Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1346: Nghi thức hoan nghênh!

Một canh giờ sau, dưới sự hướng dẫn của Trấn Nam Tuyết, Diệp Quân đi tới Trấn Giới.

Cũng giống như nhà họ Thần, Trấn tộc có vũ trụ tinh vực độc lập của riêng mình, thế lực vô cùng khổng lồ, không hề thua kém nhà họ Thần.

Vừa đến lối vào Trấn Giới, một nhóm cô gái tướng mạo xinh đẹp đã chậm rãi bước ra, cùng lúc đó, một tấm thảm đó được trải thẳng từ trong Trấn Giới ra ngoài, nhìn thoáng qua, được lắm, dài tận chục nghìn trượng.

Mà những cô gái xinh đẹp ở hai bên đều cung kính hành lễ với Diệp Quân, miệng cười mỉm, sau đó bắt đầu nhảy múa, trong lúc nhảy múa, vô số đoá hoa chậm rãi xuất hiện từ thời không xung quanh, cũng lúc đó thiên địa xung quanh chợt vang lên tiếng hát, tựa như tiên cảnh.

Diệp Quân sửng sốt.

Lúc này, Trấn Nam Tuyết ở bên cạnh đột nhiên giải thích: “Đây là nghi thức hoan nghênh, chỉ được thực hiện khi khách quý đến…”

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Các cô… đúng là biết chơi…”

Trấn Nam Tuyết cười nói: “Cũng không phải chỉ là một nghi thức hoan nghênh đơn giản, ngươi cứ cảm nhận thật kỹ đi”.

Nghe thấy lời của Trấn Nam Tuyết, Diệp Quân lập tức cảm nhận, sau đó hắn tỏ vẻ ngạc nhiên, vì hắn phát hiện dường như xung quanh có thứ gì đó tiến vào cơ thể của hắn.

Trấn Nam Tuyết cười nói: “Đây là linh khí đặc biệt trong nhà họ Trấn chúng ta, có tên là linh khí tinh thần, giúp nâng cao tu vi, đương nhiên chắc chắn chút linh khí tinh thần này chẳng là gì với Diệp công tử, nhưng đây là chút tấm lòng của chúng ta”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Có lòng rồi”.

Trấn Nam Tuyết cười nói: “Diệp công tử, mời”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi vào Trấn Giới.

Sau khi đi vào, Diệp Quân phát hiện thảm đỏ kia hoàn toàn không phải dài chục nghìn trượng, mà là mấy chục nghìn trượng, trải thẳng đến trước điện đón khách của Trấn tộc.

Diệp Quân hơi dở khóc dở cười, nghi thức hoan nghênh của Trấn tộc này thật là đặc biệt.

Khi Diệp Quân đi theo Trấn Nam Tuyết đến trước điện tiếp khách của Trấn tộc, một người đàn ông trung niên đã dẫn theo một nhóm cao thủ đợi ở đó.

Trấn Nam Tuyết bên cạnh Diệp Quân cất lời: “Đây là Tộc trưởng của Trấn tộc chúng ta, Trấn Thiên”.

Diệp Quân còn chưa nói gì, Trấn Thiên kia đã bước nhanh đến trước mặt hắn và Trấn Nam Tuyết, cười nói: “Hoan nghênh Diệp công tử đến làm khách ở Trấn tộc ta”.

Còn nhóm cao thủ ở sau lưng Trấn Thiên thì đang tò mò quan sát Diệp Quân.

Đương nhiên họ cũng rất tò mò về Diệp Quân này.

Đây chính là người trẻ tuổi nổi bật nhất toàn bộ thời đại cũ này hiện tại.

Diệp Quân cười nói: “Trấn tộc trưởng khách sáo quá. Nghi thức hoan nghênh này của ngươi khiến cho ta… hơi bất ngờ!”

Trấn Thiên cười nói: “Diệp công tử, chúng ta vào trong nói chuyện”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Dưới sự dẫn đường của Trấn Thiên, mọi người tiến vào trong đại điện, đại điện chỉ có một cái bàn dài, Diệp Quân ngồi một bên, Trấn Thiên ngồi ở bên còn lại, còn những trưởng lão của Trấn tộc thì đứng sau lưng Trấn Thiên.

Nhưng Trấn Nam Tuyết thì lại đứng sau lưng Diệp Quân.

Trấn Thiên mỉm cười nói: “Diệp công tử, ta nói thẳng vào vấn đề luôn, nếu có chỗ nào sai thì xin thông cảm”.

Diệp Quân gật đầu: “Nói thẳng vào vấn đề cũng được”.

Trấn Thiên gật đầu: “Không giấu gì ngươi, thật ra Trấn tộc ta cũng muốn có được quyển sổ kia, đương nhiên chúng ta cũng biết đó là đồ của Diệp công tử, mà Trấn tộc ta không muốn trở thành kẻ thù của Diệp công tử, ngược lại là muốn làm bạn với ngươi. Vì thế chúng ta muốn hỏi Diệp công tử, phải làm sao thì cậu mới có thể cho Trấn tộc chúng ta mượn xem qua? Điều kiện gì cũng có thể nói”.

Diệp Quân cười nói: “Thật ra xem qua cũng chẳng sao cả”.

Trấn Thiên chớp mắt, không hiểu ý Diệp Quân.

Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua Trấn Nam Tuyết, sau đó nói: “Ta và Nam Tuyết cô nương là bạn, hợp tác rất vui vẻ, nếu Nam Tuyết cô nương lên tiếng, chắc chắn ta sẽ không từ chối”.

Nghe hắn nói vậy, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Trấn Nam Tuyết cũng vô cùng ngạc nhiên, nhưng cô ta nhanh chóng hiểu ý Diệp Quân, Diệp Quân đang giúp cô ta nâng cao địa vị của mình ở Trấn tộc.

Nghĩ thế, trong lòng Trấn Nam Tuyết không khỏi thấy ấm áp.

Trấn Thiên nhìn thoáng qua Trấn Nam Tuyết, sau đó ra hiệu với cô ta.

Gã muốn xem Diệp Quân nói thật hay nói dối.

Nhưng Trấn Nam Tuyết hơi do dự.

Vì cô ta cũng không biết Diệp Quân đang nói đùa hay nói thật, nếu cô ta lên tiếng mà Diệp Quân lại từ chối…

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay, một quyển cổ tịch màu đen chậm rãi bay ra từ bên trong, cuối cùng dừng lại trước mặt Trấn Thiên.

Thấy cảnh này, tất cả mọi người xung quanh đều im lặng.

Cho xem thật!

Trấn Thiên nhìn chằm chằm quyển cổ tịch kia một lúc lâu, sau đó gã ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp công tử, ngươi thật sự không có điều kiện gì khác sao?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không có”.

Trấn Thiên vô cùng khó hiểu: “Vì sao chứ?”

Diệp Quân cười nói: “Chỉ xem thử thôi mà, cũng không tổn thất gì, vì sao lại không được chứ?”

Trấn Thiên im lặng.

Ngươi dễ tính như thế à?

Lúc này, Trấn Thiên chợt thấy hơi xấu hổ.

Vì trước đó, gã còn từng có suy nghĩ muốn cướp.
Chương 1347: Không có lý do từ chối

Nhìn quyển cổ tịch màu đen trên mặt bàn, tất cả cao thủ Trấn tộc đang có mặt đều im lặng.

Bất ngờ!

Bọn họ vô cùng bất ngờ, vì không nghĩ Diệp công tử trước mắt lại cứ thế cho mượn.

Điều này khiến bọn họ nhất thời không biết phải làm sao.

Chưa từng thấy nghĩ dễ đàm phán đến vậy!

Đặc biệt là Trấn Nam Tuyết, tâm trạng của cô ta lúc này rất phức tạp, vì cô ta cũng không ngờ Diệp công tử trước mắt lại dễ tính như thế.

Nghĩ đến chuyện nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang vì muốn quyển nhật ký này mà đi giết hắn, cô ta cảm thấy hơi buồn cười.

Nếu những người đó biết Diệp Quân dễ nói chuyện như thế thì không biết sẽ có cảm tưởng gì.

Nhìn Trấn Thiên đang im lặng không nói một lời, Diệp Quân cười nói: “Trấn Thiên tộc trưởng không xem à?”

Trấn Thiên nhìn thoáng qua Diệp Quân bằng ánh mắt phức tạp: “Diệp công tử, ta phải thừa nhận là cậu khiến ta rất bất ngờ, cực kỳ bất ngờ”.

Diệp Quân cười không nói gì.

Trấn Thiên nhìn quyển cổ tịch màu đen trước mặt nhưng không đưa tay cầm lấy.

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Trấn Thiên im lặng một lúc lâu, sau đó lắc đầu, đẩy quyển cổ tịch về lại trước mặt Diệp Quân.

Lúc này, Diệp Quân càng nghi ngờ hơn.

Không chỉ Diệp Quân mà những cao thủ của Trấn tộc trong điện cũng thế.

Trấn Thiên nhìn về phía Diệp Quân, cười khẽ: “Diệp công tử, Trấn tộc ta không phải kiểu người không làm mà đòi có ăn, Trấn tộc chúng ta đã hiểu được ý tốt và tấm lòng của cậu rồi. Thế này đi, từ giờ về sau Trấn tộc chúng ta sẽ cùng cậu chống lại khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần, đến lúc đó nếu chúng ta thắng cậu hẳn cho Trấn tộc chúng ta mượn xem thứ này, được chứ?”

Nghe ông ta nói thế, sắc mặt các trưởng lão trong điện lập tức thay đổi.

Cùng chống lại khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần?

Viêc này cũng tương đương với cược một ván lớn!

Sao tộc trưởng lại trở nên lú lẫn thế?

Lúc này một trưởng lão mặc áo choàng đen trầm giọng nói: “Tộc trưởng, chuyện này…”

Trấn Thiên hờ hững nhìn thoáng qua ông lão áo đen kia, ông lão thầm thấy sợ hãi, lập tức không dám nhiều lời nữa.

Các trưởng lão khác thấy thế thì đưa mắt nhìn nhau, cũng không dám nhiều lời thêm, nhưng sắc mặt của một vài trưởng lão đều vô cùng khó coi.

Đây không chỉ đơn giản là một ván cược lớn!

Thực lực của nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang đều không thua kém gì Trấn tộc, Tộc trưởng tuỳ tiện đưa ra một quyết định như thế rất có thể sẽ đưa Trấn tộc xuống vực sâu vạn trượng.

Hơn nữa điều quan trọng nhất là Diệp công tử trước mắt đã đồng ý cho Trấn tộc mượn miễn phí rồi.

Mà Tộc trưởng của bọn họ vẫn muốn làm thế!

Điều này khiến rất nhiều người của Trấn tộc không chỉ thấy khó hiểu mà còn bất mãn nữa.

Dẫu sao chuyện này cũng liên quan đến tương lai của toàn bộ Trấn tộc.

Nét mặt Trấn Thiên rất bình tĩnh, rõ ràng ông ta biết sự khó hiểu và bất mãn của người trong tộc, nhưng ông ta cũng không giải thích bất cứ điều gì.

Mà lúc này Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, hắn nhìn Trấn Thiên, cười nói: “Trấn Thiên tộc trưởng, ông chắc chắn chứ?”

Trấn Thiên gật đầu: “Chắc chắn”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Vì sao?”

Trấn Thiên cười khẽ: “Nhất định phải có một lý do sao?”

Diệp Quân cười đáp: “Cũng không phải như thế, nhưng đây không phải chuyện nhỏ, ta hy vọng Trấn Thiên tộc trưởng có thể suy nghĩ kỹ”.

Trấn Thiên chợt nói: “Theo ta được biết, Thần Võ của nhà họ Thần đã dẫn theo binh lính nhà họ Thần đi tìm Diệp công tử, hơn nữa nhiều nhất là nửa canh giờ bọn họ sẽ đến bên ngoài Trấn tộc chúng ta. Nếu Diệp công tử đồng ý chuyện hợp tác giữa chúng ta thì chúng ta có thể luyện tay trước xử lý đám người nhà họ Thần này.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Trấn Thiên không nói một lời.

Trấn Thiên cười im lặng.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân cười nói: “Ta không có lý do gì để từ chối cả”.

Trấn Thiên cười to: “Vậy chúc cho chúng ta hợp tác vui vẻ”.

Dứt lời ông ta nhìn về phía Trấn Nam Tuyết: “Dẫn Diệp công tử đi tới điện bên cạnh nghỉ ngơi một lát, chuẩn bị tiếp chiến”.

Trấn Nam Tuyết gật đầu, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Mời Diệp công tử”.

Diệp Quân nhìn thoáng qua mấy người sau lưng Trấn Thiên, sau đó nói: “Được”.

Dứt lời hắn đứng dậy rời đi cùng Trấn Nam Tuyết.

Ngay sau khi Diệp Quân và Trấn Nam Tuyết rời đi, một ông lão tóc bạc cất lời: “Tộc trưởng, vì sao ngài lại làm thế?”

Những cao thủ Trấn tộc khác cũng đồng loạt nhìn về phía Trấn Thiên, trong mắt bọn họ cũng tràn đầy sự khó hiểu và nghi ngờ.

Trấn Thiên khẽ thở dài: “Người ta cho chúng ta xem miễn phí thì chúng ta thật sự xem được à?”

Ông lão tóc bạc thắc mắc: “Vì sao không thể chứ?”

Truyện sẽ thay đổi giờ cập nhật nhé mn. Hiện truyện cập nhật vào 8h sáng và 8h tối hàng ngày. Nếu mọi người có ý kiến về thời gian cập nhật có thể bình luận để mình biết nha (Lưu ý không kèm từ tục tĩu để tránh bị lọc tự động).
Chương 1348: Nghĩ xa đến thế sao?

Trấn Thiên nhìn thoáng qua mọi người xung quanh, sau đó nói: “Đương nhiên là có thể xem, nhưng Trấn tộc chúng ta còn cần thể diện không?”

Mọi người im lặng.

Đúng thế, lợi dụng người khác như thế thật sự hơi mất mặt, nhưng mọi người đều cảm thấy không sao cả.

Trấn Thiên nói tiếp: “Nếu là người bình thường, chúng ta muốn lợi dụng cũng được thôi. Nhưng Diệp công tử này không phải người bình thường, nếu Trấn tộc chúng ta chọn mặt dày lợi dụng người ta, thì ấn tượng về chúng ta trong lòng hắn sẽ giảm đi rất nhiều…”

Ông lão tóc bạc trầm giọng nói: “Tộc trưởng, sao ông lại nói hắn không phải người bình thường?”

Trấn Thiên hờ hững nói: “Chẳng lẽ hắn không biết giá trị quyển ghi chép này của Thần Nhất? Mà nếu đã biết giá trị của nó nhưng vẫn muốn cho chúng ta mượn xem…”

Ông lão càng nghi ngờ: “Việc này có vấn đề gì sao?”

Mấy ông lão khác cũng thấy mơ hồ.

Trấn Thiên khẽ thở dài: “Cốt lõi của vấn đề nằm ở chỗ thái độ của hắn với quyển sổ kia, từ đầu đến cuối hắn đều không quá coi trọng nó… Điều này chỉ có hai nguyên nhân, một là hắn không biết, không biết giá trị của nó nên mới không xem trọng; hai là biết giá trị của nó nhưng ở trong mắt hắn giá trị này cũng chẳng là bao… Cộng thêm những biểu hiện của hắn trước đây, vì thế ta chắc chắn thế lực đứng sau Diệp công tử này cực kỳ cực kỳ đáng sợ”.

Mấy người nhóm ông lão tóc bạc im lặng.

Nghe thấy lời của Trấn Thiên, lúc này mọi người mới hiểu ra. Đúng thế, từ đầu đến cuối Diệp Quân kia đều không quá xem trọng quyển sổ.

Người nào, gia đình thế nào mới có thể làm như thế?

Trấn Thiên nói tiếp: “Hơn nữa mọi người không phát hiện ra à? Người này còn trẻ tuổi như thế, nhưng khi đến Trấn tộc chúng ta, đối diện với chúng ta, hắn lại không hề có vẻ sợ sệt… Loại người này là kiểu đã trải đời, nói cách khác là chắc chắn hắn từng thấy thế lực lớn mạnh hơn Trấn tộc chúng ta… Hoặc có thể nói thế lực này là nhà của hắn”.

Ông lão tóc bạc cất giọng điệu nặng nề: “Trưởng lão, lời ngài nói đúng là rất có lý, nhưng có một vấn đề là ngoài ba thế lực chúng ta và khu vực Tiên Linh, chẳng lẽ trên thế gian này vẫn còn thế lực lớn mạnh hơn ư? Mà rõ ràng là hắn không đến từ nhà họ Thần, khu vực Tiên Linh hay khu vực Cổ Hoang…”

Những người khác đồng loạt nhìn về phía Trấn Thiên.

Vũ trụ này vẫn còn thế lực lớn mạnh hơn bọn họ sao?

Nếu có thì bọn họ không thể không biết được.

Trấn Thiên chợt hỏi: “Vũ trụ có giới hạn không?”

Mọi người kinh ngạc.

Trấn Thiên lắc đầu: “Không có giới hạn, từ khi thời đại tiên tổ bắt đầu, Trấn tộc chúng ta vẫn luôn thăm dò vũ trụ, tìm ra thế giới mới… Nhưng biết bao năm qua chúng ta đã chiếm đóng được bao nhiêu vũ trụ tinh hà, chúng ta đã đi tới điểm cuối cùng của bao nhiêu thế giới rồi?”

Mọi người im lặng.

Trấn Thiên lại nói: “Mọi người có còn nhớ câu nói mà tiên tổ để lại trước khi rời đi không?”

Ông lão tóc bạc nghiêm túc trả lời: “Núi cao còn có núi cao hơn”.

Trấn Thiên gật đầu: “Ý trong câu nói này của ngài ấy là Trấn tộc ta luôn phải giữ tỉnh táo, tuyệt đối đừng tự cảm thấy bản thân vô địch, từ đó trở nên ngạo mạn…”

Mọi người lại im lặng.

Thật ra biết bao năm qua, ngoài nhà họ Thần khu vực Cổ Hoang cùng với khu vực Tiên Linh, Trấn tộc bọn họ thật sự luôn khinh thường những thế lực khác.

Bọn họ biết Diệp Quân không đơn giản, nhưng thật ra sâu trong lòng bọn họ vẫn không nghĩ Diệp Quân có cùng đẳng cấp với Trấn tộc, mà bọn họ cũng không tin trên thế gian này có thế lực mạnh hơn ba thế lực bọn họ và khu vực Tiên Linh.

Sao có thể được?

Vì thế mọi người vẫn cảm thấy quyết định của Trấn Thiên hơi mạo hiểm.

Lúc này, Trấn Thiên lại nói: “Ta cũng biết là rất mạo hiểm, nhưng ta vẫn quyết định thử một lần”.

Ông lão tóc bạc thắc mắc: “Vì sao?”

Trấn Thiên cười khẽ: “Mọi người cảm thấy tính cách Diệp công tử này thế nào?”

Ông lão tóc bạc hơi nghi ngờ.

Trấn Thiên tiếp tục nói: “Chỉ nói về tính cách thôi”.

Ông lão tóc bạc trầm giọng nói: “Tạm được, nếu mọi hành vi của hắn đều không có mục đích khác thì…

Nói đến đây dường như nhận ra được điều gì, sắc mặt lão trở nên nặng nề.

Không có bất cứ mục đích gì.

Nếu mọi hành động của Diệp Quân không có bất cứ mục định gì thì có ý nghĩa thế nào, đúng như Trấn Thiên nói, quyển sổ kia cũng chẳng là gì trong mắt đối phương, hoàn toàn không quý giá, cũng có thể nói là đối phương cũng không quá xem trọng nó.

Ngoài ra còn có một điều là đối phương hoàn toàn không quá có ý định sẽ dựa vào Trận tộc!

Lại nói một cách nói khác thì trong mắt người ta Trấn tộc cũng chỉ đến thế mà thôi…

Không chỉ ông lão tóc bạc mà rất nhiều người đang có mặt đều nghĩ đến điều này, lúc này bọn họ đều hơi khó tin.

Ngay cả Trấn tộc cũng chẳng là gì?

Nếu thiếu niên này thật sự nghĩ như vậy thì có phải hắn quá ngông cuồng rồi không?

Trấn Thiên nhìn thoáng qua mọi người, sau đó trong mắt ông ta lộ ra cảm xúc phức tạp: “Hắn không sợ khu vực Cổ Hoang, còn dám giết người của nhà họ Thần, cũng không sợ nhà họ Trấn chúng ta… Nếu nhà họ Trấn chúng ta không thể hiện thiện chí mà muốn cướp đoạt giống nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang… Ta đoán chừng hắn cũng sẽ không sợ…”

Nói đến đây ông ta thở dài một hơi: “Lúc nghĩ đến những điều này ta cũng thấy hơi khó tin, cũng hy vọng là do mình suy nghĩ nhiều, nhưng thực tế chứng minh không phải là như thế, mà là ta còn chưa thật sự suy nghĩ quá nhiều. Thiếu niên này còn đáng sợ hơn trong tưởng tượng của chúng ta nhiều. Có lẽ đây cũng là lý do Thần Nhất chọn hắn, vì từ lúc đầu đối phương đã biết nếu quyển sổ này nằm trong tay thiếu niên, nó sẽ không hề nguy hiểm”.

Ông lão tóc bạc trầm giọng nói: “Nhưng cược như thế… lỡ như thế lực sau lưng hắn không mạnh đến vậy…”

Trấn Thiên ngắt lời lão ta: “Các ngươi cảm thấy thiếu niên này thế nào? Không nói đến bối cảnh của hắn…”

Ông lão tóc bạc đáp: “Kỳ tài ngút trời, thiên tài của Trấn tộc ta còn thua xa”.

Trấn Thiên gật đầu: “Nếu Nam Tuyết có thể nên duyên với hắn…”

Nghe thấy lời nói, mọi người trong điện đều sửng sốt.

Mẹ kiếp?
Chương 1349: Chuẩn bị đi

Không thể không nói tất cả cao thủ trong điện lúc này đều sợ đến ngây người.

Bọn họ không ngờ Tộc trưởng lại nghĩ đến việc này.

Diệp Quân và Trấn Nam Tuyết?

Mọi người chợt cảm thấy hình như cũng không phải không được.

Dẫu sao Diệp công tử trước mắt thật sự rất ưu tù, dù không có gia thế bối cảnh lớn mạnh cũng hoàn toàn xứng với Trấn Nam Tuyết, huống hồ bối cảnh của đối phương còn vô cùng không đơn giản.

Nếu nên duyên với hắn thì chẳng khác nào hai bên sẽ trói buộc với nhau.

Hiện tại mọi người cũng không còn quá mâu thuẫn trong việc hợp tác với Diệp Quân nữa.

Lúc này một ông lão đột nhiên đi vào điện, ông lão cung kính hành lễ với mọi người rồi nói: “Tộc trưởng, Thần Võ của nhà họ Thần sắp đến Trấn tộc của chúng ta rồi”.

Trấn Thiên chậm rãi đứng dậy: “Chuẩn bị đi”.

Nghe thấy câu này, mọi người đều biết Tộc trưởng đã quyết định rồi.

Mà mọi người cũng không phản đối nữa.



Điện bên cạnh.

Trấn Nam Tuyết và Diệp Quân ngồi đối diện nhau.

Trấn Nam Tuyết nhìn chằm chằm Diệp Quân không nói gì.

Diệp Quân nói đùa: “Nam Tuyết cô nương nhìn chằm chằm ta như thế sẽ khiến ta thấy ngại đấy”.

Trấn Nam Tuyết cười nói: “Diệp công tử, nói thật thì ta rất tò mò với lai lịch của ngươi”.

Diệp Quân khẽ mỉm cười không nói gì.

Trấn Nam Tuyết chợt cất lời: “Nếu nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang mượn ngươi quyển sổ này, ngươi sẽ cho bọn họ mượn chứ?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Cô cảm thấy sao?”

Trấn Nam Tuyết lắc đầu: “Ta không biết”.

Diệp Quân gật đầu: “Làm người phải có qua có lại, nếu mọi người hoà thuận thì mượn xem một lúc ta cũng không thấy có vấn đề gì, nhưng nếu cô đến cướp… thì khá là mất lịch sự”.

Trấn Nam Tuyết nhẹ giọng nói: “Có lẽ bọn họ không biết ngươi dễ đàm phán thế”.

Nói đến đây, trong mắt cô ta không khỏi lộ vẻ phức tạp.

Những năm gần đây, ba thế lực lớn siêu nhiên kiêu ngạo đã quen.

Bọn họ để ý cái gì gần như đều sẽ thẳng thừng ép mua ép bán, thậm chí là cướp, đương nhiên lần nào chiêu nào cũng dùng được.

Vì không ai dám đối đầu với bọn họ.

Mà lần này rõ ràng khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần đã động vào một kẻ khó chơi rồi.

Diệp công tử trước mắt là người thích mềm mỏng, không thích gay gắt!

Lúc này Trấn Nam Tuyết đột nhiên quay đầu nhìn ra ngoài điện, không biết đã nhìn thấy gì khiến cô ta sa sầm mặt: “Người của nhà họ Thần đến rồi”.

Diệp Quân bình tĩnh nhìn ra ngoài điện.

Một ông lão đột nhiên xuất hiện trong điện, ông lão cúi người hành lễ với Diệp Quân: “Diệp công tử, Tộc trưởng cho mời cậu”.

Diệp Quân gật đầu rồi đậy rời đi.

Trấn Nam Tuyết vội vàng đi theo.

Diệp Quân và Trấn Nam Tuyết nhanh chóng đi ra ngoài Trấn Giới dưới sự dẫn đường của ông lão, mà lúc này, Trấn Thiên đã dẫn theo một nhóm trưởng lão của Trấn tộc đợi ở nơi này.

Nhìn thấy Diệp Quân, Trấn Thiên khẽ mỉm cười rồi quay đầu nhìn chân trời phía xa, nơi đó có những hơi thở ùn ùn kéo đến.

Nhà họ Thần.

Không lâu sau đó, một người đàn ông trung niên mặc chiến giáo màu vàng sẫm chậm rãi bước ra.

Người đó chính là Thần Võ của nhà họ Thần.

Sau lưng Thần Võ còn có mấy chục cao thủ cao cấp của nhà họ Thần đi theo.

Có một điều đáng nói là Thần Tuyết kia cũng có mặt.

Cuối cùng cô ta vẫn muốn đích thân đến xem sao, vì cô ta thật sự thấy tò mò với lai lịch và thân phận của Diệp Quân, cô ta muốn xem rốt cuộc người đứng sau Diệp Quân mạnh đến mức nào mà khiến hắn tự tin như thế.

Khi Thần Võ thấy Diệp Quân đứng bên cạnh Trấn Thiên, ông ta nhất thời cau mày.

Trấn Thiên cười nói: “Thần Võ, nhiều năm không gặp”.

Thần Võ gật đầu rồi nói: “Chắc ông cũng biết mục đích chúng ta đến đây”.

Trấn Thiên mỉm cười nói: “Bây giờ Diệp công tử là người của Trấn tộc chúng ta”.

Người của Trấn tộc!

Nghe ông ta nói thế Thần Võ lập tức nhíu mày lại lần nữa.

Còn Thần Tuyết thì vô cùng ngạc nhiên.

Cô ta biết thế hệ trẻ của Trấn tộc có hợp tác với Diệp Quân, nhưng đây chỉ là hợp tác nhỏ, vì thế cô ta cũng không quan tâm.

Mà lúc này, Trấn Thiên nói như thế rõ ràng là muốn bọn họ biết Trấn tộc và Diệp Quân cùng một phe.

Tại sao Trấn tộc lại chọn phe?

Thần Tuyết nhíu chặt mày, trong lòng cô ta chợt dâng lên nỗi bất an.

Thần Võ nhìn chằm chằm Trấn Thiên: “Người này đã giết đại trưởng lão của nhà họ Thần chúng ta”.

Trấn Thiên bình tĩnh nói: “Giết thì giết, có vấn đề gì sao?”

Nghe thấy câu này, bầu không khí xung quanh chợt trở nên căng thẳng.

Đây là chọn phe một cách ngang ngược!

Mấy người Thần Võ vừa thấy tức giận cũng vừa thấy cực kỳ bất ngờ, vì bọn họ không ngờ Trấn tộc lại ủng hộ Diệp Quân như thế.

Không bình thường.

Thần Võ cau mày nhìn Diệp Quân đang đứng bên cạnh Trấn Thiên.

Ông ta biết Trấn tộc luôn rất cẩn thận, mà lần này bọn họ lại ủng hộ Diệp Quân như thế rõ ràng là không bình thường.

Rốt cuộc điều gì đã khiến Trấn tộc ủng hộ Diệp Quân?

Tuy trong lòng Thần Võ cực kỳ phẫn nộ nhưng ông ta cũng không nổi giận, ông ta gật nhẹ đầu: “Ta hiểu rồi”.

Sau đó ông ta muốn dẫn mọi người rời đi.

Đương nhiên ông ta sẽ không ra tay ở nơi này, đùa à, ở đây là địa bàn của Trấn tộc, muốn ra tay ở đây đương nhiên bọn họ hoàn toàn không đủ người.

Vì thế việc cấp bách hiện tại là nhanh chóng rời khỏi nơi này trở về nhà họ Thần để bàn bạc kỹ hơn.

Nhưng lúc này Trấn Thiên chợt nói: “Đợi đã”.
Chương 1350: Nhà họ Thần chắc chắn sẽ giết chết ngươi!

Thần Võ xoay người nhìn về phía Trấn Thiên: “Trấn Thiên tộc trưởng có chuyện gì sao?”

Trấn Thiên gật đầu: “Thần Võ, người quang minh chính đại không nói chuyện mập mờ, ta muốn giết các ngươi”.

Mọi người: “…”

Còn không đợi Thần Võ trả lời Trấn Thiên đã vung tay phải: “Giết!”

Ầm!

Ngay sau đó, trong Trấn Giới có mấy chục nghìn cột sáng đột nhiên dâng lên tận trời cao, sau đó lao ra khỏi Trấn Giới chạy thẳng về phía mấy người nhóm Thần Võ.

Thẳng thừng điều động trận pháp!

Thấy cảnh này, ánh mắt Thần Võ thoáng chốc trở nên lạnh lẽo: “Mọi người đi đi!”

Dứt lời ông ta tiến về phía trước, khẽ vung tay áo, một sức mạnh đáng sợ cuộn trào như sóng nước, thoáng chốc chèn ép chục nghìn cột sáng kia.

Nhưng lúc này xung quanh đột nhiên xuất hiện mấy trăm cao thủ mạnh mẽ, những cao thủ này đều xông về phía đám người Thần Võ.

Con ngươi Thần Võ co lại, ông ta mở tay trái sau đó nắm chặt lại.

Oanh!

Một sức mạnh kinh khủng đột nhiên bộc phát xung quanh, chẳng mấy chốc khu vực nơi bọn họ đang đứng lập tức vỡ tan.

Gần như cùng lúc đó Thần Tuyết lập tức bóp vỡ một thần phù, thần phù này biến thành một tia thần quang bay lên trời, biến mất ở sâu trong tinh không rộng lớn.

Đây là bùa giữ mạng của nhà họ Thần, bóp vỡ nó nhà họ Thần sẽ lập tức cảm nhận được, với khoảng cách giữa nhà họ Thần và Trấn tộc thì cao thủ của nhà họ Thần sẽ có thể đến đây trong vòng nhiều nhất là nửa khác.

Nửa khác!

Lúc này sắc mặt Thần Tuyết trở nên nặng nề, cô ta không chắc bọn họ có thể chịu đựng được nửa khắc hay không.

Vì Trấn Thiên tộc trưởng trước mắt vừa ra tay đã sử dụng chiêu tàn nhẫn nhất.

Nhìn thấy nhiều cao thủ của nhà họ Trấn tấn công đến như thế, sắc mặt Thần Võ lúc này cũng trở nên nặng nề, ông ta cũng không ngờ Trấn tộc lại hung ác đến vậy. Không có thời gian suy nghĩ nhiều, ông ta chợt tiến lên một bước muốn ra tay nhưng một khí thế đáng sợ đã bao phủ lấy ông ta. Ngay sau đó thời không trước mặt ông ta trở nên vặn vẹo, chẳng mấy chốc ông ta đã bị kéo vào trong một thời không bí ẩn.

Mà người đứng không xa trước mặt ông ta chính là Trấn Thiên.

Trấn Thiên đích thân ra tay!

Sắc mặt Thần Võ vô cùng u ám; “Trấn Thiên, ông thật sự muốn gây ra đại chiến giữa hai nhà à?”

Nếu bọn họ chết ở đây thì chắc chắn nhà họ Thần sẽ đại chiến với Trấn tộc.

Nét mặt Trấn Thiên không chút cảm xúc: “Nhà họ Thần của ông có thể bỏ qua cho Diệp Quân không?”

Thần Võ trầm giọng đáp: “Có thể thương lượng”.

Trấn Thiên lạnh lùng nói: “Ông nghĩ ta tin ông chắc”.

Thần Võ nhìn chằm chằm Trấn Thiên: “Rốt cuộc điều gì đã khiến ông ủng hộ hắn?”

Trấn Thiên bình tĩnh nói: “Diệp công tử có thể xem như một nửa người của Trấn tộc ta!”

Thần Võ lập tức nhíu mày, ngay sau đó dường như ông ta nghĩ ra điều gì nên lập tức sững sờ: “Liên hôn”.

Trấn Thiên gật đầu: “Đoán đúng rồi”.

Dứt lời ông ta cũng không nói nhảm nữa, lập tức xông về phía Thần Võ.

Sắc mặt Thần Võ vô cùng khó coi, ông ta không ngờ nhà họ Trấn lại liên hôn với Diệp Quân.

Lúc này ông ta không nhịn được thầm mắng trong lòng, hệ thống tình báo của nhà họ Thần làm cái quái gì vậy? Sao không nhận được chút tin tức nào cả thế.

Đương nhiên ông ta không biết chuyện liên hôn này là Trấn Thiên vừa nghĩ ra, còn chưa kịp nói…



Bên ngoài.

Cao thủ nhà họ Thần dẫn đến đều là những cao thủ hàng đầu, vì bọn họ không muốn cho Diệp Quân bất cứ cơ hội nào.

Nhưng lúc này bọn họ ở trong địa bàn của Trấn tộc, điều quan trọng nhất là Trấn tộc cũng đánh rất nghiêm túc, không chỉ khởi động trận pháp mà còn điều động cả cao thủ tinh anh trong tộc. Vì thế sau một lúc giao thủ, cao thủ của nhà họ Thần nhanh chóng thua trận, lần lượt bị giết chết.

Thần Tuyết không ra tay, vì lúc này cô ta có ra tay cũng chẳng có ý nghĩa gì cả.

Thần Tuyết đột nhiên nhìn Diệp Quân phía xa: “Diệp công tử, có thể thương lượng không?”

Trấn Nam Tuyết im lặng nhìn Thần Tuyết.

Đương nhiên cô ta biết Thần Tuyết, cùng một lứa tuổi, đều là con gái, còn cùng xuất thân từ gia tộc lớn, hai người họ từng tiếp xúc không ít lần.

Chẳng lẽ Thần Tuyết cô nương này và Diệp công tử…

Không biết nghĩ đến điều gì, Trấn Nam Tuyết quay đầu nhìn về phía Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói với Thần Tuyết: “Thần Tuyết cô nương, cô dẫn nhiều người đến tìm ta như thế là vì thương lượng với ta sao?”

Thần Tuyết trầm giọng hỏi lại lần nữa: “Diệp công tử, thật sự không thể thương lượng à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Vào thời điểm lần trước chúng ta có thể thương lượng, nhưng bây giờ ta cảm thấy không cần thiết nữa”.

Thần Tuyết nhìn Diệp Quân, không nói một lời.

Mà lúc này người bên cạnh cô ta đã chết gần hết.

Cô ta hoàn toàn không có khả năng thoát thân.

Vì lần này có quá ít người đến.

Thần Tuyết cười châm chọc, cô ta không ngờ mình lại phải chết ở nơi này.

Mà lúc này tình huống bất ngờ xuất hiện, thời không trước mặt cô ta chợt rách ra, sau đó một sức mạnh đáng sợ đột nhiên dâng trào, các cao thủ Trấn tộc xung quanh lập tức bị sức mạnh này làm liên tục lùi lại. Cùng lúc đó một lốc xoáy màu đen đột nhiên xuất hiện cuốn Thần Tuyết và các cao thủ còn lại của nhà họ Thần đi.

Thấy cảnh này, Diệp Quân cau mày.

Một trưởng lão Trấn tộc bên cạnh Diệp Quân trầm giọng nói: “Là Thần Khởi, Tộc trưởng của nhà họ Thần đích thân ra tay rồi!”

Tộc trưởng nhà họ Thần!

Diệp Quân nhìn về phía lốc xoáy kia, trong lốc xoáy có một hư ảnh lặng lẽ ngưng tụ, theo hư ảnh ngưng tụ, nhưng hơi thở đáng sợ cũng tản ra khắp xung quanh.

Tinh hà rung động!

Thần Khởi!

Thần Khởi nhìn xuống Diệp Quân: “Nhà họ Thần chắc chắn sẽ giết chết ngươi, Thần Nhất có sống lại cũng không bảo vệ được ngươi đâu!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK