Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3106: Bị lừa

Sau khi quay về khu vực Cổ Hư, Diệp Quân tìm được phiến Cổ Bàn, gã vẫn còn đang điên cuồng tu luyện.

Khoảng thời gian này, tên này đã tu luyện đến mức nhập ma.

Hắn bỗng nói: “Cổ Bàn huynh, sắp đánh nhau rồi”.

Giọng Cổ Bàn ở đằng xa truyền đến: “Sau khi bắt đầu đánh nhau thì ta sẽ ra ngoài”.

Diệp Quân gật đầu: “Có câu này của huynh thì ta yên tâm rồi”.

Nói rồi hắn xoay người đi ra ngoài.

Bây giờ Cổ Thần đã ở một đống hoang phế, đã không còn sầm uất như trước.

Ông lão áo trắng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Chúng ta phải gắng gượng ba ngày”.

Ông lão áo trắng nhìn Diệp Quân: “Ba ngày?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải gắng gượng ba ngày”.

Ông lão áo trắng nói: “Vấn đề chắc không lớn lắm”.

Diệp Quân quay đầu nhìn ông lão áo trắng: “Còn chiêu át chủ bài nào không?”

Ông lão áo trắng gật đầu: “Còn một trận pháp”.

Nói rồi ông ta nhìn xuống đất: “Trận pháp năm đó Đế Chủ đích thân lập ra có thể ngăn được”.

Diệp Quân nói: “Vậy thì tốt”.

Nói rồi hắn ngừng một chốc, sau đó lại nói: “Đã sắp xếp xong cho các cư dân ban đầu ở bên trong chưa?”

Ông lão áo trắng nói: “Đều đã rời khỏi nơi này rồi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn ngẩng đầu nhìn vào tận sâu tinh không, hắn nhìn thấy chủ nhân Bút Đại Đạo, chủ nhân Bút Đại Đạo đang phá trận pháp cảm nhận được ánh mắt của Diệp Quân, cũng lập tức nhìn về phía hắn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Lần này cuối cùng cũng sắp kết thúc rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Quả thật là sắp kết thúc rồi”.

Nói rồi hắn vừa dừng lại rồi nói: “Chủ nhân Bút Đại Đạo, không biết ông có còn nhớ lúc cha ta bảo chúng ta đến đây là muốn chúng ta tự lập một ra trật tự của mỗi người, sau đó xem thử trật tự của ai tốt hơn…”

Chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Ta nghĩ chỉ có người thắng mới có tư cách thành lập trật tự, cậu nghĩ sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng thế”.

Có thực lực mới có thể thiết lập trật tự, không có thực lực thì cho dù thiết lập trật tự cũng không duy trì được bao lâu.

Bên cạnh chủ nhân Bút Đại Đạo là Hạo Thần: “Hắn vẫn còn chiêu bài cuối sao?”

Chủ nhân Bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Chắc chắn là có”.

Hạo Thần nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, cười nói: “Tất nhiên, chỉ cần hắn không gọi người đến thì có mang theo con át chủ bài nào cũng không thành vấn đề”.

Hạo Thần nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo: “Nếu hắn gọi người thì sao?”

Chủ nhân Bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Vậy cũng chẳng sao, để ta lo”.

Hạo Thần gật đầu, yên tâm rồi.

Sau khi chủ nhân Bút Đại Đạo làm hết các thao tác, vài phong ấn của thế giới này đang dần bị giải trừ, các nơi đều có khí tức mạnh dần xuất hiện.

Trong Cổ Thần Đô, Diệp Quân kêu gọi tất cả cường giả của nước Cổ Thần.

Ông lão áo trắng.

Thống lĩnh Cổ Thần Vệ - Cổ Trần, nhưng bây giờ Cổ Trần chỉ còn lại thần hồn, hơn nữa còn không hoàn thiện, nhưng ý chí chiến đấu của y quả thực rất đáng sợ.

Ngoài ra, trong Cổ Thần Đô còn có rất nhiều Cổ Thần Vệ.

Các Cổ Thần Vệ này trước kia đều là cường giả cảnh giới chín phần đỉnh cao, nhưng bây giờ cũng chỉ còn lại ý chí.

Cường giả bên nước Cổ Thần quả thật không nhiều.

Diệp Quân nhìn ông lão áo trắng trước mặt: “Làm sao mới có thể ra lệnh cho các hiền triết nước Cổ Thần ở khu vực Thần Hư?”

Ông lão áo trắng nói: “Cậu có thể ra lệnh bất cứ lúc nào”.

Diệp Quân gật đầu, hắn ngẩng đầu lên nhìn tận sâu bầu trời: “Vậy thì bắt đầu đi”.

Ông lão áo trắng ngạc nhiên nói: “Chúng ta ra tay trước à?”

Diệp Quân nói: “Đương nhiên, nếu không đợi sau khi chúng giải trừ phong ấn mới đánh sao? Tất nhiên là đánh bây giờ rồi”.

Nói rồi hắn bỗng biến thành một tia kiếm quang lao lên khỏi mặt đất, lao về phía chủ nhân Bút Đại Đạo.

Ông lão áo trắng lắc đầu khẽ cười, ông ta không ngờ Diệp công tử này lại không làm theo lẽ thường như vậy.

Không nói gì nhiều, ông ta và mấy vị cường giả bên cạnh cũng đều bay lên trời, lao về phía chủ nhân Bút Đại Đạo.

Nhìn thấy đám người Diệp Quân lao về phía mình, chủ nhân Bút Đại Đạo lại tỏ ra rất bình tĩnh, không hề ngạc nhiên chút nào, vì ông ta biết thiếu niên này sẽ không để ông ta dễ dàng giải trừ phong ấn như vậy.

Chủ nhân Bút Đại Đạo không ra tay, Hạo Thần bên cạnh bỗng tiến lên trước một bước, chỉ là một bước, một thần lực đáng sợ đột nhiên lao ra từ sâu trong bầu trời.

Bây giờ ông ta đang ở trạng thái bị phong ấn, thực lực chỉ có khoảng ba mươi phần trăm lúc đỉnh cao, nhưng dù vậy, uy lực vẫn cực kỳ đáng sợ, khiến nhiều người không thở được.

Ánh mắt Diệp Quân dẫn đầu trở nên lạnh lùng, chém một nhát kiếm, xé toạc uy lực đó, kiếm dài hướng thẳng về phía chủ nhân Bút Đại Đạo.

Nhưng lúc này Hạo Thần bỗng xuất hiện trước mặt ông ta, tay phải Hạo Thần siết chặt đấm một quyền vào mũi kiếm của hắn.

Vèo!

Sau một làn sóng xung kích nổ tung, hai người đều lùi về sau.

Diệp Quân vừa dừng lại, Hạo Thần cũng dừng lại theo, ông ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Khá đấy”.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn, chỉ thấy mấy người ông lão áo trắng cách đó không xa đều bị hai hư ảnh chặn lại.

Hai vị Thần!

Mặc dù những Thần này bị phong ấn, nhưng đã có thể sử dụng một phần sức mạnh.

Ngoài ra, lúc này Ma Thần đó cũng xuất hiện bên cạnh chủ nhân Bút Đại Đạo, bảo vệ ông ta.

Hơn nữa ngày càng có nhiều Thần xuất hiện.

Diệp Quân lặng thinh, bỗng nói: “Xin các vị hiền triết hãy giúp ta”.

Hắn vừa dứt lời, từng tia sáng trắng lao lên trời ở khu vực Thần Hư.

Hiền triết các đời của nước Cổ Thần.

Hàng trăm tia sáng trắng chiếu lên trời, sau đó lao thẳng đến chỗ chủ nhân Bút Đại Đạo.

Nhưng chủ nhân Bút Đại Đạo bỗng cười một cách kỳ quái: “Diệp Quân… quả nhiên là cậu bị lừa rồi”.

Diệp Quân ở đằng xa nhếch môi: “Vậy à?”

Chủ nhân Bút Đại Đạo híp mắt như nhận ra điều gì, sắc mặt ông ta thay đổi.
Chương 3107: Im lặng

Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ma Thần ở bên cạnh, thứ chào đón ông ta chính là một nắm đấm thật lớn, bên trên nắm đấm tỏa ra ma khí ngập trời.

Mà người ra tay chính là Ma Thần vẫn luôn đứng ở bên cạnh ông ta từ trước.

Chủ nhân bút Đại Đạo hoảng sợ, ông ta không ngờ rằng Ma Thần này sẽ đột nhiên phản bội.

Sao có thể xảy ra chuyện này chứ?

Không kịp suy nghĩ nhiều, bởi vì nắm đấm của Ma Thần đã đánh đến trước mặt ông ta một cách hung ác rồi, ông ta đành phải từ bỏ việc mở phong ấn, một ngón tay ấn xuống, dấu ấn Đại Đạo đã hiện ra.

Đùng đoàng!

Khi ấn Đại Đạo bị phá vỡ, cú đấm cứng rắn này của Ma Thần đã đánh bật chủ nhân bút Đại Đạo ra xa gần nghìn trượng...

Sau khi dừng lại, vẻ mặt của chủ nhân bút Đại Đạo hơi khó coi, ông ta trừng mắt nhìn Ma Thần: "Tại sao?"

Hạo Thần ở phía xa kia cũng nhìn Ma Thần, ông ta cũng không ngờ Ma Thần lại đột nhiên phản bội.

Ma Thần cười nói: “Ngươi nói xem?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào hắn ta mà không nói gì.

Ma Thần mỉm cười và nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, lúc trước, khi ta hỏi ngài có thể giết vị Diệp công tử này được không, ngươi nói là không thể… Nói cách khác, cho dù ngươi có thắng thì ngươi cũng không thể giết được vị Diệp công tử này, điều này chứng tỏ rằng, sức mạnh của người đứng phía sau hắn nhất định sẽ cao hơn ngươi, nếu đã như vậy, tại sao ta không chọn một người có tương lai hơn chứ?”

Nghe được lời nói của Ma Thần, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nở nụ cười: “Được, được, được, tốt thật đấy..."

Ông ta không ngờ rằng một câu nói trước đó của mình lại khiến cho Ma Thần này trực tiếp phản bội!

Xem ra, làm người vẫn không nên trung thực.

Người trung thực sẽ phải chịu thiệt.

Hạo Thần đột nhiên nói: "Đây là quyết định của ngươi à?"

Ma Thần mỉm cười và nói: “Đương nhiên là quyết định của ta… Nói thật thì ta đã chán ngấy những ngày tháng làm quân cờ của người khác rồi, đương nhiên, đối với những người như ngươi và ta, từ khi bắt đầu có ý chí tín ngưỡng thần linh, chúng ta phải làm quân cờ, chúng ta không thể nhảy ra khỏi vòng tròn này nữa... Nhưng lần này, cho dù ta phải làm quân cờ thì cũng phải chọn một người chơi cờ giỏi…”

Hạo Thần gật đầu: “Được.”

Ma Thần nở nụ cười, tay phải của hắn ta từ từ siết chặt lại, trong nháy mắt, trên người hắn ta tản ra một luồng ma khí ngập trời.

Ma Thần!

Hắn ta tu luyện ma đạo ở giao giới Hư Chân, sức mạnh của hắn ta không hề yếu hơn Hạo Thần, nhưng lúc này, phong ấn trên người hắn ta cũng chưa được loại bỏ.

Mà đúng lúc này, Diệp Quân đột nhiên mở lòng bàn tay ra, dấu ấn thần linh xuất hiện trong tay hắn, hắn lẩm nhẩm câu thần chú mà Tông Tín đã dạy cho hắn, chẳng mấy chốc, phong ấn trên người Ma Thần bắt đầu tiêu tan từng chút một!

Nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt của Hạo Thần đột nhiên nheo lại.

Diệp Quân đột nhiên giơ dấu ấn thần linh lên cao, âm thanh của hắn phát ra như sấm sét: “Ta đã trở thành chủ nhân của dấu ấn này, ta đại diện cho thần linh, bất cứ người nào tín ngưỡng ta, từ giờ trở đi… sẽ được trường sinh!”

Dấu ấn thần linh: “…”

Tông Tín cũng bối rối, y vội vàng hỏi: "Đại ca, thứ này không có chức năng đó, ngươi đừng khoe khoang..."

Nói đến đây, y vội vàng dừng lại.

Lúc này y mới nhận ra là người kia đang muốn lừa gạt...

Dưới sự chiếu sáng của dấu ấn thần linh, Diệp Quân giống như một vị thần.

Tất cả mọi người trong trận đều sửng sốt.

Trường... sinh?

Bọn họ cũng không hề yếu, và có tuổi thọ cao, nhưng cũng không phải là sống mãi, tuổi thọ của bọn họ có giới hạn.

Mà bây giờ, người kia nói rằng nếu tín ngưỡng vào hắn thì sẽ được trường sinh?

Cái quái gì vậy?

Dấu ấn thần linh này có chức năng đó à?

Lúc này, chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên đi tới: "Diệp Quân, cậu khoe khoang quá rồi đấy, không viết bản thảo à!"

Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, chủ nhân bút Đại Đạo trực tiếp bị lời nói của Diệp Quân làm cho tức giận đến mức nở nụ cười: "Còn trường sinh à? Cái thứ này có thể khiến cho người ta trường sinh? Nó nói cho cậu biết à?”

Diệp Quân tức giận chỉ vào chủ nhân bút Đại Đạo: “Dị giáo to gan, sao ông dám nghi ngờ thần linh chứ.”

Chủ nhân bút Đại Đạo: “…”

Các thần trong trận đều nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, tín ngưỡng của bọn họ chính là ý chí của thần linh…

Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận và cười châm biếm: “Diệp Quân, cậu đừng ở đây giả vờ làm đại thần với ông, cậu là loại người như thế nào, ông đây còn hiểu rõ hơn so với vợ của cậu..."

Diệp Quân không để ý tới chủ nhân bút Đại Đạo, mà nhìn xung quanh, nhìn những thần đang ẩn nấp trong bóng tối, "Mọi người, cho dù các người liều mạng thì thật sự có thể lấy được dấu ấn thần linh này không?"

Các thần im lặng.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhíu mày lại.

Diệp Quân lại nói: "Các ngươi vì cái dấu ấn thần linh này mà đã bị phong ấn rất lâu... Cái giá này còn chưa đủ lớn à? Xin lỗi cho ta nói thẳng, cho dù các ngươi có thắng, nhưng chỉ có một dấu ấn, các ngươi sẽ chia nó như thế nào đây? Còn muốn liều mạng chiến đấu thêm một lần nữa à? Cho dù liều mạng thì các ngươi có thể thắng được chủ nhân bút Đại Đạo và Hạo Thần không?”

Bốn phía rơi vào im lặng đến chết người.

Chủ nhân bút Đại Đạo đột nhiên nói: "Diệp Quân, cậu đừng ở trong này dùng lời nói để mê hoặc người khác, cậu..."

Diệp Quân không để ý tới chủ nhân bút Đại Đạo, hắn quay đầu nhìn về phía Hạo Thần: "Hạo Thần, lúc này là tranh chấp giữa ta và chủ nhân bút Đại Đạo, ta không có thù oán với ngươi, cũng không muốn gây thù chuốc oán với ngươi, ngươi thật sự muốn tham gia vào cuộc tranh đấu giữa chúng ta à?"
Chương 3108: Tôn trọng

Đôi mắt của Hạo Thần hơi nheo lại.

Diệp Quân quay đầu lại nhìn về phía các vị thần này: "Mọi người, ta không có thù oán với các ngươi, thậm chí còn kết thiện duyên với một số vị thần trong cuộc hành trình... Chuyện hôm nay là chuyện giữa ta và là chủ nhân bút Đại Đạo, ta không muốn gây thù chuốc oán với các ngươi, chỉ cần mọi người hứa sẽ không can thiệp vào chuyện giữa ta và ông ta thì ta có thể lập tức sử dụng dấu ấn này để giúp mọi người loại bỏ phong ấn, để mọi người được tự do."

Nói xong, hắn dừng lại một chút, rồi lại nói: "Hơn nữa, ta cũng mong muốn chia sẻ cái dấu ấn này với mọi người."

Cùng chia sẻ cái dấu ấn này!

Nghe thấy lời nói của Diệp Quân, mọi người trong trận đều ngây ngẩn cả người.

Chủ nhân bút Đại Đạo cũng sững sờ ở tại chỗ, chẳng mấy chốc, vẻ mặt của ông ta tối sầm lại.

Diệp Quân giơ dấu ấn thần linh lên: "Con dấu này chính là thần khí số một ở đây, xin lỗi cho ta nói thẳng nhé, trong trận này, cho dù là bất cứ ai trong chúng ta, nếu chiếm lấy nó cho riêng mình thì đều sẽ là một tai họa, bởi vì chắc chắn sẽ bị đuổi giết, Không những thế, cái dấu ấn này còn có nhân quả rất lớn... Cho nên, không có ai có thể một mình chiếm giữ cái dấu ấn này được, nếu như thế, sao chúng ta không chia sẻ nó chứ?"

Lúc này, một vị thần trong bóng tối đột nhiên nói: “Chia sẻ như thế nào?”

Các thần đều nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Trong dấu ấn này có chứa ý chí của thần linh, ngoài ra còn có sức mạnh của quý luật mà chúng ta không biết, chúng ta cùng nhau nghiên cứu, kết quả nghiên cứu ra sẽ được chia sẻ với mọi người... Đương nhiên, vì để công bằng thì mỗi người đều nắm giữ dấu ấn này trong vòng trăm năm, ta nắm giữ trăm năm trước, sau đó, căn cứ sức mạnh, ai mạnh nhất thì người đó sẽ là người thứ hai nắm giữ trăm năm... Mọi người cảm thấy thế nào?"

Mọi người trong trận đều im lặng.

Trong trận có hơn hai mươi vị thần!

Nói cách khác, người cuối cùng chỉ cần chờ hai nghìn năm là có thể nắm giữ dấu ấn này...

Hai nghìn năm đối với người bình thường chắc chắn là một con số kinh khủng, nhưng đối với những người tu luyện như bọn họ thì hai nghìn năm có lẽ chỉ là một lần bế quan mà thôi.

Chắc chắn là tất cả các thần ở xung quanh đều rất động lòng với đề nghị này của Diệp Quân.

Lúc này, có một vị thần đột nhiên nói: "Làm sao chúng ta có thể tin tưởng ngươi được?"

Diệp Quân cười và nói: "Vậy thế này thì sao, ta tạm thời không cần giữ cái này dấu ấn này, đổi sang cho một người khác giữ nó trong vòng một trăm năm trước nhé! "

Nói xong, trong đầu hắn vừa có một ý nghĩ thì dấu ấn thần linh đã bay thẳng đến trước mặt Ma Thần kia.

Ma Thần trực tiếp ngây ngẩn cả người.

Bởi vì hắn ta hoàn toàn không ngờ rằng Diệp Quân sẽ đưa dấu ấn này cho hắn ta…

Không chỉ hắn ta, mà tất cả các thần trong trận đều không ngờ tới.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm vào Diệp Quân mà không nói gì.

Trong dấu ấn thần linh, Tông Tín kia đột nhiên hơi xúc động, thiếu niên này không phải giỏi bình thường.

Thiếu niên này có mưu tính sâu xa, thực sự là hơi đáng sợ.

Chỉ có hắn biết là nếu không thể nhận được sự đồng ý của Tông Tín thì cho dù đối phương có lấy được dấu ấn thần linh thì cũng không có tác dụng gì.

Không có linh hồn của dấu ấn thần linh, bây giờ Tông Tín tương đương với linh hồn của dấu ấn thần linh, cho nên, phải có được sự đồng ý của Tông Tín thì mới có thể nắm giữ dấu ấn thần linh.

Thiếu niên này làm như vậy… Đương nhiên một mặt là tin tưởng Ma Thần này, nhưng thiếu niên này cũng không hoàn toàn tin tưởng vào Ma Thần.

Đương nhiên là nên như thế.

Tuyệt đối không nên tin tưởng vào một người một trăm phần trăm, bởi vì trước mặt lợi ích to lớn, rất nhiều lúc, đừng nói là người ngoài, cho dù là người thân nhất cũng có thể phản bội được. Vì vậy, bất cứ việc gì cũng đều phải có biện pháp dự phòng.

Trong khoảnh khắc Diệp Quân đưa dấu ấn thần minh cho Tông Tín thì tất cả các thần ở trong trận đều cảm thấy kinh ngạc, bọn họ tin tưởng Diệp Quân.

Thiếu niên này cũng không phải đang lừa bọn họ!

Thiếu niên này thực sự sẵn sàng chia sẻ dấu ấn thần linh!

Nếu đối phương sẵn sàng chia sẻ dấu ấn thần linh thì sao bọn họ phải chiến đấu đi liều mạng với người ta làm gì?

Giống như lời thiếu niên này nói là mọi người không có thù oán!

Liều mạng làm gì?

Hơn nữa, cho dù có liều mạng thì cũng chưa chắc đã có được thần vật này...

Lúc này, một vị thần đột nhiên nói: "Diệp công tử, ta bằng lòng kết bạn với ngươi!"

"Ta cũng bằng lòng!"

"Còn có ta..."

Chẳng mấy chốc, tất cả thần linh trong bóng tối đều bày tỏ ý kiến

Chỉ còn lại Hạo Thần kia!

Diệp Quân nhìn về phía Ma Thần mà không hề do dự: "Tiền bối, xin cho ta mượn dùng một lúc."

Lúc này, Ma Thần đã hồi phục lại tinh thần, hắn ta lập tức trả lại dấu ấn thần linh từng là thần vật tối cao cho Diệp Quân mà không hề do dự

Lúc này, tâm trạng của hắn ta hơi phức tạp!

Sở dĩ hắn ta lựa chọn Diệp Quân chính là vì hắn ta muốn chọn một thế lực nhìn có vẻ mạnh mẽ hơn, nhưng hắn ta không ngờ là Diệp Quân lại tin tưởng người mới gặp một lần như thế...

Đó chính là thần vật tối cao đó!

Nói cho là cho hắn ta!

Vận mệnh này... Sự tin tưởng này...

Ma Thần nở nụ cười, hắn ta càng chắc chắn rằng mình không có chọn sai người.

Diệp Quân nhận lấy dấu ấn thần linh, sau đó trực tiếp loại bỏ phong ấn cho tất cả 'thần' trong trận, sau khi phong ấn của tất cả các thần được loại bỏ, thì hơi thở của bọn họ đã được hồi phục.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Hạo Thần, nhưng cũng không chạm vào phong ấn của Hạo Thần.

Sau một lúc im lặng, Hạo Thần cười và nói: "Ta cảm thấy làm người nhất định phải có bắt đầu và kết thúc, ta vẫn lựa chọn chủ nhân bút Đại Đạo."

Tất cả các thần đều cảm thấy hơi khó hiểu.

Chủ nhân bút Đại Đạo cảm thấy hơi kinh ngạc

Diệp Quân gật đầu: "Ta tôn trọng sự lựa chọn của ngươi!"

Nói xong, hắn nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo: "Chủ nhân bút Đại Đạo, dựa vào phần tình cảm của bao nhiêu năm qua, nếu ông đầu hàng thì ta có thể... để cho thi thể của ông được hoàn chỉnh!"

Tiểu Tháp: "..."
Chương 3109: Phong ấn được giải trừ!

Giữ được toàn thây!

Tất cả mọi người đang có mặt đều nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo với thái độ không thân thiện.

Lúc này đương nhiên là bọn họ đứng về phía Diệp Quân, bọn họ và chủ nhân bút Đại Đạo không quen biết nhau, đương nhiên ai cho bọn họ lợi ích, bọn họ sẽ theo người đó rồi.

Mà vì sự phản bội của chúng thần, chủ nhân bút Đại Đạo bây giờ đã trở thành một kẻ đơn độc.

Đương nhiên vẫn còn Hạo Thần kia.

Nhưng về mặt đội hình thì hoàn toàn không thể chống lại Diệp Quân bên này.

Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Hay lắm, hay lắm… Diệp Quân, ta không ngờ là ngươi còn có chiêu này”.

Diệp Quân im lặng, nguyên nhân quan trọng nhất khiến năm đó nước Cổ Thần bị tiêu diệt là vì sở hữu một thần vật mà bọn họ không có khả năng bảo vệ.

Mà Diệp Quân hắn thì rõ ràng là yếu hơn Cổ Đạo Thiên năm đó.

Vì thế hắn biết rõ cầm thần khí này chẳng có ý nghĩa gì cả, hơn nữa còn bị tấn công.

Đưa cho người khác chắc chắn chỉ có lợi không có hại.

Lúc này, Tông Tín chợt nói: “Ngươi đã có suy nghĩ sẽ đưa nó cho người khác từ lâu rồi đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Tông Tín cười nói: “Vậy mà ngươi còn đi mượn cường giả”.

Diệp Quân nhẹ giọng đáp: “Tiền bối, chuyện này không đơn giản như vậy đâu”.

Tông Tín nói: “Ý ngươi là chủ nhân bút Đại Đạo sao…”

Diệp Quân nhìn về phía chủ nhân bút Đại Đạo, nếu người trước mặt có thể bị đánh bại một cách dễ dàng như thế thì đã không phải là ông ta rồi.

Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Diệp Quân, ta biết ngay là ngươi không dễ đối phó như thế mà, nên ta đã có chuẩn bị trước rồi”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta đoán ra được”.

Chủ nhân bút Đại Đạo ngẩng đầu nhìn về phía sâu trên bầu trời, khẽ nói: “Ngươi thật sự cho rằng phong ấn mà Cổ Đạo Thiên dùng thân thể hiến tế tạp ra có thể ngăn cản được ta à?”

Diệp Quân híp mắt lại.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Sao có thể chứ? Đạo của ta không chỉ là Đạo Chi Ngoại mà còn là khởi nguyên của tất cả Đạo đã biết… Thế giới này chỉ có người nhà ngươi đích thân phong ấn được ta, nếu không chẳng có phong ấn nào có thể làm khó ta cả…”

Nói xong, ông ta mở lòng bàn tay, một đạo ấn bỗng từ đó bay lên cao.

Khi đạo ấn đó đánh lên trên phong ấn màu vàng kia, phong ấn màu vang rung mạnh, ngay sau đó, phong ấn màu vàng trở nên hư ảo…

Phong ấn được giải trừ!

Oanh!

Sau một tiếng vang lớn, phong ấn màu vàng kia biến mất.

“Ha ha…”

Lúc này, một tiếng cửa to bỗng vang lên từ trên bầu trời: “Đạo huynh…”

Âm thanh vừa vang lên, mấy chục khí thế đáng sợ cuộn trào xuống từ điểm giao Hư Chân.

Chư thần hạ giới!

Thấy cảnh này, ma thần ở bên cạnh lập tức híp mắt: “Ngôn Vương!”

Lúc này những vị thần đứng bên phía Diệp Quân cũng hơi hoảng hốt…

Ngôn Vương!

Ở điểm giao Hư Chân, người này là một kẻ đáng sợ, gã ta trấn thủ biên vực, một mình chống lại dị vực, chẳng những có thực lực đáng sợ, mà còn có khả năng hiệu triệu không ai sánh bằng ở điểm giao Hư Chân.

Chúng thần đều không ngờ Ngôn Vương này thật sự sẽ tự mình đến đây.

Gã ta không trấn thủ biên vực nữa à?

Vừa mới nói xong, một người đàn ông trung niên mặc áo choàng rộng xuất hiện, gã ta có vóc người cao to, bờ vai rộng, nét mặt ngang tàng, sau lưng gã ta là ba mươi sáu cao thủ thần cảnh, những người này đều là cao thủ cao cấp gã ta dẫn đến từ biên vực, mỗi năm những cao thủ này đều phải chiến đấu với biên vực và dị vực, thực lực cực kỳ hung mãnh.

Thấy Ngôn Vương, sắc mặt ma thần kia cũng thoáng chốc trở nên nặng nề.

Ông ta không ngờ cao thủ của điểm giao Hư Chân lại hạ giới.

Sắc mặt những vị “Thần” ở bên cạnh Diệp Quân cũng trở nên rất khó coi…

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Lâu rồi không gặp”.

Dứt lời, ông ta quay đầu nhìn về phía chúng thần sau lưng Diệp Quân, cười cất lời: “Các vị, ta cũng giống như Diệp Quân, không thù không oán với các vị, cũng không muốn gây thù với các vị. Ngược lại, ta còn muốn kết bạn với mọi người. Thế này nhé, nếu mọi người không nhúng tay vào chuyện này, đợi ta giải quyết Diệp Quân xong, ta cũng sẽ chia sẻ ấn Thần Minh cùng với mọi người”.

Chúng thần im lặng.

Không nhúng tay vào… vẫn có thể lấy được ấn Thần Minh!

Chuyện tốt đó!

Mọi người đưa mắt nhìn nhau!

Mấy vị thần đồng loạt lùi sang một bên từ chỗ bên cạnh Diệp Quân mà không chút do dự, nếu mọi chuyện thuận lợi, đương nhiên bọn họ không ngại ban ơn cho Diệp Quân, nhưng nếu không thuận lợi… thì đương nhiên là bọn họ không muốn..
Chương 3110: Ông đã hỏi ý ta chưa?

Ai muốn đi ngược chiều gió đâu chứ?

Dễ chết lắm!

Hơn nữa điều kiện chủ nhân bút Đại Đạo đưa ra cũng rất hấp dẫn.

Đương nhiên phần nhiều là bọn họ sợ Ngôn Vương, người này không chỉ có thực lực hơn người mà bên cạnh còn có vô số tuỳ tùng.

Ma Thần không rời đi mà vẫn kiên định đứng bên cạnh Diệp Quân.

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Ma Thần, cười nói: “Tiền bối, ngài không cần phải…”

Nhưng Ma Thần lại lắc đầu: “Người tráo trở sẽ không có kết cục tốt, ta đã đứng về phía ngươi thì có thua ta cũng cam lòng!”

Diệp Quân còn muốn nói gì đó thì chủ nhân bút Đại Đạo ở phía xa chợt cất lời: “Tên giả dối, đầu hàng đi, nể mặt cha của ngươi, ta sẽ không giết ngươi”.

Diệp Quân cười nói: “Hình như ta chưa từng nghiêm túc chiến đấu với ông lần nào, không bằng nhân dịp này luôn?”

Chủ nhân bút Đại Đạo lắc đầu: “Không cần thiết, dù sao ta cũng sẽ đánh chết ngươi mà, đúng không?”

Diệp Quân nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo, im lặng không nói một lời.

Chủ nhân bút Đại Đạo bình tĩnh nói: “Ta thật sự không thể giết ngươi, nhưng nếu ngươi không đầu hàng, ta sẽ giết sạch tất cả những người đi theo ngươi…”

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Chủ nhân bút Đại Đạo, ta có một chỗ không hiểu”.

Chủ nhân bút Đại Đạo cười đáp: “Ngươi hỏi đi”.

Đương nhiên ông ta vẫn muốn khuyên Diệp Quân đầu hàng.

Chỉ cần Diệp Quân đầu hàng, ông ta sẽ vô cùng vô cùng sẵn lòng làm bạn với Diệp Quân.

Không có chuyện nào tốt hơn làm bạn với Diệp Quân cả.

Bây giờ làm kẻ thù với hắn chỉ vì ông ta không còn cách nào khác thôi.

Diệp Quân nói: “Ngoài ta, thế giới này vẫn có trật tự khác, ví dụ ý chí Thần Minh này cũng là một loại trật tự mà, đúng không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo: “Nếu gã ta cũng là một loại ý chí, hơn nữa còn mạnh mẽ như thế, vậy sao ông không nhằm vào gã ta đi?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Diệp Quân, ngươi vẫn chưa hiểu à?”

Diệp Quân cau mày.

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Ý chí Thần Minh là một trật tự vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ cực kỳ mạnh mẽ, còn mạnh hơn trong tưởng tượng của ngươi gấp chục nghìn lần… Nhưng nó vẫn thuộc về trong Đạo… Tính đến trước mắt chỉ có hai người ngoài Đạo, một là ta, hai là ngươi”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo: “Ngoài Đạo?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Ngươi không phải trời sinh đã ngoài Đạo mà là sau này mới như thế, theo lẽ thường sẽ phát triển như thế này, một người nỗ lực tu luyện, xây dựng trật tự, sau đó ra ngoài Đạo… Nhưng ngươi thì làm ngược lại, ra ngoài Đạo trước mới xây dựng trật tự…”

Nói đến đây, ông ta dừng lại một lúc rồi mới tiếp tục: “Cho một ví dụ thì dưới tình huống bình thường, sau khi người bình thường được sinh ra, người đó sẽ đi học, làm việc, kiếm tiền, mua nhà… Còn ngươi thì sao? Còn chưa sinh ra thì ngươi đã có nhà rồi”.

Diệp Quân: “…”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói tiếp: “Nói một cách khác, đối với ta, ngươi mang đến uy hiếp lớn hơn ý chí Thần Minh, bây giờ không giải quyết ngươi lúc ngươi còn khá yếu, nếu đợi ngươi trưởng thành rồi, kết hợp với sự giúp đỡ của người nhà, thì ta có hối hận cũng muộn rồi”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm chủ nhân bút Đại Đạo: “Dù có giải quyết ta thì cuối cùng ông cũng đâu thể đánh bại ý chí Thần Minh?”

Chủ nhân bút Đại Đạo bật cười: “Ý chí Thần Minh? Cái quái gì vậy? Sở dĩ bây giờ nó ngông cuồng như thế chỉ vì ta không có thời gian quan tâm đến nó thôi, đợi ta giải quyết ngươi xong, ngươi cứ đợi mà xem ta xử lý nó thế nào”.

Lời nói của chủ nhân bút Đại Đạo khiến rất nhiều thần đang có mặt đều khá khó chịu, vì ý chí Thần Minh là tín ngưỡng của bọn họ.

Đương nhiên lúc này không ai dám chất vấn chủ nhân bút Đại Đạo cả.

Diệp Quân gật đầu, không ai nói gì nữa, hắn nhìn xung quanh, vì chúng thần phản bội nên bên phía hắn chỉ còn lại Ma Thần và những cao thủ của nước Cổ Thần kia.

Nhưng bây giờ phong ấn đã mở, đứng trước cao thủ của điểm giao Hư Chân, những cao thủ nước Cổ Thần này đã hoàn toàn trở thành kiến rồi.

Có thể nói hắn đã hoàn toàn bị áp đảo về đội hình.

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm: “Ngươi không có cơ hội nữa rồi, đầu hàng đi! Chỉ cần ngươi đầu hàng, trước mặt ngươi sẽ là một con đường khác, con đường kia còn thoải mái hơn con đường ngươi đi bây giờ nhiều, thật sự đấy”.

Đầu hàng?”

Lúc này, một giọng nói bỗng vang vọng trong đất trời: “Chó Đại Đạo, ông đã hỏi ý ta chưa?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK