Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 551: Một kiếm là một đạo

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng mở bừng mắt, đâm kiếm ra.

Ầm!

Trong tích tắc, thời không vạn trượng trước mặt Diệp Quân tịch diệt, biến thành một mảng hư không!

Hơn nữa, nhát kiếm này đã chôn vùi ba tầng thời không, vào trong thời không Vô Giới!

Nhìn thấy vậy, Diệp Quân trở nên phấn khích: "Niềm tin! Điều quan trọng nhất của nhát kiếm này chính là niềm tin kiếm đạo của chính mình, một nhát kiếm này của ta chính là một đạo, một đạo chính là một kiếm, mà đạo của ta chính là niềm tin vô địch của ta... ha ha..."

Tiểu Tháp: "Phi thường!"

Người phụ nữ bí ẩn cười nói: "Đúng là phi thường, có thể lấy quyền đạo để ngộ kiếm đạo, ta hoàn toàn không ngờ được, ta nhìn thấy được bóng dáng của đại tỷ năm xưa trên người hắn".

Tiểu Tháp: "Tính khí của đại tỷ ngươi thế nào?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Tốt lắm, chỉ thích bẻ cổ người khác thôi".

Tiểu Tháp: "..."

Diệp Quân đang vô cùng phấn khích.

Một kiếm là một đạo!

Lúc xuất kiếm, niềm tin cũng rất quan trọng.

Niềm tin vô địch!

Lúc này, có thể nói kiếm đạo của hắn đã thăng hoa lên một tầm cao mới.

Diệp Quân nhìn ý kiếm trong tay mình, ý kiếm cũng đã xảy ra biến hóa.

Diệp Quân mỉm cười sau đó bắt đầu nghiên cứu chiêu thức cuối cùng: Bất Bại.

Mà lúc này, người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: "Bây giờ ngươi chưa thể luyện được chiêu Bất Bại này đâu".

Diệp Quân khó hiểu: "Vì sao?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Quyền kỹ này có hai trọng điểm, một là cần khí thế, khí thế coi thường chúng sinh, mà ngươi bây giờ không có khí thế này. Hai là quyền kỹ này có đòi hỏi cực cao về thân xác, khi thi triển sẽ hủy thiên diệt địa, thân xác và thần hồn của ngươi bây giờ chưa thể chịu đựng được sức mạnh của nó".

Diệp Quân im lặng.

Người phụ nữ bí ẩn: "Uy lực của quyền kỹ này quá lớn, đợi sau khi cảnh giới của ngươi được nâng cao rồi hãy tu luyện! Còn cả Vạn Cổ Tuế Nguyệt kia nữa, tu luyện nó cần phải vào Tuế Nguyệt trường hà để lĩnh ngộ, bây giờ ngươi cũng không tu luyện được đâu. Hai môn võ kỹ này đại tỷ đều sáng tạo ở giai đoạn giữa, không phải để cho người đang ở giai đoạn trước tu luyện đâu!"

Diệp Quân suy nghĩ rồi gật đầu: "Cũng được!"

Đoạn hắn lật Chân Thần Đạo Điển ra đến sau cùng.

Kiếm điển!

Diệp Quân mở trang đầu tiên, một hàng chữ xuất hiện: Kiếm Quy - kiếm là quy tắc, mũi kiếm là chân lý.

Diệp Quân nhíu mày.

Người phụ nữ bí ẩn: "Kiếm Quy, kiếm kỹ đầu tiên Chấp Kiếm Nhân tu luyện chính là nó. Nó vừa là một môn kiếm kỹ vừa là một niềm tin kiếm đạo. Kiếm của ta chính là quy tắc, mũi kiếm của ta chính là chân lý, đây chính là kiếm đạo của Chấp Kiếm Nhân".

Kiếm của ta chính là quy tắc!

Mũi kiếm của ta chính là chân lý!

Người phụ nữ bí ẩn: "Ngươi có hứng không?"

Diệp Quân gật đầu: "Đương nhiên là có! Đợi ta học được kiếm kỹ này rồi sẽ dùng kiếm kỹ này đánh bại bà ta, người nghĩ bà ta sẽ thấy thế nào?"

Sau một hồi im lặng, người phụ nữ bí ẩn nói: "Cả đời muội ấy háo thắng, nếu ngươi dùng kiếm đạo của muội ấy đánh bại muội ấy thì chắc chắn muội ấy sẽ rất đau buồn. Nhưng khó lắm. Thiên phú kiếm đạo của muội ấy không hề thua ngươi, nói thật, ngươi muốn đánh bại muội ấy trong vòng một năm là điều không thể nào, dù suốt cả năm này ngươi đều tu luyện trong tháp thì cũng không thể nào. Thế nên ta thấy ngươi đã hơi xốc nổi khi đánh cược với muội ấy!"

Diệp Quân hít sâu vào một hơi: "Hành sự tại nhân, ta muốn ra mặt cho chính mình, cũng muốn ra mặt cho tiền bối và Bát Uyển, đến lúc đó ta sẽ chứng minh với bà ta rằng tiền bối và Bát Uyển không nhìn nhầm người!"

Người phụ nữ bí ẩn trầm giọng nói: "Ta chỉ xem ngươi như là đệ đệ!"

Diệp Quân sững người, sau khi phản ứng lại thì mặt hắn đen như nhọ nồi, ta đâu có ý gì khác!

Ôi trời ạ!

Diệp Quân đau đầu!

Đều trách Chấp Kiếm Nhân kia, mẹ kiếp, ăn nói lung tung, phục thật đấy.

Không nói gì thêm, Diệp Quân bắt đầu tu luyện kiếm kỹ.

Kiếm Quy!

Lấy kiếm làm quy tắc!

Chỉ có hai chữ trọng điểm trong kiếm kỹ này: Bá đạo!

Kiếm của ta chính là quy tắc!

Mọi thứ khác đều là phù du!

Thời gian sau đó, Diệp Quân bắt đầu điên cuồng tu luyện, vì dòng thời gian trong tháp khác với bên ngoài nên hắn hoàn toàn có đủ thời gian để dùng.

Qua một tháng, trên tầng mây, Diệp Quân bỗng phất tay, một thanh kiếm đâm xuống phía xa.

Ầm!

Chớp mắt, thanh kiếm kia làm tâm, thời không trong vòng nghìn trượng xung quanh nó đều nổ tung, vô số kiếm quang tung hoành ngang dọc, vô cùng khiếp người.

Diệp Quân xòe tay ra, thanh ý kiếm kia bay trở về tay hắn, nhìn nó, hắn lại lắc đầu.

Vẫn chưa hài lòng lắm!

Hắn đã tu luyện thành công Kiếm Quy rồi nhưng uy lực lại kém xa Đạo Kiếm của hắn!

Đương nhiên, cũng không quá kém cỏi, vẫn mạnh hơn Lâm Giới của hắn nhiều!

Lâm Giới!

Diệp Quân bỗng nói: "Suýt thì mình quên cái này..."

Nói rồi hắn chậm rãi nhắm mắt lại!

Lúc tạm biệt, ông nội đã cho hắn một môn kiếm kỹ!

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm!

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm này rất giống với Lâm Giới.

Diệp Quân bắt tay vào tu luyện luôn.

Thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm và Lâm Giới có một điểm chung, đó chính là sức bật, đương nhiên là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm mạnh hơn!

Diệp Quân lại bỏ ra gần một tháng mới nắm bắt triệt để thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, cực hạn của hắn bây giờ là một lần tăng ba mươi đạo!

Không thể thêm được nữa, vì thân xác hắn chịu không thấu!

Không chỉ thân xác mà cả thần hồn cũng vậy!

Võ kỹ và kiếm kỹ càng mạnh thì càng đòi hỏi khắc khe về thân xác và thần hồn, hơn nữa sức tiêu hao cũng cực cao!

Dù là Đạo Kiếm của hắn hay là thuật Trảm Thiên Bạt Kiếm, với thực lực bây giờ, hắn chỉ có thể thi triển nhiều nhất là hai lần, sau hai lần huyền khí cạn kiệt, sức lực hao hụt, thần hồn suy nhược, không cần đánh cũng sẽ tự thua!

Nhưng Diệp Quân không tiếp tục tu luyện nữa!

Không thể bế quan cắm đầu tu luyện mãi được, phải đi ra ngoài, dùng thực chiến để tu luyện mới được!

Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, lên đường tới Tuế Nguyệt Giới.

Ngoài tu luyện, hắn còn một nhiệm vụ cấp bách nữa là tìm kiếm Bát Uyển.

Lúc này, người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: "Nếu Bát Uyển đã không còn nhận ra ngươi nữa thì ngươi sẽ thế nào?"

Diệp Quân khẽ nói: "Tiền bối, người từng thích ai chưa?"

Sau một hồi im lặng, người phụ nữ bí ẩn nói: "Ngươi có tin ta đánh ngươi không?"

Diệp Quân nín thinh.
Chương 552: Có thể diệt được đại đạo không?

Diệp Quân cạn lời.

Tiền bối bí ẩn này càng ngày càng bạo lực rồi.

Đây không phải là chuyện tốt đâu!

Người phụ nữ bí ẩn: "Tới Tuế Nguyệt Giới giành lấy kính Tuế Nguyệt".

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Mong tiền bối chỉ đường".

Lúc này, một luồng sáng bỗng bay từ trong cơ thể Diệp Quân ra, thời không ở trên trời cách đó không xa nứt toác.

Diệp Quân không phí lời, ngự kiếm bay lên rồi mất hút trong vết nứt kia.

Bên trong vết nứt chính là đường hầm thời không.

Bấy giờ, Diệp Quân bỗng xòe tay ta, trong tay hắn xuất hiện một cái cây nhỏ màu xanh lục, nhìn cây thần tự nhiên, Diệp Quân hỏi: "Tiền bối, cây thần tự nhiên này có tác dụng gì ạ?"

Tuy có cây thần tự nhiên nhưng hắn chưa từng nghiên cứu thử tác dụng của nó là gì.

Người phụ nữ bí ẩn: "Thật ra năm xưa thực lực của quân viễn chinh mạnh hơn trăm vạn gia tộc, nhưng trong trận chiến đó, quân viễn chinh tấn công mãi mà không hạ được thành, ngươi có biết vì sao không?"

Diệp Quân nói: "Nhờ cây thần tự nhiên này à?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Chính xác, cây thần tự nhiên này có một công năng rất rất nghịch thiên, đó chính là trị liệu, hơn nữa nó còn trị liệu tập thể, theo lý thuyết, chỉ cần ngươi chưa chết thì nó sẽ mãi chữa trị cho ngươi".

Diệp Quân hơi kinh ngạc: "Trị liệu tập thể ạ?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Ừm, rất khó tin, là thần vật không có cấp bậc nào để đo lường".

Diệp Quân tò mò: "Sao lại không có cấp bậc ạ? Chỉ đơn giản là không có cấp bậc thôi sao?"

Người phụ nữ bí ẩn khẽ cười: "Có thể hiểu là như thế, thật ra trong chư thiên vạn giới và cả Chân vũ trụ không có nhiều thần vật không có cấp bậc, ví như vũ trụ Vô Gian chỉ có mỗi cây thần tự nhiên này thôi đấy!"

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn nhìn cây thần tự nhiên trong tay, tâm niệm khẽ động, cơ thể hắn bỗng tỏa ra vô số điểm sáng màu xanh lục, ấm áp dễ chịu.

Như phát hiện ra điều gì, Diệp Quân chợt siết chặt tay phải.

Ầm!

Một luồng sức mạnh đáng sợ bỗng trào ra từ trong cơ thể hắn, đường hầm thời không xung quanh bỗng rung lên kịch liệt, sắp sụp đổ.

Diệp Quân hoảng hốt vội dừng lại.

Bấy giờ, người phụ nữ bí ẩn nói: "Sức mạnh tự nhiên!"

Diệp Quân ngờ vực: "Sức mạnh tự nhiên ạ?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Ừ, đây là sức mạnh tự nhiên của cây thần tự nhiên. Đây là loại sức mạnh nguyên thủy nhất của vũ trụ Vô Gian, năm xưa Thanh Đế biết đến nó nên lấy nó làm nền tảng, đồng thời tập hợp sức mạnh của trăm vạn tộc ở vũ trụ Vô Gian, tự mình sáng tạo ra đạo thống Thanh Đế".

Diệp Quân trầm giọng nói: "Nhưng ông ta vẫn thua dưới tay đại tỷ của tiền bối!"

Người phụ nữ bí ẩn cười nói: "Thanh Đế đúng là một nhân vật rất ghê gớm, cả Chân vũ trụ cũng chỉ có mỗi đại tỷ có thể chiến thắng ông ta, ngoài đại tỷ, vẫn còn một người có thể đấu ngang sức với ông ta!"

Diệp Quân tò mò: "Ai ạ?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Ngươi đoán xem!"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Không phải là tiền bối đấy chứ?"

Nười phụ nữ bí ẩn cười lớn: "Ngươi thông minh thật đấy!"

Diệp Quân ngơ người.

Người phụ nữ bí ẩn: "Không phải ngươi nghĩ ta yếu kém lắm đấy chứ?"

Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: "Khi Chấp Kiếm Nhân đối diện với tiền bối, hình như bà ta không hề sợ tiền bối!"

Người phụ nữ bí ẩn cười: "Muội ấy xấu tính vậy đấy, đừng nói là gặp ta, dù có gặp đại tỷ thì muội ấy cũng vậy thôi. Muội ấy xấu tính, đầu óc nhanh nhạy, nhưng lại rất nghĩa khí, thuộc kiểu người gặp chuyện là xông lên đầu tiên ấy".

Diệp Quân hỏi: "Chân vũ trụ có thần vật nào không có cấp bậc không?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Có mấy món!"

Diệp Quân tiếp tục hỏi: "Là những gì ạ?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Trong tay đại tỷ có một món đồ cực kỳ lợi hại gọi là kính Nghịch Đạo, có thể chuyển ngược đạo nguyên".

Diệp Quân hiếu kỳ: "Đạo nguyên là gì?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Chính là căn nguyên đại đạo!"

Diệp Quân hỏi: "Căn nguyên đại đạo là gì ạ?"

Sau một hồi im lặng, người phụ nữ bí ẩn nói: "Ngươi nói chuyện kiểu này thì chúng ta không thể tiếp tục nói nữa rồi".

Diệp Quân cười khổ, đúng là hắn hơi thiếu kiến thức.

Người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: "Nói một cách đơn giản thì đại đạo chính là tất cả, tất cả chính là đại đạo. Ví dụ sinh lão bệnh tử, thủy triều dâng rồi rút, mặt trời mọc rồi lặn, quy luật vận hành vũ trụ thế giới, chính là đại đạo, đại đạo có mặt ở tất cả mọi nơi!"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Ta từng nghe tiền bối nói chủ nhân bút Đại Đạo có thể thoát khỏi đại đạo?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Đúng vậy, không chỉ ông ta, mấy vị cha ông của ngươi cũng làm được".

Diệp Quân trầm mặc một lát rồi hỏi: "Có thể diệt được đại đạo không?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Có thể, hủy đi tất cả chính là diệt đại đạo".

Diệp Quân lắc đầu cười.

Người phụ nữ bí ẩn: "Sao lại hỏi như vậy?"

Diệp Quân thản nhiên đáp: "Mệt quá thì hủy diệt thôi!"

Người phụ nữ bí ẩn: "..."

Tiểu Tháp do dự rồi nói: "Suy nghĩ này của ngươi không ổn đâu!"

Người phụ nữ bí ẩn: "Con người, sống chính là quá trình tu luyện, tuy khổ sở nhưng vẫn rất có ý nghĩa".

Diệp Quân cười nói: "Tiền bối, ta có thể nhìn ra được người vẫn còn tình cảm với Chấp Kiếm Nhân và Chân Thần, ta và bọn họ lại là kẻ thù, người đi theo ta là vì điều gì?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Để giúp đại tỷ!"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Người sẽ không đâm sau lưng ta vào một ngày nào đó đâu nhỉ?"

Người phụ nữ bí ẩn cười hỏi: "Ngươi sợ không?"

Diệp Quân cười ha hả: "Người ở cấp bậc như tiền bối sao có thể làm chuyện hèn hạ như vậy được?"

Đoạn, hắn dùng huyền khí truyền âm cho Tiểu Tháp: "Tháp gia, ngươi theo dõi sát sao bà ấy giúp ta nhé, không thể không đề phòng được!"

Tiểu Tháp nặng nề nói: "Đại ca, ngươi truyền âm bằng huyền khí cho ta, bà ấy nghe được đấy!"

Diệp Quân đơ mặt ra.

Gượng gạo quá!

Lúc này, người phụ nữ bí ẩn bỗng cười hi hi: "Ngươi cứ đợi đi! Đến lúc đó ta đâm ngươi, ngươi muốn đâm từ phía trước hay từ phía sau?"

Nói xong, bà ấy bỗng thấy có gì đó kỳ kỳ, nên im bặt luôn.

Diệp Quân không nghĩ nhiều, chỉ lắc đầu cười, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, cẩn thận cảm nhận luồng thần lực tự nhiên kia.

Phải công nhận luồng sức mạnh này rất đáng sợ, vô cùng vô tận, quan trọng nhất là luồng sức mạnh này tới từ cây thần tự nhiên, thế nên hắn không cần phải tu luyện mà cứ thế sở hữu thôi.

Có cây thần tự nhiên, năng lực chiến đấu của hắn sẽ tăng lên rất nhiều.

Có thể nói, bây giờ nếu hắn dùng kiếm Hành Đạo, cây thần tự nhiên và đạo ấn, dưới Kiếm Đế, hắn không dám khẳng định mình hoàn toàn vô địch nhưng cũng rất hiếm có địch thủ.

Không dám khẳng định mình hoàn toàn vô địch là vì trực giác nói cho hắn biết mình bây giờ thật sự không thể đánh lại tỷ tỷ đã đạt đến Tuế Nguyệt Tiên, mà trong vũ trụ mênh mông này, chắc chắn cũng có những thiên tài yêu nghiệt siêu cấp khác.

Đương nhiên, ở thế hệ trẻ, hắn không ngần ngại đối đầu với bất kỳ ai.
Chương 553: Diệp Huyên!

Đúng lúc này, thời không phía trước bỗng xuất hiện một màn sáng trắng.

Tới rồi!

Diệp Quân thôi không suy nghĩ nữa, hóa thành một đạo kiếm quang xuyên qua màn sáng.

Một lát sau, Diệp Quân xuất hiện trên một đỉnh núi, từ chỗ hắn đứng nhìn ra có thể thấy những ngọn núi nối đuôi nhau kéo dài bất tận, mây mù vờn quanh, phong cảnh đẹp không tả xiết.

Tuế Nguyệt Giới!

Diệp Quân nói: "Tiền bối, kính Tuế Nguyệt ở đâu ạ?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Không biết!"

Diệp Quân chợt thấy đau đầu.

Tiểu Tháp: "Đi về phía trước, ta cảm nhận được sức mạnh Tuế Nguyệt rồi".

Diệp Quân gật đầu, ngự kiếm bay lên, xé rách tầng mây rồi mất hút.

Rất nhanh, Diệp Quân được Tháp gia chỉ dẫn đã tới trước một ngọn núi lớn, dưới chân núi là một dòng sông, bên dòng sông có một tảng đá cổ xưa ghi: Sông Tuế Nguyệt.

Sông Tuế Nguyệt!

Lúc Diệp Quân tới có vài người ở đây rồi.

Diệp Quân nhìn mọi người, hắn phát hiện khí tức của những người này đều không hề yếu, trong đó còn có mấy cường giả cảnh giới Tuế Nguyệt Tiên nữa.

Còn có cả thần linh!

Rõ ràng những người này đều tới vì kính Tuế Nguyệt.

Diệp Quân nhìn con sông Tuế Nguyệt, thầm hỏi: "Tháp gia, ngươi có thể cảm nhận được kính Tuế Nguyệt không?"

Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Không cảm nhận được, ở đây có sức mạnh Tuế Nguyệt nhưng không cảm nhận được nguồn gốc sức mạnh".

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn phóng thần thức tới sông Tuế Nguyệt, nhưng thần thức vừa vào sông đã biến mất tăm mất dạng.

Thấy thế, Diệp Quân ngơ ra.

Người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: "Thần thức của ngươi không chống lại được sự ăn mòn của sức mạnh Tuế Nguyệt".

Diệp Quân hỏi: "Tiền bối có cách gì không?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Không!"

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn biết chắc chắn bà ấy có cách nhưng bà ấy mong mình tự cố gắng giành lấy chứ không muốn mình không công mà được lợi.

Đúng lúc này, một chiếc bè gỗ bỗng xuất hiện đằng xa, một cô gái mặc váy màu mạ non, thân hình uyển chuyển, dung mạo tuyệt trần, hai tay cầm sào trúc đứng trên bè, bé gỗ lững lờ trôi theo dòng nước.

Cô gái vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

Vì quá đẹp!

Một nụ cười, một cử chỉ của cô ấy cũng làm người ta mất hồn mất vía.

Diệp Quân nhìn cô gái, thấy cô ấy không có chút khí tức nào, hệt như một cô gái bình thường.

Đương nhiên, hắn không ngây thơ nghĩ vậy.

Lúc này, cô gái bỗng nhìn những người đứng trên bờ, khẽ cười: "Có phải các vị tới đây vì kính Tuế Nguyệt không?"

Bấy giờ, một thiếu niên áo trắng bước tới trước, cười đáp: "Vốn là đến vì kính Tuế Nguyệt, nhưng lúc nhìn thấy cô nương, ta đã thay đổi ý định. Nếu nhận được sự quan tâm của cô nương thì kính Tuế Nguyệt chẳng là gì cả".

Nghe lời thiếu niên áo trắng nói, những người khác đều bật cười.

Còn Diệp Quân thì lặng lẽ lùi lại phía sau.

Trên bè gỗ, cô gái cười diễm lệ: "Miêu Tông của bọn ta có quy định không được kết hôn với người ngoài".

Thiếu niên áo trắng cười lớn: "Quy định là chết, người thì sống mà!"

Cô gái chớp mắt: "Nhưng ta không vừa ý với ngươi!"

Thiếu niên áo trắng lại cười: "Vậy cô nương ưng ý ai?"

Cô gái bỗng chỉ về phía bên cạnh, người cô ấy chỉ chính là Diệp Quân!

Thấy thế, mọi người đều nhìn Diệp Quân.

Cô gái thẹn thùng nhìn Diệp Quân, gương mặt mang ý cười.

Diệp Quân nhìn cô gái này, trong lòng thầm nghi ngờ, cô ta đang đối phó với mình!

Lúc này, chàng trai áo trắng cũng nhìn Diệp Quân, gã quan sát Diệp Quân rồi cười hỏi: "Xưng hô thế nào?"

Diệp Quân không quan tâm tới chàng trai áo trắng, hắn chậm rãi bước tới trước mặt cô gái kia. Hắn phải công nhận cô gái này rất xinh đẹp, thuộc tuýp người càng nhìn càng thấy động lòng ấy.

Diệp Quân nhìn thẳng cô gái: "Cô nương biết ta à?"

Cô gái chớp mắt, hơi e thẹn: "Không biết, chỉ là thấy công tử đẹp trai nên ta nhìn rất thích thôi".

Diệp Quân lắc đầu: "Ta có thê tử rồi!"

Cô gái cúi đầu, hai tay xoắn xuýt, khẽ nói: "Ta làm thiếp cũng được!"

Mọi người: "..."

Diệp Quân nhìn chằm chằm cô gái: "Ta có hai thê tử!"

Mọi người sững sờ.

Cô gái nhẹ nhàng đáp: "Ta chấp nhận!"

Mọi người lại càng ngơ ngác.

Đẹp trai thì có quyền vậy à?

Nhưng chẳng mấy chốc đã có người phát hiện ra điều bất thường.

Những người đến được đây chắc chắn đều không phải là hạng tầm thường, cô gái này rất kỳ quặc.

Hình như cô ấy đang cố tình khơi gợi thù oán!

Nhận ra điều này, ánh mắt nhìn cô gái của mọi người giảm bớt đi sự nồng nhiệt, thay vào đó là sự đề phòng.

Lúc này, chàng trai áo trắng lại cười nói: "Cô nương, đẹp trai không có ích gì đâu, ở thế giới này phải nói đến quyền thế..."

Nói rồi, gã nhìn Diệp Quân: "Xin tự giới thiệu, tại hạ là thiếu tông chủ La Nhĩ của Thiên Tông La Giới, cha ta là cường giả đứng đầu nhà họ La, Bán Bộ Đại Đế - La Phong!"

Nghe La Nhĩ giới thiệu, mấy người đứng bên cạnh bỗng lắc đầu rồi kéo nhau né gã ra.

Ra ngoài chu du phải mang theo não, chứ không chết lúc nào không hay.

Cô gái này rõ ràng đang cố tình khơi gợi mâu thuẫn thế mà La Nhĩ này lại không nhìn ra. Loại người ra khỏi nhà không mang theo não này, bọn họ phải tránh thật xa, khéo liên lụy chính mình.

Diệp Quân nhìn La Nhĩ mà không nói gì.

La Nhĩ: "Không phải ta cố tình phô trương gì đâu, tuy cha ta là Bán Bộ Đại Đế nhưng nhà họ La của ta trước nay vẫn rất khiêm tốn..."

Đoạn, gã bỗng nhìn Diệp Quân hỏi: "Không biết cha các hạ là ai?"

Diệp Quân thản nhiên đáp: "Diệp Huyên!"

La Nhĩ nhíu mày: "Cảnh giới nào?"

Diệp Quân: "Không có cảnh giới!"

La Nhĩ khẽ cười: "Hóa ra là phường tôm tép..."

Tiểu Tháp: "..."
Chương 554: Tình thân

Nghe La Nhĩ nói thế, Diệp Quân nhíu mày.

Tên này thế mà lại chưa từng nghe đến đại danh của cha?

Không phải thế chứ!

Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Ngươi nói Kiếm Chủ Nhân Gian thì chắc có lẽ hắn biết đấy”.

Nghe thế Diệp Quân mới vỡ lẽ.

Nói đến vũ trụ Quan Huyên, người trong thiên hạ thường chỉ biết đến Kiếm Chủ Nhân Gian, dù sao ở giai đoạn sau, số người ở vũ trụ Quan Huyên dám gọi Kiếm Chủ Nhân Gian bằng tên thật cũng không nhiều.

Lâu dần mọi người đều quên mất tên thật của Kiếm Chủ Nhân Gian.

La Nhĩ còn muốn nói gì đó, người phụ nữ ở bên cạnh bỗng nói: “Ngươi không biết Diệp Huyên sao?”

La Nhĩ nhìn người phụ nữ cười nói: “Không biết”.

Người phụ nữ đó chớp mắt: “Vậy thì ngươi đỉnh lắm đó”.

“Ha ha!”

La Nhĩ bật cười, đang định nói gì đó thì Diệp Quân bỗng vung tay lên.

Một thanh kiếm đâm thẳng vào giữa trán La Nhĩ, La Nhĩ bị găm vào ngay chỗ đó.

Thấy thế mọi người đều biến sắc.

Thực lực đáng sợ quá!

Phải biết rằng, La Nhĩ là một cường giả cảnh giới Nhân Tiên, thế nhưng lúc này lại không có sức đánh trả ở trước mặt thanh niên kiếm tu này?

Lúc này La Nhĩ đó cũng hãi hùng: “Ngươi… ngươi là kiếm tu”.

Diệp Quân không nói gì, vừa định ra tay thì lúc này La Nhĩ bỗng xòe bàn tay ra, siết vỡ thẻ bài gỗ trong tay.

Rầm!

Một luồng khí tức đáng sợ bỗng lao lên trời từ trong thẻ bài gỗ đó.

Mọi người đều ngẩng đầu lên nhìn trời, nơi đó ngưng tụ ra một ông lão.

Cường giả cảnh giới Thần Đế.

Ông lão nhìn Diệp Quân bên dưới, bình tĩnh nói: “Giết con trai ta ư? Ngươi to gan đấy”.

Nói rồi ông ta đè tay phải của mình xuống, khí thế mạnh mẽ cuồn cuộn lao xuống.

Cảnh giới Thần Đế.

Mặc dù chỉ là thân phân nhưng khí tức lớn mạnh đó cũng rất mạnh khiến thời không xung quanh chấn động đến mức dữ dội.

Khi khí tức đó lao đến trên đỉnh đầu Diệp Quân, Diệp Quân vung tay, kiếm thế rung lên.

Ầm!

Nhất thời, khí thế Thần Đế đó lập tức bị tan vỡ.

Thấy thế, cường giả cảnh giới Thần Đế - La Phong sửng sốt, ngay sau đó sắc mặt ông ta trở nên nghiêm trọng.

Hắn không mạnh bằng đứa con trai ngốc của ông ta nhưng lúc này ông ta lại có cảm giác không đúng lắm.

Ngay lúc này, một thanh niên ở một bên bỗng run giọng nói: “Diệp Huyên… Kiếm tu… Ngươi là Diệp Quân, cha ngươi là Kiếm Chủ Nhân Gian”.

Diệp Quân!

Vừa nghe nói thế, mọi người đều biến sắc.

Bây giờ người ở Chư Thiên Vạn Giới và các vũ trụ không ai không biết đến cái tên Diệp Quân.

Khoảng thời gian gần đây, vũ trụ Quan Huyên cứ luôn đối đầu với Chân vũ trụ, hơn nữa Diệp Quân còn đánh giết vào Chân vũ trụ.

Hiện giờ chuyện này đã truyền đến Chư Thiên Vạn Giới.

Lúc này mọi người đều vô cùng kinh sợ, vì ai cũng không ngờ rằng Diệp Quân lại xuất hiện ở đây.

Lúc nghe thấy lời người đàn ông đó nói, sắc mặt La Nhĩ đó trở nên trắng bệch.

Vũ trụ Quan Huyên!

Đây không phải là nơi mà La Giới Thiên Tông có thể chọc vào được!

Thôi xong đời rồi!

Mặt La Nhĩ xám xịt như tro tàn, gã biết hôm nay khoe mẽ quá mức rồi, cũng không biết bây giờ quỳ xuống xin tha có còn kịp không nữa.

Cuối cùng gã vẫn quỳ xuống.

Xin lỗi thì chắc chắn không được rồi, dập đầu trước vậy.

Lúc này La Phong đứng trên không trung cũng hết sức kinh ngạc, ông ta không ngờ con trai của mình lại chọc phải vũ trụ Quan Huyên.

Vậy thì phải thế nào?

Diệp Quân không nói gì chỉ liếc nhìn La Nhĩ.

Nhìn thấy ánh mắt của Diệp Quân, La Nhĩ bỗng ngẩng phắt đầu lên nhìn La Phong trên trời, run giọng nói: “Cha, con không muốn chết”.

La Phong nhìn La Nhĩ, vẻ mặt phức tạp: “Có một chuyện cha vẫn chưa nói với con”.

La Nhĩ khó hiểu: “Chuyện gì ạ?”

La Phong thấp giọng thở dài: “Thật ra con không phải là con trai ruột của cha”.

La Phong sững sờ.

Mọi người cũng sửng sốt.

Diệp Quân nhìn La Phong, cũng rất bất ngờ.

La Phong nghiêm túc nói: “Thật ra con được cha nhặt về, không phải là con trai ruột của cha”.

Dứt lời, ông ta quay sang phía Diệp Quân, chắp tay nói: “Diệp công tử, những gì người này làm không liên quan gì đến La Phong ta và La Tông, muốn xử lý nó thế nào thì tùy ngươi”.

Diệp Quân lặng thinh, cảm thấy rất bất ngờ.

Ôi vãi?

Diệp Quân nhìn La Nhĩ đang quỳ dưới đất, cũng cảm thấy nghi ngờ, lẽ nào tên này không phải là con trai ruột của La Phong thật sao?

Không chỉ Diệp Quân mà mọi người ở đó cũng rất ngạc nhiên.

Mẹ kiếp!

La Nhĩ ở đằng xa nhìn La Phong, sắc mặt trắng bệch: “Cha…”

Khuôn mặt La Phong không cảm xúc: “Ta không phải là cha ngươi”.

La Nhĩ ngồi phịch xuống đất, gã đau buồn cười nói: “Cha, con biết con đã gây họa, cha nói với con một tiếng, chuyện này con có thể tự mình gánh vác, không cần phải như vậy”.

La Phong nhìn La Nhĩ: “Ta thật sự không phải là cha ngươi”.

Diệp Quân ở một bên khẽ lắc đầu.

Lúc này hắn bỗng cảm thấy cha mình đúng là tốt thật.

Không phải người cha nào cũng có thể được gọi là cha.

Trong thế tục, chắc chắn có không ít cha con trở thành kẻ thù vì lợi ích của mình, còn ở thế giới mà cường giả là hàng đầu thì có thể nhiều hơn.

Nghĩ đến đây Diệp Quân mỉm cười lắc đầu.

Phải nói là thật ra gia tộc của mình tốt thật.

Cho dù là cha hay ông nội.

Vẻ mặt mọi người đều vô cùng kỳ lạ.

Ông cha này cũng tàn nhẫn thật.

Nói không cần con trai là cứ thế vứt bỏ, đây không phải là chuyện một người cha bình thường có thể làm.

Mặt La Phong không cảm xúc đứng trên không trung, so với một đứa con trai thì Thiên Tông và tính mạng của mình quan trọng hơn.

Con trai mất rồi thì còn có thể sinh thêm.

Nhưng tính mạng của mình không còn thì mất hết tất cả.

Chỉ cần có thể bảo vệ được cho mình và Thiên Tông, dù có hy sinh mười đứa con trai cũng đáng giá chứ đừng nói là một đứa.

La Nhĩ ở bên dưới bỗng bật cười, cười càng điên cuồng hơn khi nghe La Phong nói thế.

Cha ruột!

Đây chính là cha ruột đấy.

Lúc này gã bỗng cảm thấy mình ngây thơ và ngu ngốc biết nhường nào, hóa ra khi đứng trước lợi ích và nguy hiểm, tình thân lại nực cười như vậy.
Chương 555: Nửa thật nửa giả

Diệp Quân nhìn La Nhĩ đứng trước mặt, bỗng nói: “Ngươi đi đi”.

Nghe Diệp Quân nói thế, mọi người đều sửng sốt.

La Nhĩ ngơ ngác.

La Phong lại nhíu mày.

Diệp Quân nhìn La Nhĩ, lại nói: “Đi đi”.

La Nhĩ khó hiểu: “Tại sao?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Đổi suy nghĩ rồi”.

La Nhĩ bỗng quỳ xuống dập đầu với Diệp Quân: “Diệp công tử, cảm ơn vì không giết ta ngày hôm nay, sau này ta chắc chắn sẽ báo đáp ơn này”.

Nói rồi gã đứng dậy chạy đi.

La Phong nhìn La Nhĩ bên dưới, không biết đang nghĩ gì.

Lúc này, La Nhĩ bỗng dừng lại, gã xoay người nhìn Diệp Quân, sau đó lại quỳ xuống nói: “Diệp công tử, hôm nay ta đi khỏi nơi này e là cũng khó sống, xin công tử hãy giúp ta một lần nữa”.

Mọi người lặng im.

Ai mà không nhận ra La Phong đã nảy sinh ý định giết La Nhĩ?

Lúc nãy tình cha con của hai người đã chấm hết.

Bây giờ La Nhĩ đi chẳng khác nào là một mầm tai họa với La Phong.

Nghĩ đến đây, vẻ mặt mọi người lại trở nên vô cùng phức tạp.

Diệp Quân nhìn La Nhĩ đang quỳ dưới đất, sau đó ngẩng đầu lên nhìn La Phong: “Nếu La Nhĩ chết bất đắc kỳ tử, ta sẽ hủy diệt Thiên Tông của ông”.

La Phong biến sắc, nhưng ngay sau đó ông ta cười cợt nói: “Không dám, cũng sẽ không như thế, dù sao cũng là con trai của ta”.

Diệp Quân không nhìn La Phong, hắn nhìn La Nhĩ: “Đi đi”.

La Nhĩ lại dập đầu một cái, sau đó xoay người đi.

Tiểu Tháp nói: “Sao đột nhiên lại đổi ý?”

Diệp Quân khẽ nói: “Tháp gia, trước đây ngươi nói cha ta rất khổ cực, có phải cha ta…”

“Không có, không có”.

Tiểu Tháp bỗng run giọng nói: “Mặc dù tiểu chủ cũng khổ sở nhưng chủ nhân thật sự chưa từng có ý định giết ông ấy. Chủ nhân chỉ là nuôi dưỡng ông ấy ở bên ngoài, mong ông ấy thành tài, thật sự chưa từng có ý định giết ông ấy. Ngươi đừng nghĩ lung tung nữa, càng đừng nói là ta nói… mẹ kiếp…”

Lúc này nó thật sự rất hoảng loạn.

Nó vẫn còn nhớ kết cục của tháp Giới Vực.

Diệp Quân lặng thinh không nói.

Sở dĩ hắn có lòng trắc ẩn là vì hắn biết năm đó cha sống rất khổ sở, mà sở dĩ sống khổ sở mà vì ông nội hoàn toàn nuôi dưỡng cha ở bên ngoài.

Lúc này nhìn những gì La Phong làm, hắn thấy mình rất may mắn vì có một người cha rất có trách nhiệm.

Cho đến giờ hắn vẫn còn nhớ lá thư mà cha để lại ở biển tinh không: “Cho dù gặp phải khó khăn gì, cha luôn sẵn sàng gánh vác cùng con”.

Thật ra Diệp Quân hắn thật sự rất may mắn.

Trong Tiểu Tháp, Tiểu Tháp bỗng nói: “Đôi khi tên này nói chuyện có thể làm người khác hoảng sợ đấy”.

Người phụ nữ bí ẩn cười nói: “Đôi khi tên này rất tàn nhẫn nhưng đa phần hắn vẫn là một người rất tốt, có lẽ lòng trắc ẩn hôm nay của hắn sẽ khiến hắn trở thành một cường giả mạnh trong tương lai”.

Tiểu Tháp nói: “Ý ngươi là La Nhĩ đó à?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Đúng thế, người đã tỉnh ngộ hoàn toàn sau này sẽ không bao giờ kém cỏi, sau này thanh niên đó chắc chắn là sen trong đầm lầy, còn có thể đi đến mức độ này thì còn tùy thuộc vào cơ duyên tạo hóa”.

Tiểu Tháp nói: “Đúng thế”.

La Phong ở trên không trung nhìn Diệp Quân bên dưới, do dự một lát rồi từ từ tan biến mất.

Cuối cùng ông ta vẫn không dám làm vài chuyện nào đó.

Thiên Tông thật sự không chọc vào vũ trụ Quan Huyên được.

Sau khi La Phong biến mất, vài cường giả cũng chắp tay lại với Diệp Quân, sau đó rời đi.

Diệp Quân ở đây, dù phát hiện kính Tuế Nguyệt nhưng họ cũng không có khả năng giành, thế nên đều lựa chọn đi khỏi đó.

Sau khi mọi người đi khỏi đó, Diệp Quân bỗng nhìn cô gái Miêu Tông trước mặt đó, cô ấy chớp mắt: “Diệp công tử”.

Diệp Quân bước đến trước mặt cô gái Miêu Tông, hắn nhìn thẳng vào cô ấy gần trong gang tấc: “Ta và cô nương hoàn toàn không quen biết, tại sao cô nương cứ cố ý nhắm vào ta mỗi lần nhìn thấy ta vậy?”

Cô gái Miêu Tông nhìn Diệp Quân: “Diệp công tử, có thể bỏ kiếm xuống trước rồi nói chuyện không?”

Lúc này một thanh kiếm đang kè lên cổ cô gái.

Diệp Quân nhìn chằm chằm cô gái: “Cô còn một câu cuối cùng có thể nói, nếu không cho ta một lời giải thích hợp lý, ta sẽ khiến đầu của cô chuyển nhà đấy. Còn nữa, thu lại mấy mánh khóe của cô đi, mặc dù cô rất xinh đẹp nhưng ta không có bất kỳ hứng thú nào với cô cả, cho dù là về tâm lý hay cơ thể”.

Cô gái nhìn Diệp Quân cười nói: “Ta biết kính Tuế Nguyệt đang ở đâu”.

Diệp Quân nhíu mày: “Đang ở đâu?”

Cô gái chỉ vào con sông trước mặt: “Ở trong sông này”.

Diệp Quân hỏi: “Sông Tuế Nguyệt?”

Cô gái gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân thầm hỏi: “Tiền bối, cô ta nói thế có đúng không?”

Người phụ nữ bí ẩn lại không nói gì.

Diệp Quân nói: “Nhắc một chút đi mà”.

Người phụ nữ bí ẩn đáp: “Những gì cô ta nói nửa thật nửa giả”.

Diệp Quân cảm thấy đau đầu.

Dù là Tháp gia hay tiền bối bí ẩn này, sao mà cứ sợ cuộc đời của mình quá dễ dàng như thế chứ?

Diệp Quân nghĩ ngợi một lúc, sau đó nhìn cô gái trước mặt: “Những gì cô nói là giả”.

Cô gái bình tĩnh nói: “Giả chỗ nào?”

Diệp Quân nói: “Tự cô biết”.

Cô gái chơi đùa với nhánh trúc, sau đó nói: “Ta không nói dối, là cô nương trong người ngươi đang nói dối đấy”.

Nghe thế, đồng tử Diệp Quân co rụt, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên: “Cô… biết cô nương trong người ta sao?”

Cô gái nhìn Diệp Quân: “Biết”.

Diệp Quân thầm nói: “Tiền bối? Bà không nói vài câu à?”

Người phụ nữ bí ẩn nói: “Ta đánh không lại cô ta”.

Diệp Quân sầm mặt: “Bà có thể nói câu này sớm hơn một chút không?”

Người phụ nữ bí ẩn đáp lời: “Ta cũng không ngờ ngươi động một chút không hợp là giơ kiếm, ngươi đúng là… dũng cảm đấy”.

Diệp Quân cảm thấy đau đầu.

Lúc này cô gái bước đến trước, Diệp Quân vừa định lùi lại thì tay cô gái lại bắt lấy ý kiếm của hắn, cô ấy nhìn Diệp Quân cười nói: “Ngươi giết ta đi! Ngươi giết ta nhanh đi”.

Diệp Quân chém một nhát kiếm.

Vèo!

Ý kiếm trong tay Diệp Quân bỗng nổ tung, cổ của cô gái lại chẳng hề hấn gì.

Diệp Quân sửng sốt.

Cô gái bật cười ha hả, khiến ngực cô ấy rung lên, quả thật là núi non trập trùng...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK