Mục lục
Hậu Duệ Kiếm Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 546: Luôn hoan nghênh

Sao Diệp Quân có thể không đoán ra suy nghĩ của đám người này được chứ?

Muốn lấy lại cây thần tự nhiên sao?

Sao có thể?

Đây là đồ Thanh Đế cho hắn chứ đâu phải đồ của những gia tộc này cho hắn đâu.

Thiện cảm vừa nãy đã tan biến không còn lại chút nào.

Nghe Diệp Quân nói vậy, sắc mặt của tộc trưởng Lăng tộc chợt trầm xuống, ông ta biết Diệp công tử này đang giả ngốc.

Sắc mặt của cường giả tới từ những gia tộc còn lại cũng trở nên nặng nề, rõ ràng vị Diệp công tử tới từ vũ trụ Quan Huyên này không muốn trả lại cây thần tự nhiên này.

Bỗng chốc, ánh mắt của những cường giả kia cũng khó chịu hẳn.

Nhìn thấy vậy, vẻ mặt của Diệp Quân cũng rất thản nhiên. Đương nhiên hắn không sợ người ta động tay động chân, chỉ cần có một người dám ra tay thì hắn sẽ không do dự đồ sát tất cả người ở đây.

Hắn nể mặt Thanh Đế chứ không nể mặt đám người này.

"Lui xuống!"

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía bên cạnh.

Mọi người đều nhìn về hướng giọng nói phát ra, thấy gần đó có một chàng thiếu niên áo trắng bước tới.

Nhìn thấy chàng thiếu niên áo trắng này, các cường giả đều ngẩn ra.

Hậu nhân của Thanh Đế tộc!

Đương nhiên Thanh Đế cũng có hậu nhân, Thanh Đế tộc hiện nay tuy không huy hoàng như xưa, nhưng cũng được xem như là gia tộc nổi trội trong trăm vạn gia tộc.

Mà bấy giờ, các cường giả đều nhìn chàng thiếu niên áo trắng này với vẻ mặt kỳ quái.

Vì sao?

Chàng thiếu niên áo trắng này là hậu nhân của Thanh Đế đấy, ấy vậy mà Thanh Đế không giao truyền thừa của mình lại cho tộc Thanh Đế mà lại giao cho một người ngoài, thế là vả thẳng vào mặt tộc Thanh Đế rồi!

Sau lưng thiếu niên áo trắng còn có nhiều cường giả của tộc Thanh Đế, sắc mặt bọn họ lúc này đều cực kỳ khó coi.

Truyền thừa Thanh Đế!

Bọn họ đợi bao nhiêu năm qua mà nay tiên tổ nhà mình lại truyền lại cho một người ngoài!

Bọn họ khó mà chấp nhận được điều này.

Thế nên, lúc nhìn Diệp Quân, vẻ mặt của bọn họ càng khó chịu, không hề che giấu ý thù địch.

Thiếu niên áo trắng bước về phía Diệp Quân, ôm quyền: "Diệp công tử, tại hạ là Thanh Việt - tộc trưởng của tộc Thanh Đế hiện nay".

Tộc Thanh Đế!

Diệp Quân im lặng nhìn Thanh Việt, lòng thầm kinh ngạc, chàng thiếu niên trước mặt này lại là một vị cường giả cảnh giới Thần Đế!

Thanh Việt cười nói: "Đã nghe danh Diệp công tử từ lâu, hôm nay gặp quả nhiên danh bất hư truyền".

Đoạn, y dừng một lát rồi nói tiếp: "Diệp công tử, cây thần tự nhiên này là cây tổ của vũ trụ Vô Gian nhưng nó không thuộc về trăm vạn gia tộc ở vũ trụ Vô Gian, nó có sự lựa chọn riêng của mình, nó không phản kháng Diệp công tử chứng minh nó đã chọn Diệp công tử, thế nên tộc Thanh Đế ta không có bất cứ suy nghĩ nào khác".

Nghe Thanh Việt nói vậy, Diệp Quân thấy khá bất ngờ.

Còn sắc mặt của cường giả trăm vạn gia tộc kia lại trở nên khó coi.

Cường giả của tộc Thanh Đế sau lưng Thanh Việt cũng hơi khó tin, bọn họ cho rằng tộc trưởng nhà mình phải dốc sức giành lại cây thần tự nhiên mới đúng.

Giờ thế này là sao?

Thanh Việt lại nói: "Diệp công tử, qua thời gian nữa ta muốn tới Quan Huyên thăm hỏi, không biết được không?"

Diệp Quân cười đáp: "Đương nhiên là được rồi!"

Thanh Việt: "Vậy đến lúc đó làm phiền rồi!"

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Vũ trụ Quan Huyên luôn hoan nghênh tộc trưởng Thanh Việt!"

Thanh Việt hỏi: "Nếu Diệp công tử không bận thì đến Thanh Đế Giới..."

Diệp Quân lại lắc đầu cười: "Ta vẫn còn một số việc gấp nên hôm nay không làm phiền nữa, khi khác ta sẽ tới chào hỏi!"

Thanh Việt cũng không miễn cưỡng, cười nói: "Luôn hoan nghênh!"

Diệp Quân ôm quyền: "Cáo từ!"

Nói xong hắn quay người ngự kiếm biến mất trên bầu trời.

Thanh Việt nhìn lên trời, trầm tư.

Một lát sau, Thanh Việt nói: "Chúng ta đi thôi!"

Nói xong, y dẫn cường giả của Thanh Đế tộc quay người rời đi.

Sắc mặt của cường giả những gia tộc còn lại đều hơi nặng nề, đương nhiên bọn họ cũng muốn cướp, nhưng không dám!

Đây là ai?

Là người của vũ trụ Quan Huyên!

Là sự tồn tại khủng bố đã đối đầu với Chân vũ trụ từ ba nghìn vạn năm trước!

Đặc biệt là cách đây không lâu, Diệp Quân còn đánh vào Chân vũ trụ, giết vô số thiên tài của Chân vũ trụ xong vẫn an toàn rời đi!

Cướp á?

Bọn họ không có gan đó.

Sau khi đi xa khỏi đám cường giả những tộc kia, Đại trưởng lão của tộc Thanh Đế bỗng bước tới, trầm giọng nói: "Thanh Việt, sao lại nhường cây thần tự nhiên đó đi?"

Những trưởng lão còn lại cũng khó hiểu nhìn Thanh Việt, ánh mắt hiện rõ sự bất mãn.
Chương 547: Thích nước

Thanh Việt dừng bước: "Các vị trưởng lão, các vị nghĩ tiên tổ là người như thế nào?"

Đại trưởng lão lập tức nói: "Đương nhiên là vạn cổ vô song..."

Nói đến đây, ông ta nhíu mày: "Tộc trưởng định nói gì?"

Thanh Việt trầm giọng nói: "Đại trưởng lão, vũ trụ Vô Gian bây giờ đã không giống như xưa, tộc Thanh Đế không còn là tộc Thanh Đế vô địch của khi ấy. Nếu ta đoán không nhầm thì có hai nguyên nhân khiến tiên tổ không để lại truyền thừa và cây thần tự nhiên cho tộc ta. Một là tộc Thanh Đế hiện nay không bảo vệ được truyền thừa và cây thần tự nhiên!"

Nói rồi y nhìn các trưởng lão: "Mọi người nghĩ mà xem, nếu có được truyền thừa của tiên tổ và cây thần tự nhiên thì trăm vạn gia tộc sẽ làm thế nào?"

Nghe hỏi vậy, sắc mặt của các trưởng lão trở nên khó coi.

Chắc chắn là nhăm nhe nhòm ngó rồi!

Tộc Thanh Đế hiện nay đã không còn là tộc Thanh Đế vô địch nữa, nếu có truyền thừa của Thanh Đế và cây thần tự nhiên thì sẽ bị trăm vạn tộc nhòm ngó, sau đó sẽ rước đại họa.

Nghĩ đến đây, sắc mặt của các trưởng lão trở nên phức tạp.

Thanh Việt lại nói: "Thật ra trăm vạn gia tộc cũng còn dễ đối phó, sợ nhất là thu hút những thế lực khác ngấp nghé, ví như tộc Bàn Võ, và cả tộc Bác Thiên kia nữa. Cây thần tự nhiên quá quý giá, công hiệu nghịch thiên, hai thế lực này ao ước từ lâu, thế nên ngày chúng ta có được cây thần tự nhiên thì cũng là ngày rước đại họa".

Nói rồi y ngẩng đầu nhìn bầu trời, khẽ nói: "Nếu như trước đây, ý chí của tiên tổ vẫn còn, có lẽ bọn họ sẽ kiêng dè một chút, nhưng bây giờ, ý chí của tiên tổ đã không còn, bọn họ cũng sẽ không còn kiêng dè gì nữa".

Đại trưởng lão thở dài, không nói gì.

Thanh Việt cười nói: "Tiên tổ giao truyền thừa và cây thần tự nhiên cho Diệp công tử chắc chắn là đang giúp Thanh Đế tộc ta vũ trụ Vô Gian kết một mối thiện duyên. Tầm nhìn của trăm vạn gia tộc hạn hẹp, chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không biết rằng cái đáng quý nhất chính là mối thiện duyên với Diệp công tử. Có mối thiện duyên này, nếu chúng ta gặp khó khăn, Diệp công tử và vũ trụ Quan Huyên sẽ không khoanh tay đứng nhìn!"

Nghe lời phân tích của Thanh Việt, các trưởng lão đều gật gù, hài lòng nhìn Thanh Việt.

Chẳng trách khi xưa lão tổ đã bỏ qua thế hệ chỉ định Thanh Việt làm tộc trưởng.

Thanh Việt lại nói: "Trăm vạn tộc ngấp nghé truyền thừa và cây thần tự nhiên của Diệp công tử, không cần mối thiện duyên với Diệp công tử, nhưng chúng ta thì không được như vậy, nếu không, chúng ta không những mất đi truyền thừa và thần vật, mà còn mất đi một mối thiện duyên. Đến lúc đó, chúng ta thật sự đã lãng phí mất tấm lòng của tiên tổ".

Y vừa dứt lời, thời không xung quanh bỗng khẽ rung lên, sau đó, vô số điểm sáng màu xanh lục xuất hiện rồi chậm rãi bay về phía Thanh Việt!

Truyền thừa của Thanh Đế!

Nhìn thấy cảnh này, tất cả cường giả của tộc Thanh Đế đều thấy phấn khích!

Thì ra tiên tổ vẫn còn giữ lại một phần truyền thừa ở đây.

Cảm nhận vô số điểm sáng màu xanh lục đang thẩm thấu vào cơ thể mình, Thanh Việt chậm rãi siết hai tay lại.

Bây giờ chính y cũng cảm thấy kích động.

Tuy y hiểu tất cả đạo lý nhưng tiên tổ giao truyền thừa và cây thần tự nhiên cho người ngoài, lòng y cũng thấy khó chịu lắm, nhưng y hiểu rõ ý tốt của tiên tổ, người muốn tốt cho tộc Thanh Đế.

Có trách, chỉ có thể trách mình chưa đủ giỏi, chưa đủ xuất sắc.

Mà bây giờ, khi nhận được phần truyền thừa này, niềm vui và sự phấn khích của y đa phần là vì được tiên tổ công nhận.

Nếu con cháu bất tài, sống cuộc đời bình thường là phúc.

Nếu không, chắc chắn sẽ gây đại họa.

Nếu con cháu có năng lực, có trí tuệ, đương nhiên phải giúp nó một tay.

...

Sau khi Diệp Quân rời khỏi vũ trụ Vô Gian, được người phụ nữ bí ẩn chỉ dẫn, hắn lên đường tới Thần Đạo.

Trong thông đạo dịch chuyển, Diệp Quân trầm lặng không nói gì.

Chuyện xảy ra trong hai ngày qua khiến lòng hắn ngổn ngang.

Bát Uyển là thần linh!

Người phụ nữ bí ẩn cũng là thần linh!

May là Tháp gia không phải là thần linh, nếu không hắn sẽ nghi ngờ có phải mình cũng là thần linh luôn không.

Từ cuộc nói chuyện giữa người phụ nữ bí ẩn, Bát Uyển và Chấp Kiếm Nhân, hắn đã đúc kết ra được một điều, đó là Chân Thần của Chân vũ trụ đã từng làm một việc gì đó, sau đó khiến nội bộ của bọn họ phân chia và mâu thuẫn.

Thế là người phụ nữ bí ẩn và Bát Uyển đã rời khỏi Chân vũ trụ.

Nhưng có thể nhìn ra được, người phụ nữ bí ẩn và Bát Uyển vẫn còn tình cảm với Chân vũ trụ, đặc biệt là đối với vị Chân Thần trong truyền thuyết kia.

Nghĩ đến đây, Diệp Quân bỗng hỏi: "Tiền bối, người và nhóm Chân Thần đều tới từ thôn Thạch gì gì đó à?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Ừm".

Diệp Quân tò mò: "Mọi người đều là chị em ruột sao?"

Người phụ nữ bí ẩn khẽ đáp: "Bọn ta không phải là chị em ruột nhưng tình cảm còn thân hơn cả ruột thịt".

Diệp Quân im lặng một lát rồi hỏi: "Có thể tâm sự không ạ?"

Một lúc sau, người phụ nữ bí ẩn nói: "Rất rất lâu trước đây, ở thôn Thạch, ta, Chấp Kiếm Nhân, Bát Uyển và Chân Thần đều là cô nhi, cha mẹ bọn ta đều hy sinh trong lúc chiến đấu với Đại Yêu, từ đó về sau bốn tỷ muội ta sống nương tựa lẫn nhau. Chân Thần là đại tỷ, ta là nhị tỷ, Chấp Kiếm Nhân là tam tỷ, Bát Uyển nhỏ nhất. Nhưng Bát Uyển lại có thiên phú cực kỳ cao, chỉ thua mình đại tỷ, cũng là người duy nhất trong giai đoạn đầu có thể theo kịp bước đại tỷ".

Diệp Quân hỏi: "Sau đó thì sao?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Để bảo vệ thôn Thạch, bốn tỷ muội bọn ta đều liều mạng tu luyện, nhưng trong trận chiến cuối cùng giữa thôn thạch với Đại Yêu..."

Nói đến đây, bà ấy không tiếp tục nói nữa.

Diệp Quân hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

Người phụ nữ bí ẩn im lặng không nói tiếp.

Tuy trong lòng Diệp Quân cảm thấy tò mò nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: "Từ trước đến nay ở vũ trụ này, chẳng có ai là tốt hoặc xấu hoàn toàn, thật ra ai cũng vì lợi ích của chính mình hoặc của thực lực sau lưng mình. Nhóc con, tuy ngươi có huyết mạch phong ma nhưng tâm tính vẫn lương thiện, bây giờ ngươi lại nắm trong tay vũ khí lợi hại là vũ trụ Quan Huyên nên sau này làm việc nhất định phải thận trọng, vì mỗi lời nói và hành động của ngươi có thể quyết định sự sống cái chết của vô số sinh linh!"

Diệp Quân gật đầu: "Ta hiểu!"

Nắm trong tay quyền thế là một vũ khí sắc bén, có thể khiến sát tâm trỗi dậy.

Đương nhiên, Diệp Quân hắn không phải là kẻ quái dị, đối với hắn, ta không gây chuyện, không ức hiếp người khác nhưng ngươi cũng không được ức hiếp ta, nếu không, ta sẽ cho ngươi thấy bảo kiếm của ta lợi hại đến nhường nào!

Rất nhanh, Diệp Quân đã xuyên qua một màn sáng, tới trên một hòn đảo biệt lập, xung quanh là biển cả vô biên.

Diệp Quân nhìn quanh bốn phía, khẽ nói: "Chủ nhân bút Đại Đạo lại sống trên biển ạ?"

Tiểu Tháp: "Vì ông ta thích nước!"

Người phụ nữ bí ẩn: "..."
Chương 548: Không thân cho lắm!

Thích nước?

Nghe Tiểu Tháp nói vậy, Diệp Quân hơi ngẩn người ra, sau đó lại lắc đầu cười, chủ nhân bút Đại Đạo thích nước.

Hình như câu nói của Tháp gia có ẩn ý nào khác.

Nhưng Diệp Quân không nghĩ nhiều, hắn nhìn phía xa, trước mặt hắn là một rừng cây hồ lô, cây nào cây nấy sai trĩu quả, cực kỳ đồ sộ.

Mấy nghìn trượng sau mảnh rừng hồ lô này là một ngọn núi cao vạn trượng, mây mù che đỉnh, hùng vĩ vô cùng, trong tầng mây lưng chừng núi lờ mờ bóng dáng một tòa đại điện cổ kính và tráng lệ.

Diệp Quân biết, chắc đây chính là Thần Đạo Điện.

Diệp Quân chậm rãi bước về phía đại điện, hắn nhìn quanh bốn phía, chẳng tìm ra chút khí tức nào cả, nhưng hắn vẫn không dám lơ là cảnh giác. Hắn thầm hỏi: "Tiền bối, có nguy hiểm không ạ?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Chẳng có gì nguy hiểm đâu!"

Diệp Quân khẽ gật đầu rồi bước nhanh hơn.

Chẳng mấy chốc, Diệp Quân đã xuyên qua mảnh rừng hồ lô tới trước đại điện. Đại điện này rất cổ kính, trải qua năm tháng dằng dặc, bây giờ đã không còn nhìn thấy được diện mạo ban đầu của nó rồi.

Vạn vật thế giới đều là hạt cát bé nhỏ trong dòng thời gian vô tận.

Cỏ dại mọc um tùm, yên tĩnh, hoang vắng.

Diệp Quân nhìn chính diện của đại điện, lờ mờ thấy vài chữ trên đó.

Thần Đạo!

Diệp Quân khẽ nói: "Hoang vu quá!"

Người phụ nữ bí ẩn: "Đó là bây giờ thôi, ngươi không biết lúc Thần Đạo ở thời kỳ đỉnh cao huy hoàng đến cỡ nào đâu, còn huy hoàng hơn cả Chân vũ trụ hiện nay nữa. Lúc đó, bọn họ thống trị tất cả vũ trụ, hơn nữa, chủ nhân bút Đại Đạo còn dùng đại đạo làm cơ sở để không ngừng mở rộng biên giới vũ trụ, phát triển khai phá ra bên ngoài, vũ trụ Quan Huyên của các ngươi chính là một trong những vũ trụ mà ông ta đã tìm ra!"

Diệp Quân nhíu mày: "Vũ trụ Quan Huyên là do ông ta phát hiện ra ạ?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Đúng vậy, nhưng sau khi trở về từ vũ trụ Quan Huyên, ông ta trở nên rất kín tiếng, hơn nữa hình như ông ta đã bị thương".

Diệp Quân kinh ngạc: "Bị thương sao?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Đúng vậy, lúc đại chiến với đại tỷ, đại tỷ đã nói một câu là ông ta đã bị thương, đại tỷ không muốn đục nước béo cò, nên không tiếp tục đuổi đánh ông ta nữa!"

Diệp Quân trầm giọng nói: "Sau đó Thần Đạo bị Chân vũ trụ lật đổ ạ?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Lúc đó chưa phải là Chân vũ trụ, chỉ là thôn Thạch thôi".

Thôn Thạch!

Diệp Quân khẽ nói: "Chắc trận chiến đó rất kịch liệt nhỉ?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Kịch liệt đến độ ngươi không thể tưởng tượng ra được. Trận chiến đó, Thần Đạo bị đánh tơi bời, chủ nhân bút Đại Đạo bị đuổi ra khỏi Chân vũ trụ, bút vận bị trấn áp, không thể nào bước vào Chân vũ trụ được nữa. Ngoài ra, rất nhiều cường giả dưới trướng Thần Đạo, người chết kẻ bị trấn áp, hiện nay, chư thiên vạn giới và các vũ trụ lớn đều rất xa lạ với Thần Đạo".

Diệp Quân khẽ gật đầu, hắn cũng rất xa lạ với Thần Đạo, à không đúng, trước đây, dường như hắn chưa nghe tới Thần Đạo bao giờ.

Lúc nói chuyện, Diệp Quân đã tới trước cửa đại điện, bước vào trong điện thấy nó đã bị tháng năm ăn mòn loang lổ, không khí xung quanh tràn ngập mùi cũ kỹ.

Diệp Quân thở dài: "Sau huy hoàng là tàn lụi!"

Đoạn, hắn đi vào trong đại điện, chân vừa bước vào trong bụi đã bay mù mịt.

Diệp Quân phất tay, bụi bặm trong đại điện đã bị quét đi sạch sẽ.

Diệp Quân nhìn đại điện trước mặt, ở đó có hai pho tượng, pho tượng bên trái cầm một cây bút, hắn từng nhìn thấy cây bút này, chính là bút Đại Đạo mà tỷ tỷ dùng trước đó.

Rõ ràng, pho tượng này chính là chủ nhân bút Đại Đạo trong truyền thuyết!

Ở phía bên phải chủ nhân bút Đại Đạo còn có một pho tượng nữ, người phụ nữ này đang mỉm cười nho nhã, tay cầm một quyển sách cổ.

Mà lúc này, hai pho tượng đều phủ đầy mạng nhện và bụi bặm.

Diệp Quân khẽ phất tay phải, mạng nhện và bụi bặm trên hai pho tượng đều biến mất.

Diệp Quân nhìn pho tượng của chủ nhân bút Đại Đạo, khẽ hỏi: "Tiền bối, làm sao mới có thể khiến ông ta xuất hiện?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Không biết!"

Diệp Quân ngơ ra.

Người phụ nữ bí ẩn: "Ta với ông ta không thân cho lắm".

Diệp Quân đen mặt, sau đó hỏi: "Tháp gia?"

Tiểu Tháp trầm mặc một lát rồi nói: "Ta với ông ta, cũng không thân lắm".

Diệp Quân chợt thấy cạn lời.

Hai người chơi ta đấy à?

Tiểu Tháp: "Ngươi có thể nói chuyện với ông ta thử!"

Diệp Quân nhíu mày: "Nói gì?"

Tiểu Tháp: "Gì cũng được!"

Diệp Quân đực mặt ra đó.

Ta với ông ta cũng không thân cho lắm mà.

Tiểu Tháp: "Nghĩ tới Bát Uyển cô nương đi!"

Bát Uyển.

Sau một thoáng im lặng, Diệp Quân đi tới trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo, hắn ngẩng đầu nhìn pho tượng: "Tiền bối, chúng ta nói chuyện chút nhé?"

Pho tượng không có phản ứng gì.

Diệp Quân suy nghĩ rồi lấy Tiểu Tháp ra: "Các hạ không nể mặt ta cũng được, nhưng chắc phải nể mặt Tháp gia của ta chứ nhỉ?"

Tiểu Tháp lập tức hóa thành một tia kim quang chui tọt vào người Diệp Quân.

Diệp Quân sững người.

Tiểu Tháp trầm giọng nói: "Ngươi phải tự dựa vào chính mình, không được dùng đến tiếng tăm của ta, biết chưa? Thế này là một ân tình rồi, ta không muốn nợ chủ nhân bút Đại Đạo một ân tình nào cả".

Diệp Quân nín thinh, tiếng tăm khỉ họ!

Trực giác mách bảo hắn rằng Tháp gia chẳng có chút tiếng tăm nào trước mặt chủ nhân bút Đại Đạo!

Diệp Quân lắc đầu thở dài, sau đó ngẩng đầu nhìn pho tượng chủ nhân bút Đại Đạo, hắn trầm mặc một lúc lâu rồi lấy kiếm Hành Đạo ra.

Tháp gia không có tiếng tăm thì chỉ đành nhờ vào cô cô thôi!

Nếu ông ta còn không nể mặt cô cô thì hắn đành rời khỏi đây.

Kiếm Hành Đạo vừa xuất hiện, pho tượng kia đã rung lên một cái nhè nhẹ rồi một ảo ảnh chậm rãi bay ra.

Diệp Quân im lặng,

Vẫn là cô cô lợi hại!
Chương 549: Đoạn tuyệt quan hệ cha con

Ảo ảnh rất mờ ảo, không chân thực chút nào.

Diệp Quân ôm quyền: "Chào tiền bối!"

Ảo ảnh khẽ cười, dần dần ngưng kết thành một người đàn ông. Ông ta nhìn Diệp Quân rồi đi ra ngoài: "Theo ta!"

Diệp Quân gật đầu, đi theo ông ta.

Người đàn ông ra khỏi đại điện, nhìn mọi thứ trước mặt với ánh mắt phức tạp, trước đây nơi này từng rất nhộn nhịp.

Mà nay lại hoang vu đến thế này.

Diệp Quân nhìn người đàn ông với đôi mắt tò mò.

Chủ nhân bút Đại Đạo!

Hắn biết, ở vũ trụ Quan Huyên, người được chủ nhân bút Đại Đạo chọn trúng chính là người mang thiên mệnh.

Số mệnh đại đạo!

Trước đây mọi người cho rằng Lục Thiên là người mang thiên mệnh vì bọn họ tưởng Lục Thiên là người được chủ nhân bút Đại Đạo chọn trúng.

Lúc này, người đàn ông bỗng cười hỏi: "Tìm ta có chuyện gì?"

Diệp Quân gật đầu, kể chuyện của Bát Uyển ra.

Nghe Diệp Quân kể xong, người đàn ông không nói gì cả, chỉ chậm rãi đi về phía gần đó.

Diệp Quân chần chừ rồi cũng theo sau.

Trên đường đi, người đàn ông bỗng nói: "Ta cũng không thể thay cậu tìm Bát Uyển cô nương kia được!"

Diệp Quân nhíu mày.

Người đàn ông giải thích: "Ba nghìn đại đạo thuộc về quyền quản lý của ta, nhưng cô ấy tự mở một đại đạo bên ngoài, đạo đó không thuộc ta quản lý, thế nên ta không thể tìm thấy cô ấy được".

Diệp Quân trầm mặc, hai tay siết chặt lại.

Người đàn ông lại nói: "Nhưng mà..."

Diệp Quân ngẩng phắt đầu nhìn người đàn ông, ông ta cười nói: "Nếu cậu có kính Tuế Nguyệt thì có thể tìm được cô ấy".

Diệp Quân nhíu mày: "Kính Tuế Nguyệt?"

Người đàn ông gật đầu: "Đúng vậy, kính này có thể chiếu qua năm tháng, sở hữu sức mạnh Tuế Nguyệt mạnh nhất thế giới".

Diệp Quân hỏi: "Kính Tuế Nguyệt ở đâu ạ?"

Người đàn ông: "Ở Tuế Nguyệt Giới, nếu cậu muốn lấy kính này phải nhanh chân lên, không chỉ mình cậu muốn lấy được nó đâu".

Diệp Quân ôm quyền: "Đa tạ tiền bối!"

Nói xong hắn lập tức quay người đi.

Mà lúc này, người đàn ông bỗng gọi: "Đợi đã!"

Diệp Quân dừng bước, quay lại nhìn người đàn ông, ông ta nhìn Diệp Quân: "Cẩn thận chút!"

Diệp Quân hơi ngẩn người: "Sao ạ?"

Người đàn ông chỉ cười mà không nói gì thêm, dần dần mờ ảo.

Diệp Quân nhìn người đàn ông: "Nghe nói tiền bối có thể thao túng vận mệnh của chúng sinh, phải vậy không ạ?"

Người đàn ông cười ha hả: "Là người phụ nữ trong cơ thể cậu nói với cậu như vậy đúng không?"

Diệp Quân không đáp lời.

Người đàn ông cười nói: "Thế giới này phức tạp lắm, không đứng cùng lập trường, không sở hữu chung lợi ích, không có cùng tín ngưỡng đều sẽ nảy sinh thù địch. Chân vũ trụ đối với cậu là kẻ địch, đối với ta cũng được xem là kẻ định, vì lập trường của chúng ta không giống nhau, tín ngưỡng và lợi ích cũng không giống nhau".

Diệp Quân trầm mặc.

Người đàn ông lại nói: "Tốt và xấu, về bản chất đều là vì lập trường không giống nhau. Ví như Bát Uyển, Bát Uyển cũng là thần linh của Chân vũ trụ, cậu thấy cô ấy là người tốt hay người xấu?"

Diệp Quân chỉ lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt.

Người đàn ông đang định nói tiếp thì Diệp Quân bỗng lên tiếng: "Ta hiểu ý của tiền bối, đối với ta, Chân vũ trụ là xấu, ta sẽ không vì thích Bát Uyển mà cảm thấy Chân vũ trụ không còn xấu nữa. Nếu một vũ trụ đi xâm lược một vũ trụ khác mà không gọi là xấu xa thì cái gì mới là xấu xa? Đương nhiên, ta cũng biết Chân Thần của Chân vũ trụ rất mạnh, vì bà ta đại diện cho lợi ích của cả Chân vũ trụ, thế nên cứ chiến thôi, ai thắng người đó quyết định đúng sai!"

Người đàn ông cười ha hả: "Hay cho một câu ai thắng người đó quyết định đúng sai. Quan trọng nhất vẫn là thực lực! Giống như cô cô của cậu, bà ấy chưa từng tranh luận với ai điều gì, vì đối với bà ấy, chẳng có chuyện gì là một nhát kiếm không thể giải quyết được cả".

Diệp Quân khẽ gật đầu: "Ta thấy vậy rất tốt!"

Ở thế giới tôn sùng cái mạnh này, ngươi có thể nói đạo lý nhưng phải phân biệt đối tượng, đối với một số người, có nói lý đến đâu cũng như đàn gảy tai trâu.

Vì trong thế giới này, không phải con người nào cũng là người!

Người đàn ông quan sát Diệp Quân rồi nói: "Con đường tương lai của cậu còn khó khăn hơn cả cha và ông nội cậu, cố gắng nhé!"

Nói xong, cơ thể ông ta dần trở nên hư ảo.

Sắc mặt Diệp Quân chợt biến đổi, hắn vội nói: "Tiền bối, đừng vậy mà, suốt chặng đường ta đi qua đã khổ cực lắm rồi, đừng sắp xếp cuộc đời ta nữa".

Người đàn ông nhún vai: "Cậu là người của bà ấy, thế nên không thuộc quyền quản lý của ta, mà bây giờ theo ta thấy, hình như bà ấy cũng không quản cậu nữa rồi, thế nên cậu phải cẩn thận đấy".

Mặt Diệp Quân chợt đen như đít nồi!

Lúc này, người đàn ông lại nhấn mạnh: "Nhớ cẩn thận!"

Nói xong ông ta lập tức biến mất tăm hơi.

Nhớ cẩn thận?

Diệp Quân trầm giọng hỏi: "Tiền bối, ông ta có ý gì?"

Người phụ nữ bí ẩn không trả lời, Tiểu Tháp bỗng nói: "Theo lối cũ thì tám phần là cuộc đời ngươi sẽ bị sắp xếp. Cha với ông nội ngươi trước đây bị sắp xếp thảm luôn".

Diệp Quân đen mặt, suy tư một lúc rồi nói: "Tháp gia, ta có thể vào trong tháp tu luyện, đúng không?"

Tiểu Tháp: "Đúng!"

Diệp Quân gật đầu: "Được!"

Nói xong hắn vào trong tháp luôn.

Người phụ nữ bí ẩn bỗng nói: "Ngươi không đi tìm kính Tuế Nguyệt trước à?"

Diệp Quân lắc đầu: "Phải tu luyện trước, không có thực lực, dù tìm được Bát Uyển cũng không thể thay đổi được gì, chỉ khiến muội ấy càng khó xử hơn thôi".

Lúc Bát Uyển tự sát, hắn đã tuyệt vọng.

Vì lúc ấy hắn không thể làm được gì cả.

Diệp Quân lại nói: "Lần này gặp được chủ nhân bút Đại Đạo cũng là nhờ mặt mũi của cô cô, ta vẫn luôn nghĩ, nếu không có cô cô, không có cha hay ông nội, thì ta là gì?"

Người phụ nữ bí ẩn im lặng.

Diệp Quân khẽ cười: "Thật ra chẳng là gì cả. Cả Tháp gia và tiền bối nữa, nếu không nhờ thân phận đặc biệt của ta thì ở trước mặt hai người, ta cũng chỉ xoàng xoàng thế thôi nhỉ?"

Đoạn, hắn lắc đầu cười: "Hiện thực luôn rất tàn khốc, không có đời trước, cùng lắm Diệp Quân ta cũng chỉ được xem như là một thiên tài có chút thiên phú mà thôi".

Người phụ nữ bí ẩn: "Sao bỗng dưng lại có suy nghĩ ngày?"

Diệp Quân khẽ đáp: "Lúc đối diện với Chấp Kiếm Nhân, ta phát hiện nếu mình không gọi ông nội, cha và cô cô thì ta chẳng là cái thá gì cả!"

Nói rồi hắn siết chặt tay: "Thế nên..."

Tiểu Tháp bỗng run giọng nói: "Không phải ngươi muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với cha ngươi, sau đó tự lập một tộc riêng đấy chứ? Chuyện này... hơi bị kích thích à nha!"

Người phụ nữ bí ẩn: "..."
Chương 550: Ta sẽ báo cáo lại

Đoạn tuyệt quan hệ cha con?

Tự lập tộc riêng?

Nghe lời Tiểu Tháp nói, Diệp Quân đen mặt.

Mẹ kiếp!

Bây giờ ta đoạn tuyệt quan hệ với cha ta?

E là ta sẽ bị đánh hộc xì dầu mất!

Tháp gia này ác thật đấy, có tâm phản chủ.

Tiểu Tháp phấn khởi: "Nếu ngươi làm vậy thật thì ta khá là ủng hộ ngươi đấy, đoạn tuyệt quan hệ cha con, tự lập tộc riêng, nghĩ thôi đã thấy phấn khích!"

Diệp Quân thản nhiên nói: "Ta sẽ báo cáo lại đề nghị của Tháp gia cho cha ta với ông nội ta biết!"

"Ơ đệch?"

Tiểu Tháp lập tức bay ra ngoài: "Thằng nhóc khốn nạn, ngươi đừng nói bừa nhé! Ôi đệch... sẽ chết tháp đó!"

Diệp Quân lắc đầu cười, hắn ngồi xếp bằng xuống rồi từ từ nhắm mắt lại.

Nghiên cứu Chân Thần Đạo Điển!

Nhiệm vụ cấp bách hiện nay là nâng cao thực lực, mình có quá nhiều tài nguyên tốt, phải vận dụng triệt để, không được lãng phí.

Bây giờ mà không có cha và ông nội, mình sẽ lập tức phơi thây đầu đường ngay.

Điều hắn cần làm là nhận định rõ bản thân!

Thực lực và danh tiếng của đời trước là của đời trước, không phải của Diệp Quân hắn.

Điều này hắn đã cảm nhận được rất sâu sắc khi đối đầu với Chấp Kiếm Nhân.

Nếu không gọi người, Diệp Quân hắn là cái thá gì khi đối diện với Chân vũ trụ người ta chứ?

Không là cái thá gì cả!

Cha và cô cô vô địch chứ không phải mình vô địch!

Nhưng nếu tâm thái mình không đúng, bất cẩn một chút sẽ đi nhầm đường, cảm thấy cha và cô vô địch thì mình cũng là vô địch.

Nếu cứ giữ tâm thái này thì mình thật sự sẽ trở thành chàng trai vàng trong làng dựa dẫm.

Mục tiêu của hắn chính là nhờ sức của đời trước mà vượt qua bọn họ chứ không phải cứ núp bóng họ.

Không nghĩ thêm nhiều, Diệp Quân bắt đầu nghiên cứu võ điển, trong võ điển có hai loại võ kỹ mạnh mẽ, một là Bất Bại Quyền Kinh, hai là Vạn Cổ Tuế Nguyệt.

Trong Bất Bại Quyền Kinh hắn đã tu luyện được những chiêu thức phía trước, nhưng mấy chiêu cuối có uy lực mạnh nhất hắn lại chưa tu luyện thành công.

Hắn bắt đầu tu luyện từ Táng Thần!

Bây giờ hắn đã ở Chí Cảnh, tuy cảnh giới không quá cao nhưng cũng không phải là thấp, tu luyện Táng Thần sẽ không quá khó khăn như xưa nữa.

Một quyền Táng Thần!

Được người phụ nữ bí ẩn chỉ dạy, chẳng mấy chốc Diệp Quân đã nắm vững được trọng tâm của quyền kỹ này.

Ba ngày sau, Diệp Quân đứng bên bờ biển, nhắm hờ hai mắt, lặng lẽ tập trung, cả người nhập định như một nhà sư.

Một lúc rất lâu sau, hắn bỗng mở mắt ra, hai tay siết chặt.

Ầm!

Một luồng quyền thế mạnh mẽ phóng ra từ đầu nắm đấm của hắn, biển cả trước mặt hắn bỗng cuộn trào.

Diệp Quân đập mạnh hai tay về phía trước!

Rắc!

Thời không trên trời nứt toác, một cự quyền nghìn trượng đấm xuống.

Rầm!

Trong tích tắc, khu vực biển trước mặt Diệp Quân dâng lên thật cao như chạm tới trời.

Táng Thần!

Hai tay Diệp Quân siết chặt lại, ánh mắt hơi thất vọng.

Uy lực chưa đủ!

Hắn đã từng thấy Bát Uyển thi triển chiêu này, cực kỳ cực kỳ lợi hại.

Uy lực của mình kém quá xa so với cô ấy.

Tiếp tục tu luyện!

Cứ như vậy, Diệp Quân dùng đến năm ngày mới có thể đẩy uy lực của Táng Thần lên cực hạn.

Hắn không dừng lại, tiếp tục tu luyện Chưởng Đạo.

Diệp Quân ngồi trên tảng đá, vờ hỏi: "Tiền bối, Chưởng Đạo này là...?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Chưởng Đạo chính là Chưởng Quyền Đạo, một quyền là một đạo, đại tỷ năm xưa đã sáng tạo ra nó. Lúc đại tỷ bằng tuổi ngươi, đại tỷ từng một quyền đánh nát một tiểu thế giới, những nơi quyền phong đi qua, vạn vật đều bị hủy diệt!”

Một quyền diệt một thế giới!

Diệp Quân chợt thấy kích động.

Người phụ nữ bí ẩn nói tiếp: "Thật ra, theo lý thì bây giờ ngươi chưa thể luyện được võ kỹ này, vì nó thật sự rất khó. Ở Chân vũ trụ, khi xưa cũng chỉ có Bát Uyển tu luyện thành công trước năm hai mươi tuổi. Nhưng thiên phú và năng lực học hỏi của ngươi rất cao, nên ta cảm thấy ngươi có thể làm được".

Diệp Quân gật đầu: "Để ta thử xem!"

Nói xong hắn khẽ nhắm hai mắt lại!

Một quyền là một đạo!

Diệp Quân bỗng đứng lên.

Người phụ nữ bí ẩn hỏi: "Sao vậy?"

Diệp Quân không trả lời, xòe lòng bàn tay ra, một thanh ý kiếm xuất hiện trong tay hắn. Sau một hồi trầm tư, hắn bỗng đâm kiếm ra.

Rắc!

Nhát kiếm này đâm ra khiến thời không nghìn trượng trước mặt vỡ nát.

Không đúng!

Diệp Quân lại nhắm mắt, lúc này, thời không vừa nứt vỡ kia đã khôi phục lại như thường.

Một lát sau, Diệp Quân bỗng đâm kiếm ra.

Nhát kiếm này mang theo rất nhiều thứ.

Trước tiên là kiếm vực, sau là kiếm ý, kiếm thế, kiếm hồn.

Bốn loại sức mạnh tập hợp!

Vù!

Thời không trước mặt Diệp Quân bị xé ra, sau một giây tĩnh lặng, thời không mấy nghìn trượng bỗng chốc vỡ nát.

Diệp Quân nhíu mày: "Không đúng!"

Nói xong, hắn nhắm mắt lại.

Trong tháp, Tiểu Tháp hỏi: "Hắn muốn làm gì vậy?"

Người phụ nữ bí ẩn: "Không biết!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK