Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2581: Thiêu cháy

Phía chân trời, một trăm ngàn cái đầu đẫm máu đồng loạt rơi xuống, máu tưới đổ xuống như thác nước, nhuộm đỏ cả bầu trời, vô cùng nguy nga.

Ngay cả đầu của Hoang Cổ Thiên, Thái Huyền U và người thần bí đều lần lượt bị chém, toàn bộ bị giết trong nháy mắt, lúc đầu của mấy người đó rơi xuống, hai tròng mắt đều mở rất to, ánh mắt khó tin, đến lúc chết bọn họ cũng không ngờ rằng mình lại bị giết nhanh như vậy, hơn nữa còn chưa kịp phản ứng đã bị giết rồi.

Chết không nhắm mắt!

Điều đáng nói là, Cửu Châu Chủ vẫn chưa chết, vừa rồi lúc chém xuống một nhát đao, có một luồng sức mạnh thần bí che chở cho ông ta, nhưng khi thấy gần trăm nghìn người bị chém bằng một nhát đao, ông ta cũng sợ hãi vô cùng.

Lăng Tiêu đứng ở phía chân trời, tay ông ta cầm trường đao, mái tóc dài bay lượn trong gió, cơ thể uy nghi như một vị thần.

Đã từng là người sánh ngang với Tổ Đạo, trước mắt, cũng là người đàn ông duy nhất ngoài Tổ Đạo đạt tới cảnh giới Đạo Ngã Tự Tại!

Diệp Quân nhìn Lăng Tiêu đứng lặng lẽ ở trong đất trời, vui mừng nói: “Đại ca mạnh quá.”

Không thể không nói, hắn cũng vô cùng sốc!

Đại ca vừa ra sân đã lập tức giết hết tất cả!

Đó còn là mấy trăm ngàn cường giả cấp cao!

Chỉ bằng một nhát đao!

Hơn nữa, trong nháy mắt vừa rồi khi Lăng Tiêu xuất đao, hắn cũng chưa kịp phản ứng, thật sự là quá nhanh.

Tam tỷ nhìn Lăng Tiêu đứng ngạo nghễ trên bầu trời, cười nói: “Đại ca đã tranh đấu cả đời với Tổ Đạo, nếu sinh sớm hơn một chút, Tổ Đạo này nhất định không phải là đối thủ của huynh ấy.”

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tổ Đạo trên bầu trời, Tổ Đạo đứng đó, không có bất kỳ phản ứng nào.

Diệp Quân nhíu mày, vì hắn cảm thấy Tổ Đạo này đang cố tình đợi Đại ca ra ngoài, nếu thật sự là như vậy, đối phương nhất định có âm mưu.

Còn cả Phạn Chiêu Đế!

Người phụ nữ này đến bây giờ vẫn chưa xuất hiện!

Nghĩ tới đây, vẻ mặt Diệp Quân tối sầm lại, đồng thời cũng âm thầm phòng bị.

Phía chân trời, Lăng Tiêu nhìn Cửu Châu Chủ cách đó không xa, cười một tiếng, sau đó nhìn Diệp Quân, cười nói: “Đệ tới đây.”

Thấy Lăng Tiêu gọi mình, Diệp Quân không nghĩ nữa, sau đó bước lên phía trước tới trước mặt Lăng Tiêu, hắn nhìn Lăng Tiêu gần trong gang tấc, tướng mạo của Lăng Tiêu chưa được coi là anh tuấn, hơn nữa còn rất bình thường, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy vô cùng khí phách.

Lăng Tiêu nhìn Diệp Quân một lát, cười hào sảng: “Dù thực lực còn rất yếu nhưng dũng khí này rất giống ta phong cách của ta năm đó, dám đánh dám xông, được lắm!”

Biển hiện bên ngoài của Diệp Quân có thể nói là đã nhận được sự công nhận từ ông ta.

Đối với bọn họ mà nói, thực lực huynh đệ có thể yếu, nhưng không được sợ, Diệp Quân đã liều mạng sát cánh chiến đấu với Tam tỷ mấy lần, bọn họ đều đã nhìn thấy.

Dù chỉ mới gặp nhau lần đầu, nhưng Diệp Quân rất có thiện cảm với người đàn ông hào phóng trước mắt, hắn toét miệng cười: “Đại ca.”

Lăng Tiêu khẽ gật đầu, ông ta vỗ bả vai Diệp Quân: “Đệ trị thương cho tốt, trận chiến sau này, để Đại ca lo.”

Nói xong, ông ta ngẩng đầu nhìn Tổ Đạo trên trời, cười lớn: “Tổ Đạo, lâu rồi không gặp.”

Vừa dứt lời, Diệp Quân đã phát hiện thân thể của Lăng Tiêu đã không còn ở đây, hắn ngẩng đầu nhìn lên, giờ phút này, Lăng Tiêu đã đứng đối diện với Tổ Đạo ở trên bầu trời.

Lăng Tiêu vác đao nhìn Tổ Đạo, cười nói: “Chậc chậc, ngươi vẫn không thay đổi nhỉ.”

Người có thể nhìn thấy bộ dạng thật sự của Tổ Đạo trong sân này thật ra cũng chỉ có một mình Lăng Tiêu.

Tổ Đạo nhìn chằm chằm Lăng Tiêu, nhàn nhạt nói: “Ba nghìn Đại Đạo, tại sao hết lần này đến lần khác lựa chọn Tử Đạo?”

Lăng Tiêu cười nói: “Vừa rồi ngươi giúp những tên kia tăng thêm một cảnh giới, bọn họ ai cũng vui mừng khôn tả, nào ngờ, nếu không bị ngươi hạn chế, bọn họ có thể dựa vào năng lực của mình cũng đã có thể đạt được cảnh giới đó rồi, ngươi tước đoạt thứ mà bọn họ nên có, sau đó ban cho bọn họ một ít, bọn họ lập tức sẽ mang ơn ngươi, ngươi chắc hẳn rất hưởng thụ cảm giác này nhỉ?”

Tổ Đạo bình tĩnh nói: “Thế Đạo này vốn là kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, ta mạnh, bọn họ yếu, nếu bọn họ đã yếu, vậy ta dựa vào đâu mà phải chia tài nguyên vũ trụ cho bọn họ chứ? Ta dựa vào đâu mà không thể hưởng toàn bộ tài nguyên vũ trụ một mình?”

Lăng Tiêu khẽ gật đầu, cười nói: “Ngươi nói vậy cũng không sai, Thế Đạo này chính là kẻ mạnh hiếp kẻ yếu, tất cả đều phải dựa vào nắm đấm để nói chuyện.”

Tổ Đạo nhìn chằm chằm Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, ngươi cũng là một nhân tài, trong trời đất này, ngoài chủ nhân bút Đại Đạo và Phạn Chiêu Đế, ngươi là người duy nhất ta để ý đến, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi chịu đi theo ta, ta không chỉ có thể giúp ngươi mạnh hơn, thậm chí còn có thể dẫn ngươi vượt qua biển đau khổ tới thế giới kia.”

Lăng Tiêu cười ha ha, tiếng cười vang như sấm: “A Tổ, Lăng Tiêu ta cả đời chưa từng cúi đầu, trước kia không, sau này cũng không, Lăng Tiêu ta sinh ra để ở trên trời cao.”

Đi theo người khác?

Đi theo Tổ Đạo thì đồng nghĩa với việc bị Tổ Đạo hạn chế, vĩnh viễn ở trong quy tắc của y.

Lăng Tiêu bây giờ đã phá vỡ quy tắc, sao lại có thể bước vào quy tắc của ngươi khác, thần phục người khác được chứ? Huống hồ ông ta đã phá vỡ quy tắc, cho dù là trước đây chưa phá, ông ta cũng chưa bao giờ cúi đầu.

Nam tử hán đại trượng phu, sống trong đất trời, thì phải đội trời đạp đất!

Tổ Đạo khẽ gật đầu: “Vậy thì thật là đáng tiếc.”

Lăng Tiêu cười lớn nói: “A Tổ, ngươi không ra tay lúc ta phá bỏ Đạo Khiển, chắc là đang đợi ta, nào nào, để ta nhìn xem ngươi có quân át chủ bài gì!”

Tổ Đạo chậm rãi nhìn xuống phía dưới, ánh mắt của y xuyên qua vô số thời không, thấy được vô số nền văn minh vũ trụ, nhẹ giọng nói: “Ta đã bảo vệ và cống hiến cho vũ trụ cấp mười nhiều năm như vậy rồi, hôm nay cũng chính là lúc vũ trụ này đền ơn cho ta.”

Lời vừa dứt, hai tay y đột nhiên chậm rãi nâng lên.

Ầm!

Trong nháy mắt...

Tất cả thế giới ở nền văn minh vũ trụ cấp mười đều bị thiêu cháy.

Tất cả thế giới ở nền văn minh vũ trụ cấp chín đều bị thiêu cháy.

Tất cả thế giới ở nền văn minh vũ trụ cấp tám đều bị thiêu cháy.

Tất cả thế giới ở nền văn minh vũ trụ cấp bảy đều bị thiêu cháy.

Tất cả...
Chương 2582: Thú vị

Vào lúc này, ngoại trừ toàn bộ vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ được Diệp Quân thu vào trong Tiểu Tháp thì tất cả các nền văn minh vũ trụ từ nền văn minh vũ trụ cấp một đến nền văn minh vũ trụ cấp mười, tất cả đều bị đốt cháy!

Tế chúng sinh!

Chứng Đạo!

Thấy cảnh này, nụ cười trên khuôn mặt Lăng Tiêu dần dần biến mất, ông ta cũng không ngờ lần này Tổ Đạo lại tàn nhẫn như vậy, hiến tế chúng sinh luôn.

Toàn bộ vũ trụ cấp mười, hàng nghìn tỷ sinh linh sao?

Tên này muốn hiến tế toàn bộ!

Vào thời điểm Tổ Đạo hiến tế chúng sinh, tất cả sinh linh trong toàn bộ vũ trụ cấp mười vào lúc này đều bị một luồng sức mạnh vô hình trói buộc. Mà đối diện với luồng sức mạnh Tổ Đạo đáng sợ này, mong muốn sống sót theo bản năng khiến bọn họ muốn phản kháng. Tuy nhiên, sự phản kháng của họ chỉ giống như con đom đóm trước sức mạnh của Tổ Đạo. Hơn nữa, nhóm người mạnh nhất của nền văn minh vũ trụ cấp mười và nền văn minh vũ trụ cấp chín đều đã chết trận hết ở đây, nên sẽ không có ai lãnh đạo bọn họ. Cho nên, sự phản kháng của họ càng trở nên vô ích.

Thực ra vũ trụ hàng tỷ sinh linh có thể lay chuyển được Tổ Đạo. Nhưng nếu không có người lãnh đạo thì không thể tập hợp sức mạnh lại được, không đủ để trở thành một mối lo. Thực ra Tổ Đạo lừa những cường giả hàng đầu của vũ trụ cấp mười và vũ trụ cấp chín vào chỗ chết trước, chính là vì lo sợ toàn bộ vũ trụ hợp lại làm một!

Sau khi biết được ý đồ của Tổ Đạo, sắc mặt của Diệp Quân cũng trở nên khó coi. Hắn không ngờ tên này lại muốn hiến tế tất cả sinh linh của vũ trụ cấp mười.

Hàng tỷ sinh linh giống như cỏ rác!

Vẻ mặt Diệp Quân phức tạp, hắn đột nhiên phát hiện, khi có chiến tranh, mạng người thực sự không đáng giá.

Người bên trên tranh đấu nhưng người chết lại là người bên dưới. Mà sinh mạng của những người bên dưới trong mắt những người bên trên, lại không phải là sinh mạng mà chỉ là con kiến hôi.

Con mẹ nó!

Trong lòng Diệp Quân đột nhiên dâng trào lửa giận, miệng niệm kiếm động, hắn hóa thành một đạo kiếm quang bay lên trời, chém thẳng vào Tổ Đạo ở phía trên bầu trời.

Diệp Quân ra tay bất ngờ khiến mấy huynh đệ có mặt ở đó đều kinh ngạc!

Tên nhóc này sao lại đột nhiên ra tay vậy?

Trong nháy mắt, một kiếm này của Diệp Quân đã chém đến trên bầu trời, nhưng lại bị một luồng sức mạnh vô hình áp chế ngay tại chỗ. Nhưng dưới sự thúc giục của ba loại sức mạnh huyết mạch trong người Diệp Quân, hắn đã phá vỡ luồng sức mạnh khủng bố này. Một kiếm chém tới trước mặt Tổ Đạo, cách y mười trượng.

Đối mặt với một kiếm này của Diệp Quân, Tổ Đạo chỉ giơ tay phải lên, vẫy nhẹ.

Ầm!

Song song với một tiếng nổ vang trời thì kiếm quang cũng theo đó bị vỡ vụn. Diệp Quân trong nháy mắt bị đánh bay đi, nhưng ngay sau đó có một bàn tay đã đỡ lấy hắn.

Chính là Lăng Tiêu!

Lăng Tiêu nhìn Diệp Quân sắc mặt có phần tái nhợt, cười nói: “Tên nhóc nhà đệ không ngờ cũng thật nóng tính!”

Diệp Quân lau máu ở khóe miệng, hắn nhìn Tổ Đạo ở phía xa xa. Mặc dù thực lực không bằng đối phương, nhưng lúc này trong mắt hắn lại tràn đầy ý chí chiến đấu.

Thấy ý chí chiến đấu trong mắt Diệp Quân, Lăng Tiêu cười lớn: “Tính tình của tên nhóc đệ rất hợp ý ta. Biết rõ đánh không lại những vẫn dám đánh, có thể đánh.”

Dứt lời, ông ta xoay người nhìn Tổ Đạo. Lúc này, khi tất cả vũ trụ và sinh linh cùng bị hủy diệt, khí tức trên người Tổ Đạo bất chợt tăng vọt một cách điên cuồng. Bởi vì sức mạnh của tất cả chúng sinh đều đang bị y cưỡng ép hấp thụ.

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Tổ Đạo: “Ngươi muốn hiến tế chúng sinh để bản thân đột phá cảnh giới Đạo Ngã Tự Tại, đạt đến một trình độ cao khác!”

Tổ Đạo cười nói: “Lăng Tiêu, sức mạnh của một người mãi mãi không thể đột phá được cảnh giới cực hạn Đạo Ngã Tự Tại này đâu. Những chúng sinh này có thể được ta dùng đến, thì đó chính là niềm vinh hạnh của bọn chúng!”

Lăng Tiêu không nói gì, ông ta đột nhiên biến mất ngay tại chỗ. Trong nháy mắt, một luồng đao quang trắng như tuyết dài hàng chục nghìn trượng chém vào Tổ Đạo ở cách đó không xa. Một đao này vừa xuất hiện, thế đao đáng sợ lập tức cuốn bay vũ trụ tinh hà, trấn áp trời đất.

Vào lúc này, ngay cả khí tức Đại Đạo mà Tổ Đạo tỏa ra cũng bị đè nén dữ dội, không thể động đậy.

Đối mặt với nhát đao khủng bố này của Lăng Tiêu, ánh mắt của Tổ Đạo cũng trở nên nghiêm túc hơn, không còn dám coi thường. Y giơ tay lên, nắm chặt thành quyền, sau đó đấm ra.

Ầm!

Một nắm đấm dài chục nghìn trượng đấm vào luồng đao quang đó. Trong phút chốc một luồng sức mạnh khủng bố đã nghiền nát tất cả.

Diệp Quân đứng gần đó lập tức biến sắc, nhưng hắn lại phát hiện, sức mạnh mà Đại ca và Tổ Đạo bộc phát ra đã biến mất không còn dấu vết khi lan rộng đến trước mặt Đại ca.

Lăng Tiêu quay đầu nhìn Diệp Quân ở bên cạnh, Diệp Quân lập tức nói: “Đại ca, huynh đánh đi, ta đi nói chuyện với Nhị ca.”

Nói xong, hắn xoay người chạy đi.

Hắn tất nhiên biết, bây giờ hắn ở lại đây nhất định sẽ ảnh hưởng đến biểu hiện của Lăng Tiêu.

Thấy Diệp Quân xoay người chạy đi, Lăng Tiêu bật cười lớn: “Tên nhóc này thật thú vị!”

Dứt lời, ông ta xoay người về phía Tổ Đạo vẫn đang hiến tế chúng sinh ở phía xa. Tổ Đạo nhìn ông ta: “Lăng Tiêu, không phải ngươi vẫn luôn rất tự tin sao? Nào, để sau khi ta hiến tế chúng sinh xong, chúng ta lại đánh tiếp. Đến lúc đó, ta sẽ đánh một trận ra trò với ngươi.”

Lăng Tiêu lạnh nhạt cười đểu: “A Tổ, ta mạnh, nhưng ta không ngu.”

Dứt lời, ông ta giơ tay lên, một đao bổ về phía Tổ Đạo. Một đao này vừa tung ra, đã xé tan khoảng trời này thành từng mảnh. Lúc này, khí tức Đại Đạo đang bao phủ cả khoảng trời cũng bị nghiền nát thành hư vô.

Bấy giờ, Tổ Đạo cảm nhận được một cảm giác áp bức mà trước nay chưa từng có. Y giơ tay phải lên gõ nhẹ, khi đầu ngón tay dừng lại, một chữ “Đạo” hiện lên. Trong nháy mắt, chữ “Đạo” này lập tức hóa thành một bức tường chắn trước mặt y.

Ầm!

Một đao này của Lăng Tiêu bị chặn lại, nhưng một giây sau, lại một đao nữa chém tới. Chỉ trong chớp mắt, bức tường đó đã vỡ vụn, sức mạnh cường đại đánh cho Tổ Đạo liên tục lùi mạnh về phía sau.

Mà Lăng Tiêu lại bay thẳng lên trời, lần nữa chém mạnh về phía Tổ Đạo. Sức mạnh đao thế của ông ta, vậy mà lại có thể kìm hãm được Tổ Đạo đang hiến tế chúng sinh.

Phía dưới, Diệp Quân đi tới bên cạnh Quân Đế, thấp giọng nói: “Nhị ca, đằng sau Tổ Đạo còn có hai tên cường giả nữa vẫn chưa xuất hiện.”

Quân Đế khẽ gật đầu: “Vừa nãy tâm thần của Đại ca đã trao đổi với ta, có hai luồng khí tức bí ẩn không rõ ràng cực kỳ cường đại vẫn chưa xuất hiện.”

Dứt lời, ông ta lại đảo mắt nhìn xung quanh, nhưng vẫn không cảm nhận được gì, ông ta cau mày lại.
Chương 2583: Lặng thinh

Không cảm nhận được người nấp trong tối, vẻ mặt Quân Đế bỗng trở nên khá cảnh giác, nếu Đại ca đã nói có khí tức cực mạnh ẩn nấp thì chắc chắn là có, mà ông ta không cảm nhận được thì chỉ có một cách giải thích.

Chủ nhân của hai luồng khí tức đó cực kỳ mạnh.

Là ai chứ?

Quân Đế cau chặt mày.

Diệp Quân bỗng nói: “Một trong đó có khả năng là người phụ nữ đó”.

Quân Đế nhìn Diệp Quân: “Ác Đạo?”

Diệp Quân gật đầu, sắc mặt sa sầm: “Người phụ nữ này chắc chắn đến vì ta”.

Quân Đế vỗ vai Diệp Quân: “Bọn ta đều ở đây”.

Diệp Quân cảm thấy ấm áp, mặc dù vừa mới kết giao với những người trước mặt này, nhưng phải nói là ở đây hắn cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.

Quân Đế bỗng nhìn về phía xa: “Lão Lục, các đệ qua đây”.

Vừa nãy sau khi Lăng Tiêu đến, nhát đao đó đã giết hết đám thi thể nghịch đạo, thế nên lúc này mấy người Thượng Thương Chủ đều rảnh tay.

Nghe Quân Đế gọi, mấy người Thượng Thương Chủ bước đến.

Thượng Thương Chủ mỉm cười với Diệp Quân, Diệp Quân cũng cong môi cười.

Quân Đế nói: “Lão Tam, Lão Ngũ, Lão Tứ, Lão Bát, Lão Thất, đệ đều biết nhỉ, ta không giới thiệu nữa”.

Nói rồi ông ta nhìn người đàn ông đồ đen ở một bên: “Đây là Lão Lục, rất giỏi ẩn nấp ám sát”.

Diệp Quân nhìn người đàn ông mặc đồ đen, thân hình người đàn ông này gầy gò, cơ thể lúc ảo lúc thực, lại đeo nửa chiếc mặt nạ sắt nên chỉ có thể nhìn thấy được nửa khuôn mặt.

Diệp Quân vội cúi người chào: “Lục ca”.

Lão Lục nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân cảm thấy khó hiểu, vì hắn cảm thấy Lục ca này hình như có ý thù địch với mình, không biết có phải là ảo giác không.

Quân Đế bỗng nói: “Lão Lục”.

Lão Lục thu hồi ánh nhìn, sau đó xoay người biến mất khỏi đó, ẩn nấp đi.

Diệp Quân nhìn Quân Đế, Quân Đế hơi cau mày, lúc này Tam tỷ đi tới, cười nói: “Lão Lục từ nhỏ đã được huấn luyện thành sát thủ, tính tình rất lạnh lùng, đệ đừng nghĩ nhiều”.

Diệp Quân gật đầu: “Vâng ạ”.

Quân Đế nhìn Tam tỷ, cô ta khẽ gật đầu rồi xoay người đi.

Quân Đế chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời vỡ vụn, bầu trời nơi đó đã biến thành hư vô, chỉ có sức mạnh vô tận của Đại Đạo và đao quang.

Ánh mắt Quân Đế cũng hiện lên tia lo lắng, vì với thực lực hiện giờ của ông ta thế mà không thể nhìn rõ được tung tích của Lăng Tiêu và Tổ Đạo.

Đây là cảnh giới Đạo Ngã Tự Tại.

Cảnh giới cao nhất nền văn minh vũ trụ cấp mười hiện giờ.

Mặc dù ông ta còn một chút nữa là đạt đến cảnh giới này, nhưng nửa bước này là một khoảng cách cực lớn.

Diệp Quân nhìn bầu trời đã biến thành hư vô, tay phải hắn nắm chặt kiếm Thanh Huyên, lúc này hắn cảm nhận được cách biệt rất lớn giữa mình và Lăng Tiêu, cũng như Tổ Đạo này.

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, hiện giờ giữa ngươi và họ có cách biệt là chuyện bình thường. Đúng như lời Đại ca của ngươi nói, ông ta đã luyện bao lâu rồi? Ngươi mới tu luyện được bao lâu chứ?”

Diệp Quân khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi”.

Tiểu Tháp nói: “Chỉ cần ngươi hiểu là được, có thái độ tiến tới là chuyện tốt, nhưng cũng đừng tạo áp lực quá lớn cho bản thân, đây chính là cách mà cha ngươi từng bước ép bản thân phát điên năm đó đấy”.

Nó dừng lại, sau đó nói tiếp: “Này, ngươi nói cho ta biết, ngươi có hận cha mình không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Tiểu Tháp nói: “Thật à?”

Diệp Quân cười nói: “Ta có quyền gì mà hận ông ấy? Ta biết rất rõ, sở dĩ Diệp Quân ta làm được đến mức này hoàn toàn không phải là do ta yêu nghiệt đến mức nào, so với Đại ca, Nhị ca, Tam tỷ, ta chẳng có ưu thế gì cả, mà sở dĩ ta có thể đi đến đây ở cái tuổi này chỉ là vì mệnh của ta tốt thôi, ta có ông nội tốt, một người cha tốt và có một cô cô tốt. Nếu không có họ, Diệp Quân ta thậm chí bây giờ còn không thể bước ra khỏi nền văn minh vũ trụ cấp hai nữa kìa”.

Tiểu Tháp im lặng không nói.

Diệp Quân nói tiếp: “Ta biết ý của Tháp gia, ngươi nghĩ cha nuôi thả ta quá mức, nhưng ta tự mình chọn con đường này. Nếu con đường này là do chính bản thân Diệp Quân ta chọn thì có đi bằng đầu gối cũng phải đi cho xong”.

Tiểu Tháp cười nói: “Tháp gia đi chung với ngươi, ngươi đừng sợ, Tháp gia đã nuôi ra được hai người vô cùng lợi hại, chắc chắn có thể đào tạo được ngươi”.

Diệp Quân bật cười: “Được”.

Ở một bên khác, Tam tỷ tìm được Lão Lục.

Tam tỷ nhìn Lão Lục, cười nói: “Sao thế?”

Lão Lục lắc đầu, không nói gì.

Tam tỷ khẽ nói: “Không thích Tiểu Cửu à?”

Lão Lục gật đầu.

Tam tỷ nói: “Tại sao?”

Im lặng một hồi lâu, Lão Lục nói: “Chúng ta vốn dĩ đang yên lành, nhưng giờ lại đi theo hắn đến đây”.

“Lục Tử”.

Tam tỷ bỗng nói, cô ta nhìn chằm chằm Lão Lục: “Không có Tiểu Cửu, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ có ngày này với Tổ Đạo”.

Lão Lục lặng thinh.
Chương 2584: Vui mừng quá sớm

Tam tỷ thấp giọng thở dài, đi đến bên cạnh Lục Tử, vỗ vai Lục Tử: “Cách biệt về thực lực của chúng ta và Đại ca như thế nào? Nhưng lúc đầu khi chúng ta đến đây xin được bảo vệ, có lúc nào Đại ca chê ghét chúng ta chưa? Bản tính của Tiểu Cửu không xấu, lại là người cùng đường với chúng ta, nếu đã là người cùng đường...”

Lão Lục bỗng lắc đầu: “Hắn không phải là người cùng đường với chúng ta, đường hắn đi là con đường trật tự, cốt lõi con đường này vẫn giống Tổ Đạo thôi”.

Nói rồi ông ta nhìn Diệp Quân ở đằng xa: “Đây là điều ta lo lắng”.

Mấy người họ đều là kẻ nghịch đạo, mà bây giờ đột nhiên lại có một tên muốn xây dựng trật tự chạy vào.

Ai không lo được chứ?

Thật ra ông ta nghĩ Diệp Quân và Tổ Đạo mới là người đi cùng một con đường.

Tam tỷ nhìn Diệp Quân cách đó không xa, mỉm cười: “Đệ nói thế, ta cũng cảm thấy tên này hơi khả nghi”.

Lão Lục lắc đầu mỉm cười, sau đó nghiêm túc nói: “Tam tỷ, ta không nhắm vào hắn, nhưng chắc là tỷ đã từng nghe câu này, thiếu niên Đồ Long cuối cùng sẽ trở thành Ác Long, những người tu luyện con đường trật tự, cuối cùng đều sẽ xem chúng sinh là một công cụ để mình trở nên mạnh hơn”.

Tam tỷ cười: “Trước tiên đừng nghĩ nhiều thế, việc chúng ta nên làm lúc này là cùng chống lại Tổ Đạo”.

Lão Lục gật đầu: “Ừ”.

Tam tỷ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, trong mắt cô ta hiện lên vẻ lo lắng, như đang nghĩ đến điều gì đó, cô ta bỗng quay đầu lại nhìn Cửu Châu Chủ cách đó không xa, nhìn Cửu Châu Chủ bình tĩnh đứng đó, cô ta nhíu mày.

Vừa rồi cô ta cảm thấy có gì đó không đúng, vì khi Đại ca xuất hiện, một nhát đao lập tức giết hết tất cả cường giả, nhưng Cửu Châu Chủ vẫn sống sót, theo lý Cửu Châu Chủ không có khả năng chống đỡ được một nhát đao đó.

Dường như nhận ra ánh mắt của Tam tỷ, Cửu Châu Chủ ngẩng đầu lên nhìn cô ta, nhưng nhanh chóng thu lại ánh mắt, ông ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, không nhìn thấy Tổ Đạo và Lăng Tiêu, nhưng có thể cảm nhận được chiến trường lúc này khốc liệt đến mức nào từ trong biển đao đó.

Lúc này thời không trên bầu trời này đã hoàn toàn biến thành hư vô, Tổ Đạo vẫn đang hiến tế chúng sinh, nhưng tốc độ của ông ta chậm hơn rất nhiều vì ông ta nhận ra Lăng Tiêu mạnh hơn trước rất nhiều.

Chuyện gì thế này?

Ầm!

Sau khi một tia đao quang lướt qua, Tổ Đạo đã bị nhát đao này đánh cho lùi về sau cả vạn trượng, vừa dừng lại, lại có một tia đao quang vạn trượng đánh thẳng vào ông ta.

Tổ Đạo giơ tay phải ra, sau đó chỉ về phía trước, chữ “Đạo” xuất hiện nơi đầu ngón tay. Thoáng chốc, sức mạnh Đại Đạo đáng sợ quét qua vạn vật, nhấn chìm cả thế giới. Nhưng ngay sau đó, chữ “Đạo” đó bỗng vỡ vụn, sức mạnh của vô số Đại Đạo bị phá vỡ.

Vèo!

Một nhát đao chém xuống, Tổ Đạo lại bị văng ra xa.

Thế nhưng không đợi ông ta dừng lại thì lại có một tia đao quang lao đến, đao khí cực lớn khiến tất cả sức mạnh Đại Đạo xung quanh vỡ nát.

Tổ Đạo sầm mặt, ông ta xòe tay ra, tinh hà vũ trụ vô tận bỗng xuất hiện trong lòng bàn tay ông ta.

Đạo Diễn Hóa!

Đây là một thần thông tự ông ta tạo ra sau khi thống nhất vũ trụ, trong một khoảnh khắc, hàng ngàn sức mạnh vũ trụ tụ lại trong lòng bàn tay, một chưởng là sức mạnh của một vũ trụ cấp mười.

Sau khi một nhát đao lao đến, Tổ Đạo đánh một chưởng ra.

Ầm!

Bùm!

Đòn tấn công này khiến đao khí của nhát đao này, nhưng trong thoáng chốc vô số đao khí vụn vỡ đó lại tập hợp lại, sau đó chém vào Tổ Đạo.

Tổ Đạo cũng giơ tay đấm một cú, với cú đấm này, toàn bộ thời không hư vô bỗng thiêu đốt vô số đạo hỏa.

Ngay khi đao khí của Tổ Đạo và Lăng Tiêu vừa tiếp xúc, một làn sóng sức mạnh đáng sợ lan ra từ trong thời không hư vô này, vô số đạo hỏa và đao khí bắn ra liên tục, làn sóng cực mạnh đó cũng khiến Tổ Đạo và Lăng Tiêu cùng lùi về sau.

Sau khi dừng lại, Lăng Tiêu bật cười, tay phải cầm đao hơi run, đao khí vụn vỡ giữa không trung tụ lại trong thanh đao của ông ta như thủy triều.

Cho dù là Tổ Đạo cũng không thể đánh lại được sức mạnh đao ý và đao khí của ông ta.

Ở đằng xa, sau khi dừng lại, Tổ Đạo ngẩng đầu lên nhìn Lăng Tiêu: “Ngươi nuốt Đạo Khiển của ta rồi”.

Lăng Tiêu bật cười: “Đúng thế, ngạc nhiên không?”

Tổ Đạo sầm mặt.

Ông ta không ngờ Lăng Tiêu lại hấp thụ sức mạnh Đạo Khiển trong người mình mà không phải là tiêu diệt, đối phương sẽ biết được một vài điểm yếu của ông ta.

Nếu không ông ta không thể bị Lăng Tiêu trấn áp.

Ở phía xa, Lăng Tiêu cười nói: “A Tổ, thật ra, nếu ngươi không chọn hy sinh tất cả chúng sinh, cho dù ta có nuốt chửng sức mạnh Đạo Khiển của ngươi thì ta cũng không thể làm gì ngươi. Dù sao thì ngươi cũng dựa vào cả vũ trụ cấp mười, trong vũ trụ này, ngươi sẽ mãi mãi là người bất khả chiến bại, nhưng ta không ngờ ngươi lại hy sinh tất cả chúng sinh”.

Ngay lúc Tổ Đạo chọn hy sinh tất cả chúng sinh, ông ta đã tách biệt khỏi tất cả chúng sinh. Tất nhiên, nếu ông ta thực sự thành công thì ông ta sẽ vượt qua bản thân hiện tại, đạt đến một cấp độ hoàn toàn mới, cũng sẽ không cần đến cái gọi là tất cả chúng sinh nữa.

Nói một cách đơn giản là bây giờ đang là thời kỳ yếu của ông ta, một khi trải qua thời kỳ này thì ông ta là kỳ vô địch.

Tổ Đạo nhìn Lăng Tiêu: “Có phải ngươi vui quá sớm rồi không?”

Lăng Tiêu bật cười: “Không, chỉ là hơi thắc mắc, chắc ông biết rõ ta sẽ không để ông thành công mà”.

Nói rồi ông ta bỗng tiến về phía trước, ý chí chiến đấu ngút trời, sau đó một tia kiếm quang chém thẳng về phía Tổ Đạo.

Nhưng lần này Tổ Đạo lại không ra tay.

Ngay khi đao quang vạn trượng xuất hiện trước mặt Tổ Đạo, một bàn tay đỏ như máu đột nhiên vươn ra từ thời không trước mặt Tổ Đạo, sau đó bàn tay đỏ như máu giơ hai ngón tay ra rồi gõ nhẹ.

Ầm!

Đao quang vạn trượng đó lập tức bị đánh lui.

Thời không nứt ra, một người phụ nữ bước đến.

Mái tóc cô ta màu đỏ, mặc bộ đồ đỏ.

Phạn Chiêu Đế.
Chương 2585: Thập Phương Trấn Sát!

Thấy Phạn Chiêu Đế, Diệp Quân ở dưới mặt đất híp mắt lại, kiếm Thanh Huyên trong tay hơi rung lên, rốt cuộc người phụ nữ này đã xuất hiện.

Mà lúc này đây, tất cả mọi người đều quay sang nhìn Phạn Chiêu Đế vừa xuất hiện.

Tóc đỏ tung bay, áo bào màu máu!

Cô ta vừa mới xuất hiện, một luồng ác niệm khủng bố lập tức lan tràn khắp toàn bộ vũ trụ, luồng ác niệm kia mạnh đến mức khiến mọi người đều biến sắc, bởi vì nó đang bắt đầu ảnh hưởng đến thần trí của bọn họ.

Mà dưới sự ảnh hưởng của ác niệm kia, huyết mạch phong ma và phong ấn trong cơ thể Diệp Quân bắt đầu rục rịch.

Tam tỷ chẳng biết từ lúc nào để đến bên cạnh Diệp Quân, cô ta nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế ở phía chân trời, biểu cảm trở nên nghiêm túc: "Đây là Ác Đạo đệ nói?"

Diệp Quân gật đầu: "Đúng vậy".

Trong mắt Tam tỷ ánh lên tia nghiêm túc, khẽ nói: "Ác niệm mạnh đến mức ta chưa bao giờ thấy".

Diệp Quân nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế không nói gì, loạt hình ảnh trong trận chiến ngày đó không ngừng hiện lên trong đầu hắn.

Đám người Quân Đế ở bên cạnh khi thấy Phạn Chiêu Đế cũng không hẹn mà cùng đồng loạt nghiêm mặt lại, trong mắt Quân Đế càng ánh lên sự lo lắng, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện này có thực lực vô cùng khủng bố.

Trên trời xanh, đao khí bá đạo Lăng Tiêu tản ra đã bị ác niệm của Phạn Chiêu Đế ngăn chặn lại, hai người đứng đối diện nhau cách thời không.

Phạn Chiêu Đế nhìn Lăng Tiêu đang cầm trường đao trong tay, mặt vô cảm.

Lăng Tiêu đánh giá Phạn Chiêu Đế một lượt, cười nói: "Ác Đạo thú vị đấy".

Vừa dứt lời, một thanh đao đã phóng thẳng đến trước mặt Phạn Chiêu Đế, một đao như trời long đất lỡ, bá đạo mạnh mẽ, không chút màu mè, là một chiêu đao ẩn chưa sức mạnh như muốn lật tung đất trời, cho dù có là sức mạnh Đại Đạo của Tổ Đạo ở đây cũng sẽ bị chém đứt đoạn!

Phạn Chiêu Đế vô cảm đối diện với một đao kia, trông đôi con người như biển máu của cô ta chẳng hề gợn ngọn sóng, cô ta đột nhiên duỗi tay ra điểm nhẹ một cái, đầu ngón tay vừa vươn, một luồng ánh sáng màu đó tựa cơn sóng đột nhiên khuếch tán ra.

Ầm ầm!

Cơn sóng kia mạnh đến mức ngăn cản một đao kia của Lăng Tuyết.

Nhưng một khắc sau, xung quanh Phạn Chiêu Đế đột nhiên xuất hiện vô số ánh đao, những ánh đao đó tựa như mưa rào đổ thẳng xuống Phạn Chiêu Đế, chỉ thoáng chốc, mảnh thời không Phạn Chiêu Đế đang đứng đã bị bạt ngàn ánh đao nhấn chìm.

Thập Phương Trấn Sát!

Phía dưới, Quân Đế nhìn vô số ánh đao chồng chất kia, vẻ mặt có chút kích động.

Là Thập Phương Trấn Sát!

Đây là chiêu đao Lăng Tiêu tự mình sáng tạo, một khi thi triển đến mức tối đa thì mười phương đất trời, cho dù là thời không nào, nhân quả nào, đạo pháp nào, thể chất nào hay bất kỳ thần thông nào, đều sẽ bị tiêu diệt.

Một đao phá trăm vạn pháp!

Cho dù là Tổ Đạo năm đó cũng từng bị chiêu đao này làm trọng thương!

Sắc mặt Quân Đế dần trở nên nghiêm nghị, bởi vì Lăng Tiêu dứt khoát sử dụng đến chiêu Thập Phương Trấn Sát, điều này đồng nghĩa với việc thực lực của Ác Đạo trước mắt mạnh hơn so với ông ta nghĩ nhiều, nếu không, Lăng Tiêu đã không coi trọng đến mức vừa ra tay đã tung sát chiêu.

Xung quanh, tất cả mọi người đều đang nhìn khu vực thập phương kia, nơi đó có ánh đao hiện lên chữ "thập", đang tàn sát hết thảy.

Nhưng đúng lúc này, một luồng ánh sáng đỏ đột nhiên xuất hiện trong khu vực ánh đao, chỉ trong chớp mắt, vô số ánh đạo đột nhiên biến thành một màu đỏ tươi đầy quỷ dị, Phạn Chiêu Đế chậm rãi bước ra từ trong đó, cô ta điểm nhẹ tay xuống, một luồng hào quang đỏ ngầu chợt bùng lên, trong phút chốc, nghìn vạn ánh đao lập tức tan nát.

Nhìn thấy cảnh đó, sắc mặt đám người Quân Đế lập tức sa sầm.

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế đang chậm rãi bước ra kia, sắc mặt cũng trở nên âm trầm.

"Ha ha!"

Lăng Tiêu đột nhiên bắt đầu cười lớn: "Thú vị lắm, đến đây, đỡ thêm một đao của ta nữa đi".

Dứt lời, người đã biến mất.

Mà thời khắc này, Lăng Tiêu bỗng trở nên hư ảo, trong phút chốc, hàng ngàn vạn tàn ảnh ánh đao đột nhiên hiện lên, trong lúc mọi người hẵn còn đang khiếp sợ, ngàn vạn ánh đao đó đột nhiên hội tụ lại một chỗ.

Ầm ầm!

Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại thì đã nghe một tiếng nổ động trời vang lên, một mảnh ánh sáng đỏ vỡ vụn, Phạn Chiêu Đế lập tức bị đánh bay, lúc cô ta dừng lại thì đã xuất hiện ở trong vùng vũ trụ u ám.

"Vũ trụ địa ngục!!"

Quân Đế nhìn chằm chằm vào mảnh vũ trụ âm u quỷ dị ấy, hai tay chậm rãi siết chặt lại.

Diệp Quân nghe cách gọi ấy thì hơi nghi hoặc: "Nhị ca, đó là vũ trụ địa ngục?"

Quân Đế gật gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc: "Đây là vũ trụ có nền văn minh cấp mười, cũng là vũ trụ sâu nhất và tăm tối nhất trong các vũ trụ cấp mười, nơi đó có vô số sinh linh hắc ám và những kẻ sa ngã không thể vào vòng luân hồi, không thể sống, cũng không thể chết, chúng chỉ có thể tồn tại theo một cách nào đó, nơi ấy tương đương với một nhà giam thiên nhiên, hơn nữa còn không bị Tổ Đạo hạn chế.

Nói xong, ông ta liếc mắt nhìn chỗ Lăng Tiêu đang đứng, trong mắt tràn ngập sự kính nể: "Uy lực một đao kia của đại ca quá mạnh mẽ, có thể tổng thẳng người phụ nữ kia vào trong vũ trụ địa ngục".

Địa ngục cấp mười!

Diệp Quân nhìn về phía vũ trụ địa ngục chỗ Phạn Chiêu Đế đang đứng kia, Phạn Chiêu Đế chỉ vừa xuất hiện ở vùng vũ trụ đó mà chung quanh đã xuất hiện vô số khí thế khủng bố.

Những thứ này đều là cường giả của vũ trụ địa ngục quanh năm sống với bóng tối, không thấy được ánh mặt trời, lúc này đột nhiên thấy có người xông vào thì lập tức đua nhau bâu lại.

"Hê hê!"

Thấy người đến là một người phụ nữ, rất nhiều tên khủng bố ẩn nấp trong bóng tối lập tức lộ ra nụ cười không kiêng dè gì, tiếng cười hèn mọn mà tàn ác.

Phạn Chiêu Đế đứng yên nhìn lướt qua xung quanh, lúc này, một cánh tay khô héo đột nhiên vươn tới muốn sờ soạng cô ta, kèm theo đó là tiếng cười hèn mọn vang lên ở phía sau: "Khà khà".

Phạn Chiêu Đế đột nhiên duỗi một ngón tay ra điểm nhẹ một cái, một tia sáng đỏ hiện lên, lập tức, toàn bộ vũ trụ địa ngục biến thành một biển máu vô tận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK