Ta giúp ngươi không phải vì ngươi đẹp trai, đương nhiên là có ý đồ khác. Ông là quản sự của Tiên Bảo Các, còn là quản sự của Thanh Châu, chắc chắn sẽ không tham chút tiền tài, mà ông ta coi trọng tình người, một người có thể trở thành cường giả siêu mạnh trong tương lai.
Lời này của Diệp Quân đúng là những gì ông ta muốn nghe.
Ông lão quản sự suy nghĩ rồi nói: “Diệp công tử, người mang thiên mệnh nhắm vào ngươi, đúng với ý của phe thế gia và phe tông môn, nhưng theo ta được biết, phía thư viện vẫn ủng hộ ngươi, vì vậy, ngươi phải xin sự giúp đỡ từ những trưởng lão trong thư viện!”
Diệp Quân lắc đầu: “Ta không liên lạc được với người trong thư viện!”
Ông lão quản sự mỉm cười, không nói gì.
Diệp Quân thành khẩn nói: “Nếu tiền bối giúp đỡ, ta sẽ vô cùng cảm kích, sau này nhất định sẽ báo đáp!”
Ông lão quản sự trầm giọng nói: “Diệp công tử, nói thật, ta cũng không thích việc làm của thư viện…”
Nói đến đây, ông ta cắn răng: “Thôi bỏ đi, cho dù là đối đầu với người mang thiên mệnh, ta cũng sẽ giúp ngươi một lần”.
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Ông lão quản sự mỉm cười, trong lòng hơi vui vẻ.
Tình người!
Nếu có lựa chọn, ông ta chắc chắn cũng sẽ giúp người mang thiên mệnh, nhưng không còn cách nào khác, thân phận này thật sự quá lớn mạnh.
Bây giờ, ông ta không thể tiếp xúc với người mang thiên mệnh, đối phương không thèm để ý đến một quản sự nhỏ bé như ông.
Nhưng Diệp Quân cũng không tệ.
Không, phải là rất giỏi mới đúng!
Tài năng, tính cách, tình cảm đều rất cao, chỉ thiếu mỗi gia thế, nếu có gia thế thì quá tốt.
Nghẽ đến đây, ông lão quản sự thầm thở dài.
Gia thế!
Phải nói rằng gia thế rất quan trọng, gia thế tốt thường quyết định chỗ đứng của ngươi, Diệp Quân cái gì cũng hoàn hảo, chỉ thiếu mỗi gia thế, nếu không, theo ông ta thấy, lần này Diệp Quân đấu với người mang thiên mệnh, cũng có cơ hội thắng.
Chàng trai này thật tài giỏi!
Ông lão quản sự nhìn Diệp Quân, càng nhìn càng thấy hài lòng, trong đầu chợt nảy ra một ý nghĩ: Có nên giới thiệu cháu gái mình cho chàng trai này không nhỉ?
Nghĩ đến đây, ông ta lắc đầu cười.
Thôi bỏ đi!
Gả cháu gái cho chàng trai này chẳng khác nào sẽ bị trói buộc với cậu ta.
Ván cược này quá lớn.
Cho chàng trai này nợ tình người là đủ rồi, ông ta chỉ là một quản sự nhỏ bé, trò chơi này quá lớn.
Ông ta không có tiền vốn, hơn nữa cũng dễ thua.
Bình an vô sự là được.
Ông lão quản sự bình tĩnh lại nói: “Diệp công tử, bây giờ ngươi phải về Nam Châu sao?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Tiền bối có đề nghị nào tốt hơn không?”
Ông lão quản sự cười nói: “Ta sẽ lập tức giúp ngươi liên hệ với người của thư viện, bảo họ đến gặp ngươi, ta nghĩ ngươi nên ở lại thêm vài ngày, đây là địa bàn của ta, ở đất Thanh Châu này, ta cũng có chút danh tiếng, cho dù người của thư viện nhắm vào ngươi thì ta cũng có thể đối phó giúp ngươi. Nếu bây giờ ngươi về Nam Châu thì ta không thể giúp được nữa!”
Diệp Quân gật đầu: “Vậy ta nghe theo lời tiền bối, ở lại vài ngày!”
Ông lão quản sự gật đầu: “Ta đi liên hệ với các trưởng lão của học viện, trong thời gian này, Diệp công tử có thể đi dạo trong Thanh Châu, ngươi yên tâm, bây giờ chưa có ai dám động vào ngươi đâu!”
Diệp Quân cười nói: “Được!”
Ông lão quản sự quay người rời đi, Diệp Quân lại đột nhiên nói: “Tiền bối, ta nên gọi ông thế nào?”
Ông lão quản sự mỉm cười: “Bọn họ đều gọi ta là Phó quản sự! Ngươi gọi ta là lão Phó là được!”
Phó quản sự!
Diệp Quân gật đầu: “Ông Phó, làm phiền ông rồi!”
Ông Phó cười nói: “Chuyện nhỏ!”
Nói xong ông ta quay người rời đi.
Diệp Quân trầm mặc tại chỗ.
Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên lên tiếng: “Hay là đến gia tộc họ Diệp xem thử đi?”
Gia tộc họ Diệp!
Diệp Quân sững sờ, sau đó nói: “Là gia tộc họ Diệp mà Kiếm Chủ Nhân Gian từng ở sao?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng vậy!”
Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được, ta cũng muốn đi xem thử nơi Kiếm Chủ Nhân Gian từng ở!”
Tiểu Tháp nói: “Đi bên phải!”
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Ngươi biết đường sao?”
Tiểu Tháp im lặng.
Mẹ nó!
Không cẩn thận suýt nữa là lộ rồi!
Tiểu Tháp cười nói: “Ta từng đến Thanh Châu rồi!”
Diệp Quân khẽ gật đầu, không nghĩ nhiều nữa, đi về phía bên phải.
Trên đường đi, Tiểu Tháp nói: “Ngươi định đánh giết đến tổng viện của thư viện Quan Huyên sao?”
Diệp Quân khẽ nhíu mày: “Tại sao phải đánh giết tổng viện của thư viện Quan Huyên?”
Tiểu Tháp đáp: “Thư viện chắc chắn sẽ đứng về phía người mang thiên mệnh, mà người mang thiên mệnh không thích ngươi, chắc chắn sẽ đối đầu với ngươi, vì vậy tiếp theo ngươi sẽ giết luôn tổng viện của thư viện Quan Huyên à?”
Diệp Quân lắc đầu cười nói: “Tháp gia, ngươi thật cực đoan, có phải trước đây từng chịu đả kích gì không?”
Tiểu Tháp im lặng.
Mẹ kiếp!
Ta từng chịu đả kích từ ông nội và cha ngươi đấy!
Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tháp gia, người mang thiên mệnh có thể tranh giành, tại sao ta thì không? Hắn kết giao với phe thế gia và phe tông môn, ta kết giao với thư viện, hắn có nhiều người ủng hộ, ta cũng có thể tạo các mối quan hệ khác, kết thêm nhiều bạn bè”.
Hắn cười nói: “Ta sẽ không công khai chống lại thư viện, ta muốn đường đường chính chính đấu với gã, ta muốn đến tổng viện của thư viện Quan Huyên, muốn đích thân khiêu chiến gã, ta sẽ quang minh chính đại giết gã. Chết tiệt! Chẳng phải gã nói có gã thì không có ta, có ta thì không có gã sao? Được thôi! Vậy thì một chọi một!”
Diệp Quân càng nghĩ càng tức, hắn quay người đi về phía Tiên Bảo Các.
Tiểu Tháp thấy hơi khó hiểu: “Ngươi định làm gì?”
Diệp Quân vô cảm nói: “Ta muốn ông Phó giúp ta đưa thư khiêu chiến đến tổng viện của thư viện Quan Huyên, ta muốn đấu riêng với gã, bây giờ ra rất muốn giết gã!”
Nói xong, hắn càng tăng tốc.
Tiểu Tháp im lặng.
Mẹ nó!
Tính khí này của nhà các ngươi di truyền đấy à?
Coi thường sống chết, không phục thì đòi giết?
…
Chương 262: Nhiệt tình
“Ngươi muốn khiêu chiến với người mang thiên mệnh sao?”
Trước cổng Tiên Bảo Các, ông Phó khó tin nhìn Diệp Quân.
Diệp Quân gật đầu: “Phải”.
Ông Phó nhìn Diệp Quân: “Tại sao?”
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Chẳng phải gã nói có gã thì không có ta, có ta không có gã sao? Đã thế thì một đấu một đi”.
Ông Phó không nói gì.
Ngươi gan dạ đấy!
Diệp Quân lấy giấy bút ra, sau đó bắt đầu viết: “Trận chiến ngày hôm đó, ngươi không hề quan tâm đến đạo đức võ thuật, gọi Thiên Đạo đến trợ giúp cũng không có tác dụng gì. Thiên Đạo quá yếu, một nhát kiếm đã tiêu diệt được, quả thật chẳng thú vị gì cả. Bây giờ ngươi nói có người không có ta, có ta không có ngươi, đã thế thì tại sao không đánh? Địa điểm, thời gian và quy tắc đều do ngươi chọn, ta vô địch, tùy ý ngươi”.
Viết xong, Diệp Quân lại vung cây bút lên đề tên mình lên đó.
Đọc thư khiêu chiến của Diệp Quân, ông Phó im lặng không nói gì.
Ngông cuồng!
Đây là cảm nhận đầu tiên của ông ta.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, người ta có tính huênh hoang thế thật sao?
Người mang thiên mệnh và Diệp Quân đã từng đấu với nhau, trận chiến đó cũng có Thiên Đạo tham chiến.
Thế nhưng người mang thiên mệnh vẫn thua đấy thôi.
Đây không phải là ngông cuồng, huênh hoang mà gọi là tự tin.
Lúc này Diệp Quân bỗng nói: “Ông Phó, thư này có thể cho cả vũ trụ biết không?”
Ông Phó nhìn Diệp Quân: “Ngươi muốn làm lớn chuyện này à?”
Diệp Quân gật đầu.
Ông Phó im lặng một lúc rồi nói: “Được! Chuyện này đơn giản thôi, chỉ cần đăng lên báo Quan Huyên là được”.
Diệp Quân khó hiểu: “Báo Quan Huyên?”
Ông Phó cười nói: “Là báo do Tần các chủ của Tiên Bảo Các lập ra vào năm đó, mỗi ngày trên đó đều sẽ cập nhật rất nhiều chuyện xảy ra”.
Nói rồi ông ta lấy một tờ giấy đưa cho Diệp Quân, Diệp Quân đọc lướt qua rồi sửng sốt, chuyện hắn ở thư viện Thanh Châu đều đã được ghi chép lại trên đó.
Nhưng vẫn có chút sai lệch với sự thật, hơn nữa có vài chỗ được phóng đại, nói quá.
Ông Phó nói: “Muốn cho cả vũ trụ biết thì chỉ có cách là đăng lên báo Quan Huyên”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy thì đăng báo”.
Ông Phó nhìn Diệp Quân: “Phải có tiền”.
Diệp Quân sửng sốt.
Ông Phó cười khổ nói: “Muốn đăng lên báo Quan Huyên thì phải trả tiền, nhưng chuyện này của ngươi thì không cần trả tiền, bởi vì một khi thư khiêu chiến của ngươi được đăng trên báo chắc chắn sẽ bán rất chạy. Nhưng ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, một khi đăng lên báo, ngươi và người mang thiên mệnh sẽ rơi vào thế cục không chết thì không tha”.
Diệp Quân gật đầu: “Ta nghĩ kỹ rồi”.
Ông Phó gật đầu: “Ừ, vậy ta đi làm cho ngươi”.
Diệp Quân cười nói: “Cảm ơn”.
Ông Phó lắc đầu cười: “Đừng khách sáo”.
Nói rồi ông ta xoay người đi.
Diệp Quân cũng xoay người rời đi.
Đến gia tộc họ Diệp dạo một vòng.
Trên đường đi, Tiểu Tháp bỗng nói: “Thật ra ngươi hoàn toàn có thể cẩn trọng trước, bây giờ làm thế quả thật hơi hành động theo cảm tính”.
Diệp Quân mỉm cười: “Tháp gia dạy phải, sau này ta làm gì cũng sẽ cẩn trọng hơn”.
Tiểu Tháp còn muốn nói gì đó, giọng nói bí ẩn đó bỗng nói: “Đồ ngốc, ngươi nghĩ hắn hành động theo cảm tính thật sao?”
Tiểu Tháp khó hiểu: “Có ý gì?”
Giọng nói bí ẩn thấp giọng thở dài: “Hắn công khai khiêu chiến với người mang thiên mệnh, trông có vẻ là hành động theo cảm tính nhưng thực ra là đã cân nhắc kỹ càng. Haizz, chỉ số thông minh của tên này thật đúng là kế thừa từ mẹ và cha hắn một cách hoàn hảo”.
Tiểu Tháp hơi khó hiểu: “Ý của ngươi là gì?”
Giọng nói bí ẩn nói: “Hiện giờ hai thế lực lớn nhất trong thư viện đều đứng về phía người mang thiên mệnh, hắn đang là bên yếu, mà công khai khiêu chiến với người mang thiên mệnh, ngươi nói xem những phe thế gia, phe tông môn đó và người mang thiên mệnh có dám ỷ thế bắt nạt hắn không?”
Tiểu Tháp không nói gì.
Giọng nói bí ẩn nói tiếp: “Bây giờ nếu chúng ỷ thế bắt nạt Diệp Quân thì chúng sẽ bị cả vũ trụ lôi cả mười tám đời tổ tiên lên mắng. Hơn nữa người mang thiên mệnh cũng sẽ mang tiếng xấu. Bây giờ chúng chỉ có một lựa chọn, đó là chấp nhận khiêu chiến của Diệp Quân, hơn nữa không thể để cho bất kỳ kẻ nào giết Diệp Quân, nếu như bây giờ Diệp Quân chết đột ngột, tất cả mọi người sẽ cho rằng tổng viện thư viện Quan Huyên làm”.
“Bây giờ hắn đang tranh thủ thời gian cho mình, trước khi trận quyết chiến của hắn và người mang thiên mệnh diễn ra, người mang thiên mệnh và tổng viện thư viện Quan Huyên đều cầu cho hắn đừng chết, nếu không chắc chắn họ sẽ phải gánh cái tội này”.
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Hóa ra hắn có ý này, vậy tại sao hắn không nói rõ với ta?”
Giọng nói bí ẩn ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ hắn không ngờ ngươi lại ngốc như thế?”
Tiểu Tháp: “?”
Không lâu sau Diệp Quân đến gia tộc họ Diệp.
Thật ra hoàn cảnh của gia tộc họ Diệp vào nhiều năm về trước không tốt lắm, vì năm đó họ đã ép Kiếm Chủ Nhân Gian cõng muội muội rời khỏi gia tộc họ Diệp.
Nhưng sau khi Diệp Vũ trưởng thành, gia tộc họ Diệp bắt đầu hồi phục lại nguyên khí.
Mặc dù hiện giờ gia tộc họ Diệp không mạnh bằng nhà họ An và đế tộc Bất Tử trước đó, nhưng nhờ có Diệp Vũ nên không ai dám làm gì họ.
Diệp Quân nhìn đệ phủ gia tộc họ Diệp trước mặt, khẽ nói: “Tháp gia, đây là gia tộc họ Diệp mà Kiếm Chủ Nhân Gian sống vào năm đó sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ừ”.
Diệp Quân hỏi: “Nghe nói năm đó Kiếm Chủ Nhân Gian rất thảm, đúng không?”
Tiểu Tháp nói: “Vào trong xem thử không?”
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Làm thế không ổn lắm nhỉ?”
Đúng lúc này cánh cửa gia tộc họ Diệp ở đằng xa bỗng mở ra, một cô gái mười sáu mười bảy tuổi bước ra, cô gái mặc một chiếc váy dài màu xanh lam, gương mặt thanh tú, tràn đầy sức sống, tay cầm một thanh kiếm.
Lúc này cô gái bỗng nhìn thấy Diệp Quân, lúc nhìn thấy hắn, cô ấy sửng sốt, ngay sau đó cô ấy chạy đến trước mặt Diệp Quân, vui mừng nói: “Ôi đệch… Diệp Quân! Ngươi là Diệp Quân!”
Diệp Quân: “…”
Cô gái càng phấn khích hơn: “Diệp… Diệp công tử, sao ngươi lại ở đây?”
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Đến đây xem thử”.
Cô gái vội nói: “Nào, vào trong thôi! Đi đi”.
Cô ấy vừa nói vừa kéo Diệp Quân đi vào Diệp phủ.
Diệp Quân lắc đầu khẽ cười, cô nương này nhiệt tình quá.
Chương 263: Ca ca rất bận
Sau khi đi vào Diệp phủ, cô gái cười nói: “Diệp công tử, ta là Diệp Trúc Tân, ngươi gọi ta Trúc Tân là được”.
Diệp Quân cười nói: “Trúc Tân cô nương biết ta sao?”
Diệp Trúc Tân cười nói: “Bây giờ có ai mà không biết Diệp công tử chứ? Diệp công tử, ta nói cho ngươi biết ngươi là thần tượng của ta, ta rất ngưỡng mộ ngươi”.
Nói rồi cô ấy bỗng giơ thanh kiếm trong tay lên, sau đó nghiêm túc nói: “Vốn dĩ ta không thích kiếm đâu nhưng sau khi thấy ngươi, ta có niềm yêu thích với kiếm. Ôi đừng có đẹp trai như thế chứ! Sao ngươi có thể đẹp đến thế?”
Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Sao con gái bây giờ lại nhiệt tình thế nhỉ? Chẳng ngượng ngùng, e thẹn giống thời kỳ chúng ta gì cả”.
Giọng nói bí ẩn nói: “Ngươi quan tâm chuyện này làm gì? Ngươi chỉ là một cái tháp”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân cười nói: “Trúc Tân cô nương, cô muốn học kiếm à?”
Diệp Trúc Tân gật đầu: “Đúng thế, ngươi có thể dạy ta không?”
Diệp Quân do dự, sau đó nói: “Ta không biết dạy người khác thế nào”.
Diệp Trúc Tân chớp mắt: “Diệp công tử, mạo muội hỏi một câu, ngươi có người mình thích chưa?”
Hả?
Diệp Quân sửng sốt.
Diệp Trúc Tân nói: “Ta không có ý gì khác, ta chỉ hỏi thế thôi”.
Diệp Quân lắc đầu cười: “Ta có vị hôn thê rồi”.
“Vị hôn thê!”
Diệp Trúc Tân thở dài: “Ngươi tự mình đi loanh quanh đi! Ta không đi dạo cùng người có vợ”.
Nói rồi cô ấy xoay người đi.
Diệp Quân ngơ ngác đứng đó.
Cái quái gì thế?
Diệp Quân ngây người, vì Diệp Trúc Tân này đi thật rồi.
Có thực tế quá không vậy?
Tiểu Tháp bỗng nói: “Đi về phía bên phải”.
Diệp Quân gật đầu, sau đó đi về hướng bên phải, vì hắn được Diệp Trúc Tân dẫn vào nên không ai trong Diệp phủ ngăn hắn lại.
Không lâu sau Diệp Quân đến trước một biệt viện.
Căn nhà này rất yên tĩnh, cũng rất sạch sẽ, không có ai cả.
Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, đây là nơi Kiếm Chủ Nhân Gian từng sống sao?”
Tiểu Tháp nói: “Đúng thế”.
Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn bước vào, mặc dù không có ai nhưng trong phòng lại rất sạch sẽ.
Diệp Quân nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy hai người gỗ nhỏ trên bàn.
Diệp Quân khá tò mò, hắn bước đến trước người gỗ, người gỗ nhỏ bên phải trông có vẻ giống hệt Kiếm Chủ Nhân Gian, còn người gỗ bên trái lại là một cô gái.
Diệp Quân nhìn người gỗ nhỏ đó khẽ nói: “Tháp gia, đây là muội muội của Kiếm Chủ Nhân Gian sao?”
Tiểu Tháp nói: “Ừ”.
Diệp Quân vừa định cầm lấy người gỗ thì lúc này một giọng nói bỗng vang lên từ phía sau: “Này, tên kia, không cho phép động lung tung vào người gỗ nhỏ của ta”.
Nghe thế, Diệp Quân xoay người lại nhìn, ở phía đằng xa là một người phụ nữ hư ảo.
Người phụ nữ này giống hệt người gỗ đó.
Diệp Quân sửng sốt.
Khi nhìn thấy Diệp Quân, người phụ nữ cũng ngơ ngác.
Diệp Quân vội cung kính chào: “Tiền bối, vãn bối không có ý mạo phạm”.
Người phụ nữ nhìn Diệp Quân: “Ngươi tên là gì?”
Diệp Quân nói: “Diệp Quân”.
Diệp Quân!
Nghe Diệp Quân nói thế, người phụ nữ sửng sốt, bà ấy bước đến trước mặt Diệp Quân, nhìn hắn sau đó nói: “Diệp Quân…”
Diệp Quân nhìn người phụ nữ, do dự một lúc mới nói: “Tiền bối biết ta sao?”
Người phụ nữ cười nói: “Biết chứ”.
Diệp Quân tỏ ra khó hiểu.
Biết mình ư?
Không thể nào!
Lúc này người phụ nữ cười nói: “Ngươi đến một mình sao?”
Diệp Quân do dự rồi mới nói: “Còn có Tháp gia nữa”.
Người phụ nữ cười nói: “Ta biết, ta đã cảm nhận được nó rồi”.
Diệp Quân: “Tiền bối biết Tháp gia sao?”
Người phụ nữ cong môi, dí dỏm nói: “Biết chứ, còn quen thân nữa kìa”.
Tiểu Tháp: “…”
Diệp Quân hỏi: “Vậy tiền bối cũng quen với cha ta sao?”
Nghe thế, Tiểu Tháp lập tức trở nên căng thẳng.
Nếu biết trước đến đây sẽ gặp bà cô này thì đã không dẫn tên này đến rồi.
Người phụ nữ: “Đương nhiên là biết, cũng khá thân quen”.
Diệp Quân lại hỏi: “Tiền bối có thể nói cho ta biết không? Tháp gia ngày nào cũng chỉ lừa gạt ta, cũng không nói cho ta biết sự thật”.
Tiểu Tháp: “…”
Người phụ nữ khẽ cười, sau đó nói: “Đợi sau này ngươi trở nên mạnh hơn thì ngươi sẽ biết”.
Nghe thế Diệp Quân cảm thấy hơi thất vọng.
Người phụ nữ đi đến một bên, bà ấy nhìn hai người gỗ nhỏ đó, như nghĩ đến điều gì lập tức rơi vào trầm tư.
Diệp Quân hỏi: “Tiền bối, Kiếm Chủ Nhân Gian không ở cùng bà sao?”
Người phụ nữ nhẹ nhàng xoa người gỗ của Kiếm Chủ Nhân Gian, hơi lạc lỏng khẽ nói: “Ca ca… huynh ấy rất bận. Ta cũng đã rất lâu rồi không gặp huynh ấy”.
Chương 264: Kiếm chọn người
Ca ca!
Kiếm Chủ Nhân Gian!
Diệp Quân liếc nhìn người phụ nữ trước mặt, không hiểu tại sao hắn lại cảm thấy người phụ nữ trước mặt có gì đó rất thân thiết!
Cảm giác hoang đường này khiến bản thân hắn phải kinh ngạc!
Lúc này, người phụ nữ đột nhiên quay người nhìn về phía Diệp Quân, cười nói: “Chàng trai, chắc ngươi không biết cha mình là ai đúng không?”
Diệp Quân gật đầu: “Phải! Tháp gia nói cha ta đi ở rể!”
“Mẹ kiếp!”
Bên trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp run giọng nói: “Tên khốn này gặp ai cũng nói một lần sao? Trời đất ơi…chuyện này có thể cứ thế gạt qua một bên được không? Ông trời ơi…”
Giọng nói bí ẩn vang lên: “Hắn đang báo thù ngươi cứ bỡn cợt hắn đấy!”
Tiểu Tháp trầm mặc.
Tên này biết ghi thù thật đấy!
Nghe thấy lời Diệp Quân nói, người phụ nữ chớp mắt: “Nó nói như vậy sao?”
Diệp Quân gật đầu.
Người phụ nữ cười nói: “Xem ra ngươi không tin lắm nhỉ!”
Diệp Quân cười nói: “Đúng vậy!”
Người phụ nữ quan sát Diệp Quân một lượt, khoé miệng nhếch lên: “Ngươi trông rất đẹp trai, còn đẹp trai hơn cả cha ngươi!”
Diệp Quân bật cười, hơi ngượng ngùng.
Thấy Diệp Quân như vậy, người phụ nữ đột nhiên phá lên cười: “Ngươi cũng biết xấu hổ cơ à? Ngươi đúng là không giống như cha ngươi!”
Diệp Quân đột nhiên thấy hơi hiếu kỳ: “Tiền bối, cha ta là người như thế nào?”
Người phụ nữ nghĩ ngợi, sau đó kẹp ngón trỏ và ngón cái lại với nhau, cười nói: “Cha ngươi…da mặt dày như này thôi!”
Da mặt dày!
Diệp Quân cười nói: “Tháp gia nói ông ấy là một người rất tốt, phải không?”
Nghe vậy, Tiểu Tháp đột nhiên thở phào một hơi, tên này cuối cùng cũng không giở trò nữa rồi!
Không thể không nói, nó thật sự sợ rồi!
Tên này gặp ai cũng nói y nguyên một câu, thật sự quá doạ người!
Nếu như sau này gặp được Diệp Thanh Thanh, tên này lại nói: “Tháp gia nói cha ta đi ở rể…”
Nghĩ tới đây, Tiểu Tháp đột nhiên không thể vui nổi!
Nghe thấy lời này của Diệp Quân, người phụ nữ cười nói: “Ông ấy là một người rất tốt!”
Nói xong, bà ấy ngừng lại rồi hỏi: “Ngươi hận ông ấy không?”
Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó nói: “Vấn đề này, bây giờ ta không thể trả lời!”
Người phụ nữ thấp giọng thở dài, bà ấy nhìn Diệp Quân, trong mắt loé lên vẻ dịu dàng: “Chuyện giữa cha con hai người… thôi bỏ đi! Sau này hai người tự giải quyết! Chàng trai, ta phải đi rồi!”
Diệp Quân gật đầu: “Vâng!”
Người phụ nữ cười, sau đó nói: “Chúng ta sẽ còn gặp lại!”
Bà ấy lại nhìn về phía phần bụng của Diệp Quân, cười nói: “Tháp gia, vất vả cho ngươi rồi!”
Nói xong, bà ấy lập tức biến mất!
Đi rồi!
Diệp Quân trầm mặc một lúc, sau đó lặng lẽ lùi ra ngoài!
Vừa lùi ra ngoài, hắn đã gặp được Diệp Trúc Tân, bên cạnh Diệp Trúc Tân còn có thêm một ông lão!
Diệp Trúc Tân cười nói: “Diệp công tử, vị này là tộc trưởng Diệp Lâm của nhà họ Diệp bọn ta, ông ấy biết Diệp công tử tới nên đặc biệt tới để gặp Diệp công tử!”
Diệp Quân nhìn về phía Diệp Lâm, khẽ chắp tay: “Tiền bối Diệp Lâm, làm phiền rồi!”
Diệp Lâm quan sát Diệp Quân một lượt, cười nói: “Không hổ là kiếm tu số một trong thế hệ trẻ đương thời, thật sự là một nhân tài, khí phách bất phàm!”
Diệp Quân cười nói: “Tiền bối quá lời rồi! Kiếm tu số một trong thế hệ trẻ đương thời, thật sự không dám nhận!”
Diệp Lâm khẽ cười, sau đó nói: “Diệp công tử, theo như ta được biết, người mang thiên mệnh của hệ Ngân Hà đang nhắm vào ngươi, ngươi có biết không?”
Diệp Quân gật đầu: “Biết!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Diệp công tử, theo như ta được biết, bây giờ bên cạnh người mang thiên mệnh kia đã quy tụ được một nhóm yêu nghiệt của vũ trụ Ngũ Duy, mà sau lưng số yêu nghiệt này đều đại diện cho rất nhiều thế gia và tông môn. Ngươi lại đưa ra chiến thư với gã, bây giờ ngươi chẳng khác gì đang khiêu chiến với một tập đoàn lợi ích khổng lồ!”
Diệp Quân gật đầu: “Ta biết!”
Diệp Lâm trầm mặc một lát, sau đó nói: “Công tử, ngươi đi theo ta!”
Dứt lời, ông ấy quay người rời đi!
Diệp Quân ngẩn ra!
Diệp Trúc Tân vội vàng nói: “Mau đi!”
Nói xong, cô ấy kéo lấy cánh tay của Diệp Quân rồi bước đi.
Diệp Lâm dẫn Diệp Quân tới bên trong một đại điện, ở chính giữa đại điện có đặt một hộp kiếm màu đen.
Diệp Lâm đi tới phía trước hộp kiếm, sau đó hành lễ rồi nâng hộp kiếm lên và quay người đi tới trước mặt Diệp Quân, đưa hộp kiếm cho hắn!
Diệp Quân không hiểu: “Tiền bối, đây là?”
Diệp Lâm cười nói: “Bên trong hộp kiếm này có hai thanh phi kiếm, một thanh Long Ngâm, một thanh Phượng Ngâm, đều là cấp Đế. Hai thanh kiếm này từng đi theo Diệp Vũ Kiếm Đế, sau này vì tiên tổ mong muốn có được kiếm đạo cao hơn nên mới để lại trong phủ. Nhưng đệ tử gia tộc họ Diệp bọn ta còn kém cỏi, bao nhiêu năm qua vẫn chẳng ai được hai thanh kiếm này nhận làm chủ nhân!”
Nói xong, ông ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, nếu như ngươi có thể khiến hai thanh kiếm này nhận mình làm chủ nhân thì nó sẽ là của ngươi!”
Nghe vậy, Diệp Quân sững sờ: “Tiền bối, chuyện này…”
Diệp Lâm cười nói: “Nào, thử xem!”
Diệp Quân trầm giọng nói: “Tiền bối, vì sao lại làm vậy?”
Diệp Lâm nghĩ ngợi, sau đó nói: “Diệp công tử, lúc ngươi ở thư viện Thanh Châu từng lấy ra một huy hiệu thí luyện, có đúng không?”
Diệp Quân gật đầu, sau đó mở lòng bàn tay ta, tấm huy hiệu đó xuất hiện trong tay hắn.
Diệp Lâm cười nói: “Thư viện Thanh Châu không nhận huy hiệu mà tiên tổ nhà họ Diệp bọn ta để lại nhưng nhà họ Diệp thì nhận. Diệp công tử, nhà họ Diệp bọn ta không có thứ tốt gì khác, chỉ có hai thanh phi kiếm này. Chỉ cần hai thanh kiếm bằng lòng đi theo Diệp công tử thì ta sẽ tặng hai thanh phi kiếm này cho ngươi!”
Diệp Quân trầm mặc.
Lúc này, hộp kiếm đó đột nhiên rung lên kịch liệt!
Nhìn thấy cảnh tượng này, Diệp Lâm ngơ ngác.
Lúc này, trong hộp kiếm đó đột nhiên truyền ra tiếng rồng kêu và phượng kêu, ngay sau đó, hai thanh phi kiếm phá hộp ra ngoài và lượn vòng xung quanh Diệp Quân.
Diệp Lâm và Diệp Trúc Tân đều sững sờ!
Cứ như không thể chờ đợi thêm được nữa!
Biểu cảm của Diệp Lâm hơi phức tạp.
Thật ra có rất nhiều lúc không phải người chọn kiếm, mà kiếm cũng biết chọn người!
Rất rõ ràng, hai thanh phi kiếm này đã chọn Diệp Quân!
Chương 265: Thời gian hẹn đấu
Diệp Quân nhìn hai thanh phi kiếm trước mặt, phi kiếm bên trái rộng bằng hai ngón tay, dài ba thước, không có chuôi kiếm, toàn thân do vảy rồng đặc thù đúc thành, mỏng như cánh ve, khi bay sẽ có hàng loạt tiếng rồng ngâm truyền ra. Phi kiếm bên phải toàn thân màu đỏ nhạt, dài ba thước, rộng bằng hai ngón tay, cũng không có chuôi kiếm, toàn thân do vảy phượng tạo thành, khi bay có những tiếng phượng kêu rất khẽ vang lên!
Rồng ngâm!
Phượng kêu!
Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, hai thanh phi kiếm đột nhiên bay vào trong lòng bàn tay hắn, khẽ rung lên, những tiếng kêu vang lên không ngừng!
Rất phấn khích!
Nhìn thấy cảnh tượng này, biểu cảm của Diệp Lâm trở nên vô cùng nghiêm trọng!
Khi trước trong gia tộc họ Diệp cũng từng xuất hiện một số thiên tài ở phương diện kiếm đạo, tuy nhiên, hai thanh kiếm hoàn toàn không bận tâm, vậy mà lúc này, hai thanh kiếm này lại phấn khích và nịnh nọt tới vậy!
Chuyện này không hợp lẽ thường!
Không thể không nói, không chỉ có con người sống thực tế mà kiếm cũng rất thực tế!
Ngươi đẳng cấp thì ta sẽ đi theo ngươi!
Ngươi không đẳng cấp thì ta chẳng buồn bận tâm tới ngươi!
Diệp Quân cũng thấy khá vui, mặc dù kiếm Hành Đạo là vô địch, nhưng hắn không dám dùng nhiều, dù gì thanh kiếm này thực sự không hợp thói thường, dùng lâu có thể ngay cả cha mẹ của bản thân cũng không quen biết!
Chưa nói đến việc khi dùng kiếm Hành Đạo, hắn có một loại cảm giác, đó là ngay cả Kiếm Chủ Nhân Gian cũng có thể đối kháng được!
Không thể dùng kiếm Hành Đạo, hắn lại không có kiếm gì khác, mà bây giờ hai thanh phi kiếm này thật sự quá phù hợp!
Hắn cũng rất thích!
Thế nhưng hắn không nhận luôn mà nhìn về phía Diệp Lâm: “Tiền bối, nói thật thì ta cũng thích hai thanh kiếm này, có điều chúng quá quý giá, ta thật sự cảm thấy hổ thẹn khi nhận, ta…”
Diệp Lâm trầm giọng nói: “Diệp công tử, ngươi là người mà tiên tổ đã chọn, chỉ riêng điểm này, gia tộc họ Diệp bọn ta đã ủng hộ ngươi vô điều kiện rồi! Mặc dù thân phận của người mang thiên mệnh kia nghịch thiên, nhưng gia tộc họ Diệp ta không sợ, Diệp công tử, gia tộc họ Diệp cũng có một vài người ở vũ trụ Quan Huyên, lát nữa ta sẽ viết một bức thư cho bọn họ, đợi Diệp công tử tới tổng viện thư viện, bọn họ sẽ giúp đỡ Diệp công tử nhiều hơn!”
Diệp Quân nghĩ ngợi, sau đó nói: “Tiền bối, vậy ta không khách khí nữa! Tương lai nếu gia tộc họ Diệp cần tới ta thì ta nhất định sẽ không chần chừ!”
Hắn biết thứ mà hắn có thể cho người khác chính là tình người!
Nghe thấy lời này của Diệp Quân, trên mặt Diệp Lâm lập tức nở nụ cười!
Ông ấy kỳ thực cũng đang đánh cược!
Trước khi gặp Diệp Quân, ông ấy vẫn còn do dự, nhưng sau khi gặp Diệp Quân, ông ấy không còn do dự gì nữa!
Có ba nguyên nhân.
Thứ nhất, Diệp Quân là người mà tiên tổ đã chọn.
Thứ hai, ban nãy Diệp Quân đã gặp được người phụ nữ kia trong sân… hơn nữa hai người còn nói chuyện rất vui.
Thứ ba, Diệp Quân rất ưu tú!
Cược!
Một cậu thanh niên ưu tú như vậy, gia tộc họ Diệp bán cho cậu ta một ân huệ, nếu như tương lai cậu ta trưởng thành thì nhất định sẽ có lợi cho gia tộc họ Diệp!
Từ sau khi Kiếm Chủ Nhân Gian rời khỏi nhà họ Diệp, con cháu đời sau của gia tộc họ Diệp đều phải tuân theo một quy tắc của tiên tổ, đó chính là kết nhiều thiện duyên, ít làm việc ác.
Hơn nữa, nhà họ Diệp chọn gia chủ kế nhiệm cũng không chỉ nhìn mỗi thực lực mà cũng chú trọng cả đức hạnh.
Diệp Quân nhận lấy hộp kiếm, sau đó lại chắp tay: “Cảm ơn tiền bối!”
Hai thanh phi kiếm cấp Đế, không thể không nói, ân huệ này rất sâu nặng!
Diệp Lâm cười nói: “Diệp công tử, nếu như ngươi tới vũ trụ Quan Huyên, đệ tử của gia tộc họ Diệp ta sẽ chủ động liên hệ với ngươi, ngươi cần gì đều có thể tìm bọn họ!”
Diệp Quân gật đầu: “Được!”
Hắn không từ chối, cũng không cần từ chối!
Bạn bè nhiều một chút chẳng có gì không tốt!
Lúc này, một ông lão đột nhiên xuất hiện bên trong điện, ông lão khẽ hành lễ, sau đó nói: “Tộc trưởng, Phó quản sự của thương hội đang ở bên ngoài đợi Diệp công tử!”
Nghe vậy, Diệp Lâm nhìn về phía Diệp Quân, hắn chắp tay: “Tiền bối, Trúc Tân cô nương, xin cáo từ!”
Diệp Lâm gật đầu: “Diệp công tử, bảo trọng!”
Diệp Trúc Tân cũng nói: “Diệp công tử, bảo trọng!”
Diệp Quân gật đầu rồi xoay người rời đi!
Sau khi Diệp Quân rời đi, bên trong điện, Diệp Trúc Tân khẽ nói: “Tộc trưởng, hắn thật sự rất ưu tú! Đáng tiếc không phải người của gia tộc họ Diệp chúng ta!”
Diệp Lâm khẽ gật đầu: “Quả thực, thiên phú kiếm đạo của người này dù đặt ở tổng viện thư viện Quan Huyên cũng tuyệt đối ở vị trí số một!”
Diệp Trúc Tân khẽ nhíu mày: “Một thiên tài giống như vậy, tại sao phe thế gia và phe tông môn lại phải áp chế?”
Diệp Lâm lắc đầu cười: “Nếu như ngay từ ban đầu hắn đã yêu nghiệt như vậy thì phe tông môn và phe thế gia nhất định sẽ không áp chế mà sẽ lôi kéo! Nhưng bây giờ, áp chế thì cũng áp chế rồi, đôi bên đã trở thành kẻ thù, nếu như Diệp Quân tới thư viện thì chắc chắn sẽ dựa vào phe thư viện, bọn chúng nhất định sẽ không hy vọng Diệp Quân gia nhập phe thư viện!”
Nói xong, ông ấy khẽ lắc đầu: “Đặc biệt khi bây giờ, người mang thiên mệnh với Diệp Quân còn như nước với lửa, haizz…”
Diệp Trúc Tân đột nhiên hỏi: “Tộc trưởng, chúng ta có thể cược thắng không?”
Diệp Lâm khẽ cười: “Cô bé, không cần quá bận tâm tới chuyện thắng thua. Chỉ cần làm cho tốt, không hỏi tiền đồ, chúng ta giúp Diệp công tử, không làm việc gì mất nhân tính là đủ rồi!”
Diệp Trúc Tân khẽ gật đầu: “Hiểu rồi ạ!”
…
Bên ngoài gia tộc họ Diệp.
Ông Phó nhìn Diệp Quân trước mặt: “Gã đồng ý lời khiêu chiến của ngươi rồi!”
Diệp Quân khẽ gật đầu: “Đi!”
Ông Phó ngẩn ra: “Đi đâu?”
Diệp Quân nhìn về phía ông Phó: “Không phải gã đồng ý khiêu chiến rồi sao? Ta đi tới tổng viện vũ trụ Quan Huyên, bây giờ ta phải đi chôn gã luôn!”
Ông Phó cười khổ: “Gã đã đồng ý rồi! Nhưng thời gian gã chỉ định là ba tháng sau!”
Diệp Quân đột nhiên nhíu mày: “Không được, giờ ta phải đi chôn gã luôn! Ông Phó, ông dẫn ta đi tới tổng viện thư viện Quan Huyên, lộ phí thì cho ta nợ đã, đợi ta chôn gã xong, cướp được nhẫn không gian của gã thì ta sẽ đưa cho ông!”
Ông Phó: “…”