Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1721: Chỉ là cơ bản

Nhìn thấy thanh kiếm bay ra không phải thanh kiếm trong tay Diệp Quân, Lệ Hàn lập tức cau mày, cảm thấy hơi sai sai.

Mà lúc này, thanh đao của hắn ta đột nhiên phát ra tiếng, sau đó biến thành một tia đao mang vạn trượng chém mạnh về phía kiếm của Diệp Quân.

Không có người điều khiển, thanh đao này tự động tấn công, nhưng dù là thế uy lực của nó thật sự vẫn có thể huỷ diệt đất trời, toàn bộ tinh không như một tờ giấy bị chém rách.

Mà lúc này kiếm của Diệp Quân cũng biến thành một tia kiếm quang biến mất ở vị trí ban đầu.

Keng!

Đao kiếm chạm vào nhau.

Ầm!

Ngay lúc này, một tiếng nứt giòn giã vang vọng trong thiên địa, sau đó tia đao quang kia vỡ vụn, đồng thời trường đao cũng vỡ thành nhiều mảnh, sau đó phát ra âm thanh thảm thiết.

Diệp Quân mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên bay vào tay hắn, hắn quay đầu nhìn về phía Lệ Hàn, chắp tay: “Nương tay rồi”.

Lệ Hàn im lặng một lúc lâu mới mở lòng bàn tay, mảnh vỡ của trường đao bay vào tay hắn ta, nhìn trường đao vỡ vụn trong tay, hắn ta không khỏi im lặng một lúc lâu.

Mẹ kiếp!

Mắc bẫy rồi!

Diệp Quân cười khẽ: “Lệ huynh?”

Dứt lời, hắn duỗi tay phải ra.

Lệ Hàn nhìn thoáng qua Diệp Quân, nói với vẻ nghiêm túc: “Không ngờ Diệp huynh lại là một kiếm tu như thế”.

Dứt lời hắn ta đưa hai chiếc nhẫn không gian cho Diệp Quân.

Diệp Quân nhận lấy nhẫn không gian, khoé môi hơi cong lên.

Thu được hai nghìn Tổ Mạch!

Cộng với Tổ Mạch của hắn thì bây giờ hắn đã có được bốn nghìn.

Phát tài rồi.

Lệ Hàn chợt nói: “Có thể cho ta mượn kiếm của Diệp huynh xem thử không?”

Diệp Quân hoàn hồn, cười đáp: “Được”.

Dứt lời hắn động tâm niệm, kiếm Thanh Huyên bay đến trước mặt Lệ Hàn.

Lệ Hàn mở lòng bàn tay, kiếm Thanh Huyên rơi vào tay hắn ta, chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt hắn ta đã lập tức trở nên nặng nề.

Thanh kiếm này không được bình thường cho lắm.

Lệ Hàn quay đầu nhìn Diệp Quân, không thể không nói hắn ta rất kinh ngạc.

Thiếu niên này có lửa Thiên Hành bị trấn áp, còn có thần kiếm vô cùng đáng sợ, người đứng sau hắn ít nhất cũng là người của nền văn minh cấp năm.

Ít nhất.

Lệ Hàn im lặng.

Ác Đạo Minh đánh giá thấp thiếu niên này rồi.

Hắn ta cũng đánh giá thấp hắn.

Có thể đầu tư thêm.

Nghĩ thế, Lệ Hàn trả kiếm Thanh Huyên lại cho Diệp Quân, sau đó nói: “Trước khi đến Đại Chu, ta đã nhận được tin tức, điện chủ của Bát điện đã nhận lệnh… Không đúng, nói chính xác hơn thì ông ta chủ động xin mệnh lệnh đến tìm ngươi”.

Diệp Quân cau mày: “Nói thế là sao?”

Lệ Hàn nói: “Trước đây ông ta và Thập điện chủ từng cùng nhau đến Đăng Thiên Vực, có quan hệ đồng sinh cộng tử”.

Diệp Quân lập tức tò mò hỏi: “Đăng Thiên Vực? Rốt cuộc đó là một nơi thế nào?”

Lệ Hàn kinh ngạc: “Ngươi không biết à?”

Diệp Quân gật đầu: “Không biết”.

Lệ Hàn hơi nghi ngờ: “Không thể nào…”

Diệp Quân nói: “Người trong nhà không cho ta đi tới những nơi cấp thấp để chơi”.

Lệ Hàn: “…”

Diệp Quân đang định nói tiếp thì Lệ Hàn chợt hỏi: “Vậy nơi nào mới là nơi cao cấp?”

Diệp Quân đáp: “Ta dẫn ngươi đi xem thử nhé?”

Lệ Hàn gật đầu: “Ta cũng muốn mở mang tầm mắt”.

Diệp Quân dẫn Lệ Hàn đi vào trong Tiểu Tháp, khi vào đến Tiểu Tháp, sắc mặt Lệ Hàn lập tức trở nên nặng nề.

Mẹ kiếp.

Lệ Hàn chậm rãi siết chặt hai tay, trong lòng kinh ngạc vô cùng.

Ngược dòng thời gian!

Mười năm trong tháp bằng một ngày bên ngoài.

Đây là điều con người có thể làm được ư?

Đáng sợ!

Quá đáng sợ!

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Lệ huynh, vì sao ngươi lại có thái độ như thế? Chẳng lẽ Ác Đạo Minh của các người không có không gian thế này à? Không thể nào?”

Lệ Hàn: “…”

Tiểu Tháp: “…”

Lệ Hàn quay đầu nhìn Diệp Quân: “Diệp… huynh, ai là người đã tạo ra không gian này thế?”

Diệp Quân cười khẽ: “Cô cô của ta”.

Lệ Hàn hỏi: “Người trấn áp lửa Thiên Hành sao?”

Diệp Quân gật đầu: “Phải”.

Lệ Hàn nói ra lời từ trong đáy lòng: “Lợi hại”.

Diệp Quân nhún vai cười đáp: “Không lợi hại, đây chỉ là một việc làm cơ bản, cả ta còn biết làm”.

Tiểu Tháp: “…”

Lệ Hàn ngạc nhiên: “Ngươi cũng biết ư?”

Diệp Quân gật đầu: “Biện pháp điều khiển thời gian rất đơn giản, không chỉ ta mà cả Nhất Niệm …vợ của ta, cũng biết”.

Nhất Niệm đột nhiên xuất hiện bên cạnh Diệp Quân, cô ta nhìn thoáng qua Lệ Hàn, sau đó liếm kẹo hồ lô.

Diệp Quân cười nói: “Biểu diễn thao tác điều khiển thời gian cho Lệ huynh xem thử đi”.

Nhất Niệm búng tay một cái, thời không đặc biệt thoáng chốc biến thành nghìn vạn ô vuông thời gian.

Chia cắt thời gian!

Thấy cảnh này, nét mặt Lệ Hàn trở nên cứng đờ.

Diệp Quân cười khẽ, sau đó dẫn Lệ Hàn rời khỏi Tiểu Tháp.

Lệ Hàn ở bên ngoài cạn lời một lúc lâu.

Có thể đầu tư thêm.

Lệ Hàn chợt mở lòng bàn tay, một quyển trục bay đến trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hơi kinh ngạc: “Đây là?”

Lệ Hàn nói: “Tài liệu về Bát điện chủ và toàn bộ Bát điện, rất chi tiết”.

Diệp Quân trầm giọng nói: “Lệ huynh, ngươi làm như thế không sợ bị Ác Đạo Minh trách tội sao?”

Lệ Hàn bình tĩnh nói: “Diệp huynh không nói thì ai biết đây là ta cho ngươi chứ?”

Diệp Quân cười to: “Cũng phải”.

Nói xong hắn nhận lấy quyển trục, sau đó nói: “Lệ huynh, có thể nói cho ta nghe về Đăng Thiên Vực không?”

Lệ Hàn gật đầu: “Đăng Thiên Vực này có chín Trọng Thiên*, nghe đồn trên chín Trọng Thiên này là Đại Đạo vũ trụ hiện hữu, đương nhiên chỉ là nghe đồn, vì trước mắt vẫn chưa có ai vượt qua được Trọng Thiên thứ chín.

*Trọng Thiên: tầng trời

Diệp Quân nói: “Với thực lực của ngươi có thể đánh đến tầng thứ mấy?”

Lệ Hàn nói: “Miễn cưỡng có thể đến tầng thứ tư, nhưng không ở được quá lâu”.

Diệp Quân nhíu mày: “Chỉ tầng bốn thôi ư? Còn không ở được quá lâu?”

Lệ Hàn nghiêm túc nói: “Diệp huynh, chỗ đó thật sự rất khó lên”.

Diệp Quân ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Đại Đạo hiện hữu này là?”

Lệ Hàn nói: “Đại Đạo hiện hữu là Đại Đạo vốn tồn tại trong vũ trụ, Độc Khai Nhất Đạo mà chúng ta nói chính là Độc Khai Nhất Đạo dựa trên nền tảng của Đại Đạo hiện hữu… Mà ít nhất là một loại Đại Đạo tồn tại từ rất lâu rất lâu về trước”.

Diệp Quân nói: “Đại Đạo hiện hữu của vũ trụ này là do người khác tạo ra hay vốn tồn tại từ trước?”

Lệ Hàn lắc đầu: “Không biết”.

Diệp Quân im lặng.
Chương 1722: Bị cắn rứt lương tâm!

Lệ Hàn nhìn Diệp Quân: “Ngươi cũng có thể đến đó thử, nâng cao được thực lực, đương nhiên cũng rất nguy hiểm, không chỉ nguy hiểm vì vượt qua thiên lộ còn có rất nhiều nguy hiểm khác nữa”.

Diệp Quân gật đầu: “Có thời gian ta sẽ đi”.

Nói đến đây, dường như nghĩ đến điều gì, hắn lại nói: “Đại Đạo hiện hữu lợi hại lắm không?”

Lệ Hàn gật đầu: “Chỉ có đi đến Đăng Thiên Vực ngươi mới biết Đại Đạo hiện hữu đáng sợ đến mức nào”.

Diệp Quân nghi ngờ: “Vì sao?”

Lệ Hàn nói: “Theo ta biết năm đó Đại Đạo hiện hữu đã trải rộng khắp các vũ trụ, nhưng về sau không biết nó xảy ra vấn đề gì, sức ảnh hưởng trên toàn vũ trụ ngày càng giảm. Vì thế mới có người Độc Khai Nhất Đạo. Nhưng ở Đăng Thiên Vực nó rất kinh khủng, ở nơi đó không một ai có thể Độc Khai Nhất Đạo, tất cả mọi người đều sẽ bị trấn áp…”

Diệp Quân híp mắt: “Ý của ngươi là khi đến nơi đó, cảnh giới của tất cả mọi người đều bị trấn áp?”

Lệ Hàn nói: “Cũng không phải, mà là sau khi lên Trọng Thiên thứ tư, cảnh giới mới bị trấn áp, vì càng lên trên càng gần Đại Đạo hơn”.

Diệp Quân khẽ giọng nói: “Như thế à…”

Lệ Hàn nói: “Không lâu nữa, Bát điện chủ kia sẽ đến đây, ngươi nên có tính toán trước”.

Diệp Quân cười nói: “Được”.

Lệ Hàn nhìn về phía xa, ở nơi đó Trăn Tuyết đã đi tới.

Lệ Hàn chần chừ một lát rồi mở lòng bàn ta, một cái hộp màu đen bay tới trước mặt Diệp Quân.

Diệp Quân hơi ngạc nhiên: “Đây là?”

Lệ Hàn nói: “Một áo giáp đặc biệt, năng lực phòng ngự rất mạnh, là bảo vật trấn tộc của Lệ tộc ta trước đây, dù là cao thủ Khai Đạo Cảnh cũng khó mà phá vỡ nó”.

Diệp Quân vội nói: “Không được, Lệ huynh, tuyệt đối không được đâu, chúng ta không thân không thích, ngươi tặng ta báu vật như thế, sao mà ta nhận được…”

Lệ Hàn đặt cái hộp kia vào tay Diệp Quân: “Nhận được… Nếu ngươi thật sự thấy ngại thì coi như nợ ta ba ân tình đi”.

Ba ân tình!

Nét mặt Diệp Quân trở nên cứng đờ.

Lệ Hàn nói: “Cứ quyết định như thế đi”.

Dứt lời, hắn ta cũng không đợi Diệp Quân trả lời mà xoay người biến mất ở cuối tinh không cách đó không xa.

Trăn Tuyết nhìn thoáng qua Diệp Quân, sau đó cũng biến mất khỏi chỗ vừa đứng.

Ở vị trí ban đầu, Diệp Quân nhìn cái hộp trong tay, lập tức tỏ vẻ cạn lời, không ngờ tên này lại gài bẫy hắn, còn giữ đường lui cho mình nữa.

Hắn mở lòng bàn tay, một quyển sổ ghi chép thuỷ tinh xuất hiện, hắn cười khẽ, cất quyển sổ đi, sau đó mở hộp, trong hộp là một cái áo giáp màu đen như mực.

Tay của Diệp Quân vừa chạm vào áo giáp kia, nó đã lập tức biến thành một tia u quang bay vào giữa chân mày hắn.

Ầm!

Người Diệp Quân hơi run rẩy, sau đó trên người hắn đã có một lớp áo giáp mỏng bao phủ, áo giáp này được làm từ những lớp vảy không biết tên, chất áo không cứng, rất mềm mại, như hoà làm một với cơ thể, cực kỳ dễ chịu.

Diệp Quân động tâm niệm, kiếm Thuỷ Mặc bay ra, sau đó chém thẳng về phía trước ngực hắn.

Xoẹt!

Một tia lửa bắn ra, kiếm Thuỷ Mặc bị chấn động bay đi.

Diệp Quân cúi đầu nhìn xuống trước ngực, thậm chí một vết chém cũng không có.

Lúc này Diệp Quân hơi ngạc nhiên.

Áo giáp tên kia đưa cho hắn thật sự là một chiến giáp cực phẩm.

Nhưng sau đó nghĩ đến ba ơn tình, hắn thấy hơi đau đầu.

Lúc này cách đó không xa có một cô gái đi tới, khi nhìn thấy người đều, Diệp Quân lập tức sửng sốt.

Người đến không phải ai khác mà chính là Chu Phạn.

Diệp Quân: “…”



Ở một nơi khác.

Trăn Tuyết đuổi theo Lệ Hàn, cô ta chần chừ một lúc mới nói: “Thiếu chủ, ngài đưa giáp Hàn Lân cho hắn rồi à?”

Lệ Hàn gật đầu: “Ừm”.

Trăn Tuyết hơi khó hiểu: “Vì sao?”

Lệ Hàn hỏi ngược lại: “Vì sao không thể tặng?”

Trăn Tuyết nhìn Lệ Hàn: “Thiếu chủ, khi nãy ngài gọi hắn ta là Diệp huynh… Thiếu chủ, ngài là Thiếu chủ của Lệ tộc, còn là Tộc trưởng tương lai của Lệ tộc, sao lại dễ dàng xưng huynh gọi đệ với người khác như thế? Làm vậy chẳng phải là hạ thấp thân phận sao…”

“Hả?”

Lệ Hàn đột nhiên dừng lại, hắn ta quay đầu nhìn Trăn Tuyết bằng ánh mắt lạnh lùng.

Trăn Tuyết hơi hoảng hốt, vội nói: “Ta không có ý gì khác, chỉ hơi tò mò thôi”.

Lệ Hàn bình tĩnh nói: “Cô hiểu tính ta, ta kết bạn với người khác chưa từng để ý thân phận lai lịch của đối phương, chỉ chú trọng nhân phẩm, nhân phẩm của Diệp huynh này rất tốt…”

Nói đến đây, hắn ta đột nhiên che ngực mình.

Trăn Tuyết hoảng hốt: “Thiếu chủ?”

Lệ Hàn nói: “Lời này hơi trái với lương tâm, bị cắn rứt lương tâm”.

Trăn Tuyết: “…”
Chương 1723: Đều phải chết!

Chu Phạn đi đến trước mặt Diệp Quân, cô ta nhìn thẳng vào hắn, không nói gì.

Diệp Quân bị cô ta nhìn chằm chằm đến mức mất tự nhiên, đang định cất lời thì Chu Phạn đã xoay người rời đi.

Diệp Quân thoáng sửng sốt, sau đó vội vàng bắt lấy tay Chu Phạn.

Chu Phạn dừng bước, bình tĩnh nói: “Diệp công tử, xin tự trọng”.

Diệp Quân lắc đầu cười khẽ, sau đó nói: “Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi”.

Chu Phạn xoay người nhìn về phía Diệp Quân, trừng hắn một cái, sau đó nghiêm túc nói: “Vẫn chưa đạt đến thần tính thuần tuý à?”

Diệp Quân gật đầu: “Còn thiếu một chút”.

Một chút!

Không phải hắn muốn đạt đến thần tính thuần tuý, mà là không làm nổi.

Vì hắn không muốn cắt đứt tất cả tình cảm.

Muốn đạt đến mười phần thần tính thuần tuý chân chính thì phải cắt đứt tất cả tình cảm, mà đây là điều hắn không thể làm được, nên nói là bây giờ hắn còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý, nếu đột nhiên đạt đến thần tính thuần tuý thì rất có thể sẽ khiến tính cách của mình thay đổi hoàn toàn, coi thường rất nhiều thứ, làm tổn thương đến người bên cạnh mình.

Vì thế tuy thần tính của hắn thuần tuý, nhưng không đạt đến được thuần tuý hoàn mỹ.

Chu Phạn nhìn Diệp Quân: “Huynh muốn đạt đến thần tính thuần tuý sao?”

Diệp Quân gật đầu.

Chu Phạn im lặng.

Diệp Quân khẽ nói: “Ta biết nỗi lo của muội, thật ra bản thân ta cũng lo lắng, vì lúc thần tính áp chế nhân tính, ta cũng cảm nhận được mình hơi xa lạ, nhưng con đường này ta nhất định phải đi. Vì không đạt đến mười phần thần tính thuần tuý thì tu luyện nhân tính sẽ chẳng còn ý nghĩa gì nữa cả”.

Mục tiêu cuối cùng của hắn là nhân tính!

Nhưng nếu không đạt đến thần tính thuần tuý thì hắn tu luyện nhân tính không có chút ý nghĩa nào hết.

Điều này cũng giống như một con người thích sự bình thường, sau khi từng lên đến đỉnh cao, có thể buông bỏ quyền lực và số tài sản khổng lồ mình có, đây là là sự bình thường chân chính.

Quá trình rất quan trọng.

Thật ra lúc này hắn mới thật sự hiểu lúc đâu Chân tỷ dùng nhân tính áp chế thần tính là chuyện khó khăn đến mức nào.

Thần tính đại diện cho dục vọng của mình, có thể trấn áp dục vọng trong nội tâm mình, người bình thường không thể nào làm được.

Chu Phạn nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Quân, khẽ nói: “Ta rất sợ, sợ huynh sẽ trở thành một người xa lạ”.

Diệp Quân cười khẽ: “Có muội ở đây, ta sẽ không như thế”.

Chu Phạn ngẩng đầu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nhẹ nhàng ôm cô ta vào lòng, dịu dàng nói: “Muội chính là nhân tính của ta, chỉ cần có muội, ta sẽ có thể dùng nhân tính áp chế thần tính”.

Chu Phạn khẽ run rẩy, cô ta vùi đầu vào lồng ngực Diệp Quân: “Huynh chỉ biết nói mấy lời dễ nghe thế này, ta sẽ không mắc bẫy huynh đâu…”

Diệp Quân đang định đáp lời thì Chu Phạn lại nói: “Nói thêm mấy lần đi, ta thích nghe”.

Diệp Quân: “…”

Chu Phạn chợt nói: “Sau đó có dự tính gì?”

Diệp Quân lấy quyển trục Lệ Hàn cho mình ra, nhẹ giọng nói: “Đợi”.

Bát điện chủ.

Diệp Quân và Chu Phạn mở quyển trục ra, hai người nhìn một lúc, nét mặt dần trở nên nặng nề.

Một lúc lâu sau đó, Diệp Quân nhẹ giọng nói: “Chúng ta đã đánh giá thấp Ác Đạo Minh này rồi”.

Chu Phạn gật đầu, nét mặt cũng rất nặng nề: “Khó mà tưởng tượng Ác Đạo Minh kia kinh khủng đến mức nào”.

Diệp Quân nói: “Với thực lực của Bát điện chủ, đi từ Đăng Thiên Vực đến nơi này mất nhiều nhất chỉ mấy ngày…”

Chu Phạn nhìn Diệp Quân, Diệp Quân cười nói: “Đợi thôi”.

Chu Phạn gật nhẹ đầu: “Ta đợi cùng huynh”.

Khoảng thời gian tiếp theo, Diệp Quân trở về trong Tiểu Tháp, bắt đầu tu luyện kiếm kỹ.

Tuy hắn không hoàn toàn đạt đến mười phần thần tính thuần tuý, nhưng thực lực của đã tăng lên rất nhiều, đặc biệt là về mặt thần hồn, đã có sự thăng cấp về chất.

Mà lần này Diệp Quân bắt đầu tu luyện Nhất Giới Tuế Nguyệt mà Nhất Niệm dạy hắn.

Đè nén một vùng thời không của Tuế Nguyệt trường hà.

Lúc trước hắn muốn đè nén thời không Tuế Nguyệt trường hà còn hơi khó khăn, nhưng bây giờ hắn đã có thể làm được một cách dễ dàng, không chỉ thế mà sau khi thăng cấp, kiếm ý vô địch của hắn cũng đã có thể chịu đựng được sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt.

Dùng kiếm ý, hắn có thể chịu đựng được sức mạnh thời gian Tuế Nguyệt, một kiếm có thể chém đi tuổi thọ nghìn năm.

Dùng kiếm Thanh Huyên, hắn có thể chịu đựng được Thập Giới Tuế Nguyệt, một kiếm có thể chém đi tuổi thọ vạn năm.

Đương nhiên Thập Giới Tuế Nguyệt là giới hạn của hắn, chứ không phải giới hạn của kiếm Thanh Huyên.

Một kiếm vạn năm tuổi thọ.

Đương nhiên vẫn chưa đủ với Diệp Quân.

Vì tuổi thọ của cao thủ Khai Đạo Cảnh thật sự quá nhiều, kiếm chém xuống còn chưa ảnh hưởng gì đến người ta.

Vì thế Diệp Quân bắt đầu tiếp tục nghiên cứu thời không bí ẩn kia với Nhất Niệm.

Hắn muốn tăng cường Nhất Giới Tuế Nguyệt này.

Mà dưới sự giúp đỡ của Nhất Niệm, hắn cũng từ từ hiểu rõ thời gian, đồng thời hắn còn có thể phân tích những thời gian Tuế Nguyệt này với Nhất Niệm.

Đạo Thời Gian.

Kiếm đạo.

Hai thứ kết hợp với nhau.



Bên ngoài.

Dưới sự dẫn dắt của Chu Phạn, Đại Chu bắt đầu xây dựng lại Hoàng Thành.

Tuy chuyện của Ác Đạo Minh vẫn chưa được giải quyết triệt để, nhưng bây giờ Đại Chu đã không sợ nữa, dẫu sao Đại Chu cũng có kiếm khí cho nữ kiếm tiên váy trắng kia để lại.

Có kiếm khí đó, người động đến Đại Chu đều phải chết!

Sau khi nhận được quả Đạo Linh Diệp Quân tặng, Hoàng Đế Đại Chu lập tức bế quan, vì thế Chu Phạn bắt đầu tiếp quản toàn bộ Đại Chu.

Tuy bây giờ cô ta chưa chính thức trở thành nữ hoàng của Đại Chu, nhưng tất cả mọi người đều biết việc đó chỉ là vấn đề thời gian, hơn nữa cũng không còn quá lâu.

Trong điện.

Chu Phạn ngồi trước bàn sách, không ngừng phê duyệt tấu chương.
Chương 1724: Mau chóng sinh con

Trước mặt cô ta không ta là mấy người nhóm Đạo Quân, Từ Thiên và Nguyên Tướng đang ngồi.

Sau trận chiến lúc trước, ba người đã hoàn toàn tiến vào trung tâm quyền lực của Đại Chu, trở thành người đáng tin cậy nhất của Chu Phạn.

Dẫu sao lúc trước ba người đều từng liều mạng.

Đương nhiên bọn họ cũng đã được đền đáp, không chỉ có được quả Đạo Linh mà còn bước vào trung tâm quyền lực của Đại Chu, trở thành một trong những người có quyền lực nhất của Đại Chu hiện tại.

Lúc này một người áo đen đột nhiên xuất hiện trong điện.

Chu Phạn đặt bút trong tay xuống, nhìn về phía người áo đen, người đó đi tới trước mặt cô ta, sau đó cung kính đặt một quyển trục xuống trước mặt cô ta.

Chu Phạn mở quyển trục xem một lúc, cô ta cười khẩy: “Quả nhiên là thế, tên đào hoa này…”

Mấy người Đạo Quân không hiểu gì.

Chu Phạn cất quyển trục đi, sau đó vung ống tay áo, nửa phần trước của quyển trục bay đến trước mặt mấy người nhóm Đạo Quân: “Đây là tất cả tài liệu của vũ trụ Quan Huyên và Chân vũ trụ cùng với Tiểu Quân, các vị xem đi”.

Mấy người nhóm Đạo Quân lập tức thấy tò mò, thả thần thức về phía quyển trục kia.

Một lúc sau, mấy người nhóm Đạo Quân đưa mắt nhìn nhau, đều tỏ vẻ ngạc nhiên.

Chu Phạn cười nói: “Ta cũng khá bất ngờ, không ngờ vũ trụ của Tiểu Quân thật ra chỉ là một vũ trụ nền văn minh cấp một”.

Từ Thiên trầm giọng nói: “Thật sự rất bất ngờ, ta vốn cho rằng Diệp công tử đến từ nền văn minh cấp năm…”

Đạo Quân nói: “Rất dễ hiểu, tuy hắn không đến từ nền văn minh cấp năm, nhưng thực lực của người đứng sau hắn thấp nhất cũng là từ nền văn minh cấp năm”.

Nữ kiếm tiên váy trắng.

Mọi người đều nghĩ đến cùng một người.

Đồng thời mọi người cũng hơi nghi ngờ, rốt cuộc thực lực của nữ kiếm tiên váy trắng kia mạnh đến mức nào?

Chu Phạn nói: “Người của ta đã điều tra chi tiết về vũ trụ Quan Huyên, mục đích của Tiểu Quân là xây dựng một trật tự hoàn toàn mới ở toàn bộ vũ trụ…”

Đạo Quân nói: “Thống nhất toàn vũ trụ ư?”

Chu Phạn gật đầu.

Mọi người trong điện đều im lặng.

Thống nhất toàn vũ trụ.

Việc này… khó đến mức nào?

Không thể không nói, Chu Phạn cũng khá bất ngờ, vì cô ta không ngờ vũ trụ Quan Huyên lại muốn thống nhất toàn vũ trụ, xoay dựng trật tự vũ trụ hoàn toàn mới.

Đây là một việc không phải khó bình thường!

Hơn nữa bây giờ vũ trụ Quan Huyên chỉ mới là nền văn minh cấp một, tuy phát triển vô cùng nhanh, lực lượng cấp cao cũng đủ mạnh, nhưng cấp trung và cấp thấp thì quá yếu.

Đạo Quân chợt nói: “Điện hạ có suy nghĩ thế nào?”

Chu Phạn nói: “Đợi”.

Đạo Quân gật nhẹ đầu.

Đợi!

Nếu bây giờ Chu Phạn muốn dẫn Đại Chu gia nhập vào vũ trụ Quan Huyên, giúp đỡ Diệp Quân xây dựng trật tự mới, thì chắc chắn sẽ khiến các thế lực trong nội bộ Đại Chu cảm thấy khó chịu.

Bây giờ hai bên hợp tác không có vấn đề gì cả, nhưng nếu muốn Đại Chu làm theo Quan Huyên Pháp của vũ trụ Quan Huyên, các thế lực lớn trong nội bộ Đại Chu chắc chắn sẽ rất không đồng tình, thậm chí là khó chịu.

Dẫu sao bây giờ vũ trụ Quan Huyên chỉ là một vũ trụ nền văn minh cấp một.

Vì thế chỉ có thể đợi.

Đạo Quân thầm cảm thán.

Thật ra ông ta muốn liều, ông ta biết với tốc độ phát triển của vũ trụ Quan Huyên, chẳng mấy chốc vũ trụ Quan Huyên sẽ có thể phát triển đến đây, mà đến lúc đó chắc chắn hai nền văn minh sẽ tiếp xúc nhiều.

Nền văn minh của Đại Chu thật sự cao hơn nền văn minh của vũ trụ Quan Huyên, nhưng thực lực của bọn họ lại thua xa vũ trụ Quan Huyên.

Tuy Đại Chu có kiếm khí do nữ kiếm tiên váy trắng để lại, nhưng phải biết rằng chắc chắn nữ kiếm tiên váy trắng kia sẽ đứng về phía vũ trụ Quan Huyên.

Nếu Đại Chu và vũ trụ Quan Huyên xảy ra mâu thuẫn, kiếm khí bảo vệ kia chắc chắn sẽ lập tức chém xuống, tiêu diệt toàn bộ Đại Chu.

Thật ra Đại Chu không còn sự lựa chọn nào khác cả.

Đạo Quân nhìn ra được điều này, đương nhiên mấy người trong điện cũng có thể nhìn ra.

Nếu vũ trụ Quan Huyên đến nơi này, một khi bọn họ mở rộng phát triển Quan Huyên Pháp, Đại Chu có làm theo hay không?

Rất nhiều lúc giữa nền văn minh và nền văn minh luôn rất trực tiếp, ngươi không phục thì đánh nhau thôi.

Đại Chu dùng mạng đánh nhau với vũ trụ Quan Huyên!

Chu Phạn chợt nói: “Thật ra đây là một chuyện tốt”.

Mọi người nhìn Chu Phạn.

Chu Phạn nói: “Không phải vì hắn là nam nhân của ta nên ta nói chuyện giúp hắn, ba vị nghĩ xem, vũ trụ Quan Huyên muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, mục tiêu của bọn họ sẽ chỉ là Đại Chu chúng ta ư? Nói khó nghe một chút là có lẽ người ta thật sự không coi Đại Chu chúng ta ra gì. Dẫu sao nữ kiếm tiên váy trắng kia muốn tiêu diệt Đại Chu của chúng ta cũng chỉ cần một kiếm mà thôi”.

Ba người im lặng.

Chu Phạn chậm rãi đứng dậy, sau đó nói: “Mục tiêu của bọn họ là toàn vũ trụ, toàn vũ trụ là khái niệm thế nào? Có nghĩa mặc kệ là nền văn minh cấp mấy, cuối cùng đều phải phục tùng”.

Ba người đều kinh ngạc.

Lúc này bọn họ chợt hiểu ra.

Phải!

Mục tiêu của vũ trụ Quan Huyên là toàn vũ trụ!

Đại Chu?

Có lẽ người ta thật sự chẳng coi ra gì.

Nghĩ đến đây, ba người đều lắc đầu cười khẽ.

Chu Phạn đột nhiên trở nên hưng phấn: “Thống nhất toàn vũ trụ, xây dựng trật tự hoàn toàn mới… Nếu mục tiêu của Tiểu Quân thật sự là như thế thì ta là nữ nhân của hắn, phải giúp đỡ hắn hết sức mình, giúp hắn hoàn thành sự nghiệp vĩ đại có một không hai này…”

Nguyên Tướng chần chừ một lúc rồi nói: “Đại Chu…”

Chu Phạn nói thẳng: “Ta và hắn là phu thê, ta là của hắn, đương nhiên hắn cũng là của ta”.

Ba người đưa mắt nhìn nhau, nếu Diệp Quân cũng là của Chu Phạn thì hoàn toàn có thể thực hiện.

Mẹ kiếp!

Lãi to!

Nhìn từ một góc độ khác sẽ thấy rất thông suốt.

Từ Thiên đột nhiên chắp hai tay: “Mau chóng sinh con, trông chờ vào thế hệ tương lai”.

Mọi người: “…”
Chương 1725: Tính cầm thú trỗi dậy!

Sinh con?

Nghe thấy lời của Từ Thiên, Chu Phạn đột nhiên đỏ mặt.

Tuy cô ta và Diệp Quân đã xác định quan hệ, nhưng cũng chưa từng xảy ra quan hệ.

Chuyện này…

Không thể một mình bên nữ chủ động được đúng không?

Đạo Quân ở bên cạnh cũng chợt nói: “Có phải chuyện này hơi xa quá rồi không?”

Từ Thiên lắc đầu: “Không xa, lão đạo sĩ, ngươi chưa từng có nữ nhân, ngươi không hiểu đâu”.

Đạo Quân quay đầu nhìn về phía Từ Thiên: “Ngươi từng có à?”

Từ Thiên chắp tay: “A Di Đà Phật… Chúng ta đổi chủ đề khác đi”.

Mọi người: “…”

Nguyên Tướng chợt nói: “Thật sự không xa, Diệp công tử này là một thiên tài, tướng mạo cũng cực kỳ anh tuấn, chắc chắn hắn rất được lòng nữ tử, hơn nữa ta thấy định lực của hắn cũng không được tốt lắm…”

Nói đến đây ông ta nhìn thoáng qua Chu Phạn, sau đó lại nói: “Vì thế điện hạ thật sự phải giữ chặt vào. Đương nhiên lão thần biết điện hạ không muốn tình cảm giữa mình và Diệp công tử bị những thứ khác xen vào, nhưng điện hạ phải hiểu Diệp công tử đại diện cho vũ trụ Quan Huyên, người đại diện cho Đại Chu, có một vài điều người và Diệp công tử không quan tâm, nhưng mấy người chúng ta lại rất quan tâm”.

Đạo Quân gật đầu tỏ vẻ tán thành: “Những gì Nguyên Tướng nói cũng là lời ta muốn nói”.

Chu Phạn im lặng.

Từ Thiên đột nhiên lấy một đống bình vại ra đặt trước mặt.

Mọi người hơi nghi ngờ.

Từ Thiên nghiêm túc nói: “Điện hạ tìm cơ hội cho Diệp công tử uống những thứ này, chắc chắn tính cầm thú của Diệp công tử sẽ trỗi dậy…”

Mọi người: “…”



Thập điện Ác Đạo.

Hôm nay, một người đàn ông xuất hiện trước đại điện, người đàn ông mặc áo choàng đen, trên áo choàng vẽ một con quỷ dữ tợn, quầng mắt của gã ta cũng thâm đen, rất giống dáng vẻ buông thả dục vọng quá mức.

Phía sau người đàn ông còn có một ông lão gầy gò đi theo, tuy gầy gò nhưng hai mắt lại sáng rực có hồn, sắc bén như dao.

Người đàn ông chợt gào khóc: “Lão Thập, đệ chết thê thảm quá”.

Âm thanh này rất giống quỷ khóc sói gào, vô cùng bi thảm.

Người đàn ông gào khóc một lúc thì ngồi xuống đất, sau đó lấy một cái khăn màu trắng ra lau mặt, cũng không biết là có nước mắt hay không.

Ông lão gầy gò chợt cất lời: “Quỷ điện chủ, người của chúng ta đã điều tra về Đại Chu, chỉ cần ngài ra lệnh, Đại Chu sẽ biến mất khỏi thế gian này”.

Người đàn ông lại lau mặt một lần nữa, sau đó nói: “Trương Lão, ta nhớ ta đâu có thù với ông nhỉ?”

Ông lão lập tức sửng sốt: “Sao điện chủ lại nói thế?”

Người đàn ông nhìn ông ta: “Nếu ông và ta đã không thù không oán, vì sao ông lại muốn đẩy ta vào chỗ chết?”

Ông lão vội nói: “Thuộc hạ không hiểu…”

Người đàn ông cất khăn tay, sau đó lạnh lùng nói: “Ông cảm thấy Đại Chu có thực lực giết chết huynh đệ tốt của ta à?”

Ông lão trầm giọng nói: “Ta đã điều tra Đại Chu, tuy thực lực của Đại Chu không yếu, nhưng ngoài những Thuỷ tổ khai quốc thì không một ai là đối thủ của Thập điện chủ cả…”

Nói đến đây, ông ta chần chừ một lúc rồi nói: “Có lẽ người giết Thập điện chủ là người đứng sau Diệp Quân”.

Người đàn ông bình tĩnh nói: “Vậy ông có biết thực lực chân chính của người đứng sau Diệp Quân không?”

Ông lão lắc đầu.

Người đàn ông lạnh nhạt nói: “Thế ông có biết thực lực huynh đệ tốt của ta không?”

Ông lão gật đầu: “Đương nhiên thực lực của Thập điện chủ là có một không hai…”

Người đàn ông thẳng thừng ngắt lời ông lão: “Nhưng ông ta lại bị giết chết, ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có”.

Ông lão sửng sốt.

Người đàn ông lạnh nhạt người ông lão: “Hiểu rồi chứ?”

Ông lão trầm giọng nói: “Bát điện hạ, chắc chắn người đứng sau Diệp Quân kia không đơn giản, nhưng chúng ta cũng không yếu”.

Người đàn ông gật đầu: “Ông nói cũng đúng, vậy ông đi lấy đầu Diệp Quân kia đi”.

Nét mặt ông lão cứng đờ.

Người đàn ông nhìn chằm chằm ông lão: “Đi đi”.

Ông lão vội nói: “Là thuộc hạ suy nghĩ không chu toàn”.

Người đàn ông dời mắt, sau đó nhìn xung quanh: “Thập điện có bảy cao thủ Khai Đạo Cảnh, thực lực của lão Thập thì vượt xa Khai Đạo Cảnh bình thường. Nhưng sau khi đến Đại Chu một chuyến, bọn họ đều đã bị tiêu diệt, không chỉ không có cơ hội chạy trốn mà còn không có cả cơ hội thông báo tin tức, việc này có ý nghĩa thế nào? Có nghĩa thực lực của người giết bọn họ vượt xa chúng ta”.

Ông lão trầm giọng nói: “Theo chúng ta được biết, bên phía Chân vũ trụ có hai cao thủ đỉnh cao, một là Chân Thần kia, hai là Tịnh tông chủ, nhưng hai người họ đều không thể đến nơi này…”

Người đàn ông hỏi: “Sao ông dám đảm bảo không còn cao thủ đỉnh cao nào khác?”

Ông lão im lặng.

Người đàn ông chợt nói: “Không phải lúc trước lão Cửu từng đến nơi này à?”

Ông lão gật đầu: “Từng đến, hơn nữa còn đến Đại Chu một chuyến, nhưng không biết vì sao hắn lại không ra tay…”

Người đàn ông cười khẩy: “Hắn và lão Thập không thân thiết gì, vì sao người ta phải ra tay? Đương nhiên chắc chắn nguyên nhân khiến hắn không ra tay không chỉ đơn giản như thế”.

Ông lão trầm giọng nói: “Ý của Điện chủ là Cửu điện chủ đã phát hiện điều gì đó?”

Người đàn ông gật đầu: “Phải”.

Ông lão chần chừ một lát rồi nói: “Vậy có còn trả thù không?”

“Nói nhảm!”

Người đàn ông đứng dậy nói: “Lão Thập là huynh đệ đồng sinh cộng tử với ta, lúc trước chúng ta từng cùng nhau đi qua mưa bom bão đạn, từng cùng nhau chơi gái…”

Nói đến đây, gã ta vội dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK