Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1621: Tông chủ Quá Khứ Tông!

“Quý tộc đến từ viễn cổ?”

Diệp Quân nhíu mày: “Có ý gì?”

Huyết Thi cao lớn lắc đầu: “Không biết, vì năm đó chúng ta chỉ là những nhân vật nhỏ bé, hoàn toàn không thể biết được một vài bí mật quan trọng của nền văn minh”.

Diệp Quân nhất thời hơi ngạc nhiên: “Năm đó các ông cũng chỉ là những nhân vật nhỏ bé thôi sao?”

Huyết Thi gật đầu: “Trong trận chiến với lửa Thiên Hành năm đó, những cao thủ tuyệt thế chân chính của gia tộc ta gần như đều chết hết, chúng ta đều là những người có thiên phú không tệ được nền văn minh đưa tới Tiên Đạo Thụ, sau đó nhờ cổ tự này bảo vệ mới có thể giữ được một mạng”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Lúc trước trong nền văn minh của các ông có bao nhiêu cao thủ Khai Đạo Cảnh? Khai Đạo chân chính ấy”.

Huyết Thi trầm giọng nói: “Năm người, mà lúc đó người đứng đầu nền văn minh của chúng ta đã là Bán Bộ Độc Khai Nhất Đạo rồi…”

Nói đến đây, trong mắt ông ta loé lên ánh sáng phức tạp: “Đáng tiếc vẫn không có khả năng chống lại lửa Thiên Hành kia”.

Năm cao thủ Khai Đạo Cảnh!

Một cao thủ Bán Bộ Độc Khai Nhất Đạo, Diệp Quân đã hiểu rõ đại khái thực lực của nền văn minh vũ trụ cấp bốn, như nghĩ đến điều gì, hắn lại hỏi: “Lúc trước người bí ẩn kia mở Thiên Môn với Tinh Không Thôn Phệ thú kia là thế nào?”

Huyết Thi trầm giọng nói: “Thiên Yêu Giới, đây là một thế giới phụ thuộc vào nền văn minh Thuật Giả của chúng ta trước đây, vì bọn họ cách rất xa chúng ta nên bọn họ đã thoát được khỏi nguy cơ diệt thế. Nhưng cao thủ chủ chốt của nền văn minh Thuật Giả chúng ta đều đã chết trận, nền văn minh sa sút, hiện tại đương nhiên bọn họ sẽ không còn tôn sùng chúng ta nữa”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Lúc này Huyết Thi kia hơi do dự, sau đó nói: “Diệp công tử, cậu thật sự không phải người của nền văn minh Thiên Hành ư?”

Diệp Quân cười đáp: “Không phải”.

Huyết Thi hơi nghi ngờ: “Lửa Thiên Hành đó…”

“Lửa Thiên Hành à!”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Trước đây lửa Thiên Hành này đã đến nền văn minh của chúng ta, sau đó bị cô cô của ta trấn áp”.

Buộc đầu hàng!

Nghe thấy lời của Diệp Quân, Huyết Thi hoàn toàn ngây người.

Những Huyết Thi khác cũng tỏ vẻ ngơ ngác.

Trấn áp lửa Thiên Hành? Đây là nghiêm túc à?

Khi nghe thấy lời Diệp Quân nói, Nhất Niệm ở bên cạnh hắn cũng không quá bất ngờ, vì cô ta đã đoán được từ trước.

Với thực lực của Diệp Quân bây giờ hắn hoàn toàn không thể trấn áp được lửa Thiên Hành, chỉ có người phụ nữ kia và kiếm tu xuất hiện lúc trước mới có thực lực đó.

Trong mắt Huyết Thi loé lên cảm xúc phức tạp, sau đó ông ta nói: “Xem ra nền văn minh Thuật Giả chúng ta vẫn còn hơi ếch ngồi đáy giếng”.

Diệp Quân nói: “Chúng ta tiếp tục nói về lai lịch của cổ tự kia đi, mọi người còn biết gì về cổ tự này không?”

Huyết Thi trầm giọng nói: “Chúng ta cũng không biết nhiều lắm, nếu cậu muốn biết nhiều hơn thì có thể đi tới di tích nền văn minh bí ẩn chúng ta phát hiện lúc trước”.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Bây giờ nơi đó vẫn còn à?”

Huyết Thi gật đầu: “Chắc là vẫn còn, lúc trước chỗ đó được nền văn minh Thuật Giả của chúng ta bảo vệ, dù nền văn minh và cao thủ bình thường phát hiện ra cũng không thể đi vào được”.

Diệp Quân hỏi: “Ở vị trí nào?”

Huyết Thi mở lòng bàn tay, một chùm tia sáng xuất hiện, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, ánh sáng kia lập tức bay vào giữa chân mày hắn, chẳng mấy chốc, trong đầu Diệp Quân xuất hiện một toạ độ vũ trụ. Sau đó, Diệp Quân sa sầm mặt: “Xa lắm”.

Huyết Thi gật đầu: “Quá xa, nếu Diệp công tử muốn đi thì phải…”

Diệp Quân cười nói: “Có toạ độ vũ trụ là được”.

Kiếm Thanh Huyên có thể vượt qua được vách ngăn thời không của vũ trụ.

Chỉ cần có toạ độ vũ trụ chính xác, hắn có thể sử dụng kiếm Thanh Huyên để di chuyển, đến nơi ngay lập tức.

Diệp Quân nhìn đám Huyết Thi trước mặt, sau đó nói: “Bây giờ các ông ở lại đây chuyên tâm tu luyện, tốt nhất là có thể tu luyện tới Khai Đạo Cảnh”.

Huyết Thi cười khổ: “Muốn đạt tới Khai Đạo Cảnh chân chính hoàn toàn là chuyện không có khả năng, nhưng chúng ta có truyền thừa, muốn đạt đến Nguỵ Khai Đạo Cảnh hoàn toàn không thành vấn đề”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Thực lực của Nguỵ Khai Đạo Cảnh và Khai Đạo Cảnh chân chính có chênh lệch lớn không?”

Huyết Thi trầm giọng nói: “Hoàn toàn không thể so sánh”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Huyết Thi lại nói: “Nhưng Khai Đạo Cảnh chân chính vẫn khá là hiếm có trong toàn bộ vũ trụ”.

Diệp Quân chợt nói: “Ta còn có chuyện muốn thỉnh giáo về cảnh giới”.

Huyết Thi vội nói: “Diệp thiếu đừng khách sáo thế, cậu muốn hỏi gì cứ hỏi, nếu biết chắc chắn chúng ta sẽ không giấu giếm”.

Bây giờ ông ta thật sự rất kính trọng Diệp Quân, đặc biệt là sau khi biết Diệp Quân có cô cô trấn áp được lửa Thiên Hành, ông ta đã xem Diệp Quân như người của nền văn minh cấp năm.

Diệp Quân nói: “Rất nhiều người tu luyện sau khi đạt đến mười phần thần tính đều lựa chọn Độc Khai Nhất Đạo, có ai tu luyện nhân tính, dùng nhân tính để trấn áp thần tính không?”

Nghe thấy câu hỏi của Diệp Quân, Huyết Thi nhất thời hơi ngạc nhiên: “Vì sao Diệp công tử lại biết đến nhân tính?”

Diệp Quân hỏi ngược lại: “Nền văn minh Thuật Giả các người thật sự có người tu luyện nhân tính à?”

Huyết Thi trầm giọng nói: “Lúc trước người đứng đầu nền văn minh chúng ta tu luyện nhân tính, sau khi Khai Đạo, ngài ấy lập tức thử tu luyện nhân tính, dùng nhân tính áp chế thần tính. Thật ra ngài ấy cũng đã sắp thành công, vì sau khi Khai Đạo thực lực của ngài ấy cũng đã tăng lên, tiếc là lúc đó lửa Thiên Hành của nền văn minh Thiên Hành lại đến…”

Nói đến đây, trong mắt ông ta lộ vẻ tiếc nuối.

Nếu lúc trước không có lửa Thiên Hành, người đứng đầu nền văn minh Thuật Giả trước đây đã có thể tiến thêm một bậc, khi đó có lẽ kết quả sẽ khác.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Nếu nói thế, Độc Khai Nhất Đạo dùng nhân tính áp chế thần tính sẽ mạnh hơn Độc Khai Nhất Đạo bằng thần tính…”, Tiểu Tháp chợt cất lời: “Có lẽ là thế, thực lực của Chân tỷ ngươi và Tông chủ Quá Khứ Tông kia rõ ràng là mạnh hơn những cao thủ Độc Khai Nhất Đạo chúng ta gặp phải bây giờ, phải biết rằng Tông chủ Quá Khứ Tông đó có thể làm gãy kiếm Thanh Huyên, nhưng những cao thủ Độc Khai Nhất Đạo mà ngươi gặp bây giờ hoàn toàn không thể làm được như thế”.

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Đối mặt những cao thủ khác, dù là Độc Khai Nhất Đạo, hắn vẫn dám cầm kiếm Thanh Huyên chiến đấu một trận.

Nhưng nghĩ đến Tông chủ Quá Khứ Tông kia, hắn vẫn thấy hơi sởn tóc gáy.

Đến tận bây giờ, người phụ nữ đó là người duy nhất không sợ kiếm Thanh Huyên của hắn.

Lúc này, Diệp Quân chợt nhận được tin tức của Tín Du, vì thế hắn bèn dẫn theo Nhất Niệm rời khỏi nơi này.

Huyết Thi cao lớn đứng yên tại chỗ với tâm trạng rất phức tạp.

Đương nhiên nhiều hơn là sự rung động.

Không ngờ người phụ nữ kia lại có thể khiến lửa Thiên Hành phải chịu thua!

Đó là lửa Thiên Hành đấy!
Chương 1622: Nguồn tín hiệu

Thật sự quá đáng sợ.

Lần này nền văn minh Thuật Giả đúng là tự tìm đường chết. Đáng đời lắm!

Lúc này một Huyết Thi ở sau lưng Huyết Thi cao lớn chợt cất lời: “Dù nền văn minh Thuật Giả bị tiêu diệt, nhưng đây cũng không phải là chuyện xấu với chúng ta”.

Mấy Huyết Thi nhìn về phía Huyết Thi vừa lên tiếng, Huyết Thi kia lại nói: “Hiện tại chúng ta đi theo hắn chắc chắn có thể đạt đến một tầm cao mới”.

Nghe thấy thế, mấy Huyết Thi ngẫm nghĩ, sau đó gật đầu, đúng là như thế, bây giờ bọn họ đi theo Diệp Quân, với bối cảnh đáng sọ của tên này, chắc chắn sau này bọn họ có thể đi được xa hơn.

Nghĩ đến đây, tâm trạng đau buồn vì nền văn minh bị tiêu diệt lúc trước cũng thoáng chốc biến mất.

Ở một nơi khác, Diệp Quân tìm đến Tín Du, lúc này Tín Du đang cùng một vài nhóm người vây quanh một nguồn phát tín hiệu.

Diệp Quân dẫn theo Nhất Niệm đi tới cạnh Tín Du, sao đó hỏi: “Sao vậy?”

Tín Du nhìn chằm chằm nguồn tín hiệu kia, trầm giọng nói: “Phân tích được một vài tin tức”.

Diệp Quân vội hỏi: “Tin tức gì?”

Tay phải Tín Du nhẹ nhàng vung lên, thời không cách trước mặt bọn họ không xa khẽ rung, sau đó có hai chữ xuất hiện trước mặt ba người: Thuỷ tộc.

“Thuỷ tộc?”

Diệp Quân nhíu mày: “Người bắn ra nguồn tín hiệu này đến từ một nền văn minh gọi là Thuỷ tộc à?”

Tín Du gật đầu: “Phải”.

Nói xong, cô ta nhìn về phía Diệp Quân: “Hơn nữa Thuỷ tộc này còn có liên quan đến cổ tự mà ngươi thu thập được trước kia”.

Dứt lời, cô ta nhẹ nhàng chỉ tay phải về phái nguồn tín hiệu phía xa, chẳng mấy chốc, một ký hiệu bí ẩn xuất hiện trước mặt mọi người.

Nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ký hiệu này rất giống một chữ cái, đặc biệt tương tự với cổ tự mà Diệp Quân lấy được kia.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Có lẽ là khi người bí ẩn kia bắn nguồn tín hiệu về phía vũ trụ, nền văn minh Thuỷ tộc bí ẩn kia đã thông qua nguồn tín hiệu người đó bắn ra dò xét đến đây, hơn nữa cảm nhận được cổ tự kia”.

Tín Du gật đầu: “Có lẽ là thế”.

Diệp Quân hỏi: “Còn gì khác nữa không?”

Tín Du lắc đầu: “Nội dung khá là phức tạp, chúng ta vẫn chưa thể phân tích rõ ràng, nhưng có thể chắc chắn tạm thời nền văn minh Thuỷ tộc này không có ý thù địch gì với chúng ta… Vì nếu bọn họ có ý thù địch thì có lẽ đã thẳng thừng phái cao thủ đến rồi. Đương nhiên cũng có lẽ là vì kiêng dè chúng ta, dù sao bọn họ cũng không rõ thực lực của chúng ta”.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, cổ tự kia xuất hiện, bây giờ cổ tự này không có chút linh khí dao động nào, hoàn toàn rơi vào trạng thái yên tĩnh.

Rõ ràng là bị lửa Thiên Hành làm tổn thương đến căn nguyên.

Diệp Quân chợt thấy hơi nhớ Tiểu Bạch, nếu Tiểu Bạch ở đây, chắc chắn nó có thể giúp cổ tự này sống lại một cách dễ dàng.

Dù bây giờ hắn có rất nhiều Tổ Mạch nhưng bảo hắn cho thứ này hấp thu Tổ Mạch, hắn vẫn thấy hơi tiếc.

Những Tổ Mạch kia phải dùng để phát triển vũ trụ Quan Huyên.

Tín Du trầm giọng nói: “Ta nhớ người bí ẩn trước kia có nói, nền văn minh Thuật Giả của bọn họ có thể phát triển lên là nhờ cổ tự này, nói cách khác lai lịch của nó…”

Diệp Quân hỏi: “Nền văn minh vũ tụ cấp năm?”

Nét mặt Tín Du dần trở nên nặng nề: “Không biết”.

Nền văn minh vũ trụ cấp năm là nền văn minh đáng sợ đến mức nào?

Trước mắt cũng chỉ có mỗi nền văn minh Thiên Hành là nền văn minh vũ trụ cấp năm mà họ được biết.

Diệp Quân nhìn cổ tự trong tay, sau đó nói: “Ta định đi tới di tích phát hiện cổ tự này xem thử”.

Tín Du nhìn về phía Diệp Quân: “Đi ngay bây giờ sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Tín Du cũng gật đầu: “Ta cũng muốn đi với ngươi, nhưng bây giờ nền văn minh Tu La xảy ra quá nhiều chuyện, ta vẫn muốn trao đổi với muội muội Tiểu Ái của ngươi, hơn nữa trong nguồn tín hiệu này vẫn còn nội dung khác, ta phải ở lại đây tiếp tục nghiên cứu, vì thế chỉ có thể để ngươi đi một mình thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Tín Du nói: “Có cần gửi tín hiệu hồi âm cho nguồn tín hiệu này không?”

Diệp Quân hỏi: “Có thể à?”

Tín Du trầm giọng đáp: “Có thể, nhưng có lẽ sẽ hơi chậm, vì chúng ta không biết thực lực của người bí ẩn kia, hơn nữa hình như người đó sử dụng bí pháp gì đó để gửi nguồn tín hiệu này…”

Diệp Quân cười nói: “Vậy tạm thời không cần trả lời, đợi ta đi thăm dò trước đã”.

Tín Du gật đầu: “Được”.

Diệp Quân nói: “Tạm biệt”.

Sau khi mấy người nhóm Tín Du rời khỏi Tiểu Tháp, Diệp Quân biến thành một tia kiếm quang biến mất khỏi vị trí ban đầu.
Chương 1623: Vũ Trụ Kiếp!

Sau khi Diệp Quân rời đi, Tín Du nhìn về phía cuối tinh không một lúc lâu, sau đó mới thu hồi tầm mắt: “Chúng ta đi thôi”.

Dứt lời, cô ta dẫn mọi người xoay người rời đi.



Tại một tinh vực không biết tên.

Thời không ở chỗ nào đó đột nhiên rung động dữ dội, sau đó có một tia kiếm quang phá không bay ra.

Một người đàn ông cả người đầy máu chậm rãi xuất hiện từ bên trong khe hở không gian kia.

Người đàn ông này chính là Diệp Quân.

Diệp Quân chưa đi được hai bước đã ngã xuống, hắn nằm trong hư không, cả người đều không còn cảm giác.

Kiếm Thanh Huyên thật sự có thể đưa hắn di chuyển trong thời không, nhưng hắn quên mất một điều là khoảng cách lần này thật sự quá xa, mà di chuyển trong thời không với khoảng cách xa như thế, thân thể và thần hồn của hắn hoàn toàn không chịu được.

Vì thế vừa di chuyển trong thời không chưa bao lâu, hắn đã vội vàng chạy ra ngoài.

Nếu còn kéo dài thêm một chút nữa, hắn sẽ giết chết chính mình. Diệp Quân nằm im trong hư không, mặc cho cây thần tự nhiên và tâm sinh mệnh khôi phục thân thể của hắn.

Không lâu sau đó, dường như cảm nhận được điều gì, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc thay đổi, hắn ngồi phắt dậy ngẩng đầu nhìn về phía xa, cuối tầm mắt hắn có những tia chớp màu máu liên tục kéo đến.

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc thay đổi: “Cái quái gì vậy?”

Lúc này, Nhất Niệm xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ta nhìn về phía xa, sau đó nói: “Vũ Trụ Kiếp”.

Vũ Trụ Kiếp!

Diệp Quân ngây người, sau đó nhìn về phía xa một lần nữa, hắn phát hiện những lôi kiếp màu máu này và uy áp của nó rất giống với thứ hắn nhìn thấy ở Kiếp Giới.

Nơi này đang trải qua Vũ Trụ Kiếp?

Diệp Quân ngơ ngác, hắn vừa đến vũ trụ nào vậy?

Lúc này, Lôi Kiếp đang lao về phía hắn với một tốc độ rất kinh khủng.

Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, đang muốn dùng kiếm Thanh Huyên bỏ chạy thì lúc này, bên dưới đột nhiên có tia đao khí phóng lên cao, đao khí này ngăn cản lôi kiếp màu máu kia.

Diệp Quân thầm thấy sợ hãi, đây là ai mà mạnh thế?

Diệp Quân nhìn xuống bên dưới, dưới biển mây có một người đàn ông trung niên tay cầm trường đao đứng đó, mái tóc ông ta xoã xuống, ngông cuồng ngổ ngược, trong mắt tràn đầy ý chí chiến đấu.

Sau lưng ông ta còn có vô số cao thủ tu sĩ cao cấp.

Diệp Quân cẩn thận quan sát người đàn ông trung niên một lúc, người đàn ông này ít nhất là Ách Đạo Cảnh đỉnh cao, khí thế vô cùng mạnh mẽ, đặc biệt là đao ý tản ra từ trên người ông ta, vô cùng bá đạo tựa như gió thét mưa gào.

Sau lưng ông ta còn có chín cao thủ mười phần thần tính, khí thế của chín người này cũng rất mạnh mẽ, tuy trong mắt bọn họ cũng lộ vẻ kiêng dè nhưng đa phần là sự quyết tâm không sợ cái chết.

Sau lưng những người này còn có rất nhiều người, trong mắt bọn họ tràn đầy nỗi sợ hãi và tuyệt vọng.

Vũ Trụ Kiếp đến rồi.

Dưới vô số lôi kiếp này, chúng sinh chẳng khác nào những chú kiến.

Ngay cả nơi để chạy trốn cũng không có.

Lúc này, đao khí của người đàn ông kia chợt vỡ tan, vô số lôi kiếp cuồn cuộn kéo đến.

Người đàn ông cầm đao hít sâu một hơi, ông ta xoay người nhìn tất cả mọi người xung quanh, lúc này, vô số người ở sau lưng cũng đang nhìn ông ta.

Người đàn ông trước mắt chính là hy vọng cuối cùng của bọn họ.

Người đàn ông cầm đao thu hồi tầm mắt, ông ta chợt xoay người biến thành đao khí bay lên cao.

Xoẹt!

Thời không nơi đao khí đi qua thoáng chốc vỡ tan.

Người người đàn ông cầm đao chém tới, lôi kiếp vũ trụ vô tận lại bị ông ta đánh lui một lần nữa, nhưng ngay sau đó, vô số lôi kiếp lại kéo đến một lần nữa, đao khí của người đàn ông cầm đao thoáng chốc trở nên hư ảo.

Người đàn ông cầm đao gào thét, vô số đao ý và đao khí kéo đến như thuỷ triều, những đao ý và đao khí này biến thành những tấm chắn che chở ngăn cách toàn bộ đất trời.

Nhưng Vũ Trụ Kiếp lại ngày càng nhiều hơn.

Tuy đao khí và đao ý của người đàn ông mạnh, nhưng hoàn toàn không thể chống lại Vũ Trụ Kiếp vô tận kia.

Lúc này, thân thể của người đàn ông cầm đao thoáng chốc trở nên hư ảo.

Một ông lão đột nhiên xuất hiện sau lưng ông ta, ông lão run rẩy nói: “Đao chủ, đủ rồi. Chúng ta… cam chịu số phận đi”.

Người đàn ông cầm đao nhìn chằm chằm phía xa, đao khí và đao ý mà ông ta dốc hết sức đánh ra đã ngày càng hư ảo. Lúc này, trong mắt ông ta cũng lộ vẻ u ám.

Ngay lúc này, ông ta đột nhiên quay đầu nhìn Diệp Quân ở cách xa mấy nghìn trượng, ông ta giơ tay trái, một đao khí đột nhiên kéo xuống từ trên trời, ngay sau đó, mấy triệu chiếc nhẫn chứa độ bị ông ta thu thập lấy, sau đó ông ta vung tay áo, mấy triệu chiếc nhẫn chứa đồ đánh tan thời không, dừng lại ngay ngắn trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Người đàn ông đột nhiên vung tay trái xuống dưới, trong nháy mắt, hơn trăm người trẻ tuổi bị ông ta bắt lấy, ném đến trước mặt Diệp Quân.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Đạo hữu, xin cậu ra tay giúp nền văn minh Thương Vận của chúng ta bảo vệ chút nòi giống”.

Không đợi Diệp Quân đáp lời, người đàn ông lại nói tiếp: “Nếu cảm thấy khó xử cũng không sao, những chiếc nhẫn chứa đồ kia đều tặng hết cho đạo hữu”.

Diệp Quân nhìn những người trẻ tuổi trước mặt, đa số những người này đều đang tái mặt, trong mắt tràn đầy nỗi sợ hãi, dù hơi cố giả vờ bình tĩnh nhưng trong mắt vẫn lộ vẻ bất an và thấp thỏm.

Diệp Quân nhìn ra được thiên phú của những người này cũng rất cao, đặc biệt là một cô gái dẫn đầu, cô gái mặc váy dài màu xanh dương, khuôn mặt xinh đẹp hơi tái nhợt, không lớn tuổi lắm, chỉ khoảng hai mươi mấy, nhưng đã là cao thủ chín phần thần tính.

Rất yêu nghiệt, nhưng đối diện với tai hoạ thế này, những thiên tài yêu nghiệt là bọn họ hoàn toàn không có tác dụng gì cả, chỉ có thể tuyệt vọng và chờ chết thôi.

Diệp Quân dời mắt khỏi cô gái, sau đó nhìn người đàn ông cầm đao phía xa, lúc này thân thể người đàn ông đã trở nên vô cùng hư ảo.

Có thể biến mất bất cứ lúc nào!

Nhưng ông ta vẫn đang nhìn Diệp Quân.

Thật ra ông ta cũng không biết thiếu niên này có thể sống sót khỏi kiếp nạn lớn này hay không, nhưng ông ta biết chắc chắn hắn không phải một người bình thường.

Diệp Quân nhìn về phía trước mặt người đàn ông cầm đao, trước mặt ông ta có Vũ Trụ Kiếp vô cùng vô tận kéo đến, dù uy lực của nó không bằng được Vũ Trụ Kiếp của Chân vũ trụ, nhưng cũng rất kinh khủng, hắn bây giờ hoàn toàn không thể nào ngăn cản được. Hơn nữa dù có ngăn cản cũng không được, Kiếp này sinh ra từ chúng sinh trong vũ trụ, trừ khi có thể trấn áp được như Chân tỷ, nếu không có ngăn cản cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Chương 1624: Giết Chân Thần!

Diệp Quân thầm nói trong lòng: “Huyết Thi tiền bối, chúng ta liên thủ với nhau có thể trấn áp Vũ Trụ Kiếp này không?”

Huyết Thi cao lớn lập tức nói: “Không được, chỉ có cao thủ Khai Đạo Cảnh chân chính mới có thể trấn áp Vũ Trụ Kiếp đáng sợ này thôi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Huyết Thi lại nói: “Diệp thiếu, ta đề nghị cậu đừng cứu người của nơi này”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Huyết Thi trầm giọng nói: “Ta cảm nhận được sự tồn tại của Ác Đạo, chúng sinh ở đây gặp phải kiếp nạn này chính là vận mệnh sắp đặt, nếu cậu cứu người thì chẳng khác nào để dính vào nhân quả, đắc tội với Ác Đạo, chỉ một Ác Đạo thì còn đỡ, sợ rằng là tổ chức bí ẩn đó thôi”.

Diệp Quân nhíu mày: “Tổ chức bí ẩn?”

Huyết Thi hơi ngạc nhiên: “Diệp công tử không biết à?”

Diệp Quân lắc đầu.

Huyết Thi trầm giọng nói: “Một tổ chức rất bí ẩn, tổ chức này chỉ thu nhận Ác Đạo, sau khi mỗi một vũ trụ trải qua Vũ Trụ Kiếp, tổ chức bí ẩn đó đều sẽ xuất hiện, sau đó đón Ác Đạo đi. Nền văn minh Thuật Giả của chúng ta cũng từng điều tra tổ chức bí ẩn này, nhưng không bao lâu đã phải từ bỏ”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Huyết Thi giải thích: “Vì nước ngày càng sâu, hơn nữa vũ trụ của chúng ta còn cách Vũ Trụ Kiếp rất xa, vì thế cũng không tiếp tục điều tra bọn họ nữa, chủ yếu là không muốn xảy ra mâu thuẫn gì với bọn họ”.

Diệp Quân gật nhẹ đầu: “Ta hiểu rồi”.

Huyết Thi lại nói: “Diệp thiếu phải nhanh chóng rời đi, vì ta cảm thấy hơi bất an, nếu đoán không lầm thì có lẽ tổ chức bí ẩn đó sắp xuất hiện rồi”.

Tổ chức bí ẩn!

Đón Ác Đạo!

Diệp Quân im lặng suy nghĩ một lát, sau đó hắn nhìn người đàn ông cầm đao phía xa, lúc này đao khí và đao ý của ông ta đã hoàn toàn trở nên hư ảo, trước mặt ông ta có lôi kiếp vô cùng vô tận kéo đến, cực kỳ đáng sợ.

Khi nhìn thấy cảnh này, vô số người bên dưới đều điên cuồng chạy trốn.

Cả những cao thủ mười phần thần tính kia cũng thế.

Lúc đầu bọn họ còn ôm chút hy vọng, cảm thấy có thể chống lại Vũ Trụ Kiếp này, nhưng sự thật tàn khốc nói với bọn họ là bọn họ hoàn toàn không thể chống lại được Vũ Trụ Kiếp.

Trốn!

Tất cả mọi người đều điên cuồng chạy trốn!

Toàn bộ vũ trụ trở nên hỗn loạn.

Diệp Quân thu hồi tầm mắt, sau đó hắn nhìn về phía người đàn ông trung niên cầm đao, trầm giọng nói: “Thực lực của các hạ không kém, vốn nên rời đi, vì sao phải chết ở nơi này?”

Người đàn ông trung niên cười to: “Ta có trách nhiệm trên vai, sao có thể sống tạm qua ngày được?”

Diệp Quân thầm thấy kính nể, lập tức nói: “Ta sẽ cứu người”.

Dứt lời, hắn đưa hết tất cả mọi người trước mặt vào trong Tiểu Tháp.

Người đàn ông cầm đao quay đầu nhìn Diệp Quân, nói với giọng điệu biết ơn: “Đa tạ”.

Nói xong, ông ta đột nhiên gào thét, cơ thể lập tức bốc cháy.

Thiêu đốt linh hồn!

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên một lần cuối, sau đó xoay người ngự kiếm biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Đương nhiên hắn không thể cứu được tất cả mọi người của nền văn minh, dù không gian trong Tiểu Tháp rất rộng lớn nhưng mỗi khi đưa một người vào trong đều sẽ làm hao tổn thần hồn của hắn, vì Tiểu Tháp đã dung hợp với hắn rồi.

Diệp Quân vừa ngự kiếm biến mất, người đàn ông cầm đao phía xa đã biến thành tro bụi, trong nháy mắt, toàn bộ Vũ Trụ Kiếp đã nuốt chửng toàn bộ sinh linh của vũ trụ này.

Không biết đã bao lâu trôi qua, có một hư ảnh chậm rãi xuất hiện trong lôi kiếp đỏ như máu, quanh người hư ảnh này bao phủ bởi một hơi thở vô cùng tà ác.

Ác Đạo!

Lúc này, thời không trước mặt nó đột nhiên rung động, không lâu sau đó, một bà lão chậm rãi xuất hiện, bà lão khá thấp, lưng gù, tóc bạc phơ, mặt như xác khô, trong đôi mắt có màu đỏ như máu, trông rất u ám.

Sau lưng bà lão còn có hai hư ảnh đi theo, hai hư ảnh này rất cao lớn, mặc trường bào, trong tay mỗi người cầm một thanh trường kiếm đỏ như máu.

Sau khi bước ra, bà lão thản nhiên nhìn Ác Đạo kia, sau đó nói: “Có lẽ ngươi biết ta là ai”.

Ác Đạo cúi chào: “Bái kiến Đạo Bà”.

Bà lão quay đầu nhìn về hướng Diệp Quân bỏ chạy trước đó bằng ánh mắt lạnh lùng: “Dám cứu người dưới Kiếp, đúng là tự tìm đường chết”.

Hư ảnh cầm trường kiếm màu đỏ như máu sau lưng bà ta lặng lẽ đuổi theo.

Bà lão nhìn khu vực lôi kiếp bên dưới, sau đó tỏ vẻ coi thường: “Yếu như sên mà cũng muốn chống lại Vũ Trụ Kiếp như Chân vũ trụ kia, đúng là không biết điều”.

Chân vũ trụ!

Nhắc đến nơi này, sắc mặt bà lão chợt trở nên dữ tợn, người phụ nữ kia đã áp chế một vị Ác Đạo rất nhiều lần…

Bà lão hít sâu một hơi, sau đó nói với vẻ giễu cợt: “Ả ta cho rằng ả ta có thể áp chế Ác Đạo mãi, đúng là buồn cười, không biết rằng ả ta càng áp chế Ác Đạo sẽ càng mạnh…”

Nói đến đây, bà ta chậm rãi nhắm mắt lại: “Ngày tháng tốt đẹp của ả ta sắp kết thúc rồi”.

Hư ảnh sau lưng bà ta chợt cất lời: “Đã chắc chắn chưa?”

Bà lão gật đầu: “Đã chắc chắn rồi, giết Chân Thần, cứu Ác Đạo, nhưng để tránh có sơ suất, chúng ta phải mời một vài trợ thủ…”

Lúc trước sở dĩ bọn họ không ra tay là vì Ác Đạo của Chân vũ trụ kia không có giá trị gì cả, nhưng bây giờ thì khác, sau khi bị trấn áp vô số lần, Ác Đạo đó đã không giống những Ác Đạo bình thường, nếu thoát khỏi vòng vây, thì uy lực của nó đúng là huỷ diệt đất trời, vì thế bọn họ đã lên kế hoạch giết Chân Thần, cứu Ác Đạo.
Chương 1625: Vì sao!

Trong một tinh vực không rõ nào đó, thời không đột nhiên nứt ra, sau đó có một tia kiếm quang bay ra.

Kiếm quang tản đi, một người đàn ông trên người đẫm máu xuất hiện.

Người đó chính là Diệp Quân.

Trước đó vì tránh khỏi Vũ Trụ Kiếp đáng sợ kia, hắn đành phải mượn kiếm Thanh Huyên tiến hành vượt qua thời không một lần nữa, hơn nữa vì lý do an toàn hắn vẫn di chuyển theo toạ độ của di tích nền văn minh bí ẩn kia.

Mà chỉ di chuyển chưa được nửa khắc, hắn đã không chịu được nữa, chỉ đành chạy ra ngoài.

Diệp Quân nằm trong hư không, cảm thấy cả người đau đớn như sắp tê dại, hắn không khỏi lắc đầu cười khẽ.

Không thể không nói cơ thể này của hắn thật sự quá yếu.

Trước kia hắn chưa từng sử dụng kiếm Thanh Huyên di chuyển xa như vậy bao giờ, hai lần nữa suýt thì khiến hắn toi đời.

Diệp Quân lấy một Tổ Nguyên ra ăn vào, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, mượn tâm sinh mệnh và cây thần tự nhiên để chữa thương.

Trong lúc chữa thương, Diệp Quân chợt nói: “Sậu Nguyên, nói cho ta nghe sơ qua về Vũ Trụ Kiếp và tổ chức bí ẩn kia đi”.

Sậu Nguyên là tên của Huyết Thi cao to kia.

Sậu Nguyên trầm giọng nói: “Vũ Trụ Kiếp là kiếp nạn mà tất cả vũ trụ đều phải trải qua, kiếp nạn này không thể nào tránh thoát, hơn nữa còn nằm trong quy luật Đại Đạo. Dù không thể tránh thoát nhưng vẫn có nền văn minh vũ trụ có cách tự vệ, ví dụ như nền văn minh Thuật Giả của chúng ta, trước đây chúng ta cũng từng trải qua Vũ Trụ Kiếp, nhưng lúc đó chúng ta đã đưa toàn bộ tinh anh của nền văn minh rời khỏi vũ tụ kia, tìm một vùng đất mới để sinh sống”.

Diệp Quân nhíu mày: “Đưa tinh anh của nền văn minh đi?”

Sậu Nguyên nói: “Phải, vì hoàn toàn không thể đưa sinh linh của toàn bộ vũ trụ đi, đó là chuyện hoàn toàn không thể làm được. Vì thế chỉ có thể đưa tinh anh của nền văn minh đi, mà chỉ cần những tinh anh nòng cốt còn sống, thì dù ở nơi nào, một nền văn minh vẫn có thể nhanh chóng phát triển”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Vậy những người còn lại…”

Sậu Nguyên đáp: “Cũng đành chịu thôi, đối với người bên trên, dù có đưa những người đó đi cũng chẳng có tác dụng gì, nói khó nghe là mang những người vô dụng đi chỉ lãng phí linh khí. Bình thường còn đỡ, không ai quan tâm đến ngươi, nhưng một khi gặp phải hoạ lớn, ngươi là người ở cấp thấp nhất, bọn họ hoàn toàn không thèm quan tâm, chết bao nhiêu người cũng chỉ là một con số với bọn họ mà thôi”.

Diệp Quân gật nhẹ đầu: “Hiểu rồi”.

Thật ra đây là hành động rất thực tế.

Giống như đao tu trước kia, vào thời khắc nguy hiểm, ông ta cũng bảo hắn cứu những thiên tài yêu nghiệt nhất của nền văn minh.

Vì những thiên tài và yêu nghiệt này còn sống, nền văn minh mới còn có hy vọng.

Sậu Nguyên nói tiếp: “Thật ra những nền văn minh chúng ta từng gặp đều chọn ra sức đào tạo những thiên tài và yêu nghiệt cao cấp, vì bọn họ là tương lai của toàn bộ nền văn minh, còn nếu gặp nguy hiểm cũng sẽ nghĩ đường lui cho bọn họ trước, để nền văn minh được tiếp nối, lúc trước chúng ta cũng vì lý do đó nên cuối cùng mới có thể sống sót”.

Diệp Quân cười nói: “Nói thế, ta với nền văn minh Thuật Giả các ông…”

Sậu Nguyên vội nói: “Chuyện này không thể trách Diệp công tử được, là nền văn minh Thuật Giả của chúng ta tự chuốc lấy”.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó nói: “Giới thiệu cho ta về tổ chức bí ẩn kia đi”.

Sậu Nguyên nói: “Ta cũng không hiểu quá nhiều về tổ chức bí ẩn thu nhận Ác Đạo này. Ta chỉ biết tổ chức này rất bí ẩn, bọn họ kêu gọi Ác Đạo ở mọi vũ trụ, Ác Đạo càng mạnh bọn họ sẽ càng thích, hơn nữa Ác Đạo cũng rất sẵn lòng gia nhập vào bọn họ”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Chắc chắn mỗi Ác Đạo đều có thực lực huỷ diệt đất trời, bọn họ liên tục kêu gọi Ác Đạo, thì thực lực của bọn họ…”

Sậu Nguyên trầm giọng đáp lời: “Chắc chắn là rất kinh khủng, phải biết rằng năm đó khi đang ở thời kỳ đỉnh cao, nền văn minh Thuật Giả của chúng ta còn từng tiêu diệt nền văn minh vũ trụ cấp bốn khác, nhưng năm đó lúc người đứng đầu nền văn minh điều tra thế lực này, điều tra được một nửa thì đột nhiên dừng lại, còn nói là “rất khó dò”, đủ để biết thế lực này đáng sợ đến mức nào”.

Diệp Quân gật đầu, trong mắt lộ vẻ lo lắng.

Vì bây giờ Chân tỷ đang trấn áp một Ác Đạo, hơn nữa đây còn không phải Ác Đạo bình thường.

Lúc này, Sậu Nguyên chợt nói với giọng điệu hoảng hốt: “Diệp thiếu cẩn thận, có hơi thở bí ẩn đang tiếp cận cậu”.

Nghe thấy thế, Diệp Quân ngồi dậy, hắn vừa mới xoay người thì một thanh trường kiếm đỏ như máu đã chém tới từ thời không trước mặt hắn.

Diệp Quân lập tức rút kiếm chém một phát.

Ầm!

Hai tia kiếm quang bộc phát, Diệp Quân lập tức bị chấn động đến mức lùi lại.

Hư ảnh kia đột nhiên nhảy lên, xông thẳng về phía Diệp Quân, nhưng lúc này, Sậu Nguyên đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, ông ta chợt đánh một quyền tới.

Ầm!

Cú đấm khiến hư ảnh kia phải dừng lại.

Lúc này, hư ảnh cầm kiếm trên cả tay trái, sau đó nâng trường kiếm trong tay chém về phía trước.

Oanh!

Một tia huyết mang lập tức bộc phát, Sậu Nguyên bị lực lượng mạnh mẽ của thanh kiếm này làm liên tục lùi lại, nhưng ngay sau đó, Sậu Nguyên đột nhiên giễm chân phải để đứng vững lại, ông ta bay ra ngoài như một viên đạn đại bác.

Ầm!

Hư ảnh phía xa lập tức bị đánh bay mấy nghìn trượng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK