Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1351: Không ở thế giới này

Diệp Quân ở bên dưới đối mặt với Thần Khởi mà không hề có vẻ yếu thế, hắn cười nói: “Hoan nghênh bất cứ lúc nào”.

Thần Khởi khẽ gật đầu: “Chúng ta cứ đợi mà xem”.

Dứt lời ông ta xoay người vung tay áo.

Ầm!

Một thời không bí ẩn chợt rách ra, Trấn Thiên và Thần Võ đang chiến đấu lập tức dừng lại.

Thần Võ lùi về bên cạnh Thần Khởi.

Thần Khởi nhìn Trấn Thiên: “Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Thần ta tuyên chiến với Trấn tộc, không chết không ngừng”.

Dứt lời, ông ta dẫn theo mấy người nhóm Thần Võ biến mất trong lốc xoáy kia.

Không chết không ngừng!

Mấy cao thủ Trấn tộc đang có mặt đều im lặng.

Ba thế lực lớn sống trong hoà bình biết bao nhiêu năm, lần này cuối cùng cũng không yên ổn được nữa.

Trấn Thiên đột nhiên nói: “Diệp công tử, mời đi theo ta!”

Dứt lời ông ta xoay người rời đi.

Diệp Quân gật đầu rồi đi theo sau.

Mọi người xung quanh cũng vội vàng đuổi theo.

Hai thế lực siêu cấp đối đầu trực diện không phải là chuyện nhỏ.

Mọi người trở về điện nghị sự một lần nữa, Trấn Thiên nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, bắt đầu từ bây giờ cậu không thể rời khỏi Trấn tộc được nữa”.

Diệp Quân đang muốn nói gì đó thì Trấn Thiên tiếp tục: “Ta biết bên cạnh cậu có một cao thủ tuyệt thế đi cùng, nhưng cậu phải hiểu một người khó chống lại nhiều người, nếu ác thú kia bị giữ chân thì đến lúc đó cậu sẽ gặp nguy hiểm”.

Diệp Quân nhẹ nhàng gật đầu: “Ta hiểu”.

Dựa vào việc Thần Võ và Thần Khởi ra tay khi nãy, hắn biết tuy bây giờ kiếm đạo của hắn đã có thần tính, nhưng hắn vẫn không thể thẳng được cao thủ cấp bậc kia.

Trấn Thiên lại nói: “Việc chúng ta phải làm bây giờ là khiến khu vực Cổ Hoang chịu ngồi yên”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ: “Giữa ta và bọn họ cũng có thù oán”.

Trấn Thiên gật đầu: “Ta biết, có mâu thuẫn với Bắc Tề Yêu Vương đúng không’.

Diệp Quân đáp: “Phải”.

Trấn Thiên cười nói: “Nhưng khu vực Cổ Hoang có tới bốn vị yêu vương”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Bọn họ hành động riêng lẻ à?”

Trấn Thiên gật đầu: “Phải, chỉ cần yêu thần không ra tay với cậu thì vị yêu vương nào cũng không thể đại diện cho toàn bộ khu vực Cổ Hoang được”.

Diệp Quân cất lời: “Ý của tiền bối là chúng ta sẽ đi liên hệ với mấy vị yêu vương khác?”

Trấn Thiên trầm giọng nói: “Trấn tộc ta đại chiến với nhà họ Thần, thái độ của khu vực Cổ Hoang cực kỳ quan trọng, nếu bọn họ ủng hộ chúng ta thì nhà họ Thần chắc chắn sẽ thua, nhưng nếu bọn họ ủng hộ nhà họ Thần thì Trấn tộc chúng ta chắc chắn sẽ không đấu lại được. Vì thế chúng ta nhất định phải có được sự ủng hộ của khu vực Cổ Hoang, nếu không được thì ít nhất cũng phải khiến bọn họ làm một kẻ đứng ngoài cuộc”.

Diệp Quân nói: “Nếu ta là yêu thần chắc chắn ta sẽ chọn khoanh tay đứng nhìn làm ngư ông đắc lợi.

Trấn Thiên gật đầu: “Phải, theo lẽ thường thì sẽ là như thế, nhưng nếu nhà họ Thần đến tìm bọn họ, còn dùng lợi ích để lôi kéo bọn họ thì sao?”

Diệp Quân im lặng.

Trấn Thiên nhìn hắn: “Diệp tiểu hữu, chúng ta phải đích thân đi tới khu vực Cổ Hoang một chuyện để gặp vị yêu thần kia”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Trấn Thiên lập tức nói: “Ba người chúng ta sẽ đi ngay bây giờ”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Ba người?”

Trấn Thiên cười giải thích: “Cả Nam Tuyết nữa”.

Trấn Nam Tuyết hơi ngạc nhiên nhìn về phía Trấn Thiên, cực kỳ khó hiểu.

Nhưng Trấn Thiên lại không nói gì cả mà lập tức dẫn theo hai người cùng biến mất ở vị trí ban đầu.

Không lâu sau đó cả ba đến chỗ một trận pháp dịch chuyển, sau khi tiến vào trận pháp dịch chuyển, ba người nhanh chóng xuất hiện trước một dãy núi miên man.

Trấn Thiên nhìn dãy núi không nhìn ra điểm cuối trước mắt, khẽ nói: “Dãy núi Cổ Hoang…”

Diệp Quân hơi tò mò: “Tiền bối có quen vị yêu thần này không?”

Trấn Thiên lắc đầu: “Không quen”.

Diệp Quân sửng sốt: “Không quen á?”

Trấn Thiên gật đầu: “Nhưng tiên tổ của ta thì có quen”.

Sắc mặt Diệp Quân hơi thay đổi, vị yêu thần này đã sống bao lâu rồi vậy?

Trấn Thiên nói: “Theo lẽ thường thì yêu tộc không quá có khả năng tham gia vào trận chiến này, nhưng ta sợ nhà họ Thần sẽ đến lôi kéo bọn họ, vì thế dù thế nào chúng ta cũng phải đến đây một chuyến…

Dứt lời ông ta lắc đầu cười khẽ: “Không thể không nói hiện tại Yêu tộc rất sung sướng, vì bọn họ hoàn toàn có thể ngồi im ra giá”.

Diệp Quân hơi ngại ngùng: “Tiền bối, lần này đã khiến Trấn tộc…”

Trấn Thiên lắc đầu: “Chuyện này không liên quan đến cậu, đây là quyết định của Trấn tộc chúng ta”.

Diệp Quân im lặng.

Hắn biết Trấn tộc làm như thế đương nhiên không chỉ vì quyển sổ kia, nhưng cũng bình thường thôi, hắn và Trấn tộc không quen không biết, tại sao người ta phải giúp hắn chứ?

Lúc này một bóng người đột nhiên xuất hiện trước mặt mọi người.

Hư ảnh nhìn chằm chằm ba người nhóm Diệp Quân: “Người đến là ai?’

Trấn Thiên đáp: “Tộc trưởng Trấn Thiên của Trấn tộc đến thăm hỏi yêu thần”.

Trấn tộc!

Hư ảnh chậm rãi ngưng tụ thành một ông lão, ông lão hơi chắp tay rồi nói: “Trấn tộc trưởng, yêu thần không ở thế giới này”.

Trấn Thiên nhíu mày: “Không ở thế giới này?”

Ông lão gật đầu: “Đúng thế”.

Trấn Thiên trầm giọng hỏi: “Có thể liên lạc được với yêu thần không?”

Ông lão nghiêm túc đáp: “Chỉ có Yêu Nguyệt đại nhân mới có thể liên lạc được”.
Chương 1352: Biết chủ nhân bút Đại Đạo không?

Yêu Nguyệt!

Trấn Thiên lại nói: “Có thể thông báo cho Yêu Nguyệt đại nhân không?”

Ông lão thoáng do dự, sau đó gật đầu xoay người rời đi.

Nếu là người khác đương nhiên ông ta sẽ không đi thông báo, phải biết rằng dưới tình huống yêu thần không có ở đây, rất nhiều chuyện ở khu vực Cổ Hoang hiện tại đều cho Yêu Nguyệt đại nhân xử lý. Vì thế địa vị của Yêu Nguyệt đại nhân ở Yêu tộc cực kỳ cao quý, dù là bốn thần vương gặp bà ta cũng phải hành lễ.

Trấn Thiên đột nhiên nói: “Tiểu hữu đã từng gặp Thần Nhất chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Từng gặp một lần”.

Trấn Thiên cười khẽ: “Năm đó những đệ tử tín đồ kia của ông ta vì tranh đoạt truyền thừa mà có thể nói là đánh nhau đến mức sứt đầu mẻ trán, ngay cả vũ trụ Thần Nhất cũng chia năm xẻ bảy. Không ngờ cuối cùng truyền thừa này lại rơi vào tay cậu, chắc chắn đám nguỵ thần ở Chúng Thần Điện sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ta từng đánh nhau với bọn họ mấy lần, nhưng không biết vì sao gần đây bọn họ lại không có hành động gì cả”.

Trấn Thiên lắc đầu: “Không phải không có hành động mà là đang chờ đợi, đợi cậu chiến đấu với khu vực Cổ Hoang và nhà họ Thần.

Diệp Quân nhìn về phía Trấn Thiên: “Tiền bối cũng biết đến Chúng Thần Điện này sao?”

Trấn Thiên gật đầu: “Đương nhiên là biết, phải biết rằng năm đó sau khi Thần Nhất vùng lên, thực lực của Đạo Điện do ông ấy sáng lập rất lớn mạnh, không thua kém gì mấy nhà chúng ta. Lúc đó toàn bộ vũ trụ có bốn thế lực siêu cấp, mà sau khi Thần Nhất qua đời, trật tự vũ trụ mà ông ấy tự tay sáng lập cũng sụp đổ…”

Nói đến đây ông ta nhẹ nhàng lắc đầu: “Thật sự đúng với câu nói của người xưa là lòng người dễ đổi thay mà”.

Diệp Quân cũng thầm cảm thán, có lẽ bản thân Thần Nhất cũng không ngờ ông ấy vừa chết, những người mà ông ấy dẫn dắt đã ngay lập tức phản bội.

Trấn Thiên lại nói: “Từ sai khi Thần Nhất chết, những người kia đều muốn trở thành Thần Nhất tiếp theo, vì thế tự phong bản thân là thần, tiếc là không một ai có thể sánh bằng Thần Nhất, cuối cùng còn vì truyền thừa của Thần Nhất mà ra tay tàn nhẫn…”

Nói đến đây ông ta nhìn Diệp Quân: “Huyền Tông kia có từng đến tìm cậu không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Huyền Tông!

Hắn từng nghe Mộc Nguyên nhắc tới, sau Thần Nhất, đối phương là vị thần mạnh nhất trong Thần Điện.

Trấn Thiên lắc đầu: “Không đến tìm thì tốt, thực lực của người này cũng không thể coi thường đâu”.

Diệp Quân nói: “Tiền bối sợ nhà họ Thần đến tìm Thần Điện à?”

Trấn Thiên gật đầu: “Chắc chắn bọn họ sẽ đi, nhưng không biết cuối cùng Thần Điện này sẽ đưa ra lựa chọn thế nào”.

Diệp Quân nhìn thoáng qua Trấn Thiên, thật sự thì hắn hơi ngạc nhiên, vì tiền bối trước mắt thật sự suy nghĩ rất xa.

Đối phương đã suy nghĩ tường tận kẻ thù hiện tại và kẻ thù tiềm ẩn của Diệp Quân rồi.

Lo xa nghĩ rộng!

Lúc này ông lão vừa tời đi trước đó xuất hiện trước mặt ba người một lần nữa.

Ông lão cất lời: “Mời ba vị”.

Trấn Thiên gật đầu: “Phiền ông dẫn đường”.

Dưới sự hướng dẫn của ông lão, ba người đi vào chỗ sâu trong khu vực Cổ Hoang, sau khi đi qua vô số dãy núi ba người đi sâu vào trong một cánh rừng, cây cối ở đây cao đến vạn trượng che khuất ánh mặt trời. Nhưng vẫn có chút tia nắng rơi xuống, không quá dày đặc, vì thế ánh sáng trong rừng vẫn vô cùng đầy đủ, cũng không ngộp ngạt.

Trấn Thiên nhìn xung quanh, trong mắt tràn đầy sự tò mò.

Diệp Quân cười nói: “Đây là lần đầu tiên tiền bối đến đây sao?”

Trấn Thiên gật đầu: “Khu vực Cổ Hoang và chúng ta không qua lại gì với nhau cả, vì thế ta cũng chưa từng đặt chân đến nơi này”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối, thực lực của vị yêu thần kia là chín phần thần tính sao?”

Trấn Thiên lắc đầu: “Không rõ”.

Diệp Quân lại hỏi: “Thực lực tiên tổ của Trấn tộc thế nào?”

Trấn Thiên trầm giọng đáp: “Vô hạn gần đến chín phần thần tính”.

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Vô hạn gần đến chín phần thần tính?”

Trấn Thiên gật đầu: “Muốn đạt đến chín phần thần tính thật sự quá khó khăn, mà từ trước đến giờ, ta nghe nói… chỉ có Thần Nhất và mấy vị cao thủ tuyệt thế trước đây ở khu vực Tiên Linh đạt đến chín phần thần tính thôi.

Diệp Quân chợt nói: “Tiền bối từng nghe nói đến Tông chủ của Quá Khứ Tông không?”

Trấn Thiên cau mày: “Tông chủ Quá Khứ Tông?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Trấn Thiên lắc đầu: “Chưa từng”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Phải biết rằng Tông chủ của Quá Khứ Tông này là cao thủ tuyệt thế chín phần thần tính, sau lại không nổi tiếng gì cả vậy?

Lúc này Trấn Nam Tuyết bên cạnh chợt cất lời: “Diệp công tử đến từ Tuế Nguyệt trường hà, Tông chủ Quá Khứ Tông này cũng đến từ nơi đó sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Trấn Nam Tuyết gật nhẹ đầu: “Thế cũng là bình thường, vì chúng ta không hiểu biết nhiều về các thế lực trong Tuế Nguyệt trường hà.

Trấn Thiên nhìn Diệp Quân, đang muốn hỏi gì đó thì lúc này, ông lão phía xa chợt dừng lại.

Ba người nhóm Diệp Quân nhìn về hướng đó, trên một gốc cây thần ở phía xa có một người phụ nữ đang ngồi, trước mặt người phụ nữ là một hồ nước nhỏ, người phụ nữ mặc váy dài màu xanh nhạt, hai chân đặt trong hồ nước nhẹ nhàng đung đưa.

Yêu Nguyệt!

Diệp Quân nhìn về phía người phụ nữ, người phụ nữ i không khác loài người là mấy, dung mạo xinh đẹp tuyệt trần như không đến từ nhân gian, không thể nhìn ra bà ta là yêu thú, khiến hắn cảm thấy hơi nghi ngờ.

Vì chỉ cần nhìn kỹ thì cũng sẽ phát hiện dù là ác thú thường ẩn mình trong loài người như Nhị Nha vẫn có khác biệt so với người bình thường.

Trấn Thiên chợt cất lời: “Yêu Nguyệt cô nương”.

Yêu Nguyệt hờ hững nhìn Trấn Thiên, sau đó cười nói: “Trấn Thiên tộc trưởng đúng là có bản lĩnh, dốc hết khả năng của gia tộc để đi nước cờ này, thật ghê gớm”.

Giọng nói của bà ta rất nhẹ nhàng, trong trẻo và sạch sẽ.

Trấn Thiên cười nói: “Có lẽ Yêu Nguyệt đại nhân đã biết mục đích ta đến đây rồi”.

Yêu Nguyệt gật đầu: “Biết…”

Dứt lời, bà ta đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân: “Ngươi có biết chủ nhân bút Đại Đạo không?”

Diệp Quân sửng sốt.
Chương 1353: Hình như họ không cần

Chủ nhân bút Đại Đạo!

Thấy vẻ mặt của Diệp Quân, Yêu Nguyệt mỉm cười nói: “Xem ra là ngươi biết”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó hỏi: “Ta biết, Yêu Nguyệt đại nhân cũng quen chủ nhân bút Đại Đạo sao?”

Yêu Nguyệt khẽ mỉm cười: “Biết chứ, rất nhiều rất nhiều năm trước từng gặp một lần”.

Diệp Quân gật đầu, hắn không nói gì nhưng trong lòng lại hơi kinh ngạc, chủ nhân bút Đại Đạo này lợi hại đấy, khắp nơi đều có người quen, không hổ danh kẻ du thủ du thực đứng đầu vũ trụ.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “?”

Yêu Nguyệt lại nói: “Ngươi là người mà ông ta chọn ư?”

Diệp Quân nhìn về phía Yêu Nguyệt: “Ông ta từng nói gì với tiền bối sao?”

Yêu Nguyệt mỉm cười: “Từng nói mấy câu”.

Diệp Quân hơi tò mò: “Nói gì vậy à?”

Yêu Nguyệt thu hồi tầm mắt nhìn về phía hồ nước trước mặt, cười nói: “Các ngươi đến đây là vì chuyện với nhà họ Thần đúng không?”

Trấn Thiên gật đầu: “Phải”.

Yêu Nguyệt bình tĩnh nói: “Các ngươi yên tâm, lần này khu vực Cổ Hoang chúng ta sẽ không nhúng tay vào”.

Trấn Thiên nhất thời thấy nhẹ nhõm hơn một chút, đương nhiên nhiều hơn thế là cảm giác tò mò, thật ra ông ta cũng từng nghe nói đến chủ nhân bút Đại Đạo mà Yêu Nguyệt đại nhân trước mắt nhắc tới, nghe đồn đó là người đến gần Đại Đạo nhất, nhưng ông ta chưa từng gặp đối phương.

Lúc này Yêu Nguyệt lại nói: “Diệp công tử, có thể nói chuyện riêng một lúc không?”

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Trấn Thiên và Trấn Nam Tuyết nhìn nhau, sau đó lùi về sau một chút.

Ông lão ở sau lưng Yêu Nguyệt cũng chậm rãi lui xuống.

Nơi này chỉ còn lại hai người.

Yêu Nguyệt quay đầu nhìn về phía Diệp Quân: “Quyển sổ kia của Thần Nhất đang ở chỗ ngươi à?”

Diệp Quân gật đầu.

Yêu Nguyệt cười nói: “Không chỉ chủ nhân bút Đại Đạo chọn ngươi mà cả ông ấy cũng chọn ngươi, có thể cho ta biết lý do không?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Có lẽ vì người nhà của ta rất mạnh”.

Thật ra hắn hiểu rất rõ bản thân.

Chủ nhân bút Đại Đạo và Thần Nhất chọn hắn chắc chắn không phải vì hắn có thiên phú yêu nghiệt, hai người này cảm thấy hắn có thể thành công là vì người đứng sau hắn mạnh.

Nếu không dù là người có yêu nghiệt đến mấy, e rằng hai người này cũng không thèm nhìn lấy một cái.

Vì thiên tài và yêu nghiệt hai người họ từng gặp thật sự quá nhiều rồi.

Yêu Nguyệt im lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: “Yêu Nguyệt đại nhân còn muốn hỏi gì không?”

Yêu Nguyệt cất lời: “Ngươi đã xem quyển sổ kia chưa?”

Diệp Quân lắc đầu.

Yêu Nguyệt lại hỏi: “Người nhà ngươi cũng chưa xem à?”

Diệp Quân nhìn Yêu Nguyệt: “Hình như họ không cần”.

Yêu Nguyệt nhìn Diệp Quân, đương nhiên hiểu ý của hắn.

Hai người cứ đối mặt nhau như thế.

Một lát sau, Yêu Nguyệt đột nhiên cười nói: “Diệp công tử, cậu thật sự rất tự tin, cậu phải biết dù là người chủ nhân bút Đại Đạo và Thần Nhất chọn cũng không có nghĩa là cậu có thể tự tin như thế…”

Diệp Quân lắc đầu: “Xem ra Yêu Nguyệt đại nhân cũng không biết được quá nhiều”.

Yêu Nguyệt cười nói: “Ngươi muốn nói với ta ngươi có một chỗ dựa rất mạnh mẽ sao?”

Diệp Quân sửa lại cho đúng: “Là mấy chỗ dựa”.

Tiểu Tháp: “…”

Yêu Nguyệt nhìn Diệp Quân, nụ cười trên mặt dần biến mất.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Yêu Nguyệt đại nhân, ta hiểu ý của bà là ta không có tư cách tự tin như thế trước mặt bà, ta nên có thái độ nhún nhường với bà một chút, cũng phải hạ mình một chút, kính trọng bà một chút… Nhưng ta cảm thấy làm người phải có qua có lại, bà tôn trọng ta đương nhiên ta cũng sẽ tôn trọng bà, nhưng ta sẽ không nhún nhường… Vì ta cũng không xin xỏ bà cái gì”.

Dứt lời, hắn im lặng một lúc rồi mới nói tiếp: “Không ai xin xỏ ai cái gì, vai vế ngang nhau”.

Yêu Nguyệt cười nói: “Không xin xỏ ta cái gì? Vậy lần này ngươi đến đây làm gì?”

Diệp Quân đáp: “Lần này ta đến đây là mong có thể chung sống hoà bình với khu vực Cổ Hoang, trong lòng ta không muốn trở thành kẻ thù với khu vực Cổ Hoang, đương nhiên nếu khu vực Cổ Hoang cứ muốn đối đầu với ta cũng chẳng sao cả”.

“Hửm?”

Yêu Nguyệt đột nhiên nhìn về phía Diệp Quân, ánh nhìn này kéo theo hơi thở yêu thú đáng sợ như hàng chục nghìn ngọn núi lớn lập tức đè về phía Diệp Quân.

Trong nháy mắt, Diệp Quân cảm thấy rất ngạt thở.

Nhưng sau đó, một kiếm ý đáng sợ đã dâng trào từ trong cơ thể của Diệp Quân, kiếm ý này lập tức ngăn chặn hơi thở yêu thú kia.

“Hả?”

Thấy kiếm ý của Diệp Quân có thể ngăn cản được hơi thở yêu thú của mình, trong mắt Yêu Nguyệt loé lên vẻ ngạc nhiên, sau đó bà ta chợt đứng dậy. Yêu Nguyệt vừa mới đứng dậy, một hơi thở yêu thú càng mạnh mẽ hơn đã lập tức chèn ép elen người Diệp Quân.

Xung quanh cực kỳ yên tĩnh, không có bất cứ sức mạnh dao động nào.

Nhưng Diệp Quân lại cảm thấy cơ thể như sắp nổ tung.
Chương 1354: Váy trắng!

Diệp Quân siết chặt hai tay, trong nháy mắt hai loại sức mạnh huyết mạch đồng thời thức tỉnh, sau đó kiếm ý đi cùng với hai sức mạnh huyết mạch ngăn cản hơi thở yêu thú kia.

Nhưng sắc mặt của hắn cũng trở nên tái mét.

Yêu Nguyệt nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Quả nhiên không tầm thường”.

Dứt lời bà ta xoay tay phải, sau đó đè về phía Diệp Quân.

Ầm!

Động tác này khiến sức mạnh huyết mạch và kiếm ý của Diệp Quân lại bị trấn áp một lần nữa, sức mạnh khủng khiếp đè đến mức hắn cong cả eo, không chỉ có thể mà hai đầu gối của hắn cũng chậm rãi cong xuống.

Yêu Nguyệt nhìn Diệp Quân, trên mặt không hề có ý cười.

Bà ta cảm thấy phải cho người trẻ tuổi trước mắt một bài học, để hắn biết trời cao đất dày.

Diệp Quân siết chặt hai tay, kiếm ý và sức mạnh huyết mạch trong cơ thể anh liên tục tuôn ra, nhưng khí thế mà Yêu Nguyệt kia tản ra thật sự quá mạnh, dù là hai loại sức mạnh huyết mạch kết hợp với kiếm ý vô địch vẫn không thể chống lại nó.

Người Diệp Quân ngày càng cong xuống, không chỉ thế mà hai chân hắn cũng cong theo, gần như sắp quỳ xuống đất.

Đúng vào lúc này, Diệp Quân đột nhiên nổi giận, sau đó những kiếm ý vô địch trước mặt hắn trực tiếp biến thành một thanh ý kiếm chém tới.

Chuyển thủ thành công!

Kiếm chém ra, vô số sức mạnh chèn ép lên người Diệp Quân khiến cơ thể hắn nứt ra, mà ý kiếm của hắn cũng lập tức chém tới trước mặt Yêu Nguyệt.

Ầm!

Theo một tia kiếm quang bùng nổ, Yêu Nguyệt liên tục lùi lại mấy trăm trượng, thời không xung quanh bà ta cũng nứt ra vào thời khắc này!

Tiếng động ở đây lập tức thu hút vô số yêu thú, chẳng mấy chốc những hơi thở yêu thú đáng sợ đã lập tức ùn ùn kéo đến rồi lan ra bốn phương tám hướng.

Mà lúc này, Yêu Nguyệt vừa mới dừng kia chợt vẫy tay, những hơi thở yêu thú kia lập tức rút lui như thuỷ triều.

Mà lúc này, Trấn Thiên và Trấn Nam Tuyết cũng xuất hiện, khi nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Quân, sắc mặt hai người đồng loạt thay đổi.

Lúc này, da trên người Diệp Quân nứt ra, chỉ còn lại mỗi linh hồn, hơn nữa linh hồn còn cực kỳ hư ảo.

Trấn Nam Tuyết lập tức quay đầu nhìn về phía Yêu Nguyệt, nói bằng giọng giận dữ: “Yêu Nguyệt đại nhân, đây là cách mà bà tiếp khách à?”

Yêu Nguyệt lạnh lùng nhìn Trấn Nam Tuyết: “Ta làm việc còn cần ngươi dạy sao?”

Trấn Nam Tuyết vô cùng phẫn nộ, đang định cãi lại thì bị Trấn Thiên ở bên cạnh ngăn cản, ông ta nhìn về phía Yêu Nguyệt: “Yêu Nguyệt, bà có ý gì?”

Yêu Nguyệt bình tĩnh đáp: “Dạy dỗ vị Diệp công tử này làm người”.

Trấn Thiên cau mày.

Lúc này Yêu Nguyệt lại nói: “Sao nào Trấn Thiên tộc trưởng, ông định ra tay với ta ư? Ông phải nghĩ cho kỹ vào. Nếu ông ra tay với ta ở nơi này thì có nghĩa là ông tuyên chiến với khu vực Cổ Hoang”.

Tuyên chiến!

Sắc mặt Trấn Thiên u ám, không nói một lời.

Nếu là trước đây ông ta sẽ không bỏ qua cho Yêu Nguyệt này, vì Trấn tộc thật sự không sợ khu vực Cổ Hoang, nhưng bây giờ nhà họ Thần đã tuyên chiến với Trấn tộc, nếu lúc này Trấn tộc còn gây thù với khu vực Cổ Hoang thì chẳng khác nào trước sau đều có địch, cực kỳ bất lợi với Trấn tộc.

Nghĩ thế, Trấn Thiên chỉ có thể đè xuống cơn giận trong lòng, ông ta chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân, tỏ ý xin lỗi: “Xin lỗi Diệp công tử, ta không ngờ bà ta sẽ đột nhiên ra tay với cậu”.

Diệp Quân hơi lắc đầu: “Không liên quan đến ông”.

Dứt lời hắn ngẩng đầu nhìn Yêu Nguyệt phía xa, mà thúc này Yêu Nguyệt cũng đang nhìn chằm chằm vào hắn.

Trấn Thiên đột nhiên kéo tay Diệp Quân, lắc đầu với hắn, dùng huyền khí truyền âm: “Diệp công tử, trượng phu phải linh hoạt, chúng ta rời khỏi nơi này trước rồi tính sau”.

Ngao Thiên Thiên cũng chợt lên tiếng: “Đừng ra tay ở đây, nếu ra tay sẽ liên luỵ đến hai cha con này”.

Diệp Quân im lặng.

Đương nhiên hắn có khả năng đánh một trận, dẫu sao Ngao Thiên Thiên, Nhị Nha và Tiểu Bạch đều đang ở đây. Nhưng nếu ra tay thì sẽ liên luỵ đến Trấn Thiên và Trấn Nam Tuyết trước mắt, khiến hai người họ rơi vào bước đường cùng, vì đây là địa bàn của Yêu tộc.

Nghĩ vậy Diệp Quân nhìn về phía Trấn Thiên: “Tiền bối, chúng ta đi thôi”.

Trấn Thiên thở phào nhẹ nhõm, ông ta cũng sợ Diệp Quân ra tay ở đây, nếu Diệp Quân thật sự làm thế thì bọn họ sẽ rơi vào thế khó.

Phải biết rằng hiện tại họ chỉ có ba người, mà nơi này còn là địa bàn của Yêu Nguyệt, một khi ra tay bọn họ muốn trốn cũng không trốn được.

Trấn Thiên không nghĩ nhiều nữa, ông ta kéo tay Diệp Quân: “Chúng ta đi thôi”.

Dứt lời ông ta dẫn theo Diệp Quân và Trấn Nam Tuyết biến mất khỏi nơi này.

Yêu Nguyệt nhìn ba người Diệp Quân đi khuất ở nơi chân trời, trong mắt bà ta có ánh sáng loé lên.

Lúc này bên cạnh đột nhiên có một người đàn ông trung niên chậm rãi xuất hiện, người đó chính là Bắc Tề Vương.

Bắc Tề Vương cất giọng nặng nề: “Yêu Nguyệt phu nhân vì sao không giữ bọn họ lại?”

Yêu Nguyệt lắc đầu: “Nếu chúng ta giết bọn họ ở đây thì Trấn tộc sẽ làm gì? Chắc chắn bọn họ sẽ trả thù khu vực Cổ Hoang một cách điên cuồng, vì thế sao không để bọn họ trở về liều mạng với nhà họ Thần chứ? Như thế đợi đến lúc hai bên đều thương tổn, khu vực Cổ Hoang lại xuất hiện làm ngư ông đắc lợi chẳng phải tốt hơn à?”

Bắc Tề Vương im lặng.

Lão ta biết những gì Yêu Nguyệt làm là có lợi cho khu vực Cổ Hoang nhất, nhưng suy nghĩ thật sự trong lòng lão ta là giữ ba người Diệp Quân lại nơi này, vì đây là cơ hội tốt nhất của bọn họ.

Yêu Nguyệt quay đầu nhìn Bắc Tề Vương đang im lặng, Bắc Tề Vương vội vàng hoàn hồn, sau đó nói: “Yêu Nguyệt đại nhân tính toán chu đoán, tại hạ bái phục”.

Yêu Nguyệt cười khẽ: “Bắc Tề Vương đừng nói mấy lời sáo rỗng này nữa, lui xuống đi! Tập trung chú ý Trấn tộc và nhà họ Thần”.

Bắc Tề Vương gật nhẹ đầu rồi xoay người đi.

Yêu Nguyệt nhìn chân trời phía xa, nở nụ cười khinh thường: “Có mấy chỗ dựa à? Buồn cười…”

Dứt lời, bà ta muốn xoay người đi, nhưng lúc này sau lưng bà ta đột nhiên vang lên một tiếng bước chân.

Yêu Nguyệt cau mày xoay người nhìn lại, cách đó không xa có một người phụ nữ mặc váy trắng đang đi tới.
Chương 1355: Quỳ xuống

Nhìn người phụ nữ váy trắng đi đến trước mặt, Yêu Nguyệt lập tức nhíu mày.

Sao đối phương có thể tiến vào nơi này?

Kỳ lạ quá.

Nhưng Yêu Nguyệt cũng không thấy sợ hãi, vì nơi này là khu vực Cổ Hoang, là địa bàn của bà ta.

Yêu Nguyệt nhìn chằm chằm người phụ nữ váy trắng: “Ngươi là ai?”

Người phụ nữ vẫn chậm rãi đi về phía Yêu Nguyệt: “Một trong những chỗ dựa mà thiếu niên khi nãy nói”.

Yêu Nguyệt hơi sửng sốt, sau đó cười nói: “Nếu vậy ngươi đến để đòi lại công bằng cho thiếu niên kia à”.

Người phụ nữ đột nhiên nâng tay phải rồi nhẹ nhàng đè xuống, môi đỏ khẽ mở: “Quỳ xuống”.

Bịch!

Trong nháy mắt, Yêu Nguyệt còn chưa kịp phản ứng đã thấy hai chân mềm nhũn, lập tức quỳ xuống đất.

Lúc này Yêu Nguyệt như bị sét đánh trúng, đầu óc trở nên trống rỗng.

“Sao có thể chứ?”

Yêu Nguyệt nhìn người phụ trước mặt với vẻ khó tin.

Lúc này, bà ta hoàn toàn ngơ ngác.

Người phụ nữ nhìn xuống Yêu Nguyệt đang quỳ dưới đất bằng khuôn mặt lạnh lùng như đang nhìn một con kiến: “Hắn cần phải khom lưng uốn gối với ngươi à? Ngươi có tư cách khiến hắn phải khom lưng uốn gối sao?”

Sắc mặt Yêu Nguyệt trắng như tờ giấy, cảm giác sợ hãi lan tràn trong lòng tựa như thuỷ triều.

Lúc này bà ta mới thật sự hiểu thì ra chỗ dựa chân chính của thiếu niên này không phải chủ nhân bút Đại Đạo và Thần Nhất.

Hoá ra mình mới chính là chú hề!

Yêu Nguyệt chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Lúc này, tất cả tự tin và niềm tin của bà ta đều đã sụp đổ.

Phải biết rằng bà ta là một cao thủ bảy phần thần tính đỉnh cao, mà bà ta lại không hề có khả năng đánh trả trước mặt người phụ nữ này.

Thực lực của người trước mắt ít nhất cũng phải là tám phần thần tính.

Nhưng điều khiến bà ta thấy nghi ngờ là vì sao mình chưa từng nghe danh người trước mắt?

Yêu Nguyệt chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ váy trắng, cố đè nén nỗi sợ hãi trong lòng: “Khu vực Cổ Hoang muốn thương lượng với các hạ”.

Tuy thực lực thua xa người phụ nữ trước mặt, nhưng bà ta vẫn còn chút niềm tin, vì sau lưng bà ta là khu vực Cổ Hoang.

Nhưng người phụ nữ trước mặt lại nói thẳng: “Ta có thể nói chuyện với thằng bé, nhưng với ngươi, ta không muốn”.

Sau đó bà ấy vung tay áo.

Yêu Nguyệt lập tức bị giết chết!

Biến mất một cách im hơi lặng tiếng.

Ngay cả thành viên của Yêu tộc cũng không phát hiện Yêu Nguyệt đại nhân của bọn họ đã không còn nữa.

Người phụ nữ váy trắng xoay người rời đi.

Nơi này như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Yêu Nguyệt: “…”



Chúng Thần Điện, vũ trụ Thần Nhất.

Hôm nay có một người đàn ông trung niên dẫn theo một cô gái đi tới Chúng Thần Điện, chính là Thần Võ và Thần Tuyết.

Mà lần này đương nhiên bọn họ đến để lôi kéo Chúng Thần Điện.

Nếu chỉ có một mình Diệp Quân đương nhiên bọn họ không cần kéo bè kéo cánh, nhưng vấn đề là bây giờ Trấn tộc đã công khai đứng về phía Diệp Quân, vì thế bọn họ không thể không tìm mấy người bạn đồng minh.

Mà Chúng Thần Điện có thù với Diệp Quân, đương nhiên là đối tượng lôi kéo tốt nhất.

Hai người đi tới trước Chúng Thần Điện, Thần Võ nhìn Chúng Thần Điện trước mặt, trong mắt lộ vẻ phức tạo: “Thần Nhất…”

Chúng Thần Điện trước mắt là do Thần Nhất gây dựng trước đây, mà Thần Nhất lại là tiên tổ của nhà họ Thần, cũng là tiên tổ mạnh nhất từ trước đến nay, hơn cả người lập nên gia tộc.

Tiếc là thiên tài yêu nghiệt như thế lại có ngăn cách với gia tộc, giận dữ rời đi.

Nếu Thần Nhất không rời khỏi nhà họ Thần thì nhà họ Thần đã vượt qua khu vực Tiên Linh, trở thành thế lực đứng đầu cả vũ trụ từ lâu rồi.

Thần Tuyết chợt nói: “Năm đó sau khi Thần Nhất rời khỏi nhà họ Thần thì có từng trở về không ạ?”

Thần Võ gật đầu: “Có”.

Thần Tuyết nhìn về phía Thần Võ, Thần Võ nhẹ giọng nói: “Lần đó ông ấy trở về chỉ là vì mang một vài thứ gì đó đi, mà gia chủ mạnh nhất khi đó hoàn toàn không có sức đánh trả ông ấy. Hơn nữa ông ấy còn từng cảnh cáo nhà họ Thần, một ngày ông ấy còn sống, nếu người nào trong nhà họ Thần tiến vào vũ trụ Thần Nhất ông ấy sẽ giết người đó”.

Thần Tuyết im lặng.

Không thể không nói chuyện này có hơi châm chọc.

Vì Lúc trước Thần Nhất bị nhà họ Thần đuổi đi, mà bây giờ nhà họ Thần lại muốn hợp tác với thế lực do Thần Nhất tạo ra.

Nhưng cũng hết cách rồi.

Vì chuyện này có liên quan đến thịnh suy của nhà họ Thần.

Hai người nhanh chóng đi vào trong đại điện, đại điện trống không, ông lão tiếp đón bọn họ cũng chậm rãi lui xuống.

Rất lâu sau đó, trong Thần Điện đột nhiên có một người đàn ông trung niên bước ra.

Thần Võ nhìn người đàn ông trung niên đang đi đến, người đàn ông cười khẽ: “Ta tên Nguyên Thị”.

Thần Võ gật đầu: “Thì ra là Thị Thần”.

Rõ ràng Nguyên Thị rất hài lòng với cách xưng hô của Thần Võ, nụ cười trên mặt ông ta rất rạng rỡ: “Các hạ đến đây là vì Diệp Quân kia sao?”

Thần Võ gật đầu: “Đúng vậy”.

Nguyên Thị gật đầu: “Không dám giấu gì ông, Thần Chủ chúng ta có lệnh không được gây chuyện với Diệp Quân”.

Thần Võ thắc mắc: “Vì sao?”

Nguyên Thị lắc đầu: “Không biết”.

Nét mặt Thần Võ trở nên nặng nề.

Lúc này Nguyên Thị lại nói: “Tuy chúng ta không thể dùng danh nghĩa Chúng Thần Điện xung đột với Diệp Quân, nhưng cá nhân chúng ta thì có thể”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK