Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2486: Thanh toán nợ nần

Ông ta vừa nói dứt câu thì có một nam một nữ chầm chậm đi từ ngoài cổng phủ đệ vào.

Người đàn ông mặc áo bạch sam, còn người phụ nữ mặc váy trắng.

Nhìn thấy hai người đó, các cường giả của Tả tộc đều không biết là ai.

Tả Lâu ngồi ở trên cùng vươn người dậy, sau đó nhìn chằm chằm vào hai người kia. Cùng với đó, các cưởng giả đỉnh cao của Tả tộc cũng xuất hiện ở xung quanh, họ cũng nhìn chăm chăm vào hai người vừa đến với vẻ đề phòng, đồng thời vận khí chờ ra tay.

Tả Lâu nhìn người phụ nữ váy trắng với tâm thế đề phòng, sau đó ngưng cười rồi nói: “Ta đã thông báo cho Sáng Thế Đạo Điện rồi, họ sẽ đến ngay”.

Người phụ nữ váy trắng chỉ bình tĩnh nhìn ông ta.

Tả Lâu chợt có vẻ hung dữ, sau đó lấy một tấm lệnh bài màu đen ra bóp nát.

Ầm!

Một luồng ánh sáng đen bay từ tấm lệnh bài lên cao, sau đó có một ảo ảnh ngưng tụ, cùng với đó là các khí tức mạnh mẽ lan ra.

Gọi tổ tiên!

Khi nhìn thấy người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng, Tả Lâu biết ngay có chuyện rồi nên mới gọi tổ tiên ngay.

Mẹ kiếp!

Hỏng ăn rồi! Trông thấy Tả Lâu gọi tổ tiên, các cường giả của gia tộc đều hoang mang, không biết hai người vừa đến là thần thánh phương nào mà trưởng tộc phải làm như vậy.

Chẳng mấy chốc, mọi người ở đây đã cảm nhận thấy một luồng uy áp huyết mạch khủng bố.

Đây là uy áp từ lão tổ nhà họ.

Tất cả cường giả của Tả tộc đều vội vàng quỳ xuống hành lễ.

Tả Lâu cũng vậy, luồng uy áp đến từ sâu thẳm huyết mạch khiến ông ta không chịu nổi, nhưng lại chẳng thể phản kháng. Sau đó, có một ông lão mặc áo bào đen xuất hiện trong ánh sáng đen phía chân trời, lão ta chắp tay sau lưng với vẻ bình thản, nhưng vẫn đầy uy nghi.

Đó chính là Tả Lương - lão tổ của nhà họ Tả!

Tả Lương nhìn đám con cháu đang quỳ phía dưới, sau đó lại nhìn sang người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng. Khi trông thấy hai người đó, lão ta nhíu mày, vì không thể cảm nhận được đối phương.

Chuyện này là sao?

Tả Lương nhìn chằm chằm vào hai người đó với vẻ nghi hoặc, nhưng lão ta rất nhanh đã bình tĩnh lại rồi nói: “Chào hai vị, ta là Tả Lương”.

Người đàn ông áo trắng hơi ngẩn ra rồi cười nói: “Chưa nghe tên bao giờ”.

Tả Lương híp mắt lại với vẻ lạnh lùng: “Chưa nghe đến tên ta ư?”

Người đàn ông áo trắng gật đầu.

Tả Lương bình tĩnh nói: “Xem ra hai vị chưa tiếp xúc với tầng lớp cao rồi”.

Người đàn ông áo trắng: “…”

Tả Lương nói tiếp: “Thế đã nghe đến văn minh vũ trụ cấp chín chưa?”

Người đàn ông áo trắng gật đầu: “Rồi”.

Tả Lương cười khẩy: “Thế mà lại không biết ta, ngươi có biết ở đó, ta là…”

“Đừng phí thời gian với lão nữa”, người phụ nữ váy trắng chợt kéo người đàn ông áo trắng ra sau rồi phất ống tay áo.

Vù!

Một đường kiếm quang đã xuyên qua mi tâm Tả Lương.

Lão ta còn chưa kịp phản ứng gì thì người phụ nữ váy trắng lại phất ống tay áo tiếp, đầu của các cường giả nhà họ Tả đã bay lên cao, máu tươi bắn ra tung toé.

Xong xuôi, người phụ nữ váy trắng kéo người đàn ông áo trắng rời đi.

Ngoài Tả Nhạn ra, cả Tả tộc đã diệt vong.

Bàn Châu.

Hôm nay, đột nhiên có một người đàn ông và một người phụ nữ đi vào phủ của Bàn tộc. Họ vừa vào thì có một người ra tiếp, đó chính là cậu thiếu niên Lâm Lập từng cùng rời khỏi trấn Cửu Châu với Diệp Quân.

Khi Lâm Lập nhìn thấy người đàn ông thì sững người rồi hỏi: “Tiền bối là cha của Diệp ca ạ?”

Người đàn ông áo trắng cười hỏi: “Sao cậu biết?”

Lâm Lập hào hứng đáp: “Vì hai người rất giống nhau”.

Người đàn ông áo trắng bật cười.

Lâm Lập nói tiếp: “Hai người đến tìm Diệp ca ạ? Giờ huynh ấy không ở đây, còn đi đâu thì ta không biết”.

Người đàn ông áo trắng mỉm cười nói: “Chúng ta không đến tìm nó, mà là có việc khác”.

Lâm Lập: “Vậy để ta vào trong thông báo, hai vị chờ một chút”.

Dứt lời, y quay người định đi vào trong thông báo, nhưng người đàn ông áo trắng chợt nói: “Không cần đâu”.

Nói rồi, ông ấy kéo người phụ nữ váy trắng đi vào bên trong Bàn phủ, khi đi qua người Lâm Lập thì người đàn ông áo trắng chợt dừng bước, sau đó nhìn thanh kiếm y dắt ở thắt lưng rồi nói: “Ngươi cũng là một kiếm tu à?”

Lâm Lập: “Vâng, khi Diệp ca đi đã dạy ta một chiêu kiếm kỹ vô cùng lợi hại tên là Trảm Thiên Bạt Kiếm do huynh ấy tự tạo ra. Diệp ca đúng là thiên tài!”

Từ sau khi học thuật này, thực lực của Lâm Lập đã tăng lên rất nhiều. Vì thế, y cảm thấy rất khâm phục Diệp Quân.

Tự tạo!

Người đàn ông áo trắng nghe xong thì phì cười: “Nó bảo mình tự tạo ra thật à?”

“Vâng”, Lâm Lập gật đầu.

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Da mặt nó dày thật đó, ha ha”.

“Lẽ nào không phải do Diệp huynh sáng tạo ra ạ?”, Lâm Lập hoài nghi hỏi.

Người đàn ông áo trắng gật đầu rồi nghiêm túc nói: “Thật ra người đó là ta”.

Người phụ nữ váy trắng: “…”

Lâm Gập gãi đầu, sau đó cười nói: “Hai người là cha con thì ai sáng tạo ra cũng vậy thôi”.

Người đàn ông áo trắng: “Nói cũng đúng”.

Sau đó, ông ấy điểm một cái, có một luồng kiếm khí đã chui vào mi tâm Lâm Lập.

Lâm Lập trợn tròn mắt, vì có rất nhiều thông tin dội vào thức hải của y.

Người đàn ông áo xanh cười nói: “Đây là một truyền thừa, còn thu nhận được bao nhiêu thì phải xem trình độ của ngươi”.

Nói rồi, ông ấy kéo người phụ nữ váy trắng đi vào trong Bàn phủ.

Lâm Lâm thì đã nghệt mặt ra.

Truyền thừa trong luồng kiếm khí ấy đã thay đổi hết nhận thức của y về kiếm đạo cùng võ đạo.

Sau khi phản ứng lại, Lâm Lập chợt quay vào trong phủ rồi bái lạy.

Bàn Trấn đang ngồi ở ghế chủ toạ trong phủ.

Khi nhìn thấy nhóm người phụ nữ váy trắng đi vào, ông ta chợt nói: “Đến rồi đấy!”

Ông ta không hề thấy ngạc nhiên, vì trực giác cho ông ta biết ngày này sớm muộn cũng tới.

Khi ông ta quay về Bàn tộc và biết chuyện do Bàn Lăng gây ra, ông ta đã thấy vô cùng tự trách và hối hận.

Do ông ta không dạy dỗ con gái đến nơi đến chốn.

Thật ra ông ta thấy Bàn Lăng để Diệp Quân đi cũng không phải một quyết định sai, dẫu sao Bàn Lăng cũng còn trẻ, chưa suy nghĩ thấu đáo. Chuyện này với Bàn tộc mà nói có thể coi là sự lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Bàn Lăng lại chọn giúp đỡ Sáng Thế Đạo Điện để hại Diệp Quân thì đúng là quá sai lầm.

Dù gì Bàn tộc và Diệp Quân cũng là chỗ thân tình. Hơn nữa, khi Vũ Châu ra tay với Bàn Lăng, Diệp Quân còn giúp đỡ. Có thể nói Diệp Quân là ân nhân cứu mạng của Bàn Lăng, cho nên hành vi của Bàn Lăng chính là lấy oán báo ơn.

Vậy là nhân phẩm có vấn đề!

Làm người có thể không tài giỏi, nhưng phải có nhân phẩm và đạo đức.

Người đàn ông áo trắng nhìn Bàn Trấn một lúc rồi nói: “Ân là ân, thù là thù, các hạ từng dẫn con trai ta rời khỏi nơi đó thì coi như con ta nợ các hạ một ân tình. Giờ nó đang không rảnh nên người làm cha như ta sẽ trả hộ”.

Nói rồi, ông ấy xoè tay ra, một chiếc nhẫn đã bay đến gần Bàn Trấn.

Bàn Trấn nhìn chiếc nhẫn đó mà thót tim, nhưng ông ta không nhận, mà đứng dậy hành lễ với người đàn ông áo trắng: “Các hạ có thể tha cho tộc ta được không?”

Người đàn ông áo trắng lắc đầu, sau đó kéo người phụ nữ váy trắng rời đi. Khi họ vừa đi thì đã có vô số cường giả trong Bàn tộc bỏ mạng.

Bàn Trấn trầm ngâm một lát rồi ngồi xuống ghế, sự lo lắng cuối cùng đã biến mất.

Kết quả này là rất nhân từ rồi.

Vũ Châu.

Người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng vừa đến và định vào trong phủ thì có một cô gái đi ra.

Cô gái này chính là Nhạc Liễu từ trấn Cửu Châu ra ngoài.

Nhạc Liễu nhìn thấy hai người thì hơi ngẩn ra, sau đó nói với người đàn ông áo trắng: “Ông là gì của Diệp Quân…?”

“Cha”, người đàn ông áo trắng đáp.

Nhạc Liễu lập tức biến sắc mặt.

Người đàn ông áo trắng nói: “Cô là bạn nó à?”

Nhạc Liễu lắc đầu: “Không”.

Đồng thời cũng âm thầm phòng bị.

Cô ấy biết quan hệ giữa Vũ Châu và Diệp Quân, vì cách đây không lâu, Hoè Hầu - Vũ Châu Chủ đã dẫn các cường giả đỉnh cấp của tộc đi giết Diệp Quân.

Lúc này mà cô ấy nhận là bạn của Diệp Quân thì có khác gì tự sát chứ?

Nghe thấy thế, người đàn ông áo trắng gật đầu rồi không nói gì nữa, sau đó dẫn người phụ nữ váy trắng đi vào trong phủ.

Thấy họ đi vào trong, Nhạc Liễu thoáng hoài nghi, vì không biết họ đến làm gì.

Lúc này, Hoè Hầu đang ngồi trong viện. Khi nhìn thấy người phụ nữ váy trắng, ông ta tái mặt: “Là bà…”

Người đàn ông áo trắng vừa định lên tiếng thì thấy người phụ nữ váy trắng phất ống tay áo một cái, cường giả trong cả phủ đệ đã mất mạng.

Kể cả Hoè Hầu.

Không một câu dư thừa.

Người phụ nữ váy trắng kéo người đàn ông áo trắng rời đi, bà ấy không muốn lãng phí thời gian.

Khi họ rời khỏi Bàn tộc, Nhạc Liễu đã khuỵ xuống. Vì cô ấy đứng bên ngoài nên đã tận mắt tổng thấy mọi người bỏ mạng, kể cả Hoè Hầu.

Thấy hai người kia đi ra, cô ấy như nhìn thấy ma nên vô cùng sợ hãi.

Người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng mặc kệ Nhạc Liễu, nếu cô ấy không phải bạn của Diệp Quân thì đương nhiên không đáng để họ phí thời gian.

Nhạc Liễu ngã khuỵ với vẻ mờ mịt.

Chỗ dựa lớn nhất của cô ấy mất rồi.

Giờ cô ấy phải đi đâu về đâu đây?

Một lát sau, cô ta đứng dậy rồi nghĩ đến một nơi.

Vũ Châu!

Không lâu sau, người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo trắng đã đi đến gia tộc Hách Liên.
Chương 2487: Cả tộc phi thăng

Gia tộc Hách Liên!

Các cường giả của gia tộc Hách Liên đều đang tề tựu trong đại điện, ngồi ở ghế đầu chính là Hách Liên Vũ - gia chủ của gia tộc Hách Liên.

Hách Liên Vũ nắm chặt một bức mật thư trong tay, sắc mặt ông ta hơi nhợt nhạt, vẻ mặt thì thẫn thờ.

Các cường giả ở phía dưới thấy thế thì đều có vẻ hồ nghi.

Lúc này, Hách Liên Vũ chợt lên tiếng: “Ta vừa nhận được tin Sáng Thế Đạo Điện và vũ trụ Quan Huyên đã đánh nhau. Vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đã hoàn toàn biến mất rồi, chắc đã bị tiêu diệt. Nghe nói, Diệp công tử kia đã bỏ mạng và Sáng Thế Đạo Điện thì toàn thắng”.

Ông ta vừa nói dứt câu thì mọi người ở đây đều nghệt mặt ra, không ai nói được tiếng nào.

Sau đó, Hách Liên Kỳ run rẩy nói: “Phụ thân, hắn chết rồi ư?”

Hách Liên Vũ gật đầu với vẻ phức tạp.

Hách Liên Kỳ tái mét mặt, trong đầu cô ta chợt hiện lên cảnh tượng lần đầu gặp Diệp Quân. Cô ta không ngờ thiếu niên kiếm tu hăng hái đó đã chết rồi.

Hách Liên Phu chợt lên tiếng: “Trưởng tộc, người phụ nữ váy trắng không ra tay ư?”

Hách Liên Vũ lắc đầu: “Hình như không, trận đánh đó quá khốc liệt nên người mình không tiến lại gần được. Nhưng tóm lại là vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ đã biến mất là sự thật. Haizz!”

Nghe thấy thế, Hách Liên Phu cau mày lại.

Hách Liên Vũ liếc nhìn mọi người rồi hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy trầm giọng nói: “Cậu Diệp đã bị giết, vũ trụ Quan Huyên bị tiêu diệt. Tiếp theo đây chắc chắn Sáng Thế Đạo Điện sẽ không bỏ qua cho chúng ta. Các vị trưởng lão, chúng ta có thể chết, nhưng gia tộc Hách Liên không thể bị diệt trừ như vậy được. Chúng ta phải lập tức chọn ra các đệ tử giỏI để cho chúng chạy trước”.

Dứt lời, ông ta lại ngồi xuống, trong lòng nặng trĩu cảm giác chán nản và tuyệt vọng.

Lần này, nhà họ xong thật rồi.

Các trưởng lão nghe thấy thế xong thì mặt ai nấy đều xám như tro tàn, ai cũng tỏ vẻ tuyệt vọng.

Lần này thì bọn họ xong đời thật rồi.

Họ không ngờ Sáng Thế Đạo Điện lại khủng khiếp như vậy, tiêu diệt được cả vũ trụ Quan Huyên luôn.

Đúng lúc này, chợt có một trưởng lão chạy vào rồi run giọng báo: “Trưởng tộc, có hai người đến ạ”.

“Đến nhanh thế à!”

Hách Liên Vũ đứng dậy, sau đó nhìn xuống các vị trưởng lão với vẻ kiên định: “Các vị, chuyện đến nước này thì đúng hay sai không còn quan trọng nữa. Chúng ta có thể chết, chứ không chịu nhục, mong các vị hãy chiến đấu đến hơi thở cuối cùng với ta!”

Chiến đấu đến hơi thở cuối!

Các trưởng lão đồng loạt đứng dậy với ánh mắt kiên định, không chút sợ sệt.

Gia tộc bọn họ có phúc cùng hưởng, có hoạ cùng chia.

Họ sẽ không hèn nhát!

Sau đó, một trưởng lão chợt nói: “Mẹ kiếp, có chết cũng phải ngẩng cao đầu!”

Nói rồi, ông ấy đốt cháy thể xác cùng linh hồn của mình, sau đó lao ra ngoài đại điện.

Ông ấy vừa ra đến ngoài thì đã thấy có một người đàn ông áo trắng cùng một người phụ nữ váy trắng, ông ấy tức tối quát: “Ta sẽ liều với các người!”

Nói xong, ông ấy đã tự bùng phát sức mạnh.

Thấy một ông lão lao đến mình như quả cầu lửa, người đàn ông áo trắng chợt ngẩn ra.

Chuyện gì vậy?

Người phụ nữ váy trắng lập tức điểm một cái, ngay sau đó ông lão kia đã bị trấn áp tại chỗ, ngọn lửa đang bốc cháy trên người cũng tan biến.

Ông lão nghệt mặt ra rồi trừng mắt: “Đừng tưởng mình mạnh mà ta sợ!”

Người đàn ông áo trắng: “…”

“Hách Liên Tiếu, đừng thô lỗ!”

Đúng lúc này chợt có một tiếng quát vang lên, ngay sau đó Hách Liên Vũ và các cường giả khác đã đi ra.

Ông lão tên là Hách Liên Tiếu đã bình tĩnh lại.

Hách Liên Vũ vội nói: “Lão thất, đây là người mình”.

Nói xong, ông ta nhìn về phía người đàn ông áo trắng và người phụ nữ váy trắng, sau đó hành lễ: “Tham kiến hai vị tiền bối”.

Người đàn ông áo trắng cười nói: “Trưởng tộc Hách Liên đừng đa lễ!”

Hách Liên Vũ thoáng do dự rồi nói: “Hai vị đến đây để…”

Người đàn ông áo trắng: “Trước đó, con trai ta đã được các vị giúp đỡ, nay hai chúng ta đến đây để cảm ơn gia tộc Hách Liên”.

Người phụ nữ váy trắng chợt xoè tay ra, ngay sau đó tất cả mọi người trong gia tộc Hách Liên đều biến thành các ánh sáng trắng rồi bay lên trời. Tiếp theo, họ xuyên qua vô vàn vách ngăn của vũ trụ.

Gia tộc phi thăng.

Họ đã tiến vào văn minh vũ trụ cấp chín.

Khi họ sắp tiến vào văn minh vũ trụ này thì có một giọng nói cổ xưa vang lên: “Ai dám làm nhiễu loạn trật tự vũ trụ?”

Người phụ nữ váy trắng ở bên dưới ngẩng lên quát: “Biến!”

Giọng nói kia tỏ vẻ kinh hãi: “Tại hạ xin vâng!”

Giọng nói cùng khí tức của mình lập tức biến mất dạng.

Vách ngăn giữa văn minh vũ trụ cấp tám và cấp chín đã bị phá vỡ, cả gia tộc Hách Liên đã tiến vào văn minh vũ trụ cấp chín.

Không chỉ vậy, trong thức hải của họ còn có thêm một truyền thừa thần bí.

Từ nay trở đi, văn minh vũ trụ cấp chín đã có thêm một gia tộc lớn mạnh.

Hơn nữa, người đứng sau gia tộc này còn là một nhân vật mạnh siêu cấp.

Vực Cửu Châu.

Người phụ nữ váy trắng nhìn sang người đàn ông áo trắng rồi nói: “Đi thôi!”

Người đàn ông áo trắng thoáng lưỡng lự.
Chương 2488: Sa mạc Tử Vong

Người phụ nữ váy trắng ngẩng lên nhìn vũ trụ trên cao rồi bình tĩnh nói: “Cứ kệ họ”.

Người đàn ông áo trắng gật đầu, sau đó kéo người phụ nữ váy trắng rời đi.

Có một ông lão đang dắt một cô gái chật vật bước đi trên sa mạc hoang vu.

Ông lão mặc bộ đồ bằng vải thô, bờ vai rộng, làn da đen nhẻm, mặt dính đầy cát, ngoài ra còn vác một cái túi vải trên vai.

Cô gái đi bên cạnh ông ấy trông chỉ 17, 18 tuổi. Cô ta mặc một chiếc váy dài màu tím nhạt. Tuy dung nhan không thuộc hàng tuyệt sắc, nhưng vẫn có đường nét mỹ lệ.

Họ càng đi thì gió bụi càng lớn, hai người thậm chí không mở nổi mắt, cô gái chợt nói: “Ông ơi, hay mình nghỉ một lát đi ạ?”

Ông lão híp mắt nhìn nền trời rồi lắc đầu: “Không được, trời sắp tối rồi, chúng ta buộc phải rời khỏi đây trước khi trời tối, không thì bão cát mà tới thì chúng ta sẽ chết ở đây đấy”.

Cô gái gật đầu, sau đó đi tới gần ông lão, giơ hai tay lên đỡ cái túi: “Ông ơi, cháu giúp ông”.

Ông lão nhìn cô rồi mỉm cười: “Ngoan!”

Cứ thế, hai ông cháu đi thêm nửa canh giờ nữa thì gió bụi càng lớn hơn, họ gần như không mở nổi mắt.

Đúng lúc này, cô gái chợt chỉ lên trước rồi cuống lên nói: “Ông ơi, ông nhìn đằng kia kìa”.

Ông lão nhìn theo phía cô gái chỉ thì thấy có một người đàn ông đang nằm ở gần đó, không biết còn sống hay đã chết.

Ông ấy cau mày nói: “Kệ họ, mình đi thôi!”

Dứt lời, ông ấy cất bước đi tiếp.

Có người chết ở sa mạc là chuyện hết sức bình thường.

Đúng lúc này, cô gái lại nói: “Ông ơi nhìn kìa, người ta vẫn động đậy, chắc còn sống đấy”.

Nói rồi, cô ta chạy luôn qua.

Thấy thế, ông lão cuống lên: “Nha đầu!”

Dứt lời, ông ấy cũng chạy theo.

Cô gái chạy đến gần người đàn ông thì thấy đúng là người này vẫn cử động. Sau khi nhìn thấy diện mạo của người này thì cô ta hơi ngẩn ngơ.

Tóc của người đàn ông bù xù, nhưng gương mặt lại rất tuấn tú, song lại không có tay.

Người đàn ông không mở mắt, cổ họng chỉ phát ra được một tiếng khàn khàn: “Nước!”

Nghe vậy, cô gái vội lấy bình nước ở thắt lưng ra mở rồi quỳ xuống cạnh người đàn ông, sau đó đổ nước vào miệng hắn.

Không biết người này đã chịu khát bao lâu nên uống rất nhiều, hình như do uống vội quá nên bị sặc và ho khù khụ.

Cô gái nhanh chóng vỗ ngực cho hắn rồi nói: “Uống từ từ thôi”.

Một lát sau, người đàn ông mở mắt ra. Khi nhìn thấy cô gái, hắn ngơ ngác hỏi: “Đây là đâu?”

Cô gái: “Sa mạc Tử Vong”.

Sa mạc Tử Vong?

Người đàn ông cau mày, vì hắn không có ấn tượng gì với nơi này.

Lúc này, ông lão chợt nói: “Nha đầu, gió cát lớn lắm rồi, chúng ta mau đi thôi”.

Tiểu Thiện nhìn người đàn ông rồi hỏi: “Ngươi có đi được không?”

Người đàn ông nhìn gió cát ở phía xa, đương nhiên hắn biết nếu không đi thì chỉ có nước bị chôn vùi ở đây.

Hắn gật đầu, sau đó vô thức muốn ngồi dậy, nhưng ngay sau đó đã phát hiện đôi tay của mình đã mất.

Hắn ngẩn ra.

Sau đó, vô vàn ký ức dội về như thuỷ triều.

Một lát sau, sắc mặt của hắn chợt tái nhợt. Hắn như nghĩ ra điều gì đó nên định đứng dậy, nhưng vì không có tay nên không làm được.

Cô gái bên cạnh thấy thế thì vội đỡ hắn.

Người đàn ông như cảm nhận được điều gì đó nên nhìn ngay xuống eo mình, ở đó có một thanh đoản kiếm cùng một cái tháp nhỏ vỡ nát, phần đầu còn thiếu một góc.

Thấy thế, người đàn ông run rẩy nói: “Tháp gia”.

Người này chính là Diệp Quân.

Hắn nhanh chóng thử liên hệ với Tháp gia và Tiểu Hồn, nhưng điều khiến hắn ngạc nhiên là cả hai đều không có phản ứng gì, mà rơi vào trạng thái ngủ say rồi.

Hắn định thử điều động tu vi, nhưng sau đó mi tâm lại hiện lên một chữ Ác màu đỏ máu.

Khi chữ đó xuất hiện, tu vi mà hắn vận chuyển đã bị trấn áp. Cùng lúc đó, một cơn đau dữ dội truyền tới, đầu hắn đau như búa bổ, sau đó cả người ngã khuỵ, đầu nghiêng sang một bên và ngất xỉu.

Thấy thế, cô gái ngỡ ngàng.

“Nha đầu, bão cát sắp bắt đầu rồi”.

Ông lão trầm giọng nhắc nhở.

Cô gái nhìn về phía xa thì thấy bão cát đang tới, vừa hay hướng đúng về phía bọn họ.

Cô ta lập tức tái mặt.

Ông lão không nói gì nữa mà kéo cô gái chạy luôn.

Nhưng cô ta lại thuận thế nâng chân của Diệp Quân lên.

Ông lão bực mình mắng: “Cháu làm gì thế hả?”

Cô gái mỉm cười: “Ông ơi, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ, mình cứu hắn đi!”

Ông lão vừa chạy vừa nói: “Nha đầu, hắn chỉ cản đường mình thôi, cháu mau thả hắn ra, không là ông giận đấy”.

Cô gái thoáng do dự rồi nói: “Ông ơi, nhưng làm vậy thì lương tâm cháu không cho phép”.

Ông lão tức giận mắng: “Cháu kéo hắn, ông kéo cháu thì ông kiệt sức mất”.

Cô gái le lưỡi nói: “Ông ơi, tên này trông đẹp trai lắm, mình cứu hắn đi mà! Bão cát còn cách mình xa chán”.

Ông lão tức nổ phổi: “Phạn Thiện!”
Chương 2489: Đuổi cũng không đi

Không biết bao nhiêu lâu sau, Diệp Quân cảm thấy toàn thân ấm áp, hắn chầm chậm mớ mắt ra thì đập luôn vào mắt là ánh mắt trời chói loà nên lại nhắm ngay mắt lại.

Lúc này, đầu hắn nặng như chì.

Cứ thế, lại không biết bao lâu sau, khi đầu hắn nhẹ hơn thì hắn mới lại mở mắt ra.

Hắn nghiêng đầu sang một bên để tránh ánh nắng, trong tầm mắt hắn xuất hiện các căn nhà sàn, trong đó có vài cái đang bốc khói nghi ngút.

Diệp Quân cảm thấy nghi hoặc, không biết đây là nơi nào.

“Tỉnh rồi à?”

Đúng lúc này chợt có một giọng nói trong sáng vang lên.

Diệp Quân ngoảnh lại nhìn thì thấy có một đôi mắt đen to tròn.

Đây chính là cô gái mà hắn gặp trong sa mạc lúc trước.

Diệp Quân vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng đôi tay trống không, thêm tu vi đã bị phong ấn nên nhất thời khiến hắn không thích ứng được. Vùng vằng một hồi, cuối cùng hắn vẫn không ngồi dậy nổi.

Cô gái vội đỡ hắn ngồi dậy, say đó đỡ hắn ra ngồi ở cái ghế dài bên cạnh.

Diệp Quân dựa người vào tường rồi thở dài một hơi, sau đó nói với cô gái: “Cảm ơn cô đã cứu ta”, cô gái mỉm cười rạng rỡ: “Là ông nội ta cứu ngươi đấy”.

Diệp Quân: “Cảm ơn cả hai”.

Cô gái xua tay: “Không có gì”.

Diệp Quân nhìn quanh thì thấy đây hình như là một trấn nhỏ, xung quanh là các ngôi nhà treo chằng chịt nhưng rất đẹp mắt.

Diệp Quân tò mò hỏi: “Cô nương, đây là nơi nào?”

Cô gái cười đáp: “Ta là Phạn Thiện, ngươi có thể gọi ta là Tiểu Thiện, đây là Biên Hoang”.

Nói rồi, cô ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi tên gì? Từ bên ngoài tới hả?”

Diệp Quân: “Ta là Diệp Quân, ta cũng không biết mình đến đây bằng cách nào”.

Phạn Thiện chớp mắt nói: “Ngươi không biết ư?”

Diệp Quân gật đầu.

Ký ức cuối cùng của hắn dừng lại ở khoảng khắc hắn thi triển kiếm cuối với Ác Đạo.

Ác Đạo.

Phạn Chiêu Đế.

Diệp Quân hít sâu một hơi.

Chân tỷ sao rồi?

Vũ trụ Quan Huyên nữa.

Sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Trong đầu hắn có rất nhiều điều nghi vấn.

Tiếc là Tháp gia và Tiểu Hồn đều đã ngủ say.

Sau đó, bụng Diệp Quân vang lên tiếng ục ục.

Hắn chợt thấy lúng túng.

Đói rồi!

Bây giờ, tu vi của hắn đã bị sức mạnh còn sót lại Phạn Chiêu Đế phong ấn, thành ra hắn đã như người bình thường.

Phạn Thiện nhìn bụng của Diệp Quân, sau đó cười hỏi: “Ngươi đói hả?”

Nói rồi, cô ta lấy một bắp ngô ra đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân theo bản năng muốn nhận lấy, nhưng lại chợt phát hiện mình không có tay.

Phạn Thiện cũng nhận ra điều đó nên thoáng ngại ngùng nói: “Xin lỗi”.

Nói xong, cô ta đưa bắp ngô đến gần miệng Diệp Quân: “Ta đút cho ngươi ăn”.

Diệp Quân cảm kích nhìn Phạn Thiện, sau đó cắn một miếng.

Phạn Thiện cười nói: “Diệp Quân, ăn từ từ thôi, ta vẫn còn mà”.

Diệp Quân mỉm cười không nói gì, sau đó tiếp tục ăn, hắn thực sự đang rất đói.

Một lát sau, hắn đã ăn hết bắp ngô. Phạn Thiện vội lấy một bình nước lớn ra rồi rót vào một cái gáo rồi đưa đến bên miệng Diệp Quân: “Mau uống đi, đừng để bị nghẹn”.

Diệp Quân lại cảm kích nhìn cô ta, sau đó bắt đầu uống từng ngụm nước lớn.

Hắn uống nước xong, Phạn Thiện để cái gáo sang một bên, sau đó lấy một cái ghế rồi ngồi xuống đối diện Diệp Quân, hỏi: “Chắc chắn ngươi từ bên ngoài tới, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Phạn Thiện hào hứng hỏi tiếp: “Bên ngoài có vui không?”

Diệp Quân thoáng tò mò: “Đây là nơi nào?”, Phạn Thiện: “Biên Hoang!”

Diệp Quân: “Biên Hoang là nơi nào?”

Phạn Thiện chớp mắt: “Là Biên Hoang chứ nơi nào”.

Diệp Quân: “…”

Phạn Thiện: “Ngươi nghỉ ngơi đi, ta phải đi nấu cơm cho ông nội, nấu xong thì ta sẽ gọi ngươi”.

Dứt lời, cô ta đứng dậy rồi rời đi.

Diệp Quân dựa lưng vào tường rồi nhắm mắt lại, tu vi của hắn chưa biến mất, mà là bị phong ấn.

Hắn thấy sức mạnh phong ấn tu vi của mình rất quen, đó chính là sức mạnh của Phạn Chiêu Đế và ở ngay mi tâm hắn.

Diệp Quân hít sâu một hơi rồi nói: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì nhỉ?”

Hắn ngẩng lên nhìn về phía chân trời bị ráng chiều nhuộm đỏ.

Trận đánh lúc trước đã khiến hắn nhận ra rằng thì ra nhiều lúc sống trên đời, không phải cứ cố gắng là sẽ có thành quả.

Đôi lúc, dù mình đã cố hết sức thì vẫn trắng tay.

Đó là sự thật.

Lần này với hắn mà nói chính là thất bại hoàn toàn.

Hắn chưa từng thất bại như vậy.

Diệp Quân tiu nghỉu, nhưng không lâu sau, ánh mắt đã trở nên kiên định.

Thật bại thì sao? Không lẽ hắn cứ thế nhận thua ư?

Không!

Hắn hít sâu một hơi, quyết định sẽ không nhận thua như vậy. Ngay đến ông nội cùng cha hắn cũng đã từng trải qua bao lần tuyệt vọng và thất bại chứ?
Chương 2490: Vương triều Thiên Mộ

Họ có bỏ cuộc không?

Không hề!

Nếu giờ hắn bỏ cuộc chỉ vì một lần thất bại thì mới là đồ vô dụng.

Ngã xuống thì đứng dậy thôi.

Chỉ cần vẫn còn sống thì hắn sẽ không bao giờ nhận thua.

Ánh mắt Diệp Quân dần trở nên kiên định.

Đúng lúc này, giọng nói của Phạn Thiện lại vang lên: “Diệp Quân”.

Diệp Quân bừng tỉnh trong suy nghĩ, sau đó ngoái đầu nhìn về phía lối vào thì thấy Phạn Thiện mặc tạp dề, tay cầm một cái gáo đang mỉm cười nhìn mình: “Ăn cơm thôi, mau lên!”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Nói xong, hắn đứng dậy đi lên nhà sàn. Ngôi nhà sàn này thật sự rất lớn, có đến bốn gian phòng. Khi hắn đi vào bếp thì thấy có một ông lão với vẻ mặt nghiêm nghị đang ngồi hút thuốc.

Đó chính là ông nội của Phạn Thiện.

Thấy Diệp Quân đi vào, ông lão nhìn hắn rồi hút thuốc tiếp.

Phạn Thiện dọn cơm, sau đó cười nói với Diệp Quân: “Ngồi đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó đi tới bàn ăn rồi chào hỏi với ông lão: “Đa tạ ơn cứu mạng của tiền bối”.

Song, ông lão chỉ nhìn hắn chứ không nói gì.

Phạn Thiện: “Ông bảo đừng khách sáo”.

Ông lão: “…”

Diệp Quân lại nói với Phạn Thiện: “Cảm ơn hai người”.

Phạn Thiện cầm đũa đưa cho Diệp Quân rồi lại rụt về ngay: “Xin lỗi”.

Diệp Quân: “Không sao”.

Nói xong, hắn cũng thấy hơi chán nản.

Đôi tay của hắn bị mất rồi.

Tu vi cũng bị phong ấn.

Điều này có nghĩa là trước khi phong ấn được gỡ, hắn không thể khôi phục thể xác được.

Đúng là đau đầu!

Ông lão chợt nói: “Ngươi tên là Diệp Quân hả?”

Diệp Quân: “Vâng”.

Ông lão: “Từ ngoài tới?”

Diệp Quân gật đầu: “Vâng”.

Ông lão lại im lặng nhìn hắn.

Trên người ông lão có một luồng uy áp, nhưng với Diệp Quân mà nói thì đương nhiên không có tác dụng gì. Vì uy áp của các cường giả mà hắn từng gặp mạnh hơn nhiều.

Một lát sau, ông lão quay đi, sau đó gõ cái tẩu thuốc rồi nói: “Ngươi không biết nơi chúng ta đang sống đúng không?”

Diệp Quân: “Ta không biết gì hết”.

Ông lão: “Ăn cơm xong thì chắc cũng chưa tối, vừa hay có thể đi được rồi”.

Quả nhiên là ông ta muốn đuổi Diệp Quân đi.

Diệp Quân thoáng do dự rồi nói: “Ta ở lại được không?”

Ông lão lập tức nhăn mặt, mẹ kiếp! Ông ta đánh giá sai về độ dày da mặt của tên này rồi.

Ông ta đã nói đến vậy mà hắn vẫn dám thốt ra câu đó.

Da mặt dày đến đâu đây?

Phạn Thiện cười nói: “Được mà, ông nội ta là người tốt. Ban nãy ông còn bảo với ta trông ngươi sáng sủa như vậy thì chắc nhân phẩm cũng được, chúng ta có thể giúp ngươi”.

Ông lão cạn lời luôn.

Diệp Quân nhìn ông ta rồi hành lễ: “Cảm ơn tiền bối”.

Ông lão càng nhăn mặt hơn.

Sao cháu gái ông ta lại đi giúp người ngoài thế này?

Ông lão gõ tẩu thuốc rồi buồn bực đứng dậy bỏ đi.

Phạn Thiện vội nói: “Ông ơi, ông đã ăn cơm đâu”.

Ông lão: “No rồi”.

Ông lão đi tới cửa thì dừng lại, sau đó lườm Phạn Thiện: “Tức đến no luôn”.

Dứt lời, ông ta đi luôn.

Phạn Thiện le lưỡi, sau đó ngồi xuống cạnh Diệp Quân: “Ông nội tốt lắm, chẳng qua thấy ngươi có lai lịch bất minh nên mới đề phòng thôi”.

Diệp Quân: “Cô không sợ ta là người xấu à?”

Phạn Thiện chợt giơ cái gáo trong tay lên rồi nghiêm túc nói: “Ta đã luyện được mấy chiêu với Chu sư phụ, ngươi mà là người xấu thì ta gõ cho ngươi sưng đầu ngay”.

Diệp Quân: “…”

Phạn Thiện cười nói tiếp: “Ta đút cho ngươi ăn nhé!”

Diệp Quân lại thấy ngại ngùng.

Phạn Thiện: “Nào, chỉ là đút ăn thôi mà, ta cho cho ăn suốt có sao đâu”.

Diệp Quân: “???”, sau đó nhờ Phạn Thiện mà hắn đã ăn no.

Phạn Thiện dọn dẹp xong thì chợt nhớ ra chuyện gì đó nên nói với Diệp Quân: “À, nghe nói hôm nay có người ở ngoài sắp đến tiểu trấn. Ngươi muốn đi xem không?”

Diệp Quân: “Bên ngoài có người ư?”

Phạn Thiện gật đầu: “Ừ, chúng ta đi xem đi!”

Nói xong, cô ta bỏ cái giẻ lau xuống rồi kéo góc áo Diệp Quân lôi đi.

Diệp Quân: “…”

Tiểu trấn này không lớn, bên trong toàn là nhà sàn, dân số chỉ khoảng vài nghìn người, thi thoảng mới thấy một điện đường bằng đá thô sơ.

Nhưng Diệp Quân phát hiện người ở trấn này đều không có tu vi. Song, hắn thấy vài người đàn ông có khí tức võ giả, rõ ràng họ chỉ tu luyện thể xác đơn thuần, chứ chưa chạm đến cấp “khí”.

Diệp Quân bị Phạn Thiện lôi tới lối vào của tiểu trấn, hắn nhìn ra bên ngoài thì thấy có một con đường nhỏ.

Lúc này đang có không ít người tụ tập ở đây.

Trên đường đi, hắn đã hiểu hơn về nơi này qua lời kể của Phạn Thiện.

Người ở đây đều là tội dân.

Tội dân Biên Hoang.

Vì tổ tiên của người dân ở đây từng phạm tội nên họ bị đày đến đây, không bao giờ được rời đi.

Con cháu của tộ dân không được tu luyện, càng không được rời đi.

Lần này, mọi người tập trung ở đây là vì nghe nói có quan sắp đến. Mà vị quan này có thể dẫn người ở trong này đi. Vì thế, họ vừa tò mò, vừa ôm một tia hi vọng có thể rời khỏi cái nơi chó ăn đá gà ăn sỏi này và thoát khỏi thân phận tội dân.

Còn nơi này thuộc văn minh cấp mấy thì Diệp Quân không biết.

Đúng lúc này, chợt có người nói: “Mau nhìn kìa, đại quan của vương triều Thiên Mộ đến rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK