Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1361: Đánh cược

Diệp Quân rất hứng thú với cách đánh hoàn toàn mới này, thế nên hắn điên cuồng luyện tập và dần dần hắn cũng đã luyện thành thục kiếm kỹ đặc biệt này.

Từng nhát kiếm một.

Ngươi không bao giờ biết được nhát kiếm tiếp theo sẽ xuất hiện lúc nào.

Đúng là xuất quỷ nhập thần.

Cho dù là hắn cũng không cảm nhận được, hắn chỉ có thể dựa vào thời gian mà mình thi triển kiếm để dự tính thời gian xuất hiện của nhát kiếm thứ hai.

Nói đơn giản hơn, nếu không phải là kiếm mà hắn tung ra, hắn cũng sẽ không cảm nhận được lúc nào thì nhát kiếm thứ hai xuất hiện.

Vì sức mạnh thời không này quá đặc biệt, hơn nữa hoàn toàn áp chế tất cả thời không hiện có, cho nên nó xuất hiện mà không có dấu hiệu báo trước nào, hơn nữa uy lực của nó cũng cực kỳ đáng sợ, hơn hẳn tất cả sức mạnh thời không mà hắn từng thấy.

Chỉ tiếc là bây giờ hắn vẫn không thể hấp thụ sức mạnh thời không mà không giới hạn, nếu không uy lực đó là không thể tưởng tượng được.

Hôm nay Diệp Quân bỗng dừng lại, hắn ra khỏi Tiểu Tháp, Trấn Thiên xuất hiện trước mặt hắn.

Trấn Thiên nhìn Diệp Quân trước mặt, hơi lo lắng, lần trước sau khi Diệp Quân bị đánh tan xương nát thịt ở khu vực Cổ Hoang thì vẫn luôn bế quan, gã sợ tâm cảnh của Diệp Quân bị ảnh hưởng.

Diệp Quân cười nói: “Chào”.

Thấy Diệp Quân nở nụ cười, Trấn Thiên thở phào, rõ ràng Diệp Quân không bị ảnh hưởng gì cả.

Trấn Thiên trầm giọng nói: “Bọn ta vừa nhận được tin, nhà họ Thần đã đi tìm Chúng Thần Điện”.

Chúng Thần Điện!

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Chúng Thần Điện đã đồng ý với chúng à?”

Trấn Thiên gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó xòe tay ra, một cuốn sách cổ xuất hiện trước mặt Trấn Thiên: “Đây là ghi chép của Thần Nhất mà ta sao chép lại”.

Trấn Thiên khó hiểu.

Diệp Quân cười nói: “Trấn Thiên, chuyện này là chuyện giữa Diệp Quân ta và nhà họ Thần, Trấn tộc không nên nhúng tay vào, bất kể là nhà họ Thần, khu vực Cổ Hoang hay Chúng Thần Điện, ta sẽ tự mình đối mặt”.

Nói xong, hắn để cuốn sách cổ đó xuống, sau đó xoay người biến thành kiếm quang rồi biến mất ở tận cuối tinh không.

Hắn không bảo Trấn tộc đối mặt cùng với hắn.

Đối phương cũng đã có đủ thành ý, Diệp Quân cũng không thể làm quá mức.

Vì hắn biết rõ một khi khai chiến toàn diện, Trấn tộc sẽ tổn thất rất nghiêm trọng.

Như hắn đã nói, đây là chuyện của bản thân hắn, hắn sẽ tự mình đối mặt.

Thấy Diệp Quân dứt khoát rời đi, Trấn Thiên sửng sốt, vì gã không ngờ Diệp Quân lại đột ngột như thế, nhưng rất nhanh gã đã hiểu ý Diệp Quân.

Nghĩ đến đây Trấn Thiên cảm thấy khá phức tạp.

Thành thật mà nói, khoảng thời gian này áp lực của Trấn tộc quá lớn, vì bây giờ tình cảnh của họ quả thật không tốt.

Trấn Thiên vẫn khá tự tin.

Nhưng người trong tộc của gã lại không có lòng tin đó.

Nhà họ Thần khai chiến toàn diện.

Trở mặt với khu vực Cổ Hoang.

Chúng Thần Điện cũng tham gia.

Với thế lực đó sẽ khiến tình cảnh của Trấn tộc ngày càng nguy hiểm.

Khai chiến toàn diện là sẽ có người chết.

Thế nên rất nhiều người trong tộc đều đã bắt đầu dao động.

Trấn Thiên nhìn cuốn ghi chép màu đen trước mặt, lặng thinh hồi lâu, gã bỗng nói: “Người đâu”.

Gã vừa dứt lời, một ông lão xuất hiện bên cạnh gã.

Mặt Trấn Thiên không cảm xúc: “Bảo mấy người Thái Thượng trưởng lão xuất quan”.

Ông lão hơi ngạc nhiên.

Trấn Thiên nói: “Làm đi”.

Gã vẫn phải đánh cược!

Gã đặt cược thế lực đằng sau Diệp Quân hơn hẳn ba nhà kia, thậm chí có thể so sánh với khu vực Tiên Linh... Mặc dù gã cảm thấy chuyện này hơi khó xảy ra nhưng gã vẫn là muốn đánh cược.

Vì nếu đánh cược vào đúng chỗ thì có nghĩa là gì?

Tức là Trấn tộc sẽ trèo lên được một thế lực lớn siêu cấp, sau đó vực dậy.

Đương nhiên gã cũng hơi lo lắng, vì nếu cược thua thì Trấn tộc…

Trấn Thiên nhắm mắt lại: “Một người có thể không xem trọng ghi chép của Thần Nhất… Ta không tin người ở đằng sau ngươi là cường giả bình thường… chín phần thần tính. Diệp công tử, phía sau ngươi có cường giả chín phần thần tính, phải không?”

Chín phần thần tính!

Chỉ cần đằng sau Diệp Quân có một cường giả có chín phần thần tính thì Trấn tộc đã thắng rồi.

Cho dù nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang mạnh thế nào, nhưng chỉ cần có một cường giả chín phần thần tính thì có thể tiêu diệt chúng.

Tám phần thần tính và chín phần thần tính hoàn toàn không thể nào so sánh.

Nói một cách đơn giản, chỉ cần đằng sau Diệp Quân có một cường giả có chín phần thần tính thì bất kể là nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang đều sẽ bị đánh bại. Mà suy đoán của gã là cho dù thế lực đứng sau Diệp Quân không mạnh bằng khu vực Tiên Linh, nhưng chắc chắn cũng có cường giả có chín phần thần tính.

Thế nên gã quyết định cược thử xem.



Sau khi rời khỏi Trấn tộc, Diệp Quân quay về vũ trụ Thần Nhất, sau đó liên hệ với Mộc Nguyên.

Diệp Quân đứng trước một cái ao ở giữa một dãy núi rộng lớn, trước mặt hắn là một ông lão, người này chính là Mộc Nguyên.

Còn có sáu mươi hai người đứng phía sau Mộc Nguyên.

Những người này đều là thần tướng của Thần Điện lúc trước.

Diệp Quân nhìn họ, có vài thần tướng trong đó đã đạt đến cảnh giới Thần Đạo.
Chương 1362: Không thể xem thường

Lúc này các thần tướng cũng đang nhìn Diệp Quân, người trước mặt này là người truyền thừa của Thần Nhất.

Mộc Nguyên nói: “Cậu Diệp, họ đều đồng ý đi theo cậu”.

Diệp Quân nhìn mọi người, sau đó xòe tay ra, một trăm Tổ Nguyên xuất hiện trước mặt các thần tướng.

Thấy thế, các thần tướng đều vui mừng khôn xiết, sau đó vội vàng hành lễ với Diệp Quân.

Diệp Quân khẽ gật đầu, tất nhiên hắn hiểu được vào thời điểm như vậy tuyệt đối không thể nói chuyện tín ngưỡng hay vẽ ra cảnh tượng đẹp đẽ gì đó. Dù sao hắn cũng không phải là Thần Nhất, những người này không sùng bái và tín ngưỡng hắn, lúc này vẫn nên làm chút việc gì đó thực tế thì tốt hơn.

Đương nhiên suy nghĩ của hắn là đúng.

Ngoại trừ hai vị thần tướng cảnh giới Thần Đạo, những thần tướng khác đều rất vui vẻ, từ khi rời khỏi Thần Điện, họ đã trở thành tán tu, mà cuộc sống của tán tu lại tương đối khổ sở.

Diệp Quân không nói gì nhiều với những thần tướng này, hắn thu tất cả họ vào trong Tiểu Tháp, sau khi tiến vào Tiểu Tháp, vẻ mặt của tất cả thần tướng đều trở nên nghiêm trọng.

Bao gồm cả hai vị thần tướng cảnh giới Thần Đạo.

Lúc này họ mới cảm nhận được vị Diệp công tử này sâu không lường được, chút khinh thường ban đầu đó cũng biến mất.

Ở bên ngoài, Mộc Nguyên nói: “Chỉ cần cho họ chút tài nguyên, sau này họ muốn đạt đến cảnh giới Thần Đạo cũng không khó”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Lăn lộn theo ta thì tài nguyên đủ cả”.

Mộc Nguyên cười nói: “Đúng là thế”.

Ông ta đi theo Diệp Quân lâu như thế dĩ nhiên biết Diệp Quân không hề thiếu tiền.

Mộc Nguyên như nghĩ đến điều gì, bỗng nói: “Cậu Diệp, nhà họ Thần…”

Diệp Quân cười nói: “Ông biết rồi à?”

Mộc Nguyên gật đầu: “Nhà họ Thần, khu vực Cổ Hoang và Chúng Thần Điện…”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta sẽ giải quyết”.

Mộc Nguyên nhìn Diệp Quân, đang định lên tiếng thì ngay lúc này thời không trước mặt Diệp Quân bỗng rung chuyển.

Mộc Nguyên biến sắc, đang định ra tay thì Diệp Quân mỉm cười nói: “Người của mình”.

Ngay khi Mộc Nguyên còn ngờ vực, một người áo đen bỗng xuất hiện trước mặt Diệp Quân, người áo đen cúi chào Diệp Quân: “Thiếu chủ”.

Người áo đen trước mặt này chính là Ám U.

Ám U!

Cuối cùng ông ta cũng đã đến.

Nhìn thấy Ám U, khóe môi Diệp Quân cong lên, ông ta xuất hiện tức là có tin tức của mẹ rồi.

Mộc Nguyên hiếu kỳ nhìn Ám U trước mặt, ông ta biết người trước mặt này chắc là người trong nhà Diệp Quân.

Diệp Quân nói: “Lúc nào thì mẹ ta đến thời đại cũ?”

Ám U nói: “Sắp rồi”.

Diệp Quân nói: “Đã giải quyết xong việc bên Tuế Nguyệt trường hà rồi à?”

Ám U cung kính nói: “Vâng thưa thiếu chủ, các chủ có dặn… cậu cứ đứng vững, bà ấy sắp đến rồi”.

“Ha ha”.

Diệp Quân bật cười, phải nói rằng hắn cảm thấy ấm áp.

Ám U cũng nở nụ cười, tốc độ trưởng thành của Diệp Quân khiến ông ta cực kỳ ngạc nhiên, tất nhiên cũng cảm thấy khá phức tạp. Phải biết rằng, lần đầu tiên gặp Diệp Quân, Diệp Quân mới chỉ là một cậu nhóc, thực lực cực kỳ yếu, nhưng mới qua bao lâu chứ? Diệp Quân trước mặt đã khiến ông ta cảm thấy sâu không lường được.

Yêu nghiệt quá!

Ám U không khỏi cảm thán.

Diệp Quân bỗng nói: “Mẹ đã biết chuyện ở đây rồi à?”

Ám U gật đầu: “Đúng vậy, các chủ đã điều tra rõ tất cả các thế lực ở nơi này, ngoài nhà họ Thần và khu vực Cổ Hoang, vị Đế chủ ở Hắc Tử Vực cũng đã đồng ý với nhà họ Thần, muốn giúp nhà họ Thần đối phó với thiếu chủ…”

Nghe thế, Diệp Quân sửng sốt: “Đế chủ Hắc Tử?”

Ám U cung kính nói: “Phải”.

Sắc mặt Diệp Quân trở nên kỳ lạ: “Tại sao?”

Ám U trầm giọng nói: “Có lẽ nhà họ Thần dùng cuốn ghi chép của Thần Nhất trên người thiếu chủ để ra điều kiện…”

Diệp Quân khẽ cười không nói gì.

Phải biết rằng, lúc đầu hắn tặng miễn phí cho Nhược tỷ, Nhược tỷ còn chẳng thèm nhìn lấy một cái, bây giờ sao có thể giúp nhà họ Thần đánh mình chứ?

Chắc chắn có mánh khóe gì trong đó.

Lúc này Ám U lại nói: “Ngoài ra còn một nơi đặc biệt – Sở Cung cũng đã đồng ý giúp…”

Diệp Quân nhíu mày: “Sở Cung ư?”

Ám U gật đầu, giải thích: “Thế lực này từng rất mạnh, có thể sánh với khu vực Tiên Linh nhưng sau đó vì nội loạn mà suy sụp, hiện giờ mặc dù thực lực không bằng trước nhưng vẫn không thể xem thường”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Như nghĩ đến gì đó, Diệp Quân bỗng nhìn Ám U: “Những tin tức này đều do người của ông điều tra được à?”

Ám U lắc đầu: “Không phải, thực lực người của ta vẫn chưa đủ để có chỗ đứng ở nơi này”.

Nghe thế Diệp Quân hơi tò mò: “Vậy là ai?”

Ám U cười nói: “Là người của Đinh cô nương”.

Diệp Quân ngạc nhiên: “Dì Đinh?”

Ám U gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười nói: “Thì ra là thế”.

Ám U nói tiếp: “Thiếu chủ, việc cấp bách của chúng ta là tìm một nơi để trốn, sau đó chờ các chủ tới, trong khoảng thời gian này tuyệt đối không được để nhà họ Thần biết tung tích của cậu, tránh...”

Ông ta còn chưa dứt lời, chân trời phía xa bỗng sục sôi, sau đó từng luồng khí tức đáng sợ ập đến.

Thấy thế sắc mặt Ám U trở nên u ám.

Mộc Nguyên ở một bên cũng sa sầm mặt mày.

Diệp Quân nhìn phía chân trời, nhíu mày, cường giả nhà họ Thần đến rồi.

“Cậu Diệp đừng sợ”.

Ngay lúc này, một giọng nói bỗng vang lên từ một bên khác.


Chương 1363: Không bình thường

Diệp Quân quay đầu nhìn, cách đó không xa có mười hai luồng khí tức mạnh mẽ đang lao nhanh về phía hắn, mỗi một luồng khí tức đều vô cùng khủng khiếp, rung chuyển trời đất.

Người dẫn đầu chính là Trấn Thiên.

Thấy Trấn Thiên, Diệp Quân hơi kinh ngạc, hắn không ngờ Trấn Thiên lại tới.

Chẳng mấy chốc, Trấn Thiên đã dẫn theo cường giả của Trấn tộc xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân vừa định lên tiếng, Trấn Thiên đã khẽ mỉm cười: “Diệp Quân, khoan hãy nói đến chuyện khác. Điều quan trọng bây giờ là chúng ta cần phải bắt tay với nhau để chống lại kẻ địch”.

Diệp Quân yên lặng, rồi khẽ gật đầu: “Được".

Mộc Nguyên nhìn những cường giả Trấn tộc sau lưng Trấn Thiên, đám cường giả này ít nhất đều đã đạt tới bảy phần thần tính.

Ông lão áo đỏ dẫn đầu cùng Trấn Thiên, lại có tới tám phần thần tính.

Đội hình này thật khủng khiếp!

Có thể nói, Trấn tộc chắc chắn đã cử ra những tinh anh xuất sắc nhất.

Không thể không nói, Diệp Quân vô cùng bất ngờ, bởi vì hắn không ngờ rằng Trấn Thiên lại dẫn theo cường giả Trấn tộc tới để trợ giúp. Lần này, hắn không từ chối nữa, nếu còn từ chối thì đúng là không phải phép lắm.

Hắn sẽ ghi nhớ phần ân tình này, để ngày sau báo đáp.

Trấn Thiên nhìn lên bầu trời phía xa, sắc mặt nghiêm trọng: “Lần này, Thần Khởi sẽ đích thân dẫn dắt…”

Ầm!

Vừa dứt lời, thời không ở trước mặt bọn họ không xa đột nhiên rung chuyển, ngay sau đó, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mặt bọn họ.

Người này chính là gia chủ nhà họ Thần - Thần Khởi.

Đằng sau Trần Khởi là Thần Võ và đám cường giả nhà họ Thần.

Diệp Quân nhìn đám cường giả nhà họ Thần, lần này nhà họ Thần rõ ràng cũng cử ra các tinh anh xuất sắc nhất, cường giả thấp nhất cũng đạt tới bảy phần thần tính.

Phải nói rằng, thực lực của nhà họ Thần vẫn khá kinh khủng, bởi vì bọn họ có tới mười lăm cường giả bảy phần thần tính, ngoài ra còn có hai cường giả tám phần thần tính.

Đương nhiên, các cường giả cảnh giới Thần Đạo khác cũng không ít, nhưng ở một trận chiến cấp bậc như thế này, cường giả cảnh giới Thần Đạo tới đây cũng chẳng có bất kỳ ý nghĩa gì.

Sau khi Thần Khởi xuất hiện, ông ta thản nhiên nhìn Diệp Quân, sau đó nhìn về phía Trấn Thiên: “Đáng không?"

Nghe Thần Khởi nói vậy, Trấn Thiên cười đáp: "Vậy nhà họ Thần của ông có đáng không?"

Mặt Thần Khởi không chút cảm xúc: “Đương nhiên là đáng rồi, sau trận chiến này, trên đời này sẽ không còn Trấn tộc nữa".

Trấn Thiên cười ha hả: “Thần Khởi, ông cũng mạnh miệng đấy”.

Thần Khởi hờ hững nói: "Vậy sao?”

Trấn Thiên phất tay: “Đừng đấu võ mồm nữa, tới đi!"

Dứt lời, Trấn Thiên bước về phía trước một bước, trong cơ thể gã chợt tỏa ra một luồng khí thế khủng khiếp, đang định ra tay, đúng vào lúc này, bên kia đột nhiên xuất hiện mười mấy luồng khí tức mạnh mẽ đáng sợ.

Trấn Thiên quay đầu nhìn, ở bên phải bầu trời có mười mấy người đang chậm rãi bước tới.

Người dẫn đầu là Nguyên Thị của Chúng Thần Điện.

Ở sau lưng ông ta là một đám các vị thần của Chúng Thần Điện.

Nguyên Thị là cường giả đạt tới bảy phần thần tính, những cường giả ông ta dẫn tới phần lớn đều đạt tới bảy phần thần tính, tất nhiên bảy phần thần tính trở xuống càng nhiều hơn.

Thực lực của Chúng Thần Điện còn thua xa nhà họ Thần và Trấn tộc.

Nếu bình thường thì Trấn tộc tất nhiên sẽ không sợ, nhưng giờ phút này, việc đám người Nguyên Thị cùng gia nhập chắc chắn sẽ là tai họa đối với bọn họ.

Sau khi Nguyên Thị xuất hiện, ông ta nhìn về phía Diệp Quân đang dẫn đầu, khẽ mỉm cười: “Ngươi chính là người có truyền thừa của thầy ta sao?”

Diệp Quân nhìn về phía Nguyên Thị: “Chúng Thần Điện?"

Nguyên Thị gật đầu: “Đúng vậy".

Diệp Quân gật đầu, không nói gì nữa.

Đã đến nước này, chiến đấu là được.

Nguyên Thị cười nói: "Theo lý mà nói, chúng ta hẳn là đồng môn, ngươi...”

Diệp Quân lắc đầu: “Đánh thì cứ đánh, đừng nói nhảm những chuyện này”.

Nụ cười của Nguyên Thị dần đông cứng lại.

Lúc này, dường như ông ta cảm nhận được điều gì đó, toàn thân lạnh toát, ngay sau đó, một đạo kiếm quang không thể thấy rõ đột nhiên giết đến trước mặt ông ta.

Ầm!

Bỗng chốc, vùng thời không ở chỗ Nguyên Thị vỡ tan tành.

Giây phút này, tất cả mọi người đều sững sờ.

Là ai đã ra tay?

Diệp Quân nhìn chằm chằm khu vực thời không đã vỡ tan tành, chẳng mấy chốc, có một đạo kiếm quang tản ra từ trong vùng thời không vỡ nát, bên trong chính là Nguyên Thị.

Bấy giờ, cơ thể Nguyên Thị nứt lìa, máu tươi không ngừng trào ra.

Nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân trầm xuống.

Nhát kiếm vừa rồi đương nhiên là do hắn chém ra, hắn đã vung kiếm ngay lúc Nguyên Thị vừa mới xuất hiện.

Đáng tiếc, vẫn không thể giết chết đối phương.

Nhưng cũng tốt, nhát kiếm đó đã khiến đối thương bị thương nặng.

Khoảnh khắc này, vẻ mặt Nguyên Thị nghiêm trọng chưa từng có, bởi vì ông ta không phát hiện ra ai đã ra tay.

Nguyên Thị quay đầu nhìn về phía Thần Khởi ở bên cạnh, Thần Khởi cũng đang cau mày, bởi vì ông ta cũng không phát hiện ai đã ra tay.

Chẳng lẽ có cường giả trong bóng tối?

Thấy vẻ mặt Thần Khởi, sắc mặt Nguyên Thị đột nhiên trở nên u ám, ngay cả Thần Khởi cũng không biết sao?

Vậy thực lực của người trong bóng tối này phải mạnh đến mức nào?

Nghĩ tới đây, sắc mặt của Nguyên Thị càng thêm khó coi.

Bây giờ, sắc mặt của đám người Thần Khởi cũng hơi nghiêm trọng, bởi vì nhát kiếm vừa rồi quả thật rất kỳ quái, mặc dù uy lực không phải quá mạnh mẽ, nhưng lại rất thần bí.

Không bình thường lắm!
Chương 1364: Thần bí khó lường

Hai mắt Thần Khởi chậm rãi nhắm lại, thần thức của ông ta bao phủ xung quanh thời không, tuy nhiên, ông ta cũng không hề phát hiện ra luồng khí tức nào khác.

Sao có thể?

Thần Khởi cau mày.

Bên phía Trấn tộc, đám cường giả đều thấy phấn khích, họ biết người vừa ra tay chính là người đứng sau Diệp Quân.

Nếu bảo Trấn tộc một mình đối mặt với nhà họ Thần và đám người Chúng Thần Điện, bọn họ vẫn cảm thấy hơi e ngại, nhưng giờ thì khác rồi.

Lúc này, Thần Khởi đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, sắc mặt Diệp Quân bình tĩnh, không có gì bất thường.

Thần Khởi nhìn chằm chằm Diệp Quân, trực giác nói cho ông ta biết, nhát kiếm vừa rồi có liên quan đến Diệp Quân, tuy nhiên, ông ta lại không có bằng chứng.

Cũng đúng lúc này, lại xuất hiện sự khác thường, một thanh kiếm khác đột nhiên xuất hiện trước mặt Nguyên Thị, không chỉ thế còn cùng lúc xuất hiện trước mặt đám người cường giả Chúng Thần Điện.

Đột nhiên xuất hiện biến cố khiến đám cường giả Chúng Thần Điện cảm thấy kinh hãi.

Cũng may nhờ có cảnh tượng trước đó, giờ bọn họ đã có sự phòng bị, nhưng dù vậy, nhát kiếm bất thình lình lao ra vẫn khiến cho bọn họ không kịp trở tay.

Lúc này, Thần Khởi đột nhiên đánh một chưởng về phía Diệp Quân, luồng sức mạnh kinh khủng khóa chặt khu vực chỗ Diệp Quân, nhưng đồng thời, Trấn Thiên cũng đi thẳng về phía trước một bước, đánh một chưởng về phía Thần Khởi.

Đương nhiên gã biết, Diệp Quân bây giờ không phải là đối thủ của Thần Khởi, nếu để Thần Khởi ra tay với Diệp Quân, Diệp Quân chắc chắn không thể chịu nổi.

Ầm!

Sau khi Thần Khởi và Trấn Thiên cùng ra tay, cường giả hai bên lập tức xuất chiêu, chỉ trong nháy mắt, toàn bộ dãy núi biến thành một mảnh đen tối.

Diệp Quân vẫn luôn nhìn chằm chằm đám người Nguyên Thị, những nhát kiếm mà hắn vừa xuất ra mặc dù không thể giết được cường giả Chúng Thần Điện, nhưng lại khiến cho bọn chúng sợ chết khiếp, hơn nữa, trong đó có hai cường giả thực lực yếu đã bị hắn đánh bay.

Khi Diệp Quân đang chuẩn bị âm thầm ra tay, bỗng dưng, hắn cau mày, quay đầu nhìn, cách đó không xa có một ông lão mặc áo choàng đen bên phía nhà họ Thần đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Cường giả tám phần thần tính!

Bị đối phương nhìn chăm chú, Diệp Quân đột nhiên cảm thấy như sắp nghẹt thở.

Thật khủng khiếp!

Lúc này, một ông lão mặc áo đỏ chậm rãi đi đến bên cạnh Diệp Quân, khi ông ta đến, cảm giác áp bức trên người Diệp Quân lập tức giảm đi rất nhiều.

Ông lão mặc áo choàng đen bên nhà họ Thần nhìn về phía ông lão áo đỏ bên cạnh Diệp Quân: “Trấn Cư, lâu rồi không gặp".

Ông lão áo đỏ tên Trấn Cư hờ hững nói: "Thần Canh, ông vẫn chưa chết à?”

Mặt Thần Canh không cảm xúc: “Bao năm rồi chưa gặp, tới đây để ta thử xem thực lực của ông đã thụt lùi hay tiến bộ".

Vừa dứt lời, hai người lập tức biến mất ngay tại chỗ.

Diệp Quân lại nhìn về phía đám người Nguyên Thị, nhưng đúng lúc này, Nguyên Thị đột nhiên dẫn đầu ra tay, biến thành một đạo thần quang lao về phía Diệp Quân.

Thấy cảnh tượng này, sắc mặt Diệp Quân bình tĩnh, ngay lúc Nguyên Thị lao tới trước mặt Diệp Quân, một đạo kiếm quang khủng khiếp đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân.

Sắc mặt Nguyên Thị biến đổi trong nháy mắt.

Ầm!

Đạo thần quang vỡ vụn, Nguyên Thị bị đánh bay ra xa cả nghìn trượng, khi ông ta vừa dừng lại, một đạo kiếm quang lại xuất hiện, đạo kiếm quang này càng thêm thần bí khó lường, giống như đã mai phục ông ta ở đây từ trước, quan trọng nhất là xuất hiện mà không hề báo trước!

Nguyên Thị thầm hoảng hốt, ông ta siết chặt hai nắm đấm, từ trong cơ thể phát ra một đạo thần quang, sau đó hoá thành một vòng bảo vệ che chắn cơ thể ông ta.

Ầm!

Nguyên Thị bị đánh bay ngay tại chỗ.

Ông ta còn chưa kịp dừng lại, một thanh kiếm đã lao tới trước mặt ông ta.

Bịch!

Nguyên Thị tiếp tục bị đánh bay, lần này, thần quang bảo vệ trên người ông ta đã xuất hiện vô số vết nứt.

Nguyên Thị vừa dừng lại, một đạo kiếm quang lại đột nhiên xuất hiện trước mặt ông ta, nhưng lần này lại cách ông ta tới mấy trượng.

Nhát kiếm rơi vào khoảng không!

Nguyên Thị hơi bối rối, gì vậy, muốn dọa ta à?

Diệp Quân trầm mặc.

Mẹ kiếp!

Nhát kiếm này không tính kỹ, lại rơi vào khoảng không rồi.

Thiếu sót lớn nhất của kiếm kỹ này là hắn phải tính toán kỹ càng, nếu như tính toán tốt thì có thể đánh đối phương đến mức không còn sức đánh trả, còn ngược lại thì nhát kiếm rơi vào khoảng không như vừa nãy.

Nguyên Thị như nghĩ đến điều gì đó, chợt ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân xa: “Là ngươi!"

Giờ phút này, ông ta mới đột nhiên phát hiện, kiếm ý ẩn chứa trong nhát kiếm thần bí này giống hệt kiếm ý mà Diệp Quân phát ra!

Ý thức được điểm này, sắc mặt Nguyên Thị đầy vẻ khó tin: “Ngươi... sao có thể....”

Phải nói rằng, lúc này, ông ta cảm thấy khiếp sợ, bởi vì ông ta không ngờ nhát kiếm thần bí khó lường kia lại là của Diệp Quân!

Diệp Quân có thực lực kinh khủng như vậy từ khi nào?

Diệp Quân nhìn chằm chằm Nguyên Thị, không nói gì, hắn đột nhiên giơ kiếm lên.

Tuy nhiên, không có bất cứ động tĩnh gì, cũng không có bất kỳ kiếm khí gì.

Thấy cảnh tượng này, Nguyên Thị cau mày: “Ngươi định làm gì?"

Diệp Quân thu hồi kiếm lại, không nói gì.

Nguyên Thị nhìn chằm chằm Diệp Quân, đang định lên tiếng, lúc này, trước mặt ông ta đột nhiên xuất hiện một đạo kiếm quang.

Sắc mặt Nguyên Thị lập tức biến đổi, kinh hãi nói: "Nhát kiếm này của ngươi có thể kéo dài...”
Chương 1365: Không có phần thắng

Kéo dài!

Phải nói rằng, lúc này Nguyên Thị hoàn toàn sững sờ.

Ông ta không ngờ nhát kiếm này của Diệp Quân lại có thể kéo dài thời gian.

Hơn nữa ông ta không cảm nhận được gì cả.

Rốt cuộc đây là kiếm kỹ gì?

Trong lúc ông ta suy nghĩ, kiếm quang đó đã lao đến trước mặt.

Nguyên Thị tức giận hét lên, một luồng thần quang đáng sợ toát ra từ trong người ông ta, thần quang này lập tức bao quanh người ông ta.

Phòng vệ!

Đối diện với kiếm kỹ thần bí của Diệp Quân, ông ta không dám đối đầu trực diện mà chọn phòng vệ.

Ầm!

Nhát kiếm này lao đến, thần quang trên người Nguyên Thị chấn động, sau đó bị văng ra xa, ông ta vừa lùi về sau lại một thanh kiếm lao đến như lúc nãy.

Một nhát kiếm rồi lại thêm một nhát kiếm.

Không hề cho Nguyên Thị thời gian hít thở.

Vèo vèo...

Nguyên Thị liên tục lùi về sau, thần quang bảo vệ trên người ông ta cũng nhạt dần.

Ngay lúc này Diệp Quân bỗng biến mất.

Lần này hắn không thi triển kiếm kỹ thần bí đó mà thi triển thời không Tuế Nguyệt.

Nhưng nhát kiếm đó vẫn tồn tại, vì nhát kiếm mà hắn tung ra trước đó chỉ bị kéo dài thời gian đến sau đó mới xuất hiện.

Tương lai và hiện tại kết hợp.

Đây là điều hắn vừa nghĩ đến.

Sau khi Diệp Quân bỗng xuất hiện trước mặt Nguyên Thị, sắc mặt Nguyên Thị thay đổi, ông ta giơ tay lên tung ra một quyền, kim quang vạn trượng.

Rầm!

Nguyên Thị và Diệp Quân cùng lùi về sau.

Lúc này một đạo kiếm quang bỗng xuất hiện bên phải Nguyên Thị, nhưng kiếm quang này không có sức đe dọa gì với ông ta vì cách ông ta rất xa.

Thấy thế Nguyên Thị híp mắt lại.

Lúc này ông ta đã đại khái nhận ra mánh khóe của Diệp Quân.

Kiếm kỹ này của Diệp Quân hoàn toàn dựa vào sự phán đoán.

Sở dĩ trước đó ông ta bị hắn áp chế là vì cách đánh của ông ta đã bị hắn đoán trước được, nếu ông ta làm ngược lại…

Nghĩ đến đây, Nguyên Thị cảm thấy tự tin hơn hẳn.

Kiếm kỹ của Diệp Quân đúng là rất mạnh, ẩn chứa sức mạnh thời không đáng sợ, nhưng chỉ cần không đối đầu trực diện với hắn thì kiếm kỹ này sẽ không tạo thành bất kỳ uy hiếp nào với ông ta.

Sau khi dừng bước, Diệp Quân nhắm mắt lại.

Nguyên Thị cười nhạo, ông ta nhìn Diệp Quân: “Ta đã biết cách đánh của ngươi rồi…”

Ngay lúc này Diệp Quân bỗng mở mắt ra, tâm niệm hắn thay đổi, xung quanh bỗng có hàng ngàn kiếm ý trào ra nhưng thoáng chốc cả ngàn kiếm ý đã biến mất.

Nguyên Thị nhíu mày, ông ta thầm phòng bị.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Nguyên Thị, không nói gì.

Nguyên Thị bỗng trợn to mắt, vì xung quanh ông ta xuất hiện hàng ngàn kiếm quang.

Mẹ nó chứ!

Nguyên Thị biến sắc.

Lần này Diệp Quân không chơi trò đoán trước nữa.

Mà muốn đánh hội đồng.

Bao vây tấn công.

Ngược lại rất đơn giản với hắn, vì kiếm ý và sức mạnh thời không đều vô tận.

Mặc dù tiêu hao hơi nhiều sức lực nhưng Tổ Mạch trong người hắn nhiều, thế nên chút tiêu hao đó chẳng là gì với hắn cả.

Hàng ngàn kiếm quang đột nhiên xuất hiện khiến Nguyên Thị sửng sốt, ông ta vội vàng làm ra một động tác giả bằng hai tay, vô số thần quang lao ra từ trong người ông ta. Thoáng chốc khu vực chỗ ông ta đứng được vô số thần quang và kiếm quang bao phủ, hai sức mạnh điên cuồng tàn sát.

Lúc này Diệp Quân bỗng biến mất khỏi đó.

Xoẹt!

Một luồng kiếm quang đáng sợ xoẹt qua lao thẳng vào trong khu vực đó.

Ầm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc bỗng vang vọng khắp trời đất, sau đó từng luồng sóng xung kích năng lượng đáng sợ không ngừng lan tràn ra bốn phía, cả trời đất hỗn loạn.

Đại chiến!

Lúc này Diệp Quân bắt đầu điên cuồng đại chiến với Nguyên Thị.

Đây là lần đầu tiên hắn đánh với cường giả bảy phần thần tính, hơn nữa còn trong lúc chưa kích hoạt sức mạnh huyết mạch và chưa được Ngao Thiên Thiên trợ giúp.

Chỉ dựa vào kiếm kỹ thần bí đó.

Lúc này Nguyên Thị đã bị Diệp Quân áp chế hoàn toàn, vì ông ta không có cách nào đối phó với kiếm kỹ thần bí của Diệp Quân.

Lúc đầu ông ta còn nghĩ đến việc làm ngược lại, đó là phán đoán ngược lại nhưng ông ta không ngờ Diệp Quân lại bao vây tấn công.

Khiến ông ta ngây cả người.

Diệp Quân càng đánh càng phấn khích, phải nói rằng, hắn không ngừng mài giũa kiếm kỹ của mình, trước đó hắn đã tu luyện thành thục kiếm kỹ này trong Tiểu Tháp nhưng hắn lại bỏ qua một điều, đó là thực chiến.

Tập luyện bình thường và thực chiến hoàn toàn khác nhau.

Lúc này hắn đang không ngừng mài giũa kiếm kỹ của mình, hắn đang nghiên cứu cách đánh của Nguyên Thị và quy luật kéo dài thời gian của kiếm kỹ.

Không thể không nói, cách đánh này cực kỳ tốn chất xám, nhưng hắn lại rất hưởng thụ quá trình này, đây mới là ý nghĩa và niềm vui của chiến đấu.

Chứ không phải đối đầu về sức mạnh.

Trong một góc tối có hai người đang chăm chú nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chính là Sở phu nhân đến từ Sở Cung, bên cạnh bà ta vẫn là thanh niên áo trắng.

Thật ra họ đã đến đây từ trước đó nhưng họ không ra tay ngay mà trốn trong bóng tối âm thầm quan sát.

Sở phu nhân nhìn Diệp Quân ở đằng xa: “Con đánh với người này thì có cơ hội thắng là bao nhiêu?”

Thanh niên áo trắng im lặng một hồi rồi nói: “Không có phần thắng”.

Không có phần thắng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK