Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1906: Đất trời khô cạn

Đối mặt với trường thương sắc bén này, Diệp Quân cũng không lùi bước, hắn kích hoạt ba loại huyết mạch trên người. Trong tích tắc, một tượng thần huyết mạch ngưng tụ sau lưng hắn, nhưng lần này đã khác, tượng thần huyết mạch sau lưng hắn cầm kiếm Thanh Huyên.

Khi tượng thần huyết mạch chém xuống một nhát, thương mang rực lửa vạn năm vỡ tan tành, sức mạnh cường đại khiến Đóa Nhan liên tục lùi lại cả mấy vạn trượng.

Diệp Quân gầm lên một tiếng, tượng thần huyết mạch sau lưng lại chém xuống một nhát nữa. Khi kiếm này chém xuống, đất trời bị xé ra một cái lỗ lớn cả vạn trượng.

Đối mặt với một kiếm đáng sợ này, Đóa Nhan không lùi mà tiến, cơ thể run lên, hóa thành thương mang lửa rồi bay vút lên trời.

Lấy cứng đối cứng!

Đùng đoàng!

Sau một tiếng nổ đinh tai nhức óc, thương mang nổ tung, bắn ra như pháo hoa. Nhưng chính lúc này, phía sau Diệp Quân có một luồng khí kỳ dị quét tới, khi Diệp Quân quay người lại thì một hàn mang đã chém mạnh lên tượng thần huyết mạch của hắn.

Đó là đao mang!

Rầm!

Tượng thần huyết mạch nghiêng ngả, sau đó bắt đầu nứt ra, gần như cùng lúc đó trên đỉnh đầu tượng thần huyết mạch có một cây kiếm lửa rơi xuống, cuối cùng đâm thẳng vào đầu tượng thần huyết mạch của hắn.

Bùm!

Tượng thần huyết mạch không chịu nổi sức mạnh này nên vỡ tan ngay, nhưng nó không tiêu tan mà biến thành vô số huyết khí bay vào cơ thể Diệp Quân. Lúc này hai bên trái phải của Diệp Quân có một người phụ nữ tay cầm trường đao và một người phụ nữ cầm trường kiếm, hai người này có dung mạo tương tự như Đóa Nhan.

Người bảo vệ không chỉ có một người mà ba người, đó là Đóa Nhan, Đóa Linh, Đóa Kỳ.

Ba người tạo thành một hình tam giác, bao vây Diệp Quân.

Không chỉ vậy, xung quanh còn có rất nhiều luồng khí mạnh mẽ tuôn trào.

Cường giả của nền văn minh Thiên Hành ngày càng đông, hơn nữa còn là những người mạnh hơn.

Cách đó không xa, Diệp Quân chợt từ từ nhắm mắt lại, quanh người hắn, huyết khí không ngừng trào dâng. Sát ý và địch ý quanh thân hắn đã mạnh hơn gấp mấy lần so với lúc đầu, nhưng hắn vẫn không áp chế.

Bởi vì hắn vẫn chưa hoàn toàn phong ma, không thể hoàn toàn đạt thần tính viên mãn. Ngay lúc này, Đóa Nhan cầm đầu bỗng nhiên lên tiếng: “Giết”.

Ngay khi giọng nói vừa dứt, cô ta hóa thành thương mang biến mất tại chỗ, gần như cùng lúc đó, Đóa Linh và Đóa Kỳ cũng đồng thời biến mất tại chỗ.

Bọn họ sinh ra trên cùng một cây mây, tâm linh tương thông, hơn nữa lại đều là đệ tử của Thượng Thần Thiên Huyên, vì thế khi bọn họ phối hợp với nhau, sức chiến đấu hơn hẳn đại đa số những cường giả cùng cấp.

Cho dù Diệp Quân có kiếm Thanh Huyên thì bọn họ cũng không mảy may sợ hãi. Lúc này Diệp Quân mở mắt ra, hắn yên lặng vung kiếm lên.

Giờ phút này, thời không như tờ giấy bị thiêu cháy, nhanh chóng hóa thành tro bụi.

Mà con ngươi của ba quan bảo vệ cũng co rụt, bởi vì bọn họ phát hiện sức mạnh của mình đã lặng lẽ biến mất, điều đáng sợ nhất là tuổi thọ của bọn họ đã mất đi ít nhất là ba mươi triệu năm.

Ba mươi triệu năm!

Nhưng Diệp Quân không dừng lại, tiếp tục vung thêm ba nhát kiếm nữa.

Tuổi thọ của ba người lại mất đi chín mươi triệu năm!

Mặc dù nền văn minh Thiên Hành là nền văn minh cấp sáu, tuổi thọ dài hơn nhiều so với nền văn minh thông thường, nhưng bọn họ cũng không tới mức bất tử.

Ba nhát kiếm của Diệp Quân chém mất chín mươi triệu năm tuổi thọ của ba cô gái, cho dù thực lực của họ có mạnh, tuổi thọ cũng rất nhiều thì trong lòng cũng không khỏi sợ hãi. Bọn họ liên tục lùi lại, tránh xa khu vực Diệp Quân đang đứng.

Nhưng lúc này, thời không nơi Diệp Quân đứng đã hoàn toàn cạn kiệt, trở thành thời không hư vô.

Ba kiếm!

Gần một trăm triệu năm tuổi thọ!

Sau khi nhóm Đóa Nhan lùi lại cả mấy chục vạn trượng, bọn họ nhìn Diệp Quân từ xa, trong mắt đầy vẻ kinh hoàng. Bọn họ cũng từng giao đấu với cường giả của nền văn minh vũ trụ khác, nhưng phải nói rằng rất ít cường giả nào có thể uy hiếp được họ. Bởi vì nền văn minh áp chế, thực lực áp chế nên những sức mạnh võ đạo của nền văn minh bình thường và thần vật của họ chẳng thể tạo thành uy hiếp đối với họ.

Nhưng lúc này, Diệp Quân lại khiến bọn họ vô cùng kinh ngạc.

Bởi vì bất kỳ sức mạnh nào do Diệp Quân thi triển ra lúc này cũng đều có thể đe dọa được tới họ!

Huyết mạch!

Kiếm!

Còn có ô vuông thời không kỳ dị thần bí và kiếm kỹ đặc thù kỳ dị, bất kỳ sức mạnh nào cũng có thể uy hiếp được bọn họ.

Ở nơi khác, Kính Thần và Thiên Phù Thần nhìn nhau, trong mắt hai người cũng có vẻ kinh hãi. Đồng thời bọn họ cũng nghi hoặc, chẳng phải nói hắn đến từ nền văn minh cấp thấp ư? Những sức mạnh này và thần vật kia không phải thứ mà nền văn minh cấp thấp nên có. Thật ra sâu trong lòng bọn họ đã nhận thức rõ ràng rằng thanh niên kiếm tu trước mắt chắc chắn không phải người của nền văn minh cấp thấp, nhưng hai bên đã đánh tới mức này thì nền văn minh nào cũng không còn quan trọng nữa, đánh trước đã rồi nói.

Mà ngay khi bọn họ còn đang sốc thì Diệp Quân đã bay vút lên trời, kiếm Thanh Huyên trong tay hắn rung lên, sau đó một luồng kiếm quang vụt qua, cuối cùng lao thẳng vào Thiên Hành Sinh Mệnh Giới.

Sắc mặt của Đóa Nhan thay đổi rõ rệt, ba người cũng không màng gì nữa mà lao thẳng về phía Thiên Hành Sinh Mệnh Giới, nhưng đi được nửa đường, ba người lại cùng dừng lại, bọn họ nhìn về phía xa, không biết thấy gì mà vẻ mặt cả ba đều chợt nhẹ nhõm.
Chương 1907: Rút lui!

Thiên Hành Sinh Mệnh giới.

Thiên Hành Sinh Mệnh giới có thể nói là nơi quan trọng nhất của nền văn minh Thiên Hành, dẫu sao sinh mệnh ở nền văn minh Thiên Hành đều ra đời từ nơi này.

Cả thế giới vô biên vô tận chỉ có một cây sinh mệnh Thiên Hành.

Cây sinh mệnh Thiên Hành đó đứng sừng sững ở trung tâm của thế giới, ngọn cây ở sâu trong tinh không, nhìn từ phía xa, tán cây như một cái ô khổng lồ, bao trùm cả thế giới.

Trên cây này có rất nhiều quả, đa số quả đều có màu xanh lá cây, lớn nhỏ khác nhau, có quả to bằng nắm đấm, cũng có quả to bằng quả dưa hấu, có quả có màu sắc khác ví dụ như màu đỏ, nhưng loại quả này thật sự rất ít, nhìn một lượt trong mấy chục nghìn quả mới có thể thấy được một quả.Đây chính là quả Sinh Mệnh!

Cây sinh mệnh là gốc rễ của nền văn minh Thiên Hành, không có cây sinh mệnh cũng sẽ không có nền văn minh Thiên Hành, vì thế có thể nói đây là nơi quan trọng nhất ở nền văn minh Thiên Hành.

Lúc Diệp Quân xông vào trong, hắn khựng lại.

Vì cách trước mặt hắn không xa có một người đàn ông trung niên, người đàn ông mặc áo choàng trắng, trong tay cầm một quyển cổ tịch màu vàng, trông rất nho nhã.

Mà cách vạn trượng ở sau lưng ông ta có hơn một nghìn cao thủ mặc áo giáp vàng đang đứng đó.

Quân cận vệ!

Đội quân của Thiên Hành Chủ!

Những quân cận vệ này đều rất có khí thế.

Hơn nữa mỗi người đều có một ngọn lửa Thiên Hành cao cấp. Cả đời bọn họ chỉ có hai nhiệm vụ, thứ nhất là bảo vệ Thiên Hành Chủ, đương nhiên với thực lực của Thiên Hành Chủ thì hoàn toàn không cần bọn họ bảo vệ, cho nên chỉ còn lại một nhiệm vụ là bảo vệ cây sinh mệnh.

Nghìn tên quân cận vệ nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa, trong mắt không có chút cảm xúc, bọn họ đều là những người được tuyển chọn tỉ mỉ trong đội quân lớn, lúc trở thành quân cận vệ đều là người có kinh nghiệm chiến đấu, có thể giữ bình tĩnh trước bất cứ cao thủ nào.

Diệp Quân đứng ở phía xa, lúc này khí thế trên người hắn vẫn đang ngày càng mạnh hơn, đặc biệt là sát ý và lệ khí, nó đã đạt tới một mức độ rất đáng sợ rồi, nhưng nó vẫn bị hắn kiềm chế lại.

Hắn vẫn không thể hoàn toàn phát điên được!

Vì hắn vẫn còn một chuyện chưa hoàn thành!

Lúc này, mấy người nhóm Đoá Nhan và Kính Thần cũng tiến vào Thiên Hành Sinh Mệnh giới, bọn họ nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa bằng ánh mắt nặng nề, không chứa đựng chút khinh thường nào.

Đương nhiên có phần nhiều là tò mò.

Cả kiếm kỹ và sức mạnh huyết mạch của Diệp Quân đều là thứ không nên xuất hiện ở nền văn minh cấp thấp, đặc biệt là thanh thần kiếm này, uy lực của nó thật sự quá đáng sợ.

Kính Thần nhìn về phía người đàn ông trung niên mặc áo choàng trắng kia, nhắc nhở ông ta: “Thần quan, cẩn thận thanh kiếm trong tay hắn ta”.

Thần quan!

Trong nền văn minh Thiên Hành này, đương nhiên Thiên Hành Chủ là người mạnh nhất, cấp bậc cao nhất, quyền lực cũng là lớn nhất, bên dưới Thiên Hành Chủ có một các một phủ hai cung ba điện. Các là nội các, nội các do Tổng lý làm chủ, còn được gọi là Nội tướng, chủ yếu quản lý công việc nội bộ. Một phủ là Thần phủ, Thần phủ này giống như quân đội ở thế giới thường, chủ yếu đối ngoại, trông coi quân sự, mà hai cung chính là học cung Thiên Vân và học cung Thiên Huyên, lần lượt do hai Thượng Thần quản lý, học cung Thiên Vân chủ yếu là về học tập và nghiên cứu, còn học cung Thiên Huyên thì chủ yếu học võ, một văn một võ.

Mà ba điện chính là điện Cận Vệ, điện Chấp Hành, điện Chấp Pháp.

Mấy bộ phận này là cơ quan hành chính chủ yếu của nền văn minh Thiên Hành, nhưng thật ra cũng không chỉ có thế, còn có rất nhiều bộ phận khác nữa, nhưng tầm quan trọng không thể bằng được những bộ phận này.

Vị Thần quan trước mắt tên là Giải Vi đến từ Thần phủ, là một Thần quan trong Thần phủ, trong Thần phủ có tổng cộng ba Thần quan và một Phủ chủ.

Sau khi nghe Kính Thần nói thế, Giải Vi thần quan nhìn về phía kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân phía xa, trong mắt ông ta lộ vẻ ngạc nhiên và tò mò. Lúc này, Diệp Quân đột nhiên ngẩng đầu lên, tầm mắt của hắn rơi vào cây sinh mệnh Thiên Hành.

Trên cây có rất nhiều quả.

Cuối cùng trong con ngươi đỏ như biển máu của hắn cũng loé lên cảm xúc khác thường.

Thấy ánh mắt của Diệp Quân, một đám cao thủ của nền văn minh Thiên Hành ở xung quanh đều sa sầm mặt.

Cây sinh mệnh đó là thần vật tối cao của nền văn minh Thiên Hành, dù người bình thường chỉ nhìn thoáng qua cũng là không tôn trọng.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn Nhất Niệm sau lưng mình, dù bây giờ linh hồn của cô ta đã không còn vấn đề gì nữa, nhưng tình trạng thương tích vẫn rất nặng, vì lúc trước khi ngọn lửa Thiên Hành kia tiến vào trong cơ thể cô ta, nó đã suýt đốt cháy hết tất cả khả năng sống của cô ta, nếu không nhờ Tháp gia bảo vệ thì thần hồn của cô ta đã tan biến rồi.

Diệp Quân chợt thu hồi tầm mắt, hắn ngẩng đầu nhìn cây sinh mệnh Thiên Hành ở cuối tầm mắt phía xa một lần nữa, sau một thoáng im lặng, hắn đột nhiên chậm rãi mở tay trái ra. Giải Vi kia híp mắt lại, đương nhiên ông ta không dám khinh thường thiếu niên trước mắt.

Tại sao Điện chủ điện Chấp Hành kia lại chết? Cũng là bị khinh thường kẻ địch. Lúc này, tay trái của Diệp Quân chợt nắm chặt lại.

Rắc!

Thời không xung quanh đột nhiên muốn nứt ra, trong nháy mắt, thời không trong phạm vi mấy chục vạn trượng xung quanh đã biến thành những ô vuông lớn chừng một bàn tay.

Nhìn thấy khung cảnh này, sắc mặt tất cả cao thủ của nền văn minh Thiên Hành đều thoáng chốc thay đổi. Diệp Quân tiến về phía trước một bước rồi hét to. Một sức mạnh bí ẩn chợt bao phủ lên tất cả thời không ở xung quanh.

Kiếm Vực!

Kiếm Vực dung hợp với thời không!

Đây cũng là thứ hắn lĩnh ngộ được trong lúc tiếp nhận truyền thừa, hắn đã tu luyện gần ba mươi năm trong truyền thừa đó! Trong thoáng chốc, xung quanh có vô số ý kiếm lao ra như mưa bão, nhưng lần này khác với trước kia, những thanh ý kiếm lần này đều mang theo kiếm kỹ giết tới!

Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Mỗi thanh ý kiếm đều mang theo Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Khi nhận ra điều này, Giải Vi thần quan ở phía xa lập tức trợn tròn mắt, sau đó gào thét: “Rút lui!”

Rút lui!

Nhận được mệnh lệnh của ông ta, mấy quân cận vệ sau lưng ông ta lập tức liên tục lùi lại.

Khi thấy Diệp Quân muốn ra tay, Kính Thần và Thiên Phù Thần kia cũng đã lùi lại.

Vì bọn họ biết có lẽ kiếm tu đến từ nền văn minh cấp thấp này sắp sử dụng tuyệt chiêu rồi.

Giải Vi không thể lùi lại vì Kiếm Vực của Diệp Quân đang trấn áp ông ta, mà lúc này ông ta cũng cảm nhận được sự nguy hiểm của cái chết, tay phải đang cầm cổ tịch của ông ta rung mạnh, trong nháy mắt, vô số văn tự màu vàng cổ xưa lập tức bay ra, chỉ trong nháy mắt, những văn tự màu vàng này đã lên đến hàng tỷ, ngay sau đó, mỗi một văn tự đều bộc phát ra kim quang đáng sợ.
Chương 1908: Ta đã hứa với muội rồi!

Ông ta muốn dùng sức mạnh phá vỡ Kiếm Vực và thời không bí ẩn của Diệp Quân!

Nhưng lúc này, Diệp Quân cầm kiếm Thanh Huyên bằng hai tay chém một phát về phía trước, một sức mạnh vô hình chợt lan ra, thời gian như đọng lại, trong nháy mắt, hàng tỉ kim quang kia lại bắt đầu tiêu tán dần, cuối cùng biến thành hư vô tựa như tro bụi.

Giải Vi thần quan ở phía xa cũng ngây người, khuôn mặt ông ta nhanh chóng già đi với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, chưa đến một giây, mái tóc ông ta đã trở nên bạc phơ, khuôn mặt đầy nếp nhăn, trên người tản ra một mùi tanh tưởi và tử khí.

Giải Vi thần quan há miệng muốn nói gì đó, nhưng vừa mới há miệng, ông ta đã bắt đầu dần tan biến, chỉ trong nháy mắt, ông ta đã hoàn toàn biến mất trong thiên địa.

Hết tuổi thọ!

Chết ngay tại chỗ!

Thấy cảnh này, sắc mặt Kính Thần và Thiên Phù Thần ở phía xa nhất thời thay đổi, lúc này hai người thật sự thấy sợ hãi rồi.

Vì chiêu kiếm khi nãy của Diệp Quân đã chém đi ít nhất hai trăm triệu năm tuổi thọ của Giải Vi thần quan, hơn nữa đây còn chưa đến giới hạn, vì Giải Vi thần quan chỉ còn lại chưa tới hai trăm triệu năm tuổi thọ, vì thế giới hạn chiêu kiếm đó của Diệp Quân có thể còn nhiều hơn thế nữa.

Trảm Tuổi Thọ!

Nền văn minh Thiên Hành cũng có công pháp thần thông có thể làm giảm tuổi thọ, nhưng thật sự không lợi hại như thế, chém bay hết tuổi thọ. Thật sự quá ghê gớm!

Thật ra lúc này Diệp Quân cũng vô cùng yếu ớt, Kiếm Vực kết hợp với thời không đặc biệt còn điều động ý kiếm sử dụng kiếm kỹ, thật sự mất rất rất nhiều sức lực. Diệp Quân hít sâu một hơi đè nén cảm giác khó chịu trong người, hắn chậm rãi ngẩng đầu nhìn thần thụ Thiên Hành phía xa, sau đó hắn biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Huyết quang càn quét khắp đất trời!

Thấy cảnh này, đội quân cận vệ ở phía xa đồng loạt tiến một bước về trước, sau đó trong cơ thể bọn họ có những ngọn lửa Thiên Hành bay ra, trong nháy mắt, một nghìn ngọn lửa Thiên Hành tạo thành một thanh trường thương Hoả Diễm hung hăng tấn công về phía Diệp Quân.

Ầm!

Thanh trường thương Hoả Diễm này vừa mới va chạm với kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân đã rung động kịch liệt, sau đó nổ tung, nhưng Diệp Quân cũng bị lực lượng mạnh mẽ ẩn chứa trong đó làm chấn động đến mức lùi lại mấy vạn trượng.

Hắn vừa dừng lại, nghìn tên quân cận vệ phía xa lại tiến lên một bước, trong nháy mắt, nghìn tia lửa đồng loạt bắn lên cao từ trong cơ thể bọn họ, một uy áp đáng sợ càn quét giữa thiên địa. Quân cận vệ dẫn đầu hét to: “Giết!”

Giọng nói vừa vang lên, nghìn tia lửa kia đồng loạt bắn về phía Diệp Quân.

Tia lửa còn chưa tới nhưng khí thế của nó đã khiến Diệp Quân liên tục lùi lại.

Thấy cảnh này, Kính Thần và Thiên Phù thần ở phía xa đều khá ngạc nhiên, bọn họ cũng không ngờ những quân cận vệ này lại có thực lực đáng sợ đến vậy.

Dù bọn họ là chủ thần nhưng cũng chưa từng thấy quân cận vệ ra tay bao giờ, bây giờ nhìn thấy, không ngờ thực lực của quân cận vệ lại kinh khủng đến thế. Nghìn tên quân cận vệ kia đồng thời biến mất khỏi vị trí ban đầu, trong nháy mắt cả nghìn trụ lửa cuồn cuộn xông thẳng đến chỗ Diệp Quân ở phía xa.

Diệp Quân ở phía xa cầm kiếm Thanh Huyên bằng hai tay chém về phía trước, kiếm vừa chém tới, nghìn trụ lửa kia lập tức vỡ tan, nhưng sức mạnh đáng sợ ẩn chứa bên trong thoáng chốc khiến hắn liên tục lùi lại, trong lúc lùi lại, trong miệng hắn có máu tươi không ngừng chảy xuống.

Vì trước đó mất quá nhiều sức nên bây giờ hắn đã rất yếu ớt rồi, đối mặt với những quân cận vệ này, dù có kiếm Thanh Huyên trong tay nhưng hắn vẫn có chút khó chống đỡ. Cứ thế khiến Diệp Quân sắp bị đẩy ra khỏi Thiên Hành Sinh Mệnh giới. Lúc này Nhất Niệm đã chậm rãi mở mắt ra, nhưng vẫn còn rất yếu ớt, cô ta nhìn Diệp Quân cả người như máu trước mặt, cô ta ngây người, sau đó nói với giọng điệu yếu ớt: “Tướng công…”

Người Diệp Quân khẽ run rẩy, cuối cùng trong mắt cũng không còn bao phủ bởi tia máu nữa mà có thêm một chút nhân tính. Nhất Niệm vòng tay lên cổ Diệp Quân, nước mắt thoáng chốc tuôn rơi: “Ta không ăn quả Thiên Hành nữa đâu”.

Nhưng Diệp Quân lại lắc đầu.

Mà lúc này, đám cận vệ quân kia lại tấn công họ một lần nữa. Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía cây sinh mệnh Thiên Hành ở cuối tầm mắt, nhẹ giọng nói: “Ta đã hứa với muội rồi thì hôm nay phải thực hiện được!”

Dứt lời, nét mặt hắn trở nên dữ tợn, tay trái của hắn đột nhiên mở ra, sau đó nắm chặt lại.

Rắc!

Thời không xung quanh lại xuất hiện những ô vuông thời không một lần nữa, thấy cảnh náy, sắc mặt mấy cận vệ quân Thiên Hành kia thoáng chốc thay đổi một lần nữa, bọn họ đang muốn lui bước nhưng đã không kịp nữa, một sức mạnh bí ẩn đã bao phủ lấy bọn họ trong im lặng.

Nhất Giới Tuế Nguyệt!

Thấy Diệp Quân lại sử dụng kiếm kỹ đáng sợ này một lần nữa, đám cận vệ quân Thiên Hành nhất thời hoảng sợ, vội vàng lùi lại, nhưng đã hơi chậm. Khi chiêu kiếm này của Diệp Quân chém xuống, mấy quân cận vệ Thiên Hành kia chỉ có thể đứng im tại chỗ, lửa Thiên Hành trên người bọn họ cũng biến mất bằng một tốc độ đáng sợ, chỉ trong nháy mắt, bọn họ đã thành tro bụi tan biến.

Một nghìn quân cận đều chết hết!

Mà lúc này, Diệp Quân đã sử dụng hết sức lực cuối cùng đưa Nhất Niệm đến trước cây sinh mệnh Thiên Hành, tay phải của hắn run rẩy mở ra, kiếm Thanh Huyên bay lên cao, nhưng lúc này, một khí thế đáng sợ đột nhiên tấn công tới từ sau lưng hắn.

Con ngươi Diệp Quân co lại, nhưng lúc này hắn đã không thể phản kháng nữa rồi, chỉ đành sử dụng chút sức lực cuối cùng xoay người bảo vệ trước mặt Nhất Niệm, mà lúc này, thanh trường thương kia đâm thẳng vào bụng hắn, lực lượng mạnh mẽ thoáng chốc xuyên qua cả hắn và Nhất Niệm, trường thương kéo theo hai người bay xa cả nghìn trượng, cuối cùng cố định hai người trên một vách đá phía xa.

Khoé miệng Diệp Quân thoáng chốc có máu tươi chảy ra, tay phải đã hoàn toàn nứt nẻ của hắn chậm rãi mở ra một lần nữa, kiếm Thanh Huyên bay vào trong tay hắn, trên mũi kiếm có một quả màu xanh lá cây.

Tay trái của Diệp Quân lấy quả ra một cách khó khăn, sau đó chậm rãi đưa tới bên miệng Nhất Niệm, dịu dàng nói: “Nếm thử đi”.
Chương 1909: Vào thời khắc mấu chốt nhớ giúp ta

Nếm thử!

Nhìn quả Thiên Hành Diệp Quân đưa tới, ánh mắt Nhất Niệm đờ đẫn, sau đó nước mắt lập tức tuôn rơi như vỡ đê, cô ta im lặng, hai tay ôm chặt lấy cổ Diệp Quân.

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, hắn cố gắng để bản thân tỉnh táo một chút, sau đó hắn mở miệng một cách khó khăn: “Đừng khóc, nếm thử đi”.

Nhất Niệm có thể cảm nhận được lúc này Diệp Quân đang giãy giụa vì huyết mạch phong ma, cô ta chậm rãi ngẩng đầu, đưa đầu về phía trước, sau đó nhẹ nhàng cắn một miếng.

Diệp Quân dịu dàng hỏi: “Có ngon không?”

Nhất Niệm gật đầu: “Có”.

Dứt lời, cô ta vùi đầu vào cổ Diệp Quân, không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng run rẩy.

Nghe thấy lời của Nhất Niệm, trên khuôn mặt dính đầy máu của Diệp Quân xuất hiện nụ cười, hắn nhẹ nhàng cọ đầu vào má Nhất Niệm, sau đó chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía xa, lúc này trong mắt hắn chỉ còn lại chút ánh sáng.

Cuối tầm mắt của hắn có một ông lão đi tới, ông lão mặc một bộ thần bào, râu tóc bạc trắng, ánh mắt sắc bén như dao.

Thần quan đứng đầu Thần phủ, cũng chính là Phủ chủ - Thúc Chính!

Sau lưng Thúc Chính còn có hai người đàn ông trung niên, hai người này đều là Thần quan của Thần phủ, ngoài ra sau lưng bọn họ còn có hơn trăm cao thủ bí ẩn mặc giáp đen đi theo.

Quân Thần Phủ!

Thúc Chính nhìn chằm chằm Diệp Quân phía xa với ánh mắt lạnh như băng, lão ta mở tay phải ra, sau đó nắm chặt lại.

Oanh!

Cuối tầm mắt phía xa, thanh trường thương đang đâm vào người Diệp Quân và Nhất Niệm đột nhiên rung động kịch liệt, sau đó một ngọn lửa Thiên Hành cháy lên, muốn đồng thời đốt chết cả Diệp Quân và Nhất Niệm.

Mà lúc này, Diệp Quân đột nhiên xoay mũi kiếm Thanh Huyên đâm vào bụng mình!

Oanh!

Kiếm Thanh Huyên vừa đâm vào người, lực lượng mạnh mẽ thoáng chốc trấn áp lửa Thiên Hành đang muốn bốc cháy, sau đó bị dập tắt.

Thúc Chính ở phía xa nhất thời nhíu mày, vì lão ta cảm nhận được ngọn lửa Thiên Hành kia đã bị dập tắt.

Sao có thể chứ?

Thúc Chính nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt nghi ngờ, đương nhiên nhiều hơn là hối hận, lẽ ra lão ta nên đốt cháy hai người trước, sở dĩ lão ta không làm như thế hoàn toàn là vì lão ta cho rằng kết quả đã xác định, vì thế cũng muốn hỏi một vài chuyện, cho nên cũng không lập tức giải phóng lực lượng của lửa Thiên Hành trong trường thương ra.

Diệp Quân ở phía xa đột nhiên hét lên: “Tháp gia”.

Oanh!

Một tia kim quang đột nhiên bộc phát từ trong cơ thể Nhất Niệm, sau đó bao phủ lấy cô ta.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Nhất Niệm, sau đó hé miệng cười, nhưng bây giờ nụ cười này thật sự hơi đáng sợ: “Ta dẫn muội rời khỏi đây”.

Nhất Niệm giơ tay nhẹ nhàng vuốt ve gò má của Diệp Quân: “Được”.

Lúc này, Tiểu Tháp rời khỏi cơ thể của Nhất Niệm, sau đó bay tới trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân động tâm niệm, đón Nhất Niệm vào trong Tiểu Tháp.

Sau khi đón Nhất Niệm vào trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp ngay lập tức biến thành một tia kim quang vào trong người Diệp Quân.

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn Thúc Chính phía xa, Thúc Chính nhìn chằm chằm hắn: “Ngươi không thể rời khỏi nền văn minh Thiên Hành, cả cô ta cũng vậy”.

Diệp Quân gật đầu: “Thế thì thử xem”.

Dứt lời, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, run rẩy nói: “Tháp gia, vào thời khắc mấu chốt nhớ giúp ta”.

Sau đó, hắn chợt mở hai mắt ra.

Oanh!

Một dòng máu bắn lên cao từ trong cơ thể Diệp Quân.

Huyết mạch hoàn toàn được kích hoạt!

Lúc này, sau khi không áp chế nữa, khí thế huyết mạch tản ra từ trên người hắn tựa như một ngọn núi lửa đã tích luỹ mấy nghìn vạn năm phun trào, sát ý và lệ khí vô cùng vô tận ùn ùn kéo về phía đất trời tựa như những cơn sóng.

Mà sau khi hoàn toàn phong ma, thần tính của hắn cũng đã đạt đến hoàn mỹ, không chỉ có thể mà cảnh giới cũng thuận thế đạt tới Khai Đạo!

Nhưng lần này hắn không khai sáng kiếm đạo mà là sát đạo.

Giết để nhập đạo!

Khi cảm nhận được sát ý và lệ khí vô tận trên người Diệp Quân, Thúc Chính ở phía xa nhất thời nhíu mày: “Mọi người lùi lại đi”.

Nói xong, ông ta dừng lại một lúc mới tiếp tục: “Đã thông báo với Thượng Thần Thiên Huyên hoặc quan chấp hành đứng đầu chưa?”

Một người đàn ông trung niên sau lưng lão ta trầm giọng nói: “Vẫn chưa…”

Thúc Chính sa sầm mặt: “Lập tức thông báo cho họ đi”.

Người đàn ông trung niên kia hơi do dự: “Chỉ là một kiếm tu của nền văn minh cấp thấp, thật sự phải làm phiền đến Thượng Thần Thiên Huyên và quan chấp hành đứng đầu sao?”

“Ngu xuẩn!”

Thúc Chính nổi giận: “Đến bây giờ các người vẫn cho rằng hắn ta đến từ nền văn minh cấp thấp à?”

Nghe thấy thế, người đàn ông trung niên kia nhất thời kinh ngạc.

Thúc Chính nhìn chằm chằm Diệp Quân đang điên cuồng tăng lên khí thế ở phía xa với ánh mắt nặng nề: “Huyết mạch của người này mạnh một cách bất thường, cả thanh kiếm kia cũng thế… Chắc chắn thế lực và nền văn minh sau lưng hắn ta không đơn giản chút nào…”

Nói đến đây, lão ta quay đầu nhìn về phía người đàn ông trung niên, giận dữ nói: “Lập tức thông báo cho Thượng Thần Thiên Huyên và quan chấp hành đứng đầu!”

Người đàn ông trung niên kia biết chuyện này còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của ông ta nhiều nên lập tức không dám nói gì nữa, lập tức xoay người rời đi.

Thúc Chính lại nói thêm: “Hai vị chủ thần, hai người cũng lui xuống đi”.

Kính Thần nhìn Diệp Quân, sau đó nói: “Cẩn thận”.

Dứt lời, bà ta và Thiên Phù Thần xoay người rời đi.

Lúc có thần vật, hai người họ vẫn có thể chống lại Diệp Quân, nhưng lúc này bọn họ đã không thể làm gì Diệp Quân nữa, ở lại chỗ này cũng không có tác dụng gì cả.
Chương 1910: Thôi xong rồi!

Cao thủ bình thường còn lại cũng vô dụng, vì thế họ đều đồng loạt lui ra ngoài.

Thúc Chính nhìn Diệp Quân phía xa, lão ta nhíu chặt mày, vì lão ta phát hiện khí thế của thiếu niên kiếm tu trước mắt vẫn liên tục dâng trào như không có giới hạn.

Có gì đó kỳ lạ!

Trong lòng Thúc Chính càng lo lắng hơn, lão ta không đợi thêm nữa mà tiến về phía trước một bước, lão ta vung tay áo, một tia chớp bay ra từ trong tay áo của lão ta, tia chớp kia biến thành lôi trụ vạn trượng theo gió, sau đó tấn công Diệp Quân ở phía xa.

Diệp Quân đột nhiên mở mắt đâm kiếm tới.

Oanh!

Kiếm đâm tới, lôi trụ kia thoáng chốc vỡ tan, biến thành vô số lôi mang bắn tung toé khắp xung quanh.

Thấy hình ảnh đó, Thúc Chính nhất thời híp mắt lại, ánh mắt lại càng nặng nề hơn.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên biến mất khỏi vị trí.

Xoẹt!

Một tia kiếm quang màu máu chợt lướt qua, chỉ trong nháy mắt đã tấn công tới trước mặt Thúc Chính.

Đối mặt với chiêu kiếm đáng sợ của Diệp Quân, Thúc Chính không dám khinh địch, lão ta mở lòng bàn tay, một lệnh bài cổ xưa bay lên cao.

Thiên Lôi Lệnh!

Một trong mười bảo vật lớn nhất của nền văn minh Thiên Hành.

Khi lệnh bài này xuất hiện, khu vực nơi lão ta đứng chợt biến thành một vùng sấm chớp, vô số thần lôi bao trùm lấy Diệp Quân như một cái lưới, nhưng ngay sau đó, cổ tay Diệp Quân khẽ run rẩy, kiếm Thanh Huyên bắn ra một vùng kiếm quang màu máu, chỉ trong nháy mắt, lưới tia chớp kia đã ầm ầm vỡ tan.

Diệp Quân thuận thế chém xuống một chiêu kiếm nữa, kiếm quang lao xuống.

Oanh!

Thúc Chính kia thoáng chốc bị đánh bay mấy vạn trượng, khi dừng lại, thời không xung quanh lão ta thay nhau nứt ra, sau đó vô số ý kiếm tấn công tới, những thanh ý kiếm này thoáng chốc bao phủ lấy Thúc Chính.

Sau một thoáng yên tĩnh.

Ầm ầm!

Vô số lôi quang bộc phát ra từ trong vùng kiếm quang màu máu, Thúc Chính kia cầm Thiên Lôi Lệnh chậm rãi đi ra, lúc này lão ta tựa như một Lôi Thần, vô số tia chớp không ngừng bắn ra từ trong cơ thể lão ta, mỗi tia chớp đều có sức mạnh huỷ diệt đất trời, khiến tinh hà vũ trụ vỡ tan.

Giờ phút này, rõ ràng Thúc Chính cũng đã nghiêm túc, dưới sự ảnh hưởng của cơn giận ngút trời, uy lực của những tia chớp tản ra từ quanh người lão ta lại trở nên mạnh mẽ hơn.

Mà lúc này, Diệp Quân ở phía xa đột nhiên biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Trong mắt Thúc Chính lộ vẻ dữ tợn, người lão ta run rẩy, biến thành một tia chớp lao về phía Diệp Quân.

Ầm!

Huyết quang và tia chớp vừa mới tiếp xúc thì tia chớp đã ầm ầm vỡ tan, sau đó, Thúc Chính kia lùi lại gần mười vạn trượng, vừa dừng lại, ấn Thiên Lôi trên đầu lão ta đã nổ tung, biến thành vô số tia chớp lan ra khắp xung quanh.

Thấy cảnh này, Thúc Chính hơi ngơ ngác.

Thiên Lôi Lệnh cứ thế nổ tung rồi?

Cái quái gì vậy?

Lúc này, một tia kiếm quang đã lao tới trước mặt lão ta.

Con ngươi Thúc Chính co lại, không dám giữ lại chút sức mạnh nào nữa, lão ta siết chặt hai tay, vô số tia lôi hoả cuộn trào ra từ trong cơ thể lão ta.

Lôi hoả!

Đây cũng là một loại của lửa Thiên Hành, hơn nữa còn là lửa Thiên Hành cấp thần, lôi hoả này tấn công xuống, dù là một vùng vũ trụ cũng sẽ lập tức biến thành tro bụi, cũng may thời không nơi này rất đặc biệt, không sợ sức mạnh của lửa Thiên Hành, nếu mà sử dụng lửa Thiên Hành này ở nơi khác thì toàn bộ vũ trụ đều không thể chịu đựng được sức mạnh của nó.

Nhưng Diệp Quân lại không sợ lửa Thiên Hành này chút nào, hắn hung hăng chém một kiếm về phía lão ta.

Trong mắt Thúc Chính loé lên vẻ dữ tợn, lão ta quát to, điều động lôi hoả kia tấn công về phía Diệp Quân.

Mà khi lôi hoả kia tiếp xúc với kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân, nó lập tức rung động kịch liệt rồi nổ tung, một tiếng hét thảm thiết vang vọng trong thiên địa.

Linh của lôi hoả!

Thúc Chính hoảng hốt, lão ta muốn lùi lại, nhưng lúc này một tia kiếm quang đã xuyên thủng qua giữa chân mày của lão ta.

Oanh!

Thúc Chính bị cố định tại chỗ, không thể di chuyển.

Thúc Chính tỏ vẻ khó tin: “Sao…”

Lão ta còn chưa nói hết, kiếm Thanh Huyên rung mạnh, hấp thu hoàn toàn linh hồn của lão ta.

Thế giới bình thường trở lại.

Diệp Quân đột nhiên hét to, sát ý và lệ khí vô tận bộc phát, toàn bộ đất trời biến thành một màu đỏ như máu, nhưng khi những huyết khí, sát ý và lệ khí kia tiếp cận cây sinh mệnh Thiên Hành thì lại bị một lực lượng vô hình ngăn lại.

Lúc này, Diệp Quân đột nhiên cất kiếm Thanh Huyên đi, sau đó biến thành một tia kiếm quang tấn công đến bên ngoài.

Vào lúc hoàn toàn phong ma, trong đầu Diệp Quân chỉ có một suy nghĩ là dẫn Nhất Niệm rời khỏi nền văn minh Thiên Hành.

Nhưng hắn đã đánh giá thấp sự đáng sợ của huyết mạch phong ma này, khi hắn lao ra từ Thiên Hành Sinh Mệnh giới, hắn cảm nhận được hơi thở của vô số sinh mệnh ở xung quanh.

Vì thế, hắn dừng lại.

Tiểu Tháp run rẩy nói: “Đại ca, chúng ta rút lui trước đã!”

Dứt lời, nó vội điều động sức mạnh của mình muốn trấn áp huyết mạch phong ma của Diệp Quân, nhưng sức mạnh của nó vừa xuất hiện đã bị huyết mạch phong ma của Diệp Quân trấn áp.

Không thể cử động!

Thấy cảnh này, Tiểu Tháp lập tức thở dài: “Thôi xong rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK