Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 846: Đóng giả bạn trai bạn gái

Trường bào màu xanh!

Tiểu yêu thú màu trắng!

Con mẹ nó… là ông nội hả?

Chết tiệt!

Diệp Quân sững sờ.

Nhìn thấy vẻ mặt Diệp Quân, Hiên Viên Lăng hơi tò mò: “Anh Diệp, anh sao thế?”

Diệp Quân trầm giọng: “Kiếm tu đó còn có đặc điểm gì nữa không?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Tôi không biết, bởi vì cũng khá lâu rồi”.

Diệp Quân im lặng.

Theo miêu tả của Hiên Viên Lăng thì chắc là ông nội.

Hắn không ngờ ông nội còn có mối quan hệ này với nhà Hiên Viên.

Mà bây giờ hắn lại hơi tò mò về thanh kiếm đó!

Được ông nội sử dụng, vậy chắc chắn không phải một thanh kiếm bình thường!

Hiên Viên Lăng đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Thanh kiếm này là Kiếm Tổ của nhà Hiên Viên tôi, từ trước đến nay đời sau của nhà Hiên Viên vẫn luôn muốn lôi thanh kiếm này ra khỏi vỏ, tái xuất thế gian, nhưng đều không thành công”.

Diệp Quân gạt mọi suy nghĩ, nhìn Hiên Viên Lăng hỏi: “Cô muốn tôi thử à?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân cười: “Tôi đồng ý thử!”

Hiên Viên Lăng muốn nói lại thôi.

Diệp Quân hỏi: “Sao thế?”

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân: “Thanh kiếm này là Kiếm Tổ của nhà Hiên Viên, không thể cho người ngoài thử”.

Diệp Quân cười khổ: “Vậy cô bảo tôi tới…”

Nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì, hắn nhíu mày hỏi: “Con rể của nhà Hiên Viên có thể thử?”

Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu, nhẹ giọng bảo: “Đúng vậy”.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, nhất thời im lặng.

Vì một thanh kiếm mà bán đứng thân thể?

Diệp Quân hơi do dự, hắn nhìn Hiên Viên Lăng, nếu là vì cô gái này thì cũng không phải không thể khiến bản thân tủi nhục một chút.

Phát hiện ra vẻ mặt Diệp Quân, Hiên Viên Lăng lập tức đỏ mặt: “Anh đừng nghĩ nhiều, ý tôi là chúng ta có thể đóng giả bạn trai bạn gái”.

Diệp Quân nhíu mày: “Đóng giả?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế”.

Diệp Quân ngập ngừng: “Đóng giả thế nào?”

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, nói nhỏ: “Chỉ là bình thường chúng ta tỏ ra thân mật hơn một chút là được”.

Diệp Quân nói: “Nắm tay hả?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng”.

Diệp Quân bảo: “Được”.

Hắn thật sự muốn thấy thanh kiếm đó, có thể khiến ông nội sử dụng, vậy chắc chắn không phải kiếm bình thường.

Hiên Viên Lăng nói: “Nếu đã diễn thì diễn cho thật một chút, bắt đầu từ bây giờ anh đừng gọi tôi là cô Lăng nữa, gọi tôi là Lăng Nhi, biết chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm”.

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Còn nữa, lúc bình thường cố gắng tỏ ra thân mật hơn chút nữa. Anh đừng nghĩ nhiều, chúng ta chỉ diễn thôi, biết không?”

Diệp Quân gật đầu: “Được”.

Hiên Viên Lăng cười: “Anh có thích thanh kiếm nào ở đây không?”

Diệp Quân lắc đầu.

Hiên Viên Lăng nói: “Vậy tôi đưa anh ra ngoài đi dạo nhé”.

Diệp Quân cười bảo: “Được”.

Nói xong hắn bước ra ngoài.

Hiên Viên Lăng bỗng gọi: “Này”.

Diệp Quân quay sang nhìn Hiên Viên Lăng với vẻ khó hiểu.

Hiên Viên Lăng nháy mắt: “Anh quên điều vừa nói rồi à?”

Diệp Quân lưỡng lự, sau đó chủ động nắm tay Hiên Viên Lăng: “Đi thôi”.

Được Diệp Quân nắm tay, mặt Hiên Viên Lăng thoáng chốc đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn, nhưng cô ấy vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.

Diệp Quân nói: “Lăng… Nhi… Chuyện là, cô giúp tôi có được Kiếm Tổ của nhà các cô thì cô được lợi ích gì?”

Hiên Viên Lăng nhìn hắn: “Sau này anh sẽ biết thôi”.

Diệp Quân khẽ gật đầu, cũng không hỏi nhiều nữa.

Sau khi hai người rời khỏi Kiếm Các, Hiên Viên Lăng dẫn Diệp Quân đi tới ngọn núi phía sau, trên dường đi, hai người thu hút rất nhiều người của nhà Hiên Viên chú ý. Chẳng mấy chốc, tin hai người nắm tay nhau đi dạo đã truyền khắp nhà Hiên Viên.

Mặt Hiên Viên Lăng đỏ ửng, may có mạn che mặt, nếu không đỏ thế này cô ấy chẳng có mặt mũi mà nhìn người khác.

Nhìn thấy ánh mắt của những người xung quanh, Diệp Quân đột nhiên dừng lại, hắn buông tay, sau đó nghiêm túc nói: “Cô Lăng, tôi thấy thế này không ổn”.

Hiên Viên Lăng khó hiểu nhìn Diệp Quân: “Sao thế?”

Diệp Quân lắc đầu: “Cô Lăng, chuyện này đương nhiên không có ảnh hưởng gì với tôi, nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng rất lớn đến thanh danh của cô. Nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này làm sao cô lập gia đình được nữa?”

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, không nói gì.

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Chuyện này là tôi không nghĩ chu đáo, lát nữa chúng ta nói rõ với bố mẹ cô đi, chắc còn có thể cứu vãn”.

Hiên Viên Lăng nói: “Anh không muốn thanh kiếm đó nữa à?”

Diệp Quân lắc đầu: “Tôi rất tò mò về thanh kiếm đó, muốn được thấy nó, nhưng tôi thấy cách này không ổn, chủ yếu là sẽ không ảnh hưởng tốt đến cô”.

Hiên Viên Lăng tươi cười nhìn Diệp Quân, chủ động nắm tay hắn: “Không sao đâu”.

Diệp Quân khó hiểu.

Hiên Viên Lăng bình tĩnh nói: “Ở hệ Ngân Hà, chỉ cần không kết hôn thì con gái có bạn trai mấy lần là chuyện rất bình thường”.

Diệp Quân im lặng.

Hiên Viên Lăng cười: “Tôi không lừa anh đâu, đi thôi”.

Nói rồi cô ấy kéo Diệp Quân đi xa.

Diệp Quân đột nhiên hỏi: “Ở hệ Ngân Hà, chỉ cần không kết hôn, đàn ông có mấy bạn gái có phải cũng là chuyện rất bình thường không?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Đúng thế, nhưng không được có cùng lúc mấy cô đâu đấy…”

Nói tới đây, cô ấy cau mày nhìn Diệp Quân: “Anh đang nghĩ gì hả?”

Diệp Quân vội lắc đầu: “Không, không có gì!”

Hiên Viên Lăng nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Không được nghĩ lung tung, biết chưa?”

Diệp Quân gật đầu: “Tôi chỉ hỏi thế thôi!”

Hiên Viên Lăng cười: “Đi, tôi đưa anh đến một nơi”.

Nói rồi cô ấy kéo Diệp Quân đi nhanh về một hướng.
Chương 847: Tôi là cháu trai!

Một lúc sau Hiên Viên Lăng kéo Diệp Quân lên đỉnh của ngọn núi phía sai, đây là đỉnh núi cao nhất, nhìn gần có thể thấy toàn bộ sơn trang Hiên Viên, nhìn ra xa có thể thấy thành phố Yến Kinh.

Hiên Viên Lăng cất tiếng gọi: “Này!”

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, cô ấy cười bảo: “Tôi đưa anh đến đây không phải để ngắm cảnh, anh cảm nhận kỹ nơi này đi”.

Cảm nhận?

Diệp Quân giật mình, một giây sau, hai mắt hắn đột nhiên mở to: “Linh khí!”

Hắn cảm nhận được rất nhiều linh khí ở đây!

Hiên Viên Lăng nháy mắt: “Ở đây có một linh mạch, nhưng rất nhỏ. Chẳng phải anh nói anh thiếu linh khí sao? Anh có thể hấp thu nhiều một chút”.

Diệp Quân do dự rồi hỏi: “Vì sao?”

Hắn biết linh khí này ở ngôi sao màu xanh là vô cùng quý giá, dù là thế gia Hiên Viên có lẽ cũng chỉ có một linh mạch này.

Hiên Viên Lăng khó hiểu: “Vì sao cái gì?”

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng, nghiêm túc nói: “Cô Lăng, linh khí này rất quý giá”.

Hiên Viên Lăng lắc đầu, xoay người không nói gì, có hơi tức giận.

Diệp Quân không hiểu ra sao.

Hiên Viên Lăng lại nói: “Thứ anh tặng tôi thì không quý giá à? Dù là công pháp hay kiếm kỹ, cho dù ở Ngân Hà Tông thì cũng vô cùng hiếm đúng không? Khi anh tặng tôi sao không nghĩ nó rất quý giá?”

Diệp Quân im lặng.

Hiên Viên Lăng quay lại nhìn Diệp Quân với vẻ hơi bất mãn: “Tôi cho anh hấp thu một chút linh khí, anh nghĩ nhiều như vậy làm gì?”

Diệp Quân cười khổ: “Tôi không có ý đó, linh khí ở đây quá quý giá, cô chưa được bố mẹ cô cho phép mà đã cho tôi hấp thu, tôi sợ họ sẽ trách cô”.

Hiên Viên Lăng cười: “Họ không keo kiệt vậy đâu, anh mau hấp thu đi”.

Diệp Quân do dự một lát rồi gật đầu: “Được”.

Nói rồi hắn khoanh chân ngồi xuống, sử dụng tâm pháp, chẳng mấy chốc, linh khí xung quanh đã tập trung về phía hắn.

Hắn không hấp thu linh mạch ở sâu trong lòng đất, mà chỉ hấp thu linh khí do linh mạch tản ra, bởi vì nếu hắn hấp thu linh mạch dưới lòng đất, hắn có thể hấp thu toàn bộ linh mạch luôn… Làm như vậy đương nhiên hơi quá đáng.

Một lát sau Diệp Quân đứng lên, lúc này linh khí trong cơ thể hắn đã nhiều hơn không chỉ mười lần so với lúc trước!

Mười lần!

Cho dù hiện tại tu vi của hắn bị phong ấn, nhưng muốn giết một tông sư cũng là chuyện rất dễ dàng.

Hiên Viên Lăng cười: “Cảm giác thế nào?”

Diệp Quân cảm nhận huyền khí trong người: “Có muốn bay không?”

Hiên Viên Lăng chớp mắt: “Ngự kiếm?”

Diệp Quân gật đầu.

Hiên Viên Lăng lập tức đáp: “Muốn!”

Diệp Quân nhẩm niệm, kiếm Vân Tú mà Hiên Viên Lăng tặng hắn bay ra, hắn nắm tay Hiên Viên Lăng đứng trên kiếm Vân Tú, giây tiếp theo, hắn nhẩm niệm, kiếm lập tức hóa thành kiếm quang bay vút lên trời.

Hắn chỉ ngự kiếm đơn thuần, không dùng sức mạnh tu vi!

Khoảnh khắc kiếm bay lên, Hiên Viên Lăng sợ hãi ôm chặt lấy Diệp Quân.

Vẻ mặt Diệp Quân cứng đờ, hắn không ngờ Hiên Viên Lăng lại sợ.

Hiên Viên Lăng ôm rất chặt khiến Diệp Quân hơi lúng túng, hắn ngập ngừng một chút rồi bảo: “Cô Lăng đừng sợ, cô nhìn xung quanh xem”.

Nghe Diệp Quân nói thế, Hiên Viên Lăng từ từ mở mắt, nhìn thấy dãy núi bên dưới nhanh chóng thu nhỏ lại, cô ấy lại vội vàng nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt.

Diệp Quân cảm nhận được có gì đó không đúng: “Làm sao vậy?”

Hiên Viên Lăng ôm chặt lấy hắn, run rẩy nói: “Tôi… sợ độ cao!”

Sợ độ cao!

Diệp Quân sửng sốt, sau đó lắc đầu cười, hai tay nhẹ nhàng ôm lấy eo Hiên Viên Lăng: “Tôi đỡ cô, cô đừng sợ”.

Hiên Viên Lăng vẫn liên tục lắc đầu.

Diệp Quân cười bảo: “Chẳng phải cô muốn học kiếm sao? Chẳng phải muốn ngự kiếm bay đi sao? Nếu sợ thì còn học cái gì nữa?”

Nghe Diệp Quân nói vậy, Hiên Viên Lăng hơi do dự, sau đó chậm rãi mở mắt ra, mặc dù còn hơi sợ nhưng cũng không còn căng thẳng như trước nữa.

Mà Diệp Quân cũng giảm chậm tốc độ ngự kiếm!

Một lúc sau, cuối cùng Hiên Viên Lăng cũng không còn căng thẳng nữa, hưng phấn nói: “Thật sự là ngự kiếm này…”

Diệp Quân cười: “Đúng thế”.

Hiên Viên Lăng đang định nói, nhưng dường như cảm nhận được gì đó, mặt thoáng chốc đỏ lên, vì cô ấy phát hiện mình đang ở rất gần rất gần Diệp Quân, hơn nữa hai tay còn ôm lấy hắn, tư thế này thật sự hơi mập mờ.

Trong lòng xấu hổ, cô ấy vốn định rút tay về theo bản năng, nhưng vì sợ nên nhất thời rất bối rối.

Lúc này Diệp Quân cũng đã phát hiện ra điều khác thường của Hiên Viên Lăng, hắn từ từ ngự kiếm về lại đỉnh núi sau đó buông cô ấy ra. Hiên Viên Lăng cũng buông Diệp Quân, cô ấy nhìn hắn, tuy không ngượng nhưng lại thấy hơi mất mát.

Diệp Quân cười: “Cảm giác thế nào?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Rất tuyệt…”

Nói rồi cô ấy nhìn Diệp Quân: “Tôi cũng có thể ngự kiếm bay đi như anh sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Đúng vậy! Ở đây có linh khí, với thiên phú của cô, rất nhanh là có thể ngự kiếm được thôi”.

Hiên Viên Lăng hơi cúi đầu: “Nhưng… tôi hơi sợ!”

Diệp Quân cười: “Không có gì, đến lúc đó tôi dạy cô, chúng ta bay mấy lần, đến khi cô làm quen sẽ không còn sợ nữa”.

Hiên Viên Lăng nháy mắt: “Quyết định vậy nhé!”

Diệp Quân gật đầu.

Hiên Viên Lăng cười: “Chúng ta về thôi!”

Nói xong cô ấy chủ động nắm tay Diệp Quân đi xuống núi.

Trên đường đi, Hiên Viên Lăng chợt hỏi: “Sở dĩ anh muốn thấy Kiếm Tổ của nhà Hiên Viên chúng tôi là vì kiếm tu áo xanh kia đúng không?”

Diệp Quân gật đầu.

Hiên Viên Lăng quay lại nhìn Diệp Quân: “Anh biết kiếm tu đó à?”

Diệp Quân đáp: “Biết”.

Hiên Viên Lăng hơi tò mò: “Nếu tu vi của anh không bị phong ấn thì anh với ông ấy, ai lợi hại hơn?”

Diệp Quân cười: “Ở trước mặt ông ấy, tôi là cháu trai!”

Hiên Viên Lăng: “…”
Chương 850: Lão quái?

Cháu trai!

Hiên Viên Lăng ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Tôi không tin, anh lợi hại như vậy cơ mà, vị kiếm tu áo xanh đó chắc chắn không thể là đối thủ của anh được”.

Diệp Quân chỉ cười cười, không nói gì thêm.

Hắn nào dám nói lung tung nữa, giờ đã bị cha ghim rồi, nếu còn dám chọc vào ông nội nữa thì chắc là khỏi sống luôn rồi.

Việc nên làm là phải tạo mối quan hệ tốt với ông nội.

Hiên Viên Lăng đột nhiên hỏi: “Vị kiếm tu áo xanh đó, anh cũng quen à?”

Diệp Quân ngừng nghĩ ngợi lan man, gật đầu đáp: “Có quen”.

Hiên Viên Lăng trợn tròn mắt: “Chẵng lẽ anh là một lão quái đã sống vô số năm rồi?”

Diệp Quân cười khan: “Cô đang nghĩ gì thế? Tôi còn trẻ lắm, mới mười tám thôi. Tốc độ trôi của dòng thời gian ở hệ Ngân Hà không giống bên ngoài kia”.

Hiên Viên Lăng cười cười: “Ra là thế”.

Diệp Quân nhìn sắc trời, nói: “Chúng ta xuống núi đi”.

Hiên Viên Lăng gật đầu.

Hai người vừa xuống núi liền được mời vào một gian đại điện.

Lúc này, trong đại điện hiện đang có một đám cường giả của gia tộc Hiên Viên, có chừng hai mươi người, đều đang ngồi quanh một chiếc bàn.

Ngồi vị trí chủ tọa chính là cha của Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Kỳ, bên cạnh ông ta là mẹ Hiên Viên Lăng.

Trên bàn bày đủ món ngon, trông cực kì phong phú, có thể thấy, gia tộc Hiên Viên vẫn hết sức coi trọng Diệp Quân.

Thấy hai người nắm tay nhau đi vào, sắc mặt đám cường giả của gia tộc Hiên Viên đều trở nên khá kì quái.

Bị bao đôi mắt nhìn chằm chằm, Hiên Viên Lăng thoáng đỏ mặt, tay phải nắm chặt tay Diệp Quân.

Hiên Viên Kỳ liếc nhìn hai người rồi nói: “Ngồi vào đi”.

Hai người ngồi vào bàn, Hiên Viên Kỳ nhìn Diệp Quân, giơ ly rượu, cười nói: “Cậu Diệp, chào mừng cậu tới nhà Hiên Viên chúng tôi”.

Diệp Quân cũng nâng ly rượu: “Cảm ơn bác đã chiêu đãi”.

Dứt lời, hai người cùng uống một hơi cạn ly.

Sau đó, mọi người bắt đầu dùng cơm. Trong bữa cơm, đám cường giả của gia tộc Hiên Viên không cố tình đối chọi với Diệp Quân, nhiều nhất cũng chỉ là mấy câu hỏi về thân phận lai lịch của hắn mà thôi.

Hôm nay có mặt ở đây đều là những người có địa vị cao trong gia tộc Hiên Viên, có thể có địa vị đó, tất nhiên đều không phải người bình thường. Ngay từ đầu, họ còn tương đối tò mò, dẫu sao, đây cũng là lần đầu tiên Hiên Viên Lăng dẫn một người đàn ông về nhà.

Ban đầu, bởi địa vị xã hội của gia tộc Hiên Viên quá cao, trong lòng họ cũng có đôi chút coi khinh Diệp Quân. Gia tộc Hiên Viên tính chung ở cả Hoa Hạ cũng rất có địa vị, không phải hạng tầm thường. Nhưng bọn họ không hề biểu hiện ra ngoài, dù sao thì cũng cần quan tâm đến thể diện của Hiên Viên Lăng mới được.

Vào những thời điểm thế này, dù nội bộ có mâu thuẫn nhưng khi đối mặt với người ngoài cũng cần giữ vững tiêu chí đoàn kết. Làm mất mặt Hiên Viên Lăng chẳng khác nào bôi nhọ thể diện toàn gia tộc Hiên Viên.

Trong quá trình tiếp xúc và trò chuyện, nhận thấy phong thái nói năng và hành xử của Diệp Quân rất khéo léo lại có khí độ hơn người, bọn họ cũng dần thu hồi suy nghĩ coi thường trong lòng.

Đồng thời, trong lòng họ cũng dần cho ra một kết luận: Chàng trai này là người từng trải, có kinh nghiệm ứng phó với những tình thế long trọng.

Vì vậy, đám người nắm quyền của gia tộc Hiên Viên có mặt ở đây lại càng thêm tò mò về Diệp Quân.

Mọi người bắt đầu mời rượu hắn, sau vài vòng, đầu hắn trở nên nặng trĩu và mơ hồ.

Hiên Viên Lăng ngồi bên nhìn Diệp Quân, môi giữ mãi nụ cười tươi tắn.

Cô ấy cũng biết, cha mẹ cùng các vị chú bác ở đây đều luôn có tiêu chuẩn nhìn người rất cao, người bình thường không thể lọt vào mắt họ, nhưng lúc này, họ đều rất khách khí với Diệp Quân.

Thực ra, chính cô ấy cũng rất tò mò về thân phận thật của Diệp Quân.

Tư thái thong dong và tự tin phát ra từ xương tủy của người thanh niên này là một dạng mà cô ấy chưa từng thấy ở ai.

Người này, dù đối mặt với cha mình cùng một đám cường giả của gia tộc Hiên Viên, hắn vẫn có thể thong dong ứng đối, không hề có chút khiếp đảm hay câu nệ.

Sự tự tin này tuyệt đối không thể giả vờ mà ra.

Người này, rốt cuộc là ai?

Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, hắn đã uống say đến đỏ mặt, lòng cô ấy tràn ngập tò mò.

Thấy anh trai mình là Hiên Viên Do lại rót rượu cho Diệp Quân, Hiên Viên Lăng liền trừng mắt với anh ta một cái.

Hiên Viên Do bĩu môi, nhưng cũng đành đặt ly rượu xuống.

Hồi lâu sau, thấy mọi người đều đã uống đủ, Hiên Viên Lăng đột nhiên lên tiếng: “Cha, Tiểu Quân là kiếm tu, con muốn để anh ấy thử với Kiếm Tổ xem sao”.

Cô ấy vừa lên tiếng, bầu không khí tức thì yên tĩnh hẳn.

Hiên Viên Kỳ đặt ly rượu xuống, nhìn Hiên Viên Lăng: “Con chắc chứ?”

Hiên Viên Lăng gật đầu.

Hiên Viên Kỳ trầm mặc hồi lâu rồi đưa mắt nhìn những thành viên trong gia tộc.

Một ông lão chợt cất lời: “Tiểu Lăng, cháu cũng biết quy củ rồi đó, Kiếm Tổ chỉ có người của gia tộc Hiên Viên ta mới có thể thử. Cậu Diệp đây, cùng với cháu… đã phát triển tới bước đó chưa?”

Nghe vậy, Hiên Viên Lăng lập tức đỏ mặt, cúi đầu im lặng.

Thấy thế, mọi người đều không biết phải nói gì.

Phản ứng như thế chứng tỏ hai người đã phát triển tới bước đó rồi.

Chậc!

Ông lão kia lắc đầu, không hỏi nữa.

Những người còn lại cũng không nói gì.

Gia tộc Hiên Viên là một thế gia lâu đời, bởi vậy, nữ giới của gia tộc đều tương đối bảo thủ. Nếu Hiên Viên Lăng cùng thiếu niên này phát triển tới bước cuối thì cũng có nghĩa là, hai người chỉ thiếu một thủ tục chính thức nữa thôi.

Hiên Viên Kỳ liếc nhìn Hiên Viên Lăng, khẽ thở dài một tiếng, nhưng cũng không nói gì thêm.

Hiên Viên Lăng nhìn về phía cha mình, nhẹ giọng hỏi: “Cha, có… được không ạ?”

Hiên Viên Kỳ bình tĩnh nói: “Ngày mai bảo cậu ấy tới Kiếm Tháp xem thử”.

Nghe vậy, Hiên Viên Lăng lập tức vui sướng ra mặt.

Những người khác đều không có ý phản đối.

Kiếm Tổ tuy rất quý giá nhưng nó đã ở trong gia tộc Hiên Viên bao năm mà không tìm được chủ mới, mọi người đều đã không còn hi vọng gì với nó. Từ trước tới nay, trừ tổ tiên của họ, người duy nhất từng khiến Kiếm Tổ thần phục lại là một người ngoài chứ không phải là người của gia tộc Hiên Viên.

Cũng chính vì thế, gia tộc Hiên Viên mới lựa chọn thay đổi, chấp nhận rằng dù không phải là người họ Hiên Viên, nhưng chỉ cần người đó là con rể của gia tộc Hiên Viên thì đều có thể thử đi thu phục Kiếm Tổ, bởi nếu con rể của gia tộc Hiên Viên thần phục được kiếm này, đối với gia tộc Hiên Viên cũng là một chuyện tốt.

Hiên Viên Kỳ quyết định như vậy, mọi người không còn coi Diệp Quân là người ngoài nữa, thế là lại một vòng chuốc rượu mới…

Khi bữa tiệc kết thúc, Hiên Viên Lăng đỡ Diệp Quân về phòng, cô ấy vừa dìu Diệp Quân nằm xuống giường rồi định rời khỏi đó, Diệp Quân đột nhiên giữ chặt tay cô ấy.

Hiên Viên Lăng lập tức căng thẳng, quay đầu nhìn Diệp Quân, lúc này, Diệp Quân cũng đang nhìn cô ấy.

Bị hắn nhìn chăm chú như thế, Hiên Viên Lăng hơi e thẹn, ngập ngừng hỏi: “Anh… không say à?”

Diệp Quân nhẹ nhàng lắc đầu: “Có hơi say một chút, nhưng không đến nỗi say không biết gì”.

Nói đoạn, hắn vỗ nhẹ xuống giường: “Ngồi đi”.

Hiên Viên Lăng thoáng do dự.

Diệp Quân cười nói: “Sợ tôi xằng bậy với cô à?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Anh sẽ không làm thế”.

Nói xong, cô ấy ngồi xuống bên giường.
Chương 851: Cha hiền con thảo

Diệp Quân nghiêm túc nói: “Lăng cô nương, thực ra tôi cũng không đặc biệt chú ý đến thanh kiếm kia đâu”.

Hiên Viên Lăng hơi cúi đầu im lặng.

Diệp Quân tiếp tục: “Cô nói chỉ cần là bạn trai bạn gái là được, nhưng tôi có thể nhận ra, bọn họ đã cho rằng tôi và cô đã có…”

Nói đến đó, hắn khẽ lắc đầu: “Lăng cô nương, làm như thế sẽ có ảnh hưởng không tốt với cô đấy. Cô không cần phải…”

Hiên Viên Lăng nhẹ nhàng ngắt lời hắn: “Tôi gây phiền toái cho anh sao?”

Diệp Quân cười khổ: “Không ngờ tôi nói bao lâu thế mà vẫn chẳng ích gì à? Tôi chỉ sợ chuyện đó ảnh hưởng đến danh dự của cô thôi…”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Tôi không quan tâm”.

Diệp Quân nhìn cô ấy: “Vì sao?”

Hiên Viên Lăng cười nói: “Trước kia chẳng phải anh đã nói anh bị ai đó phong ấn thực lực sao? Tôi đã nói với anh, thanh Kiếm Tổ này của gia tộc tôi vô cùng lợi hại, nó chính là thanh kiếm sắc bén nhất lịch sử Hoa Hạ, tự bản thân có sức mạnh hủy diệt đất trời, nếu anh có được thanh kiếm này, chưa biết chừng có thể giết chết được kẻ đã phong ấn thực lực của anh đấy!”

Nghe thấy thế, sắc mặt Diệp Quân tức thì thay đổi, hắn vội vã nắm chặt tay Hiên Viên Lăng, khẩn trương nói nhanh: “Chớ có nói lung tung… Tôi chưa bao giờ có ý định giết người đó cả… Nghĩ thôi cũng không có… chưa từng có…”

Bị Diệp Quân nắm chặt tay, sắc mặt Hiên Viên Lăng chợt ửng hồng, muốn giãy ra nhưng ma xui quỷ khiến thế nào lại thành cầm ngược tay Diệp Quân.

Diệp Quân lúc này đang hơi hoảng loạn vì những lời Hiên Viên Lăng mới nói.

Thật đáng sợ!

Giết cha?

Không không, người nhà họ Dương, cha hiền con thảo, vĩnh viễn sẽ không bao giờ gây nên loại chuyện đại nghịch bất đạo như thế!

Sau đó, Diệp Quân chợt phát hiện mình còn nắm tay người ta, bèn vội vã buông ra, cười cười gượng gạo: “Tôi không cố ý đâu”.

Hiên Viên Lăng lặng lẽ cúi đầu. Diệp Quân nhìn cô gái trước mắt, lòng cảm động, hắn không ngờ rằng, chỉ một câu bâng quơ của hắn lại khiến cô ấy để tâm đến thế. Nhưng đồng thời, hắn cũng thấy băn khoăn, bởi vì cô gái này đang hi sinh sự trong sạch của mình…

Đúng lúc này, ngoài cửa chợt có tiếng bước chân vọng lại.

Hiên Viên Lăng lập tức biến sắc, vội vã lên giường, nằm cạnh Diệp Quân.

Diệp Quân ngây mặt nhìn cô ấy.

Hiên Viên Lăng nói: “Là đại trưởng lão và những người khác, hẳn là họ sợ tôi lừa họ… Kiếm Tổ của gia tộc Hiên Viên chúng tôi là vật rất quan trọng, cũng là một vật biểu trưng, dù con cháu của gia tộc Hiên Viên không thể rút nó lên thì gia tộc Hiên Viên cũng không thể đem nó cho người ngoài được, trừ khi, người đó chính là con rể của gia tộc Hiên Viên. Vì vậy, bọn họ mới thận trọng đến thế, phải kiểm tra chúng ta…”

Diệp Quân cười khổ: “Vậy phải làm sao đây?”

Hiên Viên Lăng cúi đầu: “Tôi… đêm nay tôi ngủ ở đây…”

Nói đến những lời sau cùng, giọng cô ấy đã nhỏ như tiếng muỗi kêu.

“Hả?”

Diệp Quân trợn mắt nhìn Hiên Viên Lăng như không thể tin vào tai mình.

Hiên Viên Lăng vẫn gục đầu: “Nếu không như thế thì biết làm sao”.

Diệp Quân cười khổ: “Cô không sợ tôi làm bậy sao?”

Hiên Viên Lăng nhẹ nhàng nói: “Anh sẽ không làm thế”.

Diệp Quân không biết phải nói sao: “Trông tôi giống một kẻ quân tử chính trực à?”

Hiên Viên Lăng cười bảo: “Tôi chỉ biết là anh sẽ không như thế”.

Diệp Quân nghiêm nghị nói: “Lăng cô nương, làm như vậy, đối với cô rất…”

Hiên Viên Lăng bình tĩnh ngắt lời: “Chẳng phải tôi đã nói với anh rồi sao? Ở nơi này, một cô gái từng có vài người bạn trai là chuyện rất bình thường, anh không nên giữ tư tưởng bảo thủ như thế”.

Diệp Quân do dự một lát rồi nói: “Có nghĩa là, cô cũng sẽ làm vậy đối với người đàn ông khác, phải không?”

Nghe Diệp Quân nói thế, sắc mặt Hiên Viên Lăng lập tức trở nên lạnh như băng, cô ấy nhìn Diệp Quân chằm chằm, sắc đỏ ngượng ngùng trên mặt đã biến mất sạch sẽ, thay vào đó là vẻ băng giá thấu xương.

Hiên Viên Lăng quay người, đưa lưng về phía Diệp Quân: “Mai tôi giúp anh lấy được Hiên Viên Kiếm, sau đó, chúng ta không ai nợ ai điều gì nữa”.

Giọng cô ấy lúc này không có bất kì một tia cảm xúc nào.

Diệp Quân biết mình nói lỡ lời. Hắn nhẹ nhàng kéo ống tay áo Hiên Viên Lăng, khẽ bảo: “Lăng cô nương… xin lỗi cô”.

Hiên Viên Lăng không nói lời nào.

Diệp Quân lại gọi: “Lăng cô nương?”

Nhưng Hiên Viên Lăng vẫn không hề đáp lại.

Diệp Quân khe khẽ thở dài, tự trách, sao mình lại nói những lời như vậy được?

Nhất định là do huyết mạnh phong ma rồi.

Huyết mạch phong ma: “???”

Diệp Quân gọi mấy tiếng, Hiên Viên Lăng vẫn không chịu đáp lại.

Do dự giây lát, Diệp Quân bèn đặt tay lên hông cô ấy: “Nếu cô không nói gì là tôi sẽ làm bậy với cô đấy nhé”.

Hiên Viên Lăng vẫn không hề hé răng.

Diệp Quân đột nhiên lật người sang phía đối diện với Hiên Viên Lăng. Nhưng khi nhìn vào mặt cô ấy, hắn lập tức sửng sốt cả người, bởi vì lúc này, viền mắt Hiên Viên Lăng đã đỏ bừng, nước mắt tuôn rơi như mưa.

Diệp Quân bối rối không biết phải làm sao, hắn đang định nói gì đó, Hiên Viên Lăng đã xoay người, lại đưa lưng về phía hắn, nói gọn: “Ngủ đi”.

Diệp Quân chỉ đành thở dài khe khẽ.

Rượu vào hỏng việc!

Một đêm trôi qua.

Khi Diệp Quân mở mắt nhìn sang, bên cạnh đã không còn bóng dáng Hiên Viên Lăng, nhớ tới chuyện tối qua, hắn lại thở dài.

Trầm ngâm hồi lâu, hắn quyết định xuống giường, rửa mặt và sửa sang lại quần áo, hắn mở cửa phòng, hôm nay thời tiết rất đẹp, ánh mặt trời rất rạng rỡ.

Đúng lúc này, Hiên Viên Lăng đột nhiên từ bên kia đi tới. Cô ấy đã thay một bộ váy dài màu xanh lục, vẫn đeo mạng che mặt như trước, Diệp Quân chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt cô ấy lộ ra, nhưng lúc này, cặp mắt đó không còn ôn hòa thân thiết như trước, thay vào đó là vẻ lạnh lẽo xa cách.

Diệp Quân đang định nói gì, Hiên Viên Lăng đã lên tiếng trước: “Chúng ta đến Kiếm Tháp thôi”.

Nói xong, cô ấy quay đầu đi trước.

Diệp Quân đành lắc đầu cười khổ, nối gót cô ấy.

Hai người đi về phía Kiếm Tháp, dọc đường đi đều không có tương tác qua lại.

Diệp Quân nhiều lần chủ động bắt chuyện, nhưng Hiên Viên Lăng vẫn luôn giữ im lặng.

Khi hai người đi tới trước Kiếm Tháp, Diệp Quân chợt nhíu mày, bởi vì sức mạnh huyết mạch trong cơ thể hắn lại bắt đầu trào dâng.

Diệp Quân nhìn chằm chằm vào Kiếm Tháp, lẽ nào kiếm trong này có liên quan gì đến huyết mạch của mình sao?
Chương 852: Chiến trường Hỏa Tinh?

Càng lại gần Kiếm Tháp, sức mạnh huyết mạch trong cơ thể Diệp Quân càng xao động mãnh liệt hơn.

Với ba loại huyết mạch trong người Diệp Quân, quen thuộc hơn cả với hắn chính là huyết mạch phong ma, hai loại huyết mạch kia thì hắn chưa được tiếp xúc nhiều, bởi vì hắn chưa hề kích hoạt chúng lần nào.

Thực ra, nghiêm chỉnh mà nói, ngay cả huyết mạch phong ma, hắn cũng chưa đạt tới mức kích hoạt đúng nghĩa.

Bởi vì hắn chưa từng triệt để điên cuồng lần nào!

Chỉ khi triệt triệt để để điên cuồng thì mới có thể phát huy uy lực của huyết mạch đó đến mức cao nhất.

Còn hai loại huyết mạch kia, hắn chưa hề có hiểu biết gì về uy lực của chúng.

Song, hai loại huyết mạch đó có thể tồn tại cùng huyết mạch phong ma, chứng tỏ đó cũng không phải dạng huyết mạch tầm thường, nếu không, chúng đã sớm bị huyết mạch phong ma xử lý rồi.

Chỉ trong chốc lát, hai người đã đi tới trước Kiếm Tháp. Tòa tháp này trông rất cổ xưa, bề ngoài còn được vẽ một ít phù văn thần bí, những phù văn này có hình thù rất lạ, giống như một thanh kiếm treo ngược, như là đang trấn áp thứ gì.

Diệp Quân đột nhiên quay đầu nhìn sang phía Hiên Viên Lăng, Hiên Viên Lăng vẫn lạnh mặt dửng dưng, bước vào trong Kiếm Tháp.

Đi được mấy bước, như thể vừa nhận ra điều gì, cô ấy chợt quay người nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân vẫn đứng đó, không hề động đậy.

Hiên Viên Lăng chỉ lẳng lặng nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân chậm rãi bước tới trước mặt Hiên Viên Lăng, nhìn thẳng vào mắt cô ấy, nghiêm túc nói: “Lăng cô nương, tôi xin lỗi vì chuyện tối qua”.

Hiên Viên Lăng chỉ lắc đầu: “Không có gì, chúng ta vào xem thanh kiếm kia thôi”.

Nói xong, cô ấy quay người đi vào trong Kiếm Tháp.

Diệp Quân trầm mặc một lát rồi cũng cất bước theo sau.

Tháp có chín tầng, hai người chậm rãi đi lên.

Diệp Quân phát hiện, mỗi tầng đều có rất nhiều bích họa, những bức bích họa đó đều có cảm giác rất cổ xưa, như đang kể ra điều gì.

Lúc này, Hiên Viên Lăng bỗng lên tiếng: “Những bức họa đó là mấy trang lịch sử năm xưa”.

Diệp Quân nhìn Hiên Viên Lăng: “Lịch sử năm xưa?”

Hiên Viên Lăng gật đầu: “Nền văn minh Thần của ngày trước”.

Diệp Quân hỏi: “Ngày đó, ngôi sao màu xanh cũng từng có rất nhiều nhân vật vô cùng hùng mạnh, đúng không?”

Hiên Viên Lăng khẽ gật đầu: “Đúng vậy”.

Diệp Quân thoáng ngạc nhiên: “Vậy hiện giờ bọn họ ra sao?”

Hiên Viên Lăng lắc đầu: “Tôi cũng không biết”.

Diệp Quân trầm mặc.

Chủ nhân bút Đại Đạo có lẽ sẽ biết, cái tay dở hơi đó còn biết hệ Ngân Hà từng có 150 loại nền văn minh cơ mà.

Diệp Quân còn định hỏi thêm điều gì, hai người đã lên tới tầng thứ chín. Ngay giữa tầng này có một thạch đài, trên thạch đài lơ lửng một thanh kiếm.

Thanh kiếm kia toàn thân ánh màu vàng kim, dài ba thước, rộng hơn hai ngón tay, vô cùng chói mắt.

Hiên Viên Lăng chợt nói: “Kiếm này tên gọi Hiên Viên, là thanh kiếm Thánh Đạo, thân kiếm có một mặt khắc trăng sao và mặt trời, mặt kia khắc núi đồi hoa cỏ, chuôi kiếm có một mặt khắc thuật Nông Canh Súc Dưỡng, mặt kia khắc sách lược Tứ Hải Nhất Thống, bên trong chất chứa sức mạnh vô tận”.

Kiếm Hiên Viên!

Diệp Quân chậm rãi bước tới trước thanh kiếm, đúng lúc này, thanh kiếm bỗng hơi chấn động.

Thấy thế, Hiên Viên Lăng siết chặt nắm tay, lòng khẩn trương vô cùng.

Diệp Quân chợt thấy đáy lòng nảy lên một cảm giác lạ, hắn đột nhiên gọi: “Tới!”

Ong!

Một tiếng kiếm kêu từ trong tháp ngân lên, thoáng cái, vạn luồng kiếm quang màu vàng kim đã đâm rách tháp cao, phóng lên trời.

Cùng lúc đó, thanh kiếm Hiên Viên bay thẳng vào lòng bàn tay Diệp Quân.

Hiện tượng dị thường này khiến toàn bộ gia tộc Hiên Viên phải khiếp sợ, tất cả đều ngẩng đầu nhìn về phía Kiếm Tháp.

Bọn họ không ai theo Diệp Quân và Hiên Viên Lăng vào Kiếm Tháp, vì không ai nghĩ Diệp Quân có thể thành công rút kiếm.

Thanh kiếm này vốn đã ở đó, phủ bụi vô số năm, gia tộc Hiên Viên kinh qua bao thế hệ, chưa từng có một người khiến nó thần phục.

Một người ngoài sao có thể khiến kiếm báu của gia tộc Hiên Viên thần phục được?

Bởi vậy, họ đều không quá để ý đến chuyện hôm nay Diệp Quân tới Kiếm Tháp.

Nhưng vào lúc này, khi mọi người thấy vạn luồng kiếm quang màu vàng kim vọt lên cao, tất cả đều bối rối.

Thánh kiếm thần phục rồi?

Tại núi Phạn Tịnh.

Trước cửa, một người đàn ông đang quét rác đột nhiên quay người liếc về một phương, trầm mặc một hồi, đáy mắt thoáng lóe lên một tia phức tạp, nhẹ giọng lầm bầm: “Hiên Viên…”



Tại sơn trang Hiên Viên, bên trong Kiếm Tháp, Hiên Viên Lăng nhìn Diệp Quân, sắc mặt cũng vô cùng phức tạp.

Cô ấy đã sớm biết, người đàn ông này nhất định có thể khiến thánh kiếm thần phục.

Trực giác của cô ấy quả không sai!

Diệp Quân nắm thanh kiếm trong tay, giờ khắc này, sắc mặt hắn lại có vẻ căng thẳng, bởi hắn vừa cảm nhận được sức mạnh hùng hậu vô tận bên trong thanh kiếm.

Thanh kiếm này không phải một thanh kiếm bình thường!

Trong số những thanh kiếm hắn từng tiếp xúc, thanh kiếm này gần giống với kiếm Hành Đạo và Thanh Huyên.

Diệp Quân cũng phải giật mình khiếp sợ, hắn không thể ngờ, ngôi sao màu xanh này lại có một thần khí như thế.

Đúng lúc này, thanh kiếm đột nhiên hơi rung động, ngay sau đó, nó bộc phát một luồng ánh sáng rực rỡ màu vàng kim, bao trùm lấy Diệp Quân.

Con ngươi Diệp Quân thoáng co rút lại.

Hiên Viên Lăng cũng lập tức biến sắc, vọt thẳng tới chỗ Diệp Quân.

Ầm!

Giây lát, hai người đã bị luồng sáng rực rỡ kia bao phủ, cùng biến mất khỏi đó.

Khi hai người xuất hiện lại một lần nữa, chân đã đứng trên một cánh đồng hoang vu, nhìn quanh chỉ thấy bát ngát vô biên, không khí khô nóng, nhiệt độ cực cao.

Nơi này là nơi nào?

Diệp Quân nhăn mày.

Hiên Viên Lăng đột nhiên kinh hãi kêu lên: “Đây là chiến trường Hỏa Tinh trong lời đồn!”

Diệp Quân nhíu mày: “Chiến trường Hỏa Tinh?”

Hiên Viên Lăng gật đầu, mặt đầy khiếp sợ, cô ấy đang định nói thêm điều gì, bỗng lại sửng sốt, chỉ về hư không xa xa, run run nói: “Anh xem!”

Diệp Quân nhìn về phía đó, trên hư không đang có một rừng cường giả nhân loại đang đứng.

Người cầm đầu là một người đàn ông trung niên, thân mặc bộ chiến giác màu vàng kim, tay cầm thanh kiếm vàng, thần sắc uy nghiêm trang trọng, trông hệt một vị thiên thần, toàn thân tản ra một loại hơi thở trang nghiêm và thần thánh khủng khiếp.

Hiên Viên Lăng nhìn thanh kiếm vàng trong tay người đàn ông trung niên kia, run giọng: “Đó là… tổ tiên…”

Tổ tiên!

Hiên Viên Lăng nói đến đó, chân vô thức tiến lên, nhưng Diệp Quân đã nhanh tay kéo lại: “Cái cô thấy chỉ là ảo ảnh thôi”.

Ảo ảnh!

Hiên Viên Lăng ngây người.

Diệp Quân nhìn về phía người đàn ông trung niên cầm thanh kiếm vàng, dưới thân ông ta còn có một con rồng. Con rồng này thân thể to lớn, có hai móng vuốt, lưng mọc hai cánh, trên cánh còn có hoa văn Ứng Long.

Con rồng khổng lồ nằm trước mặt người đàn ông kia, ánh mắt nó vẫn nhìn chằm chằm vào nơi nào đó trong hư không sâu thẳm, trong con mắt tràn đầy hung ác.

Bên phải người đàn ông này, cách ông ta vài trượng, có một người đàn ông với vóc dáng cao lớn vạm vỡ, mặt mũi hung hãn, tay trái cầm thuẫn, tay phải cầm một thanh Khai Thiên Cự Phủ, đứng ở đó tựa như một vị Ma Thần, vô cùng kinh người.

Nhìn thấy người đàn ông này, Hiên Viên Lăng run rẩy thốt lên: “Tổ tiên Xi tộc…”

Sau lưng ông ta, cách một quãng không xa còn có bốn yêu thú có hình thể khổng lồ, bốn con yêu thú này có diện mạo dữ dằn, ánh mắt hung hãn, toàn thân tản ra một hơi thở hung ác khủng bố, như chực chờ cắn chết đối phương, trông vô cùng kinh khủng.

Ánh mắt Diệp Quân rơi vào bốn con yêu thú này, sắc mặt căng thẳng tột cùng, bởi hơi thở hung ác phát ra từ bốn con yêu thú đó vô cùng khủng bố, gần tiếp cận với Nhị Nha.

Diệp Quân nổi cơn tò mò: “Lăng cô nương, bốn con yêu thú này là gì?”

Hiên Viên Lăng cũng nhìn chằm chằm bốn con yêu thú: “Bốn hung thú mạnh nhất thượng cổ, Thao Thiết, Hỗn Độn, Cùng Kỳ, Đào Ngột…”

Bốn hung thú của thượng cổ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK