Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1266: Đi tìm Vương Quân Như

Lúc này, chủ quán rượu đi ra, đi tới trước mặt ông lão, lấy một vò rượu ra đặt trước mặt ông ta rồi cười bảo: “Triệu Lão, hiếm lắm mới thấy có lúc ông phải chịu thiệt thòi thế này đấy nhỉ”.

Triệu Lão giận dữ liếc nhìn chủ quán rượu.

Chủ quán rượu lắc đầu.

Triệu Lão cau mày: “Làm sao?”

Chủ quán rượu nói: “Ta biết ông không cam tâm, nhưng ta khuyên ông hãy bỏ qua đi”.

Triệu Lão mặt không cảm xúc, rít mạnh điếu thuốc: “Là hắn không định bỏ qua đấy chứ”.

Chủ quán rượu bình tĩnh bảo: “Vậy ông có từng nghĩ xem vì sao hắn lại dám làm như vậy chưa?”

Triệu Lão nhíu mày.

Chủ quán rượu nói tiếp: “Suy cho cùng chuyện này vẫn là người của Đạo Thị ông ngu ngốc, để lấy lòng nhà họ Mục mà chơi tiêu chuẩn kép với hắn. Đạo Thị của ông lớn mạnh, bắt nạt thì cũng đã bắt nạt rồi, nhưng tiếc là các ông đá phải tấm sắt, mà ông đến tìm hắn vẫn tỏ ra cao ngạo trịch thượng…”

Nói rồi ông ta lắc đầu: “Triệu Lão, ông đừng bực bội, cảnh giới của ông vượt xa thanh niên đó, nhưng ta hỏi ông, ông có dám chắc có thể đánh bại chủ nhân thanh kiếm kia không?”

Triệu Lão im lặng.

Chủ quán rượu nói tiếp: “Nếu ông chịu hạ mình một chút, xin lỗi một câu thì vừa nãy có lẽ đã thật sự chấm dứt ân oán được rồi. Nhưng hiện giờ thanh niên đó bảo ông đi nói chuyện với người nhà hắn, ý hắn rất rõ ràng, không thể bỏ qua chuyện này…”

Triệu Lão gõ điếu thuốc, sau đó cười khẩy một tiếng: “Trong các thế lực lớn ở thế gian này không có nhà họ Dương”.

Chủ quán rượu bảo: “Đây mới là điều đáng sợ nhất”.

Tim Triệu Lão chợt thắt lại.

Chủ quán rượu nhấp một ngụm rượu rồi bảo: “Điều chưa biết mới là điều đáng sợ nhất!”

Triệu Lão trầm mặc hồi lâu mới lại nói: “Nếu hắn không chịu bỏ qua thì gặp nhau đi, để xem Đạo Thị ta mạnh hay là nhà họ Dương phía sau hắn mạnh”.

Nói xong ông ta đứng dậy bỏ đi.

Chủ quán rượu lắc đầu cười: “Vậy thì chơi vui vẻ đi… dù sao cũng không liên quan đến ta, ha ha…”



Diệp Quân thông qua trận pháp dịch chuyển của Diệp Quân để đến Tinh Giới, sau khi vào Tinh Giới, hắn nhìn quanh một vòng rồi biến mất.

Không lâu sau, Diệp Quân đến Tinh Hà Tông.

Tinh Hà Tông được coi là tông môn tương đối mạnh ở Tinh Giới, thực lực tổng thể có thể xếp vào năm hạng đầu.

Đương nhiên Diệp Quân không lén lút mà ngự kiếm đi thẳng vào Tinh Hà Tông, vừa vào trong, một người đàn ông trung niên đã xuất hiện trước mặt hắn, ông ta chắp tay với vẻ mặt nặng nề: “Tại hạ là Tông chủ Lý Khởi của Tinh Hà Tông, xin hỏi các hạ là?”

Diệp Quân cũng chắp tay: “Diệp Quân, lần này tại hạ đến quý tông là muốn tìm một người, người đó tên là Vương Quân Như”.

Vương Quân Như!

Lý Khởi hơi sửng sốt, sau đó vội quay người đi: “Vu trưởng lão”.

Một ông lão xuất hiện trước mặt Lý Khởi rồi trầm giọng đáp: “Đúng là tông ta có một đệ tử tên là Vương Quân Như”.

Lý Khởi nói: “Mau mời ra đây đi”.

Ông lão ngập ngừng muốn nói lại thôi.

Thấy vậy, Diệp Quân nhíu mày: “Sao thế?”

Lý Khởi cũng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ông lão trầm giọng bảo: “Không lâu trước đó Vương Quân Như đến di tích Cổ Đế cùng một nhóm đệ tử nội viện, đến giờ vẫn chưa về…”

Vẻ mặt Lý Khởi trầm xuống: “Đã phái người đi tìm chưa?”

Ông lão gật đầu: “Đã phái trưởng lão đi tìm rồi, nhưng di tích đó hơi bất thường, người của chúng ta không dám đi vào sâu…”

Diệp Quân nói: “Di tích Cổ Đế ở đâu?”

Ông lão nhìn Diệp Quân rồi chỉ về bên phải: “Đi về phía đó vạn dặm…”

Diệp Quân nhìn ông lão: “Diện mạo của cô ấy như thế nào?”

Ông lão do dự một lúc rồi vận khí vẽ ra dáng vẻ của Vương Quân Như, Diệp Quân cất bức vẽ đi rồi ngự kiếm, hóa thành luồng kiếm quang biến mất ở cuối bầu trời.

Nhìn Diệp Quân rời đi, vẻ mặt Lý Khởi dần trở nên nghiêm túc: “Kiếm tu này mạnh quá…”

Ông lão nói: “Không biết hắn có quan hệ gì với Vương Quân Như đây”.

Lý Khởi im lặng hồi lâu rồi nói: “Triệu tập mọi người, chúng ta cùng đến di tích Thượng Cổ…”

Ông lão hơi nghi ngờ: “Tông chủ… chỉ là một đệ tử nội viện thôi mà…”

Lý Khởi nói: “Bây giờ đã khác rồi. Đừng hỏi nhiều nữa, lập tức tập hợp mọi người…”

Ông lão không dám hỏi thêm nữa mà quay người rời đi.

Chẳng mấy chốc, vô số cường giả của Tinh Hà Tông phóng thẳng lên trời, bay về phía di tích Cổ Đế.



Rất nhanh, Diệp Quân đã ngự kiếm đến di tích Cổ đế, lúc này lòng hắn nóng như lửa đốt.

Vừa tới di tích Cổ Đế, Diệp Quân đã cảm nhận được luồng khí mạnh mẽ ẩn nấp, hắn cau mày, ngự kiếm hóa thành kiếm quang đi vào nơi sâu nhất trong di tích, đồng thời thần thức của hắn cũng giăng ra như tấm lưới khổng lồ, trong nháy mắt bao phủ toàn bộ di tích.

Ngay sau đó, như phát hiện ra điều gì, Diệp Quân quay người, hóa thành kiếm quang đi tới trước một sơn động, vừa tới nơi, một luồng khí đáng sợ đã ập ra.

Diệp Quân khẽ nhíu mày, chém ra một kiếm.

Phụt!

Luồng khí ấy đã bị chém vỡ.

“Hửm?”

Trong hang động vang lên một âm thanh tức giận.
Chương 1267: Vương Như Quân

Vừa mới dứt lời, một tàn ảnh đã bay tới.

Diệp Quân giơ tay chém ra một kiếm.

Ầm!

Tàn ảnh kia lập tức bị chém vỡ, sau đó một bóng người liên tục lùi lại.

Diệp Quân nhìn vào trong hang núi, ở cuối tầm mắt, hắn nhìn thấy một cô gái mặc váy đen đang lạnh lùng nhìn chằm chằm mình: “Ngươi là ai?”

Dứt lời, cô ta nhìn thoáng qua kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân.

Diệp Quân nói: “Ta đến đây tìm người, cô ta tên là Vương Quân Như”.

Nghe thấy lời của Diệp Quân, cô gái nhất thời cau mày: “Chưa nghe thấy bao giờ”.

Diệp Quân sa sầm mặt.

Cô gái chợt chỉ sang bên phải: “Trước đây không lâu có một nhóm người đi vào vực sâu kia, bên trong có thể có người mà ngươi muốn tìm, nhưng có lẽ bọn họ đã lành ít dữ nhiều rồi…”

Diệp Quân lập tức xoay người, biến thành một tia kiếm quang bay về phía vực sâu.

Cô gái nhìn kiếm quang biến mất ở phía xa, cô ta thoáng do dự, sau đó cũng đi theo.

Diệp Quân biến thành kiếm quang nhanh chóng lướt qua chân trời, cuối cùng lao thẳng xuống đáy của vực sâu kia, dưới đáy vực sâu có một toà địa cung, trước địa cung còn có mấy cái xác.

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân lập tức trở nên u ám, vì quần áo mà mấy cái xác này mặc chính là quần áo tông môn của Tinh Hà Tông.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía chỗ sâu trong địa cung, hắn cảm nhận được một hơi thở mờ ảo bên trong đó.

Lúc này, cô gái trước đó xuất hiện sau lưng Diệp Quân.

Cô gái nhìn thoáng qua Diệp Quân, đang định lên tiếng thì lúc này Diệp Quân đã đi về phía cửa địa cung.

Cô gái trầm giọng nói: “Trên cửa địa cung có phong ấn Cổ Đế để lại, hoàn toàn không thể phá…”

Lúc này, Diệp Quân giơ tay chém xuống một kiếm.

Xoẹt!

Một tia hắc quang lập tức vỡ tan, phong ấn biến mất.

Cô gái váy đen ngây người.

Diệp Quân xông vào trong địa cung, thần thức của hắn quét vào chỗ sâu của địa cung, sau đó hắn ngự kiểm bay thẳng về phía đó. Chẳng mấy chốc, hắn cau mày, sâu trong địa cung kia có một tế đàn, trên tế đàn còn có một cái quan tài, xung quanh quan tài có linh khí và máu tươi cuồn cuộn không ngừng kéo tới.

Lúc này cô gái váy đen bên cạnh Diệp Quân kinh ngạc nói: “Tế đàn trùng sinh… Không ngờ Cổ Đế này lại muốn trùng sinh…”

Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại, sau đó hắn vận khí hét to: “Vương Quân Như!”

Oanh!

Giọng nói tựa như sấm rền phóng to trong khắp địa cung.

“Láo xược!”

Lúc này, trong quan tài đột nhiên vang lên một giọng nói, sau đó, một người đàn ông trung niên mặc long bào chậm rãi bay ra từ bên trong.

Nét mặt của cô gái váy đen bên cạnh Diệp Quân lập tức trở nên vô cùng nặng nề: “Cổ Đế”.

Cổ Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân với vẻ giận dữ: “Ngươi là người phương nào mà dám đến làm phiền bổn đế”.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một bức tranh vẽ xuất hiện trong tay hắn, đó là bức tranh vẽ Vương Quân Như: “Người này đang ở đâu?”

Cổ Đế nhìn chằm chằm Diệp Quân, cười khinh thường: “Đã bị bổn đế hiến tế rồi…”

Sắc mặt Diệp Quân thoáng chốc trở nên dữ tợn, hắn lập tức hoá thành một tia kiếm quang biến mất khỏi chỗ vừa đứng.

Cổ Đế hừ lạnh, lập tức đánh ra một quyền.

Ầm!

Một vùng kiếm quang xuất hiện, Cổ Đế bị đánh bay ra xa, vừa mới dừng lại nắm đấm của ông ta đã nứt ra làm vô số máu đen chảy xuống.

Cổ Đế nhìn Diệp Quân phía xa với vẻ khó tin: “Sao có thể… Cơ thể này của ta là long thân Kim Cang, sao ngươi có thể phá vỡ nó được…’

Lúc này, Diệp Quân biến thành một tia kiếm quang đánh về phía ông ta.

Thấy cảnh này, sắc mặt Cổ Đế lập tức thay đổi, lần này ông ta không chọn đối mặt với kiếm của Diệp Quân mà tránh về phía sau, lùi lại nghìn trượng, kéo giãn khoảng cách với Diệp Quân.

Sau khi chiêu kiếm của mình đâm vào không khí, Diệp Quân đang muốn đuổi theo một lần nữa thì có một giọng nói vang lên từ phía sau lưng của hắn: “Ngươi… tìm ta à?”

Diệp Quân dừng lại, hắn xoay người nhìn về phía xa, nơi đó có một cô gái mặc váy dài màu xanh nhạt đang đứng, tay phải cầm một thanh kiếm, cô ta đang nghi ngờ nhìn chằm chằm hắn.

Vương Quân Như!

Bên cạnh Vương Quân Như còn có năm đệ tử của Tinh Hải Tông, có nam có nữ.

Diệp Quân hít sâu một hơi, lệ khí trên người dần biến mất, hắn cất kiếm đi rồi xuất hiện trước mặt Vương Quân Như, sau đó nói: “Cô không sao là được…”

Vương Quân Như hơi đề phòng: “Ngươi là ai?”

Diệp Quân đảo mắt nhìn xung quanh: “Đổi sang nơi khác nói chuyện đi?”

Vương Quân Như nhìn Diệp Quân, sau đó gật đầu.

Mọi người đang muốn rời đi thì Cổ Đế ở phía xa chợt cất giọng nặng nề: “Muốn đến là đến, muốn đi là…”

Diệp Quân xoay người nhìn về phía Cổ Đế, ông ta nheo mắt rồi hơi chột dạ nói: “Xin cứ tự nhiên”.

Diệp Quân dẫn theo mọi người cùng biến mất ở cách đó không xa.

Thấy mấy người nhóm Diệp Quân rời đi, Cổ Đế mới thở phào nhẹ nhõm, ông ta cúi đầu nhìn cánh tay phải bị nứt ra của mình bằng ánh mắt vô cùng nặng nề.

Uy lực của chiêu kiếm khi nãy thật sự quá đáng sợ.

Tinh Giới này xuất hiện một kiếm tu mạnh đến thế từ bao giờ?

Trong mắt Cổ Đế tràn đầy sự thắc mắc.



Diệp Quân dẫn Vương Quân Như đi tới một đỉnh núi ở bên ngoài, mấy người nhóm Vương Quân Như vẫn còn rất đề phòng với hắn.

Diệp Quân xoay người nhìn mọi người sau lưng Vương Quân Như, sau đó nói: “Ta muốn nói chuyện riêng với cô ta một lúc”.

“Không được!”

Lúc này, một người đàn ông áo trắng sau lưng Vương Quân Như vội vàng bước ra, hắn ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Các hạ có việc gì cứ nói thẳng, chúng ta đều là bạn tốt của Quân Như”.

Diệp Quân nhìn về phía Vương Quân Như, thấy cô ta vẫn rất đề phòng và nghi ngờ thì giải thích: “Ta là bạn của cha cô”.

Vương Quân Như thoáng ngây người.
Chương 1268: Mượn hoa hiến phật

Diệp Quân lại nói: “Ta muốn nói chuyện riêng với cô một lát”.

Vương Quân Như quay đầu nhìn mọi người sau lưng mình: “Ta nói chuyện riêng với hắn một lát”.

Người đàn ông áo trắng trầm giọng nói: “Quân Như, người này không rõ lai lịch…”

Vương Quân Như lắc đầu: “Nếu hắn muốn hại chúng ta thì hoàn toàn không cần vòng vo như thế”.

Người có thể chém lui Cổ Đế bằng một kiếm đương nhiên là bọn họ không thể chống lại được.

Người đàn ông còn muốn nói thêm thì Vương Quân Như lại nói: “Mộc Dịch sư huynh, ta muốn nói chuyện riêng với hắn”.

Người đàn ông tên Mộc Dịch im lặng một lúc, sau đó nhìn về phía Diệp Quân: “Chúng ta là đệ tử của Tinh Hà Tông, tốt nhất các hạ đừng làm bậy, nếu không…”

“Được rồi!”

Lúc này, một cô gái váy xanh bên cạnh Mộc Dịch chợt nói: “Mộc Dịch, huynh đừng xen vào chuyện của người khác nữa. Nếu kiếm tu tiểu ca ca này thật sự muốn giết chúng ta thì có mười Tinh Hà Tông cũng không làm gì được”.

Dứt lời, cô ta cười nói với Diệp Quân: “Có đúng không?”

Diệp Quân nhìn về phía cô gái váy xanh, cô ta cũng còn khá trẻ, khoảng hai mươi mấy tuổi, trông rất hoạt bát.

Diệp Quân cười nói: “Ta không có ác ý”.

Cô gái gật đầu: “Có thể nhìn ra được”.

Dứt lời, cô ta nhìn thoáng qua Mộc Dịch đang mang nét mặt hơi khó coi, sau đó nói: “Đi thôi”.

Mộc Dịch nhìn thoáng qua Vương Quân Như, Vương Quân Như không nói gì, trong mắt hắn ta loé lên vẻ thất vọng, sau đó đi sang một bên với mấy người nhóm cô gái váy xanh.

Vương Quân Như nhìn về phía Diệp Quân: “Ông ấy…”

Diệp Quân hơi do dự rồi nói: “Chết rồi”.

Thân thể Vương Quân Như cứng đờ.

Diệp Quân kể lại đầu đuôi câu chuyện một lượt, sau khi nghe xong lời Diệp Quân nói, Vương Quân Như im lặng cúi đầu, mãi không nói một câu.

Diệp Quân lấy một chiếc nhẫn không gian ra đưa cho Vương Quân Như, sau đó nói: “Đây là di vật của cao thủ cảnh giới Thần Đạo kia, ta có xem qua, bên trong có một Tổ Mạch, ngoài ra còn có một phần truyền thừa và một ít thần bảo, truyền thừa rất sạch sẽ, cô có thể giữ lại mà dùng…”

Vương Quân Như không nhận lấy nhẫn không gian mà chỉ cúi đầu không nói một lời.

Diệp Quân thoáng do dự, sau đó khẽ thở dài, cũng không biết nên nói cái gì.

Vương Quân Như đột nhiên khẽ nói: “Ông ấy còn nói gì không?”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Vương huynh nói sau này cô chỉ có thể tự chăm sóc bản thân mà thôi…”

Nước mắt trong mắt Vương Quân Như lập tức tuôn rơi.

Diệp Quân lại thở dài một lần nữa, tâm trạng vô cùng phức tạp. Lúc này, Vương Quân Như xoay người nhìn chân trời phía xa, run rẩy nói: “Cảm ơn các hạ đã trả thù cho cha ta…”

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Xin lỗi”.

Vương Quân Như lắc đầu: “Việc này không thể trách người khác được”.

Diệp Quân đưa nhẫn không gian trong tay cho Vương Quân Như: “Nhẫn không gian này…”

Nhưng Vương Quân Như lại nói: “Các hạ giữ nó đi”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Vương Quân Như lắc đầu: “Thực lực của ta yếu kém, giữ Tổ Mạch trên người cũng chỉ là một tai hoạ với ta”.

Diệp Quân hơi do dự, sau đó hỏi: “Cô có muốn đến một nơi khác để phát triển không?”

Vương Quân Như xoay người nhìn về phía Diệp Quân: “Đến một nơi khác?”

Diệp Quân gật đầu: “Nhà ta có một thư viện, cô có thể đến thư viện của nhà ta để phát triển, cô yên tâm ở nơi đó cô sẽ rất an toàn”.

Vương Quân Như hơi do dự.

Diệp Quân nói: “Cô ở lại đây ta vẫn thấy không yên tâm cho lắm, nên là đi theo ta đi”.

Vương Quân Như cúi đầu không nói gì.

Diệp Quân tiếp tục: “Cô không cần phải lo lắng đến những vấn đề khác, mẹ ta là một con người rất tốt, cô đến chỗ bà ấy sẽ không có gì khó chịu cả…”

Vương Quân Như vẫn hơi chần chừ, đi đến chỗ người khác khá giống như ăn nhờ ở đậu, cô ta vẫn hơi băn khoăn.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, cô giúp ta một chuyện”.

Vương Quân Như nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Ta có mấy đệ tử, chúng tu luyện trong tháp của ta, ta muốn cho chúng đi tới thư viện của nhà ta. Nhưng chúng đều còn rất nhỏ, nên cô giúp ta một chuyện là dẫn chúng đi tìm mẹ ta, cô có thể ở lại đó quan sát, nếu cảm thấy thư viện nhà ta phù hợp thì ở lại đó tu luyện, nếu cảm thấy không thích nơi đó cô có thể rời đi bất cứ lúc nào, cô thấy sao?”

Vương Quân Như thoáng do dự rồi gật đầu: “Được, có điều Tinh Hà Tông…”

Diệp Quân mỉm cười: “Chuyện ở Tinh Hà Tông cứ để ta xử lý”.

Vương Quân Như nhìn thoáng qua Diệp Quân rồi gật đầu: “Được”.

Diệp Quân đưa nhẫn không gian cho Vương Quân Như: “Nhận lấy đi”.

Vương Quân Như ngẫm nghĩ rồi nói: “Tổ Mạch này cũng có một nửa…”

Diệp Quân lắc đầu: “Đây là do cha cô liều mạng giành được, nên nó chính là của cô”.

Vương Quân Như hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Quân, thậm chí ngay cả Tổ Mạch mà người đàn ông này cũng không cần.

Diệp Quân đặt nhẫn không gian vào tay Vương Quân Như, đang định nói tiếp thì chân trời đột nhiên xuất hiện mấy chục hơi thở mạnh mẽ.

Chính là đám người Lý Khởi của Tinh Hà Tông.

Lý Khởi dẫn theo một nhóm cao thủ của Tinh Hà Tông xuất hiện trước mặt Diệp Quân và Vương Quân Như, Lý Khởi nhìn thoáng qua Vương Quân Như, sau đó cười nói với Diệp Quân: “Diệp công tử”.

Vương Quân Như vội cúi chào: “Tông chủ”.

Lý Khởi mỉm cười: “Không cần đa lễ”.

Diệp Quân nhìn về phía Lý Khởi: “Lý tông chủ, ta muốn dẫn Quân Như rời khỏi đây, không biết quý tông môn có thể châm chước không?”

Dứt lời, hắn mở lòng bàn tay, năm mươi Tổ Nguyên chậm rãi bay đến trước mặt Lý Khởi.

Năm mươi Tổ Nguyên!

Thấy cảnh này, sắc mặt mấy cao thủ bên cạnh Lý Khởi đều thay đổi.

Phải biết rằng Tinh Hà Tông không hề có Tổ Mạch, vì thế Tổ Nguyên là một thứ rất quý giá với bọn họ.

Lý Khởi cũng hơi kinh ngạc, thiếu niên niên này ra tay cực kỳ rộng rãi, dù rất động lòng nhưng ông ta cũng không lập tức nhận lấy mà hỏi: “Diệp công tử, xin mạn phép hỏi một câu, cậu muốn đưa Quân Như đi là vì…”

Diệp Quân nói: “Quân Như đã đồng ý rồi”.

Lý Khởi nhìn về phía Vương Quân Như, Vương Quân Như hơi do dự, sau đó gật đầu.

Thấy thế, Lý Khởi cũng không nói gì thêm, ông ta nhận lấy năm mươi Tổ Nguyên kia, nhưng sau đó lại đưa cho Vương Quân Như: “Quân Như, cái này cho cô”.

Vương Quân Như ngạc nhiên: “Tông chủ?”

Lý Khởi mỉm cười nói: “Sao ta có thể mặt dày nhận Tổ Nguyên này được? Nhưng nếu đây đã là một chút tấm lòng của Diệp công tử, thì chúng ta cũng không thể từ chối, nên ta mượn hoa hiến Phật tặng cho cô, hy vọng sau khi ra ngoài cô sẽ phát triển tốt hơn, cũng mong cô nhớ Tinh Hà Tông chúng ta mãi mãi là nhà của cô, hoan nghênh cô quay lại bất cứ lúc nào”.
Chương 1269: Đại lão đến từ bên ngoài!

Tặng Tổ Nguyên!

Hành động của Lý Khởi khiến mọi người xung quanh đều khiếp sợ, đặc biệt là nhóm cao thủ Tinh Hà Tông sau lưng ông ta, rất nhiều người đều không nhịn được muốn tiến lên ngăn cản, phải biết rằng đây chính là Tổ Nguyên đấy.

Năm mươi Tổ Nguyên có thể nói là vô cùng quý giá với Tinh Hà Tông.

Diệp Quân cũng hơi bất ngờ, hắn nhìn thoáng qua Lý Khởi, không nói gì.

Vương Quân Như đang đứng trước mặt Lý Khởi muốn từ chối, nhưng ông ta đã nhét vào tay Vương Quân Như, dịu dàng nói: “Nhận lấy đi!”

Vương Quân Như chần chừ một lát rồi nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân gật nhẹ đầu. Thấy hắn gật đầu, cô ta mới chịu nhận lấy Tổ Nguyên.

Thấy Vương Quân Như đã nhận lấy Tổ Nguyên, Lý Khởi nở nụ cười, sau đó ông ta nhìn về phía Diệp Quân, nghiêm túc nói: “Diệp công tử, nếu Quân Như không sao thì ta cũng yên tâm, chúng ta hẹn gặp lại”.

Dứt lời, ông ta dẫn theo cao thủ của Tinh Hà Tông xoay người rời đi.

Vương Quân Như nhìn nhóm cao thủ Tinh Hà Tông đang đi xa với nét mặt phức tạp.

Diệp Quân đi tới bên cạnh Vương Quân Như, sau đó nói: “Chúng ta đi thôi!”

Vương Quân Như gật nhẹ đầu rồi rời đi theo Diệp Quân.



Ở bên kia.

Trên đường Lý Khởi dẫn mọi người trở về Tinh Hà Tông, một ông lão thắc mắc: “Tông chủ, vì sao ngài lại muốn tặng Tổ Nguyên cho đệ tử nội viện kia?”

Các trưởng lão khác cũng đồng loạt nhìn về phía Lý Khởi, tràn đầy nghi ngờ và khó hiểu.

Năm mươi Tổ Nguyên!

Đây thật sự là một khối tài sản lớn với Tinh Hà Tông bọn họ.

Khối tài sản lớn này đủ để làm rất nhiều chuyện.

Lý Khởi khẽ thở dài, sau đó nói: “Mọi người cảm thấy thiếu niên kia thế nào?”

Một trưởng lão trầm giọng nói: “Lai lịch không tầm thường”.

Lý Khởi gật đầu: “Một người có thể thoải mái đưa ra năm mươi Tổ Nguyên đương nhiên sẽ không phải một kẻ đơn giản, quan trọng nhất là thực lực của hắn, hắn có thể chém lui Cổ Đế bằng một kiếm, khiến Cổ Đế cũng phải tạm thời nhượng bộ, người như thế… rất đáng sợ”.

Nói xong, ông ta nhìn mọi người xung quanh rồi tiếp tục: “Quân Như đi theo hắn chắc chắn là tương lai xán lạn, bây giờ chúng ta đưa ra năm mươi Tổ Nguyên chắc chắn sẽ khiến Quân Như ghi nhớ ơn tình này, mà này không chừng sau này ơn tình này còn có thể thay đổi Tinh Hà Tông của chúng ta nữa!”

Trưởng lão kia hơi chần chừ rồi nói: “Nếu cô ta không nhớ đến ơn tình này thì chúng ta…”

Lý Khởi cười nói: “Cô ta chịu nhớ ơn đương nhiên là tốt, nhưng nếu không nhớ thì cũng chẳng sao, dù sao cô ta cũng không nợ gì chúng ta, Mộ trưởng lão, tính cách của ông nên thay đổi đi”.

Dứt lời, ông ta biến thành một tia sáng biến mất ở chân trời xa xôi.

Ở vị trí ban đầu, trưởng lão kia khẽ thở dài, tông chủ này cái gì cũng tốt, chỉ có điều là quá tốt bụng và khách quan.

Ơn tình?

Ông ta cảm thấy cầm chắc năm mươi Tổ Nguyên trong tay vẫn tốt hơn một tương lai không chắc chắn.

Trưởng lão khẽ thở dài, cùng mọi người biến mất ở cuối chân trời.



Ở một nơi khác, trong địa cung, dưới sự giúp đỡ của tế đàn bí ẩn, thân thể của Cổ Đế đã khôi phục lại, sau khi hồi phục thân thể, ông ta ngẩng đầu nhìn về phía chân trời với nét mặt hơi nặng nề.

Ông ta không ngờ kiếm của thiếu niên trước đó lại đáng sợ đến thế, có thể chém vỡ cơ thể ông ta!

Nhớ tới chiêu kiếm đó, bây giờ ông ta vẫn còn thấy sợ hãi.

Lúc này Cổ Đế quay đầu nhìn lại, cách đó không xa có một cô gái mặc váy đen, chính là cô gái đi theo Diệp Quân trước đó.

Cô gái váy đen trầm giọng hỏi: “Cổ Đế, có muốn hợp tác không?”

Cổ Đế cười khẩy: “Ngươi có tư cách gì hợp tác với ta?”

Cô gái váy đen bình tĩnh nói: “Ta là người của thiếu niên kiếm tu kia”.

Cổ Đế cau mày.

Cô gái váy đen nhìn chằm chằm Cổ Đế: “Hợp tác cùng có lợi”.

Cổ Đế im lặng một lúc lâu rồi nói: “Thiếu niên kia có lai lịch gì?”

Cô gái váy đen bình tĩnh nói: “Đại lão đến từ bên ngoài”.

Cổ Đế nhìn cô ta rồi nói: “Ngươi muốn hợp tác thế nào?”

Cô gái váy đen nhếch môi.



Đạo Thị.

Diệp Quân dẫn Vương Quân Như trở lại Đạo Thị, cũng phải chịu thôi, muốn trở về vũ trụ Thần Nhất thì chỉ có thể đi qua Đạo Thị này. Mà Diệp Quân cũng phát hiện Đạo Thị khá giống một trạm trung chuyển vũ trụ, có thể đi tới các vũ trụ thông qua nó.

Sau khi trở lại Đạo Thị, Diệp Quân phát hiện nơi này còn vắng vẻ hơn cả trước đây, chỉ có mấy cửa hàng còn mở.

Diệp Quân đi tới cửa hàng nhỏ nhà họ Chu kia, thấy Diệp Quân, ông lão chưởng quỹ thoáng sửng sốt, sau đó cười nói: “Diệp công tử”.

Diệp Quân hỏi: “Chưởng quản, gần đây Đạo Thị có xảy ra chuyện gì không?”

Ông lão im lặng.

Diệp Quân lấy mười Tổ Nguyên ra đặt lên quầy.

Ông lão cũng không từ chối, ông ta nhận lấy mười Tổ Nguyên rồi nói: “Có lẽ Đạo Thị sẽ không chịu bỏ qua”.

Sẽ không bỏ qua!

Diệp Quân gật đầu: “Ta cũng đoán trước được điều này rồi”.

Ông lão chưởng quỹ lại nói: “Bây giờ tốt nhất Diệp công tử không nên trở về vũ trụ Thần Nhất, vì theo ta biết, nhà họ Kỳ và mấy thần linh ở vũ trụ Thần Nhất đều đang chú ý đến cậu, nếu cậu trở về lúc này thì e rằng tình thế sẽ không ổn lắm”.

Nói đến đây, ông ta thoáng chần chừ, sau đó tiếp tục: “Nhà họ Kỳ vẫn luôn không ra tay với Đạo Thị có lẽ là vì đang điều tra lai lịch của cậu, nếu để bọn họ điều tra ra rồi, có lẽ bọn họ sẽ lập tức ra tay”.

Diệp Quân gật đầu: “Cảm ơn”.

Sau đó hắn đứng dậy rời đi.

Nhìn Diệp Quân rời đi, trong mắt ông lão chưởng quỹ lộ vẻ tò mò, thật ra ông ta cũng rất tò mò về thân phận của Diệp Quân, nhưng ông ta cũng không điều tra ra được.

Quá bí ẩn.
Chương 1270: Giao dịch lớn hơn

Sau khi rời khỏi cửa hàng nhà họ Chu, Diệp Quân đi tới trước trận pháp dịch chuyển đi đến Sơn Hải Giới, sau khi cho vào một Tổ Nguyên, hắn tiến vào trong trận pháp, chỉ trong nháy mắt hắn đã đi đến Sơn Hải Giới một lần nữa.

Tìm con chiến thú kia!

Diệp Quân chậm rãi nhắm hai mắt lại: “Thiên Thiên, muội có thể cảm nhận được sự tồn tại của con chiến thú kia không?”

Ngao Thiên Thiên im lặng một lúc rồi nói: “Đi về hướng bên phải đi”.

Diệp Quân gật đầu, sau đó biến thành một tia kiếm quang bay lên cao.

Diệp Quân vừa mới ngự kiếm bay lên, xung quanh đã có vô số yêu thú gầm thét, những khí thế yêu thú đáng sợ kéo về phía hắn.

Diệp Quân nâng tay chém một kiếm.

Xoẹt!

Vô số khí thế yêu thú lập tức bị chém tan.

Phải biết rằng hiện tại hắn đang cầm kiếm Thanh Huyên trong tay, chưa nói đến việc đây chỉ là khí thế của yêu thú, dù bản thể của chúng có ở đây cũng không đỡ được chiêu kiếm này của hắn.

Diệp Quân thế như chẻ tre, nhanh chóng đi vào sâu trong một ngọn núi lớn.

Oanh!

Lúc này, một chiến ý đáng sợ đột nhiên phóng lên cao từ sâu trong ngọn núi, chiến ý này khiến cho Diệp Quân phải dừng lại.

Diệp Quân dừng lại, hắn ngẩng đầu nhìn lên, thời không ở cách đó không xa chợt nứt ra, sau đó có một con yêu thú chậm rãi xuất hiện.

Yêu thú cao to như núi, thân người đuôi rồng, hai cánh tay to như cột nhà, trên người tản ra chiến ý đáng sợ.

Yêu thú cảnh giới Thần Đạo!

Chiến thú nhìn chằm chằm Diệp Quân bằng ánh mắt lạnh lùng.

Diệp Quân nhìn vảy trên người yêu thú, giống như đúc vảy mà Cao Thú bán cho hắn trước đây, rõ ràng con yêu thú trước mắt chính là chiến thú.

Diệp Quân chắp tay: “Xin chào chiến thú các hạ, ta đến đây không phải có ác ý gì mà chỉ muốn giao dịch với các hạ thôi”.

Chiến thú nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Giao dịch?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.

Chiến thú nhìn thoáng qua kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân rồi hỏi: “Giao dịch cái gì?”

Diệp Quân đáp: “Ta muốn mua một ít vảy từ các hạ”.

Hắn quyết định đi thẳng vào vấn đề, đương nhiên cũng chỉ có thể làm thế chứ đâu có trộm được? Con chiến thú này thực lực đáng sợ chắc chắn không thể trộm. Vì thế hắn chọn nói thẳng, hai bên giao dịch. Chiến thú im lặng nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, một sự chèn ép vô hình lập tức kéo về phía Diệp Quân.

Diệp Quân bình tĩnh đợi chiến thú trả lời.

Một lúc lâu sau đó, chiến thú nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân rồi hỏi: “Ngươi muốn mua kiểu gì?”

Diệp Quân mở lòng bàn tay, một Tổ Nguyên xuất hiện trong tay hắn: “Mua bằng thứ này thì sao?”

Chiến thú hỏi: “Ngươi có bao nhiêu?”

Diệp Quân hỏi lại: “Ngươi bán thế nào?”

Chiến thú nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Một cái vảy hai trăm Tổ Nguyên”.

Hai trăm!

Diệp Quân cau mày, rõ ràng là con chiến thú này nói giá quá cao.

Diệp Quân nhìn nó, sau đó nói: “Tạm biệt”.

Dứt lời, hắn quay người rời đi.

Dù hắn có rất nhiều Tổ Nguyên nhưng cũng không thể dùng như thế được, vì hoàn toàn không đáng.

Chiến thú lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Quân rời đi, trong mắt có sát khí dâng trào… Nó cảm nhận được trên người Diệp Quân có rất nhiều bảo vật, đặc biệt là hơi thở Tổ Mạch, hơn nữa không chỉ có một, có điều nó vẫn hơi kiêng dè.

Ở nơi này nó có không ít kẻ thù sống chết, nếu tuỳ tiện ra tay sẽ khá nguy hiểm. Nhưng nó cũng không định từ bỏ, đợi sau khi rời khỏi Sơn Hải Giới thì sẽ dễ ra tay hơn.



Bên kia, Diệp Quân đang định rời khỏi Sơn Hải Giới thì đột nhiên dừng lại, sau đó quay đầu, cách đó không xa chợt xuất hiện một người đàn ông trung niên.

Diệp Quân hơi nghi ngờ.

Người đàn ông trung niên cười nói: “Tiểu hữu có thể nói chuyện với ta một lát không?”

Diệp Quân thắc mắc: “Ông là?”

Người đàn ông mở lòng bàn tay, một cái vảy xuất hiện trong tay ông ta, ông ta cười nói: “Tiểu hữu cần vảy của chiến thú này sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Người đàn ông mỉm cười: “Chúng ta đổi sang nơi khác nói chuyện nhé?”

Diệp Quân nhìn thoáng qua ông ta rồi nói: “Được”.

Người đàn ông trung niên cất lời: “Đi theo ta”.

Sau đó, ông ta dẫn Diệp Quân đi sâu vào trong dãy núi phía xa.

Chẳng mấy chốc dưới sự hướng dẫn của người đàn ông trung niên, Diệp Quân đi tới trước một gốc cổ thụ, gốc cổ thụ này rất lớn, tựa như một toà thành lớn che khuất bầu trời.

Mà Diệp Quân cảm nhận được rất nhiều hơi thở mạnh mẽ cuồn cuộn xung quanh gốc cổ thụ này.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên trước mặt mình, dù ông ta có vẻ ngoài là người nhưng hắn lại cảm nhận được hơi thở của yêu thú trên người ông ta.

Người đàn ông dẫn Diệp Quân đi tới trước một cái bàn gỗ, ông ta cười nói với Diệp Quân: “Trước mắt ở Sơn Hải Giới này có hai con yêu thú mạnh nhất, một là ta, hai là con chiến thú kia, chúng ta là tồn tại có thực lực mạnh mẽ nhất trong Sơn Hải Giới, người xưa có câu một núi không thể có hai hổ, vì thế chúng ta từng đánh nhau vô số lần, nhưng tiếc là vẫn không thể phân rõ sống chết”.

Diệp Quân gật đầu nhưng không nói gì.

Người đàn ông tiếp tục: “Nguyên nhân chủ yếu nhất khiến ta không thể chiến thắng nó là vì khả năng phòng ngự của nó, sức mạnh của ta không đủ để phá vỡ được phòng ngự đó…”

Dứt lời, ông ta nhìn về phía kiếm Thanh Huyên trên tay Diệp Quân.

Diệp Quân nhìn người đàn ông trung niên: “Ông muốn ta giúp ông?”

Người đàn ông cười hỏi: “Ta có thể xem thử kiếm của ngươi không?”

Diệp Quân gật đầu, hắn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên bay tới trước mặt ông ta.

Người đàn ông cầm lấy thanh kiếm, sau đó rạch nhẹ một phát lên bàn tay của mình.

Rẹt!

Lòng bàn tay lập tức bị cắt ra một đường, máu tươi chảy xuống.

Thấy cảnh này, người đàn ông thoáng sửng sốt, sau đó cảm thán nói: “Đúng là một thanh kiếm sắc bén và đáng sợ…”

Dứt lời, ông ta nhìn về phía Diệp Quân: “Nếu tiểu hữu sẵn sàng cho ta mượn dùng thanh kiếm này một chút, sau khi xong chuyện xác của con chiến thú kia đều sẽ là của tiểu hữu”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ rồi nói: “Tiền bối, chúng ta có thể thực hiện một giao dịch lớn hơn chút nữa không?”

Người đàn ông trung niên sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK