Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chướng 2251: Gặp lại

Ông lão liếc nhìn Đa Nguyên Đạo Đế tự tin vô địch ở bên cạnh, không nói gì.

Thật ra ông ta cũng không biết rốt cuộc thực lực của Đa Nguyên Đạo Đế mạnh thế nào, nhưng có thể chắc chắn là không hề yếu.

Dù sao một phân thân cũng có thể ngược dòng Quang Âm, nếu có bản thể ở đây thì thực lực của ông ta sẽ càng đáng sợ hơn.

Nhưng vị Nhất điện chủ và Tịnh tông chủ cũng không hề yếu, vì vậy ông ta nhắc nhở: “Cho dù là Nhất điện chủ hay Tịnh tông chủ cũng đều rất mạnh, tốt nhất là đừng xem thường kẻ địch”.

Đa Nguyên Đạo Đế cười nói: “Cũng chỉ thế thôi”.

Ông lão im lặng không nói.

Mẹ kiếp!

Ông ta có thể nhìn ra tên này thực sự muốn thể hiện.

Cứ để ông ta khoe mẽ đi.

Nếu không, sợ là xong đời.

Ông lão nói: “Đến tộc Thiết Thần”.

Nói rồi ông ta dẫn theo hai thủ vệ Quang Âm ở phía sau rồi biến mất khỏi đó.

Trong quán rượu.

Diệp Quân khép sách trong tay lại, hắn đứng lên chậm rãi bước đến bên cửa sổ, ngẩng đầu lên nhìn, chân trời là một màu đỏ ửng, không nhìn thấy bầu trời.

Hắn phát hiện người có thể sống ở nơi như vậy đều không phải là người tầm thường.

Nơi này tràn ngập năng lượng màu đỏ kỳ quái, giống như một loại độc dược mãn tính, có thể liên tục ăn mòn thân xác và thần hồn, từ khi đến đây hắn vẫn luôn bảo vệ mình bằng kiếm ý, lúc này hắn phát hiện ra huyết mạch phong ma trong người hơi bị kích động.

Khiến hắn khá ngạc nhiên.

Lẽ nào huyết mạch phong ma có thể hấp thụ năng lượng màu đỏ ở đây?

Nghĩ đến đây, hắn vươn tay phải ra kích hoạt huyết mạch phong ma, ngay khi huyết mạch phong ma xuất hiện, năng lượng đỏ tươi trong phòng hoàn toàn bị hắn hấp thu, không những thế, năng lượng đỏ bên ngoài cũng tràn vào.

Thấy thế, Diệp Quân vội dựng lại, bây giờ hắn không muốn trở thành tâm điểm của cả khu vực Thần Hư.

Dĩ nhiên hắn cũng khá phấn khích, không ngờ huyết mạch phong ma lại có thể hấp thụ năng lượng đỏ tươi này.

Xem ra huyết mạch phong ma không phải là khắc tinh của vài huyết mạch, mà còn là khắc tinh của đa số năng lượng phiến diện.

Cốc cốc!

Lúc này tiếng gõ cửa vang lên.

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, quay đầu nhìn ra cửa, hắn bước đến mở cửa ra, một người phụ nữ xuất hiện trước mặt hắn.

Dương Dĩ An!

Dương Dĩ An mặc một chiếc áo choàng đen bó sát người, không rõ chất liệu của áo choàng là gì nhưng nhìn có vẻ rất sang trọng, thắt lưng được buộc bằng một dải ruy băng, mái tóc dài xõa ngang vai, lúc này cô bé trông trưởng thành hơn trước rất nhiều.

Dương Dĩ An cúi đầu xuống, không nói gì.

Diệp Quân khẽ nói: “Dĩ An?”

Dương Dĩ An cứ cúi đầu như thế, không nói gì.

Diệp Quân đã xác định được thân phận của cô bé, hắn nắm tay cô bé khẽ cười: “Vào đi”.

Nói rồi hắn dẫn Dương Dĩ An vào trong phòng.

Sau khi vào phòng, Dương Dĩ An vẫn cúi thấp đầu, không nói gì.

Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu Dương Dĩ An, sau đó khẽ nói: “Sao thế?”

Dương Dĩ An ngẩng đầu lên, lúc này trong mắt cô bé ngân ngấn nước.

Diệp Quân dịu giọng nói: “Muội không vui à?”

Dương Dĩ An lắc đầu: “Rất… rất vui”.

Diệp Quân cười nói: “Vậy muội khóc cái gì?”

Dương Dĩ An bỗng ôm lấy hắn, nước mắt trào ra: “Xin… xin lỗi”.

Diệp Quân mỉm cười nói: “Là vì chuyện ở vũ trụ Quan Huyên sao?”

Dương Dĩ An gật đầu: “Ta không biết tại sao lúc đó lại một giọng nói đột nhiên xuất hiện trong đầu, sau đó muốn giết huynh, ta không đồng ý nhưng cô ta quá mạnh, ta không thể đấu lại cô ta, ta…”

Nói đến đây cô bé bỗng trở nên hơi căng thẳng, hai tay ôm chặt lấy Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: “Không sao”.

Dương Dĩ An do dự một chốc, sau đó ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Huynh không trách ta chứ?”

Diệp Quân lau nước mắt cho cô bé, mỉm cười nói: “Không phải lỗi của muội, ta trách muội làm gì?”

Viên đá treo trong lòng Dương Dĩ An rơi xuống.

Diệp Quân nói: “Muội đến đây thế nào vậy?”

Dương Dĩ An khẽ nói: “Giọng nói trong đầu nói cho ta biết huynh đang ở đây, bảo ta vào trong”.

Diệp Quân híp mắt, là vị Nhất điện chủ đó.

Diệp Quân lại nói: “Cô ta có nói gì với muội nữa không?”, Dương Dĩ An lắc đầu: “Không”.

Diệp Quân nhíu mày.

Dương Dĩ An bỗng nói: “Ta muốn đọc sách”.

Diệp Quân thu hồi suy nghĩ, cười nói: “Được”.

Hai người đi tới cạnh cửa sổ, Dương Dĩ An ngồi cạnh Diệp Quân, cô bé lấy một cuốn sách cổ dày cộp ra, sau đó quay đầu nhìn Diệp Quân, đắc ý nói: “Ta đã đọc thuộc cuốn sách này rồi”.

Diệp Quân nói: “Đã thuộc rồi sao?”

Dương Dĩ An gật đầu, kiêu ngạo nói: “Giỏi phải không?”

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: “Trong sách có một câu như vậy, chỉ đọc qua bằng mắt, học thuộc lòng suông là cách vô dụng nhất. Ánh mắt lướt qua rồi xong, còn nội tâm thì lại để ý, không thể nào suy nghĩ kỹ càng, lướt qua quá nhiều như ngắm nhìn cảnh đẹp, liếc mắt một cái là xong thì có liên quan gì đến mình? Muội có biết đoạn này có nghĩa gì không?”

Dương Dĩ An chớp mắt: “Không biết”.
Chương 2252: Tham thì thâm

Diệp Quân mỉm cười, sau đó nói: “Nói một cách đơn giản, chỉ đọc qua bằng mắt, đọc qua là thuộc và ghi nhớ vào lòng mới là cách vô dụng nhất, bởi vì ánh mắt lướt qua rồi xong, còn trong lòng thì lại để ý, không thể nào suy nghĩ kỹ càng, những cuốn sách mình đọc quá nhiều nên không thể nhồi nhét kịp, giống như đi rửa chân nhìn ngắm người đẹp, nhìn một cái là xong, có thể có liên quan gì đến ta?”

Dương Dĩ An khó hiểu: “Rửa chân?”

Diệp Quân bật cười, sau đó vuốt mặt cô bé: “Để ý trọng điểm”.

Dương Dĩ An chậc lưỡi.

Diệp Quân nói tiếp: “Nói một cách đơn giản, sách phong phú giống như đại dương, có thể tìm thấy trong tất cả các cửa hàng bách hóa, sức lực của con người có hạn, cũng không cần thiết phải bỏ nhiều sức, nhưng họ chỉ cầu có được thứ họ muốn”.

Dương Dĩ An cái hiểu cái không.

Diệp Quân mỉm cười: “Thật ra tu hành cũng thế, tu hành một đạo có vô vàn cách, chúng ta nhất quyết kiên định đi theo một con đường, nếu con đường nào cũng muốn đi thì cuối cùng chẳng được điều gì cả, tức là tham thì thâm đấy”.

Thật ra đây là điều là bản thân hắn tự nghiệm ra, hắn đã gặp được rất nhiều cách tu hành khi trên con đường này, mỗi phương pháp tu luyện đều có thể đạt được sức mạnh cường đại, đều muốn tu luyện, nhưng sau đó hắn mới nhận ra đúng là tham thì thâm, tu kiếm cho tốt mới là con đường đúng đắn.

Không phải ai cũng có thể toàn năng vô địch.

Dương Dĩ An bỗng nói: “Huynh có thể dạy ta tu hành không?”

Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An: “Muốn tu hành à?”

Dương Dĩ An gật đầu: “Muốn”.

Diệp Quân mỉm cười: “Đọc sách cũng có thể tu hành”.

Mắt Dương Dĩ An sáng lên: “Thật sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Thật, muội còn nhớ cuốn sách ta dạy muội đọc không? Tên thật của cuốn sách đó là “Bộ Luật Nho Đạo” do mẹ ta tạo ra, chuyên dành cho những nhà nho vĩ đại đó, các nhà nho tu hành theo pháp này, học vấn càng cao, thực lực cũng càng mạnh”.

Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân, khẽ nói: “Trước kia huynh mong ta tu hành, đúng không?”

Diệp Quân gật đầu: “Dù sao trên đời này cường giả đều được tôn trọng, nếu không có thực lực sẽ rất nguy hiểm. Dĩ nhiên muội cũng phải chăm chỉ đọc sách, muội đã từng ở đáy vực nên biết nỗi khổ của những người ở tầng lớp dưới, sau này ta vẫn cần muội vào thư viện giúp ta”.

Dương Dĩ An nhìn Diệp Quân, sau đó khẽ nói: “Ta nghe huynh”.

Diệp Quân nhẹ nhàng xoa đầu Dương Dĩ An, sau đó nói: “Bây giờ ta vẫn còn rất yếu, không thể quay ngược Quang Âm, đợi sau này khi ta đủ mạnh, ta sẽ đưa muội đi gặp bố mẹ muội, được không?”

Dương Dĩ An run lên, cô bé khó tin nhìn Diệp Quân: “Huynh… huynh vẫn… còn nhớ…”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Từng câu nói của muội ta đều nhớ”.

Nước mắt Dương Dĩ An trào ra, cô bé đột nhiên ôm lấy cánh tay Diệp Quân, tựa đầu vào vai Diệp Quân: “Trước kia ta cảm thấy mình là người bất hạnh nhất trên đời, cứ nghĩ ông trời không có mắt, tại sao ta phải đến thế giới này để chịu khổ… Nhưng bây giờ ta nghĩ mình là người may mắn nhất trên thế giới…”

Diệp Quân thầm thở dài, hắn biết cô bé này đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, bây giờ vận mệnh của cô bé có liên quan đến vị Nhất điện chủ kia…

Nghĩ đến đây ánh mắt Diệp Quân trở nên lạnh lùng.

Lúc này Dương Dĩ An bỗng xoa mặt, cô bé nhìn Diệp Quân cong môi cười: “Chúng ta đọc sách tiếp đi”.

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Cứ thế hai người đọc sách đến nửa đêm, cuối cùng Dương Dĩ An nằm vào trong lòng Diệp Quân ngủ say.

Diệp Quân nhìn Dương Dĩ An trong lòng mình, tình hình hiện giờ thì Dương Dĩ An không phải là Nhất điện chủ, Nhất điện chủ chỉ đặt dấu ấn luân hồi của mình lên người cô bé, nói đến đây Dĩ An cũng xem như bị hắn liên lụy.

Diệp Quân nhắm mắt lại, một đêm trôi qua.

Lúc bình minh, Diệp Quân bỗng cảm giác được Dương Dĩ An trong lòng bỗng động đậy, Diệp Quân mở mắt ra nhìn Dương Dĩ An trong lòng mình, Dương Dĩ An bỗng vươn vai, cô bé ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân. Khi Diệp Quân nhìn vào mắt cô bé, ánh mắt lập tức trở nên lạnh lùng.

Người trước mặt mình không phải là Dương Dĩ An nữa.

“Dương Dĩ An” rời khỏi vòng tay Diệp Quân, bước đến bên cửa sổ, nhìn đám mây đỏ tươi bên ngoài, cười nói: “Diệp công tử, ngươi đã thích nghi nơi này chưa?”

Diệp Quân nhìn người phụ nữ trước mặt: “Cô tên gì?”

“Dương Dĩ An” quay đầu nhìn Diệp Quân cười nói: “Ở chỗ các ngươi, họ đều gọi ta là Nhất điện chủ, ở đây họ đều gọi ta là Phạn Đế…”

Nói đến đây cô ta cong môi: “Nhưng người có thể gọi thẳng tên ta, Phạn Chiêu Đế”.

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế trước mặt: “Chúng ta thẳng thắn được chứ?”

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Không vội, ta dẫn ngươi đến một nơi trước”.

Nói rồi cô ta và Diệp Quân đã xuất hiện trên đường phố.

Diệp Quân nhíu mày, vì hắn nhận ra mình đến đây bằng cách nào.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế.

Phạn Chiêu Đế dẫn Diệp Quân đi về phía xa, cô ta nhìn xung quanh, sau đó mỉm cười nói: “Diệp công tử đừng lo, ta sẽ không làm tổn thương mấy người Dĩ An và Nhất Niệm đâu. Nào, để ta giới thiệu quê hương của mình với ngươi trước. Ồ… ta nên giới thiệu bản thân mình trước chứ, thật ra thân phận của ta không có gì bí ẩn cả, ta là nữ đế đương thời của vương triều Thần Hư đã sụp đổ, cũng là chủ nhân của Vương Thành…”
Chương 2253: Thảm thật

Vương Thành!

Diệp Quân nhíu mày, hắn khá ngạc nhiên vì không ngờ Nhất điện chủ này lại là người của vương triều Thần Hư.

Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Mặc kệ Diệp công tử có tin hay không, thật ra lần này ta muốn Diệp công tử đến đây là muốn tặng cho người một cơ hội tuyệt vời”.

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Vậy ta phải cảm ơn cô ư?”

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Bây giờ Diệp công tử tức giận, ta có thể hiểu được”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Rốt cuộc cô để ta đến đây làm gì?”

Phạn Chiêu Đế mỉm cười nói: “Vẫn là câu nói đó, muốn tặng ngươi một cơ hội tuyệt vời”.

Diệp Quân nhíu mày.

Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Diệp công tử, ngươi có biết lịch sử đế quốc Thần Hư không?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Không có hứng thú”.

Phạn Chiêu Đế nhìn hắn: “Nếu Diệp công tử cảm thấy không thoải mái thì chúng ta đánh tay đôi? Ngươi yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không gọi người khác, ai gọi người thì người đó là cún”.

Diệp Quân sầm mặt.

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Thế nào?”

Diệp Quân im lặng một lúc rồi nói: “Phạn cô nương, rốt cuộc cô muốn làm gì?”

Phạn Chiêu Đế nói: “Đừng vội, bây giờ ngươi có vội cũng vô ích, hơn nữa ngươi đến nơi này cũng chẳng có hại cho ngươi gì đâu”.

Diệp Quân im lặng.

Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Để ta giới thiệu cho ngươi biết về vương triều Thần Hư. Tổ tiên của ta đã từng đến Đạo Điện… Chắc có lẽ ngươi vẫn chưa biết Đạo Điện là nơi nào nhỉ?”

Diệp Quân lắc đầu.

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Đạo Điện là một nơi cực kỳ bí ẩn, tên đầy đủ của nó là Sáng Thế Đạo Điện, là nơi rất nhiều cường giả mơ ước và muốn đến, vì rất nhiều nền văn minh bắt nguồn từ đó. Vương triều Thần Hư bọn ta cũng thế, sau khi tiên tổ ra khỏi đó, ông ấy đã tạo ra luật pháp tối cao, thành lập vương triều Thần Hư. Sau đó thì ngươi cũng biết rồi đấy, vương triều Thần Hư đã xảy ra nội chiến dẫn đến vương triều sụp đổ, phân tán khắp nơi, cộng thêm sự xâm lược của các vùng đất xa lạ và các nền văn minh lớn, hiện giờ khu vực Thần Hư đã trở thành một nơi giáp ranh của hỗn chiến”.

Diệp Quân bỗng nói: “Cô muốn thống nhất nơi này?”

Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Ừ”.

Diệp Quân nhíu mày: “Với thực lực của cô vẫn không thể quét sạch nơi này ư?”

Phạn Chiêu Đế quay đầu nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Trong mắt ngươi, ta mạnh lắm sao?”

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, không nói gì.

Phạn Chiêu Đế lắc đầu cười nói: “Diệp công tử, những cường giả mà ngươi tiếp xúc không phải là cực kỳ mạnh thì là cực kỳ yếu, ngươi biết về vũ trụ này quá ít”.

Diệp Quân nói: “Nơi này còn có người mạnh hơn cô à?”

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Nói cách khác, nơi này còn có không ít người mạnh hơn ta”.

Diệp Quân sầm mặt, thực lực của người phụ nữ này đáng sợ ra sao?

Nơi này còn có người mạnh như cô ta?

Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Sau khi vương triều Thần Hư bị phân chia, cộng với sự xâm lược của các khu vực bên ngoài và các nền văn minh ngoại tộc, thứ duy nhất mà bây giờ vương triều Thần Hư kiểm soát ở nơi này chỉ còn lại Vương Thành, cho dù là Vương Thành cũng không hoàn toàn nằm dưới sự kiểm soát của vương triều Thần Hư”.

Diệp Quân nói: “Cô mạnh như thế, cô giết chúng đi, cô tìm đến ta làm gì?”

Phạn Chiêu Đế quay đầu nhìn Diệp Quân, cong môi cười tà mị nói: “Chúng ta cùng nhau giết chúng”.

Diệp Quân: “…”

Phạn Chiêu Đế mỉm cười, rồi nói: “Diệp công tử, tình hình ở đây phức tạp hơn ngươi nghĩ rất nhiều, để ta từ từ nói cho ngươi nghe. À phải rồi, Quang Âm Đạo Điện và Đa Nguyên Đạo Đế đã đến đây, mục tiêu của chúng là ngươi”.

Diệp Quân sa sầm mặt mày: “Đa Nguyên Đạo Đế điên rồi sao mà lại nhắm vào ta như thế?”

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ông ta không điên, là ngươi cản đường ông ta. Nếu ông ta có thể luyện chế đạo khí thời gian, thực lực của ông ta ít nhất sẽ tăng lên hai cấp. Còn Quang Âm Đạo Điện, họ có giao dịch với Đa Nguyên Đạo Đế, ta nói cho ngươi nghe Quang Âm Đạo Điện này cũng không đơn giản như vậy, Thủy tổ của chúng cũng từng đi vào Đạo Điện”.

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Chẳng phải cô và Đa Nguyên Đạo Đế có quan hệ hợp tác sao?”

Phạn Chiêu Đế cười nói: “So với ông ta, ta thấy ngươi hợp để hợp tác với ta hơn. Tất nhiên chủ yếu là vì ngươi thắng cược với Tịnh tông kia”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế: “Cô bày ra cái bẫy này rốt cuộc là muốn làm gì?”

Phạn Chiêu Đế lắc đầu: “Tính ngươi hấp tấp quá, phải thay đổi thôi”.

Nói rồi cô ta đi về phía đằng xa.

Diệp Quân im lặng một lúc rồi cũng đi theo.

Trên đường đi, Phạn Chiêu Đế nhìn xung quanh, cười nói: “Ngươi có biết vương triều Thần Hư từng huy hoàng thế nào không? Lúc đó vương triều Thần Hư…”

Nói đến đây cô ta nhìn Diệp Quân: “Những người như ngươi đến chỗ bọn ta đều chỉ có thể làm canh gác cửa”.

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Giỏi thật, vậy sao giờ lại thế?”

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Nội loạn đó, mọi người đều có dã tâm, chẳng ai phục ai nên mới đánh nhau, cuối cùng trở mặt…”

Diệp Quân nói: “Thảm thật”.

Phạn Chiêu Đế cũng không tức giận, cười nói: “Quả thật rất thảm, một cường triều cực kỳ lớn lại cứ thế bị tiêu diệt”.

Nói xong cô ta nhìn Diệp Quân: “Ngươi có biết bây giờ thực lực của ngươi ở cấp bậc nào khi ở đây không?”
Chương 2254: Vua Thần Hư

Không đợi Diệp Quân lên tiếng, Phạn Chiêu Đế lại nói: “Người Tu Pháp, người Trì Pháp, người Nghịch Pháp, người Mệnh Pháp, Đế Thần Vô Thượng… Thực lực hiện tại của ngươi hẳn là người Mệnh Pháp Bán Bộ, nếu kiếm ý của ngươi có thể tiến lên nửa bước thì tương đương với Đế Thần Vô Thượng …”

Diệp Quân hơi tò mò: “Cô ở cảnh giới nào? Đế Thần Vô Thượng à?”

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Cao hơn một chút”.

Diệp Quân nói: “Ở trên còn có cảnh giới nào không?”

Phạn Chiêu Đế gật đầu: “Còn một cảnh giới nhưng từ xưa đến nay cảnh giới đó cũng chỉ có Thủy tổ nền văn minh vương triều Thần Hư bọn ta mới đạt đến, thế nên ngoài một vài người ra thì không ai biết cả”.

Nói rồi cô ta bỗng nhìn về phía xa: “Chúng ta đến rồi”.

Diệp Quân nhìn cách đó không xa, nơi đó có một tòa vương cung, toàn bộ vương cung màu đỏ sậm hệt như ngọn lửa đang bùng cháy, hai bên trước vương cung đều có mười cường giả mặc chiến giáp màu đỏ sậm, khí tức của họ đều rất mạnh.

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Đây là đoàn kỵ sĩ Ám Diệm của vương triều Thần Hư bọn ta, thế nào?”

Diệp Quân nhìn hai mươi kỵ sĩ Ám Diệm đó, sau đó nói: “Rất mạnh”.

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Đó là đương nhiên, muốn trở thành kỵ sĩ Ám Diệm thì thấp nhất phải là người Nghịch Pháp”.

Khi hai người đi đến trước cửa đại điện vương cung, hai mươi kỵ sĩ Ám Diệm bỗng đồng loạt quỳ một gối xuống, tay phải đặt lên ngực trái, cung kính nói: “Chào bệ hạ”.

Phạn Chiêu Đế không nói gì, dẫn Diệp Quân đi về phía vương điện. Sau khi vào cổng, Diệp Quân nhận ra vương điện rất rộng lớn, giống như một thành phố nhỏ, chẳng qua có vẻ rất vắng lặng.

Phạn Chiêu Đế dẫn Diệp Quân đi về phía một đại điện ở phía xa, có hai người phụ nữ đứng hai bên trái phải ở lối vào đại điện, hai người phụ nữ này trông giống hệt nhau, đều mặc trường bào màu tím có phù văn, tay cầm một cây pháp trượng

Nhìn thấy Phạn Chiên Đế, hai người phụ nữ cúi người xuống chào.

Khi bước vào đại điện, Diệp Quân nhìn hai người phụ nữ, hai người này không có khí tức, hệt như không hề tồn tại.

Sau khi vào đại điện, Diệp Quân phát hiện đại điện rất trống trải, trong đại điện có gần cả trăm cột đá, mỗi cột đều phải có tận mười mấy người ôm mới được, trên những cột đá này đều khắc những người khổng lồ tay cầm rìu, đầy cảm giác áp bức.

Phạn Chiêu Đế nhìn những người khổng lồ đó, cười nói: “Đây đều là những Cự Nhân Thiên Nhung, từng là một trong những thủ vệ mạnh nhất của đế quốc Thần Hư bọn ta. Sau đó, khi nội loạn ở đế quốc Thần Hư xảy ra, họ độc lập tách ra, bây giờ sống trên cao nguyên Cự Nhân ở phía bắc, hiện giờ người mạnh nhất trong tộc của họ là tộc trưởng, bên dưới còn có ba vị chiến tướng Thiên Nhung, đều là đỉnh cao của cảnh giới Mệnh Pháp, vì thể chất đặc biệt nên sức chiến đấu của họ mạnh hơn cảnh giới Mệnh Pháp rất nhiều”.

Nói đến đây, cô ta như nghĩ đến điều gì, lại nói: “Hai cô gái mà ngươi vừa nhìn thấy ở bên ngoài đều đến từ học viện Thần Pháp, học viện Thần Pháp từng được gọi là viện Thần Pháp Cung Đình, là học viện của riêng vương triều Thần Hư, các Thần Pháp Sư bên trong chỉ trung thành với vương triều Thần Hư, sau đó họ cũng trở nên độc lập do nội loạn, viện trưởng của họ tên là Thần Tinh Nguyệt, tài năng cực kỳ yêu nghiệt, đã sáng tạo ra một thần pháp hoàn toàn mới, dưới trướng của bà ta còn có bốn Pháp Thần lớn, đều là cường giả đỉnh cao”.

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, không nói gì.

Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Người xảy ra mâu thuẫn với ngươi là tộc Thiết Thần, tộc này giỏi về chế tạo, dĩ nhiên thực lực của họ cũng không yếu. Tộc trưởng của họ tên là Khung Chiến, trong tay ông ta nắm giữ búa Đế Vẫn - một trong ba thần khí tối cao của khu vực Thần Hư. Búa Đế Vẫn đó yếu hơn kiếm Thanh Huyên của ngươi, nhưng lại mạnh hơn kiếm Trật Tự của ngươi một chút”.

Diệp Quân nhíu mày: “Cô chắc chứ?”

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Đừng cảm thấy không phục, mặc dù kiếm ý hiện giờ của ngươi còn một chút nữa là toàn vẹn, nhưng ngươi có biết khoảng cách giữa chín phần với mươi phần lớn thế nào không? Khoảng cách một phần này rất có thể là cả đời này ngươi cũng không bước qua được, tất nhiên ta vẫn rất tin tưởng ngươi”.

Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.

Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Bên dưới tộc Thiết Thần có bốn vị Thiết Thần Tướng lớn, tất cả đều rất mạnh. Ngoài ra, họ đều có quân đội lớn mạnh của riêng mình giống Vương Thành bọn ta, quân đội của tộc Thiết Thần là đoàn kỵ sĩ Thiết Thần, quân đội của Cự Nhân Thiên Nhung là quân đoàn Thiên Nhung. Quân đoàn Thiên Nhung này khá đặc biệt, vì họ đã từng đầu hàng Cổ Long nên người của quân đoàn họ đều chú trọng vào Cổ Long, thực lực rất mạnh”.

Nói đến đây, cô ta dừng lại rồi nói tiếp: “Quân đội của học viện Thần Pháp là đoàn kỵ sĩ Ma Pháp, đoàn kỵ sĩ Ma Pháp này đều là những người song tu ma võ, thực lực rất mạnh. Tất nhiên, mạnh nhất vẫn là lúc họ xuất trận chiến đấu đều sẽ có các cách cường hóa thần pháp khác nhau. Chẳng hạn như, một kỵ sĩ có thể chỉ có một phần sức mạnh, nhưng sau khi cường hóa, hắn có thể phát huy được sức chiến đấu ba phần”.

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Cô nói với ta những điều này để làm gì?”

Phạn Chiêu Đế bỗng kéo cánh tay Diệp Quân, Diệp Quân cau mày, muốn giãy ra nhưng lại thấy mình không giãy ra được, ngay sau đó Phạn Chiêu Đế đã dẫn hắn đến trước ngai vàng, hai tay cô ta ấn lên vai Diệp Quân để hắn ngồi lên ngai vàng.

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, mỉm cười nói: “Thống nhất khu vực Thần Hư, ngươi chính là vua Thần Hư”.
Chương 2255: Tuân theo

Vua của khu vực Thần Hư?

Diệp Quân bật cười: “Phạn cô nương, cô đang vẽ một cái bánh thật ngon cho ta đấy”.

Hắn nhìn ngai vàng bên dưới, cười nói: “Ngai vàng của vương triều Thần Hư cũng thoải mái thật”.

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Ngươi có thể ngồi mãi trên đó”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế, nụ cười dần biến mất: “Phạn cô nương, cô đang xúc phạm chỉ số thông minh của ta hay đang xúc phạm chỉ số thông minh của cô vậy? Làm vua của khu vực Thần Hư? Tại sao cô không nói làm cha cô luôn đi?”

Phạn Chiêu Đế híp mắt, một luồng uy lực vô hình lập tức bao phủ lấy Diệp Quân, gần như cùng lúc đó kiếm của Diệp Quân bỗng rút ra khỏi vỏ.

Kiếm Trật Tự!

Thế nhưng kiếm Trật Tự của hắn dừng lại cách giữa trán Phạn Chiêu Đế nửa tấc Phạn Chiêu Đế kẹp thanh kiếm vào giữa hai ngón tay.

Phạn Chiêu Đế giơ tay trái lên, sau đó nhẹ nhàng đè xuống.

Ầm!

Một luồng uy lực bao trùm lấy Diệp Quân, uy lực này nặng như hàng triệu ngọn núi lập tức khiến Diệp Quân cảm thấy ngạt thở, cả người suýt nữa bò xuống dưới.

Lúc này kiếm ý Trật Tự cũng bị áp chế.

Phạn Chiêu Đế bỗng rụt tay trái lại, uy lực trên người Diệp Quân lập tức rút đi như thủy triều.

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Diệp công tử, ngươi là người có trí thức, nói chuyện phải văn minh, người văn minh mới có thể có thể diện”.

Diệp Quân cười nói: “Phạn cô nương, ta không biết giữa cô và Tịnh tông chủ ai mạnh hơn, nhưng trong lòng ta, ta cảm thấy các cô ngang hàng với nhau. Mặc dù ta từng bị thế lực do Tịnh tông chủ tạo ra đuổi giết, trước giờ vẫn luôn là kẻ thù với cô ta, nhưng ta luôn rất tôn trọng cô ta, vì trong lòng ta, mọi người có thể chiến đấu mà không phân biệt đúng sai vì lý tưởng khác nhau.

Còn cô, những gì cô làm khiến ta khó có thể tôn trọng và ngồi xuống nói chuyện đàng hoàng với cô. Hơn nữa, ta đi theo cô đến đây, cô cũng chẳng có chút thành ý nào, có chăng chỉ toàn là tính kế. Giống như cô đã nói, để ta trở thành vua Thần Hư, cô tự sờ lại ngực mình xem bản thân cô có tin lời mình nói không?”

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nói tiếp: “Có thể thấy cô rất muốn thống nhất khu vực Thần Hư, trở thành vị vua thực sự của khu vực Thần Hư, nhưng thứ cho ta nói thẳng, đến ngay cả người ngoài như ta cũng xem thường người như cô, chứ đừng nói đến những thế lực đã từng tồn tại ở khu vực Thần Hư”.

Ánh mắt Phạn Chiêu Đế dần trở nên lạnh lùng: “Ta không cần ngươi coi trọng ta, hơn nữa ngươi cũng không có tư cách khinh thường ta, ngươi có thể đi đến được ngày hôm nay chẳng qua là dựa vào người nhà của ngươi thôi. Không có gia tộc ngươi, ngươi nghĩ ngươi có thể đi đến đây sao?”

Diệp Quân cười nói: “Ta chưa bao giờ nói ta không dựa vào gia tộc mới có được như bây giờ cả, vậy ta có cách gì? Được sinh ra là điều ta có thể quyết định sao? Cô có bản lĩnh nói cha ta, bảo ông ấy đừng sinh ta ra đi”.

Phạn Chiêu Đế nhìn Diệp Quân: “Đến tháng à?”

Diệp Quân cười nói: “Phạn cô nương, nếu chúng ta đều coi thường nhau thế rồi thì như thế này nhé, cô tha cho Nhất Niệm và Dĩ An, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, được không?”

Phạn Chiêu Đế bỗng mỉm cười nói: “Ngươi mơ đẹp thế”.

Nụ cười của Diệp Quân dần biến mất.

Phạn Chiêu Đế mỉm cười nói: “Diệp công tử, nếu ngươi đã muốn trực tiếp như thế thì chúng ta thẳng thắn luôn, nơi này vì vài lý do đặc biệt, vài cường giả chí cao của bọn ta đều không thể ra tay, nhưng người bên dưới thì có thể. Ta bảo ngươi đến đây có hai mục đích, thứ nhất dĩ nhiên là muốn ngươi đại diện cho Vương Thành ta giành lại tâm pháp luật Vô Thượng của Khung Dã và tâm dị thần của Dị Thần”.

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế: “Nếu ta không đồng ý thì sao?”

Phạn Chiêu Đế đi đến trước mặt hắn, cong môi nói: “Bây giờ ngươi gọi người, vì nếu ngươi không làm thế, ta nhất định sẽ không trả Dương Dĩ An và Nhất Niệm cho ngươi”.

Diệp Quân nhìn chằm chằm Phạn Chiêu Đế: “Cô chắc chắn ta sẽ không gọi người thế à?”

Phạn Chiêu Đế cười nói: “Nếu là trước đây ta sẽ không đánh cược như vậy, nhưng bây giờ ta tin Diệp công tử sẽ không gọi ai cả. Dù sao, mỗi khi có chuyện gì thì bảo người nhà ra giải quyết, đây không phải là điều Diệp công tử muốn, đúng chứ?”

Diệp Quân nhìn cô ta, không nói gì.

Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Diệp công tử, chúng ta tuyệt đối không cần phải ăn miếng trả miếng như vậy, vì hiện tại giữa chúng ta hoàn toàn có thể hợp tác với nhau. Hơn nữa, bây giờ Đa Nguyên Đạo Đế và Quang Âm Đạo Điện đã đi đến tộc Thiết Thần, mục đích của họ là đối phó với ngươi. Thứ cho ta nói thẳng, với thực lực cá nhân hiện tại của ngươi, ngươi không thể đánh lại ai trong ba bên cả, huống chi bây giờ họ lại hợp sức với nhau”.

Diệp Quân nói: “Đa Nguyên Đạo Đế và Quang Âm Đạo Điện đối phó với ta cũng nằm trong kế hoạch của cô, đúng không?”

Phạn Chiêu Đế lắc đầu: “Ngươi đánh giá ta quá cao rồi, Quang Âm Đạo Điện gây thù với ngươi, một nửa nguyên nhân là vì lúc đầu ngươi đi ngược dòng Quang Âm, phá vỡ quy tắc của họ, còn một nửa nguyên nhân là vì họ muốn để Đa Nguyên Đạo Đế nợ bọn họ một ân tình, mà Đa Nguyên Đạo Đế gây thù với ngươi là vì ngươi cản đường ông ta, thế thì có liên quan gì đến ta? Ngươi đừng cái gì cũng bắt ta chịu trách nhiệm chứ”.

Diệp Quân lặng thinh.

Phạn Chiêu Đế nói tiếp: “Hơn nữa lần này để ngươi đến đây quả thật là muốn hợp tác với ngươi, hơn nữa bên này có một thứ có thể hoàn thiện trật tự của ngươi”.

Diệp Quân nhìn Phạn Chiêu Đế, Phạn Chiêu Đế cười nói: “Pháp luật Vô Thượng! Thủy tổ nền văn minh của vương triều Thần Hư bọn ta cũng đã thiết lập trật tự, cách cai trị khu vực Thần Hư của ông ấy khá giống với ngươi, dựa vào luật pháp. Nhưng luật pháp của ông ấy không chỉ là một bộ luật đơn giản như vũ trụ Quan Huyên của ngươi, có tuân theo hay không hoàn toàn phụ thuộc vào cá nhân ngươi. Pháp luật Vô Thượng của Thủy tổ nền văn minh bọn ta có tính bắt buộc, một khi ngươi muốn có được sức mạnh cường đại từ luật pháp của ông ấy thì ngươi phải tuân theo luật pháp do ông ấy đặt ra. Nói một cách đơn giản, tức là biến luật pháp thành một loại sức mạnh, những người tuân theo luật pháp có thể có được sức mạnh từ nó”.

Nghe Phạn Chiêu Đế nói thế, Diệp Quân sửng sốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK