Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1521: Ngọn hải đăng

Chém giết lung tung!

Nghe Đạo Cổ Thụ nói vậy, vẻ mặt của Thần Kỳ trở nên phức tạp, cô ấy biết người đứng sau Diệp Quân chắc chắn không tầm thường, nhưng không ngờ hai người kia lại mạnh đến mức này.

Một mình mở ra một đạo cũng chỉ là chuyện cỏn con như con kiến!

Nó đã hoàn toàn vượt xa khỏi mức độ nhận thức của cô ấy!

Đặc biệt là khi cô ấy nhìn thấy người phụ nữ váy trắng dễ dàng giết chết Việt Cổ Thị chỉ với một nhát kiếm, cô ấy đã lập tức thay đổi nhận thức của mình về cường giả.

Cũng trong khoảnh khắc đó, cô ấy cảm thấy rằng mình chỉ là một con kiến bé nhỏ mà thôi.

Lúc này, Đạo Cổ Thụ ở bên cạnh nhẹ giọng nói: “Một nền văn minh đã phát triển hàng trăm triệu năm vừa bị xóa sổ”.

Vừa nói, cô ấy vừa khẽ lắc đầu, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.

Thần Kỳ im lặng không lên tiếng.

Quả thật, nền văn minh Sâm Lâm này đã phát triển ít nhất hàng trăm triệu năm, nhưng chỉ vì chọc phải nền văn minh không nên chọc vào, nên đã bị xóa sổ ngay lập tức.

Trong vũ trụ bao la, có quá nhiều điều thần bí, ngươi sẽ không bao giờ biết điều gì sẽ đến trước, tai nạn hay ngày mai.

Như nghĩ đến điều gì đó, Thần Kỳ quay đầu nhìn về phía Đạo Cổ Thụ ở bên cạnh: “Đạo Cổ cô nương, ngươi cảm thấy giữa hai người kia và nền văn minh Thiên Hành trong truyền thuyết thì ai mạnh hơn?”

Đạo Cổ Thụ lắc đầu: “Không biết, dù sao thực lực của họ đã vượt xa nhận thức của ta”.

Thần Kỳ khẽ gật đầu, người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo xanh chắc chắn vô cùng kinh khủng, nhưng thực lực của nền văn minh vũ trụ Thiên Hành cũng đã vượt xa khỏi nhận thức của cô ấy.

Có điều, trực giác nói cho cô ấy biết, người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo xanh kia có lẽ không thua kém gì nền văn minh Thiên Hành.

Thần Kỳ khẽ lắc đầu, không suy nghĩ nữa, cô ấy quay đầu nhìn về phía Đạo Cổ Thụ ở bên cạnh, sau đó nói: “Đạo Cổ cô nương, tiếp theo cô định thế nào?”

Đạo Cổ Thụ cười nói: “Dĩ nhiên là ở lại vũ trụ Quan Huyên, sao có thể bỏ qua bắp đùi to như vậy chứ?”

Hai cô gái nhìn nhau cười.

….

Ở một tinh vực không xác định.

Trong tinh không bao la, một ngọn hải đăng cao vạn trượng yên tĩnh đứng sừng sững, trên đỉnh ngọn hải đăng có một đại điện màu đen. Trong đại điện, một cô gái ngồi ở trung tâm, trên người mặc một bộ váy màu đỏ rủ xuống đất, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lộ ra một nửa. Trên những bức tường xung quanh cô ta có treo vô số màn sáng đặc biệt giống như những tấm gương, bên trong những màn sáng đó là những vũ trụ tinh vực không xác định.

Ngay lúc này, cô gái đột nhiên nhìn về phía bên phải, cô ta phát hiện ra một nền văn minh vũ trụ không xác định ở bên trong màn sáng ở phía bên phải đó.

Khi nhìn thấy nền văn minh vũ trụ này, cô gái nhanh chóng thao tác trên bảng điều khiển trước mặt, ngay sau đó, tọa độ của vũ trụ xuất hiện trên màn sáng, sau đó cô ta nhấn vào một cái nút màu đỏ ở trước mặt.

Ầm!

Phía trên ngọn hải đăng, một ngọn lửa đột nhiên bay vút lên cao, phóng thẳng vào sâu trong tinh không.

Trong điện, vũ trụ bên trong màn sáng đột nhiên bốc cháy.

Một nền văn minh mới đã bị xóa sổ!

Chẳng mấy chốc, ngọn lửa kia đã xuất hiện trong đại điện, cô gái lấy ra một khối lập phương Rubik thần bí, ngọn lửa khẽ rung lên, hàng trăm triệu chiếc nhẫn không gian nghiêng ra từ ngọn lửa và đổ vào khối lập phương Rubik thần bí.

Khi tất cả nhẫn không gian đã được đổ vào khối lập phương Rubik, cô gái cất khối lập phương Rubik, rồi tiếp tục làm việc.

Sau khi làm việc một hồi, cô gái nhớ đến điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn màn sáng ở phía bên phải, nhíu mày, bởi vì cô ta phát hiện ra mình đã mất liên lạc với một ngọn lửa Thiên Hành.

Cô gái thử liên lạc với ngọn lửa Thiên Hành kia, nhưng không có bất kỳ hồi đáp nào.

Trong mắt cô gái lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì trước đây chưa từng xảy ra chuyện như vậy.

Cô gái thao tác trên bảng điều khiển một lát, vũ trụ bên trong màn sáng bắt đầu thay đổi, chỉ trong chốc lát, một nền văn minh vũ trụ xuất hiện trong màn sáng.

Nền văn minh Quan Huyên!

Cô gái nhìn chằm chằm vào màn sáng, trong mắt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Bởi vì đây là một nền văn minh cấp rất thấp!

Sao ngọn lửa Thiên Hành lại có thể biến mất không lý do?

Sau khi cô gái cau mày suy nghĩ hồi lâu, cô ta nhìn vào cái nút màu đỏ trước mặt, định nhấn một lần nữa để phái ra một ngọn lửa Thiên Hành khác, nhưng cô ta đã từ bỏ ý định đó ngay lập tức.

Cô ta đi tới bên cạnh một bệ đá, trên bệ đá có một ít ký hiệu đặc biệt, cô ta không ngừng thao tác, chẳng mấy chốc, thời không trước mặt cô ta đột nhiên xuất hiện giống như làn sóng rung chuyển.

Sau một hồi bận rộn.

Cũng không có bất kỳ hồi đáp nào!

Cô gái nhíu mày, thử lại một lần nữa, nhưng vẫn không có bất kỳ hồi đáp nào.

Không còn cách nào khác, cô gái chỉ có thể từ bỏ.

Cô gái trở lại bảng điều khiển, cô ta nhìn vào màn sáng, tay cô ta lại lần nữa đặt lên cái nút màu đỏ.

Nhưng sau khi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng cô ta không nhấn cái nút màu đỏ đó, mà quyết định tạm thời quan sát nền văn minh vũ trụ thần bí này.

Tiếp đó, dưới sự điều khiển của cô ta, một người đàn ông áo đen đen xuất hiện bên trong màn sáng.

Lúc này, người đàn ông áo đen đang quan sát ngọn lửa Thiên Hành trong tay.

Khi cô gái nhìn thấy ngọn lửa Thiên Hành yên lặng treo trên tay người đàn ông áo đen, cô gái đột nhiên trợn tròn hai mắt, trong mắt tràn đầy nghi hoặc và tò mò.

Cô ta đứng dậy tiến lại gần màn sáng, sau đó duỗi ra hai ngón tay nhẹ nhàng lướt trên màn sáng, tiếp đó, góc nhìn đã được phóng to.
Chương 1522: Sâu thẳm và cô độc

Trong màn sáng, người đàn ông đột nhiên cắn ngón tay của mình, nhỏ một giọt máu vào trong ngọn lửa Thiên Hành, sau đó hắn nhìn chằm chằm vào ngọn lửa Thiên Hành kia.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt cô gái hiện lên vẻ nghi ngờ.

Sinh linh này đang làm gì vậy?

Bên trong màn sáng, người đàn ông nhìn thấy ngọn lửa Thiên Hành không có bất kỳ phản ứng gì cả, lập tức nhíu mày, lui về phía sau mấy bước, sau đó nói: "Tháp gia, tại sao ngọn lửa này lại không có phản ứng?"

Nghe người đàn ông nói vậy, cô gái chớp mắt, bởi vì cô ta nghe không hiểu, dường như nhớ ra gì đó, đột nhiên cô ta vươn một ngón tay chạm nhẹ vào màn sáng.

Trong màn sáng, người đàn ông áo đen đột nhiên cau mày, hắn ngẩng đầu nhìn xung quanh, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì trong khoảnh khắc vừa rồi, hắn cảm giác như có người gõ nhẹ vào trán của mình.

Diệp Quân trầm giọng nói: ‘Tháp gia, ngươi có phát hiện ra điều gì bất thường không?”

Tiếu Tháp trầm mặc một lát, sau đó nói: "Ta chỉ là một cái tháp".

Diệp Quân: “…”.

Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ngươi muốn thu phục ngọn lửa Thiên Hành này sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ”.

Thu phục!

Trong đại điện, cô gái váy đỏ nghe được cuộc trò chuyện của hai người, đột nhiên cảm thấy hơi kinh ngạc, lúc này cô ta đã có thể nghe hiểu lời nói của người đàn ông.

Bên trong màn sáng, người đàn ông áo đen quan sát ngọn lửa Thiên Hành trong tay, sau đó nói: “Tháp gia, trong ngọn lửa này ẩn chứa năng lượng cực kì kinh khủng, nếu ta có thể sử dụng…”

Tiểu Tháp nói: “Ngươi có liên lạc được với ngọn lửa này không?”

Diệp Quân lắc đầu: “Ta đã thử rồi, nhưng không có bất kỳ hồi đáp nào”.

Tiểu Tháp nói: “Vậy thì không có cách nào cả”.

Diệp Quân cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ, hắn đã dùng rất nhiều cách, nhưng ngọn lửa Thiên Hành này đều không có phản ứng.

Diệp Quân hơi tức giận.

Nhưng ngay sau đó, hắn cau mày: “Tháp gia, hình như ta đã sai rồi”.

Tiểu Tháp nói: “Sao lại nói vậy?”

Diệp Quân quan sát ngọn lửa Thiên Hành trong tay, nhẹ giọng nói: “Cô cô đưa ngọn lửa này cho ta, hình như mục đích của bà ấy không phải là để cho ta thu phục nó, mà là để cho ta luôn tỉnh táo và kính sợ”, Tiểu Tháp trầm mặc.

Diệp Quân tiếp tục nói: “Chỉ cần ta nhìn ngọn lửa Thiên Hành này, ta sẽ cảm thấy trong vũ trụ xa xôi không xác định, có một nền văn minh vũ trụ cực kỳ hùng mạnh, mà nền văn minh vũ trụ đó có thể dễ dàng tiêu diệt ta và nền văn minh vũ trụ Quan Huyên của ta... Ta sẽ không bao giờ có tư cách để kiêu ngạo và tự mãn, Diệp Quân ta chỉ là một hạt bụi trong vũ trụ bao la này, điều ta cần làm là không ngừng nỗ lực, không ngừng tiến bộ...”

Nói đến đây, hắn chậm rãi nhắm mắt lại.

Lúc này, hắn mới thật sự hiểu ý đồ của cô cô váy trắng.

Không ngừng tu hành, vũ trụ rất lớn, mình rất nhỏ bé, cần phải có lòng kính sợ với vũ trụ này.

Lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên khẽ nói: “Ta thật không ngờ ngươi có thể nghĩ được như thế nhanh như vậy”.

Diệp Quân cười nói: “Tháp gia ngươi đã sớm biết, tại sao không nhắc nhở ta?”

Tiểu Tháp nói: “Có một số việc, chỉ tự ngươi hiểu ra thì mới là của ngươi, còn người khác nói, đạo lý dù có hay đến mấy thì chưa chắc ngươi đã có thể hiểu”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Tiểu Tháp nói: “Tiếp theo định thế nào?”

Diệp Quân suy nghĩ một lúc rồi nói: "Bây giờ tọa độ của vũ trụ Quan Huyên của chúng ta đã bị lộ, tiếp theo có lẽ phải đối mặt với nhiều nền văn minh khác trong vũ trụ, vì vậy, nhiệm vụ cấp bách nhất là chăm chỉ luyện tập để tăng thực lực của mình, cũng cần phải tăng thực lực của toàn nền văn minh vũ trụ Quan Huyên.

Tiểu Tháp nói: “Vậy ngọn lửa Thiên Hành này…”

Diệp Quân nhìn về phía ngọn lửa Thiên Hành trong tay, cười nói: “Dĩ nhiên là mang theo bên người rồi, dù sao thì nó cũng không làm ta bị thương”.

Hắn vừa nói vừa cười, rời khỏi Tiểu Tháp.

….

Trong đại điện ở ngọn hải đăng Vũ Trụ.

Hai tay cô gái váy đỏ chống cằm, trong mắt tràn đầy vẻ nghi ngờ khó hiểu.

Bởi vì trong lúc người đàn ông áo đen cầm ngọn lửa ra, cô ta đã thử liên lạc với ngọn lửa Thiên Hành một lần nữa, nhưng ngọn lửa Thiên Hành vẫn không có bất cứ hồi đáp nào.

Điều này khiến cô ta cảm thấy hơi bối rối!

Trước kia chưa bao giờ xảy ra trường hợp như vậy!

Ngọn lửa Thiên Hành giống như bị bắt cóc!

Nhưng thanh niên đó rõ ràng rất yếu, thậm chí còn không bằng một phần mười nghìn sức mạnh của ngọn lửa.

Cô gái váy đỏ suy tư hồi lâu, vẫn không có đáp án, có vẻ như nghĩ tới điều gì đó, đột nhiên quay đầu nhìn về phía trên vách tường của đại điện ở xa, nơi đó có treo một cuốn lịch vũ trụ thần bí, khi nhìn thấy những con số ở trên đó, hai mắt cô ta sáng rực, vô cùng vui mừng.

Bởi vì đây là kỳ nghỉ!

Cứ một trăm năm là lại có một kỳ nghỉ.

Cô gái lập tức trở lại bảng điều khiển, cô ta nhanh chóng thao tác, sau khi nhìn thấy cỗ máy thần bí tiến vào chế độ tự động, cô ta cười toe toét. Sau đó nhìn lướt qua những màn sáng dày đặc ở xung quanh, cuối cùng, ánh mắt rơi vào một màn sáng.

Bên trong màn sáng là nền văn minh vũ trụ Quan Huyên!

Cô gái suy nghĩ hồi lâu, đi đến bên cạnh bệ đá, cầm lên một túi trúc nhỏ, sau đó xoay người rời đi.

Sau khi ra khỏi đại điện, phóng tầm mắt ra xa là vũ trụ tinh không vô tận.

Sâu thẳm và cô độc!

Cô gái vươn vai, sau đó sải bước về phía xa.

Nghỉ ngơi thôi!

Vô cùng vui vẻ!

Cô ta quyết định tự mình đi đến nền văn minh đó để nhìn thử xem, nhân tiện điều tra ngọn lửa Thiên Hành đã xảy ra vấn đề gì.

Chẳng mấy chốc, cô gái đã biến mất ở phía cuối tinh hà.

Ngay sau khi cô gái biến mất, một thanh kiếm chậm rãi biến mất phía trên ngọn hải đăng.

Kiếm Hành Đạo!
Chương 1523: Ngang nhau

Rừng sâu Thần Hư.

Diệp Quân đứng trên quảng trường, trên đó có rất nhiều người đang bận rộn, người đứng đầu chính là Tiểu Ái.

Sau khi nền văn minh Sâm Lâm bị hủy diệt, Tiểu Ái bắt đầu dẫn người của mình đến đây tiếp tục nghiên cứu trận pháp.

Bây giờ mục đích của cô ấy là tiếp nhận kỹ thuật của nền văn minh Sâm Lâm.

Dĩ nhiên đây không phải là việc khó với Tiểu Ái và đoàn đội của cô ấy, hơn nữa bây giờ còn có Đạo Cổ Thụ giúp đỡ.

Lúc này Thần Kỳ dẫn theo Minh Quân đi đến.

Thần Kỳ bước đến trước mặt Diệp Quân, sau đó đưa một chiếc nhẫn cho Diệp Quân: “Ta đã sắp xếp xong mọi thứ của nền văn minh Sâm Lâm, đều ở trong chiếc nhẫn này”.

Diệp Quân nhìn chiếc nhẫn, sau đó cất đi.

Thần Kỳ cười nói: “Tiếp theo có dự định gì không?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Phòng thủ, phát triển”.

Thần Kỳ lặng thinh.

Hiện giờ tọa độ của nền văn minh vũ trụ Quan Huyên đã bị bại lộ trong vũ trụ bao la, chắc chắn sẽ có nền văn minh vũ trụ khác đến gây chuyện với vũ trụ Quan Huyên.

Trong đó còn có cả nền văn minh Thiên Hành trong truyền thuyết.

Lửa Thiên Hành mà nền văn minh Thiên Minh phái đến hủy diệt vũ trụ Quan Huyên đã bị người phụ nữ váy trắng thu phục, nền văn minh Thiên Hành sẽ chịu buông tha sao?

Có lẽ là không.

Nghĩ đến đây, Thần Kỳ thầm thở dài, cô ấy biết mặc dù vũ trụ Quan Huyên đã giải quyết nền văn minh Sâm Lâm nhưng rắc rối chỉ mới bắt đầu.

Diệp Quân bỗng quay sang nhìn Minh Quân ở một bên: “Nói về nền văn minh Tu La mà các ông gặp thử xem”.

Minh Quân khẽ gật đầu: “Bọn ta cũng không biết nhiều về nền văn minh này, chỉ biết họ đến từ một nơi gọi là vũ trụ Tu La, họ có một lực lượng viễn chinh Tu La rất mạnh, chuyên dùng để khám phá và chinh phục vũ trụ. Lúc đầu nền văn minh Sâm Lâm bọn ta gặp phải một tiểu đội quân viễn chinh của chúng…”

Nói đến đây ông ta như nhớ lại điều gì, vẻ mặt dần trở nên nghiêm trọng.

Diệp Quân nói: “Các ông đã thất bại à?”

Minh Quân gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nhìn Minh Quân: “Vậy tiểu đội đó có bao nhiêu người?”

Minh Quân do dự một lúc mới nói: “Chưa đến một trăm người”.

Diệp Quân lặng thinh.

Một trăm người mà đã có thể lật đổ được một nền văn minh Sâm Lâm.

Thần Kỳ bỗng nói: “Họ là nền văn minh vũ trụ cấp bốn ư?”

Minh Quân lắc đầu: “Không phải, sau đó bọn ta điều tra mới biết được thật ra chúng chỉ là nền văn minh vũ trụ cấp ba, chẳng qua chúng thuộc nền văn minh vũ trụ cấp ba lợi hại nhất. Hơn nữa hiện giờ lại bước vào hàng nền văn minh vũ trụ cấp bốn. Cũng bởi vì thế, bọn ta biết mình không phải là đối thủ của chúng nên quyết định trở lại nơi này…”

Nói đến đây ông ta nhìn Diệp Quân, cảm thấy khá phức tạp, không ngờ sau khi quay lại nơi này còn có một vũ trụ càng biến thái hơn.

Mà những quan niệm trước đó, nền văn minh Sâm Lâm ngay từ đầu đã không xem trọng nền văn minh vũ trụ Quan Huyên, cũng chính vì điều này cuối cùng mới dẫn đến nền văn minh Sâm Lâm bị hủy diệt.

Diệp Quân bỗng nói: “Ngoài nền văn minh Tu La, các ông còn từng gặp nền văn minh vũ trụ khác không?”

Minh Quân lắc đầu: “Không có, nhưng…”

Nói đến đây, ông ta muốn nói lại thôi.

Diệp Quân nhìn Minh Quân, Minh Quân trầm giọng nói: “Lúc đầu bọn ta muốn bành trướng nên cũng đã thăm dò các nền văn minh vũ trụ, mặc dù không tìm được những nền văn minh vũ trụ nào khác nhưng đã phát hiện ra một di tích nền văn minh thần bí. Ở đó, bọn ta đã thấy một triệu bức tượng đá của các chiến binh bí ẩn… Vốn dĩ bọn ta muốn tiếp tục tìm kiếm nhưng cuối cùng lại phải dừng lại…”

Diệp Quân khó hiểu: “Tại sao?”

Minh Quân trầm giọng nói: “Nguy hiểm, lúc đầu một cường giả mười phần thần tính của gia tộc ta đã ngã xuống ở nơi đó, về sau lão tổ tự mình tiến vào khu vực đó, sau khi ông ta ra khỏi đó đã lập tức hạ lệnh phong tỏa, còn cấm không cho bất cứ ai vào”.

Di tích nền văn minh.

Diệp Quân khẽ nói: “Vũ trụ này có quá nhiều điều chưa được khám phá”.

Minh Quân nói: “Cậu Diệp có muốn đi xem thử không?”

Diệp Quân nhìn Minh Quân, Minh Quân vội vàng nói: “Ta không có ý gì khác, với thực lực của cậu Diệp, nơi đó dĩ nhiên sẽ không có gì nguy hiểm. Ta thấy cậu Diệp muốn ra sức phát triển nền văn minh Quan Huyên, mà một di tích văn minh rất có ích, nếu di tích văn minh này từng là cấp bốn trở lên, hoặc cấp cao hơn, vậy thì nó sẽ giúp ích rất nhiều cho vũ trụ Quan Huyên, thậm chí có thể nâng cao nền văn minh vũ trụ Quan Huyên lên một tầm cao mới…”

Nói đến đây, ông ta ngừng một chốc rồi lại nói: “Lúc đầu nền văn minh Sâm Lâm bọn ta cũng vì có cơ duyên nên mới được đà vực dậy như thế”.

Ngay lúc này Đạo Cổ Thụ bỗng xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ấy lạnh lùng nhìn Minh Quân, ánh mắt có thể giết người hệt như dao.

Nhìn thấy ánh mắt Đạo Cổ Thụ, Minh Quân biến sắc, không dám nói gì.

Ông ta đã biết thân phận của Đạo Cổ Thụ trước mặt này, là cây tổ của nền văn minh Sâm Lâm lúc trước, nhưng về sau không biết vì sao mà lại khô héo mà chết. Tất nhiên ông ta vẫn có thể đoán được một ít, vì sau khi khi cây tổ của nền văn minh này khô héo mà chết, thực lực của tổ tiên đã có một bước nhảy vọt về chất…

Đạo Cổ Thụ không ra tay mà quay sang nhìn Diệp Quân: “Ông ta nói không sai, vài di tích bí ẩn của văn minh quả thật là là cơ hội ngàn năm hiếm gặp với các nền văn minh vũ trụ có cấp bậc khá thấp, truyền thừa đơn giản hơn sáng tạo rất nhiều”.

Diệp Quân nhìn Đạo Cổ Thụ và Minh Quân, cười nói: “Trong lòng các người, ta rất lợi hại sao?”

Hai người sửng sốt.

Diệp Quân lắc đầu, hắn nhìn Minh Quân: “Thực lực của ta và tổ tiên của nền văn minh các ông, ai mạnh hơn?”

Minh Quân do dự, sau đó nói: “Ngang nhau”.

Nghe Minh Quân nói thế, Đạo Cổ Thụ và Thần Kỳ không hẹn mà cùng nhìn ông ta, ngang nhau ư?

Mấy lời mất mặt này mà cũng có thể nói được à?

Diệp Quân bật cười.

Minh Quân lại lặng thinh, ông ta không biết Diệp Quân có thích được nịnh hót hay không, dù sao cứ nịnh trước rồi tính.
Chương 1524: Khám phá di tích văn minh

Diệp Quân cười nói: “Từ sau khi ra khỏi nơi đó, tổ tiên nền văn minh các ông đã cấm các ông đi vào đó, chắc là ông ta đã gặp phải thứ gì đáng sợ trong đó, nếu không ông ta không thể từ bỏ một di tích văn minh, đúng chứ?”

Minh Quân gật đầu: “Ừ”.

Nói đến đây, ông ta do dự, sau đó nói: “Thế nên nếu cậu Diệp muốn đi, tốt nhất nên dẫn theo một… một người thân”.

Thần Kỳ cười nói: “Ông không cần phải lấp lửng như vậy, ý ông là muốn Diệp công tử dẫn theo cô cô hoặc ông nội của ngài ấy đi, đúng chứ?”

Minh Quân nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Ông ta không biết nhiều về tính cách của Diệp Quân nên lúc nói chuyện cũng hơi cẩn thận một chút.

Đạo Cổ Thụ trầm giọng nói: “Nếu dẫn theo cô cô và ông nội ngươi đi, dĩ nhiên không thành vấn đề…”

Diệp Quân bỗng nói: “Ta lại có một ý tưởng mới”.

Mọi người nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn Minh Quân, cười nói: “Người biết đến di tích văn minh đó không nhiều nhỉ?”

Minh Quân gật đầu: “Không nhiều, lúc đầu sau khi bọn ta phát hiện ra đã dùng trận pháp để giấu nó đi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta quyết định công bố di tích văn minh này với bên ngoài”.

Ba người đều sửng sốt, Thần Kỳ trầm giọng nói: “Ngài muốn chuyển dời sự chú ý của một vài vũ trụ văn minh ở bên ngoài”.

Diệp Quân gật đầu: “Vì Việt Cổ Thị mà tọa độ hiện giờ của vũ trụ Quan Huyên đã bị bại lộ, trong tương lai không xa chắc sẽ có một số nền văn minh vũ trụ khác sẽ đến quấy rầy. Mà bây giờ thứ bọn ta thiếu nhất chính là thời gian, thế nên ta quyết định công bố di tích văn minh này ra để các nền văn minh vũ trụ khác đi thăm dò di tích văn minh này… Ờ, phải nói cho bên ngoài biết, đây là một di tích văn minh vũ trụ cấp năm…”

“Không được!”

Minh Quân ở một bên trầm giọng nói: “Cậu Diệp, nếu ngươi nói là di tích văn minh vũ trụ cấp năm thì các nền văn minh khác cũng không dám đến thăm dò. Nền văn minh vũ trụ ở cấp bậc này quá mức khủng khiếp, hơn nữa hiện giờ hình như cũng chỉ có một nền văn minh vũ trụ Thiên hành là cấp năm… Tóm lại, nền văn minh vũ trụ cấp năm quá mức đáng sợ, nhiều người đều sẽ cảm thấy e sợ, muốn trốn cũng không kịp, chứ đừng nói là chủ động đi thăm dò”.

Đạo Cổ Thụ ở bên cạnh cũng khẽ gật đầu: “Một nền văn minh vũ trụ cấp năm là sự tồn tại hệt như vị thần trong vũ trụ, đừng nói các nền văn minh vũ trụ khác có tin hay không, cho dù họ tin thì cũng không dám đến thăm dò, vì nền văn minh vũ trụ thế này đã vượt qua nhận thức của phần lớn nền văn minh vũ trụ rồi, bọn họ không dám tiếp xúc nền văn minh vũ trụ này. Thế nên, đề nghị của ta là nói nền văn minh vũ trụ cấp bốn là được”.

Minh Quân gật đầu: “Mặc dù nền văn minh cấp bốn cũng đáng sợ nhưng không đáng sợ bằng nền văn minh vũ trụ cấp năm”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Là ta suy nghĩ không chu đáo”.

Thần Kỳ ở một bên nói: “Không phải ngài suy nghĩ không toàn vẹn, mà là trong lòng ngài nền văn minh vũ trụ cấp năm cũng không đáng sợ như thế, đúng chứ?”

Minh Quân nhìn Diệp Quân, mặc dù ông ta không biết người phụ nữ váy trắng và người đàn ông áo xanh thuộc nền văn minh cấp mấy, nhưng có thể chắc chắn là hơn cấp ba.

Còn có đạt đến cấp năm hay không thì ông ta không tiện nói.

Dù sao cũng đã vượt ra khỏi nhận thức của ông ta.

Nghe Thần Kỳ nói thế, Diệp Quân lắc đầu khẽ cười: “Có lẽ nó đúng với cô cô và ông nội ta, nhưng với ta thì một nền văn minh vũ trụ cấp ba thôi cũng đã cực kỳ đáng sợ rồi”.

Trên thực tế, nếu không nhờ cô cô và ông nội xuất hiện, hắn cũng không thể giải quyết nền văn minh Sâm Lâm.

Hắn vẫn biết rất rõ thực lực của mình.

Diệp Quân nhìn Thần Kỳ và Minh Quân: “Chuyện này giao lại cho hai người xử lý, nghĩ cách để tin tức truyền ra ngoài”.

Thần Kỳ nói: “Ngài muốn đi sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đi xem thử”.

Hắn vẫn khá tò mò với di tích văn minh bí ẩn mà Minh Quân nói.

Thần Kỳ nói: “Bao giờ ngài đi?”

Diệp Quân cười nói: “Ngay bây giờ”.

Thần Kỳ sửng sốt: “Nhanh thế à?”

Diệp Quân gật đầu: “Dù sao ta ở đây cũng không giúp được gì nhiều nên ta quyết định đi xem thử trước, hơn nữa lần này di tích văn minh bại lộ, chắc chắn sẽ có vài nền văn minh vũ trụ chưa được biết đến đến đây thăm dò nên ta đi chắc hẳn cũng có thể tiếp xúc với một số nền văn minh vũ trụ khác…”

Nói đến đây hắn nhìn hai người: “Để đề phòng bất trắc, hai người phải bắt đầu tiết lộ chuyện di tích văn minh vũ trụ đó ngay”.

Minh Quân gật đầu: “Nền văn minh Sâm Lâm có một cách đặc biệt có thể phát tín hiệu đến tận sâu vũ trụ, chuyện này không khó”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Trong thời gian ta không ở đây, các người có bất kỳ vấn đề gì thì có thể liên lạc với ta, nếu không liên lạc được thì tìm Tiểu Ái”.

Dứt lời, hắn nhìn Tiểu Ái ở đằng xa: “Tiểu Ái, khởi động trận pháp”.

Tiểu Ái gật đầu: “Ừ”.

Cô ấy ra lệnh cho mọi người khởi động trận pháp. Chẳng mấy chốc một trận pháp xuất hiện trên đỉnh đầu mọi người.

Diệp Quân nhìn Minh Quân, Minh Quân lấy một quyển trục ra đưa cho Diệp Quân: “Đây là địa chỉ của di tích văn minh đó”.

Diệp Quân nhận lấy quyển trục, sau đó biến thành kiếm quang lao vào trong trận pháp, chẳng mấy chốc trận pháp dịch chuyển khởi động, Diệp Quân biến mất.
Chương 1525: Chói mắt

Sau khi thấy Diệp Quân biến mất, ánh mắt Thần Kỳ lóe lên vẻ phức tạp, khẽ nói: “Lần sau gặp lại có lẽ thực lực của ngài ấy sẽ khiến chúng ta bất ngờ”.

Đạo Cổ Thụ khẽ gật đầu: “Thiên phú và khả năng giác ngộ của hắn rất đáng sợ”.

Thần Kỳ quay đầu lại nhìn Đạo Cổ Thụ: “Ngươi định phát triển ở vũ trụ Quan Huyên à?”

Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Ừ”.

Thần Kỳ cười nói: “Cũng tốt”.

Bây giờ vũ trụ Quan Huyên chắc chắn là một nơi cực kỳ an toàn.

Đạo Cổ Thụ hỏi: “Còn ngươi?”

Thần Kỳ suy ngẫm rồi nói: “Trước tiên phải đạt đến mười phần thần tính, sau đó về nhà một chuyến”.

Đạo Cổ Thụ nhìn Thần Kỳ: “Ngươi chắc chắn muốn tu luyện đến mười phần thần tính chứ?”

Thần Kỳ gật đầu: “Ừ”.

Đạo Cổ Thụ trầm giọng nói: “Ngươi có thiện cảm với Diệp công tử nhỉ?”

Thần Kỳ sửng sốt.

Đạo Cổ Thụ nhìn Thần Kỳ: “Hiện giờ ngươi vẫn còn tình cảm, nhưng sau khi ngươi đạt đến mười phần thần tính, tình cảm này sẽ không còn nữa, ngươi hiểu ý ta chứ?”

Thần Kỳ mỉm cười nói: “Ta hiểu”.

Đạo Cổ Thụ gật đầu: “Đạo tâm của ngươi rất kiên định”.

Thần Kỳ ngẩng đầu lên nhìn trận pháp đang dần biến mất trên bầu trời, khẽ nói: “Đạo Cổ cô nương, ta đúng là có chút tình cảm với Diệp công tử, nhưng cũng chỉ là thiện cảm thôi, ngài ấy không nghĩ tiếp đến việc xảy ra chút gì đó, ta cũng vậy, thế nên bọn ta sẽ là bạn. Còn chuyện tình yêu hay gì đó, có thực sự quan trọng với chúng ta không?”

Đạo Cổ Thụ lắc đầu: “Chẳng quan trọng gì cả”.

Dứt lời, cô ấy ngừng một chốc, sau đó lại nói: “Có lẽ sẽ rất quan trọng với một số người, còn quan trọng hơn cả tính mạng của mình”.

Thần Kỳ lặng thinh.

Đạo Cổ Thụ lại nói: “Con đường võ đạo là con đường cô độc, cảm giác cô đơn đó không phải là sự cô đơn nhất thời mà là mãi mãi… Thần Kỳ cô nương, ngươi phải chuẩn bị cho thật kỹ”.

Dứt lời, cô ấy xoay người rời đi.

Thần Kỳ đứng đó im lặng hồi lâu, sau đó nở nụ cười rồi xoay người rời đi.

Minh Quân ở bên cạnh lắc đầu, ông ta sống lâu nên cũng chẳng có cảm xúc gì với cái gọi là tình cảm này, đây cũng là nguyên nhân ông ta không hề tức giận khi nền văn minh Sâm Lâm bị hủy diệt.

Chỉ cần bản thân mình còn sống thì không bị thiệt.

Mọi thứ đều vô cùng nhỏ bé ở trước mặt Đại Đạo.

Những người trong thế tục như vậy chỉ cần có thể kiếm được món hời thì cũng có thể sẵn sàng bán thân chứ đừng nói là lễ nghi liêm sỉ.

Tiền chính là đại đạo trong lòng những người bình thường.



Trong đường hầm thời không, Diệp Quân nhìn bức tường ánh sáng xung quanh, rơi vào trầm tư.

Hắn nhận ra đường hầm thời không ở đây khác biệt rất nhiều với đường hầm thời không trước đó, điểm khác biệt lớn nhất là tốc độ lưu chuyển thời gian.

Thời gian ở đây khác với thời gian ở bên ngoài.

Đường hầm thời không đặc biệt này có điểm tương tự với thời không trong Tiểu Tháp, dĩ nhiên thời không ở đây không bằng thời không trong Tiểu Tháp.

Thời gian!

Diệp Quân bỗng nghĩ đến Việt Cổ Thị trước kia, mỗi lần đối phương ra tay, hắn đều cảm nhận được sức mạnh của thời gian, nhưng còn chưa kịp cảm nhận được rõ thì đối phương đã bị cô cô giết chết.

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, tiếp theo ta phải nghiên cứu thật kỹ con đường thời gian này”.

Tiểu Tháp nói: “Thời gian chắc là con đường chính mà ngươi phải đi tiếp theo đó”.

Diệp Quân gật đầu, hắn ngẩng đầu lên nhìn phía đằng xa, không có điểm cuối, bây giờ hắn đang xuyên qua tinh vực vũ trụ.

Tiểu Tháp bỗng nói: “Sau khi ngươi tu luyện thần tính, có chỗ nào không hợp không?”

Diệp Quân im lặng một lúc mới lắc đầu: “Không có cảm giác gì đặc biệt”.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Vậy tức là thần tính của ngươi vẫn chưa thuần khiết”.

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta vừa bước vào cảnh giới Thần Đạo, bây giờ vẫn chưa hiểu quá nhiều về cảnh giới này, nhất là thần tính…”

Tiểu Tháp nói: “Không vội, cứ từ từ”.

Diệp Quân gật đầu, như nghĩ đến điều gì, hắn xòe tay ra, một quyển trục xuất hiện trong tay hắn.

Kiếm quyển Tinh Hà.

Khoảng thời gian này, hắn vẫn luôn nuôi dưỡng kiếm quyển Tinh Hà này bằng kiếm ý của mình, cộng thêm trước khi Tiểu Bạch vẫn còn ở đây, Tiểu Bạch cũng đã nâng cấp kiếm quyển Tinh Hà này, thế nên bây giờ cấp độ của kiếm quyển Tinh Hà đã tăng lên rất nhiều.

Do đó, giờ hắn khá tò mò về uy lực của kiếm quyển Tinh Hà.

Ngoài kiếm quyển Tinh Hà, khoảng thời gian này ngày nào hắn cũng tu luyện Diên Trì Nhất Kiếm của mình, đây là kiếm kỹ cốt yếu của mình, dĩ nhiên hắn sẽ không từ bỏ.

Sau khi đạt đến cảnh giới Thần Đạo, thực lực của hắn đều được tăng lên rất nhiều.

Tiếc là vẫn chưa có cơ hội đánh một trận cho ra trò.

Dù sao hắn bế quan ra, cô cô và ông nội đã xuất hiện, họ vừa xuất hiện thì đâu có cơ hội cho hắn thể hiện nữa.

Ngay lúc này bỗng có một cánh cửa ánh sáng xuất hiện ở đằng xa.

Diệp Quân ngừng suy nghĩ, sau đó khá ngạc nhiên nói: “Đến rồi sao?”

Vừa dứt lời cả người hắn đi vào trong cánh cửa ánh sáng đó với tốc độ cực nhanh.

Ầm!

Thoáng chốc Diệp Quân chỉ cảm thấy rất chói mắt, cơ thể mình giống như bị nghiền nát, hắn cảm thấy sợ vội phóng kiếm ý của mình ra bảo vệ cơ thể.

Cứ như vậy kéo dài không biết trong bao lâu, Diệp Quân cảm thấy mình dừng lại, hắn chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là một tinh vực không biết tên, xung quanh là những sao trời sáng chói, còn có các tòa nhà cao tầng sừng sững.

Diệp Quân ra sức lắc đầu, cảm giác nặng nề trong đầu bỗng chốc biến mất, hắn quay đầu nhìn xung quanh, lúc này hắn đang ở một tinh vực không biết tên, từng tòa nhà cao lầu đại điện lơ lửng xung quanh hắn.

Nền văn minh Sâm Lâm!

Nơi này chính là di tích của nền văn minh Sâm Lâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK