Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2686: Thời kỳ tiền sử

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không nói gì, chỉ yên lặng ăn tiếp.

Diệp Quân tiếp tục hỏi: "Cái cây lúc trước tôi thấy trong hoa viên của cô là do cô trồng à?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu.

Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Cô lấy nó ở đâu vậy?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc mắt nhìn Diệp Quân: "Là tổ tiên của tộc Đệ Nhất ta lấy được, nó luôn được đặt trong kho báu của tộc Đệ Nhất ta, sau đó ta thấy cái cây này có chút đặc biệt nên đem đi trồng thử, nhưng làm sao cũng không trồng nó lớn được".

Diệp Quân lại hỏi: "Vậy cô có biết tổ tiên của tộc Đệ Nhất lấy cái cây đó từ đâu không?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đáp: "Theo ghi chép thì là từ di tích Toại Minh".

Di tích Toại Minh!

Diệp Quân nhướn mày lên, hắn chưa từng nghe qua cái tên này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bấy giờ mới giải thích: "Là một di tích tiền sử, đây vốn là bí mật của tộc Đệ Nhất ta... Ta nói cho ngươi rồi thì đừng có mà truyền ra ngoài đấy".

Diệp Quân gật đầu: "Được".

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gắp một miếng sườn xào chua ngọt lên ăn, xong xuôi mói nói: "Gọi là di tích tiền sử vì nó là bí cảnh được lưu lại từ thời đại trước cả thời đại Cổ Sử. Thời đại Cổ Sử là thời đại sáu mươi tỷ năm trước khi có thời đại Đế Giả và Thập Hoang, mà trước cả thời đại này chính là thời kì trống rỗng, lúc đầu mọi người cho rằng thời đại Cổ Sử chính là nền văn minh đầu tiên của vùng vũ trụ này của chúng ta, nhưng sau đó di tích tiền sử xuất hiện, khiến mọi người nhận ra trước thời đại Cổ Sử còn có một nền văn minh tiền sử nữa, thế nhưng chúng ta gần như chẳng biết gì về thời kỳ tiền sử này cả".

Diệp Quân trầm giọng nói: "Nói cách khác cái cây kia rất có thể là đến từ nền văn minh tiền sử?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ gật đầu.

Diệp Quân im lặng một lát rồi nói: "Lúc trước ta có nghe muội muội của cô nói, tộc Đệ Nhất của các cô là gia tộc Đại Đế đầu tiên xuất hiện, mà tổ tiên của các cô..."

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc mắt nhìn Diệp Quân: "Ngươi đoán không sai, tổ tiên của tộc Đệ Nhất ta sau khi ra khỏi bí cảnh đó không lâu thì đã trở thành Đại Đế đầu tiên của vùng vũ trụ này".

Diệp Quân hỏi: "Có liên quan đến di tích Toại Minh không?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lắc đầu: "Không biết, tổ tiên chưa từng nói rõ".

Diệp Quân trầm mặc một lát rồi nói: "Đừng nói là Đại Đế, cho dù là cường giả cỡ như cô cũng đã có thể ngược dòng Tuế Nguyệt, tìm hiểu nền văn minh tiền sử rồi mà đúng không?"

Sở dĩ hắn hỏi như vậy là vì nhớ đến Đa Nguyên Đạo Đế, tên này lúc trước đã từng nghịch dòng Tuế Nguyệt.

Mà nhắc đến lại có chút nhớ cái tên đó, chẳng biết bây giờ ông ta đang làm gì nữa.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không nói gì, chỉ gắp một miếng thịt lên ăn.

Diệp Quân liếc mắt nhìn món Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gắp, đó là món sườn xào chua ngọt hắn học từ hệ Ngân Hà, mà cô nương trước mắt đã gắp món này nhiều lần rồi, hẳn là rất thích nó.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên hỏi: "Sao ngươi thành Đại Đế được vậy?"

"Sao lại hỏi thế?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Sao ngươi chẳng biết gì hết".

Diệp Quân: "..."

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Ngược dòng Tuế Nguyệt à, đừng nói là ta, mà bất cứ một cường giả cảnh giới Thánh Giả nào cũng có thể làm được, nhưng nó cũng tùy vào nơi nào nữa. Ví dụ ở một nền văn minh vũ trụ cấp thấp, một cường giả Thánh Giả đã có thể dễ dàng ngược dòng toàn bộ Tuế Nguyệt ở đây để xem lại lược sử một lần. Nhưng vì sao hắn làm được như thế? Bởi vì thực lực của hắn đã bỏ xa vùng vũ trụ này, đạo của hắn đã vượt bậc hơn pháp tắc Tuế Nguyệt ở vũ trụ đó..."

Nói đến đây, cô ta dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Nói đơn giản hơn là trong dòng sông Tuế Nguyệt cũng chia làm mạnh yếu, ví như Đại Đế thôi, trong một vài nền văn minh cấp thấp, chỉ cần một vài cường giả mạnh hơn một chút đã tự xưng Đế, xưng thần, mà loại Đế như họ lại chỉ là trò cười trong mắt vũ trụ của chúng ta".

Diệp Quân nói: "Ý cô là người giàu của một thôn khác với người giàu của một nước, cho dù họ đều được gọi là người giàu, đúng không?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ gật đầu: "Đúng vậy, vũ trụ là nhiều thực thể, các nền văn minh nhiều như sao đầy trời, mỗi một văn minh đều có cảnh giới tu luyện khác nhau, võ đạo cũng vậy. Thế nên cảnh giới phân chia của từng vũ trụ cũng khác nhau, bởi vậy mới có vài cường giả tự mở ra lối đi riêng, sáng tạo nên cảnh giới mới..."

Nói rồi, cô ta lại gắp thêm một miếng sườn xào chua ngọt ăn.

Tất nhiên Diệp Quân hiểu rõ ý của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, muốn ngược dòng Tuế Nguyệt thì còn phải phụ thuộc vào đó là nơi nào nữa, như nghĩ đến điều gì đó, hắn lại hỏi: "Nếu là Đại Đế thì có thể ngược dòng đến nền văn minh thời đại tiền sử không?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: "Có thể".

Diệp Quân đang định hỏi tiếp thì Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã nói trước: "Nhưng bọn họ không dám".

Diệp Quân nghi hoặc: "Tại sao?"

Đế Nhất Tĩnh Chiêu trả lời: "Bởi vì dòng sông Tuế Nguyệt đó quá dài, hơn nữa bên trong còn có một loạn sức mạnh pháp tắc rất kỳ lạ, cho dù là ai ngược dòng Tuế Nguyệt cũng đều phải tiêu hao tuổi thọ của bản thân, cho dù có là Đại Đế cũng vậy. Ngươi ngược dòng bao nhiêu năm tháng thì cũng phải tổn hao bấy nhiêu tuổi thọ, bình thường thì tuổi thọ Đại Đế có gần ba tỉ năm, nói cách khác, một vị Đại Đế nhiều nhất cũng chỉ có thể ngược dòng ba tỉ năm, trừ khi người đó có thể phá rách pháp tắc đại đạo Tuế Nguyệt của vũ trụ này".

Diệp Quân cau mày lại, hắn không ngờ rằng còn có hạn chế như vậy, thế là liền hỏi: "Với thực lực của Đại Đế, không thể dùng biện pháp mạnh để phá vỡ à?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Có thể, nhưng không ai dám, cũng sẽ không ai làm vậy".

Diệp Quân gắp một miếng sườn vào bát Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Cô nói chi tiết hơn đi".

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc mắt nhìn Diệp Quân, sau đó nói: "Sở dĩ không dám là vì dòng sông Tuế Nguyệt ở đây đã biết thì có chừng sáu mươi tỷ năm, Tuế Nguyệt có linh, nếu Đại Đế dùng sức phá ắt sẽ gặp phản kích, chí ít là sáu mươi tỷ năm Tuế Nguyệt sẽ phản kích lại, cho dù là một Đại Đế cũng không dám xem thường sức mạnh đó. Thứ hai, nếu dùng sức phá thì sẽ tổn hại đến sự ổn định của vũ trụ này, sơ sẩy một chút thì nghìn tỉ sinh linh sẽ hóa tro tàn ngay lập tức, trừ khi là một Đại Đế có tâm tính thô bạo, nếu không thì người bình thường sẽ không làm việc như vậy".

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi".

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu theo bản năng gắp miếng sườn xào chua ngọt Diệp Quân gắp cho cô ta lên ăn, vừa bỏ vào miệng mới sực nhớ đây là do Diệp Quân gắp cho, vẻ mặt cô ta có hơi không tự nhiên, cô ta nhìn Diệp Quân một cái, thấy Diệp Quân đang cau mày suy nghĩ, không để ý bên này thì mới thấy dễ chịu hơn chút, sau đó mới bắt đầu ăn, nhưng trong lòng vẫn không khỏi thấy là lạ.

Đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu như phát hiện ra điều gì đó nên quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ta nhíu mày lại.

Diệp Quân hỏi: "Sao thế?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh nói: "Bên ngoài có mấy trăm kiếm tu, có phải đến vì ngươi không?"
Chương 2687: Nhân quả của kiếm này, ta sẽ gánh cho!

Mấy trăm kiếm tu!

Diệp Quân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó cười nói: "Có phải vì thanh kiếm kia không?"

Nói rồi hắn lấy thanh tàn kiếm ra.

Kiếm này không hề hoa lệ, thân kiếm hằn đầy dấu vết năm tháng, hoa văn được điêu khắc bên trên đã mờ đến không thấy rõ, lưỡi kiếm cũng có chỗ bị mẻ, mũi kiếm dù vẫn còn nhưng không hề cảm nhận được sự sắc bén, thoạt nhìn không thấy có bất kỳ điểm gì đặc biệt.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn thanh kiếm kia, có hơi ngạc nhiên, cô ta có thể cảm nhận được sự bất phàm của thanh kiếm này, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.

Diệp Quân mỉm cười nói: "Kiếm này không hề đơn giản, đây là một thanh đế binh".

Đế binh!

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức thấy ngạc nhiên, cô ta nhìn Diệp Quân, trong đôi mắt mang theo vẻ hiếu kỳ và nghi hoặc.

Đế binh là gì?

Đó chính là thần binh mà Đại Đế từng dùng qua, nó đã được nhận sức mạnh của Đại Đế, loại thần vật này không hề tầm thường, đó là thần vật có cấp bậc cao nhất hiện nay trong vũ trụ này.

Tất nhiên kiếm Thanh Huyên của Diệp Quân không giống vậy, nó là Đế nhưng lại là Đại Đế, đó là sự vô cùng khác biệt.

Diệp Quân cười nói: "Ngạc nhiên không?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc mắt nhìn thanh tàn kiếm này: "Nếu là đế binh thì hẳn là bội kiếm của vị tổ tiên Kiếm Tông kia, chẳng trách những kiếm tu kia không chịu bỏ qua".

Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Đế Kiếm Tông?"

Bây giờ hắn vẫn chưa hiểu rõ thời đại Đế Giả và các thế lực lớn của Thập Hoang.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật gật đầu: "Vị Đại Đế của Đế Kiếm Tâm kia vô cùng bất phàm, đó là vị vị Đại Đế thứ hai sau tổ tiên tộc Đệ Nhất, mãi đến sau này Kiếm Tông vẫn không có vị Đại Đế thứ hai xuất hiện, nhưng lại không có ai dám bắt nạt bọn họ, bởi vì thực lực của các kiếm tu ở đây rất mạnh, cũng rất đoàn kết, vậy nên không ai muốn chọc vào bọn họ".

Diệp Quân gật gật đầu: "Thì ra là như vậy".

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại nói: "Nếu bọn họ dám động thủ thì đều phải chết".

Đế Kiếm Tông tuy mạnh, nhưng tộc Đệ Nhất không cần phải sợ, hơn nữa đây là địa bàn của tộc Đệ Nhất.

Diệp Quân liếc mắt nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu yên lặng gắp một miếng sườn xào chua ngọt, như nhận ra được ánh mắt của Diệp Quân, cô ta vội dừng lại, nhưng rồi vẫn cho vào miệng ăn.

Đĩa sườn xào chua ngọt trên bàn đã bị cô ta ăn sạch trong lúc vô tình!

Diệp Quân cười cười, sau đó nhìn thanh tàn kiếm trong tay, thật ra lúc vừa mới tiếp xúc với thanh kiếm này, linh của nó đã thành lập liên hệ tinh thần với hắn, muốn vào trong biển ý thức của hắn để thần phục.

Diệp Quân có thể cảm giác được nó rất yếu ớt, muốn vào biển ý thức của hắn để nuôi dưỡng lại bản thân.

Nó đang không ngừng khổ sở cầu xin!

Bởi vì với nó mà nói đó đúng là cơ hội nghìn năm có một, biết bao năm trôi qua nó mới gặp lại một vị Kiếm Đế, chuyện này quả là cơ hội ông trời ban cho.

Diệp Quân nói trong lòng: "Ta có thể cảm nhận được linh của ngươi không đầy đủ, có chuyện gì vậy?"

Kiếm linh của của tàn kiếm cung kính đáp: "Thưa Đế, dã tâm của tông chủ Đế Kiếm Tông bừng bừng, muốn cắn nuốt linh lực của ta để đột phá Đại Đế, nhưng lại bị ta kịp thời phát hiện nên ta đã may mắn trốn thoát, có điều ta cũng bị trọng thương. Tên kia đại nghịch bất đạo, nếu không phải ban đầu ta đi theo chủ nhân đến di tích Toại Minh bị trọng thương, bị nhân quả không rõ quấn thân, nguyên khí tổn hại, thì chỉ cần một chiêu kiếm là có thể diệt sạch ông ta, nhưng ta lại không thể, tức chết ta mà!"

Diệp Quân có chút bất ngờ: "Ngươi là bội kiếm của Đại Đế Đế Kiếm Tông, sao ông ta dám làm thế?"

Linh của tàn kiếm đáp: "Ông ta vốn muốn ta nhận làm chủ, nhưng ông ta cũng không nhìn xem mình là hạng người như thế nào, đúng là mơ hão, thấy ta không chịu nhận chủ thì lập tức nổi ác tâm, muốn cắn nuốt ta để nâng cao thực lực... Nếu ông ta làm được thì quả là thực lực sẽ được nâng thêm một bậc. Tiếc rằng năm đó ta bị trọng thương tổn hại đến nguyên thần, mà đến nay nguyên thần vẫn bị nhân quả không rõ áp chế, nếu không thì chỉ là một Bán Bộ Đạo Chi Ngoại, một kiếm là ta đã giết được".

Diệp Quân bật cười: "Ngươi muốn ta giúp thế nào?"

Kiếm linh cung kính nói: "Với Đế mà nói thì chỉ dễ như ăn cháo, chỉ cần một lời nói của Đế là đã có thể phá được nhân quả nghiệp chướng trên người ta".

Diệp Quân có chút ngạc nhiên: "Nói gì?"

Kiếm linh đáp: "Nhân quả của kiếm này, ta sẽ gánh cho!"

Sắc mặt của Diệp Quân lập tức đen kịt lại.

Mẹ kiếp!

Cái tên này muốn tìm chỗ đổ vỏ đây mà!!

Tàn kiếm cẩn thận hỏi: "Có thể... không?"

Diệp Quân đen mặt lại: "Ngươi nhìn ta đi, ta không có tu vi, lời này có hiệu quả không?"

Tàn kiếm vội nói: "Ngài là Đại Đế, lời nói ra là thánh chỉ được thiên địa tán thành, chỉ cần là ngài nói thì nhân quả trên người ta sẽ lập tức tiêu tán, hơn nữa đống nhân quả này chưa chắc là ác, hoặc với ta thì nó là ác nhân, nhưng nếu ngài bằng lòng gánh chịu thì có thể nó sẽ chuyến thành thiện nhân".

Diệp Quân thấy ngạc nhiên: "Vậy là sao?"

Tàn kiếm giải thích: "Phân lượng của ta quá thấp nên khi đối phương đả thương ta, ta không thể cò kè so đo với họ được, nhưng nếu ngài bằng lòng nhận lấy phần nhân quả này thì đối phương sẽ đôi xử thận trọng với ngài, họ nhất định sẽ đồng ý, bởi vì lời nói của ngài chẳng khác gì khiến họ nợ ngài một ân tình, mà ân tình của Đại Đế thì lại quá to lớn".

Diệp Quân im lặng, hắn không ngờ là còn có cách này.

Đại Đế quả là có uy!

Tàn kiếm lại nói: "Nếu Đế nguyện cứu giúp, ta nguyện đi theo Đế nghìn năm, muốn sai bảo thế nào tùy Đế phân phó".

Diệp Quân nhìn tàn kiếm trước mắt, im lặng một lát rồi mới thu tàn kiếm vào trong biển ý thức: "Nếu có nhân quả, ta nguyện gánh vác".

Trong biển ý thức, thanh tàn kiếm kia khẽ run lên, một khắc sau, tất cả nghiệp chướng nhân quả trên người đó đã tiêu tán hết, thế nhưng Diệp Quân lại cảm nhận được một hơi thở như có như không quấn quanh mình, hắn biết đó là nhân quả, đối phương quả nhiên bán cho hắn ân tình này.

Không thể không nói, hắn cũng có chút ngạc nhiên, mặt mũi của Đại Đế cũng oách thật đấy!

Tàn kiếm hưng phấn hô lên: "Đa tạ Đế... Đa tạ Đế..."

Diệp Quân cười nói: "Bây giờ tông chủ Đế Kiếm Tông còn làm gì được ngươi không?"

Tàn kiếm khinh thường nói: "Bây giờ nếu ông ta dám đưa ta vào thức hải để cắn nuốt ta thì chắc chắn ta sẽ cắn ngược lại".

Diệp Quân gật gật đầu: "Ta có được ngươi thì Đế Kiếm Tông tất nhiên sẽ không bỏ qua cho, nếu bọn họ thiện chí với ta thì ta cũng sẽ thiện chí với họ, còn nếu bọn họ làm ác với ta, vậy ta cũng chỉ có thể thương cảm chia buồn với họ mà thôi".

Tàn kiếm: "..."

Diệp Quân bỗng ngẩng đầu nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở đối diện: "Cô có hứng thú đi đến di tích Toại Minh kia xem thử không?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang ăn sườn xào chua ngọt bỗng ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Quân: "Ngươi muốn đi?"

Diệp Quân gật đầu: "Muốn đến xem thử".

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu im lặng một lúc rồi nói: "Cũng được, mai đi".

Diệp Quân cười đáp: "Ừ".
Chương 2688: Trứng rồng

Hai người cơm nước xong xuôi Diệp Quân mới nói: "Tĩnh Chiêu cô nương, ta muốn mua một ít sách cổ ghi chép về lịch sử hoặc văn hóa nơi đây, có chỗ nào bán không?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc mắt nhìn Diệp Quân: "Đến Mục Các đi, ở tầng mười đấy, tổ tiên của bọn họ rất thích sưu tầm các loại sách cổ, có lẽ ngươi sẽ thích".

Diệp Quân gật gật đầu: "Được".

Chẳng mấy chốc cả hai đã đến Mục Các, vừa đến cửa chính, một ông lão quản sự đã đến tiếp đón, lão nhìn hai người một lượt rồi nở nụ cười: "Hoan nghênh hai vị đến Mục Các".

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Tầng mười và tầng mười tám đều là cửa hàng của tộc Đại Đế và Tiên Tông, một tầng là một cửa hàng, thứ được trưng bán thấp nhất đều là thánh vật".

Nói rồi, cô ta lấy một tấm thẻ thủy tinh ra đưa tới trước mặt ông lão.

Ông lão cung kính nhận lấy tấm thẻ, hơi thôi thúc sức mạnh một chút thì đã thấy trên thẻ hiển thị một chuỗi con số, khi thấy được dãy số này xong, trong mắt ông lão ánh lên một tia khiếp sợ, vội vàng đưa trả lại tấm thẻ thủy tinh cho Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhận thẻ xong thì dẫn Diệp Quân đi vào bên trong.

Trên đường đi, Diệp Quân tò mò hỏi: "Vừa rồi là làm gì thế?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đáp: "Kiểm tra tài chính".

Diệp Quân khẽ nhíu mày: "Kiểm tra tài chính".

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: "Tầng mười và tầng mười tám chỉ bán thần vật cao cấp, cũng chỉ phục vụ cho người có thân phận và tiền của, muốn vào trong đó thì trước hết phải được kiểm tra tài chính, bọn họ xác nhận ngươi có khả năng mua đồ thì mới cho ngươi vào xem".

Diệp Quân: "..."

Diệp Quân phát hiện tầng này có không ít người, hai bên đều là cửa hàng, nhưng những cửa hàng này đều được liên kết với nhau, cái gì cũng có bán, hắn liếc nhìn thử thì quả thật không phải là vật tầm thường.

Ở trước mặt bọn họ không xa có một cô gái đáng đứng, dung nhan xinh đẹp, mặc một chiếc sườn xám, phía trước có một đôi gò bồng rất rất lớn.

Nhìn thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô gái lập tức đi đến tiếp đón, chỉ một thoáng đã xuất hiện trước mặt hai người, hơi thi lễ rồi nở nụ cười tựa gió xuân: "Không biết hai vị khách quý đây cần gì?"

Diệp Quân mỉm cười hỏi: "Ở đây có bán sách cổ không?"

Cô gái nói: "Không biết công tử muốn mua loại nào? Sách về thần thông, trận pháp, đan dược hay là pháp thuật?"

Diệp Quân đáp: "Sách ghi chép lịch sử thôi".

Cô gái đưa mắt nhìn Diệp Quân một cái rồi mỉm cười nói: "Đã rõ, mời công tử theo ta".

Nói rồi, cô ta dẫn Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi về phía bên phải.

Chỉ chốc lát, cô ta đã dẫn hai người vào trong một lầu các, nơi đây được trưng bày tầng tầng sách cổ.

Diệp Quân nhìn xung quanh một lượt, bốn phía đều có trận pháp thần bí bao trùm, rõ ràng là để đề phòng khách đến dùng thần thức đọc trộm.

Diệp Quân nhìn về phía cô gái kia: "Có thể xem trước không?"

Cô gái mỉm cười nói: "Tất nhiên rồi, mời công tử tùy ý chọn đọc một quyển".

Diệp Quân đưa mắt nhìn, cuối cùng ánh mắt lại rơi vào một quyển sách cổ màu vàng nhạt, cô gái hiểu ý xòe tay ra, quyển sách kia lập tức bay vào tay, sau đó cô ta cung kính đưa cho Diệp Quân.

Diệp Quân mở ra xem, một từ cổ xuất hiện: Cổ Sử.

Cô gái giải thích: "Đây là quyển sách ghi chép lại tất cả những sự kiện lớn ở thời đại Cổ Sử, bao gồm từng có bộ tộc nào xuất hiện Đại Đế, cũng ghi chép tỉ mỉ về các đời Đế, đọc một lần là hiểu rõ được toàn bộ thời đại Đế Giả và Thập Hoang".

Diệp Quân hỏi: "Bao nhiêu tiền?"

Cô gái cười đáp: "Mười nghìn viên Đế Tinh".

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: "Đắt vậy à?"

Cô gái mỉm cười nói: "Công tử không biết rồi, đây không phải là sách cổ thông thường đâu, thời đại Cổ Sử đã cách bây giờ sáu tỉ năm, trong sáu tỉ năm qua đã có rất nhiều thời đại hỗn loạn, ghi chép được ngày càng ít, muốn hiểu rõ về toàn bộ dòng chảy lịch sử vũ trụ này là chuyện vô cùng khó khăn, tổ tiên viết ra sách này đã hao phí gần nghìn năm tâm huyết đấy".

Nghìn năm tâm huyết!

Diệp Quân nhìn sách cổ trong tay, phía dưới Cổ Sử còn có ba chữ: Mục Thư viết.

Diệp Quân hỏi: "Vị Mục Thư này là Đại Đế của nhà họ Mục à?"

Mục Thư!

Nghe thế, cô gái vốn đang mỉm cười lập tức lạnh mặt đi: "Ngươi.. Ngươi dám gọi thẳng tên Đế, ngươi..."

Nói rồi lập tức muốn ra tay đánh người.

Diệp Quân: "..."

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc cô gái một cái, chỉ một cái nhìn đã khiến cô gái kia biến sắc ngay lập tức, cô ta như rơi vào hầm băng, thực lực của cô ta không thể nào so được với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.

Diệp Quân cũng hồi thần lại, mỉm cười nói: "Cô nương đừng tức giận, ta chỉ lỡ miệng mà thôi, không có ý bất kính đâu".

Cô gái liếc mắt nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, sau đó lại nhìn Diệp Quân, thấy thái độ Diệp Quân thành khẩn, đúng thật không có ý bất kính, cô ta im lặng một lúc rồi nói: "Công tử, sách cổ này đã được tổ tiên dốc hết tâm huyết để ghi chép lại, năm đó tổ tiên từng để lại di ngôn cho thế nhân được xem miễn phí, nhưng sau này chúng ta phát hiện nó không được người đời coi trọng và nâng niu, nên chúng ta quyết định cất Cổ Sử vào lầu cao, bán lấy giá đắt".

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta hiểu rồi".

Nói rồi, hắn liếc nhìn những quyển sách cổ khác, sau đó nói: "Có sách cổ nào liên quan đến di tích Toại Minh không?"

Cô gái nhìn Diệp Quân: "Có, nhưng sách đó còn quý hơn, phải mất năm mươi nghìn viên đế tinh".

Năm mươi nghìn!

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cũng phải cau mày lại.

Một quyển sách không phải công pháp hay thần công gì mà lại có giá tận năm nghìn viên đế tinh, vậy có chút quá đáng.

Diệp Quân nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Ngươi muốn mua hết hay là..."

Diệp Quân mỉm cười nói: "Ta muốn mua hai quyển này thôi".

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ gật đầu, trong lòng cũng là thoáng thả lỏng, sách ở đây nhiều như vậy, lại còn bán giá cắt cổ, nếu muốn mua hết thì cô ta thấy cũng hơi khó.

Mà vẻ mặt của cô gái tiếp thị bấy giờ trở nên hơi kỳ lạ, cô ta vốn tưởng người đàn ông này mới là chủ chi, không ngờ người chân chính chi tiền lại là cô gái này.

Bám váy phụ nữ?

Nghĩ đến đây, vẻ mặt của cô ta lại càng kỳ quái hơn.

Tất nhiên Diệp Quân cũng để ý đến biểu hiện của cô gái, nhưng hắn không nói gì thêm mà chỉ cùng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay lưng rời đi.

Hai người đi xuống dưới, vì Đệ Nhất Tĩnh Chiêu mang khăn che mặt nên không có ai nhận ra cô ta, nhưng tư thái tuyệt mỹ của cô cũng khiến không ít người đi đường phải ngoái lại nhìn.

Lúc đi đến tầng một, Diệp Quân lại gặp được thiếu niên mua trứng lúc trước, bây giờ thiếu niên đó còn kéo theo một thiếu niên mặc áo đen xem chừng cũng là một kẻ xúi quẩy.

Thiếu niên mua trứng kéo thiếu niên mặc áo đen, nghiêm túc nói: "Thiếu Vân, ta có linh cảm là lần này nhất định có thể ấp ra trứng rồng... Ngươi tin ta, chắc chắn là được".

Diệp Quân: "..."

Thiếu niên mặc áo đen có hơi do dự: "Cố Trần, chuyện này khó lắm, chúng, chúng ta bỏ đi!"

Thiếu niên tên là Cố Trần vội vàng nói: "Thiếu Vân, ngươi suy nghĩ lại đi, nếu ấp ra được trứng rồng thì gia tộc vợ chưa cưới của ngươi sẽ còn coi khinh ngươi sao? Bọn họ có muốn từ hôn nữa không?"

Sắc mặt của thiếu niên tên Thiếu Vân kia lập tức có hơi khó coi...

Cố Trần tiếp tục xui khiến nói: "Chỉ cần ngươi ấp ra được trứng rồng, khi đó không chỉ vận mệnh của ngươi sẽ được thay đổi, mà vận mệnh của gia tộc ngươi cũng sẽ thay đổi, gia tộc vợ chưa cưới của ngươi cũng sẽ đến cửa hối thúc ngươi mau kết hôn đó..."

Thiếu Vân vẫn còn hơi do dự: "Chuyện này đánh cược quá".

Cố Trần hỏi: "Đám nhà nghèo chúng ta không đánh cược thì làm sao thay đổi số phận được?"

Cuối cùng, thiếu niên tên là Thiếu Vân kia cũng bị Cố Trần xui kiến thành công, dùng tất cả tiền của mình để mua ba quả trứng.

Hai thiếu niên ôm ba quả trứng ngồi ở cách Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu không xa, có thể thấy cả hai đều vô cùng căng thẳng, nhất là Thiếu Vân, trên mặt hiện rõ vẻ sốt sắng.

Thiếu Vân định mở phong ấn của một quả trứng thì đúng lúc này, Cố Trần đột nhiên nói: "Mở một lần toàn bộ đi!!"

Thiếu Vân do dự một lúc rồi gật đầu: "Đại Đế phù hộ, Đại Đế phù hộ..."

Nói xong, cậu ta cắn răng một cái rồi mở toàn bộ phong ấn của ba quả trứng ra.

Ba cái đầu gà đồng thời nhổm lên.

Hai thiếu niên sững người tại chỗ, sắc mặt tái nhợt như giấy. Diệp Quân thu hồi ánh mắt, nhìn sang quầy bán trứng, hắn phát hiện người đến mua trứng không ít, rõ ràng tất cả mọi người đều ôm hi vọng bỏ ít thắng nhiều, mở ra được thần thú cực phẩm, từ đó một bước lên mây, cưới được vợ đẹp.

Xung quanh bỗng có người kinh ngạc hô lên.

Mọi người nghe tiếng thì cùng ngoái lại nhìn, cách đó không xa có một thiếu niên đang ôm trứng kinh ngạc reo hò, quả trứng của cậu ta đã bị vỡ một góc, một cái đầu rồng nho nhỏ chui ra đang tò mò nhìn ngó xung quanh.

Lần này, tất cả mọi người ở tầng một đều đến vây xem.

Đúng là rồng!

Liếc mắt nhìn liếc mắt nhìn thiếu niên đang hưng phấn kia, khẽ mỉm cười: "Vận may tốt thật".

Nói rồi, hắn xoay người rời đi.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên nói: "Đó là giả".

Vẻ mặt Diệp Quân lập tức cứng ngắc...
Chương 2689: Đại Đế không thể nhục!

Giả!

Diệp Quân nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hơi ngạc nhiên nhưng cũng dễ hiểu.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu bình tĩnh đứng yên.

Diệp Quân bật cười, cũng không nói gì thêm mà xoay người đi ra ngoài.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu liếc nhìn quầy bán trứng, sau đó xoay người đi theo.

Sau khi rời khỏi thương hội, hai người đi về phía phủ đệ của tộc Đệ Nhất.

Dọc đường đi, Diệp Quân lật xem quyển Cổ Sử dày cộm kia, không thể không nói nó được ghi chép rất tỉ mỉ, từ thời đại Cổ Sử đến nay, trong suốt sáu tỉ năm đã có những chuyện trọng đại gì xảy ra đều được nó ghi chép chi tiết, bao gồm cả một vài thiên tài từng xuất hiện qua mỗi thời đại, tất nhiên thiên tài có thể được ghi chép vào trong này không phải là thiên tài bình thường, họ đều là những tồn tại quái dị nhất trong thời đại đấy.

Mà lúc viết đến Đại Đế đầu tiên của thời đại Đế Giả và Thập Hoang, tác giả cũng chỉ đề vài chữ ngắn ngủi: Đế xuất hiện, đất rung trời chuyển.

Đó là lần đầu tiên vũ trụ này xuất hiện Đại Đế!

Lúc chưa xuất hiện Đại Đế, toàn bộ thời đại Đế Giả và Thập Hoang đều là do vô số thiên tài tranh bá, mà Đại Đế vừa xuất hiện đã lập tức trấn áp hết tất cả thiên tài cùng yêu nghiệt nơi đây, đồng thời khiến vạn tộc phải thần phục.

Không thể không phục!

Sau khi đạt đến Đại Đế, họ đã kéo dài khoảng cách với toàn bộ người ở nơi đây, nghiền ép tất cả.

Nhìn thấy Diệp Quân đọc đến xuất thần, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ban đầu cũng không định quấy rầy, nhưng chẳng mấy chốc cô ta đã nhíu mày lại rồi kéo lấy ống tay áo của Diệp Quân.

Diệp Quân dừng lại, hắn hồi thần rồi nhìn về phía xa, cách đó không xa có hai kiếm tu đang chậm rãi đi đến, dẫn đầu là cô gái đeo kiếm lúc trước, theo sau còn có thêm một ông lão kiếm tu.

Cô gái đeo kiếm và ông lão chậm rãi đi tới trước mặt Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, cô ta nhìn Diệp Quân một lúc rồi quay sang Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Tĩnh Chiêu tộc trưởng, hôm nay chúng ta đến đây là vì thanh tàn kiếm kia, nếu Tĩnh Chiêu tộc trưởng đồng ý nhường cho, Đế Kiếm Tông ta vô cùng cảm kích".

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn cô gái đeo kiếm: "Nếu không thì sao?"

Cô gái đeo kiếm híp mắt lại: "Vậy Tĩnh Chiêu tộc trưởng không muốn nể mặt Đế Kiếm Tông chúng ta rồi".

"Không nể thì không nể thôi!"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm cô gái đeo kiếm, trả lời không chút do dự.

Keng!

Bỗng, xung quanh đột nhiên vang lên từng tiếng kiếm ngân vang, ngay sau đó, mấy trăm kiếm tu phá không lao ra, chỉ trong nháy mắt, đã có rất nhiều kiếm tu đứng vây quanh Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.

Cô gái đeo kiếm nhìn chằm chằm vào Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Tĩnh Chiêu tộc trưởng, Đế Kiếm Tông và tộc Đệ Nhất không ân không oán, chúng ta cũng không muốn có ân oán với tộc Đệ Nhất".

"Ồn ào!"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên phất tay áo lên, trong thoáng chốc, một luồng sức mạnh đáng sợ đã ập đến cuốn lấy cô gái đeo kiếm lên, cô gái kia phản ứng cực nhanh, trong nháy mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ra tay đó, cô ta nhanh chóng rút kiếm sau lưng ra chém mạnh về phía trước một nhát, nhưng kiếm vừa tung ra thì cả người đã bị đánh bay. Các cường giả Đế Kiếm Tông thấy thế thì định xông lên tấn công, nhưng đúng lúc này, giữa đất trời đột nhiên xuất hiện mấy nghìn luồng hơi thở mạnh mẽ.

Cường giả tộc Đệ Nhất!

Chỉ trong nháy mắt, những cường giả Đế Kiếm Tông vốn đang bao quanh Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã bị vây đánh.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu vô cảm hô lên: "Bắt hết toàn bộ".

Dám ra tay ở thành Đệ Nhất?

Bắt hết!

Vừa dứt lời, các cường giả tộc Đệ Nhất ở xung quanh đã chuẩn bị ra tay.

Lúc này, phía chân trời đột nhiên nứt ra, một khắc sau, một ông lão áo bào trắng bước ra, mà nương theo đó là một luồng uy lực kiếm thế mạnh mẽ bao trùm lên toàn bộ đất trời nơi này.

Tông chủ Công Song của Đế Kiếm Tông!

"Tộc trưởng Tĩnh Chiêu, hôm nay nếu có một người Đế Kiếm Tông chết ở nơi đây, vậy thành này cũng sẽ bị chôn cùng!"

Công Song đưa mắt nhìn xuống Đệ Nhất Tĩnh Chiêu.

Thành này cũng phải chôn cùng!

Vừa dứt lời, những cường giả tộc Đệ Nhất kia lập tức nổi giận không thôi.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thản nhiên nhìn Công Song kia: "Thật à?"

Công Song liếc xuống: "Cứ thử xem đi".

Trong mắt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã nổi lên sát ý, đang định tiếp lời thì Diệp Quân đột nhiên giữ cô ta lại: "Chuyện này không đúng".

Tất nhiên cô ta cũng biết chuyện này không ổn!

Tông chủ Đế Kiếm Tông đột nhiên tự mình xuất trận, hơn nữa còn không tiếc việc khai chiến với tộc Đệ Nhất, chuyện này chỉ nhìn thôi đã thấy không ổn. Đến tộc Đệ Nhất làm xằng, còn khiêu khích cô ta, khiến mọi người ở đây đều bối rối.

Nhưng với cô ta mà nói chuyện này không quan trọng, bây giờ Đế Kiếm Tông đã dám bắt nạt đến đầu cô ta, hôm nay nếu lùi bước thì sau này ai cũng dám trèo lên đầu lên cổ cô ta làm xằng mất.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đã động sát tâm, đang định lên tiếng thì lại bị Diệp Quân kéo tay lại, hắn nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: "Nếu cô tin ta thì chuyện này để ta xử lý".

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn chằm chằm vào Diệp Quân một lát, sau đó nói: "Được".

Diệp Quân ngẩng đầu nhìn tông chủ Đế Kiếm Tông, cười bảo: "Có câu nói, oan gia nên cởi không nên buộc, chỉ vì một thanh kiếm mà làm lớn chuyện thì thật sự không đáng, nào, ta sẽ ném kiếm lên kia nhé".

Tông chủ Đế Kiếm Tông thuận lợi nhận được thanh tàn kiếm kia.
Chương 2690: Thâu tóm tộc Đệ Nhất

Khuôn mặt của cường giả tộc Đệ Nhất không thể tin được, sau đó là nổi giận tía tai, chỉ nhìn chòng chọc vào tộc Đệ Nhất, hai mắt như muốn phun ra lửa, trong đó có vài người chỉ hận không thể đấm Diệp Quân một phát chết tươi.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đứng bên cạnh Diệp Quân cũng nhìn hắn với vẻ mặt khó mà tin được.

"Ha ha!"

Phía chân trời, tông chủ Đế Kiếm Tông bắt đầu cười lớn, ông ta liếc nhìn Diệp Quân rồi châm chọc: "Đây mà là Đại Đế? Đây mà là tộc Đệ Nhất? Đúng là chuyện nực cười".

Nói rồi, ông ta lập tức dẫn đám kiếm tu xung quanh rời khỏi nơi này.

Diệp Quân nhìn về phía chân trời một lúc lâu, sau đó mới thu hồi tầm mắt, mà đúng lúc này, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên giận dữ hét lên: "Thả tay ra!"

Diệp Quân quay đầu nhìn về phía Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, chỉ thấy Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang giận đến mức run người, cô ta nhìn chằm chằm Diệp Quân: "Ngươi bảo ta tin ngươi, là tin thế đó à?"

Diệp Quân gật đầu: "Ừ".

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cả giận nói: "Ngươi có biết Đại Đế thì không thể nhục?"

Dứt lời, cô ta đã phất tay áo rời đi, cô ta chưa bao giờ cảm thấy bị khuất nhục như thế này, nỗi nhục này không phải vì Đế Kiếm Tông trên cơ được tộc Đệ Nhất, mà bởi vì đối phương đã làm nhục Diệp Quân, và thêm cả phản ứng hờ hững của Diệp Quân nữa. Trong lòng cô ta, Đại Đế là thần thánh, không ai có thể mạo phạm.

Đó cũng là lý do vì sao dù Diệp Quân đã mất hết tu vi, nhưng cô ta vẫn dành sự kính trọng lớn nhất cho hắn.

Nhưng cô ta không ngờ rằng hôm nay Diệp Quân lại đưa ra thỏa hiệp đáng gây thất vọng như thế! Cô ta thật sự thất vọng, Đại Đế không thể làm như vậy, trong mắt cô ta, dù Đại Đế có chết cũng không được chịu nhục.

Xung quanh, những cường giả tộc Đệ Nhất khác cũng cả giận không thôi, bọn họ hung hăng trừng Diệp Quân một cái rồi sau đó rời đi.

Diệp Quân đứng tại chỗ nhìn Đệ Nhất Tĩnh Chiêu phẫn nộ bỏ đi thì chỉ lắc đầu cười, hắn cũng xoay người rời đi, hắn không đến phủ đệ tộc Đệ Nhất ngay, mà tìm một căn nhà hoang không người rồi nghỉ chân ở đó, bắt đầu đọc cẩn thận quyển Cổ Sử kia

Đại Đế xuất hiện!

Đại Đế ngã xuống!

Các dấu hiệu bề mặt đều chắc chắn có liên quan đến di tích Minh Toại cùng cái cây Thiên Hành nhỏ kia.

Hắn muốn biết rõ toàn bộ mối liên quan giữa nền văn minh Cổ Sử và di tích Minh Toại.

Đế Kiếm Tông.

Công Song dẫn theo đám kiếm tu Đế Kiếm Tông trở về, vừa trở lại, ông ta đã tự mình đi bế quan, đúng lúc này, có một bóng mờ xuất hiện trước mặt ông ta, bóng mờ ấy ngưng tụ thành hình một người đàn ông trung niên, thân thể có hơi phát tướng, người này chính là gia chủ Tần Ngô của gia tộc Đại Đế họ Tần, Tần Ngô cười nói: "Lần này Kiếm Tông chịu khiêu khích như vậy mà Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lại nhịn được, còn có vị Diệp Quân Đại Đế kia nữa, là Đại Đế mà lại cam chịu bị sỉ nhục, chẳng có lấy khí khái của một vị Đại Đế nào cả, đúng là chuyện cười".

"Chuyện này có hơi kỳ lạ!"

Lúc này, người đàn ông trung niên khác bỗng xuất hiện, đó là gia chủ Quân Ngự của gia tộc Đại Đế họ Quân.

Tần Ngô và Công Song nhìn về phía Quân Ngự, Quân Ngự bình tĩnh nói: "Tộc Đệ Nhất đã tiêu tốn một đế binh cho Diệp Quân không còn bất kỳ tu vi nào, đây đã là một chuyện kỳ lạ, thứ hai, Diệp Quân sau khi thành Đế rồi lại lập tức tiêu tán đi, việc này cũng có điểm không thích hợp".

Tần Ngô cười nói: "Quân huynh, nói như huynh thì việc Diệp Quân đột nhiên thành Đế cũng đã rất kỳ lạ rồi".

Quân Ngự nhíu mày lại, Tần Ngô tiếp tục nói: "Một thiếu niên kiếm tu đến từ vũ trụ xa xôi đột nhiên trở thành Đế, tự bản thân chuyện này đã rất kỳ lạ, nhưng nó lại xảy ra. Bây giờ chúng ta xoắn xuýt những chuyện này không có nghĩa lý gì hết, thứ bây giờ chúng ta cần làm là làm sao nuốt chửng tộc Đệ Nhất, còn Diệp Quân kia..."

Nói đến đây, ông ta không tiếp tục nữa.

Giết Diệp Quân?

Tất nhiên ông ta rất muốn Diệp Quân chết, nhưng nhà họ Tần sẽ không tự mình ra tay, nhân quả của việc giết Đế, nhà họ Tần sợ là không gánh nổi.

Ở nơi càng hẻo lánh thì càng không quan tâm đến đạo pháp, làm xăng làm bậy gì cũng được. Nhưng ở vũ trụ này của bọn họ, nhân quả không phải là thứ để đùa giỡn, dám ra tay giết một vị Đại Đế, nhân quả mà cắn ngược lại thì nhà họ Tần chắc chắn không thể đỡ được. Lúc tổ tiên hiển linh đã hạ xuống Đế chỉ rằng gia tộc không được giết Diệp Quân trừ khi vận mệnh Đại Đế trên người hắn biến mất.

Đây cũng là lý do lúc trước tộc Đệ Nhất muốn Diệp Quân, bọn họ đã đồng ý.

Diệp Quân chính là một củ khoai lang bỏng tay.

Quân Ngự đột nhiên nói: "Trước tiên không nói đến Diệp Quân nữa, nói về tộc Đệ Nhất đi, hư tượng của hai vị tổ tiên tộc Đệ Nhất chẳng bao lâu nữa sẽ hoàn toàn rơi vào thời kỳ suy yếu, đó chính là thời cơ tốt nhất để chúng ta ra tay".

Tần Ngô đột nhiên nói: "Đế binh còn lại của tộc Đệ Nhất..."

Quân Ngự khẽ nhíu mày nói: "Còn chưa thắng mà đã muốn chia của, ngươi muốn nội loạn?"

Tần Ngô cười ha ha: "Chỉ tùy tiện hỏi thôi mà".

Quân Ngự gật gật đầu: "Bây giờ tình thế không rõ, ba nhà chúng ta phải nên đoàn kết, đừng có đại sự chưa thành mà đã tranh giành nội bộ, chờ đến khi thâu tóm được tộc Đệ Nhất rồi hẳn nói tiếp".

Công Song ở bên đột nhiên hỏi: "Thâu tóm được tộc Đệ Nhất rồi thì nên xử trí Diệp Quân như thế nào? Lẽ nào cứ để mặc hắn ở bên ngoài đi lung tung?"

Quân Ngự bình tĩnh nói: "Tuy tổ tiên đã căn dặn không được giết hắn, nhưng không ai bảo là không được giam cầm".

Tần Ngô cười nói: "Đúng vậy thật".

Công Song gật gật đầu, sau đó nói: "Có muốn thông báo đến Đạo Tông, nhà họ Mục, nhà họ Nguyên, Đế Tông và Thần Tông không?"

Quân Ngự cười nói: "Tất nhiên là phải thông báo rồi, tộc Đệ Nhất đã càn quấy nhiều năm như vậy, ta không tin bọn họ không có oán khí, ta sẽ đi liên hệ, lần này nhất định phải giải quyết tận gốc tộc Đệ Nhất, và cả Diệp Quân kia..."

Nói rồi, ông ta xoay người rời đi, Tần Ngô cũng thuận thế tạm biệt, chờ hai người kia rời đi, Công Song mới xoay người đi đến một bí cảnh người ngoài căn bản không vào được.

Công Song lấy thanh tàn kiếm kia ra, ánh mắt lộ vẻ tham lam: "Vòng vo một vòng lớn, rốt cuộc ngươi vẫn về tay ta".

Dứt lời, tay phải ông ta đột nhiên điểm lên đuôi tàn kiếm, sau đó mạnh mẽ hút kiếm linh vào trong thức hải của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK