Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1881: Cây sinh mệnh Thiên Hành

Khi Diệp Quân và Nhất Niệm đi ra từ trong đường hầm thời không, hai người xuất hiện trên một hòn đảo, đưa mắt nhìn từ gần đến xa chỉ thấy những ngọn núi như những thanh kiếm sắc bén mọc lên từ mặt đất bằng phẳng, không nối liền với nhau, có lúc bất ngờ cao vút lên, có chỗ lại biến mất như vô hình.

Diệp Quân tò mò nhìn khung cảnh trước mắt: “Nơi này là?”

“Hải vực Thiên Hành”.

Nhất Niệm bên cạnh cất lời.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm: “Hải vực Thiên Hành?”

Nhất Niệm mỉm cười nói: “Đúng thế, thật ra chúng ta vẫn chưa rời khỏi thần cảnh Thiên Hành, sư phụ rất thông minh, bà ấy biết nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất”.

Nghe thấy lời của Nhất Niệm, Diệp Quân khẽ mỉm cười: “Đúng thế thật”.

Không thể không nói, Thượng Thần Thiên Vân kia thật sự rất thông minh, nếu rời khỏi nền văn minh Thiên Hành vào lúc này để ra ngoài, với thực lực của nền văn minh Thiên Hành muốn tìm thấy họ chắc chắn sẽ không quá khó khăn, vì thế nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất.

Chắc chắn nền văn minh Thiên Hành sẽ không nghĩ rằng họ hoàn toàn chưa từng rời đi.

Nhất Niệm chợt nói: “Đi theo ta”.

Dứt lời, cô ta kéo tay Diệp Quân tung người nhảy lên, hai người bay lên như một cơn gió, đi tới một ngọn núi sắc bén như kiếm, hai người nhìn ra xa, cuối tầm mắt là núi ôm lấy núi kéo dài bất tận, không nhìn thấy được điểm cuối.

Nhất Niệm nói: “Đây là nơi sư phụ từng tu luyện, chỉ sư phụ và một số ít học trò chủ chốt như chúng ta mới có thể đến đây, sư phụ đưa chúng ta đến nơi này có lẽ là muốn huynh ở lại đây tu luyện, vì nơi này có một chỗ tu luyện đặc biệt, đi thôi!”

Nói xong, cô ta kéo tay Diệp Quân tung người nhảy lên, trong nháy mắt, hai người đã lướt qua vô số đỉnh núi khác thường, đi tới một hòn đảo.

Rõ ràng Nhất Niệm vô cùng quen thuộc với nơi này, liên tục giới thiệu cho Diệp Quân.

“Huynh xem này, lúc trước ta rất hay tắm suối nước nóng ở nơi đó cùng với Tịnh An, cô ấy cứ thích sờ ta, ta cũng thích sờ cô ấy, mông cô ấy rất cong, rất có tính đàn hồi, nhưng khá nhỏ, không to bằng của sư phụ, của sư phụ sờ rất thoải mái!”

Diệp Quân: “…”

Rõ ràng Nhất Niệm rất thích nơi này, dù là một tảng đá, cô ta cũng có thể nói ra một câu chuyện.

Mà người cô ta kể nhiều nhất chính là Tịnh An và Thượng Thần Thiên Vân.

Chẳng mấy chốc, hai người đã đi tới một hang núi, đây là một hang động đá vôi tự nhiên, trên đầu có tinh thạch dày đặc treo lơ lửng, hai bên vách tường là tinh thạch bí ẩn đủ loại màu sắc, lộng lẫy nguy nga.

Mà Diệp Quân còn ngạc nhiên phát hiện những tinh thạch này đều là tinh thể Vĩnh Hằng!

Trên toàn bộ vách tường đều khảm tinh thể Vĩnh Hằng!

Diệp Quân nhìn thoáng qua, trên vách tường hai bên có ít nhất mấy chục nghìn tinh thể Vĩnh Hằng mà hang động này còn rất dài.

Chẳng trách lúc mới đi vào hang động đá vôi này, hắn có cảm giác linh khí ở nơi này nồng đậm hơn ở bên ngoài ít nhất mấy chục lần.

Tu luyện ở nơi này, dù là một con lợn cũng có thể đắc đạo.

Nhất Niệm dẫn Diệp Quân bước nhanh vào nơi sâu trong hang núi, hai người nhanh chóng đi tới một khu vực rộng rãi, trước mặt hai người không xa có một cái cây nhỏ cao mấy trượng, thân cây màu xanh tím, lá như ngọc bích, cực kỳ trong suốt và sáng rực, xung quanh còn có dòng khí màu xanh tím lơ lửng.

Khi nhìn thấy cái cây này, nét mặt Diệp Quân lập tức trở nên nặng nề, vì hắn phát hiện linh khí xung quanh cái cây này còn nồng đậm hơn linh khí ở những nơi khác ít nhất gấp vạn lần.

Nhất Niệm nhẹ giọng nói: “Cây sinh mệnh Thiên Hành!”

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm: “Chính là cái cây có thể ra quả kia à?”

Nhất Niệm khẽ mỉm cười: “Cái cây này không phải bản thể, nó chỉ là một nhánh của cây sinh mệnh Thiên Hành thôi, vì năm đó sư phụ lập công lớn cho nền văn minh Thiên Hành, nên Thiên Hành Chủ đã tặng một nhánh cây cho bà ấy, để sư phụ chăm sóc nó ở nơi này, lúc trước nó chỉ là một cành cây nhỏ bằng cánh tay, sau mười mấy vạn năm chăm sóc của sư phụ, nó mới phát triển thành như bây giờ”.

Mười mấy vạn năm!

Diệp Quân hơi khiếp sợ, chẳng trách trong hang núi lại có nhiều tinh thể Vĩnh Hằng như thế, thì ra là vì trồng cành cây này.

Nhất Niệm chợt nói: “Chuyển nó vào trong tháp đi!”

Hả?

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Nhất Niệm mỉm cười nói: “Chúng ta để nó vào trong tháp để chăm sóc, sau đó dùng trước, sau khi dùng xong thì đổi một cây to hơn cho sư phụ”.

Diệp Quân thoáng do dự, sau đó hỏi: “Làm thế có được không?”

Nhất Niệm gật đầu: “Được, chuyển cả hang núi này vào trong tháp luôn, đây đều là những tinh thể Vĩnh Hằng cao cấp, thời gian chúng tồn tại càng lâu thì chất lượng sẽ càng cao, đặt vào trong Tiểu Tháp có thể nâng cao chất lượng của chúng”.

Diệp Quân vẫn hơi do dự: “Phía Thượng Thần…”

Nhất Niệm mỉm cười nói: “Không cần lo lắng, nếu sư phụ đã đưa chúng ta đến rõ ràng là muốn để ngươi ở lại đây tu luyện, chúng ta chỉ chuyển hang núi đến một nơi khác mà thôi, chứ đâu phải chiếm nó làm của riêng”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ một lúc, sau đó gật đầu: “Cũng đúng”.

Nói xong, hắn vung tay áo, chuyển cả ngọn núi vào trong Tiểu Tháp.

Diệp Quân và Nhất Niệm cũng tiến vào trong Tiểu Tháp theo, mà khi cành cây sinh mệnh tiến vào trong, nó đột nhiên rung động dữ dội, sau đó quả Đạo Linh trên Tiên Đạo Thụ liên tục rơi xuống, biến thành những tia sáng bay tới cho nó nuốt chửng.

Thấy cảnh này, Diệp Quân hoàn toàn bối rối!

Một trăm quả Đạo Linh cứ thế bị nó nuốt hết rồi?

Nhất Niệm cũng khá bất ngờ.

Sau khi nuốt chửng hết những quả Đạo Linh kia, cây sinh mệnh lại rung động, sau đó dưới ánh nhìn của Diệp Quân và Nhất Niệm, nó lại cao thêm mấy chục tấc.

Diệp Quân và Nhất Niệm đưa mắt nhìn nhau, Diệp Quân hỏi: “Nếu nó trở nên rất rất cao thì sẽ thế nào?”

Nhất Niệm ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Có khả năng sẽ ra quả”.

Diệp Quân chớp mắt: “Loại quả sinh con kia sao?”

Nhất Niệm gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân im lặng.
Chương 1882: Sau này sẽ dẫn muội đi

Ta chăm cho ngươi lớn lên, ngươi ra cho ta một quả có thể sinh con…

Chẳng phải là quá vớ vẩn à?

Nhất Niệm lại nói: “Thật ra thì quả có hai loại, một loại là trong quả có đứa bé, còn một loại thì có thể ăn được”.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm: “Có thể ăn được?”

Nhất Niệm gật đầu: “Đúng thế, cũng giống như trứng gà vậy, có trứng gà sẽ nở ra gà con, có trứng gà thì dùng để ăn”.

Nghe thấy lời của Nhất Niệm, Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, sau đó nói: “Nếu ăn quả đó vào, sau khi ăn sẽ thế nào?”

Nhất Niệm nghiêm túc nói: “Quả đấy ngọt như kẹo hồ lô vậy”.

Diệp Quân đen mặt: “Ý ta là sau khi ăn có thể nâng cao thực lực không?”

Nhất Niệm cười hì hì: “Có thể, hơn nữa thực lực còn sẽ tăng mạnh, đại khái có thể tăng tu vi của một kỷ nguyên”.

Diệp Quân hỏi: “Một trăm triệu năm à?”

Nhất Niệm gật đầu.

Sắc mặt Diệp Quân thay đổi.

Tu vi một trăm triệu năm!

Hắn ăn một quả chẳng phải sẽ có thể đè cha và ông nội xuống đánh một trận sao?

Nhất Niệm lại nói: “Nhưng rất khó ra được một quả Thiên Hành có thể ăn, trước kia ta và Tịnh An từng cùng nhau ăn một quả, là sư phụ cho chúng ta, mà đó cũng là chuyện của rất nhiều năm trước rồi. Dù là sư phụ cũng rất khó có được loại quả có thể ăn này”.

Nói đến đây, cô ta lấy một xâu kẹo hồ lô ra liếm liếm, sau đó nói: “Hương vị đó cũng giống kẹo hồ lô vậy”.

Nghe thấy thế, Diệp Quân đã hiểu vì sao Nhất Niệm và Tịnh An lại thích ăn kẹo hồ lô!

Mẹ kiếp!

Kẹo hồ lô có vị giống quả Thiên Hành!

Chua chua, ngọt ngọt!

Nhất Niệm nhìn về phía cây Thiên Hành kia với vẻ chờ mong: “Muốn ăn thử một lần nữa quá”.

Diệp Quân xoa đầu Nhất Niệm, dịu dàng nói: “Đợi ta nuôi lớn cái cây này rồi, khi nào ra quả có thể ăn được đều cho muội ăn đến khi nào đã thì thôi”.

Hai mắt Nhất Niệm sáng lên: “Được”.

Sau đó, cô ta lại nói: “Cho cả Tịnh An và sư phụ nữa”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Dường như nghĩ đến điều gì, Nhất Niệm lấy một cái hộp trong suốt ra đưa cho Diệp Quân: “Cái này cho huynh”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Đây là?”

Nhất Niệm cười nói: “Đây là thứ ta mượn sư phụ, tên là hộp thời không luân hồi, là bảo vật của sư phụ, tiến vào trong đó tu luyện có thể trải qua luân hồi trăm kiếp để rèn luyện đạo tâm, bên trong còn có rất nhiều cảm ngộ tu luyện của sư phụ, có tác dụng rất lớn với huynh hiện tại”.

Nói xong, cô ta lại lấy một quyển trục ra đưa cho Diệp Quân, nở nụ cười ngọt ngào: “Đây là một phương pháp luyện thể thời gian hoàn toàn mới do ta nghiên cứu ra, ta đã tính toán rồi, nếu huynh học nó rồi kết hợp với kiếm Thanh Huyên, một kiếm tuỳ tiện chém ra cũng có thể chém đi ít nhất ba nghìn vạn năm tuổi thọ. Ta vốn định tiếp tục nghiên cứu, nhưng càng nghiên cứu lại thấy càng khó… Có điều không sao cả, ta có thể làm được”.

Diệp Quân đột nhiên nắm lấy tay Nhất Niệm, nhẹ giọng nói: “Cảm ơn”.

Nhất Niệm khẽ mỉm cười: “Cảm ơn gì chứ, phu thê nên giúp đỡ lẫn nhau, không phải sao?”

Diệp Quân cười to một tiếng, hắn dịu dàng xoa đầu Nhất Niệm, sau đó nói: “Nướng dê ăn nhé!”

Nhất Niệm lập tức sáng mắt lên, liên tục gật đầu.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó lấy một con dê ra nướng, thấy dáng vẻ sắp chảy nước miếng của Nhất Niệm, Diệp Quân thầm thấy ấm áp.

Thật ra cả Nhất Niệm và Tịnh An đều là những cô gái rất đơn giản, suy nghĩ đơn giản, mong muốn cũng đơn giản.

Chẳng mấy chốc dê đã được nướng chín.

Diệp Quân ăn cùng Nhất Niệm, không thể không nói kỹ thuật nướng dê của hắn lại nâng cao rồi.

Sau này có lẽ hắn nên đi tới hệ Ngân Hà mở một quán thịt dê nướng!

Nghĩ thế, Diệp Quân bật cười, hắn nhìn Nhất Niệm bên cạnh, sau đó nhẹ nhàng lau dầu dính trên miệng giúp cô ta: “Sau này nếu có cơ hội, ta sẽ dẫn muội đến một nơi tên là hệ Ngân Hà, nơi đó có rất nhiều đồ ăn”.

Nhất Niệm chớp mắt: “Có món gì ngon không?”

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Thật ra lợn cũng ngon lắm”.

Lợn: “…”

Nhất Niệm nhất thời tỏ vẻ tò mò: “Lợn?”

Diệp Quân bật cười, sau đó nói: “Sau này sẽ dẫn muội đi”.

Nhất Niệm gật đầu: “Thật tốt quá!”

Một lát sau, Diệp Quân lấy hộp thời không luân hồi kia ra: “Thứ này sử dụng thế nào vậy?”

Nhất Niệm giơ một ngón tay ấn nhẹ vào nút bên trên, một tia tử quang lập tức bao phủ lấy Diệp Quân, trong nháy mắt, Diệp Quân đã biến mất.

Nhất Niệm ôm hộp đi tới trước cây nhỏ Thiên Hành, sau đó đặt nó trên cây, linh khí của cây lập tức tràn vào trong hộp thời gian luân hồi kia.

Nhất Niệm ngồi xuống trước cái cây, cô ta giơ tay chống cằm nhìn cái hộp thời gian luân hồi kia, nhẹ giọng nói: “Tháp gia, nếu ta và huynh ấy sinh một đứa bé, ngươi lại trông giúp chúng ta được không?”

Tiểu Tháp: “…”
Chương 1883: Bảo người của chúng ta quay lại

Luân hồi trăm kiếp!

Sau khi vào trong hộp kia, Diệp Quân lập tức tiến vào một thế giới thời không kỳ lạ, những thời không xung quanh hắn tựa như những tấm gương, mỗi tấm gương đều có vô số ký ức xuất hiện, nhưng những ký ức này hiện lên rất nhanh, tựa như chỉ trong nháy mắt, mắt thường rất khó thấy kịp.

Ký ức luân hồi!

Những ký ức này đều là ký ức tu luyện của Thượng Thần các thời đại của nền văn minh Thiên Hành, tương đương với một loại truyền thừa, mỗi một tấm gương cũng tương đương một lần trải qua luân hồi.

Trăm kiếp!

Chính là ký ức tu luyện của Thượng Thần qua trăm kiếp!

Diệp Quân vô cùng hưng phấn, hắn biết đây là một cơ hội lớn với hắn, vì thứ hắn thiếu nhất bây giờ chính là kinh nghiệm, mà những Thượng Thần này đều là cao thủ cao cấp qua các triều đại của nền văn minh Thiên Hành, vừa khéo có thể bù đắp vấn đề kinh nghiệm của hắn, hắn chậm rãi nhắm mắt lại…

Mà vào lúc Diệp Quân tiến vào hộp luân hồi thời không kia, Thượng Thần Thiên Vân đang đọc sách ở nền văn minh Thiên Hành chợt cau mày, bà ta ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, một lát sau, trong mắt bà ta loé lên cảm xúc phức tạp, lắc đầu thở dài: “Con nhóc này!”

Thật ra hộp thời không luân hồi này không phải Nhất Niệm mượn Thượng Thần Thiên Vân mà là Thượng Thần Thiên Vân truyền nó lại cho Nhất Niệm, cũng đồng nghĩa với việc để Nhất Niệm trở thành Thượng Thần đời tiếp theo của học cung Thiên Vân.

Sở dĩ Thượng Thần Thiên Vân làm như thế đương nhiên là muốn cho Nhất Niệm một lá bùa hộ mạng.

Chỉ cần Nhất Niệm lấy được truyền thừa ký ức luân hồi trăm kiếp, điều đầu tiên là thực lực của cô ta sẽ tăng lên rất nhiều, thứ hai chắc chắn nền văn minh Thiên Hành sẽ không làm tổn thương đến cô ta, vì phải trăm vạn năm mới có thể mở hộp luân hồi trăm kiếp này một lần, vì thế một khi Nhất Niệm lấy được ký ức truyền thừa này cũng tương đương với việc cô ta là Thượng Thần đời tiếp theo!

Dưới tình huống đó, Nhất Niệm có thể được Thượng Thần các đời bảo vệ, khi đó dù là Thiên Hành Chủ cũng không dám tự tiện làm gì cô ta.

Mà Thượng Thần Thiên Vân không ngờ Nhất Niệm lại đưa cơ hội này cho thiếu niên kiếm tu kia.

Một lúc lâu sau đó, Thượng Thần Thiên Vân thu hồi tầm mắt, thở dài một lần nữa: “Nha đầu ngốc, hy vọng người con dựa dẫm là người tốt…”

Từ trước đến giờ nền văn minh Thiên Hành cũng có không ít cô gái từng yêu người ngoại tộc, nhưng đa số đều dựa dẫm sai người, gặp phải kết cục thê thảm. Nếu có thể chọn, bà ta muốn khuyên Nhất Niệm, nhưng khi Nhất Niệm dẫn Diệp Quân tới, bà ta đã biết mình không thể nào khuyên được nữa rồi.

Nha đầu này ngày thường rất yên tĩnh, nhưng lại cực kỳ bướng bỉnh, chỉ cần là người mà cô ta đã xác định thì chắc chắn cô ta sẽ không thay đổi.

Bà ta không còn cách nào khác, chỉ có thể chọn ủng hộ thôi.

Thượng Thần Thiên Vân buông sách xuống, tâm trạng không thể bình tĩnh, không đọc tiếp được nữa, bà ta đứng dậy đi ra ngoài đại điện, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, trong mắt thoáng lộ vẻ lo lắng.



Sau khi dẫn người rời khỏi thần cảnh Thiên Hành, Thôi Âm lập tức cho người lục soát mấy trăm tinh vực xung quanh, còn mở mắt Thiên Hành lục soát mấy vũ trụ gần đó, nhưng đều không có thu hoạch gì.

Điều này khiến ông ta rất nghi ngờ.

Vì dưới tình huống bình thường, Diệp Quân và Nhất Niệm không thể nào chạy xa như thế được. Phải biết rằng nền văn minh Thiên Hành có một khả năng lợi hại nhất là theo dõi vũ trụ, vì thế việc Diệp Quân cứ thế dẫn theo Nhất Niệm biến mất khỏi tầm mắt của ông ta khiến ông ta rất nghi ngờ.

Thượng Thần Thiên Vân!

Thôi Âm chợt nhớ tới người phụ nữ kia, sắc mặt ông ta u ám đến đáng sợ, chắc chắn là người phụ nữ kia đang giở trò, nếu không với thực lực của Diệp Quân và Nhất Niệm, hai người hoàn toàn không thể thoát khỏi sự tìm kiếm của bọn họ được.

Không đúng!

Thôi Âm chợt nói: “Bảo người của chúng ta quay lại”.

Một người chấp pháp Thiên Hành bên cạnh ông ta hành lễ, sau đó bóp vỡ một lá bùa màu vàng.

Chẳng mấy chốc, mười mấy người chấp pháp đã đi ra từ thời không xung quanh.

Thôi Âm cau mày trầm tư.

Lúc này, phía xa đột nhiên có một người đàn ông trung niên đi tới, thấy người đó, Thôi Âm cau mày: “Nhị điện chủ?”

Người tới chính là Khâu Bạch Y!

Khâu Bạch Y cúi chào, thái độ rất cung kính: “Thôi chấp pháp”.

Thôi Âm bình tĩnh hỏi: “Nhị điện chủ có chuyện gì sao?”

Khâu Bạch Y mỉm cười: “Thôi chấp pháp không tìm thấy Diệp Quân kia à?”

Thôi Âm gật đầu, như nghĩ đến điều gì, ông ta đột nhiên nhìn về phía Khâu Bạch Y: “Ông biết hắn ta đang ở đâu sao?”

Khâu Bạch Y khẽ mỉm cười: “Người xưa có câu, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất…”

Nghe thấy lời của Khâu Bạch Y, Thôi Âm nhất thời sửng sốt, sau đó ông ta cười to: “Nhị điện chủ đúng là đa mưu túc trí, ta cũng nghĩ như thế đó”.

Khâu Bạch Y thoáng ngây người, sau đó cười nói: “Trí thông minh của ta cũng chỉ bằng một phần vạn ông mà thôi”.

Thôi Âm cười nói: “Nhị điện chủ đừng khiêm tốn, trí thông minh của ông cũng tạm được mà”.

Khâu Bạch Y không muốn nói chuyện thêm nữa.
Chương 1884: Đúng là rất mệt!

Thôi Âm lại nói: “Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, Nhị điện chủ, theo ông thấy rốt cuộc hắn ta sẽ ở nơi nào?”

Khâu Bạch Y ngẫm nghĩ rồi đáp: “Chắc chắn là nơi có liên quan đến Thượng Thần Thiên Vân”.

Thôi Âm gật đầu: “Giống với suy nghĩ của ta”.

Khoé miệng Khâu Bạch Y khẽ giật.

Thôi Âm lại hỏi: “Nhị điện chủ, có rất nhiều nơi có liên quan đến Thượng Thần Thiên Vân, ông cảm thấy hắn ta sẽ ở đâu đây? Ông cứ việc dũng cảm nói ra, nói sai cũng không sao, trong lòng ta tự có tính toán”.

Bàn tay Khâu Bạch Y đang đặt sau lưng chợt nắm lại, nhưng ngay lập tức buông ra, gã ta mỉm cười nói: “Có thể nhìn ra Thượng Thần Thiên Vân rất quan tâm đến Nhất Niệm cô nương kia, vì thế nếu bà ta đưa họ đi chắc chắn sẽ đưa đến một nơi bà ta cho rằng khá an toàn, mà theo ta biết Thượng Thần Thiên Vân có một nơi tu luyện riêng, chính là hải vực Thiên…”

“Ta biết rồi!”

Thôi Âm đột nhiên ngắt lời Khâu Bạch Y: “Hải vực Thiên Hành”.

Khâu Bạch Y im lặng nhìn Thôi Âm.

Thôi Âm ra lệnh: “Đi thôi, đi tới hải vực Thiên Hành”.

Dứt lời, ông ta dẫn theo người rời đi.

Lúc này, Khâu Bạch Y chợt nói: “Đợi đã”.

Thôi Âm quay đầu nhìn về phía Khâu Bạch Y, Khâu Bạch Y khẽ mỉm cười: “Thôi chấp pháp, ta có một ý tưởng nho nhỏ, cũng không biết có phải do ta suy nghĩ nhiều quá không, ông cứ nghe thử, sau đó phân tích giúp ta?”

Thôi Âm gật đầu: “Ông nói thử xem”.

Khâu Bạch Y trầm giọng nói: “Nếu Diệp Quân và Nhất Niệm cô nương kia thật sự ở hải vực Thiên Hành thì đó cũng là nơi tu luyện của Thượng Thần Thiên Vân, các ông đi như thế chắc chắn bà ta sẽ biết, khi đó nếu bà ta lại ra mặt bảo vệ hai người kia một lần nữa…”

Nói đến đây, gã ta dừng lại, lựa lời một lúc mới nói tiếp: “Đương nhiên chắc chắn Thôi chấp pháp không sợ Thượng Thần Thiên Vân kia, nhưng lỡ như xảy ra mâu thuẫn thì phải làm sao đây?”

Thôi Âm sa sầm mặt.

Nếu xảy ra mâu thuẫn, chắc chắn ông ta sẽ không thể thắng được Thượng Thần Thiên Vân, thực lực của người phụ nữ kia có thể nói là mạnh đến mức đáng sợ.

Khâu Bạch Y nói tiếp: “Ta có một đề nghị nho nhỏ, Thôi chấp pháp có thể nghe thử, đề nghị này có tốt hay không đều do Thôi chấp pháp quyết định”.

Thôi Âm gật đầu: “Được”.

Khâu Bạch Y nói: “Chuyến đi này của Thôi chấp pháp chắc chắn sẽ xảy ra mâu thuẫn với Thượng Thần Thiên Vân, vì đề phòng tình huống ngộ nhỡ xảy ra, Thôi chấp pháp nên giữ lại hai kế hoạch khác để đối phó với Thượng Thần Thiên Vân này. Thứ nhất là dư luận, Nhất Niệm cô nương kia làm trái với Thiên Hành Pháp, còn yêu một người đàn ông ngoại tộc, chuyện này chắc chắn là một nỗi sỉ nhục lớn với đàn ông ở nền văn minh Thiên Hành. Nhưng bây giờ chuyện này còn chưa để lộ, Thôi chấp pháp hoàn toàn có thể nhúng tay một chút, khi đó chắc chắn chỉ cần là người đàn ông nào hiếu chiến của nền văn minh Thiên Hành đều sẽ đi tới hải vực Thiên Hành để giúp đỡ…”

Nói đến đây, gã ta thoáng dừng lại, sau đó mới tiếp tục: “Dù Thượng Thần Thiên Vân có thể tuỳ hứng, nhưng bà ta không thể chống lại tất cả mọi người của nền văn minh Thiên Hành được, hơn nữa bà ta cũng phải nói phải trái mà đúng không? Dù sao cũng là Nhất Niệm kia vi phạm Thiên Hành Pháp trước, yêu một người đàn ông của nền văn minh ngoại tộc, chỉ cần làm to chuyện này lên, khi đó nếu Thượng Thần Thiên Vân vẫn cố ý muốn bảo vệ thì Thôi chấp pháp hoàn toàn có thể nói là nếu thế còn cần thần pháp Thiên Hành làm gì nữa, cứ nghe hết theo Thượng Thần Thiên Vân là bà đi”.

“Được!”

Thôi chấp pháp nói với giọng điệu hưng phấn: “Nói hay lắm, Nhị điện chủ, những gì ông nói hoàn toàn giống với suy nghĩ của ta!”

Nét mặt Khâu Bạch Y trở nên cứng đờ, khoé miệng giật giật, nhưng nụ cười của gã ta bình thường trở lại rất nhanh: “Kế hoạch thứ hai là phải gọi thêm một vài người, ví dụ như gọi thêm vài người chấp pháp, đương nhiên cũng không phải là không tin tưởng Thôi chấp pháp, mà là đây không phải trò đùa, chuyện này liên quan đến danh dự của Chấp Pháp Điện, vì thế Chấp Pháp Điện phải đoàn kết nhất trí… Dù sao chúng ta cũng phải chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, lỡ như Thượng Thần Thiên Vân kia cứ cố chấp muốn bảo vệ, khi đó các ông không đủ người, bị bà ta trấn áp, vậy sau này còn ai trong nền văn minh Thiên Hành kính trọng các ông nữa?”

Thôi Âm sa sầm mặt.

Lúc trước ông ta từng bị trấn áp một lần rồi!

Khi đó ông ta còn tưởng Thượng Thần Thiên Vân kia sẽ kiêng dè Chấp Pháp Điện, nhưng ông ta không ngờ đối phương lại thẳng thừng ra tay!

Vô cùng nhục nhã!

Thôi Âm hít sâu một hơi, cố đè nén cơn tức trong lòng mình.

Khâu Bạch Y lại nói: “Thôi chấp pháp, ta nghe nói lúc trước khi ông đi lùng bắt Diệp Quân, Thượng Thần Thiên Vân kia đã trắng trợn che chở…”

Nói đến đây, gã ta khẽ thở dài: “Không thể không nói một người ngoài như ta còn thấy khó chịu, ông đi truy bắt Diệp Quân vốn là nhiệm vụ của ông, ông sai ở đâu chứ? Thượng Thần Thiên Vân kia lại ỷ thế hiếp người vô lý như thế… Thôi thôi, không nói nữa, nếu còn nói thì hơi giống như đang ly gián rồi”.

Sắc mặt Thôi chấp pháp không chút thay đổi, ông ta cất lời: “Có thể làm gì được đây? Ai bảo người ta là Thượng Thần chứ?”

Dứt lời, ông ta nhìn thoáng qua Khâu Bạch Y, sau đó nói: “Nhị điện chủ, thật ra thì ông là một người tốt, đừng trách ta nói thẳng, bây giờ Ác Đạo Minh đã sa sút, ông ở lại đó không có tương lai gì cả, không bằng đi theo ta phát triển, dù ông là người ngoại tộc, nhưng ta có thể phá lệ nhận ông”.

Khâu Bạch Y hơi “vừa mừng vừa lo”: “Cảm ơn Thôi chấp pháp đã coi trọng, có điều năm đó ta mang ơn Nhất điện chủ vẫn luôn chưa có cơ hội đền đáp, nếu bây giờ rời đi thì thật sự hơi vong ơn bội nghĩa, cho nên tại hạ chỉ có thể nhận tấm lòng của Thôi chấp pháp mà thôi”.

Thôi chấp pháp lắc đầu: “Nhị điện chủ, đừng trách ta nói thẳng, ông có chút thông minh, nhưng cũng không nhiều, không đủ bản lĩnh…”

Nói xong, ông ta dẫn theo mọi người biến mất ở cuối chân trời.

Khâu Bạch Y đứng tại chỗ xoa mặt mình, khẽ thở dài: “Nói chuyện với một tên ngốc đúng là rất mệt!”
Chương 1885: Thuần khiết! Cực hạn!

Thôi Âm cũng không dẫn người đi thẳng tới hải vực Thiên Hành mà trở lại nền văn minh Thiên Hành trước.

Mà dưới sự nhúng tay nhúng chân của ông ta, tin tức Nhất Niệm bỏ trốn cùng một người đàn ông của nền văn minh ngoại tộc nhanh chóng lan truyền khắp toàn bộ nền văn minh Thiên Hành tựa như bệnh truyền nhiễm.

Bỏ trốn!

Nếu người của mình bỏ trốn với người của mình thì chắc chắn không phải chuyện lớn gì, có lẽ nhiều người còn sẽ chúc phúc.

Nhưng cùng với một người ngoại tộc…

Là vô cùng nhục nhã!

Lúc này, vô số người của nền văn minh Thiên Hành cảm thấy nhục nhã chưa từng có.

Người của nền văn minh Thiên Hành rất có tinh thần dân tộc, hơn nữa còn rất tự hào về nền văn minh chủng tộc của bọn họ, trong mắt bọn họ nền văn minh Thiên Hành chính là nền văn minh vũ trụ mạnh nhất, tất cả những nền văn minh còn lại đều là nền văn minh cấp thấp.

Cô gái của nền văn minh Thiên Hành yêu người của nền văn minh ngoại tộc rõ ràng là một sự sỉ nhục của toàn bộ nền văn minh Thiên Hành, còn bỏ trốn vì người đàn ông kia thì càng là sỉ nhục trong sỉ nhục. Đặc biệt là đàn ông của nền văn minh Thiên Hành, khi biết tin tức này, rất nhiều người đàn ông đều nổi giận, không nhịn được mắng to: Đàn ông ở nền văn minh Thiên Hành đều chết hết rồi sao?

Mà cô ta lại đi thích một con kiến của nền văn minh ngoại tộc đẳng cấp thấp chứ.

Ngoài nền văn minh Thiên Hành, bọn họ cho rằng người của các nền văn minh vũ trụ khác đều chỉ là kiến.

Mà vào lúc mọi người đều tức giận, không biết ở đâu xuất hiện một tin tức nói rằng Nhất Niệm và Diệp Quân đang trốn ở hải vực Thiên Hành.

Vì thế vô số người của nền văn minh Thiên Hành chạy thẳng tới hải vực Thiên Hành dưới sự hướng dẫn của Thôi Âm chấp pháp.

Người đông nghìn nghịt, lửa giận ngút trời!

Học cung Thiên Vân.

Tịnh An vội vã chạy vào trong đại điện của học cung Thiên Vân, Thượng Thần Thiên Vân đang đọc sách ngẩng đầu nhìn về phía Tịnh An, cô ta lo lắng nói: “Sư phụ, bọn họ đi truy bắt Nhất Niệm rồi”.

Thượng Thần Thiên Vân nhíu mày.

Trong hộp thời không luân hồi, hải vực Thiên Hành.

Lúc này, Diệp Quân đang ngồi xếp bằng trong thời không luân hồi đặc biệt kia, hai tay chắp lên nhau đặt trước bụng, vô số ký ức không ngừng lướt qua trong đầu hắn nhanh như tia chớp.

Dù bên ngoài chỉ mới trải qua hai ngày, nhưng hắn đã trải qua hai mươi năm ở nơi này.

Hai mươi năm qua, hắn tịnh tâm tu luyện, trải qua luân hồi của mấy chục cao thủ Thượng Thần.

Cách tu luyện của nền văn minh Thiên Hành và vũ trụ Quan Huyên đương nhiên là khác nhau, nhưng xét tổng thể thì Đại Đạo trăm sông đổ về một biển, vì thế hắn đang không ngừng tham khảo cách tu luyện của nền văn minh Thiên Hành để hoàn thiện tâm cảnh của mình.

Mượn sở trường của mọi người!

Trong thời không luân hồi đặc biệt này không chỉ lĩnh ngộ mà còn chiến đấu. Hắn chiến đấu với mỗi một Thượng Thần trong thế giới luân hồi của bọn họ, liên tục rèn luyện kiếm đạo và tâm cảnh của mình với đối phương.

Dưới tình huống đó, sức mạnh của hắn đã được nâng cao rất nhiều.

Vì việc này cũng tương đương với hắn nhận được sự chỉ bảo của mỗi một Thượng Thần.

Cách tu luyện đặc biệt này khiến Diệp Quân cũng rất kinh ngạc, đặc biệt là khi phối hợp với Tiểu Tháp, khiến nó càng kinh khủng hơn.

Trong hộp luân hồi đặc biệt này, lúc chiến đấu với ký ức của những Thượng Thần kia, hắn cũng không sử dụng kiếm Thanh Huyên mà sử dụng ý kiếm.

Hắn vẫn luôn nhớ rõ lời của Diệp Tu Nhiên.

Thuần khiết! Cực hạn!

Bây giờ hắn cần phải đạt tới trình độ thuần khiết và cực hạn, đặc biệt là phải ngưng tụ niềm tin kiếm đạo lại lần nữa.

Không có ý chí vô địch sao có thể nói là vô địch được?

Sau hai mươi mấy năm, qua sự rèn luyện của ký ức luân hồi của Thượng Thần, có thể nói kiếm ý và tâm kiếm đạo của hắn đã phát triển vượt bật.

Mà sau vô số trận chiến, cảnh giới của hắn cũng đã từ Ác Đạo thăng lên đến Bình Đạo.

Đương nhiên điều này cũng là nhờ có sự trợ giúp của cây Thiên Hành kia, cây Thiên Hành cung cấp cho hắn một lượng lớn linh khí màu xanh tím, linh khí đó còn chất lượng hơn của tinh thể Vĩnh Hằng.

Mà trong khoảng thời gian Diệp Quân tu luyện, mỗi ngày Nhất Niệm vẫn tiếp tục nghiên cứu thời không thời gian đặc biệt.

Bây giờ thi thoảng Nhất Niệm sẽ ngồi trong thời không đặc biệt kia tận mấy ngày, vì càng nghiên cứu sâu hơn, mọi thứ sẽ càng khó.

Quá sâu xa!

Cô ta nghiên cứu cũng rất vất vả.

Hôm nay, Nhất Niệm đang nghiên cứu thời không đặc biệt đột nhiên ngẩng đầu, ngay sau đó, cô ta lập tức rời khỏi Tiểu Tháp.

Sau khi rời khỏi Tiểu Tháp, cô ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, thời không nơi chân trời đột nhiên rung động.

Thấy cảnh này, Nhất Niệm nhíu mày.

Rắc!

Thời không đang dao động kia đột nhiên nứt ra, vô số cao thủ của nền văn minh Thiên Hành kéo tới rất đông.

Người dẫn đầu chính là Thôi chấp pháp kia.

Thấy thế, Nhất Niệm sa sầm mặt.

Khi nhìn thấy Nhất Niệm, vô số cao thủ của nền văn minh Thiên Hành đang ở nơi chân trời đều nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc bén như kiếm, trong đó có một người đàn ông bay thẳng tới trước mặt cô ta, giận dữ nói: “Nỗi sỉ nhục của nền văn minh Thiên Hành ta, ta phải giết cô”.

Dứt lời, hắn ta vung tay đánh về phía Nhất Niệm.

Nhưng tay của hắn ta còn chưa đến gần Nhất Niệm, Nhất Niệm đã đá một cước lên bụng hắn ta, tạo thành một tiếng “bốp”.

Người đàn ông đó lập tức bay xa cả vạn trượng, cúi cùng rơi vào biển sâu, tạo thành một cột nước cao trăm trượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK