Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1781: Hạt giống tốt!

Sau khi Lý Toại Phong gia nhập, bên phía Diệp Quân lại có thêm một cao thủ tuyệt thế, hơn nữa cao thủ tuyệt thế này còn là một vị kiếm tu, sức chiến đấu vượt xa cao thủ cảnh giới Khai Đạo bình thường.

Mà trong khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Diệp Quân đều ở trong Tiểu Tháp chiến đấu với Lý Toại Phong, rèn luyện kiếm ý và thần tính của mình.

Tu luyện trong Tiểu Tháp đương nhiên sẽ tiết kiệm rất nhiều thời gian cho hắn.

Tuy Lý Toại Phong chỉ có chưa đến ba phần sức chiến đấu, nhưng thực lực vẫn rất đáng sợ, sau mấy lượt giao thủ, Diệp Quân hoàn toàn bị áp chế, gần như không có khả năng đánh trả, nhưng Diệp Quân lại rất thích cảm giác này, đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu với kiếm thu mạnh mẽ từ sau khi đạt đến mười phần thần tính.

Càng đánh càng sảng khoái.

Ầm!

Trong một cánh đồng hoang vu, khi một tia kiếm quang vỡ tan tành, Diệp Quân liên tục lùi lại cả nghìn trượng. Hắn vừa mới dừng lại, một tia kiếm quang bỗng nhiên chém tới, chính là Lý Toại Phong. Khi kiếm của Lý Toại Phong còn cách giữa chân mày Diệp Quân chưa đến nửa trượng, ông ta đột nhiên xoay người chém một kiếm xuống.

Oanh!

Một thanh kiếm ý lập tức bị chém bay!

Nhưng lúc này, lại một thanh kiếm xuất hiện sau lưng Lý Toại Phong.

Diên Trì Nhất Kiếm!

Nét mặt Lý Toại Phong rất bình tĩnh, tay phải cầm kiếm liên tục vung lên, trong nháy mắt, tất cả kiếm ý của Diệp Quân đều bị ngăn chặn.

Thấy cảnh này, Diệp Quân sa sầm mặt.

Mà lúc này, Lý Toại Phong đột nhiên dừng lại, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, khá là bất ngờ: “Kiếm kỹ này của cậu rất đặc biệt, chỉ tiếc là tốc độ và uy lực còn chưa đủ, nếu không thì sẽ rất đáng sợ”.

Diệp Quân vội khiêm tốn thỉnh giáo: “Tiền bối, làm cách nào để nâng cao tốc độ và uy lực ạ?”

Lý Toại Phong cười đáp: “Luyện tập”.

Diệp Quân lại hỏi: “Luyện tập như thế nào?”

Lý Toại Phong nói: “Liên tục sử dụng, liên tục đột phá”.

Diệp Quân im lặng.

Lúc này hắn chợt hiểu ra điều gì đó.

Dù là thuật Bạt Kiếm, Diên Trì Nhất Kiếm hay thời không Tuế Nguyệt chồng chéo, hắn đều rất ít khi sử dụng, nói đúng hơn là từ trước đến giờ hắn trải qua quá ít những cuộc chiến sinh tử.

Gặp phải người bình thường, hắn còn có thể chiếm chút lợi thế, nhưng nếu gặp cao thủ cao cấp chân chính, ví dụ như Lý Toại Phong trước mặt, những kiếm kỹ này của hắn lập tức lộ ra khuyết điểm.

Lúc này, hắn cảm nhận được sâu sắc sự khiếm khuyết của bản thân.

Vẫn là chưa chiến đấu đủ.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, sau đó nhìn về phía Lý Toại Phong: “Tiền bối, tiếp tục đi”.

Lý Toại Phong cười đáp: “Được”.

Dứt lời, phi kiếm trong tay ông ta đã nhanh chóng chém tới, chẳng mấy chốc đã bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân ở phía xa lập tức biến mất khỏi vị trí ban đầu.

Tiếng kiếm reo vang vọng, chấn động đất trời.

Khoảng thời gian tiếp theo, mỗi ngày Diệp Quân đều điên cuồng đại chiến với Lý Toại Phong, mà trong quá trình đó Lý Toại Phong cũng dốc hết sức chỉ dạy, vì thế thực lực của hắn có thể nói là tăng mạnh vượt bậc.

Thật ra Lý Toại Phong cũng khá thích Diệp Quân, thiên phú và khả năng lĩnh ngộ thật sự rất tốt, chỉ cần dạy dỗ một chút là hiểu ngay, hơn nữa còn chịu được cực khổ, có lúc bị ông ta đánh đến mức thương tích đầy mình vẫn không hề lùi bước, hơn nữa còn càng đánh càng hăng.

Đúng là một hạt giống tốt!

Ông ta vốn có ý định nhận làm học trò, nhưng cuối cùng vẫn thôi, vì Diệp Quân đã có kiếm đạo của riêng mình, kiếm đạo cũng đã có ý chí riêng. Kiếm tu thế này có đạo của mình, cũng không phù hợp và không cần thiết đi theo con đường của người khác nữa.

Việc mà người như Diệp Quân cần làm là không ngừng học hỏi, tham khảo, mượn điều đó để hoàn thiện đạo của mình, chỉ không phải đi theo đạo của người khác.

Thời gian nhanh chóng thoi đưa.

Chẳng mấy chốc đã mười năm trôi qua.

Mười năm qua, mỗi ngày Diệp Quân đều chiến đấu với Lý Toại Phong, không ngại mưa gió.

Trải qua mười năm chiến đấu, lúc này thực lực của Diệp Quân đã tăng lên rất nhiều, đặc biệt là mấy kiếm khí của hắn, uy lực đã nâng cao hơn trước đây không biết bao nhiêu lần. Ngoài ra, thân thể và kiếm ý của hắn cũng được nâng cao.

Hơn nữa trong quá trình này thần tính của hắn cũng được tăng lên, ngày càng đến gần mức thuần tuý.

Tất cả mọi thứ đều nâng cao!

Trong một vùng đất hoang, một tiếng kiếm reo liên tục vang vọng, trong thiên địa có hai tia kiếm khí tung hoành khắp nơi, xé rách đất trời.

Ầm!

Lúc này, trong thiên địa chợt xuất hiện tiếng nổ vang, sau đó có hai tia kiếm quang đồng thời liên tục lùi lại.

Diệp Quân và Lý Toại Phong cũng gần như cùng dừng lại trong lúc đó.

Trên người Diệp Quân có mười mấy vết kiếm, mà Lý Toại Phong cũng giống như thế.

Lý Toại Phong nhìn vết kiếm trên người mình, sau đó cười nói: “Bây giờ ta đã không làm gì được cậu nữa rồi”.

Sau mười mấy năm chiến đấu, thực lực của Diệp Quân bây giờ đã tăng lên rất nhiều, ông ta đã hoàn toàn không làm gì được hắn nữa.

Hơn nữa nếu Diệp Quân sử dụng Nhất Giới Tuế Nguyệt bí ẩn kia, ông ta cũng không dám đỡ, chỉ có thể chạy trốn.

Kiếm kỹ đó quá kinh khủng, ông ta cũng rất kiêng dè, đương nhiên nếu thực lực của ông ta hoàn toàn khôi phục thì ông ta sẽ không sợ.

Ở phía xa, sau khi dừng lại, Diệp Quân hít sâu một hơi, sau đó cúi người chào Lý Toại Phong: “Mười năm qua, cảm ơn tiền bối hết lòng chỉ bảo”.

Mười năm qua hắn có thể tiến bộ nhanh chóng như thế không chỉ vì chiến đấu, mà còn nhờ tiền bối trước mặt dốc lòng chỉ bảo.

Thấy Diệp Quân vẫn khiêm tốn lễ độ, không có chút ngạo mạn nào, trong mắt Lý Toại Phong nhất thời lộ vẻ tán thưởng, ông ta cười nói: “So với ân tình của cậu, chút chỉ điểm này của tôi hoàn toàn chẳng đáng là bao, hơn nữa mười năm qua đối luyện với cậu, ta cũng có không ít thu hoạch, suy cho cùng thì ta mới là người được lợi”.

Diệp Quân cười nói: “Tiền bối, khoảng thời gian tiếp theo ông cứ ở trong tháp khôi phục tu vi đi, đợi sau khi tu vi của ông khôi phục hoàn toàn, ta sẽ lại tiếp tục thỉnh giáo”.

Lý Toại Phong gật đầu: “Được”.

Dường như nghĩ đến điều gì, ông ta lại nói: “Ta có thể cảm nhận được cậu hoàn toàn có thể đạt đến thần tính hoàn mỹ, nhưng cậu lại áp chế nó?”

Diệp Quân gật đầu.

Lý Toại Phong hơi tò mò: “Vì sao?”

Diệp Quân trầm giọng đáp: “Nếu bây giờ ta đạt đến thần tính hoàn mỹ thì với tâm cảnh và thực lực hiện tại, chắc chắn ta không thể nào điều khiển được nó…”

“Cậu muốn tu luyện nhân tính!”

Lý Toại Phong chợt thấy ngạc nhiên.

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Nét mặt Lý Toại Phong dần trở nên hơi nặng nề: “Chuyện này thật sự rất khó khăn”.

Diệp Quân mỉm cười: “Ta biết, đúng rồi, tiền bối cũng là thần tính hoàn mỹ đúng không?”

Lý Toại Phong gật đầu: “Phải”.

Diệp Quân hỏi: “Tiền bối chưa từng nghĩ đến chuyện tu luyện nhân tính à?”

Lý Toại Phong cười nói: “Đã không còn khả năng này nữa rồi”.

Diệp Quân thắc mắc: “Vì sao?”

Lý Toại Phong giải thích: “Ngoài Đại Đạo, điều kiện tiên quyết để tu luyện nhân tính còn có nhu cầu của nhân tính, hơn nữa nhu cầu này còn cao hơn cả việc bản thân theo đuổi Đại Đạo, nhưng thế mới có thể dùng nhân tính áp chế thần tính. Mà trước khi ta theo đuổi thần tính, ngoài Đại Đạo thì ta cũng không còn nhu cầu gì khác. Sau khi Khai Đạo, ngoài Đại Đạo thì càng không còn gì có thể khiến ta để tâm nữa”.

Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Thì ra là thế”.

Lý Toại Phong nói tiếp: “Thần tính hoàn mỹ đã khó, nhân tính càng khó hơn, vì sau khi đạt tới thần tính hoàn mỹ lại đi theo đuổi nhân tính cũng giống như một người sau khi nắm giữ được quyền lực lại phải buông bỏ nó, đây là một chuyện vô cùng vô cùng khó. Nhưng mà…”
Chương 1782: Vô địch khắp chốn!

Nói đến đây, ông ta nhìn về phía Diệp Quân, mỉm cười nói: “Ta cảm thấy cậu có cơ hội làm được, thiên phú của cậu rất cao, tâm lý còn vững, nhưng tinh khí thì chưa đủ, rõ ràng cậu vẫn còn rất lưu luyến với phụ nữ”.

Diệp Quân: “…”

Lý Toại Phong lại nói: “Với thực lực của cậu bây giờ thì dù là vị kia ở Tam Trọng Thiên cũng không thể làm gì cậu. Nếu cậu không áp chế thần tính của mình mà trở thành thần tính hoàn mỹ, thì muốn đánh thắng vị kia của Tam Trọng Thiên chắc chắn không khó, dù sao bây giờ ông ta cũng không ở trong thời kỳ đỉnh cao. Nhưng nếu cậu muốn tu luyện nhân tính thì phải cẩn thận, bây giờ cậu có thể áp chế thần tính, nhưng nếu trở thành thần tính hoàn mỹ, muốn áp chế nó một lần nữa sẽ cực kỳ khó khăn”.

Diệp Quân gật đầu: “Ta hiểu”.

Dứt lời, hắn lại lấy một quả Đạo Linh đưa cho Lý Toại Phong: “Tiền bối, khoảng thời gian này cảm ơn ông đã bồi dưỡng và dạy dỗ ta”.

Nhưng Lý Toại Phong lại lắc đầu: “Cậu giúp ta phá huỷ tù ấn Đại Đạo, ơn cứu mạng như thế còn tặng ta một quả Đạo Linh, ta đã được lợi lắm rồi, luyện tập và hướng dẫn này chỉ là chuyện vô cùng nhỏ nhặt so với việc cậu giúp ta, sao ta có thể nhận đồ của cậu nữa chứ?”

Diệp Quân còn muốn nói gì thêm, nhưng Lý Toại Phong lại nói: “Ta đi tu luyện đây”.

Dứt lời, ông ta biến thành một tia kiếm quang biến mất ở cuối chân trời.

Diệp Quân đứng tại chỗ lắc đầu cười khẽ, đây là lần đầu tiên hắn không tặng được quả Đạo Linh, không thể không nói khí phách của Lý tiền bối này thật sự khiến người ta rất kính nể.

Tiểu Tháp chợt nói: “Bây giờ mới ra dáng một kiếm tu đứng đắn này”.

Diệp Quân đen mặt: “Tháp gia, ý ngươi là ta không đứng đắn à?”

Tiểu Tháp bình tĩnh nói: “Bản thân ngươi thấy sao?”

Diệp Quân cười to: “Ta cảm thấy làm chính mình là tốt nhất”.

Tiểu Tháp suy ngẫm, tuỳ tiện đáp: “Đúng là thế”.

Oanh!

Lúc này, cuối chân trời phía xa chợt truyền tới một hơi thở đáng sợ.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Thời không nơi đó rung động, một bóng người đi tới như sấm chớp chỉ trong nháy mắt đã đến trước mặt hắn.

Người vừa đến không phải ai khác mà chính là Sậu Nguyên đã bế quan rất lâu.

Mà lúc này, Sậu Nguyên đã đạt tới cảnh giới Khai Đạo.

Sau khi nhìn thấy Diệp Quân, Sậu Nguyên lập tức cúi chào: “Bái kiến Diệp thiếu”.

Diệp Quân cười nói: “Chúc mừng”.

Sậu Nguyên vội đáp: “Đều là công lao của Diệp thiếu, nếu không nhờ Diệp thiếu giúp đỡ, e rằng cả đời ta cũng không thể Khai Đạo”.

Diệp Quân mỉm cười: “Nếu bản thân ông không có bản lĩnh thì dù ta có cho ông mười quả Đạo Linh, ông cũng không thể Khai Đạo”.

Sậu Nguyên vội lắc đầu: “Không không, đều là công lao của Diệp thiếu…”

Diệp Quân cười nói: “Được rồi, hai chúng ta đừng khách sáo với nhau thế”.

Nói xong, hắn nhìn về phía chân trời xa xa: “Mấy huynh đệ kia của ông đâu?”

Sậu Nguyên trầm giọng đáp: “Bọn họ có lẽ gặp chút khó khăn”.

Diệp Quân gật đầu: “Đó cũng là chuyện bình thường”.

Nếu dễ Khai Đạo như thế thì e rằng trên đời khắp nơi đều là cao thủ cảnh giới Khai Đạo rồi.

Diệp Quân thôi suy nghĩ, hắn đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó xoay người biến mất khỏi Tiểu Tháp.

Đi tới Trọng Thiên tiếp theo!



Bên ngoài.

Ở Đăng Thiên Vực lúc này, tất cả mọi người đều đang chờ đợi, đợi tộc Vu Mã trả thù Diệp Quân, sau đó mọi người làm ngư ông đắc lợi.

Nhưng sau khi mấy cao thủ cảnh giới Khai Đạo của tộc Vu Mã rời khỏi tộc thì đều không có động tĩnh gì.

Theo tình huống bình thường, với thực lực của mấy người kia có lẽ đã đến Đăng Thiên Vực lâu rồi.

Chẳng lẽ là lạc đường?

Rất nhiều cao thủ muốn hóng hớt đều rất nghi ngờ.

Ở một nơi khác.

Trong một tửu quán ở phố Đạo, có một thiếu niên ngồi tựa cửa sổ, uống rượu một mình.

Thiếu niên mặc áo choàng xanh, trên áo choàng thêu chín con rồng, trông chín con rồng rất sống động, mặt mũi dữ tợn, muốn cắn người khác.

Một người phụ nữ xinh đẹp nở nang ở sau quầy liên tục quan sát thiếu niên kia bằng ánh mắt tò mò, vì thiếu niên này rất lạ mặt, chưa từng thấy bao giờ, đương nhiên quan trọng nhất là cô ta không hề cảm nhận được hơi thở của hắn ta.

Điều này rất bất bình thường.

Lúc này, một người áo đen đột nhiên đi vào điện, người áo đen đi tới trước mặt người đàn ông, cung kính nói: “Ngũ điện chủ đã chết, bị tiêu diệt hoàn toàn, Cửu điện chủ từng tiếp xúc với Diệp Quân, tặng thần giáp của gia tộc mình cho Diệp Quân, mục đích không rõ, Bát điện chủ đã phục tùng Diệp Quân, hiện tại không biết tung tích. Ngoài ra, Cửu Kiếm Đạo Thiên đã đến, đang cầu kiến Điện chủ”.

Thiếu niên cầm ly rượu trước mặt lên uống một ngụm lớn, không nói gì.

Người áo đen lại nói: “Tứ Thánh Minh Quân và Bát Phật Mật Tàng vẫn đang trên đường đi, có lẽ ngày mai sẽ tới”.

Thiếu niên vẫn im lặng, chỉ gật nhẹ đầu: “Cho bọn họ vào đi!”

Người áo đen cung kính hành lễ, sau đó lặng lẽ lui xuống.

Lúc này, chín kiếm tu lưng đeo hộp đựng kiếm đi vào trong tửu quán, chín người đều mặc áo vải giày gai cùng một màu, lưng thẳng tắp, ai nấy đều như một thanh kiếm muốn ra khỏi vỏ, phong mang trên người cực kỳ sắc bén, khiến người khác không dám nhìn thẳng.

Thấy chín người này, con ngươi của người phụ nữ chợt co lại, thầm thấy hoảng hốt.

Chín kiếm tu cảnh giới Khai Đạo?

Còn nữa?

Điện chủ?

Thiếu niên trước mắt là một Điện chủ của Ác Đạo Điện ư?

Chín kiếm tu cung kính hành lễ với thiếu niên: “Bái kiến Đạo Đế”.

“Đạo Đế!”

Lúc này, người phụ nữ chợt nói với giọng điệu ngạc nhiên: “Ngươi… Ngươi là Chiêu Võ Đạo Đế, vô địch khắp chốn trong vũ trụ, đứng đầu thế giới Chiêu Võ Thập Phương”.

Hai thân phận!

Chiêu Võ Đạo Đế!

Tứ điện chủ Ác Đạo Điện!
Chương 1783: Chiêu Võ Đại Đế

Lúc ngày trong lòng người phụ nữ xinh đẹp đang rất kinh ngạc.

Chiêu Võ Đạo Đế!

Đa số người trên đời đều biết đến chín họ Chiêu Võ, nhưng rất ít ai biết đến Chiêu Võ Đạo Đế, thật ra Chiêu Võ Đạo Đế còn có trước cả chín họ Chiêu Võ.

Trước chín họ Chiêu Võ có một yêu nghiệt có một không hai, dựa vào bản lĩnh của mình nghịch thiên tiến lên, đột phá Khai Đạo, đạt đến trên Khai Đạo, sau đó sáng tạo ra nền văn minh huy hoàng trước giờ chưa từng có, chính là nền văn minh Chiêu Võ.

Người đó chính là Chiêu Võ Đạo Đế.

Lúc đó Chiêu Võ Đạo Đế được gọi là: Vô địch toàn bộ vũ trụ, đứng đầu Chiêu Võ Thập Phương.

Ở vũ trụ Chiêu Võ, Chiêu Võ Đạo Đế này thật sự là một nhân vật truyền kỳ.

Nhưng sau đó không biết vì lý do gì, nền văn minh Chiêu Võ do Chiêu Võ Đạo Đế thiết lập bỗng nhiên sa sút, Chiêu Võ Đạo Đế cũng không rõ tung tích.

Nghe đồn nền văn minh Chiêu Võ và nền văn minh Thiên Hành đấu với nhau, Chiêu Võ Đạo Đế đã chết.

Đương nhiên không ai biết được nguyên nhân thật sự cả.

Sau khi Chiêu Võ Đạo Đế biến mất, trải qua rất nhiều năm, nền văn minh Chiêu Võ hình thành chín tộc Chiêu Võ, mà rất nhiều tộc trong chín tộc Chiêu Võ có thể phát tài đều là nhờ vào một vài truyền thừa Chiêu Võ Đạo Đế để lại năm đó.

Người phụ nữ không ngờ cô ta lại gặp được nhân vật trong truyền thuyết này ở đây, hơn nữa Chiêu Võ Đạo Đế này còn trở thành Điện chủ của Ác Đạo Điện?

Còn trẻ tuổi như thế?

Chuyện gì thế này?

Người phụ nữ cảm thấy rất nghi ngờ.

Lúc này, người đàn ông áo đen quay đầu nhìn người phụ nữ, cười nói: “Tộc Thiên Võ à?”

Người phụ nữ không dám thờ ơ, vội vàng đi ra, cung kính hành lễ: “Cửu trưởng lão Thiên Võ Tân của tộc Thiên Võ xin chào Đạo Đế”.

Người đàn ông áo đen cầm ly rượu lên uống một ngụm, sau đó nói: “Thiên Võ Thế bây giờ thế nào rồi?”

Thiên Võ Thế!

Người phụ nữ thầm kinh ngạc, đây là tổ tông của tộc Thiên Võ bọn họ, cô ta vội nói: “Tiền bối biết tiên tổ sao?”

Người đàn ông bình tĩnh đáp: “Năm đó thấy thiên phú và ngộ tính của ông ta không tệ, có tiện tay chỉ bảo”.

Người phụ nữ hoảng sợ, càng cung kính hơn: “Bẩm Đạo Đế, tiên tổ đã chết trong trận chiến với nền văn minh Thiên Hành trước đây rồi”.

“Nền văn minh Thiên Hành!”

Trong mắt người đàn ông áo đen lộ ra cảm xúc phức tạp, nhưng chẳng mấy chốc đã bình thường trở lại, ông ta cầm ly rượu lên uống cạn.

Người phụ nữ thấy thế thì vội vàng đi tới bên cạnh người đàn ông, sau đó tự mình rót rượu cho hắn ta.

Người đàn ông cười nói: “Theo ta được biết thì dq kia cũng đã đến đây rồi?”

Người phụ nữ gật đầu: “Đúng vậy”.

Người đàn ông hỏi: “Cậu ta thế nào?”

Thiên Võ Tân chần chừ một lát mới nói: “Thật sự là một thiếu niên tài giỏi, sức chiến đấu không tầm thường, nhưng đương nhiên không thể bằng một phần vạn của Đạo Đến được”.

Người đàn ông cười nói: “Ngươi đánh giá hơi thấp Diệp công tử này rồi”.

Người phụ nữ cung kính đứng một bên không đáp.

Người đàn ông lại nói: “Trước đây Chiêu Võ Đại Thần Sư từng tính cho ta một quẻ, nói sau khi ta sống lại qua chín kiếp sẽ gặp một kiếp nạn. Nếu vượt qua được kiếp nạn này, ta sẽ tiến thêm một bước, trở thành người đứng đầu từ trước đến nay dưới nền văn minh Thiên Hành, nhưng nếu không vượt qua được thì đương nhiên sẽ phải chết. Sau đó ta lại nhờ ông ấy tính thêm cho ta một quẻ, muốn biết rốt cuộc là kiếp nạn gì, mà ông ấy chỉ nói với ta lúc ở kiếp thứ chín, ta sẽ gặp một thiếu niên...”

Nói đến đây, ông ta cười khẽ: “Kiếp này vừa khéo là kiếp thứ chín của ta, ta vốn cứ tưởng kiếp nạn của mình là thiên tài tuyệt thế tên là Trần Tuế Nguyệt đến từ Quang Âm Tuế Nguyệt Tông kia, bây giờ xem ra có lẽ là Diệp công tử này”.

Người phụ nữ trầm giọng đáp: “Không thể nào là Diệp công tử kia được”.

Người áo đen hỏi với vẻ hứng thú: “Sao lại thế?”

Người phụ nữ giải thích: “Diệp công tử kia đúng là khá có bản lĩnh, nhưng hắn chỉ có cảnh giới mười phần thần tính, cảnh giới quá thấp, đừng nói là so sánh với tiền bối, còn thua xa cả Trần Tuế Nguyệt kia. Dù sao Trần Tuế Nguyệt cũng được gọi là sống vì Đạo, thần thể Tuế Nguyệt trời sinh...”

Người đàn ông áo đen cười nói: “Vậy ta so sánh với Trần Tuế Nguyệt kia thì sao?”

Dứt lời, không đợi người phụ nữ đáp, ông ta lại cười nói: “Câu hỏi này của ta thật sự hơi mất phong độ, ta so sánh với người trẻ tuổi chẳng khác nào bắt nạt người khác cả”.

Người phụ nữ trầm giọng nói: “Nghe đồn cha của Diệp Quân là cao thủ trên Khai Đạo...”

Người áo đen cười nói: “Trên Khai Đạo à? Thật ra cũng chỉ có thế mà thôi”.

Người phụ nữ nheo mắt, không nói gì.

Người áo đen cầm ly rượu uống một ngụm, sau đó nói: “Tuy Diệp Quân này không bằng Trần Tuế Nguyệt kia, nhưng cũng không thể coi thường được”.

Người phụ nữ chợt cất lời, nếu tiền bối muốn giết Diệp Quân này, tộc Thiên Võ ta sẵn lòng ra sức giúp đỡ”.

Người đàn ông nhìn cô ta, trong đầu chợt dâng lên một suy nghĩ.

Nếu có thể khiến chín tộc Chiêu Võ này đều nghe theo mình thì chưa chắc không phải là chuyện tốt, dù sao bây giờ vì công pháp của mình mà thực lực của ông ta vẫn chưa lên đến thời kỳ đỉnh cao, nếu có thể thu nhận một vài cao thủ cho mình thì có thể tiết kiệm được rất nhiều phiền phức, hơn nữa còn có thể giúp ông ta có nhiều quyền phát biểu hơn trong Ác Đạo Minh.

Đương nhiên nguyên nhất quan trọng nhất là ông ta hy vọng có nhiều người chứng kiến thời khắc huy hoàng nhất trong đời ông ta hơn.

Kiếp nạn?

Chiêu Võ Đại Thần Sư từng nói với ông ta kiếp thứ chín có thể tạm lánh nạn, chỉ cần thoát được kiếp này, ông ta sẽ có thể phát triển thêm một bậc, đạt đến một độ cao khác.

Nhưng ông ta không muốn lắm.

Kiếp nạn không phải để tránh mà là để vượt qua!

Chiêu Võ Đạo Đế ông ta phải nghênh đón khó khăn tiến lên, vượt qua tất cả kiếp nạn trên thế gian, đứng trên đỉnh thế gian bằng cách khí phách nhất!

Chiêu Võ Đạo Đế thôi suy nghĩ, ông ta cười nói với người phụ nữ xinh đẹp: “Cô có thể tự quyết định à?”
Chương 1784: Cược hết toàn bộ!

Người phụ nữ trầm giọng đáp: “Không thể, nhưng ta tin tưởng Gia chủ của mình sẽ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn nhất”.

Chiêu Võ Đạo Đế gật đầu: “Bảo gia chủ của cô đến gặp ta, còn nữa, giúp ta liên lạc với tám họ còn lại, càng nhiều càng tốt”.

Người phụ nữ cúi chào, đang định rời đi thì Chiêu Võ Đạo Đế lại nói: “Nói với bọn họ nếu đồng ý giúp đỡ, ta sẵn lòng chia sẻ ‘Chiêu Võ Kinh’ với bọn họ, tu luyện quyển kinh này có thể đạt tới trên Khai Đạo”.

Nghe thấy thế, con ngươi người phụ nữ xinh đẹp co lại, sau đó lại cúi chào rồi xoay người rời đi.

Lúc này, kiếm tu dẫn đầu đứng sau lưng người đàn ông chợt cất lời: “Đạo Đế, muốn giết thiếu niên kia dễ như trở bàn tay, cần gì phải bảo bọn họ giúp chứ?”

Người đàn ông áo đen rót cho mình một ly rượu, uống một ngụm rồi cười nói: “Nếu chỉ giết thiếu niên kia, ta cần gì ra lệnh cho các ngươi đi qua mấy chục nghìn tinh vực đến nơi này?”

Kiếm tu dẫn đầu khẽ nhíu mày: “Đạo Đế muốn giết người đứng sau ông ta ư?”

Người đàn ông cười nói: “Lần này không chỉ muốn giết người sau lưng ông ta mà còn muốn giết cả Chân Thần ở Chân vũ trụ kia nữa. Nếu không ngươi cho rằng một Diệp Quân đáng để ta tự mình ra mặt à?”

Kiếm tu dẫn đầu nói: “Ta nghe nói Chân Thần kia đã dùng nhân tính áp chế thần tính…”

Người đàn ông gật đầu, cười hỏi: “Đúng thế, sợ à?”

Kiếm tu bình tĩnh nói: “Chín sư huynh đệ ta chưa từng biết sợ là gì, khi nào ra tay? Đến lúc đó bảo chín sư huynh đệ ta ra tay xung phong, ta cũng muốn xem Chân Thần kia có bao nhiêu bản lĩnh”.

Người đàn ông áo đen cười nói: “Không vội, giải quyết Diệp Quân này trước đã”.

Kiếm tu gật đầu, sau đó lui về một bên.

Người đàn ông áo đen quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hơi nhếch môi: “Kiếp nạn của ta? Nói thật thì ta thấy hơi chờ mong đấy…”

….

Thiên Võ giới.

Sau khi về đến Thiên Võ giới, người phụ nữ xinh đẹp lập tức tìm đến tộc trưởng đương nhiệm của tộc Thiên Võ là Thiên Võ Lăng, mà sau khi cô ta nói dự tính của mình ra, Thiên Võ Lăng lập tức triệu tập tất cả cao thủ cao cấp của tộc Thiên Võ hiện giờ.

Trong Thiên Võ Điện tập trung hơn hai mươi người, đều là những trưởng lão cốt cán nhất của tộc Thiên Võ.

Thiên Võ Lăng nhìn thoáng qua mọi người, sau đó nói: “Mọi người thấy sao?”

Lúc này, bên trái đột nhiên có một ông lão áo đen bước ra, ông lão trầm giọng nói: “Tộc trưởng, chuyện này nhìn ngoài mặt là một cơ hội lớn của tộc Thiên Võ chúng ta, nhưng ta lại có một nỗi lo về Diệp Quân kia”.

Thiên Võ Lăng gật đầu: “Nói tiếp đi”.

Ông lão áo đen nói: “Diệp Quân này có thể khiến Ác Đạo Minh bỏ ra nhiều công sức như thế chắc chắn là không đơn giản, mà bây giờ chúng ta không biết gì về thế lực và thực lực của người sau lưng hắn, nếu tuỳ tiện chọn phe thật sự hơi mạo hiểm…”

Thiên Võ Tân ở bên cạnh đứng dậy: “Tam trưởng lão, lo lắng của ông hoàn toàn là dư thừa, ta đã điều tra rõ, việc cha của Diệp Quân là cao thủ trên Khai Đạo chỉ là một tin đồn nhảm do tộc Tức Mặc cố ý truyền ra ngoài để đánh lừa dư luận, mê muội người khác, để người khác phải kiêng dè”.

Ông lão áo đen trầm giọng nói: “Lửa Thiên Hành kia…”

Thiên Võ Tân cười nói: “Ta cũng đã điều tra về lửa Thiên Hành rồi, đóm lửa Thiên Hành đó là giả, do ông ta mô phỏng để lừa đối thủ. Không thì thử nghĩ xem, nếu là thật thì hắn ta ném thẳng về phía Ác Đạo Minh chẳng phải là xong chuyện rồi à?”

Ông lão áo đen nhìn Thiên Võ Tân: “Cửu trưởng lão, theo ta được biết Thập điện của Ác Đạo từng đi giết Diệp Quân, nhưng cuối cùng toàn quân đều chết hết… Cô giải thích thế nào về chuyện này?”

Người phụ nữ cười đáp: “Chuyện này chẳng phải rất dễ giải thích à? Ta không nói là sau lưng Diệp Quân không có ai, cũng không nói thực lực người đứng sau ông ta yếu, thực lực của người đứng sau ông ta chắc chắn là mạnh, nhưng chúng ta phải so sánh, Tam trưởng lão, ông cảm thấy người đứng sau ông ta mạnh hay Đạo Đế mạnh?”

Ông lão im lặng.

Đạo Đế!

Đây là một nhân vật truyền kỳ ở vũ trụ Chiêu Võ, năm đó cũng đã vô địch thiên hạ.

Thiên Võ Tân nói tiếp: “Còn một điều nữa là Đạo Đế có thực lực như thế mà chỉ có thể làm Tứ điện chủ của Ác Đạo Minh, thử nghĩ xem ba vị Điện chủ đứng trước ngài ấy sẽ đáng sợ như thế nào?”

Nghe thấy thế, sắc mặt mọi người trong điện đều trở nên nặng nề.

Đúng thế, bọn họ thật sự đã quên mất điều này.

Ác Đạo Minh!

Bọn họ không tiếp xúc nhiều với Ác Đạo Minh, vì thế cũng không biết rốt cuộc Ác Đạo Minh mạnh đến mức này, chỉ biết là thế lực này rất bí ẩn.

Nhưng lần này theo sự xuất hiện của Đạo Đế, bọn họ phát hiện Ác Đạo Minh này còn kinh khủng hơn trong tưởng tượng của bọn họ không biết bao nhiêu lần!

Năm đó vị Đạo Đế này từng được gọi là tồn tại vô địch vũ trụ, mà chỉ là Tứ điện chủ ở Ác Đạo Điện…

Thật khó tin!

Thiên Võ Tân quay đầu nhìn mọi người xung quanh, sau đó nói thêm: “Các vị, tộc Thiên Võ chúng ta muốn trở lại thời kỳ đỉnh cao, nếu không có quý nhân giúp đỡ thì gần như là chuyện không thể nào. Mà lần này Đạo Đế và Ác Đạo Minh chính là cơ hội của chúng ta, chúng ta phải nắm bắt cơ hội lần này, nếu không cả đời tộc Thiên Võ chúng ta cũng đừng hòng hy vọng trở về được thời kỳ đỉnh cao…”

Nói đến đây, cô ta nhìn Tộc trưởng Thiên Võ Lăng ở cách đó không xa.

Thiên Võ Lăng im lặng một lát rồi nói: “Lập tức triệu tập tất cả cao thủ cảnh giới Khai Đạo của gia tộc, một canh giờ sau xuất phát tới Đăng Thiên Vực”.

Tất cả cao thủ cảnh giới Khai Đạo!

Mọi người đều hơi khiếp sợ.

Thiên Võ Lăng híp mắt: “Không cược thì thôi, một khi cược thì phải cược hết!”

Cược hết!

Cược hết toàn bộ!
Chương 1785: Chiêu Võ Kinh

Vào lúc tộc Thiên Võ tập trung tất cả cao thủ đi tới Đăng Thiên Vực, Thiên Võ Tân cũng rời khỏi tộc Thiên Võ, nhưng cô ta không đi tới Đăng Thiên Vực mà đi tới tộc Vu Mã để làm thuyết khách.

Cũng không phải cô ta muốn làm thuyết khách, dù sao cơ duyên nghìn năm có một như thế, cô ta chỉ muốn tộc Thiên Võ độc chiếm nó mà thôi.

Nhưng cũng đành chịu, Đạo Đế ra lệnh cho cô ta liên hệ với chín tộc Chiêu Võ, cô ta không dám cãi lời.

Khi đi tới tộc Vu Mã, Tộc trưởng Vu Mã Lạc của tộc Vu Mã đích thân nghênh đón cô ta.

Trước đây giữa các tộc trong chín tộc Chiêu Võ thường có mâu thuẫn, thậm chí là không đội trời chung, nhưng tộc Vu Mã và tộc Thiên Võ vẫn khá là thân thiết, dù sau đó tộc Vu Mã sa cơ thất thế, giữa hai tộc vẫn luôn giữ liên lạc.

Khi người phụ nữ nói ra ý của mình, Vu Mã Lạc tỏ vẻ rất ngạc nhiên: “Tân trưởng lão, thật sự là Đạo Đế sao?”

Thiên Võ Tân gật đầu: “Chắc chắn không phải giả mạo”.

Vu Mã Lạc trầm giọng nói: “Không ngờ Đạo Đế vẫn chưa chết, càng không ngờ ngài ấy còn trở thành Tứ điện chủ của Ác Đạo Minh”.

Thiên Võ Tân bưng linh trà trên bàn lên nhấp nhẹ một ngụm, sau đó nói: “Lạc tộc trưởng, hôm nay Đạo Đế trở về rõ ràng là một cơ hội của chúng ta, ông hiểu ý ta chứ?”

Vu Mã Lạc im lặng.

Thiên Võ Tân cười nói với ông ta: “Ông đang lo lắng về Diệp Quân kia à?”

Vu Mã Lạc gật đầu: “Người này có thể công khai đối đầu với Ác Đạo Minh, hơn nữa còn sống được đến bây giờ, chắc hẳn không phải là một người bình thường”.

Thiên Võ Tân cười nói: “Sau lưng người này thật sự có cao thủ, nhưng theo tình hình trước mắt, dù người đứng sau hắn ta có mạnh thì cũng không mạnh được bao nhiêu”.

Vu Mã Lạc hơi tò mò, vội hỏi: “Sao lại nói thế?”

Thiên Võ Tân không nhanh không chậm đáp: “Đoán”.

Vu Mã Lạc nhìn Thiên Võ Tân, mẹ kiếp, sao giống nói linh tinh quá vậy.

Thiên Võ Tân lại nói: “Lạc tộc trưởng, Đạo Đến xuất thế có thể nói là cơ hội nghìn năm có một với các gia tộc lớn chúng ta, nếu mất đi cơ hội này, sau này e rằng sẽ không còn cơ hội nào nữa đâu”.

Vu Mã Lạc ngẫm nghĩ, sau đó hỏi: “Đạo Đế còn nói gì nữa không?”

Thiên Võ Tân đặt chung trà xuống, cười đáp: “Nếu đồng ý giúp đỡ ngài ấy, ngài ấy sẽ chia sẻ Chiêu Võ Kinh”.

“Chiêu Võ Kinh!”

Vu Mã Lạc lập tức không giữ được bình tĩnh, ông ta nhìn Thiên Võ Tân bằng ánh mắt ngạc nhiên: “Thật ư?”

Thiên Võ Tân gật đầu: “Đương nhiên rồi”.

Vu Mã Lạc siết chặt tay, trong lòng như có sóng gió cuộn trào.

Chiêu Võ Kinh!

Đây là công pháp đứng đầu trong thời đại nền văn minh Chiêu Võ, có thể giúp người khác đạt tới trên Khai Đạo.

Ông ta biết, năm đó tổ tiên của chín họ Chiêu Vũ có thể đột phá trên Khai Đạo ít nhất có một nửa là vì Chiêu Võ Kinh không hoàn chỉnh.

Nhưng dù là Chiêu Võ Kinh không hoàn chỉnh thì nó cũng là bí mật không truyền ra ngoài trong các tộc, đây cũng là lý do vì sao năm đó sau khi thua trận, các tộc đã không còn ai có thể vượt qua Khai Đạo nữa.

Vì không có con đường tu luyện.

Mà bây giờ “Chiêu Võ Kinh” lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa còn là bản hoàn chỉnh.

Vu Mã Lạc đè nén cảm giác kinh ngạc, sau đó lại nói: “Lời hứa của Đạo Đế có phải là thật không?”

Thiên Võ Tân nhìn về phía Vu Mã Lạc: “Ông cảm thấy với thân phận của Đạo Đế, ngài ấy cần nói dối à?”

Vu Mã Lạc gật đầu: “Đúng thế, là ta nông cạn quá”.

Thiên Võ Tân đứng dậy rồi nói: “Lạc tộc trưởng, dù hơi bất kính như ta vẫn muốn nói, Đạo Đế có thực lực và thân phận như thế mà chỉ là Tứ điện chủ ở Ác Đạo Điện, ông nghĩ xem Ác Đạo Minh này phải lợi hại đến mức nào?”

Vu Mã Lạc híp mắt.

Thiên Võ Tân cười khẽ, sau đó nói: “Ông tự suy xét đi”.

Dứt lời, cô ta đứng dậy rời đi.

Sau khi Thiên Võ Tân đi, một người đàn ông đi vào từ thiên điện, chính là Đại trưởng lão Vu Mã Tiêu của tộc Vu Mã.

Lão ta dẫn theo bốn cao thủ cảnh giới Khai Đạo đi dạo một vòng ở bên ngoài rồi trở về tộc Vu Mã luôn.

Vu Mã Lạc trầm giọng hỏi: “Ông thấy thế nào?”

Vu Mã Tiêu đáp: “Ta khá là ngạc nhiên, không ngờ Đạo Đế vẫn còn sống”.

Vu Mã Lạc gật đầu: “Ta cũng rất bất ngờ”.

Vu Mã Tiêu nhìn về phía Vu Mã Lạc: “Tộc trưởng đã có quyết định rồi sao?”

Vu Mã Lạc lại gật đầu lần nữa: “Đây đúng là một cơ hội tuyệt vời nghìn năm có một với tộc Vu Mã chúng ta, chúng ta không thể đánh mất nó được”.

Vu Mã Tiêu im lặng.

Vu Mã Lạc nhìn Vu Mã Tiêu: “Còn ông thì sao?”

Vu Mã Tiêu híp mắt: “Không giúp thì thôi, nếu muốn giúp thì phải điều động lực lượng cả tộc”.

Vu Mã Lạc cười nói: “Rất đúng ý ta…”

Dứt lời, ông ta đứng dậy: “Người đâu, lập tức triệu tập tất cả cao thủ cảnh giới Khai Đạo của tộc Vu Mã chúng ta, một canh giờ sau đi tới Đăng Thiên Vực”.

Không cược thì thôi, nếu đã cược thì phải cược lớn một chút.

Cược hết toàn bộ!



Sau khi rời khỏi tộc Vu Mã, người phụ nữ xinh đẹp đi tới tộc Tức Mặc, chuyến đi này cô ta đến hai nơi, thứ nhất là tộc Tức Mặc, thứ hai là Lệ tộc.

Vì trong chín tộc Chiêu Võ, chỉ có tộc Tức Mặc, tộc Thiên Võ, tộc Vu Mã và Lệ tộc là hoạt động khá sôi nổi.

Đa số các tộc khác đều khá kín tiếng, ví dụ như Thuỷ tộc, tộc Thiên Võ cũng không biết được tung tích của bọn họ.

Tộc trưởng Tức Mặc Phong của tộc Tức Mặc đích thân nghênh đón.

Trong đại điện.

Tức Mặc Phong ngồi ở vị trí đầu, bên cạnh ông ta là Thiên Võ Tân.

Ở bên dưới còn có một ông lão tóc bạc.

Sau khi Thiên Võ Tân nói rõ mục đích của mình, Tức Mặc Phong cũng rất ngạc nhiên, ông ta cũng không ngờ Chiêu Võ Đạo Đế trong truyền thuyết kia vẫn còn sống, hơn nữa còn là Tứ điện chủ của Ác Đạo Minh.

Điều này thật sự khiến người khác kinh ngạc.

Phải biết rằng dù ở thời đại đỉnh cao của chín tộc Chiêu Võ, Chiêu Võ Đạo Đế này cũng là một nhân vật như truyền thuyết.

Thiên Võ Tân chợt nói: “Phong tộc trưởng có suy nghĩ gì?”

Tức Mặc Phong ngẫm nghĩ rồi nói: “Đây là chuyện lớn, ta không thể không cẩn thận, vì thế ta còn cần bàn bạc với người trong tộc”.

Thiên Võ Tân nhìn thoáng qua Tức Mặc Phong, dù ngoài mặt vẫn giữ ý cười nhưng trong lòng lại hơi khinh bỉ, chẳng trách mấy năm qua, tộc Tức Mặc là sa sút nhanh nhất.

Sợ trước sợ sau như thế sao có thể làm nên chuyện lớn được?

Nên biết rằng phải tìm giàu sang trong nguy hiểm!

Hơn nữa đây còn không phải nguy hiểm gì, vừa nhìn đã biết chắc chắn sẽ thắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK