Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 701: Có người nói vô địch!

Thấy thế, Diệp Quân cũng hết sức căng thẳng, lần này hắn không chọn cách đối đầu trực tiếp mà chắn khiên cổ lên trước người.

Dùng thần vật kháng cự!

Ầm ầm!

Chiến ý vô tận vọt tới, Diệp Quân bị đẩy lùi liên tục, trong nháy mắt đã bắn ra xa mấy vạn trượng, cũng vào lúc này, một bóng người lướt tới trước mặt Diệp Quân, vung quyền đánh thẳng vào tấm khiên cổ.

Rầm!

Diệp Quân nắm tấm khiên cổ lại bị đánh lùi vạn trượng, nhưng hắn còn chưa thể dừng lại thì Chiến Đế lại xuất hiện trước mặt hắn một lần nữa, vung quyền đánh về phía hắn.

Lần này, Diệp Quân đột nhiên thu khiên cổ, chém một kiếm về phía Chiến Đế.

Thấy Diệp Quân ra kiếm, Chiến Đế lập tức nheo mắt, thu quyền, thân mình run lên, lùi lại phía sau.

Nhưng dường như Diệp Quân đã sớm liệu trước, hắn xông lên, chém mạnh về phía Chiến Đế một kiếm dứt khoát.

Chiến Đế lại nhảy vọt ra phía sau né tránh.

Vèo!

Kiếm của Diệp Quân chém vào khoảng không, thời không hứng mọi sức mạnh từ nó.

Diệp Quân liếc nhìn về phía Chiến Đế, sắc mặt âm trầm, hắn đã nhận ra, nếu Chiến Đế không muốn đối chiêu với hắn thì hắn hoàn toàn không thể gây thương tích cho ông ta được, vì tốc độ của ông ta nhanh hơn hắn nhiều.

Tuy hiện giờ cảnh giới của hắn cũng đã là Đại Đế nhưng so với Chiến Đế thì còn chênh lệch quá nhiều.

Lùi lại thật xa, Chiến Đế nhìn Diệp Quân, chau mày, đối mặt với thiếu niên trang bị thần vật đầy mình thế này, ông ta cũng rất đau đầu.

Phải đánh thế nào đây?

Tấn công thì có thanh kiếm sắc bén nhất.

Phòng thủ có tấm thuẫn mạnh nhất.

Lại còn có năng lực tự khôi phục vô cùng đáng sợ.

Ngay cả chính ông ta cũng cảm thấy hết cách, nếu giờ là khi ông ta đang ở thời kì đỉnh cao thực lực thì còn có thể lấy sức mạnh vượt trội tuyệt đối để đè ép và giết chết Diệp Quân, nhưng lúc này…

Xa xa, Diệp Quân càng cảm thấy hưng phấn hơn, hắn lại xông tới, chém một kiếm về phía Chiến Đế.

Thấy Diệp Quân đánh tới, Chiến Đế đành phải lùi nhanh lại, kéo dài cự ly.

Rầm!

Một kiếm này của Diệp Quân lại thất bại.

Ngay sau đó, Chiến Đế đột nhiên xuất hiện trước mặt Diệp Quân, hắn liền cảm thụ được một lực ép khủng bố.

Diệp Quân nâng khiên cổ chống đỡ.

Rầm!

Luồng sức mạnh hùng hậu kia đẩy hắn lùi lại, Diệp Quân hoa mắt lên, chợt một bóng người lóe tới làm hắn cả kinh, vội vã nhấc khiên cổ chống đỡ, nhưng ngay sau đó, sắc mặt hắn tức thì biến đổi, vội vàng quay người định lùi, chỉ tiếc đã không còn kịp, bụng hắn truyền đến một cơn đau dữ dội.

Rầm!

Diệp Quân bị đánh bay ra sau. Khi thân thể hắn bị đánh bay lên, một bàn tay vươn tới, túm lấy khiên cổ của hắn.

Đó là tay của Chiến Đế.

Ông ta muốn cướp đoạt khiên cổ.

Diệp Quân chủ động buông tay, người xông lên trước, kiếm đâm thẳng vào Chiến Đế, Chiến Đế không dám chống đỡ kiếm này, chỉ đanh buông khiên cổ, nghiêng người về sau né tránh, kéo dài cự ly với Diệp Quân.

Diệp Quân lại nắm khiên cổ, nhìn Chiến Đế, sắc mặt căng thẳng, suýt thì mất vật này rồi.

Chiến Đế cũng nhìn chằm chằm Diệp Quân, không nói một lời. Ông ta lại đột nhiên biến mất, tốc độ cực nhanh, xuất hiện trước mặt Diệp Quân như một bóng ma, nhưng Diệp Quân cũng kịp phản ứng lại, vung kiếm đâm ra.

Vèo!

Một chiếc bóng bị đâm nát, Chiến Đế xuất hiện trở lại ở cách đó nghìn trượng.

Năng lực đoán trước!

Chiến Đế nheo mắt lẩm bẩm: “Võ Thần!”

Diệp Quân không nói một lời, chỉ bất chợt xông lên, lại đâm ra một kiếm.

Một kiếm Bất Bại!

Đối mặt với kiếm của Diệp Quân, Chiến Đế đã có kinh nghiệm hơn, ông ta không đối chiến trực tiếp vì ông ta cũng đã phát hiện, thanh kiếm này quá sắc bén, không gì có thể chống lại nó mà không bị tổn hại.

Chiến Đế lùi lại phía sau, một lần nữa kéo dài khoảng cách với Diệp Quân, nhưng trước khi Diệp Quân kịp đánh ra chiêu thứ hai, ông ta đột nhiên lại biến mất như một bóng ma, trong tích tắc, hàng nghìn hàng vạn bóng mờ xuất hiện xung quanh Diệp Quân, tốc độ cực nhanh, khiến hắn không thể phân biệt rõ đâu mới là bản thể Chiến Đế.

Diệp Quân đột nhiên dấn bước đi lên, kiếm vực xuất hiện.

Khi kiếm vực hình thành, tất cả những bóng mờ vờn quanh hắn đều trở nên chậm chạp, giây lát sau, kiếm vực ầm ầm sụp đổ, nhưng Diệp Quân đã bắt được khoảnh khắc này, phát hiện ra bản thể của đối phương.

Diệp Quân xoay người, đâm ra một kiếm.

Ầm!

Chiến Đế vẫn không dám đỡ kiếm, vội vàng lùi lại.

Diệp Quân không đuổi theo, hắn chỉ im lặng nhìn Chiến Đế.

Lúc này, phía xa xa, Tịnh Thần đột nhiên lên tiếng: “Diệp Quân, ngươi dùng một mớ thần vật hộ thân, đánh như thế thì có gì thú vị?”

Diệp Quân liếc nhìn Tịnh Thần: “Vậy ông tự hạ cảnh giới qua đấu với ta nhé?”

Sắc mặt Tịnh Thần trở nên khó coi.

Tự hạ cảnh giới?

Trong tình thế này, ông ta không nắm chắc sẽ thắng.

Diệp Quân khinh thường liếc nhìn Tịnh Thần: “Cảnh giới cao hơn ta bao nhiêu bậc, còn không cho ta dùng thần vật hộ thân, so với cha ta, mặt ông thậm chí còn…”

Nói đến đó, hắn chợt ngừng bặt.

Nếu còn nói nốt, có khi hắn sẽ bị đánh.

“Ha ha ha!”

Đúng lúc này, từ nơi sâu thẳm trong tinh không, một hơi thở khủng bố đột nhiên tràn tới, tiếp đó là một tiếng cười hùng hồn: “Chiến Đế, một con sâu cái kiến mà ông cũng không làm gì được, thật là mất mặt quá đi!”

Cùng tới với âm thanh là một người đàn ông trung niên, ông ta xé thời không bước ra, chân đạp không trung đi tới.

Thấy người này, Tịnh Thần chợt vui mừng hô: “Ma Đế!”

Ma Đế!

Đó là một trong bốn Đại Đế dưới tay Vĩnh Sinh Đại Đế, trời sinh mang tính kiêu ngạo ngang ngược, lấy Ma nhập Đạo, là vị có tính tình nóng nảy nhất trong bốn Đại Đế, đồng thời cũng là vị mạnh nhất.

Về thực lực, người này cũng phải gần tiệm cận với thực lực của Chiến Đế vào thời kì mạnh nhất, tính trong toàn bộ nền văn minh Vĩnh Sinh, người này xứng đáng đứng thứ ba trong bảng chiến lực.

Chiến Đế chỉ liếc nhìn Ma Đế một cái, không lên tiếng.

Ma Đế nhìn về phía Diệp Quân, khinh thường nói: “Chỉ là một đám con sâu cái kiến mà cũng dám đối đầu với nền văn minh Vĩnh Sinh chúng ta?”

Chiến Đế nói với Ma Đế: “Không được khinh suất!”

“Khinh suất?”

Ma Đế cười lớn: “Chủ nhân bút Đại Đạo đã không còn ở đây, trong thế gian này, nền văn minh Vĩnh Sinh chúng ta còn có đối thủ nào nữa sao? Chiến Đế, năm đó ông bị thương quá nặng, khiến giờ không làm gì được bầy sâu kiến này, ta có thể hiểu được. Giờ ông cứ đứng qua một bên đi, để đó cho ta”.

Nói đoạn, ông ta nhìn Diệp Quân, cười bảo: “Ngươi chính là Diệp Quân?”

Diệp Quân gật đầu: “Các hạ là?”

Ma Đế nói: “Ta là Ma Đế, đã từng nghe tới danh hiệu của ta chưa?”

Diệp Quân lắc đầu: “Mạnh lắm sao?”

Ma Đế cười lớn: “Chủ nhân bút Đại Đạo không ra tay, Đế chủ không xuất hiện thì ta đây là vô địch, vô địch có hiểu không?”

Vô địch!

Lời đó vừa được thốt ra…

“Hử?”

Một âm thanh nghi hoặc đột nhiên vang lên.

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn.

Tại một nơi sâu thẳm trong tinh không xa xôi, một vị kiếm tu khoác trường bào màu trắng bỗng dừng lại, quay đầu nhìn.

Bên cạnh kiếm tu, người đàn ông áo xanh hỏi: “Tiêu huynh, có chuyện gì?”

Kiếm tu kia trầm giọng: “Có người vừa nói vô địch!”

Người áo xanh lắc đầu: “Chắc lại là một kẻ vô tri nào đó, đừng để ý”.

Kiếm tu kia do dự giây lát rồi nói: “Ta vẫn nên quay về xem thế nào, nếu không, bọn chúng cứ nhắc mãi vô địch, ta nghe thấy phiền…”

Dứt lời, kiếm tu kia quay người, kiếm quang lóe lên, biến mất khỏi đó.
Chương 702: Cầu được giết!

Thấy Tiêu Dao Kiếm Tu đi rồi, người áo xanh quả thực không biết phải nói gì.

Vị Tiêu huynh này dường như mắc chứng ám ảnh cưỡng chế rồi.

Ai dám xưng vô địch thì làm thịt kẻ đó!



Trong tinh không, Diệp Quân nhìn Ma Đế, sắc mặt hết sức nghiêm nghị, bởi vì hắn phát hiện, hơi thở của vị Ma Đế này quả thực rất mạnh, còn mạnh hơn Chiến Đế khá nhiều.

Chiến Đế lúc này không phải đang trong thời kì đỉnh cao của thực lực, nhưng vị trước mắt đây hiển nhiên là một vị cường giả đang ở thời kì sung mãn nhất.

Lần này Diệp Quân không chọn tiếp tục đánh, vì hắn đã thu được rất nhiều điều, cũng coi như đủ rồi.

Còn tiếp tục đánh, chẳng may mất mạng thì phải làm sao?

Diệp Quân lùi sang một bên, đứng cạnh Nhị Nha và An Nam Tịnh, Tiểu Bạch vội vàng vươn móng vuốt, thanh kiếm Thanh Huyên bay vèo về tay nó.

Diệp Quân vội giữ chặt tấm khiên cổ, không để nó bay qua nốt.

Tiểu Bạch trừng mắt lên, vươn móng vuốt chỉ chỉ khiên cổ rồi lại chỉ vào mình.

Không khó đoán ra, ý nó muốn nói là, khiên cổ đó là của nó.

Diệp Quân do dự một chút rồi nói: “Cho ta mượn dùng chút đi”.

Tiểu Bạch trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.

Diệp Quân bị nó nhìn như thế cũng thấy chột dạ: “À thì… Đánh lui kẻ địch rồi, ta trả lại cho ngươi, có được không?”

Tiểu Bạch vẫn trừng mắt nhìn, trông như đang do dự.

Diệp Quân lại nói thêm: “Ta lấy danh nghĩa cha ta bảo đảm với ngươi”.

Nghe thấy thế, Tiểu Bạch lập tức chạy đến trước khiên cổ, vươn cả hai móng vuốt ra sức kéo lấy…

Sắc mặt Diệp Quân cứng đờ ra.

Trời đất!

Cha mình, nhân phẩm kiểu gì vậy?

Thật bất đắc dĩ.

Diệp Quân đành phải trả lại khiên cổ cho Tiểu Bạch, hắn không thể làm ra loại chuyện cướp đoạt của người khác, đương nhiên, cũng là không dám làm.

Sẽ bị đánh đó!

Đánh không lại Nhị Nha, cũng đánh không lại An tiền bối, càng đánh không lại ông nội.

Haiz!

Diệp Quân lặng lẽ thở dài một hơi, mình thật đúng là kẻ dưới đáy xã hội.

Xa xa, Ma Đế nhìn đám người bên Diệp Quân, cười cười lớn lối: “Các ngươi cùng lên một lượt đi”.

Cùng đánh một lượt!

Nghe Ma Đế nói thế, Diệp Quân sửng sốt cả người.

Phách lối đến thế cơ à?

An Nam Tịnh liếc nhìn Ma Đế, cổ tay hơi động đậy, chuẩn bị ra tay. Nhưng đúng vào lúc này, không trung chợt xuất hiện sự khác thường.

Ầm!

Từ nơi sâu trong tinh không, có một hơi thở mờ mịt cuốn tới.

Mục tiêu của hơi thở này chính là Ma Đế.

Cảm nhận được điều đó, những người có mặt ở nơi này đều sửng sốt.

Người nọ là ai?

Đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh đều nghi hoặc, là người phe mình sao?

Vài vị cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh ngẩng lên nhìn Tịnh Thần, thấy Tịnh Thần cũng rất nghi hoặc, bởi vì, hơi thở này quá xa lạ, hơn nữa, nó còn nhắm thẳng vào Ma Đế.

Chẳng lẽ là người của vũ trụ Quan Huyên?

Nghĩ đến đó, Tịnh Thần quay đầu nhìn về phía đám người An Nam Tịnh. Sắc mặt của An Nam Tịnh cũng mấy người khác dường như có vẻ kì quái.

Thấy thế, lòng Tịnh Thần trở nên nặng nề.

Như vậy, có khả năng người kia chính là người của vũ trụ Quan Huyên.

An Nam Tịnh cùng mấy người bên cạnh liếc nhìn nhau, ai nấy đều có vẻ bất ngờ, bọn họ đều không ngờ được vị kiếm tu này lại đến đây.

Chỉ có Diệp Quân vẫn ngây mặt không hiểu, người vừa tới là ai nhỉ?

Đúng lúc này, Ma Đế chợt cất tiếng cười to: “Cuối cùng cũng có một kẻ chẳng đến nỗi yếu lắm, các vị chớ có nhúng tay, để ta đi lấy đầu hắn về đây”.

Dứt lời, ông ta hóa thành một vệt màu đen, phóng lên cao, xông thẳng về nơi sâu thẳm trong tinh không.

Chiến Đế nhăn mày nhìn theo, ông ta cảm thấy hơi thở nọ rất không đơn giản, vốn định nhắc nhở Ma Đế một câu, nhưng lại nghĩ, tính tình vị Ma Đế này nóng nảy, cổ quái, dễ cáu giận, nếu mình nhắc nhở, chỉ sợ lại phản tác dụng.

Vì vậy, ông ta đành bỏ ý định cùng đi lên.

Tại nơi sâu thẳm trong tinh không, Ma Đế dừng lại, nhìn về phía xa, tay phải chắp sau lưng, lẳng lặng đứng đợi, sắc mặt kiêu ngạo không hề che giấu.

Giây lát sau, phía xa xăm, thời không tách ra, một vị kiếm tu chầm chậm bước đến. Kiếm tu này vận bộ trường bào màu trắng, tay trái cầm một thanh trường kiếm còn đút trong vỏ, chậm rãi bước đi.

Tuy là kiếm tu nhưng người này hoàn toàn không mang khí thế lấn át người khác, ngược lại còn cho cảm giác rất hiền hòa.

Thấy kiếm tu nọ, Ma Đế thoáng chau mày, bởi vì ông ta nhận ra, mình không thể cảm nhận được bất kì hơi thở nào từ kiếm tu đó cả.

Không thể cảm nhận được hơi thở!

Cảnh giới cũng không cảm nhận được!

Kiếm tu này cho ông ta cảm giác như thể không hề tồn tại vậy.

Ma Đế bắt đầu nghi hoặc, cũng bắt đầu đề phòng, vị kiếm tu này thực sự cao thâm đây.

Kiếm tu nhìn vị Ma Đế đứng trước mặt, quan sát giây lát rồi hỏi: “Các hạ là người vừa tuyên bố vô địch?”

Ma Đế cười lớn: “Đúng là ta, thì sao, ngươi không phục à?”

Kiếm tu nói: “Cũng không phải, chỉ là cảm thấy ngươi đang khoác lác mà thôi”.

“Ha ha!”

Ma Đế đột nhiên cất tiếng cười ha hả: “Ngươi yên tâm, ta thật sự là vô địch đấy”.

Kiếm tu gật đầu: “Hi vọng là vậy đi, vậy ta đây chuẩn bị ra kiếm nhé”.

Ma Đế giang hai tay, cười nói: “Cầu được giết!”

Cầu giết!

Kiếm tu sửng sốt, rồi lại thoáng do dự, ông ấy đang tính chỉ luận võ chút thôi, không cần phải giết người. Ông ấy từ nơi xa xôi hàng trăm triệu dặm quay về đây không phải để giết người.

Nhưng vào lúc này, Ma Đế lại nói: “Xin ngươi giết chết ta!”

Dứt lời, ông ta lại phá lên cười, từng luồng ma khí đáng sợ phóng lên cao, rung chuyển bốn phía ngân hà, khiến nơi nơi sôi sục.

Bá đạo!
Chương 703: Vô địch, thật tịch mịch!

Phải nói rằng, Ma Đế thật sự rất có khí phách, cũng rất ngông cuồng, đương nhiên, ông ta cũng có thực lực làm vậy.

Cả đời ông ta mới chỉ bị đánh bại hai lần mà thôi.

Vị kiếm tu trước mắt đây, thoạt nhìn cũng có chút tài năng đấy, nhưng thế thì đã sao?

Ông ta cảm thấy, nay sống lại một đời, chủ nhân bút Đại Đạo không còn ở đây, Ma Đế này chính là vô địch.

Vô địch!

Ma Đế điên cuồng cười lớn, rồi đột ngột hóa thành một luồng ma quang, bắn về phía kiếm tu.

Chủ động xuất kích!

Hơn nữa, lần này, ông ta còn dốc toàn lực.

Đúng vào lúc này, vị kiếm tu kia cũng đột nhiên rút kiếm, bình thản chém ra một nhát.

Kiếm quang lóe lên.

Vèo!

Nháy mắt, ma khí đang tràn ngập trong tinh hà vũ trụ bỗng biến mất sạch sẽ, sức mạnh khủng bố do Ma Đế phát ra cũng tan biến đi đằng nào.

Vèo!

Ma Đế bị ghim tại chỗ.

Bị một kiếm ghim chặt, Ma Đế trợn to mắt như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

Ta là ai?

Mẹ nó chứ, ta bị làm sao vậy?

Ta… bị hạ trong một chiêu?

Vào thời khắc này, Ma Đế đã hoàn toàn hóa đá.

Kiếm tu nọ liếc nhìn Ma Đế, thở dài một tiếng, vẻ thất vọng tràn trề: “Hẳn nên nghe lời Dương huynh mới phải”.

Ông ấy thật sự rất thất vọng.

Từ nơi xa cả trăm triệu dặm trở về đây chỉ vì một thứ kém cỏi thế này?

Kiếm tu tức giận trong lòng, buột miệng nói: “Ngươi yếu như vậy mà còn không biết xấu hổ nói mình vô địch?”

Nghe thấy thế, sắc mặt Ma Đế như cứng đờ, vào lúc này, ông ta không thấy phẫn nộ khi bị sỉ nhục mà chỉ thấy sợ hãi.

Vô cùng sợ hãi!

Thực lực của ông ta ở cấp độ nào rồi?

Ông ta chính là một Đại Đế, hơn nữa còn là một vị Đại Đế mạnh hơn cả một số thần linh trong vũ trụ rồi, nhưng lúc này, ông ta bị kiếm tu kia hạ gục trong một chiêu?

Người này rốt cuộc là ai?

Xa xa, kiếm tu chỉ liếc nhìn Ma Đế một cái rồi quay lưng định bỏ đi.

Không giết đối thủ!

Giết hay không đối với ông ấy mà nói cũng chỉ trong một ý niệm mà thôi, loại đối thủ cấp bậc này thật sự quá yếu. Có thể ví von như thế này, con người có thể dễ dàng giết chết một con kiến, nhưng con người sẽ không dốc sức để giết chết một con kiến.

Thấy kiếm tu định bỏ đi, Ma Đế nhìn theo chòng chọc, cất tiếng: “Ngươi là người của vũ trụ Quan Huyên”.

Vũ trụ Quan Huyên!

Nghe nhắc đến từ này, kiếm tu đột nhiên dừng lại, quay người nhìn Ma Đế: “Ngươi là kẻ địch của vũ trụ Quan Huyên?”

Ma Đế chỉ nhìn kiếm tu chòng chọc, không nói một lời.

Kiếm tu nói khẽ: “Vũ trụ Quan Huyên là thế lực của Diệp lão đệ nhà ta… Nếu ngươi đã là kẻ địch của vũ trụ Quan Huyên thì…”

Nói đoạn, ông ấy lại vung một kiếm.

Ma Đế bị diệt dưới kiếm này!

Chết!

Kiếm tu diệt Ma Đế chỉ trong một kiếm, khẽ lắc đầu: “Toàn bọn lừa đảo, động chút là kêu vô địch…”

Bao nhiêu năm rồi, cũng chỉ có vị nào đó của Chân vũ trụ là thứ thiệt, chỉ tiếc, giờ người đó còn đang phải trấn áp Vũ Trụ Kiếp, ông ta không tiện giậu đổ bìm leo.

Thật sự quá đáng tiếc!

Còn về người phụ nữ váy trắng kia, hiện tại cũng chẳng có lòng dạ nào mà đánh, đã chạy tới hệ Ngân Hà chơi rồi.

Haiz!

Kiếm tu lại thở dài thườn thượt: “Vô địch, thật là tịch mịch!”

Nói xong, ông ấy định rời khỏi nơi này, nhưng lại chợt nghĩ đến một điều, ông ấy ngoảnh đầu nhìn xuống chiến trường bên dưới, do dự giây lát rồi quyết định ở lại xem thử một chút, con trai của Diệp lão đệ, hẳn mình cũng nên để mắt trông nom…



Bên dưới, đám người đều đang ngẩng đầu nhìn về nơi sâu thẳm trong tinh không.

Chờ!

Nhưng họ đã chờ hồi lâu mà vẫn không thấy Ma Đế quay lại, đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh bắt đầu lo âu nhíu mày.

Kịch liệt như vậy sao, đến giờ còn đánh chưa xong?

Phía bên kia, An Nam Tịnh cùng những người khác lại vẫn hết sức bình tĩnh, khi biết vị kiếm tu kia đã trở về, bọn họ cũng đã biết được kết cục.

Lúc này, Thanh Nhi váy trắng cùng Đồ đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, Thanh Nhi váy trắng nói: “Về vũ trụ Quan Huyên trước đi!”

Diệp Quân nhìn bà ấy, hỏi: “Cô cô, bên vũ trụ Quan Huyên có chuyện gì à?”

Thanh Nhi váy trắng cười bảo: “Không có việc gì, bên kia có người đối kháng với cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh rồi”.

Diệp Quân đang muốn nói gì thì Thanh Nhi váy trắng đã trầm giọng: “Thực lực hiện nay của con không đủ, còn ở lại đây, bọn ta…”

Nói đến đó, bà ấy thoáng dừng lại một chút mới tiếp tục: “Bên vũ trụ Quan Huyên cần có người đứng ra chủ trì mọi việc, cho nên ba người bọn con về đi”.

Ba người là chỉ Nạp Lan Ca, Tiểu Bạch cùng với Diệp Quân.

Sao Diệp Quân lại không nghe ra được ngụ ý trong lời nói của người cô cô này?

Hiện giờ chiến lực của hắn tuy cũng coi như hùng hậu, nhưng đó chỉ là tạm thời, bởi vì cảnh giới của hắn bắt đầu đi xuống rồi. Nói sao thì cũng chỉ là cảnh giới do bí pháp cưỡng chế tăng lên, tuy không có nhiều tác dụng phụ nhưng cũng không thể sử dụng liên tục, còn tiếp tục tăng lên đến Đế Cảnh, thân thể cùng linh hồn của hắn đều sẽ không chịu nổi.

Hiện giờ, nơi chiến trường này, hắn chính là điểm yếu lớn nhất.

Cả Tiểu Bạch và Nạp Lan Ca cũng vậy.

Hai vị này cũng là điểm yếu của phe mình.

Nạp Lan Ca dù có rất nhiều thần vật nhưng vẫn không thể phát huy uy lực cao nhất của chúng, dù có được Tiểu Bạch hỗ trợ.

Mấy thứ đó, cũng chỉ có Tần Quan mới có thể phát huy ra uy lực chân chính, hơn nữa, ngay cả Tần Quan cũng không dám dùng bừa bãi, vì uy lực của chúng quá lớn, có khi cả đồng đội cũng bị vạ lây.

Diệp Quân không hề do dự, quyết định dẫn Nạp Lan Ca cùng Tiểu Bạch quay về. Hắn biết rõ, ba người bọn hắn còn ở đây sẽ bị đối thủ nhắm vào, khiến cô cô cùng mọi người phải phân tâm bảo vệ.

Nhưng ngay khi Diệp Quân cùng hai người kia muốn rời khỏi nơi này, xa xa, nơi tận cùng ngân hà, một tiếng cười khẽ đột nhiên truyền đến: “Muốn trốn à?”

Ầm ầm!

Âm thanh kia vừa dứt, trước mắt mọi người, một khoảng ngân hà bốc cháy đùng đùng, trong đất trời, vô số pháp tắc cùng đạo tắc bắt đầu sụp đổ và tan biến.

Con ngươi Diệp Quân co rút lại, người kia… là Vĩnh Sinh Đại Đế?
Chương 704: Mục đích là đạo ấn

Cảm thụ được hơi thở cực kì hùng hậu này, sắc mặt Diệp Quân trở nên nặng nề hơn bao giờ hết, hơi thở đó, thậm chí còn mạnh hơn rất nhiều so với Chiến Đế.

Vào lúc này, Thanh Nhi váy trắng đã kéo Diệp Quân ra sau, bà ấy nhìn Diệp Quân, mỉm cười: “Đừng sợ, có các cô cô ở đây, không ai có thể cậy lớn bắt nạt con được”.

Các cô cô!

Nghe Thanh Nhi váy trắng nói thế, trong lòng Diệp Quân như có một dòng nước ấm chảy qua.

Từ sau khi kế thừa gia nghiệp, hắn cứ ngỡ từ nay sẽ được bước lên đỉnh cao cuộc đời, nhưng thật không ngờ, mỗi ngày đều lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Cho tới tận bây giơ vẫn cứ như thế, lúc nào cũng ở trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Thật sự phải nói rằng, tiết tấu quá nhanh, áp lực quá lớn.

Mệt chết đi được, cũng khổ chết đi.

Nhưng may mắn làm sao, cha không để hắn phải một mình gánh vác tất cả, có người của Dương tộc, có các cô cô…

Xa xa, cùng với sự xuất hiện của hơi thở hùng hồn kia, tinh hà vũ trụ bắt đầu tan vỡ, mảnh tinh hà này không thể chịu nổi sức mạnh khủng bố đó.

Diệp Quân nhìn về nơi ấy, sắc mặt nặng nề, chẳng lẽ thật sự là Vĩnh Sinh Đại Đế?

Ngay lúc này, cuối tầm mắt của mọi người, một người đàn ông đạp trên vùng tinh hà vỡ vụn đi tới.

Người nọ vận áo lụa, mũ trắng, vóc dáng cao lớn, tay cầm một cuốn sách cổ màu xanh, ánh mắt lại mang màu đỏ tươi quỷ dị.

Thấy người nọ, Diệp Quân thoáng chau mày, lòng hơi bất ngờ, vì người nọ không phải là Vĩnh Sinh Đại Đế. Hắn quay sang nhìn đám Tịnh Thần bên kia, thấy bọn họ cũng đang nghi hoặc khó hiểu.

Vẻ nghi hoặc của họ khiến Diệp Quân sửng sốt.

Đám cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh này cũng không biết người kia là ai?

Chiến Đế nhìn người đàn ông vừa bước tới, nhíu chặt mày, ông ta cũng không nhận ra người đó.

Trong hư không, Tiêu Dao Kiếm Tu liếc nhìn người đàn ông nọ, khẽ lắc đầu, quá yếu.

Người kia bước tới, mắt nhìn thẳng vào Diệp Quân, cười hỏi: “Ngươi chính là Diệp Quân?”

Diệp Quân cũng nhìn ông ta: “Các hạ là?”

Người đàn ông nọ cười lớn: “Thần Y Tận, từng nghe tới chưa?”

Diệp Quân lắc đầu.

Người kia lại cười nói: “Chưa từng nghe cũng không có gì lạ, dù sao chúng ta lại không phải người sống ở cùng một thời đại”.

Diệp Quân hỏi: “Các hạ không phải người của nền văn minh Vĩnh Sinh?”

Thần Y Tận cười cười: “Không phải”.

Diệp Quân nghi hoặc: “Vậy các hạ tới đây có mục đích gì?”

Thần Y Tận nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, ánh mắt nóng bỏng: “Nghe nói Đạo Ấn của chủ nhân bút Đại Đạo đang ở trên người ngươi, có phải thế không?”

Mục đích là Đạo Ấn!

Diệp Quân nhìn Thần Y Tận, đáp: “Đúng là Đạo Ấn đang ở trên người ta”.

Thần Y Tận cười nhẹ: “Cho ta, được chứ?”

Diệp Quân suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Nếu không cho, các hạ định cướp, phải không?”

Thần Y Tận ha hả cười lớn: “Ngươi cảm thấy sao?”

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Tuy các hạ không phải người của thời đại văn minh Vĩnh Sinh nhưng chắc cũng là một bậc cường giả đến từ một thời đại văn minh nào đó, ta nghĩ, chúng ta có thể hợp tác với nhau”.

Hợp tác!

Nghe Diệp Quân nói thế, Thần Y Tận sửng sốt rồi bật cười: “Ngươi muốn hợp tác với ta?”

Diệp Quân nhìn ông ta, nói: “Nếu các hạ cảm thấy hợp tác với ta là sỉ nhục mình, hoặc là các hạ cho rằng vũ trụ Quan Huyên chúng ta không có tư cách hợp tác với các hạ thì ta đây chỉ có thể nói, các hạ có thể ra tay luôn đi”.

Thần Y Tận nhìn Diệp Quân, nụ cười dần biến mất.

Diệp Quân bảo: “Thứ cho ta nói thẳng, ta thật lòng không có ấn tượng tốt đẹp với đám cường giả đến từ những thời đại văn minh trước kia như các ông, không một chút nào luôn! Vì sao? Vì các ông rất tự phụ, hoặc có thể nói là rất ngu xuẩn, ngu xuẩn tới độ nào ấy à? Ví dụ như vị gần đây nhất, tộc trưởng tộc Bác Thiên, Bác Thiên Đạo”.

“Diệp công tử!”

Đúng lúc này, từ xa xa có một tiếng hét phẫn nộ truyền đến

Diệp Quân quay đầu nhìn, nơi đó có một người đàn ông trung niên đang đứng, đó chính là Bác Thiên Đạo.

Trông thấy Bác Thiên Đạo, Diệp Quân thoáng sững sờ, sao người này lại ở đây?

Bác Thiên Đạo nhìn chòng chọc vào Diệp Quân: “Nói xấu sau lưng người khác là hành vi của kẻ quân tử sao?”

Diệp Quân không biết nói gì, người này linh thế nhỉ, vừa nhắc tới là có mặt ngay!

Suy nghĩ một chút, Diệp Quân lại nói: “Nói xấu sau lưng người khác quả thực không được hay lắm, nhưng những điều ta nói lại đều là sự thật”.

Sắc mặt Bác Thiên Đạo trở nên khó coi hẳn đi, ông ta dùng huyền khí truyền âm tới tai Diệp Quân: “Diệp công tử, tuy hai ta là đối thủ nhưng Bác Thiên Đạo ta đây luôn kính trọng cô cô ngươi… Ừm, cả ngươi nữa, tôn trọng đối thủ chính là tôn trọng bản thân, ngươi thấy có đúng không?”

Diệp Quân liếc nhìn Bác Thiên Đạo, nói: “Vậy được, nể mặt Bác tộc trưởng, ta không lấy các hạ làm ví dụ”.

Bác Thiên Đạo nghe được thì thở ra một hơi nhẹ nhõm, chắp tay: “Cảm tạ!”
Chương 705: Ba thanh kiếm tụ hợp!

Ông ta xuất hiện ở đây hoàn toàn không phải chuyện tình cờ, vừa biết nền văn minh Vĩnh Sinh đánh với vũ trụ Quan Huyên, ông ta lập tức chạy tới đây.

Đối với vị Vĩnh Sinh Đại Đế này, ông ta cũng có biết đôi chút, dù sao, ông ta cũng là cường giả của thời đại văn minh Thần Đạo, đã từng đi theo chủ nhân bút Đại Đạo.

Nền văn minh Vĩnh Sinh đánh nhau với vũ trụ Quan Huyên, chuyện lớn như vậy, đương nhiên ông ta không thể bỏ qua, bởi vậy đã sớm chạy tới đây xem.

Chỉ có điều, ông ta không ngờ rằng vị Diệp công tử này nói một hồi lại kéo mình vào câu chuyện, hơn nữa còn định lấy ông ta làm ví dụ.

Mẹ kiếp!

Đây chẳng phải là hành vi bại hoại danh tiếng của Bác Thiên Đạo này sao?

Như vậy sao được?

Vì thế, ông ta vội vã lộ diện để ngăn cản, Bác Thiên Đạo này cũng cần thể diện chứ.

Chợt nghĩ đến điều gì, Bác Thiên Đạo lại dùng huyền khí truyền âm cho Diệp Quân: “Người này là Thần Y Tận, là một vị thần linh vũ trụ, thực lực vượt xa những Đại Đế bình thường, năm đó vì muốn mở lại vũ trụ nên bị chủ nhân bút Đại Đạo trấn áp”.

Ông ta không phải đang tỏ vẻ yếu thế trước Diệp Quân đâu.

Chẳng qua ông ta chỉ cho rằng, người ta đã nể mặt Bác Thiên Đạo này thì ông ta cũng nên tỏ vẻ một chút, coi như đáp lại.

Thật sự không phải tỏ vẻ yếu thế.

Càng không phải là đầu hàng.

Bác Thiên Đạo liên tục tự nhủ với lòng như thế.

Nghe thấy vậy, Diệp Quân nhìn ông ta một cái tỏ ý cảm ơn rồi lại quay sang phía Thần Y Tận: “Ta biết, các hạ là một cường giả tuyệt thế ở thời đại văn minh Thần Đạo, hôm nay xuất thế, chủ nhân bút Đại Đạo lại không ở đây, đương nhiên các hạ rất tự tin cho rằng thời đại này không ai có thể địch lại mình, đối mặt với đám người không có thực lực, không có chống lưng, không có…”

An Nam Tịnh đột nhiên vỗ đầu Diệp Quân một cái: “Nói chuyện đàng hoàng đi!”

Diệp Quân cười cười, rồi lại nói với Thần Y Tận: “Nói đơn giản là, các hạ vừa mới xuất thế, hẳn sẽ coi thường người khắp nơi, nhưng cá nhân ta đây có một kiến nghị thế này, cho dù các hạ thật sự muốn cướp Đạo Ấn của ta, muốn đối đầu với vũ trụ Quan Huyên chúng ta thì trước đó cũng nên đi tìm hiểu thử, tra xem gia cảnh ta thế nào, điều tra qua thực lực của vũ trụ Quan Huyên bọn ta ra sao đã…”

Nói đến đó, Diệp Quân thở dài, mẹ kiếp, ông đây còn phải quan tâm săn sóc cho cả nhân vật phản diện, cuộc sống này thật quá nhọc nhằn rồi.

Nghe Diệp Quân nói thế, Bác Thiên Đạo đứng xa xa chỉ trầm mặc nhìn hắn.

Thực ra, đối với những lời này của Diệp Quân, bản thân ông ta cũng rất xúc động. Lúc mới xuất thế, ông ta cũng mang tâm thái giống như Vĩnh Sinh Đại Đế và Thần Y Tận này, cho rằng chủ nhân bút Đại Đạo không còn ở đây thì thế gian này mình không còn địch thủ.

Mà con người một khi đã kiêu ngạo thì tất chuốc họa lớn vào thân.

Chính ông ta cũng thế, lòng tin bành trướng khiến cho tộc Bác Thiên suýt thì bị diệt tộc, bản thân cũng suýt bị một kiếm bay đầu.

Haiz!

Bác Thiên Đạo thở dài một tiếng, rồi lại như sực tỉnh, ông ta quay sang nhìn Diệp Quân, lòng thoáng oán giận, nếu trước kia người này có thể nói những lời đó với mình, với trí tuệ vô song của mình, nhất định có thể hiểu được, về sau cũng sẽ không phải sinh bi kịch thảm thiết như thế.

Haiz!

Bác Thiên Đạo lại thở dài thườn thượt, tất cả là lỗi của Diệp Quân, có chỗ dựa vững chắc như thế lại cứ nhất định không nói ra, thật khiến người ta tức chết.

Bên kia, Thần Y Tận nghe Diệp Quân nói xong chỉ nở nụ cười: “Bản thần hiểu được ý ngươi, ngươi muốn nói cho bản thần, vũ trụ Quan Huyên nhà ngươi rất mạnh, sau lưng Diệp Quân ngươi rất nhiều người tài, có phải không?”

Nghe Thần Y Tận nói thế, Diệp Quân chỉ im lặng.

Thần Y Tận cười phá lên: “Ta thừa nhận, lời ngươi nói thực ra cũng rất có lí, đối đầu với ai, trước tiên nên điều tra rõ lai lịch và thực lực của đối phương để tránh rước họa, chọc nhầm người không thể chọc, rước tới tai họa mất mạng cho bản thân. Nhưng mà…”

Nói đến đó, ông ta đột nhiên đổi giọng, cười nói: “Thực ra, những lời này cũng là lời ta muốn nói với ngươi, ngươi… biết ta là ai không? Biết thực lực của ta ra sao không?”

Nghe Thần Y Tận nói thế, Bác Thiên Đạo nhíu mày, liếc nhìn Thần Y Tận, ánh mắt kinh ngạc như không thể tin nổi, thế gian vẫn còn kẻ ngu xuẩn như vậy sao…

Bác Thiên Đạo này sống bao lâu rồi còn chưa từng gặp phải kẻ ngu cỡ đó!

Thật là ngu ngốc ngoài sức chịu đựng!

Diệp Quân bên kia nghe Thần Y Tận nói xong thì thở dài: “Đám người đóng vai người xấu các vị… có thể đừng thiếu não như thế được không? Các vị cứ như thế, ta đây rất mệt mỏi”.

Hiện giờ hắn đã ít nhiều hiểu được nguyên do năm ấy cha hắn lại trở thành vua dựa dẫm.

Đều do bị ép buộc cả!

Lời muốn nói đã nói hết, Diệp Quân không muốn phí lời vô ích với đối phương, hắn lùi lại một bên nhường chỗ cho An Nam Tịnh cùng hai vị cô cô.

Nghe Diệp Quân nói thế, Thần Y Tận híp mắt lại, đáy mắt lóe lên những tia lạnh lẽo.

Lúc này, Thanh Nhi váy trắng đang nhẹ nhàng xoa đầu Diệp Quân, cười nói: “Nhóc ạ, trên thế giới này, đại đa số người đều tự cho mình là đúng, bọn họ đều sống trong thế giới hạn hẹp của mình, chưa từng thấy vũ trụ rộng lớn hơn, bởi vậy, bọn họ không có lòng kính sợ, những hiểu biết hạn hẹp vây kín trí tuệ trong một vòng chật hẹp khép kín, trong cái vòng đó, bọn họ cảm thấy mình chính là thần…”

Nói đoạn, bà ấy lại mỉm cười: “Khi đó người kia giết người ngay trước mặt con chính là để nói cho con biết, người đó mạnh cỡ nào. Con lấy đó làm mục tiêu thì có thể liên tục nhắc nhở mình, duy trì trạng thái tỉnh táo, thời thời khắc khắc ý thức được sự nhỏ bé của mình, có như vậy, từng giây từng phút con mới có thể phá vỡ vòng nhận thức khép kín của mình, đột phá bản thân”.

Diệp Quân trầm tư hồi lâu rồi nhẹ nhàng gật đầu: “Con hiểu rồi”.

Thanh Nhi váy trắng mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Thần Y Tận: “Sau này nếu gặp phải hạng người như thế, con không cần giảng giải đạo lí với hắn làm gì, đặc biệt khi đối phương có địch ý với con thì việc con phải làm là tìm cách giết chết đối phương chứ không phải giảng giải lẽ đời cho đối phương hiểu. Bởi vì, đạo lí chỉ nằm trên mũi kiếm, nói một vạn lần chẳng bằng cho hắn một kiếm. Con cho hắn một kiếm, hắn sẽ tự thông hiểu mọi chuyện. Cô cô váy trắng của con có thể thông hiểu mọi thứ, cho nên người đó không bao giờ thích giảng giải đạo lí với ai, cũng không để người ta giảng giải đạo lí với mình”.

Diệp Quân gật đầu: “Con hiểu”.

Thanh Nhi váy trắng nhẹ nhàng cười hỏi: “Có muốn xem cô cô giết bừa không?”

Diệp Quân ngây người, rồi vội vàng gật đầu.

Thanh Nhi váy trắng nhẹ xoa đầu Diệp Quân, cười bảo: “Cô cô không được mạnh như Thanh Khưu cô cô cùng với cô cô váy trắng kia của con, vì thế, ta phải dùng vật ngoài thân. Tuy ta không quá thích dùng mấy thứ này nhưng hôm nay là ngoại lệ, ta muốn cho con xem một lần”.

Dứt lời, bà ấy đột nhiên ngẩng lên, nhìn vào nơi sâu thẳm trong tinh không, xòe tay phải, cười nói: “Các vị, ai thấy tiện thì cho mượn kiếm dùng một lát đi”.

Ong!

Trong tinh không, một tiếng kiếm kêu vang lên, giây lát sau, một thanh kiếm xé toạc thời không lao đến, rơi vào tay Thanh Nhi váy trắng…

Kiếm Hành Đạo!

Diệp Quân hết sức bất ngờ.

Hắn không ngờ, thanh kiếm mượn được lại là kiếm Hành Đạo.

Bên kia, kiếm Thanh Huyền cùng Kiếm Tổ trong tay Tiểu Bạch đột ngột bay ra, phóng đến trước mặt Thanh Nhi váy trắng.

Ba thanh kiếm tụ hợp.

Mời chọn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK