Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1101: Cô cô váy trắng của con chạy trốn rất giỏi!

Người phụ nữ váy trắng!

Ác Đạo ngẩng đầu nhìn cuối tinh không phía xa bằng ánh mắt căm thù.

Nỗi nhục nặng nề này, cô ta nhất định sẽ trả.

Phải trả!

Trong mắt Ác Đạo tràn đầy sự oán hận và sát khí, lôi kiếp mạnh mẽ tản ra khắp xung quanh…



Ở một nơi khác.

Diệp Quân bị Thiên Mệnh Váy Trắng dẫn rời khỏi Kiếp Giới, sau đó tiến vào Tuế Nguyệt trường hà.

Trong Tuế Nguyệt trường hà, nét mặt Diệp Quân rất nặng nề, mãi không nói một lời.

Một lúc lâu sau đó, hắn trầm giọng nói: “Cô cô, cô cô váy trắng có thể…”

Thiên Mệnh Váy Trắng mỉm cười nói: “Không sao, dù bà ấy không đánh thắng Ác Đạo kia, nhưng muốn tự vệ cũng không phải là vấn đề”.

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn cuối tinh không phía xa, ánh mắt hơi mờ mịt: “Không ngờ Ác Đạo kia lại mạnh đến mức đó…”

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Bình thường thôi, dù sao cô ta cũng là Đại Đạo, còn là Ác Đạo, hơn nữa mấy năm qua cô ta còn liên tục bị Chân Thần trấn áp, mà mỗi lần trấn áp, thực lực của cô ta sẽ trở nên mạnh hơn, vì thế thực lực của cô ta đã đạt đến một mức độ rất đáng sợ rồi…”

Nói đến đây, bà ấy nhìn Diệp Quân đang tỏ vẻ nặng nề, nghiêm túc nói: “Bây giờ, con chính là hy vọng cuối cùng”.

Nghe thấy thế, Diệp Quân hít sâu một hơi.

Không thể không nói, lúc này hắn có áp lực lớn chưa từng có.

Từ trước đến giờ, cô cô váy trắng luôn là vị thần trong lòng hắn, một vị thần vô địch, mà hôm nay, bà ấy lại bị Ác Đạo đánh bại!

Điều này khiến hình tượng vị thần trong lòng hắn tan vỡ.

Hắn không thể coi mấy người nhóm cô cô váy trắng và cha thành chỗ dựa cuối cùng nữa.

Bây giờ hắn chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.

Dựa vào chính mình!

Phải biết rằng ngoài Ác Đạo còn có Tông chủ Quá Khứ Tông nữa, người phụ nữ kia có thể phá vỡ cả kiếm Thanh Huyên đấy.

Kẻ thù rất mạnh!

Bây giờ phía hắn đang nằm ở thế yếu!

Diệp Quân chậm rãi siết chặt hai tay, trong mắt tràn đầy sự kiên định: “Cô cô, giúp con nâng cao thực lực với!”

Nghe thấy thế, Thiên Mệnh Váy Trắng khẽ cười: “Được! Chúng ta đi tìm con rồng tổ kia”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Rồng tổ?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Không chỉ phải nâng cao thực lực của con mà còn phải nâng cao thực lực của Thiên Thiên cô nương nữa, ngoài ra còn phải để bốn tổ thú giúp con đắp nặn cơ thể phàm nhân nữa”.

Cơ thể phàm nhân!

Diệp Quân sa sầm mặt, hắn vốn cho rằng chỉ cần chiến đấu là có thể đắp nặn cơ thể phàm nhân, nhưng hắn không ngờ khoảng thời gian này, cơ thể phàm nhân không hề có chút tiến triển.

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Chúng ta đi thôi”.

Dứt lời, bà ấy dẫn Diệp Quân theo tiếp tục ngược dòng Tuế Nguyệt.

Trên đường đi, nét mặt Diệp Quân rất nặng nề, trong đầu hắn vẫn đang nghĩ đến hình ảnh khoé miệng cô cô váy trắng có máu chảy ra…

Có lẽ cô cô bị thương rất nghiêm trọng!

Nghĩ vậy, Diệp Quân không nhịn được xoay người nhìn sau lưng, trong mắt vẫn có vẻ lo lắng.

Thấy Diệp Quân như thế, trong lòng Thiên Mệnh Váy Trắng nhất thời hơi áy náy… Nhưng suy nghĩ lại, trong lòng không có thần sẽ tốt cho Diệp Quân hơn.

Vì thế, Thiên Mệnh Váy Trắng cười khẽ, an ủi: “Nghĩ nhiều thế làm gì, cô cô váy trắng của con chạy giỏi lắm!”

Diệp Quân: “…”

Một lát sau, Diệp Quân chợt nói: “Tháp gia, ngươi có cảm thấy chỗ nào là lạ không?”

Tiểu Tháp hỏi: “Là lạ cái gì cơ?”

Diệp Quân lắc đầu: “Không biết, nhưng ta cứ cảm thấy là là gì đó”.

Tiểu Tháp khẽ thở dài: “Ngươi đừng suy nghĩ nhiều, bây giờ ngươi là hy vọng cuối cùng của chúng ta, cho nên ngươi ngoan ngoãn cố gắng nâng cao thực lực đi!”

Diệp Quân im lặng.

Tiểu Tháp nói tiếp: “Việc cấp bách bây giờ là nhanh chóng đắp nặn cơ thể phàm nhân, đừng nghĩ về những chuyện khác nữa, nghĩ nhiều chỉ là lãng phí thời gian thôi, không có ý nghĩa biết không?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Dứt lời, hắn thôi không suy nghĩ nhiều nữa.

Thấy Diệp Quân không tiếp tục hỏi, Thiên Mệnh Váy Trắng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, thằng nhóc này đúng là khó lừa.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Thiên Mệnh Váy Trắng đột nhiên nhìn về phía xa, sau đó nói: “Chúng ta sắp đến Tổ Long Giới rồi”.

Rồng tổ!

Diệp Quân hỏi; ‘Cô cô, bốn tổ thú mà người nói lúc trước là bốn tổ thú nào?”

Thiên Mệnh Váy Trắng cười nói: “Rồng tổ, tổ thú Huyền Quy, phượng hoàng tổ, hổ tổ Huyền Ngoa”.

Tổ thú Huyền Quy!

Diệp Quân nhất thời nhíu mày.

Lúc này, Thiên Mệnh Váy Trắng chợt nói: “Chúng ta đến rồi”.

Sau đó, bà ấy vung tay áo, thời không phía xa chợt nứt ra, sau đó, bà ấy dẫn Diệp Quân tiến vào Tổ Long Giới.

Vừa tiến vào Tổ Long Giới, Diệp Quân lập tức nhíu mày, vì hắn cảm nhận được một vài hơi thở không tầm thường.

Không đúng!

Thiên Mệnh Váy Trắng bên cạnh hắn cũng nhíu mày.

Thiên Mệnh Váy Trắng dẫn Diệp Quân biến mất, chẳng mấy chốc, hai người đi tới một tinh không, mà khi hai người đi tới tinh không nhìn thấy khung cảnh trước mắt, cả hai đều lập tức sững sở.
Chương 1102: Rồng tổ bị giết!

Một cái đầu đầm đìa máu tươi lơ lửng trong tinh không.

Đầu rồng tổ!

Xung quanh cái đầu đầm đìa máu này còn có một vài phần tay chân của rồng tổ, xung quanh tràn đầy mùi máu tanh gay mũi.

Thấy cảnh này, Diệp Quân và Thiên Mệnh Váy Trắng đều sửng sốt.

Rồng tổ bị giết rồi!

Diệp Quân và Thiên Mệnh Váy Trắng nhìn nhau, hai người đều cực kỳ ngạc nhiên.

Ai giết rồng tổ?

Lúc này, Ngao Thiên Thiên xuất hiện, khi thấy thi thể không lành lặn của rồng tổ, cô ấy nhíu chặt mày.

Lúc này, đầu rồng tổ kia chậm rãi mở mắt ra.

Diệp Quân vội nói: “Tiền bối”.

Rồng tổ thấy Diệp Quân và Ngao Thiên Thiên thì nhẹ giọng nói: “Các ngươi đến rồi”.

Diệp Quân trầm giọng hỏi: “Tiền bối, xảy ra chuyện gì vậy?”

Rồng tổ đáp: “Chúng Thần Điện”.

Chúng Thần Điện!

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Vì sao bọn họ lại ra tay với ngài?”

Rồng tổ nhìn Diệp Quân, đang định đáp lời thì nó như cảm nhận được điều gì, con ngươi chợt co lại, sau đó đầu nó lập tức nổ tung, biến thành vô số máu thịt bắn tung toé.

Thần hồn tan biến!

Thấy cảnh này, sắc mặt Diệp Quân nhất thời thay đổi, hắn chợt quay đầu nhìn sang bên phải, cách đó nghìn trượng có một người bí ẩn đội mũ rộng vành màu đỏ.

Thiên Mệnh Váy Trắng quay đầu nhìn về phía người bí ẩn, bà ấy híp mắt.

Đôi mắt dưới nón lá rộng vành đang nhìn chằm chằm Diệp Quân.

Sau đó, hắn ta đột nhiên siết chặt tay phải.

Rắc!

Thời không xung quanh Diệp Quân chợt nứt ra, sau đó, một lưỡi dao màu máu lặng lẽ chém về phía Diệp Quân.

Thiên Mệnh Váy Trắng đột nhiên chắn trước mặt Diệp Quân, cầm kiếm đâm về phía trước.

Keng!

Lưỡi dao kia lập tức bị chém bay.

Bà ấy ngẩng đầu nhìn người bí ẩn phía xa: “Chúng Thần Điện!”

Người bí ẩn cười khẩy, sau đó cơ thể trở nên hư ảo.

Diệp Quân nhìn Thiên Mệnh Váy Trắng bên cạnh: “Cô cô có thể ngăn được hắn ta không?”

Thiên Mệnh Váy Trắng gật đầu: “Được!”

Dứt lời, bà ấy vung tay áo, kiếm Vãng Sinh trong tay lập tức bay đi.

Oanh!

Thanh kiếm biến thành một lồng giam nhốt người bí ẩn lại.

Dùng kiếm làm lồng giam!

Người bí ẩn kia cau mày, hắn ta chợt siết chặt tay phải, một sức mạnh cường đại bộc phát từ trong cơ thể hắn ta.

Ầm!

Lồng giam bằng kiếm của Thiên Mệnh Váy Trắng rung động dữ dội.

Nhưng người bí ẩn lại không thể làm gì được lồng giam đó.

Lúc này, thời không cách bên phải người bí ẩn khoảng nghìn trượng đột nhiên nứt ra, sau đó một người đàn ông mặc áo choàng trắng, tay cầm quạt xương trắng chậm rãi bước tới, ông ta nhẹ nhàng vung quạt.

Oanh!

Kiếm Vãng Sinh của Thiên Mệnh Váy Trắng phía xa bị đánh ba.

Thiên Mệnh Váy Trắng mở lòng bàn tay, kiếm Vãng Sinh bay về trong tay bà ấy.

Thiên Mệnh Váy Trắng và Diệp Quân nhìn về phía người đàn ông áo trắng, người đàn ông khẽ mỉm cười: “Thiên Mệnh Váy Trắng”.

Thiên Mệnh Váy Trắng hơi nhíu mày.

Người đàn ông mỉm cười nói: “Đừng ngạc nhiên, đương nhiên chúng ta đã điều tra về các ngươi rồi”.

Diệp Quân hỏi: “Ông là người của Chúng Thần Điện?”

Người đàn ông gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân nhìn ông ta: “Dường như ta đâu có thù oán gì với các người?”

Người đàn ông cười nói: “Diệp công tử, lập trường của ngươi khác với chúng ta”.

Diệp Quân im lặng.

Rõ ràng Chúng Thần Điện này chọn đứng về phía Ác Đạo.

Người đàn ông nhẹ nhàng phe phẩy quạt xương trắng trong tay, cười nói: “Diệp công tử, không thể không nói lần này các ngươi khiến chúng ta rất bất ngờ, vì chúng ta không ngờ thế lực sau lưng ngươi lại khổng lồ đến thế, chúng ta thật sự không thể ngờ được”.

Diệp Quân nhìn người đàn ông áo bào trắng: “Nên bây giờ các người muốn thay đổi kế hoạch à?”

Trong mắt người đàn ông lộ vẻ ngạc nhiên: “Diệp công tử, trong tài liệu nói ngươi rất thông minh, đúng thật là như thế”.

Diệp Quân hơi nghi ngờ: “Rồng tổ cũng không phải người của chúng ta, vì sao các người lại giết nó?”

Người đàn ông cười nói: “Vì nó không chịu phục tùng Chúng Thần Điện chúng ta, chẳng những thế, nó còn coi thường Chúng Thần Điện nữa”.

Diệp Quân im lặng.

Người đàn ông đột nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, không biết nhìn thấy gì, ông ta chợt cau mày, sau đó xoay người nhìn về phía Diệp Quân: “Diệp công tử, chúng ta gặp lại sau”.

Dứt lời, ông ta dẫn theo người bí ẩn đội mũ rộng vành kia xoay người rời đi.

Nhìn hai người họ rời đi, Diệp Quân nhíu chặt mày.

Chúng Thần Điện!

Hắn không biết gì về thế lực này cả.

Như nghĩ đến điều gì, Diệp Quân nhìn Ngao Thiên Thiên bên cạnh, Ngao Thiên Thiên đang nhìn thi thể rồng tổ trước mặt với vẻ u ám.

Diệp Quân khẽ thở dài, nắm chặt lấy tay Ngao Thiên Thiên.

Rồng tổ cũng giống như sư phụ của Ngao Thiên Thiên, bây giờ thấy nó chết, đương nhiên cô ấy sẽ thấy khó chịu.

Thiên Mệnh Váy Trắng chợt nói: “Có lẽ bọn họ muốn thu phục tất cả thú tổ trên thế gian này”.

Diệp Quân đang định đáp lời thì thời không trước mặt hắn hơi rung lên.

Sau đó, Diệp Quân sa sầm mặt.

Thiên Mệnh Váy Trắng hỏi: “Sao vậy?”
Chương 1103: Giải quyết vấn đề từ gốc rễ!

Diệp Quân đáp: “Mẹ vừa truyền tin đến, nói đám cao thủ của Quá Khứ Tông và Quỷ tộc đã rút lui rồi”.

Thiên Mệnh Váy Trắng nghi ngờ hỏi lại: “Rút lui?”

Diệp Quân gật đầu: “Tất cả đều đã rút lui”.

Dứt lời, hắn híp mắt: “Chắc chắn là bọn họ có kế hoạch mới gì đó”.

Thiên Mệnh Váy Trắng im lặng một lúc rồi nói: “Tạm thời đừng quan tâm đến bọn họ. Việc cấp bách là mau chóng đắp nặn xong cơ thể phàm nhân của con”.

Diệp Quân nói: “Bây giờ…”

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Ta không tin Chúng Thần Điện có thể thuần phục tất cả tổ thú…”

Diệp Quân ngắt lời bà ấy: “Có thể nhờ Nhị Nha giúp con không?”

Nhị Nha!

Nhị Nha cũng là yêu thú, còn là yêu thú rất mạnh.

Nhưng Thiên Mệnh Váy Trắng lại lắc đầu: “Không được”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Thiên Mệnh Váy Trắng giải thích: “Huyết mạch của Nhị Nha rất bá đạo, hơn nữa huyết mạch của con và nó cùng nguồn gốc, nếu tiến vào trong cơ thể con sẽ giúp huyết mạch phong ma của con tấn công huyết mạch phàm nhân. Khi đó nếu huyết mạch phàm nhân của con bị áp chế thì sao có thể đắp nặn cơ thể?”

Nói đến đây, bà ấy nhìn về phía Diệp Quân: “Con có thể làm huyết mạch viêm hoàng của con giúp huyết mạch phàm nhân không?”

Diệp Quân thẳng thừng lắc đầu.

Thiên Mệnh Váy Trắng thắc mắc: “Vì sao?”

Diệp Quân trầm giọng nói: “Huyết mạch viêm hoàng này không giúp bên nào trong hai bên cả”.

Mỗi lần huyết mạch phong ma và huyết mạch phàm nhân giằng co, huyết mạch viêm hoàng đều sẽ ở một bên im lặng theo dõi, không giúp bên nào.

Có lẽ nó đang nghĩ ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lời.

Không thể không nói, trong khoảng thời gian này, huyết mạch viêm hoàng đã mạnh hơn rất nhiều.

Hắn cũng không biết nó trở nên mạnh hơn bằng cách nào.

Thiên Mệnh Váy Trắng nói: “Vậy chúng ta đi đến Tổ Yêu Giới, xem thử có thể tìm thấy một vài yêu thú mạnh không, sau đó mượn lực lượng huyết mạch của bọn chúng đắp nặn cơ thể phàm nhân cho con”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Việc cấp bách bây giờ là phải đắp nặn cơ thể phàm nhân, hắn cũng rất chờ mong với cơ thể phàm nhân này.

Thiên Mệnh Váy Trắng dẫn Diệp Quân tiến vào Tuế Nguyệt trường hạ, hai người cùng đến Tổ Yêu Giới. Trên đường đi, Diệp Quân chợt nói: “Cô cô, người nói tiếp theo Chúng Thần Điện sẽ nhằm vào con thế nào?”

Thiên Mệnh Váy Trắng lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân im lặng.

Trực giác nói với hắn, tiếp theo có lẽ Chúng Thần Điện sẽ phải làm ra chuyện lớn.



Chúng Thần Giới.

Chúng Thần Giới nằm ở đầu cuối quá khứ của Tuế Nguyệt trường hà, trong Chúng Thần Giới này có mấy chục nghìn thế giới lớn nhỏ.

Nơi này rất giống một vũ trụ độc lập.

Vũ trụ này rất đặc biệt, vì chúng thần năm đó đã tách thế giới này ra khỏi Tuế Nguyệt trường hà, có thể nói, nó đã không được tính là nằm trong Tuế Nguyệt trường hà nữa.

Nói một cách khác, nó cũng không thuộc về quá khứ, nó vẫn luôn thuộc về hiện tại.

Chúng Thần Điện.

Mỗi ngày trước Chúng Thần Điện đều có vô số người thành kính đến quỳ lạy cầu nguyện.

Chúng Thần ở đây không phải thần côn*, cũng không phải vật trang trí, chỉ cần ngươi có lòng thành là có thể cầu gì được đó.

(*)Thần côn là từ mang nghĩa xấu, châm biếm,chỉ những người giả mình có phép thuật, có quyền năng, hoặc cả khả năng siêu phàm nào đó để lừa bịp nhằm trục lợi từ người khác.

Vì thế mỗi ngày đều có vô số người đến quỳ lạy trước Chúng Thần Điện để cầu nguyện.

Mà quảng trừng trước Chúng Thần Điện cũng đủ để chứa hơn triệu người.

Mỗi ngày đều đông nghìn nghịt.

Trong Chúng Thần Giới cũng có ít nhất mười triệu phân điện của Chúng Thần Điện thế này.

Trong điện chính của Chúng Thần Điện có năm tượng thần, bốn nam một nữ, tượng thần uy nghiêm trang trọng, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Trong điện có một ông lão mặc thần bào, tay cầm pháp trượng, đang đọc một quyển thần tịch.

Lúc này một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng chậm rãi đi vào.

Người đàn ông cầm một cây quạt xương trắng, tao nhã điềm đạm.

Người đàn ông cúi chào ông lão mặc thần bào bên trên: “Điện Tông”.

Điện Tông của Thần Điện.

Là người đại diện Chúng Thần ở nhân gian, Chúng Thần không xuất hiện, lão ta chính là người có quyền nhất trong Chúng Thần Giới, đương nhiên cũng là người mạnh nhất.

Điện Tông ngồi trong điện chính ngẩng đầu nhìn người đàn ông trung niên: “Chết rồi à?”

Người đàn ông gật đầu: “Rồng tổ không muốn phục tùng”.

Nghe thấy thế, trong mắt Điện Tông nhất thời lộ vẻ thương hại: “Chúng Thần nhân từ, thương hại người đời, cho nó ân đức vô thượng nó cũng không muốn tiếp nhận… Hầy, ngu muội”.

Nói đến đây, lão ta thoáng dừng lại, sau đó mới nói: “Có lấy được Tổ Long Đan của nó không?”

Người đàn ông gật đầu, ông ta mở lòng bàn tay, một viên nội đan lớn bằng nắm đấm chậm rãi bay tới trước mặt Điện Tông.

Điện Tông nhìn nội đan, trong mắt vẫn tràn đầy nhân từ và thương hại: “Nguyên chủ giáo, ngươi cũng biết đấy, ta muốn nó nằm trong lòng thần, ta không muốn giết nó”.

Nguyên chủ giáo chợt nói: “Ta gặp được Diệp Quân”.

Điện Tông hỏi Nguyên chủ giáo: “Sao rồi?”

Nguyên chủ giáo nói: “Dù ở vũ trụ Chúng Thần của chúng ta, cậu ta cũng có thể xem là tồn tại vô địch trong thế hệ trẻ”.

Điện Tông vội nói: “Thiên tài như thế, phải khiến hắn khuất phục điện của chúng ta, nhận sự che chở của Chúng Thần…”

Bảo Diệp Quân gia nhập Chúng Thần Điện?

Nguyên chủ giáo nhìn thoáng qua Điện Tông, sau đó nói: “Việc này e rằng rất khó”.

Điện Tông khẽ thở dài: “Người đời ngu muội, chúng ta còn phải cố gắng giáo dục cảm hoá người đời, để người đời sớm quy y theo điện, nhận sự che chở của Chúng Thần”.

Nguyên chủ giáo nghiêm túc nói: “Điện Tông đại nhân, sở dĩ Quá Khứ Tông nhiều lần thất bại là vì bọn họ nhằm vào sai người. Chúng ta không nên đặt mục tiêu vào Diệp Quân này, sở dĩ Diệp Quân không sợ là vì mấy cao thủ kiếm tu sau lưng hắn, mấy kiếm tu kia không chết, Diệp Quân sẽ mãi mãi không chết, vì thế ta đề nghị nên nhằm vào mấy kiếm tu sau lưng cậu ta”.

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Điện Tông, nhẹ nhàng phe phẩy quạt ngọc: “Giết giặc phải bắt tướng, phát động thần chiến với mấy kiếm tu kia, tiêu diệt trong một lần, giải quyết vấn đề từ gốc rễ”.
Chương 1104: Giết Diệp Huyên trước

Phát động Thần Chiến!

Nghe được lời này của Nguyên chủ giáo, vẻ nhân từ và thương xót trên mặt Điện Tông hóa thành nặng nề.

Thần Chiến.

Trước giờ chỉ mới xảy ra hai lần ở Chúng Thần Điện.

Một là khi chống lại dị đoan.

Hai là chống lại Tông chủ Quá Khứ Tông.

Nhưng đáng tiếc rằng cả hai lần đều không thể giành được chiến thắng.

Nguyên chủ giáo tiếp tục: “Ta đã cho người điều tra chi tiết về Diệp Quân và người đứng sau hắn. Mỗi lần hắn hay vũ trụ Quan Huyên gặp nạn đều có thể hóa nguy thành an, nguyên nhân chủ yếu nằm ở người hộ đạo của hắn, không chỉ có chủ nhân bút Đại Đạo mà còn có một người phụ nữ váy trắng”.

Ông ta thoáng dừng lại rồi tiếp tục: “Vì vậy, tấn công Diệp Quân là hoàn toàn vô nghĩa, bởi vì cho dù không có hắn thì cũng sẽ có một kẻ khách được đào tạo ra. Giết hắn là trị ngọn, không phải trị gốc. Những người đứng sau hắn mới là mấu chốt, chỉ cần diệt trừ bọn họ, Diệp Quân... chỉ còn là một việc cỏn con”.

Điện Tông không nói gì.

Rồi lại lên tiếng ngắt lời trước khi Nguyên chủ giáo kịp nói tiếp: “Tông chủ Quá Khứ Tông nói thế nào?"

Nguyên chủ giáo: “Giao cho chúng ta toàn quyền xử lý”.

Điện Tông nhíu mày: “Bà ta hiện đang ở đâu?"

Nguyên chủ giáo lắc đầu: “Không rõ”.

Điện Tông rơi vào im lặng.

Phát động Thần Chiến không phải chuyện để đùa.

Nguyên chủ giáo: “Điện Tông đại nhân, nếu chúng ta không diệt trừ chỗ dựa của hắn thì sẽ đi vào vết xe đổ của Quá Khứ Tông trước kia, đã không giết được mà còn làm hắn mạnh hơn. Sức mạnh của Diệp Quân đã tăng vọt trong khoảng thời gian ở Tuế Nguyệt trường hà. Tuy hiện nay chưa đáng để lo ngại nhưng nếu cứ để hắn tiếp tục trưởng thành thì Chúng Thần Điện ta cũng sẽ không thể làm ngơ”.

Điện Tông chậm rãi đứng dậy, đi tới đi lui một hồi rồi hỏi Nguyên chủ giáo: “Ngươi có biết ý nghĩa của phát động Thần chiến?"

Ông ta đáp ngay: “Đương nhiên, nhưng chúng ta đã không còn lựa chọn nào khác. Diệp Quân không quan trọng, quan trọng là chỗ dựa của hắn. Một khi hắn không còn những người kia, muốn giết chỉ là chuyện trở bàn tay”.

Điện Tông trầm ngâm rồi thở dài: “Cũng được. Vì muôn vàn chúng sinh, hãy phát động Thần chiến một lần nữa”.

Nguyên chủ giáo nói ngay: “Trước tiên phải diệt trừ Diệp Huyên”.

Điện Tông nhíu mày: “Kiếm Chủ Nhân Gian của vũ trụ Quan Huyên?"

Nguyên chủ giáo gật đầu: “Theo ta được biết, người này và muội muội đã chuyển thế sống lại một kiếp, là mục tiêu dễ trừ khử nhất. Trước tiên xử lý hai người này”.

Điện Tông: “Chuyển thế của họ đang ở đâu?"

Nguyên chủ giáo: “Vẫn đang điều tra”.

Sau một hồi im lặng, Điện Tông phân phó: “Nếu đã quyết phải diệt trừ thì hãy điều tra cả những chỗ dựa khác của Diệp Quân”.

Nguyên chủ giáo gật đầu: “Đương nhiên”.

Điện Tông lại hỏi: “Tông chủ Quá Khứ Tông lúc đi có nói gì không?"

Nguyên chủ giáo: “Không, chỉ bảo chúng ta có toàn quyền xử lý”.

Toàn quyền xử lý.

Điện Tông nhíu mày.

Nguyên chủ giáo: “Bà ta có hứa hẹn với Chân Thần nên sẽ không ra tay với Diệp Quân, vì vậy người ra tay chỉ có thể là chúng ta. Bây giờ, cường giả Quá Khứ Tông và Quỷ Tộc đều sẽ nghe lệnh Chúng Thần Điện”.

Ánh mắt Điện Tông lập lòe: “Liệu có thể khiến họ gia nhập chúng ta...”

"Tuyệt đối đừng”.

Nguyên chủ giáo vội can: “Điện Tông, không thể được. Làm như vậy sẽ khiến Quá Khứ Tông phản đối, nếu bị Tông chủ bên đó ghét bỏ...”, ông ta bỏ dở câu nói.

Tông chủ Quá Khứ Tông.

Điện Tông nheo mắt suy tư một hồi rồi mỉm cười: “Ta chỉ nói chơi mà thôi”.

Nguyên chủ giáo thở phào nhẹ nhõm.

Đây đúng là cơ hội, nhưng không thể chạm vào.

Một là sợ Tông chủ Quá Khứ Tông nổi giận, khi ấy hai người họ ai cũng không ngăn nổi.

Năm ấy, Chúng Thần Điện phát động Thần chiến lần thứ hai cũng là vì sức mạnh tín ngưỡng này, vì vậy không thể vượt quá ranh giới vào lúc này.

Điện Tông chợt hỏi: “Vậy tên Diệp Quân kia thì xử lý ra sao? Chẳng lẽ cứ mặc cho hắn trưởng thành?"

Nguyên chủ giáo cười: “Cứ để vậy thì đã sao? Chẳng lẽ hắn có thể tu luyện đến vô địch chỉ trong vài thập niên?"

Điện Tông lắc đầu: “Nếu có thể thì vẫn nên quấy nhiễu, đừng để hắn tu luyện thông thuận”.

Nguyên chủ giáo gật đầu: “Ta sẽ sắp xếp”.

Điện Tông: “Cho toàn bộ lực lượng xuất phát, đi tìm những kiếm tu sau lưng hắn”.

Ông ta thoáng dừng lại: “Nhưng chớ có bứt dây động rừng. Đã không ra tay thì thôi, đã ra tay thì chắc chắn phải giết được”.

Nguyên chủ giáo gật đầu: “Đương nhiên”.

Rồi ông ta lui xuống.

Để lại Điện Tông đứng nhắm mắt trong điện với vẻ mặt thành kính.

Bỗng có một lão già xuất hiện, vừa thi lễ vừa nói: “Điện Tông, đã đến lúc tiếp kiến các tín đồ”.

Điện Tông gật đầu, chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài.

Bên ngoài Chúng Thần Điện là hằng ha sa số người chen chúc đông nghịt.

Ai nấy đều vội vàng quỳ lạy khi thấy Điện Tông.

Có người còn kích động đến bất tỉnh.

Ông ta mỉm cười đầy hiền từ: “Mong Thần thương xót thế nhân...”

Giọng rất nhẹ, nhưng tất cả đều nghe thấy.

Vô số tín đồ đồng thanh lặp lại: “Mong Thần thương xót thế nhân...”

...
Chương 1105: Số mệnh Dương tộc

Bên kia.

Huyền Hoàng giới.

Nạp Lan Ca không trở về vũ trụ Quan Huyên mà ở lại bên Tần Quan.

Mỗi ngày, ngoại trừ xử lý chính vụ ra, Tần Quan đều dẫn Nạp Lan Ca đi làm quen với Tuế Nguyệt Các do bà ấy lập ra.

Một hôm nọ, mẹ chồng nàng dâu dạo bước tản bộ trong vườn.

Tần Quan hỏi: “Tiểu Ca đã quen với các phòng ban trong Tuế Nguyệt Các chưa?"

Nạp Lan Ca gật đầu: “Dạ rồi”.

Thấy mặt mày cô ủ dột, Tần Quan lại hỏi: “Có gì không vui sao?"

Nạp Lan Ca vội lắc đầu.

Tần Quan chủ động nắm tay cô: “Con nhớ Tiểu Quân?"

Nạp Lan Ca gật đầu: “Dạ”.

Tần Quan mỉm cười: “Đừng quá lo lắng, nó không sao đâu”.

Nạp Lan Ca thì thầm: “Con không muốn tiếp quản Tuế Nguyệt Các nữa”.

Thấy đối phương nhìn sang, cô giải thích: “Con muốn tu luyện, sóng vai chiến đấu cùng huynh ấy”.

Tần Quan cong môi: “Ta hiểu ý của con, nhưng vũ trụ Quan Huyên, Tiên Bảo Các lẫn Tuế Nguyệt Các này, chỉ có thể giao cho con và Tiểu Quân”.

Nạp Lan Ca thắc mắc: “Vì sao?"

Tần Quan: “Con hẳn cũng biết Tiểu Quân về sau sẽ lập nên một trật tự mới, và nó chỉ có thể nằm trong tay chúng ta, nếu rơi vào tay người khác...”

Bà ấy lắc đầu cười: “Con người đều sống vì tư dục, chúng ta cũng không ngoại lệ. Liệu con có đồng ý để người khác dùng trật tự áp chế Dương tộc chúng ta không?"

Nạp Lan Ca không đáp.

Tần Quan: “Có lẽ con không biết, nhưng Tam Kiếm - à, bây giờ hẳn là Ngũ Kiếm đều thật lòng không mong muốn có trật tự”.

Nạp Lan Ca ngạc nhiên: “Việc này..”.

Tần Quan hạ giọng: “Với những người gần như có toàn bộ Thần tính như họ, muôn vàn chúng sinh...”

Bà ấy khẽ lắc đầu: “Trật tự là gông xiềng áp lên cổ người tu đạo. Họ không cho rằng điều này là đúng, nhưng cũng hiểu thế giới phải có trật tự, bằng không vũ trụ sẽ không thể tồn tại quá lâu khi tài nguyên cứ hết dần”.

Nạp Lan Ca: “Và họ hy vọng Tiểu Quân sẽ tạo ra nó?"

Tần Quan gật đầu: “Phải”.

Nạp Lan Ca càng không hiểu: “Vì sao lại phải là huynh ấy?"

Tần Quan cười: “Thứ nhất, nó là người bên phe chúng ta. Thứ hai, nó sẽ được toàn bộ Dương tộc ủng hộ, từ ông nội đến Tiêu Dao Kiếm Tu. Chưa kể nó là con trai của ta và Tiểu Huyên Tử, đương nhiên sẽ được chúng ta ủng hộ, mà được Tiểu Huyên Tử ủng hộ thì sẽ được các Đại Thiên Mệnh ủng hộ...”

Bà ấy bật cười: “Quan trọng nhất là nó đã lấy được sự ủng hộ từ chủ nhân bút Đại Đạo và Chân Thần, hai người không thể thiếu. Để thành lập trật tự mới, không cần biết con có bao nhiêu kẻ thù, mà là có bao nhiêu bạn”.

Nạp Lan Ca thì thầm: “Nhưng huynh ấy đã rất mệt... Kể từ khi rời khỏi thành Hoang Cổ, huynh ấy đã bị các loại trách nhiệm ép cho không thở nổi...”

Tần Quan gật đầu: “Ta biết”.

Rồi dắt tay Nạp Lan Ca đi tới trước: “Ban đầu ta cũng chỉ mong nó lớn lên bình an hạnh phúc, nhưng rồi ta phát hiện... Là người Dương tộc, đời này của nó sẽ không thể yên lành đạm nhạt, mà nó cũng sẽ không cam nguyện sống đời yên ả, sớm muộn gì cũng phải bước lên Đại Đạo”.

Nạp Lan Ca chỉ biết thở dài.

Cô biết tính tình Diệp Quân sẽ không chịu an phận một chỗ, cho dù không có Dương tộc thì cũng sẽ bước lên con đường vô địch.

Chỉ có thể sẽ đi chậm hơn một chút khi không có sự giúp đỡ của họ.

Tần Quan lại nói: “Sau thế hệ của nó, số mệnh nhà họ Dương sẽ chấm dứt”.

Nạp Lan Ca nhìn sang: “Số mệnh nhà họ Dương?"

Tần Quan gật đầu: “Ông nội nó sống rất cực khổ, cha nó ban đầu cũng rất bi thảm, còn nó...”

Bà ấy lắc đầu, liếc nhìn Nạp Lan Ca: “Nên sớm sinh một đứa nhé”.

Mặt Nạp Lan Ca đỏ lựng, khi nghĩ đến chuyện lần trước thì càng đỏ hơn.

Tần Quan bật cười: “Ta biết con muốn giúp đỡ Tiểu Quân, nhưng con có lẽ sẽ không đuổi kịp nó về mặt võ học. Tuy vậy, con cũng có thể giúp nó ở những mặt khác, như thành lập một thế lực hùng mạnh chẳng hạn. Dương tộc là một thế lực, nhưng nó chắc chắn không có thời gian để tâm đến, nên chỉ có thể giao cho con, con hiểu chứ?"

Dương tộc.

Từ đời thứ nhất đến đời thứ hai, đều là do phụ nữ trông coi.

Nạp Lan Ca gật đầu: “Con hiểu rồi”.

Tần Quan: “Để ta dẫn con đi gặp dì Tô và những người khác ở Dương tộc, họ cũng muốn gặp con lắm”.

Nói rồi hai người biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK