Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1771: Khoác lác

Giả bộ.

Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt, không thể phủ nhận rằng, người phụ nữ này rất đẹp, duyên dáng thướt tha, trông rất yếu đuối mỏng manh, hắn vừa nhìn đã mến.

Nhìn thấy Diệp Quân quan sát mình, người phụ nữ cũng không tức giận, mà chỉ nhìn hắn, bởi vì cô ta không thấy bất kì ý xúc phạm nào từ trong mắt hắn.

Người đàn ông đứng bên cạnh người phụ nữ lại hơi đề phòng, trực giác cho biết, kiếm tu này không đứng đắn lắm.

Diệp Quân đột nhiên nói: “Cô nương tên là gì?”

Người phụ nữ nói: “Tên ta là Tức Mặc Lan, còn người bên cạnh là ca ca của ta, tên là Tức Mặc Khô”.

Diệp Quân tiếp tục hỏi: “Hai người cũng là người của một trong chín tộc Chiêu Võ à?”

Người phụ nữ ngập ngừng một lúc, sau đó gật đầu.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Trong khoảng thời gian này ta đã gặp không ít người trong chín tộc Chiêu Võ rồi…”

Người phụ nữ đột nhiên cảm thấy hơi tò mò: “Diệp công tử còn gặp những người khác trong chín tộc Chiêu Võ hả?”

Diệp Quân gật đầu, nhưng không tiếp tục nói về vấn đề này nữa, mà chỉ nói: “Lan cô nương, cô nói giả bộ là giả bộ như thế nào?”

Tức Mặc Lan suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Thật ra Ác Đạo Minh đưa ra phần thưởng cao như vậy, trong tình huống bình thường thì khả năng là không có ai dám tấn công Diệp công tử, bởi vì chuyện này không bình thường. Nhưng e rằng sẽ có một vài kẻ ngốc, nếu là tán tu ngu ngốc thì còn tốt, cứ giết là được, nhưng nếu là người của chín tộc Chiêu Võ và hai đại tông phái mà giết thì sẽ rất phiền phức.

Diệp Quân khẽ cau mày: “Hai đại tông phái?”

Tức Mặc Lan chần chờ một lát, sau đó nói: “Diệp công tử chưa từng nghe nói đến sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Nói thật, ta mới tới nơi này, cũng không biết nhiều về thế lực nơi này lắm”.

Tức Mặc Lan gật đầu, sau đó giải thích: “Chín tộc Chiêu Võ từng là chín đại gia tộc thượng cổ của thời đại kỷ nguyên Chiêu Võ. Xếp theo thứ tự lần lượt là tộc Thiên Võ, Thủy tộc, tộc Tức Mặc, tộc Hoành Sơn, Lệ tộc, tộc Tư Khấu, tộc Vu Mã, tộc Nguyên Quan, tộc Nam Nhất. Chín tộc Chiêu Võ năm đó đều thuộc thực lực nền văn minh vũ trụ cấp năm. Sau đó bởi vì nền văn minh Thiên Hành xâm lược, nên kỷ nguyên Chiêu Võ bị hủy diệt, chín gia tộc xuống dốc…”

Nói đến đây, trong mắt cô ta lóe lên một tia phức tạp.

Sắc mặt của Tức Mặc Khô đứng sau lưng cô ta cũng trở nên u ám.

Bọn họ đã từng là gia tộc lớn, cũng từng rất huy hoàng, nhưng đó chỉ là quá khứ, bây giờ, thế hệ trẻ như họ đang phải gánh vác trọng trách phục hưng nền văn minh.

Nhưng quả thật rất khó.

Diệp Quân nói: “Trước kia ta có nghe bạn ta nói rằng nếu chín gia tộc liên thủ thì sẽ có cơ hội để đối phó với nền văn minh Thiên Hành, có phải không?”

Tức Mặc Lan gật đầu: “Nghe các trưởng lão trong tộc nói thì đúng là như vậy, nhưng khi đó nội chiến giữa chín gia tộc quá nghiêm trọng, thậm chí giữa các gia tộc còn có huyết hải thâm thù, cộng thêm lúc đó mọi người không ai coi trọng nền văn minh Thiên Hành, cho nên đã bị nền văn minh Thiên Hành tiêu diệt”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nền văn minh Thiên Hành thật sự chỉ là nền văn minh vũ trụ cấp năm sao?”

Tức Mặc Lan nói: “Đúng vậy, chẳng qua bọn họ là nền văn minh vũ trụ hàng thật giá thật, còn chín tộc bọn ta thực sự là hữu danh vô thực, bất kể khoa học kỹ thuật hay võ công, bọn ta đều kém xa nền văn minh Thiên Hành”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thì ra là vậy, thế còn hai đại tông phái là gì?”

Tức Mặc Lan nói: “Hai đại tông phái lần lượt là Thái Thượng Tông và Quang Âm Tháng Năm Tông, hai đại tông phái này đều đã rất lâu đời, không ai biết vị trí cụ thể của họ”.

Nói đến đây, cô ta dừng lại một chút sau đó nói tiếp: “Thật ra còn có một quốc gia gọi là Đại Chu”.

Diệp Quân đột nhiên có hứng thú: “Đại Chu?”

Tức Mặc Lan gật đầu, đúng vậy, chẳng qua thực lực của Đại Chu bây giờ kém xa so với trước đây, thời kỳ đỉnh cao của Đại Chu là thời đại của Thủy tổ Đại Chu, khi đó, thực lực của Đại Chu rất mạnh, vì vậy ở Đăng Thiên Vực, Đại Chu cũng có thể được xếp trong hàng ngũ đứng đầu, nhưng bây giờ bọn họ không còn cường giả có thể đến đây nữa, vì vậy bọn họ đang dần bị lãng quên”, Diệp Quân gật đầu nói tiếp: “Ác Đạo Minh thì sao?”

Tức Mặc Lan trầm giọng nói: “Thế thực này rất thần bí, bởi vì quá thần bí, cho nên không ai biết thực lực của bọn họ mạnh như thế nào, chỉ biết rằng cho dù là chín tộc Chiêu Võ cộng với hai đại tông phái đều sẽ không tùy tiện đi khiêu khích bọn họ”.

Ác Đạo Minh.

Diệp Quân im lặng không nói gì nữa.

Mặc dù hắn đã từng đánh nhau với Ác Đạo Minh nhưng cho đến bây giờ hắn cũng không biết thực lực thật sự của Ác Đạo Minh mạnh đến thế nào.

Hơn nữa, lần này không biết vị điện chủ nào sẽ âm thầm nhắm vào hắn.

Tức Mặc Lan trầm giọng nói: “Diệp công tử, quay lại chủ đề mà chúng ta vừa mới nói, nếu người của chín đại gia tộc cùng hai đại tông phái nhắm vào ngươi, mà ngươi giết bọn họ, thì chắc chắn sẽ dính vào nhân quả, kết quả như vậy chính là những gì mà Ác Đạo Minh mong muốn.

Diệp Quân cười nói: “Sẽ có người tới giết ta sao?”

Tức Mặc Lan nói: “Trong tình hình bình thường thì sẽ không, bởi vì chuyện này quá không bình thường, như chỉ sợ đầu óc của mấy người đó có vấn đề. Phải biết rằng, những mối thù đẫm máu đều do một mâu thuẫn cá nhân nhỏ gây ra, ta nghĩ Diệp công tử nên giả bộ một chút”.

Diệp Quân bỗng nhiên cảm thấy hơi tò mò: “Giả bộ như thế nào?”

Tức Mặc Lan trầm giọng đáp: “Thực sự không dám giấu, ta cũng không giỏi... trong việc giả bộ cho lắm”.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Ta lại càng không giỏi”.

Tiểu Tháp: "...”

Tức Mặc Lan suy nghĩ một chút sau đó nói: “Khoác lác một chút thử xem?”

Diệp Quân trợn mắt nhìn: “Khoác lác?”

Tức Mặc Lan gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân suy nghĩ, sau đó nói: “Vậy cứ nói cả nhà ta vô địch nhé?”

"Không, không!"

Tức Mặc Lan vội vàng nói: “Đừng khoác lác quá, không chân thật, người khác sẽ không tin, ngươi khoác lác bình thường một chút là được”.

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Tháp: “...”

Tức Mặc Lan lại nói: “Cứ nói cha ngươi là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo, được không?”

Tiểu Tháp: “...”

Diệp Quân suy nghĩ rồi gật đầu: “Được”.

Lúc này, Tức Mặc Khô đột nhiên nói: “Như vậy có phải khoác lác hơi quá không?”

Diệp Quân: “…”

Tức Mặc Lan gật đầu: “Không đâu, bởi vì nếu quá thấp thì người ta sẽ không kiêng dè nữa”.

Tức Mặc Khô cảm thấy bất đắc dĩ nói: “Thôi được”.
Chương 1772: Vô cùng quan trọng

Tức Mặc Lan nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, chuyện này ta sẽ xử lý thay ngươi, nhưng có lẽ không bao lâu chuyện này sẽ truyền khắp Đăng Thiên Vực, khi ngươi đến phố Đạo nhớ kiêu ngạo một chút, để cho người ta vừa nhìn đã biết ngươi có chỗ dựa vô cùng vô cùng lớn mạnh, khiến họ cảm thấy, cha ngươi thật sự là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo...”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu, phố Đạo này là gì?”

Tức Mặc Lan nói: “Phố Đạo là một nơi đặc biệt ở Đăng Thiên Vực, ở chỗ này sẽ có người thường tiến hành giao dịch, vật đổi vật, không có trật tự, nhưng cũng không loạn. Bởi vì những người dám đến nơi này đều có thực lực không yếu, mọi người kiêng dè lẫn nhau, ngược lại còn sống yên ổn với nhau”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Tức Mặc Lan nhìn thoáng qua quả Đạo Linh trước mặt, muốn nói lại thôi.

Diệp Quân cười nói: “Lan cô nương, quả này là ta tặng cô, cô cứ nhận đi”.

Tức Mặc Lan hành lễ: “Vậy cảm ơn Diệp công tử”.

Dứt lời, cô ta cầm lấy quả Đạo Linh.

Thật ra, cô ta rất ngại, bởi vì không có công không nhận thưởng, cô ta chỉ để lộ một chút tin tức, nhận thần vật như vậy thì hơi nhiều, nhưng cô ta lại không cách nào từ chối, bởi vì cô ta đã nhận ra đây là vật gì, đây là quả Đạo Linh do Tiên Đạo Thụ của Thủy tộc kết quả.

Nếu là trước đây, một quả Đạo Linh như vậy chẳng là gì với tộc Tức Mặc, nhưng hiện giờ dẫu sao tộc Tức Mặc cũng không còn như năm đó nữa, vì vậy một quả Đạo Linh vô cùng quan trọng với cô ta.

Do đó cô ta chỉ có thể giúp đỡ Diệp công tử nhiều hơn.

Nghĩ tới đây, Tức Mặc Lan lại nói: “Diệp công tử, mặc dù tộc Tức Mặc ta không còn mạnh như trước, nhưng vẫn vài tai mắt ở Đăng Thiên Vực, nếu có động tĩnh gì ta sẽ báo cho ngươi đầu tiên”.

Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn cô”.

Tức Mặc Lan vội vàng lắc đầu: “Không cần, không cần, sau này nếu Diệp công tử có việc cần ta làm, cứ việc dặn dò là được”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy sau này có thể sẽ làm phiền nhiều rồi”.

Tức Mặc Lan mỉm cười nói: “Được, Diệp công tử, bây giờ ta sẽ đi sắp xếp, đợi sau khi tin tức cha cậu là cường giả cảnh giới trên Khai Đạo truyền khắp Đăng Thiên Vực thì Diệp công tử có thể đi một chuyến đến phố Đạo , nhớ kỹ phải kiêu ngạo một chút”.

Diệp Quân gật đầu: “Được, đến lúc đó ta nhất định sẽ kiêu ngạo”.

Tức Mặc Lan gật đầu, không nói gì nữa, đưa ca ca của mình xoay người rời đi.

Đợi hai người rời đi, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn, mục tiêu của hắn bây giờ là phải đi đến Trọng Thiên thứ hai.

Thật ra thực lực Thiên Khải cũng đủ mạnh, nhưng vì đối phương bị Đại Đạo áp chế và vấn đề bản thân ông ta, cho nên thực lực đã giảm đi nhiều, do đó bây giờ vẫn không có quá nhiều uy hiếp đối với hắn.

Diệp Quan cần tìm một đối thủ mạnh hơn, tốt nhất là cho hắn cảm nhận được mối nguy hiểm kề cận cái chết.

Ngoài điều này ra, còn có một kế hoạch nảy sinh trong đầu hắn.

Nơi này có Cửu Trọng Thiên, nói cách khác, sẽ có ít nhất chín vị cường giả tuyệt thế, mà chín vị cường giả tuyệt thế này đều bị Đại Đạo trấn áp ở đây.

Nếu hắn thu phục được chín vị cường giả này…

Mẹ kiếp!

Thế thì lật đổ Ác Đạo Minh luôn!

Diệp Quân rất phấn khích.

Nhưng hắn lập tức bình tĩnh lại, càng lên cao, người ta lại càng mạnh, mà các cường giả tuyệt thế đó không thể dễ dàng thần phục người khác, vì vậy hắn phải thận trọng, nếu không đến khi lấy ra kiếm Thanh Huyền, có thể không thu phục được ngươi ta, ngược lại còn rước họa vào thân.

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, hắn đi tới hòn hải đảo, Tiên Đạo Thụ thứ hai đã hoàn toàn lớn lên, không chỉ như vậy, phía trên đã kết trái được hơn hai mươi quả Đạo Linh, vẫn chưa hoàn toàn chín hẳn.

Thấy cảnh tượng này, khóe miệng Diệp Quân nhất thời nhếch lên.

Bây giờ hai cây cộng lại, hắn có khoảng hơn sáu mươi quả Đạo Linh.

Sức hấp dẫn của quả Đạo Linh đối với cưởng giả cảnh giới Khai Đạo thực sự quá lớn.

Đương nhiên, tất cả công lao đều thuộc về thời không đặc biệt trong Tiểu Tháp, ở trong tháp mười năm bằng bên ngoài một ngày, cũng bởi vì nguyên nhân này, hắn mới có được quả Đạo Linh nhanh như vậy, nếu ở bên ngoài thì chắc là hắn trồng cây, còn con cháu hưởng thụ.

Thứ duy nhất khiến hắn đau đầu là Tiên Đạo Thụ quá hao tốn Tổ Mạch.

Một trăm năm ít nhất cũng phải tiêu hao hết một trăm Tổ Mạch!

Tuy hiện giờ Tổ Mạch của hắn vẫn còn nhiều, nhưng dùng nhiều như vậy cũng hơi đáng sợ.

Vẫn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền!

Bởi vì mỗi lần chăm sóc một cây Tiên Đạo Thụ đến khi kết quả, ít nhất phải hao phí một hai ngàn Tổ Mạch, đây cũng là nguyên nhân tại sao hắn không tạo ra cây Tiên Đạo Thụ thứ ba.

Sau một thời gian ngắn tu luyện trong Tiểu Tháp, Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, sau đó rời khỏi Trọng Thiên thứ nhất.

Chỉ chốc lát, Diệp Quân nhìn thấy phố Đạo!

Phố Đạo!

Diệp Quân đột nhiên nói: “Tháp gia, ta nên phách lối thế nào đây? Ha ha…”

Tiểu Tháp: “…”


Chương 1773: Đến phố Đạo

Phố Đạo.

Thật ra phố Đạo rất đơn giản, chỉ là một con đường đầy đất đá, cũng không lớn lắm, dài mấy dặm, rộng mấy trượng, hai bên chỉ rải rác vài ngôi nhà xập xệ, dân cư thưa thớt, chỉ có vài người buôn bán trên phố Đạo. Hơn nữa, sau khi giao dịch xong, họ sẽ vội vã rời đi, thế nên cả phố Đạo trông vô cùng vắng vẻ.

Hôm nay một thiếu niên bỗng đến phố Đạo.

Thiếu niên mặc đồ đen, sạch sẽ tinh tươm, thân hình thẳng tắp như giáo kiếm, mày kiếm mắt sao, khí thế uy nghiêm, tóc dài trắng như tuyết, tay trái cầm một thanh trường kiếm màu mực, sải bước đi tới, khí phách bất phàm.

Thiếu niên này vừa đến đã thu hút rất nhiều cường giả trong tối.

Diệp Quân!

Dĩ nhiên họ không lạ gì Diệp Quân, dù sao người này cũng là người đứng đầu trên bảng xếp hạng treo thưởng của Đăng Thiên Vực hiện nay.

Năm trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng cực phẩm.

Đây đúng là một khoản tiền cực lớn, nói không dao động là giả.

Nhưng người có thể đến đây đều không phải là người tầm thường, thế nên mặc dù động lòng nhưng không ai ra tay cả.

Vì chuyện này vốn dĩ hơi bất thường, mọi người đều thấy lạ, đều không muốn bị Ác Đạo Minh lợi dụng.

Hơn nữa cách đây không lâu Đăng Thiên Vực truyền ra một tin đồn, ý đại khái là cha ruột của Diệp công tử này là cường giả đỉnh cấp trên cảnh giới Khai Đạo.

Trên cảnh giới Khai Đạo?

Dĩ nhiên nhiều người đều hừ mũi khinh thường tin đồn này, hiện giờ vũ trụ hiện hữu vẫn chưa từng xuất hiện cường giả nào trên cảnh giới Khai Đạo.

Cha của Diệp Quân có tài đức gì mà có thể đạt đến trên cảnh giới Khai Đạo?

Mặc dù đa số đều xem thường chế giễu nhưng vẫn không có ai ra tay, vì lai lịch của Diệp Quân chắc chắn không đơn giản, nếu không thì không thể khiến Ác Đạo Minh kiêng kỵ như vậy, thế nên mọi người đều ẩn nấp trong tối quan sát.

Đều đang đợi người khác ra tay.

Ai cũng muốn ngư ông đắc lợi.

Ngay lúc này một cô gái bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân.

Người bước ra chính là Nhất Niệm.

Diệp Quân cố ý gọi Nhất Niệm ra, khoảng thời gian này Nhất Niệm đều ở trong Tiểu Tháp nghiên cứu thời không bí ẩn đó, cô ta đã trầm mê vào nghiên cứu.

Thật ra bây giờ trình độ và thao túng của Nhất Niệm với đạo Thời Gian mới thật sự đáng sợ. Nhưng bản thân cô ta không nhận ra điều này, cũng không quan tâm đến, hiện giờ cô ta một lòng nghiên cứu và đơn giản hóa nó, sau đó đưa cho Diệp Quân dùng.

Diệp Quân chủ động nắm lấy tay Nhất Niệm, Nhất Niệm nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó kéo Nhất Niệm đi đến phố Đạo.

Trong bóng tối, Tức Mặc Lan và ca ca của cô ta là Tức Mặc Khô đang nhìn Diệp Quân và Nhất Niệm, ánh mắt Tức Mặc Lan hiện lên vẻ tò mò, vì mặc dù Diệp công tử này là kiếm tu nhưng tính tình lại hiền hòa, tiếp xúc với hắn hệt như chạm vào gió xuân, chẳng có chút khí thế bức người của kiếm tu nào cả, khác hoàn toàn với những kiếm tu mà cô ta từng thấy trước đây.

Đa số kiếm tu đều khá cô độc, tính cách lạnh lùng, chỉ coi kiếm là tất cả, nhưng Diệp công tử trước mặt này lại khác, nếu không cầm kiếm trong tay thì không giống một kiếm tu.

Chẳng mấy chốc nỗi lo hiện lên trong mắt Tức Mặc Lan trở thành nỗi lo lắng, vì Diệp công tử không biết khoe khoang lắm.

Nếu giả vờ không giống thì không thể đe dọa được vài người nấp trong tối, phải biết là ngôn từ có thể đè chết quân tử, vẻ ngoài có thể chỉnh đốn tiểu nhân.

Trong thế gian, có rất nhiều người xem thường người khác.

Ngay lúc này Diệp công tử đó dẫn theo cô nương bên cạnh dừng lại ở lối ra vào phố Đạo.

Diệp Quân nhìn cách bên phải mấy trượng, nơi đó có một tấm bảng gỗ, bên trên ghi hai chữ xiêu vẹo: Phố Đạo.

Diệp Quân bỗng bước đến trước tấm bảng gỗ, mọi người đều khó hiểu.

Lúc này Diệp Quân dùng hai ngón tay vung thanh kiếm lên, thoáng chốc tấm bảng gỗ đó bị hắn cắt thành từng miếng gỗ nhỏ.

Mọi người đều kinh ngạc.

Tên này vừa đến đã gỡ tấm biển hiện của phố Đạo?

Hắn muốn làm gì?

Tức Mặc Lan nấp trong tối cũng đầy vẻ khó hiểu: “Hắn muốn…”

Tức Mặc Khô nhìn Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiểu Lan, kiếm tu này không đơn giản, có tính hơi khoe mẽ, muội phải cẩn thận…”

Tức Mặc lan hơi bất mãn: “Ca, Diệp công tử rất tốt”.

Tức Mặc Khô: “…”

Đúng lúc này, một ông lão bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Nhất Niệm, ông lão mặc một chiếc áo bào dài màu đen, nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt không mấy thân thiện: “Ngươi làm gì vậy?"

Diệp Quân nhíu mày: “Ông ở đẳng cấp nào mà xứng nói chuyện với ta?”

Ông lão sửng sốt.

Mẹ kiếp!

Mẹ nó chứ, ngươi còn dám ngông cuồng thế à?

Câu này của Diệp Quân khiến ông ta ngây người.

Mà Diệp Quân lại chẳng để tâm đến ông lão, kéo Nhất Niệm ngồi sang một bên, sau đó lấy một con dê ra.

Nướng dê?

Thấy thế sắc mặt nhiều người nấp trong tối trở nên kỳ lạ.

Tên này chém gãy bảng hiệu của phố Đạo là để nướng dê à?

Ông lão đó sa sầm mặt mày, làm thế không phải là bắt nạt người khác quá đáng mà là đang sỉ nhục người ta.

Dù đằng sau ngươi có người chống lưng cũng không thể làm thế.

Không thể nhẫn nhịn được nữa, ông lão sải bước lên trước, vừa định ra tay thì lúc này Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một ngọn lửa bỗng xuất hiện trong tay hắn.

Ông lão lập tức ngây người như bị điểm huyệt, ông ta trợn tròn hai mắt như thể nhìn thấy ma.

Lúc này tất cả cường giả trong tối cũng đều hóa đá.
Chương 1774: Ta sợ

Lửa!

Lửa Thiên Hành!

Rất nhiều cường giả trong tối đều như phát điên.

Tên này có lửa Thiên Hành, lẽ nào hắn đến từ nền văn minh Thiên Hành sao?

Tức Mặc Lan đó cũng trợn tròn hai mắt, trong mắt là vẻ khó tin.

Ngay lúc này chỉ thấy Diệp Quân lấy lửa Thiên Hành trong tay đặt vào trong đống củi đó.

Châm lửa…

Mọi người đều đờ đẫn.

Tên này lấy lửa Thiên Hành để nướng dê hả?

Trò gì đây?

Chẳng mấy chốc củi bốc cháy, Diệp Quân bắt đầu nướng dê nhưng hắn không thu lại lửa Thiên Hành.

Diệp Quân ngẩng đầu lên ông lão như bị điểm huyệt ở phía xa: “Có việc à?”

Ông lão hoàn hồn, không nói gì, chỉ xoay người rồi biến mất ở cách đó không xa.

Mọi người: “…”

Diệp Quân thu hồi tầm mắt bắt đầu chú tâm nướng dê cho Nhất Niệm.

Xung quanh tĩnh lặng như tờ.

Mọi người đều đang nhìn Diệp Quân ở đằng xa, nói chính xác hơn là nhìn lửa Thiên Hành đó.

Diệp Quân này đến từ nền văn minh Thiên Hành ư?

Trong đầu mọi người đều hiện lên suy nghĩ này, nhưng rất nhanh lại cảm thấy không đúng.

Sao có thể là nền văn minh Thiên Hành được chứ?

Dù sao nền văn minh Thiên Hành nhìn thấy nền văn minh khác là phóng hỏa, nếu là nền văn minh Thiên Hành thật thì e là Đăng Thiên Vực không còn nữa.

Lẽ nào là giả?

Diệp Quân và Nhất Niệm ngồi trước đống lửa, thịt dê trên tay Diệp Quân đã tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.

Nhất Niệm nhìn chằm chằm thịt dê trước mặt, cũng đã chảy nước bọt.

Thấy dáng vẻ này của Nhất Niệm, Diệp Quân khẽ cười, sau đó nói: “Xong ngay đây”.

Lúc này Nhất Niệm bỗng thổi vào đống lửa, lửa Thiên Hành lập tức trở nên lớn hơn.

Diệp Quân nhìn Nhất Niệm, mỉm cười nhưng không nói gì.

Vì ngọn lửa khá lớn nên chẳng mấy chốc thịt dê trong tay Diệp Quân đã được nướng đến chín vàng, mùi thơm tỏa ra xung quanh, cực kỳ hấp dẫn.

Diệp Quân xé một cái đùi rồi đưa cho Nhất Niệm, Nhất Niệm liếm môi, sau đó cầm lấy đùi dê gặm.

Diệp Quân mỉm cười, nhẹ nhàng xoa đầu Nhất Niệm nói: “Ăn từ từ thôi, không ai giành ăn với muội đâu”.

Nhất Niệm ngẩng đầu lên cong môi cười với hắn, sau đó tiếp tục ăn.

Diệp Quân quay đầu nhìn lửa Thiên Hành trước mặt, lặng im không nói.

“Ha ha”.

Ngay lúc này một âm thanh vang lên.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn thì thấy một thiếu niên đi đến. Thiếu niên này mặc một bộ đồ gấm, bên hông buộc một ngọc bội màu xanh cực kỳ chói mắt, trên tay cầm một cái quạt xếp.

“Tộc Vu Mã”.

Giọng Tức Mặc Lan bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Diệp công tử hãy cẩn thận, người này là Vu Mã Ách của tộc Vu Mã, mặc dù gã chỉ mới ở cảnh giới Bình Đạo nhưng sức chiến đấu cực kỳ mạnh, hơn nữa trên người gã có rất nhiều bảo vật, thế nên cũng có thể đánh nhau với cường giả cảnh giới Khai Đạo, hơn nữa đằng sau người này còn có cường giả cảnh giới Khai Đạo của tộc Vu Mã bảo vệ, nấp ở trong tối, Diệp công tử phải cẩn thận”.

Tộc Vu Mã!

Diệp Quân nhìn Vu Mã Ách, sau đó thu lại tầm nhìn, hắn xé một miếng thịt đưa cho Nhất Niệm bên cạnh, dĩ nhiên Nhất Niệm không từ chối.

Thấy Vu Mã Ách bước ra, rất nhiều người trong tối đều nở nụ cười.

Cuối cùng cũng có người chủ động thử giới hạn của Diệp Quân rồi.

Vu Mã Ách chậm rãi bước đến trước mặt Diệp Quân và Nhất Niệm, gã nhìn lửa Thiên Hành trong đống lửa, cười nói: “Lửa Thiên Hành… Phải nói là làm cũng rất giống, ta suýt nữa nghĩ đó là thật đấy”.

Diệp Quân không nói gì, hắn cũng xé một miếng thịt dê gặm, không thể không nói từ sau khi đem theo những nguyên liệu nấu ăn của hệ Ngân Hà về, thịt nướng ngon hơn trước rất nhiều.

Người của hệ Ngân Hà đúng là biết cách tận hưởng.

Vu Mã Ách nhìn Diệp Quân, tay phải cầm quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay, cười nói: “Nếu ta đoán không lầm thì tin đồn cha ngươi là cường giả trên cảnh giới Khai Đạo gần đây là do ngươi cố ý bảo người tung ra nhỉ? Sở dĩ ngươi làm thế chắc chắn là muốn thu hút đối thủ, để mọi người nghĩ rằng ngươi không hề tầm thường, cha ngươi không phải là người bình thường…”

Nói đến đây, gã lắc đầu khẽ cười, chỉ vào lửa Thiên Hành nói: “Bây giờ ngươi đang cố ý làm như vậy càng khiến ta khẳng định ngươi đang cố ý giả bộ, muốn đe dọa mọi người bằng cách khoe khoang này. Ta chỉ có thể nói ngươi thật sự đã nghĩ người khác quá đơn giản rồi, ngươi cho rằng mọi người đều là đồ ngốc cả sao?”

Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn trên tay Vu Mã Ách, không nói gì.

Vu Mã Ách nói tiếp: “Những người thực sự có hậu thuẫn và lai lịch không bao giờ nói mình có người đứng sau, chỉ có những người không có mới muốn thổi phồng mình lên… Như người xưa thường nói, càng thiếu cái gì thì càng muốn thể hiện ra”.

Diệp Quân cúi đầu gặm thịt dê, không nói gì.

Vu Mã Ách nhìn chằm chằm Diệp Quân, nhíu mày, bình tĩnh thế à?

Lẽ nào có chút bản lĩnh thật?

Nghĩ đến đây, Vu Mã Ách do dự không thôi.

Có ra tay hay không?

Lúc này Nhất Niệm bỗng kéo góc áo Diệp Quân, cô ta nhìn Vu Mã Ách sợ sệt nói: “Ta sợ”.

Tiểu Tháp: “…”

Diệp Quân: “…”

Thấy thế Vu Mã Ách bật cười, trong lòng càng chắc chắn, gã tiến đến trước một bước tung ra một quyền với Diệp Quân.


Chương 1775: Nói thẳng

Vèo!

Vu Mã Ách vừa tung ra một quyền, một thanh kiếm đã đâm vào giữa trán gã khiến gã đứng tại chỗ.

Vu Mã Ách trợn tròn mắt, đầu óc trống rỗng.

Mọi người xung quanh cũng đều rất kinh ngạc, nhát kiếm này nhanh như thế.

“Dừng tay”.

Lúc này, một người bỗng xuất hiện cách phía sau Vu Mã Ách không xa, ông lão nhìn Diệp Quân, vẻ mặt vô cùng cảnh giác: “Mong Diệp công tử hãy nương tay, tộc Vu Mã trong chín tộc Chiêu Võ ta sẽ rất biết ơn”.

Diệp Quân giơ ngón tay lên chém một nhát.

Vụt!

Đầu Vu Mã Ách văng ra xa cả mấy chục trượng.

Máu bắn ra tung tóe.

Diệp Quân xòe tay ra, chiếc nhẫn của Vu Mã Ách bay vào trong tay hắn, hắn lạnh nhạt nhìn ông lão đó: “Tộc Vu Mã? Chào mừng các ông đến giết ta”.

Ông lão: “…”

Sắc mặt nhiều người sầm lại.

Tên này thật sự chẳng xem tộc Vu Mã ra gì.

Diệp Quân kéo Nhất Niệm lên, sau đó đi về phía phố Đạo đằng xa.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân, hai tay siết chặt lại, cả người toát ra khí thế đáng sợ nhưng cuối cùng vẫn không dám ra tay.

Một nhát kiếm!

Mặc dù Vu Mã Ách không phải là cường giả cảnh giới Khai Đạo nhưng thực lực cũng không tệ, dù sao gã cũng là thiên tài được tộc Vu Mã chú tâm dạy dỗ từ nhỏ, thế nhưng lại không thể đỡ được một nhát kiếm của thiếu niên này.

Rất bất thường!

Ông lão liếc nhìn thi thể Vu Mã Ách ở đằng xa, cảm thấy hối hận vô cùng. Sở dĩ ông ta không ngăn cản Vu Mã Ách lại là vì muốn Vu Mã Ách thử sức với thiếu niên kiếm tu này, dù sao có ông ta âm thầm bảo vệ, dù đánh không lại thiếu niên này thì rút lui vẫn không thành vấn đề.

Thế nhưng ông ta không ngờ thực lực của thiếu niên này lại nghịch thiên như thế, một nhát kiếm đã lấy mạng Vu Mã Ách.

Đánh giá thấp thực lực của đối phương rồi.

Ông lão nhìn chằm chằm Diệp Quân và Nhất Niệm, sau đó xoay người rời đi.

Tộc Vu Mã có trả thù hay không không phải là việc ông ta có thể quyết định.



Trên phố Đạo, Diệp Quân kéo Nhất Niệm chậm rãi bước đi, hắn nhìn chiếc nhẫn, bên trong chỉ có hơn một trăm Tổ Mạch.

Diệp Quân hơi thất vọng.

Vu Mã Ách này cũng nghèo quá đấy.

Nghèo như thế mà cũng dám khoe khoang à?

Nghĩ sao thế?

Vu Mã Ách: “…”

“Ủa?”

Lúc này, Diệp Quân bỗng xòe tay ra, một ngọc bội bỗng xuất hiện trong tay hắn, ngọc bội này có màu xanh lục, bên trong chứa một nguồn năng lượng bí ẩn.

Lúc Diệp Quân đang cân nhắc thì giọng Thiên Khải bỗng vang lên: “Cậu Diệp cẩn thận”.

Ầm!

Thiên Khải vừa dứt lời, một tia sáng màu xanh bay ra từ trong ngọc bội, sau đó đâm vào giữa trán Diệp Quân.

“Nuốt Linh Thú”.

Giọng Tức Mặc Lan bỗng vang lên trong đầu Diệp Quân: “Cậu Diệp cẩn thận, đây là Nuốt Linh Thú trong truyền thuyết, chủ yếu ăn linh trí, là thần vật bảo vệ của tộc Vu Mã…”

Nuốt Linh Thú!

Diệp Quân lập tức cảm nhận được thứ gì đó đang hút lấy thần trí của mình nên không dám sơ suất, hắn xòe tay ra, kiếm Thanh Huyên bay vào trong thần thức.

“Gào!”

Một tiếng kêu thảm thiết vang lên trong thần thức của Diệp Quân.

Diệp Quân hồi phục như thường.

Trong thần thức, một con linh thú nhỏ gầy bị kiếm Thanh Huyên đâm chém.

Cả người linh thú màu xanh, hơi giống mèo nhưng có ba cái đuôi màu trắng, ánh mắt đỏ sẫm, lúc này đang run lẩy bẩy.

Nuốt Linh Thú?

Diệp Quân ném Nuốt Linh Thú này vào trong Tiểu Tháp, hắn không hứng thú lắm với yêu thú khác, dù sao trong nhà cũng có hai con mạnh nhất.

Diệp Quân kéo Nhất Niệm đi về phía xa, rất nhanh hai người đã đó một cái bảng thông báo, ở chính giữa bảng thông báo có một lệnh treo thưởng truy nã.

Người truy nã chính là hắn, trên đó ngoài tiền thưởng còn có chân dung của hắn.

Năm trăm viên tinh thể Vĩnh Hằng.

Diệp Quân khẽ cười, sau đó kéo Nhất Niệm xoay người rời đi.

Đi chưa được bao lâu, Diệp Quân nhìn thấy một quán rượu, quán rượu không lớn lắm, người ở bên trong cũng ít, chỉ có hai người.

Diệp Quân dẫn Nhất Niệm đi vào quán rượu, thấy Diệp Quân bước vào, một người trong đó vội đứng lên rời đi, còn lại một người.

Diệp Quân nhìn người đó, người đàn ông mặc một bộ áo bào hoa, rất nho nhã, ngồi tựa vào cửa sổ.

Thấy Diệp Quân đến, người đàn ông cười nói: “Diệp công tử, ngồi chung nhé?”

Diệp Quân gật đầu, sau đó kéo Nhất Niệm đi về phía người đàn ông, lúc này Nhất Niệm bỗng nói: “Ta về Tiểu Tháp nghiên cứu đây”.

Nói rồi cô ta quay lại trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân đi đến ngồi xuống đối diện người đàn ông trung niên, hắn nhìn ông ta nói: “Ác Đạo Minh?”

Sở dĩ hắn vào đây là vì trên đường đến đây, thần thức của người này cứ luôn đi theo hắn, nhưng vẫn giữ khoảng cách nhất định.

Người đàn ông lắc đầu khẽ cười: “Không phải, ta chỉ là một tán tu, vừa rồi thấy Diệp công tử xuất kiếm nên cực kỳ tò mò mới muốn nói chuyện với Diệp công tử”.

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Dám đánh tới Đăng Thiên Vực chỉ với cảnh giới mười phần thần tính, Diệp công tử giỏi thật đấy”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối có gì cứ nói thẳng”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK