Làm thổ phỉ?
Nghe Tiểu Tháp nói vậy, Diệp Quân sững sờ.
Xong đời rồi!
Tiểu Tịnh cô cô sẽ không mang hắn đi tặng đấy chứ?
Nghĩ đến đây, hắn liếc nhìn Tiểu Tịnh bên cạnh, Tiểu Tịnh mỉm cười, nhưng lúc này, Diệp Quân lại cảm thấy nụ cười này hơi kỳ lạ.
Diệp Quân thầm nghĩ: “Tháp gia, hay là chúng ta chuồn đi?”
Hắn thấy đến Quá Khứ Tông không khác gì lao đầu vào chỗ chết.
Tiểu Tháp nói: “Ngươi không thấy muộn rồi sao?”
Diệp Quân: “…”
Lúc này, Tiểu Tịnh quay lại nhìn Diệp Quân: “Đang nghĩ gì thế?”
Diệp Quân suy nghĩ rồi nói: “Tiểu Tịnh cô cô, hay là chúng ta gọi thêm người nhé?”
Tiểu Tịnh xua tay: “Không cần, chúng ta hợp lực đã là thiên hạ vô địch rồi”.
Diệp Quân trầm mặc.
Hắn rất muốn nói cô cô chém gió thì đừng dẫn theo hắn đi cùng!
Nhưng nghĩ rồi lại thôi.
Tiểu Tịnh cô cô trong có vẻ hiền từ, nhưng trực giác nói với hắn rằng đối phương không phải người tốt.
Chẳng mấy chốc, hai người đã biến mất ở cuối Tuế Nguyệt trường hà.
…
Ở một diễn biến khác.
Lúc này, mấy người Diệp An vẫn đang chiến đấu với Hàn Lăng.
Dưới sự kêu gọi của Tiểu Bạch, các nhóm Thiên Đạo ngày càng nhiều, đám kỵ binh Cổ Long phía Hàn Lăng bị áp chế hoàn toàn, lần lượt rút lui.
Những Thiên Đạo kia cũng rất khó để giết những kỵ binh Cổ Long này, bởi vì bọn họ đều mặc giáp thần cực phẩm.
Ông lão Tuế Nguyệt cũng chiến đấu ngang ngửa với đám cường giả Kiếm Các.
Tình hình chiến trận hơi bế tắc.
Lúc này, Hư Vọng lùi về bên cạnh người phụ nữ váy xanh, bà ấy ngẩng đầu nhìn trời, trầm trọng nói: “Đám người lúc nãy là người của Chúng Thần Điện sao?”
Người phụ nữ váy xanh gật đầu.
Hư Vọng nhíu mày: “Hắn…”
Người phụ nữ váy xanh mỉm cười: “Đừng lo, Tiểu Tịnh cô nương đã đi chi viện rồi”.
Nói đến đây, dường như bà ấy nghĩ tới điều gì đó, nghi hoặc nói: “Theo lý mà nói, đáng lẽ nên trở về rồi mới phải, bọn họ…”
Nghe vậy, sắc mặt Hư Vọng cũng hơi thay đổi.
Tiểu Tịnh!
Người phụ nữ này điên rồi!
Lúc ở vũ trụ Quan Huyên, người phụ nữ này đã làm loạn nhiều chuyện.
Thậm chí còn muốn cướp quyền…
Tạo phản!
Chuyện này thật quá đáng!
May là viện trưởng Thiện Viện là người thành thực, nếu Kiếm Chủ Nhân Gian và Thanh Khưu không còn nữa bà ấy có thể sẽ thành công.
Bởi vì nội các thư viện không hề áp chế được bà ấy.
Cuối cùng không còn cách nào khác, Diệp Huyên bảo bà ấy đến Tuế Nguyệt trường hà phát triển, sau khi đến Tuế Nguyệt trường hà, bà ấy đã làm loạn mọi thứ.
Thổ Phỉ Đế Quân!
Cái danh này không phải tự nhiên mà có.
Bà ấy luôn cướp bóc, lộng hành ở Tuế Nguyệt trường hà.
Rất nhiều thế lực trong Tuế Nguyệt trường hà, bao gồm cả những cổ tộc lớn đều cảm thấy đau đầu khi nghe đến bà ấy, không dám khiêu khích.
Mà bây giờ, Diệp Quân lại đi cùng bà ấy…
Hư Vọng hơi lo lắng.
Người phụ nữ váy xanh cũng thấy lo lắng.
Bởi vì bà ấy cũng đã nghe nói đến những việc Tiểu Tịnh cô nương này từng làm, nhưng bà ấy nghĩ đối phương sẽ không làm ra chuyện gì xấu xa.
Đúng lúc này, một người mặc đồ đen đột nhiên xuất hiện trước mặt hai người họ.
Người áo đen cung kính hành lễ rồi nói: “Chủ mẫu, Tiểu Tịnh cô nương dẫn Diệp thiếu chủ đến Quá Khứ Tông rồi”.
Nghe vậy, hai người đều sững sờ.
Người phụ nữ váy xanh nhìn người áo đen: “Đến Quá Khứ Tông hả?”
Người áo đen gật đầu: “Đúng vậy”.
Người phụ nữ váy xanh trầm mặc.
Hư Vọng sa sầm mặt mày.
Người phụ nữ này định làm gì?
Người phụ nữ váy xanh nói: “Thông báo cho Thanh Thanh cô nương, Niệm Niệm cô nương, Đồ cô nương, Nhị Nha… bảo bọn họ lập tức đến Quá Khứ Tông, mau lên!”
Người áo đen lập tức rời đi.
Hư Vọng trầm giọng nói: “Bà ấy định làm gì?”
Người phụ nữ váy xanh trầm mặc một lát rồi nói: “Liệu bà ấy có bán đứng Tiểu Diệp không?”
Hư Vọng: “…”
…
Trong Tuế Nguyệt trường hà.
Diệp Quân và Tiểu Tịnh tiếp tục ngược dòng Tuế Nguyệt.
Tiểu Tịnh nói: “Có phải Tiểu Tháp ở trong tay con không?”
Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy”.
Tiểu Tịnh nhìn Diệp Quân, nói: “Có thể cho ta mượn Tiểu Tháp vài ngày không?”
Diệp Quân còn chưa kịp mở miệng, Tiểu Tháp đã vội vàng nói: “Không được!”
Nếu nói Diệp Thanh Thanh hỗn láo thì người phụ nữ này còn độc ác hơn.
Độc ác thật sự!
Bà ấy làm được những việc mà không phải con người làm được.
Diệp Thanh Thanh vẫn còn nhân tính, mặc dù tính tình nóng nảy, nhưng nếu không động vào bà ấy thì bà ấy sẽ không nhắm vào ngươi.
Còn người phụ nữ trước mắt đầy suy nghĩ xấu xa, lúc nào cũng nghĩ cách hãm hại người khác.
Chương 1087: Binh đoàn thổ phỉ
Diệp Quân hơi do dự, trực giác nói cho hắn biết không thể cho mượn Tiểu Tháp.
Tiểu Tịnh nói: “Ta chỉ muốn mượn xem thử…”
Bà ấy nhìn Diệp Quân: “Con nghĩ ta thèm muốn tháp của con sao?”
Diệp Quân cười: “Con không nghĩ vậy…”
Tiểu Tịnh nheo mắt cười, sau đó đưa tay phải ra.
Cứ như vậy, Diệp Quân không thể từ chối, đành phải đưa Tiểu Tháp cho Tiểu Tịnh.
Tiểu Tịnh nhìn Tiểu Tháp trong tay, mỉm cười: “Ta nghiên cứu một thời gian rồi sẽ trả lại cho con”.
Nói xong bà ấy cất Thiểu Tháp đi.
Diệp Quân do dự nói: “Cô cô, cả đoạn đường này con đều nhờ vào Tháp gia…”
Hắn rất muốn nói cô cô mau trả lại cho hắn đi.
Đương nhiên hắn không hề nói dối, thời gian qua, có thể đi tới giờ đều là nhờ công lao lớn của Tháp gia.
Mỗi vết thương có thể lành nhanh như vậy đều là nhờ Tháp gia.
Tiểu Tịnh cười nói: “Cô cô biết con vất vả, con yên tâm, từ giờ, cô cô sẽ che chở cho con, con chỉ cần nằm yên một chỗ là được”.
Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh, không nói gì.
Vị cô cô này trông hơi bất thường.
Lúc này, Tiểu Tịnh nhìn về phía xa, cười nói: “Chúng ta sắp tới Quá Khứ Tông rồi”.
Diệp Quân hỏi: “Trước đây cô cô từng tới Quá Khứ Tông rồi sao?”
Tiểu Tịnh lắc đầu: “Chưa từng”.
Bà ấy nhìn Diệp Quân, nói: “Người phụ nữ kia rất lợi hại, ta không đánh lại nổi”.
Diệp Quân nói: “Lần này chúng ta tới Quá Khứ Tông, nắm chắc mấy phần thắng?”
Tiểu Tịnh không nghĩ nhiều đáp: “Mười phần!”
Mười phần!
Diệp Quân hơi bất ngờ, hỏi: “Phần thắng ở đâu?”
Tiểu Tịnh cười nói: “Con không cần lo lắng, tất cả đã có ta lo liệu, con chỉ cần đi theo ta. Ta sẽ không để con chịu thiệt”.
Diệp Quân không nói gì.
Vị cô cô này giống như đang lừa hắn?
Chắc không phải đâu nhỉ!
Dù sao đây cũng là cô cô của hắn.
Cô cô!
Hai chữ này vô cùng cao cả trong lòng hắn.
Bởi vì những vị cô cô mà hắn từng gặp đều rất tài giỏi, hơn nữa còn rất đáng tin cậy.
Có phải hắn nghĩ nhiều quá rồi không?
Nghĩ vậy, Diệp Quân lắc đầu cười.
Sao cô cô có thể lừa hắn chứ?
Tiểu Tịnh nói: “Xung quanh có khí tức mạnh mẽ”.
Nghe vậy, Diệp Quân quay đầu nhìn xung quanh, hắn cảm nhận được khí tức ẩn giấu.
Tiểu Tịnh cười nói: “Chắc là người của Quá Khứ Tông, xem ra bọn họ đã biết chúng ta định đến Quá Khứ Giới rồi”.
Diệp Quân trầm giọng nói: “Bọn họ không ngăn cản chúng ta, lẽ nào muốn để chúng ta tiến vào Quá Khứ Giới sao?”
Nghe vậy, Tiểu Tịnh hơi bất ngờ, đầu óc tên này cũng nhanh nhạy thật, hơn nữa từ biểu hiện vừa rồi có thể thấy thằng nhóc này đang đề phòng bà ấy.
Tiểu Tịnh cười nói: “Bọn họ đương nhiên là muốn chúng ta vào Quá Khứ Cảnh, dù sao con cũng ở đây”.
Hắn ở đây!
Diệp Quân sững sờ.
Tiểu Tịnh cười nói: “Lẽ nào con không muốn đến Quá Khứ Tông xem thử sao?”
Diệp Quân nói: “Muốn, nhưng mà…”
Tiểu Tịnh cười nói: “Chúng ta đến rồi”.
Nghe vậy, Diệp Quân ngẩng đầu nhìn về phía xa, nơi đó có một tấm bia đá cao ngàn trượng, trên tấm bia khắc ba chữ: Quá Khứ Giới.
Quá Khứ Giới!
Diệp Quân quay lại nhìn Tiểu Tịnh, Tiểu Tịnh kéo cánh tay hắn, sau đó biến mất tại chỗ, rất nhanh, hai người đã xông vào Quá Khứ Giới.
Trong khoảnh khắc, Diệp Quân và Tiểu Tịnh đến một đám mây, được bao quanh bởi tầng tầng lớp lớp mây, cách xa hai người vạn trượng, có hàng ngàn cung điện cổ xưa.
Diệp Quân nhìn cung điện lớn nhất, bên trên viết ba chữ: Quá Khứ Tông.
Quá Khứ Tông!
Diệp Quân liếc nhìn xung quanh, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường.
Không có cường giả nào ra tay với bọn họ.
Diệp Quân suy nghĩ một lúc, vẫn nên dựa vào Tiểu Tịnh thì hơn.
Lúc này, hắn chỉ có thể tin tưởng người cô cô trước mặt.
Tiểu Tịnh nhìn Quá Khứ Tông, ánh mắt lóe sáng, không biết đang nghĩ gì.
Bùm!
Đúng lúc này, một ông lão lặng lẽ xuất hiện trước mặt hai người họ.
Khi ông lão này đến, xung quanh xuất hiện rất nhiều khí tức đen tối.
Chỉ có thể cảm nhận được khí tức, nhưng không thể cảm nhận được người.
Diệp Quân cau mày, trong lòng thầm cảnh giác.
Ông lão nhìn Tiểu Tịnh: “Đứng đầu bảng Tuế Nguyệt, Thổ Phỉ Đế Quân”.
Đứng đầu bảng Tuế Nguyệt!
Nghe ông lão nói vậy, Diệp Quân sững sờ, hắn nhìn Tiểu Tịnh bằng ánh mắt kinh ngạc.
Tiểu Tịnh cô cô là người đứng đầu trong bảng Tuế Nguyệt ư?
Tiểu Tịnh cười nói: “Lần này ta tới Quá Khứ Tông là muốn mượn ít đồ”.
Ông lão nhìn Tiểu Tịnh: “Ngươi định cướp bóc ở Quá Khứ Tông sao?”
Tiểu Tịnh nghiêm túc nói: “Cướp bóc gì chứ, thật khó nghe, ta nói là mượn, mượn!”
Ông lão chế nhạo: “Thổ Phỉ Đế Quân, bỏ mánh khóe của ngươi đi, nơi này là Quá Khứ Tông, không phải nơi ngươi có thể giở trò lưu manh, ngươi…”
Tiểu Tịnh đột nhiên phất tay.
Bùm!
Một luồng sức mạnh mạnh mẽ đánh bay ông lão.
Tiểu Tịnh lạnh lùng nhìn ông lão bay xa: “Ta cứ giở trò lưu manh đấy!”
“Hỗn láo!”
Ông lão tức giận, hóa thành một luồng sáng màu đen lao về phía Tiểu Tịnh.
Ánh mắt Tiểu Tịnh hiện lên vẻ khinh thường, bà ấy giơ tay phải lên, sau đó ấm xuống.
Bùm!
Với một đòn này, đạo kiếm quang vạn trượng lập tức vỡ tan.
Ông lão lại bị đánh bay.
Sau khi đánh bay ông lão, Tiểu Tịnh nói: “Ra đây đi!”
“Ha ha!”
Lúc này, tiếng cười lớn từ bốn phía vang lên, thời không mở toang, hàng trăm cường giả đỉnh cao lao ra.
Mặt Diệp Quân biến sắc, định ra tay thì phát hiện đám người này không phải người Quá Khứ Tông, mà là người của Tiểu Tịnh.
Một người đàn ông to lớn cười nói: “Nếu có thể cướp sạch Quá Khứ Tông thì binh đoàn thổ phỉ chúng ta sẽ kiếm được rất nhiều tiền, ha ha…”
Binh đoàn thổ phỉ!
Tiểu Tịnh xua tay, phấn khích nói: “Cướp hết cho ta, một sợi tóc cũng không được để lại cho bọn chúng!”
Diệp Quân: “…”
Chương 1088: Như không tồn tại
Cướp!
Nghe Tiểu Tịnh nói thế, các cường giả binh đoàn thổ phỉ đó bật cười, sau đó biến thành luồng sáng lao về phía Quá Khứ Tông.
Nhưng ngay lúc, này từng luồng khí tức cực mạnh lao lên trời từ trong Quá Khứ Tông đó.
Đa số các cường giả của Quá Khứ Tông đều được Hàn Lăng dẫn đi đánh giết Diệp Quân, hiện giờ các cường giả mà Hàn Lăng dẫn đi đều bị người của Dương tộc khống chế, cho nên cường giả Quá Khứ Tông ở đây tương đối ít nhưng cũng không phải không có.
Tiểu Tịnh bỗng nói: “Trần Lão”.
Vừa dứt lời, thời không sau lưng bà ấy bỗng nứt ra, ngay sau đó một trận chấn động cực lớn xuất hiện trong thời không đó, ngay sau đó từng luồng sáng màu vàng trào ra từ bên trong hệt như cuồng phong, lao thẳng đến chỗ Quá Khứ Tông ở đằng xa.
Tấn công từ xa.
Thế nhưng vẫn chưa kết thúc.
Trận pháp đó không chỉ có một mà có đến cả trăm.
Hàng trăm trận pháp xuất hiện trong Quá Khứ Tông, cường giả cả Quá Khứ Tông đều ngây người.
Dưới sự trấn áp hỏa lực của những trận pháp, vô số cường giả Quá Khứ Tông đã phải đi đến những trận pháp trong địa ngục đó, đồng thời các cường giả của binh đoàn thổ phỉ lao thẳng vào sâu trong Quá Khứ Tông, họ chủ yếu cướp đi linh mạch của Quá Khứ Tông.
Linh mạch của Quá Khứ Tông có thể là linh mạch tầm thường được sao?
Đó là đạo mạch!
Là đạo mạch có thể sinh ra đạo nguyên tinh.
Trong khoảng thời gian ngắn, mấy chục đạo mạch cực phẩm trong Quá Khứ Tông bị cướp sạch, sau khi cướp hết đạo mạch, đám cường giả đó lại bắt đầu lấy đi vài công pháp, đan dược, sách cổ các loại trong Quá Khứ Tông... Tóm lại, cái gì cũng lấy.
Thấy thế, Diệp Quân ngơ ngác.
Binh đoàn thổ phỉ này thật không muốn để lại cho Quá Khứ Tông một cái gì hết à?
Diệp Quân nhận ra động tác của các cường giả đám lính đám thuê thổ phỉ đó rất thành thục, ai cũng dẫn theo yêu thú truy tìm kho báu, hơn nữa không hề tham chiến, vừa nhìn là thấy kinh nghiệm phong phú, đã làm chuyện này không ít lần.
Tiểu Tịnh yên tĩnh đứng bên cạnh Diệp Quân.
Diệp Quân bỗng nói: “Quá Khứ Tông không có cường giả sao?”
Lúc này Quá Khứ Tông vẫn có cường giả nhưng không nhiều, hơn nữa thực lực cũng không mạnh.
Tiểu Tịnh quay đầu nhìn Diệp Quân, cười nói: “Tông môn này không đơn giản, nhìn đi”.
Bà ấy vừa dứt lời, một bàn tay cực lớn bỗng lao lên trời từ trong chỗ sâu Quá Khứ Tông, sau đó một chưởng đánh vào vô số trận pháp đó.
Ầm!
Một chưởng này khiến vô số trận pháp đổ vỡ.
Thấy thế, Diệp Quân nheo mắt, cường giả thật sự xuất hiện rồi.
Ở phía đằng xa, một người đàn ông bay lên trời, ông ta mặc một bộ áo bào, tóc dài ngang vai, tay phải để ra sau lưng, cả người toát ra khí tức cực kỳ bá đạo.
Người ra tay vừa rồi chính là người đàn ông trung niên này.
Người đàn ông trung niên nhìn Tiểu Tịnh, không nói bất kỳ lời nào đã giơ tay lên tung ra một quyền.
Tiểu Tịnh lạnh lùng khẽ cười, cũng ra đòn.
Vèo!
Hai quyền quang bỗng va chạm nhau, thoáng chốc quyền quang đáng sợ nổ tung.
Nhưng điều khiến Diệp Quân ngạc nhiên là hai luồng sức mạnh này nổ tung lại không làm thời không xung quanh chấn động.
Cảm nhận kỹ lại, Diệp Quân mới nhận ra thời không ở đây vững chắc hơn ở bên ngoài kia nhiều.
Đòn tấn công của hai người tiếp xúc, ngang tài ngang sức.
Người đàn ông trung niên nhìn Tiêu Tịnh, ánh mắt rất bình tĩnh, ông ta không ra tay nữa nhưng thời không xung quanh đã nứt toác, sau đó từng tàn ảnh lao ra, những tàn ảnh này lao thẳng về phía các cường giả binh đoàn thổ phỉ ở phía xa.
Cường giả Quá Khứ Tông.
Tiểu Tịnh cười nói: “Chúng đang điều động cường giả về”.
Diệp Quân hơi tò mò: “Vị tông chủ Quá Khứ Tông đó đâu?”
Tiểu Tịnh quay đầu nhìn Diệp Quân: “Cô ta sẽ không có hứng thú với chuyện này”.
Diệp Quân lặng thinh.
Đúng là hắn cảm thấy người phụ nữ đó quá mức lạnh nhạt, lạnh nhạt với mọi thứ.
Có lẽ trong lòng đối phương, Quá Khứ Tông cũng không quan trọng đến thế nhỉ?
Đúng lúc này, người đàn ông trung niên đối diện hai người bỗng tiến lên một bước, uy lực của một luồng khí tức đáng sợ đè ép thẳng về phía Tiểu Tịnh.
Tiểu Tịnh cong môi tỏ vẻ khinh thường, bà ấy bỗng biến thành một tia quyền quang rồi biến mất.
Bùm!
Sau đó một tiếng nổ chói tai vang lên, người đàn ông trung niên đó bị đánh văng ra xa.
Sau khi đánh văng người đàn ông trung niên, Tiểu Tịnh vốn dĩ muốn đuổi theo tấn công ông ta lần nữa, nhưng ngay sau đó dường như cảm nhận được gì, bà ấy cau mày, quay người lao đến chỗ Diệp Quân.
Lúc này lông tơ cả người Diệp Quân dựng thẳng lên.
Nguy hiểm!
Đây là cảm nhận lúc này của hắn.
Khí tức chết chóc lập tức ép chặt đến hắn.
Diệp Quân lấy tấm khiên cổ đó ra chắn trước mặt, cùng lúc đó Ngao Thiên Thiên cũng lập tức phóng thần giáp Tổ Long ra bao bọc lấy Diệp Quân.
Vèo!
Thời không trước mặt Diệp Quân bỗng nứt lìa, sau đó một thanh kiếm lao ra.
Rầm!
Cả người Diệp Quân và tấm khiên cổ lập tức văng ra xa mấy vạn trượng.
Lúc này Diệp Quân cảm thấy cả người mình đều bắt đầu hỏng.
Khi hắn dừng lại, lại có thêm một thanh kiếm nữa lao đến.
Đồng tử Diệp Quân co lại, ngay khi hắn định rút kiếm ra, Tiểu Tịnh bỗng xuất hiện trước mặt hắn, bà ấy lại siết chặt nắm đấm, sau đó tung ra một quyền.
Quyền kiếm va chạm.
Keng!
Hai người cùng lui về sau.
Diệp Quân nhìn về phía cách đó cả ngàn trượng, có một ông lão tay cầm trường kiếm đứng đó, ánh mắt bình tĩnh, trên người không có kiếm ý và khí tức kiếm đạo, dường như là người không tồn tại.
Kiếm tu!
Vẻ mặt Diệp Quân trở nên nghiêm trọng, trên đường đến đây hắn gặp khá ít kiếm tu, chỉ có mấy người nhưng ai cũng cực kỳ mạnh.
Kiếm của ông lão trước mặt này là kiếm mạnh nhất trong các đối thủ mà hắn từng gặp.
Kiếm của Đại Kiếm Đế Quân – Cố Nam Dung cũng mạnh nhưng sau khi đối phương đột phá, hắn cũng chưa đánh nhau lại với đối phương nên hắn không biết kiếm của đối phương đã đạt đến mức nào.
Ông lão không để tâm đến Tiểu Tịnh, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Quân.
Cả người ông lão bỗng trở nên mờ ảo.
Chương 1089: Áy náy
Diệp Quân ở đằng xa dựng hết cả tóc gáy, tay hắn cầm kiếm Thanh Huyên chém một nhát về phía trước.
Ngay khi kiếm Thanh Huyên vừa chém xuống, một thanh kiếm lập tức lao đến, sau đó đâm vào mũi kiếm Thanh Huyên.
Keng!
Xoẹt xoẹt!
Cả người Diệp Quân văng ra xa.
Nhưng kiếm trong tay ông lão đó lại nứt thành hình mạng nhện.
Thấy thế ông lão nhíu mày, đôi mắt vẫn luôn điềm tĩnh đó hiện lên phần xao động.
Kiếm này đã đi theo ông ta rất nhiều năm, đánh nhau với rất nhiều người chưa từng bị hư hỏng, mà hôm nay kiếm này lại bị hỏng.
Ông lão chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Diệp Quân, ánh mắt nhìn sang kiếm Thanh Huyên trong tay Diệp Quân: “Ta đã nghe danh Kiếm Chủ Nhân Gian đã lâu, nhưng tiếc là chưa bao giờ đấu với ông ta, không ngờ chỉ là bội kiếm của ông ta mà đã mạnh như thế, bái phục”.
Diệp Quân nhìn ông lão, sau đó lau vết máu nơi khóe miệng.
Lúc này hắn cũng cảm thấy ngạc nhiên.
Kiếm của ông lão này mạnh thật.
Mạnh hơn cô gái váy bố và Hàn Lăng đó nhiều.
Lúc này Tiểu Tịnh bước đến trước mặt Diệp Quân,
Phải nói rằng bà ấy cũng khá ngạc nhiên về thực lực của Diệp Quân, tài năng của hắn mạnh hơn cha hắn khá nhiều.
Diệp Quân nhìn ông lão, còn muốn ra tay nhưng lại bị Tiểu Tịnh ngăn lại: “Chúng vẫn đang gọi người về”.
Nói rồi bà ấy huýt sáo.
Ở nơi xa trong Quá Khứ Tông, cường giả binh đoàn thổ phỉ không tham chiến nữa, đều đồng loạt rút về.
Tiểu Tịnh cười nói: “Chúng ta đi”.
Nói rồi bà ấy dẫn Diệp Quân xoay người rời đi.
Ông lão khẽ nhíu mày, cơ thể dịch chuyển, thoáng chốc một luồng kiếm khí phá không trung chém thẳng vào hai người Diệp Quân.
Cảm nhận được kiếm khí ở phía sau, Tiểu Tịnh xoay người tung một quyền ra, quyền quang vạn trượng va chạm vào kiếm quang đó.
Ầm!
Quyền quang và kiếm khí đồng loạt nổ tung.
Tiểu Tịnh không hiếu chiến, dẫn Diệp Quân và đám cường giả binh đoàn thổ phỉ biến mất tận cuối chân trời.
Lần này ông lão không đuổi theo nữa, vì ông ta biết ông ta có đuổi theo cũng vô dụng, với sức mạnh của một mình ông ta thì chẳng thể làm gì được vị Đế Quân này.
Lúc này vài cường giả trong Quá Khứ Tông đi đến phía sau ông lão, vẻ mặt cực kỳ khó coi.
Quá Khứ Tông bị cướp sạch.
Nếu chuyện này bị truyền ra ngoài…
Người đàn ông trung niên trong đó nhìn ông lão: “Dư các chủ, chuyện này…”
Các chủ!
Ông lão kiếm tu trước mặt này chính là Dư các chủ của Kiếm Các.
Dư các chủ nhìn trời, bình tĩnh nói: “Thông báo cho Cổ thánh chủ”.
Người đàn ông trung niên sửng sốt, sau đó nói: “Vâng”.
Nói rồi ông ta đi ra.
Ánh mắt Dư các chủ hiện lên vẻ lo lắng, lần này Quá Khứ Tông giết Diệp Quân, Quá Khứ Tông đã chuẩn bị quá nhiều thứ, cũng điều động rất nhiều cường giả, thế nhưng cho tới giờ, thực lực của Diệp Quân càng đánh càng mạnh, cường giả phía sau cũng ngày càng mạnh.
Quá Khứ Tông rất bí ẩn.
Thế nhưng lần này ông ta lại nghĩ Dương tộc đằng sau Diệp Quân mới là bí ẩn.
Dù đến giờ thì Quá Khứ Tông vẫn chưa thể nhìn thấu được Dương tộc.
Truy sát?
Bây giờ đã không phải là đuổi giết Diệp Quân nữa mà là hai thế lực đang khai chiến.
Quá Khứ Tông không còn nghiền ép người khác nữa.
Một lúc sau, Dư các chủ xoay người rời đi.
…
Ở một bên khác, Tiểu Tịnh dẫn Diệp Quân và các cường giả binh đoàn thổ phỉ xuất hiện trong một thế giới chưa được khám phá.
Diệp Quân nhận ra lúc này các cường giả binh đoàn thổ phỉ đều vô cùng phấn khích, hiển nhiên lần này họ thu hoạch khá nhiều thứ.
Không chỉ là thu hoạch.
Phải biết rằng, lần này nơi họ đến cướp là Quá Khứ Tông, thế lực mạnh nhất trong Tuế Nguyệt trường hà.
Bắt đầu từ hôm nay, danh tiếng của lính đánh thuê thổ phỉ sẽ vang danh Tuế Nguyệt trường hà.
Quá kích thích.
Một ông lão trong đó lấy một chiếc nhẫn ra đưa cho Tiểu Tịnh, cung kính nói: “Đoàn trưởng”.
Tiểu Tịnh nhận lấy chiếc nhẫn nhìn một lượt, sau đó đưa cho Diệp Quân ở một bên: “Cho con”.
Diệp Quân sửng sốt.
Tiểu Tịnh cười nói: “Ngây ra đó làm gì? Nhận đi”.
Diệp Quân do dự một chốc rồi nói: “Đây…”
Tiểu Tịnh nói: “Bọn ta đã thu được tổng cộng một trăm hai mươi đạo mạch, cho con ba mươi. Ngoài ra, ta đưa hết sách cổ và công pháp gì đó của Quá Khứ Tông cho con, có hơn ba tỷ đạo nguyên tinh, ta cho con một tỷ…”
Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh: “Tại sao?”
Tiểu Tịnh cười nói: “Sở dĩ bọn ta có thể vào được Quá Khứ Tông để cướp đồ là bởi vì các cường giả Dương tộc đã kìm hãm đám cường giả đỉnh cấp của chúng lại. Nếu không, với mấy người như chúng ta không đủ để đánh với chúng. Hơn nữa, đi theo con vào trong cũng xem như là có một bùa hộ thân, nếu không một chưởng của vị tông chủ Quá Khứ Tông có thể giết bọn ta trong tích tắc. Nhưng có con ở đó, bà ta phải tuân thủ quy tắc, không thể tấn công bọn ta. Thế nên lần này, con có công lao lớn nhất”.
Nói rồi bà cũng trả Tiểu Tháp lại cho Diệp Quân: “Cũng trả lại con cái này”.
Diệp Quân nhìn Tiểu Tịnh, không nói gì.
Tiểu Tịnh mỉm cười ẩn ý: “Thằng nhóc con đó cả đường đi đều một mực đề phòng ta, sao nào? Có phải con nghĩ cô cô sẽ mượn luôn tháp của con không trả, thậm chí bán con luôn đúng không?”
Nghe thế, Diệp Quân cảm thấy hơi xấu hổ.
Xấu hổ quá.
Trước đó sao mình lại có suy nghĩ này nhỉ?
Mình đúng là không phải con người mà.
Cô cô này tốt thật.
Mình thế mà lại nghĩ cô cô xấu xa như thế.
Lúc này Diệp Quân vừa hối hận vừa xấu hổ.
Nhưng sau đó hắn nhanh chóng thay đổi suy nghĩ của mình.
Thấy vẻ mặt áy náy và hối hận của Diệp Quân, Tiểu Tịnh cong môi, ánh mắt sáng rực.
…
Chương 1090: Tặng Tổ Nguyên
Diệp Quân nhận lấy chiếc nhẫn, nhìn chiếc nhẫn trong tay, hắn cảm động không thôi.
Cô cô này là một người tốt.
Mình thế mà lại đề phòng cô cô, đúng là hơi xấu xa.
Lúc này Tiểu Tịnh bỗng nói: “Nhóc con, giúp ta một việc được chứ?”
Diệp Quân vốn dĩ đang cảm thấy áy náy, nghe thế lập tức nói: “Cô cô cứ nói”.
Tiểu Tịnh chớp mắt: “Có phải con có Tổ Nguyên không?”
Tổ Nguyên!
Diệp Quân hơi sửng sốt, sau đó gật đầu: “Vâng…”
Tiểu Tịnh nghiêm túc nói: “Có thể cho ta mượn một chút không?”
Cho mượn Tổ Nguyên!
Diệp Quân hơi do dự.
Thứ này cực kỳ quý giá, chuyện này…
Tiểu Tịnh thấp giọng thở dài: “Thôi vậy, ta biết con sợ ta không trả lại. Ta hiểu được mà, dù sao Tổ Nguyên cũng quý giá như thế, mặc dù chúng ta là cô cháu, một giọt nước đào hơn ao nước lã nhưng không thể không đề phòng người khác, cô cô hiểu cho con…”
Nghe thế, Diệp Quân cười khổ, sau đó nói: “Tiểu Tịnh cô cô, con không có ý này”.
Tiểu Tịnh cười nói: “Không sao, vừa rồi cô cô chỉ đùa thôi, con đừng xem là thật”.
Diệp Quân lại xòe tay ra, một tia Tổ Nguyên xuất hiện trong tay hắn.
Tổ Nguyên!
Nhìn thấy Tổ Nguyên, vẻ mặt của đám người ở đó đều trở nên mừng rỡ, có người trong mắt còn hiện lên vẻ tham lam không hề che giấu.
Mặc dù đạo mạch và đạo nguyên tinh cũng có tác dụng với họ nhưng còn kém xa Tổ Nguyên.
Phải biết Tổ Nguyên không chỉ có thể nâng cao thực lực của họ lên rất nhiều mà còn có thể tăng tuổi thọ.
Hễ là Tuế Nguyệt Nghịch Lưu Giả ngược dòng Tuế Nguyệt trường hà thì đa số đều không có tuổi thọ nhiều.
Diệp Quân đưa Tổ Nguyên đó cho Tiểu Tịnh, cười nói: “Cô cô, tặng người Tổ Nguyên này”.
Tiểu Tịnh hơi sửng sốt: “Tặng cho ta ư?”
Diệp Quân gật đầu: “Con và người có quan hệ huyết thống, là tình thân, nói cho mượn thì hơi quá. Con tặng Tổ Nguyên này cho người”.
Tiểu Tịnh nhìn Diệp Quân: “Con chắc chứ?”
Diệp Quân cười nói: “Có gì mà không chắc chứ”.
Nói rồi hắn đặt Tổ Nguyên đó vào trong tay Tiểu Tịnh: “Đây này”.
Nhìn Tổ Nguyên trong tay, Tiểu Tịnh im lặng hồi lâu, bà ấy nhìn Diệp Quân không nói lời nào.
Diệp Quân chuyển chủ đề: “Cô cô, tiếp theo người có dự định gì không?”
Tiểu Tịnh cười nói: “Để xem thử”.
Diệp Quân gật đầu: “Con muốn về tìm mấy người tỷ tỷ… người…”
Tiểu Tịnh cười nói: “Bọn ta còn chút việc phải giải quyết”.
Diệp Quân gật đầu: “Vậy Tiểu Tịnh cô cô, chúng ta có duyên sẽ gặp lại”.
Nói rồi hắn xoay người ngự kiếm bay đi.
Nhìn Diệp Quân biến mất ở tận cuối Tuế Nguyệt trường hà, Tiểu Tịnh lặng thinh một lúc, nhìn Tổ Nguyên trong tay, mỉm cười.
…
Ở một bên khác.
Diệp Quân đưa Tiểu Tháp chạy về.
Lúc này Tiểu Tháp bỗng nói: “Bà ta đang gạt ngươi đấy”.
Diệp Quân bình tĩnh nói: “Ta biết”.
Tiểu Tháp hơi khó tin: “Ngươi biết mà còn tặng Tổ Nguyên cho bà ta”.
Diệp Quân lạnh nhạt nói: “Nếu không thì sao?”
Tiểu Tháp nói: “Có ý gì?”
Diệp Quân thấp giọng thở dài: “Tháp gia, chúng ta có đánh lại cô cô này không?”
Tiểu Tháp nói: “Đánh không lại”.
Diệp Quân nói: “Nếu đã đánh không lại thì tại sao không tặng luôn cho bà ấy?”
Tiểu Tháp nói: “Ngươi biết bà ta sẽ không trả nên mới tặng cho bà ta…”
Diệp Quân cười nói: “Thật ra cũng tốt, dù sao cũng là cô cô của ta, đưa Tổ Nguyên cho bà ấy cũng xem như đưa cho người của mình, không thiệt”.
Người của mình.
Nếu đã là người của mình, hà tất gì phải để tâm nhiều như thế?
Tiểu Tháp không nói gì nữa, có gì nói đó, tên này vẫn rất tốt với người của mình, sẽ không giở trò bịp bợm.
Diệp Quân tăng nhanh tốc độ, biến thành kiếm quang biến mất ở tận cuối Tuế Nguyệt trường hà.
Thế nhưng đi chưa được bao lâu, hắn bỗng nhíu mày vì hắn nhận ra xung quanh xuất hiện vài khí tức bí ẩn.
Đến rồi.
Diệp Quân siết chặt kiếm Thanh Huyên, lạnh lùng nhìn xung quanh, thầm trở nên cảnh giác.
Rầm!
Ngay lúc này thời không trước mặt hắn bỗng nứt ra, thoáng chốc cả người hắn đi vào trong tinh không vô tận không biết tên.
Ở phía trước cách hắn không xa, có một ông lão mặc thần bào, tay phải cầm một cây pháp trượng, đầu đội một cái áo choàng màu đỏ, lúc này ông ta đang lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Quân.
Diệp Quân sầm mặt.
Mẹ nó chứ!
Cường giả Chúng Thần Điện đến rồi.
Ông lão thần bào nhìn Diệp Quân, không nói lời thừa thãi nào đã cầm thần trượng trong tay chỉ vào Diệp Quân.
Vèo!
Thời không trước mặt Diệp Quân bỗng tách ra, ngay sau đó một tia sấm chớp màu đỏ máu bay ra.
Đồng tử Diệp Quân co lại, hắn cầm kiếm chém về phía trước.
Ầm!
Nhát kiếm bay ra, tia chớp đó lập tức bị phá tan nhưng Diệp Quân cũng bị sức mạnh cực lớn của nó làm cho chấn động liên tục lùi lại phía sau.
Lúc này ông lão thần bào bỗng tiến đến trước, thần trượng trong tay lại chỉ về phía Diệp Quân.
Xoẹt xoẹt!
Thời không xung quanh Diệp Quân bỗng tách ra, sau đó vô số tia chớp màu máu bay ra rồi bắn về phía Diệp Quân.
Thấy thế sắc mặt Diệp Quân sầm lại.
Mẹ kiếp!
Đây là pháp sư hay gì vậy?
Diệp Quân xòe tay trái ra, tấm khiên cổ bí ẩn đó xuất hiện trong tay hắn, hắn gào lên một tiếng, tay phải vung loạn kiếm Thanh Huyên lên, tay trái cầm chiếc khiên cổ chặn trước mặt.
Rầm rầm rầm!