơn muội”.

Nhất Niệm chỉ im lặng cúi mặt.

Hắn hỏi: “Sao vậy?"

Nhất Niệm thì thầm: “Vợ chồng mà ơn nghĩa gì, nghe xa cách quá đi”.

"Hả??"

Diệp Quân hóa đá tại chỗ.

Tiểu Tháp: “...”

Diệp Quân nuốt nước bọt: “Chúng ta... là vợ chồng hả?"

Nhất Niệm ngẩng phắt dậy, hai mắt ầng ậng nước, nức nở như nai con gặp nạn: “... Không phải ư?"

Diệp Quân cuống quít nắm tay cô ta: “Muội đừng nghĩ nhiều! Ý ta là chúng ta thành vợ chồng hồi nào ấy?"

Nhất Niệm thầm thì: “Huynh xoa đầu ta, nắm tay ta... Nếu huynh không xem ta là vợ thì đụng chạm ta làm gì...”

Diệp Quân nghe mà dại cả người.

Nhất Niệm rút tay ra, xoay người lại, thấp giọng nói: “Huynh cho ta một câu trả lời xác đáng, có muốn làm vợ chồng với ta hay không... Đừng lừa gạt ta…”

Giọng cô ta run rẩy.

Diệp Quân đành phải cầu cứu: “Làm sao bây giờ Tháp gia?"

Tiểu Tháp đáp: “Sao ta biết? Mà phải công nhận người nở ra từ cái quả kia suy nghĩ bất thường ghê, nói ra cái ai cũng hết hồn”.

Diệp Quân: “...”

Hắn chỉ đành lắc đầu cười. Nhất Niệm chắc chắn không hiểu ý nghĩa thật sự của "vợ chồng" là gì, có lẽ đối với cô ta, đó là từ để hình dùng người thân thiết nhất.

Nhất Niệm nói vậy là muốn trở thành người thân thiết nhất với hắn.

Nghĩ vậy, hắn đi đến dắt tay cô ta, cười nói: “Nhưng ta đã có vợ rồi”.

Nhất Niệm gật đầu: “Ta biết chứ”.

Diệp Quân: “Vậy muội vẫn muốn làm vợ ta ư?"

Nhất Niệm nghểnh cổ hỏi lại: “Có liên quan gì sao?"

Diệp Quân hóa đá.

Nhất Niệm lại nói: “Đàn ông có nhiều vợ cũng giống như cái cây cho ra nhiều quả vậy, bình thường mà”.

Diệp Quân: “...”

Tiểu Tháp la lên: “Dữ!"

Nhất Niệm lại hỏi: “Con gái cũng có thể có nhiều chồng đúng không?"

Diệp Quân đáp ngay: “Không!"
Chương 1678: Cho huynh ăn quả cả đời

Nhất Niệm ngờ vực nhìn hắn.

Diệp Quân dõng dạc: “Nếu muội đi theo ta thì chỉ được có một chồng thôi”.

Hắn vừa nói xong thì hối hận xanh ruột.

Máaaa!

Mình vừa nói cái gì vậy???

Nhất Niệm thẹn thùng gật đầu: “Được, vậy trái cây của ta chỉ cho huynh ăn trọn đời”.

Diệp Quân: “...”

"Há há há!"

Tiểu Tháp cười sặc sụa: “Cười chết mất!"

Diệp Quân: “…”

Hắn quyết định nói lái sang chuyện khác: “Muội làm sao mà dung hợp sức mạnh Tuế Nguyệt của một thế giới thành ra nhỏ như vậy?"

Như sực nhớ ra điều gì, hắn bổ sung: “Giải thích ngắn gọn thôi”.

Nhất Niệm: “Đơn giản mà, chỉ là lợi dụng nguyên lý đặc biệt của thời không để nén Tuế Nguyệt trường hà thành kích cỡ của một giới rồi dung nhập vào kiếm, thế là có Tuế Nguyệt của một giới thôi”.

Nén?

Diệp Quân hỏi: “Muội làm mẫu ta xem được không?"

Nhất Niệm gật đầu, chạm hai ngón tay lại rồi kéo sang bên phải. Tuế Nguyệt trường hà như một khe hở xuất hiện trước mắt Diệp Quân.

Cô ta nói: “Chỉ thế thôi”.

Diệp Quân rơi vào im lặng.

Nhất Niệm do dự một hồi, rồi đưa nhẹ tay: “Như này này”.

Diệp Quân: “...”

Tiểu Tháp lên tiếng: “Có còn xem mình là thiên tài nữa không?"

Hắn lắc đầu cười: “Núi cao còn có núi cao hơn mà”.

Rồi nói với Nhất Niệm: “Muội từ từ dạy ta nhé?"

Cô ta gật đầu: “Được”.

Sau đó, Diệp Quân bắt đầu theo học phương pháp nén này với Nhất Niệm. Hắn cảm thấy một khi đã hiểu được nguyên lý rồi thì hóa ra cũng dễ.

Đương nhiên hắn có lợi thế là sử dụng thời không bí ẩn do cô cô váy trắng để lại để hỗ trợ. Nó không chỉ có thể áp chế thời không mà còn áp dụng lên cả sức mạnh Tuế Nguyệt và thời không Tuế Nguyệt. Dù vậy, hắn cũng phải bỏ ra không ít sức lực.

Ban đầu khi dùng ý kiếm để hấp thu sức mạnh Tuế Nguyệt của thế giới, hắn nhận ra kiếm ý không thể chứa đựng quá nhiều, nhưng càng đáng ngạc nhiên và vui mừng hơn chính là sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt có thể tôi luyện kiếm ý vô địch.

Cảnh giới của hắn đã tăng lên nhiều, nhưng kiếm ý vẫn dậm chân tại chỗ.

Trong mười năm sau đó, Diệp Quân đi vào Tiểu Tháp, lợi dụng sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt để tôi luyện kiếm ý và học tập theo đạo Thời Gian của Nhất Niệm.

Để hắn có thể nhanh chóng thành thạo, Nhất Niệm ngày ngày đều tập trung mài giũa nó.

Đến nỗi chính cô ta cũng không nhận ra rằng mình đã mạnh hơn trước rất rất nhiều.

Thời không mà Thiên Mệnh váy trắng để lại có sức mạnh vượt xa văn minh cấp năm.

Trong quá trình nghiên cứu, sức mạnh của Nhất Niệm cũng không ngừng tăng lên. Những gì cô ta đạt được từ thời không này còn hơn xa Diệp Quân, chẳng qua vì tâm tư một lòng đều đặt trên người hắn nên mới không để ý.

Không biết qua bao lâu sau, Diệp Quân đứng bên một bờ biển, trong tay không dùng kiếm Thanh Huyên mà là một thanh ý kiếm mang sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt đáng sợ.

Trải qua năm tháng tu luyện cực khổ, kiếm ý của hắn đã mạnh lên rất nhiều.

Hắn chợt vung tay. Kiếm ý phá không mà đi khiến mặt biển cạn khô trơ trọi trong nháy mắt rồi biến mất.

Thời gian Tuế Nguyệt trôi qua!

Nhát kiếm vừa rồi không chém vào thân xác hay linh hồn mà là thọ mệnh!

Diệp Quân ngước nhìn lên, thấy ý kiếm cũng đã biến mất cùng sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt.

Hắn bèn im lặng.

Tuy kiếm ý Vô Địch hiện nay đã mạnh đến nỗi Vũ Trụ Kiếp cũng khó phá được, nào ngờ vẫn tiêu tan khi gặp thời gian Tuế Nguyệt.

Kiếm ý vẫn chưa đạt đến trình độ bất tử bất diệt.

Hắn chợt nhớ lại một câu ông nội từng nói, ý bảo hắn nên tập trung rèn luyện đạo Thời Gian.

Chỉ là khi ấy ông nội không nói gì nhiều.

Bởi vì cảnh giới của hắn lúc đó còn quá thấp, có rèn cũng không rèn ra được gì.

Ông nội nói vậy là chỉ cho hắn một con đường trong tương lai, để bớt đi cảnh mù mờ mò mẫm.

Nghĩ vậy, hắn bèn cười nói: “Ông nội ta tốt thật đấy Tháp gia”.

Tiểu Tháp: “Tốt với ngươi thôi, chứ với cha ngươi... Hầy, nếu không có cô cô ngươi thì cha ngươi đã bị ông ấy vờn tới chết rồi”.

Diệp Quân: “...”

Tiểu Tháp tiếp tục: “Cha ngươi ban đầu cũng không thích ra vẻ làm màu đâu, ngặt nỗi đánh không lại nên mới phải chơi chiêu... Bị ép cả”.

Diệp Quân: “Nếu cha và ông nội gây gổ thì Tháp gia sẽ giúp ai?"

Tiểu Tháp: “Ta giúp... ai mạnh hơn thì ta giúp”.

Diệp Quân: “...”

Tiểu Tháp nói: “Ta thấy cái tên nhà người cũng có máu bướng lắm nhé, chỉ là không rõ bằng cha ngươi thôi. Cha ngươi thật sự đánh không lại ông nội ngươi, bằng không thì ông nội ngươi đã ăn đòn bầm dập rồi”.

Diệp Quân cười cười, vừa mở miệng thì nhíu mày, rời khỏi Tiểu Tháp. Hắn vừa xuất hiện lại đã cảm nhận được hàng loạt khí tức đáng sợ đang bao trùm hành tinh.

Sắc mặt hắn trở nên âm u.

Nhất Niệm xuất hiện cạnh bên, nhìn về phương xa: “Cần ta giúp không?"

Diệp Quân cười: “Muội biết giết người không?"

Nhất Niệm lắc đầu: “Không, nhưng ta biết phóng hỏa”.

Diệp Quân lại cười: “Phóng hỏa vô dụng thôi”.

Rồi đưa cô ta vào Tiểu Tháp.
Chương 1679: Việt Tôn

Tại một vùng tinh không nọ, có một bà lão đang nhìn xuống hành tinh im ắng kia với ánh mắt lạnh lùng đầy sát khí.

Người này không phải ai khác, chính là Ác Bà.

Kể từ ngày rời khỏi Đại Chu, bà ta vẫn luôn ráo riết truy lùng tung tích Diệp Quân, nhưng hắn tựa như đã bốc hơi khỏi thế gian, chẳng có lấy chút thông tin nào.

Cho đến cách đây không lâu, bà ta cuối cùng cũng hay tin hắn sắp đến Đại Chu.

Đại Chu!

Hai chữ này khiến sắc mặt Ác Bà trở nên dữ tợn.

Hoàng trữ Chu Phạm của nơi đó.

Rõ ràng là muốn đối đầu với Ác Đạo Minh bọn họ.

Nếu không phải vì bọn họ đang bận bịu đối phó với Chân Thần ở Chân vũ trụ, thì bà ta đã dẫn dắt toàn bộ cường giả của Ác Đạo Thập Điện san bằng Đại Chu rồi.

Chỉ vì Ác Đạo Minh những năm gần đây quá kín tiếng.

Khiến những thế lực khác coi khinh ra mặt.

Đúng lúc này, có một ông lão xuất hiện cách đó không xa.

Sắc mặt Ác Bà lập tức chuyển thành cung kính, khom người thi lễ: “Việt Tôn”.

Ông ta không thèm đếm xỉa đến bà ta, chỉ im lặng nhìn xuống hành tinh bên dưới.

Ác Bà vội nói: “Việt Tôn, kẻ này sao đáng để ngài phải đích thân ra tay?"

"Ngu xuẩn!"

Việt Tôn nhíu mày mắng.

Ác Bà im thin thít.

Ánh mắt Việt Tôn nhìn hành tinh kia trở nên lạnh lẽo: “Trước kia, Đại Chu biếm Chu Phạn làm thứ dân vì không muốn gây thù chuốc oán với Ác Đạo ta. Nhưng nay tên Diệp Quân kia chỉ vừa đi một chuyến, Chu Phạn đã được khôi phục thân phận Hoàng trữ. Điều này có nghĩa gì?"

Ác Bà thấp giọng nói: “Ta đã phái người đi điều tra chuyện này, tiếc rằng còn chưa kịp đặt chân vào Đại Chu đã bị sát hại...”

Ánh mắt bà ta lạnh đi: “Chúng thật sự không đặt Ác Đạo Minh ta vào mắt, nên giết!"

Việt Tôn phun ra: “Vì sao chúng đột ngột thay đổi lập trường, đứng về phía tên nhóc kia, đối đầu với Ác Đạo Minh chúng ta?"

Ác Bà thoáng ngẩn ra rồi nhíu mày, nghĩ mãi mà không thông.

Ác Đạo Minh tuy không thể hiện toàn bộ thực lực nhưng Đại Chu làm sao không biết bọn họ đáng sợ đến mức nào, vậy mà vẫn dứt khoát đứng về phe thanh niên kia.

Có gì đó không đúng ở đây.

Ác Bà: “Tiếp tục phái người điều tra?"

Việt Tôn lắc đầu: “Không cần thiết”.

Ác Bà nhìn sang đầy khó hiểu.

Việt Tôn liếc nhìn bên dưới: “Điều tra làm gì?"

Ông ta chỉ xuống: “Tên này có chống lưng thì ta giết chống lưng, có thần thì giết thần!"

Rồi gõ nhẹ ngón tay.

Uỳnh!

Hành tinh kia bất thình lình vỡ vụn ra thành từng mảnh.

Chỉ một ngón tay mà có thể phá hủy cả một tinh cầu!

Nhưng đúng lúc này, một tia kiếm quang phóng vút lên cao.

Việt Tôn bước tới trước, vung tay lên, quát lớn: “Quỳ xuống!"

Ầm!

Trong thoáng chốc, một bàn tay khổng lồ vươn ra từ trong tinh không, siết chặt năm ngón rồi nện xuống.

Tinh không phai mờ.

Rắc!

Tia kiếm quang kia bị cú đấm đập vỡ, một bóng người theo đó thối lui trăm nghìn trượng.

Là Diệp Quân!

Máu tươi trào ra từ khóe miệng khi hắn dừng lại. Mới vừa rồi, ý kiếm của hắn đã bị cú đấm kia nghiền nát.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Việt Tôn với vẻ nghiêm trọng.

Người kia là cảnh giới Khai Đạo!

Sức mạnh còn vô cùng kinh khủng, không chỉ xóa sổ kiếm ý mà còn suýt nữa đập vỡ cả thân xác hắn.

Cảnh giới Khai Đạo, khủng khiếp thật!

Đi cùng với hoảng hốt là chiến ý dâng trào. Kiếm ý Vô Địch như cảm nhận được mà dâng lên quanh người, để tiếng kiếm minh réo rắt vang lên.

Việt Tôn nói: “Chịu được một đấm của ta mà vẫn sống, quả nhiên là thiên tài. Dưới Ác Đạo, ngươi chính là vô địch”.

Diệp Quân lau vết máu đi: “Tiếp tục!"

Uỳnh uỳnh!

Hai sức mạnh huyết mạch ùa ra từ trong cơ thể hắn.

Khí tức hắn ùn ùn tăng vọt.

Hắn đương nhiên không dám xem thường cường giả cảnh giới Khai Đạo bí ẩn này, vậy nên lựa chọn sử dụng hai sức mạnh huyết mạch.

Khí tức của hắn bay vụt lên đến mức đáng sợ, khiến thời không xung quanh không chịu nổi mà tan rã.

Diệp Quân cảm nhận được sức mạnh vô cùng vô tận.

Đây chính là sức mạnh huyết mạch!

Việt Tôn bên kia nói: “Hai loại huyết mạch đặc biệt, thú vị”.

Rồi ông ta bước tới, giơ tay ấn xuống.

Uỳnh!

Thời không phía trên Diệp Quân nứt ra khi một bàn tay khổng lồ giáng xuống như cây rìu phẫn nộ.

Vũ trụ tinh không sụp đổ từng chút một.

Thấy cú đấm lao tới, một tia quyết tuyệt lóe lên trong mắt Diệp Quân. Hắn vung tay, để hàng loạt kiếm quang do kiếm ý hóa thành phóng lên.
Chương 1680: Đánh Khai Đạo

Ruỳnh!

Kiếm quang đỏ máu băm vằm quả đấm.

Nhưng đồng tử hắn rụt lại khi cảm nhận được điều gì. Trước khi hắn kịp phản ứng, một bóng người đã vọt tới ngay trước mặt, tung ra một quả đấm lớn như bao cát vào hắn.

Trong tiểu thuyết nghĩa hiệp thường ít thấy cường giả cao cấp dùng vũ khí mà chỉ dùng nắm đấm, vì sao?

Vì Đại Đạo tối giản!

Chứ không phải vì bút lực tác giả có hạn, không viết được nhiều hơn nha.

Diệp Quân không hề lùi bước trước quả đấm của Diệp Quân mà trực tiếp vung kiếm ra đón lấy.

Uỳnh!

Ý kiếm vỡ nát. Diệp Quân chỉ thấy đau đớn cả người khi bị đánh bay đi. Việt Tôn đang muốn được nước lấn tới thì bỗng nhíu mày, nào ngờ chưa kịp ra tay đã bị một thanh ý kiếm đâm xuyên cổ họng.

Rắc!

Thân thể ông ta run lên, tuôn ra một dòng khí tức lan tràn tận mấy triệu trượng.

Diệp Quân bên kia đã dừng lại, chỉ thấy Việt Tôn chậm rãi xoay người với thanh kiếm còn cách yết hầu nửa tấc.

Sắc mặt hắn trầm xuống khi nhận ra Diên Trì nhất kiếm không làm gì được đối phương.

Việt Tôn nói: “Ta đây song tu võ thể”.

Rồi siết bàn tay lại.

Uỳnh!

Thanh kiếm gác ngang cổ ông ta bị bóp nát.

Diệp Quân nhíu mày thật chặc. Không ngờ người này còn tu luyện cả thân xác, mà xem ra thân xác cũng ghê gớm vô cùng.

Bóp nát ý kiếm của hắn rồi, Việt Tôn bật ra một tiếng cười lạnh. Khi ông ta bước tới trước, vô số thời không bốn phía vỡ tan tành.

Đồng tử rụt lại, Diệp Quân không dám giấu nghề, gọi Ngao Thiên Thiên dung hợp.

Uỳnh!

Một tia sáng vàng bay lên cao khi Diệp Quân dùng thân xác chống chọi với sức mạnh của thời không tan vỡ. Bỗng Việt Tôn biến mất, lao về phía hắn như một tia chớp, mang theo sức mạnh lật tung thời không.

Diệp Quân không hề sợ hãi, nâng kiếm chém ra.

Rầm!

Hai bên đồng thời lui lại, nhưng Việt Tôn chỉ lùi nghìn trượng, Diệp Quân phải lùi cả vạn trượng.

Hắn hít vào một hơi thật sâu. Tuy đã có Ngao Thiên Thiên dung hợp nhưng cả người vẫn đau đớn như bị thương nặng.

Ban nãy nếu không có cô ấy thì hắn đã bị đấm chết tươi rồi.

Cảnh giới Khai Đạo.

Quả thật kinh khủng!

Ánh mắt hắn nhìn Việt Tôn càng thêm nghiêm trọng.

Việt Tôn thì tỏ ra ngạc nhiên, không ngờ thanh niên mới đến Cảnh giới Thần Đạo này lại có thể đối chiến với mình lâu đến vậy.

Đúng là yêu nghiệt!

Sát tâm nổi lên, ông ta nheo mắt lại.

Khi ông ta biến mất tại chỗ mà không nói một lời, Diệp Quân chỉ cảm thấy như có đại hồng thủy ập đến.

Hắn bước tới trước, vung kiếm ra.

Ầm!

Kiếm quang vỡ nát, Diệp Quân lại bị đánh bay. Nhưng khi Việt Tôn chuẩn bị ra tay lần nữa, ông ta bỗng nhíu mày khi nhận ra nghìn năm tuổi thọ của mình vừa trôi đi.

Ông ta cả kinh thốt lên: “Ngươi vừa làm gì?!"

Diệp Quân đưa tay lên lau vết máu, toét miệng cười: “Để ta xem ngươi còn bao nhiêu năm để sống nữa!"

Rồi lại vung kiếm.

Nhát chém rất bình thường, không hề có kiếm ý hay kiếm quang nhưng lại khiến Việt Tôn biến sắc. Ông ta vung mạnh tay lên, thả ra sức mạnh dữ dội đập bể vô số thời không.

Nhưng vẫn mất đi thêm nghìn năm tuổi thọ.

Hai đường kiếm, đổi lấy hai nghìn năm!

Sắc mặt Việt Tôn đanh lại: “Kiếm kỹ này...”

Thấy Diệp Quân lại chuẩn bị ra tay, ông ta ngừng lại, tung cú đấm về trước.

Quả đấm mang theo quyền uy hùng hậu ập tới đập vỡ vô số quy luật đạo tắc.

Độc Khai Nhất Đạo!

Cho dù chỉ là một cú đấm cũng mang theo khả năng hủy thiên diệt địa.

Diệp Quân không lùi mà tiến, bước tới vung kiếm.

Uỳnh!

Kiếm quang mờ đi, Diệp Quân lùi lại mấy nghìn trượng, sắc mặt trắng bệch.

Thi triển Nhất Giới Tuế Nguyệt khiến hắn tiêu hao quá nhiều sức lực, nếu không chỉ cần vung ra trăm nhát kiếm là có thể tiêu diệt Việt Tôn tại chỗ.

Ông ta nheo mắt lại: “Thời gian Tuế Nguyệt... Cảnh giới của ngươi sao có thể nắm giữ đạo thời gian Tuế Nguyệt?!"

Trong giọng nói là hãi hùng và khó tin.

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Thế cảnh giới Khai Đạo không nắm được à?"

Việt Tôn không nói gì.

Diệp Quân: “Nghe nói Cảnh giới Khai Đạo chính là Độc Khai Nhất Đạo, chẳng biết các hạ mở đạo nào...”

Việt Tôn vừa mở miệng thì cau mày: “Ngươi đang câu giờ”.

Không đợi hắn trả lời, ông ta hóa thành tia sáng biến mất.

Diệp Quân nắm chặt tay phải, để huyết quang từ sau lưng phóng lên, hóa thành thần tượng huyết mạch đứng sau lưng với một thanh ý kiếm giơ lên cao.

Khi Việt Tôn lao tới, thần tượng đã vung kiếm chém xuống.

Tinh không bùng nổ.

Uỳnh!

Lưỡi kiếm đánh bay Việt Tôn đi nghìn trượng, nhưng Diệp Quân và thần tượng cũng lui lại không kém.

Sắc mặt Ác Bà trở nên khó coi khi thấy vậy, không ngờ sức mạnh của tên này lại kinh khủng đến thế.

Đã vậy Việt Tôn còn là cường giả cảnh giới Khai Đạo cao cấp, nhưng Diệp Quân mới đến Thần Đạo đã có thể giằng co qua một thời gian, lại còn nhiều lần đánh bay ông ta.

Đúng là yêu nghiệt!

Sát tâm Ác Bà dâng lên như thủy triều.

Việt Tôn nhìn xuống tay phải mình, thấy đã có một vết máu sâu hoắm. Sau một hồi lâu, ông ta mới ngẩng đầu nói: “Yêu nghiệt”.

Ông ta nắm tay phải lại, thả ra khí tức đáng sợ. Đương lúc muốn ra tay, ông ta lại ngẩng đầu lên như cảm nhận được gì đó, rồi lại nhìn Diệp Quân: “Cùng lên đi”.

Vừa dứt lời, ba luồng khí tức khác và Ác Bà đồng loạt lao tới.

Năm cường giả cảnh giới Khai Đạo!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK