Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2721: Không

“Trứng!”

Cố Trần dùng một tay đặt túi tiền lên trên quầy hàng, âm thanh run rẩy, hai mắt đỏ ngầu, vẻ mặt đáng sợ.

Giờ phút này, trong đầu gã chỉ có một chữ trứng!

Trong bóng tối, nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức lạnh lùng, trong mắt của cô ta hiện lên sát ý, cô ta chậm rãi nắm chặt tay phải lại.

Diệp Quân lại giữ tay cô ta lại, sau đó nhẹ giọng nói: "Ngoại trừ trứng rồng, còn có trứng gì quý giá hơn không?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: "Hổ đỏ, một loại yêu thú, có giá trị bằng một nghìn viên tiên tinh, xác suất là một phần ba."

Diệp Quân nói: "Cho gã một con hổ đỏ đi."

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, hơi nghi ngờ, nhưng rất nhanh, cô ta hình như đã hiểu được gì đó, sau đó quay đầu nhìn về phía trước quầy hàng cách đó không xa, cô ta giơ hai ngón tay phải lên, nhẹ nhàng vẫy tay, trước quầy hàng phía xa, quả trứng trong tay Cố Trần lặng lẽ bị thay đổi, nhưng gã vẫn chưa phát hiện ra.

Cố Trần ôm quả trứng kia đi đến bên cạnh, giờ phút này, đầu óc của gã trống rỗng, gã ôm quả trứng kia đi đến một bên.

Cơ thể của gã run rẩy như bị sốt rét!

Thật ra gã rất rõ ràng mình đang làm gì, cũng biết sẽ có hậu quả như thế nào.

Nhưng gã không quan tâm được nhiều như vậy!

Cũng không muốn nghĩ tới mấy thứ này.

Cuộc sống của gã đã rất tệ rồi.

Muốn bắt đầu lại từ đầu, đã là chuyện không có khả năng, gã chỉ có thể đánh cược, nếu đánh cược thắng thì mọi thứ đều có thể quay về, tất cả đều có thể trở lại như lúc ban đầu, gã cũng có thể có một cuộc sống hoàn toàn mới, hơn nữa còn có thể thay đổi số phận của mình.

Làm gì có ai ngày nào cũng thua cược chứ?

Gã tin tưởng là gã nhất định có thể trở mình, nhất định có thể thay đổi số phận của mình.

Cố Trần hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi mở phong ấn của quả trứng kia ra, khi quả trứng vỡ ra, một cái đầu hổ màu đỏ chui ra.

“Hổ đỏ!”

Có người ở giữa sân lập tức nghẹn ngào nói.

Cố Trần hơi thất vọng, thế mà lại không phải là rồng, nhưng rất nhanh lại phấn khởi, bởi vì con hổ đỏ này cũng có giá trị không hề thấp.

Lúc này, một người đàn ông đột nhiên đi đến trước mặt Cố Trần, y cười nói: "Huynh đài, con hổ đỏ này ta ra giá chín trăm viên tiên tinh có bán không?"

Chín trăm viên tiên tinh!

Thấp hơn so với giá thị trường một chút, nhưng Cố Trần không hề chần chừ nói: "Bán!"

Chín trăm viên tiên tinh, đủ để trả hết tất cả các khoản nợ của gã.

Nghe được Cố Trần chịu bán, thiếu niên kia lấy ra một cái nhẫn không gian có chín trăm viên tiên tinh đưa cho gã, Cố Trần cũng đưa con hổ đỏ nhỏ trong tay cho thiếu niên.

Sau khi lấy được chín trăm viên tiên tinh, Cố Trần hít sâu một hơi, gã đứng dậy đi về phía quầy thuốc, nhưng sau khi đi được vài bước thì gã lại dừng lại, gã quay đầu nhìn về phía quầy bán trứng, hai mắt của gã nheo lại, một ý tưởng không có dấu hiệu dâng lên trong đầu, sao không thử đánh cược một ván thật lớn?

Mặc dù bây giờ gã có thể trả hết nợ bằng những viên tiên tinh này, nhưng sau khi trả hết nợ thì sao?

Gã chẳng có gì cả!

Gã vẫn phải sống một cuộc sống nghèo khổ, gã vẫn sẽ bị mọi người trong học viện coi thường, gã vẫn không thể thay đổi vận mệnh của mình, và người phụ nữ mà gã yêu vẫn sẽ không trở lại bên cạnh gã.

Nhưng nếu đánh cược được một con rồng thì sao?

Gã không chỉ có thể thay đổi vận mệnh của mình, mà còn có thể thay đổi vận mệnh của người thân trong gia đình mình và con cháu của mình!

Vì bản thân mình!

Vì người nhà của mình!

Cũng vì con cháu của mình!

Đánh cược!

Nghĩ đến đây, Cố Trần không hề chần chừ, gã bước nhanh đến trước quầy hàng, sau đó một tay đặt nhẫn không gian bình thường kia lên trên quầy hàng, hung dữ nói: "Ta muốn ba mươi quả trứng!"

Một quả ba mươi tiên tinh, vừa vặn có thể mua được ba mươi quả!

Nhân viên của quầy ở bên trong quầy hàng lập tức đưa cho gã ba mươi quả trứng

Cố Trần đặt từng quả trứng trên mặt đất, gã ngồi xổm xuống, chắp hai tay, thành kính chân thành nói: "Đại đế phù hộ, chư thiên đại đế phù hộ".

Nói xong, gã bắt đầu mở phong ấn của từng quả một.

Chẳng mấy chốc, gã đã mở phong ấn của toàn bộ số trứng, ba mươi quả trứng, không có một quả trứng rồng nào cả, hai mươi mốt quả là gà, chín quả còn lại là 'cảm ơn đã ủng hộ'.

Cố Trần tê liệt ngồi dưới đất, cả người giống như một vũng bùn, sắc mặt tái nhợt đến mức không còn một tia màu máu.

Trong bóng tối, Diệp Quân chậm rãi nhắm mắt lại nói: "Thật ra Phạn Chiêu Đế và chủ nhân bút Đại Đạo đều không sai."

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay đầu nhìn về phía Diệp Quân, Diệp Quân chậm rãi đi ra ngoài.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đi qua, thấy vẻ mặt của Diệp Quân hơi bất thường thì Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhẹ giọng nói: "Ngươi không sao chứ?"

Diệp Quân khẽ lắc đầu: "Phạn Chiêu Đế từng nói, tai họa của vũ trụ là do ác niệm của chúng sinh gây nên, thật ra, trong thế tục, có một số người phải chịu đau khổ cũng hoàn toàn là do bọn họ gieo gió gặt bão, không đáng được thông cảm chút nào".

Nói xong, hắn ngẩng đầu nhìn về phía sâu trong bầu trời, hơi mờ mịt: "Chúng ta nên đối xử với những người gieo gió gặt bão này như thế nào? Dùng tình thương cảm hóa bọn họ như thế nào?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đang định nói chuyện...

“Không!”

Diệp Quân đột nhiên mở miệng, âm thanh của hắn mang theo ý lạnh thấu xương: "Có một vài người không thể dùng tình yêu để cảm hóa bọn họ, ngươi phải dùng ác, chỉ có kẻ ác mới có thể trừng trị kẻ ác giống như trong thế tục, rất nhiều người chơi xấu khóc lóc om sòm, người như thế gặp được người tốt, cho dù vô lý cũng muốn tranh giành ba phần, cực kỳ không biết xấu hổ, bọn họ lừa dối người hiền lành, càng nói đạo lý với bọn họ thì bọn họ lại càng ngang ngược. Nhưng nếu gặp phải người ác độc, đánh cho một trận gần chết, bọn họ sẽ trở nên cực kỳ thành thật, thực ra, sở dĩ có người như thế là do chấp hành pháp luật không nghiêm, ba phải, nếu bình tĩnh đặt ra luật pháp chặt chẽ nghiêm khắc chấp hành, ai dám làm bậy chứ?"

Nhìn thấy sắc mặt của Diệp Quân lạnh băng, trong mắt còn có sát ý, trong lòng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu cảm thấy ớn lạnh một cách khó hiểu, cô ta còn chưa từng nhìn thấy Diệp Quân tức giận như vậy, cô ta nhẹ nhàng kéo ống tay áo của Diệp Quân: "Ngươi".

Ánh mắt của Diệp Quân lạnh lùng như một khối băng vạn năm: "Trên đời này, không chỉ có thiện, mà còn phải có ác, bởi vì bản chất của con người chính là như vậy, ức hiếp người hiền sợ hãi người cứng rắn, đối xử tốt với người ác chính là sự bất công lớn nhất đối với người hiền lành".

Nói đến đây, hắn đột nhiên nắm chặt hai tay lại: "Ác Pháp! Quan Huyên Pháp của ta hẳn là phải có một bộ Ác Pháp, Ác Pháp chuyên môn dùng để nhằm vào kẻ ác thì phải ác hơn tất cả những kẻ ác, Ác Pháp không chỉ là Quan Huyên Pháp, mà trật tự của ta, cũng phải phân ra trật tự thiện và trật tự ác, lúc Quan Huyền Pháp đối mặt với người tốt thì phải bảo vệ toàn bộ quyền lợi này, khiến cho tất cả những người hiền lành thành thật sống có danh dự, mà lúc đối mặt với kẻ ác sẽ còn ác hơn hắn, khiến cho hắn sợ hãi, trật tự ác cho hắn biết mùi vị bị người ta sỉ nhục, ta phải xây dựng trật tự ác".

Ác Trật Tự!

Khi ý nghĩ này hiện lên trong đầu, kiếm Thanh Huyên trong cơ thể Diệp Quân rung lên dữ dội, đồng thời, huyết mạch phong ma trong cơ thể hắn cũng bắt đầu sôi trào, không chỉ như vậy, hai mắt của hắn cũng dần dần thay đổi thành màu đỏ như máu, ngay sau đó, một đạo kiếm ý màu đỏ nhạt đột nhiên phát ra từ trên người Diệp Quân!
Chương 2722: Kẻ thù

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu ở bên cạnh sửng sốt: “Ngươi...”

Lúc này, giọng nói phấn khích của Tiểu Hồn vang lên trong đầu Diệp Quân: “Chúc mừng tiểu chủ đã thành lập một trật tự mới - Ác Trật Tự, một âm một dương, một thiện một ác, có trật tự mới này mới tính là hoàn mỹ, ta lại thăng cấp rồi, haha, việc đánh bại Tiểu Đạo và Kiếm Tổ, đã trong tầm tay!”

Diệp Quân: “…”

Ở một nơi rất xa trong tinh vực, một người đàn ông mặc áo bào xanh đột nhiên dừng lại.

Người này chính là chủ nhân bút Đại Đạo!

Không biết chủ nhân bút Đại Đạo đã cảm nhận được cái gì, ông ta đột nhiên cau mày, sau đó quay đầu nhìn vào vực sâu không đáy của tinh hà, ông ta ngạc nhiên: “Sao vừa mới đó mà cậu ta đã hiểu Đạo m Dương Thiện Ác rồi.”

Nói xong, ông ta trầm tư một lát, sau đó biến mất trong tinh hà xa xôi, ông ta biết, không thể cho chàng trai hai mươi lăm tuổi đó quá nhiều thời gian, nếu không, sẽ xảy ra chuyện không hay, ông ta biết rõ chàng trai đó, thiên phú và tâm tính rất tốt, thiếu sự tích lũy, hiện tại tên đó chỉ cần tích lũy và trau chuốt bản thân!

Chỉ lát sau, chủ nhân bút Đại Đạo dừng lại, cách ông ta hàng trăm trượng, có một cái đầu lâu khổng lồ, cái đầu to đến mức lặng lẽ trôi nổi trong thiên hà như một ngôi sao khổng lồ.

Đúng lúc này, một luồng kim quang bay ra khỏi cái đầu đó, trong nháy mắt, luồng kim quang xuất hiện trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo, khi kim quang tản đi, là một người đàn ông mặc đồ trắng, người đàn ông cung kính nói: “Hóa ra là chủ nhân bút Đại Đạo, đã lâu không gặp.”

Chủ nhân bút Đại Đạo ngắt lời người đàn ông, phiền não nói: “Mau nói cho chủ nhân các ngươi biết, ở vũ trụ Thập Hoang xa xôi có kẻ phản loạn, muốn thống nhất toàn bộ vũ trụ, bắt đầu một cuộc cách mạng, mau báo cho vực chủ của các ngươi để ông ta dẫn người đi tiêu diệt hắn, nhớ, dẫn theo tất cả mọi người.”

Người đàn ông mặc đồ trắng kinh hãi: “Vũ trụ Thập Hoang? Ở đâu?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Rất xa.”

Người đàn ông mặc đồ trắng nói: “Đối phương có thực lực gì? Nắm giữ bao nhiêu tinh hệ, bao nhiêu vũ trụ? Có bao nhiêu người?”

Chủ nhân bút đại đạo nói: “Tạm thời là một người, ước chừng, cảnh giới Đại Đế.”

Người đàn ông mặc đồ trắng im lặng.

Cảnh giới Đại Đế!

Ngươi bảo vực chủ của bọn ta tự mình đi, hơn nữa còn phải dẫn tất cả mọi người.

Điều này giống như trong một đế quốc, tại ngôi làng nhỏ nằm ở rìa núi, có người nói muốn tạo phản, sau đó hoàng đế đích thân ngự giá thân chinh, dốc hết lực của cả nước để đánh dẹp.

Quá đáng!

Chủ nhân bút Đại Đạo thấy sắc mặt đối phương, biết đối phương đang nghĩ gì, lập tức tức giận nói: “Đã đọc sách chưa?”

Người đàn ông mặc đồ trắng gật đầu: “Có xem.”

Chủ nhân bút Đại Đạo tức giận nói: “Biết tại sao những kẻ phản diện kia ở cửa cuối bị đánh bại không? Chính là vì đã đánh giá thấp đối thủ, cho đối thủ thời gian trưởng thành, nếu ngay từ đầu họ đã dốc toàn lực để đánh bại nhân vật chính, còn có thể thua sao? Ngươi đi đi, ta không giải thích với ngươi, ta đi nói chuyện với chủ vực của ngươi, nói xong, ta còn muốn đi đến nơi kia, mẹ kiếp, hai năm này trưởng thành quá nhanh, gấp chết ta rồi.”

Nói xong ông ta biến mất vào khoảng không.

Người đàn ông mặc đồ trắng “…”

Thành Đệ Nhất.

Ác Trật Tự!

Diệp Quân liếc nhìn kiếm ý đỏ nhạt trên người, hắn phất tay, kiếm ý trong cơ thể phát ra lập tức biến mất, hắn nói trong lòng: “Tiểu Hồn, ngươi thăng cấp rồi à?”

Tiểu Hồn hưng phấn nói: “Đúng vậy, đúng vậy, tiểu chủ người tiến thêm một bước trong việc hoàn thiện Trật Tự, bây giờ ta vừa là thiện vừa là ác, khi tiểu chủ là thiện, ta sẽ là Thiện Trật Tự, khi tiểu chủ trừng ác, ta sẽ là Ác Trật Tự, hiện tại ta có thể dễ dàng giết chết ít nhất ba tên Đại Đế, không chỉ vậy, bây giờ tiểu chủ không chỉ hấp thu sức mạnh tín ngưỡng của chúng sinh, mà còn có thể hấp thu ác niệm của bọn họ để sử dụng, người có thể lấy thiện trừng ác, cũng có thể lấy ác trừng ác.”

Diệp Quân nhắm mắt, cẩn thận cảm nhận, quả nhiên có thể cảm nhận được tất cả ác niệm của thành Đệ Nhất!

Bên trong thành, ác niệm đầy trời!

Mẹ kiếp!

Diệp Quân cũng bị dọa cho giật mình, hắn không nghĩ đến một tòa thành nho nhỏ như vậy, có thể có nhiều ác như thế, vậy toàn bộ Thập Hoang sẽ đáng sợ đến nhường nào!

Lúc này hắn lại nghĩ tới Phạn Chiêu Đế!

Nếu để cho cô ta trưởng thành thêm một khoảng thời gian nữa, ai có thể đánh thắng được cô ta?

Toàn bộ vũ trụ có bao nhiêu cái ác?

Trong đầu hắn nảy sinh ý tưởng phi thực tế, nếu cô nàng Phạn Chiêu Đế kia tuân theo trật tự của hắn.

Hắn sợ mình sẽ đánh nhau ngang sức với cha hắn mất!

Diệp Quân vội vàng lắc đầu, lúc này thực lực của hắn không đủ cường đại, tốt nhất không nên có suy nghĩ này.

Trừ Phạn Chiêu Đế, còn có chủ nhân bút Đại Đạo, bây giờ hắn chỉ mong chủ nhân bút Đại Đạo quên hắn, cho hắn trưởng thành thêm một thời gian nữa.

Diệp Quân không nghĩ nữa, hít thật sâu, với lần đột phá này, cũng có hơi bất ngờ và mừng rỡ.

Hoàn thiện Trật Tự!

Ác Trật Tự không phải trật tự riêng lẻ, với hắn mà nói, kỳ thật chính là hoàn thiện trật tự, đương nhiên đây là điều hắn không ngờ tới.

Hơn nữa hắn cũng biết rất rõ, tuy rằng hiện tại hắn có thể hấp thu ác niệm, nhưng tuyệt đối không bằng Phạn Chiêu Đế, người phụ nữ kia dù đi đến đâu, chỉ cần chỗ đó có cường giả mạnh hơn cô ta, cô ta có thể thẳng tay cưỡng ép hấp thu tất cả chỗ ác niệm đó!

Nhưng hắn hiện tại vẫn không thể làm được, thứ nhất hắn không phải trời sinh Ác Đạo, những ác niệm này cũng không gần gũi với hắn, về phương diện này hắn kém xa Phạn Chiêu Đế, dù sao, Phạn Chiêu Đế đi đến đây, ác niệm đều ùn ùn kéo đến, thậm chí không cần cô ta ra tay, ác niệm cũng tìm cô ta.

Thứ hai, hiện tại hắn là một thể thống nhất của Thiện Ác Trật Tự, nếu hấp thu quá nhiều ác niệm, áp chế thiện của bản thân, đó là điều không thể, mục tiêu cuối cùng của hắn là lấy thiện áp chế ác, ác trừng ác, mà không phải lấy ác bắt nạt thiện.

Có thể nói, trong thời gian ngắn, hắn không thể lấy Ác Trật Tự để thắng Phạn Chiêu Đế, nhưng, về lâu về dài, chắc chắn Phạn Chiêu Đế sẽ kém hơn hắn.

Dẫu sao, hắn hoàn hảo hơn!

Trừ khi Phạn Chiêu Đế cũng có Thiện Niệm, kết hợp cả thiện và ác.

Thật ra, hắn hơi tò mò, bây giờ Phạn Chiêu Đế đang làm gì, bởi vì sau khi hắn chiếm đoạt tu vi của cô ta, cô ta được người thần bí cứu đi, từ đó cũng không bao giờ xuất hiện nữa, mà sau này hắn mất đi tu vi, hắn sợ nhất chính là tu vi đó sẽ được trả lại cho Phạn Chiêu Đế.

Nếu quả thật như vậy

Nghĩ đến đây, hắn hít thật sâu!

Bây giờ Phạn Chiêu Đế chính là ác mộng của hắn!

Ngày nào mà chưa diệt, ngày đó hắn sẽ không yên lòng.

Kẻ thù trong cuộc đời!
Chương 2723: Trân trọng

Lúc này Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi kinh ngạc, vì cô ta có thể cảm nhận rõ Diệp Quân đã thay đổi, thế này là đột phá rồi à?

Nhưng hắn vẫn chưa có tu vi gì mà!

Trong lòng Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nghi hoặc vô cùng.

Lúc này Diệp Quân đột nhiên nhìn cô ta, cười nói: “Chúng ta đi thôi!”

Nói rồi, hắn đi về phía xa.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu có chút do dự, sau đó nói: “Vừa nãy ngươi…”

Diệp Quân nói: “Có tí cảm ngộ thôi.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, không nói gì nữa.

Diệp Quân lại nói: “Tĩnh Chiêu cô nương, cô nói rất đúng, trước đây ta nghĩ nhân tính quá đơn giản rồi, thế đạo này, ác cũng có nhiều loại, có loại cực gian cực ác tai vạ cả quốc gia, có loại thì chỉ ác, hại cả nhà, nhưng cho dù là loại ác nào, muốn thì đều không thể dùng sự lương thiện để cảm động bọn chúng, đối xử với loại người này, chỉ có cách càng ác hơn bọn chúng.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói tiếp: “Thế đạo bây giờ, không có một trật tự thống nhất, mọi người đều tôn trọng cường giả, có người làm theo ý thích, còn tiêu chuẩn của thích vốn bắt nguồn từ đạo đức, đạo đức tốt một chuyện, thì khi làm việc sẽ băn khoăn hơn, còn nếu đạo đức khá xấu, thì như lúc trước cô nói, nếu gặp phải một Đại Đế xấu, nháy mắt là có thể chôn vùi cả Thập Hoang, nói nhẹ nhàng thì, trong khoảnh khắc là khiến cả gia đình tai vạ.”

Nói tới đây, hắn nhẹ giọng nói: “Còn chỉ dựa vào đạo đức của một người để trói buộc bản thân hắn, cái này không hiện thực, chúng ta nên vẽ ra một giới hạn, giới hạn cũng chính là pháp luật, pháp luật chính là giới hạn cuối cùng của đạo đức, một khi đụng chạm, tất nhiên phải chịu trừng phạt nghiêm khắc.”

Với hắn mà nói, thiết lập trật tự chỉ là bắt đầu, làm sao để hoàn thiện trật tự này, làm sao để quản lí vũ trụ này, đây mới là thứ hắn phải nghĩ, phải làm trước mắt.

Nói đơn giản, thiết lập trật tự không khó, khó là làm sao để hoàn thiện trật tự, còn mỗi lần hắn hoàn thiện trật tự của mình hơn một chút, Đại Đạo của hắn cũng sẽ tăng lên một cảnh giới.

Bổ trợ cho nhau!

Bên cạnh, Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn hắn, giờ này khắc này, cô ta mới thật sự hiểu Diệp Quân muốn làm gì.

Hắn thiết lập trật tự này, chủ yếu thật sự là vì chúng sinh.

Thực ra, sâu trong lòng cô ta không quá lạc quan về suy nghĩ này của Diệp Quân, bởi vì thiếu niên giết rồng, cuối cùng cũng trở thành rồng ác.

Như vương triều đế quốc trong thế giới trần tục, rất nhiều người tạo phải, trước khi chưa tạo phản thành công, đều la hét là vì thiên hạ, vì người dân, nhưng sau khi tạo phản thành công, lật mặt ngay, bá tánh cũng biến thành đối tượng bóc lột của bọn chúng.

Đặc biệt là thế giới người tu hành, tuổi thọ vô hạn, so với Đại Đạo và trường sinh, hàng tỷ sinh linh thật sự chẳng đáng là gì!

Cho dù trong mắt cô ta, cái gọi là chúng sinh, chẳng qua cũng chỉ là một con số thôi.

Thực lực càng mạnh, càng coi thường sinh mệnh.

Lúc nói chuyện, Diệp Quân đã đưa Đệ Nhất Tĩnh Quân tới trước mặt ba mẹ Cố Trần, lúc này người phụ nữ kia còn đang hồi hộp trông chờ, đợi Cố Trần quay về.

Sắc mặt của ông già trên xe ba gác nhợt nhạt như tờ giấy, xem ra tình hình cực kì không ổn.

Thấy Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, người phụ nữ kia hơi nghi ngờ, căng thẳng: “Các, các người tới đòi nợ à?”

Diệp Quân cười nói: “Không phải, chúng ta là bạn của Cố huynh!”

“Bạn?”

Người phụ nữ càng nghi ngờ hơn.

Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, một viên đan dược xuất hiện trong tay hắn, đây là thứ hắn lấy từ Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, hắn đưa viên đan dược cho người phụ nữ, cười nói: “Đây là thứ Cố huynh nhờ ta đưa tới!”

Người phụ nữ hơi run rẩy nhận viên đan dược, sau đó nói: “Vậy nó đâu?”

Diệp Quân nói: “Lòng hiếu thảo của Cố huynh đã cảm động được viện trưởng của học viện, viện trưởng quyết định cho hắn một cơ hội, để hắn đi làm một nhiệm vụ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ đó, hắn có thể quay về học việc lần nữa, nhiệm vụ này, chắc cần tầm nửa năm.”

Nghe xong, người phụ nữ lập tức vui mừng phát khóc, quỳ thụp xuống đất, không ngừng phục lạy.

Diệp Quân đỡ bà ta dậy, sau đó nói: “Mau cho ông lão uống thuốc đi, nếu không ông ta sẽ chết mất.”

Người phụ nữ tỉnh táo lại, vội đứng dậy tới cạnh xe ba gác, bà ta cẩn thận đặt viên thuốc vào miệng ông lão, thuốc vừa vào người, dùng mắt thường cũng có thể thấy sắc mặt ông lão đã khôi phục vẻ hồng hào.

Đan dược của Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, tất nhiên không phải đan dược bình thường.

Sau khi ông già ho mất tiếng, ông ta từ từ đứng dậy, nhìn Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, sau đó nặng nề hành lễ: “Cảm ơn hai vị.”

Diệp Quân cười nói: “Ông không cần phải vậy.”

Ông già do dự một chút, sau đó nói: “Cố Trần nó…”

Diệp Quân nói: “Cố huynh đã sửa sai, nửa năm sau, hắn sẽ quay lại gặp mọi người.”

Ông già nhìn Diệp Quân và Đệ Nhất Tĩnh Chiêu, sau đó quỳ thụp xuống, người phụ nữ kia thấy vậy, cũng vội quỳ xuống.

Ông già cúi đầu thật sâu: “Cảm ơn.”

Diệp Quân đỡ hai người dậy, sau đó lại lấy một cái túi nhỏ ra đưa cho hai người: “Trong này có một trăm viên tiên tinh, là Cố huynh đi mượn viện trường, hắn bảo ta giao cho hai người, còn bảo ta nhắn với mọi người, bảo mọi người ở đây mua bán chút tài sản, sống qua ngày cho tốt.”

Ông già run rẩy nhận cái túi, không biết từ lúc nào trên mặt đã nước mắt giàn giụa.

Diệp Quân nói: “Sống cho tốt!”

Ông già nghẹn ngào nói: “Chúng ta không có gì báo đáp, chỉ quỳ lạy cho phu thê hai người thôi!”

Nói rồi, ông ta kéo người phụ nữ bên cạnh quỳ xuống chỗ đó.

Phu thê!

Nghe thấy lời ông lão nói, sắc mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu lập tức hơi mất tự nhiên, cô ta liếc Diệp Quân, nhưng vẻ mặt Diệp Quân lại rất bình tĩnh, cô ta thu mắt lại, cụp xuống, nhìn mặt đất, không biết đang nghĩ gì.

Diệp Quân lại đỡ hai người dậy, dặn dò mấy câu, hắn kéo Đệ Nhất Tĩnh Chiêu quay người rời đi.

Ông già và người phụ nữ nhìn hai người rời đi, mặt người phụ nữ đầy mừng vui thanh thản: “Hai người bạn của Trần Nhi tốt quá.”

Trong mắt ông già xẹt qua một tia phức tạp: “Cái thứ đáng thất vọng đấy, sao có thể kết bạn với loại người này được, cũng không biết tổ tiên nào của nhà họ Cố ta hiển linh nữa, ai da.”

Nơi xa.

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đột nhiên nói: “Trừng trị Cố Trần kia thế nào?”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Thành Đệ Nhất này có chỗ nào tăm tối không?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Khoáng Ngục, chỗ đó là nơi gia tộc ta trừng phạt phạm nhân, đào mỏ không có ngày đêm, ăn không no, đói không chết, mù mịt tăm tối, mệnh danh là địa ngục trần gian.

Diệp Quân gật đầu: “Đưa hắn tới đó đi.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhìn Diệp Quân, Diệp Quân nói: “Nhiều lúc con người là vậy, chỉ có lúc mất đi mới biết trân trọng.
Chương 2724: Đội quân siêu cấp

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nói: “Nếu đến chỗ đó, hắn còn…”

Diệp Quân bình tĩnh nói: “Vậy thì cho ông lão và thím hồi nãy trẻ lại một chút, để bọn họ trẻ ra ba mươi tuổi, sau đó sinh ra đứa khác.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi ngơ ngác, mãi lúc sau mới hiểu ý Diệp Quân nói, cô ta nhìn Diệp Quân, quở trách nói: “Con người ngươi, có lúc nói chuyện tới ta cũng nghe không hiểu nổi.”

Diệp Quân cười, sau đó nghiêm túc nói: “Loại người này, nếu cả cái ác cũng không trừng trị nổi, vậy chỉ đành để hắn biến mất khỏi thế gian hoàn toàn, nếu không, loại người này ra ngoài cũng hại người thôi, không chỉ hại người nhà bạn bè mình, còn hại cả người khác.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu khẽ gật đầu: “Ta hiểu rồi.”

Nói xong, cô ta tạm dừng, lại nói: “Lãng phí thời gian vì một người như vậy, xứng đáng không?”

Diệp Quân cười nói: “Vì hắn, tất nhiên không xứng đáng, nhưng, chuyện của ông lão và thím đó đã bị chúng ta nhìn thấy, cũng không thể thật sự làm ngơ được? Chung quy, hai ta không phải kẻ ác, trong nhà có loại người hạ đẳng như vậy, thật khó khăn.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu gật đầu: “Chính xác.”

Diệp Quân bỗng mở lòng bàn tay ra, một cái hộp đồng đen xuất hiện trước mặt Đệ Nhất Tĩnh Chiêu: “Cái này cho cô, ta đã trao quyền cho ba chiến tướng đồng đen, bây giờ bọn họ sẽ nghe lệnh của cô.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu nhận cái hộp đồng đen: “Trong nửa tháng, Thập Hoang sẽ thống nhất.”

Nói xong, cô ta cầm cái hộp, xoay người muốn rời đi, lúc này, Diệp Quân đột nhiên nói: “Tĩnh Chiêu cô nương.”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu dừng chân, cô ta quay người nhìn Diệp Quân, Diệp Quân đi tới trước mặt cô ta, cười nói: “Ta còn có thể tiếp tục ở trong tộc Đệ Nhất không?”

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu hơi ngơ ngác, lập tức hiểu ý Diệp Quân, trong lòng cô ta có chút cảm động, gật đầu: “Ừ.”

Diệp Quân ở trong tộc Đệ Nhất, chính là gửi một tín hiệu ra ngoài, quan hệ của hắn và cô ta không bình thường, sở dĩ hắn làm vậy, thật ra là không muốn cô ta gánh tội giúp kẻ ác này, mặc dù cô ta không để ý, nhưng Diệp Quân làm vậy, vẫn khiến lòng cô ta ấm áp.

Sau khi Đệ Nhất Tĩnh Chiêu đưa Diệp Quân về tộc Đệ Nhất, cô ta dẫn một đám cường giả trong tộc Đệ Nhất rời khỏi tộc Đệ Nhất.

Diệp Quân tới chỗ biểu diễn võ thuật của tộc Đệ Nhất: “Yểm Nhật.”

Vừa dứt lời, hai trăm luồng kiếm quang đột nhiên rơi từ trời xuống, dừng ngay ngắn trước mặt hắn, dẫn đầu chính là Yểm Nhật, sau người hắn, là một kiếm tu đỉnh cấp của Kiếm Đế Tông, khí tức của những kiếm tu này đều mạnh mẽ, trên người tỏa ra kiếm thế khủng bố.

Lúc thấy Diệp Quân, Yểm Nhật dẫn đầu lập tức cúi đầu thật sâu: “Quân Đế!”

Thấy vậy, các kiếm tu khác cũng dồn dập hành lễ.

Diệp Quân nhìn những kiếm tu hành lễ, sau đó nói: “Các vị, ta nói thật với các ngươi, mục tiêu tiếp theo của ta chính là cấm địa Cổ Hoang, là di tích Toại Minh trong truyền thuyết, đi tới nơi đó, không tránh khỏi cuộc chiến khốc liệt, do đó, các vị có thể chọn ở lại, cũng có thể chọn rời đi, nếu chọn ở lại, ta sẽ cố gắng hết sức để nâng cao thực lực của các vị lên.”

Một kiếm tu trong đó đột nhiên nói: “Không biết Quân Đế muốn làm thế nào để nâng cao thực lực của chúng ta lên?”

Các kiếm tu còn lại cũng dồn dập nhìn Diệp Quân.

Diệp Quân cười nói: “Chia làm ba phần, phần một, ta sẽ cho các người một nơi tu luyện đặc biệt, thứ hai, ta sẽ chỉ cho các ngươi tu hành, thứ ba, ta sẽ cho các ngươi tài nguyên để tu luyện, nến các người đạt tới một trình độ nhất định, ta còn cho các người đế nguyên!”

Đế nguyên!

Vừa nói lời này ra, mọi người ở hiện trường đều kinh ngạc, sau đó lại vui mừng.

Lúc này bọn họ đã biết, muốn thành đế, phải có đế nguyên, nếu không có đế nguyên, cho dù bọn họ có yêu nghiệt hơn nữa, cũng không thể thành Đại Đế!

Ai không muốn trở thành Đại Đế!

Đột nhiên Diệp Quân từ từ nhắm hai mắt lại, trong lòng nói: “Tiểu Hồn, mở phong ấn của Tháp gia.”

Vù!

Một tiếng kiếm bỗng vang lên trong sân.

“Ngạt chết ông đây rồi!”

Một âm thanh đột nhiên vang lên trong não Diệp Quân: “Vãi vãi vãi!”

Nó thật sự quá ấm ức rồi!

Mẹ nó!

Diệp Quân cười nói: “Tháp gia, ấm ức cho ngươi rồi.”

Tiểu Tháp lạnh giọng nói: “Rõ ràng ngươi có thể gỡ phong ấn cho ta sớm hơn mà!”

Diệp Quân nói: “Khiêm tốn một chút cũng khá tốt mà.”

“Khiêm tốn cái con khỉ á!”

Tiểu Tháp nói: “Nhóc con nhà ngươi còn xấu xa hơn cha ngươi nữa, ngươi tính kế người khác, mà người khác còn không biết mình bị ngươi tính kế, ngươi quá xấu xa!”

Diệp Quân: “…”

Sau khi dỗ dành một lúc lâu, cơn tức của Tháp gia mới biến mất.

Diệp Quân đưa Yểm Nhật và đám cường giả Kiếm Đế Tông vào trong Tiểu Tháp, sau khi vào Tiểu Tháp, sắc mặt của mọi cường giả đều thay đổi.

Trong tháp mười năm!

Bằng bên ngoài một ngày!

Sau khi phát hiện điểm này, mọi kiếm tu đều lộ vẻ chấn động.

Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, sáu chiến tướng đồng đen xuất hiện trước mặt hắn, hắn nhìn hai trăm kiếm tu, sau đó nói: “Huấn luyện thực chiến, nào, để ta xem thực lực của các ngươi.”

Sáu chiến tướng đồng đen nhận được sự chỉ đạo của Diệp Quân, lập tức xông ra, nháy mắt đội hình đã tán loạn.

Những kiếm tu kia tỉnh táo lại, dồn dập xông về phía sáu chiến tướng đồng đen.

Chiến tranh bắt đầu!

Song, ngay khi trận chiến bắt đầu, hai trăm kiếm tu cấp bậc chân thánh đã bị đè bẹp tàn nhẫn.

Hai trăm kiếm tu hoàn toàn không phải là đối thủ của sáu chiến tướng đồng đen này!

Diệp Quân nhíu chặt mày, mặc dù những kiếm tu này cũng là cấp bậc Chân Thánh, nhưng so với chân thánh Hạo Nhiên kia, thật sự kém không ít.

Có điều không xa, nền tảng những kiếm tu này thấp cũng rất tốt, tu luyện trong này vài trăm năm, đảm bảo sẽ trở nên cực kì khủng bố.

Còn Diệp Quân hắn thì muốn tạo ra một đội quân siêu cấp.

Hắn cũng nên có một đội thân binh.

Hắn muốn dùng hai trăm thân binh này để cùng chinh chiến mọi thế giới!

Đúng lúc này, Tiểu Tháp đột nhiên nói: “Ta cảm nhận được khí tức của Phạn Chiêu Đế.”

Chết tiệt!

Diệp Quân lập tức như gặp kẻ địch mạnh!
Chương 2725: Đầu hàng cũng được

Diệp Quân rời khỏi Tiểu Tháp, hắn vội vàng nhìn xung quanh một lượt như gặp phải đại địch.

Lẽ nào người phụ nữ kia nhận ra thực lực của mình có phần nâng lên nên mới đến diệt khẩu mình à?

Tất nhiên hắn không dám xem thường người phụ nữ đó, hắn đã bị nhiều phụ nữ đánh lắm rồi.

Hắn nhìn lướt qua bốn phía, sau đó đề phòng nói: "Tháp gia, đối phương ở trong bóng tối à?"

Tiểu Tháp đáp: "Vừa nãy ta cảm nhận được một tia thần niệm quét qua người người, hơi thở đó là của Phạn Chiêu Đế..."

Diệp Quân nhíu mày lại: "Đối phương ở trong bóng tối?"

Tiểu Tháp do dự một lúc rồi nói: "Ta cũng không chắc nữa".

Diệp Quân đen mặt lại, đúng là Tháp gia cần phải thăng cấp rồi!!

Diệp Quân hỏi trong lòng: "Tiểu Hồn, ngươi thì sao? Có cảm nhận được người phụ nữ kia không?"

Tiểu Hồn khí phách nói: "Tiểu chủ đừng sợ, bây giờ ta đã vô địch rồi, Phạn Chiêu Đế thì sao chứ, cứ đến đi, ta đánh mười đứa cũng được!"

Diệp Quân: "..."

Tiểu Tháp: "..."

Diệp Quân lại bảo hai tên này cảm nhận lại xung quanh một lần nữa, nhưng vẫn không phát hiện được gì.

Diệp Quân nhíu chặt mày lại, dứt khoát không thèm để tâm đến đối phương nữa, tiếp tục bận rộn chuyện của mình, bởi vì Tiểu Hồn không phải Tháp gia nên nói chuyện khá đáng tin, nếu bây giờ đối phương bỗng xuất hiện thì hắn cũng không quá sợ.

Mục Vực.

Sau khi nhóm cường già nhà họ Mục trở lại Mục Vực, Mục Trăn lập tức mở cuộc họp gia tộc.

Trong điện.

Vẻ mặt của các cường giả nhà họ Mục cực kỳ nghiêm túc, bọn họ không hề ngờ rằng Đế Kiếm Tông lại đột ngột phản bội, vốn tưởng sẽ phải nổ ra một trận đại chiến, nhưng không ngờ vị Quân Đế kia lại giải quyết vấn đề dễ như bẻ gãy cành khô.

Không chỉ có như vậy, vị Quân Đế kia vẫn còn đế nguyên trong tay!!

Hơn nữa, Đế tộc và Đạo Tông đều đã có được đế nguyên, chuyện đó nghĩa là sao?

Nghĩa là hai tộc này vô cùng có khả năng sắp xuất hiện cường giả Đại Đế!

Bây giờ tình hình của Mục tộc quả thật rất gay go, vô cùng bị động.

Tộc trưởng Mục Trăn của Mục nhìn mọi người một lượt rồi nói: "Chư vị có ý kiến gì?"

Mục Khoản ở bên bước ra, trầm giọng nói: "Cha, Mục tộc chúng ta hiện tại ngoại trừ đầu hàng vô điều kiện ra thì không còn lựa chọn nào khác".

Đầu hàng!!

Vừa nói xong, tất cả cường giả nhà họ Mục có mặt ở đây đều cau mày lại.

Mục Khoản tiếp tục nói: "Cục diện bây giờ đã thế, chúng ta không còn lựa chọn nào khác, mục đích của Quân Đế cũng rất rõ ràng, đó chính là thống nhất Thập Hoang, trong tình huống này, nếu chúng ta không hàng thì chỉ còn một con đường chết".

Thật ra thời điểm đầu hàng tốt nhất là khi nào?

Tất nhiên là trước khi Diệp Quân đánh nhau với Quân tộc, khi ấy nếu phụ thân cô ta đồng ý nghe lời cô, dứt khoát đầu hàng ngay lúc đó như Đạo Tông thì bây giờ nhà họ Mục đã không rơi vào thế bị động như vậy. Bởi vì khi đó đầu hàng vẫn còn được tính là quay đầu kịp thời!

Thế nhưng lúc đó Mục Trăn đã không chịu nghe.

Mà bây giờ...

Cô ta hiểu rất rõ, nhà họ Mục đã không còn lựa chọn nào khác. Không đầu hàng, chắc chắn sẽ chết.

"Đúng là nực cười!"

Đúng lúc này, một ông lão bước ra, ông ta lạnh lùng liếc Mục Khoản một cái: "Đúng là đề cao người khác hạ thấp bản thân, Quân Đế kia đúng là mạnh, nhưng ngươi đừng quên hắn đã bị Đại Đế Đại Đế liên thủ phong ấn, bây giờ hắn căn bản không có thực lực của Đại Đế. Về việc bên cạnh hắn còn có tộc Đệ Nhất, Đế tộc, Đạo Tông và Đế Kiếm Tông thì sao, thực lực của bọn họ mạnh nhưng hiện tại ngoại trừ Mục tộc ta thì còn có Tần tộc, Nguyên tộc, Thần Tông, và Đế Tông. Nếu Quân Đế thật sự muốn tung hoành làm càn thì chẳng lẽ không sợ chúng ta cũng liên thủ lại đối phó với hắn??"

"Liên thủ cái đầu ông ấy!"

Đúng lúc này, một ông lão tóc trắng bước ra, phẫn nộ bốp chát lại ông lão kia: "Lão Dư, ông ăn đất ngu luôn rồi à? Đến bây giờ mà còn không hiểu rõ tình hình? Dúng cái đầu heo của ông mà nghĩ đi, tộc Đệ Nhất, Đế tộc, Đạo Tông và Đế Kiếm Tông tại sao lại thần phục Quân Đế? Mấy người gia chủ đó chẳng lẽ cũng không có đầu óc như ông? Còn nữa, Quân tộc cũng đã triệu hồi hư hồn Đại Đế của họ rồi, nhưng kết cục thế nào?"

"Hư hồn Đại Đế kia đã im hơi lặng tiếng tan biến! Vậy mà còn chưa hiểu ra à? Quân Đế đó căn bản không hề mất tu vi, mẹ nó, hắn chỉ đang giả bộ thôi!"

Vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cả kinh.

Vẫn còn tu vi?

Dư trưởng lão trừng mắt nhìn ông lão tóc trắng kia, cả giận nói: "Mục Tiếu, nói chuyện thì cứ nói bình thường, đừng có sỉ nhục người khác!"

Ông lão tóc trắng cả giận nói: "Sỉ nhục con mẹ ngươi, thứ ngu xuẩn, có chút chuyện vậy thôi mà nhìn không hiểu, ngươi chết mẹ luôn đi!"

Mọi người: "..."

Mục Dư trưởng lão nghe thế thì tức xì khói, đang định ra tay ngay tại chỗ.

Mục Trăn cau mày lại, ông ta nhìn Mục Tiếu: "Mục Tiếu trưởng lão, chú ý!"

Mục Tiếu hừ lạnh một tiếng, sau đó nói: "Theo ta được biết, Quân Đế hiện tại đã giao toàn quyền cho Đệ Nhất Tĩnh Chiêu xử lý mọi chuyện, người phụ nữ này là hạng người gì mà các ngươi không rõ sao? Ngay cả cha đẻ mà cô ta còn dám giết, các ngươi nói thử cô ta sẽ nhân từ với chúng ta không?"

Đệ Nhất Tĩnh Chiêu!

Nghe thấy cái tên này, sắc mặt của nhóm cường giả nhà họ Mục đều thay đổi.

Mục Tiếu ngẩng đầu nhìn nhìn Mục Trăn, tiếp tục nói: "Tộc trưởng, thứ cho ta nói thẳng, như Tiểu Khoản đã nói, lúc trước đã là thời điểm đầu hàng tốt nhất của chúng ta rồi. Nếu khi đó đầu hàng thì chúng ta đã có thể chủ động hơn bây giờ, còn hiện tại thì mọi người nghĩ chúng ta còn tư cách để thương lượng chuyện với người ta không?"

Sắc mặt Mục Trăn tối đi.

Một trưởng lão đột nhiên trầm giọng nói: "Bây giờ có đánh nhau cũng không có đường nào thắng được, có điều cứ đầu hàng như vậy thì cũng rất thiệt thòi, ta cảm thấy chúng ta có thể bàn lại điều kiện với hắn, ví như Đế tộc và Đạo Tông đều có đế nguyên, vậy chúng ta cũng nên xin lấy cho mình một luồng".

Nghe thế, mọi người còn lại đều gật đầu lia lịa, biểu thị đồng ý.

Đầu hàng cũng được.

Nhưng phải có lợi ích!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK