Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2916: Đỉnh

Thật ra nền văn minh vũ trụ Quan Huyên vẫn không thể so sánh với Vũ Trụ Chủ ở bên ngoài, khoảng cách giữa hai nền văn minh vẫn rất lớn, thế nên hắn quyết định để những người này ra ngoài học hỏi thế giới.

Thiếu niên đưa ra câu hỏi đó bật cười sau khi nhận được câu trả lời của Diệp Quân: “Ta không còn câu hỏi nào khác nữa”.

Nói rồi cậu ta vội quay về chỗ của mình.

Diệp Quân khẽ cười, hắn xòe tay ra, trong tay lại có thêm một quả cầu, quả cầu bay về phía bên phải.

Quả bóng rơi vào tay một cô gái, cô gái này mặc bộ váy dài màu xanh, tay cầm một thanh kiếm, vốn dĩ nhìn có vẻ lạnh lùng nhưng khi nhận được quả cầu, gương mặt cô ta hiện lên một tia hưng phấn.

Chẳng mấy chốc cô ta được một luồng sức mạnh êm ái nâng lên.

Diệp Quân cười nói: “Có gì muốn hỏi không?”

Cô gái vội gật đầu: “Có”.

Diệp Quân nhìn cô ta, mỉm cười đợi cô ta hỏi.

Cô gái nhanh chóng bình tĩnh lại, cô ta nhìn Diệp Quân: “Viện trưởng, rốt cuộc ngươi mạnh đến mức nào?”

Thực lực mạnh thế nào!

Cô ta vừa nói thế, mọi người đều nhìn về phía Diệp Quân, ngay cả mấy người Mục Khoản và Cố Trần, ánh mắt họ hiện lên vẻ tò mò.

Thực lực của Diệp Quân là một câu đố với bọn họ.

Vì trong vũ trụ Quan Huyên, gần như chưa có ai nhìn thấy Diệp Quân ra tay, thế nên họ không biết rốt cuộc Diệp Quân mạnh thế nào.

Nghe cô gái nói thế, Diệp Quân bật cười: “Vấn đề này quả thật khá khó trả lời”.

Cô gái hỏi: “Tại sao?”

Diệp Quân nói: “Vì không có vật đối chiếu”.

Cô gái sửng sốt, sau đó hiểu ra ý của hắn, vũ trụ Quan Huyên đã không có ai có thể đấu lại hắn.

Lúc này Diệp Quân lại nói: “Các ngươi nghĩ ai trong thư viện là người mạnh nhất?”

“Chủ tịch Khuyết Chiến”.

Mọi người ở bên dưới đồng thanh đáp.

Khuyết Chiến!

Từ sau khi ông ta đi theo Diệp Quân, ông ta vẫn luôn tu luyện trong Tiểu Tháp, dĩ nhiên Diệp Quân sẽ không lãng phí tài năng như vậy, hắn phong cho Khuyết Chiến làm chủ tịch Võ Viện, chuyên chịu trách nhiệm hướng dẫn võ đạo cho các học sinh trong Võ Viện.

Thật ra làm vậy thì hơi không biết trọng dụng nhân tài, dù sao ở bên ngoài Khuyết Chiến cũng không hề yếu, thực lực của ông ta tương đương với cảnh giới Văn Minh Tổ, ít nhất là cấp năm đến cấp sáu đến cảnh giới Văn Minh Tổ, hơn nữa Khuyết Chiến vẫn chưa khôi phục hết ký ức, nếu đã khôi phục hoàn toàn thì thực lực còn mạnh hơn nữa.

Nhưng hết cách rồi, bây giờ vũ trụ Quan Huyên đang thiếu nhân tài, thế nên chỉ đành để Khuyết Chiến làm vậy trước.

Lúc này Khuyết Chiến xuất hiện.

Sau khi Khuyết Chiến xuất hiện, không ít người đều hô hoán gọi tên ông ta, vẫy tay với ông ta.

Là chủ tịch Võ Viện của thư viện Quan Huyên, ông ta rất nổi tiếng ở thư viện Quan Huyên, có không ít người hâm mộ.

Diệp Quân nhìn Khuyết Chiến, cười nói: “Chiến huynh, chúng ta tập chút nhé?”

“Được!”

Người nói không phải là Khuyết Chiến mà là các học sinh bên dưới.

Cũng không biết ai hét lên câu đầu tiên, chẳng mấy chốc mọi người đều hét lên: “Được”.

Khuyết Chiến gật đầu: “Được”.

Diệp Quân bật cười, hắn giơ tay lên, hắn và Khuyết Chiến đã đi vào thời không bí ẩn.

Mọi người vẫn có thể nhìn thấy họ, nhưng thật ra hai người đã ở rất xa mọi người.

Khuyết Chiến nhìn Diệp Quân chằm chằm: “Nào, đến đây”.

Nói rồi ông ta đột nhiên tiến lên một bước, một tia sáng màu vàng bỗng nhiên lao lên trời từ dưới chân ông ta, ngay sau đó một ngọn giáo lao thẳng về phía Diệp Quân như sấm sét.

Mặc dù không ở cùng một thời không, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng này, các học sinh vẫn có thể cảm nhận được sự đáng sợ của đòn tấn công này, sắc mặt họ đều trở nên nghiêm túc, cảm thấy hơi căng thẳng.

Viện trưởng có thể đỡ được không?

Đúng lúc này, Diệp Quân bỗng giơ ngón tay chỉ về phía trước, một tia kiếm quang buộc Diệp Quân dừng lại tại chỗ, thoáng chốc khu vực cỗ hắn đứng sôi sục.

Khuyết Chiến lùi về sau, trong lúc đó tia sáng màu vàng tỏa ra xung quanh ông ta bắt đầu bị tiêu diệt từng chút.

Diệp Quân bỗng xòe tay phải ra: “Lên”.

Vừa dứt lời, hàng ngàn vạn thanh kiếm khí bỗng xuất hiện phía sau hắn.

“Má ơi!”

Trên võ đài, tất cả học sinh đều sửng sốt khi nhìn thấy hàng ngàn vạn thanh kiếm khí xuất hiện trong hư không, hai mắt trợn tròn…

Đẹp trai quá!

Trong thời không đặc biệt, Diệp Quân bỗng chỉ về phía Khuyết Chiến: “Đi!”

Vừa dứt lời, hàng ngàn vạn thanh kiếm khí lao thẳng về phía Khuyết Chiến như từng đợt sao băng, trong lúc đó Diệp Quân đột nhiên sử dụng huyết mạch phong ma, chỉ trong thoáng chốc hàng ngàn vạn thanh kiếm khí đó bắt đầu biến thành màu đỏ như máu, khi chúng đến gần Khuyết Chiến, hàng ngàn vạn thanh kiếm khí đã chuyển sang màu đỏ máu, toát ra sự đẫm máu…

Các học sinh bên ngoài trước kia có được nhìn thấy cảnh tượng như vậy đâu.

Ai cũng đều sửng sốt với đòn tấn công này của Diệp Quân…

Bây giờ trong đầu họ chỉ có hai từ: Đỉnh quá!
Chương 2917: Không quản được

Bọn họ không biết những kiếm khí đó của Diệp Quân có uy lực thế nào, dù sao, bọn họ cũng thấy rất ngầu, quả thật là ngầu tung trời.

Kiếm tu!

Bây giờ ở vũ trụ Quan Huyên, địa vị của kiếm tu vẫn rất cao, là đối tượng sùng bái của vô số người trẻ, nếu một người đàn ông là kiếm tu, vậy ở trong vũ trụ Quan Huyên, kẻ đó sẽ có quyền được ưu tiên chọn bạn đời, chẳng qua, tính cách của phần lớn kiếm tu đều khá lạnh lùng, hơn nữa, thích một thân một mình, chỉ có rất ít người mới hứng thú với con gái.

Lúc những kiếm tu ở đây thấy chiêu kiếm kĩ này của Diệp Quân, lập tức kích động không kiềm chế bản thân được, trong mắt đầy vẻ sùng bái.

Khuyết Chiến hơi đau đầu, vị viện trưởng này lại giở vẻ ngầu rồi!

Đương nhiên, ông ta không dám qua loa tí nào, vì những kiếm khí này thật sự rất khủng bố, đặc biệt là Diệp Quân còn sử dụng cả sức mạnh của huyết mạch phong ma, trong mỗi nhát kiếm đều có sức mạnh cực kì khủng bố.

Cái này cũng khiến ông ta kinh ngạc, sao thằng nhóc này lại thăng cấp nhanh như vậy?

Phải biết là, lần trước gặp mặt, thằng nhóc này vẫn chưa đánh thắng được ông ta đâu.

Chẳng mấy chốc, dưới sự chú ý của mọi người, tay cầm trường thường của Khuyết Chiến đột nhiên đâm về trước, vừa đánh phát này ra, vô số kim quang xông ra khỏi người ông ta như thủy triều, đồng thời một loại ‘vực’ thần bí bao phủ nơi này, dưới sự đàn áp của sức mạnh ‘vực’ này, cảnh giới của Diệp Quân lại bắt đầu bị kiềm chế, nhưng chỉ nháy mắt, kiếm khí của Diệp Quân đã phá vỡ sức mạnh này.

Ầm ầm!

Ở thời không thần bí này, thời không nơi Diệp Quân và Khuyết Chiến đang ở nháy mắt đã nổ tung, hai luồng sức mạnh phát nổ cùng lúc, khu vực đó lập tức chói lọi như pháo hoa, vô số kim quang và kiếm khí màu máu không ngừng bắn tung tóe ra xung quanh.

Dưới sự chú ý của mọi người, Khuyết Chiến bị nhát kiếm kia đè cho lùi lại liên tục, lần lùi này lùi xa cả trăm ngàn trượng, khi ông ta vừa dừng lại, xung quanh ông ta đột nhiên xuất hiện vô số kiếm khí màu máu, chi chít, bao quanh y ông ta.

Khuyết Chiến không ra tay nữa, vì kim giáp trên người ông ta đã rạn nứt, cái này còn do Diệp Quân nương tay, nếu không, vừa nãy những kiếm khí đó đã đè chết ông ta rồi.

Khuyết Chiến rất kinh ngạc, vì tốc độ thực lực Diệp Quân thăng cấp cũng quá khủng bố.

Nơi xa, tay phải Diệp Quân khẽ phất, chỉ nháy mắt, mọi kiếm khí đã biến mất không còn gì, hắn và Khuyết Chiến lại xuất hiện ở trên võ đài lần nữa.

Lúc này, những học sinh ở đó đột nhiên hoan hô đồng loạt.

Tiếng như sấm kêu!

Diệp Quân nhìn những học sinh hoan hô, cười nói: “Giải tán!”

Nói xong, hắn xoay người rời đi.

Diệp Quân không biết rằng, trận đấu này của hắn và Khuyết Chiến đã bị thư viện dùng quả cầu ghi hình đám mây ghi lại, do đó, không lâu sau, trận đấu này đã nhanh chóng truyền ra khắp vũ trụ Quan Huyên.

Bất kì thế giới nào cũng đều thích kẻ mạnh, tất nhiên vũ trụ Quan Huyên cũng không ngoại lệ, sau khi thấy được thực lực khủng bố của Diệp Quân, người của cả vũ trụ Quan Huyên càng sùng bái hắn hơn.

Nhờ đó mà sức mạnh tín ngưỡng của hắn cũng xảy ra thay đổi lần nữa.

Trên đường, Diệp Quân đang đi dạo với Đệ Nhất Tĩnh Chiêu thì đột nhiên dừng lại, hắn mở lòng bàn tay ra, một sợi sức mạnh tín ngưỡng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, đây là sợi sức mạnh tín ngưỡng màu trắng, nhưng lúc này, lại đang từ từ trở nên trong suốt.

Diệp Quân hơi kinh ngạc.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Chắc do trận đấu vừa nãy.”

Diệp Quân cười nói: “Chắc thế.”

Nói rồi, hắn nhìn sợi sức mạnh tín ngưỡng trong tay, nở nụ cười, hắn không ngờ, một màn biểu diễn, mà hắn lại có thu hoạch lớn như vậy

Thật ra, sức mạnh tín ngưỡng của hắn đã phát triển đến đoạn bế tắc, nếu muốn mạnh hơn, chỉ có thể dùng thời gian từ từ bồi dưỡng, nhưng lần này, hắn không ngờ, sức mạnh tín ngưỡng của hắn lại được thăng cấp nhiều như vậy.

Nếu sức mạnh tín ngưỡng tiến thêm một bước nữa, vậy nhất định sẽ cực kỳ khủng bố!

Hắn có chút chờ mong.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Tình hình bên ngoài thế nào?”

Thời gian này, cô ta đều xử lý chuyện của thư viện, căn bản không quản chuyện bên ngoài, đương nhiên, với thực lực bây giờ của cô ta, cũng không quản chuyện bên ngoài được, chính vì vậy, cô ta không khỏi hơi lo lắng.

Diệp Quân thu sức mạnh tín ngưỡng lại, sau đó nói: “Không quản được .”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Ta cũng không quản được.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu, sau đó nói: “Ta chuẩn bị dẫn các chủ thành lớn trong Nội Các lâm thời đi mặc đồ dân thăm thú đây đó, ngày nào cũng ngồi trong các, có nhiều chuyện chỉ được nghe báo cáo, không thể nhìn thấy tận mắt, cái này không được, chúng ta nên đi vào dân gian xem thử, nghe coi sao.”

Diệp Quân gật đầu: “Cách này cũng tốt, ngày mai ta chuẩn bị dẫn mười ngàn học sinh trong thư viện đi tới Phạn Thiên Quốc xem thử, để bọn chúng nhận thức về thế giới bên ngoài, cũng để họ biết, trời cao bao nhiêu.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Được!”

Ngày hôm sau.

Diệp Quân dân mười ngàn học sinh do mình chọn rời khỏi Tiểu Tháp, hắn tìm Huyền Nho, tất nhiên chuyện này phải nhờ Huyền Nho giúp mới được.

Huyền Nho không từ chối, gã nói: Nếu giao lưu, nơi tốt nhất là học viện Đế Quốc, đây là học viện tốt nhất của Phạn Thiên Quốc, hơn nữa, ở đế đô này, bên trong đều là thiên tài yêu nghiệt nhất của Phạn Thiên Quốc chúng ta.”
Chương 2918: Thua sạch

Diệp Quân nói: “Vậy tất nhiên là tốt rồi.”

Huyền Nho nói: “Ta thông báo với họ đã.”

Diệp Quân cười nói: “Làm phiền rồi.”

Huyền Nho lắc đầu: “Chút chuyện nhỏ thôi.”

Vì sư phụ của gã, nên mặc dù ở Phạn Thiên Quốc gã không có quyền lợi cực lớn, nhưng, cơ bản đều sẽ cho gã mặt mũi.

Nên nói, không ai dám không cho mặt mũi.

Đồ đệ của quốc sư, thân phận này trong Phạn Thiên Quốc, thật sự rất có gía trị, cho dù là thành viên hoàng thất cũng không dám bất kính.

Vì địa vị của sư phụ gã – quốc sư Phạn Sở trong Phạn Thiên Quốc chỉ đứng sau hoàng đế!

Dưới sự sắp xếp của Huyền Nho, chẳng mấy chốc chuyện này đã được quyết định xong, ngày hôm sau, Diệp Quân và Huyền Nho dẫn mười ngàn học sinh của thư viện Quan Huyên tới học viện Đế Quốc.

Vừa tới cổng của học viện Đế Quốc, học sinh của thư viện Quan Huyên đã bị học viện Đế Quốc trước mắt làm cho chấn động, học viện đế quốc này không xây trên đất, mà xây giữa một dòng sông ngân, xung quanh là các vì sao vô tận lơ lửng, nhưng không lộn xộn, bọn chúng xoay tròn tuần tự theo một các cực kì có quy luật.

Vừa vào cổng học viện Đế Quốc, va thẳng vào một thác nước, thác nước đó to vô biên, chắn ngang trước mặt mọi người như một màn hình nước.

Khi mọi người đi vào trong thác nước, thác nước kia từ từ mở ra hai bên, một dòng Đại Đạo xuất hiện trước mặt mọi người.

Học sinh của thư viện Quan Huyên tò mò đánh giá xung quanh.

Giờ khắc này, mắt bọn họ đầy vẻ kinh ngạc.

Lúc chưa ra khỏi vũ trụ Quan Huyên, trong lòng họ, thư viện Quan Huyên là số một của toàn vũ trụ, nhưng lúc này, thấy học viện Đế Quốc trước mắt, bọn họ mới phát hiện, bên ngoài cũng có học viện mạnh mẽ như vậy.

Chẳng mấy chốc, dưới sự dẫn dắt của Huyền Nho, mọi người đi tới một quảng trường rộng lớn, ở quảng trường này, được tạo thành bằng cách dùng một loại tinh thạch đặc biệt xếp chồng lên nhau, rạng rỡ lóa mắt, lớn hơn võ đài của thư viện Quan Huyên không chỉ mười lần.

Lúc này, một cô gái mặc áo giáp xuất hiện trước mặt mọi người.

Huyền Nho khẽ cười nói: “Xích Tuyết, đã lâu không gặp.”

Cô gái tên Xích Tuyết nhìn Huyền Nho: “Khi nào thừa kế chức vị quốc sư?”

Câu này có ý châm chọc nhẹ, nhưng, Huyền Nho lại không giận gì, cười nói: “Vẫn sớm, vẫn còn sớm.”

Xích Tuyết nhìn Diệp Quân, cô ta liếc hắn chằm chằm: “Nghe nói Thánh Cổ Kim của Thánh Vương Điện mang thai con của ngươi?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừm.”

Xích Tuyết đánh giá Diệp Quân: “Cái vỏ da này của ngươi cũng được, chỉ không biết thực lực ra sao.”

Diệp Quân cười nói: “Cũng được.”

“Cũng được?”

Xích Tuyết nhướng mày.

Huyền Nho vội đi ra, nói: “Xích Tuyết, lần này Diệp huynh dẫn học sinh của hắn tới giao lưu với học viện Đế Quốc chúng ta.”

Xích Tuyết nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, có phần khiêu khích nói: “Tỉ thí phát đi?”

Diệp Quân còn chưa nói gì, sau người hắn, một học sinh đã nói ngay: “Được thôi!”

Xích Tuyết cười: “Nhãi con, nghe thấy chưa?”

Vừa dứt lời, xung quanh đột nhiên xuất hiện tiếng cười, tiếp đó, hàng trăm học sinh xông ra khỏi không trung, xuất hiện trên võ đài.

Những học sinh này nhìn những học sinh sau người Diệp Quân, trong mắt đầy bỡn cợt.

Sau người Diệp Quân, những học sinh của thư viện Quan Huyên đều phẫn nộ vô cùng.

Thế này thì coi thường người quá rồi.

Lúc này, sau người Xích Tuyết, một người đàn ông đồ trắng đi ra, gã cười nói: “Để ta tỷ thỉ với các vị đi!”

Nói rồi, gã quét mắt qua đám người sau lưng Diệp Quân: “Các vị có thể lên cùng nhau.”

Cùng lên!

Vừa dứt lời, đám học sinh sau lưng Xích Tuyết lập tức cười to.

Còn sắc mặt học sinh thư viện Quan Huyên sau người Diệp Quân đều trở nên khó coi vô cùng, một thiếu niên mặc bào đen đột nhiên đi ra trước mặt người đàn ông áo trắng: “Ta tỷ thí với ngươi.”

Người đàn ông áo trắng đánh giá thiếu niên bào đen, lắc đầu: “Ngươi quá yếu.”

Thiếu niên bào đen nói: “Đừng chỉ biết nói mồm.”

Thiếu niên áo trắng cười nói: “Vậy ngươi tới đi!”

Thiếu niên bào đen giẫm về trước một bước, vừa bước ra, một nhát kiếm đột nhiên xông ra từ người y, sau đó nháy mắt đã đâm về phía thiếu niên áo trắng như sấm sét.

Kiếm tu!

Nhát kiếm này, thiếu niên bào đen đã dùng toàn lực.

Tất nhiên y không dám khinh địch, trình độ phát triển văn minh của nơi này vừa nhìn đã biết cao hơn vũ trụ Quan Huyên, do đó, nhát kiếm này y không giữ lại tí lực nào.

Tuy nhiên, khi đối mặt với nhát kiếm mạnh mẽ này, thiếu niên áo trắng lại chỉ cười nhạt, sau đó giơ ngón tay ra khẽ chọc.

Ầm!

Một chọc này, nhát kiếm của thiếu niên bào đen đã bị ép đứng yên tại chỗ, còn khi thiếu niên bào đen muốn ra tay lần nữa, thanh kiếm lại tan vỡ ầm ầm, một sức mạnh đáng sợ tấn công vào ngực y, đánh bay y ra xa hàng trăm trượng, cuối cùng nặng nề rơi xuống đất!

Thua sạch!

Giờ khắc này, đám học sinh sau người Diệp Quân đều ngơ ngẩn tại chỗ.

Trong đám học sinh của thư viện Quan Huyên, thiếu niên đồ đen có thể xếp vào top 5, thế mà thua sạch?

Thiếu niên áo trắng lạnh nhạt nhìn thiếu niên đô đen bay đi: “Bảo các ngươi cùng lên, ngươi cho rằng ta đang sỉ nhục các ngươi à? Ta chỉ nói sự thật thôi, sự thật này chính là, ta thật sự có thể đánh bại hết các ngươi!”

Nói rồi, gã đột nhiên từ từ ngẩng đầu nhìn Diệp Quân: “Trong đó, cũng bao gồm cả viện trưởng này của ngươi!”

….
Chương 2919: Yếu ớt

Thiếu niên áo trắng nhìn Diệp Quân, trong mắt là vẻ khiêu khích không che giấu.

Không nhìn được cảnh giới của Diệp Quân, cũng không cảm nhận được, nhưng nhìn hắn trông rất trẻ.

Thật ra, đặt hắn trong vũ trụ Chủ thì thật sự cũng được coi là thế hệ trẻ.

Thấy thiếu niên áo trắng khiêu khích Diệp Quân, những học sinh sau lưng Diệp Quân lập tức không chịu được, có mấy học sinh muốn đứng ra, nhưng lại bị người đàn ông dẫn đầu ngăn lại.

Người đàn ông này tên Chu Trần, bây giờ là học sinh đứng đầu của thư viện Quan Huyên.

Chu Trần nhìn những học sinh phẫn nộ kia: “Kĩ năng không bằng người ta, có gì mà phải tức giận?”

Hiển nhiên mọi người có chút sợ y. Bị y nói thế, lập tức không dám hó hé gì nữa.

Chu Trần quay đầu nhìn thiếu niên áo trắng kia, thiếu niên áo trắng vẫn nhìn Diệp Quân, khiêu khích.

Chu trần nói: “Viện trưởng, học sinh xin đấu.”

Diệp Quân nhìn Chu Trần: “Ngươi chắc chứ?”

Chu Trần gật đầu: “Chắc chắn.”

Diệp Quân cười nói: “Được.”

Diệp Quân cũng đã từng nghe nói về học sinh đứng đầu này, trước mắt đây là người yêu nghiệt nhất của thư viện Quan Huyên, cũng là người mà Khuyết Chiến nhìn trúng, đã được Khuyết Trần nhận làm đệ tử chân truyền.

Sau khi Chu Trần từ từ bước ra, y chắp tay với thiếu niên áo trắng: “Xin được chỉ bảo.”

Thiếu niên áo trắng nhìn Chu Trần: “Việc gì phải lãng phí thời gian nữa?”

Chu Trần không nói gì, chỉ giẫm về trước một bước, vừa bước ra, một thứ vực thần bí đột nhiên bao phủ cả nơi này.

Thấy cảnh này, Diệp Quân lập tức hơi kinh ngạc.

Đây không phải là tuyệt chiêu của Khuyết Chiến à?

Lúc đầu khi Khuyết Chiến vừa xuất hiện, chỉ một bước, đã khiến tu vi của hàng triệu sinh linh trong tinh vực biến mất!

Hắn không ngờ, Chu Trần này cũng làm được, mặc dù uy lực không mạnh như Khuyết Chiến, nhưng cũng không thể coi thường.

Thiếu niên áo trắng cũng không ngờ Chu Trần này lại ra tay như vậy, tu vi của gã chưa biến mất, nhưng cũng bị đè xuống chỉ còn tám cảnh giới!

Lúc nhận ra điều này, sắc mặt thiếu niên áo trắng lập tức thay đổi, hai tay gã đột nhiên nắm chặt, một loại sức mạnh ghê gớm trong người tràn ra, muốn phá vỡ ‘vực’ của Chu Trần, nhưng đúng lúc này, một cây trường thương đã phá không xông ra, chống thẳng vào giữa hai mày của thiếu niên áo trắng.

Thua sạch!

Thiếu niên áo trắng ngơ ngác tại chỗ, khoảnh khắc tiếp theo, gã tức giận nói: “Ta còn chưa chuẩn bị xong!”

Nói xong, gã lập tức hối hận.

Sau người gã, những học sinh của học viện Đế Quốc đều cau mày, bọn họ dồn dập nhìn thiếu niên áo trắng, hơi bất mãn.

Nói lời này ra, thật sự hơi bị người ta coi thường.

Chu Trần thu trường thương lại, sau đó nhìn đám người thiếu niên áo trắng: “Nghe đồn học viện Đế Quốc là học viện tốt nhất ở vũ trụ Chủ, hôm nay chúng ta nghe danh mà đến, lại không ngờ, đường đường là học viện Đế Quốc của vũ trụ Chủ lại đãi khách như vậy... Chẳng lẽ học viện Đế Quốc đều chỉ là con khỉ tu võ không đọc sách à?”

Mọi người: “...”

Đám người thiếu niên áo trắng giận vô cùng, đang muốn nổi cơn, thì Chu Trần lại xoay người nhìn đám học sinh thư viện Quan Huyên: “Các ngươi phải nhớ, kĩ năng không bằng người ta, thì không cần hổ thẹn, học sinh của thư viện Quan Huyên chúng ta, đã muốn thắng, thì cũng phải thua. Nhưng có một điều chúng ta nhất định không thể thua, đó là tố chất làm người, kẻ khác có thể không có tố chất, nhưng, chúng ta không thể không có, nếu một người không chú ý tới tố chất, vậy khác gì con khỉ?”

“Vâng!”

Đám học sinh đồng loạt đáp.

Sắc mặt họ đầy vẻ hưng phấn!

Diệp Quân nhìn Chu Trần, khẽ cười.

Còn sắc mặt đám học sinh học viện Đế Quốc thì khó coi vô cùng, lúc này, trong đám họ, có một người đàn ông từ từ bước ra, gã nhìn Chu Trần: “Ta đánh với ngươi.”

Chu Trần nhìn người đàn ông kia, lắc đầu: “Ta không phải đối thủ của các hạ, ta nhận thua.”

Nói rồi, y lui về sau Diệp Quân.

Còn đánh nữa, chắc chắn là tự rước lấy nhục.

Vì người đối phương cử ra rất mạnh!

Người đàn ông kia thấy Chu Trần lại thẳng thừng nhận thua, sắc mặt lập tức trầm xuống, nắm đấm của gã như đánh vào bông, mềm mịn.

Đối phương không cho gã cơ hội lấy lại sân chơi!

Tức chết người ta rồi!

Lúc này những học sinh của học viện Đế Quốc cũng tức lắm, hơn nữa, còn không có chỗ phát ra.

Bây giờ đi sỉ nhục người khác à?

Có vẻ không có tố chất thật.

Cái chuyện chết tiệt!

Đúng lúc này, Xích Tuyết kia đi ra, cô ta nhìn Diệp Quân: “Các học sinh đã tỉ thí xong rồi, ta nghĩ, nên tới lượt giáo viên chúng ta rồi. Ngươi thấy sao?”

Tất nhiên phải lấy lại sân chơi này rồi, nếu không, Xích Tuyết cô ta sẽ bị người khác cười cả đời.

Thấy tình hình đi vào bế tắc, Huyền Nho đi ra: “Xích Tuyết…”

Xích Tuyết nhìn y: “Ngươi câm miệng cho ta.”

Huyền Nho: “…”

Diệp Quân cười nói: “Ta cảm thấy, chắc là không cần đâu?”

Xích Tuyết nhìn chằm chằm vào Diệp Quân: “Ta thấy cái này rất cần, suy cho cùng, các ngươi tới để giao lưu, mà giao lưu, tất nhiên phải tỉ thí, ngươi xem nói?”

Thấy đối phương kiên quyết như vậy, Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Thấy Diệp Quân đồng ý, sau người Diệp Quân, đám học sinh lập tức nở nụ cười.

Huyền Nho thấy thế, cũng không khuyên nữa, gã cũng muốn xem thử thực lực của Diệp Quân.

Thực lực của Xích Tuyết không yếu, là cảnh giới Văn Minh Tổ, mặc dù mới đạt tới cảnh giới Văn Minh Tổ, nhưng không không phải loại yếu ớt.
Chương 2920: Giống

Học viện Đế Quốc tuyển đạo sư, thấp nhất cũng là cảnh giới Văn Minh Tổ!

Suy cho cùng, nơi này là nơi Phạm Thiên Quốc dùng để bồi dưỡng người ta, sao có thể để người tầm thường vào làm giáo viên được?

Mọi người để sân đấu lại cho Diệp Quân và Xích Tuyết.

Xích Tuyết mặc một bộ giáp, tay phải của cô ta cầm cây trường thương, nhìn chằm chằm vào Diệp Quân, không phí lời tí nào, thân hình run lên, đâm lưỡi lê thẳng về phía Diệp Quân, nháy mắt khi lưỡi lê của cô ta đâm ra, trời đất bỗng trở nên hư ảo, sức mạnh của Pháp Tắc Đại Đạo mà đám Diệp Quân chưa bao giờ thấy nháy mắt đã bao phủ quanh người hắn, những Pháp Tắc Đại Đạo này như những chiếc dây thừng hóa chặt chỗ hắn lại, áp chế.

Khoảnh khắc này, hắn cảm thấy có triệu ngọn núi đè lên người mình.

Nháy mắt, cây trường thương kia đã đâm tới trước mặt hắn.

Diệp Quân không dùng kiếm Thanh Huyên, chỉ vừa suy nghĩ, một cây khí kiếm đã đột nhiên bay ra từ người hắn.

Ầm ầm!

Mọi người còn chưa phản ứng kịp, Xích Tuyết đã bị đánh bay đi, còn những sức mạnh thần bí bao phủ quanh người Diệp Quân đã biến mất không còn gì.

Đã bị khí kiếm của hắn đánh vỡ!

Một kiếm phá vạn pháp!

Xích Tuyết vừa dừng lại, chỉ thấy Diệp Quân giẫm lên một bước.

Một bước là một kiếm!

Nơi xa, con ngươi của Xích Tuyết đột nhiên co rút lại, cô ta bỗng đặt thương ngang trước người.

Ầm!

Mảnh thương mang tan vỡ, Xích Tuyết bị đánh bay đi, lần này, lúc cô ta dừng lại, một thanh kiếm đã đâm vào giữa hai mày của cô ta.

Thanh kiếm này, im hơi lặng tiếng, Xích Tuyết hoàn toàn không thể chống đỡ được!

Thua sạch!

Trong sân, lặng ngắt như tờ!

Thế là thua rồi?

Những học sinh của học viện Đế Quốc không thể tin vào cảnh tượng trong sân.

Bản thân Xích Tuyết thì mặt cũng đầy kinh ngạc, hiển nhiên, cô ta cũng không ngờ mình lại bị một kiếm của người đàn ông trước mắt đánh bại!

Chuyện này sao có thể?

Còn sau Diệp Quân, trên mặt những học sinh kia đều lộ vẻ hưng phấn, khoảnh khắc này, hình tượng của Diệp Quân trong lòng họ đúng là rất hùng vĩ, vô địch.

Đây là viện trưởng!

Viện trưởng vô địch!

Huyền Nho nhìn thật sâu vào Diệp Quân, thực lực của Diệp Quân cũng khiến gã hơi kinh ngạc, gã đã có dự cảm là Xích Tuyết không thắng được Diệp Quân, nhưng không ngờ xích Tuyết lại bị Diệp Quân đánh bại dễ như trở bàn tay.

Diệp Quân thu kiếm về, nhìn Xích Tuyết: “Nhường rồi.”

Sắc mặt Xích Tuyết hơi khó coi.

Còn sau người cô ta, những học sinh kia đều im lặng.

Khoảnh khắc này, bọn họ hoàn toàn thu vẻ coi thường lại.

Kiếm tu trước mắt này, có chút ghê gớm!

Diệp Quân quay đầu nhìn Huyền Nho, Huyền Nho cười nói: “Xích Tuyết, lần này Diệp huynh tới đây, là muốn dẫn học sinh của hắn đi tham quan học hỏi ở học viện Đế Quốc chúng ta, bên này cô có thể cử người dẫn bọn họ đi tham quan học viện Đế Quốc của chúng ta được không?”

Sau khi Xích Tuyết im lặng một lát, nói: “Chu Phó.”

Vừa dứt lời, một người đàn ông bước ra từ sau lưng cô ta.

Xích Tuyết nói: “Dẫn bọn họ đi dạo.”

Người đàn ông tên Chu Phó gật đầu: “Vâng.”

Huyền Nho nói: “Đợi đã.”

Nói rồi, gã lấy một tấm lệnh bài ra đưa cho Chu Trần: “Ngươi cầm tấm lệnh bài này, nếu còn xảy ra chuyện không vui gì, ngươi cứ lấy tấm lệnh bài này ra.”

Sắc mặt Xích Tuyết trầm xuống: “Huyền Nho, ngươi có ý gì?”

Lần này Huyền Nho không cho cô ta mặt mũi nữa: “Xích Tuyết, ta hi vọng cô hiểu, Diệp huynh là khách quý của điện Quốc Sư ta, lần này hắn dẫn học sinh tới, là để giao lưu hữu nghị, không phải là tới chịu tức giận, nếu còn xảy ra chuyện gì không vui, vậy ta chỉ có thể nói xin lỗi thôi.”

Nói tới đây, gã lắc đầu: “Thôi, nói với cô cũng không có ý nghĩa gì, Diệp huynh, huynh ở đây đợi một lát, ta đi gặp mấy người viện trưởng.”

Nói xong, gã không nhìn sắc mặt khó coi của Xích Tuyết, biến mất ở nơi xa.

Ý nghĩ ban đầu của gã là để Xích Tuyết tự mình dẫn đội người đi, vì nếu Xích Tuyết không tự mình dẫn đội, chắc chắn còn xảy ra loại chuyện không vui này, nhưng gã không ngờ, Xích Tuyết lại chẳng coi trọng, để một học sinh đi dẫn đội.

Gã không biết lai lịch của Diệp Quân, nhưng gã biết sư phụ của gã khủng bố thế nào, sư phụ của gã xem trọng và kiêng dè Diệp Quân như vậy, rất rõ ràng, Diệp Quân không phải người mà bọn họ có thể đắc tội, nếu vì một chuyện cỏn con này mà phát triển thành mâu thuẫn, thì thật sự quá không có giá trị với Phạn Thiên Quốc rồi.

Gã phải tự mình đi tìm viện trưởng của học viện Đế Quốc, hơn nữa, còn phải dùng danh nghĩa của sư phụ gã để đi!

Gã không quên lời của sư phụ, phải giúp Diệp Quân không tiếc giá nào.

Diệp Quân cũng hơi kinh ngạc, không ngờ, hắn quay đầu nhìn Chu Trần bên cạnh: “Lát nữa khi tham quan, nhìn cho kĩ, nhớ cho kĩ vào.”

Chu Trần gật đầu: “Học sinh hiểu ạ.”

Diệp Quân nhìn Chu Trần trước mắt, sắc mặt không khỏi xuất hiện ý cười, thiên tài và yêu nghiệt của thư viện Quan Huyên càng nhiều, tất nhiên là hắn càng vui.

Đúng lúc này, Huyền Nho và một người phụ nữ xinh đẹp xuất hiện trong sân, Huyền Nho nhìn Diệp Quân: “Diệp huynh, vị bên cạnh là đạo sư Mạc Cẩn, cô ấy sẽ dẫn học sinh của huynh đi tham quan học viện, cũng sẽ nghiên cứu thảo luận về sự khác nhau của võ đạo và văn minh với mọi người…”

Diệp Quân nhìn người phụ nữ xinh đẹp, khẽ cười nói: “Vậy làm phiền rồi.”

Mạc Cẩn nhìn Diệp Quân, cười nói: “Ta thay học viện Đế Đô chào mừng Diệp công tử và các học sinh của ngươi.”

Huyền Nho lại nói: “Diệp huynh, Phạn viện trưởng mời.”

Diệp Quân gật đầu: “Được!”

Lát sau, Diệp Quân đi với Huyền Nho tới trước một gian phòng, vừa tới trước thư phòng, một âm thanh đột nhiên truyền từ trong ra: “Ngươi thật giống với phụ thân ngươi.”

Diệp Quân lập tức ngơ ngác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK